Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
389,427
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM5QmwjguF3hwDVHfBGbBvAGL0gwsXO4khNjPIFTdlBpYZjsAH4glMkzTEBIZEFe1Sond3GuKyMgI1sogBflTwB8C7orBm7LfzPQbst_W5kbG0PwM_n9rbjheI4Kkl-D6xyZJxVQlNOqgXuBoFFP37v=w215-h322-s-no-gm

Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Tác giả: Mễ Hoa
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta gả cho Bùi gia Đại Lang mấy ngày, hắn liền sinh bệnh mà chếc.

Thiếu niên tòng quân Bùi Nhị Lang, thay thế huynh trưởng ký thư hòa ly.

Ta cầm thư rời đi, cuối cùng lại quay trở về ——

“Tiểu cô tuổi nhỏ, mẫu thân cũng cần người chiếu cố, thư hòa ly ta cầm trước, nhị thúc yên tâm đi quân doanh, sau này người trở lại, ta lại rời đi cũng không muộn.”

Bùi Nhị Lang trầm mặc đáp ứng.

Sau đó hắn đi biên cương tòng quân, ta ở trong nhà chiếu cố.

5 năm sau tiểu cô theo học ở một trường tư thục, Bùi Nhị Lang thành tướng quân, ta ở huyện thành bán tào phớ.

Một học giả tú tài trên phố họ Trần đối với ta rất tốt, ta liền về nhà cùng Bùi Nhị Lang thương nghị, muốn gả cho tú tài.

“Nhị thúc yên tâm, tú tài nói, thành thân rồi chúng ta vẫn là người một nhà, ta có thể tiếp tục bán tào phớ, còn có thể chiếu cố tiểu cô……”

Nói đến cuối cùng, Nhị Lang mặt càng ngày càng lạnh, ta thanh âm càng ngày càng thấp.

Bùi gia Nhị Lang tuy là chàng trai tốt, lại ít có ác danh, thời niên thiếu tòng quân, tính tình ngang ngược.

Nghe nói người này ở chiến trường giếc địch, không lưu người sống, thủ đoạn tàn nhẫn.

Ta gả vào Bùi gia, đáy lòng liền có chút sợ hắn, thẳng đến hắn đem ta chặn ở phòng bếp, ôm ta ngồi ở bệ bếp, ở ta bên tai thấp giọng nói ——

“Muốn gả? Ta so với tên tú tài kia mạnh hơn nhiều, thử xem……”​
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 1: Chương 1



Năm ta mười ba tuổi, nhờ bà mối giới thiệu, cha ta dẫn ta tới Đại Miếu Thôn, gả vào Bùi gia.

Nói dễ nghe thì là "làm mai", nói thật lòng thì là "bán con gái".

Bùi gia đưa năm lượng bạc, cha ta hớn hở cầm lấy rồi lập tức xuống huyện thành lăn lộn ở sòng bạc.

Trong nhà Bùi gia, Bùi thím sức khỏe yếu, Đại Lang thân thể cũng không khá hơn, ngoài ra còn có một tiểu cô ba tuổi và một Thái mẫu tuổi đã xế chiều.

Họ mua ta, thứ nhất là chuẩn bị để làm dâu cho Đại Lang sau này, đợi ta đến tuổi cập kê sẽ chính thức gả; thứ hai là để có người lo giặt giũ, nấu ăn, chăm sóc người già và người bệnh trong nhà.

Bùi gia ở huyện Vân An vốn từng là nhà khá giả.

Bùi lão gia lúc trẻ từng gánh hàng rong, lăn lộn khắp nơi, sau lại sang Dự Châu học nghề làm tào phớ từ một sư phụ già. Tay nghề tinh thông, ông trở về mở quán bán tào phớ tại huyện thành, vài năm sau mở được cửa hàng đàng hoàng, sinh ý phát đạt, còn thuê cả tiểu nhị giúp việc.

Cho đến khi ông đổ bệnh qua đời.

Bùi thím sinh hai trai hai gái. Khi sinh tiểu cô thì bị hàn nhập thân, từ đó sức khỏe yếu hẳn, lại từng cùng chồng thức khuya dậy sớm làm buôn bán, ép mình gắng gượng, tay chân thành ra mắc bệnh tê dại, cả ngày đau lưng nhức gối.

Đại Lang thì từ nhỏ đã thể nhược, vốn mang chứng bất túc, sau lại nhiễm thêm bệnh ho lao.

Khi cha hắn vừa m. t, Đại Lang miễn cưỡng dựng lại nhà bếp, tự mình bán tào phớ bên đường. Nhưng không gánh nổi, cửa hàng cũng vì thế mà tiêu tan.

Cũng may, trong nhà vẫn còn chút của cải cũ để sống qua ngày.

Khi Đại Lang đến tuổi làm mai, vì bệnh tật, đại phu đã nói khó qua khỏi, lại còn dễ lây truyền. Người bình thường chẳng ai dám gả con gái vào.

Nhưng nhà ta thì khác. Mẹ ta m. t sớm, còn cha ta là một kẻ nghiện cờ bạc, tính người chẳng khác gì cặn bã.

Ta mười ba tuổi về làm dâu Bùi gia, một ngày cũng không được nghỉ ngơi. Giặt giũ, nấu cơm, chăm sóc Thái mẫu, đắp thuốc xoa bóp cho Bùi thím, dỗ tiểu cô ba tuổi đi ngủ… tất thảy đều một tay ta lo liệu.

Đêm khuya, khi Đại Lang còn thức đọc sách dưới đèn, ho khan không ngừng, ta lại đi nấu nước củ cải đem lên cho hắn uống.

Mỗi lần như thế, hắn luôn áy náy bảo:

“Tiểu Ngọc, ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

Ta chỉ cười đáp:

“Không mệt đâu, Đại Lang ca. Ở nhà trước kia, ta còn phải vào núi đốn củi, ra đồng cuốc đất nữa kìa. Ngày nào cũng bận như thế, thành thói quen rồi.”

Khi đó, Đại Lang mười bảy, từng theo học tư thục, là một thiếu niên nho nhã, hiền hậu, rất thích đọc sách.

Hắn đã dự huyện thí và phủ thí để lấy bằng đồng sinh, chỉ tiếc vì thân thể yếu nên không thể tiếp tục dự viện khảo.

Người đọc sách lúc nào cũng khiến người khác ngưỡng mộ. Từ hắn, ta học được cách viết tên mình, cũng biết thêm không ít chữ nghĩa.

Hai năm sau, khi ta tròn mười lăm tuổi, Bùi thím tặng ta một chiếc vòng ngọc, nói rằng muốn lo chuyện hôn sự giữa ta và Đại Lang.

Ta không phản đối. Nhưng Đại Lang lại không đồng ý.

Lúc ấy hắn đã bệnh nặng lắm rồi, thường chưa nói xong một câu đã ho ra máu.

Hắn nói với thím:

“Thân thể con, con hiểu rõ. E là chẳng còn bao lâu nữa. Xin đừng làm hại Ngọc Nương. Trong lòng con, nàng như tiểu muội ruột thịt vậy.”

Bùi thím nghe xong ngất lịm, tỉnh lại rồi hỏi ta:

“Ngọc Nương, con vẫn muốn gả cho Đại Lang chứ?”

Ta vừa lau nước mắt vừa gật đầu:

“Lúc trước mua con về, chẳng phải cũng vì để gả cho Đại Lang ca sao?”

Thím ôm lấy ta khóc nức nở:

“Ngọc Nương à, đừng trách ta. Cả nhà ta giờ chỉ trông vào con thôi…”

Cuối cùng, ta thành thân với Bùi gia Nhị Lang.

Không đúng, phải nói là Bùi Nhị Lang thay mặt Đại Lang bái đường với ta. Vì lúc ấy, Đại Lang đã yếu đến mức không xuống giường nổi.

Hai năm ở Bùi gia, đó là lần đầu tiên ta gặp Nhị Lang.

Hắn lớn hơn ta hai tuổi, tướng mạo đoan chính, dáng vẻ như ngọc thụ lâm phong.

Ngay từ khi còn sống, cha hắn đã gửi hắn vào quân doanh.

Luật pháp Đại Sở quy định, nam tử đủ mười lăm tuổi là có thể tòng quân, áp dụng theo chế độ ba năm cày ruộng một năm lính, bất kể giàu nghèo sang hèn, đến hai mươi tuổi đều phải ghi danh với quan phủ.

Đa phần gia đình có con bị chọn đi lính đều kêu trời khóc đất, sợ con mình ra trận bỏ mạng.

Nhưng Bùi Nhị Lang lại không như thế.

Chưa đến mười lăm tuổi, cha hắn đã tìm người lo liệu, làm giả tuổi khai sinh, tìm cách đẩy hắn vào quân ngũ.

Không trách cha hắn tàn nhẫn. Bởi từ nhỏ Bùi Nhị đã chẳng giống người thường. Không thích đọc sách, suốt ngày chơi với đám lưu manh ngoài thành, mưu mẹo, lừa lọc, gây bao chuyện rắc rối.

Tiểu Đào khi năm tuổi còn đang nghịch đất chơi bùn, thì Bùi Nhị đã biết trộm gà nhà hàng xóm, hái rau, lấy trái cúng trong chùa.

Tóm lại là một kẻ cố tình làm càn, gây sự khắp nơi.

Một lần, hắn bặt vô âm tín suốt thời gian dài, nửa đêm đột ngột trở về, người bê bết máu, đứng bên giường cha mà nói:

“Con lỡ tay đánh ch .t người rồi, phải làm sao bây giờ?”

Bùi lão gia sợ hãi, lập tức đem hơn nửa gia sản đi đút lót quan nha, vài tháng sau liền sắp xếp cho hắn nhập ngũ, mong hắn từ đây tu tâm dưỡng tính.

Lúc ta thành thân với Đại Lang, thì Nhị Lang vừa mới từ quân doanh về sau bốn năm chinh chiến.

Thiếu niên ấy mày kiếm mắt sắc, sống mũi cao, môi mỏng, mắt sâu ánh lên vẻ lạnh lùng ngạo nghễ. Hoàn toàn khác với nét nhu hòa của Đại Lang.

Dưới sự sắp đặt của Bùi thím, hắn khoác hỉ phục thay ca bái đường với ta. Hắn chỉ mím môi, không giấu nổi vẻ lúng túng, miễn cưỡng hành lễ.

Đêm đó, Đại Lang không qua khỏi. Máu tuôn như trút, đỏ thẫm cả khăn, không gì cầm nổi.
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 2: Chương 2



Hai ngày sau, hắn nói với mẹ mình:

“Con và Ngọc Nương chưa tính là phu thê. Sau khi con ch .t, nhớ thêm thư hoà ly cho nàng. Đừng ràng buộc đời nàng vì con.”

Khi Đại Lang m. t, Bùi thím khóc ngất, ta chỉ đứng đó ngơ ngác, tay còn bưng chén thuốc đắng, nước mắt chẳng biết từ khi nào rơi lã chã.

Trong đầu ta chỉ vang mãi câu nói của hắn:

“Chiều là anh nông phu, sáng lên thiên tử đường. Khanh tướng không nòi giống, nam nhi nên tự cường. Mạc nói nho quan lầm, thi thư không phụ người. Đạt thì giúp thiên hạ, nghèo thì giữ trọn bản thân.”

Nhị Lang nắm tay huynh mình, lau vết m.á.u nơi khóe miệng. Còn ta, vẫn nắm trong tay viên đường nhỏ đã tan chảy ướt sũng cả lòng bàn tay.

Nửa năm sau, Bùi thím cũng qua đời. Một cơn phong hàn lấy luôn mạng bà. Bệnh vài ngày, rồi ngủ một giấc không dậy nữa.

Mấy tháng sau, Nhị Lang lại từ quân doanh xin nghỉ về, để tế bái cha mẹ và huynh trưởng.

Cha ta nghe hắn về, lập tức đến gõ cửa, yêu cầu hắn thay anh mình ký thư ly hôn.

Nhị Lang không nói một lời, liền ký.

Cha ta mặt mày hớn hở, lôi ta lên xe lừa, nói:

“Khuê nữ à, cha không đánh bạc nữa. Giờ cha làm người lương thiện rồi, mua được lừa, làm phu xe, kiếm cơm sống qua ngày. Cái thằng con rể đoản mệnh ấy cũng m. t gần một năm rồi. Con mới mười sáu, ở lại đây làm gì? Nhà ta và nhà họ đã hết nghĩa hết tình. Theo cha về, cha sẽ tìm người mai mối lại cho con.”

Ta ngồi trên xe lừa, đầu óc quay cuồng.

Nửa đường, ta hỏi ông:

“Thật sự không đánh bạc nữa chứ?”

“Thật.”

“Vậy thề đi. Nếu lừa ta thì thiên lôi đánh xuống, ch .t không toàn thây, đứt tay đứt chân đứt đầu lưỡi, ch .t rồi bị ném ngoài bãi tha ma, chó hoang tha đi cũng không ai chôn…”

“Tiết Ngọc! Phản cha à?! Có đứa con nào độc miệng như ngươi không?!”

Ta cười lạnh:

“Không đánh bạc? Với hạng như ông, nói có ai tin? Cái gì mà ‘hôn sự tốt’, chắc lại định đem con bán lần nữa. Trước kia ta còn nhỏ không biết gì, giờ còn muốn lừa à? Lừa ma đi thôi!”

Nói xong, xe lừa xóc nhẹ, ta nhảy xuống, vác tay nải bỏ đi thẳng, mặc kệ tiếng chửi bới sau lưng.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta lại quay về Đại Miếu Thôn.

Thôn nằm dưới chân núi Chín Bình, chỉ có trăm nóc nhà.

Bùi gia ở đầu thôn phía tây, hàng rào tre trước cổng, vườn rau trồng thêm vài gốc ngọc lan.

Chiều buông, ánh tà dương nhuộm đỏ chân trời, tiểu viện quê xanh trắng đổ bóng dài trên nền đất.

Bùi Tiểu Đào, tóc búi hai sừng dê lộn xộn, ngồi nơi bậc cửa mà khóc hu hu.

Bên cạnh nàng là Thái mẫu – dáng người run rẩy, tay chống gậy, cẩn thận nhìn cháu gái:

“Nhị nha, đừng khóc. Miệng con khóc to như vậy, ta sợ…”

“Thái mẫu… con ướt quần rồi…”

“Giờ đừng nói mấy chuyện đó. Giúp ta thay quần đã được không?”

“Ô ô ô… Thái mẫu, sao người lại đái trong quần…”

“Giờ không phải lúc trách móc. Có thể giúp ta thay quần không?”

“Ô ô ô… con không biết thay…”

“Vậy con biết nấu cháo loãng không?”

“Ô ô ô… không phải ca ca đi nấu rồi sao?”

“Haiz… Hắn thì được tích sự gì chứ? Đến cả tức phụ cũng không giữ nổi. Nếu không vì hắn, ta với con đâu đến nỗi này?”

“Ô ô ô… Thái mẫu… con nhớ tẩu tử… con muốn tẩu tử về…”

“Đừng khóc. Ta đã tính cả rồi. Đợi trời tối, ta với con sẽ bỏ trốn. Cái nhà này không thể ở thêm nữa. Lão ba của đứa trẻ ấy, đều không phải người tốt lành gì…”

……

Ta đi một vòng rồi lại trở về thời điểm ấy—Tiểu Đào khóc òa, hai tay níu lấy ta không buông, Thái mẫu thì ngồi ở một bên, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn sang:

“Ta quần ướt, còn chưa có ai thay.”

Dỗ dành Tiểu Đào xong, ta lại phải cúi người giúp Thái mẫu thay quần. Đợi khi mọi việc yên ổn, ta mới đứng dậy đi vào nhà bếp tìm Bùi Nhị Lang.

Lúc đó, hắn đang nấu cơm. Bếp lửa cháy bập bùng, nước trong nồi đã tràn ra ngoài, chiếc thớt trước mặt còn bày nguyên cả bồn bột mì, hắn thì lại đang nghịch nghịch như chẳng biết phải làm gì.

Bùi Nhị Lang thân hình cao lớn, vai lưng thẳng tắp như tùng bách, gương mặt dính đầy bột, cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay đều nhão nhoét. Trông hắn như đang rất thong dong, nhưng ánh mắt lại bộc lộ rõ vẻ luống cuống.

Nhà bếp vốn đã được ta thu dọn sạch sẽ, giờ lại bừa bộn cả chén đũa gáo bồn. Ta không khỏi thở dài một tiếng:

“Nhị thúc, để ta làm cho.”

Bùi Nhị Lang quay đầu lại, trong ánh sáng lờ mờ của căn nhà cũ, gương mặt hắn thoáng hiện nét kinh ngạc, đôi mày rậm khẽ nhướng lên, mắt đen sâu thẳm lóe sáng rồi rất nhanh lại trở nên bình tĩnh. Hắn mím môi, lẳng lặng rời khỏi bếp.

Ta nấu rau xanh, nấu nước lèo, rồi múc vào chậu gốm, bưng đặt lên chiếc bàn trong sân. Trong chén của Tiểu Đào và Thái mẫu, ta còn rưới thêm ít dầu vừng để thêm phần thơm ngậy.

Đợi hai người họ vui vẻ ngồi ăn, ta mới đến gian phòng tây của nhà chính, nơi tạm thời ngăn lại cho Nhị Lang ở. Thấy cửa chưa đóng, ta cách tấm rèm đã ngả màu, gọi vào:

“Nhị thúc, ăn cơm thôi.”

Tấm rèm vải cũ kỹ sờn mòn theo năm tháng, sàn gạch thì sạch sẽ mà thô nhám cũ kỹ. Ánh sáng trong phòng tối mờ. Tấm màn vải được vén lên, Bùi Nhị Lang bước ra, tiếng chân trầm thấp khẽ khàng, dưới tĩnh lặng hiện lên vai áo màu xanh của hắn. Dáng người cao lớn như bóng tùng giữa trời đông, lạnh lẽo mà trầm ổn.
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 3: Chương 3



Gương mặt hắn lộ rõ dưới ánh sáng lờ nhờ, ánh mắt tựa băng tuyết, cũng như vầng trăng lạnh mùa thu—một ánh nhìn làm cả không gian dường như cũng bị đè ép xuống, chỉ còn lại cảm giác buốt giá, trong trẻo, mà sắc lạnh.

Bùi Nhị Lang quả thật có tướng mạo tốt. Nhưng đối nhân xử thế lại mang theo sự xa cách ăn sâu vào tận xương cốt. Đối diện ánh mắt sâu hun hút kia, trong lòng ta không khỏi khẩn trương, hai tay vô thức siết chặt trong tay áo.

“Tiểu cô tuổi còn nhỏ, Thái mẫu thì cần người chăm sóc. Nhị thúc nếu trở lại quân doanh, có từng nghĩ sẽ sắp xếp các nàng ra sao?”

Giọng ta rất nhẹ, còn hắn thì đáp lại bằng giọng trầm thấp, chậm rãi như một nhánh suối dưới khe núi:

“Ta tính đưa các nàng đến thôn Chu gia ở tây sườn núi nhờ cậy.”

Lòng ta thắt lại.

Bùi gia có một vị tỷ tỷ, tên là Bùi Mai, là trưởng nữ trong nhà, lớn hơn Đại Lang ba tuổi. Khi còn sinh thời, Bùi lão cha đã gả nàng về làm dâu lớn cho đại công tử nhà họ Chu ở thôn tây sườn núi.

Chu gia là một trong những hộ giàu nhất vùng, Chu trường là hương thân có tiếng, còn nàng thì trở thành thiếu nãi nãi nơi đó. Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nàng quan tâm tới tiểu muội bên nhà mẹ đẻ, thương xót tổ mẫu, không ai dám nói điều.

Nhưng ta thì biết, bởi ta cũng lớn lên ở chính thôn tây sườn núi ấy.

Chu gia tuy giàu có, đầy tớ đầy nhà, nhưng Chu trường lại keo kiệt đến xót của, vợ chồng họ Chu thì tác oai tác phúc, thường xuyên mặt nặng mày nhẹ với tá điền, mở miệng ra là sỉ vả.

Khi Bùi lão cha còn sống, Bùi Mai còn thường lui tới thăm nhà. Cha mẹ chồng nàng quản chặt tiền bạc, chồng nàng lại vô tích sự, mấy lần thi tú tài đều rớt, cả ngày chỉ biết ăn uống. Bùi Mai muốn ăn mặc đẹp, dùng phấn son tốt, phải quay về xin nhà mẹ đẻ chu cấp.

Sau khi lão cha qua đời, nhà cửa sa sút, của cải cũng cạn, Đại Lang thân thể suy yếu, của hồi môn giữ lại không được bao nhiêu. Khi ấy, Bùi Mai về đòi tiền, Bùi thím không còn dễ dãi như trước, thế là nàng dứt khoát chẳng thèm lui tới nữa.

Ta ở Bùi gia ba năm, cũng chỉ gặp nàng vào đúng ngày Đại Lang và Bùi thím m. t. Lần cuối cùng ấy, nàng mặc một chiếc áo bông màu trắng trà, mỏng manh khêu gợi, viền áo còn thêu một vòng hoa lan tinh xảo, vô cùng tao nhã.

Vừa vào cửa chịu tang, nàng liền chậm rãi vuốt tóc, ngón tay nõn nà vòng ra ôm lấy eo, bật khóc:

“Nương à, nữ nhi đến muộn rồi.”

Giọng bi thương mềm mại, động tác lại đầy chuẩn mực. Khi lau nước mắt, nàng còn khẽ ấn ấn vào mũi để không làm lem phấn son.

Làn da nàng trắng, lớp phấn dày không ít. Dù cho có khóc, nước mắt cũng không hề phá hủy nét trang điểm.

Thật khó tin, một người từng bán tào phớ cùng ta ở huyện thành, lại có thể diễn tròn vai một thiếu nãi nãi đoan trang đến vậy.

Bùi Nhị Lang nghĩ gì, ta không rõ, nhưng nếu hắn định đưa Tiểu Đào—đứa bé ta đã chăm sóc ba năm, cùng Thái mẫu đã si ngốc, đến Chu gia giao phó, ta thật không thể yên lòng.

Thế nên ta nói:

“Nhị thúc định đưa họ sang Chu gia, là vì Chu trường thân là hương thân, vì thể diện cũng không dám cự tuyệt. Nhưng ngài có biết không, cô tỷ tuy là trưởng tức Chu gia, gả sang bao năm mới sinh được một đứa con gái, Chu gia bà mẫu đã sớm bất mãn, tỷ phu cũng đã nạp thiếp. Nhật tử của cô tỷ, kỳ thực chẳng dễ dàng gì.”

Bùi Nhị Lang im lặng. Không đợi hắn lên tiếng, ta nói tiếp:

“Nếu đã như vậy, cũng chẳng cần phiền đến cô tỷ nữa. Thư phóng thê cứ để ta giữ trước, Nhị thúc cứ an tâm trở lại quân doanh. Ta sẽ ở lại, chăm lo trong ngoài, đợi đến khi Thái mẫu và Tiểu Đào đều được sắp xếp ổn thỏa, ta sẽ rời đi, không chậm trễ.”

Ta nói với tất cả chân thành, còn hắn thì đứng im, biểu cảm ẩn sâu trong làn ánh sáng tối, ánh mắt như có sương mù dày đặc, lạnh lẽo mà yên tĩnh.

Hắn không nói gì. Ta lại hỏi:

“Nhị thúc nghĩ sao?”

Một lúc lâu sau, như thể cổ họng bị nghẹn lại, cuối cùng hắn đáp một tiếng, khàn khàn mà rõ ràng:

“Hảo.”

Chỉ một chữ “Hảo”, ta như trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Cơm đã nấu xong, Nhị thúc mau đến ăn, để lâu sẽ nguội m. t.”
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 4: Chương 4



Vài ngày sau, Bùi Nhị Lang lên đường trở lại quân doanh.

Hắn đi chưa bao lâu, ta liền cáo phụ thân ta – Tiết thủ nhân – lên nha môn.

Nguyên do là hôm ấy, nhân lúc ta dắt Tiểu Đào ra thôn đầu bờ sông giặt áo quần, hắn mang một bao bánh tô, đóng giả kẻ thân quen, lừa được Thái mẫu ra cổng, giả vờ bảo đưa bà đi xem nữ nhi. Kết quả, một mình hắn lẻn vào nhà, lục tung trong ngoài, đến cả cái nắp hũ cũng bị lật ngửa lên trời.

Tủ áo giấu tiền, có cả thảy mười ba lượng sáu tiền, cùng chiếc vòng ngọc Bùi thím để lại – toàn bộ tài sản – đều bị hắn vét sạch.

Sau ta mới hay, mọi chuyện đúng như ta đoán: hắn chẳng những cờ b.ạ.c liên miên, còn thuê cả xe lừa để đem ta lừa về gả cho lão già góa vợ mở lò thuộc da ở huyện thành. Gã ấy đầu hói, lưng gù, nhưng chịu bỏ ra năm lượng bạc sính lễ, thế là phụ thân ta nhận lời.

Hôm ấy, trong cơn giận đến đầu óc tối sầm, ta xách d.a.o phay, đi liền hai chục dặm đường đến huyện thành, tìm đến tận sòng bạc. Gã già cờ b.ạ.c gầy trơ xương, một thân như bộ hài cốt mặc áo bông, bị ta lôi xềnh xệch tới nha môn.

Đại Sở phụng hiếu vi tiên, con cái cáo cha mẹ là trọng tội, bị liệt vào hàng “nghịch tử”. Tội danh "nghịch" đủ để bị xử hình treo cổ.

Tiết thủ nhân vừa bị đưa vào nha, tay chân lập tức run cầm cập không ngừng.

Huyện lệnh đại nhân là người giữ lề cũ, vừa nghe xong lời ta thuật lại, híp mắt, thong thả nói:

“Tiết Ngọc, ngươi tuy nay đã là người Bùi gia, nhưng cũng từng là nữ nhi Tiết gia. Nếu kiên quyết cáo cha ruột, chẳng những có tội bất hiếu, mà bổn quan xử án xong còn phải đánh ngươi hai mươi đại bản. Ngươi vẫn muốn cáo hắn chứ?”

Ta ngẩng mặt, lạnh lùng đáp:

“Cáo. Ta muốn cáo Thao Châu quận, Vân An huyện, Tây Sườn Núi thôn – Tiết thủ nhân, cấu kết cùng kẻ bạc phường, bán vợ đẩy con vào hố lửa, khiến nương ta là Lý thị phải treo cổ tự tận, cướp đoạt của hồi môn của nàng.”

Huyện lệnh hỏi:

“Ngươi có chứng cứ?”

“Lúc Lý thị ch .t, dân phụ mới bảy tuổi. Không có.”

“Thế thì chỉ là lời nói miệng, không thành chứng.”

“Vậy dân phụ muốn cáo hắn tội hai lần gả con, trái phép nha môn.”

“Ngươi cha đem ngươi hứa cho Bùi gia, có bà mối làm chứng, không xem như bán nữ nhi. Còn về lão thuộc da kia, tuy lớn tuổi, đầu hói, nhưng đã nộp sính lễ đầy đủ, không phạm luật, tội không thành lập.”

“Ban ngày ban mặt trộm tiền nhà người, vậy có phải là phạm pháp?”

“Tự nhiên. Đại đường sáng như gương, bổn quan sẽ không thiên vị. Nhưng Tiết thủ nhân trộm tài sản là vì ngươi là nữ Bùi gia, việc có nguyên do. Thế này đi – bổn quan phán hắn trả lại tiền, vụ việc bỏ qua, ngươi thấy sao?”

“Hắn đâu có tiền, toàn đem đi đánh bạc.”

“Vậy để hắn lập khế nợ, nha môn làm chứng, không được nuốt lời.”

“Nếu hắn vẫn cãi cố, không chịu nhận nợ?”

“Khi ấy bổn quan sẽ phạt hắn tội khinh võng, đánh đòn bỏ tù!”

Đến đây, huyện lệnh đã m. t kiên nhẫn, chợt phách mạnh cây kinh đường mộc, hét lớn:

“Lui đường!”

Tiết thủ nhân bị buộc lập giấy nợ, ta thì ăn đủ hai mươi đại bản.

Nếu không phải tay đao thay hình hôm đó là một vị nha dịch hiền hậu có lòng nhân – ta e rằng đã nằm liệt giường đến mấy tháng.

Vị nha dịch ấy họ Triệu, tên Cát, gọi là Triệu đại thúc. Ông quen biết với cha chồng ta – Bùi Trường Thuận – từ thời còn bày quán bán tào phớ ở huyện thành. Giao tình cũ, ông ra tay nương nhẹ, còn móc túi đưa ta mười lăm văn tiền để thuê xe lừa về nhà, lại biếu thêm một lọ thuốc sang, dặn kỹ rằng phải dưỡng cho tốt.

Dù là đánh nhẹ, hai mươi bản tử vẫn khiến m.ô.n.g ta sưng đến nở hoa, đau đớn thấu xương, mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Từ khi bị đánh đến lúc bò lên được xe lừa, Tiết thủ nhân vẫn bám theo sau, vừa đi vừa lí nhí phân trần:

“Cha không có bán nương ngươi đâu, ngươi chẳng nghe cha nói rồi sao? Là do cha thiếu bạc sòng, người ta tìm đến tận cửa, nương ngươi rõ ràng còn ít tiền hồi môn, lại không chịu đưa ra, cha giận quá, mới dọa dẫm vài câu, ai ngờ nàng lại thật sự treo cổ…”

“Lăn!” – ta cắt lời, giận dữ quát lớn.

“Cha đưa ngươi về Bùi gia là muốn tìm cho ngươi chỗ dựa, không phải bán ngươi! Còn cái ông thuộc da kia… Ờ thì lớn tuổi chút, đầu hơi trọc, nhưng giàu có! Cha chỉ muốn ngươi được sống sung túc thôi mà…”

“Lăn!” – ta lại hét, dốc hết sức lực. Một tiếng này như rung động núi rừng, khiến cả người ta chấn động, đau đến trắng cả mặt.

Ta bảy tuổi m. t mẹ. Rất lâu sau đó, ta thường nghĩ: người sống trên đời là vì điều gì?

Ta từng tận mắt nhìn thấy nương treo cổ dưới xà nhà, thân thể nhẹ bẫng, hai chân đung đưa lơ lửng. Khi ấy, Tiết thủ nhân kinh hoảng, òa khóc, giãy giụa như tỉnh ngộ.

Thế nhưng, chỉ chưa đầy một năm sau, hắn lại sa vào sòng bạc như chưa từng hối hận.

Suốt đời hắn chối bỏ chuyện bán vợ, bán con.

Có lẽ trong lòng hắn, ta phải biết ơn vì hắn chưa hoàn toàn quên m. t mình có một đứa con gái. Khi thắng bạc thì nhớ mua bánh bao cho ta, khi thua thì cũng biết lục thùng cơm thừa mang về.

Người lúc còn nhỏ, yếu đuối, không được quyền chọn lựa, thường dễ lạc trong bóng tối.

Về sau, ta lớn lên.

Rồi ta đến Bùi gia, và ta bắt đầu hiểu rõ.

Thế gian này khốn khổ trăm bề, được sống đã là phúc phần.

Mà đã là phúc phần, thì hỏi sống vì gì, e rằng là chuyện xa xỉ.

Sống là để tồn tại.

Như Đại Lang – từng muốn đọc sách, từng mong được làm người nông phu biết chữ, sáng bước vào đường làm quan.

Còn ta – chỉ mong an cư lạc nghiệp, sống một đời bình thường.

Cõi đời muôn hình vạn trạng, chỉ cần còn tồn tại, là còn hy vọng.

Đại Lang không có được cơ hội đó – nhưng ta thì có.
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 5: Chương 5



Hồi về Bùi gia sau, ta bò trên giường đúng tròn một tháng.

Trong khoảng thời gian ấy, Bùi Tiểu Đào vừa khóc vừa vụng về nghe ta chỉ huy, lo liệu đủ thứ việc trong nhà.

Dần dà, đến cả chuyện Thái mẫu đái ra quần, nàng cũng chẳng còn sợ, còn lon ton chạy tới thay đồ, lau dọn đâu vào đó.

Thậm chí, vì việc ấy mà có chút cảm giác thành tựu. Rảnh rỗi không có việc gì, nàng lại ba ba chạy tới ngắm Thái mẫu.

Thái mẫu run run:

“Nhị nha, ngươi cứ nhìn ta như vậy làm chi, đừng có nhìn nữa, ta sợ.”

Tiểu Đào cười hì hì:

“Thái mẫu, ngươi khát nước rồi, uống một ngụm đi.”

“Ta không khát.”

“Không, ngươi khát.”

……

Chờ đến lúc ta gắng gượng bước xuống đất, thì nhà đã sạch đến đáy. Cơm ăn hết, rau trong vườn nhẵn trụi, lu gạo trơ đáy, lồng gà chẳng còn lấy một con.

Hai con gà mái ta nuôi mãi mới đẻ trứng, vậy mà cũng bị Tiểu Đào lén đem tới nhà quả phụ Ngô nhờ ch .t làm thịt.

Ngô quả phụ khi ấy còn trợn trắng mắt, giọng điệu âm dương quái khí mà nói:

“Cái điều kiện gì vậy chứ, còn ăn gà được à?”

Bùi Tiểu Đào mặt mày hớn hở:

“Nhà còn một con nữa, hai hôm nữa lại đến nhờ ngươi ch .t tiếp. Ngươi yên tâm, m.ô.n.g gà giữ lại hết cho ngươi.”

Ngô quả phụ: ……

Ngô Thúy Liễu là quả phụ tuổi chừng hai mươi mấy, miệng hơi độc nhưng lòng không xấu. Khi ta còn nằm liệt giường, nàng có mang tới mấy lần bánh nướng lớn với cháo trắng giúp đỡ.

Cũng là nàng xúi Tiểu Đào, nói rằng tỷ tỷ Bùi Mai của nàng hiện là thiếu nãi nãi nhà họ Chu – là nhà chu trường gia có của ăn của để, bảo Tiểu Đào đi tìm mượn chút ngân lượng về xoay xở.

Không hiểu sao, Tiểu Đào thật sự giấu ta, một mình đi mười mấy dặm tìm tới thôn Chu gia ở Tây Sườn Núi.

Tối hôm đó trở về, nàng ỉu xìu, mặt mày xám xịt, mắt đỏ hoe.

Con bé ngồi xổm trước cửa, vừa lau nước mắt vừa thút thít hỏi ta:

“Tẩu tử, Bùi Mai thật sự là tỷ tỷ của ta sao? Có phải lúc nương sinh nàng, không cẩn thận làm rơi xuống hố phân, bị lừa phân viên l.i.ế.m trụi mặt rồi không?”

Sau này ta mới hay, lúc Tiểu Đào đến, Bùi Mai cũng đóng vai thiếu nãi nãi rất đạt – trước là khách sáo mời điểm tâm, sau nói chuyện quanh co bóng gió.

Tiểu Đào còn nhỏ, không hiểu hết ý lời của Bùi Mai, chỉ chôn mặt vào ăn điểm tâm, cùng con gái bốn tuổi của nàng – Quyên Nương – vừa ăn vừa cười hí hửng. Lời Bùi Mai nói, không lọt nổi một chữ vào tai.

Lâu dần Bùi Mai m. t kiên nhẫn, đùng đùng giận dữ, đập bàn mắng lớn:

“Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn! Nhìn ngươi nghèo kiết xác, cái mặt nhà quê kia! Ta nói cái gì cũng không hiểu, ta nói cho ngươi biết – đừng mơ ở lại Bùi gia! Ta không đời nào nhận ngươi với Thái mẫu!

Bạc Bùi gia cuối cùng còn sót lại, ta không lấy một xu! Ai cầm ngươi thì đi mà tìm người đó! Ngươi nói lại với Tiết Ngọc – đừng có mà giả bộ diễn trò với cha nàng! Diễn xong rồi lại muốn gạt ta mà đổ cả đống rác rưởi vào nhà ta, nằm mơ đi!”

Mắng xong một tràng, thấy Tiểu Đào sững sờ, Quyên Nương thì khóc òa lên, nàng vội sai nha hoàn dắt con đi dỗ, rồi lại đổi ngay gương mặt khác, dùng khăn che miệng, ho nhẹ một tiếng, giọng ngọt như mật:

“Đào, ngươi còn nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác. Tỷ tỷ làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi và Thái mẫu nhất định phải ở lại Bùi gia. Nếu không, cái nhà của ta cũng không chừng bị Tiết Ngọc phá tan hết.”

Tiểu Đào tuy rằng vừa khóc trở về, nhưng vẫn lôi trong lòng ra đủ thứ điểm tâm.

“Nàng mắng nàng, ta lấy phần ta. Dù gì cũng không thể đi tay không.”

Thái mẫu ở bên gật đầu rối rít:

“Nhị nha thật có tiền đồ.”

Được khen như thế, Tiểu Đào càng phấn chấn:

“Lần sau ta còn đi nữa! Thái mẫu, ta dắt ngươi đi cùng!”

“Được, chúng ta phải có tiền đồ!”

“Nhất định có tiền đồ!”

Ta: ……

Sau khi thương thế lành hẳn, ta quyết định mỗi ngày đi bộ hai chục dặm lên huyện thành, tìm chút việc làm thuê.

Trước khi đi, Tiểu Đào nắm tay ta ngoéo, bắt ta phải về nhà trước khi mặt trời lặn. Bằng không, nàng sẽ bỏ Thái mẫu lại mà đi tìm ta.

Lên huyện thành mới biết, mấy quán trà, tửu lâu kia vốn không thiếu người, lại càng không chịu thuê nữ nhân đến làm.

Nhà viên ngoại có tiền đôi lúc có việc vặt, nhưng hễ quản sự đứng trong ngõ Sư Tử hô một tiếng, là một đám bà tử chen nhau đến giành. Ta chen không nổi.

Ta đi mấy ngày, mặt dày hỏi từng nhà một, coi có việc gì làm không.

Cuối cùng cũng được nhận nghiền dược hai ngày ở một hiệu thuốc. Sau đó lại theo người ta sắp xếp kho vải ở hiệu kinh vân, rồi dọn một hôm hàng hóa tại tiệm vải.

Tiệm vải ấy là của Tôn chưởng quầy. Không biết sao ông ta không chọn mấy tiểu nhị trai tráng mà cứ cố thuê mấy cô gái như ta.

Một cô trong nhóm thấy lạ, hỏi luôn:

“Sao không chọn bọn trai khỏe mà dùng bọn ta?”

Tôn chưởng quầy cười khẽ, thong thả đáp:

“Các ngươi đang cầm trong tay là phù quang cẩm, một tấm mấy chục lượng bạc. Chưa kể còn có đoạn hoa dệt kim và tuyết lụa – toàn là hàng quý. Tiểu nhị thô tay thô chân, chúng nó động vào lại làm hỏng, không gánh nổi. Ta thà trả thêm tiền mời các ngươi, cũng không thể m. t đống vải này.”

Mấy chục lượng bạc một tấm – đó là đồ dành cho quan phủ Thao Châu, huyện quan, hoặc các gia quyến quý nhân mới đủ sức dùng.

Ta chỉ dám ngẩn ngơ nhìn qua lớp vải bọc, s* s**ng chút cho thỏa tay, thấy lớp trong rực rỡ lung linh, lòng cũng chẳng kìm nổi một thoáng mộng mơ.

Nhưng sau khi lãnh được tiền công, ta đem lên phố mua vài cái bánh bao mang về nhà – cũng liền quăng mớ đoạn hoa phù quang cẩm kia ra sau đầu.

“Tẩu tử, màn thầu còn nóng hổi đây, thơm lừng, ăn thật ngon!”

Bùi Tiểu Đào mắt cong như trăng lưỡi liềm, cười vui rạo rực, cùng Thái mẫu mỗi người cầm một cái. Bốn cái còn lại nàng móc từ trong bao ra, đưa cả cho ta.
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 6: Chương 6



Ta nhận lấy, lại nhẹ nhàng bọc lại, đặt lên bàn:

“Mai ngươi cùng Thái mẫu hâm nóng ăn, mỗi người hai cái.”

Bùi Tiểu Đào bĩu môi, không vui:

“Tẩu tử, sao ngươi không ăn?”

Ta vỗ bụng, làm ra vẻ thỏa mãn:

“Trưa nay chưởng quầy tiệm vải bao cơm, ta ăn ba bát liền, ăn đến đen cả mặt lão.”

“Ngọc Nương, ngươi thật có tiền đồ!”

“Tẩu tử, ngươi thật sự có tiền đồ!”

Tiểu Đào cùng Thái mẫu đồng thanh reo lên, giơ ngón tay cái, mặt mày rạng rỡ như vừa chứng kiến kỳ tích.

Ta xua tay, làm ra vẻ khiêm tốn:

“Còn hành đi, lần sau có dịp, ta sẽ tranh thủ ăn bốn bát cho đủ bộ.”

Trước mặt họ thì như vậy, nhưng thực tâm ta nóng như lửa đốt.

Tiền kiếm được quá ít, ba miệng ăn trong nhà cũng chỉ bữa nay no, mai đói.

Trước lúc đi, Bùi Nhị Lang từng nói: quân lương sẽ cách hai tháng gửi về một lần.

Nghĩ tới lúc hắn lên đường, toàn bộ tiền bạc đều để lại cho ta, còn đặc biệt trịnh trọng dặn dò:

“Tiểu muội với Thái mẫu, phiền tẩu tẩu ở nhà chăm sóc.”

Giọng hắn khi ấy rất mực nghiêm trang, lần đầu gọi ta là "tẩu tẩu" khiến mặt ta đỏ bừng, tim đập loạn. Nhưng ta cũng nghiêm túc đáp lễ:

“Quyết không phụ nhị thúc gửi gắm.”

Kết quả thì sao? Chân trước hắn mới rời đi, chân sau ta đã khiến muội muội và Thái mẫu đói đến uống gió Tây Bắc.

Trong lòng hổ thẹn khôn nguôi, ngày hôm sau trời chưa sáng, ta đã gượng dậy, lại đi lên huyện thành.

Ngày đó vận số chẳng mấy tốt, loanh quanh đến gần trưa mà chẳng kiếm được việc gì.

Mãi đến lúc định quay về thì thấy một tiệm sách treo bảng cần người chép văn.

Mười tờ giấy mới được một văn tiền, nhưng người ta nói yêu cầu không cao, chỉ cần chữ viết gọn gàng là được.

Lòng ta động. Biết rõ bụng không có mấy giọt dầu, vẫn đánh liều vào thử.

Trong quán ngồi lặng lẽ hơn mười người, ai cũng cúi đầu cặm cụi chép, chỉ mình ta vò đầu bứt tóc.

Ta quá coi trọng bản thân. Đại Lang từng dạy ta đọc chữ, nhưng viết thì ta chỉ biết loằng ngoằng vài nét. Gặp từ khó là ta và nó mắt to trừng mắt nhỏ, như người dưng không hẹn mà gặp.

Bên cạnh ta là một thanh niên mặc bố sam nâu sẫm, đang chăm chú viết lách. Chữ của hắn y như Đại Lang: đều tăm tắp, phóng khoáng, mực chảy như nước trên giấy.

Ta không kìm được buột miệng:

“Ngươi viết đẹp thật.”

Thanh niên ngẩng đầu nhìn ta, bất ngờ bốn mắt chạm nhau, mặt hắn đỏ lựng.

Ta chột dạ, vội chữa thẹn:

“Xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ là muốn hỏi... chữ này đọc thế nào?”

Ta chỉ vào tờ giấy mẫu. Thanh niên thoáng sửng sốt, rồi đáp:

“Đây là chữ ‘xung’. ‘Hộc phi cử vạn dặm, nhất phi xung hạo thương’, nghĩa là bay thẳng, vút cao.”

Giọng hắn nhẹ nhàng, rất êm tai. Ta lại không kìm được hỏi tiếp:

“Ta thấy ai cũng viết cùng một nội dung, tiệm sách thuê sao nhiều bản làm gì?”

Thanh niên ngó quanh, rồi ghé sát, hạ giọng nói:

“Đây là tập thơ mới của Khang Vương điện hạ trong kinh thành. Gần đây thịnh hành ở Hoa Kinh, các phủ huyện thi nhau sao chép dâng lên, mong lấy lòng Khang Vương. Cô nương yên tâm, viết hơi kém cũng không sao. Tiệm sách chỉ làm bộ dáng để Thao Châu quận xem thôi, chứ thật ra bán chẳng được bao nhiêu.”

“À à,” ta gật đầu, mỉm cười, “Cảm ơn.”

Thư sinh kia da mặt mỏng, vội cúi đầu:

“Cô nương đừng khách khí.”

Ta nào phải người có số ngồi mát ăn bát vàng. Kẻ khác viết như nước chảy, còn ta vẫn đang cặm cụi khổ sở đến tờ thứ năm.

Cuối cùng đói đến không chịu nổi, bụng sôi ùng ục vang lên trong không gian yên tĩnh, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Bỗng có một bàn tay chìa tới, khăn sạch sẽ, bên trong là miếng bánh bột ngô.

Là hắn – thư sinh khi nãy.

Ta ngẩng đầu nhìn, hắn nhẹ giọng nói:

“Cô nương nếu không chê, có thể dùng tạm lót bụng.”

Khi đói đến hoa mắt chóng mặt, ai lại chê kỵ?

Ta cũng hơi ngượng, nhưng cuối cùng vẫn là đói thắng ngượng, đưa tay nhận lấy:

“Cảm ơn, ta đói quá rồi, không khách sáo nữa.”

Ngày hôm ấy, chưởng quầy tiệm sách nhìn ta cố gắng lắm mới chép được mười tờ, khóe miệng giật giật, miễn cưỡng đưa cho ta một văn tiền.

Vì một văn tiền ấy, không chỉ miệng ta co giật, mà cả tay cũng run theo.

Ta lại tiếp tục ngao thêm nửa tháng, bụng trông ngóng như người chờ nắng hạn gặp mưa – mong Bùi Nhị Lang gửi tiền về.

Hắn đang ở biên cương đi lính, là binh dịch trung đẳng, một ngày được 70 văn, tính ra mỗi tháng được hai lượng một tiền.

Nghĩ vậy, ta liền đến huyện nha tìm Triệu đại thúc – một vị nha dịch quen biết – da mặt dày hỏi vay một quan tiền.

Triệu thúc trừng mắt, râu run run nói:

“Ta nể mặt cha chồng ngươi quá cố mới dám cho mượn. Ngươi nhớ kỹ phải trả, nhà ta cũng khổ, còn có con gái què.”

“Triệu thúc yên tâm, ta nhất định trả. Tiết Ngọc là người giữ chữ tín.”

Rồi rốt cuộc, lại qua hai mươi ngày, Bùi Nhị Lang gửi về bốn lượng bạc.

Ta từ tay lính trạm dịch nhận bạc, nước mắt suýt rơi xuống.

Ở huyện thành, ta mua một con gà quay và miếng thịt kho tương lớn, bày mâm về nhà tươm tất.

Khi hương thơm ngập nhà, cắn vào miếng thịt, Bùi Tiểu Đào bỗng bật khóc, vừa ăn vừa gào:

“A a a, thơm quá đi m. t! Ta muốn rơi m. t đầu lưỡi rồi! Cảm tạ Nhị ca ta! Cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà hắn!”
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 7: Chương 7



Trong tay có chút tiền, ta cũng chẳng vội lên huyện thành tìm việc, mà là ở nhà chơi bời qua ngày, để nguyên đó không dùng, ngồi một góc sân sau cũ kỹ, mài bàn nước đã lâu không động đến.

Trên là cối xay huyền điếu lắp cùng giá đỡ, dưới là cối đá trang bị trục xoay, nhờ dòng nước chảy đưa đẩy mà chầm chậm nghiền nhỏ ngũ cốc.

Khi thím còn ở đây, ta từng vì bà mà chườm gối, từng nghe bà lặp đi lặp lại kể chuyện năm xưa nhà họ Bùi làm tào phớ, tay nghề vang danh một vùng.

Nước giếng ngâm đậu, đậu xanh đậu trắng đều dùng được, xay thành nước đậu rồi dùng vải mịn lọc hai lượt, kế đó để vào sọt to mà ủ.

Nồi lớn nhóm lửa đỏ, trước cháy mạnh sau giảm nhỏ, đun cho nước đậu đặc sánh, ngưng kết thành màu ngà nhăn nhúm, tản mùi thơm béo ngậy khắp sân.

Thạch cao đun chín nghiền mịn thành phấn, hòa đều với nước sạch, sau đó đem hỗn hợp ấy cùng nước đậu đã đun sôi đổ vào vại sành sạch, cẩn trọng không một giọt rơi vãi...

Huyện thành Sư Tử hẻm phía nam phố chợ, hàng quán san sát, người qua lại tấp nập, hàng rong chen đến tận bờ sông, náo nhiệt vô cùng.

Tiệm sách năm đó, nơi Triệu đại thúc làm quản lý, ông từng mượn tiền ta, mà ta lại mang bộ mặt lem nhem nước mắt tìm đến nhà họ Bùi cầu giúp đỡ.

Một văn tiền khi đó đã là quá đỗi chật vật, lâu dài dồn ép, khiến ta không khỏi hoài nghi bản thân có phải thật sự vô dụng đến thế không.

Ý nghĩ làm buôn bán cũng manh nha từ đó, ta nghĩ đến điều đầu tiên — bán tào phớ.

Bởi lẽ đồ nghề năm xưa của nhà họ Bùi vẫn còn đầy đủ trong nhà, chỉ cần phủi bụi là có thể dùng lại, tiết kiệm không ít công sức.

Thím từng nói, làm tào phớ nhìn thì dễ, nhưng muốn làm ra thứ trắng nõn, mềm mịn, lại phải đi kèm nước đường kho chuẩn vị thì mỗi một bước đều phải đúng, từng chi tiết không thể qua loa.

Ngâm đậu bao lâu, phải xem theo tiết trời từng mùa. Vại sành để đổ phớ nhất định không được tráng men...

Lần đầu tiên ta làm ra mẻ phớ đầu tiên, xắn vài miếng cho vào chén, Bùi Tiểu Đào còn kích động hơn cả ta: “Tẩu tử! Tẩu tử! Ngươi thật là lợi hại, ngươi cái gì cũng biết!”

Chỉ tiếc niềm kích động ấy của nàng kéo dài không qua được hai ngày, nhìn ta từ sáng đến tối đều bận rộn xay nghiền, liền chu mỏ lầm bầm:

“Nhị ca gửi tiền về rồi, ăn mặc cần kiệm cũng sống được, cực khổ như vậy để làm gì chứ?”

“Không thể cứ mãi dựa vào nhị ca ngươi. Hắn tòng quân bên ngoài, nếu trên đầu còn áp lực gửi tiền về, không khéo chính hắn cũng túng quẫn, có chuyện gì đều không tiện xoay xở.”

“Người sống một đời, ngoài chuyện no đủ còn phải tích góp được ít tiền, ngày tháng mới dần khá lên, trong lòng mới có nắm chắc.”

“Tẩu tử, ngươi tích tiền để làm gì vậy?”

“Làm gì thì nhiều lắm, ta muốn cho ngươi đi học, cho ngươi và Thái mẫu có áo mới mặc, mỗi ngày ăn gà quay với thịt kho đầy mâm.”

Ta bẻ ngón tay ra đếm từng mục tiêu, kể cho nàng nghe: “Người ta phải hướng lên trên mà sống. Nếu mấy chuyện đó đều làm được, sau nữa ta còn muốn tích cho ngươi của hồi môn.”

“Sao lại tích cho ta? Không tích cho chính mình đi?”

“Ta gả rồi mà, ta là tẩu tử của ngươi.”

“Vậy sao không tích cho nhị ca, hắn lớn hơn ta, hẳn là phải tích cho hắn trước chứ?”

“... Với bản lĩnh của nhị ca ngươi, hẳn là không cần chúng ta tích giùm.”

“Vì sao? Hắn lợi hại lắm sao?”

“Rất lợi hại đấy. Ta cảm thấy hắn sau này rất có thể sẽ nổi bật, không chừng thành đại tướng quân cũng nên.”

Ta vừa nghiền tương, vừa trò chuyện cùng nàng, Bùi Tiểu Đào trầm ngâm một lát, lại hỏi ta:

“Vậy ta thì sao? Ngươi cảm thấy ta sau này sẽ thành gì?”

“Ngươi á, biết đâu lại lên được Tử đường, như Tần Lương Ngọc hay Phùng Liêu gì đó, làm nữ quan cũng nên.”

“Ta lợi hại như vậy sao?”

“Ừ, ngươi rất lợi hại, đặc biệt có tiền đồ.”

Nói tới hăng say, đến ta cũng cảm thấy nghiêm túc. “Đến lúc đó ngươi ở Kinh thành có biệt viện rộng lớn, nhớ tiếp đón tẩu tử qua đó hưởng phúc, cho ta dính chút ánh sáng, tìm vài bảy tám nha hoàn tiểu nhị hầu hạ.”

“Ta cho ngươi tìm một trăm!”

Bùi Tiểu Đào tinh thần phấn chấn, vui vẻ đến hỗ trợ: “Tẩu tử, mau tích tiền đi!”

Vài hôm sau, khi cảm thấy tay nghề mình cũng tạm, ta giả bộ hai chén tào phớ đặt trong giỏ tre, ngồi xe lừa lên huyện thành tìm đến nhà Triệu đại thúc.

Cũng nhân tiện nói ý định muốn bày quán bán hàng, lại bảo ông nếm thử tào phớ.

Không ngờ ông nói: “Tào phớ mềm mịn thì có, nhưng mùi vị còn thiếu một chút, kém hơn tay nghề của cha chồng ngươi.”

Ta ngẩn ra, hồi lâu cũng không nghĩ được chỗ nào chưa đúng.

Triệu đại thúc lại bảo: “Tào phớ chính gốc của nhà họ Bùi, vốn không ai dễ gì bắt chước được. Năm xưa mấy tiểu nhị ra khỏi cửa hàng cha chồng ngươi, mở quán riêng mà chưa đầy một năm cũng phải đóng cửa. Người ở Vân An huyện ai mà chưa từng ăn tào phớ của cha chồng ngươi, khẩu vị quen rồi, ăn chỗ khác không vô. Không phải không ai bán, mà bán rồi cũng không sống nổi. Một bát mì mười lăm văn, còn một bát tào phớ lại tới hai mươi văn, nếu không ngon thì ai bỏ tiền ra mua?”

“Sinh đậu giá cao, muốn bán rẻ thì không có lời, hai mươi văn một chén thì lại phải thật xuất sắc, đó mới là lý do năm xưa sinh ý nhà họ Bùi tốt đến thế.”

Chưa ra quân đã bại trận, nhưng ta không hề bỏ cuộc.
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 8: Chương 8



Hôm sau, ta dẫn Tiểu Đào lên núi phía tây tìm đến thôn Chu gia.

Nếu nói ở Vân An huyện này còn có người biết phương thuốc tào phớ nhà họ Bùi, người ấy nhất định là Bùi Mai.

Không ngờ chúng ta lại ăn phải canh cửa, ngay cả mặt Bùi Mai cũng không gặp được.

Bùi Tiểu Đào tức tối: “Keo kiệt! Keo kiệt! Có mấy cái bánh mà cũng tính toán!”

“... Mấy lần? Ta chẳng phải dặn ngươi không được đến nữa sao, lại chạy sang lấy điểm tâm à?”

“Có chứ, lấy mang về ăn. Lần cuối còn bị bà mẫu nàng bắt gặp, ngươi không thấy sắc mặt bà mẫu nàng khó coi cỡ nào đâu, ta còn tử tế hỏi bà có bệnh gì không kìa.”

“……”

Do hành vi ‘ác liệt’ của Bùi Tiểu Đào, Bùi Mai không ra mặt, chỉ phái một nha hoàn mặt mũi như để trên đỉnh đầu bước ra, trừng mắt nhìn chúng ta mà nói:

“Không cần lại giống như miếng cao dán cứ bám lấy nhà chúng ta, nãi nãi nhà ta nói, cái gọi là phương thuốc ấy bà không biết, dù biết cũng không nói cho ngoại nhân, ai mà đi cùng các ngươi làm buôn bán, cười ch .t người! Các ngươi biết thân phận nãi nãi ta là ai không? Sau này đừng có đến nữa!”

Nha hoàn vừa dứt lời, Bùi Tiểu Đào mặt mày cảnh giác:

“Ai ch .t rồi?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Thì ngươi nói cười ch .t người mà? Tỷ tỷ ta hỏi chút không được sao? Với lại, đừng có dùng lỗ mũi trừng ta! Mắt ngươi sao tròn thế! Ta sợ!”

Bùi Tiểu Đào chỉ tay vào mũi nàng ta, khí thế còn hung hăng hơn.

Ta xách nàng theo sau cổ áo kéo đi, nàng vẫn còn không vui, còn quay đầu lại hướng nha hoàn kia lớn tiếng: “Ngươi cái mũi nhìn giống như oai, nhớ tìm đại phu xem thử, vốn dĩ đã rất xấu……”

Ta nhất thời gác lại tâm tư buôn bán, người cũng theo đó mà ủ rũ mấy ngày.

Mãi đến hôm nay, khuê nữ của Triệu đại thúc, A Hương, đến Bùi gia.

Nàng từ huyện thành ngồi xe lừa đến, còn mang theo cho chúng ta một hộp hạt mè tô của Ngũ Hương Trai.

Ta có chút kinh ngạc, vì nàng đi lại không tiện, là một người què chân.

A Hương là một cô nương mi thanh mục tú, tính tình có phần ít nói, ngày ấy ta đến nhà Triệu đại thúc trả tiền, từng gặp qua nàng, nhưng cũng chỉ là sơ giao, chưa từng nói chuyện.

Theo lời Triệu đại thúc, nàng từ khi mười một tuổi ngã què chân trái, từ đó không thích ra khỏi cửa, càng không thích giao tiếp với người ngoài.

Lần này nàng lại đích thân đến cửa, lời lẽ rõ ràng, mở miệng liền hỏi ta: “Hôm đó ngươi nói chuyện với cha ta, ta đều nghe được, ngươi là từ bỏ thật sao? Không nghĩ mở cửa hàng bán tào phớ nữa à?”

Ta vội vàng xua tay, đem tình hình trước mắt nói rõ với nàng.

Nàng lại bảo: “Ngươi sao không đi hỏi Nhị Lang thử xem? Có lẽ cô tỷ ngươi thật sự không biết. Bùi bá bá làm ăn vất vả cả đời, loại phương thuốc như thế này, đa phần chỉ truyền cho nhi tử thôi, vì nữ nhi sau này còn phải gả đi.”

Ta khựng lại, đúng là chưa từng nghĩ đến điểm này. Nhưng lại do dự: “Nhị thúc hẳn cũng không biết đâu, hắn đi xa nhà đã lâu rồi……”

“Không hỏi sao biết? Hỏi thử xem.” A Hương dường như còn để tâm chuyện này hơn cả ta, khiến ta lập tức ngồi xuống viết thư cho Nhị Lang. Nàng tiện đường sẽ mang qua bưu dịch khi về huyện thành.

Bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn chằm chằm, ta đành cầm giấy bút lên.

Nội dung đại khái là ——

Ta muốn làm chút việc mưu sinh ở huyện thành, dựa theo cách làm thím từng nói mà nấu tào phớ, nhưng hương vị không giống, Nhị thúc nếu biết rõ cụ thể làm thế nào, mong chỉ dạy cho một hai.

Kèm theo thư, ta còn gửi luôn một tờ phương thuốc tào phớ do tự ta ghi lại.

A Hương vừa nhìn liền nhíu mày, nói ta viết chữ xấu đã đành, nội dung cũng khô khốc, chẳng có chút quan tâm tình thân nào giữa những hàng chữ.

Vì vậy nàng bắt ta thêm vào một câu ở cuối ——

Biên cương lạnh lẽo, Nhị thúc nhất định phải giữ gìn thân thể, mong người bình an trở về.

Viết xong, nàng mang thư rời đi.

Ban đầu ta không hiểu nàng vì sao lại nhiệt tình như vậy, cho đến lúc sắp đi, nàng nói: “Tiết Ngọc, ta với ngươi cùng tuổi, đều là m. t mẹ từ sớm, hơn nữa ta còn là một kẻ què.”

Ta chưa hiểu dụng ý, nàng liền nói tiếp: “Cha ta cứ một mực sắp xếp hôn sự cho ta, nhưng ta biết bản thân mình có thể lấy được người như thế nào chứ? Người trong sạch nào lại bằng lòng cưới một kẻ què. Nhưng cha ta lại không tin, ông nói chỉ cần ta có một trăm lượng bạc làm của hồi môn, thì dù nhà trai có nghèo cũng không sao, chỉ cần phu quân thật lòng tốt với ta là được.

“Nhưng ông đã già rồi mà vẫn còn ngây thơ. Nhà nghèo nào lại không muốn cưới vợ có của hồi môn? Bọn họ cưới ta, cũng chỉ là vì nhắm vào trăm lượng bạc đó thôi.

“Tiết Ngọc, nếu ngươi thật lòng muốn bán tào phớ, ta có thể lấy của hồi môn ra giúp ngươi mở cửa hàng. Ngươi đừng vội từ chối, ta không có ý gì khác. Ta chẳng ham cái gì, chỉ muốn có một con đường để đi, không muốn gả cho mấy kẻ sau lưng chửi ta là đồ què.”

Ta vốn cảm thấy A Hương hình như có chút coi trọng ta.

Thư gửi đi đã một tháng, sắp đến ngày Bùi Nhị Lang phát quân lương về, vậy mà vẫn không có động tĩnh gì.

Ta không nhịn được nghĩ, người ngoài nhìn ta là quả tẩu của Bùi gia, nhưng trong mắt Bùi Nhị Lang, ta e là chỉ là một người ngoài.

Dù sao thì thư phóng thê cũng đã ký.

Đã là người ngoài, thì phương thuốc tào phớ quan trọng như thế, sao có thể nói cho ta biết được?

Chỉ là Bùi Tiểu Đào không nghĩ như vậy, nàng vừa xoa eo vừa ngẩng đầu, để lại hai cái lỗ mũi bé xíu cho ta: “Tẩu tử, ngươi sai rồi. Nhị ca ta sau này sẽ làm đại tướng quân, còn ta nhất định sẽ làm nữ quan. Bùi gia chúng ta sau này ở Hoa Kinh có biệt thự lớn, trăm nha hoàn sai vặt, lên điện thiên tử, ai còn đi bán tào phớ nữa chứ? Cho nên cái gọi là phương thuốc, căn bản không quan trọng!”

Ta:……
 
Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa
Chương 9: Chương 9



Đang lúc ta tính từ bỏ, chuẩn bị xoay sang làm việc buôn bán nhỏ khác, thì thư của Bùi Nhị Lang cùng bốn lượng bạc cũng được gửi về.

Ta không ngờ nét chữ của hắn lại viết đẹp đến vậy, bút lực mạnh mẽ, từng nét cứng cáp.

Lại càng không ngờ hắn thực sự đem phương thuốc nói cho ta.

Tào phớ của Bùi gia ngon, thứ nhất là vì kho canh, thứ hai là vì tam hợp du.

Trước khi học làm tào phớ, Bùi lão cha từng là người bán dầu.

Người khác bán tào phớ, lúc mang ra thường chỉ nhỏ vài giọt dầu mè lên trên.

Nhưng du của Bùi gia, là ba loại phối hợp: dầu mè, gà du, mỡ heo, trải qua bí pháp chế thành.

Bùi Nhị Lang viết hẳn một tờ phương thuốc tam hợp du cho ta.

Hắn còn nói, nếu thêm lòng gà vào kho canh, thì hương vị càng thêm thơm ngon.

Ta không kìm được mà đỏ cả hốc mắt. Hắn thật sự tin tưởng ta, coi ta là thân tẩu mà đối đãi.

Từ sau khi nhận được bức thư đó, chuyện gì ta làm cũng trở nên đặc biệt thuận lợi.

Trước tiên là tìm được một mặt tiền cửa hiệu rất vừa ý, ở khúc quanh gần cầu Châu, phía cuối phố Nam ở hẻm Sư Tử, trong huyện thành.

Cửa hàng không lớn, trước đây là một quán rượu nhỏ, phân rõ khu vực trước đường và hậu viện.

Phía trước là quầy và bàn ghế để buôn bán, hậu viện thì có bệ bếp và giếng nước đầy đủ, ngoài nhà bếp ra còn có đông sương làm nơi chứa đồ.

Ta đặc biệt ưng ý nơi này, là bởi vì tầng hai của cửa hàng còn có hai gian phòng.

Cầu thang nằm ở một góc hậu viện, tầng hai sáng sủa, cửa sổ nhìn ra hẻm Sư Tử, còn có thể thấy cảnh ồn ào náo nhiệt quanh cầu Châu.

Ban đầu, A Hương đề nghị mở cửa hàng, ta vốn tính chỉ dựng quán nhỏ bán lưu động.

Nhưng nếu đã có điều kiện tốt như vậy, ai lại cam lòng mỗi ngày đẩy xe đi đi về về bốn mươi dặm đường, chỉ để bán hàng ở huyện thành?

Mặc dù trong tay cũng có chút tiền, thuê được xe lừa, ban ngày bận rộn, đêm đến cũng chẳng được nghỉ ngơi, đem Thái mẫu cùng Tiểu Đào để lại trong nhà, khó tránh khỏi có phần không chu toàn.

Hiện giờ thì tốt rồi, chúng ta đều có thể dọn đến cửa hàng trên huyện thành mà ở.

Mở cửa hàng này, gần như tiêu hết toàn bộ tiền hồi môn của A Hương.

Ban đầu ta có chút lo lắng, sợ phí công vô ích, nhưng A Hương lại không hề e ngại, nàng điềm nhiên nói: “Sợ gì chứ, cha ta nói hương vị vẫn y như trước, tào phớ Bùi gia, còn sợ không bán được sao?”

Nàng nói đúng, hai năm sau, chúng ta đã thu hồi toàn bộ vốn liếng.

Cửa hàng chỉ bán buổi sáng, bởi vì đến trưa là sạch sành sanh không còn gì.

Trong quán ngồi không đủ chỗ, ngoài đường còn bày thêm mấy cái bàn, mỗi ngày đều đông nghẹt người.

Nhờ có Triệu đại thúc làm chỗ dựa, chuyện chúng ta bán hàng ngoài đường, nha môn mấy vị tuần bộ cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Việc nhiều không xuể, bất đắc dĩ A Hương cũng phải khập khiễng tới giúp một tay thu dọn.

Triệu đại thúc lo nữ nhi bị bắt nạt, chẳng có việc gì là lại mặc quan phục nha dịch đi qua đi lại trong hẻm Sư Tử.

Bùi Tiểu Đào cũng theo chúng ta bận rộn, Thái mẫu thì không việc gì, ngồi trước cửa tiệm phơi nắng, vừa thấy có người là hỏi:

“Ăn chưa?”

Năm thứ hai khi cửa hàng thu hồi vốn, ta tìm một tư thục, đưa Bùi Tiểu Đào đi học.

Năm thứ ba, trừ bỏ chi tiêu hằng ngày, ta còn dành dụm được năm mươi lượng bạc.

Không ai tin nổi, một cửa tiệm tào phớ nhỏ như vậy, lại có thể kiếm ra tiền.

Thật ra từ sớm, ta đã viết thư báo cho Bùi Nhị thúc, bảo ông đừng gửi tiền về nữa.

Chớp mắt đã ba năm, ba năm qua chúng ta vẫn luôn có thư từ qua lại.

Lúc đầu là ta báo cho ông biết cửa hàng đã có lãi, ông ở trong quân cũng cần dùng tiền, đừng quá khắt khe với bản thân.

Thư gửi đi rồi, ông không hồi âm, cũng không gửi thêm tiền về.

Bùi Nhị Lang vốn là người như vậy, tính tình lạnh lùng, xa cách như khắc vào tận xương tủy.

Ta lo làm ăn, cũng chẳng có tâm tư nghĩ chuyện khác, mãi đến một hôm, có vị bưu dịch vội vã ngang qua tiệm tào phớ, thấy ta liền thuận miệng hỏi:

“Tiết nương tử, có muốn gửi bao đầu gối, áo ấm gì đó không? Bên kia sắp đánh giặc, lạnh lắm, chúng tôi hai hôm nữa sẽ xuất phát, có gửi thì phải nhanh lên.”

Vân An huyện thuộc quận Thao Châu, ngày thường tin tức không coi là lạc hậu, hỏi thăm thì mới biết, từ cuối năm ngoái, các bộ lạc du mục như Man Kim, Thiết Lặc đã liên tục quấy nhiễu biên giới.

Ban đầu chỉ là lẻ tẻ, một khi Đại Sở xuất binh thì chúng liền rút lui sạch sẽ.

Nhưng đến gần đây, bọn chúng kết minh, vượt qua giới Bắc Quan, chiếm Bình Thành, phá Võ Tì huyện, ch .t hại mấy trăm dân.

Thiên tử nổi giận, lập tức hạ lệnh xuất quân.

Hai ngày đó, ta không rảnh lấy một khắc, mua vài xấp vải và da cừu tốt, suốt đêm khâu vá tiết bào.

Ra trận đánh giặc, ngoài phải mặc giáp, bên trong phải mặc tiết bào không được quá dày, để tiện cử động, nhưng vẫn phải giữ ấm.

Bùi Nhị Lang cao chừng tám thước, vóc người cân đối, ta làm cho chàng một chiếc tiết bào vừa người, phía trước n.g.ự.c và sau lưng đều khâu thêm nhiều lớp da cừu.

Dùng móc mao buộc lại ở bên trong, mặc vậy hẳn là ấm hơn rất nhiều.

Tính luôn cả bao đầu gối và áo bông kẹp, kịp lúc gửi đến trạm dịch, ta mới yên lòng được chút.

Trận chiến ở biên quan kéo dài gần ba năm.
 
Back
Top Bottom