Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì

Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì
Chương 10



Quả nhiên, cung nhân tìm thấy thành phần mê hương trong tro tàn.

Kì Triều quỳ dưới đất, đầy vẻ đau khổ.

"Nhi thần vì nhận thấy nàng ta hành xử phóng túng nên mãi chưa dám dâng nàng lên cho phụ hoàng.”

"Nhi thần định quan sát thêm một thời gian, nào ngờ hôm ấy phụ hoàng thấy nàng, lại vừa ý, nên mới...”

"Nhưng nhi thần đâu biết tâm tư nàng lại độc ác và xấu xa đến thế. Xin phụ hoàng minh xét!"

Hoàng thượng nhìn ta, sắc mặt nặng nề, ánh mắt lạnh lùng soi xét ta rất lâu.

Bất kể ta giải thích thế nào, ngài cũng không nghe, chỉ một cước đạp mạnh vào n.g.ự.c ta, rồi quăng ta cho Kì Triều, sau đó rời đi.

Ta hoàn toàn rơi vào tay Kì Triều.

Hắn siết chặt cổ ta, nhiều lần khiến ta suýt ngạt thở rồi lại buông ra.

"Tại sao? Tại sao nàng lại phản bội ta? Tại sao hết người này đến người khác đều phản bội ta?”

"Nàng có biết Lan Hi đã c.h.ế.t như thế nào không?”

"Haha, nàng ta quá ngu ngốc, dám thích ông ta!”

"Ta chỉ cần hạ một chút độc dược vào tách trà nàng ta dâng cho phụ hoàng, chỉ một chút thôi, cũng đủ lấy mạng nàng ta."

Hắn thì thầm trong cơn mê sảng, bàn tay vô thức tăng thêm lực.

Ta nghĩ mình sẽ chết.

Nhưng cơn đau đớn bất ngờ kéo ta trở lại.

Kì Triều rơi lệ, nước mắt chảy đầy mặt, rồi hắn bẻ gãy cổ tay ta.

Tiếp đó, là đôi chân ta.

Hắn cười điên cuồng, nụ cười đầy dữ tợn:

"Chết cả đi, c.h.ế.t hết đi! Chỉ có c.h.ế.t rồi, các ngươi mới thuộc về ta."

"Nương nương?"

Giọng nói của Tố Tâm kéo ta ra khỏi nỗi đau vô vọng.

Ta đỡ nàng đứng lên, khẽ nói:

"Về sau, phiền ngươi rồi."

Tố Tâm vội cúi đầu:

"Đó là bổn phận của nô tỳ."

Mọi công việc lớn nhỏ trong Trường Lạc Cung đều được giao cho Tố Tâm quản lý, nàng trở thành người mà ta tin tưởng nhất.

Ngay cả những tâm tư thầm kín của nữ nhân, ta cũng vui vẻ chia sẻ cùng nàng.

"Hoàng thượng liên tiếp tới mấy ngày nay, ngươi xem trên người ta..."

Nói rồi, ta cúi đầu, khẽ cười e thẹn, nhưng lại thở dài:

"Ngươi nói xem, Hoàng thượng hẳn là coi trọng ta, đúng không? Dù ngài có lớn tuổi hơn một chút, nhưng hiếm thấy có ai thật lòng đối đãi với ta như vậy."

"Nương nương thích Hoàng thượng sao?"

"Thích chứ, ngài ấy đối tốt với ta, ta liền thích."

Chiều hôm ấy, Tố Tâm tìm một lý do để xin nghỉ.

Quả nhiên, Kì Triều không chịu ngồi yên.



"Nàng yêu ông ta rồi sao?"

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy căm hận.

Ta nhìn hắn bằng cặp mắt vô tội:

"Bây giờ ta là thiếp của Hoàng thượng, yêu ngài ấy là chuyện đương nhiên."

"Nàng dám?"

"Ta dám chứ! Lan Hi cô nương dám, tại sao ta lại không?"

Hắn đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt trở nên đau khổ, nhưng ngay sau đó lại bộc lộ sự quyết liệt, thà tan vỡ chứ không chịu khuất phục.

Khi Kì Triều lao tới, ta không né tránh.

Hắn giam ta trong vòng tay, cắn mạnh vào vai ta.

"Đừng đi... đừng đi, được không?"

Ta dùng hương thơm của Lan Hi, lại ở nơi này, hắn liền coi ta như nàng.

Nhưng ta lạnh lùng đẩy hắn ra:

"Nhưng chính ngươi đã đưa ta đến trước mặt Hoàng thượng, là ngươi muốn ta giúp ngươi củng cố địa vị. Ngươi lấy tư cách gì để bảo ta đừng đi?"

"Ta..."

Kì Triều loạng choạng một bước, bàn tay hắn run rẩy giơ ra giữa không trung.

Ta lấy từ dưới gầm giường ra một hộp gỗ đàn hương, bên trong có vài phong thư.

Chưa đợi ta lên tiếng, hắn đã giật lấy chúng.

Sau khi đọc xong nhưng phong thư đó, giọng hắn run run.

"Lan Hi... thì ra là vậy! Nàng vẫn yêu ta."

Kì Triều tràn đầy kinh ngạc, những tờ thư rơi lả tả xuống đất. Hắn vội lao xuống, nhặt từng tờ một, đọc chăm chú.

Đọc rồi, hắn vừa khóc vừa cười:

"Là ta sai, ta đã tin lầm Tố Tâm. Ta cứ ngỡ... ngỡ rằng nàng phản bội ta.”

"Xin lỗi, là ta sai. Nàng quay lại đi.”

"Ta không trách nàng, ta sẽ đưa nàng trở về. Chúng ta bắt đầu lại, được không?

"Lan Hi, vì sao nàng không giải thích? Ta đã làm gì thế này... Ta đáng chết!"

Hắn thì thầm trong cơn đau đớn, giọng nói đầy hối hận và tự trách.

Hai kiếp trôi qua, đây là lần đầu tiên ta thấy một Kì Triều yếu đuối đến vậy.

Nhưng ta chỉ cảm thấy khoái trá.

Sau chuyện đó, Tố Tâm không bao giờ xuất hiện nữa.

"Người mới đến vẫn không chu đáo bằng Tố Tâm, kiểu tóc búi cũng chẳng đủ thời thượng.”

"Không biết Tố Tâm đã đi đâu, như thể biến mất vậy."

Hoàng thượng khựng lại, chỉ cần một ánh mắt, vị công công quản sự bên cạnh liền rời đi hỏi thăm.

Kết quả tìm được là Tố Tâm đã c.h.ế.t bất ngờ.

Nhưng một cung nữ thân cận đột nhiên c.h.ế.t bất ngờ, ta với tư cách là chủ tử lại hoàn toàn không hay biết, điều này khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Vị công công quản sự đặc biệt dặn dò ta:

"Nếu có ai mạo phạm Diên tần nương nương, người cứ việc nói với nô tài, Hoàng thượng rất coi trọng nương nương.”

"Về chuyện của Tố Tâm, Hoàng thượng cũng đã lệnh phủ Nội vụ điều tra rồi."

Ta chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ xúc động:

"Không có ai mạo phạm ta cả, chỉ là có một việc nhỏ muốn làm phiền công công.”

"Đệ đệ của Tố Tâm đang làm việc trong phủ Thái tử, nay Tố Tâm đã ra đi, phiền công công giúp ta gửi chút bạc đến cho đệ ấy."

Sắc mặt vị công công hơi khựng lại, vội gật đầu đồng ý.
 
Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì
Chương 11



Vài ngày sau, tin tức lan truyền rằng Thái tử vốn được sủng ái đã bị Hoàng thượng trách mắng:

"Trẫm thấy ngươi nóng lòng muốn đăng cơ lắm rồi!"

Nghe vậy, tâm trạng ta trở nên vô cùng thoải mái.

Xem ra chuyện của Tố Tâm đã bị tra ra và đổ lên đầu Thái tử.

Phụ thân gửi tin vào cung, thúc giục ta nhân cơ hội này hãy nói vài lời bên gối.

Ta đương nhiên sẽ làm ông ta hài lòng.

Nhưng ngay sau đó, ta cầm chính bức thư tay của hắn đi gặp Hoàng thượng.

Khi nhìn thấy bức thư, Hoàng thượng im lặng hồi lâu, ánh mắt lướt qua ta.

"Ngươi nghĩ thế nào? Xem ra trẫm đã sơ suất, quên mất lão nhạc phụ này."

Lời nói nghe có vẻ hiền từ, nhưng ẩn chứa sát ý.

Ta bĩu môi, vòng ra phía sau ngài, nhẹ nhàng xoa bóp vai ngài.

"Xin Hoàng thượng thương xót thần thiếp. Phụ thân thật cố chấp, thần thiếp sợ làm không tốt, ông ấy sẽ giận."

Hoàng thượng thoáng sững sờ, rồi nắm tay ta kéo vào lòng.

"Nàng muốn trẫm thương xót thế nào?"

Ta cúi đầu, dịu giọng:

"Thần thiếp cũng không biết, chẳng bằng ban cho một ít vàng bạc châu báu."

"Nhưng thứ hắn muốn hình như không phải vàng bạc châu báu."

Ta thở dài:

"Phụ thân chức vụ không cao, năng lực cũng không lớn. Hơn nữa, Hoàng thượng dùng người ắt có đạo lý riêng. Thần thiếp dù không đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu rằng hậu cung không được can dự vào chính sự."

Ánh mắt Hoàng thượng thoáng lóe sáng, rồi đột nhiên cười lớn.

"Trẫm cứ ngỡ Diên nhi đơn thuần, không ngờ cũng hiểu những đạo lý này."

"Hoàng thượng cười nhạo thần thiếp sao?"

Ta làm bộ không hài lòng, cả người mềm mại không xương dựa vào lòng Hoàng thượng.

Điều đó khiến Hoàng thượng càng thêm động lòng.

Phụ thân quả nhiên nhận được một ít vàng bạc châu báu, đồng thời cũng lọt vào mắt Hoàng thượng.

Người trong Lâm phủ gửi tin đến: "Gần đây có người đang điều tra quá khứ của nương nương, thậm chí cả ma ma dạy học cũng bị đưa đi thẩm vấn."

Ta ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp trong vườn, bật cười thành tiếng.

Một khi cuộc điều tra bắt đầu, sẽ có những chuyện không thể giấu giếm.

"Nghe nói nàng cũng học điệu Lục Yêu?"

Hoàng thượng hỏi, giọng điệu có vẻ như hờ hững, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dò xét sâu xa.

Ta vội gật đầu:

"Vâng, không chỉ mình thần thiếp, các tỷ tỷ trong nhà cũng học."

"Nàng có biết vì sao phải học không?"

Ta ngơ ngác lắc đầu, rồi lại gật đầu:

"Phụ thân thích thần thiếp múa, ông ấy còn từng dẫn người đến xem thần thiếp biểu diễn."

Sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống, ánh mắt tối sầm.

Ngài khẽ v**t v* khuôn mặt ta, giọng đầy thương xót:

"Diên nhi thật vất vả."

Ta lắc đầu:

"Không vất vả, giờ Diên nhi đã có Hoàng thượng rồi."

Phụ thân bị người ta đàn hặc, chứng cứ rành rành không thể chối cãi.

Cả những bí mật của phủ Quốc Công cũng bị lôi ra ánh sáng.

Ta liên tiếp nhận được vài phong thư từ gia đình, đặt trên bàn, nhưng ngày hôm sau đã thấy có dấu hiệu bị người ta động vào.

Ta cũng chẳng để ý đến.

Cho đến hôm nay, khi Hoàng thượng đến cung của ta.

"Sao lại không thấy nàng đọc thư?"

Ta bĩu môi:

"Đọc cũng chỉ thêm khó xử. Phụ thân làm sai, đáng phải chịu phạt."

Ngài khựng lại, rồi cười lớn:

"Nàng nói đúng. Nếu phụ thân nàng đến cầu xin nàng thì sao?"

"Vậy là do phụ thân hồ đồ. Có cuộc sống tốt đẹp lại không biết trân trọng, cứ muốn làm quan to."

Sắc mặt Hoàng thượng hơi trầm xuống, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ yêu chiều:

"Diên nhi thật biết điều."

"Nương nương, chiếc áo choàng của người đã tìm được rồi."

Một cung nữ mang chiếc áo choàng màu vàng nhạt bước vào, vừa thấy Hoàng thượng liền hoảng hốt quỳ xuống xin tội.

Ta bước lên cầm lấy chiếc áo, nhưng vừa nhìn đã nhíu mày:

"Đây không phải của ta, áo của ta mới hơn."

"Vâng, nô tỳ sẽ đi tìm lại."

Nhưng cung nữ chưa kịp rời đi, một tờ giấy được viết bằng những dòng chữ m.á.u từ trong áo choàng rơi ra.

Ta sững người, Hoàng thượng tất nhiên cũng nhìn thấy, liền bước tới nhặt lên.

Đó là một bức thư tự bạch của Lan Hi.

Kiếp trước, khi ta bị Kì Triều hành hạ đến mức không còn ra hình người và bị ném vào mật thất, hắn từng nói:

"Nàng ta cũng c.h.ế.t ở đây, ngươi xuống đó mà bầu bạn với nàng."

Khi sắp trút hơi thở cuối cùng, ta mới phát hiện ra bức thư này, nhưng chưa kịp đọc hết thì đã tắt thở.

Vài ngày trước, ta cố tình tìm lại chiếc áo choàng và cất nó vào tủ.

Nội dung trong bức thư tự bạch là những dòng chữ máu, từng câu từng chữ ghi lại quãng thời gian Lan Hi và Kì Triều ngày đêm bên nhau, cũng như việc Kì Triều đã dạy nàng cách làm sao để lấy lòng Hoàng thượng.

"Đến giờ thiếp vẫn không muốn tin rằng, điện hạ sẽ vứt bỏ thiếp. Điện hạ, Lan Hi xin đi trước một bước."

Nàng yêu Kì Triều đến cuồng si, dù hắn muốn mạng nàng, nàng cũng sẵn lòng trao đi.

Nhưng khi bức thư này xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, mọi thứ lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hoàng thượng ngồi lặng trên giường suốt một canh giờ, thần sắc không hề thay đổi.

Ta ngoan ngoãn ngồi một bên, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cho đến khi ngài nặng nề thở dài, đưa tay gọi ta:

"Nàng đã đọc nội dung trong bức thư này chưa?"

Ta lắc đầu:

"Chưa từng, hôm nay mới biết đến."
 
Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì
Chương 12: Hết!



Hoàng thượng chăm chú nhìn ta, ánh mắt không lộ cảm xúc. Ta đành nhỏ giọng nói:

"Thực ra, trước đó Thái tử điện hạ đã đến đây. Khi ấy, điện hạ phát hiện dưới gầm giường có một chiếc hộp.”

"Bên trong có rất nhiều thư, Thái tử điện hạ đọc xong thì vừa khóc vừa hối hận. Thần thiếp cũng không biết có chuyện gì xảy ra."

"Nàng nói, hắn đã đến đây? Nàng quen hắn từ trước sao?"

Ánh mắt Hoàng thượng lóe lên sự phẫn nộ xen lẫn nỗi kinh hãi muộn màng.

Ta vội quỳ xuống:

"Hôm đó, phụ thân dẫn người đến xem thần thiếp múa, trong số đó có Thái tử điện hạ.”

"Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Ta cắn răng, lấy hết dũng khí nói:

"Hơn nữa, ba ngày sau khi thần thiếp múa, Thái tử đã sai người đến Lâm phủ, nói rằng muốn nạp thần thiếp làm quý thiếp. Khi đó, thần thiếp nghĩ tới Hoàng thượng nên đã từ chối."

Hoàng thượng rời đi với khuôn mặt u ám, mấy ngày liền không đến cung của ta.

Ta tìm đến vị công công quản sự, nhưng ông ta chỉ lộ vẻ khó xử:

"Nương nương đừng hỏi nữa, dạo này e là Hoàng thượng không đến được."

Ta nhìn về phía cửa lớn của Điện Cần Chính, đôi mắt đỏ hoe.

"Đồ khốn!"

Tiếng quát giận dữ vang lên bất ngờ, làm ta giật mình.

"Trẫm không ngờ hắn lại dám thò tay dài đến thế!"

Hoàng thượng giận dữ hét lên, khiến ta sợ hãi đến mức tái mặt, vội vã rời đi. Nhưng vừa quẹo vào góc khuất, ta không nhịn được mà bật cười.

Về sau, ta mới biết rằng, từ khi biết được Lan Hi yêu mình sâu đậm, Kì Triều càng chẳng thèm giữ thể diện.

Hắn ngang nhiên treo tranh vẽ Lan Hi trong thư phòng, ngày ngày chìm trong men rượu và hoài niệm.

"Lan Hi, nàng yên tâm, đợi ta đăng cơ, nàng vẫn là Hoàng hậu của ta. Chúng ta c.h.ế.t rồi cũng sẽ chôn chung một mộ.”

"Lan Hi, sao nàng nỡ bỏ lại ta một mình trên đời này? Ta sai rồi, nàng quay lại được không?”

"Lan Hi, tối qua ta không mơ thấy nàng, nàng không chịu vào giấc mơ ta nữa sao? Nàng cũng trách ta sao?”

"..."

Những lời mê sảng khi say của hắn, không sót chữ nào, tất cả đều lọt vào tai Hoàng thượng.

Không lâu sau, Kì Triều bị vướng vào vụ án mưu phản, bị phế làm thứ dân.

Hoàng hậu quỳ gối suốt một ngày bên ngoài, nhưng Hoàng thượng không hỏi han một câu.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu tự nguyện xin được đến chùa cầu phúc."

"Chuẩn!"

Hoàng thượng không buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng đáp.

Sau đó ánh mắt dừng lại trên người ta:

"Diên nhi, có biết vì sao trẫm không thích những nữ nhân quá thông minh không?"

Ta sững sờ:

"Hoàng thượng đang nói Diên nhi không thông minh sao?"

Hoàng thượng bất ngờ bật cười.

"Mẫu phi của trẫm từng phải đấu tranh để sinh tồn trong hậu cung. Cuối cùng, vì bảo vệ trẫm mà mất mạng.”

"Lúc đó trẫm đã nghĩ, hậu cung nên có nhiều nữ nhân đơn thuần một chút.”

"Cho nên, bất kể xuất thân hay thân phận thế nào, trẫm cũng không quá bận lòng."

"Nếu hắn thật sự yêu thích, trẫm cũng chẳng nhất thiết phải giữ lại Tịch phi. Những năm qua, Tịch phi chỉ là một trong số nhiều nữ nhân của trẫm mà thôi."

"Nhưng nàng ấy đúng là người mà trẫm yêu thích nhất. Càng như vậy, trẫm càng cảnh giác.”

"Diên nhi cũng rất thông minh."

Nói xong, Hoàng thượng quay người rời đi.

Ta quỳ sụp xuống đất, mặt tái nhợt, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hoàng thượng không phải không biết Lan Hi bị oan, chỉ là ngài đã cho Thái tử một cơ hội.

Ta bật cười chua chát, quả nhiên, vào cung là con đường cửu tử nhất sinh.

Nhưng đến cuối cùng, Hoàng thượng cũng không lấy mạng ta, kể từ đó, ngài chỉ lạnh nhạt với ta mà thôi.

Ba tháng sau.

Phụ thân bị Kì Triều ám sát ở vùng ngoại ô kinh thành, c.h.ế.t thảm đến mức không ai dám nhìn vào thi thể.

Nhị tỷ dẫn di nương đến bãi tha ma để xem.

Trong thư gửi ta, Nhị tỷ viết:

[Di nương chỉ nhổ một bãi nước bọt, không giúp ông ta thu thập thi thể, muội yên tâm.]

[Kì Triều cũng vì g.i.ế.c người mà bị quan phủ bắt giam, nhưng vì thân phận của hắn, chỉ bị xử lưu đày.]

[Hiện tại, di nương và mọi thứ đều ổn, tỷ đã có thai, đều là nhờ di nương chăm sóc.]

[Chỉ là không biết bao giờ mới gặp được muội, chúng ta đều rất nhớ muội.]

Ta mỉm cười, gấp lá thư lại, sau đó viết cho Kì Triều một lá thư bằng nét chữ của Lan Hi:

[Lan Hi cô nương thực sự đã để lại thư cho điện hạ, nhưng không phải những lá thư ta đã cho ngài xem.]

[Nàng ấy hận ngài đến tận xương tủy, đã ghi chép lại từng việc từng chuyện giữa hai người, bao gồm cả cách ngài dạy nàng lấy lòng Hoàng thượng.]

[Nếu không, điện hạ nghĩ vì sao Hoàng thượng đột nhiên chán ghét ngài chứ?]

[Nàng ấy không yêu ngài, ta cũng không yêu ngài!]

Đêm đó, tin tức truyền đến: Kì Triều tức giận đến mức thổ huyết mà chết.

Ta ngủ một giấc thật ngon.

Ta từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ bị giam cầm trong hậu cung.

Không ngờ, đến năm 40 tuổi, Hoàng thượng băng hà, tân hoàng đặc xá cho ta xuất cung.

Đó là nhờ Hoài An Hầu cầu xin giúp ta.

Nhị tỷ dẫn di nương đến trước cổng cung để đón ta.

Di nương đã già, tóc bạc lấm tấm, nhưng vẫn đẹp như xưa.

Bà nắm lấy tay ta, giống như những ngày thơ ấu:

"Chúng ta về nhà thôi."

"Được!"

Hết.
 
Back
Top Bottom