Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3652: Lại là một đêm thăm thẳm



Đoạn đường tiếp theo hắn rất bận rộn, cứ thấy thành trì nào tập trung đông tu sĩ là sẽ ghé lại xem, nếu có thì đưa đi, không có thì đi thẳng đến địa điểm tiếp theo.

Giống như hắn, phía Liễu Dật cũng vậy, phân công công việc rất rõ ràng để tránh trùng lặp, mỗi người đi một hướng, khoác áo bào đen che đi toàn bộ khí tức của mình.

Advertisement

Mặc dù người đông sức lớn, nhưng phương pháp huy động người chuyển kiếp đi tìm người chuyển kiếp thế này cũng vẫn có những điểm hạn chế.

Không giống như Diệp Thành, họ không có Chu Thiên Diễn Hoá huyền diệu, cũng không có linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp Đại Sở, chỉ có thể phân biệt từng người, cũng chỉ có thể thử tìm người có diện mạo giống hệt, còn những người chuyển kiếp nào biến thành tiên thảo, linh thú thì họ không thể nhận ra được.

Tuy nhiên có cũng còn hơn không, dù số người chuyển kiếp họ tìm được có hạn cũng hơn Diệp Thành tự tìm một mình, chỉ tại thời gian của Diệp Thành không còn nhiều, thực hiện phương pháp này cũng là điều bất đắc dĩ.

Lại là một đêm thăm thẳm, Diệp Thành đáp xuống một dãy núi, hái được một bụi tiên thảo màu tím dưới ngọn núi ở nơi sâu nhất, đó là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Diệp Thành không lập tức biến tiên thảo thành hình người mà đưa nó vào đan hải, tiên thảo này cũng giống như Linh Lung Phượng Hoàng của Huyền Nữ, để nó tự lột xác mới được, đây là vấn đề thời gian.

Hắn lại lên đường lần nữa, con đường phía trước còn rất dài, mênh mông và vô tận, bóng dáng hắn lẻ loi bước qua sông núi, băng qua đồng bằng bao la, suốt chặng đường không hề dừng lại, tựa như một du khách vội vã.

Cứ thế ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau, thời gian lặng lẽ trôi đi, ba tháng chớp mắt đã qua.

Trong ba tháng qua, thu hoạch của hắn rất phong phú, hắn đã tìm được không dưới mười nghìn người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng không có ai ở lại bên cạnh hắn, tất cả đều đã được hắn phái đi tiếp tục tìm người chuyển kiếp khác.

Lần này đi tìm hắn mới thực sự nhận ra sự rộng lớn của Đông Hoang, đúng là vô biên không thấy tận cùng, đúng như Tiểu Linh Oa nói, nếu đi từ đây đến Trung Châu, chín mươi nghìn năm cũng chưa chắc tới nơi.

Tháng thứ tư hắn mới dừng lại ở một toà cổ thành rộng lớn, đây là lần đầu tiên hắn dừng lại nghỉ ngơi trong suốt ba tháng qua.

Hắn không muốn nghỉ ngơi nhưng ông trời không cho phép, thiên khiển lại ập đến, lần sau lúc nào cũng dữ dội hơn lần trước, dày vò khiến cơ thể hắn không còn nguyên vẹn, suýt thì chết dưới thiên khiển.

May mắn thay hắn đã vượt qua, lại một lần nữa lột xác niết bàn, nhận được tạo hoá dưới thiên khiển.

Khác với lần trước, lần niết bàn này khiến Linh Lung Phượng Hoàng trong đan hải của hắn cũng nhận được lợi ích, Diệp Thành niết bàn cũng kéo Huyền Nữ cùng niết bàn theo, có vẻ như đã sắp hoá thân.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành đang ngồi xếp bằng mở mắt ra, từ từ đứng dậy, yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao, hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà rồi, ký ức cũng như Thánh thể của hắn, phai mờ theo thời gian.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3653: “Chí Tôn Thành!”



“Ta đã truyền một làn ý cảnh cho ngươi rồi, sao ngươi không đi giết Ân Trọng?”, Thánh Nhân áo đen lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Hay là Hoang Cổ Thánh Thể cũng không giữ chữ tín?”

“Tiền bối vu oan cho vãn bối rồi”, Diệp Thành vội kêu oan: “Lúc trước khi hai ta giao hẹn không nói thời gian thực hiện, hơn nữa đó là Chuẩn Thánh Vương, cường đại và hung hãn nhường nào? Ta chỉ là Chuẩn Thánh, tới đó sẽ bị giết ngay, chờ ta tiến cấp tới Thánh Nhân đi”.

Advertisement

“Qua loa lấy lệ”, Thánh Nhân áo đen nổi cơn tam bành: “Với sức chiến đấu của ngươi mà không tiêu diệt nổi ông ta?”

“Ông đừng nói nhẹ nhàng như vậy”, Diệp Thành bĩu môi: “Chiến đấu một mình đương nhiên ta không sợ, nhưng Ân Trọng ở Thái Thanh Cung có thân phận cao quý, bên cạnh ông ta chẳng lẽ lại thiếu cao thủ? Một mình ta tới đó không phải một đấu một mà là một mình khiêu chiến với cả đám, ừm, cũng chính là đánh hội đồng trong truyền thuyết đấy”.

“Ngươi…”, Thánh Nhân áo đen cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác.

“Nhưng nếu tiền bối truyền hết bí kíp Dịch Thiên Hoán Địa cho ta thì có lẽ ta có thể tìm thêm người giúp đỡ”, Diệp Thành cười tủm tỉm: “Đêm nay truyền cho ta thì đêm nay ta sẽ giết Ân Trọng”.

“Ta sợ giây trước vừa truyền cho ngươi, giây sau đã bị đưa tới hoàng tuyền”, Thánh Nhân áo đen khịt mũi, rất tự giác chui về thần phù, sau đó còn có giọng nói lạnh như băng truyền ra: “Cho ngươi thời gian một năm, trong vòng một năm nếu Ân Trọng vẫn còn sống thì mọi chuyện miễn bàn”.

“Vừa nhìn đã biết là người thiếu kiên nhẫn”, Diệp Thành chẳng để tâm, hắn không vội, một chút cũng chẳng vội, người vội là Thánh Nhân áo đen, nếu thù hận lớn, ông ta sẽ từ từ nâng cao giới hạn.

“Hửm?”

Đang suy nghĩ, hắn chợt thấy một tia tiên quang tuyệt đẹp vụt qua bầu trời phía trên cổ thành.

Nhìn kỹ thì thấy tiên mang đó là một nữ tử dung mạo xinh đẹp không nhuốm bụi trần, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, là một Thánh Nhân với khí tức cường đại, bay tới đâu hư thiên ầm ầm nổ vang tới đó.

Nhược Thiên Chu Tước?

Diệp Thành ngẩn ra, tuy cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nữ tử ấy, đó chẳng phải lão tổ của Chu Tước Tinh, Hoàng phi Diệm Phi của Huyền Thần sao?

“Đi đâu!”

Khi Diệp Thành còn đang ngơ ngác thì một tiếng quát tức giận đã vang vọng cả hư thiên, tiếng quát ấy giống như tiếng sấm vạn cổ.

Có thể thấy trên tinh không vời vợi lại có thêm ba thần mang nữa vút qua, là ba lão già một đen một trắng một tím, khí thế còn mạnh hơn Nhược Thiên Chu Tước, đều là cấp Chuẩn Thánh Vương, bọn chúng cuốn theo sát khí ngút trời, nghiền ép khiến hư thiên rung chuyển, đuổi theo Nhược Thiên Chu Tước với tốc độ cực kỳ nhanh.

“Chí Tôn Thành!”

Hai mắt Diệp Thành hơi híp lại, từ đạo bào của ba người đó, hắn nhìn ra được bọn chúng thuộc thế lực nào, trong bán kính mười triệu dặm này, chỉ có đạo bào của Chí Tôn Thành khắc hình Tiên thành.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3654: “Vẫn định chiến đấu à, con thú trong lồng?”



Động tĩnh như vậy khiến cho thiên hạ sục sôi, các tu sĩ vốn đang ngủ say cũng phải lộ diện, ngơ ngác nhìn về hướng đó, tuy cách rất xa nhưng vẫn cảm nhận được uy áp của Chuẩn Thánh Vương.

“Ta không nhìn nhầm chứ? Ba Chuẩn Thánh Vương?”, có người kinh ngạc thốt lên: “Chí Tôn Thành làm gì vậy? Đuổi giết ai mà phải bày ra đội hình thế này, chẳng lẽ là Thánh thể?”

Advertisement

“Chắc là Thánh thể đấy, nếu không thì cũng là người trong danh sách truy nã”, một lão bối tu sĩ trầm ngâm nói: “Dù là ai cũng khó thoát khỏi sự truy sát khi ba Chuẩn Thánh Vương đã liên thủ thế này”.

“Thay vì ở đây suy đoán, chi bằng tới đó xem đi”, có người đã bước lên trời, bay về hướng đó.

“Không biết có đuổi kịp không”, có người dẫn đầu, phía sau lập tức có một nhóm người ồ ạt đi theo, hơn nữa bốn phương tám hướng đều có người, đội hình những người tới hóng chuyện trước nay chưa bao giờ ít, tựa như từng con suối tụ lại thành thuỷ triều, bao phủ khắp đất trời.

“Nhất định phải gắng gượng được”, Diệp Thành băng qua một con sông lớn, nhìn chằm chằm ba bóng người phía trước, che giấu khí tức toàn thân nhưng đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, đấu với ba Chuẩn Thánh Vương là một trận chiến cam go, khả năng cao sẽ phải nhờ Thiên Đạo để thoát thân, nếu không không thể đánh lại được.

Phía trước lại có một dãy núi, bán kính trải dài hàng trăm nghìn dặm, đỉnh núi dựng đứng, cao ngất tới tận mây xanh.

Nhược Thiên Chu Tước như một tia tiên quang, phút chốc bay vào trong đó.

“Đứng lại!”

Ngay lập tức, Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành đã tới nơi, một chưởng đập xuống bao phủ cả hư thiên tám nghìn trượng.

Nhược Thiên Chu Tước quay người, thiêu đốt bản nguyên khí huyết, vung cánh tay lên, trong bàn tay trong suốt có thần thông lưu chuyển, một chưởng này có thể gọi là đoạt thiên tạo hoá, tay không đỡ lấy một chưởng của Chuẩn Thánh Vương.

Chỉ là, bà ở cấp bậc Thánh Nhân làm sao có thể là đối thủ của Chuẩn Thánh Vương? Một đòn hoàn toàn thất bại, máu văng khắp hư thiên.

Bùm!

Sau một tiếng nổ, ngọn núi cao nhất sụp đổ, nó đã bị một chưởng của Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành nghiền nát, uy lực của chưởng đó quá mạnh, Nhược Thiên Chu Tước cũng bị ảnh hưởng.

Nhược Thiên Chu Tước loạng choạng đứng dậy, định lên trời trốn chạy nhưng đã quá muộn, pháp khí của Chuẩn Thánh Vương áo tím đã hạ xuống, trấn áp thiên địa, ép tới mức bà phải hộc máu, cơ thể mỏng manh nứt toác.

“Vẫn định chiến đấu à, con thú trong lồng?”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng đã tới, tế ra pháp khí cường đại phong ấn hư thiên bốn hướng, đề phòng Nhược Thiên Chu Tước lại trốn thoát.

“Ba vị tiền bối, có phải các vị ức h**p người quá đáng quá không?”, Nhược Thiên Chu Tước cố gắng ổn định bước chân lảo đảo, đôi mắt đẹp như nước đầy sương băng giá buốt, bà lạnh lùng nhìn bầu trời sao vời vợi.

“Giao ra thứ Chí Tôn Thành muốn thì chúng ta sẽ để ngươi đi”, Chuẩn Thánh Vương áo tím cười u tịch, ánh mắt bỡn cợt, nụ cười lại càng nham hiểm hơn, ánh mắt lộ rõ vẻ xấu xa.

“Không có”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3655: “Một trăm năm rồi, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”



“Vĩnh biệt”, bà nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đẹp lại, khoé mắt tuôn xuống giọt lệ như pha lê, vẻ mặt mệt mỏi mang theo sự thăng trầm của năm tháng, đến lúc này trong lòng bà vẫn chỉ nghĩ đến bóng lưng cô đơn ấy.

Nhưng khi bàn tay to ấy hạ xuống, một đạo quyền ảnh màu vàng kim từ nơi xa đã phóng tới, xuyên qua không gian hư vô mang theo uy lực vô song, cường đại tới mức khiến người ta kinh hãi.

Advertisement

Trong phút chốc, bàn tay to của Chuẩn Thánh Vương áo tím bị nghiền nát, bản thân ông ta cũng bị lùi lại phía sau một bước.

“Kẻ nào!”

Ba Chuẩn Thánh Vương đều quay lại nhìn về hướng hư thiên ấy, sát khí lạnh băng lập tức tràn ra.

“Đoán xem là ai?”

Giọng nói hư ảo vang lên, một bóng người màu vàng vụt tới, hạ xuống bên cạnh Nhược Thiên Chu Tước.

Người này không cần phải nói, chính là Diệp Thành, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng hắn đã xuất hiện, nếu không đúng là vô nghĩa, đó là Hoàng phi của Huyền Thần, nếu bà ấy chết, Huyền Thần không phát điên mới lạ.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, nhìn thấy Diệp Thành, ba Chuẩn Thánh Vương chợt nheo mắt, tuy không nhìn rõ mặt hắn nhưng dường như từ khí huyết của Diệp Thành, bọn chúng đã nhận ra huyết mạch của hắn, đây chẳng phải Hoang Cổ Thánh Thể mà Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Phiếu Miểu Cung đang truy sát đấy sao?

“Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra”, ba người thoáng chốc bật cười, truy nã bao lâu không tìm được, không ngờ lại gặp hắn ở đây, đúng là món quà trời cao ban tặng, Hoang Cổ Thánh Thể toàn thân đều là bảo bối, nếu bắt được thì đúng là phát tài.

“Thánh thể thuộc về ta”.

“Thánh huyết thuộc về lão phu”.

“Ta muốn nguyên thần của hắn”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, ba người đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm, ba cặp mắt già nua bừng lên ánh lửa, trong ánh sáng ấy mang theo vẻ khát máu và tham lam.

Diệp Thành không để ý đến vẻ mặt khó coi của ba người, mà nhìn Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười.

Lại nhìn đến Nhược Thiên Chu Tước, bà đang sững sờ đứng đó, ngơ ngác nhìn Diệp Thành, không dám tin đây là sự thật, đến giọt sương trong đôi mắt xinh đẹp của bà lúc này cũng như đóng băng.

Diệp Thành, đó là Diệp Thành, dù đã trải qua một trăm năm thì khuôn mặt hắn vẫn rõ ràng trong trí nhớ, khí huyết của hắn dồi dào hơn bất cứ huyết mạch nào, là Hoang Cổ Thánh Thể thực thụ.

“Một trăm năm rồi, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Nhược Thiên Chu Tước truyền tinh nguyên sang, thay bà chữa lành vết thương và sát khí trong cơ thể.

“Đúng thế! Một trăm năm rồi”, Nhược Thiên Chu Tước đang bàng hoàng bỗng bừng tỉnh, trong nụ cười mang theo sự thăng trầm, từ khi từ biệt đến nay đã một trăm năm, thời gian như lưỡi dao tàn nhẫn khiến người ta cảm khái.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3656: “Gặp lại ngươi thực sự khiến lão thân rất bất ngờ”



“Biến mất rồi?”, Chuẩn Thánh Vương áo tím nheo mắt, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo trắng cũng vậy, với tu vi và nhãn giới của bọn chúng cũng không nhìn ra manh mối.

Nhưng khi cả ba đang cau mày thì Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước vừa mới biến mất đã quay trở lại.

Advertisement

Đúng vậy, họ lại quay về, hơn nữa trông ai cũng thảm hại, nhất là Diệp Thành, Thánh thể đầm đìa máu tươi, vết máu trước ngực là đáng sợ nhất, gân cốt và xương lộ hết ra ngoài.

Đúng là xấu hổ, Diệp Thành lảo đảo loạng choạng, che mắt trái Tiên Luân, liên tục nôn ra máu.

Đúng vậy, họ đã gặp sự tồn tại cường đại trong hố đen không gian, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng bị thương, may mà hắn chạy nhanh, nếu ở lại thêm một giây nữa thì hai người đúng là sẽ tới hoàng tuyền luôn.

Nhược Thiên Chu Tước cũng không khá hơn bao nhiêu, vốn đã bị thương nặng, bây giờ khí tức lại càng yếu ớt đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đầu bà vẫn nhớ tới hình ảnh đáng sợ trong hố đen lúc nãy: Một cỗ quan tài cổ bằng đồng thau tản ra khí tức lạnh băng, tịch diệt, suýt thì nghiền nát hai người.

“Không cần lo cho ta, ngươi cứ chạy đi”, Nhược Thiên Chu Tước ổn định thân hình, cưỡng ép ngưng tụ khí huyết, đầu mày còn xuất hiện ấn ký cổ, có vẻ là một loại bí pháp cấm kỵ rất mạnh, bà muốn liều chết chặn ba Chuẩn Thánh Vương kia lại để cho Diệp Thành có thể nhân cơ hội chạy thoát.

“Chạy thì cũng phải đưa tiền bối theo! Nếu không một ngày nào đó gặp Huyền Thần thuỷ tổ, ông ấy sẽ đạp chết vãn bối mất”, Diệp Thành cũng đã đứng vững, lau vết máu bên khoé miệng, khí huyết cũng dần dâng lên.

“Chạy?”, vẫn là Chuẩn Thánh Vương áo tím, ông ta nở nụ cười tôi độc tàn nhẫn, lần thứ ba vươn bàn tay to ra.

“Cho ông được nhảy vui vẻ đấy, một ngày nào đó lão tử trở nên mạnh hơn sẽ dùng một chưởng đập chết ông”, Diệp Thành chửi lại một câu rồi đưa Nhược Thiên Chu Tước vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, không nói hai lời lập tức quay người bỏ chạy.

“Đi đâu!”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười mỉa, phất tay tế ra kết giới cường đại, phong cấm hư thiên.

“Mở”, Diệp Thành lao về phía trước như con man long, một quyền dung hợp rất nhiều bí pháp, lại gia trì thêm hỗn độn đạo tắc đấm xuyên kết giới ấy, đến Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng phải lùi lại, đến khi đứng vững lại thì Diệp Thành đã chạy thoát, bay vụt đi như tia lưu quang.

“Khốn kiếp”, Chuẩn Thánh Vương áo tím và Chuẩn Thánh Vương áo đen giận tím mặt, lập tức đuổi theo hắn.

Điều đáng nói là dù là Chuẩn Thánh Vương áo tím hay Chuẩn Thánh Vương áo đen, trước khi đuổi theo Diệp Thành đều trừng mắt nhìn Chuẩn Thánh Vương áo trắng, đến một Chuẩn Thánh mà cũng không ngăn được, sao ngươi không ăn phân luôn đi? Còn đòi chia bảo tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là không biết xấu hổ.

Bị hai người bọn họ lườm như vậy, nhất là ánh mắt khinh bỉ kia khiến cho khuôn mặt Chuẩn Thánh Vương áo trắng lập nóng ran, đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại không ngăn nổi một Chuẩn Thánh, đúng là mất mặt.

Giết, càng nghĩ càng tức, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng đuổi theo như một kẻ điên, tốc độ còn nhanh hơn cả Chuẩn Thánh Vương áo tím và áo đen, sát khí thông thiên, vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ.

Màn đêm yên tĩnh vì sự truy đuổi và trốn chạy của bốn người mà trở nên cực kỳ náo nhiệt, sơn mạch hùng vĩ bị bốn người làm cho trời long đất lở, họ bay qua đâu, nơi đó chỉ còn là đống phế tích.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3657: “Ba tên súc sinh”



“Chưa”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười bất lực: “Ta đã nghe ngóng nhiều nơi rồi nhưng không ai nhìn thấy ông ấy, cũng không ai biết đến sự tồn tại của ông ấy, vốn định tới nơi khác tìm tiếp thì lại gặp rắc rối này”.

“Nếu vãn bối nói Huyền Thần thuỷ tổ một trăm năm trước đã tới Đại Sở thì tiền bối có tin không?”, Diệp Thành mỉm cười ung dung.

Advertisement

“Đại… Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước ngẩn ra, vẻ mặt khá thú vị, không thú vị mới lạ, lão nương vất vả tìm ở Chư Thiên Vạn Vực cả trăm năm, thế mà ông lại chạy tới Đại Sở.

“Vãn bối đã gặp Chư Thiên Kiếm Thần từ một trăm năm trước”, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Côn Luân Hư đã biết chuyện Thiên Ma xâm lược nên mới cùng các Hoàng đế của Đại Sở lên đường tìm kiếm Đại Sở, chắc bây giờ đã tìm được, có lẽ cũng đang trên đường trở về, chắc cũng phải vài trăm năm nữa”.

“Thì ra là vậy”, Nhược Thiên Chu Tước lại nở nụ cười, vẻ mặt hơi mông lung, năm tháng quá dài, bà đã không kìm được nỗi lòng muốn được gặp ngay lập tức, nhưng tiếc là vẫn phải đợi vài trăm năm.

“Mấy trăm năm mà thôi, đối với tu sĩ thì chỉ là chuyện trong chớp mắt”, Diệp Thành không khỏi mỉm cười.

“Ngươi và ta cùng một kiểu người, không cần an ủi ta như vậy”, Nhược Thiên Chu Tước giấu đi vẻ mông lung, lại nhìn về phía Diệp Thành lần nữa: “Một trăm năm qua, vì tìm kiếm họ ngươi đã chịu không ít cực khổ phải không?”

“Đây cũng là một phương pháp tu hành khác, đã thành thói quen rồi”, Diệp Thành nhún vai, rất tự nhiên thoải mái.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã nghe thấy phía trước có tiếng hô kinh ngạc vang lên, đó là nhóm tu sĩ đông đảo chạy tới đây xem kịch, nhìn thấy Diệp Thành họ đều sửng sốt, không ngờ người mà ba Chuẩn Thánh Vương do Chí Tôn Thành điều động đuổi giết lại là Thánh thể đang bị truy nã.

“Tránh ra”, Diệp Thành quát lớn một tiếng rồi bay vụt đi như một tia thần mang, có lẽ là tốc độ của hắn quá nhanh khiến cho người chạy tới hóng hớt bị hắn lao vút đi như vậy làm cho ngả nghiêng lảo đảo.

“Oa!”, không ít người đều đang dụi mắt, trước mắt đầy sao, đầu choáng mắt hoa.

“Cút”, đám người còn chưa đứng vững lại thì ba Chuẩn Thánh Vương đã đuổi tới, vì thế đám người nghiêng ngả lảo đảo lại bị va vào bay tứ tung khắp chốn, rất nhiều người không chịu nổi uy áp của Chuẩn Thánh Vương mà hoá thành huyết vụ tại chỗ, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi sự huỷ diệt, bầu trời sao đầy sương mù nhuốm rất nhiều máu.

“Ba tên súc sinh”, Diệp Thành đang chạy trốn phía trước không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy bầu trời đầy huyết vụ thì nhe răng ngoác miệng, những người tới hóng chuyện lần này gặp hoạ lớn rồi.

“Không sử dụng Thiên Đạo được nữa à?”, Nhược Thiên Chu Tước truyền âm tới: “Nếu cứ thế này khả năng sẽ bị đuổi kịp đấy”.

“Không dùng được nữa”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, sờ nhẹ lên Tiên Luân Nhãn: “Quan tài cổ bằng đồng thau trong hố đen lúc trước đã làm Tiên Nhãn bị thương nặng, trong thời gian ngắn không thể kết nối với hố đen được nữa”.

“Vậy thì đúng là… cẩn thận”, Nhược Thiên Chu Tước đang nói bỗng hô lên.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3658: “Vương đạo cái đầu ông ấy!”,



Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù Diệp Thành đã phát hiện trước nhưng vẫn trúng chiêu, bị xích khoá hồn quỷ dị ấy luồn vào thần hải, sau đó tiến tới nguyên thần chân thân của hắn.

Diệp Thành khẽ gầm lên, kêu gọi Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đang bảo vệ trong đan hải chống lại xích sắt khoá hồn ấy.

Advertisement

Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, chúng phối hợp cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh bại xích hoá hồn, ba pháp khí cùng ngăn lại, bảo vệ thần hải của Diệp Thành vô cùng kiên cố.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím cũng đã tới nơi, vì khả năng chạy trốn của Diệp Thành quá cao, hai người vừa tới đã lập tức ra tay, tế ra pháp khí cường đại.

Diệp Thành quỳ xuống, bị chèn ép lảo đảo một hồi, ba Thánh Vương binh nghiền ép khiến Thánh thể nứt ra, máu tươi văng tung toé, mỗi giọt đều cực kỳ chói mắt, suýt thì bị trấn áp trên hư thiên.

Nhưng ba pháp khí ấy không thể trấn áp hắn được ngay, vẫn cho hắn có cơ hội th* d*c, Thánh thể cường đại lại ngưng tụ, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, hất văng ba Thánh Vương binh ấy.

Ba Chuẩn Thánh Vương đều bị đẩy lùi, vẻ mặt lần đầu tiên thay đổi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của bọn chúng, đúng là mạnh đến khó tin như trong lời đồn, sức chiến đấu có thể sánh vai với Chuẩn Thánh Vương.

Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người đều lạnh đi, chủ yếu là sự lợi hại của Diệp Thành khiến bọn chúng khiếp sợ.

Người như Diệp Thành, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn sẽ là bá chủ vạn cổ một thời đại, nếu để hắn trưởng thành sẽ là tai hoạ đối với Chí Tôn Thành, vậy nên phải b*p ch*t ngay từ trong nôi.

“Có gan thì đấu đơn đi”, Diệp Thành bị bao vây ở giữa, hắn lấy Bá Long Đao ra, mắng chửi nước bọt văng khắp trời: “Ba Chuẩn Thánh Vương đánh một Chuẩn Thánh như ta, các ông có cần thể diện nữa không hả?”

“’Chiến thắng mới là Vương đạo”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười nhạt, đột nhiên ra tay, một chưởng đẩy ra một vùng huyết hải cuốn theo sát khí ngập trời, nghiền ép khiến hư thiên nổ vang, ầm ầm ập về phía Diệp Thành.

“Vương đạo cái đầu ông ấy!”, Diệp Thành chửi rủa, một bước giẫm nát hư thiên, một đao Bát Hoang chém bay huyết hải, hắn trở tay một chưởng lật ngược càn khôn, đánh cho Chuẩn Thánh Vương áo trắng phụt máu.

“Cùng lên đi”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím tấn công từ hai phía, một người tế ra Âm Dương Ấn, một người điều khiển Thái Cực Bàn muốn một đòn trấn áp hắn.

Diệp Thành không nói gì, vung đao tiến lên, một đao Bát Hoang dung hợp hàng trăm loại thần thông bí thuật, phá tan Âm Dương Ấn, nhưng hắn còn chưa kịp quay lại thì đã bị Thái Cực Bàn trấn áp liên tục nôn ra máu.

Cùng lúc đó, Chuẩn Thánh Vương áo trắng lại đến gây rối, thân pháp quỷ dị, thoáng chốc đi được cả trăm trượng, ông ta ngự động khoá xích hồn muốn giam giữ nguyên thần của Diệp Thành, nhưng đã bị Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đẩy lui.

Khi trận đại chiến nổ ra, Diệp Thành bị chặn ở một phương trong hư thiên, một mình hắn chiến đấu với ba Chuẩn Thánh Vương.

Hư thiên đang sụp đổ, đại địa nứt lìa, hư không hỗn loạn từng tấc một, pháp tắc và thần thông đan xen, tạo ra dị tượng vô cùng khủng khiếp, mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại tịch diệt.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3659: “Ta đã từng thấy kẻ mạnh nhưng chưa thấy kẻ nào mạnh đến vậy



Cảnh tượng đại chiến vô cùng khốc liệt, cũng vô cùng choán mắt, một Chuẩn Thánh độc chiến với ba Chuẩn Thánh Vương nhưng lại không bị trấn áp ngay tại chỗ, đây là điều chưa từng có tiền lệ ở Chư Thiên Vạn Vực này, Diệp Thành là người đầu tiên.

“Ta đã từng thấy kẻ mạnh nhưng chưa thấy kẻ nào mạnh đến vậy”, tu sĩ tứ phương đuổi tới, nhìn cảnh tượng hư thiên nứt lìa mà mặt mày tái nhợt, trận đấu ở cấp bậc này vô cùng hung hãn.

Advertisement

“So với đó thì Thần Tử của ba gia tộc đang đại chiến trước đó lại như trò chơi”, có người tặc lưỡi, “cũng chẳng trách mà gần hai trăm nghìn tu sĩ của Thái Thanh Cung lại có thể chặn Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Tự đến Huyền Hoang Đại Lục này thì thánh thể đã làm ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa”.

“Lão phu tính thì ba Chuẩn Thánh Vương của Chí Tôn Thành không thể nào hạ gục được Hoang Cổ Thánh Thể đâu”.

“Không biết kẻ mạnh của Phiếu Miểu Cung và Thái Thanh Cung có đang trên đường không, nếu đến thì mới là náo nhiệt”, không ít người khẽ giọng lẩm bẩm, nói rồi còn không quên liếc nhìn tứ phương.

Vừa đưa mắt nhìn đã thấy thiên không phía đông xa xôi mây và sương ngút trời, cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động rầm rầm như có hàng ngàn binh vạn mã đang kéo đến, cờ chiến bay phấp phới, bên trên còn khắc hoạ ba chữ vô cùng choán mắt: Thái Thanh Cung.

Cùng với lúc này, ở bầu trời phía tây cũng rung chuyển, thần hồng rợp trời bay qua thiên tiêu, người bay trên phi kiếm, người cưỡi trên mây và sương, người cưỡi trên linh thú, trận thế không hề nhỏ hơn so với Thái Thanh Cung, một cây cờ chiến chọc trời với ba chữ choán mắt: Phiếu Miểu Cung.

Đừng vội, chưa hết, thiên khung phía Nam cũng rung chuyển, tu sĩ mạnh của Chí Tôn Thành cũng chạy tới trợ chiến, mặc dù không có Chuẩn Thánh Vương dẫn đầu nhưng trận thế lại vô cùng lớn, cả chặng đường trấn áp đến mức hư không nứt lìa.

Ba bên như có âm mưu gì đó, từng bên xông đến, có lẽ là sợ hai thế lực kia cướp mất bảo vật Hoang Cổ Thánh Thể nên mới không quản đường xa tới đây, mục đích chẳng phải vì những thứ này sao?

Thấy cả ba bên sát phạt tới, tu sĩ tứ phương tái mặt, lập tức bỏ chạy, chỉ sợ bị liên luỵ.

Bọn họ có thể thấy thì Diệp Thành đương nhiên cũng có thể thấy, sắc mặt của hắn khó coi thấy rõ, hắn không chỉ nắm bắt được khí tức của một Chuẩn Thánh Vương, trận thế như vậy cho dù là Thánh Vương cũng phải tạm thời né tránh.

Ấy thế nhưng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại bị thương, lúc này đang ở trạng thái phong ấn, không thể dùng tới thiên đạo để thoát thân.

Nghĩ tới đây, Diệp Thành đâu dám nổi loạn, hắn chịu một nhát kiếm rồi quay người bỏ trốn.

Đi đâu?

Chuẩn Thánh Nhân áo đen hắng giọng lạnh lùng, lập tức chạy lên trước chặn đường, ngự động pháp khí Thánh Vương trấn áp tới.

Diệp Thành không rảnh mà quan tâm tới kẻ này, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhưng còn chưa đứng vững thì đã bị Chuẩn Thánh Vương áo tím tung chưởng đánh ra cả tám nghìn trượng khiến một ngọn núi sụp đổ.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3660: Nghiến răng nghiến lợi như ác quỷ.



Chuẩn Thánh Vương của Thái Thanh Cung và Phiếu Miểu Cung đang sát phạt đến cũng lần lượt mắng chửi, thế rồi một cảnh tượng tuyệt đẹp xuất hiện, cho dù là đánh từ phía tây hay phía đông tới thì lúc này tất cả đều có chung mục tiêu đó là truy sát về phía bắc.

Lần này đến Chuẩn Thánh Vương áo tím nổi điên, mặt mày tôi độc, nghiến răng nghiến lợi như ác quỷ.

Trời đất rúng động, tu sĩ rợp trời, trận thế khủng khiếp.

Advertisement

Thấy vậy, Diệp Thành đâu dám quay đầu lại, hắn thiêu đốt khí huyết liều mạng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, phía sau là một đám súc sinh, thông thường khi bị đuổi kịp thì sẽ bị thôn tính đến mức xương cốt cũng không còn lại nổi.

Thật náo nhiệt, lần này thật sự náo nhiệt, động tĩnh lớn như vậy kéo theo càng nhiều tu sĩ hơn, sự việc ở đây cũng được chắp thêm cánh loan ra tứ phương, chỉ cần là kẻ nghe tin đều biến sắc.

Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng hướng về bên này, nhìn từ xa, người nào người nấy tặc lưỡi, Diệp Thành vẫn vậy, đi tới đâu cũng gây ra chuyện, vả lại trận thế cũng đều rầm rộ.

Có điều, nhìn thì nhìn vậy nhưng bọn họ cũng không xông lên cứu giúp, có đi cũng chẳng làm được gì, còn khiến Diệp Thành thêm áp lực, bọn họ cho rằng bản lĩnh bỏ trốn của Diệp Thành là đệ nhất thiên hạ.

Quả thực, bản lĩnh của Diệp Thành là tuyệt thế vô song, vả lại tư thế cũng vô cùng bá đạo.

Đây là cảnh tượng thế nào? Bao nhiêu tu sĩ mạnh như vậy, trong đó lại không thiếu Chuẩn Thánh Vương, chỉ vì truy sát một Chuẩn Thánh Vương, không cần nhìn mà nghĩ thôi cũng đủ biết nực cười thế nào rồi.

Rầm!

Sau tiếng động mạnh vang lên, lại có thêm một ngọn núi nguy nga sụp đổ, đó chính là do một chưởng của Chuẩn Thánh Vương áo tím gây ra.

Phải nói rằng trong số đông người như vậy thì ông ta chạy nhanh nhất, vả lại sắc mặt còn vô cùng khó coi, nếu không phải vì chưởng đánh đó thì Diệp Thành cũng sẽ không bị đánh ra khỏi vòng vây, trong lòng hắn lúc này vô cùng phẫn nộ.

Đáng tiếc, hiện giờ một chưởng của ông ta lại chẳng ra sao, không những không hề đánh trúng Diệp Thành mà ngược lại còn khiến Diệp Thành có thể né qua.

Diệp Thành lúc này không còn gan mà quay lại đấu tiếp nữa, hắn chỉ muốn bỏ trốn ngay tức khắc, bay một mạch về phía Bắc vì ba hướng khác đều có quân đuổi tới, chỉ có phía bắc là chưa bị chặn.

Cứ thế một bên đuổi một bên bỏ trốn, động tĩnh vô cùng lớn, nơi nào bọn họ đi qua thì núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, có không ít cổ thành còn gặp nạn, trở nên hoang tàn đổ nát.

Không ai có thể ngờ rằng cảnh tượng truy sát này kéo dài liền ba ngày không chấm dứt, có người còn thầm tính toán ít nhất cũng phải có hàng chục triệu người.

Thế nhưng tu sĩ của Thái Thanh Cung và Phiếu Miểu Cung với nghị lực mạnh mẽ cũngc không hề có ý định từ bỏ, bọn họ vẫn liều mạng đuổi theo, bộ dạng không đuổi theo được tên này thì cùng họ với hắn.

Những người xem xung quanh đều không nhàn rỗi, cả ba bên truy sát Diệp Thành cả hàng chục triệu dặm, người không biết còn tưởng Diệp Thành và bọn họ có thù giết cha.

Ngày thứ tư cũng đã đến, không ít người từ bỏ, không trụ lâu hơn được, người nào người nấy th* d*c, bọn họ đều giơ tay về phía Diệp Thành chạy đi tỏ vẻ tán thưởng: Mẹ kiếp, giỏi thật.

Ngày thứ năm tới, Diệp Thành cứ thế lăn lê bay ra vào một thương nguyên vô tận.

Lúc này, cho dù với khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể của hắn thì cũng có phần thiếu hụt, mấy này nay hắn bay liên tục, không được nghỉ ngơi, vả lại còn nuốt không ít đan dược nhưng lại không thể cắt đuổi đám truy sát phía sau.

Phía trước, một chấm sáng xuất hiện, vì khoảng cách không ngừng gần lại nên mới biết đó là một người.

Đó là một lão già, nói chính xác là một lão già với dáng người nhỏ con, không tới một mét đang ngồi khoanh chân trên chiếc bình hồ lô tử kim, hai bên mép còn có đôi ria tạo thành bình chữ bát trông vô cùng thú vị.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3661: “Mẹ kiếp, liều mạng thôi”



“Làm...làm gì vậy?”, Diệp Thành quả thực rất khó hiểu, hắn nhìn lão già Chuẩn Đế bỏ chạy nhanh hơn thỏ mà nhất thời không kịp phản ứng lại, ta mới chỉ là một Chuẩn Thánh, ông đường đường là một Chuẩn Đế, sao nhìn thấy ta lại bỏ chạy chứ?

“Lẽ nào là do ta trông quá đẹp trai?”, Diệp Thành tự tìm cho mình một lí do.

Advertisement

“Giết”, sau một hồi, quân truy sát phía sau đã kéo gần khoảng cách lại với hắn thấy rõ, Chuẩn Thánh Vương áo tím chạy ở phía trước chỉ còn cách hắn nghìn trượng, vả lại tay còn cầm sát kiếm vung đại thuật.

“Giết”, phía sau Chuẩn Thánh Vương áo tím chính là bóng người rợp trời nhấn chìm từng phần thiên địa, người nào người nấy mặt mày tôi độc như ác quỷ, cuốn theo sát khí ngút trời.

Thấy vậy, Diệp Thành vội định thần lại, thu lại suy nghĩ mà liều mạng bỏ tốn.

Có điều hắn vừa mới bay ra không tới chục trượng thì đã thấy không gian phía trước méo mó, tiếp đó là một đạo quang môn xuất hiện, một bóng người như ma như quỷ bước ra, đó chính là một lão già tóc tím.

Đại Thánh!

Diệp Thành nhanh chóng nhìn thấu tu vi của đối phương, mặc dù yếu hơn so với lão Chuẩn Đế kia nhưng lại mạnh vô song, điều quan trọng nhất đó là đạo bào mà đối phương mặc chính là đạo bào của Thái Thanh Cung.

Nhất thời, Diệp Thành nhanh chóng thay đổi lộ trình bỏ chạy, hắn tự nhận không thể tiếp bằng một chiêu được.

Chạy nổi không?

Lão già tóc tím cấp bậc Đại Thánh kia hắng giọng lãnh đạm, giọng nói uy nghiêm, lão ta giơ tay tung chưởng quét vào hư không, uy lực của một chưởng có thể coi là diệt thế, khiến hư không nứt lìa.

Diệp Thành đột nhiên biến sắc, hắn không nghĩ gì nhiều, cứ thế mở ra dị thượng hỗn độn giới, mặc hỗn thiên chiến giáp, ngưng tụ hàng trăm đạo quang, rất nhiều thần thông phòng ngự được dùng đến, hắn thiêu đốt tinh nguyên thánh thể, huyết mạch và đạo tắc cùng dung hoà khiến phòng ngự toàn thân ở trạng thái đỉnh phong từ khi tu đạo đến nay.

Thế nhưng, cho dù là vậy thì hắn vẫn khó có thể địch lại được một chưởng của Đại Thánh, hỗn độn thế giới nứt lìa, hỗn thiên chiến giáp nứt lìa, hàng trăm luồng ánh sáng tản ra, rất nhiều thần thông phòng ngự cũng chỉ như có, tất cả đều tan biến dưới một chưởng diệt thế của Đại Thánh.

Hắn ói ra máu, giống như con diều đứt dây, bay ra tám mươi nghìn trượng, còn chưa đáp đất thì thánh thể đã nứt lìa, khí huyết toàn thân giảm sút, suýt chút nữa thì thương vong.

Thấy cảnh tượng này, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung, Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành đều lần lượt sát phạt đến, đợi tới khi Diệp Thành lảo đảo đứng dậy thì chư thiên từ tứ phương đã bị bao vây chật kín, bóng người rợp trời.

Tu sĩ đuổi tới đây xem tản ra tứ phía trong hư không, bọn họ nhìn cơ thể Diệp Thành đẫm máu rồi lần lượt thở dài, bỏ chạy bốn ngày trời gần cả hàng chục triệu dặm mà cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết.

Tiểu Linh Oa và Man Sơn cũng đã tới, sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi, cho tới bây giờ bọn họ mới thấy có gì đó không ổn, Diệp Thành nhất định gặp phải chuyện gì đó, nếu không thì hắn đã dùng tới thiên đạo để thoát thân rồi.

“Mẹ kiếp, liều mạng thôi”, Man Sơn lấy ra gậy răng sói, khí huyết sục sôi.

“Liều cái con khỉ, đó là Đại Thánh đấy”, Tiểu Linh Oa và Liễu Dật vội kéo Man Sơn lại.
 
Back
Top Bottom