Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 410: 410: Đa Tạ Đạo Hữu



“Chưa tới nửa canh giờ mà đã thắng được hơn hai triệu linh thạch có phải là vô lý không?”
“Không phải, là do vận may của ta tốt thôi, vốn dĩ ta định đi nhưng bị người của ngươi kéo lên đây”, Diệp Thành nhếch miệng, hắn vẫn còn thấy đau đầu về chuyện vừa rồi và quan trọng hơn cả là việc đó làm chậm đi thời gian kiếm tiền của hắn.

.

Ngôn Tình Hay
“Là do chúng ta mạo phạm rồi”, tên thanh niên kia mỉm cười: “Gặp nhau là duyên, không biết vị đạo hữu đây có tiện uống một chén với ta không?”
“Không phải ngươi đã hạ độc sẵn rồi chứ?”, Diệp Thành ho hắng nói nhưng vẫn ngồi xuống.

“Cho ta mười cái gan ta cũng không dám làm chuyện đó ở Đan Thành đâu”.

“Cũng đúng”.

“Tại hạ Lăng Tiêu”, tên thanh niên mặc đồ trắng rót cho Diệp Thành một chén rượu sau đó mỉm cười nhìn hắn: “Không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?”
“Gọi ta Trần Dạ là được”, Diệp Thành nhếch miệng cười.

“Trần Dạ đạo hữu”, sau khi trút một chén vào miệng, Lăng Tiêu ho hắng: “Có thể xin đạo hữu rộng lượng tới địa điểm khác đặt cược không? Chỗ chúng ta không thể trụ được với sự dày vò của đạo hữu”.

“Đừng mà, ta còn muốn chơi thêm hai ván nữa”.

“Nếu vị đạo hữu đây mà chơi thêm hai ván nữa thì chỗ chúng ta phải đóng cửa mất”, Lăng Tiêu day trán.

“Ta không quan tâm, ta thích chơi ở đây”, Diệp Thành nói với bộ mặt không sợ gì.

“Vậy đạo hữu xem thế này có được không?”, Lăng Tiêu vừa rót cho Diệp Thành một chén vừa mỉm cười nhìn hắn: “Chỗ chúng ta đưa cho đạo hữu hai triệu linh thạch, xin đạo hữu đừng chơi chỗ chúng ta nữa, như vậy có được không?”
“Đa tạ đạo hữu”, Lăng Tiêu cũng rất phóng khoáng đưa một cái túi đựng đồ cho Diệp Thành, chỉ một câu nói thôi, nếu không phải việc có thể bỏ tiền ra giải quyết thì hắn sẽ không ra tay.

“Có gì đâu, hợp tác vui vẻ mà”, Diệp Thành cười xoà, hắn vui vẻ nhận lấy túi đựng đồ, ngó vào trong nhìn, bên trong chỉ có hai triệu linh thạch”.

“Ngày này của năm tới đạo hữu cứ tới nhận lấy ba triệu”, Lăng Tiêu mỉm cười nói..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 411: 411: Lại Kiếm Được Hai Triệu Linh Thạch Rồi



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ vào ngực áo, chưa tới một canh giờ mà hắn đã thu về gần năm triệu linh thạch, vả lại mỗi năm còn có thể nhận về ba triệu linh thạch, việc tốt thế này nói ra ai mà tin cho nổi?
“Tiền cũng đã nhận rồi, rượu cũng đã uống rồi, chuyện cũng đã nói xong, vậy ta đi trước đây”, Diệp Thành khoát tay nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn đi, lão già tóc đen kia mới hùng hổ tiến vào: “Thiếu chủ, vài triệu linh thạch đấy, người cũng thật…”
“Vậy ông bảo ta phải làm sao chứ?”, Lăng Tiêu lắc đầu bất lực: “Hắn nhất định có thiên nhãn đặc biệt có thể nhìn thấu xúc xắc nếu không thì không thể thắng liên tục như vậy được.

Những người thế này không thể đụng tới, nếu không, cứ để hắn thắng như vậy thì không tới một ngày chỗ chúng ta sẽ phải đóng cửa”.

“Vậy cũng không dễ dàng gì, hay để ta tìm người khiến hắn…”
“Đừng làm bậy”, Lăng Thiêu thở dài: “Việc có thể bỏ tiền ra mà giải quyết thì cố gắng không được ra tay, vài triệu linh thạch, nhà họ Lăng ta vẫn lo liệu được, nếu ông tin vào con mắt của ta thì nghe theo ta đi, so với việc làm kẻ địch với hắn thì ta muốn làm bạn với hắn hơn”.

“Thuộc hạ hiểu rồi ạ”.

Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi địa điểm cá cược, hắn quả thực không làm loạn nơi này thêm nữa.

Con người mà, cũng phải giữ chữ tín chứ, vẫn là câu nói đó, không được quá tham lam, nếu như để bọn họ tức lên thì chẳng biết sẽ phải chết thế nào.

Có điều hắn không ở nơi này chơi chứ không nói nói là không chơi ở nơi khác.

Đan Thành rất rộng lớn, sau khi nghe ngóng, Diệp Thành biết được ở Đan Thành còn có một địa điểm cá cược nữa, mặc dù không lớn bằng chỗ vừa rồi nhưng cũng có thể kiếm đôi chút.
Mẹ kiếp, có tiền đúng là tự tự tin hơn hẳn, cả chặng đường đi, Diệp Thành mua về rất nhiều thứ đồ trên các sạp hàng, chỉ cần là món đồ hắn ưng thì hắn không ngại vung tay vì chẳng còn cách nào khác, gia gia đây có tiền mà.

“Tiền bối, hai viên huyền thiết và huyền cang này con mua nhé”, Diệp Thành đứng trước một sạp hàng, hắn cứ thế chỉ vào hai viên huyền thiết và huyền cang to chừng quả dưa nhỏ.

Chủ nhân của sạp hàng là một lão già mặc đồ gai, lão ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi mới hỏi thăm dò: “Tiểu tử, giá của hai viên này không rẻ đâu, ngươi có nhiều tiền thế sao?”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 412: 412: Tại Hạ Cơ Vô Trần



“Giá cả không rẻ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn lão ta: “Bao nhiêu tiền ạ?”
“Một triệu, không thể trả giá”.

“Không sao, con có tiền”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đưa một cái túi đựng đồ cho lão ta sau đó cầm hai viên huyền cang và huyền thiết bỏ vào trong túi đựng khiến lão già kia ngẩn người.

“Con đi đây”, Diệp Thành vẫy tay vỗ vào cái túi đựng đồ, lòng thầm mở cờ.

Lần này thu hoạch cũng không tồi, tám triệu linh thạch kiếm về mà tiêu chỉ còn lại chưa tới ba triệu, hắn đem theo một đống đồ về, nào là linh thảo, binh khí quý giá, linh ngọc linh châu, nguyên liệu luyện binh khí và gần như cái gì cũng mua.

Sướng quá!

Diệp Thành vui tươi đi trên đường, khuôn mặt hắn viết rõ từ “sướng”.

Đang đi, bên đường có một lão già tóc xám ngăn hắn lại.

“Tiền bối có việc gì sao?”, Diệp Thành nhìn lão già với vẻ mặt hoài nghi.

“Công tử nhà ta có lời mời ngươi tới uống một chén”, lão già kia thản nhiên lên tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, mặc dù mắt lão ta vẩn đục nhưng vẫn hiện lên cái nhìn sắc lạnh.

“Người này là sát thủ”, Diệp Thành thầm nhủ, trước đây khi còn l@m tình báo, các sát thủ trong tình báo các về cơ bản đều có khí chất này.

“Công tử nhà ông?”, Diệp Thành nhìn lão già và hỏi lại.

“Đó chính là công tử nhà ta”, lão già không giải thích nhiều mà chỉ vào một quán rượu đại khí dồi dào ở bên đường, chính là nơi sát cửa sổ tầng ba, có một người ngồi đó như thư sinh nho nhã phong thái ngời ngời.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt ngẩng đầu nhìn và sững người: “Cơ Tuyết Băng”.“Tiểu hữu, xin mời!”, lão già áo xám đưa tay ra làm tư thế mời.

“Được, được”, Diệp Thành thu hồi ánh mắt rồi đi theo ông ta vào tửu lâu, lên thẳng lầu ba.

Sau khi đưa Diệp Thành tới nơi, lão già áo xám liền xoay người biết mất.
Tuy cô ta là nữ nhưng cải trang thành nam nhân rất giống, rất nho nhã, giống như một thư sinh yếu đuối, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối nhưng người nào có nhãn giới một chút đều có thể nhìn ra, người càng che giấu nhuệ khí thế này càng đáng sợ.

Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, nhất là sau cuộc thi tam tông.

Không ai hiểu rõ sự đáng sợ của Cơ Tuyết Băng hơn hắn, trận chiến đó hắn vốn là người thua, vì Cơ Tuyết Băng còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu không hắn cũng không đánh bại được cô ta..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 413: 413: Đừng Nhỏ Mọn Vậy Mà!



Nhưng Cơ Tuyết Băng cũng biết, ngay cả khi mình sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh để thắng Diệp Thành thì xét về một mặt nhất định nào có cô ta cũng vẫn thua.

Vì thực lực của cô ta cao hơn Diệp Thành cả một cảnh giới, sức mạnh huyết mạch cũng hơn Diệp Thành rất nhiều, chỉ hai điểm này thôi cô ta đã thua rồi.

Giờ phút này, hai người ngồi cùng nhau, hắn nhận ra cô ta nhưng cô ta không nhận ra hắn, thắng thua đã không còn quan trọng nữa, mối tình duyên xưa cũ cũng theo cuộc thi tam tông hạ màn mà đặt dấu chấm hết.

Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn lần này Cơ Tuyết Băng mời hắn uống rượu tất cả đều vì cái tên “Trần Dạ”.

“Đạo hữu là người Bắc Sở?”, uống xong một ly rượu, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành.

“Ta là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở”, Diệp Thành tìm bừa một gia tộc có khả năng không tồn tại, tất cả đều để che giấu.

Dù sao Đại Sở rất lớn, gia tộc quy ẩn cực kỳ nhiều, mặc cô ta đi điều tra.

Quả nhiên nghe thấy Hạo Thiên thế gia, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày: “Đạo là người của Hạo Thiên thế gia?”
Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt, lẩm bẩm trong lòng: “Không phải trùng hợp thế chứ! Lão tử nói bừa một cái tên mà Đại Sở lại thật sự có gia tộc này?”
“Theo như ta biết, Hạo Thiên thế gia của Bắc Sở không có luyện đan sư”, Cơ Tuyết Băng tỏ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa tiền bối Hạo Thiên hình như chỉ có ba nữ nhi, ta chưa nghe nói ông ấy có nhi tử bao giờ”.

“Vậy đạo hữu biết quá ít rồi”, Diệp Thành diễn cực kỳ nhập vai! Hắn cười đầy ẩn ý khiến Cơ Tuyết Băng thoáng giật mình.

Dù sao muội cũng chưa đến Hạo Thiên thế gia bao giờ, mà ta còn có mặt nạ Quỷ Minh và Khi Thiên Phù Chú che giấu thân phận, ta có thể nói khoác thoải mái!
“Vậy thì đúng là kiến thức của ta nông cạn rồi”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười: “Không giấu gì đạo hữu, tại hạ từng có một người bạn cũ cũng tên Trần Dạ”.

“Ồ?”, Diệp Thành giả vờ ngạc nhiên: “Không phải vì ta cùng tên với bạn cũ của đạo hữu nên đạo hữu mới mời ta uống rượu đó chứ? Nếu vậy thì đúng là ta hưởng ké hào quang từ người bạn cũ của đó rồi”.

“Thành thật mà nói, đúng là như vậy”, Cơ Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu: “Đạo hữu rất giống huynh ấy”.
“Ngại đấy”, mặt Diệp Thành tối sầm lại.

“Đừng nhỏ mọn vậy mà!”, Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cũng đã ngồi xuống: “Có mỹ nữ uống rượu cùng ngươi, thích thế còn gì!”
“Ta cũng không ngại đâu”, Ly Chương cũng ngồi xuống, hắn thật sự không khách khí gì, tự rót cho mình một chén rượu..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 414: Chương 414



“Ta đẹp trai thế này, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh”, Trần Vinh Vân cũng ngồi xuống, hơn nữa trước khi ngồi xuống hắn còn không quên làm mấy động tác mang tính tượng trưng.

“Người tới là khách, không sao”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt nói.

“Nhìn đi nhìn đi, ngươi nhìn người ta xem”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn Diệp Thành, sau đó chớp đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Cơ Tuyết Băng: “Vị đạo hữu này tên gì vậy?”
“Cơ Vô Trần”.

“Ngươi có vợ chưa? Cần ta giới thiệu cho không?”, Từ Nặc Nghiên chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Khụ khụ!”, Diệp Thành ở bên cạnh nghe thấy câu này thì sặc trà, trong đầu bất giác tưởng tượng ra một cảnh tượng không biết diễn tả thế nào, hai nữ nhân cùng nằm trên một chiếc giường sẽ làm gì?
Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày nhưng không nói gì.

Khi Diệp Thành nhìn Từ Nặc Nghiên phát hiện ánh mắt cô ta có vẻ khác thường, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng, nhìn thế nào cũng thấy vẻ rất mê trai, Cơ Tuyết Băng bị cô ta nhìn chăm chú mà cảm thấy không được tự nhiên.

Đúng thế! Từ Nặc Nghiên là ai? Là Thánh nữ Thất Tịch Cung, tầm nhìn hơn người, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra khí chất bất phàm của Cơ Tuyết Băng.

“Sao mình cứ cảm thấy là lạ”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng: “Không biết nếu bây giờ Cơ Tuyết Băng nói mình là nữ nhân, liệu có khiến Từ Nặc Nghiên sợ hãi bật khóc không?”
“Xong rồi, xong rồi, muội muội của chúng ta đã thích người ta, xem ra tối nay không định về nhà rồi”, phía Vi Văn Trác liếc Từ Nặc Nghiên rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt không còn được bình tĩnh.

“Biến đi chỗ khác”, Từ Nặc Nghiên lườm ba người bọn họ.

“Hế?”, Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời thì một giọng nói khẽ khàng vang lên.

.

Ngôn Tình Sắc
Khi mọi người nhìn lại thì hai bóng người xinh đẹp đã đi tới, một người hoạt bát tinh nghịch, một người lạnh lùng như băng liên, chẳng phải chính là Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du sao?
Diệp Thành nhìn thấy họ, ồ không đúng, nói chính xác hơn là nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn lập tức cúi đầu, như đang tìm cái hố chui xuống.

“Người bên trái thật đẹp”, khi Diệp Thành cúi đầu thì ba tên phía Vi Văn Trác đã nhìn Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi với ánh mắt sáng quắc.

“Không không không, ta thấy người bên phải đẹp hơn, ngực to”.
“Ta mất tiền, đang tìm… tìm tiền”, Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo.

“Tiền?”, hắn vừa dứt lời, mấy tên phía Vi Văn Trác đều cúi đầu, có tên còn suýt nữa chui đầu xuống dưới bàn.

“Ồ, náo nhiệt thế!”, chẳng mấy chốc, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 415: Chương 415



Mọi người quay ra nhìn thì thấy một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi nhảy tung tăng tới, giống như một đứa trẻ, hồn nhiên ngây thơ, cực kỳ đáng yêu.

Thiếu nữ này chính là Lạc Hi!
Cô bé không đến một mình, phía sau còn có hai sứ giả đi theo bảo vệ, không cần nói cũng biết chính là Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.

“Ôi, mẹ kiếp!”, Diệp Thành bất giác day đầu mày, cảm giác hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt.

“Tiểu nha đầu này xinh thật”, mắt Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương lại sáng lên lần nữa.

“Nào, ngươi dịch sang bên kia”, Lạc Hi cười hì hì nhưng sau khi ngẫm lại vẫn quay đầu nhìn Lý Nguyên Dương: “Nguyên Dương sư huynh, huynh có thể chuyển một chiếc bàn khác tới đây ngồi ghép không?”
“Mệnh lệnh của Lạc Hi sư muội sao ta có thể không tuân theo?”, Lý Nguyên Dương mỉm cười, ân cần niềm nở hiếm thấy, sao hắn có thể từ chối chứ? Hắn lập tức phóng khoáng phất tay áo, kéo chiếc bàn bên cạnh sang ghép cùng bàn phía Diệp Thành.

“Bây giờ rộng rãi hơn nhiều rồi”, Lạc Hi cười hì hì rồi ngồi xuống một cách rất tự nhiên, đương nhiên Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng không khách sáo.

“Ồ, bây giờ ta mới để ý thấy ở đây còn có người này”, sau khi hai người ngồi xuống thì nhìn Diệp Thành với vẻ châm chọc.“Ồ ồ!”, cảnh tượng nổi đoá trong tưởng tượng của Diệp Thành không xuất hiện, hắn giả vờ ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai vị sư huynh, một ngày hôm gặp, hai huynh lại đẹp trai hơn rồi”.

Được Diệp Thành khen, chiếc quạt trong tay hai kẻ kia càng phất có nhịp hơn! Bỗng nhiên còn có cảm giác lâng lâng, chưa biết chừng lát nữa còn lên trời luôn.

“Hôm nay ai đẹp trai người đó trả tiền nhé”, Diệp Thành lại lên tiếng, nói xong hắn còn vò tóc của mình khiến nó rối tung như ổ gà: “Dù sao ta cũng không đẹp trai”.

“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không đẹp trai”, động tác của Vi Văn Trác không chậm, hắn cũng vò đầu thành tổ quạ.

Roẹt!
Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cố nhịn không cười ra tiếng, mà mấy tên phía Vi Văn Trác cũng rất phối hợp, biết trước đó Diệp Thành khen hai tên họ Lý, họ Nguyên đẹp trai đương nhiên là muốn chơi hai tên đó, bây giờ bọn họ đã thành công.

“Chỉ một bữa rượu thôi mà”, Lý Nguyên Dương khẽ phất quạt, mặc dù biết Diệp Thành đang gài bẫy mình nhưng vẫn phải giả vờ chuyện trò vui vẻ.

“Được mời các đạo hữu uống rượu là vinh hạnh của tại hạ”, biết không tránh được nên Nguyên Chí cũng khẽ phất quạt trong tay, không thể để mất tiền vô ích, đây cũng là thời cơ tốt để xã giao..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 416: 416: Có Món Ngon Để Ăn Rồi



“Ông chủ”, hai người vừa dứt lời, Diệp Thành đã gọi vọng ra bên ngoài: “Cho chúng ta một xe rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ”.

“Khụ khụ”, hắn vừa nói câu này xong, Cơ Tuyết Băng bên cạnh suýt sặc.

“Cho một đ ĩa Tráng Dương Hổ Tiên”, Ly Chương còn gọi to hơn Diệp Thành.

*Hổ tiên: Bộ phận sinh dục của Hổ
“Rượu ngon, đồ ăn ngon cứ việc mang lên”, Vi Văn Trác cũng không kém cạnh.

“Mang hết những món đắt nhất của các người lên đây, chúng ta có tiền”, giọng Trần Vinh Vân cực kỳ vang.

Tửu lâu náo nhiệt hẳn lên, bốn người phía Diệp Thành tên này gọi to hơn tên kia, không chỉ tửu lâu mà ngay cả những người đang đi ngoài phố cũng không khỏi ngửa đầu lên nhìn.

“Được, được, có ngay, có ngay”, ông chủ tửu lâu vui phải biết.

“Ta đói cả ngày rồi, chỉ chờ bữa ăn này thôi”, Diệp Thành xắn tay áo lên.

“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê”, Vi Văn Trác đối diện duỗi eo.

“Hôm nay ta phải ăn nhiều hơn mới được”, Ly Chương nới lỏng thắt lưng.

“Tám đời rồi chưa được ai mời cơm, cuối cùng cũng bắt được một người”, Trần Vinh Vân dứt khoát cởi áo choàng bên ngoài ra.

“Có món ngon để ăn rồi”, Lạc Hi cười sung sướng, vẻ mặt háo hức.

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì, cũng sẵn sàng chuẩn bị đánh chén.

Lúc này, ngay cả Bích Du luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm cũng bị chọc cười.

Nhìn bốn tên bên cạnh, cuối cùng Từ Nặc Nghiên không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.

Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh vẫn im lặng uống rượu, cô ta đã không chỉ một lần cau mày nhìn mấy người phía Diệp Thành, cô ta cao ngạo, lãnh đạm, lần này tới đây với mục đích làm rõ thân phận Diệp Thành, ai ngờ lại có một màn đặc sắc này.
Tên này nói xong còn đưa mắt liếc Diệp Thành, Vi Văn Trác, Ly Chương, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Cơ Tuyết Băng: “Đừng nói với ta là các ngươi không biết, thứ này là nam nhân thì đều biết”.

“Hiểu”, Vi Văn Trác, Ly Chương đồng loạt ra dấu ok.

“Hiểu”, Diệp Thành cũng làm như vậy..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 417: 417: Không Ăn Thì Chúng Ta Ăn



“Khụ khụ!”, chỉ có Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí là ho khan, mặc dù biết nhưng để giữ hình tượng, hai người bọn họ vẫn giả vờ mình ngây thơ không biết gì.

Còn Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn lẳng lặng uống rượu, không có bất kỳ phản ứng nào trước câu hỏi này.

Mấy người phía Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân đều nhìn cô ta.

“Muội ấy biết mới lạ”, Diệp Thành day đầu mày, chưa từng làm chuyện này thì thật sự khó mà biết câu trả lời.

Phải nói câu hỏi này của Trần Vinh Vân thật sự rất khó!
“Khi vào thì cứng, rút ra lại mềm là thứ gì vậy?”, Lạc Hi còn đang gãi đầu, cô bé ngây thơ sao có thể nghĩ ra được Trần Vinh Vân đang nói tới thứ gì.

Không chỉ cô bé mà ngay cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Từ Nặc Nghiên cũng không biết.

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, sau một hồi suy nghĩ, Lạc Hi tò mò nhìn Trần Vinh Vân.

“Thứ này ấy mà…”
“Ông chủ, Hổ Tiên của chúng ta đâu?”, Vi Văn Trác gọi to, gọi xong hắn ta còn ho khan liếc mắt nhìn mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Lạc Hi: “Hổ Tiên không tệ, tráng dương”.

Lời hắn vừa dứt, Từ Nặc Nghiên ở gần Trần Vinh Vân nhất lập tức giáng cho hắn một cái tát, dường như đã đoán được câu trả lời từ lời Vi Văn Trác: “Tên khốn này, xấu xa, vô liêm sỉ”.

Không chỉ cô ta mà Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh Diệp Thành đều mang vẻ mặt kỳ lạ.

Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Nhi, nghĩ đến thứ vừa đỏ vừa cứng là mặt lại đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có tia lửa bùng cháy.

“Cũng… Cũng đâu phải ta nói”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Đây thực sự là một món rất bổ”, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Diệp Thành cũng bắt đầu ăn.

Bốn người bọn hắn thật sự rất vô liêm sỉ, đũa không dùng mà cứ thế dùng tay.

Từ Nặc Nghiên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng nhìn thấy mà nôn khan.

“Sao hai huynh không ăn?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nhìn Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, hai tên này để duy trì hình tượng nên quả quyết không động đũa.

“Đừng ngại mà!”, Diệp Thành nói xong lại quay đầu nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ huynh đệ, sao ngươi không ăn?”.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 418: 418: Không Có Hứng



“Không có hứng”, Cơ Tuyết Băng cầm ly rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là cảnh tượng thế nào? Bốn mỹ nữ nhìn bốn tên ăn Hổ Tiên, người qua đường nhìn thấy đều mang vẻ mặt đặc sắc.

Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc đã có món khác được mang lên, cảnh tượng lúng túng và kỳ lạ dịu đi đôi chút.

Nhưng sau đó bốn người phía Diệp Thành lại như thể được đà, nói dễ nghe một chút là không có tiết tháo, nói khó nghe thì là không biết xấu hổ.

Bốn người bọn họ không biết là tám đời chưa được ăn no, hay là kiếp trước là ma đói thác sinh, tướng ăn thực sự không phải tướng ăn của người, quan trọng nhất là bọn họ không phải trả tiền nên ăn thoải mái.

“Nghe nói Nam Sở các ngươi gần đây xuất hiện một nhân vật lợi hại lắm, không biết các ngươi có biết không”, Vi Văn Trác đang gặm móng heo, không biết cố ý hay vô ý nói một câu: “Ừm, là cái người của Hằng Nhạc Tông ấy, tên gì nhỉ?”
“Diệp Thành”, Ly Chương bổ sung, sau đó tiếp tục nhét một viên thịt vào miệng.

“Ừm ừm, chính là tên tiểu tử đó”, Trần Vinh Vân gật đầu, nhìn mấy người phía Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Chắc các ngươi nghe tới rồi đúng không?”“Nghe rồi, sao có thể chưa nghe tới chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa uống một ngụm canh cá vừa liếc Diệp Thành.

“Đương nhiên từng nghe rồi”, Bích Du cười khẽ, khi nói cũng liếc Diệp Thành một cách ý tứ.

“Ngươi nói tên vô dụng đó à?”, khi Lý Nguyên Dương lên tiếng, giọng điệu hắn đã khác, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta, vì phạm sai lầm lớn nên bị đuổi khỏi tông môn, cuối cùng chạy về báo thù, nhưng rồi chẳng phải vẫn trở thành một kẻ vô dụng sao?”
“Đó là do Thánh nữ nhà ta bất cẩn thôi”, khả năng lấp li3m của Lý Nguyên Dương rất khá, hắn lại nói tiếp: “Cơ sư tỷ còn chưa sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh, nếu sử dụng một trong hai thứ đó, hắn còn sống được không?”
“Ta không thích nghe lời này của ngươi”, Vi Văn Trác ném móng heo đang ăn dở lên bàn: “Sao ta nghe nói khi thi đấu ở cuộc thi tam tông, thực lực của Thánh nữ nhà ngươi hơn Diệp Thành hẳn một cảnh giới, cuộc thi này ngay từ đầu đã không công bằng, nếu hai người cùng đẳng cấp, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”
“Đạo hữu đừng bị lời đồn mê hoặc”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 419: Chương 419



“Lấy đâu ra nhiều lời đồn vậy? Cũng không phải Bắc Sở chúng ta không có ai đi xem cuộc thi tam tông, ngươi đừng lừa chúng ta”.

“Tiểu tử Diệp Thành đó trâu bò thật!”, Ly Chương cảm thán: “Bị thương nặng như thế, còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, vậy mà không chết, có thể gọi hắn là yêu nghiệt!”
“Hôm nào tới Hằng Nhạc một chuyến đi, ta muốn gặp vị thần đó”, Vi Văn Trác xuýt xoa.

“Chính Dương Tông các ngươi chẳng ra làm sao cả!”, Trần Vinh Vân liếc Lý Nguyên Dương: “Thật đáng tiếc cho một thiên tài cái thế!”
Mấy người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục không ngớt.

Ở bên cạnh, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi biết thân phận thật của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nên chốc chốc lại quay sang nhìn cả hai người.

Diệp Thành chỉ ăn đồ ăn của mình, bỏ ngoài tai lời mấy người kia nói, còn Cơ Tuyết Băng lại mím môi mấy lần.

Lời đồn về họ đã truyền tới tận Bắc Sở, nhưng làm người nghe, tâm trạng thế nào không nói cũng có thể tưởng tượng được.

Không biết nếu để cánh Vi Văn Trác biết người đang ngồi đối diện họ chính là Diệp Thành thì họ sẽ có biểu cảm thế nào?
Không biết nếu Lý Nguyên Dương biết người đang ngồi cạnh Diệp Thành chính là Cơ Tuyết Băng, hắn sẽ có vẻ mặt gì?
Không biết nếu để họ biết hai nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ đều đang ở đây, họ sẽ có biểu cảm như thế nào?
Cạch! Cạch!

Tiếp theo, lầu ba tửu lâu trở nên náo nhiệt hơn, từng vò từng vò rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ được mang lên, đám người phía Diệp Thành đều uống cạn, uống cạn một vò là vò rượu lại bị đập vỡ tan tành.

“Ta đi trước đây”, đêm đã về khuya, Cơ Tuyết Băng là người đứng dậy đầu tiên.

Cô ta nhẹ nhàng cất giọng, chớp mắt đã không thấy đâu, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Đi, đến kỹ viện đi”, Cơ Tuyết Băng vừa đi, Vi Văn Trác đã lảo đảo đứng dậy.
Sau khi bốn người đi, lại một người khác tới, người này mặc đồ trắng xuất hiện, giống như tiên nữ, nhìn kỹ lại thì thấy chính là Huyền Nữ!
“Ấy? Sư tỷ”, thấy Huyền Nữ đến, mắt Lạc Hi sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì uống rượu, thậm chí đứng lên cũng hơi loạng choạng.

“Về thôi”, Huyền Nữ hít sâu một hơi rồi kéo Lạc Hi đi..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back