Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 80: Ngang ngạnh cái đầu cô



"Thứ hai, ai bảo tôi không phải là bác sĩ, mãi đến năm mười lăm tuổi tôi mới được tìm về, trước đó tôi đã bái sư học nghệ ở trong núi, thầy tôi là danh y nổi tiếng trong vùng, dưới sự chỉ dạy của thầy, tôi đã thuộc lòng y lý, cô có tư cách gì nói tôi không phải là bác sĩ?"

Lúc này, thực ra Mạnh Tịch không nên bỏ sản phụ ra để nói chuyện với Mạnh Dao.

Nhưng Mạnh Tịch không thể không đứng ra.

Bởi vì lúc này nếu cô không thể đưa ra biện pháp mạnh mẽ để khiến mọi người tin tưởng, thì những người xung quanh rất có thể sẽ không còn giúp đỡ cô nữa.

Sản phụ cũng có thể vì nghi ngờ tính chuyên môn của cô mà sợ hãi, thậm chí là từ chối để Mạnh Tịch đỡ đẻ.

Để giải quyết chuyện này nhanh chóng, Mạnh Tịch trước tiên đưa ra thân thế bị đổi vào núi của mình, đặt mình vào vị trí yếu thế, sau đó lại đưa ra câu chuyện từ nhỏ theo thầy học y của mình.

Ban đầu mọi người xung quanh khi thấy Mạnh Dao, còn thấy cô gái này vô hại, trông không giống người sẽ nói dối.

Cho đến khi nghe rõ nguồn gốc giữa Mạnh Tịch và Mạnh Dao, họ mới lần lượt ném những ánh nhìn khác lạ về phía Mạnh Dao.

Chim cút chiếm tổ chim khách, Mạnh Dao người được đổi thân phận này ăn mặc sang trọng, còn Mạnh Tịch cô công chúa thật sự lại mặc giản dị mộc mạc.

So sánh hai người, lại liên tưởng đến hành vi độc ác của cha mẹ ruột Mạnh Dao, mọi người tự nhiên bắt đầu thấy thương Mạnh Tịch.

Mạnh Dao sống đến hai mươi tuổi, chưa từng bị nhiều người cùng lúc nhìn bằng ánh mắt khác lạ như vậy, cô ta vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, suýt nữa bị lời bàn tán của đám đông làm cho chạy trốn.

Hina

Lúc này, người bạn đi dạo phố cùng Mạnh Dao đứng ra, cô bạn thân chống nạnh bênh vực Mạnh Dao: "Đổi thân phận đâu phải do Mạnh Dao làm, là do cha mẹ cô ấy làm, nếu có lựa chọn, cô ấy cũng không muốn hủy hoại cuộc đời của Mạnh Tịch.

Nhưng đây là không có lựa chọn, những năm qua Mạnh Dao đã nhiều lần nhường nhịn Mạnh Tịch vì áy náy.

Chuyện qua nhiều năm rồi, không thể vì chuyện của người lớn mà tiếp tục trách móc Mạnh Dao, sau khi biết sự thật, cha mẹ cô ấy vẫn nuôi Mạnh Dao như công chúa, họ còn không trách Mạnh Dao, các người có tư cách gì mà bàn tán?"

"Thôi đi." Mạnh Dao đợi bạn học nói hết mọi chuyện mới đột nhiên lên tiếng bảo bạn đừng nói nữa: "Đều tại em cướp thân phận của chị, chị có oán giận cũng là bình thường."

"Chỉ là chị à, có gì oán giận thì cứ hướng về phía em, đừng như thế này mà mạo danh, làm hại người vô tội." Mạnh Dao rưng rưng nước mắt, tha thiết khuyên Mạnh Tịch.

"Aaaa..." Đột nhiên, sản phụ đang nằm trên tấm ván gỗ hét lên một tiếng: "Sắp sinh rồi, con sắp ra rồi!"

Tiếng hét của sản phụ rất lớn, Mạnh Dao sợ hãi lùi lại một bước.

Thấy tình hình sản phụ không thể chờ đợi được nữa, Mạnh Tịch kiên định nói với mọi người xung quanh: "Mọi người cứ làm theo phân công ban đầu của tôi.

Tôi chính là bác sĩ, tôi lấy cứu người làm nhiệm vụ, xin các vị tin tưởng vào chuyên môn của tôi, cùng tôi giúp sản phụ sinh nở."

Nói xong, Mạnh Tịch định cúi người, banh chân sản phụ ra để kiểm tra tình hình.

Nhưng Mạnh Dao lại đến ngăn cô: "Chị à, chị đừng có ngang ngạnh."

"Ngang ngạnh cái đầu cô!" Mạnh Dao cuối cùng cũng tức giận bật ra lời th* t*c, cô vươn tay kéo mạnh Mạnh Dao đến trước chân sản phụ: "Sinh viên đại học phải không? Đến đây nào, cô kiểm tra xem, coi cổ t* c*ng đã mở đến đâu rồi, phải dùng sức thế nào để sinh."

"Phải đấy! Không phải cô nói cô là sinh viên trường y sao, cô lên đi!" Có người trong đám đông nói.

"Sinh viên, mau kiểm tra đi."

"Đúng rồi, sinh viên, nhanh lên, sản phụ đang đợi kìa!"

… Tiếng nói trong đám đông nối tiếp nhau, như lệnh thúc mạng, từng tiếng một thúc giục Mạnh Dao.

Những giọng nói này chẳng có chút ý châm chọc nào cả, phải biết trong thời đại này, sinh viên đại học là rất quý giá, những người đứng xem đều thật lòng tôn trọng Mạnh Dao là sinh viên đại học.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 81: Không ai biết làm thì còn không mau cút đi hết cho tôi?



Nhưng họ càng tôn trọng chân thành, Mạnh Dao càng cảm thấy mình như bị đặt trên lửa nướng.

Mạnh Dao lo lắng đến toát mồ hôi, cô ta không ngờ Mạnh Tịch sẽ đột nhiên đẩy mình đến trước mặt sản phụ, bảo mình kiểm tra cho sản phụ.

Cô ta mới học được không lâu, kiến thức trong sách giáo khoa còn chưa nhớ được bao nhiêu, làm sao có thể biết cái này?

Hina

"Mạc Lệ?" Mạnh Dao ném ánh mắt cầu cứu về phía Trần Mạc Lệ.

Trần Mạc Lệ lúng túng xua tay: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết!"

"Đều không biết phải không?" Giọng Mạnh Tịch lúc này đột nhiên trở nên sắc bén: "Đều không biết thì còn không mau cút hết đi cho tôi? Đừng có đứng đây như một lũ ngốc cản trở tôi cứu người!"

"Cút~"

"Chị ơi, chị không thể làm vậy được, chị đang đùa giỡn với hai mạng người đấy! Em van chị, dừng lại đi ạ!" Mạnh Dao đứng bên cạnh, tiếp tục khuyên can Mạnh Tịch.

Mạnh Tịch như không nghe thấy gì, ánh mắt cô trầm tĩnh, hai tay vững vàng đặt trên bụng sản phụ, kiên nhẫn hướng dẫn sản phụ thở và rặn.

Động tác của cô thành thạo, rõ ràng không phải lần đầu xử lý tình huống khẩn cấp như thế này.

"Chị ơi, chị thật sự không thể làm vậy!" Mạnh Dao thấy Mạnh Tịch không đếm xỉa đến mình, trong lúc hoảng loạn đã đưa tay nắm lấy cánh tay Mạnh Tịch.

Mạnh Tịch không ngờ vào lúc này, Mạnh Dao vẫn còn cản trở cô cứu người.

Chuyện sinh tử quan trọng thế này, sao có thể để cô ta làm loạn mãi được.

Mạnh Tịch không chịu nổi nữa, cô đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt sắc lẹm như dao, tay phải tát thẳng vào mặt Mạnh Dao.

Cái tát này còn mạnh hơn cả cái tát lần trước vì nhiệm vụ, bởi cái tát này là do chính Mạnh Tịch muốn đánh.

"Cô đã chơi đủ chưa!" Mạnh Tịch nhìn Mạnh Dao bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt cô tràn đầy sự ghê tởm với Mạnh Dao.

Giờ cô mới biết, bị người khác nói móc mỉa là một chuyện khó chịu đến nhường nào.

Một cái tát làm Mạnh Dao choáng váng tại chỗ, nước mắt cô ta lập tức trào ra.

Đây là lần thứ hai Mạnh Dao bị Mạnh Tịch đánh, dù Mạnh Dao biết Mạnh Tịch ghen tị với mình, đã muốn đánh mình từ lâu, nhưng Mạnh Dao biết Mạnh Tịch sẽ không đánh cô ta.

Bởi vì Mạnh Tịch sợ đánh cô ta sẽ bị cha mẹ và anh trai oán hận.

Nhưng giờ cô đã đánh cô ta, lại còn đánh hai lần, Mạnh Dao không hiểu sao Mạnh Tịch dám làm vậy, chẳng lẽ cô không sợ cha mẹ và anh trai không nhận mình nữa sao?

Mạnh Dao ôm mặt, kinh ngạc nhìn Mạnh Tịch, khóc lóc nói: "Chị, sao chị có thể đối xử với em như vậy? Sao chị lại trở nên vô lý thế này! Em chỉ không muốn chị tiếp tục sai lầm thôi."

Lúc này, một phụ nữ trung niên trong đám đông không chịu nổi nữa, bà ta bước lên phía trước, nói với Mạnh Dao: "Cô gái à, đừng làm ồn nữa. Nếu cô không có cách cứu người thì đừng cản trở bác sĩ Mạnh cứu người.

Cô xem bác sĩ Mạnh chuyên nghiệp, bình tĩnh thế nào, chắc chắn là do cô không hiểu cô ấy, nên không biết cô ấy biết y thuật!"

Nhưng Mạnh Dao hoàn toàn không nghe lọt tai, cô ta vẫn cứ khăng khăng muốn ngăn cản Mạnh Tịch.

Kết quả tất nhiên là bị đám đông kéo ra khỏi lều.

Sau khi bị kéo ra ngoài, Mạnh Dao hét lên điên cuồng: "Các người tin chị ta, cứ đùa giỡn với mạng người đi, chắc chắn sẽ hối hận!"

Tuy nhiên, dù Mạnh Dao nói gì, cũng chẳng ai thèm để ý nữa, ngay cả bạn học của cô ta cũng khuyên cô ta nên bình tĩnh lại, chờ đợi một chút.

Mạnh Dao nói chẳng ai nghe, lại không chen vào được, đành phải đau khổ đợi bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không khí trong lều căng thẳng tột độ.

Mồ hôi sản phụ thấm ướt cả áo, mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng cô ấy vẫn cố gắng theo sự hướng dẫn của Mạnh Tịch.

Cuối cùng, sự rặn của sản phụ đã có tác dụng.

Có người nói, em bé đã ra.

Nhưng ngay sau đó, tiếng kêu kinh ngạc lại vang lên từ trong đám đông - đứa bé sinh ra lại là m.ô.n.g trước.

"Khó sinh! Khó sinh rồi! Chết rồi c.h.ế.t rồi, chắc cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi." Một bà già trong đám đông hoảng sợ kêu lên.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 82: Sinh viên đại học thì có ích gì!



Lời này nhanh chóng truyền từ trong lều ra đến đám đông bên ngoài.

Mạnh Dao nghe xong hoảng sợ trợn tròn mắt, trông cô ta lo lắng đến mức không biết phải làm sao: "Các người thấy chưa, các người thấy chưa, không tin tôi quả nhiên xảy ra chuyện rồi! Chuyện này thành ra thế này, không biết phải thu xếp thế nào!

Chị ơi chị, sao chị lại không hiểu chuyện thế?"

Trong đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán, có người chỉ trích Mạnh Tịch là kẻ lừa đảo, không có kiến thức cơ bản, lại dám nhét đứa bé đã sinh ra trở lại.

Có người bắt đầu la hét, đòi trói Mạnh Tịch lại đưa đến công an, nhanh chóng đưa sản phụ đến bệnh viện.

Những tiếng ồn ào này chẳng ảnh hưởng gì đến Mạnh Tịch, cô bình thản đi đến bên cạnh sản phụ, ghé vào tai sản phụ nói: "Tin tôi, tôi có thể cứu chị và con chị, chị tin tôi được không?"

"Tôi~~~~" Sản phụ chỉ do dự vài giây đã tin tưởng Mạnh Tịch, bởi vì với tư cách là bệnh nhân, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng những chỉ dẫn của Mạnh Tịch thực sự có tác dụng: "Bác sĩ Mạnh, tôi tin cô!"

"Tốt, chị tin tôi là đủ rồi!" Sau khi được sản phụ cho phép, những người xung quanh lập tức im lặng.

Tuy nhiên, việc Mạnh Tịch làm tiếp theo lại một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.

Bởi vì Mạnh Tịch trực tiếp trước mặt mấy người phụ nữ đang vây quanh, nhanh chóng đẩy đứa bé đã sinh ra một phần trở lại bụng sản phụ.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều sợ đến tái mặt.

Họ không hiểu, đứa bé đã sinh ra làm sao có thể nhét lại vào?

Thế này không phải đang hại mạng người sao?

Mạnh Tịch vẫn bình tĩnh, sau khi đẩy đứa bé vào, cô nhẹ nhàng xoa bụng sản phụ vài cái.

Theo động tác của cô, thế nằm của đứa bé đã thay đổi một cách kỳ diệu!

Đứa bé vốn ra m.ô.n.g trước, giờ đầu đã thành công hướng về phía cửa mình của sản phụ!

Người khác không biết chuyện này, nhưng Mạnh Tịch biết đã thành công, cô vội vàng nói với sản phụ: "Cửa mình đã mở rộng, đứa bé nhỏ, lần này chị chỉ cần dùng chút sức là có thể sinh ra."

Trong lều, Mạnh Tịch vẫn đang nỗ lực đỡ đẻ, ngoài lều, Mạnh Dao đã khóc đến nước mắt đầm đìa ở ngoài đám đông, cô ta nghẹn ngào nói: "Lần này Mạnh Tịch sai quá nghiêm trọng rồi, lần này ai cũng không cứu được chị ấy nữa. Để bù đắp lỗi lầm, đề nghị mọi người nhanh chóng trói chị ấy lại đưa đến công an, nhanh chóng đưa sản phụ đến bệnh viện.

Thật là, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, em nên ngăn cản chị quyết liệt hơn, giờ chị xảy ra chuyện thế này, em không biết về nhà phải giải thích với cha mẹ thế nào.

Tuy chị không hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của cha mẹ, nếu để họ biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Chị à, em biết phải làm sao với chị đây?"

Những người bên cạnh, thấy Mạnh Dao khóc đến nước mắt lưng tròng, lần lượt bắt đầu thương cảm cho cô gái mảnh mai này.

Thậm chí có người muốn tiến lên an ủi Mạnh Dao, bảo cô ta đừng tự trách.

Tuy nhiên, giọng Mạnh Dao vừa dứt, người đó chưa kịp nói lời an ủi, một tiếng khóc trong trẻo và vang dội đã vọng ra từ lều ở giữa đám đông!

"Ư ư ư ư ư ư ư... Oà oà oà oà oà!" Tiếng khóc trong trẻo mạnh mẽ này dễ dàng xuyên qua tiếng ồn ào của đám đông, trực tiếp truyền vào tai từng người có mặt.

Trong giây lát, cả hiện trường đều im lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía phát ra tiếng khóc.

Hina

Tiếng khóc ban đầu chỉ là những tiếng nấc đứt quãng, nhưng rất nhanh đã như nước vỡ bờ ào ạt tuôn ra, vang vọng khắp nơi, chấn động cả tai.

"Sinh rồi! Sinh rồi! Là bé gái! Con bé khóc to thật!"

"Thật sự sinh ra rồi, trời ơi!"

"Bác sĩ Mạnh giỏi quá! Khó sinh thế mà vẫn cứu được đứa bé! Nghe người già nói, sinh ngược thì đứa bé đều không sống được."

"Thì ra bác sĩ Mạnh nhét đứa bé vào là để xoay ngược lại! Bác sĩ Mạnh tuổi còn nhỏ, nhưng tài năng không nhỏ, giỏi hơn cái gọi là sinh viên đại học nhiều!"

"Sinh viên đại học gì? Sinh viên đại học thì có ích gì! Kém xa bác sĩ Mạnh!"
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 83: Cô ta ở đây thì sao, tôi cố ý nói cho cô ta nghe đấy



"Quả nhiên huyết thống là thứ kỳ diệu! Bác sĩ Mạnh mang dòng m.á.u ưu tú, nên ở đâu cũng có thể trở thành nhân tài!"

"Còn cái đứa con bị tráo đổi kia thì kém xa! Cái gì mà sinh viên đại học? Gặp chuyện gì cũng hoảng hốt! Tôi thấy cô ta chỉ đang ghen tị với bác sĩ Mạnh giỏi giang! Thật ghê tởm!"

"Suỵt~" Có người kéo người vừa nói lại, nhắc nhở rằng Mạnh Dao đang ở bên cạnh.

Người bị kéo lại bực bội trợn mắt: "Cô ta ở đây thì sao, tôi cố ý nói cho cô ta nghe đấy."

Dư luận lập tức nhắm vào Mạnh Dao.

Tiếng cười nhạo và chỉ trích nối tiếp nhau khiến mặt Mạnh Dao đỏ như máu, cô ta cảm thấy mình muốn tìm một khe đất chui xuống.

Mạnh Tịch đổ mồ hôi đầm đìa, cô chen ra khỏi đám đông, ra ngoài hít thở không khí.

Lúc này cô nhìn thấy Mạnh Dao với khuôn mặt đỏ bừng…

Cô mới nhận ra, nếu không nhìn Mạnh Dao qua lăng kính nữ chính, ngoài một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp ra, linh hồn bên trong vỏ bọc đó thật là tầm thường và nhạt nhẽo.

"Chị à, chị giỏi thật đấy, em xin lỗi, có lẽ em chưa hiểu hết khả năng của chị, dù sao khi chị lên thành phố cũng mới có mười lăm tuổi, em thực sự không ngờ trước mười lăm tuổi chị đã học được nhiều điều như vậy.

Năm ngoái chị thi đại học là người cuối cùng trong huyện... Tóm lại, em quá lo lắng cho chị, sợ chị gây rắc rối, nên mới vội vàng ngăn cản chị.

Mong chị đừng trách em, em còn việc phải làm, chị cứ bận việc đi, xong rồi tối về nhà ăn cơm nhé!"

Mạnh Dao chưa bao giờ cảm thấy thất bại như thế này, cô ta bị những người xung quanh nhìn như đang xem trò cười, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Ánh mắt xung quanh quá gay gắt, Mạnh Dao không còn can đảm ở lại nữa, cô ta vội vàng nói vài câu với Mạnh Tịch rồi vội vã bỏ đi.

Mạnh Tịch không đáp lời Mạnh Dao, chỉ phức tạp nhìn theo bóng lưng vội vã của Mạnh Dao.

Cô ta khác xa với nhân vật nữ chính dịu dàng, đoan trang, đại phương trong tác phẩm, toàn thân toát lên vẻ tầm thường.

Nhưng Mạnh Tịch cũng lười quan tâm đến Mạnh Dao, cô phải xử lý việc của sản phụ, sau đó đi mua đồ ở cửa hàng bách hóa, rồi bắt xe buýt về nhà.

Sau khi ra ngoài thở một hơi, Mạnh Tịch lập tức quay lại lều.

Sản phụ đã được những phụ nữ xung quanh giúp đỡ thu dọn gọn gàng, đứa bé cũng được quấn trong ga giường, đặt bên cạnh sản phụ.

Thấy Mạnh Tịch vào, sản phụ yếu ớt mỉm cười nói: "Bác sĩ Mạnh, cảm ơn cô!"

"Không cần cảm ơn, tôi là bác sĩ, gặp chuyện tất nhiên phải giúp, cứu người là nghĩa vụ của tôi.

Hơn nữa tôi làm cũng chẳng nhiều, em bé có thể chào đời an toàn là công của mọi người." Mạnh Tịch cảm thấy việc mình làm chỉ là việc nhỏ thôi.

Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, có lẽ một mình cô cũng không giúp được sản phụ này.

"Mọi người đều là ân nhân cứu mạng của mẹ con tôi, cảm ơn tất cả mọi người." Sản phụ lúc sinh con còn nén khóc, giờ sinh xong lại rơm rớm nước mắt.

Bên cạnh có bà cụ khuyên sản phụ: "Đừng khóc, cô sinh con ở ngoài này, gặp gió đã không tốt rồi, lại còn khóc thì sau này khổ lắm, đang ở cữ không được khóc đâu."

"Đúng vậy! Đừng khóc đừng khóc, mẹ tròn con vuông là chuyện tốt mà!"

"Tiếc là con gái..."

"Con gái thì sao, con gái cũng tốt chứ."

...

Ban đầu còn an ủi sản phụ, mừng cho mẹ con bình an, không biết ai đó bỗng chuyển chủ đề sang chuyện sinh trai hay gái.

Sinh mệnh mới ra đời là chuyện vui, bỗng nghe những người này bàn tán về chuyện trai gái, Mạnh Tịch lập tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ bị phá hỏng hoàn toàn.

"Sản phụ cần nghỉ ngơi yên tĩnh." Giọng Mạnh Tịch bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nếu mọi người không có việc gì, có thể ra ngoài thảo luận."

Mọi người đều nhận ra sự khó chịu trong giọng nói của Mạnh Tịch, lần lượt im lặng đi ra ngoài.

Thấy người trong lều dần dần đi hết, Mạnh Tịch mới theo thông lệ, dặn dò sản phụ một số việc hậu sản.

Vừa dặn dò xong, Mạnh Tịch nghe thấy bên ngoài có người gọi.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 84: Miễn là cha mẹ yêu con



"Thục Phương, Thục Phương, em ở đâu?"

"Chồng tôi đến rồi." Người phụ nữ trong lều nghe thấy tiếng chồng, mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc, cô gọi ra ngoài lều,

"Kiến Quân, em ở đây."

Rất nhanh, một người đàn ông có gương mặt văn nhã đẹp trai xông vào lều.

Hina

Anh ta vội liếc nhìn Mạnh Tịch một cái, rồi chạy đến trước mặt sản phụ: "Em này, không phải đã bảo em đừng ra ngoài sao, bụng to thế này mà còn chạy lung tung!"

"Xin lỗi... Kiến Quân, em chỉ muốn giúp anh bớt gánh nặng thôi, không ngờ bỗng nhiên lại chuyển dạ, may mà em gặp được bác sĩ Mạnh.

Em có thể sinh con được là nhờ ơn bác sĩ Mạnh, Kiến Quân, anh mau cảm ơn bác sĩ đi." Sản phụ nhìn Mạnh Tịch nói với chồng.

Người đàn ông nghi ngờ nhìn cô gái trẻ đứng phía sau, có vẻ không tin được mà hỏi: "Cô... cô chính là bác sĩ Mạnh?"

"Chào anh." Mạnh Tịch khẽ gật đầu.

"Bác sĩ, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu vợ con tôi, cô làm việc ở đơn vị nào, cô nói cho tôi biết để hôm nào tôi tặng cô tấm bằng khen?" Người đàn ông nói rồi xúc động đứng dậy, còn định nắm tay Mạnh Tịch.

Mạnh Tịch khéo léo tránh tay người đàn ông, nói: "Không cần đâu, anh chăm sóc tốt cho sản phụ và em bé là được rồi, đã có người nhà đến, tôi xin phép đi trước."

Nói xong, Mạnh Tịch quay người đi ra khỏi lều.

Phía sau, sản phụ trách móc chồng: "Ối dào, anh là người thành phố mà sao lại đường đột đi bắt tay nữ bác sĩ người ta, thất lễ quá!"

"Anh chỉ quá xúc động, không để ý!" Người đàn ông cười hiền lành: "Tốt quá, Thục Phương, anh đã làm cha rồi, chúng ta đã có con của riêng mình rồi."

"Anh còn chưa hỏi em sinh con trai hay con gái nữa kìa!"

"Con trai hay con gái?"

"Là con gái, anh có thất vọng không?"

"Nói bậy, thất vọng cái gì, trai gái đều như nhau, anh là người như thế à, công chúa bé bỏng, để cha hôn một cái nào!"

"Hừ, dám nói thất vọng là em đánh c.h.ế.t anh."

Nghe thấy cuộc đối thoại ấm áp từ căn lều gỗ đơn sơ phía sau, Mạnh Tịch mới nở nụ cười.

Người khác nói gì cũng không quan trọng, miễn là cha mẹ yêu thương đứa trẻ là được.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Tịch đỡ đẻ, lúc đỡ đẻ cô thực ra không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, dù đã thực hành nhiều lần trên mô hình.

Nhưng thực tế lại là chuyện khác.

May mà nhờ vào kỹ năng chuyên môn vững vàng, Mạnh Tịch đã ổn định được tình hình, giúp sản phụ sinh nở thành công.

Sinh mệnh mới kìa! Thật đẹp làm sao.

Sau khi rời khỏi đám đông, Mạnh Tịch mới nhìn vào hệ thống, thấy dòng chữ phần thưởng đổi thưởng xuất hiện sau nhiệm vụ ẩn, cô vui vẻ mỉm cười.

Cô phải nhanh chóng đến trung tâm bách hóa để mua những thứ cần thiết, rồi về đổi phần thưởng từ hệ thống.

Chỉ đi theo ký ức một đoạn ngắn, Mạnh Tịch đã đến trung tâm bách hóa.

Đó là một tòa nhà mang đậm dấu ấn thời đại, tường ngoài màu vàng nhạt, hơi loang lổ, bốn chữ "Trung tâm bách hóa" sơn đỏ nổi bật.

Tầng một là khu hàng tiêu dùng và thực phẩm, không khí thoang thoảng mùi xà phòng và vải mới.

Mạnh Tịch đi lại giữa các kệ hàng, ánh mắt sắc bén, tìm kiếm băng vệ sinh trong nhiệm vụ, rồi nhanh chóng tìm thấy một gói đơn giản ở góc.

Sau khi lấy băng vệ sinh, Mạnh Tịch còn mua giấy vệ sinh, bột giặt, bàn chải đánh răng và cốc, rồi mới lên tầng hai.

Tầng hai là khu quần áo và mũ nón, trông rất nhộn nhịp, có nhiều học sinh đi lại.

Các loại vải vóc, quần áo may sẵn treo đầy kệ hàng, từ đồ công nhân nông dân đến áo sơ mi dacron, cho đến trang phục dân tộc, đủ loại đủ kiểu.

Mạnh Tịch chỉ lướt qua những bộ quần áo đó, mục đích của cô lên tầng hai là để chọn hai bộ đồ lót phù hợp cho mình.

Sau khi mua hết mọi thứ cần thiết, Mạnh Tịch chỉ còn lại một đồng.

Cô xách những thứ đã mua, nắm chặt số tiền ít ỏi còn lại, hài lòng rời khỏi trung tâm bách hóa.

Mạnh Tịch vừa mới bước ra khỏi trung tâm bách hóa, có một người đàn ông cười ngốc nghếch chạy đến trước mặt cô, làm cô giật mình.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 85: Xấu vậy mà cười trông càng đáng sợ hơn



"Bác sĩ Mạnh, cuối cùng tôi cũng đợi được cô!" Người đàn ông nhìn Mạnh Tịch, nhiệt tình nói.

"Đợi tôi làm gì?" Mạnh Tịch nhìn vài lần mới nhớ ra người đàn ông này là chồng của sản phụ lúc nãy, cô không khỏi nhíu mày,

"Có phải sản phụ có vấn đề gì không?"

"Cô ấy không sao, cô ấy khỏe lắm." Người đàn ông đáp.

Mạnh Tịch không hiểu: "Vậy anh tìm tôi có việc gì?"

"Bác sĩ Mạnh." Người đàn ông nhìn Mạnh Tịch với vẻ ngượng ngùng: "Lúc nãy tôi quá xúc động, quên cảm ơn cô cho đàng hoàng, cũng chưa trả tiền công đỡ đẻ cho cô.

Sau khi nhớ ra, tôi vội hỏi thăm, nghe mọi người nói đã hỏi cô, cô bảo sẽ đến trung tâm bách hóa, nên tôi mới đuổi theo.

Trong trung tâm bách hóa đông người, nhiều hàng hóa, tôi sợ vào trong sẽ không tìm được cô rồi lỡ mất, nên đành đứng đợi ở cửa, may mà đã tìm được cô.

Dù sao thì tôi cũng phải trả tiền đỡ đẻ cho cô, và muốn hỏi rõ đơn vị của cô, ngày mai tôi sẽ tặng bằng khen cho cô."

"Tôi không có đơn vị nào cả, tuy tôi có học y với thầy nhưng không làm trong ngành, hiện giờ chỉ là một người nội trợ bình thường, không cần anh tặng bằng khen đâu.

Còn về tiền thì thôi, lúc đó có nhiều người giúp vợ anh, tôi cũng chỉ làm việc trong khả năng thôi." Nếu có người chủ động nhờ Mạnh Tịch khám bệnh, chắc chắn cô sẽ lấy tiền khám.

Nhưng cô đỡ đẻ cho sản phụ đó, thuần túy là đi ngang qua gặp bệnh nhân làm việc tốt, lúc đó có nhiều người giúp người phụ nữ, dù cô có thiếu tiền đến mấy cũng không thể nhận số tiền này.

Hơn nữa cô cũng không phải cứu không, cứu người phụ nữ này, hệ thống sẽ cho cô phần thưởng.

Mạnh Tịch không muốn nhận tiền, nhưng người đàn ông kiên quyết muốn đưa, anh ta nhét tiền vào túi đồ dùng của Mạnh Tịch, nói: "Bác sĩ Mạnh, cô nhất định phải nhận số tiền này, cũng không nhiều, chỉ là số tiền thông thường trả cho người đỡ đẻ thôi, nếu cô không nhận chắc chắn vợ tôi sẽ giận.

Cô đừng lo về phía quán ăn, lúc người nhà tôi đón vợ tôi về, cũng mua kẹo mừng phát rồi, những thứ đã dùng, cái nào cần trả tiền chúng tôi đều đã trả.

Yên tâm, ơn nghĩa của mọi người vợ chồng tôi đều ghi nhớ."

Có lẽ người đàn ông đoán được Mạnh Tịch sẽ ngại nhận công, nên còn giải thích với cô về việc họ đã cảm ơn tất cả mọi người, sợ cô không thoải mái.

"Chỉ là việc nhỏ thôi, các anh mua kẹo mừng, cho tôi kẹo để lấy may là được rồi, tiền thì thôi." Mạnh Tịch nói xong liền đặt túi đồ xuống, định lấy tiền ra trả lại cho người đàn ông.

Không ngờ người đàn ông lại quay người chạy mất: "Bác sĩ Mạnh, tiền và kẹo mừng để chung với nhau, đều để trong túi của cô rồi, cô cứ giữ lấy, có dịp sẽ cảm ơn cô cho tử tế!

Tôi phải về xem vợ con đây, tạm biệt!"

Người đàn ông vừa nói vừa chạy, khi nói xong đã chạy đi xa lắm rồi.

Nhìn bóng người đàn ông và phong bì đỏ lấy ra từ túi đồ, Mạnh Tịch không biết nên khóc hay cười… này, cái người này!!!

Thấy người đàn ông chạy xa, Mạnh Tịch đành phải bỏ phong bì vào túi.

Cô chắc chắn không đuổi kịp người đàn ông, hơn nữa chuyến xe buýt cuối cùng sắp chạy rồi, nếu người đàn ông đã kiên quyết muốn đưa tiền này, Mạnh Tịch cũng đành yên tâm nhận tiền về nhà.

Xách đồ, Mạnh Tịch nhanh chóng đến trạm xe buýt.

Sau khi lên xe trả ba hào tiền xe, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Xe lắc lư, đến thị trấn thì đã là hoàng hôn.

Nhìn mặt trời lặn, Mạnh Tịch hơi lo lắng bước lên đường về thôn.

Mặt trời một khi đã xế bóng, sẽ nhanh chóng chỉ còn lại nửa vành, Mạnh Tịch chưa về đến nhà, đường đi đã chìm trong hoàng hôn.

Cô đi trong rừng bạch dương dẫn về thôn, khu rừng đen kịt và gió chiều khiến cơ thể Mạnh Tịch bỗng dưng cảm thấy một luồng hơi lạnh~

Luồng hơi lạnh đó đến từ phía sau, Mạnh Tịch theo bản năng quay đầu nhìn.

Rồi cô thấy tên Nhị Lại Tử nổi tiếng trong thôn Cố gia, đang ở phía sau không xa, cười đểu theo mình…

Đệch, xấu vậy mà cười trông còn đáng sợ hơn.

Mạnh Tịch lo lắng nuốt nước bọt, quay người bước nhanh về phía trước.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 86: Gặp nhau thì chơi đùa một chút nhé!



"Này, em dâu nhỏ nhà họ Cố, đi nhanh làm gì, gặp nhau thì chơi đùa một chút nhé!"

Mạnh Tịch vừa nghe thấy.

Đây là định cưỡng h.i.ế.p sao?

Cô vội bước nhanh hơn.

Nhưng cô càng đi nhanh, tên Nhị Lại Tử phía sau cũng tăng tốc theo, miệng liên tục thốt ra những lời sàm sỡ: "Em dâu nhỏ nhà họ Cố, đợi anh với, chạy nhanh làm gì, thằng què nhà em chắc không thể làm em thỏa mãn được đâu, để anh đây thương em nào."

Mạnh Tịch sợ quá bỏ chạy.

Nhị Lại Tử đằng sau cũng chạy theo.

Đoạn đường trong rừng cây rất dài, Mạnh Tịch là con gái, chắc chắn không thể chạy nhanh hơn gã đàn ông phía sau.

Hơn nữa, Mạnh Tịch đã nhận ra, người đàn ông phía sau đang tiến đến gần cô hơn.

[Nãi Đoàn, phải làm sao đây?]

Dù biết cầu cứu Nãi Đoàn cũng vô ích, nhưng Mạnh Tịch giờ đã sợ đến hoảng loạn, cô không có ai để bàn bạc, đành thử nhờ hệ thống giúp đỡ.

Không ngờ, Nãi Đoàn vốn không đáng tin cậy lần này lại đáng tin một phen.

[Ký chủ mau xem cửa hàng, vừa cập nhật "Bình xịt gây mê cực mạnh", cần tiêu hao 500 điểm. Bình xịt này có thể khiến mục tiêu mất khả năng hành động ngay lập tức, thời gian duy trì nửa giờ.]

[Đổi! Đổi ngay!] Mạnh Tịch không kịp xem xét, đã vội vàng chọn đổi.

[Vâng, thưa ký chủ.]

Theo lời Nãi Đoàn vừa dứt, hệ thống hiện thông báo đổi thành công, rồi trong tay Mạnh Tịch xuất hiện một bình xịt gây mê nhỏ.

Có thứ này, Mạnh Tịch lập tức có chỗ dựa, cô dừng lại, nhanh chóng mở bao bì bình xịt gây mê, rồi nhanh nhẹn quay người lại.

Nhị Lại Tử vốn đã ở gần Mạnh Tịch, lúc này nhanh chóng lao đến trước mặt cô.

"Ồ, sao em dâu không chạy nữa, có phải là trai tài gái sắc, muốn cùng anh đây làm chuyện khiến mặt đỏ tim đập trong rừng cây nhỏ này không?"

"Đồ ngu." Mạnh Tịch đảo mắt, giơ tay cầm bình xịt gây mê, phun thẳng vào mặt Nhị Lại Tử.

"Em dâu, em xịt cái gì vào người anh vậy?" Nhị Lại Tử chỉ thấy mình đột nhiên trở nên mơ hồ, nhưng cơ thể vẫn đang lao về phía Mạnh Tịch.

Thấy Nhị Lại Tử sắp nhào vào người mình, Mạnh Tịch giơ chân lên, đá thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.

Bị đá trúng háng, Nhị Lại Tử kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi nằm thẳng cẳng xuống đất.

Cú đá đó, nếu không có gì bất ngờ, Mạnh Tịch nghĩ tên Nhị Lại Tử này sẽ tuyệt tự.

Mạnh Tịch bước tới, xác nhận Nhị Lại Tử đã ngất vì thuốc mê, mới quay người, nhanh chóng chạy về hướng thôn.

Cô chạy một mạch về nhà, vào sân thì ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.

Tuy cô không bị thiệt thòi gì, nhưng dù sao cũng là con gái, sau khi thoát hiểm tránh được nguy hiểm, vẫn thấy tim đập thình thịch.

"Ôi, Mạnh Tịch, sao thế, sao lại ngồi dưới đất vậy?" Trần Mai trong nhà nghe thấy có người vào sân, ra ngoài mới phát hiện là Mạnh Tịch về, vội vàng tiến lên kéo Mạnh Tịch,

"Mẹ thấy mãi không về, còn tưởng là về nhà mẹ đẻ ở thành phố, sao giờ mới về, dáng vẻ thất thần thế này, có chuyện gì xảy ra à?"

"Lúc về con gặp Nhị Lại Tử ở rừng cây." Mạnh Tịch thấy đây không phải chuyện nhỏ, bèn nói thẳng ra: "Anh ta theo đuôi con, còn định sàm sỡ con!"

"Cái gì!" Trần Mai kêu lên một tiếng: "Thằng ch* đ* này, nó có làm gì con không?"

Mạnh Tịch vội lắc đầu: "Không có, khi anh ta đuổi kịp con, con đá anh ta một cái, đá trúng chỗ hiểm của anh ta, đau đến ngất đi…

Con thì không sao, chỉ có anh ta, có lẽ sẽ tuyệt tự."

"Con không sao là được, nó có tuyệt tự cũng đáng đời, đi, vào nhà, mẹ để cơm cho con đấy." Trần Mai vừa nói vừa kéo Mạnh Tịch đi về phía bếp.

Hina

Nghe lời Trần Mai, lòng Mạnh Tịch không khỏi dâng lên một làn sóng ấm áp, Trần Mai tưởng hôm nay cô không về, vậy mà vẫn để cơm trong nồi cho cô.

Sợ cô về không có cơm ăn phải nhịn đói.

Loại lưu manh du côn Nhị Lại Tử đó, tuyệt tự đương nhiên là đáng đời, nhưng Mạnh Tịch vẫn hơi lo: "Sợ anh ta không chịu thôi, dù sao trong rừng cây cũng không có ai khác, nhỡ anh ta vu oan cho con, nói con cố ý hại mình thì sao?"
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 87: Bây giờ đi với anh ngay



"Dù sao cũng làm bị thương chỗ đó, chỉ sợ anh ta còn tìm đến gây sự."

Chính vì có nỗi lo này, Mạnh Tịch mới kể hết sự tình, cô cảm thấy việc này không dễ kết thúc, báo trước cho Trần Mai một tiếng, để bà có chuẩn bị tâm lý thì tốt hơn.

Nếu không người đó thật sự tìm đến, sợ Trần Mai không biết tình hình, bị xúc phạm rồi xảy ra chuyện.

Hơn nữa Mạnh Tịch cũng không biết phải giải quyết hậu quả thế nào thật.

Cô nghĩ nói ra, có lẽ Trần Mai sẽ có cách giải quyết chuyện này, dù sao Trần Mai lớn tuổi hơn lại là người bản địa, biết đâu sẽ có cách hay để xử lý chuyện này.

"Đây cũng là vấn đề, nhà tên Nhị Lại Tử đó toàn là lưu manh không biết lý lẽ." Trần Mai suy nghĩ rồi nói: "Mạnh Tịch, con ăn cơm ngon nhé, mẹ đi bàn với Bắc Cương xem giải quyết chuyện này thế nào."

Hina

"Mẹ, con nghe hết những gì mẹ con nói rồi." Chưa đợi Trần Mai nói xong, Cố Bắc Cương đã từ bên ngoài đi vào, anh nhìn về phía Mạnh Tịch: "Em đừng ăn cơm nữa, bây giờ đi với anh ngay."

"Bây giờ đi đâu, để Mạnh Tịch ăn cơm đã, ngoài kia tối om thế!" Trần Mai không tán thành nói.

Mạnh Tịch lại rất thức thời buông tay đang định mở vung nồi xuống, cô nhìn Cố Bắc Cương: "Anh có cách giải quyết chuyện này phải không?"

"Không muốn có hậu họa, thì đi với anh ngay bây giờ." Cố Bắc Cương nói xong lập tức ra khỏi cửa.

Mạnh Tịch thấy vậy vội vàng đi theo.

Cơm lúc nào cũng có thể ăn, nhưng Cố Bắc Cương chưa chắc lúc nào cũng có tâm trạng giúp cô dọn dẹp hậu họa.

Ra khỏi cửa, Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch một cái, mới nói với Trần Mai đi theo ra: "Mẹ, mẹ ở nhà cho tốt, đừng lo, chuyện này dễ giải quyết!"

Nói xong, Cố Bắc Cương mới quay người đi vào đêm tối, Mạnh Tịch suy nghĩ một chút, gọi: "Đợi em với, em đi lấy đèn pin."

Gọi xong, Mạnh Tịch vội vàng chạy vào phòng, rồi cầm đèn pin từ trong đó ra.

Cô ra khỏi sân không thấy Cố Bắc Cương, tưởng Cố Bắc Cương không đợi cô, có chút gấp gáp gọi vào đêm tối: "Cố Bắc Cương, anh đi đâu rồi?"

Vừa dứt lời, Mạnh Tịch đã thấy một bóng người bước ra từ góc tường trong bóng tối, làm cô suýt hét lên.

Kết quả cô chưa kịp hét lên, đã bị Cố Bắc Cương một tay bịt miệng, anh lạnh giọng nói: "Đừng dọa mẹ!"

"Nếu không phải anh trốn ở đây dọa em, sao em có thể dọa mẹ được!" Mạnh Tịch bực bội nói.

Cố Bắc Cương không trả lời cô, quay người đi luôn, Mạnh Tịch vội vàng bật đèn pin đi theo.

Rời khỏi nhà, Cố Bắc Cương dẫn Mạnh Tịch đi tìm bạn thân của mình trong thôn, hai người bạn này một người tên là Tiền Lãng, một người tên là Điền Thanh Vũ.

Hai người đều là từ nhỏ đã cùng Cố Bắc Cương mặc chung một chiếc quần lớn lên.

Ban đầu Cố Bắc Cương không nói cho hai người bạn biết định đi làm gì, cho đến khi đi trên đường tới rừng cây, anh mới kể cho hai người bạn nghe chuyện của Mạnh Tịch.

Tiền Lãng và Điền Thanh Vũ nghe xong đều tức không chịu được, đồng loạt nghĩa phẫn điền đình biểu thị, phải đánh tên Nhị Lại Tử một trận dạy anh ta làm người.

Tuy hai người bạn của Cố Bắc Cương đều không thích Mạnh Tịch, cảm thấy Mạnh Tịch không xứng với Cố Bắc Cương, nhưng vì nể mặt Cố Bắc Cương, bọn họ lại rất sẵn lòng đi dạy dỗ kẻ bắt nạt Mạnh Tịch.

Bốn người cùng đi về phía rừng cây.

Xét đến việc Mạnh Tịch nói đá trúng chỗ hiểm của Nhị Lại Tử, Nhị Lại Tử còn đau đến ngất đi, Cố Bắc Cương đoán có thể Nhị Lại Tử vẫn còn trong rừng cây.

Vì thế bọn họ quyết định đến rừng cây thử xem, nhỡ tên khốn Nhị Lại Tử đó còn ở đó, mấy người sẽ lặng lẽ giải quyết chuyện này trong rừng.

Gió đêm vi vu, Mạnh Tịch cầm đèn pin đi theo sau.

Khi sắp vào rừng cây, Cố Bắc Cương khẽ nói với Mạnh Tịch: "Tắt đèn đi, đi trong bóng tối, nhỡ hắn còn ở đó, thấy đèn pin chắc chắn sẽ trốn chúng ta!"

Mạnh Tịch nghe lời Cố Bắc Cương, vội tắt đèn pin.

Bốn người như những cái bóng, lặng lẽ di chuyển trong đêm tối.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 88: Ai quyến rũ ai?



Bóng đêm đen như mực, chỉ có vài tia sáng trăng len lỏi qua kẽ lá, khiến khu rừng trông hết sức âm u.

Vừa vào rừng được vài bước, bỗng nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tiếng kêu thê thảm như ma quỷ, khiến Mạnh Tịch nổi da gà.

Cô nắm chặt đèn pin trong tay, nhưng không dám bật lên.

"Ôi, ôi, ôi, đau c.h.ế.t tôi mất." Càng đi gần, tiếng r*n r* càng rõ.

"Người vẫn còn đó." Cố Bắc Cương khẽ nói, giọng lạnh lùng, nghe còn lạnh hơn bình thường.

Chẳng mấy chốc, mọi người nhìn thấy trong bóng cây phía trước, Nhị Lại Tử đang khập khiễng đi về phía thôn.

Anh ta tay ôm đ*ng q**n, vừa đi vừa chửi rủa Mạnh Tịch không ngớt, những lời lẽ th* t*c không thể nào nghe nổi.

Đang chửi hăng say, anh ta ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy mấy người Cố Bắc Cương, sợ đến mặt tái mét.

Ban đầu, anh ta ngượng ngùng im bặt, ngừng lại một chút, rồi khi định thần lại lập tức co giò chạy.

"Đồ hèn, chửi tiếp đi, sao không chửi nữa?" Tiền Lãng chửi theo bóng Nhị Lại Tử: "Đứng lại, chạy cái gì, không được chạy, mày chạy được à?"

Trong tình huống này, Nhị Lại Tử nghĩ không chạy mới là đồ ngu, nghe Tiền Lãng nói vậy, anh ta càng chạy hăng hơn.

Vốn dĩ "của quý" đã bị thương đau nhức, giờ chạy càng làm nó giật giật, đau đến nỗi anh ta kêu gào thảm thiết.

Tiền Lãng thấy Nhị Lại Tử còn định chạy, không nói hai lời, gọi Điền Thanh Vũ cùng đuổi theo.

Mạnh Tịch sợ Nhị Lại Tử trốn thoát, cô gấp gáp, cũng muốn đuổi theo.

Nhưng cô vừa định chạy, đã bị Cố Bắc Cương nhẹ nhàng giữ vai lại.

"Yên tâm, họ đuổi kịp được." Giọng Cố Bắc Cương vững vàng, nghe rất đáng tin cậy, Mạnh Tịch bỗng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau, cùng tiếng van xin của Nhị Lại Tử.

Hina

Nhanh chóng, Tiền Lãng và Điền Thanh Vũ đã ấn Nhị Lại Tử xuống đất, như đang đè một con ch.ó chết.

Lúc này, Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương cũng đã đi đến trước mặt đám người.

Nhị Lại Tử thấy không thể chạy được nữa, liền bắt đầu nói bậy, muốn đổ tội cho Mạnh Tịch: "Tất cả là tại cô ta! Là Mạnh Tịch quyến rũ tôi!

Cô ta bảo Cố Bắc Cương không được, muốn ở bên tôi, làm sao tôi có thể phụ lòng người tốt như Bắc Cương được?

Tôi đương nhiên từ chối, kết quả cô ta tức giận đánh tôi đến mức đứt dòng giống, Bắc Cương, anh tin tôi, con đàn bà này không phải người tốt đâu..."

"Tôi nhổ, có mù tôi cũng không thèm quyến rũ anh." Mạnh Tịch nghe Nhị Lại Tử nói vậy tức đến bật cười: "Anh cũng không soi gương mà nhìn cái bản mặt của mình à, con ếch nhái dưới ruộng còn đẹp hơn anh, anh xấu như tai nạn giao thông vậy, tôi quyến rũ anh làm gì?

Cố Bắc Cương đây môi đỏ răng trắng, mày ngài mắt phượng, nếu muốn quyến rũ thì tôi quyến rũ người như anh ấy chứ, quyến rũ anh làm cái quái gì?

Người như anh đừng nói đến chuyện ngủ nghê, nửa đường gặp nhìn anh một cái thôi, tôi cũng có thể ác mộng ba ngày được đấy!"

Cố Bắc Cương không ngờ Mạnh Tịch lại nói ra những lời như vậy, liếc nhìn cô một cách kỳ lạ.

Cô thấy anh đẹp trai sao? Hừ, người phụ nữ này tuy ngốc, nhưng không mù.

Đối mặt với lời buộc tội của Mạnh Tịch, Nhị Lại Tử vẫn không chịu thua, cứ khăng khăng nói là Mạnh Tịch quyến rũ mình.

Dù Tiền Lãng và Điền Thanh Vũ tát anh ta, anh ta vẫn nói: "Chính là Mạnh Tịch muốn ngủ với tôi!"

Trong suốt thời gian này, Cố Bắc Cương vẫn không lên tiếng.

Đúng lúc Mạnh Tịch nghĩ Cố Bắc Cương sẽ cứ im lặng như vậy, anh bỗng lặng lẽ rút con d.a.o găm của mình ra.

Sau đó Cố Bắc Cương bước đến trước mặt Nhị Lại Tử, nhấc tay anh ta lên, không báo trước mà nhổ phăng móng tay cái bên trái của anh ta.

Anh thậm chí không cần cảnh cáo, chỉ làm việc đó một cách nhẹ nhàng.

Mười đầu ngón tay đều thông với tim, Nhị Lại Tử lại một lần nữa kêu thét thảm thiết.

"Bây giờ nói cho tôi biết, ai quyến rũ ai? Nghĩ kỹ rồi hãy nói." Giọng Cố Bắc Cương trầm thấp và đáng sợ.

Đôi mắt anh như vực sâu không đáy, Nhị Lại Tử chỉ nhìn một cái đã suýt tè ra quần.

Hành động bất ngờ này khiến Tiền Lãng và Điền Thanh Vũ sợ đến ngơ ngác nhìn nhau.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 89: Vào những lúc quan trọng, anh đều rất đáng tin cậy



Ngay cả Mạnh Tịch cũng bị Cố Bắc Cương làm cho giật mình.

Cô vốn đã cảm thấy Cố Bắc Cương là người ngoan độc, nhưng cũng không ngờ anh có thể độc đến mức không nói không rằng đã trực tiếp lột móng tay người ta.

Cách giải quyết vấn đề này thật đơn giản và thô bạo.

Mạnh Tịch muốn nói, cô rất thích.

Nhị Lại Tử đau đến nửa sống nửa c.h.ế.t lại không thể cử động.

Anh ta không dám cứng đầu nữa, anh ta có thể cảm nhận được, nếu còn tiếp tục cứng đầu, Cố Bắc Cương có thể sẽ nhổ hết móng tay cả hai tay của anh ta.

Để không phải chịu thêm đau đớn, cuối cùng Nhị Lại Tử cũng thừa nhận mọi chuyện chiều nay đều là lỗi của mình.

Có được câu trả lời mong muốn, Cố Bắc Cương mới hài lòng gật đầu, anh nói với Tiền Lãng: "Lãng Tử, cậu về nói với mẹ tôi một tiếng, bảo là mọi chuyện đã giải quyết xong.

Thanh Vũ, cậu đi với tôi lên huyện, giải tên này đến đồn công an ngồi tù."

"Bắc Cương, cậu không tiện, hay để tôi đi thay cậu nhé?" Nghe cách sắp xếp của Cố Bắc Cương, Tiền Lãng nhìn anh, do dự hỏi.

Cố Bắc Cương nghe vậy lắc đầu, chuyến này anh phải tự đi.

Anh bắt Nhị Lại Tử không đơn thuần là vì bênh vực Mạnh Tịch, mà là vì anh thấy những cặn bã xã hội như Nhị Lại Tử không nên tiếp tục nhởn nhơ trước mặt mọi người: "Trên huyện có đồng đội cũ của tôi, tôi phải tự đi một chuyến, mới có thể đảm bảo xử lý việc này tốt, loại người như thế này, không bỏ tù mười năm tám năm thì có lỗi với hắn."

Nói xong, Cố Bắc Cương liền đi đầu về phía trước.

Bóng anh dần hòa vào bóng đêm.

Mạnh Tịch vội vàng đuổi theo.

Là nạn nhân, Mạnh Tịch đương nhiên phải cùng lên huyện trình báo.

Cô không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết suôn sẻ như vậy, bỗng cảm thấy Cố Bắc Cương ngoại trừ hơi khó chịu ra, cũng không đáng ghét lắm.

Ít nhất vào những lúc quan trọng, anh đều rất đáng tin cậy.

Chờ Mạnh Tịch làm xong biên bản ở đồn công an rồi về thôn cùng Cố Bắc Cương thì đã là nửa đêm.

Khi hai người về đến nhà, Trần Mai vẫn chưa ngủ, bà vẫn đang đợi cả hai ở nhà. Thấy hai người về, biết được Nhị Lại Tử đã bị bắt giữ, bà mới thực sự yên tâm.

Bà nói với Mạnh Tịch: "Trong nồi có nước nóng, hai đứa mau đi rửa ráy đi."

"Mẹ đừng lo cho tụi con nữa." Cố Bắc Cương nhìn Trần Mai với vẻ lo lắng, anh giục: "Mẹ mau đi ngủ đi, chúng con lớn cả rồi, đâu cần mẹ chăm sóc thế này, sức khỏe mẹ không tốt, không nên thức khuya."

"Vâng ạ! Mẹ đi ngủ đi!" Mạnh Tịch cũng phụ họa theo.

Trần Mai gật đầu: "Được rồi được rồi, mẹ đi ngủ đây, có phải đêm nào cũng thức khuya đâu, thỉnh thoảng một lần không sao đâu, các con chưa về làm sao mẹ ngủ được."

Nói xong, Trần Mai quay người về phòng.

Thấy Trần Mai đã đi ngủ, Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương về phòng lấy chậu rửa mặt và chậu rửa chân.

Mỗi người đều có chậu riêng, họ múc nước rửa ráy, không ai nói với ai lời nào.

Mạnh Tịch rửa xong trước, thấy Cố Bắc Cương đang ngâm chân, cô suy nghĩ rồi đi lấy một ít bột mã tiền rắc vào chậu của anh.

Thấy Mạnh Tịch rắc bột lạ vào chậu mình, Cố Bắc Cương ngẩng đầu nhìn cô.

Hina

"Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau chân thôi, không độc c.h.ế.t anh đâu." Mạnh Tịch thấy sắc mặt Cố Bắc Cương không tốt nên giọng nói cũng không được thân thiện.

"Anh đã bảo không cần em lo." Cố Bắc Cương đáp.

"Anh tưởng em muốn lo cho anh à?" Mạnh Tịch bực bội đảo mắt: "Em chỉ không muốn nợ anh nhiều thôi, hôm nay anh giúp em, em giúp anh giảm đau chân, coi như là đền đáp."

"Chân anh đau nặng lắm, đã gặp nhiều bác sĩ đều bảo không có cách chữa, đừng tự tin với cái tay nghề non nớt của em quá." Giọng Cố Bắc Cương đầy khinh thường.

Nhưng Mạnh Tịch lập tức đáp trả: "Có vẻ như tay nghề non nớt của em cũng khá giỏi, những bác sĩ khác không giúp anh giảm đau được, nhưng em lại làm được.

Đêm đó trong hang động, em nói phóng huyết sau lưng cho anh là giả, thực ra em đã dùng thuốc của em qua các huyệt đạo ở lưng anh."
 
Back
Top Bottom