Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 5: Đi Mà Tìm Phụ Thân Ruột Của Con!


Nói Lý Nhị là tên háo sắc, quả thật không sai một chút nào.

Lục Gia còn nhớ rất rõ, ngày bị rơi xuống nước, từ xa nàng đã thấy tên khốn đó, nhìn ánh mắt hắn không đứng đắn, nàng liền lập tức chui vào khoang thuyền.

Ai ngờ, dù chỉ lộ nửa bên mặt, nàng vẫn bị hắn trông thấy.

Lý Nhị sai người cợt nhả ồn ào gọi tên nàng, thấy nàng không chịu ra, hắn liền nhảy thẳng lên thuyền.

Nếu không phải do hắn vô liêm sỉ, thuyền làm sao có thể bị lật?

Quan trọng là, sau khi nàng rơi xuống nước, Lý Nhị còn đuổi theo không buông!

Hắn nhảy xuống hồ, vừa la hét vừa giả vờ muốn cứu nàng, nhưng bản thân lại chẳng biết bơi, ngược lại còn gây ra sóng nước, đẩy nàng va vào đáy thuyền.

Nàng bị mắc kẹt dưới đó, giãy giụa mãi không thoát được, hôn mê cũng là chuyện đương nhiên.

Tóm lại, chữ “sắc” chính là con dao kề cổ Lý Nhị!

Lần này bị hại thê thảm như vậy, Lục Gia há có thể không tính sổ với hắn?

Chưa kể, chính vì cú va chạm này của hắn mà đời trước nàng mới phải bước lên con đường đẫm máu kia.

“A nương, ăn sáng đi!”

Bưng khay thức ăn vào chính phòng, nhìn cảnh tượng quen thuộc, bước chân Lục Gia bất giác trở nên nhẹ nhõm hơn.

Cửa phòng khép hờ, qua khe cửa, nàng thấy Trương Thu Nương đang ngồi trên mép giường, cúi đầu nhìn chăm chăm vào thứ gì đó trong tay, dáng vẻ ngẩn ngơ.

Nghe tiếng gọi, bà lập tức lau khóe mắt, sau đó giật mình đứng bật dậy:

“Con tỉnh rồi?

Tỉnh lúc nào thế?”

“Con tỉnh từ sớm rồi, uống thuốc, ăn chút gì đó, giờ đã khỏe hẳn.”

Nhìn mẫu thân, Lục Gia không kìm được cơn xúc động, nhưng để tránh lộ sơ hở, nàng đành cố gắng kiềm chế.

Nàng cúi xuống, đặt bát khoai môn và đĩa dưa cải lên bàn, vừa làm vừa nói:

“Con thấy trong nhà chẳng còn nhiều lương thực, chỉ có mấy thứ này, chúng ta tạm ăn đỡ vậy.”

Trương Thu Nương vốn đang lo lắng cho bệnh tình của nàng, thấy nàng cử động linh hoạt như vậy, không chỉ có vẻ khỏe hẳn mà còn trầm ổn, chững chạc hơn trước nhiều, trong lòng tuy bất ngờ nhưng cũng mừng rỡ.

Bà còn chưa kịp hỏi han gì thêm, lại nghe nàng nói thế, nhìn bát khoai môn thanh đạm trên bàn, rồi lại nhìn con gái xinh đẹp rạng rỡ, không khỏi thở dài một hơi, nước mắt lại dâng lên.

Lục Gia trêu đùa: “Nương à, từ nhỏ con đã theo người học nấu cơm, dù có khó ăn thì cũng không đến mức khiến người khóc đấy chứ?”

Trương Thu Nương phất tay hất tay nàng ra, mắng yêu:

“Ít giỡn đi!”

Nhưng nhờ vậy mà cơn tủi thân của bà cũng nguôi ngoai phần nào.

Bà lại thở dài một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn:

“Ta chỉ thấy thiệt thòi cho con.

Con không đáng phải chịu khổ như thế này.”

Lục Gia cắn một miếng khoai môn chấm đường, thản nhiên nói:

“Sao lại nói vậy?

Ai mà không phải sống như vậy chứ?

Con nghe nói nhà Xuân Nhi bên phố Đông còn phải dùng một củ khoai lang nấu thành cả nồi cháo đấy.

“Nhưng nếu người thấy con khổ quá, vậy ngày mai kiếm cho con một cha dượng giàu có đi.

Để con theo ông ta ăn ngon mặc đẹp.”

Nỗi tủi hờn còn sót lại trong lòng Trương Thu Nương lập tức bị chọc giận bay sạch.

Bà giơ tay vỗ vào lưng nàng một cái:

“Cả ngày chỉ biết trêu ta!”

Tuy mắng vậy, nhưng bàn tay còn lại vẫn không quên đẩy bát khoai môn về phía nàng, chỉ sợ nàng ăn không đủ no.

Từ thời Đường – Tống, vùng Giang Nam đã có câu: “Tô – Hồ đủ lúa, thiên hạ no đủ”.

Đến triều đại này, nhờ thiên thời địa lợi, lại càng có câu: “Hồ – Quảng đủ lúa, thiên hạ no đủ”.

Giờ đây, trong nội cảnh Hồ Nam, lương thực dồi dào, buôn bán thông suốt khắp cả nước, giúp cho cả hai miền Nam – Bắc cùng phồn vinh, cũng thúc đẩy vận tải đường thủy trong vùng phát triển mạnh mẽ.

Nhờ dòng sông rộng lớn, mấy bến cảng lớn dọc theo sông Tương Giang thuộc phủ Tầm Châu đã thịnh vượng suốt trăm năm nay.

Trương gia vốn là thế tộc lâu đời ở Sa Loan, phủ Tầm Châu, đời đời kinh doanh cửa hàng gạo ở bến cảng Sa Loan.

Thế nhưng, chi của Trương Hồng lại ít con nối dõi, bản thân ông lại mất cha từ sớm.

Khi bất ngờ tiếp quản gia sản, vì không giỏi làm ăn, ông đã phải đóng cửa không ít cửa hàng.

May mắn thay, vào thời điểm khó khăn nhất, ông gặp được quý nhân.

Lúc đó, chính lão gia nhà họ Tạ, một thương nhân giàu có ở Tầm Châu, đã chìa tay giúp đỡ, giúp ông vực dậy sản nghiệp gia tộc.

Nói đến Trương gia, đúng là một đám vong ân bội nghĩa!

Trước khi lão gia tử qua đời, mấy huynh đệ nhà họ Trương còn đứng trước giường ông mà thề thốt rằng sẽ chăm lo cho mẹ con Trương Thu Nương chu đáo.

Nhưng ngay khi tang sự vừa xong, bọn chúng lập tức trở mặt không nhận người!

Trưởng tử Trương Kỳ và vợ hắn, Hà thị, thậm chí còn khóa chặt cửa thông giữa hai nhà, viện cớ “không tiện mở cửa”.

Chẳng những vậy, đến ngày mãn thất (bảy bảy bốn mươi chín ngày), Hà thị còn sai người ném hết lễ vật mà Trương Thu Nương mang đến cúng tế!

Bị sỉ nhục đến mức đó, Trương Thu Nương cũng cắn răng tuyệt giao với Trương gia!

Thế nhưng, hai ba năm sau, Trương Kỳ và Hà thị lại liên tục viện cớ đào tiền từ Tạ gia.

Hôm nay thì nói trước đây đã chi tiền giúp Tạ Nghị, ngày mai lại nói Tạ gia vẫn còn nợ họ cái gì đó.

Ban đầu, vì giữ thể diện là con gái trưởng, Trương Thu Nương không muốn tranh chấp với bọn họ, chỉ coi như bỏ tiền ra để tránh phiền phức.

Ai ngờ, bọn họ lại được đà lấn tới, ỷ vào việc mẹ con bà không còn ai thân thích ngoài Trương gia, cuối cùng đến cả cửa hàng gạo mà Trương Hồng để lại cho góa phụ và trẻ nhỏ cũng bị bọn chúng tính toán cướp mất!

Tạ gia thế cô, Trương Thu Nương lại có con cái là nhược điểm, không đấu lại bọn họ, chỉ có thể nhẫn nhịn, dùng tiền tài để đổi lấy sự bình yên.

Nhưng một khi đã nhượng bộ, cuộc sống trong nhà càng ngày càng túng quẫn.

Trương Thu Nương càng nghĩ càng tự trách bản thân.

Giờ đây, ngay cả con gái bà cũng bị Trương gia nhắm vào, bà hối hận không nói nên lời.

Nếu không phải vì bà nhu nhược, Lục Gia sao phải chịu khổ như vậy?

Nghĩ đến đây, bà vội lau nước mắt, hít sâu một hơi như thể đã hạ quyết tâm:

“Con gái, con còn nhớ mình đến Sa Loan thế nào không?”

Lục Gia gật đầu, giọng điệu thản nhiên:

“Tất nhiên là nhớ.

Là cha mẹ đã cứu con từ trong rừng hoang, rồi mang con về Sa Loan.”

Làm sao nàng có thể quên?

Năm nàng năm tuổi, vào một đêm thu, Tưởng thị viện cớ đưa nàng ra ngoại thành tĩnh dưỡng, rồi sai người giả mạo phụ thân Lục Giai đến đón nàng.

Nàng tin tưởng bước ra cửa, để rồi bị bỏ rơi giữa vùng núi hoang vu.

“Nếu không phải mạng con lớn, tình cờ gặp được cha mẹ trên đường đưa Tạ Nghị về phương Nam, lại gặp mưa lớn phải trú chân ở nhà một thợ săn dưới chân núi, thì mười năm trước con đã bị dã thú xé xác rồi.”

Trương Thu Nương không ngờ nàng lại nhớ rõ như vậy, nước mắt lập tức rơi xuống.

Bà run rẩy lấy ra một vật từ trong tay áo, đặt vào tay Lục Gia:

“Nếu còn nhớ, vậy thì mau cầm lấy cái này, chạy về kinh mà bảo toàn mạng sống!

“Đây là miếng ngọc ta gỡ từ cổ con xuống năm đó.

“Vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, nhưng lúc ấy con chẳng chịu nói một lời.

“Chúng ta sợ con có liên quan đến người quan trọng nào đó, nhưng cũng không nỡ bỏ con lại, thế nên ta mới tháo ngọc, nhận con làm con gái, rồi mang con về Tầm Châu.

“Con vốn dĩ là tiểu thư quyền quý, phải được hưởng vinh hoa phú quý, phải gả cho con cháu thế gia môn đăng hộ đối.

“Con không nên phải chịu khổ như thế này!

“Giờ Trương Kỳ đã trở mặt vô lương tâm, con mau về kinh đi!

Quay lại cuộc sống vốn thuộc về con!”

Lục Gia không mấy để tâm, giọng điệu hờ hững:

“Con đã nhập tịch Tạ gia, con là người nhà Tạ gia, con có thể đi đâu được chứ?”

Kiếp trước, Trương Thu Nương cũng đã từng khuyên nàng như vậy.

Bà nghĩ rằng, trở về kinh thành, đón chờ nàng sẽ là phú quý giàu sang.

Nhưng đâu ngờ, thứ chờ đợi nàng lại là một cái hố sâu không đáy.

Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không chọn con đường cũ nữa!

“Ngốc quá!”

Trương Thu Nương gấp đến mức mắt đỏ hoe:

“Con không đi, ta cũng không bảo vệ được con!

“Hơn nữa, gia đình con vẫn đang tìm con!”

Lục Gia ngước lên, ánh mắt sắc bén:

“Sao người biết?”

Trương Thu Nương nghẹn ngào đáp:

“Trước đây không lâu, có người từ kinh thành đến, nói là đang tìm đại tiểu thư nhà họ.

“Ta nghe lén được một chút, thấy thời gian, địa điểm và đặc điểm mà họ mô tả trùng khớp với con.

“Thế nên ta đã mang miếng ngọc này đến phủ Tầm Châu dò hỏi.

“Thì ra, bọn họ đang tìm con gái của Lễ Bộ Thượng Thư Lục Giai!

“Miếng ngọc mà năm đó con đeo trên cổ, chính là của nhà họ Lục!”

Trương Thu Nương lau nước mắt, tiếp tục:

“Ta còn chưa kịp nói cho con biết, thì con đã gặp phải chuyện này!

“Con gái, con là thiên kim tiểu thư của thế gia đại tộc!

“Mẫu thân con là chính thất quý phu nhân, còn cha con đã là trọng thần đương triều, là đại thần được Hoàng thượng sủng tín!

“Con không cần phải chịu nhục ở đây!

Không cần phải đối mặt với đám súc sinh Trương gia hay Lý Nhị kia!

“Ta sẽ đi vay tiền của Lý thẩm ngay bây giờ!

“Con lập tức mang miếng ngọc này theo, chạy về kinh thành tìm cha ruột của con đi!”

Nói rồi, bà đứng dậy.

Nhưng Lục Gia lập tức đè vai bà xuống, ánh mắt sâu thẳm:

“Người vừa nói, những kẻ đi tìm con… trông như thế nào?”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 6: Tuyệt Đối Không Để Hỏng Việc!


Trương Thu Nương hồi tưởng một lúc, rồi nói:

“Là một nam nhân gầy cao, khoảng ba mươi tuổi, bên này có một nốt ruồi—” Bà chỉ vào góc trán trái, “Hắn để râu ngắn, mọi người gọi hắn là Quách gia.”

Lục Gia vừa nghe xong, liền cười lạnh, thản nhiên ngồi trở lại:

“Quả nhiên là hắn.”

Đã tìm đến tận Tầm Châu, mối hận cũ này sao có thể không tính toán rõ ràng đây?

Trước khi bị Tưởng thị vứt bỏ, Lục Gia từng là đại tiểu thư của Lục gia, được cưng chiều như trăng trên trời cao.

Nàng mất mẹ từ trong tã lót, nhưng phụ thân nàng, Lục Giai, không để nội tổ phụ nuôi nấng mà tự tay nuôi nàng bên mình.

Lúc nàng ba tuổi, Lục Giai được thăng lên làm Lễ Bộ Thị Lang.

Không lâu sau đó, Tưởng thị, nghĩa nữ của Nghiêm Tụng – Nội Các Thủ Phụ, được gả cho ông.

Lục gia là thế gia quan lại lâu đời, nội tổ phụ của Lục Giai từng là danh thần.

Bản thân Lục Giai nổi tiếng từ nhỏ, hai mươi tuổi từ Hàn Lâm Viện Biên Tu thăng lên Lễ Bộ Lang Trung, hai mươi ba tuổi nhờ tài văn chương xuất sắc mà được Hoàng đế để mắt tới, đích thân điểm làm Lễ Bộ Thị Lang.

Nhìn vào, ai cũng thấy Lục Giai không cần dựa vào ai cũng có tương lai rực rỡ.

Vậy mà không ai ngờ, ông lại vui vẻ cưới Tưởng thị, rồi dần trở thành một phần của phe cánh Nghiêm Tụng, cuối cùng biến thành “tiểu gian thần” trong mắt thiên hạ.

Khi còn nhỏ, Lục Gia và vị phụ thân gian thần này vẫn còn khá hòa thuận.

Khi đó, nàng không hiểu thế nào là “gian thần”, chỉ biết rằng cha nàng rất bận rộn, yêu sách vở, giỏi thay đổi sắc mặt.

Khi rảnh rỗi, ông thường đặt nàng lên đầu gối, đọc thơ văn cho nàng nghe.

Khi nàng nghịch ngợm, ông sẽ vội vã bẻ một cành cây dọa nàng.

Nhưng khi có khách đến, ông lại lập tức đổi sắc mặt, từ nghiêm khắc biến thành tươi cười tiếp đón.

Nhưng dù sao, ông cũng ít khi ở nhà.

Khi thì đi giám sát vận chuyển lương thực mấy tháng, khi thì kiểm tra tiến độ xây dựng hoàng lăng mười ngày nửa tháng.

Mà những lúc ông vắng nhà, người tiếp quản nàng chính là Tưởng thị.

Ban đầu, Lục Gia và Tưởng thị không can thiệp vào nhau.

Sau khi sinh Lục Anh, Tưởng thị bận rộn chăm con, còn Lục Giai thì quanh năm công vụ bận rộn, hai vợ chồng xa cách, liên tục vài năm không sinh thêm đứa nào.

Chính vào thời điểm Lục Giai đến Lạc Dương điều tra vụ án, Lục Gia bị vứt bỏ.

Còn Quách gia, tên thật là Quách Lộ, là con chó trung thành bên cạnh Tưởng thị.

Sau khi nàng trở về kinh, chính hắn ta là kẻ được Tưởng thị phái đến giám sát nàng ngày đêm, viện cớ là để bảo vệ nàng.

Bây giờ nghĩ lại, nếu Tưởng thị đã có thể sai người tìm đến Tầm Châu, thì có nghĩa là ngay từ đầu, bà ta vẫn luôn nắm giữ một số manh mối về nàng.

Nhưng nàng không ngờ rằng, sau mười năm, bà ta vẫn còn tìm kiếm nàng!

Kiếp trước, Lục Gia tự mình quay về Lục gia, hoàn toàn không biết còn có chuyện này!

Tưởng thị tìm nàng làm gì?

Chỉ để thay Lục Anh xuất giá ư?

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm chắc chắn:

“Con không về!”

Trương Thu Nương nóng nảy:

“Tại sao?”

“Chưa phải lúc.”

Về, tất nhiên là phải về.

Nàng đường đường là đại tiểu thư của Lục gia, cớ gì phải nhường gia tộc cho kẻ khác?

Tưởng thị vứt bỏ nàng, món nợ này, đời này không thể không đòi lại.

Bây giờ lại có thêm chuyện này, làm sao nàng có thể bất cẩn được?

“Không phải lúc?

Chờ đến khi nào mới là lúc?”

Trương Thu Nương đứng bật dậy, giọng nói đầy lo lắng:

“Trương gia có tiền có thế, Hà thị là loại chuyện gì cũng dám làm!

“Trong tay bà ta có tờ giấy đó, nếu gây chuyện lên đến huyện nha, chúng ta không thể cãi lý được!

“Nếu bọn họ đã quyết tâm nhắm vào con, không dùng được cách quang minh chính đại, thì sẽ giở trò ngấm ngầm.

“Đến lúc đó, dù nhà con ở kinh thành có nhận được tin, cũng không kịp cứu con đâu!”

“Đợi con chuẩn bị sẵn sàng đã.”

Lục Gia cầm khăn lau tay, nhìn Trương Thu Nương một cái.

Nếu Tưởng thị chưa sai người đến tận cửa, vậy có nghĩa là bọn họ vẫn chưa xác định chính xác nơi ở của nàng.

Mà quan trọng hơn, lúc này Lục Giai cũng không có mặt trong triều đình.

Kiếp trước, nàng mất hai tháng đi đường về nhà, rồi thêm hai tháng nữa Lục Giai mới trở lại kinh.

Về phần vị phụ thân gian thần này, nàng thật sự khó đánh giá.

Ông là người rước Tưởng thị vào cửa, cũng là người gián tiếp hại nàng.

Khi nàng trở về, ông đã không thể bảo vệ nàng khỏi âm mưu thế thân của Tưởng thị.

Nhưng sau này, chính ông lại âm thầm chăm lo cho Trương Thu Nương và Tạ Nghị suốt ba năm, cũng là người giúp nàng và họ khôi phục liên lạc.

“Tỷ?

Tỷ!”

Hai mẹ con vừa nói đến đây, ngoài sân vang lên tiếng gọi của Tạ Nghị.

Lục Gia nhìn Trương Thu Nương, rồi bước ra ngoài.

Vừa lúc đó, Tạ Nghị chạy đến cổng sân, trên tay cầm một bộ quần áo vải thô, sau lưng còn có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi—

Không ngờ lại chính là bạn thân của hắn, Lý Thường.

Hai người vừa th* d*c vừa nói:

“Chuyện tỷ dặn ta làm, ta đã thu xếp ổn thỏa rồi.

Nhưng ta sợ Lý Nhị từng gặp ta, nếu ta ra mặt thì dễ bị lộ sơ hở, nên ta để Lý Thường mặc bộ quần áo này đi truyền tin thay.”

“Chúng ta tìm được Lý Nhị ở đầu phố.

Tên khốn đó vừa nghe tỷ tỉnh lại, hai mắt sáng rỡ như đèn lồng!

“Đến khi Lý Thường bảo rằng Trương gia muốn hắn lén đến Tạ gia vào ban đêm gặp tỷ, hắn vui mừng đến mức suýt nhảy ba trượng lên trời!”

“Thấy rõ là hắn còn muốn gây chuyện với tỷ!

Nếu không phải ta biết không thể hành động l* m*ng, ta đã lao vào đánh hắn một trận rồi!”

Tạ Nghị tức giận đến mức đá đổ cả đống củi trong sân.

Lý Thường cũng gọi một tiếng “Tỷ”, rồi nói:

“Ta đã xin nghỉ việc ở bến tàu hôm nay để đến giúp các người!

Lý Nhị luôn dẫn theo đám lâu la, ta sợ một mình Tạ Nghị không xoay sở được.”

“Thế thì càng tốt!”

Lục Gia biết hai người này thân thiết như huynh đệ, huống hồ Lý Thường lớn hơn Tạ Nghị hai tuổi, thể trạng cũng vạm vỡ hơn, có hắn giúp đỡ chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!

“Nhưng không làm ở bến tàu, cha ngươi không nói gì chứ?”

“Không sao!

Ta đã nói chuyện trước với ông ấy rồi.”

Lục Gia nghe vậy, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

“Vậy thì phiền ngươi giúp ta truyền lời cho Lý thúc một chuyện nữa.”

Nói xong, nàng ghé sát tai Lý Thường, thì thầm dặn dò vài câu.

Sau khi Lý Thường rời đi, Trương Thu Nương vừa vặn bước đến, nhìn cảnh tượng trong sân mà khó hiểu:

“Các ngươi đang bàn bạc chuyện gì vậy?”

Lục Gia cười:

“Đánh chó.”

Nói rồi, nàng khoác tay mẫu thân, cười híp mắt:

“Đúng lúc con có chuyện muốn bàn với người.

A nương cũng có việc cần làm đấy!

“Tạ Nghị, trước tiên dời đống rơm trong sân đi một chút…”

Lục Gia tỉnh dậy sớm hơn đời trước một ngày, nhờ vậy Tạ Nghị kịp thời ngăn chặn Trương Thu Nương bị thương.

Nhưng mục đích của Trương gia và Lý Nhị đối với nàng, đối với Tạ gia, thì vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Nếu Hà thị đã dám nói lời độc địa với Trương Thu Nương, lẽ nào mụ ta lại ngu ngốc chờ đợi?

Trời đổ mưa, công việc ngoài bến tàu đều bị đình trệ.

Hôm nay, Tạ Nghị vốn cũng định đi làm, nhưng vì trời xấu nên hắn được nghỉ.

Trong khi đó, Trương Thu Nương cũng nhận một mẻ gia công ô dù, đang ở nhà quét dầu lên khung dù, không cần ra ngoài.

Vậy nên, hai mẹ con thừa thời gian để “chăm sóc” cho bệnh nhân vừa khỏe lại là Lục Gia.

Khoảng giữa trưa, lúc mặt trời đã ngả về Tây, Tạ Nghị mời được đại phu Trần lão đến xem bệnh cho Lục Gia.

Sau đó, Trương Thu Nương ra chợ mua thuốc.

Chỉ trong một buổi, cả xóm trên ngõ dưới đều biết Lục Gia đã tỉnh lại.

Mọi người đều vui mừng thay Trương Thu Nương, hàng xóm cũng lần lượt ghé qua thăm nom.

Bên phía Trương gia, dấu tay đỏ ửng trên mặt Hà thị vẫn chưa lặn đi.

Mụ soi gương thấy gương mặt mình vẫn còn sưng, lại giận đến nghiến răng nghiến lợi, chửi mắng một trận.

Đột nhiên, mụ nghe được tin Lục Gia đã tỉnh, cơn giận trong lòng liền tan đi một nửa.

Mụ lập tức sai người trèo lên tường phía Tây, nghe ngóng tình hình Tạ gia.

Không lâu sau, nha hoàn thở hổn hển chạy vào báo:

“Đại nương tử!

Biểu tiểu thư thật sự đã tỉnh!

Nô tỳ tận mắt thấy nàng đi lại dưới hiên nhà!”

Hà thị vội hỏi:

“Ngươi nhìn kỹ chưa?

Thật sự có thể đi lại?”

“Thật ạ!

Dù mới đi vài bước đã phải nghỉ, nhưng trông có vẻ không sao cả.

“Trần đại phu cũng nói, chỉ cần dưỡng thêm một, hai ngày nữa là hồi phục hoàn toàn!”

“Hay lắm!”

Hà thị nghiến răng, đập mạnh xuống bàn:

“Chỉ cần nó tỉnh, việc gả chồng sẽ không còn là vấn đề!

“Ta mà không bắt được nó, thì ta uổng làm đại nương tử của Trương gia!”

Nha hoàn cũng bồi thêm một câu:

“Thái thái đứng hàng trưởng nữ, mà đại nương tử lại bị xem thường như vậy, đúng là quá đáng.

“Nhưng mà… dường như đại nương tử chỉ đòi ba trăm lượng bạc thôi?

Có phải quá rẻ rồi không?”

Hà thị trừng mắt quát:

“Ngươi biết cái gì?!

“Đòi nhiều quá, bọn chúng có trả nổi không?

“Ba trăm lượng còn khiến chúng đắn đo, nếu đòi một, hai ngàn lượng, bọn chúng sẽ giở trò ăn vạ mất!”

Nha hoàn co rụt cổ, cúi đầu rời khỏi phòng.

Vừa bước đến hiên nhà, nàng lại quay lại báo:

“Đại lão gia đến rồi!”

Trương Kỳ sải bước vào cửa, vừa thấy vết đỏ trên mặt vợ, hắn liền hỏi ngay:

“Sao nàng lại đánh nhau với đại tỷ?

“Sao lại cho bà ấy xem tờ giấy kia?

“Sao lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này?”

“Hừ!

Không cho bà ta xem, bà ta biết điều chắc?

“Bà ta biết trong tay chúng ta có nhược điểm của bà ta, nếu Lục Gia trốn mất thì sao?”

“Trốn?

Nó trốn đi đâu?”

Hà thị cười lạnh, chống nạnh:

“Cái huyện Sa Loan này là địa bàn của Trương gia!

Nó mà dám trốn, ta lập tức bắt nó trói vào kiệu hoa, khiêng thẳng đến giường của Lý Nhị!”

“Hồ đồ!”

Trương Kỳ tức giận đến mức đập bàn ầm ầm:

“Nàng từng thấy bà ta nhường bước cho ai chưa?

“Nếu dễ đối phó như vậy, bà ta còn đến tận nhà đánh nàng sao?

“Nàng có biết không, lúc bà ta đi mua thuốc, đã mua mấy đôi giày nữ, toàn bộ đều đúng cỡ của Lục Gia!

“Hơn nữa, bà ta còn đến huyện nha hỏi thăm về giấy thông hành!”

“Nếu không muốn chạy trốn, thì mua giày và hỏi giấy thông hành làm gì?!”

Hà thị lập tức hoảng hốt, tay đang chỉnh tóc cũng khựng lại:

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

“Vừa mới đây!”

Trương Kỳ giận đến mức giọng nói cũng cao vút:

“Nếu thật sự để bọn chúng trốn được, thì chúng ta sẽ mất trắng cả vốn lẫn lời!”

Hà thị cũng bấn loạn:

“Ta lập tức sai người theo dõi bọn chúng!”

“Còn đợi gì nữa?

Đi ngay đi!”

Trương Kỳ thúc giục:

“Trông chừng cẩn thận, nhất là ban đêm, tuyệt đối không để xảy ra sai sót!”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 7: Đánh Chó!


Vừa đến giờ Dậu (17h – 19h), bầu trời càng trở nên đen kịt.

Cả buổi chiều trôi qua y như ngày thường, chẳng có gì khác biệt.

Tạ Nghị vớt được mẻ lưới mà hắn đã thả ở con lạch nhỏ, bắt được hai con cá trắm lớn, mấy con lươn, cá chạch, còn có cả ít tôm sông.

Đúng lúc chạng vạng tối, Lý Thường ghé qua, cha hắn, Lý đạo sĩ, còn bảo hắn mang theo một sọt gạo nếp mà người ta biếu sau khi làm đám tang.

Trương Thu Nương giữ lại lươn và cá chạch để nuôi tiếp, chỉ giết cá, thêm ít đậu phụ, cắt vài quả ớt, hầm một nồi canh lớn.

Bà còn nấu một nồi cơm nếp với táo đỏ và hạt sen.

Tận dụng ít bì lợn mà Lưu đồ tể ở đầu hẻm cho, bà tráng một lớp dầu dưới đáy nồi, đập trứng rồi đánh đều với cơm nếp nóng hổi, rang lên thơm phức.

Mọi người rủ Lý Thường ở lại ăn, nhưng hắn chỉ chỉ về phía bức tường phía đông.

Ai nấy đều hiểu ngầm, tiễn hắn ra ngoài.

Dù vậy, Trương Thu Nương vẫn để lại cho hắn một bát cơm nếp, giữ ấm trong nồi.

Thực ra, đậu phụ và trứng đều là nhà nuôi, ớt cũng tự trồng, cá vớt được không tốn tiền, trong sân có cây táo đỏ.

Gần đó, trấn Hoa Thạch vốn là nơi trồng sen tiến cống, đến mùa thu hoạch, chỉ cần đến phụ giúp, không chỉ kiếm được công, mà còn có thêm ít hạt sen mang về.

Tóm lại, nếu chăm chỉ, sống dựa vào núi, cạnh sông, thì ít nhất cũng không đến mức chết đói.

Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ.

Người sống trên đời, không thể chỉ lo cơm ăn áo mặc, mà còn phải tích lũy năng lực ứng phó với biến cố.

Kiếp trước, sau khi vào kinh, Lục Gia nhanh chóng rơi vào vòng xoáy không thể tự quyết, chỉ kịp gửi thư báo bình an, rồi không còn thời gian nào liên lạc với Trương Thu Nương nữa.

Sau này, nàng nghe nói cha nàng đã cử người đến Tầm Châu tìm mẫu thân, còn đưa cho bà bạc và một cửa hàng, giúp cuộc sống ổn định, nàng mới yên lòng.

Nhưng ai ngờ được—

Tạ Nghị mất cha năm bảy tuổi, lúc nhỏ đọc sách với cha một thời gian, sau đó cũng chỉ học toán pháp với Trương Hồng trong hai năm.

Sau khi Trương Hồng qua đời, hắn phải gánh vác gia đình, tức là từ năm chín tuổi đã không còn được học hành đàng hoàng.

Cả Trương gia lẫn Tạ gia đều làm thương nhân, nhưng ngoài khả năng tính toán giỏi, Tạ Nghị lại không hề tinh thông thủ đoạn làm ăn.

Số bạc và cửa hàng mà Lục Giai cấp cho họ, cuối cùng vẫn bị kẻ khác lừa mất.

Đủ thấy, nếu không có khả năng quản lý tài sản, không chỉ đói kém mà còn có thể mang họa vào thân.

Kiếp trước, Tạ Nghị chỉ sống đến năm mười tám tuổi.

Nếu hắn có chút bản lĩnh kinh doanh, ít nhất cũng có thể vực dậy Tạ gia, dù không làm ăn lớn, cũng có thể giữ được tài sản trong tay.

Sau bữa tối, Lục Gia không muốn lãng phí dầu đèn, bèn ngồi sau bếp nhóm lửa, chăm chú nhìn bong bóng nước sôi lăn tăn trong chiếc ấm đất, vừa nhìn vừa suy nghĩ.

Ngoài trời, mưa bụi lất phất.

Khoảng giờ Tuất (19h – 21h), từ góc tường bên hông nhà truyền đến hai tiếng mèo kêu.

Lục Gia đặt kẹp than xuống, nhấc ấm nước sôi đặt lên bếp than giữ ấm, rồi lấy một ấm nước nửa sôi khác treo lên lửa, sau đó nhẹ nhàng đi về phía nhà chứa củi ở góc tây sân trước.

Tạ Nghị và Lý Thường đều đang ở đó.

Lý Thường đã thay bộ quần áo của gia nhân Trương gia mà hắn mang đến lúc chiều, còn Tạ Nghị thì nghiến răng, khẽ chỉ về phía bức tường phía đông, hạ giọng:

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tỷ, từ chiều đến giờ, bọn họ đã sai người theo dõi rồi.

“Bọn chúng nhất định muốn ép tỷ vào nhà họ Lý!

“Ngoại tổ phụ ta đúng là quá đáng thương, giúp Trương gia bao nhiêu năm, rốt cuộc lại nuôi ra mấy kẻ vong ân bội nghĩa này!

“Nghĩ mà tiếc công ơn nội tổ phụ ta đã giúp đỡ Trương gia, đúng là không đáng!”

Tạ Nghị nói thẳng, nhưng lý lẽ cũng chẳng sai.

Năm đó, Trương gia chỉ là một thương nhân nhỏ lẻ, chính nhờ lão gia nhà họ Tạ quý trọng nhân phẩm của Trương Hồng, nên mới ra tay giúp đỡ, để ông dần gây dựng được cơ nghiệp.

Lúc sinh thời, Trương Hồng không chỉ trở thành phú hộ giàu có nhất huyện Sa Loan, mà còn có tiếng tăm trong giới thương nhân phủ Tầm Châu.

Có thể nói, nếu không nhờ Tạ gia, Trương gia tuyệt đối không thể có được gia sản như ngày nay!

Cũng chưa biết chừng, mấy cửa hàng tổ truyền của bọn họ đã sớm mất sạch!

Hà thị nếu không có Tạ gia, sao có thể ở nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng?

Ngay cả nhà mẹ đẻ của mụ ta cũng chỉ là nông hộ bình thường, có thể đeo vàng mang bạc, chẳng phải cũng là nhờ bám vào Tạ gia hay sao?

“Đến rồi!”

Vừa nói xong, từ bên ngoài bức tường phía trước vang lên tiếng động.

Lục Gia ra hiệu bằng mắt, Tạ Nghị liền lẻn ra ngoài, mượn đống rơm dưới tường để ẩn nấp, rồi trèo lên thang gỗ.

Bên ngoài, mấy người đang tụ tập lén lút dưới cổng chính, thầm thì bàn bạc điều gì đó.

Họ cầm đèn lồng, ánh sáng rọi lên khuôn mặt háo sắc của Lý Nhị, làm nổi bật vẻ gian tà của hắn.

Tạ Nghị thấy rõ ràng, liền nhảy xuống thang.

Vừa lúc này, Lý Thường lặng lẽ men theo bức tường, đến gần cổng chính, nhẹ nhàng tháo then cửa, ghé đầu ra ngoài, hạ giọng nói:

“Nhị gia phải không?

Người đông khó ra tay, để gia đinh đứng ngoài đi, ngài theo ta vào trong là được.”

Lý Nhị vừa nghe, hai mắt sáng rỡ, lập tức bỏ lại đám tùy tùng, hối hả theo sau Lý Thường, lách vào cổng.

“Biểu tiểu thư đâu?”

Lý Thường cười mỉm, tiện tay đóng cửa lại:

“Ở bên trong.”

Lúc này, trong bếp, nước trên bếp đã sôi sùng sục.

Cửa trước vừa hé mở, cái đầu đang thò ra từ bức tường phía đông cũng nghe động tĩnh, vội nhìn sang.

Lục Gia lập tức xách một ấm nước sôi, sải bước leo lên bệ chuồng gà sát tường, giơ tay hất thẳng vào cái đầu đó!

“Aaaaaaa—!!!”

Bên ngoài tường lập tức vang lên tiếng thét thảm thiết.

Lục Gia quanh năm làm việc, tay chân nhanh nhẹn, không đợi tiếng hét ngớt đi, nàng lại hắt tiếp ấm nước thứ hai!

Lần này, bên ngoài gào thét ầm ĩ, kẻ bị tạt nước sôi lăn lộn trên đất, chẳng còn tâm trí để ý đến tình hình trong Tạ gia nữa!

Đúng lúc này, Lý Nhị vừa bước chân vào sân.

Vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hắn theo phản xạ dừng bước.

Chưa kịp phản ứng, Tạ Nghị đã lặng lẽ áp sát từ phía sau, vung mạnh chốt cửa, nện thẳng vào đầu gối hắn!

Lý Nhị lảo đảo ngã sấp xuống.

Lý Thường đã sớm chuẩn bị bông vải, lập tức nhét chặt vào miệng hắn!

Đồng thời, Tạ Nghị nhanh chóng trói chặt tay chân hắn lại.

“Trùm bao!”

Tạ Nghị ra hiệu, Lý Thường lập tức giũ mạnh chiếc bao tải, trùm thẳng lên Lý Nhị.

Bên kia tường, trong Trương gia, Trương Kỳ và Hà thị vừa mới đặt lưng xuống gối, chợt nghe tiếng la hét vang lên từ hướng tây.

Hai người giật mình bật dậy!

“Cái gì vậy?!” Hà thị còn chưa kịp hoàn hồn.

“Bẩm lão gia, không hay rồi!”

Trương Kỳ còn chưa phản ứng, thì tiếng kêu đã vọng đến tận cửa phòng!

Nghe rõ là giọng của gia đinh được cắt cử theo dõi Tạ gia, Trương Kỳ vội chạy ra mở cửa, quên cả mang giày cho đàng hoàng.

Gia đinh lảo đảo chạy đến trước mặt hắn, vừa thở vừa chỉ ra phía sau:

“Lão, lão gia!

Tạ gia…

Tạ gia có bẫy!”

“Cái gì?!”

Trương Kỳ sửng sốt, nhưng còn đâu thời gian để hỏi!

Hắn hấp tấp chạy thẳng đến bức tường phía tây.

Dưới chân tường, hai tên gia đinh đang ôm mặt, ôm cổ, cả người ướt sũng, hơi nước bốc lên nghi ngút giữa đêm lạnh, da trên mặt và cổ đỏ rực, nổi đầy bọng nước!

“Chuyện quái gì thế này?!” Trương Kỳ kinh hãi.

Gia đinh báo tin vội nói:

“Lão gia, Tạ gia giở trò!

Chúng hắt nước sôi lên đầu bọn tiểu nhân!”

Trương Kỳ lùi lại hai bước, quay sang nhìn cánh cửa ngăn giữa hai nhà vốn đã bị khóa chặt từ lâu, nghiến răng quát:

“Mở khóa!”

Bên phía Tạ gia, Tạ Nghị và Lý Thường đã lôi Lý Nhị vào kho chứa củi.

Cả hai đều làm việc tay chân ở bến tàu, khỏe hơn người thường, mà Lý Nhị thì quanh năm hoang dâm tửu sắc, sức đâu mà chống cự nổi hai người bọn họ?

Lúc Trương Kỳ đến chân tường, Lý Nhị đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Cửa vừa mở, Trương Kỳ vội vã cầm đèn lồng, xông vào sân Tạ gia.

Cùng lúc đó, Tạ Nghị và Lý Thường cũng nhìn chuẩn thời cơ, lôi Lý Nhị, vừa bị bịt miệng, trói tay, từ trong bao tải ra, mạnh tay đẩy hắn ra khỏi kho củi!

Từ trước đến nay, Lý Nhị luôn tác oai tác quái trong huyện Sa Loan, chỉ có hắn bắt nạt người khác, nào đến lượt ai dám động đến hắn?

Bây giờ, dù miệng bị nhét giẻ, tay bị trói, nhưng chân vẫn còn tự do.

Vừa thấy ánh đèn ngoài sân, hắn lập tức hoảng sợ, chẳng buồn nghĩ nhiều, chỉ cắm đầu chạy thẳng ra cổng!

Trương Kỳ cả ngày thấp thỏm, chỉ lo Lục Gia bỏ trốn.

Vừa bước vào sân, ông ta đã thấy một bóng người lao ra khỏi kho củi, chạy thục mạng về phía cổng.

Không kịp suy nghĩ, ông ta nhào tới, vươn tay túm chặt cổ áo kẻ kia:

“Chạy đi đâu?!”

Ngay khoảnh khắc Trương Kỳ kéo Lý Nhị lại, Tạ Nghị và Lý Thường mỗi người cầm một cây gậy, lặng lẽ áp sát sau lưng ông ta.

Bộp!

Bộp!

Bọn họ vung gậy, dập tắt hết mấy chiếc đèn lồng trên tay đám gia đinh.

Ngay sau đó, hai người liền nhắm vào Lý Nhị, vừa đánh vừa gầm lên:

“Dám động vào biểu tiểu thư của bọn ta à?

Đánh chết tên khốn này!”

“Ngươi tưởng Trương gia bọn ta ngu chắc?

Ai lại đem cháu gái bán cho loại khốn kiếp như ngươi?”

“Chuyện vừa rồi chỉ là thử ngươi thôi!

Không ngờ ngươi thật sự có gan trèo tường vào nhà người ta giữa đêm khuya!”

“Ngươi không động não xem, dám vấy bẩn biểu tiểu thư, bọn ta làm cữu -cữu mẫu chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn?

Hôm nay không đánh chết ngươi thì uổng công làm người!”

Lời mắng rào rào như súng liên thanh, gậy gộc giáng xuống như gõ trống trận.

Không chỉ đám gia đinh Trương gia đứng sững sờ, mà ngay cả Trương Kỳ cũng há hốc mồm, chết lặng!

Trời mưa, đêm tối, đèn vừa tắt, cả sân tối đen như mực.

Ông ta vốn đề phòng Lục Gia trốn đi, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nào khác.

Lúc tóm được Lý Nhị, ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Người này trông không giống Lục Gia, trên người còn bị trói…

Rốt cuộc, Tạ gia đang giở trò gì?!

Còn chưa kịp nhìn rõ người kia là ai, hắn đã bị đánh rồi!

Hai kẻ vừa xông ra này là ai?

Sao bọn chúng lại mạo danh nhà họ Trương để đánh người?

Mà người bị đánh rốt cuộc là ai?!

Nghe những lời kia, Trương Kỳ bỗng chột dạ!

Dường như đáp án đã ngay trước mắt, nhưng khổ nỗi, trời tối đen như mực, không chỉ nhìn không rõ kẻ bị đánh, mà ngay cả hai kẻ đang đánh người là ai ông ta cũng chẳng thấy rõ.

Nhưng có một điều ông ta có thể chắc chắn—

Hai kẻ ra tay tuyệt đối không phải người nhà họ Trương!

Ông ta bị lừa rồi!

Ý thức được điều này, cơn lạnh quét qua sống lưng ông ta, khiến ông ta rùng mình một cái, vội hét lên:

“Dừng tay!”

Nhưng Tạ Nghị và Lý Thường nào thèm nghe?

Nhân lúc trời tối, cả hai ra sức vung gậy, đánh cho Lý Nhị đến mức hắn chỉ còn biết thở phì phò, không còn sức giãy giụa nữa.

Trương Kỳ cuống lên:

“Thắp đèn!

Mau thắp đèn!”

Đám gia đinh luống cuống đi tìm đèn lồng.

Tạ Nghị nhân cơ hội này, nhắm ngay mông Lý Nhị, đá thêm một cước.

Sau đó, hắn nhanh chóng rút về hậu viện.

Còn Lý Thường thì sải bước đến cổng chính, rút then cửa, rầm một tiếng đẩy cổng mở toang!

Lúc này, Lý Nhị đã bị đánh đến mức da tróc thịt bong, toàn thân phẫn nộ.

Đột nhiên, hắn bị kéo giẻ trong miệng ra, có thể nói chuyện lại được.

Nhìn thấy cửa mở, hắn nhớ ra bên ngoài còn có đám tay chân của hắn đang chờ!

Nếu không gọi người vào cứu, chẳng lẽ chờ chết ở đây sao?!

Hắn lập tức gào lên:

“Người đâu!

Mau vào đây!

Hủy diệt cái nhà họ Trương này cho ta!!!”

Giọng hét khản đặc vừa vang lên, Trương Kỳ như thể bị một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân!

Là Lý Nhị!

Đúng là hắn ta!

Khi nghe Lý Thường nói những lời kia, trong lòng Trương Kỳ đã lờ mờ nghi ngờ.

Nhưng lúc đó, chính ông ta cũng đang bị dồn ép, lại không tin Lý Nhị có lý do gì để mò đến đây vào ban đêm.

Bây giờ, khi xác nhận được người này chính là Lý Nhị, tay cầm đèn lồng của Trương Kỳ cũng run lên, suýt nữa làm rơi mất!

“Dám gài bẫy đại gia?!

Đánh chết ngươi!”

Không đợi Trương Kỳ kịp hoàn hồn, bốn, năm tên đại hán cầm gậy đã xông vào sân, nhìn rõ mục tiêu dưới ánh đèn lồng, lập tức vung gậy giáng xuống đầu ông ta!
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 8: Tấm lòng bảo vệ cháu của cữu cữu!


Trương Kỳ hoảng sợ đến mức giọng khản đặc.

Ông ta vừa né tránh đòn gậy, vừa điên cuồng túm lấy Lý Nhị:

“Thế nào lại là ngươi?!

Sao ngươi có mặt ở đây?!”

Gia đinh nhà họ Trương không dám không bảo vệ chủ nhân, nhưng cho dù có ra sức cản trở, gậy gộc nhà họ Lý vẫn vung xuống, khiến Trương Kỳ lãnh không ít đòn.

Bên kia, dây trói trên người Lý Nhị cũng đã được cởi.

Sau trận đòn hiểm ác vừa rồi, một bên mắt hắn sưng đến mức không mở ra được, khắp người đầy thương tích, cơn giận không chỗ phát tiết.

Nghe Trương Kỳ nói vậy, hắn nào còn nhịn được nữa?

Không cần đợi đám tiểu nhị ra tay, hắn tự lao lên, túm lấy cổ Trương Kỳ, vừa đánh vừa quát:

“Trương khốn kiếp!

Đồ con mẹ nó súc sinh!

Ngươi còn dám hỏi ta à?

Hôm nay ông liều với ngươi!”

Bị Lý Nhị nhào tới, Trương Kỳ tiến thoái lưỡng nan, đánh thì càng khó biện minh, mà không đánh thì thiệt thòi chỉ rơi vào ông ta!

Trong lúc hoảng loạn, ông ta ra sức gỡ tay Lý Nhị, lớn tiếng hét lên:

“Chuyện này không liên quan đến ta!

Là có kẻ hãm hại ta!”

“Cữu cữu!”

Trương Kỳ vừa dứt lời, bỗng nghe thấy một giọng nói mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào từ hậu viện nhà họ Tạ vọng ra.

Trương Kỳ giật nảy mình quay đầu lại, chỉ thấy Lục Gia đã bước ra khỏi phòng, vịn vào cột hành lang mà đứng, ánh mắt bi thương, giọng nói đầy cảm kích:

“Đêm nay may nhờ có chủ ý của cữu cữu, ta mới thoát khỏi kiếp nạn này.

Nếu không, chỉ e Tạ Gia ta cũng chỉ có con đường trong đêm nhảy xuống Tương Giang mà thôi!”

“Cữu cữu có lòng bảo vệ cháu như vậy, Gia nhi nhất định khắc ghi trong lòng.”

Trương Kỳ kinh ngạc đến rớt cả cằm!

Cái gì mà lòng bảo vệ cháu?!

Ai bảo vệ nàng ta chứ?!

Việc này thì liên quan gì đến ông ta?

Vì sao nàng ta lại nói ra những lời hồ đồ như thế?

Đây chẳng phải cố ý muốn đổ tội lên đầu ông ta sao?!

“Ngươi câm miệng cho ta!

Trương Thu Nương—”

“Đại cữu.”

Trương Kỳ vừa mở miệng mắng, Thu Nương đã chậm rãi bước ra, đứng bên cạnh Lục Gia, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự cảm kích sâu sắc:

“Chúng ta ngày thường cãi cọ là vậy, thật không ngờ đến lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào đại cữu!”

“Sao lại nói ‘chặt đứt xương, gân vẫn còn liền’ chứ?”

“Lần này Gia nhi chịu oan khuất lớn như vậy, may có cữu cữu ra tay giúp đỡ, chống lưng cho chúng ta.

Nếu không, làm sao chúng ta báo được mối thù này?”

“Chuyện trước chuyện sau, đều là do cữu cữu tốn công tốn sức bày mưu tính kế, dụ tên cẩu tặc này mắc bẫy, lại khiến hắn ăn trận đòn thừa sống thiếu chết, để chúng ta hả giận.”

“Cữu cữu, có tấm lòng thương yêu con cháu như vậy, cũng không uổng công bọn trẻ nhà ta ngày thường luôn nhớ đến cữu cữu!”

— Trời ơi!

Sắc mặt Trương Kỳ trắng bệch, hắn gào lên:

“Các ngươi nói bậy gì đó?!

Sao lại là chủ ý của ta?!

Tất cả đều là do các ngươi—”

“Tạ gia nương tử, có chuyện gì vậy?”

Trương Kỳ mới gào được nửa câu, chợt nghe tiếng người ồn ào ngoài cửa.

Hóa ra là Lý đạo sĩ, cha của Lý Thường, dẫn đầu một nhóm hàng xóm, cầm đuốc sáng trưng kéo đến.

Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, Lý đạo sĩ cau mày hỏi:

“Trương viên ngoại, sao lại đánh nhau giữa đêm thế này?”

“Đại thúc.”

Thu Nương tiến lên trước, giọng điềm tĩnh:

“Lý Nhị súc sinh này lần trước ức h**p Gia nhi, suýt nữa khiến nàng ấy mất mạng.

Cữu cữu của nàng ấy bèn bày kế, thu xếp chu toàn, chờ cơ hội dạy cho tên cẩu tặc này một bài học, giúp chúng ta trút giận.”

“Thì ra là vậy.”

Những người hàng xóm gật gù, Lý đạo sĩ cũng nói:

“Ta bảo sao nhà họ Trương kéo đông người đến thế, thì ra đã có chuẩn bị từ trước!”

Xong rồi!

Lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Trương Kỳ nhìn đám người vây quanh, muốn mở miệng giải thích mấy lần nhưng đều nghẹn lại.

Mẹ kiếp, đám người này sao đến nhanh vậy chứ?!

Tuy ông ta thường ngày khinh thường đám dân nghèo này, nhưng trong chuyện làm ăn, dù sao vẫn phải nhờ họ ủng hộ.

Giờ cả con phố kéo đến, ông ta phải giải thích thế nào cho rõ ràng đây?!

“Trương Kỳ, ngươi còn dám nói không phải ngươi?!”

Giọng khàn đặc của Lý Nhị lại vang lên, phá tan màn đêm.

Người ban đầu đến truyền tin cho hắn, kẻ bảo hắn giữa đêm lẻn vào nhà họ Tạ, đều mặc y phục của gia đinh nhà họ Trương.

Bao nhiêu lần tiếp xúc với Trương Kỳ, chẳng lẽ hắn còn không nhận ra người của Trương gia?

Ngay khi thấy Trương Kỳ xuất hiện, hắn đã không nghi ngờ gì nữa!

Giờ lại nghe mẹ con nhà họ Tạ nói thế, lại thấy Trương Kỳ ú ớ không trả lời được, hắn lập tức nổi điên, giống như chó dại mà xông lên đấm đá.

Trương Kỳ không kịp phòng bị, bị đánh một cú thật mạnh, răng hàm trong miệng bật ra một chiếc, mùi máu tanh nồng tràn đầy khoang miệng.

Gia đinh nhà họ Trương ba chân bốn cẳng đỡ Trương Kỳ dậy.

Đến nước này, ông ta cũng chẳng còn gì để mất nữa, điên cuồng chỉ tay vào Thu Nương, quát lớn:

“Ai nói là ta làm?!

Ai nói là ta làm?!

Các ngươi cả gan đánh người, lại còn dám đổ vấy lên đầu ta, các ngươi không muốn sống ở Sa Loan nữa phải không?!”

Trong đám đông có người cất giọng chê trách:

“Trương viên ngoại, lời này của ngài thật không có lý!

Tạ gia nương tử là đại tỷ của ngài, Lục Gia cô nương cũng là cháu ruột của ngài.

Mẹ góa con côi như họ, chẳng phải vẫn phải dựa vào Trương gia mới có thể sống yên ở Sa Loan hay sao?

Chẳng lẽ đường đường là đệ đệ, là cữu cữu mà lại muốn đích thân đuổi họ đi à?”

Mặt Trương Kỳ tái xanh, hàm răng chưa bị đánh rụng suýt nữa cũng bị hắn nghiến nát!

Bên kia, Lý Nhị lại vung thêm một cú đấm:

“Còn dám chối?!

Đánh cho ta!”

Người đi theo hắn đều là lũ côn đồ hoành hành quen thói, hắn nói sao, bọn chúng làm vậy.

Gia đinh nhà họ Trương vội tiến lên che chắn, rốt cuộc cũng kéo được người ra.

Trương Kỳ mặt mũi bầm dập, từ trong đám đông chật vật bò dậy, giận dữ chỉ tay về phía mẹ con Lục Gia, gào lên:

“Các ngươi tốt nhất phải giải thích rõ ràng cho ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”

Lục Gia nhẹ nhàng lau giọt lệ tưởng tượng trên khóe mắt, thở dài đáp:

“Cữu cữu, chuyện này ngài là người rõ nhất, chúng ta có làm gì đâu, sao phải giải thích?

Ngài tuy rằng sau lưng thường mắng Lý Nhị là óc heo, nhưng dù hắn có ngu hơn nữa, vừa rồi mẫu thân cũng nói rõ ràng lắm rồi, hắn cũng phải hiểu chứ?”

Nói xong, nàng quay sang Lý Nhị, chớp chớp mắt hỏi:

“Ngươi hiểu chưa?”

Lời này khiến Lý Nhị nghẹn họng.

Hắn mà nói không hiểu, chẳng phải tự nhận mình óc heo sao?

Nhưng quan trọng là, câu nào câu nấy đều rõ rành rành, có gì mà không hiểu chứ?!

Rõ ràng là đang chỉ mặt đặt tên Trương Kỳ là kẻ chủ mưu!

Lý Nhị tức đến run rẩy, nếu không phải đánh tiếp không có lợi, hắn đã xông lên đấm thêm vài cú nữa rồi.

Trương Kỳ nghiến răng, trừng mắt nhìn Lục Gia, lại chỉ vào Lý Nhị:

“Thế thì hắn vào đây bằng cách nào?!

Chẳng lẽ là ta thả vào?!”

“Còn không phải sao?” Lục Gia mở to đôi mắt vô tội, nhẹ nhàng đáp, “Ta vừa mới khỏi bệnh, mẫu thân và Nghị đệ còn bận chăm sóc ta, ngài nghĩ chúng ta có sức mà bày ra chuyện này sao?”

“Huống hồ, nếu không phải cữu cữu đích thân thả hắn vào, thì sao cữu cữu lại tình cờ có mặt ở đây đúng lúc như vậy?”

“Nếu không phải cữu cữu một tay sắp đặt, vậy sao cữu cữu lại xuất hiện giữa cảnh đánh đập Lý Nhị ngay trong đêm?”

“Cữu cữu đã làm người tốt, chẳng lẽ lại muốn phủi sạch trách nhiệm mà đổ lên đầu chúng ta?”

“Tất nhiên, nếu cữu cữu thật sự muốn như vậy, thì chúng ta cũng đành nhận thôi.”

Mỗi một câu “cữu cữu” của Lục Gia như một cái tát giáng thẳng vào mặt Trương Kỳ, khiến hắn tức đến ngu người!

Con nhãi chết tiệt này, nói câu nào cũng hợp lý, khiến hắn không biết phản bác từ đâu.

Quan trọng nhất là, nàng nói cứ như thể hắn thật sự đứng sau mọi chuyện, không chỉ chụp mũ tội danh lên đầu hắn, còn tỏ vẻ như chính hắn mới là kẻ muốn đổ trách nhiệm?!

Đây thật sự là con nhóc mới mười lăm tuổi sao?!

Sao hắn có cảm giác như đang đối mặt với một con yêu tinh thành tinh vậy?!

Trong đám đông, có người cũng hùa vào:

“Trương viên ngoại, nếu đã ra mặt giúp cháu gái, sao có thể nửa đường bỏ dở, còn muốn phủi tay đổ trách nhiệm?

Nhà họ Lý có tiền, nhưng cũng đâu giàu mạnh hơn nhà họ Trương, sao ngài lại nhát gan đến vậy?”

“Nếu ngài không đắc tội nổi nhà họ Lý, vậy thì mẹ con nhà họ Tạ càng không đắc tội nổi.

Ngài làm vậy chẳng phải hại chết họ sao?”

“Nếu ngài không gánh nổi chuyện này, vậy ngay từ đầu đừng có dàn dựng!

Đánh người xong lại đổ vấy cho người khác, đây mà là chuyện người làm à?!”

“Đã là cữu cữu, chẳng những không quan tâm, ngược lại còn ức h**p cháu gái, giờ còn muốn hại họ, ngài không sợ bị báo ứng sao?”

Đám người vây quanh ồn ào chỉ trích, từng câu từng lời như kim đâm vào tai Trương Kỳ.

Mặt hắn ngày càng xanh mét, mà Lý Nhị thì lại giống như pháo sắp phát nổ.

Lục Gia đứng trong bóng đêm, hai tay giấu trong tay áo, ngón trỏ thong thả vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay.

Quả nhiên, chỉ cần Thu Nương thả tin tức, rắc thêm chút khói mù, nhà họ Trương sao có thể không mắc câu?

Biết nhà họ Tạ có âm mưu, Trương Kỳ không nhanh chóng chạy đến thăm dò mới là chuyện lạ!

Còn về Lý Nhị, ngay cả chuyện như lẻn lên thuyền chòng ghẹo nàng hắn cũng làm được, thì chuyện dụ hắn mò đến nhà họ Tạ giữa đêm thế này lại có gì khó?

Giờ chưa phải lúc quay về kinh thành, nhà họ Tạ cũng không có đủ sức đề phòng Trương gia tiếp tục giở trò.

Cách tốt nhất để dập tắt âm mưu của Trương gia chính là để bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau, không thể vãn hồi.

“Đi, khiêng kiệu đến!

Khiêng ta về!”

Lục Gia còn đang chắp tay xem trò vui, thì Lý Nhị nhận ra không kiếm được lợi lộc gì, bèn hằm hằm ra lệnh cho gia đinh chuẩn bị rút lui.

Hắn nghiến răng nhìn Trương Kỳ, gằn giọng:

“Ngươi cứ đợi đấy!

Nhà họ Lý chúng ta tuyệt đối không để yên chuyện này!

Ta nói cho ngươi hay, đừng mong đụng vào thứ gì của nhà ta!

Dù ta có đem nó cho không ai khác, cũng tuyệt đối không cho ngươi!”

Thứ gì của nhà họ Lý?

Lục Gia đang vẽ vòng tròn bỗng khựng lại.

Trương Kỳ hoảng hốt kéo tay Lý Nhị, cuống cuồng nói:

“Nhị gia, có gì từ từ nói!

Để ta giải thích—”

Thấy dáng vẻ hốt hoảng của hắn, Lục Gia càng cau chặt mày.

Bên cạnh, Thu Nương cũng nhìn nàng, ánh mắt nghi hoặc.

Lý Nhị vừa nói câu kia, rõ ràng Trương Kỳ đã bị nắm thóp.

Nhưng lúc trước, khi Hà thị ép buộc Thu Nương, chẳng phải bà ta dùng tờ giấy ghi danh và căn nhà hiện tại làm điều kiện sao?

Chẳng lẽ, âm mưu của nhà họ Trương không chỉ đơn giản là muốn lừa ba trăm lượng bạc và căn nhà này?
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 9: Ngay Cả Quần Lót Cũng Bị Lột Sạch


Lục Gia nhìn lướt qua hai người đang giằng co là Trương viên ngoại và Lý Nhị, rồi cất giọng lạnh nhạt:

“Lý Nhị, ngươi thực sự nghĩ rằng cữu cữu của ta thèm muốn thứ gì trong nhà các ngươi sao?”

“Những gì nhà ngươi có, Trương gia lại không có ư?”

“Hắn chẳng qua chỉ đang lừa gạt ngươi thôi!”

“Ngươi làm người thế nào, trong thôn chẳng ai không rõ.

Nếu thật sự muốn gả ta cho ngươi, Trương gia chẳng lẽ không sợ chuyện bị bại lộ, để người trong cả huyện Sa Loan chỉ trỏ sau lưng cả đời sao?”

“Huống hồ, tiểu thư Trương gia – Như tỷ cũng sắp xuất giá, nghe nói còn muốn chọn một gia đình tốt để kết thân.

Nếu Trương gia thật sự làm vậy, thì đừng nói gì đến việc được gả cao, mà chỉ sợ có một người cha như ngươi, nàng ta còn chẳng thể lấy chồng!”

“Ngươi nghĩ thử xem, cữu cữu ta có lý do gì để nhất quyết phải gả ta cho ngươi?

Chính ngươi ngu dốt, đến nước này rồi còn tưởng có thể bắt chẹt Trương gia sao?”

Lý Nhị dù giận đến bốc khói nhưng tối nay bị đánh thành đầu heo, có muốn ra oai cũng chẳng làm nổi.

Hắn chỉ có thể phun vài câu ác độc rồi định chuồn đi.

Nhưng lúc nghe Lục Gia nói vậy, cơn giận vừa bị đè nén lại bùng lên!

Hắn chỉ thẳng vào Trương Kỳ:

“Ngươi nghĩ ta là thằng ngu sao?

Ta nói cho ngươi biết, hắn muốn mua kho hàng của nhà ta!”

Lục Gia nheo mắt: “Kho hàng?”

“Chính là cái kho bị bỏ không dưới chân tường thành nhà ta!”

Lý Nhị chịu không nổi nữa, hắn mà để một nha đầu miệng còn hôi sữa mắng ngu xuẩn?

Hắn sao có thể ngu?

Hắn hoàn toàn không ngu!

Để chứng minh mình có lý, hắn gào lên một hơi:

“Hắn muốn mua kho hàng nhà ta nhưng cha ta không chịu bán!

Hắn dùng đủ mọi cách dây dưa cũng không được.

Sau đó hắn thấy ta đã hai mươi mà chưa thành thân, liền đề nghị gả ngươi cho ta!”

“Hắn còn đảm bảo với cha ta rằng chuyện này nhất định thành, điều kiện duy nhất là phải lấy được kho hàng đó!

Chỉ khi đó cha ta mới gật đầu!”

Lời này vừa dứt, đám đông xung quanh lập tức xôn xao!

“Trương viên ngoại, ngươi đúng là cầm thú!

Ngay cả cháu gái ruột cũng đem bán, ngươi còn là người sao?!”

“Đúng vậy!

Vì một cái kho mà làm chuyện thất đức như vậy, hồi trước còn là Tạ gia cưu mang Trương gia, kết quả ngươi chẳng những không nhớ ơn mà còn dám đem cháu gái nhà người ta ra mặc cả, phi!

Ông trời có mắt sẽ không tha cho ngươi!”

Tiếng mắng chửi vang lên dồn dập.

Nhưng ánh mắt Lục Gia vẫn sáng rực trong đêm, tựa như nàng chỉ nghe lọt đúng hai chữ: kho hàng.

“Cữu cữu?”

Nàng nhướng mày, quay sang Trương Kỳ.

Trương Kỳ hoàn toàn không ngờ Lục Gia lại có thể khéo léo moi ra những lời này từ miệng Lý Nhị!

Giờ thì hay rồi, trước mặt bao nhiêu người, hắn vốn còn định cùng Hà thị chối bay chối biến, nói rằng hôn sự này là vì quan tâm đến cháu gái.

Nhưng bây giờ bị Lý Nhị vạch trần sự thật, hắn có muốn tính toán tiếp cũng không được!

Cả huyện Sa Loan đều biết ý đồ của hắn, sau này dù Lý Nhị có tiếp tục để mắt đến Lục Gia, chỉ sợ tất cả đều sẽ đổ lỗi lên đầu hắn!

Hắn nghiến răng trừng mắt nhìn Lục Gia, chỉ cảm thấy tim gan như bị ném vào lửa thiêu rồi lại dội nước lạnh!

Không còn cách nào khác, hắn nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho gia đinh:

“Người đâu!

Đưa Lý Nhị gia về!”

Chuyện này, hắn có chối cũng không được, không chối cũng không xong!

Không chối, thì nước bọt của người trong thành cũng đủ dìm chết hắn.

Đúng như lời Lục Gia nói, Như nhi sắp xuất giá, nếu chuyện này ầm ĩ lên, đừng nói là gả cao, chỉ sợ ngay cả việc tìm chồng cũng thành vấn đề!

Nhưng nếu chối, ai mà biết Lý Nhị còn tuôn ra những gì nữa?!

Nếu không nhanh chóng đuổi hắn đi, chẳng lẽ còn để hắn lột cả q**n l*t của mình ra cho mọi người xem sao?

“Gấp cái gì thế, cữu cữu?” Lục Gia cười khẽ.

“Cũng nên để hắn nói cho xong đã chứ. — Lý Nhị, nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không tin lời ngươi đâu.”

“Trương gia cái gì cũng có, lẽ nào lại thiếu một cái kho hàng?

Ngươi muốn nói dối cũng phải có chút đầu óc chứ.”

Lý Nhị hừ lạnh, kéo tay áo lên:

“Tháng trước triều đình ban chỉ dụ chỉnh đốn vận chuyển đường sông, điều chỉnh tuyến đường thương thuyền.

Nghe nói văn thư của Hộ bộ đã đến phủ nha Tầm Châu.

Ngoại ô phủ thành có bến Thông Hóa, vì lòng sông hẹp, lại nhiều năm liên tiếp bị thiên tai, nên dạo này có rất nhiều thương thuyền neo đậu ở bến Sa Loan của chúng ta.

Lần này, ta nghe nói toàn bộ thương thuyền ở bến Thông Hóa sẽ chuyển về đây!”

“Nếu vậy, Sa Loan sẽ trở thành bến cảng lớn nhất trên tuyến vận chuyển đường thủy của phủ Tầm Châu!”

“Những thương hội biết trước tin này đều lo bị người khác hớt tay trên, cho nên ai cũng lén lút mở rộng kho hàng.

Trương gia nghe nói nhà ta có một kho lớn, liền bám riết lấy, sống chết đòi mua!”

“Nhưng nhà ta không thiếu tiền bán kho, hơn nữa chúng ta cũng cần dùng, cho nên Trương Kỳ mới giở trò, nghĩ ra cách kết thân với ta, còn chủ động gọi ta lên thuyền gặp ngươi—”

“Hừ,nha đầu thối!

Nghe rõ chưa?

Tất cả đều do cữu cữu tốt của ngươi bày ra!

Chứ không phải ta ham hố trước!

Ngươi có oán khí gì, cứ tìm Trương gia mà tính sổ!”

Lý Nhị hừ lạnh, lườm Lục Gia một cái rồi nghiến răng, oán độc trừng mắt nhìn Trương Kỳ.

Mà Trương Kỳ lúc này đã giận đến không thốt nổi lời!

Giờ thì hay rồi!

Trương Kỳ nghiến răng nhìn quanh, cái sân vốn rộng rãi giờ lại chật ních người, còn hắn thì dầm mưa cả nửa đêm, bộ dáng nho nhã ngày thường đã sớm chẳng còn.

Y phục bị mưa thấm ướt một nửa, tóc tai rũ rượi, dính cả bùn đất khi bị đánh ngã trước đó, bộ dạng thê thảm không thể tả!

Nhưng khi hắn nhìn sang Lục Gia—

Nàng vẫn sạch sẽ, ung dung tự tại, khóe môi còn vương chút ý cười, ánh mắt thì sâu xa khó đoán, cứ như thể đã nhìn thấu bộ ruột gan nhơ bẩn của hắn vậy.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Trương Kỳ bỗng dưng có cảm giác như mình thực sự đã bị l*t s*ch, ngay cả q**n l*t cũng không còn!

Hắn giận đến mức máu nóng dồn lên não, gào lên một tiếng, vung tay quát lớn:

“Cút hết cho ta!

Đều cút ngay cho ta!!”

Lục Gia nghe xong chỉ nhếch môi cười nhạt, chậm rãi nói:

“Cữu cữu, người phải cút là ngài mới đúng chứ?

Đây là địa bàn của Tạ gia chúng ta cơ mà.”

Lời này vừa dứt, đám người xung quanh lập tức phụ họa:

“Đúng vậy!

Đây là nhà Tạ gia!

Nhà họ Trương các ngươi ở đây mà vênh váo cái gì?Bắt nạt cô nhi quả phụ còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn ngang nhiên chiếm nhà người ta?”

Trương Kỳ tức đến choáng váng, ngẫm lại cả đêm nay, mình chẳng những chẳng chiếm được chút lợi lộc nào, trái lại còn bị l*t s*ch mặt mũi trước bàn dân thiên hạ!

Hai mắt hắn tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi!

Cũng may đám gia đinh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy hắn, rồi quay sang hô lớn:

“Mau đỡ lão gia về!

Lão gia sắp không ổn rồi!”

Nghe thấy câu này, Trương Kỳ vốn còn chút tỉnh táo, nhưng ngay sau đó lại bị tức đến ngất xỉu hẳn!

Lúc này, Tạ Nghị vốn luôn trốn trong phòng, thấy bọn họ vừa rời đi khỏi bức tường phía Đông liền lập tức chạy ra, kéo cửa lại rồi thêm mấy thanh chốt gỗ.

Sau đó, hắn thuận tay cầm cây gậy tre góc tường, đi thẳng đến trước mặt Lý Nhị, giơ gậy lên đập mạnh xuống đất, lạnh giọng quát:

“Ngươi cũng cút đi!”

Tạ Nghị dù chỉ mới mười hai tuổi, dáng người chưa cao lớn, nhưng hôm nay Lý Nhị đã chịu quá nhiều nhục nhã, vốn chẳng còn chút uy phong nào nữa.

Giờ nhìn thấy thằng nhóc con này lăm lăm gậy trong tay, hắn lại có cảm giác áp bức kỳ lạ!

Dẫu có không cam lòng, nhưng cả người đang đau nhức, đã mất hết mặt mũi, cũng chẳng còn sức mà tiếp tục dây dưa.

Hắn hất tay một cái, đám lâu la đi cùng lập tức khiêng lên một chiếc cáng đơn sơ, đặt hắn lên đó, chật vật rời đi.

Chờ bọn họ đi hết, Lục Gia cùng Thu Nương quay sang cảm ơn nhóm đạo sĩ đã giúp đỡ:

“Hôm nay thật sự cảm ơn chư vị đã ra tay tương trợ.

Chúng ta có nấu ít trà gừng và chuẩn bị ít đồ ăn, mọi người đã dầm mưa cả buổi, vào nhà uống chén trà cho ấm nhé.”

Mọi người vội xua tay từ chối.

Bình thường Thu Nương đối nhân xử thế rất rộng rãi, gia đình bọn họ cũng tích đức nhiều, nên hàng xóm láng giềng giúp đỡ lần này cũng là lẽ đương nhiên.

Dặn dò vài câu, rồi ai nấy đều tự động tản đi.

Lục Gia và Thu Nương đứng tiễn họ đến tận đầu ngõ, đợi bóng họ khuất hẳn mới quay vào trong.

Đóng cửa cài then xong, cả nhà quây quần ngồi bên bếp lửa.

Lý Thường cũng từ cửa sau bước vào.

“Vừa nãy ta đứng ở đầu ngõ, thấy tên khốn Lý Nhị đi ngang qua nhà họ Trương, tiện tay đập vỡ cửa lớn của bọn họ.

Bên Trương gia cũng chẳng dám hé răng nói gì.”

Thu Nương nghe vậy, vội vàng bưng bát xôi nếp chuẩn bị sẵn cho hắn lên.

Lý Thường thoái thác hai lần, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được cơn đói sau một đêm náo loạn, đành cầm lấy mà ăn.

Tạ Nghị vui vẻ rót trà gừng, cười nói:

“Lần này không chỉ hả được cơn giận, mà còn khiến Trương gia lẫn Lý gia đều dẹp luôn ý định đó, coi như chúng ta đã vượt qua một cửa ải.Chỉ tiếc là đánh chưa đủ đã tay!

Giá mà có thể đánh cho bọn chúng nằm liệt giường cả đời, mới xứng với những gì tỷ tỷ ta đã chịu đựng!”

Thu Nương nhận lấy trà từ tay cậu, nhắc nhở:

“Được rồi, bớt hăng hái lại đi!”

Tạ Nghị và Lý Thường liếc nhau, rồi cùng quay sang nhìn Lục Gia đầy ẩn ý.

Lục Gia chậm rãi nhấp một ngụm trà, giọng nói nhẹ bẫng:

“Đánh cũng đánh rồi, sợ gì chứ?

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.”

Thu Nương thở dài:

“Lý gia thì ta không lo.

Nghe nói tân tri huyện mới nhậm chức là tiến sĩ mới đỗ, từ kinh thành xuống rèn luyện, chắc chắn không thèm dây dưa với đám cường hào ác bá này.Chuyện này chúng ta nắm lý, Lý gia có muốn dùng vũ lực ép buộc cũng khó mà làm được.Huống hồ, bọn họ buôn bán, chẳng bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn.

Nhà chúng ta thì nghèo rớt mùng tơi, dù họ có biết đây là cái bẫy, cũng chẳng vắt ra được đồng nào từ chúng ta.Hôm nay Lý Nhị đã đánh Trương Kỳ ra nông nỗi này, Lý gia có muốn trút giận, chẳng phải đến tìm Trương gia dễ hơn sao?”

Thu Nương đã từng theo Tạ Chương sống trong kinh thành nhiều năm, cũng từng tiếp xúc không ít nhà quan lại, nên đối với tình thế lúc này cũng nhìn nhận rất rõ ràng.

Nhưng nói đến đây, nàng lại thở dài:

“Chỉ sợ là Trương gia… Cặp vợ chồng đó vốn chẳng phải kẻ lương thiện, đã không còn chút liêm sỉ nào, lần này bị thiệt thòi, ta e rằng họ sẽ tìm cách trả đũa.”

Nàng thì chẳng còn gì để mất, nhưng con cái thì khác, nhất là Lục Gia—nàng nhất định không thể để con gái mình chịu hại!

Lục Gia vẫn chậm rãi xoay xoay chén trà trong tay, nụ cười mang theo chút ý vị sâu xa:

“Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ đến.”

Mọi người nghe hai chữ “yên tâm” còn tưởng nàng đang trấn an Thu Nương.

Nhưng chờ nàng nói hết câu, ai nấy đều lập tức nghển cổ lên, đồng thanh hỏi:

“Cái gì?!

Ngươi đã biết hắn sẽ tìm đến, mà còn bình thản thế sao?”

Tạ Nghị trợn mắt, hoàn toàn cạn lời.

Cả đêm nay, từ đầu đến cuối đều là Lục Gia sắp xếp, điều này đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi!

Dù từ nhỏ tỷ ấy đã không phải kẻ dễ bắt nạt, nhưng cũng chưa từng có tiền lệ hành hạ Trương gia gọn gàng đến thế!

Lý Nhị đã lật tẩy mọi âm mưu của Trương gia ngay trước mặt bao người, ai cũng tưởng Lục Gia sẽ nhân cơ hội này đánh Trương gia đến chết, nhưng không ngờ nàng lại không làm vậy!

Thậm chí, nàng còn ngồi ung dung chờ bọn họ đến tận cửa tìm nàng tính sổ?!

Tạ Nghị nhịn không được hỏi:

“Tỷ đang giấu chiêu gì thế?

Sao đệ lại không đoán nổi?”

Lục Gia cười nhạt, chậm rãi đáp:

“Hắn không đến, thì ta làm sao kiếm lợi được?”

“Dù sao… đánh chó, cũng chỉ là để bảo toàn vốn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back