Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 140: Đều Do Bị Ép



Đêm khuya, Diệp Thành chạy ra khỏi Linh Đan Các, cứ thế đi thẳng tới Vạn Bảo Các.

Còn hai ngày nữa sẽ diễn ra thử thách trong rừng hoang, Diệp Thành hiểu rõ chỉ có mình Hồi Huyền Đan thì không đủ, hắn cần thêm chút đồ để dự phòng.

Vừa đi vào Vạn Bảo Các, Bàng Đại Hải đã nhảy ra, đầu tiên là nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới tặc lưỡi xuýt xoa: “Mới có một ngày mà tiểu tử nhà ngươi đã có thể chạy nhảy rồi, ngươi ăn cái gì vậy?”
“Trưởng lão đừng trêu con nữa, con tới mua đồ”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn xung quanh Vạn Bảo Các, thấy không có người hắn mới khẽ giọng hỏi: “Trưởng lão, người có đạn khói và mê hương không?”
Nghe thứ đồ mà Diệp Thành muốn mua, Bàng Đại Hải nhướng mày: “Tiểu tử, ngươi cần những thứ này làm gì?” “Con có việc ạ”, Diệp Thành ho hắng.

“Chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta thấy không có ý định gì hay ho rồi”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành, sau những ngày quan sát Diệp Thành chiến đấu, ông ta quá hiểu tính cách của Diệp Thành, bên ngoài trông sáng sủa nhưng cốt cách lại không phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì, nhưng dù là vậy thì ông ta cũng vẫn lấy ra một cái túi đựng đồ đặt lên bàn quầy: “Ngươi nhìn xem chỗ này đủ chưa?”
Diệp Thành tươi cười, hắn mở túi đựng đồ ra rồi nhìn vào trong, bên trong đạn pháp cũng phải có hơn năm mươi quả, mê hương có ba bình.

“Không đủ ạ”, Diệp Thành lắc đầu nhìn Bàng Đại Hải.

“Tiểu tử, giá trị những thứ đồ này thật sự không hề ít đâu, ngươi chắc chắn có đủ tiền chứ?”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, ông ta hỏi quái dị: “Ngươi đòi lấy nhiều đạn khói và mê hương thế này, trừ phi là định đánh lén?”
“Con định làm gì thì người không cần phải quan tâm đâu”, Diệp Thành ho hắng, tiện tay lấy ra một cái túi đựng đồ, bên trong không chỉ có Linh Thạch mà còn có cả những thứ đồ lộn xộn khác nữa.

Nghe Diệp Thành nói vậy, Bàng Đại Hải nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy đúng.

Kiếm được tiền là được, ông ta quan tâm Diệp Thành đánh lén hay trộm cướp làm gì.

Lại lần nữa lấy túi đựng đồ ra, Bàng Đại Hải không quên hỏi một câu đầy hứng thú: “Chỗ này đủ chưa, nếu chưa đủ thì chỗ ta còn nữa, chỉ cần ngươi có tiền thì cái gì cũng có thể mua được”.

“Cho con thêm một bó tiên thừng, hai giỏ địa lôi đạn, ba túi bột bạch thạch…”, Diệp Thành liệt kê ra một loạt.

Nhận lấy tờ giấy Diệp Thành viết, Bàng Đại Hải đảo mắt qua, ông ta thật sự ngỡ ngàng, nên biết rằng những thứ mà hắn liệt kê ra đều là những thứ mà nữ nhân dùng, ông ta thật sự hoài nghi xem Diệp Thành đang đi cướp hay đi đánh lén.

“Trưởng lão, người nhanh giúp con với, con còn có việc”, Diệp Thành nhìn Bàng Đại Hải với vẻ mặt vô hại.

Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới rồi vỗ vai hắn một cách nặng nề: “Tiểu tử, cướp nhiều thêm một chút”.

Hừ!
Diệp Thành há miệng nhưng chẳng nói nên lời.

“Nào, ngươi cầm lấy đi”, Bàng Đại Hải lấy ra một cái túi đựng đồ rất to nhét vào tay Diệp Thành, sau đó rất tự nhiên lấy ra cái túi đựng đồ có linh thạch từ phía Diệp Thành.

“Bàng trưởng lão, người đêm hôm đi lại nhớ cẩn trọng không vấp phải hố nhé”.

“Hừ, tên ranh mãnh”, Bàng Đại Hải sắp phát điên lên thì Diệp Thành đã chuồn thẳng.

Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thành vỗ vỗ vào mấy cái túi đựng đồ nặng trĩu mình vừa có được.

Đúng như Bàng Đại Hải nói, hắn mua những thứ này là vì muốn cho nữ nhân dùng, chẳng còn cách nào khác, đều do hắn bị ép cả thôi.

Trong rừng hoang không chỉ có một tên ở cảnh giới Chân Dương, hắn đương nhiên phải chuẩn bị đủ mọi phương án rồi.

“Đừng trách ta, chỉ là ta bị ép thôi”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm.

Hắn đã định sẵn, khi vào rừng hoang sẽ thay đổi chiến thuật, muốn vào được nội môn thì phải mặt dày, phải dùng mọi cách có thể, cho dù là thủ đoạn của nữ nhân.

Đúng lúc Diệp Thành đang mải suy nghĩ, một mùi hương nữ nhân bay tới.

Hắn hít hít rồi quay đầu toan bỏ chạy như thể biết được người tới là ai.

“Đồ đệ ngoan, vi sư đáng sợ vậy sao?”, điệu cười dịu dàng vang lên, Sở Huyên đã huyễn hoá ra, sau đó phất bàn tay ngọc ngà lôi cổ Diệp Thành lại.

Khụ, ợ, ợ…! Lại lần nữa bị nhấc lên như con gà con, Diệp Thành lập tức tươi cười: “Sư phụ xinh đẹp, chào…chào buổi sáng ạ”.

“Tiểu tử nhà ngươi trèo cũng không chậm nhỉ? Cái dốc cao như thế mà chưa tới một ngày ngươi đã có thể leo lên được, vi sư thật là đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Sở Huyên ghé mặt lại, đôi mắt to tròn nheo lại khiến Diệp Thành sởn da gà.

Khụ khụ…Hợ…Hợ!

Diệp Thành lại lần nữa cười ngây ngô.

“Vừa hay đêm nay vi sư rảnh rỗi, chúng ta cùng trò chuyện một lúc”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Huyên đã dùng một tay lôi Diệp Thành vào hư không, giống như có một đạo Thần Hồng bay thẳng về phía sau núi Hằng Nhạc Tông.

A…!
Chẳng mấy chốc, ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Nếu nhìn từ xa thì đó lại là cảnh tượng Diệp Thành đang bị treo lơ lửng trên cành cây, mặt mày sưng vù sau trận đòn no còn bên dưới gốc cây, Sở Huyên đi đi lại lại, thư giãn thong dong.

“Nói, làm sao ngươi trèo lên được”, Sở Huyên vừa ăn hạt dưa vừa hỏi một câu đầy ngẫu hứng.

“Lâm trưởng lão của Linh Thảo Viên đưa con lên ạ”, Diệp Thành biện ra lý do, nhưng không ngờ bí mật của mình đã bị phát hiện.

“Ừm, lý do cũng đầy đủ đấy”, Sở Huyên gật đầu, mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Hôm nào đó ta tới hỏi Lâm sư đệ, nếu như ta phát hiện ngươi nói dối thì hậu quả ngươi tự chịu”.

Nghe vậy, Diệp Thành giật giật khoé miệng.

“Việc ta nói với ngươi ngươi nghĩ thế nào rồi?”, Sở Huyên dùng cây gậy chọc chọc Diệp Thành.

“Con có người trong lòng rồi”, Diệp Thành khóc lóc, đương nhiên hắn biết ý Sở Huyên là gì, chẳng phải là muốn hắn lấy Tề Nguyệt sao.

Không đợi Sở Huyên lên tiếng, Diệp Thành lại vội mở lời: “Vả lại, việc này cũng không vội, hai ngày nữa con phải vào rừng hoang thi đấu, con nghe nói nội môn có vài người muốn phế con, sư phụ, người phải giúp con đấy”.

“Giúp ngươi? Ta giúp ngươi bằng cách nào?”, Sở Huyên nhún vai: “Lẽ nào bảo vi sư thi thay ngươi?”

“Đó là ba tên ở cảnh giới Chân Dương đấy”.

“Thế thì đã sao?”, câu nói của Sở Huyên suýt chút nũa thì khiến Diệp Thành tức chết.

Diệp Thành ấm ức, hắn vùng vẫy và hét to: “Từ Phúc trưởng lão còn cho cả Tề Nguyệt sư tỷ linh đan và truyền mật pháp, người thì hay rồi, không cho con nổi một cái gì, chỉ biết đánh con.

Đều là người làm sư phụ, tại sao khác biệt lại lớn thế cơ chứ?”
Nào, nào, nào…
Nào ngờ nghe Diệp Thành nói vậy, Sở Huyên với khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ bật cười: “Tiểu tử, vi sư thấy ngươi oán khí lớn thật đấy”.

“Đúng là vậy”.

“Vậy ngươi nói xem vi sư cần thưởng gì cho ngươi?”, Sở Huyên với khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt trong như nước hồ thu chớp chớp nhìn Diệp Thành đang lơ lửng trên cây.

Trong mắt Diệp Thành có lẽ một người làm sư phụ như Sở Huyên thật sự không hề quan tâm tới đồ đệ nhưng thực ra cô rất quan tâm tới hắn, đêm hôm còn lôi Diệp Thành đến đây thực sự chỉ là để nói chuyện sao?
Đáp án đương nhiên là không rồi.

Cô đương nhiên biết Diệp Thành sắp phải trải qua thử thách ở rừng hoang nên mới chọn cho Diệp Thành thuật biến thân, mục đích là để Diệp Thành có thể thay đổi được diện mạo từ đó thoát khỏi vòng vây của mấy người phía Khổng Tào.

Có điều điều khiến Sở Huyên phải bất ngờ đó là Diệp Thành không muốn học.

tien-vo-truyen-ky-140-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 141: Cuồng Long Thiên Nộ



Thấy thần sắc của Sở Huyên, Diệp Thành thầm nhủ mình phải ra tay rồi.

Vừa định thi triển thân thuật, Diệp Thành lại liếc nhìn sang dây thừng trói mình ở bên, hắn cười đắc ý: “Sư phụ ơi, người có thể thả con xuống trước được không, dây thừng này cấm cố chân khí của con”.

“Ta lại muốn xem xem ngươi có thể biến ra cái gì”, Sở Huyên lập tức vung tay thu lại dây thừng đang tế luyện.

Vừa được thả xuống, Diệp Thành lập tức sờ vào bên mặt sưng vù của mình, lúc này hắn mới giật giật cơ mặt, sau đó xoay tay, quay một vòng, cuối cùng không quên hét lên thật to và rõ ràng: “Biến”.

Đột nhiên, trên cơ thể hắn bốc lên khí trắng, hình thái và dung mạo cũng thay đổi từ giây phút này.

Hắn biến thành một gã đàn ông để râu quai nón, để vai trần, khuôn mặt hiểm ác, đôi mắt cũng trở nên hung tợn hơn, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn giống hệt như thật, trông rất có lực.

“Sư phụ xinh đẹp, thế nào?”, Diệp Thành quay một vòng, cảm thấy rất hài lòng với thuật biến thân mà mình vừa học mót được của sư phụ, trong lòng hắn thầm cảm thấy kinh ngạc với khả năng diễn tiến và phục chế của Tiên Luân Nhãn.

Lại nhìn sang Sở Huyên lúc này, mặt cô trông rất thú vị.

Cho dù thế nào thì Sở Huyên cũng không thể ngờ nổi một tên đệ tử tu vi Ngưng Khí lại có thể học được thuật biến thân thượng thừa như vậy.

“Lại biến thêm một lần nữa”, ở bên, Diệp Thành học được thuật biến thân nên không ngừng biến đổi hình thái và dung mạo, lúc thì biến thành lão già, lúc biết thành thư sinh, lúc lại là nữ tử, có lúc như thiếu niên.

Cuối cùng hắn biến thành Sở Huyên.

“Tên tiểu tử nhà ngươi…”, thấy Diệp Thành trước mắt mình, Sở Huyên lên giọng.

“Hi hi, hay lắm”, Diệp Thành ở bên vừa quay vòng vừa giơ tay lên nhìn, hắn biến hình giống như đúc.

Nếu nói về ngoại hình thì e rằng người ngoài rất khó có thể nhận ra ai là Sở Huyên.

“Lại còn rất mềm nữa, ha ha ha”, Diệp Thành quay một vòng, đặt tay lên ngực, xoa xoa đ** g* b*ng đào, cảm giác mềm mại đó như thể đang sờ vào b* ng*c của Sở Huyên thật vậy.

Nhìn hành động đó của Diệp Thành, đôi mắt của Sở Huyên như bùng lên ngọn lửa.

Mặc dù Diệp Thành sờ vào người mình nhưng rõ ràng hắn đang biến thành bộ dạng của Sở Huyên, lại còn sờ vào b* ng*c đó khiến Sở Huyên không khỏi xấu hổ và phẫn nộ.

Bốp!
Ngay sau đó, tiếng tát chát chúa vang lên, Diệp Thành còn đang mải mê vân vê b* ng*c thì lập tức bị bạt cho một cái nằm ngay ra đất.

“Ta cho ngươi sờ, cho ngươi sờ”, Sở Huyên đã xắn tay áo lên, ấn Diệp Thành xuống đất lần nữa, mũi không ra mũi, mặt không ra mặt, cứ thế bị thụi cho liên tục.

“Ôi chao, con có sờ người đâu”, Diệp Thành hét lên nhưng chỉ nhận lại những cái bạt liên tiếp.

.

ngôn tình ngược
Không biết từ bao giờ, Sở Huyên phủi phủi tay đứng dậy, hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp kia rõ ràng viết một chữ rất to: Hả hê.

Lại nhìn Diệp Thành lúc này, mặt mày chỉ toàn là nước mắt tèm lem.

“Hôm nay tâm trạng của vi sư không tồi, mật pháp này thưởng cho ngươi”, Sở Huyên hất tóc, bay vào hư không sau đó có một tấm ngọc giản bay xuống rơi ngay trước người Diệp Thành.

Vốn dĩ Diệp Thành bị đánh cho không ngẩng nổi mặt lên, lúc này nghe được mật pháp, hắn lập tức lau máu mũi, nhặt tấm ngọc giản dưới đất lên.

“Trận đòn này cũng đáng”, Diệp Thành mặt mày sưng vù nhưng vẫn tươi cười hớn hở:.

Ăn vài trận đòn mà kiếm được mật pháp, hắn thật sự chỉ muốn Sở Huyên quay lại đánh thêm cho mình vài trận.

Không biết Sở Huyên mà biết Diệp Thành có suy nghĩ này thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào.

Dưới ánh trăng, Diệp Thành ngồi trên thân cây dây leo của một cái cây cổ xưa.

Diệp Thành khẽ dùng lực, miếng ngọc giản kia lập tức bị hắn bóp nát.

Ngay sau đó, có một đạo linh quang len lỏi vào giữa trán hắn, hoá thành văn tự sáng lạn, phía trước hàng văn tự sáng chói kia còn có văn tự to hơn một chút: Cuồng long thiên nộ.

Cuồng Long Thiên Nộ!
Diệp Thành nhắm mắt, hắn thầm nhẩm lại bốn chữ này.

Hắn thấy rằng đây là một bộ mật thuật sóng âm, là mật pháp công kích linh hồn của người khác, nếu tu luyện thành thì có thể hét thấu trời xanh.

“Công kích linh hồn, quả là mật pháp huyền diệu”, Diệp Thành hân hoan, nếu mà hét lên thì thật sự sẽ có tác dụng rất lớn.

Diệp Thành ý thức được rằng Sở Huyên không phải chọc hắn mà thật sự đã truyền cho hắn mật pháp khủng khiếp.

Linh hồn rất huyền diệu, huyền thuật công kích linh hồn lại hiếm có.

Nếu như dùng đúng lúc thì chắc chắn sẽ có hiệu quả vô cùng lớn.

Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc của mình, hắn tập trung tinh thần ngưng khí chìm vào trạng thái lĩnh hội sự kỳ diệu của mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ.

Đêm khuya, trời đầy sao.

Ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông càng trở nên yên tĩnh, còn Diệp Thành khoanh chân ngồi dưới những cây dây leo trông như lão tăng đang ngồi thiền.

Hắn dốc sức tập trung để lĩnh hội Cuồng Long Thiên Nộ.

Thời gian cứ thế dần trôi, hai đầu lông mày của Diệp Thành lúc nheo lại, lúc dãn ra.

Nhờ lĩnh hội Cuồng Long Thiên Nộ mà Diệp Thành càng hiểu hơn về linh hồn lực của mình.

Cuồng Long Thiên Nộ là huyền thuật công kích linh hồn, đương nhiên có mối liên hệ chặt chẽ với linh hồn lực, nói cách khác thì sự yếu mạnh của Cuồng Long Thiên Nộ đều dựa vào thứ bậc của linh hồn lực.

Hự!
Đầu Diệp Thành đau đớn dữ dội, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, vùng ngực tức nhói, cổ họng cũng vì sóng âm kia mà đau đớn.

“Quả nhiên bá đạo”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn xoa xoa cằm, hôm nào đó có lẽ sẽ tìm cơ hội thi triển với sư phụ xem, còn hắn có thể nhờ vào Tiên Luân Nhãn mà học lén được.

“Sau này hãy nói, thử thách rừng hoang quan trọng hơn”.

“Có được thuật biến thân và Cuồng Long Thiên Nộ, lại thêm vùng đan hải rộng lớn, Hồi Huyền Đan và còn cả những món đồ nữ nhân kia, thử thách trong rừng hoang cũng sẽ không khó như tưởng tượng nữa”.

Nghĩ rồi, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn chợt có thêm tự tin để đối mắt với mấy người phía Tả Khâu Minh..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 142: Ngươi Nhìn Gì



Gừ!
Gừ!
Đêm khuya yên tĩnh không bóng người nhưng sóng âm dữ dội đằng sau Hằng Nhạc Tông kia lại không dứt.

Từ khi quen được với mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ này, Diệp Thành hoàn toàn chìm đắm vào nó, sau bao nhiêu lần thi triển, lại thêm có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn, hắn đã nắm được phần tinh tuý của bộ mật pháp sóng âm này.

Gừ! Sau tiếng gầm, Diệp Thành mới hả ra một hơi mang theo tàn khí.

“Có mật pháp này, khả năng thắng sẽ cao hơn”, Diệp Thành nhếch miệng cười đắc ý, hắn thầm nghĩ về thử thách tiếp theo trong rừng hoang, nhất định sẽ rất thú vị.

Sau một hồi điều hoà lại, Diệp Thành không hề chậm trễ, hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên.

Mặc dù là hình nộm nhưng Tử Huyên với một bên cánh tay bị mất lại có thần thái khác biệt, y phục của nó bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc, dù chẳng hề thể hiện được tình cảm nhưng dưới ánh trăng, hình nộm này lại trông xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.

“Một nữ tử xinh đẹp như vậy mà bị luyện hoá thành hình nộm quả là đáng tiếc”.

“Nếu như để người thân hoặc người ái một của mày nhìn thấy thì không biết họ sẽ đau lòng tới nhường nào.

Ấy!
Diệp Thành còn đang lẩm nhẩm thì đột nhiên nhận ra hình nộm nữ nhân Tử Huyên có thể hấp thu ánh trăng sáng trong và ánh sáng của các vì sao trên trời.

Ánh trăng và ánh sao kia chỉ cần chiếu vào người Tử Huyên thì đều được nó hấp thu.

Trong chốc lát, Tử Huyên với nhan sắc tuyệt thế trông trở nên thuần khiết vô cùng.

“Chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành tiến lên trước đi vòng quanh hình nộm một vòng.

“Thật kỳ lạ”, Diệp Thành vừa nhìn hình nộm vừa khẽ giọng lẩm bẩm.

Hình nộm có thể hấp thu ánh trăng, đây là điều nằm ngoài sự hiểu biết của hắn.

Có điều hắn đâu biết được Tử Huyên sau khi được hắn dùng chân hoả tôi luyện thì đã được giải trừ phong ấn, lúc này mới xuất hiện hiện tượng dị thường như vậy.

Đương nhiên những điều này hắn không hề biết, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.

Diệp Thành không phát hiện ra có gì bất thường, hắn lập tức tới trước mặt Tử Huyên, cau mày, đôi mắt bất định.

Với khả năng quan sát và tâm trí của hắn thì đương nhiên có thể đoán ra hình nộm trước mặt không hề đơn giản và thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhắm mắt trái lại.

“Tiên Luân Nhãn, mở”, sau tiếng hô của Diệp Thành, Tiên Luân Nhãn ở mắt trái mở ra.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh dị thường thoát ra khỏi bên mắt trái.

Mắt trái của hắn trông khác trước thấy rõ, sâu thẳm mênh mông, đặc biệt là trên đồng tử, đạo Tiên Luân Ấn Ký kia càng trở nên huyền diệu vô thường.

“Mày rốt cục có bí mật gì?”, Diệp Thành lẩm nhẩm dùng Tiên Luân Nhãn quan sát Tử Huyên.

Hắn nhận ra dù dùng Tiên Luân Nhãn thì hắn cũng chỉ thấy Tử Huyên giống với bình thường, còn ánh trăng và ánh sao được nó hấp thụ vào cơ thể xong thì cũng tiêu tán không thấy đâu nữa.

“Dị thường, quả là dị thường”, Diệp Thành xoa xoa tay đi mười mấy vòng mà vẫn không thấy gì khác biệt.

Hắn bất lực đành ẩn Tiên Luân Nhãn đi sau đó ngồi khoanh chân trên một tảng đá, nhắm mắt tu luyện.

Chỉ là hắn không biết rằng giây phút hắn nhắm mắt thì đôi mắt trông hiền từ của Tử Huyên chợt sáng lên ánh sáng yếu ớt.

Thời gian dần trôi, mới đó mà đã hai ngày trôi qua.

Sáng sớm ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử đã dậy từ sớm, hầu như bọn họ đều đứng trên các tảng đá hướng mắt nhìn về phía Càn Khôn Các.

Hôm nay là ngày các ngày đệ tử ngoại môn bước vào thử thách cuối cùng.

Vượt qua được thử thách ở rừng hoang thì có nghĩa là đệ tử đó đủ tư cách vào nội môn.

Nếu không vượt qua được thì chỉ có thể ở lại ngoại môn thêm ba năm.

Từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay đã có thử thách rừng hoang.

Từ xưa tới nay, thử thách rừng hoang có một luật bất thành văn đó chính là trong số những đệ tử ngoại môn tham gia thử thách, ít nhất phải có một nửa bị loại, có thể thấy thử thách này khốc liệt tới nhường nào.

Ở phía xa, Diệp Thành đã vác theo thanh kiếm Thiên Khuyết từ từ đi tới.

Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người.

“Ta còn nhớ lúc hắn tới đây mới chỉ là một tên tu vi Ngưng Khí, mới chưa đầy hai tháng mà đã mạnh như thế này rồi”, có quá nhiều đệ tử trầm trồ, bọn họ nhớ lại cảnh tượng mình tỏ ra khinh thường Diệp Thành mà tự cảm thấy nực cười.

“Quả nhiên không thể đánh giá con người qua diện mạo”.

“Hơn một nửa đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong bị đánh cho tàn tật, còn có cả Giới Luật Đường, tên tiểu tử này cho dù vào được nội môn thì chắc chắn cũng không thể an phận đâu”.

Nghe tiếng bàn tán, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vác theo thanh Thiên Khuyết từ từ bước đi, bước đi vững chãi, những người xung quanh thấy hắn đều tránh ra nhường đường.

Diệp Thành của hiện tại đã không còn là tên tiểu tử mà bọn họ coi thường nữa rồi.

Phụt!
Phụt!
Phụt!
Tiếng phun ra máu liên tiếp vang lên từ phía Giang Hạo, Tử Sam và Doãn Chí Bình của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường.

Bọn họ đều đang được các sư đệ của mình đỡ dậy, khi thấy bóng dáng của Diệp Thành, ai nấy đều ói ra máu.

Nói tới ba người này, quả thực cũng phải khiến người ta xuýt xoa.

Ba năm trước, trong cuộc so tài ngoại môn lần thứ nhất, bọn họ vận may kém nên phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn, danh tiếng được đồn từ lâu, chỉ là nào ngờ tự dưng lại ngoi ra một tên Diệp Thành khiến giấc mơ của bọn họ tan thành mây khói.

Hiện giờ, trong cuộc so tài lần này, bọn họ còn thảm bại hơn lần trước rất nhiều và điều đó cũng có nghĩa rằng họ phải ở lại ngoại môn thêm ba năm nữa, cảm giác đó thế nào, có lẽ không ai rõ hơn ba người này.

Thế sự vô thường, hiện giờ có Diệp Thành biết đâu ba năm sau còn có một tên Diệp Thành thứ hai xuất hiện.

“Được, đợi vào rừng hoang xem ta xử ngươi thế nào.

Ta nhớ mặt ngươi rồi đấy”.

“Chỉ sợ ngươi có cái mạng vào mà không còn mạng ra khỏi đó thôi”, tên mặc đồ tím kia cũng chẳng vừa.

Các đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường giống hệt hắn, lần lượt nhìn Diệp Thành rồi nở nụ cười tôi độc như thể cũng nghe nói tới trong lần thử thách ở rừng hoang này còn có mấy người phía Khổng Tào do vậy bọn họ mới dám mạnh miệng như vậy.

“Ai xử ai cũng chưa biết đâu”, Diệp Thành cười nhạt.

“Lý trưởng lão đến rồi”, không biết là ai hét lên ngắt lời bọn họ.

Mọi người lúc này mới đứng thẳng lại, đội ngũ hỗn loạn lúc nãy được thay vào là hàng lối chỉnh tề, còn trên cao đài trước mặt bọn họ, thủ toạ Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các đang đáp xuống từ trong không trung..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 143: Đội Ngũ Chẳng Ra Gì



“Mọi người đã đến đầy đủ cả chưa?”, Lý Đạo Thông liếc mắt nhìn bên dưới và dừng lại chỗ Diệp Thành thêm một giây.

“Đủ rồi ạ, thưa trưởng lão, mau mắt đầu thôi ạ”, giọng Hùng Nhị là to nhất, hắn xoa xoa đôi bàn tay béo múp, bộ dạng chỉ muốn thi đấu luôn.

Ừm!
Lý Đạo Thông trưởng lão gật đầu rồi mới hạ giọng nói: “Có lẽ các con đều hiểu về thử thách trong rừng hoang rồi, tuy nhiên ta vẫn nhấn mạnh lại, cuộc thi đấu này cấm sử dụng Thiên Linh Chú, Thiên Linh Chú và Thiên Hành Chú”.

Nói rồi, Lý Đạo thông trưởng lão còn lật bàn tay lấy ra một miếng ngọc giản phát sáng, nói tiếp: “Mỗi m người đều phải mang theo miếng ngọc giản này, trên miếng ngọc giản này có khắc linh hồn lạc ấn, trong rừng hoang nếu gặp nguy hiểm hoặc muốn chủ động rời khỏi thủ thách thì có thể bóp vỡ tấm ngọc giản này, truyền tống trận mà ngọc giản mang theo sẽ đưa các con ra khỏi rừng hoang, thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa rằng người bóp ngọc giản sẽ mất đi tư cách vào nội môn”.

“Năm người một nhóm, hợp tác đồng đội”.

“Thử thách trong rừng hoang diễn ra trong ba ngày, nếu như sau ba ngày mà không vượt qua được thì đệ tử đó sẽ không thể vào nội môn, được coi là thất bại”.

“Rừng hoang chỉ để thử thách, không được làm hại đến tính mạng đồng môn, người nào vi phạm chịu phạt theo môn quy”.

Nói tới đây, Lý Đạo Thông mới rút ra một cái hòm gỗ: “Nào, tiến lên đây để rút thăm, người nào rút được số giống nhau thì về cùng một đội”.

“Con trước, con trước”, Lý Đạo Thông vừa dứt lời, Hùng Nhị béo mập đã nhao nhao lên, đôi tay múp míp của hắn cho vào thùng gỗ, hắn khoả một lúc mới rút ra một cái thẻ gỗ.

“Số bốn”, Hùng Nhị nhìn thẻ gỗ rồi cất cao giọng nói.

Sau đó, tên này nắm chặt tay làm động tác cầu nguyện: “Thiên linh linh địa linh linh để cho Tạ Vân bốc trúng số bốn, để cho Diệp Thành bốc trúng số bốn, cho Hoắc Đằng trúng số bốn, cho vợ con bốc vào số bốn”.

Tên này cũng chẳng phải ngốc, ngoài vợ hắn là Đường Như Huyên ra thì ba người còn lại hắn chọn đều là những người mạnh nhất.

“Có làm vậy cũng chẳng có tác dụng”, Tạ Vân liếc nhìn Hùng Nhị rồi cũng tiến lên trước bốc thăm.

“Số mấy vậy?”, Hùng Nhị có vẻ như rất quan tâm tới Tạ Vân, cái đầu hắn ghé lại gần, có điều sau khi nhìn con số trên thẻ bài, hắn liền xị mặt xuống.

Tạ Vân bốc vào số hai, rõ ràng không cùng một đội với Hùng Nhị.

Tiếp sau đó, gần ba trăm người lần lượt bốc thăm.

“Woa, ta bốc được số hai”, lập tức có đệ tử sau khi thấy con số trên thấm thẻ bài thì nhảy cẫng lên vì được về cùng một đội với Tạ Vân, cơ hội vào được nội môn càng có khả năng hơn.

“Số sáu, số sáu, ha ha, ta về cùng đội với Hoắc Đằng”.

“Chết tiệt, đội của ta không có lấy ai mạnh cả”, cũng có đệ tử thấy số thẻ bài của mình thì lập tức kêu trời.

Sau đó, nơi này trở nên náo nhiệt hơn hẳn, đương nhiên có người hào hứng có người lại ủ rũ.

Những đệ tử được phân về đội của những đệ tử mạnh đương nhiên vui mừng.

“Được đấy”, Diệp Thành còn đang xếp hàng và nhận ra người bốc được số một đã đứng lại với nhau.

Mặc dù Hùng Nhị không được phân về cùng đội với Diệp Thành, Tạ Vân và Hoắc Đằng nhưng lại được phân về cùng đội với Tề Nguyệt, mà may mắn là hắn và vợ mình về cùng một đội.

Còn những đội khác cũng đều cân bằng giữa kẻ mạnh và yếu, đặc biệt là Vương Lâm của Linh Quả Viên và Tiểu Cảnh của Chấp Pháp Điện, bọn họ cũng về cùng một đội khiến cho rất nhiều người phải ngưỡng mộ.

Nghe lời bàn tán xung quanh, Diệp Thành cũng tới trước hộp gỗ.

Hắn liếc nhìn tấm gỗ mà mình bốc được rồi quay sang nhìn xung quanh.

Sau khi liếc nhìn, Diệp Thành chỉ biết thở dài, có trách thì trách vì những người bốc phải số một đều là kẻ thù của hắn.

Hai tên ở Địa Dương Phong, một tên Nhân Dương Phong và một tên ở Giới Luật Đường.

“Chết tiệt”, Diệp Thành day day trán.

“Số trời mà”, Tạ Vân vỗ vai Diệp Thành: “Ngươi đúng là số đen”.

Đợi tới khi tất cả mọi người đều bốc số xong xuôi thì tất cả mới đứng thành hơn năm mươi đội, mỗi đội năm người.

Diệp Thành liếc nhìn những đồng đội của mình, hắn nhún vai, hợp tác đồng đội sao? Những tên này không đâm sau lưng hắn đã là may lắm rồi.

“Quả nhiên, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân”, Diệp Thành thầm mắng chửi.

Xuất phát.

Sau tiếng hô của Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các, hơn năm mươi đội thi bắt đầu tiến vào rừng hoang.

Trước rừng hoang cũng có hơn năm mươi lối vào, tương ứng với hơn năm mươi đội thi, bốc được số nào thì vào cửa số đó để tránh giữa các đội xảy ra xung đột.

“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, trước khi vào rừng, Hùng Nhị còn thở dài vỗ vai Diệp Thành.

“Cút cho ta”, Diệp Thành rít lên, trước khi đi còn không quên đạp cho Hùng Nhị một cái.

Haiz!
Haiz!
Hoắc Đằng, Tề Nguyệt cũng thở dài sau đó dẫn đội của mình vào rừng hoang.

Đợi tới khi tất cả các đội vào trong rồi, Diệp Thành mới liếc trái liếc phải nhìn bốn tên còn lại của đội mình, lúc này tên nào tên nấy đều nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, từng đôi mắt kia rõ ràng mang theo ý: Tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy cho ta, vào rừng hoang ngươi sẽ chết rất thảm.

“Cả đám ngu ngốc”, Diệp Thành mắng chửi rồi cũng tiến vào rừng hoang.

Ấy!
Vừa bước vào khu rừng, Diệp Thành đã phải trầm trồ.

Khu rừng này như một thế giới độc lập, đập vào mắt hắn chính là khung cảnh cây cối cao ngút trời, hoa cỏ rậm rạp, cây nào cây nấy đều có linh khí bao quanh, càng về sâu bên trong còn có thể trông thấy từng ngôi lầu các nhỏ.

“Đúng là kỳ lạ”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn thầm nhủ cách bày trí bên trong khu rừng thật kỳ diệu.

Hừ!
Bốn tên còn lại cùng đội với Diệp Thành lần lượt bật cười lạnh lùng, cả bốn tên bỏ mặc Diệp Thành rồi cùng đi về một hướng.

Được thôi, vốn dĩ cùng một đội, còn lúc này bốn tên kia lại muốn tách riêng bỏ mặc Diệp Thành.

Vù!
Diệp Thành rút thanh Thiên Khuyết đang đeo trên lưng ra rồi xoay kiếm một vòng.

Keng!
Keng!
Chẳng mấy chốc, tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tiếp, bốn hình nộm vây quanh hắn mặc dù thân hình cứng rắn như sắt nhưng vẫn bị Diệp Thành đánh cho tan tành.

“Nơi này không thể ở lại lâu”, sau khi xử lý năm hình nộm kia, Diệp Thành lập tức rời đi..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 144: Còn Muốn Chạy



Vút!
Bịch, bịch!
Trong rừng cây um tùm, giữa màn sương mờ ảo, từng âm thanh vang lên.

Đợi tới khi một hình nộm mặc đồ đen bị Diệp Thành đá bay ra khỏi đó thì hắn cũng đã ra khỏi khoảng rừng rậm mờ sương, trên đường đi, Diệp Thành đã tiêu diệt ít nhất mười mấy hình nộm.

Ừm!
Diệp Thành vừa sải bước đi thì phát hiện mặt đất bên dưới đột nhiên di chuyển, với tốc độ của mắt thường có thể nhìn thấy mặt đất đang hình thành nên đám bùn, loại bùn lầy này có khả năng trói chân con người khiến hắn bị hạn chế mọi hành động.

“Chết đi”, Diệp Thành còn chưa thoát ra khỏi bùn lầy thì liền nghe thấy điệu cười tôi độc vang lên, sau đó một đạo kiếm mang màu tím lao vút tới.

“Không đợi được nữa mà phải ra tay với ta luôn rồi à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, lập tức giơ thanh Thiên Khuyết chắn trước người.

Keng!
Đạo kiếm mang kia cứ thế phi trúng vào thanh Thiên Khuyết, thế nhưng nó cũng là tác nhân giúp Diệp Thành có thể nhờ lực của nó mà thoát khỏi đám bùn lầy kia.

“Huyền lôi đao quyết”, vừa thoát khỏi bùn lầy, Diệp Thành chưa kịp đứng vững thì lại có một người chém ra đao mang.

“Đây rõ ràng là có kế hoạch từ trước”, Diệp Thành không dám sơ ý, mặc dù trong bốn tên kia, kẻ mạnh nhất ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong nhưng nếu như phối hợp lại với nhau thì kể cả là hắn cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Keng!
Lại dùng Thiên Khuyết che chắn, Diệp Thành suýt chút nữa bị đao kia chém quỳ xuống đất.

“Kinh hồng kiếm thuật”, quả nhiên, tên thứ ba nấp trong bóng tối đã ra tay, một kiếm vung ra cứ thế chém về phía ngực Diệp Thành.

“U tuyền lôi minh chỉ”, tên thứ tư cũng xuất hiện, chỉ điểm về phía sau Diệp Thành và còn mang theo tiếng sấm.

Nếu như đổi lại là một tên đệ tử Ngưng Khí đỉnh phong bình thường thì ở kết cục bị sát phạt thế này chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống sót.

Thế nhưng Diệp Thành không phải là một tên đệ tử bình thường, kể cả là trong cảnh sống dở chết dở thì hắn cũng có thể hạ được Tử Sam ở cảnh giới Chân Dương, huống hồ là mấy tên đệ tử tu vi Nhân Nguyên còn non nớt.

Thiên Canh Kiếm Trận.

Diệp Thành lập tức lật tay tế gọi kiếm Xích Tiêu, kiếm trận Thiên Canh với mục đích phòng ngự xuất hiện.

Keng!
Keng!
Sau khi Kiếm Xích tiêu được triệu gọi ra, những đốm lửa xung quanh tấn công tới đều bị Thiên Canh Kiếm Trận chặn lại.

“Đến lượt ta rồi”, sau khi đứng vững, Diệp Thành liền vung kiếm Xích Tiêu chĩa về phía một tên trong số đó.

Lúc này, cơn gió mạnh thổi tới, phòng ngự của Thiên Canh Kiếm Trận đột nhiên biến thành kiếm trận công kích, từng đạo kiếm ảnh sắc lạnh bay ra hình thành kiếm trận, cứ thế bắn về phía tên đệ tử kia.

Thấy vậy, tên đệ tử kia chợt thay đổi sắc mặt, hai tay hắn vội vận ra thủ ấn, ngưng thụ thuẫn giáp dày trước mặt mình.

Keng!
Keng!
Thiên Canh Kiếm Trận bá đạo, khí thế công kích mạnh mẽ cứ thế phá được thuẫn giáp kia, đến cả tên đệ tử kia cũng bị đâm vài nhát, máu tươi cứ thế trào ra.

Rút!
Ý thức được sức mạnh của Diệp Thành, bốn tên lần lượt lùi về sau, cho dù đối kháng trực diện, cho dù cả bốn tên có liên thủ lại thì cũng sẽ bại thảm hại dưới tay Diệp Thành.

“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành tiến lên trước một bước, đầu ngón tay có ánh sáng vàng kim bao quanh, Nhất Dương Chỉ lập tức được sử dụng.

Phụt! Tên đệ tử mặc đồ trắng chạy cuối cùng lập tức bị chọc vào cơ thể b*n r* máu, trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thành đã đạp ra bộ pháp huyền diệu sát phạt tới và tung ra một chưởng Bôn Lôi đầy uy thế.

Phụt!
Lại lần nữa trúng chiêu, tên đệ tử kia ngã ra khỏi đó.

Ba tên còn lại thấy vậy thì kinh ngạc, không dám chạy lên trước ứng cứu, tên nào tên nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

“Sớm muộn gì ta cũng xử lý các ngươi”, Diệp Thành không đuổi theo mà đến trước tên vừa bị đánh ngã, nói thì cũng thật trùng hợp vì hắn biết tên này, đây chính là đệ tử chân truyền tu vi không hề thấp của Địa Dương Phong, hình như tên là Lý Ngọc Lương.

“Diệp Thành, ngươi…ngươi muốn làm gì?”, Lý Ngọc Lương lảo đảo lùi về sau, mặt mày kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

Mặc dù hắn mới vừa giao đấu với Diệp Thành nhưng hắn có thể thấy được tính cách dứt khoát của Diệp Thành, chắc chắn là kẻ có thù ắt báo.

“Ta không muốn làm gì cả”, Diệp Thành bật cười, xoa xoa tay đi tới.

A……!
Chẳng mấy chốc, nơi này chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý Ngọc Lương.

Lại nhìn về Lý Ngọc Lương lúc này, bộ dạng hết sức thảm hại, bảo bối mà hắn mang theo mình đều bị Diệp Thành lấy đi sạch, đến cả y phục trên người cũng bị lột xuống, chỉ còn lại cái q**n l*t trên người.

“Diệp Thành, ngươi dám….”
Bốp!
Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là cái tát ong đầu của Diệp Thành, giây phút trước, Lý Ngọc Lương còn định lao lên nhưng lúc này đã bị Diệp Thành đánh ngất lịm đi.

Sau khi đánh ngất Lý Ngọc Lương, Diệp Thành mới dùng hai tay tạo ra thủ ấn, sau đó quay một vòng ở vị trí cũ: “Biến”.

Đột nhiên, xung quanh cơ thể Diệp Thành bốc lên làn khói trắng, còn hình thái và dung mạo của hắn hiện giờ đã thay đổi, hắn biến thành Lý Ngọc Lương, không biết khi tên này tỉnh dậy sẽ phản ứng lại thế nào.

“Tiểu tử, cứ ở đây ngủ cho ngon nhá”, Diệp Thành vỗ vỗ tên Lý Ngọc Lương đang nằm chết dẫm như con lợn chết sau đó quay người rời đi.

Trước khi đi, hắn còn không quên thổi cho Lý Ngọc Lương ít mê hương.

Lại lần nữa đi vào rừng sâu rất lâu mà Diệp Thành còn chưa phát hiện ra ba tên trước đó chạy đi đâu rồi.

Có lẽ biết Diệp Thành không phải là kẻ mình có thể chống lại được nên cả ba tên không hy vọng mai phục Diệp Thành nữa.

Trước đó bốn tên còn chẳng thể làm gì Diệp Thành chứ nói gì hiện giờ chỉ còn ba tên.

Gừ!
Gừ!
Gừ!
Không biết từ lúc nào, trong khu rừng chợt vang lên tiếng gầm của thú khiến Diệp Thành đề cao cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.

Rầm!
Có lẽ vì quá tập trung quan sát xung quanh mà Diệp Thành không hề nhận ra mình đã dẫm phải một thứ không nên dẫm vào khiến cả người hắn bay ra khỏi đó.

Vừa đáp dất, còn chưa kịp phản ứng lại thì tứ phía đã có trường tiễn phát sáng bay tới.

Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu, cánh tay nhanh chóng vung kiếm khiến trường tiễn kia bị chém rơi xuống đất.

Phía trước, một đoàn bảy, tám người đang hiện ra trong tầm mắt hắn, thế nhưng đạo bào của bọn họ thể hiện không phải là đệ tử ngoại môn mà là đệ tử được nội môn cử tới rừng hoang.

“Mới đó mà đã gặp rồi?”, Diệp Thành lẩm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn ý đi tới.

“Đứng lại”, thấy Diệp Thành đi tới, tên cầm đầu mặc đồ tím lên giọng.

tien-vo-truyen-ky-144-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 145: Lộ Phí



“Ở đằng sau ạ, đang bị trận pháp bủa vây ạ”, Diệp Thành vội chỉ về phía sau, đây chính là lời nói mà hắn đã có sự chuẩn bị từ trước.

Tên đệ tử mặc đồ tím kia liếc Diệp Thành một cái, nói: “Khổng Tào sư huynh căn dặn chúng ta không được làm khó đệ tử của Địa Dương Phong, nhưng các vị huynh đệ khó khăn lắm mới vào đây một lần nên cũng không thể cứ về tay không”.

“Đệ hiểu, đệ hiểu”, Diệp Thành gật đầu lia lịa nhưng vẫn đưa ra cái túi đựng đồ coi như cống tiền lệ phí đi đường.

Không phải hắn sợ bảy, tám tên này bởi không có tên nào ở cảnh giới Chân Dương cho nên hắn chẳng coi trọng.

Thế nhưng dù là không sợ nhưng trong thời gian ngắn Diệp Thành cũng không thể đánh bại bọn họ được, nếu gây động tĩnh lớn khiến mấy tên phía Khổng Tào chạy tới thì chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to.

“Đi thôi”, lấy túi đựng đồ của Diệp Thành, tên đệ tử mặc đồ tím kia lập tức đi về phía Diệp Thành chỉ: “Nghe sư huynh nói tên Diệp Thành đó rất hung hăng cho nên nhớ tập trung, bắt được hắn sẽ có trọng thưởng”.

“Đệ tử nội môn đều là bọn não lợn sao?”, nhìn theo bóng mấy tên đi xa dần, Diệp Thành không khỏi xoa cằm: “Nếu như ai cũng dễ chơi như bọn họ thì ông đây đã có thể vào được nội môn một cách dễ dàng rồi”.

“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, không lâu sau là sẽ quay lại”.

“Chuồn là thượng sách”, Diệp Thành liếc nhìn mấy bóng người kia rồi cũng chuồn thẳng.

Tiếp sau đó, hắn lại gặp thêm vài người nữa.

Đúng như những gì Diệp Thành nghĩ, trong thử thách ở rừng hoang, nhắc tới cái tên Địa Dương Phong tốt hơn là nhắc tới tên Linh Đan Các rất nhiều, điều quan trọng hơn cả đó là trong số những người được cử vào rừng hoang lần này còn có Khổng Tào, hắn từng là đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong ở ngoại môn, vì mối quan hệ như vậy nên hắn ta mới dặn dò các huynh đệ của mình không được làm khó đệ tử của Địa Dương Phong.

Cũng vì Khổng Tào đã chuẩn bị con đường bằng phẳng cho các đệ tử của Địa Dương Phong nên Diệp Thành rất thuận lợi thoát khỏi truy đuổi, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể thoát qua cửa ải một cách rõ ràng.

Phía trước lại có vài đệ tử nội môn xuất hiện trong tầm mắt.

Diệp Thành nhướng mày nhưng vẫn rút ra một cái túi đựng đồ.

“Các vị huynh đệ, đệ là đệ tử của Địa Dương Phong”, Diệp Thành cười giả lả, hắn đưa túi đựng đồ ra: “Một nghìn linh thạch, chút lòng thành của đệ, xin các vị sư huynh nhận cho”.

Ừm!

Dẫn đội là một tên thanh niên mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp, mặt mày trắng bóc, lông mày lá liễu, miệng không to, môi không dày, chắc chắn là loại hà khắc cay nghiệt, toàn thân rõ cái bộ dạng đầy âm mưu, trông như đàn bà vậy.

“Vậy đệ đi nhé?”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.

“Ta cho ngươi đi chưa?”, tên mặc đồ trắng kia lập tức giơ quạt xếp chặn Diệp Thành lại.

“Đệ giao tiền ra rồi mà”.

“Nếu là người khác thì sau khi nhận tiền ta sẽ thả đi nhưng ngươi thì không được”, tên kia nheo mắt lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hứng thú: “Ngươi tưởng rằng ngươi biến thành Lý Ngọc Lương thì ta không nhận ra ngươi sao?”
“Sư huynh nói gì vậy, đệ không hiểu”, Diệp Thành cố ra vẻ khó hiểu.

Nghe vậy, tên mặc đồ trắng kia lại bật cười: “Lý Ngọc Lương là đệ tử Nhân Nguyên tầng thứ bảy, ngươi biến thành hình thái của hắn nhưng ngươi có thể mô phỏng tu vi của đệ tử tầng thứ bảy cảnh giới Nhân Nguyên sao?”
Nói tới đây, hắn ta nhếch miệng cười tôi độc, sau đó không quên ghé vào tai Diệp Thành, cười đầy ý tứ, nói: “Ta nói đúng không, Diệp Thành sư đệ?”
Diệp Thành?
“Ta đầu hàng?”, Diệp Thành lập tức giơ hai tay lên.

“Vậy có phải ngoan không?”, Dương Vệ tươi cười sau đó liếc mắt cho tên đệ tử đằng sau mình, tên đệ tử kia lập tức hiểu ý, rút ra một đoạn tiên thừng từ trong túi đựng đồ định trói Diệp Thành lại.

“Ngoại môn đồn ngươi ranh ma, lúc này chẳng phải đều bị bọn ta bắt rồi sao?”, tên đệ tử kia lạnh lùng bước lên.

“Ta bị bắt cái đầu ngươi ấy”, nào ngờ giây phút trước còn bất động tỏ vẻ ngoan ngoãn mà giây phút này Diệp Thành đã đạp luôn tên đệ tử kia rồi nhanh chân nhảy ra khỏi vòng vây của đám người.

“Ta biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng, há cái miệng cong lên như mặt trăng ngày rằm, hắn rút luôn trường tiễn phát sáng ra, còn chưa bắn đi đã nghe thấy tiếng “vút, vút”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 146: Nhất Loạt Bỏ Đi



Mặc dù Vệ Dương tính khí như đàn bà nhưng ra tay lại rất tàn độc, không hề nương tình, một mũi tên sắc lạnh như một đạo u mang bay về phía Diệp Thành.

Cảm nhận được cơn lạnh ở sau, Diệp Thành lập tức bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, xoay một vòng né tránh mũi tên đang bay về phía mình.

Có điều hắn cũng đã đánh giá thấp mũi tên này.

Mặc dù hắn né qua được nhưng mũi tên kia lại như có linh tính, đột nhiên đuổi theo sau hắn.

“Huyền khuyết truy phong tiễn”, Diệp Thành như thể từng nghe được mật pháp này từ trước, không phải mũi tên này có linh tính mà giây phút nó được b*n r* đã mang theo lạc ấn, một khi b*n r* thì phải diệt trừ được đối thủ, nếu không sẽ không ngừng đuổi theo.

“Khốn khiếp”, Diệp Thành dừng bước, rút ra kiếm Xích Tiêu.

Thiên Canh Kiếm Trận.

Đồng thời với việc sử dụng kiếm Xích Tiêu, Thiên Canh Kiếm Trận cũng được hình thành.

Keng!
Keng!
Huyền khuyết truy phong tiễn sắc lạnh vô cùng, thế nhưng gặp phải Thiên Canh Kiếm Trận lại bị đánh bay đi, c*m v** một tảng đá.

Lúc này những người khác cũng lao tới từ tứ phía.

Bôn lôi!
Diệp Thành sử dụng chân khí, đánh ra một chưởng bôn lôi khiến tên đầu tiên xông lên lập tức lùi về sau, sau đó hắn lật tay đánh ra Hám Sơn Chưởng khiến tên thứ hai ho ra máu và bay ra khỏi đó.

Tiếp đến là đòn Nhất Dương Chỉ khiến tên thứ ba bị chọc thủng một lỗ trên người bắn vọt máu.

“Ngươi quả nhiên không đơn giản”, trong số những người này thì Vệ Dương là tên mạnh nhất, nói rồi hắn cũng xông lên.

Thấy vậy, Diệp Thành vội lùi về sau, tên đàn bà này thực sự không hề đơn giản, tu vi hiện giờ đã bước một chân vào cảnh giới Chân Dương, thực lực còn hơn cả Tử Sam, Giang Hạo.

Phong kiếm quyết!
Quả nhiên, Vệ Dương vừa tiến tới đã ra chiêu mạnh bạo, uy lực vô cùng.

Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, lập tức chắn ngay thanh Thiên Khuyết trước người.

Keng!
Một kiếm của Vệ Dương đánh trúng vào thanh Thiên Khuyết, đánh bật thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành và khiến Diệp Thành phải lùi về sau nửa bước.

“Xem ra ta đây phải dạy dỗ ngươi rồi, nếu không thì ngươi lại tưởng ta là loại dễ bắt nạt”, Diệp Thành mắng chửi một câu, vung kiếm chắn trước người.

Vệ Dương hắng giọng, hắn cũng chẳng vừa, vung kiếm gạt bay thanh Thiên Khuyết, vừa định có động tác tiếp theo thì lại bị Diệp Thành từ đâu lao tới.

Hừ!
Hừ!
Đột nhiên có tiếng thú gầm, Diệp Thành như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những ngón đòn dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Lần đầu tiên gặp phải một tên đánh ở cự ly gần mà hung hãn như vậy, Vệ Dương vung chân vung tay loạn xạ, khắp người toàn dấu tay dấu chân.

“Phát tín hiệu”, bị Diệp Thành đánh lùi về sau, Vệ Dương không quên hét lên với đồng đội.

Thấy vậy, có một tên đệ tử lập tức rút ra ống trúc phát sáng, giải trừ cấm chế, trong ống trúc có linh quang chiếu rọi lên trời sau đó hoá thành những ánh sáng tuyệt đẹp.

“Chết tiệt, ta quên mất”.

Cũng giống mấy người bọn họ, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Tiêu Cảnh dẫn đội và gặp phải tình trạng như vậy.

Vốn dĩ đang đại chiến với các đệ tử nội môn nhưng vì tín hiệu kia nên các đệ tử nội môn đều rời khỏi vòng chiến đấu, sát phạt về phía có Diệp Thành.

“Không cần nói cũng biết tiểu tử Diệp Thành bị người ta phát hiện rồi”.

tien-vo-truyen-ky-146-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 147: Vây Đánh



Lúc này, nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ nhận ra trong khu rừng rộng lớn kia, bóng hình người đang di chuyển tứ phía, tất cả đều đang đi về một hướng.

Cảm giác được khí tức mạnh mẽ từ tứ phương tám hướng, Diệp Thành tung một đấm đánh lùi Vệ Dương sau đó quay người toan bỏ chạy.

“Đi đâu?”, Vệ Dương xông lên, chỉ là không ngờ nổi Diệp Thành vừa chạy được hai bước thì đột nhiên quay người lại.

Gừ!
Đột nhiên, một tiếng gầm vọng khắp khu rừng, sóng âm khủng khiếp của Cuồng Long Thiên Nộ được Diệp Thành vận dụng một cách triệt để, hét đến mức say sưa, còn Vệ Dương ở phía đối diện thì quả là đang chịu trận khủng khiếp.

A….!
Rõ ràng hắn không ngờ tới Diệp Thành còn thông thạo mật thuật sóng âm bá đạo này.

Vệ Dương trúng chiêu ngay tức khắc, đôi mắt mờ đi, trong đầu ong ong vang dội thứ âm thanh dị thường đến chói tai, thất khiếu rỉ máu.

“Quay lại cho ta”, Diệp Thành tiến lên một bước, hắn lôi Vệ Dương đang lảo đảo lại rồi nhấc hắn lên, tiếp sau đó chính là màn đáp trả sở trường của Diệp Thành.

Bịch!

Sau âm thanh đó, Vệ Dương trong trạng thái mộng mị bị Diệp Thành quật xuống đất một cách dữ dội, mặt đất hằn lên cả hình người khiến lục phủ ngũ tạng của Vệ Dương như lộn nhào cả lên, máu tươi phun ra cao cả hơn hai trường.

“Ngăn hắn lại”, phía sau có vài tên đệ tử nội môn lần lượt tiến lên.

Cút!
Diệp Thành gầm lên, một tay túm lấy chân Vệ Dương, coi hắn như binh khí rồi xoay chuyển khiến những tên đệ tử xông lên lập tức bị quật bay ra khỏi đó.

“Ông đây không có thời gian chơi với lũ điên các người”, sau khi đánh bay Vệ Dương, Diệp Thành chuồn luôn vào rừng sâu.

Gừ! Chẳng mấy chốc, trong rừng sâu vang lên tiếng gầm của thú.

Lúc này, Diệp Thành đang bận rộn trước cái xác của một con yêu thú khổng lồ, đầu tiên là rạch cơ thể nó rồi chui vào bên trong, việc này hắn làm lần thứ hai rồi.

Còn nhớ lần trước hắn cũng dùng cách này để trốn thoát khỏi sự truy tìm của Sở Huyên.

Quả nhiên hắn vừa trốn vào trong xác yêu thú chưa lâu thì mặt đất vang lên những tiếng chân dồn dập, Khổng Tào dẫn theo một nhóm đệ tử và mười mấy hình nộm sát phạt tới.

“Không phải nương tay, không quan tâm sống chết”, giọng nói của Khổng Tào rõ mồn một.

“Mẹ kiếp, tiểu tử nhà ngươi đúng là độc ác”, Diệp Thành nằm trong bụng yêu thú lên tiếng mắng chửi, thế nhưng vì đối phương người đông như vũ bão, hắn chỉ có thể cố nín thở ẩn đi khí tức.

Đợi tới khi cả đám người đi qua hắn mới nhảy ra khỏi bụng con yêu thú, vội vàng chạy thục mạng.

Phía này, Vệ Dương sau khi tỉnh lại đã gặp được nhóm người của Khổng Tào.

“Người đâu?”, thấy Vệ Dương với bộ dạng thảm hại, lại không thấy Diệp Thành đâu, Khổng Tào gần như hét lên.

“Chạy…chạy rồi, chúng đệ đuổi theo mà không thấy đâu nữa, vả lại hắn còn chạy về hướng mà Khổng Tào sư huynh đi tới.

Khổng Tào sư huynh, lúc các huynh tới có thấy tên Diệp Thành đó không?”
“Bao nhiêu người như vậy mà lại đi chặn một tên Ngưng Khí sao, ăn no rửng mỡ à?”
Sau đám người phía Tạ Vân lại có thêm rất nhiều đội khác vượt qua thử thách ở rừng hoang, đạt được như ý nguyệt, thậm chí còn có những đệ tử khả năng chiến đấu kém nhưng vì vụ việc của Diệp Thành nên may mắn thông qua thử thách trong rừng hoang.

Rầm!
Ầm, ầm!
Trong rừng hoang liên tiếp vang lên những âm thanh dữ dội, động tĩnh không vừa.

Diệp Thành lại một lần nữa thoát khỏi vòng vây.

Hôm nay hắn gặp phải các đệ tử trong nội môn không chỉ một lần, bị bọn họ truy đuổi bạt mạng, đánh với từng người thì hắn chẳng sợ ai, thế nhưng gần trăm tên vây quanh như vậy thật sự khiến hắn phải đau đầu..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 148: Uy Lực Của Roi Sắt



“Thấy ở đâu thì bao vây hắn”, Diệp Thành vừa thoát khỏi vòng vây còn chưa kịp nghỉ đã lại nghe tiếng người ở gần hô hào.

“Mau, mau phát tín hiệu”.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành mắng chửi, lại lần nữa bỏ chạy thục mạng.

Rầm!
Ầm! Rầm!
Rất nhanh sau đó, trong khu rừng yên tĩnh lại lần nữa vang lên những âm thanh khủng khiếp.

Lúc này sắc trời đã tối, màn đêm dần buông xuống.

Trong rừng sâu rậm rạp, Diệp Thành thở hổn hển trốn chạy, trên người hắn không biết bao nhiêu vết thương, còn có máu tươi chảy ra, sắc mặt càng tái nhợt.

Hôm nay hắn thật sự đã hao tổn rất nhiều sức lực.

“Các ngươi giỏi”, Diệp Thành mắng chửi liên miệng, lấy hai viên Hồi Huyền Đan nhét vào miệng.

“Sau một canh giờ, khí tức của hắn lại dồi dào, khả năng phục hồi bá đáo khiến các vệt thương về cơ bản đã biến mất.

Diệp Thành liếc nhìn bầu trời đêm, hắn lại ngó qua từng ngọn cỏ: “Đuổi ông đây cả ngày rồi, giờ đến lượt ta, trước đây ta là thành viên đội tình báo đấy, muốn bắt ta, đạo hành của các ngươi còn kém lắm”.

Chạy ra khỏi đám cỏ, Diệp Thành chạy đi chạy lại như con thoi, cuối cùng hắn trèo lên một cái cây thật to, nhờ có tán lá rậm rạp che khuất nên hắn có thể che đi khí tức.

Chẳng mấy chốc, ở phía xa có ba bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

“Một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ bảy”, trên cây cao, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn thấu được tu vi của những tên này và thầm nghĩ cơ hội đến rồi.

Cả ba tên kia nhìn trái ngó phải hy vọng có thể tìm ra được tung tích của Diệp Thành.

“Tên tiểu tử Diệp Thành đó đúng là đánh mãi mà không chết.

Bao nhiêu người vây bắt như vậy mà hắn vẫn có thể trốn thoát, xem ra truyền ngôn ở ngoại môn quả không sai, tên đệ tử thực tập này không phải dạng vừa”.

“Chúng ta có ba người ở cảnh giới Chân Dương, ngươi sợ cái gì”.

“Cứ đợi đấy, hắn ta sớm muộn sẽ bị bắt thôi”.

Cả ba người ngươi một câu ta một câu, không hề phát hiện Diệp Thành đang ở trên cây cao nhìn bọn họ mà nhếch miệng cười.

“Đến rồi thì đừng đi nữa”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn phất tay tung ra ba quả trứng sắt đen xì.

Cẩn thận.

Phản ứng của ba người bọn họ không phải là chậm, bọn họ rút luôn trường kiếm ra, cứ thế chém vỡ mấy quả trứng sắt kia làm đôi.

Trứng sắt bị chém vỡ lập tức có làn khói đen mờ mịt bay ra.

“Có gan thì đánh một chọi một, bớt lôi mấy trò hạ đẳng này ra đi”.

“Được thôi”, Diệp Thành lập tức nhảy vọt tới, sau đó không đợi tên đệ tử kia có thêm phản ứng nào, cái roi đen của hắn lập tức quất lên mạnh mẽ.

A….!

tien-vo-truyen-ky-148-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 149: Đào Đất Chôn Người



Lại tới một khu toàn cây cối rậm rạp, Diệp Thành hiện thân, không vội kiểm tra chiến lợi phẩm của mình, ngược lại, hắn lấy ra cái roi sắt đen xì của mình, hắn có thể xử lý ba tên đệ tử nội môn một cách dễ dàng như vậy cũng là nhờ công lao của cái roi này.

“Không dùng thì không biết, dùng rồi quả khiến người ta phải giật mình”, Diệp Thành chăm chú nhìn cái roi, hắn tặc lưỡi: “Một cái roi thôi mà cũng có thể khiến tên tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong bị đánh cho máu me bet bét, uy lực của mày quả khiến tao phải bất ngờ”.

Diệp Thành bắt đầu ý thức được rằng mình đã quá xem thường uy lực của roi sắt.

Từ khi mua được cái roi này từ buổi đấu giá, Diệp Thành vẫn không hề dùng tới, mãi tới hôm nay khi xử lý những tên ở nội môn hắn mới lấy ra, nào ngờ mới dùng lần đầu đã khiến hắn phải bất ngờ vậy rồi.

“Chịu một roi mà đau đớn vậy sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sau đó hắn cầm roi sắt quất thử vào trán mình.

Ôi chao…! Đột nhiên Diệp Thành cảm thấy mắt hoa cả đi, sau đó đầu hắn ong ong, đặc biệt là linh hồn còn đau đớn như có gì đó chèn ép vậy.

Diệp Thành lắc lắc đầu cố tỉnh táo lại, lúc này hắn mới nhìn cái roi trong tay, ngỡ ngàng nói: “Đây không phải là binh khí sinh ra chuyên để đánh vào linh hồn con người chứ?”
Diệp Thành trầm ngâm hồi lâu rồi lại nghĩ tới cảnh sau khi bị roi sắt đánh trúng, linh hồn của hắn quả thực cảm thấy vô cùng đau đớn, lại nghĩ tới ba tên đệ tử ở nội môn trước đó, bọn họ về cơ bản đã cảm nhận được rõ rệt khả năng thực sự của cái roi này, đó chính là chuyên đánh vào linh hồn con người.

“Bảo bối, đúng là bảo bối”, biết khả năng của cái roi trong tay, Diệp Thành vui vẻ, nói rồi còn không quên hả hơi vào roi sắt, sau đó dùng tay áo lau lau roi: “Năm trăm nghìn linh thạch quả nhiên không hề lãng phí”.

Hi hi hi!
Thu lại roi sắt, Diệp Thành lại lần nữa lẻn vào lùm cây sau đó còn hét lên: “Đợi đấy cho ta, không tên nào chạy thoát được đâu”.

Không lâu sau đó hắn hiện thân trước một đầm nước.

Ở đây, hắn chôn vài quả đạn pháo, ngó trước nhìn sau rồi mới nhảy vào đầm nước.

Chẳng mấy chốc, năm người một nhóm đã lần mò tới, từ từ tiến vào khu mai phục của Diệp Thành.

Rầm!
Rầm!
Ngay sau đó đã có tên đệ tử nội môn dẫm phải đạn địa lôi và lập tức bị bật bay ra khỏi đó.

“Cẩn thận”, cảm giác đang bị mai phục, tên đệ tử chưa dẫm phải đạn địa lôi tỏ vẻ cảnh giác: “Phát tín hiệu”.

Đột nhiên có đệ tử lấy ống trúc ra phát tín hiệu, thế nhưng còn chưa đợi hắn giải cấm chế của ống trúc thì Diệp Thành ẩn dưới đầm nước đã xông lên, đầu tiên là một đạo kiếm khí đánh vỡ ống trúc trong tay tên đệ tử kia, sau đó vung tay tung ra thêm mấy quả đạn khói nữa.

A….!
A….!
Chẳng mấy chốc, tiếng hét thất thanh vang lên liên tiếp, biết khả năng bá đạo của roi sắt, Diệp Thành thật sự càng dùng càng thuận tay, hắn đánh ngã luôn năm tên đệ tử nội môn mà không mất tới ba mươi giây.

Vẫn như lần đầu tiên, hắn đoạt luôn tất cả bảo bối trên người những tên này sau đó lột hết quần áo chỉ để lại mỗi q**n l*t trên người mỗi tên.

Làm xong xuôi, Diệp Thành tung ra một chưởng tạo ra cái hố sâu, hắn trói cả năm tên này lại, đạp luôn xuống hố.

“Đào cái hố làm chỗ chôn”, Diệp Thành nhanh chóng lấp hố.

“Cứ ngủ ở đây cho ngon đi”, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ một cái rồi quay người biến mất dạng.

A…..!
A….!
Chẳng mấy chốc, trong một góc nào đó ở rừng hoang lại vang lên tiếng hét, đợi tới khi nhóm người phía Khổng Tào đuổi tới thì chỉ trông thấy năm, sáu tên đệ tử nội môn người ngợm chẳng thấy quần áo nữa đâu.

“Đáng chết”, Tả Khâu Minh phẫn nộ, tung ra một chưởng khiến cái cây to kệch trước mặt bị gãy làm đôi.

“Những tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường căn bản không thể làm được gì hắn”, Khổng Tào hằn lên ánh nhìn tôi độc: “Hắn có thể xử lý năm, sáu đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên trong thời gian ngắn như vậy, chứng tỏ thực lực của hắn không phải cứ ở cảnh giới Chân Dương là xử lý được”.

“Chúng ta ở chỗ sáng, hắn ở chỗ tối, vả lại khu rừng lại rộng thế này, muốn chặn hắn không phải đơn giản”, Giang Dương lạnh giọng.

“Có lẽ ta có cách”, Dương Vệ lại nhảy ra, sau đó ghé sát tai ba tên kia nói nhỏ.

Cả ba tên này nghe xong thì nở nụ cười bí hiểm.

Đêm khuya, Diệp Thành không yên phận, hắn giống như u linh lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần xuất hiện đều có vài đệ tử nội môn bị đánh ngất.

Trong khu rừng mênh mông, Diệp Thành lại lần nữa gài bẫy đánh ngất thêm ba tên đệ tử nội môn, cướp đi bảo bối trên người bọn họ và l*t s*ch quần áo bọn họ.

“Bội thu”, Diệp Thành vỗ mông, lại lần nữa đi vào rừng sâu.

Có điều, hắn không nhận ra trên người ba tên đệ tử nội môn bị đánh ngất trước đó có dán linh phù phát sáng, có lẽ vì Diệp Thành quá hào hứng nên không phát hiện ra.

Đêm tối, trời đầy sao.

Tiếp sau đó, Diệp Thành không gài bẫy nữa mà trốn trong bụi cây.

Và trước đó, hắn đã chôn đạn địa lôi dưới đất cách đó cả nghìn trượng, nếu như có người lại gần thì nhất định sẽ kinh động đến hắn, như vậy hắn cũng sẽ không quá bị động.

“Đúng là bội thu”, trong bụi cây, Diệp Thành đặt toàn bộ bảo bối thu được trước mặt và nhìn với ánh mắt thích thú, chỉ tính mình linh thạch thôi cũng đã có hơn bốn trăm nghìn rồi, lại thêm những linh dịch và linh đan linh tinh khác, chắc chắn là món tài sản kếch xù.

“Cũng may có mày”, Diệp Thành phất vạt áo lấy ra roi sắt.

Hắn thật sự muốn thông qua lần thử thách này, cho dù bỏ thêm ít tiền thì cũng không tiếc, còn hơn là chuốc thêm phiền phức không đáng có, thế nhưng khi biết roi sắt có khả năng bá đạo này, Diệp Thành lại bỏ đi suy nghĩ nhanh chóng vào được nội môn.

Có roi sắt bá đạo trong tay, Diệp Thành lại không nỡ rời xa khu rừng này, chí ít thì trước khi rời khỏi rừng hoang, Diệp Thành phải cướp sạch của cải của những tên bao vây mình, đây là cơ hội phát tài hiếm có.

“Đợi đấy cho ông đây, đừng hòng tên nào chạy thoát”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng rồi thu lại roi sắt.

Rầm!
Ngay sau đó, cách đó độ nghìn trượng có tiếng nổ vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành đứng phắt dậy vì hắn biết nhất định có người dẫm phải đạn địa lôi, còn người dẫm phải đạn địa lôi rất có khả năng là nhóm người phía Khổng Tào.

“Mới đó mà đã tìm tới đây rồi, bọn này đúng là chuyên nghiệp”, Diệp Thành cười lạnh giọng, lật người nhảy ra khỏi lùm cây.

Rầm!
Rầm!
Ầm!
Chẳng mấy chốc, ở các phương hướng có tiếng nổ vang lên, vả lại còn nổ lên không theo thứ tự trước sau, điều này khiến mặt Diệp Thành khó coi thấy rõ.

“Mẹ kiếp, bọn này âm mưu từ trước rồi”, thấy làn khói đen không ngừng bị thổi bay đi còn mình lại không thể nhân cơ hội này trốn thoát, sắc mặt Diệp Thành càng khó coi hơn.

“Diệp Thành, ta xem ngươi chạy thế nào”, ngay sau đó, tiếng hô vang lên ở phía Đông, Tả Khâu Minh đầu đeo cái gương, sát khí đằng đằng đi tới.

“Chạy đi, ngươi chạy cho ta xem”, phía tây, khuôn mặt của Giang Dương cũng tối sầm cả lại, trên đầu đeo Nhất Phương Cổ Ấn, sát phạt tới.

“Ngươi sẽ chết rất khó coi đấy”, phía nam, Khổng Tào đầu đeo linh khí đồng lư, dẫn một nhóm tiểu đệ truy sát tới, tên nào tên nấy mặt mày giữ dằn.

“Ngươi chạy không nổi đâu”, phía bắc, Dương Vệ cũng dẫn một đội quân chạy tới.

“Lưới trời lồng lộng”, còn lúc này, trên đỉnh đầu Diệp Thành cũng có một tấm đại võng phát sáng đang từ từ hạ xuống..
 
Back
Top Bottom