Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 35: Ngươi Nên Mở Tiệm Dầu


Thẩm Khinh Chu lặng người.

Hắn phát hiện rằng, từ khi tám tuổi đã phải tự mình chống đỡ gia tộc, có thể thản nhiên xoay sở giữa các thế lực trong triều, nhưng từ khi gặp Lục Gia, hắn thường xuyên rơi vào trạng thái không biết phải nói gì.

“Toàn bộ?”

“Đúng.”

Lục Gia gật đầu, “Toàn bộ.”

Vợ chồng Trương Kỳ sớm đã đáng chết.

Nhưng trước đây nàng chưa có đủ thực lực để tiêu diệt bọn họ, đành phải ẩn nhẫn chờ thời cơ.

Chia rẽ ba huynh đệ nhà họ Trương cũng là biện pháp bất đắc dĩ, nhằm khiến vợ chồng Trương Kỳ tự lo lấy thân, không rảnh rỗi gây phiền phức cho gia đình nàng.

Những gì Trương Kỳ và Hà thị đã làm với Thu Nương, những gì bọn họ đã làm với nàng – Lục Gia, đã đủ để đẩy bọn họ xuống địa ngục, không cần tìm thêm lý do.

Mà đêm nay, nàng cũng thay đổi cách nhìn về Trương lão nhị và Trương lão tam.

Trước đây nàng tưởng rằng chỉ có vợ chồng Trương Kỳ là đáng hận, nhưng nay mới hiểu rằng, hai người còn lại cũng chẳng vô tội!

Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc, Thu Nương không chỉ là con gái của lão gia, mà còn là người nhà họ Tạ, là người thân của ân nhân họ!

Nếu không có sự cất nhắc của lão gia nhà họ Tạ năm đó, nhà họ Trương lấy đâu ra cơ nghiệp ngày nay?

Không có Tạ lão gia, bọn họ tranh giành cái gì?

Uống nước phải nhớ nguồn!

Chuyện này chưa hết.

Điều đáng khinh nhất chính là, ngay cả phần di sản mà lão gia đã công khai để lại cho Thu Nương trước mặt mọi người cũng bị bọn họ tính kế chiếm đoạt.

Ai có thể nhịn được chuyện này?

Khi vợ chồng Trương Kỳ bắt nạt Thu Nương, hai người làm đệ đệ như Trương lão nhị và Trương lão tam đã làm gì?!

Không, bọn họ chẳng ai là kẻ vô tội cả.

Nếu bọn họ có thể bỉ ổi như vậy, thì Lục Gia càng có thể vì Thu Nương mà trở nên càng bỉ ổi hơn.

Nàng muốn đem toàn bộ số bạc mà nhà họ Trương đã kiếm được nhờ ân tình của Tạ gia, lấy lại hết cho người nhà họ Tạ.

Bọn họ không xứng!

Trong mắt nàng ánh lên ngọn lửa hận thù quen thuộc.

Thẩm Khinh Chu thoáng kinh ngạc.

Ở thời điểm này, nàng vẫn chưa phải chịu đựng những đau khổ tại nhà họ Nghiêm, vậy mà ánh mắt lại bộc lộ một sự sắc bén và lạnh lùng như đã trải qua bao nhiêu bể dâu.

Hắn trầm mặc một lát, rồi hỏi: “Cô nương định làm thế nào?”

Tùy tiện chiếm đoạt gia sản của người khác đương nhiên là không đúng.

Nhưng hắn tin rằng, nàng chắc chắn có lý do riêng để làm vậy.

Lục Gia chớp mắt, đôi mắt nàng như ánh sao rạng rỡ: “Huynh không phải đã thả mồi cho Trương lão tam sao?

Hắn nhất định sẽ tìm đến huynh.

Đến lúc đó, vị công tử nhà giàu sa sút như huynh hãy tiếp tục diễn kịch.”

Thẩm Khinh Chu lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi bình tĩnh nói:

“Ta cảm thấy, nàng không nên mở tiệm gạo, mà nên mở tiệm dầu.”

Nàng quá biết cách vắt kiệt người khác.

Từ khi gặp nàng đến giờ, tất cả những gì có thể bị vắt kiệt trên người hắn đều đã bị nàng vắt sạch.

Tên gian thương này, nếu sau này không phát tài, thì đúng là trái với lẽ trời.

Lục Gia cười hì hì, nhưng rồi thu lại vẻ đắc ý, nghiêm túc nói: “Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.

Để ta suy nghĩ thêm đã.

Còn huynh, cứ quay về trước đi.

Đợi khi Trương lão tam tìm đến ngươi, hãy đến gặp ta.”

Thẩm Khinh Chu liếc nàng một cái, rồi quay người rời đi.

Hà Khê và những người khác đã chờ hắn ở đầu phố, bên cạnh xe ngựa.

“Công tử, hai người kia đúng là chết đói, nhưng cũng mang bệnh trong người.

Cả hai đều là thợ thủ công ở trấn Lạc Khẩu, nguyên nhân chết đói là do từ lâu không thể mua được gạo.”

“Không thể mua được gạo?”

Thẩm Khinh Chu ngồi vào xe, cảm thấy chuyện này cứ như truyện hoang đường.

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt Hà Khê vô cùng nghiêm trọng.

“Chúng ta đã đi dạo quanh thôn, phát hiện tình trạng của hai người chết không phải trường hợp cá biệt.

“Họ đều là dân làng ở thôn Trần Gia, tuy không đến mức đầy đường toàn ăn mày, nhưng nhà nào nhà nấy đều không có lương thực dự trữ.

“Chúng ta có hỏi thăm, ai cũng bảo rằng giá gạo quá đắt, hơn nữa các cửa hàng gạo trong chợ không mở bán tự do, chỉ bán vào những thời điểm nhất định.

“Lần gần nhất mở bán cho dân địa phương đã là bốn tháng trước.”

Thẩm Khinh Chu nhíu mày: “Vì sao không bán ra?”

Hà Khê nghiến răng: “Bởi vì họ muốn chờ giá cao rồi mới bán!

Dọc bến sông Tương Giang, các bến tàu dường như đã hình thành một quy luật, các tiệm gạo đều tích trữ lương thực trong mùa đông và mùa xuân—thời điểm lương thực khan hiếm nhất—rồi bán lại cho thương nhân Bắc Nam với giá cao nhất.

“Dân chúng địa phương muốn ăn gạo, hoặc là phải chuẩn bị trước, hoặc là mua với giá cao.

Nhưng triều đình có quy định, mỗi nhà không được tích trữ quá mức cho phép.

“Hơn nữa, gạo giá cao cũng không phải ai cũng mua được.”

Ánh mắt Thẩm Khinh Chu trở nên lạnh lẽo: “Vậy lúa của nông dân thì sao?”

“Người có ruộng đất cuối cùng vẫn có thể sống, nhưng phần lớn là tá điền.

Còn những người không có đất, phải làm thuê kiếm sống, thì rất khó để chống đỡ qua mùa giáp hạt.”

Thẩm Khinh Chu híp mắt: “Vậy tại sao dân ở bến tàu Sa Loan lại không thiếu gạo?”

“Nếu tìm được việc ở bến tàu, thông thường chủ nhân sẽ lo cơm nước, vì phần lớn công việc tại bến là do các tiệm gạo thuê nhân công khuân vác.

Còn các thương hội khác thì có tiền, đương nhiên có thể mua gạo.

Nhưng dù có mua, họ cũng chỉ cho người làm ăn gạo cũ, gạo đã để lâu trong kho.”

Lúc này, xe ngựa vừa chạy ngang qua con phố dưới bến tàu.

Nhìn ra từ cửa sổ, đêm đã khuya mà vẫn còn tấp nập người qua lại, đèn đuốc sáng rực.

Thị trường lương thực nhộn nhịp như thế, vậy mà vẫn có người chết đói—thật là khó tin.

Không trách được Lục Gia, người sống ở Sa Loan, cũng không nghe nói gì về nạn đói xung quanh.

Nhưng sáu năm sau, ngay cả dân bến tàu cũng phải đối mặt với cảnh chết đói.

Thẩm Khinh Chu trầm giọng: “Đã báo cho Quách đại nhân chưa?”

“Còn chưa kịp…”

Xe ngựa rẽ qua dòng người đông đúc, nhanh chóng thoát khỏi biển đèn sáng như sao.

Tần Chu đã lừa Trương lão tam xoay vòng vòng.

Nhìn dáng vẻ tối qua của Trương lão tam, rõ ràng là đã tin chắc Tần Chu là người có lai lịch lớn, nên quyết tâm bám lấy hắn không buông.

Từ điểm này mà xét, việc Tần Chu tự xưng là công tử nhà giàu sa sút cũng hợp lý.

Nếu không phải từ nhỏ đã quen với những trò đấu đá chốn thương trường, hắn cũng không thể diễn giống như vậy được.

Lục Gia đã có kế hoạch mơ hồ về cách biến hắn thành con quỷ ác nhất.

Nhưng khó khăn ở chỗ, Trương lão tam đã mắc câu, còn Trương lão nhị thì chưa chắc.

Muốn chiếm trọn gia tài, đương nhiên cả ba huynh đệ nhà họ Trương đều phải mắc bẫy.

Nàng suy nghĩ cả đêm, đến sáng hôm sau với hai quầng thâm mắt, liền đến Hồng Thái Hiệu.

Vừa bước vào cửa, đám tiểu nhị liền vội vàng ra hiệu, lén lút chỉ về hướng hậu đường, rồi giơ tay ra hiệu bảo nàng giữ im lặng.

Từ hậu đường vang lên giọng nói của Lưu Hỷ Ngọc:

“Còn nửa tháng nữa là thuyền từ Tô Châu đến, nhưng năm nghìn thạch gạo đã ký hợp đồng vẫn chưa gom đủ!

Đến lúc đó không giao hàng được, chúng ta sẽ phải bồi thường!

Các ngươi đều ăn hại hết à?”

Tiếng đập bàn “rầm rầm” vang lên, cùng với tiếng mắng giận dữ của Lưu Hỷ Ngọc, khiến không ai dám thở mạnh.

Lục Gia suy nghĩ một chút, rồi quay sang hỏi Trần Tuyền, người đang ngồi thẫn thờ một bên: “Sư phụ, chuyện gì vậy?”

Trần Tuyền chán nản đáp: “Sắp đến hạn giao hàng mà chưa gom đủ gạo, nếu Đông gia phải bồi thường, chúng ta cũng bị trừ lương.”

Hắn ta thở dài nặng nề.

Đúng là phiền chết đi được!

Hắn còn một đàn con phải nuôi đây này!
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 36: Đại Địa Chủ Trước Mắt


Lục Gia liếc vào trong phòng, thấy bên trong đã đứng chật ních người, xem ra Trần Tuyền phải ra ngoài chỉ vì không có chỗ đứng.

“Nếu là trước đây, mọi chuyện giải quyết thế nào?”

Nàng hỏi.

“Trước đây nào có thế này.”

Trần Tuyền ngẩng đầu, vẻ mặt không cam lòng.

“Chẳng phải dạo trước Dụ Phong Hiệu đã cướp mất mối làm ăn của nhà họ Hạ sao?

Nhà họ Hạ vốn là đại địa chủ, lại có rất nhiều thân thích cũng làm địa chủ.

Một khi họ rời đi, cả đám cũng theo cùng.

Tuy nhà họ Trương cũng không giữ được họ, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn không quay về.”

Trần Tuyền bất đắc dĩ dang tay.

Thì ra vấn đề vẫn bắt nguồn từ chuyện mất đi làm ăn với nhà họ Hạ.

Hôm nay cả cửa tiệm tràn đầy không khí ảm đạm, khiến Lục Gia vốn định dành thời gian suy nghĩ kỹ về chuyện nhà họ Trương cũng không thể tĩnh tâm được.

Đến chiều tối, khi về đến nhà, nàng tình cờ thấy Lý Thường cũng có mặt, đang cùng Tạ Nghị nghiêm mặt bàn bạc chuyện gì đó.

Nàng chào hỏi một tiếng, sau đó nhìn phục sức của Lý Thường: “Ngươi vẫn làm việc ở bến tàu sao?”

Lý Thường gật đầu: “Ừ, nội tổ mẫu ta bị bệnh, gạo dự trữ trong nhà đã phải bán bớt để lấy tiền chữa trị.

Giờ thì nhà sắp hết lương thực rồi.”

“Sao không nói sớm?”

Lục Gia theo thói quen định rút túi tiền, nhưng nhớ ra kiếp này nghèo đến mức chưa từng đeo túi tiền bên người, đành quay vào phòng lấy hai lượng bạc đưa ra: “Cầm lấy về mua thuốc cho nội tổ mẫu ngươi trước đi.”

Vừa hay số bạc hơn một nghìn lượng mà Tần Chu chia cho nàng vẫn chưa kịp gửi vào tiêu cục.

Lý Thường xua tay từ chối, quay người định đi ngay.

Tạ Nghị và Lục Gia mỗi người kéo một cánh tay hắn, không cho chạy.

Lục Gia ấn bạc vào tay hắn: “Không phải cho không, ta có chuyện muốn nhờ ngươi dò la đây. Ở trấn Thạch Đàm ngoại thành, nhà đại địa chủ họ Hạ kia, gần đây có tin tức gì không?”

Tạ Nghị làm học đồ ở một tiệm lương thực lớn, người ra vào đều là thương nhân buôn gạo, tin tức vô cùng nhạy bén.

Còn Lý Thường làm việc ở bến tàu, tin tức lại càng nhiều và phong phú.

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, hai người họ đã liếc nhau một cái.

“Không phải nhà họ Hạ mà lần trước bị Hà thị cướp mất mối làm ăn của Hồng Thái Hiệu sao?”

Lục Gia gật đầu.

Lý Thường liền nói: “Nhà họ Hạ dạo này cũng không thuận lợi lắm.

Chỉ còn mấy tháng nữa là vụ mùa mới đến, số lương thực mấy nghìn thạch mà họ và thân thích tích trữ trong kho đang cần gấp tìm người mua.

“Nhưng các tiệm gạo lớn đều đã sớm ký hợp đồng từ trước.

Dù thuyền chở hàng trên sông luôn tấp nập, nhưng số lượng vận chuyển có hạn, đa phần các tiệm đều đã chốt đơn từ vụ mùa năm ngoái.

“Ban đầu, họ có hợp đồng với Hồng Thái Hiệu, vì hợp tác lâu năm nên không ký chặt điều khoản, để nhà họ Trương thừa cơ chen vào cướp mối.

“Nhưng họ cũng chưa ký hợp đồng với nhà họ Trương, giờ chắc chắn không muốn chịu thiệt, buộc phải tìm người khác để bán lương thực.

“Thế nhưng bây giờ, họ lại cần bán gấp, số lượng lại quá lớn.

Các tiệm nhỏ không thể mua hết, còn tiệm lớn thì chắc chắn sẽ ép giá.

Giá quá thấp, nhà họ Hạ cũng không chịu.”

Lục Gia lập tức hiểu ra.

Hạ đại nương tham chút lợi nhỏ mà nuốt lời, kết quả lại tự đưa mình vào hố.

Bà ta đương nhiên không thể quay lại hợp tác với nhà họ Trương, nhưng cũng mất mặt không dám tìm đến Lưu Hỷ Ngọc nữa.

Mà nhà họ Hạ lại đang giữ số lượng lớn lương thực như vậy, đây là một vụ làm ăn đáng giá đến hàng nghìn lượng bạc, đối với một đại địa chủ trong vùng mà nói, không phải con số nhỏ.

Ban đầu, nhà họ Hạ vốn ở thế chủ động, nhưng nay lại bị các tiệm gạo ở bến tàu nắm lấy yết hầu, ép giá từng chút một.

Nếu chờ đến khi vụ mùa mới lên, số lương thực này sẽ thành gạo cũ, không chỉ khó bán mà giá trị cũng tụt dốc.

Lục Gia suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhà họ Hạ đã tìm đến những ai?

Tiến triển thế nào rồi?”

Tạ Nghị và Lý Thường theo trí nhớ kể ra vài tên tiệm gạo.

Sau đó, Lý Thường nói thêm: “Sáng nay ta còn thấy Hạ đại nương mang theo quản gia đến quán trà, tiếp đãi mấy người của tiệm gạo.

Xem chừng là vẫn chưa thương lượng xong.”

Nói xong, hắn lại đưa bạc trả về: “Cái này ta thực sự không thể nhận.

Tỷ hỏi thăm ta tin tức cũng không cần phải đưa tiền.”

Lục Gia nói: “Vậy ta lại nhờ ngươi giúp ta một chuyện.

Ngươi có biết chuyện nhà họ Trương chưa?”

Lý Thường lập tức kích động: “Biết chứ!

Ta vừa mới bàn chuyện đó với Nghị ca nhi đây.

Đêm qua ầm ĩ một trận như vậy, nghe nói sáng nay Trương lão tam đã chạy đôn chạy đáo, bắt đầu đến quầy kiểm tra sổ sách rồi.

Chuyện này e rằng chẳng mấy mà vỡ lở thôi.”

“Vậy được, mấy ngày tới, ngươi giúp ta theo dõi nhà họ Trương, nhất là Trương lão tam và Trương lão nhị.

Ngươi cũng biết nhà họ Trương quá đáng thế nào rồi.

Bạc này coi như ta trả công cho ngươi, nhất định phải giúp ta.”

Cha của Lý đạo sĩ từng cùng lão gia nhà họ Trương làm ăn khi còn trẻ, nhưng khi đó cả hai đều không thành công.

Nhà họ Lý vốn có truyền thống làm đạo sĩ, Lý lão gia là con một.

Cộng thêm việc trong cung có người tin đạo, nên ông lại quay về làm đạo sĩ.

Sau này, khi muốn buôn bán lại thì đã không còn vốn nữa.

Suốt bao năm qua, nhà họ Lý luôn quan tâm giúp đỡ nhà họ Tạ, nên nhà họ Tạ báo đáp đôi chút cũng là lẽ đương nhiên.

Buổi tối, Thu Nương trở về, Lục Gia liền hỏi: “Những lão chưởng quầy từng theo ngoại tổ phụ năm xưa, hiện giờ còn ở đâu, mẫu thân có biết không?”

Thu Nương đang khâu giày, nghe vậy liền dùng đầu kim gãi nhẹ lên tóc mà suy nghĩ: “Bọn họ chẳng phải vẫn đang làm chưởng quầy ở các tiệm gạo trên bến tàu sao?”

Lục Gia gật đầu: “Mẫu thân đi tìm Lý thẩm, Lý thúc nói một tiếng, bảo Lý Thường đến học việc quản lý tiệm gạo.

Tiền học việc nhà ta sẽ trả, nhưng đừng để họ biết, cứ nói là vì nể tình cũ nên không thu bạc.”

Thu Nương lập tức đồng tình: “Ý này hay!

Hôm nay ta có qua thăm tổ mẫu của Lý Thường, bây giờ gạo quá đắt, nhà họ vì mời đại phu mua thuốc mà không đủ ăn, chỉ có thể húp cháo loãng cầm chừng.

Ta đã mang ít gạo và thịt đến cho họ.

“Nhưng cũng không dám mang nhiều, sợ không giải thích được.

Hai ngày nữa ta lại đưa thêm một ít.

“Dù sao tiệm của chúng ta cũng sẽ cần người, nếu Thường ca nhi chịu đến, vậy thì nhất cử lưỡng tiện.”

Hai mẹ con vừa bàn đã hợp ý, lập tức quyết định như vậy.

Lục Gia ngồi dưới ánh đèn đến nửa đêm, suy nghĩ về tình hình nhà họ Trương, lại nghĩ đến chuyện Hồng Thái Hiệu, cuối cùng tâm tư chuyển sang cục diện trước mắt.

Một bên là nhà họ Hạ lo sốt vó vì cả nghìn thạch lương thực không có ai mua.

Một bên là giá gạo quá cao đến mức nhà họ Lý phải nhịn ăn để dành tiền chữa bệnh.

Đây chính là cái thế đạo mà cha con nhà họ Nghiêm một tay thao túng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Gia tiện tay mua hai cân củ năng trên đường rồi đến Hồng Thái Hiệu.

Lương thực vẫn chưa thu đủ, không khí trong tiệm vẫn trầm lặng nặng nề.

Lưu Hỷ Ngọc cũng đã đến từ sớm, sau khi xem xong sổ sách, bà ta đang ngồi trong sảnh viện hậu đường uống trà.

Lục Gia rửa sạch củ năng, tỉ mỉ gọt từng lớp vỏ, bưng vào trong, cất tiếng gọi một tiếng “Đại đương gia” rồi ngồi xuống bên cạnh.

Lưu Hỷ Ngọc thở dài: “Ta ăn không nổi, các ngươi đem đi ăn đi.”

Lục Gia mỉm cười: “Đại đương gia hà tất phải than thở, trước mắt có đại địa chủ đây, sao cứ ngồi đây rầu rĩ làm gì?”

Lưu Hỷ Ngọc nhướng mày: “Đại địa chủ nào?”

Lục Gia cười khẽ, nhưng không vội trả lời, mà chuyển sang chuyện khác: “Lần trước người có nói, người và ngoại tổ phụ ta từng có giao tình, không biết là từ đâu mà có?”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 37: Tin ta một lần, được chứ?


Lưu Hỷ Ngọc nói: “Lúc trước ta dựng nên Hồng Thái Hiệu, cũng từng muốn gia nhập thương hội bản địa.

Nhưng đám người trong thương hội ấy, thấy ta là nữ nhân, bèn viện đủ lý do ngăn cản.

Cũng nhờ lão gia nhà họ Trương kiên quyết đứng ra bảo vệ, ta mới có thể gia nhập.”

Nói đến đây, bà thoáng dừng lại, rồi cảm khái: “Nói cho cùng, nếu không có lão gia nhà họ Trương, e rằng Hồng Thái Hiệu ngày nay có được quy mô như hiện tại hay không còn khó nói.

Hơn nữa, kể từ khi thuyền bè cùng thương nhân từ cửa sông Thông Hóa đổ về, việc làm ăn của chúng ta liệu có còn vững chắc hay không cũng chưa thể biết chắc.”

Trải qua bao năm tháng, bến tàu Sa Loan dần phát triển thành quy mô lớn, các ngành nghề cũng theo đó mà nở rộ.

Thậm chí, các tỉnh lân cận còn cho xây dựng hội quán quanh khu vực này.

Thương hội địa phương tuy hưởng lợi từ danh tiếng sẵn có, nhưng để đảm bảo sự kết nối với bên ngoài, bọn họ cũng thành lập các hiệp hội thương nghiệp.

Chức vị chủ sự thương hội do những nhân vật có danh vọng nhất trong ngành đảm nhiệm, bên dưới có ba đến năm người thay phiên xử lý công việc.

Khi lão gia nhà họ Trương còn sống, nhờ tài buôn bán khéo léo mà cũng từng nắm giữ vị trí luân phiên trong thương hội.

Các thương thuyền ngoại địa khi cập bến, bất kể là khách cũ hay mới, đều phải đến thương hội để lấy thông tin về giao dịch lương thực địa phương nhằm thuận tiện cho việc buôn bán.

Nhờ vậy, thương hội nắm trong tay không ít tin tức quan trọng liên quan đến tình hình chính trị.

Các cửa hiệu kinh doanh lương thực muốn gia nhập thương hội đều phải nộp một khoản phí nhất định hằng năm để đổi lấy những thông tin quý giá ấy.

Khi Lưu Hỷ Ngọc tiếp quản Hồng Thái Hiệu, tình thế vô cùng gian nan, vì thế việc vào thương hội đối với bà mà nói càng có lợi không ít.

Lục Gia nghe xong bèn nói: “Những năm qua, dường như đại đương gia không còn qua lại nhiều với nhà họ Trương nữa thì phải?”

“Nhà họ Trương?

Ý ngươi là vợ chồng Trương Kỳ à?”

Lưu Hỷ Ngọc đang chìm trong hồi tưởng bỗng bật cười lạnh lẽo.

“Ngươi nhìn xem, trừ những cửa hiệu không biết nội tình, bất cứ ai từng làm ăn với Trương Kỳ, hoặc từng có giao tình với hắn, có ai còn muốn qua lại thân thiết nữa không?

“Ngươi có thấy bọn họ làm những chuyện gì không?

“Giành khách hàng thì cũng thôi đi, lại còn giành đến tận miệng ta.

Nếu không phải nể mặt lão gia nhà họ Trương, hôm đó ta quyết chẳng dễ dàng tha cho Dụ Phong Hiệu như vậy đâu!”

Nhắc đến hai kẻ vô liêm sỉ kia, cơn tức trong lòng Lưu Hỷ Ngọc lại bùng lên!

Không chỉ vì Hà thị dùng thủ đoạn hèn hạ cướp mối làm ăn, mà nghiêm trọng hơn, hành vi ấy suýt khiến việc kinh doanh của Hồng Thái Hiệu lâm vào cảnh thất bại!

Đây không chỉ đơn thuần là mất đi một thương vụ, mà là đến kỳ hạn giao lương lại không có hàng, dẫn đến việc phải bồi thường.

Một lần bồi thường là mất mấy nghìn lượng bạc!

Đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ!

Thương trường vốn có quy tắc riêng, chuyện tranh giành khách hàng hay đấu đá ngầm là không tránh khỏi.

Nhưng trắng trợn cướp đoạt ngay trước mắt người khác, chẳng khác nào giẫm lên đầu kẻ khác mà diễu võ giương oai!

Rõ ràng là đang muốn kết thù kết oán!

Lưu Hỷ Ngọc giận đến mức dốc cạn ly trà, sau đó nhìn Lục Gia, chợt nhớ ra quan hệ giữa nàng và nhà họ Trương, bèn hỏi: “Ngươi đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

Lục Gia mỉm cười: “Chúng ta cùng chung một chiến tuyến.

Gần đây, đại đương gia hẳn cũng biết chuyện các cửa hiệu lương thực tranh nhau thuê kho bến tàu, đúng chứ?”

Lưu Hỷ Ngọc hồ nghi: “Biết thì sao?”

“Trương Kỳ vì muốn giành kho hàng, đã bày kế bán ta cho tên cầm thú Lý Nhị kia, suýt nữa lấy luôn mạng ta.”

Chuyện này vốn chẳng phải bí mật, Lưu Hỷ Ngọc đương nhiên đã nghe phong thanh từ lâu.

Gây dựng cả một thương hiệu lớn như ngày hôm nay, bà sớm đã luyện được tâm tư tinh tế.

Nếu không vì nể tình cảnh bị nhà họ Trương ức h**p của Lục Gia, bà cũng chẳng đời nào đồng ý để nàng ta làm học việc trong cửa hàng, càng không thể nào yên tâm cho nàng theo Trần Tuyền thu mua lương thực khắp nơi.

“Gần đây, mấy huynh đệ nhà họ Trương đang ầm ĩ chuyện phân gia.

Một khi nhà họ Trương chia tách làm ăn, không biết bao nhiêu khách hàng lớn sẽ rời bỏ bọn họ.

Đại đương gia, nếu bọn họ đã vô tình như vậy, đến cả miếng ăn trong miệng ngài cũng dám giật lấy, lẽ nào ngài không muốn nhân cơ hội này gỡ gạc lại chút tổn thất sao?”

Lục Gia cầm một quả mã thầy đưa cho nàng: “Nếu những khách hàng lớn này bị người khác giành mất, chẳng phải quá đáng tiếc sao?”

Lưu Hỷ Ngọc nhìn quả mã thầy trắng trẻo, mọng nước trong tay, rồi lại ngước mắt nhìn Lục Gia: “Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của sao?”

Lục Gia đáp: “Không hẳn.

Ta chỉ muốn hợp tác với đại đương gia một lần.”

Lưu Hỷ Ngọc nhướn mày.

Dĩ nhiên bà không thực sự cho rằng đây là “cháy nhà hôi của.”

Nhà họ Trương là tự làm tự chịu.

Một khi cửa hiệu bị chia tách, từ một đại thương hội lương thực biến thành từng thương hiệu nhỏ lẻ, bọn họ sẽ không còn khả năng thu mua nhiều lương thực như trước, cũng không thể giữ chân khách hàng lớn.

Việc làm ăn bị ảnh hưởng là điều tất yếu.

Nói cách khác, chỉ cần có đủ nguồn cung ứng để đáp ứng nhu cầu của các thương gia lương thực, thì một chuyến hàng cũng có thể đem về bạc vạn!

Tin tức nhà họ Trương sắp phân tán sớm đã lan truyền khắp bến tàu chỉ sau một đêm.

Giờ đây, không biết có bao nhiêu kẻ đang nhắm vào đám khách hàng lớn của bọn họ.

Nhưng khác với Hà thị dùng thủ đoạn hèn hạ để chiếm đoạt, lần này là một cơ hội chính đáng.

Lưu Hỷ Ngọc từ trước đến nay vẫn luôn bất phục đám nam nhân tự cho mình là hơn người kia.

Gặp cơ hội thế này, tất nhiên bà cũng muốn một phần.

Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây là, nếu muốn thu nhận những khách hàng này, bà cũng phải có đủ lương thực để đáp ứng nhu cầu.

Mà hiện tại, vì chuyện Hà thị cướp mối làm ăn của nhà họ Hạ, bà vẫn đang mắc kẹt trong thế khó.

Dù có tâm, cũng chẳng đủ lực.

Hơn nữa, Lục Gia dù có thông minh và rộng rãi hơn hẳn những nữ nhân cùng trang lứa, xét cho cùng vẫn chỉ là một cô gái trẻ.

Nàng ta có thể giúp được gì?

Rất có thể, chỉ là trẻ con nông nổi, muốn mượn cơ hội này để trút giận mà thôi.

Một người như Lưu Hỷ Ngọc, gần bốn mươi tuổi, trải đời bao năm, làm sao có thể tùy tiện quyết định?

“Chuyện này là việc của người lớn, ngươi đừng nhúng tay vào.”

Bà nói, rồi quay đầu dặn dò: “Bảo chưởng quỹ kiểm kê sổ sách, xem trong quầy còn bao nhiêu bạc, có đủ để lấp cái lỗ này không.”

Nói xong, bà đặt chén trà xuống, đứng dậy định rời đi.

Lục Gia vẫn ngồi yên không động.

Nàng chậm rãi nói:

“Nếu ta có thể giúp đại đương gia gom đủ số lương thực này, liệu ngài có thể tin ta một lần không?”

Bước chân Lưu Hỷ Ngọc khựng lại: “Ngươi?”

Lục Gia cũng đứng lên: “Đúng, là ta.”

“Nếu ta có thể gom đủ số lương thực đó trước thời hạn giao hàng, đại đương gia hãy hợp tác với ta lần này.

Đến lúc đó, những khách hàng lớn của nhà họ Trương, chúng ta mỗi người chia một nửa, thế nào?”

Sau khi bàn bạc với Quách Dực về chuyện Hà Khê và Đường Ngọc, Thẩm Khinh Chu quyết định tự mình đến Lạc Khẩu một chuyến, tiện thể đi dạo quanh các trấn nhỏ gần Sa Loan.

Dù các cửa hiệu lương thực trên bến tàu vì lợi ích mà lựa chọn tích trữ lương thực để thao túng giá cả, nhưng nếu không có người dẫn dắt, đám thương nhân dù có ý định cũng không dám manh động như vậy.

Vì thế, sau một hồi tìm hiểu, bọn họ phát hiện Sa Loan có một thương hội quyền lực chuyên kiểm soát thị trường lương thực.

Thương hội này tập hợp các tiệm gạo lớn trên bến tàu, mà người đứng đầu chính là đại đương gia của Quảng Thái Hiệu – Tô Minh Hạnh.

Nhà họ Tô không chỉ là thương nhân giàu có bậc nhất Tầm Châu, mà đời trước còn có người làm quan, nhờ đó trở thành danh gia vọng tộc trong vùng.

Thẩm Khinh Chu dành hai ngày để điều tra tình hình thương hội, đồng thời thu thập tư liệu về nhà họ Tô.

Thật trùng hợp, vị thúc thúc từng làm quan của Tô Minh Hạnh lại là đồng môn với một trong số những học trò của Nghiêm Tụng.

Đêm đến, hắn phong kín thư đã viết sẵn, giao cho thị vệ đích thân đưa về kinh thành.

Lúc này, Hà Khê trở về báo cáo:

“Công tử, tên Trương lão tam đã liên tục hai ngày tìm người ở Phúc Tinh Phường.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 38: Đừng trốn nữa


Sòng bạc Phúc Tinh Phường vẫn đông đúc như mọi ngày.

Thẩm Khinh Chu vừa mới bước qua cửa, Trương Lão Tam đã nghe tin chạy ra đón:

“Tần Công tử!

Cuối cùng cũng chờ được ngài rồi!”

Nói rồi, không để hắn kịp phản ứng, Trương Lão Tam liền dẫn hắn vào gian trà thất mà lần trước hắn đã ngồi.

Thẩm Khinh Chu vẫn để Hà Khê và người còn lại canh giữ bên ngoài, trong lúc đó chỉ thản nhiên nhìn Trương Lão Tam bận rộn pha trà, dâng trà:

“Không biết Tam gia tìm ta có chuyện gì quan trọng?”

Trương Lão Tam cười đáp:

“Lần trước từng nói sẽ mời công tử dùng trà, nhưng dạo này bận rộn chuyện trong quầy, lại thêm công tử xuất quỷ nhập thần, khó mà gặp mặt.

Hôm nay có dịp trùng phùng, tại hạ thực sự rất vui mừng.”

Thẩm Khinh Chu khẽ nhướn mày:

“Tam gia đang bận chuyện trong quầy?”

Trương Lão Tam cười nhẹ:

“Ba cửa hàng của ta chẳng mấy chốc sẽ quay lại tay ta.

Dạo này, ta đang lo liệu tiếp nhận lại chúng.”

“Ồ?”

Thẩm Khinh Chu xoay nhẹ hạt đào trong tay, chậm rãi nói: “Đáng mừng, đáng mừng.”

Trương Lão Tam hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói thấp xuống:

“Tần Công tử, sau này nếu tại hạ một mình khai lập bến cảng, mong công tử chiếu cố nhiều hơn.

Trương gia chúng ta ở Sa Loan cũng có chút danh tiếng, bất kể chuyện lớn nhỏ, chỉ cần trong khả năng, tại hạ tuyệt đối không hai lời.”

Thẩm Khinh Chu nhìn thẳng vào gương mặt đang tiến sát của hắn, thoáng trầm ngâm giây lát rồi cười nhạt:

“Nếu Tam gia đã có thành ý như vậy, tại hạ từ chối thì chẳng khác nào phụ lòng.”

Trương Lão Tam lăn lộn trong giới giang hồ đã lâu, há lại không nghe ra ẩn ý trong câu này?

Lời này chẳng phải đã đồng ý để hắn làm ăn hay sao?

Mắt hắn sáng lên, lập tức chắp tay cung kính:

“Vậy tại hạ xin đa tạ trước!”

Thẩm Khinh Chu xoay nhẹ hạt đào trong tay, nhếch môi cười nhạt.

Rời khỏi Phúc Tinh Phường, hắn trực tiếp lên xe ngựa:

“Đến nhà họ Tạ.”

Hà Khê chần chừ một lát rồi nói:

“Công tử, lúc nãy thuộc hạ đã ghé qua Tạ gia, nhưng Lục tiểu thư hiện không có ở nhà.”

Thẩm Khinh Chu vừa nhắm mắt lại liền mở ra, thoáng dừng một lát rồi hỏi:

“Nàng ấy đi đâu?”

“Hôm nay nàng đến trấn Thạch Đàm ngoài thành để thu mua lương thực, đến giờ vẫn chưa trở về.”

Thẩm Khinh Chu ngước nhìn ánh trăng trên cao, khẽ nhíu mày.

Nhờ vào diễn xuất xuất sắc của “Tần Chu”, Trương Lão Tam đã mắc câu chắc chắn.

Nhưng so với hắn, Trương lão nhị còn trầm ổn hơn nhiều, lại thêm một kẻ đầy toan tính như Trương Kỳ cùng Hà thị, làm sao kéo cả hai vào tròng mới là vấn đề khiến Lục Gia đau đầu.

Hôm đó, Trần Tuyền từng nói rằng khó khăn của Hồng Thái Hiệu bắt nguồn từ việc nhà Hạ mất đi một lượng lớn lương thực.

Ngay trong đêm đó, Lục Gia đã nghĩ ra cách lôi kéo Trương Kỳ và Trương lão nhị vào cuộc.

Nhưng kế hoạch này cần có Lưu Hỉ Ngọc.

Nếu Lưu Hỉ Ngọc có thể lôi kéo lại được mối làm ăn với nhà Hạ, thì hôm đó bà ta đã chẳng đích thân đến Dụ Phong Hiệu để ra mặt.

Nói cách khác, việc bà ta đến tận Dụ Phong Hiệu, dù đã lật tẩy thủ đoạn hèn hạ của Hà thị, nhưng đồng thời cũng khiến Hạ Đại Nương mất hết thể diện.

Ngay cả Lý Thường và đám người của hắn cũng có thể dễ dàng nghe ngóng được tin tức này, chẳng lẽ Lưu Hỉ Ngọc lại không biết?

Dĩ nhiên bà ta biết nhà họ Hạ có lương thực.

Nhưng bà ta cũng hiểu rõ rằng, sau vụ mất mặt như thế, nếu đích thân đi tìm Hạ Đại Nương thì chắc chắn sẽ bị từ chối thẳng thừng.

Vì vậy, Lưu Hỉ Ngọc chưa từng cử người đến liên hệ với nhà họ Hạ.

Lục Gia chủ động đề nghị giúp bà ta đi gặp Hạ Đại Nương, Lưu Hỉ Ngọc tất nhiên cầu còn không được.

Nhưng Lục Gia hoàn toàn không ngờ rằng, nhà họ Hạ hiện chỉ còn lại một nghìn thạch lương thực.

Trước khi nàng đến vào lúc hoàng hôn, thương hội lương thực đã đến lấy đi vài nghìn thạch.

Số lương thực còn lại này hoàn toàn không đủ để bù đắp vào ba nghìn thạch thiếu hụt bên phía Lưu Hỉ Ngọc.

Nói cách khác, dù nàng có hết sức thuyết phục được Hạ Đại Nương, thì vẫn không thể ngay lập tức liên minh với Lưu Hỉ Ngọc để đối phó với Trương gia.

Đến tận lúc này, Lục Gia mới nhận ra rằng, nguyên nhân khiến Lưu Hỉ Ngọc cuối cùng đồng ý ký kết thỏa thuận với nàng, chính là vì bà ta cũng biết rõ, cho dù Lục Gia có thuyết phục được nhà họ Hạ, thì cũng không thể nào hoàn thành giao dịch này ngay lập tức.

Lục Gia lúc này chỉ có hai lựa chọn: hoặc là cắn răng giúp Lưu Hỉ Ngọc thu gom lương thực, hoặc là bỏ cuộc.

Dù kết quả ra sao, với Lưu Hỉ Ngọc mà nói, bà ta đều không chịu thiệt.

Những kẻ buôn bán này, có ai là kẻ hiền lành chứ?

Nhưng Lục Gia không phải người bỏ cuộc giữa chừng.

Nếu nhà họ Hạ vẫn còn một nghìn thạch lương thực, vậy thì trước tiên cứ tìm cách lấy được đã rồi tính sau.

Quả nhiên, Hạ Đại Nương vẫn còn có chút oán giận với Lưu Hỉ Ngọc, nhưng Lục Gia sớm đã chuẩn bị sẵn đối sách.

Sau nửa ngày kiên trì thuyết phục, nàng rốt cuộc cũng khiến bà ta phiền đến mức không chịu nổi nữa, đành đồng ý để nàng mang về một bao gạo để định giá.

Nếu mức giá hợp lý, hai bên có thể tiếp tục hợp tác.

Nếu không, thì bà ta sẽ giữ lại gạo của mình.

Lục Gia biết rõ khi nước sôi lửa bỏng, vấn đề giá cả sẽ không làm khó được Lưu Hỉ Ngọc.

Vì vậy, nàng liền vác theo nửa bao gạo rời đi.

Nhưng người tính không bằng trời tính—trên đường trở về, họ lại bị chặn lại!

“Chuyện gì đây?”

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Lục Gia cùng Lý Thường và Tạ Nghị đứng trước cổng làng của trấn Thạch Đàm, cảnh giác nhìn mấy kẻ gầy trơ xương đang đứng chắn ngang đường.

Nàng vô thức lùi lại một bước.

“Không biết!”

Lý Thường và Tạ Nghị đều run lên bần bật.

Một người siết chặt bàn tính trong tay, người kia thì ôm chặt nửa bao gạo.

Những kẻ phía trước đi chân đất, tay cầm cuốc, trông như nông dân địa phương.

Nhưng bọn họ gầy yếu đến mức giống như những kẻ bệnh lâu ngày, lại đang dán chặt mắt vào bao gạo trên tay bọn họ.

Ánh mắt họ, dưới ánh trăng, lóe lên một thứ ánh sáng xanh kỳ dị.

“Bọn họ muốn cướp gạo của chúng ta sao?”

Tạ Nghị nuốt nước bọt, khẽ hỏi.

“Sa Loan của chúng ta vẫn còn có người đói đến thế này sao?

Không phải chợ gạo ở đây nổi danh thiên hạ sao?

Cách đó vài chục dặm, cả một bến cảng đầy ắp lúa gạo, tại sao bọn họ vẫn đói đến mức này?”

Hàng loạt câu hỏi xoáy vào một sự thật duy nhất—những người trước mặt chính là đến để xin gạo.

Nhưng tại sao lại thành ra thế này, không phải lúc này là thời điểm để truy cứu!

Lý Thường nhìn những người già yếu lẫn trẻ con phía sau họ, trong lòng không khỏi mềm đi:

“Họ có người già và trẻ nhỏ, trông không giống như tự nguyện làm chuyện này.

Hay là chúng ta cứ đưa gạo cho họ, rồi quay lại nhà họ Hạ lấy thêm?”

“Không được!”

Lục Gia quát khẽ: “Chỗ gạo này căn bản không đủ chia cho họ!

Nếu chúng ta đưa gạo cho bọn họ, những kẻ không cướp được sẽ quay sang đòi tiền của chúng ta!

“Ngươi có tiền không?”

Lý Thường đương nhiên không có tiền.

Mà một khi đám người đó lao vào lục soát, nếu không tìm thấy tiền, hậu quả thế nào, không cần nói cũng đủ hiểu.

“Đừng dễ dàng tỏ lòng thương hại,”

Lục Gia hít sâu một hơi, “Nói với họ, để chúng ta đi qua, đến thị trấn rồi sẽ đưa gạo cho họ!”

Lý Thường điều chỉnh lại hơi thở, rồi lớn tiếng nói với đám người đối diện.

Đám người kia có vẻ dao động, chân khẽ nhúc nhích, quả nhiên có ý định nhường đường.

Lục Gia tranh thủ quan sát, phát hiện trong đám người có sáu nam nhân.

Tuy rằng gầy gò, nhưng con người khi bị dồn vào bước đường cùng, sức mạnh tiềm tàng sẽ bùng phát khó lường.

Lý Thường liền dúi bao gạo vào tay nàng:

“Tỷ đi trước!

Chúng ta chặn hậu!”

Lục Gia nhận lấy bao gạo nặng trĩu, không chút do dự xoay người chạy về phía thị trấn.

Trong tình huống này, không cần khách sáo đùn đẩy, rõ ràng nàng đến nơi an toàn trước thì mới có lợi cho tất cả.

“Đừng chạy nữa.”

Chạy thục mạng được một đoạn, nàng bỗng đâm sầm vào một lồng ngực vững chắc.

Lục Gia lùi lại, ôm mũi xoa xoa, rồi ngẩng đầu lên—dưới ánh trăng, khuôn mặt trước mắt nàng dần hiện rõ.

Nàng lập tức vứt bao gạo sang một bên:

“Tần Chu?

A, Tần Chu!”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 39: Cẩu Quan


Lục Gia vạn lần không ngờ rằng lại gặp Thẩm Khinh Chu ở đây.

Căng thẳng trong lòng nàng tức khắc tan biến.

“Ngươi sao lại đến đây?”

“Vừa hay ngang qua.”

“Trùng hợp vậy sao?”

Nàng nhìn thoáng qua phía sau hắn, vẫn là Hà Khê và Đường Ngọc mặc áo vải thô như lần trước, tất nhiên không tin.

Nhưng lúc này, những chuyện đó không quan trọng.

Quan trọng là Lý Thường và Tạ Nghị vẫn còn bị đám nông dân kia quấn lấy.

Thẩm Khinh Chu kéo nàng ra sau lưng, Hà Khê và Đường Ngọc đồng thời bước lên, kéo cả Lý Thường và Tạ Nghị lại.

Những kẻ chặn đường kia vừa thấy tình thế bất lợi, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Hà Khê quát lớn: “Chạy đâu cho thoát?!”

Dứt lời, hắn cùng Đường Ngọc lập tức đuổi theo.

Những người kia đói đến mức trên người chẳng còn mấy lạng thịt, làm sao chạy nhanh được?

Huống chi còn có thể so tốc độ với hai thị vệ này?

Chưa chạy được mấy bước đã có người ngã nhào xuống bờ ruộng, rồi lần lượt từng kẻ khác cũng ngã theo.

Những kẻ còn chưa ngã cũng vội vàng quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Thẩm Khinh Chu đập đầu lia lịa:

“Đại hiệp tha mạng!

Đại hiệp tha mạng!”

Hà Khê chống gậy xuống đất, trầm giọng hỏi: “Các ngươi là ai?

Vì sao chặn đường cướp bóc?”

Đám người run rẩy, không ai dám trả lời trọn vẹn một câu.

Thẩm Khinh Chu tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào những cái cuốc trong tay bọn họ:

“Nhìn dáng vẻ các ngươi, hẳn là nông dân vùng này?”

Mấy người kia nghe xong, sợ sệt gật đầu.

Người đàn ông quỳ phía trước nhất cất giọng run rẩy:

“Chúng ta vốn không phải đạo tặc, nhưng thật sự đói đến không còn cách nào khác, mới đành phải làm liều!”

“Bậy bạ,”

Tạ Nghị cau mày, “Sa Loan ruộng đồng bạt ngàn, chỉ cần chịu khó lao động, sao có thể đói đến mức này?”

“Công tử không biết đấy thôi,” người kia khổ sở nói, “Sa Loan ruộng đất đương nhiên là nhiều, nhưng phần lớn đều nằm trong tay địa chủ.

Nhà nào có ruộng, ít nhất cũng không chết đói.

Nhưng số người không có ruộng đất như bọn ta còn nhiều hơn.”

Hắn thở dài, giọng chua chát:

“Bọn ta đời đời làm thuê, làm nông, không có ruộng, cũng không mua nổi lương thực.

Đến mùa đông và đầu xuân, chỉ có thể chịu đói mà chờ chết.”

Sắc mặt ba người Lục Gia trầm hẳn xuống.

Bọn họ tuy không giàu có, nhưng vì sống gần bến cảng, lại từng được Trương lão gia chiếu cố, cuộc sống chưa bao giờ khốn cùng đến mức đói lả.

Dù sau này khó khăn, nhưng cả ba vẫn có thể kiếm sống bằng sức lao động.

Ở một nơi trù phú như Sa Loan, ngay cả nông dân không có ruộng cũng có thể làm thuê để kiếm bạc mua gạo.

Lục Gia chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ cách bến cảng phồn hoa mấy chục dặm, lại có những người thực sự chết đói!

Nàng không tin: “Tại sao lại không mua được gạo?”

Những kẻ quỳ dưới đất nước mắt giàn giụa:

“Sa Loan đầy rẫy tiệm gạo, nhưng gạo đều bị thương lái tích trữ.

Bọn chúng chờ đến mùa đông và đầu xuân, khi giá gạo bị đẩy lên cao để kiếm một món lời lớn, làm gì có chuyện chịu bán sớm?

“Dù có bán, thì giá gạo cũ cũng cao hơn lúc vụ mùa ba, bốn lần!

Chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền từ việc làm thuê?

Chỉ lo ăn bữa nay đã chẳng đủ, lấy đâu ra tiền mua gạo?”

Nghe vậy, những người khác cũng tranh nhau phụ họa.

Lục Gia siết chặt môi.

Tạ Nghị cau mày: “Không mua được gạo thì vẫn có thể trồng các loại cây lương thực khác mà sống qua ngày chứ?

Sa Loan có khoai lang, khoai môn, kê cũng có thể trồng.

Sao các ngươi không trồng?”

Những người kia cười khổ:

“Công tử làm sao hiểu nỗi khổ của bọn ta?

Muốn trồng trọt, hoặc là phải có đất, hoặc là phải vào núi khai hoang.

Nhưng nếu có đất, bọn ta đâu cần phải làm thuê?

“Nếu khai hoang, thì khắp vùng này đều là rừng trúc.

Mùa xuân đến, măng tre chỉ cần gặp gió là mọc vùn vụt, mười ngày nửa tháng đã cao vút.

Hơn nữa, dưới lòng đất, rễ tre đan chằng chịt như mạng nhện, chẳng thể nào trồng trọt gì được.

“Dưới những thung lũng đất thấp, đúng là có thể trồng chút khoai lang, khoai môn.

Nhưng số lượng chẳng đáng là bao.

Ba mùa đông, xuân, hè, chỉ dựa vào khoai lang với khoai môn thì cần bao nhiêu mới đủ no?”

Lục Gia nhìn những con người đang quỳ dưới đất, nước mắt lưng tròng, đột nhiên nhận ra—mười năm sống tại bến cảng Sa Loan, nàng vậy mà chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về nơi này.

Người ta vẫn nói vùng Tầm Châu đất đai màu mỡ, trừ khi gặp thiên tai hạn hán, bão lụt thì không bao giờ có nạn đói.

Mà ngay trước mắt nàng, trấn Thạch Đàm, với những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài mười dặm, đáng lẽ phải là nơi có nguồn cung lương thực dồi dào.

Vậy mà những người quỳ khóc trước mặt nàng đây không chỉ có một, mà là cả một nhóm lớn!

Thiên tai không khiến họ đói khổ, nhưng đám thương lái tham lam kia lại tạo ra một trận nạn đói nhân tạo!

Lục Gia cau mày, trầm giọng hỏi:

“Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?”

“Những năm gần đây, năm nào cũng thế.”

Một người đàn ông than thở, “Trước kia, khi bến cảng chưa phồn hoa như bây giờ, tuy không giàu có, nhưng ít ra cũng không đến mức chết đói.

Bảy, tám năm gần đây, ngày càng khó khăn hơn, bọn ta đã chẳng còn gì để ăn.

“Năm nay, thuyền bè của Thông Hóa Môn hầu hết đều cập bến Sa Loan, ai nấy đều mong rằng tình hình sẽ khởi sắc hơn một chút.

Nào ngờ, so với mọi năm, còn tệ hơn!

Những năm trước, ít nhất cũng phải đến mùa hè mới bắt đầu khan hiếm gạo, mà khan hiếm lắm cũng chỉ kéo dài hai, ba tháng.

Năm nay thì hay rồi, mới tháng Hai, tháng Ba, giá gạo đã tăng vọt!”

Lục Gia trước đó chỉ biết chuyện tàu thuyền của Thông Hóa Môn ghé Sa Loan là một điều tốt, không ngờ rằng điều đó lại trở thành gánh nặng cho dân chúng.

Thẩm Khinh Chu trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Ai trong các ngươi dẫn đường?

Đưa ta đến nhà các ngươi xem thử.”

Mấy người kia liền vội vã đứng dậy, dẫn đường phía trước.

Lúc này, trời mới tối chưa lâu, nhưng cả thôn làng ngoài mấy căn nhà lớn của địa chủ thì phần còn lại đều tối đen như mực.

Thẩm Khinh Chu, Lục Gia và Tạ Nghị đều bật hỏa chiết để soi đường, ít nhiều giúp bọn họ tăng tốc một chút.

Đi đến tận cùng của thôn, bọn họ thấy trước mắt một thung lũng nhỏ, trong đó có vài căn nhà gạch xiêu vẹo, lợp mái tranh.

Sa Loan vốn là vùng đồi núi thấp, không có núi cao, nhưng rất nhiều gò đất vàng.

Vì thế, việc nung gạch để xây nhà không phải là điều gì quá khó khăn, chỉ cần dựng một lò đất tạm thời, đốt một hai ngày là đủ.

Bởi vậy, dù nghèo đến mức không có cơm ăn, vẫn không hiếm người có nhà xây bằng gạch.

Mùa xuân này, những rừng trúc mọc dày đặc bao quanh bốn phía thôn làng.

Dưới chân rừng, bên các bờ ruộng, lác đác những túp lều tranh được dựng lên—đây chính là nơi ở của những tá điền mà địa chủ thuê để canh giữ ruộng lúa.

Một trong số những căn nhà gạch đó, có người vội vã gom một nắm củi khô để nhóm lửa.

Ánh lửa vừa bùng lên, cả căn phòng rốt cuộc cũng sáng rõ.

Nhưng khi nhìn kỹ, thà rằng cứ để trong bóng tối còn hơn.

Bốn bức tường nguyên vẹn trước đây, vì hai tháng mưa dầm liên tục mà sụp mất hai mặt.

Giờ chỉ còn lại hai bức tường trơ trọi, dựng thành một góc tạm bợ, bên trong kê một bếp lò đơn sơ và hai cái ghế đẩu nhỏ.

Ngoài ra, không có gì cả.

Có một cánh cửa nhỏ dẫn sang gian bên cạnh, nhưng không cần bước vào cũng có thể nhìn thấy bên trong chỉ có một tấm ván gỗ đặt trên nền đất, cùng một tấm chăn cũ đến mức không thể phân biệt nổi màu sắc ban đầu.

Thẩm Khinh Chu bình tĩnh hỏi:

“Trong trấn này, có bao nhiêu người sống như các ngươi?”

Người đàn ông kia cười khổ:

“Cũng không nhiều, mỗi thôn ít nhất cũng có ba, bốn phần là như vậy.

Đều là những kẻ không có đất canh tác.”

Hắn lại cười chua chát:

“Nếu nhiều hơn nữa, e là không giấu được quan trên đâu.”

Lục Gia siết chặt nắm tay, gằn giọng chửi:

“Cẩu quan khốn kiếp!

Cái tên khâm sai đó chắc cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

“Đến Sa Loan lâu như vậy rồi, ngày nào cũng ru rú trong nha môn, bị lũ tham quan bẩn thỉu kia vây quanh, ăn ngon mặc đẹp, mà lại chẳng hề ra ngoài xem thử dân chúng đang sống trong cảnh khốn cùng như thế nào!

“Đồ cẩu quan!”

Hà Khê và Đường Ngọc lập tức ho nhẹ một tiếng.

Nhưng Thẩm Khinh Chu lại nhớ đến cảnh Quách Dực chỉ với một đĩa ớt xào mà có thể ăn hết hai bát cơm, chợt cảm thấy lời của Lục Gia cũng không sai.

Hắn ta thật sự chỉ biết ăn ngon mặc đẹp mà thôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back