Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3672: “Đó là một việc ngoài ý muốn”



“Không nên như vậy chứ!”, Xích Dương Tử sờ râu mép: “Chẳng lẽ cũng ở cấm địa Thiên Hư?”

“Thần Chiến tiền bối còn có bảo bối khác ở cấm địa Thiên Hư ạ?”

Advertisement

“Thánh cốt tiền bối mà ta nói là Thánh thể của Thần Chiến, được treo trên núi Thiên Hư”.

“Không ngờ còn có chuyện này”, Diệp Thành chợt nhíu mày, Thánh huyết trong cơ thể bỗng dưng dâng trào.

“Đều là chuyện xưa rồi”, Xích Dương Tử hít sâu một hơi: “Năm xưa Đế Hoang bảo vệ Nguyệt Thương chứng đạo, một mình chiến đấu với năm Đại Đế, Nguyệt Thương thành Đại Đế nhưng ông ấy lại tử trận, Đông Hoa nợ Thánh thể một ân tình lớn, Đông Hoa Thất Tử chiến đấu tới tận Thiên Hư để đòi lại Thánh cốt, cũng coi như cho mạch Thánh thể một lẽ công bằng, nhưng tiếc rằng thực lực không đủ, thất bại thảm hại trở về”.

“Thánh thể của tiền bối chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy, vãn bối cũng sẽ cố gắng hết sức”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia sắc bén, hắn đã quyết định nếu Thánh thể tới đại thành, điều đầu tiên là lật tung Thiên Hư.

“Đến lúc đó đừng quên gọi Lục Đạo tổ tiên nhà ngươi đi cùng”, Xích Dương Tử hà hơi vào bầu rượu, nói xong thì dùng tay áo lau sạch: “Nếu nói người nào dám một mình đánh với Thiên Hư, trong ký ức của ta cũng chỉ có một mình ông ấy, đã thấy người lợi hại nhưng chưa thấy ai lợi hại như ông ấy”.

“Tổ tiên nhà vãn bối còn từng đánh với Thiên Hư sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Xích Dương Tử.

“Đâu chỉ là từng đánh”, Xích Dương Tử cười gằn: “Năm cấm địa của Huyền Hoang Đại Lục đều bị ông ấy lật tung một lượt, khi đi ra vẫn còn tung tăng nhảy múa được, ta cực kỳ nghi ngờ có phải ông ấy đã chịu k*ch th*ch gì không, gặp ai đánh kẻ đó, Chuẩn Đế cũng bị ông ấy đánh cho tàn phế, một tay túm một tay đánh, mỗi lần nghĩ lại chuyện những năm tháng đó là lão đạo ta lại thấy mặt rất đau”.

“Phải thừa nhận rằng tổ tiên nhà vãn bối hơi nóng tính”, ngoài mặt Diệp Thành nói vậy nhưng trong lòng lại hết sức chấn động, rốt cuộc sau này hắn mạnh cỡ nào mà cấm địa cũng dám đánh.

“Nếu không sao gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước?”, Xích Dương Tử lại nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật: “Ngươi còn hơn cả tổ tiên nhà ngươi, giết được cả Đại Đế, truyền thừa từ xưa đến nay nhà ngươi vẫn là mạnh nhất, bất cứ ai cũng đều là người xuất sắc số một”.

“Vậy nên đừng đụng đến người nhà vãn bối, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng”, Diệp Thành nói với vẻ nghiêm túc.

“Không nói tới chuyện này thì ta cũng quên, ngươi lợi hại như vậy sao vẫn bị đuổi giết?”, Xích Dương Tử vẫn đang lau bầu rượu: “Nếu hôm qua ta không tới kịp thì ngươi đã chết rồi”.

“Đó là một việc ngoài ý muốn”, Diệp Thành ngoáy tai: “Khi nào tổ tiên nhà vãn bối tới sẽ đánh cho chúng phải khóc thét”.

Một câu nói khiến cho khoé miệng Xích Dương Tử giật giật, ông ta không nói nữa mà vùi đầu lau hồ lô Tử Kim.

Diệp Thành cũng tự cảm thấy nhạt nhẽo, không nói chuyện phiếm với Xích Dương Tử nữa mà đưa Diệm Phi ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3673: Bà có định lấy lại không?



Lúc này Nhược Thiên Chu Tước mới gạt mọi suy nghĩ, yên lặng khoanh chân ngồi xuống, để Diệp Thành tẩy luyện huyết mạch Chu Tước cho mình.

Cách đó không xa, Xích Dương Tử đang lau hồ lô bỗng ngước mắt, nhưng không phải nhìn Diệp Thành mà là nhìn Nhược Thiên Chu Tước, dường như có thể nhìn thấu huyết mạch của bà, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên.

Advertisement

Không biết đến khi nào Diệp Thành mới lấy lại bản nguyên Thánh thể, từ từ thở ra một hơi khí đục.

Thương thế của Nhược Thiên Chu Tước đã không còn nghiêm trọng nữa, bà ngồi xếp bằng tự điều chỉnh, được bản nguyên Thánh thể tẩy luyện, huyết mạch đã tinh thuần hơn không ít, thi thoảng quanh người còn huyễn hoá ra chim sẻ.

Diệp Thành liếc nhìn Xích Dương Tử, sau đó cũng khoanh chân nhắm mắt, Tiên Nhãn của hắn đã được giải trừ phong ấn, hoặc là nói đã được giải trừ từ lâu, hôm qua dù Xích Dương Tử không ra tay cứu giúp thì hắn cũng sẽ không bị giết.

Sự thật chứng minh hôm qua khi hắn bị bao vây, quyết sách kéo dài thời gian của hắn là rất đúng đắn, ít nhất cũng tranh thủ được thời gian quý báu cho hắn đột phá Tiên Nhãn tự phong ấn, không đến nỗi quá bị động.

Khi trời gần sáng, Phượng Hoàng mới từ nơi sâu đi ra, hơn nữa đã có tinh thần hơn trước rất nhiều.

Thấy Phượng Hoàng đi ra, Xích Dương Tử vội vàng đứng dậy đi tới, nhìn bà ta với ánh mắt đầy hi vọng.

Phượng Hoàng mỉm cười: “Trong nước mắt có lưu lại một tàn hồn, đã được đưa vào Phượng Hoàng tiên trì, lại có Phượng huyết và Thánh huyết, chắc ông ấy sẽ có thể trùng sinh niết bàn thôi, nhưng cũng cần một thời gian dài”. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.

“Vậy thì tốt, thời gian không phải vấn đề”, nhận được câu trả lời khẳng định từ Phượng Hoàng, Xích Dương Tử thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thoáng chốc thay đổi, phong thái cũng trẻ trung hơn rất nhiều.

“Chúng ta phải cảm ơn tiểu hữu thánh thể kia”, Phượng Hoàng ngước mắt nhìn Diệp Thành đang ngồi khoanh chân nhắm mắt cách đó không xa, mỉm cười nói: “Chính hắn đã mang lại hy vọng cho chúng ta, cũng mang lại hy vọng cho Thái Hư”.

“Tiên Luân Nhãn của hắn thì sao? Bà có định lấy lại không?”, Xích Dương Tử ngửa đầu uống một ngụm rượu.

“Nói thật thì ta đã căm hận đôi mắt ấy năm nghìn năm”, Phượng Hoàng cười tang thương: “Chính nó đã cho Thái Hư sự tự tin mù quáng, suýt nữa khiến cho toàn quân của mạch Đông Hoa bị diệt sạch tại Thiên Hư”.

“Vậy nên bà không định lấy lại Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thay Thái Hư à?”, Xích Dương Tử khẽ cười.

“Tiên Nhãn là của Thái Hư, ta không có quyền can thiệp”, giọng Phượng Hoàng nhè nhẹ dịu dàng: “Nếu Thái Hư có thể sống lại, muốn lấy hay cho hắn hoàn toàn tuỳ thuộc vào ông ấy, có nó hộ đạo cho tiểu hữu kia cũng không tồi”.

“Có thể khiến Thái Hư truyền lại Tiên Nhãn, bà không tò mò về hắn à?”, Xích Dương Tử bất giác nở nụ cười.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3674: “Thánh thể Thần Chiến?”,



“Có diện mạo giống hệt Lục Đạo, tiểu hữu ấy hẳn là con cháu của Lục Đạo”, Phượng Hoàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc trắng của mình, kín đáo liếc nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay phải của Diệp Thành: “Có lẽ Thái hư coi trọng điểm này nên mới truyền lại Tiên Nhãn cho hắn”.

Advertisement

“Hắn không đơn giản chỉ là con cháu của Lục Đạo đâu”, Xích Dương Tử cười bí ẩn rồi cũng ngồi xuống, lời nói mang theo rất nhiều ẩn ý: “Bà có biết trong người hắn là bản nguyên của ai không?”

“Chẳng lẽ là của Đế Hoang?”, Phượng Hoàng khẽ cau mày, thăm dò nhìn Xích Dương Tử bên cạnh.

“Không phải Đế Hoang”, Xích Dương Tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Là của Thánh thể đại thành đã vạch ra cột mốc thời đại”.

“Thánh thể Thần Chiến?”, Phượng Hoàng sửng sốt, lại nhìn Diệp Thành ở nơi không xa lần nữa.

“Còn có chuyện đáng kinh ngạc hơn nữa cơ”, Xích Dương Tử điềm tĩnh nói: “Con cháu của Lục Đạo, còn là Hoàng đế thứ mười của Đại Sở, chỉ có bản nguyên Thánh thể, không có Thánh thể thần tàng nhưng lại giết được một Đại Đế”.

“Vậy ư…”, với tâm cảnh của cấp Chuẩn Đế như Phượng Hoàng mà cũng kinh ngạc đứng bật dậy.

“Trong quãng thời gian bà ngủ say đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Xích Dương Tử không tiếp tục giải thích mà lạc ấn đoạn đối thoại của Diệp Thành với mình lúc trước vào ngọc giản rồi đưa cho Phượng Hoàng, xong chuyện thì đứng dậy: “Ta đi trước đây, tìm Phục Hi xem có thể giúp hắn nghịch thiên cải mệnh được không. Đúng thật là, ai ăn no rửng mỡ lại đi truyền Chu Thiên Diễn Hoá cho hắn không biết”.

Nói rồi Xích Dương Tử bước lên hư thiên, trước khi đi còn không quên quay lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt vui mừng, đó là hậu bối xuất sắc nhất mà ông ta gặp kể từ khi tu đạo đến nay.

Sau khi Xích Dương Tử đi, Phượng Hoàng bóp vỡ ngọc giản đón nhận thần thức bên trong, nét mặt bà ta sau khi đọc xong đã trở thành kinh hãi, không ngờ trong lúc mình ngủ say, Chư Thiên Môn lại xảy ra biến cố như vậy.

Đột nhiên bà ta lại ngước mắt lần nữa nhìn Diệp Thành ở cách đó không xa, đôi mắt Chuẩn Đế ngoài vẻ sửng sốt ra thì còn có cả kinh hãi, bà ta khó có thể tưởng tượng được không có quân cứu viện của Chư Thiên Vạn Vực, Đại Sở nhỏ bé lại có thể ngăn được Thiên Ma, cũng khó mà tưởng tượng được một tiểu bối cảnh giới Thiên lại giết được cả Đại Đế.

Lúc này bà ta bắt đầu tin rằng không phải ngẫu nhiên mà năm xưa Khương Thái Hư lại truyền Tiên Luân Nhãn cho hắn, mà là thông qua Tiên Nhãn nghịch thiên, ông đã nhìn ra điều gì nên mới giao hy vọng của mình cho hậu bối này.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3675: Đã từng có tiền lệ này



Hế?

Diệp Thành khẽ ngạc nhiên hô lên, từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là vùng đất rộng lớn, núi non hùng vĩ cao ngất, sông dài sóng cuộn, vẽ ra bức tranh sông núi tuyệt đẹp.

Advertisement

Hắn sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm thế giới trước mặt, đây chẳng phải quê hương Đại Sở của hắn sao? Đã từng có tiền lệ này, tuy ngạc nhiên nhưng hắn không còn kinh ngạc như mấy lần trước.

Nhưng sau một trăm năm, hắn lại nằm mơ trở lại Đại Sở, một đường sương gió thăng trầm, tâm trạng của hắn lúc này có thể tưởng tượng được.

Hai ba giây sau, hắn gạt mọi suy nghĩ, mắt nhìn vào chín tiên trụ chọc trời, giống như ma trụ chọc trời năm xưa, xuyên qua cửu tiên, đâm xuống đại địa.

Hắn mỉm cười, có thể nhìn thấy tiên trụ đó chứng tỏ Chư Thiên Kiếm Thần và các Hoàng đế Đại Sở đã tìm được Đại Sở, lúc này họ đã trên đường trở về Chư Thiên Vạn Vực, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn cất bước đi lên hư vô, suốt chặng đường đều nhìn đông ngó tây.

Đúng như hắn nghĩ, Đại Sở đã bị huỷ bản nguyên, linh lực vô cùng thiếu hụt, cả đại địa đều khô héo, tuy đông người nhưng tu vi cao nhất của họ mới chỉ là cảnh giới Linh Hư, đến một cảnh giới Không Minh cũng hiếm thấy, đâu đâu cũng là những nơi đổ nát, dường như bị hơi mù bao phủ.

Khi thấy Hạo Thiên thế gia, hắn bất giác dừng bước, nhìn thấy Hạo Thiên Thi Tuyết và Hạo Thiên Thi Vũ.

Ngoài họ ra, hắn còn thấy Ly Chương, Trần Vinh Vân và con của họ, hai trăm năm qua đi, họ đã làm cha mẹ, đều đã ẩn đi lòng hăng hái của mình, có thêm phần điềm tĩnh của bậc trưởng bối.

Hắn nở nụ cười nhẹ rồi lặng lẽ quay người, tuy rất muốn nhìn lâu hơn nhưng hắn không biết giấc mộng dài bao lâu, có lẽ giây tiếp theo sẽ tỉnh lại, hắn còn rất nhiều người rất nhiều người muốn gặp.

Mơ được trở về quê hương, hắn lại như vị khách du ngoạn, bước đi trong hư vô ngắm nhìn Thiền Uyên Cổ Thành từ xa, đến Bàn Long Hải Vực một chuyến, dừng chân tại trụ sở chính của Viêm Hoàng, đi qua Đông Lăng Cổ Uyên…

Cuối cùng hắn bay vào Nam Sở, đi vào Hằng Nhạc Tông, đáp xuống Ngọc Nữ Phong.

Trên Ngọc Nữ Phong có một bóng dáng yểu điệu tóc trắng đang lặng lẽ đứng nhìn bầu trời sao, vẻ mặt thê lương và mờ mịt, đôi mắt đẹp mông lung tựa như tiên nữ trong mộng khiến người nhìn đắm say.

Đó là Liễu Như Yên, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, cô đều sẽ đứng đó kiếm tìm ngôi sao sáng nhất.

Diệp Thành quan sát Liễu Như Yên, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ, tuy đang trong mơ nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấu cảnh giới tu vi của cô, rất rõ ràng là ở cảnh giới Thiên, không phải là giả.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3676: “Ta từng đấu với ông ấy, không phải Đại Đế”



Nhìn một lúc hắn không khỏi cảm thán, không ngờ Đại Sở lại có tân Hoàng, hơn nữa kỳ tích lại là Liễu Như Yên, mới bao lâu mà cô đã có thể nghịch thiên phong Hoàng ở nơi Đại Sở linh lực cạn kiệt này, thiên phú của cô đáng sợ nhường nào, với tâm cảnh của hắn mà cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đúng là rất lợi hại, Diệp Thành giơ ngón cái lên rồi lại quay người rời đi, trước khi đi hắn còn không quên dùng thuỷ tinh ký ức lưu lại hình ảnh của Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc và Đường Như Huyên.

Advertisement

Sau khi rời khỏi Hằng Nhạc, hắn lại đến Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, mỗi nơi quen thuộc khi xưa đều lưu lại bóng dáng của hắn, hắn đi hết một lượt rồi mới bay lên Thiên Huyền Môn trên cửu tiêu.

Hắn tới cũng rất đúng lúc, trong rừng trúc nhỏ của Thiên Huyền Môn chật ních người, Chư Thiên Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm và các Hoàng đế của Đại Sở đều có mặt, ngoài ra còn có không ít người, không có ngoại lệ, tất cả đều là Chuẩn Đế.

Điều đáng nói là sự xuất hiện của hắn khiến cho những người có mặt đều nhíu mày, họ đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn hư vô bốn hướng: “Kỳ lạ, ta cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình”.

“Nhìn thấy vãn bối thì mọi người mới là thông thần đấy”, Diệp Thành ngoáy tai, rất tự nhiên tìm một góc rồi ngồi xuống đó, hắn muốn nghe xem những vị Chuẩn Đế này đang nói chuyện gì.

“Là do chúng ta đa nghi sao?”, hai ba giây sau, một lão Chuẩn Đế mới khẽ nói.

“Tiếp tục chủ đề lúc trước”, một Chuẩn Đế tóc trắng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Vừa nãy Thần nữ nói Hồng Trần là Diệp Thành tương lai, chuyện xuyên qua thời không này thật sự quá khó tin”.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đoạt thiên tạo hoá, với thiên phú của Diệp Thành có thể thức tỉnh Luân Hồi, cũng chắc chắn có thể đột phá thời không”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói: “Mối quan hệ giữa Diệp Thành và Hồng Trần là không thể nghi ngờ”.

“Nói như vậy, Lục Đạo khả năng cũng là Diệp Thành tương lai”, Huyền Hoàng trầm giọng suy tư.

“Chẳng trách Lục Đạo lại mạnh đến thế, cấm địa cũng phải dè chừng ông ấy”, Thái Vương hít sâu một hơi: “Diệp Thành tương lai rốt cuộc đã trưởng thành tới mức độ nào, đạt tới cảnh giới Đế rồi sao?”

“Năm xưa ta phá phong ấn đi dạo thế gian từng may mắn được gặp Lục Đạo một lần”, Đông Hoàng từ tốn nói: “Với đạo hạnh của ta không nhìn ra được tu vi của ông ấy, chỉ biết rằng cảm giác rất ngột ngạt”.

“Ta từng đấu với ông ấy, không phải Đại Đế”, Chư Thiên Kiếm Thần vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng.

“Đại Sở áp chế cảnh giới, Hồng Trần đã chết, nếu ở Chư Thiên Vạn Vực thì sức chiến đấu chắc chắn cũng không phân cao thấp với Lục Đạo”, Nguyệt Hoàng nhàn nhạt nói: “Chúng ta cũng không có ai là đối thủ của ông ấy”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3677: Đây là minh chứng rõ nhất



Lời này vừa nói ra, Diệp Thành đang ngồi trong góc chợt ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó hắn chạy lại đứng sau Thiên Táng Hoàng, nhìn chằm chằm bức tranh trong tay ông ấy.

Trên bức tranh là chân dung một người, người vẽ hẳn là rất dụng tâm, vẽ bức tranh sống động như thật, dù chỉ là tranh nhưng cũng mang uy lực của Đại Đế, thần mâu bao hàm cả thiên địa.

Advertisement

Đó là bức chân dung Tiên Võ Đế Tôn do Kiếm Thần vẽ, diện mạo của ông ấy giống hệt Diệp Thành.

Diệp Thành ngẩn ra, đầu óc choáng váng, nhìn bức họa Đế Tôn như đang nhìn chính mình, ngoài khí chất đáng kinh ngạc thì đường nét khuôn mặt đều giống hệt hắn.

“Năm xưa khi nhìn thấy Diệp Thành lần đầu tiên ở Chính Dương Tông, ta cũng rất ngạc nhiên”, Đông Hoàng Thái Tâm nói đến chuyện năm đó: “Nhưng ta không để ý lắm, trên đời có rất nhiều người giống nhau, bây giờ xem ra trong chuyện này quả thật có gì đó, có lẽ không đơn giản chỉ là trùng hợp”.

“Mang trong mình Cửu Võ Tiên Viêm của Đế Tôn, đây là minh chứng rõ nhất”, Sở Hoàng trầm tư.

“Năm xưa Đế Tôn đi quá vội vàng, Cửu Võ Tiên Viêm có lẽ là thứ duy nhất mà ngài ấy để lại”, một vị lão Chuẩn Đế vuốt râu bảo: “Còn cả Thái Cổ Hồng Hoang nữa, rốt cuộc là sự tồn tại thế nào”.

“Nếu tìm được Phục Hi, có lẽ có thể đoán ra vài điều”, một lão Chuẩn Đế khác lên tiếng: “Chỉ trách ông ta đã ứng kiếp nhập thế rồi, không để lại chút manh mối nào, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy”.

“Mọi chuyện chỉ có thể về Chư Thiên Vạn Vực rồi kết luận thôi, rất nhiều mũi nhọn đều đang hướng đến Diệp Thành, chắc chắn không đơn giản”, Viêm Hoàng nhàn nhạt nói: “Ta thật sự rất muốn được gặp vị Thánh chủ thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng này, giết được Đại Đế, trên người hắn phải ẩn giấu bí mật gây sốc nhường nào?”

Viêm Hoàng dứt lời, không một ai lên tiếng nữa, người vuốt râu, người sờ cằm, trong mắt đều loé lên tia sáng không rõ, mang theo thâm ý khó nói thành lời.

Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn vẫn đang yên lặng đứng sau lưng Thiên Táng Hoàng, ngơ ngác nhìn chằm chằm bức chân dung Đế Tôn, đầu óc rối bời, suy nghĩ đan xen rối như tơ vò.

Hôm nay không tới đây vô ích, nếu Thiên Táng Hoàng không nói ra hắn cũng không biết mình và Tiên Võ Đế Tôn còn có quan hệ này, nếu mang chuyện này ra nói, hắn có thể bốc phét tám trăm năm không ngừng nghỉ.

Các vị Chuẩn Đế đứng dậy đi ra khỏi rừng trúc, Diệp Thành vội vàng đi theo, nói chính xác hơn là đi theo Huyền Thần, hơn nữa hắn còn rất tự giác dùng thuỷ tinh ký ức lạc ấn lại hình ảnh của ông ấy.

Hiếm khi được mơ về quê hương Đại Sở, hắn phải làm chút việc gì đó có ích, chẳng hạn như mang hình ảnh của thuỷ tổ Huyền Thần về cho Diệm Phi xem, chắc chắn bà sẽ cảm động rơi lệ, chưa biết chừng còn là một chuyện công đức.

Huyền Thần bay ra khỏi Thiên Huyền Môn đi thẳng về hướng Bắc, tốc độ của Diệp Thành cũng không chậm, cả hai như hình với bóng.

Cứ thế, hai người một trước một sau tới một sơn cốc yên tĩnh, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Diệp Thành dừng lại, hắn nhận ra sơn cốc này, năm xưa khi hắn ở Đại Sở đã từng tới đây, đây là Lạc Thần Uyên, nơi Diệm Phi quy tịch, Huyền Thần còn từng báo mộng cho hắn tới đây dâng hương.

Tất cả đều là chuyện xưa cũ, lần này nhớ lại khiến hắn rất xúc động, năm tháng bể dâu, thời gian đằng đẵng.

Khi hắn đang hoài niệm thì Huyền Thần đã lặng lẽ ngồi trước căn nhà trúc, lấy bình rượu ra và uống một mình.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3678: Thái Hư tái sinh là một chuyện lớn



Trở về quê hương lần nữa, Huyền Thần khí thế ngạo nghễ bát hoang khi xưa giờ đây lại như ông lão tuổi xế chiều mang theo bao tang thương của trần thế, một mình ở lại nơi đây nhớ về chuyện xưa cũ, Lạc Thần Uyên vẫn là Lạc Thần Uyên, nhưng cảnh còn người mất, Huyền Thần vẫn là Huyền Thần năm xưa, chỉ còn thiếu Diệm Phi.

Diệp Thành thở dài, ngồi xuống bên cạnh Huyền Thần, dù rất muốn nói cho Huyền Thần rằng Diệm Phi của ông vẫn còn sống, nhưng dù sao giấc mơ cũng là giấc mơ, hắn không thể kết nối với hiện thực, chỉ có thể không ngừng lạc ấn hình ảnh.

Advertisement

Không biết đến khi nào hắn mới đứng dậy, chắp tay hành lễ với Huyền Thần rồi từ từ rời khỏi Lạc Thần Uyên.

Nhưng vừa ra khỏi sơn cốc, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là ý thức thể huyễn ảo đang từ nơi xa tới, vẻ đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì thấy không ngờ lại là Nhược Thiên Chu Tước.

Diệp Thành sửng sốt, Nhược Thiên Chu Tước cũng sửng sốt.

Ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, giấc mơ thoáng chốc biến mất, hai người lần lượt tỉnh lại.

Cũng như ở U Đô năm đó, Diệp Thành vừa mở mắt đã thấy Nhược Thiên Chu Tước xuất hiện trước mặt mình như một bóng ma, đôi mắt đẹp như nước nhìn hắn chằm chằm với nét mặt khó nói thành lời.

Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, trong lòng rất ngạc nhiên, không ngờ lại gặp Nhược Thiên Chu Tước trong mơ, hơn nữa còn chưa kịp nói lời nào đã bị đưa về hiện thực.

Hắn lấy thuỷ tinh ký ức ra đưa cho Diệm Phi, không giải thích bất cứ điều gì.

Nhược Thiên Chu Tước nhận lấy, thân thể mảnh mai khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp còn có sương mù lượn quanh, bà không hỏi nhiều, vì biết trong thuỷ tinh ký ức lạc ấn hình ảnh của ai, chỉ trách bà tới quá muộn, còn chưa vào Lạc Thần Uyên đã cùng Diệp Thành thoát khỏi giấc mơ, thật sự đáng tiếc.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, bà lặng lẽ quay người, tìm một nơi yên tĩnh, yên lặng ngắm nhìn Huyền Thần.

Diệp Thành gãi đầu, không làm phiền bà, nhìn xung quanh nhưng không thấy Xích Dương Tử đâu, nhìn khắp Phượng Hoàng tiên cốc rộng lớn cũng chẳng thấy bóng dáng ông ta.

Hắn chợt muốn mắng người, hắn vốn định đưa Xích Dương Tử đi cùng để tìm người chuyển kiếp, giống như đạo thân của Kiếm Thần năm xưa, mượn uy thế Chuẩn Đế của ông ta để bớt đi phiền phức, không ngờ vừa tỉnh lại thì Xích Dương Tử đã đi mất, trước khi đi cũng chẳng nói một lời.

Khi hắn đang bực bội thì Nhược Thiên Chu Tước ở nơi cách đó không xa đã đứng dậy, không nói lời nào ra khỏi sơn cốc, khoé mắt còn đọng lại nước mắt chưa khô, bóng dáng xinh đẹp của bà cũng rất cô đơn.

Diệp Thành di chuyển bước chân nhưng không đi theo, một là không muốn quấy rầy Nhược Thiên Chu Tước, hai là hắn ở lại đây còn có việc, Thái Hư có khả năng sống lại, Tiên Nhãn đương nhiên phải về với chủ.

Nhưng hắn đợi rất lâu cũng không thấy Phượng Hoàng xuất hiện, cũng không dám tự tiện gọi bà ta, Thái Hư tái sinh là một chuyện lớn, không thể quấy rầy, hắn vẫn rất biết ý.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành ngồi trên bãi cỏ, hai tay chống cằm, chán nản chờ đợi.

Sắc trời gần sáng, hắn ngẩng đầu nhìn về một hướng ở sơn cốc, có người đi vào.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3679: “Vật về với chủ”.



Khi hắn đang nhìn thì nữ tử áo trắng đã đi vào, nhìn thấy Diệp Thành, cô ta khẽ cau mày, nét mặc nghi hoặc, không biết rằng trong Phượng Hoàng Cốc còn có người lạ.

“Chắc là hậu bối của Phượng hoàng tộc đây mà”, Diệp Thành quan sát nữ tử áo trắng từ trên xuống dưới một lượt, nhìn thấu huyết mạch của cô ta, cũng có Phượng huyết nhưng huyết mạch Phượng Hoàng không được tinh thuần lắm.

Advertisement

“Ngươi là ai?”, nữ tử áo trắng hừ lạnh, có lẽ ở nhà được nuông chiều đã quen, cô ta nói năng rất kiêu ngạo, dị tượng phượng hoàng lộ ra như sợ người khác không biết cô ta thuộc Phượng hoàng tộc.

“Cứ gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành nhún vai thản nhiên đáp lại, hắn vốn định trò chuyện bình thường nhưng thấy cô ta kiêu ngạo như vậy, hắn sẽ không nể mặt nữa.

“Sao ngươi lại ở Phượng Hoàng Cốc?”

“Chờ Phượng Hoàng tiền bối có chút chuyện nhỏ”, Diệp Thành vẫn thản nhiên đáp lại.

“Nói dối, Phượng Hoàng Cốc chưa bao giờ cho phép nam tu sĩ bước vào”, nữ tử áo trắng lại đến gần hơn.

“Linh tinh, lão già Xích Dương vừa mới đi, ông ấy cũng là nam”.

“Ngươi…”

“Tiên Nhi, đừng vô lễ”, nữ tử áo trắng vừa lên tiếng đã bị một giọng nữ hư ảo từ nơi sâu vọng lại cắt ngang, Phượng Hoàng hiện thân tựa như tiên nữ bước ra từ trong mơ, thánh khiết, hoàn mỹ.

“Phượng Tiên bái kiến lão tổ”, nữ tử áo trắng vội vàng hành lễ, vẻ kiêu căng đã thoáng chốc biến mất.

“Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành cũng bước lên hành lễ, chờ bao nhiêu lâu cuối cùng cũng chờ được.

“Không cần đa lễ”, Phượng Hoàng khẽ mỉm cười, phất tay mang theo tiên hà, tiên hoả ấy bay vào thần hải của hắn, hoá thành một con phượng hoàng, dung hợp với phượng hoàng đạo tắc, vẽ nên một bức ngăn vô hình.

“Là Phượng Hoàng Tiên Ngự”, nữ tử áo trắng tên Phượng Tiên giật mình, như có thể nhìn ra tiên hà ấy, đó là tiên pháp vô thượng của Phượng hoàng tộc, dù với thân phận của cô ta cũng không được vinh hạnh này, nhưng lão tổ lại thưởng cho một người ngoại tộc, kẻ cao ngạo như cô ta làm sao có thể phục điều này?

“Đa tạ tiền bối”, khác với Phượng Tiên, Diệp Thành lại tươi như hoa, dường như cũng nhìn ra được sự bá đạo của bí pháp này, nó có thể bảo vệ thần hải chân thân, quà tặng của Chuẩn Đế đương nhiên không đơn giản.

“Đi đi!”, Phượng Hoàng cười nhẹ: “Hy vọng sau này gặp lại ngươi đã là bá chủ một phương”.

“Còn phải rất lâu nữa”, Diệp Thành mỉm cười, lấy bản nguyên Tiên Nhãn ra: “Vật về với chủ”.

“Lục… Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, nhìn thấy bản nguyên Tiên Nhãn trong tay Diệp Thành, Phượng Tiên lại sửng sốt, không ngờ Diệp Thành còn mang trong mình Tiên Nhãn nghịch thiên của Tiên tộc, điều này khiến cô ta khó có thể tin được.

“Để sau này rồi nói đi”, Phượng Hoàng nhìn bản nguyên Tiên Nhãn chỉ nở nụ cười ôn hoà, không nhận lấy mà phất tay đưa bản nguyên Tiên Nhãn về lại mắt trái của Diệp Thành.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3680: “Có khác gì không?”



“Lão tổ, hắn là ai? Sao lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Tiên tộc vậy?”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Phượng Tiên nhìn Phượng Hoàng với vẻ ngờ vực, trong lòng rất không phục, lại bổ sung thêm một câu: “Vì thế mà người còn tặng cho hắn Phượng Hoàng Tiên Ngự nữa”.

“Hắn là một tiểu tử rất thú vị”, Phượng Hoàng khẽ cười, chậm rãi xoay người ngồi xuống, nhìn Phượng Nhi trước mặt: “Lần này con tới là vì Phượng hoàng tộc đã xảy ra chuyện gì à?”

Advertisement

“Không phải ạ, là đại hội Dao Trì”, Phượng Tiên vội lấy một tấm thiệp mời ra: “Tiên mẫu Dao Trì đích thân mời, mong lão tổ tới thăm nên đã gửi thiệp mời tới”.

“Ta biết rồi, con về đi!”, Phượng Hoàng nhận thiệp mời rồi biến mất như một làn sương mù.

“Tiên Nhi cáo lui”, Phượng Tiên hành lễ với hướng Phượng Hoàng biến mất, sau đó xoay người bay ra khỏi Phượng Hoàng Cốc, đi theo một hướng, đó là hướng Diệp Thành rời đi.

“Một Chuẩn Thánh thôi, ngươi có tài đức gì mà cũng xứng có được Phượng Hoàng Tiên Ngự của lão tổ?”, Phượng Tiên cười khẩy, nhìn theo bóng dáng Diệp Thành từ xa, chân bước trên cầu vồng lộng lẫy, bay đi với tốc độ cực nhanh.

“Phượng Hoàng Tiên Ngự, được lắm”, Diệp Thành vừa đi trên không vừa chìm đắm trong sự huyền diệu của Phượng Hoàng tiên pháp, có lẽ là quá tập trung nên hắn không nhận ra phía sau có người đang theo dõi mình.

Mãi tới khi bay vào một dải núi, hắn mới chầm chậm dừng bước, đôi mắt nheo lại nhìn về hư thiên phía trước.

Ở đó có một cánh cửa ánh sáng chợt hiện ra, hai bà lão một trắng một đen bước ra, đều là cấp Thánh Nhân, khí tức cực kỳ cường đại, nghiền ép hư không rung chuyển ầm ầm.

Diệp Thành nhướng mày, nhìn hai bà lão hắc bạch rồi lại nhìn về khoảng hư không phía sau, một bóng dáng áo trắng từ từ bước đến, chính là Phượng Tiên.

“Chặn trước đuổi sau, ba vị có ý gì đây?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Phượng Tiên.

“Đã biết sao còn phải hỏi nhiều”, giọng điệu của Phượng Tiên lạnh lùng, cô ta đứng trên cửu tiêu cao ngạo nhìn xuống Diệp Thành bên dưới: “Giao Phượng Hoàng Tiên Ngự ra đây, đó không phải thứ ngươi có thể nhúng chàm”.

“Không biết cô tự làm vậy hay là Phượng Hoàng tiền bối bảo cô tới?”, Diệp Thành ngoáy tai.

“Có khác gì không?”, Phượng Tiên cười khẩy, trong đôi mắt đẹp lãnh đạm chỉ có sự khinh thường.

“Đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành nhún vai: “Phượng Hoàng Tiên Ngự do Phượng Hoàng tiền bối tặng cho ta, nếu bà ấy lấy lại thì đương nhiên ta không có gì để nói, nhưng nếu cô muốn lấy thì xin lỗi, không có cửa đâu”.

“Rượu mời không uống, uống rượu phạt, bắt hắn lại cho ta”, Phượng Tiên lạnh lùng quát, giọng nói chấn động cả hư không cửu tiêu.

Hai bà lão hắc bạch nghe lệnh rồi lần lượt di chuyển, vươn tay muốn bắt lấy Diệp Thành, lòng bàn tay có bí pháp phong cấm diễn hoá, muốn một đòn trấn áp Diệp Thành.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3681: “Ngươi dám đả thương ta”,



Diệp Thành chẳng để tâm, không nói gì lập tức hành động, một chưởng quét bay chưởng ấn của hai bà lão hắc bạch, với sức chiến đấu của hai Thánh Nhân mà cũng lảo đảo lùi về sau.

“Mạnh quá”, trong lòng hai bà lão hắc bạch sửng sốt, không chỉ hai bà mà Phượng Tiên cũng nhíu mày, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của bọn họ, hai Thánh Nhân bắt tay mà còn bị đẩy lùi, hơn nữa đối phương chỉ là Chuẩn Thánh.

Advertisement

“Phục chưa?”, Diệp Thành nhìn ba người.

“Ngông cuồng tự đại”, Phượng Tiên chế nhạo, giơ tay lên, bàn tay ngọc trong suốt từ trên cao giáng xuống, một chưởng dung hợp rất nhiều tiên pháp, có phượng hoàng đạo tắc đan xen, uy lực vô cùng mạnh.

“Cô và ta đều là Chuẩn Thánh, cô kiêu ngạo cái gì?”, Diệp Thành bay lên trời, tung ra một quyền Bát Hoang bá đạo vô song: “Còn nữa, đừng dùng tư thế cao ngạo nhìn ta từ trên xuống như thế nữa, lão tử rất khó chịu”.

Trong phút chốc, quyền chưởng va chạm, âm thanh ầm ầm rung chuyển cửu tiêu, Phượng Tiên thất bại hoàn toàn, bàn tay lập tức nhuốm máu.

“Thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi”, khuôn mặt Phượng Tiên lạnh như sương băng, cô ta vẫn cao ngạo như thế, bàn tay có tiên quang tản ra, vết thương trong thoáng chốc lành lại hoàn toàn, khả năng hồi phục rất bá đạo.

“Ta còn có việc, không rảnh điên cùng cô”, Diệp Thành chạy đi, một bước vượt qua hư thiên.

“Ngươi đi được không?”, Phượng Tiên hừ lạnh, trong tay đã nhiều thêm một thanh Tiên kiếm màu đỏ, đó là một Thánh binh, một kiếm chém ra cả dải Tiên hà, toàn bộ thương khung đều bị chém rách.

Diệp Thành cau mày, hắn xoay người, bàn tay to màu vàng một chưởng san bằng thiên địa hỗn loạn, nét mặt hắn lạnh đi: “Vì Phượng Hoàng Tiên Ngự mà cô dám dùng dến đại thuật sát sinh?”

“Là do ngươi vọng tưởng nhúng chàm Phượng hoàng tiên pháp”, Phượng Tiên lại vung kiếm, vẫn không chịu dừng lại.

“Xem ra ta phải thay Phượng Hoàng tiền bối dạy dỗ cô cách làm người rồi”, Diệp Thành quay lại, một chưởng phá tan kiếm mang của Tiên kiếm, hắn trở tay tung ra một quyền đấm xuyên hư thiên rộng lớn, dù huyết mạch của Phượng Tiên cường đại nhưng cô ta vẫn bị đẩy lùi loạng choạng, Phượng thể cũng nhuốm máu.

“Ngươi dám đả thương ta”, bị một đòn làm trọng thương, Phượng Tiên cắn răng nghiến lợi, cô ta là ai, là Cửu công chúa của Phượng hoàng tộc, đã bao giờ cô ta phải chịu sự sỉ nhục thế này, hơn nữa đối phượng còn là cấp Chuẩn Thánh, sự kiêu ngạo và tôn quý của cô ta trong khoảnh khắc này đã bị đánh bại không còn lại gì.

“Chưa một chưởng g**t ch*t cô đã là may mắn rồi”, Diệp Thành lạnh lùng nói xong thì lại quay người.

“Đứng lại”, hai bà lão hắc bạch vọt tới, thi triển bí pháp chặn đường Diệp Thành.

“Cút”, Diệp Thành quát lớn, có phần mất kiên nhẫn, hắn tung ra một chưởng mạnh mẽ nghiền nát hư không, hai bà lão vừa mới chặn đường đã bị chưởng này hất văng ra ngoài.

Đúng lúc này, Phượng Tiên lại đuổi tới, đầu mày b*n r* tiên quang huyễn hoá thành một bảo tháp.
 
Back
Top Bottom