Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 50: Ai Chưa Từng Liều Mạng?


Trương Kỳ không còn lý do thoái thác, nuốt nước bọt rồi mở miệng khai:

“Người đứng đầu nhà họ Tô—Tô Minh Hạnh—vì muốn thao túng giá gạo, năm kia đã vu oan một cặp vợ chồng chủ hiệu lương thực trên bến tàu, khiến cả hai bị tống vào ngục.

Đến giờ vẫn chưa được thả!”

“Tất cả các tiệm gạo gia nhập thương hội trên bến, mỗi năm phải đóng một khoản thuế từ một trăm đến năm trăm lượng bạc tùy theo quy mô.

Một nửa số này bị nhà họ Tô chiếm đoạt, nói là để ‘bôi trơn quan hệ’.”

“Ngoài ra, năm ngoái đệ đệ của Tô Minh Hạnh ép một nữ tử lương thiện vào kỹ viện, nàng không chịu, thế là hắn giết người diệt khẩu.

Huyện nha cũng chẳng làm gì được…”

“Bọn họ dùng số bạc đó để lo lót ai?”

“Cái này… cái này tiểu nhân không rõ.

Nhưng năm nào đến mùa đông, nhà họ Tô cũng cử người đi kinh thành.”

“Ngươi chắc chắn là đi kinh thành?”

“Chắc chắn!

Vì bọn họ đi đường thủy, mỗi lần còn mang theo hàng hóa, số người đi cùng cũng không ít.

Rất nhiều phu thuyền đều là thuê tạm, từng nghe họ nói là cập bến ở hồ Tích Thủy.

Nhưng sau khi lên bờ thì thế nào, tiểu nhân không biết.”

Ánh mắt Thẩm Khinh Chu trầm xuống.

Trương Kỳ len lén nhìn về phía Hà Khê, người vừa từ sau tấm bình phong bước ra.

Hắn vội dập đầu:

“Tiểu nhân chỉ biết chừng ấy, xin công tử minh xét!”

Thẩm Khinh Chu hờ hững liếc hắn một cái, nhận lấy văn thư từ tay Hà Khê:

“Đóng dấu tay vào đây, rồi ngươi có thể đi.”

Trương Kỳ cúi đầu nhìn, thấy đúng là bản thỏa thuận góp vốn đã bàn trước, lập tức thở phào, vội nhúng ngón tay vào mực rồi ấn xuống.

Bỗng nhiên, một cơn gió tạt qua, phụt một tiếng—ngọn nến trên bàn vụt tắt.

Trước mắt lập tức tối đen như mực.

Trương Kỳ chững lại, chỉ nghe giọng nói của Thẩm Khinh Chu vang lên trong bóng tối:

“Sao thế?

Thắp đèn lên!”

Ánh sáng nhanh chóng trở lại, Thẩm Khinh Chu lại gõ ngón tay xuống bàn:

“Tiếp tục đóng dấu.”

Sau khi xác định được đối phương là người của Lục gia, Trương Kỳ nào còn dám có suy nghĩ khác?

Hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ dấu tay trước đã đi đâu, chỉ theo bản năng, run rẩy ấn dấu thêm lần nữa.

“Tiễn Trương viên ngoại.”

Thẩm Khinh Chu đưa cho hắn một bản văn thư, sau đó khẽ hất cằm ra hiệu cho thuộc hạ.

Ba huynh đệ họ Trương run lẩy bẩy rời khỏi thuyền.

Thẩm Khinh Chu lúc này mới lấy ra một tờ giấy khác từ dưới xấp văn thư, trên đó có hai dấu tay đỏ chót, rồi đứng dậy:

“Đưa cho Quách Dực.

Báo với hắn, ngày mai ta muốn thấy kết quả.

Nếu có một kẻ nào thoát lưới, cứ để hắn tự xử lý!”

Nói xong, hắn giật chiếc áo ngoài xuống, thay một bộ khác, không đợi đi theo lối bậc thang, mà chỉ phụt một tiếng—thổi tắt đèn—rồi lao mình ra ngoài cửa sổ thuyền!

Bên này, Lục Gia và Thu Nương trên đường đến cửa hàng.

Nửa đêm, bên ngoài bến tàu vẫn còn ồn ào xe ngựa qua lại, nhưng phố Hi Xuân lại vắng lặng, nhà nhà đóng cửa, tối đen như mực.

Dù ban đêm đi qua con phố này không ít lần, nhưng hôm nay Thu Nương nắm chặt tay con gái từ lúc ra khỏi cửa.

Lục Gia mỉm cười, khẽ trấn an:

“Đừng sợ.”

Sau đó, nàng sải bước đi trước.

Đi được nửa đường, phía trước chợt có động tĩnh.

Vừa dừng chân, liền thấy vài bóng người nhảy xuống từ tường, lập tức lao thẳng về phía nàng!

Lục Gia đã từng xông vào trận đao kiếm, làm sao sợ mấy kẻ này?

Huống hồ nàng đã có phòng bị từ trước!

Những tên đó vừa cười gằn áp sát, nàng liền kéo Thu Nương ra sau, lưng tựa vào tường:

“Các ngươi là ai?”

Kẻ cầm đầu nhếch mép:

“Bọn ta?

Là người đến đưa tiểu nương tử đi hưởng phúc đây!”

Hắn vừa dứt lời, mấy tên còn lại lập tức cười gian xảo!

Nhân lúc chúng ngẩng đầu cười, Lục Gia nhanh chóng quan sát—tổng cộng sáu tên!

Mà Tạ Nghị đã chuẩn bị từ trước, tìm tám người trợ giúp—đủ để áp đảo bọn chúng!

Không nói thêm một lời, Lục Gia rút ngay con dao chẻ củi, bổ thẳng xuống cổ đối phương!

Tên đi đầu không kịp tránh, vai bị chém một nhát!

Những kẻ còn lại hoàn toàn sững sờ!

Cười?

Giờ thì chẳng tên nào cười nổi nữa!

Nhưng Lục Gia không cho chúng cơ hội hoàn hồn—vung dao tiếp tục tấn công, đồng thời hét lớn:

“Nghị ca nhi!

Xuất hiện!”

Chỉ nghe một tiếng gầm vang—Tạ Nghị cùng tám người đàn ông xông ra như hổ đói!

Bị Lục Gia ra tay trước làm mất đi khí thế, giờ lại thấy người của nàng đông hơn, bọn kia lập tức mất sạch nhuệ khí!

Tạ Nghị và đồng bọn lao đến, trước tiên bắt ngay tên đã bị thương!

Tạ Nghị cũng rút ra một cây rìu, cùng Lục Gia vung đao chém thẳng vào đám người kia!

Hà thị chỉ là một nữ nhân bình thường, muốn đối phó một tiểu cô nương yếu ớt như Lục Gia, dĩ nhiên không muốn bỏ quá nhiều bạc thuê hảo thủ giang hồ.

Vậy nên, trong tình thế chênh lệch nhân số, chỉ sau một lát giao đấu, đã phân định thắng bại!

Cảnh tỷ đệ nhà họ Tạ điên cuồng chém giết làm Thu Nương cũng sững sờ!

Bà vẫn hiểu con trai là nam nhi, có chút máu nóng, nhưng không ngờ con gái cũng ra tay không chút do dự!

Con dao bổ củi trong tay nàng vung lên vun vút, hoàn toàn không giống đôi bàn tay mềm mại vẫn cầm kim chỉ hằng ngày!

Bị con mình truyền cảm hứng, máu nóng trong người bà cũng sôi trào!

Liếc thấy trên đất có một viên gạch, bà lập tức chộp lên, không nói hai lời đập thẳng vào đầu một tên trong đám côn đồ!

Sau một hồi hỗn chiến, sáu kẻ đó đã có ba tên nằm lăn dưới đất, ba kẻ còn lại thì ôm đầu không dám nhúc nhích!

Lục Gia đạp lên lưng một tên, lạnh giọng quát:

“Lấy bao tải trùm lên người hắn!”

Nói xong, nàng túm cổ áo một tên đang ôm đầu co rúm lại, giơ con dao sáng loáng lên, lạnh lùng hỏi:

“Hà thị—mụ đàn bà độc ác ấy đang ở đâu?!”

Tên kia sợ đến vỡ mật, lắp bắp nói:

“Chúng ta… chúng ta cũng không biết!

Mụ ta chỉ dặn chúng ta, sau khi bắt được cô nương, lập tức áp giải đến bến tàu, rồi báo tin cho nhà họ Trương!

Sau đó, mụ ta sẽ đến Tầm Châu hội hợp với chúng ta!”

“Mụ ta đi đường thủy hay đường bộ?”

“Đường bộ!

Vì như vậy nhanh hơn!”

Tạ Nghị sốt ruột:

“Giờ phải làm sao?

Chẳng lẽ để mụ ta chạy thoát?!”

Lục Gia nghiến răng, lạnh lùng đáp:

“Dẫn hắn đến nhà họ Trương báo tin!

Những tên còn lại, theo ta xuống bến tàu!

Chuyện xong xuôi, ta sẽ trọng thưởng!”

Thu Nương lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, lửa giận bùng lên, gào to:

“Hóa ra là con tiện nhân Hà thị!

Là đám súc sinh nhà họ Trương!

Ta phải liều mạng với chúng!”

Lục Gia kéo bà lại, gương mặt lạnh như sương, tra dao vào thắt lưng, chậm rãi nói:

“Nương việc gì phải nóng vội?

Từ Sa Loan đi đường thủy đến Tầm Châu, gió xuôi thuận lợi, chỉ mất một hai canh giờ.

Chúng ta cứ xem tình hình rồi tính tiếp, chẳng phải tốt hơn sao?”

Lúc này, Hà thị đã sớm tắt đèn, cố ý giả vờ ngủ sớm để tránh gây nghi ngờ.

Bà ta bồn chồn chờ đợi nửa đêm, chưa thấy tin tức từ người mình phái đi, lại thấy Trương Kỳ vội vã chạy vào, trán đẫm mồ hôi!

Hà thị giật bắn mình, vội đưa khăn lau mặt cho hắn, lo lắng hỏi:

“Làm sao vậy?

Sao lại như gặp quỷ, cả người trắng bệch như thế?”

Trương Kỳ toàn thân run lẩy bẩy, giọng cũng khản đặc:

“Bà có biết vị công tử họ Tần kia là ai không?!”

Hà thị sửng sốt:

“Ai?”

“Hắn là người của Lục gia!

Là người trong phủ Lễ Bộ Thượng Thư!”

Hà thị từ lâu đã quen buôn bán, thường xuyên nghe ngóng chuyện quan lại triều đình, làm sao có thể không biết những đại nhân vật trong triều?

Vừa nghe đến “Lễ Bộ Thượng Thư”, bà ta lập tức há hốc miệng, cằm suýt rớt xuống đất!
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 51: “Lục” Cô Nương Từ Đâu Ra?!


“Là Lục gia sao?!”

Các thương nhân xuôi ngược nam bắc đều biết rõ—Lễ Bộ Thượng thư Lục Giai, vì tài văn chương xuất chúng, là người được Hoàng đế hết mực trọng dụng!

Trong triều, ngoại trừ hai thế lực ngang tài ngang sức là Nghiêm gia và Thẩm gia, thì chỉ có Lục gia là quyền thế hiển hách nhất!

Vậy mà người đến tìm họ làm ăn, lại là người của Lục gia?!

Trời ạ!

Nhà họ Trương bọn họ tổ tiên có tích đức gì, mà lại được một nhân vật tôn quý như vậy để mắt tới?

Từ nay về sau, chẳng phải nhà họ Trương sẽ bước thẳng vào vinh hoa phú quý hay sao?!

Hà thị kích động đến mức hai mắt sáng rỡ, siết chặt tay Trương Kỳ, hưng phấn nói:

“Chả trách Lưu Hỷ Ngọc muốn trèo lên!

Một chỗ dựa lớn như vậy, ai mà không thèm muốn?

Cũng may ta đã khuyên lão gia qua đó, cuối cùng vẫn rơi vào tay chúng ta!”

“Sau này có Thượng thư phủ làm hậu thuẫn, nhà họ Trương chúng ta ở Sa Loan, không, ngay cả Tầm Châu cũng có thể ngang nhiên đi lại mà không ai dám động đến!”

“Loại quý nhân này, chỉ cần tiện tay rảy ra chút bổng lộc, cũng đủ cho chúng ta sống sung túc cả đời!”

“Ngày sau đừng nói là kết thân với nhà họ Hạ, mà ngay cả huyện lệnh, nhà họ Tô, thậm chí các quan phủ ở Tầm Châu, chúng ta muốn kết giao cũng chỉ là chuyện một câu nói!”

Hà thị vừa nói vừa cười như điên như dại, cứ như thể Trương gia đã một bước lên mây!

Nhưng trong khi bà ta còn đang mơ mộng, Trương Kỳ lại nhớ lại từng hành động của Thẩm Khinh Chu, mà lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi.

Một bậc thiên hoàng quý tộc lại đến quan tâm đến một kẻ buôn bán nhỏ nhoi như hắn… đây là phúc hay là họa?

Một kẻ thì mừng rỡ phát cuồng, một kẻ thì sợ hãi bất an.

Ngay lúc này, gia đinh bên ngoài chạy vào báo:

“Bẩm đại nương, người của chúng ta vừa gửi tin về!”

Hà thị đang chờ tin này, lập tức bước nhanh tới cửa, giọng gấp gáp:

“Sao rồi?

Đã thành công chưa?”

“Thành rồi, thành rồi!

Người đã bị trói trong bao tải!

Đám người của ta đã làm theo lời dặn, áp giải đến bến tàu!”

“Tốt!”

Hai mắt Hà thị sáng rực như sói, hưng phấn đập mạnh xuống bàn:

“Bảo bọn họ ngay lập tức lên thuyền đến Tầm Châu!

Ta đã sắp xếp xong với quan giữ cổng thành, chỉ cần báo tên ta, họ sẽ mở cửa!”

“Ngoài ra, lập tức chuẩn bị xe ngựa!

Ta phải đến trước bọn họ một bước!”

Trương Kỳ cau mày:

“Cứ để người của chúng ta làm là được, sao bà phải tự đi?”

Hà thị nghiến răng, mắt lóe lên tia độc ác:

“Con tiện nhân đó gian xảo vô cùng!

Lần trước nàng ta đã trốn thoát, lần này ta phải tự tay giao ả cho tú bà mới yên tâm!”

Nói rồi, bà ta hất mạnh tay áo, dứt khoát bước ra khỏi cửa.

Ban đầu, bà ta chỉ định giao người xong lấy bạc, nhưng giờ đây nhà họ Trương đã có chỗ dựa lớn, bà ta càng không cần kiêng nể gì nữa!

Vừa lúc Hà thị rời nhà, Tạ Nghị—đã mai phục bên ngoài—lập tức áp giải tên đưa tin chạy đến bến tàu, thông báo cho Lục Gia!

Lục Gia nghe tin, lập tức ra lệnh:

“Lên thuyền, đến Tầm Châu!”

Nàng vốn dự định dụ Hà thị ra mặt, rồi bắt giữ bà ta giữa đường.

Từ bến Sa Loan đến cửa sông Thông Hóa chỉ cách mấy chục dặm, mà thuyền lại xuôi dòng, gió Nam thổi thuận, chỉ cần một hai canh giờ là đến!

Lúc này, Hà thị đã đến trước một bước, vào thành Tầm Châu, đến gần Vạn Hoa Lâu.

Tú bà cũng nhanh chóng dẫn theo một nhóm tay sai ra nghênh đón.

Hai bên gặp nhau trong một con hẻm vắng vẻ.

Hà thị hỏi ngay:

“Người chuẩn bị xong chưa?”

Tú bà vỗ ngực đắc ý cười:

“Đại nương cứ yên tâm!

Hai người đó, trói chặt như cá nằm trên thớt!”

Hà thị nhấp một ngụm trà, ra lệnh cho gia nhân đi hỏi thăm:

“Xem thử bọn chúng đến đâu rồi!”

“Người đến rồi!”

Vừa bước ra cửa, Hà thị đã nghe thấy giọng nói từ bên ngoài.

Bà ta mừng rỡ vội vàng kéo tú bà ra cửa đón người.

Nhưng vừa ra tới nơi, bốn phía tối đen, nào có ai?!

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng thét chói tai của tú bà!

Hà thị giật mình quay ngoắt lại, nhưng không thấy ai cả!

Đám quản sự và thủ hạ của tú bà vừa rồi còn đứng đó, không biết đã biến đi đâu!

“Vương Quý!

Lưu Phúc!”

Bà ta đảo mắt nhìn quanh, người của chính mình cũng chẳng còn ai!

Một nỗi sợ hãi lạnh toát bắt đầu dâng lên trong lòng.

Hà thị quay đầu định chạy về phòng, nhưng mới đi được hai bước đã không thể nhúc nhích!

Ngay trước mặt bà ta, bỗng nhiên xuất hiện một người!

Hắn đeo mặt nạ, không một tiếng động, lặng lẽ xuất hiện như u linh!

Hà thị sợ hãi thụt lùi, miệng run run:

“Ngươi…

Ngươi là ai?!”

Bà ta còn chưa dứt lời, hai bóng người cao lớn từ bên cạnh nhào ra, trực tiếp túm lấy cánh tay bà ta, nhấc bổng lên!

“A a a a!”

Hà thị gào thét thảm thiết.

Nhưng nơi này là chốn phong trần, tiếng nữ nhân la hét là chuyện quá mức bình thường.

Dù bà ta có kêu khàn cổ, cũng chẳng ai thèm đoái hoài.

Trong tiếng la hét thê thảm, hai người kia xách bà ta rời khỏi hẻm nhỏ, đưa thẳng đến một hậu viện.

Ngẩng đầu lên, Hà thị thấy trên lầu đèn hoa rực rỡ, tiếng ca vũ huyên náo, đây chính là hậu viện của Vạn Hoa Lâu!

Lập tức, mặt bà ta trắng bệch!

Nhưng hai người kia chẳng thèm dừng lại, xách bà ta nhảy vọt lên lầu hai!

Trong gian phòng cuối hành lang, ánh đèn sáng rực.

Tú bà cùng đám thủ hạ đều bị trói chặt, miệng bị nhét vải, quỳ rạp dưới đất!

Ngoài ra, còn có hai gã đàn ông béo ú, đứng một bên run rẩy như cầy sấy!

Hà thị bị ném mạnh vào trong phòng.

Tên đeo mặt nạ thản nhiên giật khăn bịt miệng của tú bà, lạnh lùng hỏi:

“Nói đi.

Sau khi bắt được cô nương nhà họ Tạ, các ngươi định làm gì?”

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không nhanh không chậm tiếp lời:

“Nói dối một chữ, chặt một ngón tay.

Nếu mười ngón không đủ, thì đến ngón chân.

Nếu vẫn chưa hết, thì chặt tay, chặt chân.”

Vừa dứt lời, hắn khẽ siết chặt bàn tay, chiếc chén trà trên bàn vỡ vụn không chút dấu hiệu báo trước!

Tú bà sợ đến mức hồn phi phách tán, cuống quýt dập đầu lạy như điên, miệng không ngừng run rẩy:

“Bọn…

Bọn ta đã chuẩn bị sẵn hai vị khách có thể ‘ra tay mạnh’, đêm nay sẽ… sẽ ‘nhận’ vị cô nương kia!

Nô gia không biết nàng là ai, chỉ nghe nói dung mạo rất đẹp, không cha không mẹ, mới dám nhận lời!”

Hà thị mồ hôi tuôn như suối, lòng như rơi vào hố băng.

Nàng ta rốt cuộc đã đắc tội với ai, mà có người đứng ra bảo vệ như vậy?!

Còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, tên đeo mặt nạ đã liếc qua hai gã đàn ông đứng một bên, lạnh giọng:

“Cô nương nhà họ Tạ không đến được.

Vậy, ‘Trương đại nương’ này, ban thưởng cho các ngươi đi.”

Hai gã béo hết hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu liên tục!

“Không!

Không dám!

Tiểu nhân không dám!

Xin tha mạng!

Xin tha mạng!”

Hà thị lúc này mới hoảng sợ gào lên:

“Ta có người quen ở kinh thành!

Nếu dám động đến ta, coi chừng bỏ mạng ngoài đường!”

Tên đeo mặt nạ cười lạnh, túm lấy tóc bà ta, kéo mạnh lên:

“Người của ngươi là ai?”

“A a a!

Đau quá!”

Hà thị run rẩy toàn thân, miệng mở nhưng không thốt nổi một lời!

“Bắt bọn chúng ký tên điểm chỉ!”

Hắn ra lệnh.

Một kẻ mặt che khăn đen lập tức lấy ra mấy tờ văn thư, túm tay Hà thị chấm mực đỏ, ấn xuống từng dấu tay đỏ chói!

Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Khinh Chu tuốt dao từ ống giày, giơ lên định kết liễu Hà thị!

Ngay lúc đó, Hà Khê—người vẫn im lặng ở cửa từ nãy đến giờ—bước vào, nói khẽ:

“Công tử, Lục cô nương đến rồi.”

Hà thị vốn đã sợ mất mật, nghe đến hai chữ “Lục cô nương”, lại hoàn toàn đờ đẫn!

Lục cô nương?

Lục cô nương nào?!

Tên đeo mặt nạ đưa mắt nhìn ra cửa, lập tức giấu nhanh văn thư vào trong áo, ra lệnh:

“Để ba kẻ này lại cho Lục cô nương xử lý.

Còn lại, trói gô hết, đưa đến phủ Tầm Châu!”

Đám người của tú bà lập tức bị lôi ra ngoài, tiếng Hà thị gào thét không ngừng vọng ra từ trong phòng!

Từ trên lan can lầu hai, có thể thấy rõ một nhóm người đang tiến vào từ dưới sân.

Thẩm Khinh Chu gỡ mặt nạ, ném sang cho Hà Khê, nhanh chóng giấu dao vào tay áo, rồi xoay người xuống cầu thang.

Ngay khúc rẽ hành lang, hắn đụng thẳng vào một bóng người lao nhanh lên!

Lục Gia đập thẳng vào ngực hắn, há hốc mồm kinh ngạc:

“Tần Chu?!”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 52: Người mà ngươi nói là quý nhân, chính là cha của nàng


Lục Gia trước đó đã đề nghị thiết lập mối quan hệ thuê mướn, điều này lại trúng ngay tâm ý của Thẩm Khinh Chu.

Nhận bạc của nàng, làm việc cho nàng, như vậy cũng chẳng cần tìm thêm lý do nào khác.

Suốt dọc đường đi, hắn chẳng có lời oán thán nào.

Nhưng rất rõ ràng, việc chạy đến Vạn Hoa Lâu này không nằm trong phạm vi công việc hắn nhận.

Thẩm Khinh Chu cũng không ngờ rằng nữ nhân này, tuổi còn nhỏ mà đã điên cuồng đến thế!

Bạc vào tay nàng, nàng dùng để thuê người đánh đấm, thậm chí còn xách cả dao chặt củi lên trận, một đường truy đuổi theo Hà thị đến tận Tầm Châu!

Càng không ngờ hơn, nàng lại đến nhanh như vậy, trực tiếp chặn đường hắn ngay tại cầu thang sau của kỹ viện.

“Trùng hợp thật.”

Hắn phủi phủi tay áo.

“Quả thực là trùng hợp.”

Lục Gia nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi theo bản năng lại liếc lên lầu, nơi các cô nương xinh đẹp đang tụ tập: “Ta còn tưởng giờ này huynh vẫn đang ở Sa Loan giúp ta giấu bạc.”

Thẩm Khinh Chu lặng lẽ thở dài.

“Đừng nhìn nữa, Hà thị ở trên lầu.”

Lục Gia cười hì hì, xách đao lên lầu ngay lập tức.

Trước đó, Lý Thường đã đến báo tin, sau đó lại có Tạ Nghị nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện.

Trên đường đến Tầm Châu, nàng đã biết trước sự tình.

Mặc dù không ngờ rằng đạo đức nghề nghiệp của Thẩm Khinh Chu lại cao đến mức này—giúp nàng lừa gạt Trương Kỳ xong còn chủ động hỗ trợ bắt Hà thị—nhưng hiện tại hắn xuất hiện ở đây, hiển nhiên là không phải đến tìm nữ nhân để vui vẻ.

Thẩm Khinh Chu xoay người, nhìn theo bóng dáng nàng đầy sát khí, liền gọi một tiếng: “Này.”

Lục Gia dừng chân, ngoái đầu lại.

Thẩm Khinh Chu hỏi: “Cần giúp không?”

Lục Gia đáp: “Không cần!”

Giết gà đâu cần đến dao mổ trâu.

Chuyện báo thù hành hạ kẻ cặn bã, nàng tự mình ra tay là thích hợp nhất, xưa nay chưa từng nhờ ai làm thay!

Đi được hai bước, nàng lại quay lại một chút: “Phải rồi, miếng ngọc của ta có ở trên người huynh không?”

Thẩm Khinh Chu móc ra đưa cho nàng.

Lục Gia cẩn thận nhận lấy, cất vào người rồi nói: “Huynh đợi ta một lát.”

Nói xong, nàng lập tức chạy vội lên cầu thang.

Thu Nương gật đầu chào Thẩm Khinh Chu, sau đó cũng vội vàng chạy theo.

Tạ Nghị và Lý Thường đi ngang qua hắn, cười cười nói: “Tần đại ca, bọn ta cũng tin huynh không phải người như vậy đâu!”

Nói xong, cả hai cũng hùng hổ chạy lên theo.

Thẩm Khinh Chu thu lại ánh mắt.

Người như vậy?Là người như thế nào?……

Tần Chu rời bến cảng, lập tức chạy đến Tầm Châu, thời gian vẫn còn kịp.

Chỉ là không biết hắn vào thành bằng cách nào?

Lục Gia bước lên lầu, nhanh chóng đi đến cánh cửa tận cùng góc khuất.

Từ xa đã nghe thấy tiếng Hà thị bên trong đang gào thét, la hét giận dữ.

Lục Gia ra hiệu cho Tạ Nghị phá cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, chỉ thấy bên trong có hai nam nhân mập như heo, đang khoanh tay đứng ngây ra đó, còn Hà thị thì đứng ngay dưới cửa, mặt mũi méo mó vặn vẹo.

Cánh cửa đột ngột mở tung khiến cả đám người trong phòng đều giật nảy mình.

Hà thị càng bị dọa đến kinh hồn bạt vía: “A Gia?

Là ngươi?

Thật sự là ngươi!

Chính ngươi đã hại ta!”

Thật nực cười!Sắp chết đến nơi mà vẫn còn dám vu oan ngược lại!

Lục Gia cười lạnh, từng bước tiến vào: “Nghị ca nhi, các ngươi mang hai tên này ra ngoài!”

Tạ Nghị nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hà thị, sau đó dẫn người vào lôi hai nam nhân trong phòng ra ngoài.

Thu Nương không kìm chế được nữa, lao lên, túm chặt tóc của Hà thị mà đánh: “Ngươi là Đ* c*m th*!

Ngươi là đồ súc sinh!

Nàng gọi các ngươi là cữu cữu, cữu mẫu bao nhiêu năm, vậy mà các ngươi lại đối xử với nàng như thế này!”

Thu Nương siết chặt cổ Hà thị, dùng sức mà bóp.

Chẳng mấy chốc, mắt Hà thị đã trợn trắng.

Cái chết đã cận kề, Hà thị dốc hết sức lực, gào lên:

“Trương Thu Nương!

Ta có hậu thuẫn là Lục gia ở kinh thành!

Nếu các ngươi dám động đến ta, ta nhất định khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!”

Thu Nương nghe vậy, liền sững lại.

“Lục gia?”

Chỉ có Lục Gia là hiểu rõ ngay lập tức.

Nàng không nhịn được, bật cười khanh khách:

“Ngươi tìm thấy Lục gia ở kinh thành từ đâu ra vậy?”

Hà thị run rẩy, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi nàng:

“Ngươi nghe rõ cho ta!

Gần đây chúng ta nhận được một vụ làm ăn lớn, là từ kinh thành đến!

Chỉ cần ngươi động đến ta, cả đời này các ngươi cứ chờ chết rục xương trong lao ngục đi!”

Hà thị tức đến phát điên!Bà ta không hiểu, rõ ràng đã dốc hết tâm cơ tính toán mọi đường, chuẩn bị kỹ càng, vậy mà vì sao vẫn hỏng bét hết cả?

Lục Gia làm sao thoát được?

Chừng đó người, mà lại không khống chế nổi nàng?

Bà ta sao lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ những kẻ trước đó báo tin cho bà đều bị mua chuộc hết rồi?Vậy còn gã đeo mặt nạ kia, cũng là do nàng tìm đến sao?

Nữ nhân này… rốt cuộc bản lĩnh từ đâu mà có?

Nàng làm sao thuê được đám người lợi hại như vậy?

Tiện nhân này, quả nhiên giảo hoạt đến cực điểm!

Lục Gia cười lạnh:

“Vụ làm ăn lớn mà ngươi nói, có phải là năm mươi vạn lượng bạc do triều đình phân xuống?

Người tìm đến các ngươi, có cầm theo ngọc bội của Lục gia?”

Hà thị lập tức sững sờ, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn:

“Sao ngươi biết?!”

Lục Gia lấy từ trong người ra miếng ngọc:

“Ta cũng có một miếng, bà nói xem, có trùng hợp không?”

Hà thị chưa từng thấy qua ngọc bội của Lục gia, nhưng lúc này nàng ta cũng lập tức nhận ra có điều không ổn.

Giao dịch giữa Trương Kỳ và vị công tử họ Tần kia là chuyện cực kỳ cơ mật, làm sao nàng ta có thể biết rõ ràng như vậy?

Không đúng!

Sắc mặt Hà thị tái nhợt, toàn thân lạnh toát:

“Đây là bẫy của ngươi?”

Còn chưa đợi Lục Gia mở miệng, Hà thị đã tự mình hét lên phủ nhận:

“Không thể nào!

Ngươi làm sao có bản lĩnh lớn như vậy?

Ngươi làm sao có thể quen biết một vị công tử tôn quý như thế?!”

“Ngươi thậm chí còn chẳng phải người nhà họ Tạ, chẳng qua chỉ là thứ hoang thai không rõ lai lịch!”

Lời vừa dứt, chát! một tiếng, Thu Nương đã vung tay giáng một cái tát mạnh như trời giáng vào mặt Hà thị!

“Đ* c*m th* còn không bằng heo chó!

Đồ ngu xuẩn!

Ngươi có biết, cái vị ‘quý nhân’ mà ngươi vẫn một mực dựa vào kia, chính là phụ thân ruột của nàng ấy không?!”

Một cái tát này nặng đến mức khiến Hà thị ngã lăn ra đất, hai mắt trợn trừng, như thể không tin vào những gì vừa nghe thấy:

“Ngươi nói cái gì?!”

Thu Nương nghiến răng, giận dữ quát lớn:

“Gia nhi chính là đại tiểu thư của phủ Thượng thư!

Đồ chó mù nhà ngươi!”

“Ngươi còn mặt mũi mà nhắc đến Lục gia?

Phụ thân của nàng ấy chính là đương triều Lễ Bộ Thượng thư, là người được Hoàng thượng sủng tín nhất!”

“Mẫu thân của nàng là chính thất phu nhân do Lục Thượng thư danh chính ngôn thuận cưới hỏi!”

“Nếu ngươi chịu an phận làm cữu cữu, cữu mẫu của nàng, đối xử tốt với nàng như bậc trưởng bối nên làm, thì đã sớm trở thành thân thích của Lục gia rồi!”

“Thế nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác bày mưu hãm hại nàng, lại còn đối xử như thế với một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi!”

“Chỉ cần người nhà họ Lục biết được tất cả những chuyện bẩn thỉu mà ngươi đã làm, ngươi có tin không, ngươi sẽ bị xé xác thành trăm mảnh!”

“Không chỉ ngươi!

Cả nhà họ Trương, cả nhà họ Hà, không ai có thể chạy thoát!”

Thu Nương chưa từng mong cầu gì từ Lục gia.

Dù sao thì bà cũng biết, năm đó khi Lục Gia xuất hiện ở vùng đất hoang vu kia, chắc chắn là có liên quan đến người nhà của nàng.

Khi quyết định nuôi dưỡng Lục Gia, bọn họ đã không có ý định để nàng trở về.

Bao nhiêu năm qua, họ thật lòng đối xử với nàng như con ruột.

Nếu không phải Trương gia làm chuyện thất đức, muốn đem Lục Gia hủy hoại trong tay tên Lý Nhị, bà có chết cũng không đẩy Lục Gia đến kinh thành!

Nhưng ngẫm lại, nếu Lục gia không còn tình cảm gì, sao lại để nàng mang theo miếng ngọc bội bên người?

Lại nói, khi nàng còn nhỏ, được nuôi nấng đầy đủ, ăn mặc gấm vóc lụa là, một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp như vậy, hiển nhiên là được cưng chiều.

Dù rằng có người muốn hại nàng, nhưng ít nhất có thể thấy, trong Lục gia vẫn có người để tâm đến nàng!

Thu Nương chưa từng nghĩ Hà thị lại có thể vô liêm sỉ đến mức này, dám kéo cả Lục gia vào để làm chỗ dựa.

Giờ phút này, bà không ngại dùng chính điều mà Trương gia luôn khao khát nhất—vinh hoa phú quý—để đâm thẳng một nhát dao vào tim Hà thị!
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 53: Nhất định phải chữa khỏi bệnh cho hắn!


Hà thị nhìn chằm chằm vào Lục Gia, đầu óc trống rỗng!

Đứa nha đầu mà bà ta nhìn lớn lên từ nhỏ, vậy mà lại là đại tiểu thư của Lục phủ, nơi cao cao tại thượng mà Trương gia cả đời cũng không thể với tới sao?!

Bà ta thét lên: “Ngươi nói láo!”

Chát!

Thu Nương lại vung tay tát cho bà ta một cái: “Ngươi nói có được tính sao?

Miếng ngọc trong tay nàng ấy chính là của phụ thân nàng!

Ngươi nghĩ xem, đường đường là công tử của Lễ Bộ Thượng thư phủ, sẽ coi trọng mấy kẻ con buôn như các ngươi để làm ăn sao?”

Hai bên má Hà thị lập tức sưng đỏ hằn dấu bàn tay, nhưng bà ta chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến đau đớn, đầu óc đã bị sự thật trước mắt dọa cho hoảng loạn!

“Ý ngươi là, vị công tử họ Tần kia là giả?

Lưu Hỷ Ngọc là kẻ đồng lõa với các ngươi, cùng nhau lừa Trương gia sao?” Hà thị trừng mắt nhìn Lục Gia, run rẩy hỏi: “Các ngươi đều là một nhóm từ đầu đến cuối?!”

Lục Gia khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy trào phúng: “Ngươi nghĩ sao?

Tần công tử chưa bao giờ ép các ngươi mắc lừa, là chính các ngươi khóc lóc van xin muốn dấn thân vào.

Ta đã nói rồi, đừng chọc vào ta, chọc vào ta sẽ không có kết cục tốt.”

“Vậy ngươi thực sự là tiểu thư của Lục gia?!”

“Như giả bao đổi.” Lục Gia cười nhạt, “Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể không tin.”

Sắc mặt Hà thị trắng bệch, bà ta ngã ngồi phịch xuống đất.

Không cần Thu Nương lấy ra chứng cứ, từng câu từng chữ của Lục Gia đã đủ chứng minh tất cả.

Những ngày qua, ba huynh đệ nhà họ Trương vì muốn hợp tác với vị công tử họ Tần kia mà không tiếc bất cứ giá nào, đến mức sẵn sàng đem cửa hàng đi cầm cố, liều mạng trèo lên cành cao.

Mà hóa ra, đó lại là cái hố do Lục Gia đào sẵn!

Nếu Trương Kỳ có thể tin tưởng chắc chắn rằng vị công tử họ Tần kia là người của Lục gia, vậy thì nhất định đã có chứng cứ xác thực để chứng minh giao dịch đó có liên quan đến Lục gia.

Nếu Tần công tử là giả…

Vậy thì, tiểu thư thật sự của Lục gia, chỉ có thể là Lục Gia!

Không chỉ không kiếm được bạc, mà ngược lại, toàn bộ tài sản của Trương gia đã bị cuốn sạch!

Không chỉ không trèo lên được cành cao, mà còn đắc tội với Lục gia!

“Các ngươi… các ngươi thật là độc ác!…”

Hà thị lẩm bẩm.

Trương gia bọn họ… đã mất tất cả!

Đầu tiên là phân chia gia sản, sau đó lại chia tách cửa hàng, rồi vét sạch toàn bộ bạc trong tay, cửa hàng duy nhất còn lại cũng đã mang đi thế chấp!

Đêm qua, khi Trương Kỳ cảm thấy bất an, chính bà ta còn là người khuyên hắn ta cố gắng giữ bình tĩnh!

Trời ơi, rốt cuộc bà ta đã làm gì vậy?!

Một luồng khí huyết xông thẳng lên ngực Hà thị, vị tanh ngọt lập tức dâng lên nơi cổ họng!

Bà ta run rẩy nhìn Lục Gia, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Nếu tất cả những điều này đều là thật, thì thứ đang chờ đợi bà ta còn đáng sợ hơn cả việc bị hành hạ trong Vạn Hoa Lâu!

Bà ta cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy: “Ta không tin!

Nếu ngươi thật sự là tiểu thư của Lục gia, vậy vì sao ngươi không quay về?

Vì sao Lục gia không đến đón ngươi?”

Nghe đến đây, Lục Gia lập tức bật cười lạnh lẽo:

“Ngươi còn muốn giở trò nữa sao?

Nghị ca nhi!”

Giọng nói nàng vừa trầm xuống, Tạ Nghị lập tức bước vào.

Lục Gia đưa con dao chặt củi trong tay cho hắn: “Gọi người vào, cắt lưỡi bà ta đi!”

Hà thị kinh hãi hét lên: “Ngươi muốn làm gì?!”

Gương mặt luôn rạng rỡ của Lục Gia lúc này lại lạnh lùng đến đáng sợ:

“Ngươi nghĩ ta không nhìn thấu tâm tư của ngươi sao?”

“Muốn thử ta có còn liên lạc với Lục gia hay không, đúng không?”

“Muốn biết nếu ngươi thoát được ra ngoài, rồi lặng lẽ giết ta, liệu Lục gia có biết hay không, đúng không?”

Trán Hà thị toát mồ hôi lạnh!

Nàng ta… không phải là người!

Nàng ta là ác quỷ!

Là ác quỷ bò lên từ địa ngục!!

Không sai, bà ta chính là có ý định đó!

Lục gia quyền cao chức trọng, không phải là hạng dân đen như bọn họ có thể đắc tội.

Nhưng nếu Lục Gia thực sự có liên hệ với Lục gia, nếu nàng ta thực sự được xem trọng, vậy thì tại sao Lục gia không đến đón nàng ta về?

Nếu Lục gia không cần nàng ta, thì dù nàng ta có ngọc bội thì đã sao?

Dù nàng ta có là tiểu thư của Lục gia thì đã sao?!

Chỉ cần giết nàng ta trong lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay!

Như vậy, số bạc bị lừa đi, chẳng phải vẫn thuộc về Trương gia bọn họ sao?!

Bà ta cũng không muốn phải đi đến bước này!

Nhưng đó là mười hai vạn lượng bạc!

Trong đó, riêng trưởng phòng bọn họ đã chiếm một nửa!

Còn có ba cửa hàng!

Đó là toàn bộ gia tài của họ!

Nếu không giết con tiện nhân này…

Bà ta sẽ thành kẻ trắng tay!

Nhưng Hà thị không ngờ rằng…

Toàn bộ suy tính trong lòng bà ta, Lục Gia đều nhìn thấu!

Nàng ấy lại có thể nhìn thấu tất cả!

Rõ ràng nàng ấy chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, vì sao lại có tâm tư ác độc đến như vậy?

Vì sao có thể ra tay tàn nhẫn như thế?

“Chúng ta từng chịu khổ thế nào, thì các ngươi cũng phải nếm trải từng ấy mới công bằng.”

Mỗi chữ mỗi câu của thiếu nữ đều nặng nề như đá tảng, khiến Hà thị mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

Mấy người được Tạ Nghị gọi vào lập tức tiến lên, giữ chặt bà ta ghì xuống sàn nhà.

Tiếng hét thê lương chói tai vang vọng khắp căn phòng.

Lục Gia xoay người, bình tĩnh bước ra ngoài.

Nàng đã giao đấu với Hà thị không ít lần, bà ta là hạng người gì, nàng còn không rõ sao?

Vì tiền, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nàng muốn Hà thị sống tiếp.

Nhưng phải sống trong sự đau đớn và tuyệt vọng do chính bà ta tự chuốc lấy, phải mang theo một thân thể tàn tạ, không một đồng xu dính túi mà lê lết hết quãng đời còn lại.

Đồng thời, nàng cũng sẽ không cho bà ta có cơ hội tiết lộ thân phận thật sự của mình, càng không để bà ta vạch trần sự thật rằng mười hai vạn lượng bạc và cửa hàng mà bọn họ đưa cho Tần Chu… hoàn toàn là một ván cờ lừa đảo.

Từ trên mái nhà, Thẩm Khinh Chu chứng kiến trọn vẹn mọi chuyện, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Kiếp trước, dù chỉ là những kẻ xa lạ tình cờ gặp gỡ, bọn họ vẫn có thể sóng vai tác chiến, quả nhiên không phải không có lý do.

Ngay cả cách thu dọn cặn bã cũng giống nhau đến vậy.

Hắn vội vã đến đây trước nàng, chính là lo sợ nàng mềm lòng, tha cho Hà thị.

Nếu không nhổ tận gốc, sau này hắn rời đi rồi, nàng phải làm sao?

Nhưng không ngờ nàng không chỉ đâm dao vào tim Hà thị, mà còn giáng thêm một đao lên người bà ta.

Từ nay về sau, độc phụ kia dù còn sống, nhưng trong lòng mãi mãi không thể an ổn.

Lúc từ Vạn Hoa Lâu đi ra, Thẩm Khinh Chu khoanh tay dựa vào xe ngựa ở đầu hẻm, chờ nàng.

Lục Gia bước tới gần, lại lần nữa đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ta không dọa huynh sợ đấy chứ?”

Thấy hắn nhướng mày, nàng liền vỗ vỗ lên con dao chặt củi đeo bên hông.

Như một nữ thổ phỉ chính hiệu.

Thẩm Khinh Chu hồi tưởng lại kiếp trước, khi hắn chưa gặp nàng, mình từng xách một chuỗi đầu người đẫm máu ném sau bậc cửa miếu hoang… Không để lộ biểu cảm gì, hắn khẽ gật đầu: “Có một chút.

Rất đáng sợ.”

Lục Gia lại bật cười khúc khích, sau đó vỗ vai hắn: “Yên tâm, ta cũng không thường xuyên làm vậy.

Sau này huynh phải tập dần cho gan lớn lên chút.”

Thẩm Khinh Chu nhướng mày: “Sau này?”

Lục Gia gật đầu: “Chờ ta thu xếp xong những chuyện còn lại, ta nhất định sẽ thuê huynh lâu dài.”

Thẩm Khinh Chu hơi ngẩn ra.

“Sao vậy?”

Hắn lắc đầu: “Không có gì.” Rồi dừng lại một chút, khẽ nói, “Thân thể ta vốn không tốt.

Trước đây cũng từng có người muốn thuê ta lâu dài, nhưng tiền chạy chữa cho ta còn tốn hơn số bạc ta giúp họ tiết kiệm.

Cuối cùng họ cảm thấy không đáng, liền cho ta nghỉ việc.”

Hắn hy vọng một người tính toán chặt chẽ như nàng, vì xem xét chi phí mà bỏ đi ý định điên rồ này.

Nhưng Lục Gia cười hì hì: “Không sao, ta có tiền.

Sau này còn có nhiều tiền hơn nữa.

Dù sao huynh cũng không có nhà, vậy thì cứ xem nhà ta là nhà của huynh đi.”

Nàng vỗ vai hắn, ánh mắt tràn đầy kiên định:

“Tần Chu, tin ta đi, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh.”

Hắn thật sự rất tốt, cũng rất có bản lĩnh.

Lục Gia không thể thiếu hắn được.

Nàng nhất định phải đối xử với hắn thật tốt, để hắn không còn phải lưu lạc thêm nữa.
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 54: Khi nào ngươi lại đến?


Thẩm Khinh Chu không ngờ rằng, chỉ vì nhất thời làm một chuyện tốt, hắn lại tự trói buộc chính mình.

Dưới ánh trăng khuyết, hắn nhìn sâu vào đôi mắt Lục Gia: “Cô nương rốt cuộc là muốn chữa bệnh cho ta, hay là muốn thuê dài hạn một khổ sai?”

“Cả hai, cả hai.” Lục Gia cười hì hì, “Tần Chu, giúp ta thêm một việc nữa đi.”

Biết ngay mà.

“Việc gì?”

“Huynh giúp ta đưa Hà thị đi chỗ khác đi.”

Thẩm Khinh Chu nhìn nàng: “Sao vậy?”

“Ta không muốn bà ta có cơ hội tiết lộ chuyện chúng ta lừa Trương gia.

Dù rằng ta đã cắt lưỡi bà ta, trên lý thuyết sẽ không thể rò rỉ tin tức được nữa.

Nhưng Trương gia vẫn còn người, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Huynh giúp ta đưa bà ta đến nơi khác, trước khi Trương gia hoàn toàn sụp đổ, đừng để bà ta có cơ hội quay về.”

Thì ra là vẫn đang bận tâm chuyện này.

Hắn nói: “Không cần đâu.

Không quá ba ngày, Trương gia sẽ tiêu tán thôi.”

Lục Gia sững lại: “Huynh định diệt môn?”

Hắn cũng muốn lắm.

Chẳng qua là sợ mình đi rồi, nàng không thể giải quyết hậu quả, vậy nên dứt khoát làm sạch sẽ luôn cho nàng.

Hắn nói: “Những việc xấu Hà thị làm, nhân chứng vật chứng đều có đủ, bản thân bà ta cũng khó mà bảo toàn.

Thêm nữa, bà ta đã không thể nói chuyện, tất nhiên sẽ không để lại hậu họa.

“Tiếp theo, nàng chỉ cần theo dõi tình hình của Trương gia, rồi tùy cơ ứng biến.”

Hắn đưa cho nàng một tờ giấy: “Ta đã trả lại thuyền rồi.

Bạc, giấy tờ nhà đất đều để ở đây.

Cô nương có thể đến xem trước, nếu không yên tâm thì lấy đi ngay, nếu không gấp thì cứ đợi sóng yên gió lặng rồi hãy chuyển đi.”

Nói xong, hắn trầm ngâm một chút, rồi dặn dò:

“Cất kỹ miếng ngọc đó đi.

Nhớ lời ta, tiêu bạc phải cẩn thận.

Sau này tốt nhất tìm vài người đáng tin giới thiệu cho nàng vài hộ vệ thân cận, có chuyện gì thì để bọn họ ra mặt.”

Lục Gia chớp mắt, hỏi: “Vậy bao giờ huynh sẽ quay lại?”

Dưới ánh trăng mờ nhạt, đôi mắt thiếu nữ sáng trong như nước, tràn đầy mong đợi.

Hai tay Thẩm Khinh Chu đặt sau lưng, khẽ siết chặt rồi lại thả lỏng: “Đợi cô nương thu xếp xong.

Nàng không phải còn bận bịu một thời gian nữa sao?

Đợi nàng lo xong mọi chuyện, ta lại đến.”

Hôm nay rời đi, hắn sẽ biến mất.

Nếu lần sau xuất hiện, lỡ nàng thật sự muốn thuê hắn thì phải làm sao?

“Vậy nhất định phải đến đấy.” Lục Gia nghiêm túc nói, “Ta còn chưa trả tiền công cho huynh đâu, ta còn phải mời đại phu cho huynh nữa.”

Thẩm Khinh Chu nhìn nàng dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh đổ dài trên nền đất.

Tất cả vận mệnh của nhà họ Tạ đều đặt lên vai nàng, nhưng nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ bé.

Nếu cha mẹ đều còn, thì ở độ tuổi này, nàng đáng lẽ nên được làm nũng, được yêu chiều.

Hắn ngẩng đầu lên.

Lục Gia vẫn đứng yên tại chỗ, hàng mi dài che khuất đôi mắt.

Không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy bờ vai nhỏ nhắn hơi rũ xuống, làn gió đêm khẽ lướt qua, vạt áo nàng nhẹ bay.

Còn con dao chặt củi thô kệch giắt bên hông, dưới ánh trăng phản chiếu, vừa toát lên vẻ ngông cuồng, vừa đáng yêu đến lạ.

Thẩm Khinh Chu âm thầm thở dài.

Giá như nàng cao lớn, rắn rỏi một chút, có ba đầu sáu tay thì tốt rồi.

Như vậy, hắn có thể yên tâm mà rời đi.

Hắn chậm rãi nói: “Ba ngày.

Ba ngày sau ta sẽ quay lại.”

Có số bạc kia trong tay, cục diện khó khăn trước mắt của nàng xem như đã giải quyết xong, hắn đương nhiên cũng nên rút khỏi cuộc đời nàng.

Nhưng nàng vẫn chưa có người bên cạnh, muốn xử lý mười hai vạn lượng bạc cùng giấy tờ nhà đất, e rằng không dễ dàng gì.

Đã giúp rồi thì giúp cho trót.

Ba ngày sau, hắn sẽ quay lại, tự mình giúp nàng lo liệu xong xuôi… rồi biến mất hoàn toàn.

“Thật không?” Đôi mắt Lục Gia lại sáng lên, nàng vui vẻ bước lên hai bước: “Vậy ta chờ Huynh đấy!

Huynh không được nuốt lời, nhất định không được cho ta leo cây!”

Thẩm Khinh Chu gật đầu.

Rời khỏi con hẻm, Hà Khê và những người khác đã chờ sẵn bên xe ngựa.

Mọi chuyện trong hẻm vừa rồi, bọn họ đều nhìn thấy.

Thẩm Khinh Chu không nói một lời nào suốt cả quãng đường.

Cuối cùng, Hà Khê nhịn không được mà lên tiếng: “Công tử, ta đoán sau này nếu ngài có con, chắc chắn sẽ là người cha tốt nhất thiên hạ.”

Đi theo hắn mười mấy năm, từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa bao giờ thấy hắn lắm lời như hôm nay.

Từ trước đến nay, Thẩm công tử luôn cao ngạo, dù là từ biệt ai cũng chưa từng nói quá ba câu.

Hôm nay là thế nào đây?

Chẳng trách Lục cô nương lại bảo hắn giống cha nàng!

Thẩm Khinh Chu vừa nhắm mắt lại, liền lập tức mở mắt ra lần nữa.

“Từ hôm nay, việc cọ rửa nhà xí giao cho ngươi.”

Hà Khê: …

Lục Gia nhìn theo bóng dáng Thẩm Khinh Chu rời đi, Thu Nương cùng những người khác cũng đã bước tới bên nàng.

“Vị Tần công tử này, không giống đang giúp con…” Thu Nương nhìn theo hắn một lúc, khẽ thở dài, “Mà giống như đời trước nợ con vậy.”

“Con cũng thấy thế.”

Lục Gia khoanh tay, trầm ngâm.

Hắn đâu giống một người hành tẩu giang hồ chỉ làm việc vì tiền?

Nếu là kẻ nhận tiền làm việc, sao lại tận tâm tận lực đến vậy?

“Nhưng con chưa từng gặp huynh ấy mà…”

Nàng lẩm bẩm, giọng đầy nghi hoặc.

Trước giờ nàng không hề nhớ mình từng quen biết một người như hắn trong đời trước.

“Tỷ!”

Tạ Nghị vội vã chạy tới, thở hổn hển nói: “Bộ khoái phủ Tầm Châu đến rồi!

Họ nói nhận được cáo trạng, tố giác Hà thị ép lương thiện làm kỹ nữ, cấu kết với mụ tú bà của Vạn Hoa Lâu để mưu tài hại mạng, chứng cứ đã đầy đủ, người của họ cũng đã ký tên vẽ dấu tay, bây giờ đến bắt Hà thị vào ngục định tội!”

Lục Gia quay đầu, nhìn về phía những bộ khoái đang tiến lại gần: …

Trời vừa rạng sáng, mặt trời từ từ nhô lên khỏi bầu trời Sa Loan.

Trương Kỳ cả đêm ngủ không yên, vừa nghe thấy tiếng gà gáy liền bò dậy khỏi giường.

Hắn mới nhớ ra, còn chưa hỏi Hà thị về kết quả tối qua.

Nhưng khi quay đầu, thấy chăn gối bên cạnh trống trơn, hắn nghĩ chắc bà ta đã dậy từ sớm, liền bước ra sân tìm.

Nhưng quanh quẩn một vòng cũng không thấy bóng dáng Hà thị đâu.

Hắn gọi một gia đinh: “Đại nương tử đâu?”

“Đại nương tử không phải đã ra ngoài từ tối qua rồi sao?”

Trương Kỳ kinh ngạc: “Bà ấy cả đêm không về?”

Gia đinh lắc đầu: “Không ạ.

Sáng nay bữa ăn cũng là do quản gia sai người chuẩn bị.”

Tim Trương Kỳ chợt trùng xuống.

Theo lời Hà thị, bà ta chỉ cần đi gặp mụ tú bà để bàn bạc một chút rồi về.

Dù sao cũng không phải chuyện gì phức tạp, một đêm thời gian thế nào cũng phải về nhà rồi chứ!

Bà ta đi đâu rồi?

Hắn đang định sai người ra ngoài tìm, thì người giữ cửa đột nhiên chạy vào, vẻ mặt hoảng loạn:

“Lão gia!

Tô… Tô viên ngoại dẫn người đến rồi!”

Trương Kỳ sửng sốt: “Ngươi nói ai?

Tô gia nào?”

“Dĩ nhiên là Tô gia quyền thế nhất Sa Loan ta rồi!

Là em trai của Tô đại viên ngoại, Tô Minh Ân lão gia!”

Trương Kỳ ngây ra!

Bọn họ và Tô gia từ trước đến nay đâu có qua lại thân thiết đến mức này?

Tô gia xưa nay cao cao tại thượng, tự nhận là nhà quan lại nho học, trước đây ngay cả khi hắn chủ động đến thăm, Tô Minh Hạnh còn chẳng buồn tiếp.

Hôm nay sao đột nhiên em trai hắn ta lại tìm đến tận cửa?

Đúng rồi!

Có khi nào bọn họ cũng nghe được chuyện Trương gia có quan hệ với Lục gia, nên Tô Minh Ân đến đây nịnh bợ chăng?

Trương Kỳ chợt thấy vui trong lòng, nói ngay: “Mau mời Tô viên ngoại vào sảnh ngồi!

Còn nữa, mang lên một bình trà ngon!”

Nói xong, hắn vội vàng chỉnh lại y phục, định ra nghênh đón.

Nhưng người giữ cửa vội vàng kéo hắn lại:

“Lão gia!

Tô viên ngoại đến là để hỏi tội đấy!”

“Cái gì?!”

Trương gia và Tô gia xưa nay không có mâu thuẫn gì, rõ ràng biết nhà họ có quyền có thế, làm gì có chuyện đi đắc tội với họ?

Tô Minh Ân đột nhiên đến để hỏi tội cái gì?!

Hắn còn chưa kịp nghĩ ra lý do, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng rầm rầm, sau đó là âm thanh chói tai của những thứ bị đập vỡ.

Trương Kỳ vội chạy ra xem, liền thấy Tô Minh Ân dẫn theo một đám người, hùng hổ xông thẳng vào trong!

“Trương Kỳ!

Mau ra đây chịu chết!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back