Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 25: Ta Cho Ngươi Ba Ngày No Cơm!


Kiếp trước, trong lòng Thẩm Khinh Chu, Lục Gia chính là một nữ tử dám nghĩ dám làm, thậm chí có phần liều lĩnh.

Nhưng chẳng ai nói cho hắn biết, hóa ra nàng còn là kẻ “chim bay qua cũng phải vặt lông”.

Hóa ra khi nãy nàng chẳng hề suy nghĩ về chuyện báo đáp gì cả, mà là đang tính toán làm sao có thể vơ vét từ hắn nhiều lợi ích hơn một chút?

Hắn hít sâu một hơi, nghiêng mặt sang chỗ khác: “Đánh ai?”

Thôi vậy, tính toán với nàng làm gì?

Sớm đã biết nàng không phải kẻ dễ đối phó.

Nếu đã muốn trả lại nhân tình, vậy giúp nàng một lần cũng chẳng sao.

“Đồng tri huyện Sa Loan, Hạ Thanh.”

Thẩm Khinh Chu suýt nữa bị sặc, suýt chút nữa thì phun cả nước bọt ra bằng mũi: “Đồng tri huyện Sa Loan?”

“Đúng vậy!” Lục Gia cười lạnh.

“Đương nhiên cũng không thật sự bảo huynh ra tay đánh người, chỉ là nhờ huynh giúp một chút.”

Hạ Thanh từ lâu đã kết bè kéo cánh với Trương Kỳ, trở thành chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Trương.

Những kẻ đánh Lục Gia hôm nay, nàng thừa biết ai đã sai khiến, ngoài Hà thị ra thì không còn ai khác.

Mà nếu có thì cũng chỉ có thể là Trương Kỳ.

Nhà họ Trương dám ngang ngược như vậy, chẳng qua là vì có người trong huyện nha chống lưng.

Chỉ cần Hạ Thanh không còn giúp đỡ họ nữa, vợ chồng Trương Kỳ tự nhiên không còn gan làm càn.

Từ lúc kết oán với nhà họ Trương đến nay, chuyện nào cũng là bọn họ vô lý, là do bọn họ tham lam không biết điểm dừng.

Nếu có thể nuốt trọn nhà họ Tạ, Lục Gia dám chắc bọn họ sẽ ăn sạch đến mức không còn lại một mẩu xương.

Vậy mà chỉ vì nàng phản kháng vài lần, bọn họ đã dám ra tay tàn độc như vậy.

Nếu lần này không khiến bọn họ nếm chút đau đớn, e rằng nhà họ Trương sẽ còn tiếp tục lấn lướt.

Hơn nữa, nàng đã tính toán làm ăn lâu dài, thì những chuyện rắc rối thế này phải giải quyết triệt để.

Giờ nàng chỉ là kẻ “đi chân đất”, nhưng một khi đã “xỏ giày”, sợ là sẽ khó mà hành động tùy ý như hiện tại.

Thẩm Khinh Chu trầm ngâm một lát: “Vì sao?”

Hắn được Quách Dực âm thầm bảo vệ, ngày thường sống trong nha môn không ai dám quấy rầy, rất thanh tịnh.

Nhưng chuyện bên ngoài, hắn chưa từng bỏ sót chút nào.

Cái tên Hạ Thanh này, hắn từng thấy xuất hiện bên cạnh thừa huyện lệnh Phương Duy vài lần, qua cách nói chuyện thì cũng chỉ là một văn nhân bình thường.

Loại văn nhân nghèo hèn này, tham chút tiền vặt vãnh vốn là chuyện thường thấy.

Thuộc loại tiểu gian, chưa đến mức đại ác.

Hắn thực sự không hiểu, vì sao lại đắc tội với nữ La Sát này?

“Đám người hôm nay, chẳng lẽ là do Hạ Thanh sai khiến?” Hắn chỉ có thể liên tưởng đến điều này.

Vì theo tính cách keo kiệt từng đồng của nàng, chuyện hôm nay nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Không phải hắn, nhưng cũng chẳng khác mấy.” Lục Gia không định nói nhiều với một kẻ mới quen.

“Tóm lại, huynh chỉ cần nói xem, làm hay không làm?”

Làm thì tất nhiên có thể làm.

Nhưng Thẩm Khinh Chu dù sao cũng không phải là kẻ giang hồ thất phu, chuyện liên quan đến quan viên triều đình, hắn không thể không hỏi rõ ràng.

“Dẫu sao hắn cũng là quan lại trong triều, nếu cô nương không nói rõ ràng, ta không thể tùy tiện ra tay.”

Lục Gia nghĩ ngợi một chút, rồi cũng không làm khó hắn.

Chỉ nói: “Chuyện này ta còn phải suy tính hai ngày nữa.

Huynh cứ về trước chờ tin.

Đợi ta tính toán xong, sẽ lại tìm huynh.”

Nói đến đây, nàng nhấn mạnh giọng điệu: “Chỉ cần huynh giúp ta xong chuyện này, yên tâm, ta bao huynh đủ ba ngày cơm no!

Hơn nữa, không phải cháo loãng, mà là cơm khô hẳn hoi!”

Thẩm Khinh Chu cảm thấy, có phải mình nên tỏ ra cảm kích một chút hay không?

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn gật đầu: “Cũng được.”

Vừa hay trong hai ngày này, hắn cũng sai Hà Khê đi thăm dò tình hình của nàng, đồng thời tìm hiểu thêm về Hạ Thanh.

Nếu chuyện này có thể giải quyết dứt điểm, giúp nàng kết thúc phiền toái, thì cũng giúp Thẩm Khinh Chu tiết kiệm công sức.

Sau đó, hắn có thể chuyên tâm làm đại sự, hai bên không cần qua lại nữa.

“Vậy huynh ở đâu?” Lục Gia uống một ngụm nước, hỏi: “Ta nên tìm huynh ở đâu?”

Thẩm Khinh Chu đáp: “Ta tứ hải vi gia, trong ba ngày, ta sẽ tự tìm đến cô nương.”

“Vậy huynh không được nuốt lời.”

Lục Gia hận không thể bắt hắn lập thề ngay tại chỗ.

Nàng quá hiểu, muốn tìm một kẻ có thể một quyền hai cước đánh bay bốn người như hắn, thực sự rất khó.

Huống chi khi nãy hắn còn bụng đói mà đã mạnh như vậy, nếu được ăn no, dưỡng đủ tinh thần, thì chẳng phải có thể “bộc phát uy phong”, một chiêu quét sạch cả đám hay sao?

Đương nhiên, nếu hắn muốn mặc cả, để nàng bao cơm năm ngày hay bảy ngày, cũng không phải là không thể.

Thẩm Khinh Chu nhìn nàng đang chờ mong dõi mắt nhìn mình, trong lòng thầm thở dài, rồi hỏi:

“Nàng có giấy bút không?”

Lục Gia liền tiện tay kéo đến mấy tờ giấy thô và bút mực.

Thẩm Khinh Chu cầm bút chấm mực, hạ bút viết xuống hai hàng chữ:

“Tần Chu cam đoan, trong vòng ba ngày nhất định đến cửa.”

Sau đó, hắn đề ký tên, ghi rõ ngày tháng.

Lục Gia vươn cổ nhìn hắn viết xong, lập tức vui mừng khôn xiết: “Thế là được rồi!” Rồi lại tò mò hỏi: “Huynh viết chữ cũng khá đấy, từng đọc sách à?”

Thẩm Khinh Chu liếc nàng một cái: “Nhỏ mất cha, chẳng phải đành phải chạy giang hồ sao?

Cũng phải học chút chữ để kiếm miếng ăn chứ.”

Cũng đúng.

Lục Gia cẩn thận gấp tờ giấy lại, lúc này, Tạ Nghị bưng trà nóng đến.

Nàng vội vàng tiếp lấy khay trà, nhiệt tình dâng lên trước mặt Thẩm Khinh Chu:

“Đây là phòng của đệ đệ ta, nếu huynh không có chỗ đi, có thể ở tạm một đêm.”

“Nhưng ta và mẫu thân dù sao cũng là nữ nhi khuê các, cho nên cửa giữa tất nhiên phải khóa lại.

Nếu có chuyện gì, cứ gọi Nghị ca nhi là được.”

Thẩm Khinh Chu nào có thể ở lại?

Hắn lập tức đứng dậy: “Đã quấy rầy lâu rồi, ta đi ngay đây.”

Lục Gia giữ hắn lại: “Mẫu thân ta còn đang sắc thuốc cho huynh, uống xong rồi hãy đi.”

Dẫu hắn tin chắc rằng Lục Gia tuyệt đối không có ác ý với mình, nhưng “bệnh” của hắn vốn không tầm thường, thuốc bên ngoài, tự nhiên cũng không thể tùy tiện uống.

“Ta còn có khách hàng chờ ta đi chém người, không thể trì hoãn được.

Nếu không, sắp tới đến cơm ta cũng không có mà ăn.”

Nói rồi, hắn bước ra cửa, đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi thẳng hướng cổng lớn mà đi.

Lục Gia nghẹn lời nhìn theo bóng hắn.

Đến khi thấy hắn sải dài đôi chân, chỉ vài bước đã khuất vào màn đêm, nàng mới lẩm bẩm hai câu:

“Đúng là tính tình tệ, ăn khỏe, lại còn cổ quái.”

Nhưng mà tính cách hắn thế nào có quan trọng gì đâu?

Chỉ cần hắn biết đánh nhau là được!

Hà Khê vừa mua bánh bao về, đã phát hiện công tử nhà mình biến mất!

Hắn sốt ruột đến mức chạy tới chạy lui khắp Hi Xuân phố không biết bao nhiêu vòng, còn len lén rình rập trước cửa nhà họ Tạ rất lâu, nhưng vẫn không thấy chút động tĩnh nào.

Khổ nỗi, trước khi đi, Thẩm Khinh Chu đã dặn dò, chuyến này ra ngoài phải giấu kín hành tung, nên hắn cũng không thể tùy tiện làm ầm lên.

Trời càng lúc càng tối, Hà Khê đang định quay về huyện nha triệu tập huynh đệ đi tìm người, thì từ đầu phố có một bóng người chậm rãi đi ra.

Vừa nhìn kỹ, hắn lập tức nhận ra ngay—không phải là công tử bị mất tích nửa ngày thì là ai?

“Công tử!“

Hà Khê kích động đến suýt rớt tim ra ngoài.

Thẩm Khinh Chu sải bước tiến tới, không nói lời nào đã leo thẳng lên xe ngựa: “Về huyện nha.”

Hà Khê vội vàng vén rèm đáp lời, đồng thời đưa túi giấy trong ngực ra: “Đây, bánh bao.”

Thẩm Khinh Chu liếc mắt một cái, lại đưa trả về: “Không ăn.

Ta ăn no rồi.”

“Ăn no rồi?” Hà Khê trên ghế lái trợn tròn mắt, “Ăn ở đâu?” Công tử nhà hắn vốn rất cẩn trọng, chẳng bao giờ tùy tiện ăn uống bên ngoài.

Thẩm Khinh Chu lười biếng tựa vào gối mềm, thản nhiên đáp:

“Người quen làm.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 26: Chó Cắn Chó


Tiễn Tần Chu đi xong, Lục Gia lập tức bắt tay vào sắp xếp nhiệm vụ mà Trần Tuyền để lại.

Thu Nương bưng đến một bát bánh trôi do chính tay nàng nặn, ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn Lục Gia một lúc, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Bên kia bức tường, nhà họ Trương vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Quả nhiên là nhà giàu, dù đêm đã khuya cũng chẳng tiếc vài giọt dầu đèn.

Thế nhưng ánh sáng rực rỡ đó lúc này lại như từng lưỡi dao, cứa sâu vào tim Thu Nương.

“A nương.”

Tạ Nghị từ trong nhà bước ra, nhìn theo ánh mắt nàng, hắn cũng siết chặt hàm răng:

“A nương, nhà họ Trương thật quá đáng!

Người còn muốn chúng ta coi họ là thân thích, là cữu cữu ruột nữa sao?”

Hôm nay nếu không nhờ Tần Chu cứu kịp thời, Lục Gia đã phải chịu thiệt thòi lớn cỡ nào?

Mà ai biết được bọn Trương Kỳ sai người đến bắt Lục Gia, rốt cuộc có dụng ý gì?

“Đương nhiên là không!” Thu Nương nghiến răng, lạnh lùng nói, “Từ sau khi ngoại tổ của con mất, chẳng phải chúng ta đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi sao?”

Nói xong, bà quay đầu bước vào trong: “Đi theo ta.”

Vừa vào phòng, Thu Nương liền rút từ dưới gối ra một quyển sổ đã cũ sờn, mép giấy hơi sờn xước:

“Hai ngày tới, con tìm cách kẹp quyển này vào sổ sách của phòng lớn nhà họ Trương, lẫn vào sổ sách của nhị phòng và tam phòng.”

Tạ Nghị khó hiểu nhận lấy, lật xem hai trang, lập tức kinh ngạc: “Sổ sách kho hàng của nhà họ Trương?

Sao người lại có cái này?”

“Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta.”

Thu Nương nghiến răng căm hận.

Lão gia tử không dạy được con trai tử tế, nhưng đối với con gái vẫn còn chút tín nhiệm.

Những năm cuối đời, khi nằm liệt giường, mỗi lần bà hầu hạ thuốc thang bên cạnh, ông thường gọi con gái đến để chép lại sổ sách.

Cuốn sổ đưa cho Tạ Nghị này dĩ nhiên là giả, nhưng một phần nội dung bên trong lại là thật.

Trước khi qua đời, lão gia tử đã chia gia sản, trưởng phòng nhận phần lớn gia nghiệp, nhị phòng và tam phòng mỗi nhà một phần.

Đồng thời, lấy danh nghĩa con gái hiếu thuận chăm sóc ông khi bệnh nặng, ông cũng dành lại một chút phần cho bà.

Số lượng không nhiều, nhưng đó là tâm ý của người cha già.

Chính nhờ thời gian ghi chép sổ sách cho ông, Thu Nương nắm rõ tình hình tài sản nhà họ Trương, đặc biệt là cách họ ghi chép sổ sách.

Sau khi lão gia tử mất, sản nghiệp chung vẫn chưa chia rạch ròi, việc kinh doanh trong nhà do Trương Kỳ phụ trách.

Nhưng Hà thị là loại đàn bà không chịu nổi việc có ai vượt mặt mình, ngay đến đại tỷ đã gả ra ngoài cũng không thể dung nạp, thì quan hệ với hai chị em dâu còn lại có thể tốt đến đâu?

Vì thế, ba huynh đệ đã sớm dọn ra ở riêng, ngày lễ tết cũng chỉ phái con cháu đến chào hỏi lấy lệ.

Mỗi tháng, cửa hàng vẫn sẽ ghi chép sổ sách, sau đó giao cho hai phòng còn lại xem qua.

Ngày giao sổ sách này, Thu Nương dĩ nhiên nắm rõ.

Với phần nội dung có thực cùng với cách ghi chép của nhà họ Trương, bản sổ giả này đủ để khiến nhị phòng hoặc tam phòng cầm lấy, mà bám riết lấy vợ chồng Trương Kỳ không tha!

Thu Nương tự nhận mình không giỏi bày mưu tính kế để đối đầu trực diện với nhà họ Trương.

Nhưng bà cũng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn Lục Gia hết lần này đến lần khác bị ức h**p!

Đã muốn giở thủ đoạn?

Vậy thì mọi người cùng giở thủ đoạn đi!

Để bọn họ đóng cửa mà tranh đấu!

Tốt nhất là cắn xé nhau đến đầu rơi máu chảy!

Một lũ khốn kiếp!

“A nương, làm vậy có ổn không?”

Tạ Nghị có chút do dự.

“Có gì không ổn?”

Thu Nương mắt hoe đỏ, nghiến răng nghiến lợi, đẩy hắn ra ngoài:

“Bây giờ ta chỉ hận không thể tự tay xé xác bọn họ!”

Tạ Nghị đứng trong sân một lúc, rồi dậm chân quay đầu chạy thẳng vào phòng Lục Gia.

“Tỷ, tỷ xem cái này đi!”

Lục Gia liếc mắt một cái, giật mình kinh ngạc: “Ở đâu ra vậy?”

“A nương đưa cho ta.”

Nói rồi, hắn kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối.

Lục Gia lật giở sổ sách, thoáng im lặng.

Nàng hiểu rõ dụng ý của Thu Nương, nhưng nếu chỉ đơn giản là ném sổ vào sổ sách của trưởng phòng, để hai phòng còn lại nhảy dựng lên tra xét, thì ba mẹ con bọn họ cũng chỉ có thể đứng ngoài xem kịch, có tác dụng gì đâu?

Nàng gấp sổ lại, nói: “Đưa ta, đệ về nghỉ đi.”

Tạ Nghị biết nàng có chủ ý, hơn nữa Thu Nương cũng nghe lời Lục Gia, có chuyện gì xảy ra cũng không đến lượt hắn chịu phạt, thế nên yên tâm trở về phòng.

Lục Gia cầm quyển sổ, tùy ý lật qua.

Lật được một lát, khóe môi nàng dần nhếch lên đầy hứng thú.

Không nói đâu xa, chỉ riêng chuyện ba huynh đệ nhà họ Trương bất hòa, đã rất đáng để quan sát kỹ lưỡng.

Bên kia, nhà họ Trương.

Đám gia đinh được sai đi đã thất bại, khiến Hà thị cả đêm mất ngủ.

Đương nhiên, bà ta không lo lắng sẽ có hậu quả gì, với quan hệ của Trương Kỳ và Hạ đại nhân bao năm nay, chuyện như thế này căn bản không thể ảnh hưởng đến bọn họ.

Điều bà ta tức giận là con nha đầu chết tiệt kia vận khí quá tốt, sao lại có người ngang qua đúng lúc mà ra tay cứu giúp nó chứ?

Sau khi nghe tin, Hà thị vội vã quay về, vừa hay thấy Tạ Nghị mời đại phu đến, vị đại phu còn ở lại khá lâu mới rời đi.

Xem ra, có phải đám người kia đã đánh con nha đầu đó bị thương rồi không?

Nếu đúng vậy, cũng coi như không lỗ vốn.

Con nha đầu kia bị ăn đòn, có lẽ sẽ biết điều hơn chút chăng?

Đáng tiếc, từ lúc trời tối, nhà họ Tạ đã đóng cửa im ỉm, muốn thăm dò tình hình cũng không có cơ hội.

Những ngày này, chuyện buôn bán ở Dụ Phong Hiệu không được tốt lắm, Hà thị cũng chẳng muốn đến đó.

Sau bữa trưa, bà ta dự định chợp mắt nghỉ ngơi một lát.

Mới vừa sai nha hoàn lui xuống, cửa viện bỗng bị “rầm” một tiếng đá văng ra.

Ngay trong khoảnh khắc Hà thị hoảng hốt nhảy dựng dậy, giọng nói the thé của nhị thẩm, Triệu thị, vang lên oang oang:

“Mời lão gia và đại tẩu ra đây!

Chúng ta cần đối chiếu lại sổ sách!”

Hà thị nghe giọng liền cảm thấy không ổn, vội vàng xỏ giày chạy ra, vừa hay thấy Triệu thị dẫn người tràn vào sân với khí thế hùng hổ.

Ngay sau đó, tam thẩm, Lâm thị, cũng kéo người vào theo, cuối cùng là hai huynh đệ nhà họ Trương—Trương Thái và Trương An!

Hai người họ cũng bày ra vẻ mặt như sắp xuất binh chinh phạt, chẳng khác gì vợ mình.

Từ sau khi phân gia, ba phòng nhà họ Trương gần như không qua lại, trừ dịp cuối năm phải chia lợi nhuận, ngay cả Tết cũng chỉ sai con cái sang chào hỏi lấy lệ.

Bây giờ bọn họ lại tụ tập đông đủ, còn xông thẳng vào cửa như thế này, chưa từng có tiền lệ!

Hà thị lập tức căng thẳng: “Các ngươi muốn đối chiếu sổ sách gì?”

“Đại tẩu còn hỏi chúng ta muốn đối chiếu cái gì?”

Triệu thị giận dữ ném mạnh quyển sổ vào mặt Hà thị, quát:

“Trên sổ này ghi chép tất cả sản nghiệp của lão gia tử để lại.

Khi phân gia, rất nhiều thứ trong này chúng ta còn chưa từng thấy!

Tẩu nói xem, chúng ta muốn đối chiếu cái gì?”

Triệu thị vốn xuất thân từ gia đình giàu có, lúc mới gả vào, dưới trướng Hà thị đã chịu không ít thiệt thòi, vì vậy lần này lập tức xông lên đầu tiên.

Hà thị cúi đầu nhìn quyển sổ, trong lòng hoảng hốt: “Sổ sách này từ đâu ra?

Sao ta chưa từng thấy qua?

Chẳng phải do các ngươi bịa đặt đấy chứ?”

Quyển sổ dày cộp, bên trong ghi rõ từng khoản tài sản mà lão gia tử để lại trước khi qua đời.

Lật qua một lượt, quả thật có không ít tài sản thuộc về nhà họ Trương, ví dụ như ruộng đất và cửa hàng, những thứ này có giấy tờ, Hà thị đều nắm rõ.

Nhưng còn một lượng lớn vàng bạc châu báu, thư họa cổ vật—những thứ này vừa không có khế ước, lại chẳng có chứng cứ rõ ràng, chiếm đến ba phần tài sản trong sổ!

Quan trọng hơn cả là—chính bà ta cũng chưa từng thấy những thứ này!
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 27: Là huynh sao, thật sự là huynh!


“Đại tẩu nói vậy chẳng phải quá oan uổng chúng ta sao?

Đây rõ ràng là sổ sách tài sản của nhà họ Trương!

Dù là cách ghi chép, hay thời gian mua bán ruộng đất, thậm chí cả ngày tháng thu chi các tài sản lớn, tất cả đều khớp với sổ chính.

Thế mà tẩu không chỉ không thừa nhận, lại còn vu oan rằng chúng ta bịa đặt, chẳng lẽ tẩu định nuốt trọn di sản của lão gia hay sao?!”

Người lên tiếng chính là Trương Thái, con thứ hai trong nhà.

Bình thường ba huynh đệ cũng coi như hòa thuận, ít nhất là không giống đám chị em dâu, cứ gặp nhau là có thể xé rách mặt ngay.

Thế nhưng lời của Hà thị vừa thốt ra, bảo sao lão nhị và lão tam có thể chịu nổi?

Lúc trước, khi lão gia quyết định phân chia tài sản, ông đã bày ra toàn bộ gia sản, để trưởng phòng giữ năm phần, còn hai người bọn họ chỉ được chia năm phần còn lại.

Ban đầu, chẳng ai có ý kiến gì.

Nhưng giờ bỗng dưng lại xuất hiện một quyển sổ ghi chép trong nửa năm trước khi phân gia, mà toàn bộ số tài sản này lúc ấy không hề được mang ra bàn bạc.

Hơn nữa, đó đều là những của cải không cần văn tự chứng minh như vàng bạc, châu báu—những thứ dễ cất giấu nhất.

Chẳng phải rõ ràng trưởng phòng đã tranh thủ lúc lão gia lâm trọng bệnh, lén lút tẩu tán số của cải này rồi hay sao?

Chuyện này sao có thể chấp nhận?

Chỉ cần liên quan đến lợi ích, dù là ruột thịt cũng có thể trở mặt!

Huống hồ gì, bọn họ đã phân gia, chẳng còn ràng buộc gì nữa.

“Đại ca đâu?

Bảo huynh ấy mang chìa khóa khố phòng ra đây!

Chúng ta phải kiểm kê lại!”

Người lớn tiếng quát tháo là lão tam.

Từ nhỏ ông ta đã được mẹ nuông chiều, chẳng bao giờ lo chuyện làm ăn, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

Sau khi phân gia, sản nghiệp đều giao cho trưởng phòng quản lý, ông ta chỉ cần ngồi yên hưởng lợi, chẳng bao giờ nhúng tay vào chuyện làm ăn, tiền bạc sớm đã hao hụt cả rồi.

Gặp phải cơ hội này, sao ông ta có thể bỏ qua?

Trận đấu khẩu này không phải điều mà Hà thị có thể chống đỡ nổi.

Bà ta chỉ đành luống cuống sai người đi gọi Trương Kỳ.

Hai ngày nay, Lục Gia cẩn thận tìm hiểu mối quan hệ giữa nhà họ Trương và nhà họ Hạ, càng tìm hiểu càng giật mình—thì ra hai nhà đã tiến tới mức bàn chuyện kết thân!

Dĩ nhiên, là nhà họ Trương mặt dày bám theo.

Tạ Nghị hiến kế: cứ viết một đơn kiện, đệ lên chỗ Khâm sai, tố cáo Hạ Thanh cấu kết thương nhân trục lợi.

Chỉ cần chuyện này xảy ra, con đường quan lộ của Hạ Thanh nhất định gặp nguy, hắn ta nào còn tâm trí mà dính dáng tới nhà họ Trương nữa?

Nếu Khâm sai tra xét đến cùng, không chừng Hạ Thanh còn trở mặt thành thù với Trương Kỳ.

Kế này quả thực rất có lý.

Nhưng Lục Gia nhớ rõ, vị Khâm sai đại nhân mới từ kinh thành đến đây—Trương Hòa—chính là người của phủ họ Nghiêm.

Mà tất cả những kẻ có dính dáng tới cái họ này, chẳng có ai tử tế!

Nếu đơn kiện rơi vào tay Trương Hòa, rất có thể bọn họ sẽ kết thành một bè cánh.

Rủi ro này không thể mạo hiểm.

Khi nàng còn đang suy tính, tin tức từ nhà họ Trương đã truyền đến.

Lục Gia đứng trong góc tường quan sát một lúc, sau đó quay sang Tạ Nghị:

“Đệ hãy lấy danh nghĩa Trương Kỳ, đến nha môn báo quan, nói rằng nhị phòng và tam phòng gây rối, xin quan phủ đến xử lý.

Nhớ nhấn mạnh, bất luận thế nào cũng phải mời Hạ đại nhân tới.”

“Bất kể Trương Kỳ muốn dàn xếp hay muốn chứng thực sổ sách, chỉ cần Hạ Thanh giúp hắn nghiêng cán cân, nhất định sẽ có lợi ích.

Vì thế, hắn chắc chắn sẽ ra mặt giúp đỡ.”

“Rõ rồi!”

Tạ Nghị như một tiểu binh nhận lệnh, lập tức rời đi.

Lục Gia lại ngó qua tình hình bên kia lần nữa rồi mới trở về phòng.

Quả nhiên, khi Hạ Thanh đến, Trương Kỳ lập tức có chỗ dựa, nhị phòng và tam phòng không thể chiếm được lợi thế, cuối cùng chỉ đành mang theo nỗi tức giận rời đi.

Giờ đây, muốn hoàn toàn lật ngược thế cục, một là phải đánh vào thế lực nhà họ Trương, hai là phải nhanh chóng tích lũy sức mạnh đối kháng.

Mà cả hai điều này đều chẳng thể thực hiện trong một sớm một chiều.

Dẫu kế sách của Thu Nương không được hay cho lắm, nhưng cũng gợi cho Lục Gia một ý tưởng—ba huynh đệ nhà họ Trương kỳ thực đều có tâm tư riêng.

Chỉ riêng chuyện nhị phòng và tam phòng trở mặt với Trương Kỳ cũng đủ khiến sản nghiệp nhà họ Trương bị ảnh hưởng.

Theo như phân chia tài sản, Trương Kỳ và Hà thị chỉ sở hữu năm phần của cải hiện tại.

Dù vẫn có thể kiếm tiền, nhưng so với việc nhiều cửa hàng cùng liên kết kinh doanh, thì lợi nhuận thu về chắc chắn sẽ giảm sút đáng kể.

Mà gia tài hùng hậu chính là lý do giúp họ có thể ngang nhiên lộng hành như bây giờ.

Nếu nhà họ Trương không thể thỏa mãn được lòng tham của Hạ Thanh thì sao?

Nếu tạm thời không có cách triệt hạ bọn họ ngay, vậy cứ phá hủy việc làm ăn của họ trước cũng được!

Điều tra một thương nhân bến cảng, đối với những hộ vệ xuất thân từ phủ Thái úy mà nói, dễ như trở bàn tay.

Chiều hôm sau khi Thẩm Khinh Chu quay lại nha môn, Hà Khê đã đem toàn bộ ân oán năm đời của nhà họ Trương lật ra rõ ràng.

Từ tổ tiên của Trương Kỳ trở xuống, từng chi từng nhánh đều được ghi chép tường tận, trình lên trước mặt Thẩm Khinh Chu.

Tất nhiên, mối quan hệ rắc rối giữa Trương Kỳ và nhà Thu Nương cũng đã được làm rõ.

Sắc mặt vốn luôn lãnh đạm như nước của Thẩm Khinh Chu dần dần lạnh đi, tựa như cơn băng sương đầu đông.

Chiếm đoạt tài sản của mẹ góa con côi, lại còn muốn cướp đi cả đường sống của họ?

Bảo sao nàng hận đến mức ngay cả Hạ Thanh cũng muốn đánh!

Chuyện này nghiêm trọng hơn hắn tưởng rất nhiều.

Trước đây, hắn chỉ biết rằng cuộc sống của Lục Gia ở đây không được sung túc, nhưng không ngờ ngay cả việc duy trì cuộc sống bình thường cũng là một vấn đề.

Nàng—một đích nữ của nguyên phối Lễ Bộ Thượng thư, ở nhà họ Lục thì bị kế mẫu Tưởng thị chèn ép, đến Tầm Châu lại bị nhà họ Trương bắt nạt, cuối cùng gả vào nhà họ Nghiêm thì bị hành hạ đến mức kia…

Hắn tận mắt chứng kiến cuộc đời của nàng, hóa ra chưa từng có ngày nào tốt đẹp.

“Hạ Thanh đâu?”

Hắn hỏi.

Hà Khê suy xét một chút rồi đáp:

“Hạ Thanh quả thực có nhiều mối làm ăn với Trương Kỳ, nhưng nếu nói hắn bao che làm chuyện sai trái, thì ngoài việc nhận tiền của nhà họ Trương, chưa có chứng cứ nào cho thấy hắn phạm pháp nghiêm trọng.”

“Theo tình hình trước mắt, Trương Kỳ đưa tiền, chưa chắc đã vì muốn Hạ Thanh làm chuyện gì, mà có lẽ chỉ muốn tìm một tấm bùa hộ mệnh cho mình.”

Thẩm Khinh Chu chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo như mùa đông vừa qua:

“Nhận hối lộ, vốn đã là phạm pháp.”

Hà Khê sững lại, rồi lập tức cúi đầu:

“Công tử nói phải!

Thuộc hạ sẽ lập tức đi báo lại cho Quách đại nhân.”

“Đợi thêm hai ngày.”

Thẩm Khinh Chu tiện tay cầm lấy cuốn hồ sơ trên bàn, chậm rãi nói:

“Đợi thêm hai ngày, để nàng nghĩ kỹ xem muốn xả cơn giận thế nào rồi hãy hành động.”

Quả nhiên, sau khi Tạ Nghị đến báo quan, Hạ Thanh đã dẫn theo bộ khoái đến nhà họ Trương.

Dân không thể đấu với quan, huống hồ nhị phòng và tam phòng cũng thừa hiểu rằng Hạ Thanh và Trương Kỳ thân thiết như thể chung một quần, cãi cọ một hồi cũng không tranh thắng được, đành hậm hực rời đi.

Hôm sau, lại có tin nhị phòng và tam phòng xông vào sổ sách nhà họ Trương để tra xét, khiến cửa hàng náo loạn một trận.

Đây tất nhiên là cảnh mà Lục Gia mong thấy.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để khiến ba huynh đệ nhà họ Trương triệt để trở mặt, đoạn tuyệt quan hệ.

Nàng còn cần thêm một mồi lửa nữa.

Khi mặt trời lặn dần về Tây, nàng đứng trên con phố tấp nập người qua lại, khẽ thở dài.

Ba ngày hẹn cùng Tần Chu đã đến, vậy mà đến lúc này vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Người giang hồ này, có lẽ không đáng tin như nàng mong đợi.

Nghĩ lại, hai người cũng chỉ mới gặp nhau một lần, nàng đã vội đặt hy vọng vào hắn, có lẽ cũng không nên.

Thôi bỏ đi.

Hắn không đến, nàng và Tạ Nghị cũng đành cắn răng tự làm thôi.

Hai đời làm người, chẳng phải nàng vẫn tự mình chống đỡ mà đi qua hay sao?

Hoàng hôn buông xuống.

Thẩm Khinh Chu ngồi bên góc đường mà Lục Gia hay về.

Chẳng bao lâu sau, hắn thấy nàng vội vã rẽ vào con phố.

Thiếu nữ như một cánh chim bay lượn, tràn đầy sức sống.

Hắn khẽ gọi: “Này.”

Lục Gia dừng bước, quay đầu lại đầy nghi hoặc.

Sau đó, nàng “A” một tiếng, bất ngờ đến mức nhảy lên vui sướng, vén váy chạy đến:

“Là huynh à, thật sự là huynh!”

Thẩm Khinh Chu nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, nhẹ giọng nói:

“Là ta.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 28: Du Long Hí Phụng


Lục Gia vui sướng không thôi.

Hóa ra nàng đã không nhìn lầm người, hắn thực sự đến rồi.

Để tránh bị người nhà họ Trương nhìn thấy, nàng dẫn hắn vào nhà từ cửa sau.

Để bày tỏ sự chào đón, nàng và Thu Nương cùng vào bếp, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn: một đĩa trứng cuộn theo kiểu Tương Hương, thêm nấm mèo, dạ dày, gan phổi hầm nhừ, tất cả cho vào bát lớn rồi hấp chín.

Lại hấp thêm một bát thịt kho, chiên vài viên thịt viên.

Ngoài việc thiếu đi món cay, thì đây chính là mâm cơm đãi khách long trọng nhất của người Sa Loan.

“Tần Công tử có uống rượu không? Ở quán rượu bên cạnh có loại rượu gạo nhà nấu, rất ngon.”

Thu Nương và Tạ Nghị từ lâu đã xem Thẩm Khinh Chu như khách quý, chỉ sợ tiếp đón chưa chu đáo.

Thẩm Khinh Chu nhẹ giọng đáp: “Từ nhỏ thân thể yếu, không dám uống rượu.”

“Vậy huynh uống nhiều canh một chút.”

Lục Gia đặt một bát chè hạt sen đường phèn trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Hạt sen của Hoa Thạch huyện đấy, được tuyển vào cung đấy.”

Ánh mắt hắn dừng lại ở đôi tay bưng bát của nàng.

Đầu ngón tay có đầy vết chai.

Hắn chợt nhớ đến những tiểu thư khuê các trong kinh thành, dù chỉ là con gái nhà quan tứ, ngũ phẩm cũng trắng trẻo nõn nà, da không tì vết.

Bữa cơm của dân thường thường có bát rất lớn.

Hắn ăn hai bát cơm, món ăn cũng hết hơn nửa.

Cuối cùng, hắn bưng bát chè hạt sen mà ngay cả hoàng đế cũng được hưởng thụ, nhàn nhạt hỏi:

“Cô nương đã nghĩ ra chủ ý gì rồi?”

Lục Gia hao tâm tổn sức như vậy, chính là để đợi nói đến việc này.

Nàng tiện tay ném chiếc khăn lau bàn cho Tạ Nghị đang đi ngang qua cửa, rồi ngồi xuống đối diện với Thẩm Khinh Chu, trịnh trọng hỏi:

“Kỹ thuật đánh bạc của huynh thế nào?”

Một hạt sen mắc ngang cổ họng hắn.

Hắn quay sang nhìn nàng: “Nàng định làm gì?”

Lục Gia khoanh tay, giơ một ngón tay cái chỉ về hướng nhà họ Trương, rồi tựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói:

“Nhà bên cạnh có ba huynh đệ, trên lý thuyết đều là cữu cữu của ta.

Nhưng nhiều năm qua, bọn họ đều tìm đủ cách chèn ép chúng ta.

Đám côn đồ chặn ta trên đường lần trước chính là do đại cữu mẫu của ta sai đến.”

Thẩm Khinh Chu đã biết nhà họ Trương không phải người tốt, nhưng khi thấy nàng thản nhiên nói ra những chuyện này, hắn vẫn im lặng một lúc.

Hắn trầm giọng hỏi: “Chuyện đó liên quan gì đến đánh bạc?”

“Nhà họ Trương dù đã phân gia, nhưng ruộng đất và cửa hàng mà ngoại tổ phụ ta để lại vẫn chưa chia tách, tất cả đều do trưởng phòng Trương Kỳ quản lý.

“Cũng vì ông ta nắm giữ đại bộ phận sản nghiệp, nên mới có thể tự do hoành hành ở Sa Loan, trên thì kết giao quan lại, dưới thì chèn ép chúng ta.

“Nhờ vào nỗ lực của chúng ta hai ngày nay, ba huynh đệ bọn họ đã xé rách mặt vì tranh giành gia sản.

“Nhị phòng và tam phòng chủ yếu sống nhờ vào lợi tức chung, đặc biệt là lão tam, vì không chịu làm ăn, nên kết giao toàn bọn nhàn rỗi, suốt ngày lăn lộn trong sòng bạc.

“Huynh chỉ cần đến sòng bạc, vô tình gặp ông ta…”

Hắn là người giang hồ, tất nhiên rành rẽ chuyện rượu chè cờ bạc.

Đây cũng chính là lý do mà Lục Gia một mực đợi hắn.

Trương Kỳ tuyệt đối không để nhị phòng và tam phòng chiếm được lợi ích, nhưng nếu bị ép đến mức không thể nhịn được nữa, chắc chắn hắn cũng sẽ tìm cách xoa dịu bọn họ.

Tấn công từ Trương Kỳ rất khó, vậy thì chi bằng đổi hướng, bắt đầu từ những người dễ bị lợi dụng nhất.

Thẩm Khinh Chu nhìn nàng với vẻ mặt đầy tự tin, cảm thấy bữa cơm này thực sự đáng giá.

Hắn cũng tựa vào lưng ghế, khóe môi hơi nhếch lên:

“Cô nương làm vậy chẳng phải quá phiền phức sao?

Chi bằng nàng đưa ta chút bạc, xem như nể mặt bữa cơm này, ta bớt thu phí, chỉ cần một hai lạng bạc, ta có thể khiến ông ta táng gia bại sản ngay lập tức.”

Đánh bạc, hắn tất nhiên biết.

Kiếp trước, hắn đã làm đủ chuyện mờ ám, các thủ đoạn ứng biến cũng học không ít.

Huống hồ, hắn đã quen giết người không chớp mắt, tự nhiên không phải kẻ lương thiện gì.

Nếu mục đích chỉ là khiến sản nghiệp của nhà họ Trương sụp đổ, hoặc muốn trực tiếp quật ngã Trương Kỳ, hắn có vô số cách để làm, cần gì phải vòng vo như thế?

Lục Gia cười nhạt:

“Bọn họ có thể mất sạch gia sản, nhưng đâu phải chết rồi?

“Nếu bỗng chốc trắng tay, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ đến số sản nghiệp còn lại trong tay chúng ta.

Lúc đó, bọn họ sẽ như chó điên cắn chặt không buông, con người khi lâm vào bước đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm.

“Dù sao thì huynh cũng chỉ có thể giúp ta nhất thời, không thể bảo vệ ta cả đời.

Đến lúc đó, chúng ta phải làm thế nào?

Nếu ta không cẩn thận một chút, làm sao có thể che giấu chính mình?”

Nàng há chẳng muốn một lần đập tan nhà họ Trương hay sao?

Nhưng nàng thiếu tiền.

Nếu có tiền, nàng đã mời mười tám gã cường tráng, ngày ngày quậy tung nhà họ Trương.

Nếu có tiền, nàng có thể khiến quỷ thần cũng phải giúp nàng đẩy cối xay!

Không tiền, không thế, thì chỉ có thể nghĩ mọi cách che giấu bản thân mà thôi.

Thẩm Khinh Chu bị nàng thuyết phục.

Hắn quả thực không thể ở Sa Loan lâu, nhiều nhất cũng chỉ vài tháng.

Qua hôm nay rồi, những ngày sau bọn họ vẫn phải tự mình chống đỡ.

Hắn có thể bảo Quách Dực tạo áp lực lên quan phủ, nhưng như vậy lại không thể giải thích rõ ràng với nàng nguyên do.

Nàng đã tính toán chu toàn như thế, vậy cứ thuận theo nàng thử một lần xem sao.

Hắn hỏi: “Sòng bạc ở đâu?”

Lục Gia thấy hắn im lặng nãy giờ, còn tưởng hắn nghe nàng bảo tìm thêm đồng bọn thì muốn đòi thêm tiền.

Không ngờ hắn lại dứt khoát như vậy, nàng liền lập tức chỉ tay về phía cửa:

“Ở phố Phúc Tinh, phía bắc cầu Đường Hưng!

“Ta đã điều tra rồi, dạo gần đây ông ta ngày nào cũng có mặt ở đó.

Ta nghe khẩu âm của huynh có chút giống người phương Bắc, vậy thì cứ giả làm một đại gia từ phương Bắc đến, tìm thêm hai đồng bọn, nhớ phải ra dáng một chút…”

Thẩm Khinh Chu bị nàng sắp đặt rõ ràng rành mạch.

Đã phải tìm thêm đồng bọn để tạo thế, vậy đêm nay đương nhiên không kịp hành động, bọn họ quyết định tiến hành vào đêm hôm sau.

Sau khi trở về, hắn bảo Hà Khê đi gọi Đường Ngọc:

“Hai người các ngươi tối mai theo ta đến sòng bạc, giả làm tay chân của ta.”

Hà Khê khó hiểu: “Chúng thuộc hạ vốn đã là thủ hạ của công tử, sao còn phải giả?”

Thẩm Khinh Chu liếc mắt nhìn họ: “Vì ta cũng đang giả.”

Hà Khê và Đường Ngọc mất nửa canh giờ mới tiêu hóa được chuyện công tử của bọn họ gần đây tự tạo cho mình một thân phận “người giang hồ lưu lạc”.

Hơn nữa, mục đích của hắn chính là để tiếp cận vị tiểu thư “Lục Gia” xuất thân bách tính bình dân kia.

Một trò chơi giữa công tử quyền quý và thôn nữ bến cảng, quả thực thú vị!

Ngay cả việc bọn họ từ hộ vệ Thái úy phủ biến thành tay sai băng nhóm đường phố, cũng chỉ là một phần của trò chơi này.

Đêm hôm sau.

Bọn họ khoác áo vải thô, thắt lưng cài côn bổng, theo sau một Thẩm Khinh Chu vận cẩm y lụa là, tay mân mê hai viên hồ đào, chậm rãi tiến về sòng bạc.

Lục Gia đã chờ sẵn trong quán trà gần đó.

Vừa trông thấy bọn họ, nàng liền tấm tắc khen ngợi:

“Huynh làm việc đúng là đáng tin cậy, hai tay đấm này nhìn dữ dằn chẳng khác gì đồ tể, vừa nhìn đã thấy rất có khí thế!”

Hà “đồ tể” và Đường “đồ tể” đột nhiên cảm thấy răng hàm hơi ngứa…

“Người đã vào trong từ lâu rồi, mau vào đi!”

Lục Gia thúc giục, rồi từ trong tay áo lấy ra mấy mảnh bạc vụn, nghiêm túc dặn dò:

“Ta chỉ có từng này thôi, huynh nhớ thua chậm một chút!”

Hà Khê và Đường Ngọc há hốc mồm nhìn Thẩm Khinh Chu mặt dày nhận bạc, sau đó bước vào sòng bạc với dáng điệu ung dung, mượt mà như dòng nước chảy.

Lúc này, trong lòng họ không hẹn mà cùng vang lên một tiếng “ồ” thật dài.

Hóa ra, toàn bộ sòng bạc này cũng chỉ là một phần trong vở kịch “Du Long Hí Phụng” của bọn họ thôi!
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 29: Đại Tài Chủ


Sau khi Thẩm Khinh Chu và hai người kia vào trong, Lục Gia cũng nhanh chóng hóa trang.

Nàng dùng khăn che đi nửa khuôn mặt, giả làm một tiểu nương bán trầu, rồi ra hiệu cho Tạ Nghị—lúc này cũng đã cải trang thành một gã tiểu nhị—hai người một trước một sau đi vào sòng bạc.

Tạ Nghị có nhiệm vụ quan sát tình hình trong ngoài, đề phòng người nhà họ Trương đột nhiên xuất hiện quấy phá.

Còn Lục Gia thì vừa bán trầu vừa chậm rãi đi về phía bàn cược của Thẩm Khinh Chu.

Trương Lão tam hôm nay vận đỏ, gương mặt tròn trịa vốn trắng bệch giờ cũng ửng lên đôi phần hồng hào.

Ông ta đang chiếm lĩnh một góc bàn, người ngồi đối diện lại trông có vẻ ủ rũ, vẫn còn nuối tiếc mà muốn tiếp tục gỡ gạc.

Lục Gia liều mạng nháy mắt với Thẩm Khinh Chu, ra hiệu cho hắn nhanh chóng tranh vị trí này.

Nhưng hắn chỉ lười biếng nhìn nàng một cái, rồi thản nhiên bước tới một bàn khác, nhận lấy chỗ ngồi, tiện tay nhặt lên mấy con xúc xắc.

Đối với con bạc mà nói, thứ duy nhất họ quan tâm là thắng thua, người nào ngồi vào bàn không quan trọng.

Huống hồ, cách ăn mặc của Thẩm Khinh Chu hôm nay chẳng có gì nổi bật, chẳng đáng để ai để mắt đến.

Thế nhưng hắn vừa nhập cuộc đã thắng liền ba ván, khiến những kẻ khác không thể không chú ý đến.

Kẻ đối diện bị thua liền bị hất ra ngoài, người mới vào chưa được bao lâu cũng thua thêm một đống bạc vụn.

Đám đông vốn vây quanh bàn của Trương lão tam giờ dần chuyển hướng sang bàn của Thẩm Khinh Chu.

Dù lão tam vẫn chưa di chuyển, nhưng ánh mắt đã liên tục liếc về phía này.

Cho đến khi trước mặt Thẩm Khinh Chu đã chất đầy bạc vụn lớn nhỏ, sáng chói đến mức suýt làm Lục Gia trong đám đông chói mù mắt, rốt cuộc lão tam không nhịn được nữa, đứng dậy đi đến.

“Vị huynh đài này hôm nay đỏ vận thật!

Nhìn ngươi có chút lạ mặt, không lẽ là người nơi khác đến?”

Lão tam chắp tay chào, những kẻ bên cạnh lập tức nhường ra một chỗ.

Ông ta ngồi xuống, tiện tay cầm lên dụng cụ đánh cược trước mặt.

Thẩm Khinh Chu nhả ra một câu quan thoại chuẩn chỉnh:

“Từ Yên Kinh đến.

Lần này đến Tầm Châu làm ăn, tiện thể ngứa tay nên ra ngoài chơi một chút.”

Hắn hơi nhếch môi, nhàn nhạt gọi:

“Tam gia, hân hạnh được gặp.”

Lão tam hơi nheo mắt lại: “Ngươi biết ta?”

Thẩm Khinh Chu cười cười:

“Các cửa hiệu của nhà họ Trương danh tiếng lẫy lừng, thương nhân lui tới bến tàu Sa Loan, có ai mà không biết?

“Huống hồ, tam gia ra tay hào phóng, tiếng nói có trọng lượng, ta dù không đủ tư cách đến tận cửa bái kiến, nhưng ít nhất cũng phải nghe danh qua.”

Lão tam cười ha hả, đánh giá hắn một lúc lâu: “Huynh đài xưng hô thế nào?”

“Họ Tần.”

“Tốt!”

Lão tam lướt mắt nhìn ba chiếc nhẫn vàng to trên ngón tay hắn, vỗ vỗ vào bàn bài cửu trước mặt, cười nói:

“Gặp mặt tức là duyên phận, hôm nay ta làm chủ, cùng Tần công tử chơi một ván.”

Thẩm Khinh Chu chẳng nhiều lời: “Mời.”

Lục Gia vốn dĩ có chút lo lắng, nhưng nhìn cả quá trình, cuối cùng nàng cũng tạm thời yên tâm.

Trương Lão tam vừa nhìn đã biết là tay lão luyện.

Một đôi xúc xắc trong tay hắn vô cùng thuần thục, hai lượt đổ xuống, lập tức ra một đôi “song địa”.

Đám đông ồ lên một trận.

Phải biết rằng, ở trên “song địa”, chỉ có “song thiên” và “chí tôn bảo” mới có thể áp chế!

Mọi ánh mắt đều dồn vào con xúc xắc cuối cùng trên tay Thẩm Khinh Chu.

Hiện trước mặt hắn đã có một con nhị điểm, nếu tiếp tục đổ ra một con nhị điểm nữa thì chính là “song thiên” rồi.

Nhưng cơ hội để đổ ra kết quả này chỉ là 1/496—quá mức huyễn hoặc!

Lục Gia dù dặn lòng tin tưởng hắn, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà nắm chặt tay, lòng thầm căng thẳng.

Bởi vì quy tắc mà lão tam đưa ra, số bạc thắng thua tối thiểu không dưới một ngàn lượng!

Ông ta rõ ràng là đang muốn dằn mặt người dám cướp đi ánh hào quang của mình!

Lục Gia hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống.

Lúc này, Thẩm Khinh Chu vẫn điềm nhiên thả xúc xắc xuống bàn.

Viên xúc xắc xoay tròn trên mặt bàn, lúc thì lộ ra sáu điểm, lúc thì bốn điểm, rồi bỗng chốc hiện ra hai điểm, khiến trái tim mọi người trong phòng như treo lơ lửng trên cổ họng!

Cuối cùng, viên xúc xắc ngừng hẳn.

Hai điểm, rõ ràng hiện ra ngay trên mặt bàn!

“Song thiên!

Là song thiên!”

Trong đám đông, Tạ Nghị là người đầu tiên hét lên:

“Song thiên!

Là song thiên!”

Ngay sau đó, cả sòng bạc như bùng nổ, ai nấy đều hò reo theo!

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía chàng thương nhân trẻ tuổi có nước da trắng nõn kia, cái nhìn đối với hắn cũng hoàn toàn thay đổi.

Đánh bạc tất nhiên cần đến vận khí, nhưng ở chốn sòng bạc, nếu vận khí tốt đến mức này, thì đâu chỉ là may mắn?

Trương Lão tam sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng vẫn sai người mang bạc đến.

Sau đó, ông ta lại một lần nữa đẩy xúc xắc ra trước mặt Thẩm Khinh Chu, nhếch môi nói:

“Tần công tử quả thực đỏ vận.

Lần này, công tử đi trước!”

Thẩm Khinh Chu không nói hai lời, lại tiếp tục một ván.

Lần này, hắn mở đầu với một đôi tứ điểm, chỉ là một “tạp bát”, trên đó ít nhất còn mười ba đôi có thể áp chế được hắn.

Nhưng đáng tiếc, vận may của lão tam dường như đã cạn kiệt khi gặp phải Thẩm Khinh Chu.

Bởi vì liên tiếp hai ván sau, ông ta không thắng nổi một lần.

Lão tam thua sạch túi.

Sắc mặt ông ta tối sầm lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Thẩm Khinh Chu:

“Ta không tin ngươi có thể thắng mọi ván!

Nhất định là ngươi gian lận!”

Thực ra, Lục Gia cũng nghi ngờ Thẩm Khinh Chu gian lận.

Nhưng hiện giờ, lão tam đã vô thức bị hắn dắt mũi, tình huống này lại vô cùng phù hợp với kế hoạch của nàng.

Thẩm Khinh Chu thản nhiên nhướng mày, giơ hai tay lên:

“Tam gia, lời này quá nặng rồi.

Ta chỉ ngồi ở đây, nếu ngươi bắt được nhược điểm của ta, tùy ngươi xử trí.”

Lão tam cắn chặt răng, siết tay lên mặt bàn.

Đối phương vào đây tay không, dù có gian lận, ông ta cũng chẳng thể tìm được bằng chứng gì.

Thẩm Khinh Chu cười nhẹ, đẩy một nửa số ngân phiếu thắng được—bốn ngàn lượng—trả lại cho ông ta:

“Tam gia cất đi.”

Lão tam nhìn đống ngân phiếu trước mặt, thoáng sững sờ:

“Ngươi làm gì vậy?”

Thẩm Khinh Chu điềm nhiên đáp:

“Ta chỉ ra ngoài tìm chút tiêu khiển, không phải để kiếm tiền.

Chơi vài ván mà kết giao được một người bạn như tam gia, đó là phúc khí của ta.”

Cơn giận của lão tam tiêu tán phân nửa, giọng điệu cũng mềm lại:

“Nếu đã vậy, là ta có lỗi rồi.”

Thẩm Khinh Chu liếc mắt về phía trà thất trống ở góc sòng bạc:

“Ta mời tam gia qua đó uống một chén trà, thế nào?”

Đến mức này rồi, lão tam đâu còn có thể từ chối?

Hai người rời đi, Hà Khê và Đường Ngọc lập tức đứng chắn trước cửa trà thất.

Lục Gia cũng muốn theo vào, nhưng trà thất không có cửa sổ, dù nàng có đến gần cũng chẳng giúp được gì.

Lão tam ngồi xuống, đánh giá đối phương:

“Công tử ra tay rộng rãi như vậy, xem ra gia nghiệp không tầm thường.”

Trong trà thất kín đáo này, dáng vẻ của Thẩm Khinh Chu vô cùng thong dong.

Hắn cụp mắt, rót trà, giọng điềm nhiên:

“Chỉ là làm ăn nhỏ, sao dám xưng to trước mặt tam gia?”

Nói rồi, hắn dùng ba ngón tay thon dài của tay phải, nhẹ nhàng đẩy chén trà đến trước mặt lão tam, đồng thời liếc mắt nhàn nhạt.

Lão tam nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác nghiêm trọng.

Người trước mặt này, từ dáng ngồi, cử chỉ đến khí chất…

Giống quan hơn cả quan!

Không, thậm chí còn hơn cả quan!

Khí thế này, dù là Tri huyện, thậm chí là Tri phủ đại nhân cũng chưa chắc đã bì kịp!

Người này tuyệt đối không thể là một thương nhân nhỏ nhoi!

Hắn ta chắc chắn là một đại tài chủ!

Ông ta tuyệt đối không nhìn lầm!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back