Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 45: Có Tiền Mà Không Kiếm Là Kẻ Ngốc


Trương Lão Nhị vừa định chợp mắt buổi trưa, cửa phòng khép hờ bỗng bị người ta đẩy mạnh ra!

Tiếng cửa còn chưa dứt, giọng Trương Lão Tam đã gấp gáp vang lên:

“Nhị ca!

Mau cho ta mượn ba vạn lượng bạc!”

Hắn lao đến, nắm chặt tay Trương Lão Nhị:

“Cho ta mượn ngay bây giờ!”

Trương Lão Nhị ngẩn ra, mở miệng đã thấy hắn đòi ba vạn lượng bạc.

Hắn tưởng mình mở ngân hiệu à?

“Ngươi gây ra chuyện gì rồi?”

“Ta không gây chuyện!

Là có mối làm ăn lớn!”

Trương Lão Tam ghé sát lại, thì thầm kể lại mọi chuyện.

Trương Lão Nhị nghe xong cũng chấn động:

“Sao ta chưa từng nghe gì về chuyện này?

Nếu quan phủ muốn mở rộng bến cảng, sao lại chẳng có chút tin tức nào truyền ra?

“Ngươi không sợ bị lừa à?”

“Lừa thế nào được?”

Trương Lão Tam vỗ đùi:

“Ta chẳng lẽ mù sao?

“Hắn chỉ riêng y phục trên người cũng không phải chỉ cần có tiền là mua được!

“Miếng ngọc treo bên hông cũng là hàng thượng hạng!

Còn chưa kể đến lệnh bài kia!

“Trước kia khi Cát Vương phủ mở tiệc cưới, triều đình có cử người đến, ta từng nhìn thấy trên đai lưng của bọn họ—giống y như đúc!”

Trương Lão Nhị nghe vậy, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên:

“Nhưng chuyện này liên quan đến cả chục vạn lượng bạc, ngươi không hỏi rõ lai lịch của hắn sao?”

Trương Lão Tam lắc đầu:

“Huynh nghĩ hắn là kẻ dễ qua mặt sao?

“Mấy chuyện này vốn đã là giao dịch ngầm, huynh không đặt bạc lên bàn, sao hắn tin huynh?

“Ngươi nghĩ hắn sẽ nói thật với ngươi à?”

Hắn dừng lại, hồi tưởng về lần gặp mặt hôm nay, giọng đầy kính nể:

“Ta không giấu huynh, vị công tử Tần này tuổi trẻ nhưng uy nghiêm vô cùng.

“Chỉ cần nói không hợp ý, hắn lập tức trở mặt, chẳng hề nể nang ai!”

Trương Lão Nhị nghe vậy, cảm thấy cũng có lý.

Nhưng ba vạn lượng bạc là toàn bộ gia sản của hắn.

Hơn nữa, Trương Lão Tam trước giờ ăn chơi lêu lổng, chưa từng làm ăn gì ra hồn, nếu giao bạc cho hắn, đúng là không yên tâm chút nào.

Thấy hắn còn chần chừ, Trương Lão Tam lập tức đưa ra phương án:

“Hay thế này đi, không phải mượn, mà là hai chúng ta cùng đầu tư.

“Lợi nhuận kiếm được, chúng ta chia theo tỷ lệ góp vốn!”

Trương Lão Nhị có chút dao động.

Huynh đệ ruột thịt, nếu không cho mượn, e rằng sẽ tổn thương tình cảm.

Nhưng nếu cho mượn, hắn lại chẳng chắc mình có lấy lại được không, hoặc có thể lấy lại bao nhiêu.

Còn nếu thật sự kiếm được tiền, với cái tính tiêu xài hoang phí của Trương Lão Tam, e rằng hắn cũng chẳng giữ được bao nhiêu.

Nếu cùng hợp tác, thì vừa giúp được hắn, vừa đảm bảo khoản đầu tư của mình.

Quan trọng nhất—nếu vị công tử kia thật sự là người trong quan phủ, thì đây là mối làm ăn chắc chắn không lỗ!

Chẳng phải mình còn có thể kiếm thêm một khoản lớn sao?

Có tiền mà không kiếm, chẳng phải là kẻ ngốc à?!

Nhưng hắn luôn cẩn trọng.

Huống hồ, toàn bộ bạc hắn có chỉ vỏn vẹn ba vạn lượng, nếu mất hết, thì chỉ còn nước mặc mỗi q**n l*t.

Hắn trầm giọng nói:

“Chúng ta gọi cả đại ca đến, huynh ấy có quan hệ với quan phủ, tin tức cũng nhanh nhạy hơn chúng ta.

“Nếu thật sự có chuyện này, huynh ấy chắc chắn biết rõ.”

Trương Lão Tam không muốn làm lớn chuyện, nhưng biết rõ nếu không để Trương Lão Nhị an tâm, thì sẽ chẳng thể thuyết phục được hắn.

Thế là hắn liền thúc giục:

“Mau lên!

Mau đến nhà đại ca thôi!”

Trương Kỳ vừa nghe tin hai người đến, lập tức sai quản gia đóng chặt cửa.

Mãi đến khi hắn biết bọn họ không phải đến đòi chia tài sản, mà là có chuyện khác, quản gia mới dám để bọn họ vào.

Dù vậy, sắc mặt Trương Kỳ vẫn chẳng mấy tốt đẹp.

May mà Trương Lão Nhị hiểu tính hắn, cũng chẳng vòng vo, nói thẳng mọi chuyện.

Trương Kỳ nghe xong cũng sửng sốt:

“Có chuyện này thật sao?”

“Sao?

Ngay cả đại ca cũng chưa từng nghe qua?”

Trương Kỳ khó xử, không biết nên trả lời thế nào.

Từ khi hai tên khốn này gây rối, hắn đã không liên hệ với nhà họ Hạ nữa.

Lần trước hắn vất vả lắm mới được khâm sai tiếp kiến, nhưng sau đó cũng chẳng có kết quả gì.

Huống hồ, chuyện phân chia tài sản giữa ba huynh đệ bọn họ đã khiến dư luận ầm ĩ, dù có tin tức, thì nhà họ Hạ cũng chẳng nghĩ đến chuyện thông báo cho hắn.

Nhưng trước mặt hai tên này, hắn cũng không thể mất mặt.

Hắn khẽ hừ lạnh:

“Chuyện bến cảng thay đổi, ta tất nhiên biết rõ.

“Chỉ là chuyện triều đình rót ngân quỹ xuống, thì ta chưa nghe qua.”

Hắn nhìn Trương Lão Tam, trầm giọng hỏi:

“Ngươi bảo vị công tử Tần kia đến Sa Loan đã lâu, vậy sao ta chưa từng gặp hắn?”

Trương Lão Tam vội vàng đáp:

“Hắn vi hành bí mật, đâu có thực sự đến để mua bán lương thực?

“Huynh tất nhiên không thể gặp qua!”

Trương Kỳ suy tư một lát, rồi khẽ nheo mắt:

“Vậy khi nào thì ngươi có thể sắp xếp để ta gặp hắn?

“Thật hay giả, chỉ cần ta thử một chút là rõ ngay.”

Trước đây, để lo liệu hôn sự của hai nhà Tạ – Trương, lão gia nhà họ Tạ đã nhiều lần qua lại giữa kinh thành và Tầm Châu, từng ở lại nhà họ Trương không ít ngày.

Khi đó, ông cùng Trương lão gia ngày ngày bàn luận về chuyện quan trường ở kinh thành, Trương Kỳ cũng nhân cơ hội mà nghe được không ít chuyện.

Những năm gần đây, vì nhà họ Tô—gia tộc đứng đầu thương hội—cũng có người làm quan ở kinh thành, hắn lại càng phải chú ý nhiều hơn đến chuyện triều đình.

Dù là kẻ giả mạo hay thực sự có quyền thế, hắn vẫn có cách dò xét được.

Trương Lão Nhị là người đầu tiên đồng ý:

“Ta cũng nghĩ vậy.

“Chỉ cần xác nhận được thân phận của người này, nếu thực sự là quan gia từ kinh thành, thì chẳng phải chúng ta đã vớ được vận may rồi sao?”

Hắn thúc giục Trương Lão Tam:

“Mau liên lạc đi!

Bảo rằng cả ba chúng ta đều muốn góp vốn, nhưng trước đó, cần phải gặp mặt Tần công tử để hiểu rõ hơn về tình hình.”

Hà Khê nhận được tin tức từ Trương Lão Tam, lập tức báo lại cho Thẩm Khinh Chu.

Cùng lúc đó, hắn cũng vừa nhận được thư hồi âm từ kinh thành.

Hà Khê hỏi:

“Tình hình triều đình thế nào rồi?”

Thẩm Khinh Chu gấp thư lại, thản nhiên nói:

“Nhiều tướng lĩnh ở Tây Bắc đã dâng sớ lên kinh, tố cáo cha con nhà họ Nghiêm tham ô quân lương.

“Việc này đã được nhiều bên xác thực.

“Hoàng thượng nổi trận lôi đình.”

Hà Khê tinh thần phấn chấn:

“Đây chẳng phải là tin tốt sao?!

“Chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Nghiêm chính là hoàng thượng.

“Chỉ cần mất đi sự tín nhiệm của ngài, ngày tàn của nhà họ Nghiêm cũng không còn xa!”

Thẩm Khinh Chu khẽ cười, lắc đầu nhìn hắn:

“Ngươi còn quá ngây thơ.”

Hắn tùy ý ném thư vào lư hương, nhìn tàn giấy cháy dần thành tro bụi:

“Bọn họ đã bám rễ trong triều đình suốt mấy chục năm, trên đời này, góc nào mà không có người của bọn họ?

“Dù hoàng thượng có tức giận, thì cũng chưa đủ để lay động gốc rễ nhà họ Nghiêm.”

Ánh mắt hắn trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo:

“Không chỉ ta, mà cả thiên hạ này, đều còn cả một chặng đường dài để đi.”

Kiếp trước, hắn liên thủ với Ngự sử, với các đại tướng ngoài biên cương, từ nhiều hướng cùng lúc ra tay, cuối cùng đã ép nhà họ Nghiêm đến bước đường cùng, vậy mà bọn họ vẫn thoát được.

Giờ đây, chỉ mới châm ngòi một trận sóng gió nho nhỏ, nói gì đến chuyện chiến thắng?

Thẩm Khinh Chu không muốn bàn tiếp chủ đề này nữa, hắn dặn dò:

“Ngươi qua phủ Quách đại nhân hỏi thử xem tình hình điều tra thương hội lương thực đến đâu rồi.

“Sau đó, chuẩn bị dọn dẹp thuyền.

“Bảo bọn họ, khi trời tối, đến thuyền gặp mặt.”

Khi trời vừa lên đèn.

Ánh đèn lấp ló trên sông, những chiếc thuyền lớn nhỏ chen chúc sát nhau, độ xa hoa của mỗi chiếc đều không thua kém nhau, chiếc sau lại càng hoành tráng hơn chiếc trước.

Trương Lão Tam dẫn theo hai người anh trai, ngồi thuyền nhỏ len lỏi qua hàng loạt thuyền lớn, cuối cùng theo chỉ dẫn của Hà Khê mà tìm được mục tiêu.

Trương Kỳ ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy con thuyền này không quá lớn, chỉ có hai tầng.

Nhưng trang trí bên ngoài lại cực kỳ xa hoa, vàng son rực rỡ.

Thoạt nhìn, đây không giống một chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa, mà giống loại du thuyền mà các bậc vương công quý tộc dùng khi đi tuần du phương Nam hơn.

Nhận thấy không thể lơ là, hắn chăm chú quan sát, chỉ thấy Trương Lão Tam đã được chào đón từ trên thuyền, có người đang bước xuống.

Đối phương cao bảy thước, đeo trường kiếm bên hông, vận một bộ trường bào màu sẫm được cắt may tinh tế, trên thắt lưng còn treo lệnh bài.

Bộ y phục ấy không hề có hoa văn trang trí, nhưng đường may lại vô cùng khéo léo, ôm sát người, thể hiện rõ khí chất bất phàm của người mặc.

Bước đến gần, người đó quan sát Trương Kỳ trong giây lát, rồi trầm giọng hỏi:

“Vị này chính là đại ca của Tam gia, Trương viên ngoại?”

Trương Kỳ lập tức chắp tay, cung kính đáp:

“Chính là tại hạ.”

Người kia nghiêng người nhường lối:

“Công tử nhà ta đã đợi đã lâu, mời lên thuyền.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 46: Ấn Tín


Người dẫn đường đã khí thế bất phàm, nên khi đặt chân lên thuyền, Trương Kỳ lại càng cẩn trọng hơn trong lời ăn tiếng nói.

Bước vào khoang thuyền, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi đang quay lưng về phía cửa, cúi đầu đốt hương trong lư hương.

Trương Kỳ còn chưa kịp quan sát kỹ, người kia đã chậm rãi xoay người lại.

Hắn vội cúi đầu hành lễ, nói:

“Tại hạ là thương nhân buôn lương thực Trương Kỳ.

Được lệnh đệ giới thiệu, đặc biệt đến đây bái kiến công tử Tần.”

Thẩm Khinh Chu hờ hững liếc qua hắn, sau đó dời mắt nhìn Trương Lão Tam.

Trương Lão Tam lập tức đứng thẳng người, kính cẩn nói:

“Đây là đại ca và nhị ca của ta.

“Ta không thể tự mình gom đủ năm vạn lượng bạc, nhưng đại ca nhị ca có thể.

“Xin công tử nể tình mà cho chúng ta một cơ hội.”

Thẩm Khinh Chu lại nhàn nhạt nhìn về phía Trương Kỳ.

Đây chính là cái tên súc sinh đó sao…

Trương Kỳ không ngờ vị công tử này lại khó tiếp cận đến vậy, mà chính hắn còn không được coi trọng bằng Trương Lão Tam.

Sau lưng hắn bất giác đổ mồ hôi, nhưng vẫn nhớ rõ mục đích đến đây, liền cất lời:

“Hôm qua nghe lệnh đệ nhắc đến, tại hạ cũng vô cùng hứng thú với thương vụ này.

“Không biết công tử có thể tạo điều kiện cho chúng ta cùng tham gia không?”

Thẩm Khinh Chu nói thẳng:

“Ngươi cũng muốn vào cổ phần?

“Chỗ của ta, mức khởi điểm là năm vạn lượng, một văn cũng không được thiếu.”

“Bạc không thành vấn đề.”

Trương Kỳ chậm rãi nói:

“Chỉ là… không biết công tử có thể cho tại hạ xem ấn tín hay không?”

Vừa hay, sau khi chia tài sản, trong tay hắn còn xấp xỉ bốn vạn lượng bạc.

Nếu thiếu, thì chỉ cần rút bớt bạc trong ngân hàng, cũng vừa vặn đủ năm vạn lượng.

Nhưng vấn đề là, vị công tử họ Tần này… thực sự có liên quan đến triều đình sao?

Thẩm Khinh Chu khẽ híp mắt, giọng điệu lạnh lùng:

“Các ngươi tìm đến tận cửa, rồi lại hỏi ta xin ấn tín?

“Là không tin ta sao?”

Ánh mắt hắn sắc bén như dao, găm thẳng vào Trương Kỳ.

“Nếu đã không tin, vậy còn vội vã chạy đến đây làm gì?”

Trương Lão Tam biến sắc, vội kéo tay đại ca:

“Đại ca!

Sao huynh lại nói vậy?!”

Trương Kỳ thấy Thẩm Khinh Chu im lặng, vẻ mặt thờ ơ, bất giác cũng hơi chột dạ.

Hắn cố gắng hạ giọng, ôn tồn nói:

“Công tử hiểu lầm rồi.

“Tại hạ không phải không tin công tử, chỉ là ba huynh đệ chúng ta cùng góp vốn, tổng cộng đã mười vạn lượng bạc.

“Thuế má triều đình nặng nề, làm ăn buôn bán kiếm bạc không dễ, xin công tử thông cảm.

“Chỉ cần nhìn thấy ấn tín, tại hạ lập tức về lấy bạc, tuyệt đối không hai lời!”

Thẩm Khinh Chu quay sang Trương Lão Tam, ánh mắt lạnh lẽo:

“Sớm biết ngươi thiếu thành ý như vậy, ta đã chẳng dại dột tiết lộ tin tức cho ngươi.”

Giọng hắn thoáng lạnh hơn vài phần:

“Hiện giờ ta còn chưa truy cứu ngươi tội lan truyền tin tức, mà các ngươi đã bắt đầu hoài nghi ta rồi?

“Đuổi bọn họ ra ngoài!”

Trương Lão Tam kinh hãi, cuống cuồng cầu xin:

“Công tử!

Xin công tử tha thứ!

Đều do ta không nói rõ ràng với gia đình!

“Hay là ngài cho ta thêm chút thời gian!

Để ta tự tìm cách huy động vốn!”

Hắn vừa dứt lời, hai người kia lập tức kéo hắn lại.

Thẩm Khinh Chu thản nhiên quan sát cảnh tượng này, rồi trầm giọng nói:

“Thôi được.

“Dù có đổi người khác, bọn họ cũng sẽ hoài nghi ta.

“Dù có giao bạc, có đóng dấu, về sau cũng không ngừng thấp thỏm lo lắng.”

Hắn nghiêng đầu:

“Đường Ngọc, mang thứ đó qua đây.”

Đường Ngọc từ ngoài cửa bước vào, hai tay cầm một cuộn giấy, dâng lên cho Thẩm Khinh Chu.

Thẩm Khinh Chu đón lấy, mở cuộn giấy ra.

Trương Kỳ đứng gần nhất, lập tức nhìn thấy ba chữ “Tầm Châu Phủ” in trên đầu bản đồ.

Nhìn thêm một chút, con ngươi hắn bỗng nhiên co rút!

Hắn gần như lắp bắp thốt lên:

“Đây… đây là bản đồ thuỷ đạo của phủ Tầm Châu!”

Mặt Trương Kỳ lập tức nóng ran.

Loại bản đồ này chỉ quan viên trong phủ nha mới có, người ngoài tuyệt đối không thể tiếp xúc.

Mà nó lại xuất hiện trong tay người này…

Chứng tỏ thân phận hắn đúng là quan gia trong triều!

Hơn nữa, hắn còn có thể lấy được bản đồ thuỷ đạo, nghĩa là hắn hoàn toàn có quyền quyết định mọi chuyện liên quan đến đường sông!

Hắn nín thở, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Thẩm Khinh Chu thản nhiên nói:

“Đưa bản đồ qua cho Trương viên ngoại, để hắn xem xét thật kỹ.”

Hắn chậm rãi híp mắt:

“Xem cho rõ.

“Đừng để sau này lại nói rằng ta lấy trộm mà có.”

Quách Dực có cả đống bản đồ như vậy trong tay.

Nếu bọn họ không tin, hắn vẫn có thể lấy thêm vài bản nữa.

Dù rằng miếng ngọc bội Lục Gia đưa cho có sức thuyết phục hơn, nhưng nếu đã có thứ có thể lợi dụng ngay trước mắt, tại sao lại không dùng?

Trán Trương Kỳ bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hắn quay sang nhìn hai người em trai, cả hai đều đang há hốc miệng, không nói nên lời.

Trên bản đồ không chỉ có ấn tín của phủ Tầm Châu, mà còn có cả ấn tín của triều đình.

Chứng cứ đã rõ rành rành, không thể nào giả được!

Hơn nữa, một vật quan trọng như vậy, chắc chắn chỉ được cất giữ ở nơi an toàn nhất.

Ai có thể ăn trộm nổi chứ?

Trương Kỳ nuốt khan, lập tức vén áo quỳ xuống, giọng run run:

“Tiểu nhân mắt mù không nhìn thấy Thái Sơn, xin công tử tha tội!”

Thẩm Khinh Chu lạnh nhạt phất tay, ra hiệu cho Đường Ngọc thu lại bản đồ.

Hắn liếc qua Trương Kỳ:

“Vậy bây giờ, ta có đáng tin không?”

“Công tử, xin thứ tội!”

Ba huynh đệ nhà họ Trương cùng quỳ xuống.

Trương Lão Tam cuống quýt nói:

“Ta lập tức về lấy bạc!

Chắc chắn sẽ trở lại trong vòng một canh giờ!”

Thẩm Khinh Chu bỗng bật cười lạnh, chậm rãi đứng dậy:

“Cũng không cần gấp gáp như vậy.

“Các ngươi có thể đi rồi.”

Nói xong, hắn liền xoay người bước vào gian trong.

Trương Lão Tam sững sờ:

“Công tử!…”

Nhưng Hà Khê và Đường Ngọc đã bắt đầu đuổi khách.

Xuống khỏi thuyền, Trương Lão Tam bối rối đến mức hồn bay phách lạc.

Vừa rồi thái độ của Tần công tử quá rõ ràng—hoàn toàn không muốn giao dịch với bọn họ nữa!

Hắn tức giận mắng Trương Kỳ:

“Huynh nghĩ mình thông minh lắm à?!

“Mấy ai có thể có khí thế như hắn?

“Huynh tận mắt thấy rồi còn không chịu tin, giờ thì hay rồi, người ta thực sự có bản lĩnh, nhưng con vịt béo đến tận miệng cũng bay mất luôn rồi!”

Trương Lão Nhị cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Lúc trước hắn không tin Trương Lão Tam có thể may mắn đến mức này.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã quá rõ ràng.

Vị công tử họ Tần kia, bất kể nhìn từ đâu, cũng là một nhân vật có địa vị quyền quý.

Huống hồ, hắn còn có thể thoải mái lấy ra bản đồ thuỷ đạo mà chỉ quan phủ mới có!

Chẳng lẽ hắn còn đoán trước bọn họ sẽ yêu cầu xem bằng chứng, nên đã chuẩn bị sẵn từ trước sao?

Bọn họ đã bỏ lỡ một cơ hội kiếm bạc lớn!

Trương Kỳ đương nhiên cũng đang hối hận.

Nhưng bị hai người em trai mắng tới tấp như vậy, hắn lại càng không phục.

“Vừa rồi hắn vội vàng đuổi chúng ta đi như vậy, có lẽ có gì đó mờ ám.”

Hắn trầm ngâm, rồi chậm rãi nói:

“Bản đồ vừa rồi, ta đã ghi nhớ sơ lược.

“Hai ngươi ở đây chờ, ta sẽ đi gặp Hạ đại nhân để xác nhận.

“Nếu thực sự không sai, chúng ta lập tức đến cầu xin hắn, như vậy cũng an tâm hơn khi giao bạc ra.”

Trương Kỳ gấp gáp chạy đến, lúc này nhà họ Hạ vừa tắt đèn đi ngủ.

Nhưng thấy hắn đập cửa dồn dập, Hạ đại nhân vẫn miễn cưỡng khoác áo đứng dậy.

Nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng chạy đến, vẻ mặt Hạ đại nhân sa sầm:

“Dạo này nhà các ngươi náo loạn khắp nơi, sao lại chạy đến tìm ta?”

Nhìn thái độ muốn cắt đứt quan hệ này, Trương Kỳ bỗng nhận ra—bản thân và nhà họ Hạ vốn chỉ là quan hệ lợi ích, chứ không phải ruột thịt máu mủ gì cả.

Hắn nuốt xuống những lời định nói hết ra, chỉ hỏi thẳng:

“Ta chỉ muốn hỏi một chuyện.

“Quan phủ Tầm Châu có bản đồ thuỷ đạo hay không?

Trong tay ngài có bản sao chứ?

Ta có một sổ sách quan trọng cần kiểm tra lại.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 47: Vạn Hoa Lâu kiếm được nhiều hơn ư?


Hạ Thanh chỉ là một huyện thừa, làm sao có thể giữ thứ này trong tay được?

Hắn thẳng thừng nói: “Không có!”

Trương Kỳ lấy ra mấy tờ ngân phiếu, không nói một lời đã nhét vào tay hắn.

Hạ Thanh vội vàng từ chối: “Ngươi làm gì vậy?

Khâm sai vẫn còn ở Sa Loan đấy!”

Trương Kỳ liền nhét ngân phiếu vào thắt lưng hắn, cười cười: “Mong đại nhân tạo chút thuận lợi!”

Hạ Thanh từ chối nhiều lần nhưng không lay chuyển được, cuối cùng đành phải nhận lấy.

Hắn thay đổi y phục, lại để Trương Kỳ giả làm gia đinh của mình rồi cùng đi vào nha môn.

Thân là huyện thừa, hắn có ra vào nha môn ban đêm cũng không ai làm khó.

Bản đồ trong nha phủ không thể mang ra ngoài, nhưng mỗi người đều có bản sao riêng.

Vào đến công phòng, Hạ Thanh rút ra một bức dư đồ.

Trương Kỳ vội vàng mở ra xem.

Chỉ thoáng nhìn, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp lưng.

Bản đồ này giống hệt với bức mà Tần công tử đã đưa ra trước đó!

Ngay cả vị trí đóng dấu cũng y chang!

Con dấu quan phủ, ngay cả kiểu chữ cũng không khác chút nào!

Trương Kỳ lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì?!

Ra khỏi nha môn, hắn đứng lưỡng lự, không biết nên quay về phủ hay đến bến tàu.

Đang do dự, bỗng có người từ xa chạy tới, thấy rõ là hắn thì lập tức bẩm báo:

“Lão gia!

Không hay rồi!

Đại đương gia của Hồng Thái Hiệu, vừa lặng lẽ lên thuyền của Tần công tử!”

“Cái gì?!”

Trương Kỳ như bị đánh mạnh một đòn.

“Bà ta đi làm gì?!”

“Còn có thể làm gì nữa?

Nhị gia, tam gia đều đang sốt ruột lắm!

Hai người tận mắt nhìn thấy đại đương gia lên thuyền, hơn nữa còn do vị hộ vệ kia đích thân đưa lên!

“Chưa kể, nhị gia còn trông thấy Tần công tử ra tận cửa nghênh đón bà ta!”

Lưu Hỉ Ngọc cũng đã biết tin rồi.

Cả đối thủ cũng tham gia, chuyện này lại càng không thể là giả được!

Trương gia lâm vào tình cảnh sa sút hôm nay, Lưu Hỉ Ngọc cũng góp phần không nhỏ!

Làm sao có thể để bà ta giành lấy cơ hội này chứ?

Trương Kỳ lập tức sải bước chạy đến bến tàu.

Nhưng hắn vẫn đến muộn một bước.

Chiếc thuyền lộng lẫy huy hoàng trước đó, giờ đã tối om, chỉ còn hai ngọn đèn le lói ở mũi thuyền và đuôi thuyền.

“Huynh sao giờ mới đến?!”

Nhị gia và tam gia chạy đến, thở hổn hển.

“Lưu Hỉ Ngọc đi rồi!

Tần Công tử còn tự mình tiễn bà ta đến tận mũi thuyền!”

Trương Kỳ trong lòng chùng xuống: “Bị bà ta giành trước rồi?”

“Cũng không khác biệt lắm!

Vừa nãy ta nghe rất rõ, trước khi đi, Lưu Hỉ Ngọc nói ngày mai sẽ mang ngân phiếu đến đúng hẹn!”

Trương Kỳ càng thêm hoảng hốt.

“Còn chưa giao tiền?

Chỉ cần chưa đưa tiền, thì vẫn còn kịp!”

Hắn lập tức dặn dò:

“Lão tam, ngươi ở lại đây trông chừng thuyền!

“Lão nhị, đi theo ta về gom ngân lượng!

“Trước khi trời sáng, chúng ta phải mang ngân phiếu đến đây!

Lão tam, ngươi tuyệt đối không được rời đi!

Ai lên thuyền, ngươi đều phải ghi nhớ rõ ràng!”

Hắn nhất định không thể để Lưu Hỉ Ngọc đoạt mất cơ hội này!

Lưu Hỉ Ngọc trở về Hồng Thái Hiệu, vừa vào cửa đã thấy Lục Gia bước ra đón.

“Đại đương gia vất vả rồi!

Đa tạ đại đương gia giúp đỡ!”

Lưu Hỉ Ngọc khoát tay: “Không ngờ lần này ngươi lại bày trận lớn đến vậy, ngay cả ba huynh đệ nhà họ Trương cũng gom vào.

Còn vị Tần công tử mà ngươi mời đến, rốt cuộc là ai?

Ta thấy không giống người tầm thường.”

“Đúng là không phải người tầm thường.”

Lục Gia đưa nàng một chén trà, mỉm cười nói, “Người ta vốn là công tử nhà giàu, nhưng gia tộc sa sút mà thôi.”

Nói rồi, nàng liếc mắt ra ngoài: “Ta phải về rồi, sau này còn nhờ đại đương gia tiếp tục diễn vở này.”

Lưu Hỉ Ngọc nhấp một ngụm trà, khoát tay ra hiệu cho nàng rời đi.

Lý Thường và Tạ Nghị từ lâu đã âm thầm theo dõi dọc đường, tự nhiên sẽ không để người nhà họ Trương có cơ hội chạm mặt Lục Gia.

Lặng lẽ vào nhà, Lục Gia vừa ngồi xuống dưới ánh đèn, Tạ Nghị đã không thể chờ đợi mà lao vào.

“Hôm nay ta theo Hà thị đến Tầm Châu, tỷ đoán xem ta đã thấy gì?”

Lục Gia khẽ liếc mắt sang, Tạ Nghị lập tức kể tiếp:

“Bà ta sai người đi tìm mụ tú bà của Vạn Hoa Lâu!”

Chén trà Lục Gia vừa đưa lên môi lập tức khựng lại giữa chừng.

“Tú bà?”

Nàng nhướng mày, “Bà ta không muốn sống với Trương Kỳ nữa?

Hay là thấy Vạn Hoa Lâu kiếm được nhiều hơn?”

Tạ Nghị bị nàng làm nghẹn lời.

Lục Gia không nói đùa nữa, nghiêm túc hỏi: “Bọn họ đã nói những gì?”

“Nghe không rõ!”

Tạ Nghị lắc đầu, “Hai người bọn họ gặp nhau trong phòng riêng của trà lâu, không biết đã bàn bạc chuyện gì, chỉ thấy Hà thị lúc đi ra thì mặt mày rạng rỡ, vô cùng đắc ý!”

Còn dám đắc ý như vậy!

Thương nhân dù địa vị không cao, nhưng cũng không phải hạng thấp kém trong tam giáo cửu lưu.

Huống chi nhà họ Trương còn định kết thân với nhà họ Hạ, sao lại đi dính dáng đến một nơi như Vạn Hoa Lâu?

Lục Gia lập tức nói: “Chắc chắn nữ nhân độc ác đó không có ý tốt!

Những ngày tới, ngươi giúp ta theo dõi bà ta, xem rốt cuộc muốn giở trò gì!”

Nghĩ đến chuyện trước đây Hà thị từng muốn bán nàng cho Lý Nhị, còn dám bỏ tiền thuê người chặn giết nàng giữa đường, thì chuyện gì bà ta chẳng dám làm?

Giờ khi mọi chuyện với Tần Chu đang suôn sẻ, Lục Gia tuyệt đối không để có kẻ nào gây rắc rối!

Hà thị chờ đợi suốt cả ngày, khó khăn lắm mới đợi được Trương Kỳ về nhà.

Còn chưa kịp nói đến chuyện của mình, đã nghe hắn kể rằng Tần công tử quả thực có lai lịch không tầm thường, ngay cả Hạ Thanh còn không thể có được bản dư đồ sông ngòi, vậy mà Tần công tử lại có thể dễ dàng lấy ra!

Hà thị lập tức sững sờ, không nói nên lời!

Lại nghe đến chuyện Lưu Hỉ Ngọc có thể giành được cơ hội này, bà ta lập tức nhảy dựng lên từ cơn kinh ngạc!

“Bà ta cũng đi à?

“Cơ hội tốt thế này, sao có thể để bà ta chiếm lấy?!

“Nhất định không thể để bà ta hưởng lợi!”

Trương Kỳ hừ lạnh: “Không phải ta đã vội vàng về để gom bạc sao?

Bà mau xem trong tay chúng ta còn bao nhiêu tiền mặt?”

Họ Hà lập tức gọi quản gia mở kho.

Khi tất cả các rương ngân phiếu và tiền bạc được chuyển đến, ba người bọn họ cắm đầu đếm đi đếm lại.

Đúng lúc này, vận may lại không theo ý muốn, năm vạn lượng vẫn thiếu mất hai ba ngàn!

Nhưng chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết.

Họ vẫn còn sản nghiệp và ruộng đất.

Hiện nay, tình trạng thôn tính đất đai nghiêm trọng, nhiều ruộng tốt đều rơi vào tay đại hộ.

Nhà họ Trương chủ yếu buôn bán, không có quá nhiều điền sản, nhưng đem cầm cố cũng đủ được ba bốn ngàn lượng bạc.

Nghĩ đến việc đây là sản nghiệp tổ tiên để lại, Trương Kỳ không khỏi có chút tiếc nuối, không biết làm vậy có đáng hay không.

Hà thị lập tức quát lớn, khiến hắn tỉnh táo lại:

“Qua làng này là không còn quán trọ nữa đâu!

Làm ăn với quan phủ thì không tốt sao?

Tiền của triều đình không chắc chắn sao?

Ông còn tiếc chút tiền này à?!

Ông không thấy ngay cả Lưu Hỉ Ngọc cũng nửa đêm chạy đến tranh giành sao?”

Thiên hạ ai cũng biết, chỉ cần có bản lĩnh, tiền của triều đình là vững chắc nhất!

Chỉ cần có quan hệ với quan phủ, bao nhiêu kẻ chen nhau kiếm chác, cầu còn không được!

Giờ miếng bánh lớn tự nhiên rơi xuống miệng, hắn lại tiếc chút đất cỏn con này sao?

Trương Kỳ nghe xong, lòng đầy kích động, không còn do dự nữa, lập tức sai quản gia mang khế đất đến tiệm cầm đồ.

Hà thị ngồi xuống, cười lạnh, nói tiếp:

“Lão gia bên kia đã có hồi đáp rồi!

Ngày mai, hắn sẽ đưa cho ta giấy tờ nhà cửa và cửa hàng của họ Tạ!

“Ta cũng đã thương lượng xong với Vạn Hoa Lâu, ngày mai sẽ ra tay!

Chỉ cần con tiện nhân kia bước chân vào cửa Vạn Hoa Lâu, ta sẽ đuổi cả mẹ con họ ra khỏi Sa Loan!

“Đến lúc đó, toàn bộ nhà cửa, cửa tiệm của họ Tạ đều là của chúng ta!

“Cái gì mà ân nghĩa cưu mang, cái gì mà bạc riêng lão gia để lại cho con gái con rể?

“Đều đi gặp quỷ hết đi!”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 48: Công tử, Lục cô nương không đến được!


Thẩm Khinh Chu đối diện ánh ban mai, duỗi lưng một cái thật dài, thì Hà Khê tiến đến bẩm báo:

“Ba huynh đệ nhà họ Trương đã chờ dưới thuyền từ sớm.”

Thẩm Khinh Chu chẳng bận tâm, mãi đến khi trời lại về đêm, hắn mới ung dung bước lên xe ngựa.

“Các ngươi sao lại đến nữa?”

Hắn nhíu mày nhìn Trương Kỳ.

Trương Kỳ cùng hai huynh đệ đứng chờ dưới thuyền suốt cả ngày, đến mức tim gan cũng sắp vỡ vụn.

Đợi đến mắt mỏi mòn, cuối cùng cũng thấy công tử Tần xuất hiện, hắn vừa đứng lên suýt nữa thì ngã quỵ!

“Tiểu nhân tối qua hồ đồ, đắc tội với công tử, về nhà hối hận suốt cả đêm không ngủ được.

Sáng nay, ta cùng nhị đệ đã gom đủ ngân lượng, đặc biệt đến đây bái kiến công tử!”

Nói xong, hắn ra hiệu cho nhị gia và tam gia khiêng hai rương lớn đi theo sau Thẩm Khinh Chu lên khoang thuyền.

Rương mở ra, bên trong chất đầy ngân phiếu và bạc nén.

Thẩm Khinh Chu chậm rãi tiến đến, tiện tay vốc một nắm ngân phiếu lớn nhỏ xem xét, lại cầm thêm một nắm bạc vụn, nhướng mày hỏi:

“Bao nhiêu?”

Trương Kỳ bước lên một bước, cung kính đáp:

“Hai cổ phần, tổng cộng mười vạn lượng!”

Thẩm Khinh Chu rút tay về, khẽ cười:

“Xem ra các ngươi cũng không dễ dàng gì, chỉ còn thiếu nước gom cả đồng xu lẻ vào nữa thôi.”

Trương Kỳ xấu hổ toát mồ hôi:

“Không giấu gì công tử, để gom đủ số bạc này, bọn ta còn phải đem sản nghiệp đi thế chấp.

Vậy nên mong công tử cho bọn ta một cơ hội!”

“Thế này lại khiến ta khó xử rồi.”

Thẩm Khinh Chu phe phẩy quạt, giọng điệu nhàn nhã:

“Các ngươi nhiều lần dây dưa, nhưng ta bên này đã có người nhập cổ phần trước rồi.”

Lời hắn vừa dứt, bên ngoài vang lên giọng của Hà Khê:

“Công tử, đại đương gia của Hồng Thái Hiệu đến rồi.”

Thẩm Khinh Chu liếc mắt về phía cửa:

“Mời vào.”

Chỉ thấy tấm rèm khẽ lay động, Lưu Hỉ Ngọc dẫn theo mấy người khiêng rương bạc, bước nhanh vào khoang thuyền!

Sắc mặt ba huynh đệ nhà họ Trương lập tức biến đổi.

“Tần Công tử!”

Trương lão tam xông lên trước, tức giận nói:

“Làm việc phải chú ý trước sau!

Rõ ràng chúng ta quen biết ngài trước, sao có thể để người khác chen ngang?”

Thẩm Khinh Chu chưa kịp mở miệng, bên kia Lưu Hỉ Ngọc đã nhướng mày:

“Trương lão tam, ngươi nói vậy là có ý gì?

“Tối qua ta và Tần công tử đã quyết định xong, hẹn hôm nay đến giao bạc lập khế ước.

Ngươi chen vào từ khi nào?”

Trương lão tam nghiến răng:

“Nhiều ngày trước ta đã có thỏa thuận miệng với Tần công tử!

Tối qua ta cũng lên thuyền trước các ngươi, hôm nay ta còn mang bạc đến trước, việc này không đến lượt ngươi!”

Lưu Hỉ Ngọc cười lạnh, quay sang chỉ vào Trương Kỳ:

“Lần trước các ngươi đã cướp mất mối làm ăn với nhà họ Hạ của ta, lần này còn muốn chặn ngang, rốt cuộc là nhằm vào ta đúng không?

“Được thôi!

“—Tần Công tử, ta nguyện ý tăng thêm một vạn lượng mỗi cổ phần!”

Thẩm Khinh Chu nhìn về phía Trương Kỳ:

“Lưu đại đương gia cần gì phải ép người đến mức này?

Nhà họ Trương vừa mới phân cửa tiệm, sợ rằng Trương viên ngoại cũng đang túng quẫn, lấy đâu ra bạc để tranh với ngươi?”

Lưu Hỉ Ngọc hừ lạnh:

“Không có tiền thì đừng làm ăn!”

Lời này vừa thốt ra, ba huynh đệ nhà họ Trương giận đến tái mặt!

Trương Kỳ nghiêm giọng:

“Nếu Tần công tử đã nói mỗi cổ phần là năm vạn lượng, thì một văn cũng không thể hơn!

“Vậy mong Tần công tử phân xử công bằng, làm ăn có tính trước sau không?”

Thẩm Khinh Chu nhìn hai bên, gật đầu:

“Nếu nói về trước sau, quả thực là nhà họ Trương đến trước.

“Nhưng Lưu đại đương gia nguyện ý tăng thêm một vạn lượng, đủ thấy thành ý của bà ta.

Nếu ta vẫn tính theo năm vạn lượng, thì lại bất công với bà ấy.

“Hay là thế này, Trương viên ngoại cũng thêm một vạn lượng mỗi cổ phần, đến khi có lợi nhuận, ta sẽ chia thêm cho các ngươi theo tỷ lệ vốn góp.

“Hai bên thấy sao?”

Ba huynh đệ nhà họ Trương sững sờ, không nói nên lời.

Lưu Hỉ Ngọc cười nhạt:

“Công tử xử sự công bằng, ta không có gì để nói.

Trương Kỳ, ngươi có đồng ý không?”

Trương Kỳ cắn răng:

“Tần Công tử, không phải chúng ta không muốn bỏ thêm số bạc này, mà thực sự là chúng ta đã…”

Chưa nói hết câu, ý tứ đã quá rõ ràng.

Bọn họ không còn bạc nữa!

Lưu Hỉ Ngọc cười khẩy:

“Chỉ thêm có một vạn lượng mà thôi, các ngươi chẳng lẽ ngay cả số này cũng không có?

Nếu thật sự như vậy, Tần công tử, ta khuyên ngài nên cân nhắc lại.”

Bà ta nhướng mày, giọng điệu mỉa mai:

“Nhà họ Trương xưng là đại thương hộ, là đại hộ nổi danh ở Sa Loan, thế mà gia tài lại mỏng đến mức này, công tử chẳng lẽ không sợ bọn họ dốc cạn gia sản để đầu tư, trong đó có mưu mô gì đó sao?

“Đến lúc bị họ lừa thì sao đây?”

Trương Kỳ tức đến bốc khói.

Hắn biết từ sau lần trước, Lưu Hỉ Ngọc đã thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Trương, nhưng công khai chế giễu trắng trợn như thế, chẳng phải là tát thẳng vào mặt bọn họ sao?

Hắn nghiến răng, trầm giọng:

“Tần Công tử!

Một vạn lượng này, chúng ta thêm!”

Lưu Hỉ Ngọc bĩu môi:

“Trương Kỳ, ngươi đừng cố quá thành quá cố, cẩn thận vét sạch cả gia sản, đến lúc đó nương tử ngươi lại làm ầm ĩ, đòi sống đòi chết với ngươi đấy!”

Trời đất!

Bà ta còn dám bóng gió chê hắn sợ vợ?!

Trương Kỳ giận đến mặt đỏ bừng, quay sang nhị đệ:

“Hai người các ngươi, lập tức về tiệm cầm đồ, thế chấp toàn bộ cửa hàng!

Ta không tin, bảy cửa tiệm lại không đổi được hai vạn lượng!”

Dĩ nhiên bảy cửa tiệm không chỉ đáng giá hai vạn lượng, nhưng vì cần gấp, giá chắc chắn bị ép xuống thấp.

Nhưng may mắn là cửa tiệm chưa phân chia, sổ sách và khế đất vẫn còn trong tay hắn, chuyện này hắn có toàn quyền quyết định!

Thẩm Khinh Chu phe phẩy quạt, cười nhạt:

“Trương viên ngoại, cần gì phải khổ sở như vậy?

Nếu đã muốn cầm cố, sao không trực tiếp thế chấp cho Lưu đại đương gia?

“Trước mặt ta ở đây, ta có thể giúp các ngươi đàm phán một mức giá hợp lý.”

Lưu Hỉ Ngọc lập tức từ chối:

“Tần Công tử!

Số bạc này ta mang đến để đầu tư, hơn nữa ta và nhà họ Trương vốn đã không đội trời chung…”

Thẩm Khinh Chu ngắt lời:

“Lưu đại đương gia, nể mặt ta, Trương viên ngoại cũng không dễ dàng gì.

Làm ăn không thành thì nhân nghĩa vẫn còn, lần sau, ta nhất định sẽ đặc biệt chiếu cố bà.”

Lưu Hỉ Ngọc hừ một tiếng, nhưng không phản đối nữa.

Thẩm Khinh Chu quay sang Trương Kỳ:

“Trương viên ngoại, ta đã giúp ngươi thương lượng xong, trời cũng không còn sớm, mau hành động đi.”

Trương Kỳ há hốc miệng, phát hiện ra mình thậm chí không có cơ hội lên tiếng.

Chuyện cứ thế bị hai người kia quyết định ngay trước mặt hắn!

Mà hắn lại không có lý do gì để phản đối—quý nhân đã tự mình đứng ra thương lượng giúp hắn, nếu hắn từ chối, chẳng phải là làm mất mặt đối phương sao?

Khi khế đất và khế nhà được đưa đến, Trương Kỳ nhìn chúng, lòng vẫn còn mơ hồ.

Tại sao mọi chuyện lại đến bước này?

Tại sao bạc, ruộng đất, cửa tiệm, từng thứ một, cứ thế rời khỏi tay hắn?

Hắn có chút hiểu rõ, lại có chút không hiểu.

“Hồi bẩm công tử, tổng cộng đủ mười hai vạn lượng.”

Giọng bẩm báo của Hà Khê sau khi kiểm kê xong số bạc kéo Trương Kỳ về thực tại.

Hắn nuốt nước bọt, lưu luyến nhìn đống ngân lượng, khế đất và khế nhà trước mặt, trong lòng như bị dao cắt.

Thẩm Khinh Chu xem xét sổ sách, liếc nhìn Trương Kỳ với vẻ mặt hoang mang, rồi đưa qua một tờ khế ước có ký tên “Tần Chu”:

“Trương viên ngoại, đặt dấu tay vào đây, mỗi người giữ một bản, cũng để yên tâm hơn.”

Đến đây, nhiệm vụ mà Lục Gia giao cho đã hoàn thành trọn vẹn.

Thẩm Khinh Chu vẫn cảm thấy chưa đủ hả hê, nhưng ý của người thuê hắn, hắn không thể không theo.

Đúng lúc này.

“Công tử!”

Hắn vừa dứt lời, Hà Khê đã vội vã chạy đến, không chờ hắn cho phép, đã lập tức ghé sát tai hắn nói nhỏ:

“Lục cô nương không đến được!

Bên nàng ấy đã xảy ra chuyện…”

Hà Khê nói một hơi xong, ánh mắt Thẩm Khinh Chu nhìn về phía Trương Kỳ, lập tức lạnh đi mấy phần.
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 49: Kẻ đáng chết


Lục Gia đối với tiến triển bên phía Thẩm Khinh Chu đương nhiên nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhưng có một điều khiến nàng lấy làm lạ—ba huynh đệ nhà họ Trương đợi suốt một ngày dưới thuyền, vậy mà Hà thị lại ở yên trong nhà không hề nhúc nhích.

Hai vợ chồng ngủ chung một giường, khó lòng có suy nghĩ khác biệt.

Xưa nay, vợ chồng Trương Kỳ luôn đồng lòng trong chuyện tham tài trục lợi.

Vậy mà lần này, liên quan đến vận mệnh cả nhà, Hà thị lại không đi nhúng tay vào?

Chuyện này không hợp lý!

Lục Gia sai Lý Thường và Tạ Nghị mỗi người đi thăm dò một lượt.

Quả nhiên, Hà thị hôm qua ngoài việc đến phủ Tầm Châu, còn sai người đi Hạ gia.

Nhớ đến chuyện Hà thị từng gặp tú bà, Lục Gia lập tức thấy không ổn.

Người mà Hà thị căm hận nhất lúc này là ai?

Chẳng phải ngoài Lưu Hỷ Ngọc và nàng hay sao?

So với Lưu Hỷ Ngọc—một kẻ sắc sảo và ngang sức ngang tài—rõ ràng Lục Gia dễ đối phó hơn.

Huống hồ, trong mắt Hà thị, nhà họ Tạ với nhà cửa, sản nghiệp trong tay mới thực sự là cái gai khó nhổ!

Vậy trong ba người nhà họ Tạ, ai là mục tiêu thích hợp nhất?

Thu Nương tuổi đã cao.

Tạ Nghị là nam nhi, muốn động đến hắn không dễ.

Chỉ có Lục Gia—một nữ tử yếu đuối—mới là lựa chọn tốt nhất!

Hơn nữa, chính Lục Gia là kẻ phá hỏng mưu đồ ép nàng gả cho Lý Nhị, lại còn khiến Hà thị mất mặt trước đám đông!

Nhưng quan trọng nhất—Lục Gia vẫn là một khuê nữ chưa gả chồng!

Nếu Hà thị muốn tống nàng vào Vạn Hoa Lâu, thì cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý!

Ý thức được điều này, Lục Gia lập tức gọi Tạ Nghị về từ bến tàu, đưa hắn mấy chuỗi tiền, dặn dò đi tìm thêm vài người quen biết, âm thầm giám sát Hà thị.

Đến tối, khi Lục Gia đang tính toán thời điểm đi gặp Thẩm Khinh Chu, Thu Nương vội vã bước vào:

“Bức tường bên cửa hàng của chúng ta vừa bị người ta đục một lỗ, ngay vị trí kho hàng!

Người thuê đã sai người đến báo, bảo chúng ta qua bàn bạc cách xử lý.”

Người thuê chỉ ký hợp đồng nửa năm, hiện chỉ còn ba tháng nữa là hết hạn.

Chi phí sửa chữa tất nhiên cần thương lượng.

Lục Gia không chần chừ, lập tức đứng dậy.

Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng bỗng khựng lại:

“Bức tường đang yên đang lành, sao tự dưng lại hỏng?”

Thu Nương nghe vậy cũng cau mày:

“Phải đó!

Sao lại kỳ quặc như vậy?”

Lục Gia lập tức gọi Tạ Nghị về:

“Nhà họ Trương thế nào rồi?

Hà thị đang làm gì?”

Tạ Nghị đáp:

“Trương Kỳ vẫn chưa về.

Nhưng lạ là Hà thị vừa mới tắt đèn đi ngủ.”

Rõ ràng có vấn đề!

Chuyện quan trọng như vậy, Hà thị sao có thể an tâm ngủ ngon?

Lục Gia trầm giọng:

“Những người chúng ta mời trước đó đâu?

Dẫn họ theo, âm thầm đi sau ta và mẫu thân một chút, đừng để ai phát hiện.

Đợi ta ra hiệu, các ngươi hãy hành động.”

Nói rồi, nàng vào nhà kho lấy một con dao chẻ củi, giắt vào thắt lưng, khoác thêm áo ngoài che lại, rồi kéo Thu Nương ra ngoài.

Thu Nương hoảng hốt:

“Con định làm gì vậy?”

Lục Gia nhếch môi cười lạnh:

“Đợi lát nữa người sẽ biết.”

Thu Nương tuy chưa nghĩ đến chuyện Hà thị có thể giở trò bỉ ổi đến thế, nhưng cũng biết chẳng có gì tốt đẹp, liền theo con gái rời đi.

Tạ Nghị đợi họ ra khỏi cửa, cũng vội bám theo.

Đúng lúc này, Lý Thường chạy đến báo tin:

“Trương Kỳ đang sai người về nhà lấy địa khế cửa hàng!

Lục Gia mau qua đó!”

Tạ Nghị lập tức bảo hắn quay lại báo cho Tần Chu, rằng Lục Gia không thể tới được, rồi kể lại đầu đuôi sự việc.

Thẩm Khinh Chu đã lâu rồi chưa từng thấy kẻ nào đáng chết như vậy.

Từ sau khi bị Lục Gia truy hỏi về thân phận, hắn đã quyết định sau khi giúp nàng xử lý xong chuyện này, liền rút lui không dính dáng gì nữa.

Giờ chuyện đã hoàn thành, chỉ chờ nàng đến giao nhận.

Vậy mà nhà họ Trương lại dám toan tính bán nàng đi sao?

Hắn nhìn Trương Kỳ đang quỳ trước mặt, Trương Kỳ cũng nhìn hắn.

Không hiểu sao, khoảnh khắc ánh mắt vị công tử trẻ tuổi kia dừng lại trên người mình, Trương Kỳ bỗng thấy lạnh sống lưng.

“Tần công tử, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Cũng chẳng có gì to tát.”

Thẩm Khinh Chu chậm rãi ngồi xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn Hà Khê.

Đợi hắn ghé sát lại, Thẩm Khinh Chu thì thầm mấy câu.

Trương Kỳ hoang mang cực độ.

Nhìn Hà Khê đi khuất sau tấm bình phong, hắn lại quay sang nhìn Thẩm Khinh Chu.

Lẽ nào… có biến cố gì sao?

“Vừa nhận được tin,” giọng Thẩm Khinh Chu vẫn đều đều, “có kẻ tiết lộ tin tức.

Giờ đây, có người khác muốn cướp mối làm ăn của chúng ta.”

Ba huynh đệ nhà họ Trương lập tức nín thở, thần kinh căng như dây đàn!

Ngay cả Lưu Hỷ Ngọc cũng chăm chú nhìn về phía trên.

“Ai làm chuyện này?

Chắc chắn không phải ta!”

Trương Kỳ cuống quýt thanh minh.

Thẩm Khinh Chu thản nhiên nói: “Lưu đại đương gia, ta có vài câu muốn nói riêng với Trương viên ngoại.

Người đâu, tiễn khách.”

Lưu Hỷ Ngọc gật đầu, không chút phản đối, rời đi ngay lập tức.

Thẩm Khinh Chu lạnh nhạt nhìn Trương Kỳ: “Ta hỏi ngươi mấy chuyện, phải thành thật trả lời.”

Trương Kỳ rùng mình, giọng run rẩy: “Công tử cứ hỏi!”

“Chợ gạo Sa Loan có một thương hội, do nhà họ Tô đứng đầu.

Những năm gần đây, bọn họ đã làm những gì trên bến tàu?”—Hắn hờ hững liếc mắt—“Ta muốn nghe chuyện hữu dụng, hiểu chứ?”

Trương Kỳ vừa nghe đến “nhà họ Tô”, lập tức thở phào nhẹ nhõm—thì ra Thẩm Khinh Chu muốn điều tra về Tô gia?

Nhưng nghe nốt câu sau, tim hắn lại thắt lại.

Nhà họ Tô làm chuyện mờ ám thì nhiều vô kể, nhưng hắn phải kể điều gì đây?

Công tử này đã nói rõ “hữu dụng”, hiển nhiên là muốn nghe chuyện quan trọng nhất.

Nhưng Tô gia là đại hộ khống chế toàn bộ chợ gạo địa phương, tiền đồ của các cửa hàng lương thực đều do họ quyết định.

Nếu đắc tội với Tô gia…

Hắn liếc hai người em trai, chỉ thấy sắc mặt bọn họ cũng trầm trọng, không còn vẻ giục giã như trước.

Nhà họ Tô có người làm quan trong triều, năm ngoái còn được thăng chức lên Lục Bộ lang trung.

Một cái huyện Sa Loan nhỏ bé này, bao nhiêu năm mới có một người vào kinh làm quan?

Bao nhiêu thế hệ mới có một vị quan phẩm tứ phẩm?

Nếu đắc tội Tô gia, nhà họ Trương e rằng bị nghiền nát ngay lập tức!

“Chỉ một tiểu quan tứ phẩm mà đã khiến ngươi sợ thành như vậy sao?”

Thẩm Khinh Chu nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt, rồi chậm rãi lấy ra một miếng bạch ngọc đặt lên bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt gỗ.

“Ngươi đã từng thấy loại ngọc này chưa?”

Trương Kỳ há miệng, tất nhiên là hắn đã từng thấy qua ngọc!

Mới nhìn, hắn chỉ cảm thấy chất ngọc này rất tốt, hoa văn chạm trổ cũng không tệ, nhưng xét về tổng thể vẫn là vật bình thường.

Chỉ đến khi hắn nhìn sang một bản *trác ấn (bản khắc in) của ngọc bội đặt bên cạnh, trông thấy dòng chữ trên đó…

Bịch!

Hắn như bị đá văng một cú, đầu gối lập tức khuỵu xuống, quỳ rạp trên sàn!

Miếng ngọc kia hắn không nhận ra, nhưng… nó giống hệt bản trác ấn!

Mà quan trọng hơn—dòng chữ trên bản in này, hắn lại biết!

“Phàm ai thấy miếng ngọc này, tức là diện kiến kinh thành Lục thị.

Hễ báo tin, tất có trọng thưởng.”

Kinh thành Lục thị!

Ngoại trừ Lễ Bộ Thượng thư Lục gia, còn ai dám xưng như thế?

Dân thường không hiểu rõ quan lại trong triều, nhưng vị thượng thư họ Lục này, dù Trương Kỳ có ngu dốt đến đâu cũng biết!

Các thương nhân ngược xuôi nam bắc đều truyền tai nhau, tên của Lục đại nhân này, hắn đã nghe đến mức sắp chai cả tai!

Đây chính là tâm phúc của Nghiêm các lão—đương kim Thủ phụ đại nhân!

Hơn nữa còn là nghĩa nữ tế (con rể nghĩa danh) của Nghiêm gia!

Tấm trác ấn này chính là thứ mà huyện lệnh đã mang về từ phủ Tầm Châu năm đó, sau đó triệu tập các thương nhân lớn trong huyện đến công đường để nhận diện.

Huyện lệnh đại nhân không tiết lộ quá nhiều, nhưng từng nhấn mạnh một điều: Bất kỳ ai mang theo miếng ngọc này, chính là người của Lục gia!

Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, sắc mặt Trương Kỳ trắng bệch, hai tay run rẩy như móng gà, suýt nữa thì ngất xỉu.

Hắn ngước mắt nhìn Thẩm Khinh Chu, run bần bật.

Không trách được vị công tử này khí thế bất phàm như vậy—hóa ra hắn là người của Lục gia!

Một Tô gia thì đã sao?

Dù có thêm ba nhà Tô gia nữa, cũng không bằng Lục gia!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back