Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 160: Không Ngẩng Mặt Lên Được



Nhất dương chỉ!
Vừa đáp đất, Diệp Thành đã đẩy chân khí vào đầu ngón tay, nhất chỉ xuyên không, thế nhưng hắn lại lần nữa chịu thiệt, Nhất Dương Chỉ mà hắn vốn dĩ tự hào lần đầu tiên gặp trắc trở như vậy, đột nhiên lại chỉ có thể tạo ra đốm lửa trên người hình nộm.

“Rốt cục là nó được làm từ chất liệu gì mà cơ thể rắn rỏi thế này?”, Diệp Thành xuýt xoa.

Hắn đang mải suy nghĩ thì Phong Ảnh ở phía đối diện đã lại lần nữa ra tay, trông có vẻ như lại chuẩn bị thi triển mật pháp, không hề khách khí, từng đại chiêu liên tiếp được tung ra.

“Ngươi tưởng rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội nữa sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn sử dụng Thú Tâm Nộ, nhanh chóng sát phạt tới gần hình nộm Phong Ảnh, đánh tan ấn quyết của nó.

Gừ!
Gừ! Gừ!
Ngay sau đó, từng tiếng gầm của thú vang lên, Diệp Thành lại lần nữa thi triển thuật chiến đấu gần bá đạo, hắn như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những ngón đòn hết sức dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Có điều, mật thuật chiến đấu gần của hắn trước mặt Phong Ảnh lại bị áp chế.

Hắn đã quá xem thường khả năng chiến đấu gần của Phong Ảnh, mỗi lần hắn ra tay đều bị Phong Ảnh chặn lại, vả lại cơ thể Phong Ảnh còn cứng rắn, cho dù thi thoảng đánh trúng nó một lần thì cũng chẳng có tác dụng gì với nó cả.

“Đánh thế nào bây giờ?”, Diệp Thành mắng chửi, không ngừng lùi về sau, hắn bị Phong Ảnh đánh cho không ngẩng nổi mặt lên.

Giao chiến chưa lâu, thân hình hắn vô cùng thảm hại, toàn thân chằng chịt vết kiếm.

“Con không đánh nữa, không đánh nữa”, Diệp Thành hét lên, hắn bị đuổi chạy khắp võ đài.

Đánh thế nào bây giờ, tốc độ bị hạn chế, sức mạnh bị hạn chế, đối phương lại có cơ thể rắn rỏi, linh lực dồi dào, trận quyết đấu này ngay từ đầu được định sẵn là hắn sẽ thua thảm hại rồi.

“Đánh hay không đánh không phải ngươi nói là được”, trên bàn đá, Sở Huyên đang nhâm nhi trà liếc nhìn nhưng vẫn tiếp tục ngó lơ.

“Đánh cũng được thôi, người bỏ Nguyệt Cảnh Thất t*nh h**n ra cho con”.

“Ngươi đừng mơ”, Sở Huyên mỉm cười: “Tu hành mà, phải chịu khổ một tí, muốn mạnh hơn thì phải học cách chịu đựng đòn, bị đánh nhiều rồi đương nhiên sẽ lì đòn, yên tâm, cái mạng ngươi sẽ không mất đâu mà lo”.

Ôi chao!
Câu này của Sở Huyên suýt chút nữa khiến Diệp Thành tức ói ra máu.

“Tiếp tục”, Sở Huyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cứ thế ngó lơ Diệp Thành.

Rầm!
Ầm!
Hình nộm Phong Ảnh đánh càng lúc càng mạnh, tốc độ, sức mạnh đều vượt trội hơn so với Diệp Thành, Diệp Thành đã dùng hết mật pháp nhưng vẫn bị đánh cho không có đường ngấc đầu lên, sức mạnh trong cơ thể hắn cuộn trào nhưng lại bị Nguyệt Tinh Thất t*nh h**n kiểm soát.

A…!
Cả Ngọc Nữ Phong chỉ toàn vang lên tiếng kêu la của Diệp Thành khiến các đệ tử dưới núi đi qua mà không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn, người không biết còn tưởng trên núi có người đang giết heo nữa.

Sau ba canh giờ, hình nộm Phong Ảnh mới ngừng tấn công.

Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này, khí tức không đều, lồm cồm lê lết trên chiến đài giống như con lợn chết, trông hết sức thảm hại, y phục lộn xộn, vết máu nhiều vô kể, hắn bị đánh đến mức tối sầm mặt mày.

“Cho ngươi một canh giờ để hồi phục”, bên dưới chiến đài, Sở Huyên nhấp trà, vừa giơ tay hất một viên linh đan màu tím tới: “Sau một canh giờ tiếp tục”.

“Người điên rồi”, Diệp Thành hét lên nhưng vẫn bắt lấy linh đan nhét vào miệng.

Mặc dù tiếp xúc với sư phụ xinh đẹp này chưa lâu nhưng hắn quá hiểu sư phụ của mình, một khi nói ra thì việc gì cũng làm được, hắn chắc chắn rằng cho dù hắn không hồi phục lại được hoàn toàn thì sau một canh giờ, Sở Huyên nhất định sẽ ra lệnh cho hình nộm tiếp tục tấn công hắn đúng như đã hẹn trước.

Cho nên vì để tránh chuốc hoạ vào thân, nhiệm vụ của Diệp Thành chính là nhanh chóng hồi phục thương thế.

Linh đan vào cơ thể thanh chóng tan ra, bổ sung lại phần mà Diệp Thành tiêu hao, khiến hắn hồi phục thương thế, lại thêm cơ thể hắn có sức mạnh vượt trội nên khí tức yếu ớt nhanh chóng được bổ sung.

“Tu vi Ngưng Khí, có thể chịu được đòn tấn công liên tục của Phong Ảnh trong ba giờ, đồ đệ ngoan, ngươi quả thật khiến ta phải bất ngờ”, nhìn Diệp Thành đang hồi phục thương thế trên võ đài, Sở Huyên lẩm bẩm.

Mặc dù bất ngờ nhưng Sở Huyên vẫn không tỏ ra quá kinh ngạc vì từ sau khi gặp Diệp Thành đến giờ, hắn vẫn khiến cho cô đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, so với những lần đó thì cảnh tượng trước mắt vẫn đáng để nhắc đến hơn.

Tấn công! Một canh giờ trôi qua, Diệp Thành vẫn đang cố gắng hồi phục thương thế thì nghe Sở Huyên ra lệnh.

Đột nhiên, hình nộm Phong Ảnh đang đứng yên bắt đầu di chuyển về phía Diệp Thành, nó vung tay tung ra một đạo chưởng ấn.

Diệp Thành đã đứng dậy, không lùi mà tiến, chân khí toàn thân được đẩy vào bàn tay, đánh ra Hám Sơn Chưởng.

Rầm!
Quyền chưởng giao nhau, hình nộm Phong Ảnh vẫn không di chuyển còn Diệp Thành lại bị đánh lùi về sau.

Đại chiến lại bắt đầu.

Vẫn như bốn canh giờ trước, ngay từ đầu Diệp Thành đã bị đánh cho không ra hình người, chỉ trong nửa canh giờ, máu tươi lại chảy ra liên tục.

A….!
Tiếng kêu vang vọng, Diệp Thành lại lần nữa bị ép đến mức chỉ muốn tự sát, hắn không ngờ nổi mình lại bị ép đến mức này, Phong Ảnh dù chỉ là hình nộm nhưng lại giống như khắc tinh, các mật thuật của hắn đều bị khắc chế, thậm chí đến cả tốc độ, sức mạnh và tu vi trước mặt Phong Ảnh cũng không đáng để nhắc đến.

“Sao, không trụ được nữa rồi à?”, bên dưới chiến đài vang lên điệu cười của Sở Huyên.

“Bỏ cái vòng chết tiệt này ra cho con, con phải đánh bại nó”, trên chiến đài, Diệp Thành vừa vất vả chống chọi lại đòn công kích của Phong Ảnh vừa lên tiếng yêu cầu.

“Đây chính là lý do mà ngươi tìm cho vi sư sao?”
“Vốn dĩ là vậy”, Diệp Thành bị một chưởng của Phong Ảnh đánh bay, sau đó hắn vội lê lết né tránh: “Con đã ở thế bí rồi, người còn lấy cái vòng chết tiệt này làm giảm tốc độ và sức mạnh của con, con thắng nổi nó mới lạ”.

“Xem ra ngươi vẫn chưa lĩnh giáo được lời của ta”, Sở Huyên đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc hiếm có: “Con người khi bị đè nén sẽ bộc phát sức mạnh dị thường, còn ngươi? Ta nghe ra được ngươi chỉ biết oán trách, nói thực thì sức mạnh của các ngươi chênh lệch lớn nhưng khoảng cách chỉ ở sức mạnh và tốc độ sao? Ngay từ đầu ngươi đã không có tín niệm tất thắng, con người chỉ cần không có tín niệm này thì thực lực của ngươi dù có mạnh cũng chỉ uổng phí”.

Nói tới đây, Sở Huyên lại liếc nhìn Diệp Thành trên chiến dài: “Hôm đó ngươi đánh với Tử Sam mà còn có thể chuyển bại thành thắng, hiện giờ chỉ đối mặt với hình nộm vô tình mà đã không còn tín niệm bất bại nữa sao?”
“Con đường tu luyện cần nhất là tu tâm, tâm không vững thì chỉ có thể đối mặt với chông gai”.

“Ngươi có thể bại nhưng phải bại không hổ thẹn với lòng”.

Diệp Thành nghe từng lời Sở Huyên nói mà không còn lời nào phản bác lại.

Là đồ đệ, hắn không thể oán trách sư phụ hà khắc, là do hắn tự ti, ngay từ đầu đã sợ sức mạnh của Phong Ảnh, mất đi tín niệm tất thắng.

“Tiếp sau đây, ta sẽ không ra lệnh cho Phong Ảnh dừng tay nữa”, bên dưới chiến đài, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành sau đó phất áo bay vào không trung.

Rầm!
Trên chiến đài, những đòn tấn công của Phong Ảnh càng mạnh mẽ hơn, Diệp Thành bị đánh lùi liên tiếp về sau, sắc mặt hắn lúc này lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Tín niệm tất thắng”, vừa bị đánh, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.

“Ngay từ đầu ta đã sợ chiến, sợ sức mạnh của nó, không có dũng khí chiến đấu”.

“Trên con đường tu luyện là không được sợ hãi”.

Hắn nghĩ tới trận so tài ngoại môn, trận nào cũng khốc liệt, nguy hiểm tới giây phút cuối cùng, hắn sống dở chết dở nhưng không hề bỏ cuộc, nhưng hiện giờ lại sợ hãi trước một hình nộm vô tình.

“Sư tôn, con hiểu lời người nói rồi”, Diệp Thành nắm chặt tay.

Hám sơn!
Diệp Thành tung đòn giao đấu với hình nộm Phong Ảnh, hắn vẫn bị đánh lùi về sau ói ra máu.

Hình nộm Phong Ảnh vẫn mạnh như trước, nó tung ra những đòn công kích bá đạo, mỗi lần ra tay đều khiến Diệp Thành phải nhuốm máu, nó không có tình cảm nên đòn tấn công không hề nương tình.

Rắc!
Trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh không dứt, xương cốt và kinh mạch dãn ra rồi co lại liên tục sau khi hắn sử dụng mật pháp Man Hoang Luyện Thể.

Nếu có người nào đó nhìn thấy sẽ nghĩ hắn là một tên điên, và lúc này, đến hắn còn nghĩ mình điên rồi.

Hình nộm Phong Ảnh càng mạnh thì hắn càng hưng phấn, càng điên cuồng vì đây chính là một mục tiêu, cho dù phải dẫm lên máu của chính mình thì hắn cũng phải hoàn thành mục tiêu.

tien-vo-truyen-ky-160-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 161: Điểm Yếu



Huỵch! Rầm!
Tiếng giao đấu trên võ đài không biết bao giờ mới ngừng lại.

Một bên là hình nộm bị điều khiển vừa xuất được một chưởng thì khựng lại tại chỗ.

Một bên là Diệp Thành đã ngã gục, toàn thân đẫm máu, có mấy chỗ lòi cả đầu xương trắng hếu.

Lần này hắn bị đánh gục tới mức không thể nào đứng dậy được, mà hắn cũng không còn sức dậy nổi nữa.

Đột nhiên hắn hiểu ra lời Sở Huyên nói, cho dù hắn có niềm tin tất thắng và ý chí bất khả chiến bại mà thực lực bị không có thì cũng chỉ đành bất lực.

Lúc này màn đêm đã buông xuống.

Sở Huyên hiện thân, từ trên không trung hư ảo nhẹ nhàng bước xuống ôm lấy Diệp Thành đang hôn mê.

“Ngươi đã làm rất tốt rồi”.

Nhìn khuôn mặt đẫm máu của Diệp Thành, Sở Huyên mỉm cười vỗ về.

Sau đó, Diệp Thành được Sở Huyên đưa về Ngọc Linh Trì trên Ngọc Nữ Phong.

Diệp Thành vừa được đưa xuống, Ngọc Linh Trì vốn êm ả chợt sóng nối từng hàng.

Linh lực bao trùm lấy Diệp Thành, sương mờ che phủ lấy cơ thể hắn, nước Ngọc Linh Trì do lượng lớn linh dược tích tụ thành đang ôm lấy cơ thể Diệp Thành.

“Với sức hồi phục phi thường của ngươi, thêm vào đó là công hiệu chữa lành vết thương thần kỳ của Ngọc Linh Trì thì e là chưa tới ba canh giờ, ngươi sẽ chạy nhảy như trước”.

Sở Huyên đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Diệp Thành nhưng cũng không quá chăm chú.

Cô giăng rất nhiều cấm chế bên Linh Ngọc Trì rồi mới rời khỏi đó.

Sở Huyên vừa đi thì cơ thể Diệp Thành bất chợt run lên.

Nước Ngọc Linh Trì trong veo thấy đáy như nước thánh không chút cặn bẩn cuốn trôi cả máu lẫn nỗi mệt mỏi trên toàn thân hắn.

Mặc dù đang hôn mê nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ nước hồ đang thấm dần vào cơ thể hắn qua từng lỗ chân lông, như dòng suối mát lạnh đang lan tỏa khắp kinh mạch và xương cốt hắn.

Không biết hắn đã mở mắt ra từ lúc nào.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nheo mắt nhìn khắp xung quanh mới nhận ra mình đang ở đâu.

“Ngọc Linh Trì đúng thực là thánh địa trị thương”, Diệp Thành mỉm cười rồi nhắm nghiền mắt lại, chủ động hấp thụ Ngọc Linh Trì, nước hồ hóa thành nguồn linh nguyên dồi dào, sau đó lại bị tiên hỏa chuyển hóa thành chân khí.

Chẳng mấy chốc, vùng đan hải khô cằn của hắn đã nhanh chóng được tắm mát, những vết thương trên toàn thân cũng dần hồi phục, vùng da bị thương bị đào thải và thay bằng da non.

Cơ thể hắn lại lành lặn.

Thời gian thoắt trôi, vừa chợp mắt đã ba canh giờ.

Lần thứ hai Diệp Thành mở mắt là khi hắn đã phục hồi ở trạng thái Đỉnh Phong sau khi đã gột rửa và trị thương ở Ngọc Linh Trì.

Phù!
Hắn thở ra một hơi dài mang theo tàn khí, gương mặt rạng ngời ánh nắng, hắn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của cơ thể - cảm giác khoan khoái như thể được thay da đổi thịt.

Diệp Thành biết rõ trong lúc đối đầu với hình nộm, hắn bị dồn vào chỗ chết không chỉ một lần.

Hồi tưởng lại cảm giác đứng giữa sự sống và cái chết, hiện giờ vết thương cũng đã lành, hắn càng cảm nhận được rõ cảm giác được trùng sinh, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy thăng hoa.

“Sự tôi luyện giữa sống và chết, sự thăng hoa trong tâm hồn”.

Diệp Thành lẩm bẩm cười, hắn chiêm nghiệm được quá nhiều chuyện.

Đột nhiên hắn phát hiện ra, sư phụ xinh đẹp của hắn cũng không vô tình như vẻ bề ngoài của cô.

Vốn tính tình nóng nảy nên một khi nghiêm nghị cũng vô cùng nghiêm khắc.

Người ta nói “Thầy giỏi ắt trò giỏi” nên Diệp Thành hiểu rằng, làm đệ tử của Sở Huyên, hắn sẽ phải chịu không ít khổ sở nhưng chỉ khi bị bức ép như vậy, con đường tu luyện của hắn mới càng vững chắc.

“Ngươi tỉnh rồi”.

Một giọng nữ vang lên, bóng Sở Huyên hiện ra bên Ngọc Linh Trì.

Nhìn thấy Sở Huyên, Diệp Thành trở mình nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, hành lễ: “Đồ đệ đa tạ sư phụ đã chỉ dạy”.

“Ta còn tưởng lần này ngươi có thể đột phá qua cảnh giới Nhân Nguyên, sao ngươi vẫn ở cảnh giới Ngưng Khí”.

Sở Huyên lườm Diệp Thành đầy nghi hoặc: “Theo lý mà nói, đáng lẽ ngươi đã phải đột phá qua tầng này rồi mới đúng”.

Diệp Thành sờ mũi ho khan một tiếng.

Hắn vẫn giấu Sở Huyên chuyện bản thân mở Đan Hải, mở Đan Hải ở cảnh giới Ngưng Khí đã là trường hợp lạ rồi nên so với cảnh giới Ngưng Khí bình thường, cảnh giới hắn phải đột phá còn khó gấp mười mấy lần.

Trước đó khi đang trị thương ở Ngọc Linh Trì, hắn cũng nghĩ đến chuyện thử công phá tầng chướng ngại của cảnh giới Nhân Nguyên nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

“Ngươi có bí mật của ngươi nên ta cũng sẽ không hỏi nhiều”.

Sở Huyên nhìn Diệp Thành rồi đưa tay về phía Ngọc Linh Trì trút linh dịch vào đó.

Diệp Thành xoa mũi cười ngượng rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Chuyện là, sư phụ à! Con có thể xuống núi cho khuây khỏa chút không, từ khi tới Nội Môn, con cũng chưa kịp xem Nội Môn trông như thế nào”.

“Sao nào, mới đó đã nóng lòng muốn đi gặp người thương rồi hả?”
“Lần đầu tiên con đến Nội Môn thì lấy đâu ra người thương?”.

Diệp Thành nhếch môi cười.

“Có hay không là chuyện của ngươi”.

Sở Huyên vừa tưới linh dịch vào trong Ngọc Linh Trì vừa nói: “Muốn xuống núi cũng được nhưng trước đó phải đánh bại được hình nộm, nếu như hôm nay ngươi đánh bại được nó thì hôm nay xuống núi, ngày mai đánh bại được nó thì ngày mai xuống, nếu như cả đời này không hạ được nó thì xin lỗi nhé, ngươi cứ ở Ngọc Nữ Phong cả đời đi!”
Diệp Thành nghe vậy mà thót tim, hắn hiểu ra hắn vừa đào hố chôn mình và tạo cho Sở Huyên một cái cớ.

Sở Huyên đã rót tới giọt linh dịch cuối cùng vào trong Ngọc Linh Trì rồi.

“Đi thôi!” Không đợi Diệp Thành trả lời, Sở Huyên đã duỗi tay ra lôi Diệp Thành dậy tới Diễn Võ Đài.

Huỳnh!
Rầm! Không lâu sau đó, trên Diễn Võ Đài lại nổi lên những tiếng ầm ầm, hình nộm vẫn công kích mạnh mẽ như vậy, không cho Diệp Thành lấy một cơ hội trở mình.

Tới khuya, Diệp Thành lại bị vứt vào Ngọc Linh Trì với một thân hình đầy máu.

Ba ngày cứ như vậy trôi qua.

Ba ngày qua, cứ cách mấy tiếng, Diệp Thành lại bị Sở Huyên ném lên Diễn Võ Đài quyết đấu với hình nộm, tới khi hắn không dậy nổi nữa mới thả hắn vào Ngọc Linh Trì dưỡng thương,
Cách huấn luyện của ma quỷ chứ không phải người.

Nhưng với cách dạy dỗ này, mặc dù phải chịu không ít khổ ải nhưng Diệp Thành cũng cảm nhận được sự ngọt ngào.

Thời gian ba ngày tuy ngắn nhưng hắn và hình nộm đấu với nhau không dưới hai mươi trận, hắn cảm nhận được rõ ràng bản thân đã trở nên mạnh hơn nhiều, ý chí chiến đấu lại càng dâng cao ngùn ngụt.

Càng đối đầu nhiều với hình nộm, hắn lại càng quen dần với sự kiểm soát của Nguyệt Ảnh Thất t*nh h**n, cho dù hắn thua hết trận này đến trận khác nhưng thời gian hắn kiên trì chịu đựng đòn tấn công của hình nộm cũng dài ra rất nhiều.

Lại là một đêm không ngủ, Diệp Thành vừa bò ra khỏi Ngọc Linh Trì đã bị Sở Huyên ném lên Diễn Võ Đài.

Vừa lên đài, hình nộm đã vồ lấy hắn như con ma.

“Hôm nay đánh với ngươi tới sáng”.

Diệp Thành thét lên rung trời, chân khí trong vùng Đan Hải cũng ngùn ngụt trào dâng.

“Vậy ngươi cứ từ từ đánh”.

Sở Huyên ngáp dài, vặn eo mệt mỏi rồi biến mất tăm: “Nhớ lời ta dạy, đánh bại hình nộm mới có thể xuống núi”.

Hừm!
Đáp lại Sở Huyên là tiếng hừm trầm lắng của Diệp Thành, hắn đánh hình nộm lùi sau nửa bước.

Rầm!
Đánh lùi được hình nộm, Diệp Thành nhảy thoắt lên rồi xuất chưởng như vũ bão.

Hám Sơn!
Theo sau đó là một chưởng Hám Sơn bá đạo khiến hình nộm còn chưa đứng vững đã bị hắn đánh cho lảo đảo.

Nhưng hình nộm vẫn là hình nộm, không biết đau, cùng lắm chỉ là mấy chiêu công kích.

Nó dùng thuật ẩn thân, xuất một chiêu Linh Quang Đại Ấn khiến Diệp Thành ngã lùi về sau, tiếp đó là một chiêu Quyền Ảnh.

Uỳnh!
Rầm!
Tiếng động không ngừng vang lên từ Diễn Võ Đài.

Hình nộm vẫn là con rối cấp Địa, cơ thể được phong ấn nhiều linh lực và mật pháp nên đòn tấn công ác liệt, không chút phòng ngự.

Còn Diệp Thành, từ khi bắt đầu đã sử dụng tuyệt chiêu, tới khi thiếu hụt chân khí thì dùng Hồi Huyền Đan bổ sung tiêu hao, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn rất thảm hại, máu me chảy khắp Diễn Võ Đài.

Thời gian cứ thế trôi qua, chả mấy mà tới bình minh.

Giống như lời Diệp Thành nói ban đầu, hắn đã kiên trì được một đêm.

“Mặc dù đã quen với thế tấn công của hình nộm nhưng muốn đánh bại nó vẫn không hề dễ dàng”.

Diệp Thành loạng choạng lùi về sau, cắn răng kiên trì.

“Một chút sơ hở cũng không có, trừ khi thực lực ngang nhau, nếu không rất khó đánh bại nó”.

“Đây là đối thủ khó nhằn nhất mình từng gặp”.

Diệp Thành vừa nghĩ vừa mở Tiên Luân Nhãn bên trái muốn tìm sơ hở của hình nộm.

Hả?
Đột nhiên đầu hắn lóe lên, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào bụng dưới của hình nộm, nói chính xác hơn là tờ linh phù phong ấn linh lực trên cơ thể nó.

“Nếu có sơ hở thì chắc là mày rồi”.

Diệp Thành cười thầm như thể tìm ra được nguồn cơn của vấn đề.

“Xem ra ngay từ đầu mình đã sai lầm”.

Diệp Thành lại cười, bước chân thần tốc lùi về phía sau.

Sở dĩ hình nộm Phong Ảnh có thể thi triển mật thuật và huyền thuật tự do như vậy là bởi vì nó có linh lực chống đỡ.

Vậy thì điểm yếu của hình nộm là linh phù đang phong ấn linh lực trên cơ thế nó, nếu như hủy linh phù đi thì huyền thuật và mật thuật của hình nộm có cũng như không.

“Tại mình nghĩ phức tạp quá rồi”.

Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhét vào miệng ba viên Hồi Huyền Đan.

Rẹt!
Tiếng kim loại chạm vào nhau đột nhiên vang lên, mặc dù cơ thể của hình nộm rất vững chãi nhưng vẫn bị kiếm của Diệp Thành chém qua như thường, đương nhiên, lá linh phù trên bụng dưới của hình nộm cũng bị đâm xuyên tại trận.

Uỳnh!

tien-vo-truyen-ky-161-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 162: Đống Sắt Vụn



Rầm!
Trên diễn võ đài vang lên âm thanh vang vọng khắp Ngọc Nữ Phong, một chưởng của Diệp Thành khiến hình nộm kia lảo đảo lùi về sau.

Đòn phản công của hình nộm Phong Ảnh được tung ra, có điều, đòn tất công này so với trước đó thật sự còn kém xa.

Tất cả đều là vì linh phù phong ấn linh lực bên trong cơ thể nó đã bị Diệp Thành huỷ đi, còn chiêu này của nó mặc dù là huyền thuật không hề yếu nhưng lại không có linh lực chống đỡ, nên có cũng như không.

“Tới lượt ta rồi”, Diệp Thành hắng giọng, lao lên như đạn pháo.

Hám sơn!
Không đợi Phong Ảnh đứng vững, hắn đã tung luôn ra một chưởng Hám Sơn đầy bá đạo.

Một chưởng đánh ra như đánh vào tấm thép, bề mặt cơ thể của hình nộm Phong Ảnh phát ra những đốm lửa, nhưng hình nộm Phong Ảnh không có linh lực bảo vệ cơ thể, cơ thể lập tức bị một chưởng của Diệp Thành đánh lõm vào trong, một đạo chưởng ấn nhìn rõ mồn một.

Bôn lôi!
Diệp Thành lại lần nữa ra tay, đẩy chân khí vào bàn tay, đánh ra một chưởng và để lại chưởng ấn trên người hình nộm Phong Ảnh.

Hàng long!
Mật thuật Hàng Long mạnh mẽ lại được sử dụng, hình nộm Phong Ảnh liên tiếp lùi về sau, trong lúc đó nó cũng phản công lại mấy lần nhưng sau khi linh phù trong cơ thể bị huỷ bỏ, không biết có phải do sức mạnh giảm sút không mà đến cả tốc độ cũng giảm đi rất nhiều, nó đương nhiên đã không thể theo kịp Diệp Thành nữa.

“Chết tiệt, ông đây cuối cùng cũng ngẩng mặt lên được rồi”, Diệp Thành rít lên đầy khí thế.

Hắn chỉ mất hai, ba bước đã sát phạt tới trước hình nộm Phong Ảnh, hai tay cầm chắc thanh Thiên Khuyết, đẩy chân khí vào trong kiếm, với tư thế sẻ núi san rừng, chém một đòn thật lực vào vai Phong Ảnh.

Keng!
Lại là tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một nhát kiếm Thiên Khuyết suýt chút nữa khiến cánh tay Phong Ảnh rơi xuống.

“Cho mày chừa này, cho mày chừa này”, Diệp Thành hét lên tiên tiếp, hắn vung thanh Thiên Khuyết, mỗi lần ra tay đều để lại vết kiếm hằn sâu trên người hình nộm Phong Ảnh.

Nếu không phải cơ thể Phong Ảnh rắn rỏi thì đã bị hắn chém làm đôi rồi.

Hình nộm Phong Ảnh dù phản công lại vài lần nhưng đều bị áp chế.

Phá!
Sau tiếng hô, một chưởng của Diệp Thành phá tan cơ thể Phong Ảnh, sau đó trong cơ thể Phong Ảnh có đạo linh phù thứ hai bị lấy ra, trong đạo linh phù này phong ấn mật pháp và huyền thuật, hắn muốn lấy linh phù này đưa vào người hình nộm Tử Huyên.

Lúc này, linh phù trong cơ thể Phong Ảnh bị phá, nó không còn cơ hội trở mình.

“Tao đánh cho mày tàn tạ”, Diệp Thành cắm thanh Thiên Khuyết trên võ đài, sau đó tay không vồ tới phía Phong Ảnh.

Keng! Bụp!
Tiếp sau đó, trên võ đài vang lên từng âm thanh khác thường.

Mỗi lần Diệp Thành ra tay đều để lại một đạo chưởng ấn trên người Phong Ảnh.

“Đứng dậy cho ta”, cuối cùng, cơ thể Phong Ảnh bị Diệp Thành lôi dậy.

Rầm!
Diệp Thành túm lấy một chân của Phong Ảnh, hắn nện hình nộm xuống dưới chiến đài, võ đài cứng chắc sau đó in hằn vết lún hình người.

“Ai cho mày đánh tao”, lại lần nữa lôi Phong Ảnh lên, Diệp Thành tiếp tục dập hắn xuống chiến đài.

“Ai bảo mày đánh tao này”, lần thứ ba liên tiếp.

“Mày đánh tao này”, hình nộm Phong Ảnh cứ thế bị Diệp Thành dập liên tục.

Bịch!
Rầm!
Diệp Thành hung hãn hết lần này tới lần khác ra tay vả lại mỗi lần ra tay đều hét lên như sói hoang, mọi uất ức trước đó dồn nén lại như được giải toả trong lần giao đấu này.

Không biết từ bao giờ trên chiến đài không còn vang lên tiếng vang dữ dội nữa.

Lúc này, ở giữa chiến đài là một cái hố lớn do Diệp Thành tạo ra, còn Phong Ảnh lúc này đang nằm gọn lỏn trong đó, trông nó không còn ra hình người nữa, nếu ai đó không biết còn tưởng đó là đống sắt vụn đổ nát.

Lúc này, Diệp Thành đang đứng cạnh hình nộm Phong Ảnh mải mê kiểm tra.

“Biết thế thì ra tay nhẹ hơn chút rồi”, vừa kiểm tra cơ thể Phong Ảnh, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.

Hình nộm ở Hằng Nhạc Tông phân thành bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Nhân, hắn kiểm tra hình nộm Phong Ảnh vì muốn nghiên cứu nó có điểm gì khác với hình nộm Nhân cấp, tiện cho việc sau này thăng cấp cho Tử Huyên.

“Hình nộm huyền cấp mạnh hơn hình nộm Nhân cấp rất nhiều”, Diệp Thành xoa xoa cằm trầm ngâm.

“Bên trong hình nộm huyền cấp có hai đạo phù, một đạo phong ấn huyền thuật mật pháp, một đạo phong ấn linh lực”.

“Con không biết”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.

“Không biết mà ngươi lại đánh nó ra thế này, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy”, Sở Huyên tức tối nhìn Diệp Thành.

“Là người bảo con đánh mà”, Diệp Thành vội nói: “Vả lại, là nó đánh con trước, với cả, đánh nó hỏng rồi thì sau sửa lại thôi”.

tien-vo-truyen-ky-162-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 163: Mua Nguyên Liệu



Diệp Thành nói cũng không phải sai, hôm đó đúng là Sở Huyên bảo Phong Ảnh cùng luyện với Diệp Thành, chỉ là điều khiến cô không ngờ tới đó là hình nộm Phong Ảnh Huyền Cấp lại bị Diệp Thành đánh cho tàn tạ thế này.

Chuyện này có thể trách ai chứ?
Sở Huyên tức tối, muốn trách thì trách cô đã quá tự tin với hình nộm Phong Ảnh, muốn trách thì trách cô đã đánh giá quá thấp đồ đệ của mình, nếu như tiếp tục kiếm cho hắn một hình nộm khác để luyện cùng thì cũng sẽ có kết cục thành đống sắt vụn y hệt mà thôi.

“Cút”, Sở Huyên tức tối mắng.

Nghe vậy, Diệp Thành giật mình, vội quay người chạy thẳng về hướng xuống núi, hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ Sở Huyên lôi mình lại đánh cho một trận.

Thấy bóng Diệp Thành đi xa, Sở Huyên mới liếc mắt nhìn hình nộm Phong Ảnh đang nằm trong hố sâu, trong đôi mắt ngoài mang theo ánh nhìn tức giận thì còn thêm cả sự kinh ngạc nữa.

“Mình đã đánh giá thấp tên tiểu tử này rồi”, sau cơn tức giận, Sở Huyên lại nở nụ cười.

Cô biết rõ sức mạnh của Diệp Thành, những đồ đệ ở cảnh giới Chân Dương bình thường sẽ không làm gì hắn được, thế nhưng dù Phong Ảnh bị Diệp Thành phá thành đống sắt vụn nhưng suy cho cùng thì Sở Huyên vẫn cảm thấy vui mừng và ngạc nhiên.

“Rồi có ngày, ngươi nhất định sẽ vang danh Đại Sở”, Sở Huyên khẽ mỉm cười.

Vù!
Sở Huyên vừa dứt lời, ở một hướng của Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh khác thường khiến cô bất giác quay đầu, trong đôi mắt hãy còn mang theo ánh nhìn đầy vui mừng: “Linh Nhi xuất quan rồi?”
Diệp Thành chạy một mạch xuống khỏi Ngọc Nữ Phong, hắn hít hà linh khí trong lành trong không khí.

Woa!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngắm nhìn nội môn trong tầm mắt.

Trước mặt hắn, mây mù giăng lối, từng linh sơn xen nhau, sơn phong xinh đẹp, cây cổ cao chọc trời, trong những nơi sâu nhất được che phủ bởi cây cối còn có rất nhiều đình đài lầu các, mỗi một toà đều có vân khí bao quanh.

“Linh khí còn dày hơn gấp ba lần ở ngoại môn”, vừa đi, Diệp Thành vừa lẩm bẩm: “Không hổ là nội môn, đệ tử ở cảnh giới Chân Dương cũng không ít”.

Ấy!
Khi thấy Diệp Thành, những đệ tử đi qua đều không khỏi liếc mắt nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, chốc chốc lại xì xào bàn tán.

“Chính là tên tiểu tử này, chôn sống gần trăm đệ tử ở nội môn, còn l*t s*ch đồ của bọn họ”.

“Chỉ mới ở cảnh giới ngưng khí, tên này đúng là mạnh dị thường”.

Trên đường, Diệp Thành còn nghe thấy những lời bàn tán này, hắn đương nhiên không thèm đếm xỉa, cứ thế đi một mạch rồi dừng chân trước một toà lầu các đại khí dồi dào.

“Vạn Bảo Các?”, Diệp Thành lặng nhìn một tấm hoành treo giữa lầu các, trên tấm hoành còn viết hoa ba chữ Vạn Bảo Các.

“Nội môn cũng có Vạn Bảo Các sao?”, hắn xoa cằm, khẽ giọng nói rồi nhìn đệ tử nội môn đang ra ra vào vào, hắn cũng sải bước vào trong.

Giống với Vạn Bảo Các ở ngoại môn, Vạn Bảo Các ở nội môn này cũng như một thế giới riêng, không gian rộng lớn, những món đồ được sắp xếp nhiều vô kể, trông hoa cả mắt, đủ loại từ linh dịch, linh khí, linh thoả, huyền thuật công pháp, cái gì cần có đều có.

“Diệp Thành phải không?”, giọng nói già nua vang lên bên tai khiến Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn.

Vừa nhìn thấy người này, mắt hắn đã sáng lên.

Người nói là một lão già, giống Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn, bụng ông ta cũng to, đôi mắt sáng có thần, điều quan trọng hơn cả là ông ta trông giống hệt với Bàng Đại Hải, Diệp Thành hoài nghi ông ta có phải là anh em song sinh với Bàng Đại Hải không.

“Trưởng lão biết con sao?”, sau giây phút ngỡ ngàng, Diệp Thành nhìn lão già kia bằng ánh mắt thăm dò.

“Thừa lời, e rằng ở Hằng Nhạc Tông này ai cũng biết ngươi đấy”.

Nghe vậy, Diệp Thành liền ho hắng.

Cũng đúng thôi, muốn trách thì trách hắn đã gây nên động tĩnh quá lớn ở nội môn, chỉ việc này cũng đủ khiến danh tiếng của hắn vang xa rồi.

“Ta là Bàng Đại Xuyên ở Vạn Bảo Các trong nội môn”, lão già kia ngồi lên chiếc đệm hương bồ, cũng vì biết sự tò mò của Diệp Thành nên lại nói thêm một câu: “Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn là huynh trưởng của ta.”
Nghe vậy, Diệp Thành đảo mắt, tỏ vẻ bất ngờ: “Ca ca của người ở ngoại môn, người làm đệ đệ lại được ở nội môn”.

“Liên quan gì đến ngươi?”
Khụ…!
Diệp Thành ho hắng, quay người đi vào trong.

Hắn giống như đang đi mua mớ rau vậy, chọn chọn lựa lựa, vừa nhìn ngắm đồ vừa tặc lưỡi xuýt xoa, những món đồ bên trong Vạn Bảo Các ở nội môn còn nhiều hơn rất nhiều so với ở ngoại môn, vả lại giá cả cũng không phải tầm thường.

“Cái bình Ngọc Tịnh này không tồi”, Diệp Thành xuýt xoa cầm một cái bình ngọc tịnh lên.

Ngọc Tịnh Bình sáng lấp lánh, là một món binh khí không tồi, thế nhưng vừa nhìn tới cái giá, kể là là Diệp Thành với tài sản của hiện tại thì cũng không khỏi nuốt nước bọt, hắn tự giác bỏ bình về vị trí cũ.

“Ba trăm nghìn linh thạch, ông còn tàn nhẫn hơn cả Bàng Đại Hải nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi trong lòng, hắn nhấc chân rời đi.

Trong lúc này, Diệp Thành triệu gọi tiên hoả không chỉ một lần với hy vọng tiên hoả có thể dẫn hắn tới món bảo bối nào đó, thế nhưng tới cuối cùng thì tiên hoả vẫn nằm im.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành dạo một vòng, hắn ưng rất nhiều bảo bối nhưng ngặt nỗi giá lại quá cao.

Lại quay về phía trước quầy, Diệp Thành ghé tai Bàng Đại Xuyên khẽ giọng nói: “Bàng trưởng lão, chỗ người có linh phù không?”
“Con mua nó ở Vạn Bảo Các ngoại môn”, Diệp Thành không giấu gì.

“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Bàng Đại Xuyên khoát tay, sau đó day day trán lẩm bẩm một câu chẳng mấy dễ chịu: “Đại ca của ta ơi, sao cái gì cũng lấy ra bán thế không biết?”
“Trưởng lão, rốt cục có Tụ Linh Phù dùng được cho hình nộm này không ạ?”, ở bên, Diệp Thành chẳng có hứng tìm hiểu mấy chuyện vớ vẩn giữa Bàng Đại Xuyên và Bàng Đại Hải, điều hắn quan tâm chính là Tụ Linh Phù dùng được cho Tử Huyên.

“Tụ Linh Phù chỉ có hình nộm Huyền Cấp mới có thể dùng được”, Bàng Đại Xuyên trả lời một câu: “Hình nộm của ngươi đương nhiên là Nhân Cấp, vả lại còn chưa hoàn thiện, độ cứng của cơ thể còn xa mới đạt được tiêu chuẩn, cho dù bán Tụ Linh Phù cho ngươi, thi triển một huyền thuật thì nó đều có khả năng có thể tan tành, vả lại Tụ Linh Phù và Huyền Linh Phù đều cần phải phối hợp sử dụng ngươi có Huyền Linh Phù không?”
Diệp Thành gãi đầu ái ngại, hắn đương nhiên biết trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp có hai đạo linh phù nhưng không ai nói cho hắn biết đạo linh phù còn lại tên là Huyền Linh Phù.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 164: Ai Là Sở Linh Ạ



“Hoá ra linh phù phong ấn huyền thuật và mật pháp tên là Huyền Linh Phù, Diệp Thành tò mò mở túi đựng đồ ra nhìn vào đạo linh phù phát sáng bên trong, đó chính là Huyền Linh Phù, là thứ linh phù bên trong cơ thể Phong Ảnh mà hắn lấy được.

“Bàng trưởng lão, vậy làm thế nào mới có thể khiến hình nộm Nhân Cấp thăng cấp lên Huyền Cấp ạ?”, thu lại ánh mắt, Diệp Thành nhìn sang Bàng Đại Xuyên.

“Cái này đơn giản”, Bàng Đại Xuyên không giấu gì mà nói tiếp: “Hình nộm Huyền Cấp và Nhân Cấp có điểm khác biệt lớn nhất chính là chất liệu làm nên chúng, cơ thể của hình nộm Huyền Cấp rắn chắc hơn hình nộm Nhân Cấp, muốn thăng cấp cho hình nộm Nhân Cấp lên Huyền Cấp thì ngươi phải dùng chất liệu thượng đẳng luyện vào cơ thể hình nộm”.

“Nói như vậy thì sau khi tôi luyện khiến hình nộm Nhân Cấp có thể trở thành hình nộm Huyền Cấp rồi?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Làm gì mà đơn giản thế được?”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành: “Độ rắn chắc và dẻo dai của cơ thể chỉ là tiền đề, ngoài những điều kiện này ra thì trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp còn có rất nhiều cấm chế, cái mà nó mô phỏng là cơ thể của tu sĩ, bên trong cơ thể cũng có kinh mạch xương cốt, Tụ Linh Phù chính là đan điền của nó, còn Huyền Linh Phù chính là huyền thuật mà chúng ta ban cho nó, hiểu chứ?”
Nói tới đây, Bàng Đại Xuyên lại lần nữa giơ tay, tiếp tục nói tiếp: “Cần phải để cho cơ thể hình nộm đạt được độ cứng và dẻo nhất định chỉ vì khi nó khi thi triển huyền thuật cũng sẽ tự làm mình bị thương, nếu như không đạt tiêu chuẩn về độ cứng và độ mềm dẻo thì hình nộm rất có khả năng sẽ bị tổn hại”.

“Nói vậy thì con hiểu rồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn lại lần nữa ghé lại gần Bàng Đại Xuyên, hỏi: “Tụ Linh Phù đó đắt không ạ?”
Chỉ thấy Bàng Đại Xuyên ngáp một cái rồi lại vươn vai, sau đó giơ hai đầu ngón tay lên.

“Hai mươi nghìn?”, Diệp Thành hỏi dò.

“Ngươi nghĩ gì vậy? Hai mươi nghìn linh thạch mà muốn mua Tụ Linh Phù sao?”, Bàng Đại Xuyên cất giọng lên cao vút khiến Diệp Thành run rẩy.

“Không…không phải là hai trăm nghìn linh thạch chứ ạ?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Thừa lời”.

“Đắt vậy sao ạ?”, Diệp Thành nuốt nước bọt.

“Đây mới chỉ là Tụ Linh Phù cấp thấp nhất, có điều một đạo Tụ Linh Phù cấp thấp cũng đủ cho hình nộm Huyền Cấp dùng trong thời gian dài, nếu như là Tụ Linh Phù cao cấp thì còn có thể dùng trong một, hai năm không thành vấn đề.

Đương nhiên, Tụ Linh Phù cao cấp sẽ đắt hơn, sáu trăm nghìn linh thạch”, nói rồi, Bàng Đại Xuyên không quên giơ ngón tay cái và ngón tay trỏ lên làm ký hiệu.

Diệp Thành tặc lưỡi, hắn vốn nghĩ rằng có vài trăm nghìn linh thạch đã là giàu có rồi, thế nhưng đối với Vạn Bảo Các trong nội môn chẳng là gì.

Ở bên, Bàng Đại Xuyên đã đứng dậy, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào hình nộm Tử Huyên: “Phải nói là độ cứng của hình nộm này cứng hơn rất nhiều so với hình nộm Nhân Cấp thông thường, thế nhưng so với hình nộm Huyền Cấp thì còn kém xa, cho dù cho nó dùng Tụ Linh Phù và Huyền Linh Phù thì cũng chưa giải quyết được vấn đề gì”.

“Trưởng lão, người có chất liệu thượng hạng để luyện chế hình nộm không ạ?” “Có thì đương nhiên có, ta sợ ngươi không mua nổi thôi”, Bàng Đại Xuyên nhướng mày: “Nếu tính sơ sơ thì hình nộm của ngươi cần thăng cấp tới mức Huyền Cấp, vậy thì ít nhất phải bỏ ra tám trăm nhìn linh thạch mua nguyên liệu”.

“Tám…tám trăm nghìn?”, Diệp Thành tròn mắt.

“Tám trăm nghìn linh thạch chỉ là mới tính sơ sơ thôi”, Bàng Đại Xuyên nói rất thản nhiên, sau đó còn tính toán cho Diệp Thành nghe: “Này, tám trăm nghìn mua nguyên liệu thăng cấp cho hình nộm, hai trăm nghìn mua Tụ Linh Phù, ba trăm nghìn mua Huyền Linh Phù, cộng lại phải một triệu ba trăm nghìn linh thạch.

Tiểu tử, ngươi chắc chắn có nhiều linh thạch vậy chứ?”
Không cần Bàng Đại Xuyên tính cho hắn, hắn cũng tự tính được.

Trong túi đựng đồ có Huyền Linh Phù, hắn còn thiếu nguyên liệu thăng cấp và Tụ Linh Phù, cũng có thể nói hắn cần một triệu linh thạch.

Nghĩ rồi, Diệp Thành quay sang nhìn hình nộm Tử Huyên ở bên.

Hắn hiểu rõ điểm khác biệt của hình nộm này, mặc dù mạnh, mặc dù tấn công dữ dội và còn có thể hấp thu ánh trăng và ánh sao, hắn quả quyết nếu như thăng cấp cho hình nộm này thì nó nhất định có thể mạnh như Phong Ảnh.

“Bỏ ra một triệu linh thạch đổi lại hình nộm ở cảnh giới Chân Dương, đáng lắm”, Diệp Thành nghĩ rồi quyết định: “Tiền hết có thể kiếm thêm, mua nguyên liệu chắc chắn hợp lý”.

“Nào, nào, ra cửa rẽ trái, quay về kiếm tiền đi đã”, phía này, Bàng Đại Xuyên thấy Diệp Thành trầm ngâm thì đã khẽ lấy tay đẩy vào người hắn.

Bị Bàng Đại Xuyên đẩy xích lên một bước, Diệp Thành quay lại nhìn, hắn ghé sát tới gần Bàng Đại Xuyên, cười xoà: “Bàng trưởng lão, con muốn mua nguyên liệu thăng cấp và Tụ Linh Phù, người có thể bớt cho con chút không?”
“Một triệu linh thạch, không trả giá”, Bàng Đại Hải dứt khoát.

Nghe vậy, Diệp Thành bĩu môi: “Nếu không bớt thì người tặng con thêm chút gì cũng được”.

Nói rồi, Diệp Thành không quên chỉ về lư luyện đan cao hơn một trượng: “Nếu không thì người tặng cho con lư luyện đan kia nhé”.

Sau khi Bàng Đại Xuyên rời đi, Diệp Thành mới lấy lại lư luyện đan ở cách đó không xa, sau đó còn không quên lấy thêm vài bình linh dịch.

Chẳng mấy chốc, Bàng Đại Xuyên đã lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Nguyên liệu dùng cho hình nộm thăng cấp, Tụ Linh Phù, còn có một số phương pháp lạc ấn cấm chế bên trong hình nộm đều ở trong đây cả”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào bên trong và nhận ra bên trong toàn những món đồ sáng lấp lánh, còn có cả một tấm Tụ Linh Phù phát sáng nữa.

“Tiểu tử, Sở Linh sư muội xuất quan chưa?”
“Sở Linh? Ai là Sở Linh ạ?”, Diệp Thành đang chúi đầu nhìn túi đựng đồ thì bất giác ngẩng đầu lên hỏi lại.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 165: Trút Giận



“Sở Linh là …, thôi bỏ đi, hôm khác ta tới Ngọc Nữ Phong sau”, Bàng Đại Xuyên không trả lời, chỉ khoát tay rồi lại ngồi trên chiếc đệm hương bồ, sau đó giơ tay, lại lần nữa chìm vào trạng thái tĩnh tâm.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không hỏi thêm nữa, hắn cất túi đựng đồ rồi rời đi.

Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thành không dừng chân, hắn muốn nhanh chóng quay về để thăng cấp cho Tử Huyên.

Có điều, khi đi qua một góc linh sơn Diệp Thành đột nhiên dừng lại.

Hắn trông thấy trên một cây linh thụ to cao đang có hai người bị treo lơ lửng trên đó, cứ thế đu đưa theo chiều gió, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hùng Nhị và Tạ Vân sao?
“Ôi chao, chuyện gì thế này?”, Diệp Thành sững người, hắn đi tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn Hùng Nhị và Tạ Vân.

Hai tên này mặt mày sưng vù, từ đầu tới chân toàn là dấu chân, vả lại trên đạo bào còn có từng vết rách, đầu tóc rối bời như tổ quạ, người không biết còn tưởng cả hai tên này vừa đánh nhau với chó.

“Chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, mau thả ta xuống”, thấy người tới là Diệp Thành, Tạ Vân và Hùng Nhị rít lên.

Diệp Thành ho hắng nhưng vẫn ngưng khí thành dao sắc cắt đi tiên thừng đang trói bọn họ.

“Mẹ kiếp”.

“Chết tiệt”.

Vừa được thả xuống, cả hai ngồi phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm.

“Sao vậy, ai đánh ngươi?”, Diệp Thành quỳ dưới đất, trong lòng hắn có cảm giác hết sức kỳ lạ, đó chính là nhìn thấy Hùng Nhị và Tạ Vân bị đánh thế này, sao hắn lại thấy vui chứ?
“Tề Dương”, Tề Vân tức tối mắng chửi.

“Khổng Tào”, điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó chính là cái tên mà Hùng Nhị nói ra.

“Các ngươi ăn no rửng mỡ à?”, Diệp Thành đưa hai bình Ngọc Linh Dịch tới trước mặt hai tên: “Khổng Tào thì ta không nói, tên này mặc dù chẳng phải tử tế gì nhưng hắn cũng ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, còn đường huynh của Tề Hạo là Tề Dương mà các ngươi cũng đụng tới? Ta nge nói hắn chính là người xếp thứ tám trong chín đệ tử chân truyền ở nội môn, đánh nhau với hắn không bị dập cho mới lạ”.

“Còn không phải tại ngươi sao?”, Diệp Thành vừa dứt lời, Hùng Nhị và Tạ Vân liền lườm hắn, ánh mắt như muốn toé lửa.

“Ông đây đụng tới ai chứ.

Mới sáng sớm, vừa ra khỏi núi đã ăn luôn một cái bạt của tên Khổng Tào”, Hùng Nhị tức tối nói liên mồm bắn hết cả nước bọt ra ngoài.

“Ta thì khác gì, đi ra sau núi hái linh thảo, vừa đi vào đã bị đánh”, Tạ Vân rít lên: “Còn ngươi thì tốt lắm, cả ngày trốn như con rùa rụt cổ ở Ngọc Nữ Phong, bọn ta bị đánh cho hoa mắt rồi đây này”.

Nghe vậy, Diệp Thành vô thức xoa mũi, hắn hiểu ra rằng Tề Dương và Khổng Tào trút giận hết lên đầu Hùng Nhị và Tạ Vân.

Bọn họ đang nói chuyện thì ở phía xa có người đi đến.

Người này thân hình to cao lực lưỡng, để vai trần, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, trên tay còn cầm hai cái búa, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hoắc Đằng sao?
Thấy vậy, Diệp Thành liền nhếch miệng.

Nếu nói về Hoắc Đằng thì cũng chẳng khá khẩm hơn Tạ Vân và Hùng Nhị là mấy, mặt mày sưng vù, khắp người toàn dấu chân, đến cả hai cái búa to kệch trông cũng méo xệch đi.

“Ngươi cũng bị đánh sao?”, Tạ Vân và Hùng Nhị nhìn Hoắc Đằng từ đầu tới chân.

“Thừa lời”, Hoắc Đằng tức tối dậm chân: “Tên chó Giang Dương đó, nói đánh một một nhưng lại giở trò với ta”.

“Cùng lắm bị đánh thôi”, Diệp Thành nhún vai.

“Vậy ngươi cứ tính cho chuẩn đi”, Hoắc Đằng vỗ vai Diệp Thành sau đó liếc mắt sang Tạ Vân và Hùng Nhị rồi cả ba tên cùng đứng dậy đi về phía sau ngọn núi ở nội môn.

Còn Diệp Thành đợi cả ba tên rời đi thì mới đứng dậy vươn vai, sau đó khiêng theo thanh Thiên Khuyết hung hăng bước đi.

Trên cả đoạn đường đi, Diệp Thành luôn liếc nhìn hết bên nọ đến bên kia.

Hắn đang tìm người, mà tìm ai cơ? Đương nhiên là tìm mấy người phía Khổng Tào và Giang Dương rồi.

Nếu như thấy một tên trong số đó thì hắn sẽ không do dự mà dẫn dụ bọn họ ra sau núi.

Chẳng mấy chốc, một bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Người đó vừa bước ra khỏi Tàng Thư Các, mặt mày hết sức bình thường nhưng khí tức lại mạnh mẽ, nếu nhìn kỹ thì há chẳng phải Giang Dương sao?
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 166: Trả Thù



“Diệp Thành”, Giang Dương vừa ra khỏi Tàng Thư Các liền trông thấy Diệp Thành với bộ dạng ngông nghênh thì mặt hắn tối sầm cả lại, cảnh tượng xảy ra vài ngày trước khiến hắn vẫn chưa thể nguôi cơn giận.

Thấy Giang Dương, Diệp Thành vội dừng bước, không nói lời nào, quay người toan bỏ chạy.

“Chạy đi đâu?”, cơn phẫn nộ bốc lên, Giang Dương không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo, bộ pháp huyền diệu vô thường, hắn di chuyển nhanh như cơn gió.

Từ khi kết thúc thử thách ở rừng hoang, Giang Dương lúc nào cũng muốn tìm Diệp Thành tính sổ, ngặt nỗi Diệp Thành vẫn luôn náu mình trong Ngọc Nữ Phong nên hắn đánh bất lực, hôm nay thấy Diệp Thành xuống núi, hắn không phát điên mới lạ.

Phía này, Diệp Thành đã thu lại thanh Thiên Khuyết, bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, tốc độ tăng lên đáng kể.

Nên biết rằng hắn bị hạn chế tốc độ bởi Nguyệt Tinh Thất t*nh h**n, tốc độ không đạt được trạng thái Đỉnh Phong, chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ khiến Giang Dương tóm được.

“Giang Dương sư huynh, việc ở rừng hoang là hiểu nhầm cả thôi”, phía này Diệp Thành không quên hét về sau: “Sư đệ cũng chỉ là bị ép nên mới lột y phục của huynh”.

Được đấy! Nói gì không nói, lại cứ nói tới chuyện này.

Giang Dương như muốn nổ tung đầu óc, hắn bốc hoả, tốc độ lại tăng lên.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng tăng tốc.

Mục đích của hắn đã đạt được, hắn đã dụ Giang Dương thành công.

Việc hắn cần làm chính là dẫn dụ Giang Dương tiến vào ngọn núi ở phía sau nội môn trong thời gian ngắn, nếu không, một khi để Giang Dương và Tả Khâu Minh biết hắn xuống núi thì nhất định sẽ vây bắt hắn, lúc đó kết cục của hắn cũng sẽ bị đánh tập thể như bọn Tạ Vân mà thôi.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã tới được mảnh đất sau núi, đi tới địa điểm mà hắn hẹn trước với mấy người phía Tạ Vân.

Phía sau, Giang Dương như con chó điên đuổi tới.

Ầm!
Ầm!
Chẳng mấy chốc, ở ngọn núi phía sau liền vang lên những âm thanh liên tiếp, Giang Dương chỉ mải đuổi theo Diệp Thành không hề phát hiện mình đã mắc bẫy mà nhóm người phía Tạ Vân bố trí từ trước, hắn ngay lập tức bị trúng đạn địa lôi, bay ngay ra khỏi đó.

“Bắt đầu”, Hùng Nhị hét lên sát phạt tới, cây gậy răng sói trong tay biến to lên.

Rầm!

Giang Dương còn chưa đáp đất đã lại lần nữa bị Hùng Nhị bay tới đánh cho một trận.

Trấn thiên chuỳ!
Phía sau là Hoắc Đằng bổ nhào tới, Giang Dương vừa tế gọi ra binh khí thì đã ăn ngay một búa.

Cuồng long chưởng.

Tạ Vân cũng di chuyển, đánh ra ba chưởng liên tiếp, hiện trường hết sức hỗn loạn, có tiếng gầm của rồng vang lên, ba đạo hình long chưởng ấn lần lượt đánh vào người Giang Dương.

Giang Dương vừa đứng dậy thì lại ngã nhào ra.

“Các ngươi dám…”, Giang Dương phẫn nộ, triệu gọi binh khí.

“Ngươi có, ta cũng có”, Tạ Vân cười lạnh lùng, phần trán có linh quang xuất hiện, giây phút sau, một linh kiếm to bằng móng tay bay ra, tu vi của hắn ở cảnh giới Chân Dương, trong cơ thể linh lực dồi dào, hắn có khả năng ngự động binh khí.

Bang!

Đặc biệt là Hùng Nhị, hắn đã nhớ ra nguồn cốc của cái roi trong tay Diệp Thành, hắn đột nhiên cảm thấy từng thớt thịt trên cơ thể mình đau nhói, hôm đó trong buổi đấu giá ở chợ đen U Minh, thứ mà hắn thấy vớ vẩn nhất chính là cái roi sắt kia, giờ xem ra hắn đã quá sai lầm rồi.

“Mau, dọn dẹp chiến trường”, Diệp Thành thu lại roi rắt, lấy đi túi đựng đồ của Giang Dương.

Ba người phía Tạ Vân cũng nhảy lên giống như đạo tặc, lần mò khắp người Giang Dương và lấy đi những món bảo bối khác, đến cả đồ trang sức treo ở hông cũng khó thoát.

Sau khi lấy sạch đồ trên người Giang Dương, bốn người ném hắn vào cái hố đã đào trước, trước khi lấp đất, Diệp Thành không quên dùng mê hương khiến hắn ngủ say hơn.

“Rút”, xong xuôi, Diệp Thành khoát tay, cả bốn tên rút lui không thấy tăm hơi theo đúng như kế hoạch đã vạch ra từ trước.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 167: Cướp Nhiều Quen Tay



Ở ngọn núi đằng sau nội môn, bên trong một hang động đen thui là bốn người phía Diệp Thành đang núp ở đó.

“Nào, nào, chia nhau”, Hùng Nhị vừa đi vào liền hô hào phân chia chiến lợi phẩm.

Bốn người quỳ dưới đất còn Diệp Thành rút ra túi đựng đồ của Giang Dương.

Có điều, sau khi mở túi đựng đồ ra, cả bốn tên không khỏi bất ngờ.

“Chơi nhau à?”, Tạ Vân thét lên đầu tiên.

“Đường đường ở cảnh giới Chân Dương, đùa ta sao?”
“Mất công cả nửa ngày trời”, Hoắc Đằng cũng ngồi phịch xuống đất.

Cũng chẳng thể trách bọn họ có phản ứng như vậy, chủ yếu là vì bên trong túi đựng đồ của Giang Dương căn bản không có thứ gì cả, ngoài hơn tám nghìn linh thạch ra thì cũng chỉ có hai, ba bình linh dịch và còn thêm vài cây linh thảo không phải loại quá quý hiếm, đến cả binh khí cũng không thấy một món nào.

Thấy vậy, Diệp Thành gại gại mũi.

Giang Dương đường đường ở tu vi chân dương, trong túi đựng đồ chỉ có chút đồ như thế này, há chẳng phải đều do Diệp Thành, khi vượt qua thử thách ở rừng hoang, mọi bảo bối trên người hắn đều bị Diệp Thành quét sạch sao? Giang Dương hiện giờ nghèo kiết xác.

“Nghe nói trong thử thách ở rừng hoang ngươi kiếm được không ít bảo bối?”, ba người phía Tạ Vân đổ dồn ánh mắt sang Diệp Thành.

“Ta dùng hết rồi”, Diệp Thành khoát tay: “Vừa mua nguyên liệu dùng để thăng cấp hình nộm và Tụ Linh Phù, Huyền Linh Phù, hiện giờ ta còn nghèo hơn các ngươi”.

Nghe vậy, cả ba tên tối sầm cả mặt, bọn họ mới thật sự nghèo, vì Diệp Thành nên cả ba đều bị đánh, bảo bối trên người căn bản đã bị cướp sạch.

“Không sao, tiền hết vẫn có thể kiếm”, Diệp Thành vỗ vai cả ba tên: “Qua vài canh giờ nữa ta lại đi dẫn dụ, những gì hắn cướp của mọi người thì chúng ta sẽ cướp về bằng được, có qua có lại mà”.

“Cướp, cướp sạch bọn chúng”.

Thế rồi cả ba tên đứng thành một hàng cứ thế bước ra khỏi hang động.

Qua khe hở giữa những ngọn cỏ, bọn chúng có thể trông thấy từng tên đệ tử nội môn ra sau núi hái linh thảo, có lẽ vì sơn động quá khuất nên không ai phát hiện ra bọn chúng.

“Tiểu tử, bao giờ chúng ta bắt đầu luyện đan?”, Tạ Vân nhàn rỗi liếc nhìn sang Diệp Thành.

“Đợi đi, thuật luyện đan quèn mà ta biết chưa thấm vào đâu, ngươi có đưa thêm linh thảo cho ta ta cũng chẳng luyện ra được Linh Nguyên Đan đâu”, Diệp Thành khoát tay.

Những gì hắn nói cũng là thật, mặc dù Tiên Luân Nhãn của hắn có khả năng diễn tiến và phục chế thuật luyện đan, hắn chỉ cần nhìn một lần là đã có thể làm được, tuy nhiên bảo hắn đi luyện một loại linh đan hai vân mà hắn chưa từng luyện thật sự phải bỏ ra công sức rất lớn.

Hiện giờ Diệp Thành rất bận, vừa mua nguyên liệu thăng cấp hình nộm về, lại còn có một vị sư phụ với khuynh hướng bạo lực, có thêm thời gian ngủ lấy một chút đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức mà đi luyện đan nữa.

“Ba ngày, ta cho ngươi ba ngày”, Tề Vân giơ ba ngón tay lên: “Linh thảo luyện đan ta đều chuẩn bị xong rồi, sau ba ngày ta sẽ lên Ngọc Nữ Phong tìm ngươi”.

“Ba ngày? Ngươi điên rồi”.

“Chẳng còn cách nào khác, công pháp ta tu luyện có vấn đề, ảnh hưởng tới linh hồn, cần gấp Linh Nguyên Đan”, Tạ Vân nói sự thực và thở dài: “Nếu như không phải cái giá của Linh Nguyên Đan quá đắt thì ta cũng không làm phiền đến ngươi làm gì”.

“Ta biết rồi”, Diệp Thành trả lời sau đó nhảy ra khỏi hang: “Tiến hành theo kế hoạch, ta lại dẫn dụ một tên đến”.

Nói rồi, Diệp Thành biến mất, còn mấy người phía Tạ Vân cũng lần lượt đứng dậy, mai phục ở địa điểm đã thương lượng từ trước, chỉ đợi Diệp Thành dụ người đến.

Diệp Thành ra khỏi động, lén lút đi ra ngọn núi ở sau nội môn.

Vẫn như lần đầu tiên, hắn vác thanh Thiên Khuyết đi ngông nghênh trong nội môn, miệng ngậm tăm, chân xắn ống quần, đi đường thì liếc ngang liếc dọc, trông bộ dạng lưu manh không đàng hoàng.

“Ấy, Diệp Thành?”, có đệ tử đi qua trông thấy thì lần lượt né tránh, không ít người còn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhiếp Phong không nói gì, chỉ cười nhạt với Diệp Thành, tính cách của hắn giống hệt sư phụ Phong Vô Ngấn của mình, lạnh lùng kiệm lời thế nhưng nở nụ cười thì như gió mùa xuân vậy.

“Người này có thể thâm giao”, nhìn theo bóng hình Phong Vô Ngấn, Diệp Thành thầm nhủ: “Không kiêu không nóng, trầm ổn như núi, mặc dù lạnh lùng kiệm lời nhưng lại không tỏ ra cao cao tại thượng”.

“Diệp Thành, ta giết ngươi”, một tiếng hét vang lên làm gián đoạn mọi suy tư của Diệp Thành, người xông tới đã tung ra một chưởng.

Không ai kịp nhìn người đến là ai, theo quán tính, Diệp Thành vung tay thật mạnh đánh ra một chưởng bôn lôi giao đấu với tên kia.

Rầm!
Hai chưởng giao nhau, cả hai lần lượt bị bật ra, lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ người tới là ai, đây chẳng phải là Khổng Tào, tên chết dẫm trước đó bị hắn cướp sạch bảo bối và chôn sống trong rừng hoang sao?.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 168: Bỏ Chạy



“Ông đây đang tìm người đấy”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, sau đó không nói lời nào mà quay người toan bỏ chạy.

“Đứng lại”, Khổng Tào rít lên, hai mắt đỏ hoe, thần sắc càng tôi độc như ác ma, vừa ra tay đã tung ra đại chiêu, một chưởng đại ấn đánh tới đánh Diệp Thành bay đi.

“Khổng sư huynh, đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi”, vì để dẫn dụ Khổng Tào ra sau núi, Diệp Thành căn bản không muốn chiến lại, sau khi lồm cồm bò dậy, hắn vội chạy thục mạng ra sau núi.

A….!
Phía sau, tiếng hét của Khổng Tào vang lên, hắn nào để ý đến gì khác, cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, hắn như con chó điên đuổi thoe Diệp Thành.

Chẳng mấy chốc, cả hai người một tên chạy, một tên đuổi theo chạy một mạch vào sau núi.

Rầm!

Ầm! Ầm!
Phía sau núi vang lên những âm thanh chấn động.

Vì không ngờ bị mai phục, Khổng Tào đã bị đội của Diệp Thành dẫn dụ thành công, và cũng không khá khẩm hơn Giang Dương trước đó là mấy, túi đựng đồ bị lấy đi chưa bàn, đến cả y phục cũng lại lần nữa bị lột, cuối cùng bị ném vào cái hố đã được đào sẵn từ trước, lần thứ hai bị chôn sống.

Ha ha…!
Trong hang động tối thui vang lên điệu cười phấn khích của Hùng Nhị.

Tên này hôm nay coi như đã trút được giận, chỉ cần ra tay là chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, cây gậy răng sói suýt chút nữa bị Khổng Tào đập thành một đống tan nát.

“Cơn tức giận cũng được trút rồi, ta về trước đây”, sau khi chia nhau chiến lợi phẩm, Diệp Thành mới vỗ mông đứng dậy, chỉ muốn quay về nhanh chóng thăng cấp hình nộm Tử Huyên lên Địa Cấp, vả lại Sở Huyên cũng chỉ cho hắn xuống núi một ngày, quay về muộn lại bị đánh.

“Đừng…đừng mà”, cả ba tên lần lượt kéo Diệp Thành lại.

“Còn tên Tề Dương kia nữa, dụ hắn tới đây, làm luôn một mẻ”, Tạ Vân hằn học nói: “Hắn xếp thứ tám trong số những đệ tử chân truyền trong nội môn, những gì hắn có chắc chắn sẽ rất phong phú, cướp của hắn đi”.

Nói tới Tề Dương, Hoắc Đằng và Hùng Nhị chợt sáng mắt lên, Tề Dương không phải Khổng Tào và Giang Dương có thể so bì, hắn là một trong chín đại đệ tử của Hằng Nhạc Tông, khắp người đều là bảo bối.

“Ta nói, các ngươi không có bệnh gì chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn cả ba tên: “Các ngươi cướp nhiều quá nên nghiện phải không? Tề Dương là tên mà chúng ta có thể đụng tới sao? Cho dù ta dẫn dụ hắn đến thì các ngươi cho rằng dựa vào sức của bốn người chúng ta có thể hạ được hắn sao?”
“Không thử làm sao biết, roi sắt đó của ngươi bá đạo như vậy, cùng lắm thì quất cho hắn thêm vài roi”, cả ba tên có lẽ vì cướp nhiều nên đầu óc lúc này chẳng nghĩ được gì ngoài việc đi cướp, cứ thế tròn mắt nhìn Diệp Thành với ánh mắt mong chờ.

“Đừng lôi cái đó ra, vô dụng thôi”, Diệp Thành nói với giọng chẳng mấy dễ chịu: “Tề Hạo có thể trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông đâu phải nói chơi? Chỉ cần hắn xuất binh khí, e rằng chúng ta cũng không đứng vững nổi đâu”.

“Cùng lắm thì chịu trận thôi”, cả ba tên nhún vai.

“Muốn bị đánh thì các ngươi tự chịu đi, ta không rảnh”, Diệp Thành nói sau đó nhấc chân bước đi.

“Đừng…đừng mà”, Hùng Nhị vội kéo Diệp Thành lại, sau đó giơ một ngón tay béo múp lên: “Một lần, cướp nốt lần cuối cùng thôi, bọn ta không cướp Tề Dương, cướp của những tên khác”.

“Lần này thôi đấy”, Diệp Thành cuối cùng cũng thở phào.

“Được rồi, lần này tới lượt ta đi dụ người”, Hùng Nhị hùng hổ nói rồi xoay thân hình mũm mĩm nhảy ra khỏi hang.

Sau khi Hùng Nhị rời đi, Hoắc Đằng và Tạ Vân lần lượt chạy ra ngoài.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng cau mày đuổi theo, tới địa điểm đã có mai phục từ trước.

Đêm tối yên tĩnh, cũng không biết mất bao lâu, Hoắc Đằng đứng dậy nhìn vào màn đêm đen, khẽ giọng nói: “Sao còn chưa đến?”
“Có lẽ trời tối quá”, Tạ Vân khẽ giọng.

Còn Diệp Thành đã dựa vào một gốc cây chợp mắt rồi.

Gừ!
“Cứu với”, ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Hùng Nhị vang lên, bóng hình tên béo lê lết rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt cả ba người.

Thấy vậy cả ba tỏ vẻ thẫn thờ, đưa mắt nhìn Hùng Nhị xem hắn rốt cục dụ được ai đến.

Có điều, khi trông thấy người đến, cả ba tên mới hết hồn.

Ôi trời!

tien-vo-truyen-ky-168-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 169: Cả Bọn Ăn Đòn



“Cứu với!” Sự yên tĩnh ở khu vực sau núi trong nội môn bị tiếng thét gào không hồi kết phá tan.

Trông Hùng Nhị chẳng khác nào một quả bóng thịt tròn ung ủng đang mải lăn lê bò lết.

Hắn ta vừa chạy vừa to giọng thét gào, nhìn khá chật vật.

Diệp Thành cùng những người khác thì đã vắt chân lên cổ chạy từ lâu rồi.

Tại sao phải chạy chứ?
Thì cũng tại tên Hùng Nhị này dụ rất nhiều người đến đây, chỉ cần đưa mắt nhìn cũng thấy khoảng trăm người rồi, đã thế còn có một tòa Ngân Tháp lơ lửng ngay trên đầu của kẻ dẫn đầu, nhìn kỹ lại thì đó chẳng phải Tề Dương – kẻ xếp thứ tám trong số chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông sao?
Chạy? Sao có thể không chạy chứ? Sự thực chứng minh rằng đám người Diệp Thành co giò chạy là thức thời, không tính tên Tề Dương kia thì gần trăm người đi phía sau hắn ta thôi cũng khiến tất cả phải khiếp sợ rồi, giờ mà bị bao vây không bị đánh chết mới lạ.

“Cứu với!” Ở phía sau, Hùng Nhị di chuyển cơ thể béo núc ních của hắn ta, chạy nhanh như kiểu được thần tiên nâng bước, vội vã đuổi kịp đám người Diệp Thành.

“Dây rợ quàng chân, tên béo chết dẫm nhà ngươi đúng là cái hạng dây rợ quàng chân.” Diệp Thành, Tạ Vân cùng Hoắc Đằng vừa chạy khắp mọi ngõ ngách sau núi vừa chửi ầm ĩ.

“Ta dụ mỗi tên Dương Vệ đó chứ, ai mà ngờ được đám kia lại bám theo.” Hùng Nhị vội mở miệng kêu oan.

“Cút đi, ông đây không buồn để ý nhà ngươi”, Bọn người Diệp Thành nháo nhác chửi mắng, giờ cả đám chỉ muốn b*p ch*t tên Hùng Nhị này ngay tại chỗ.

Nhất là Hoắc Đằng và Tạ Vân, trong lòng bức bối khó chịu vô cùng, để Diệp Thành đi dụ thì chỉ có một người một lần thôi, chứ ai lại như tên Hùng Nhị này, đi dụ một phát là cả hơn trăm người thế kia, có mỗi cái việc dẫn dụ giống nhau mà mẹ nó chứ, sao hắn ta lại có thể khác với lẽ thường đến vậy?

“Kìa bốn vị sư đệ, chạy vội vã thế là định đi đâu vậy?”, phía sau lưng vang lên tiếng cười cợt của Tề Dương.

Tiếp đến là một tia sét màu bạc xẹt ngang trời, nhìn kỹ thì nó cũng xuất phát từ tòa bảo tháp màu bạc của Tề Dương.

Đoàng!
Bảo Tháp màu bạc kia bỗng rung lắc ầm ầm, nhanh chóng biến thành một tòa tháp khổng lồ, phát ra từng luồng ánh sáng chói lọi có uy thế cực mạnh, trong nháy mắt đã tạo áp lực khủng khiếp bao phủ lấy nhóm người Diệp Thành, sự đè nén đó còn khiến các tảng đá lớn vỡ vụn ngay tại chỗ.

Keng!
Tiếng kiếm va chạm bỗng vang lên, Tạ Vân – người duy nhất trong bọn đã đạt tới cảnh giới Chân Dương ra tay, giữa trán lập lòe tia sáng, trường kiếm của hắn ta bay vụt ra ngoài, bảo vệ bốn người họ.

“Không biết lượng sức mình.” Tề Dương đã đuổi kịp, hắn ta cười châm chọc, ngay lúc này, Bảo Tháp màu bạc của hắn ta giáng xuống.

Keng!
Ngay khi linh kiếm va chạm với Bảo Tháp thì đã bị b*n r* xa, Tạ Vân cùng ba người còn lại cũng bị sức ép ấy đẩy ra ngoài.

“Tên oắt này mạnh thật, không phải dạng vừa đâu.” Tạ Vân lau tia máu trào nơi khóe miệng, Diệp Thành cùng hai người còn lại cũng bị đè ép khiến cho hoa mắt chóng mặt, đây chính là sự cách biệt giữa cảnh giới Nhân Nguyên và Chân Dương, chỉ một món linh khí thôi là đã có thể trấn áp vô số người.

Giờ phút này đây, cả bọn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra mấy trò mèo vặt vãnh trêu chọc kẻ khác của chúng đã bị người ta nhìn thấu từ lâu rồi, nếu không thì sao lại có nhiều đệ tử nội môn cùng xuất hiện phía sau núi thế này được, trùng hợp thôi à?
Đây rõ ràng là một âm mưu được sắp đặt trước để giăng lưới hốt sạch bọn chúng.

Rút thôi!
Bốn người không nấn ná gì thêm, quay người chạy vội.

Tề Dương bám theo sát nút như một cái bóng liền kề, sau lưng hắn ta là đám đông gần trăm người ập lên tựa thủy triều.

“Tách ra đi, đừng để bị tóm cả lũ.” Diệp Thành liếc nhìn phía sau, hắn cất giọng đề nghị.

Ba người còn lại ra chiều hiểu rõ, vội đi về phía khác.

Nhưng điều khiến Diệp Thành kinh ngạc là mặc dù bốn người bọn họ tách ra mỗi phương mỗi hướng nhưng hầu như chẳng một ai bám đuôi bọn người Tạ Vân, đám đông một mực đuổi theo hắn ta, kể cả tên Tề Dương kia cũng vậy.

Diệp Thành liếc nhìn phía sau lưng, trong lòng hắn hoảng hốt tốt độ, bấy giờ hắn mới nhận ra bọn đệ tử nội môn đang đuổi theo mình chính là cái đám mấy hôm trước từng được cử vào rừng hoang, Dương Vệ cũng có mặt ở đây, kể cả tên Tả Khâu Minh bị hắn đánh cho trọng thương cũng tới.

“Mẹ kiếp, bọn chúng bàn với nhau rồi à?” Diệp Thành chửi thầm, hắn mau chóng tăng tốc.

Hắn rõ cả rồi, mục đích của bọn người này chính là hắn, chứ Tạ Vân, Hoắc Đằng, Hùng Nhị đều là râu ria thôi.

Rõ rằng ba người kia cũng nhận ra tình huống hiện tại, hơn một trăm người đều đuổi theo Diệp Thành chứ phía sau lưng bọn họ gần như chẳng có ma nào.

“Hoá ra là có mục đích như vậy!” Tạ Vân đảo mắt, dừng chân.

Ở hai phương khác khác, Hùng Nhị và Hoắc Đằng cũng dừng lại, dõi mắt trông theo đám đông cuồn cuộn kia đang đổ xô về phía Diệp Thành, cả bọn ho khan một tiếng, nhất là tên Hùng Nhị béo mập kia, hắn ta đưa tay bóp thái dương: “Sao mình cứ có cảm giác mình đúng là dây rợ quàng chân tên tiểu tử Diệp Thành nhỉ.”
“Ngơ ngẩn đó làm gì, chạy qua đi.” Tạ Vân là kẻ đầu tiên đưa ra kế sách, hắn ta chửi ầm: “Không đuổi theo ông thì ông bám theo sau, cho các ngươi rối như nhặng mất đầu.”

Ầm!
Phía xa đã vang lên tiếng động lớn.

Tề Dương với tốc độ nhanh nhất đã đuổi kịp Diệp Thành.

Bảo Tháp vẽ ra một tia sáng màu bạc, khiến cả một mảng cổ thụ cao chọc trời đổ xuống, từng tảng đá to oạch vỡ vụn trong phút chốc.

Diệp Thành trông thấy tia sét kia sắp bay về phía mình, hắn lôi thanh Thiên Khuyết ra, chắn phía trước cơ thể.

Đoàng!
Tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên, độ cứng của Thiên Khuyết vẫn làm hắn vừa lòng, nhưng dù vậy cơ thể của hắn cũng phải gánh chịu lực đẩy, bay ra phía ngoài, rõ ràng rằng tên Tề Dương này đáng sợ hơn bọn Tả Khâu Minh nhiều.

“Ngươi chạy đâu được nữa?” Tiếng cười cợt của Tề Dương ngày một gần, ánh sáng của Bảo Tháp thêm phần chói lọi.

Đúng vậy, hắn ta đã lên kế hoạch cho hành động lần này, cả đám người ở đây cũng do một tay hắn ta gọi tới, đường đệ của hắn là Tề Hạo bị Diệp Thành đánh cho thừa sống thiếu chết, danh dự của nhà họ Tề đất Nam Cương cũng bị đổ xuống sông xuống biển, thân là người tài kiệt xuất của nhà họ Tề, hắn ta phải lấy lại danh dự chứ.

Sự thật cũng đã chứng minh rằng kế hoạch của hắn ta rất thành công, ít nhất cũng khiến Diệp Thành không kịp trở tay.

Ầm! Ầm!
Tiếng ầm vang cứ liên tục chẳng dứt, Diệp Thành không dám thả lỏng một giây phút nào, mỗi khi hắn vừa rời khỏi thì vị trí thì những nơi hắn từng đứng đều bị từng đòn đánh tạo ra lỗ hổng sâu hoắm.

Hắn phải chạy, hắn nhất định phải chạy, không bàn đến sự đè nén của chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất t*nh h**n đang bao phủ lấy hắn thì mỗi tên Tề Dương kia cũng khiến hắn bó tay chịu trói rồi, đã thế lại còn cả đám đệ tử nội môn muốn tính sổ với hắn đang đuổi phía sau nữa.

Nếu đứng giữa không trung nhìn xuống thì sẽ thấy sau lưng hắn là hơn trăm người đang đuổi theo sát nút, trông như một tấm lưới to bao vây lấy Diệp Thành.

Ở đây là khu vực sau núi của nội môn, tuy nó nằm trong phạm vi kết giới của tông môn nhưng nếu giờ hắn bị đuổi kịp thì không chết cũng bị đánh cho thảm hại.

Diệp Thành nghĩ vậy, hắn lại đưa mắt nhìn Bảo Tháp màu bạc như đang rạch đôi bầu trời để bay về phía này của Tề Dương, tòa bảo tháp đó mạnh thật, ngay cả thanh linh kiếm của người có cảnh giới Chân Dương như Tạ Vân cũng bị b*n r* xa chỉ với một chiêu thức thì còn nhắc gì đến kẻ đang ở cảnh giới Ngưng Khí như hắn chứ.

“Không thể để tòa bảo tháp kia chặn lại, không thì rắc rối lớn.” Diệp Thành lại tăng tốc độ.

Nhưng khi hắn mới vừa di chuyển được một bước chân.

Chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh đeo nơi cổ tay của hắn lại rung lắc dữ dội, tiếp đó, ngôi sao thứ hai trên chiếc vòng Nguyệt Ảnh Thất Tinh sáng lên.

Trời ơi!
Diệp Thành không nhịn được câu chửi thề trong miệng: “Mày có thành ý vậy đấy hả? Sao lại chọn lúc này chứ?”
“Đúng là yếu ớt quá thể.” Tề Dương chậm rãi bước lại, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng.

Tề Dương không vội trấn áp Diệp Thành ngay tức thì, hắn ta không nóng vội gì cả, trông như đang thưởng thức kết quả sau cùng đầy chật vật và khó coi của Diệp Thành.

“Giỏi thì đừng lôi binh khí ra, đường đường là cảnh giới Chân Dương lại sử dụng binh khí để ra tay với cảnh giới Ngưng Khí như ta đây, ngươi có còn thể diện không vậy.” Diệp Thành chửi ầm lên, hắn lại chuẩn bị trốn chạy lần nữa.

“Phép khích tướng chẳng có tác dụng gì với ta cả.” Tề Dương cười cợt, hắn ta vung tay, Bảo Tháp màu bạc giáng xuống.

Ầm!
Bảo Tháp rung lắc dữ dội, từng tia sáng lòa mắt xuất hiện, giờ phút này Diệp Thành đã thật sự cảm nhận được sự khủng khiếp của toà Bảo Tháp kia, hắn cảm giác như có một tảng đá khổng lồ nặng tựa ngàn cân đang đè trên đầu mình, khiến hắn không tài nào thở nổi.
 
Back
Top Bottom