Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thâm Cung

Thâm Cung
Chương 10: Chương 10



Ta ấm ức, nước mắt lưng tròng: "Nương nương! Thần thiếp chỉ là một tần, vì nuôi dưỡng Đại hoàng tử mới được phong Quý tần, làm sao dám trái ý thánh chỉ? Hiền phi nương nương đang đợi bắt lỗi thần thiếp đấy ạ."

Hoàng hậu: "Cũng phải. Chuyện của Đại hoàng tử ta sẽ tính sau, muội muội tìm cơ hội đẩy Đại hoàng tử ra khỏi tay mình. Muội muội còn trẻ, sau này sẽ có con trai của riêng mình. Vả lại vị phần của muội muội bây giờ, đến lúc đó có phi tần vị thấp sinh con, cũng có thể nuôi dưỡng."

Ta ngoài mặt vâng dạ. Hoàng hậu đổi chủ đề.

"Hôm nay gọi muội muội đến, muốn muội muội để ý mấy vị phi tần mới vào cung, xem có ai dùng được không."

Ta đồng ý giúp để ý. Về đến Vĩnh Hòa cung, vừa hay có Lư Bảo Lâm mới vào cung đến thỉnh an. Tổ phụ của Lư Bảo Lâm là quốc công gia. Trước khi vào cung ta đã từng gặp nàng. Lư Bảo Lâm vừa gặp mặt, đã ngọt ngào gọi ta là Trình tỷ tỷ .

"Oa, cung điện của Trình tỷ tỷ lớn quá! Nghe nói tỷ tỷ vừa vào cung đã được sủng ái, một đường thăng tiến, muội muội không biết khi nào mới được gặp Hoàng thượng. Thật ngưỡng mộ tỷ tỷ có đường tỷ là Hoàng hậu."

Ta cười tươi như hoa: "Bản cung và muội muội tình thâm tỷ muội, tỷ tỷ của bản cung, chính là tỷ tỷ của muội muội."

Ta tiến cử Lư Tòng Linh cho Hoàng hậu. Hoàng hậu thân mật gọi muội muội, còn ban thưởng cho nàng ta rất nhiều đồ vật. Trong đó có một chiếc vòng tay vàng ròng khiến ta thèm muốn. Ta đoán chừng, ít nhất cũng phải nặng một hai lượng.

Lư Tòng Linh thấy ta thích, liền lấy ra: "Trình Tỷ tỷ thích, chi bằng tặng cho Trình tỷ tỷ đi. Muội muội vốn dĩ không đeo vòng tay vàng."

Ta mừng rỡ khôn nguôi. Đem chiếc trâm cài điểm thúy vàng ròng Hoàng hậu tặng cho nàng ta. Lư Tòng Linh không dám nhận.

"Trâm cài của tỷ tỷ quá quý giá, muội muội hổ thẹn không dám nhận."

Ta mạnh mẽ cài lên cho nàng ta. Trâm cài của ta, chưa đến nửa lượng, đổi lấy chiếc vòng tay vàng nặng một hai lượng của nàng ta, lời to.

Đại hoàng tử không biết làm sao biết được chuyện Hoàng hậu khuyên ta tìm cơ hội vứt bỏ nó. Nó giận dỗi với ta. Ta nghĩ thầm, mèo có đường mèo, chó có đường chó.

Trong tình cảnh bị Hoàng thượng chán ghét, để sống sót trong thâm cung này, Đại hoàng tử không hề vô hại như vẻ ngoài.

Dưới sự sắp xếp của Hoàng hậu, thẻ bài xanh của Lư Tòng Linh được Hoàng thượng chọn trúng. Lư Tòng Linh đặc biệt mời ta đến. Ta thấy trên giường nàng ta bày la liệt y phục đủ màu hồng, vàng, xanh lá, xanh lam.

Lư Tòng Linh vẫy tay gọi ta: "Tỷ tỷ mau đến giúp muội muội xem, tối nay muội muội mặc bộ nào thì hợp?"

Ta cười nói: "Y phục của muội muội thật nhiều."

Ta cầm một bộ cung trang xanh lá nhạt: "Muội muội thử bộ này xem, eo muội muội nhỏ, mặc bộ này sẽ đẹp hơn."

Lư Tòng Linh thay y phục vào: "Quả nhiên mắt nhìn của tỷ tỷ vẫn tốt nhất. Tỷ tỷ tiện thể giúp muội muội xem nên búi tóc gì, đeo trang sức gì, trang điểm ra sao nhé?"

Y phục của Lư Tòng Linh đã nhiều, trang sức còn nhiều hơn. Ta cùng nàng ta loay hoay từ trưa đến gần tối. Vậy mà Lư Tòng Linh dày công trang điểm, lại uổng phí tâm cơ.

Hoàng thượng vừa đến cửa phòng nàng ta. Cung nữ của Hiền phi hớt hải chạy tới, quỳ sụp trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng thượng, nương nương nhà nô tỳ bệnh tim lại tái phát rồi."

Hoàng thượng nghe tin người trong lòng đổ bệnh, nào còn tâm trí đâu mà để ý đến Lư Bảo Lâm. Ngài thậm chí còn quên cả việc bảo Lư Bảo Lâm đang quỳ nghênh giá đứng dậy. Rồi vội vã rời đi.

Đêm đó còn trực tiếp ngủ lại chỗ Hiền phi. Tội nghiệp Lư Bảo Lâm, vốn là phi tần mới vào cung đầu tiên được sủng hạnh. Giờ đây lại thành trò cười.

Mắt Lư Bảo Lâm khóc sưng húp. Nàng ta tìm Hoàng hậu khóc lóc. Ngược lại còn bị Hiền phi chế giễu. Hiền phi nghẹn giọng: "Xin lỗi nhé, muội muội Lư. Hoàng thượng cũng chỉ là quá lo cho bản cung, bản cung đã nói không sao rồi, Hoàng thượng cứ nhất định đòi ở lại trông chừng ta."

Hiền phi uyển chuyển rời đi. Gia thế Lư Bảo Lâm tốt, ở nhà chưa từng chịu ấm ức. Nàng ta không chịu nổi tủi thân, òa khóc lớn.

Hoàng hậu an ủi Lư Bảo Lâm. Nhường ngày thị tẩm của mình cho nàng ta. Hoàng thượng nghe Hoàng hậu nhắc đến. Mới nhớ ra vị mỹ nhân mình đã chọn thẻ bài xanh rồi quên bẵng. Lư Tòng Linh như nguyện hầu hạ thị tẩm. Hôm sau liền được phong làm Tài nhân.

Sau khi Lư Bảo Lâm thị tẩm. Hoàng thượng dường như mới nhớ ra mình đã tuyển tú. Liên tiếp sủng hạnh mấy vị tân nhân. Hiền phi vì thế mà ghen tuông, ghen đến đau cả tim.
 
Thâm Cung
Chương 11: Chương 11



Hoàng hậu tâm trạng vô cùng tốt. Nàng giao cho ta chuẩn bị yến tiệc mùa xuân. Yến tiệc mùa xuân, thực chất là để chọn phò mã cho công chúa Trường Lạc.

Công chúa do tiên hoàng để lại, chỉ còn công chúa Trường Lạc chưa gả phu. Hoàng thượng muốn thể hiện nhân đức, muốn công chúa gả phụ thật long trọng. Yến tiệc mùa xuân lần này, chính là để công chúa Trường Lạc gặp gỡ các tài tuấn thế gia.

Hoàng hậu khuyên ta nhân dịp yến tiệc mùa xuân tìm cơ hội tạo ấn tượng trước mặt Hoàng thượng, đừng dẫn theo Đại hoàng tử.

Ta nói: "Nương nương, thần thiếp tạm thời không thể tách khỏi Đại hoàng tử. Nếu không cởi được khúc mắc trong lòng Hoàng thượng, Đại hoàng tử vĩnh viễn là cái gai trong lòng ngài."

Ta dang hai tay: "Vậy thần thiếp cũng sẽ bị ghẻ lạnh theo."

Mấy ngày trước ta thấy Đại hoàng tử đã đến tuổi đi học, hỏi nó có muốn đến thượng thư phòng không. Lúc này mới biết, nó vẫn luôn lén lút học chữ.

Nó lấy ra một quyển Tam Tự Kinh cũ kỹ. Có lẽ vì lật quá nhiều, vài trang sách đã nhòe mực, chữ nghĩa không còn rõ ràng.

Lòng ta chợt quặn thắt.

Là hoàng tử duy nhất của bậc đế vương. Lẽ ra phải sống trong nhung lụa. Vậy mà, cuộc sống của nó còn chẳng bằng đứa con nhà thường dân.

Từ đó, ta quyết tâm, phải giúp nó đòi lại công bằng trước mặt hoàng thượng. Hoàng hậu im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Vậy muội muội hãy tìm cách đưa chút bạc cho Dư Bảo, người hầu cận bên cạnh hoàng thượng, nhờ hắn nói giúp vài lời tốt đẹp."

Nghĩ đến việc phải hối lộ người khác, lòng ta nặng trĩu.

Hoàng hậu lại thản nhiên nói thêm: "Ít quá thì chẳng ăn thua đâu, phải tầm ba nghìn lượng bạc đấy. Khi muội nhập cung, ta đã chi cho hắn ba nghìn lượng, nhờ hắn dẫn dụ hoàng thượng đến ngự hoa viên."

Ta: ...

Thì ra, đó là lý do ta gặp được hoàng thượng. Và cũng vì thế, Dư Bảo công công mới kịp thời ra mặt giải vây khi hoàng thượng nghi ngờ ta.

Kể từ khi ta nhận nuôi đại hoàng tử. Hoàng thượng cũng chẳng buồn ghé qua Vĩnh Hòa cung. Bọn người trong nội vụ phủ thấy vậy liền hùa theo, tìm cách bớt xén cả phần của ta.

Cuộc sống của ta ngày càng túng quẫn. Nghĩ đến đây, ta liền hỏi: "Thưa nương nương, thần thiếp đã nuôi dưỡng đại hoàng tử hơn một tháng, sao vẫn chưa thấy phần bổng lộc hàng tháng của ngài ấy đâu?"

Hoàng hậu liếc nhìn nữ quan Mạt Quyên đứng bên cạnh. Mạt Quyên vội vàng cúi người đáp lời: "Là do nô tỳ sơ suất. Nô tỳ sẽ lập tức cho người mang phần bổng lộc của đại hoàng tử đến Vĩnh Hòa cung ngay ạ."

Ta lại rụt rè ngước nhìn hoàng hậu, hỏi tiếp: "Vậy còn phần bổng lộc những năm trước, từ khi đại hoàng tử còn nhỏ thì sao ạ?"

Hoàng hậu khẽ xoa thái dương, đáp: "Muội muội à, khoản đó thì muội đừng mong đợi nữa. Hoàng thượng đã hạ lệnh, không cấp cho ngài ấy."

Ta bĩu môi, đành miễn cưỡng chấp nhận: "Vậy thôi ạ."

Chẳng ngờ, hoàng hậu vẫn chưa buông tha cho ta. Nàng nhìn ta, nói: "Ta nghe nói, muội đã lấy chiếc trâm cài tóc ta tặng, đổi cho Lư tài nhân lấy một chiếc vòng tay vàng to?"

Ta cười tít mắt, đáp: "Dạ đúng vậy. Một chiếc vòng tay vàng nặng trịch ấy ạ."

Hoàng hậu lắc đầu: "Chiếc trâm cài tóc đó chế tác vô cùng tinh xảo, đáng giá bằng mấy chiếc vòng tay vàng kia đấy."

Ta: ...

Sao nàng không nói sớm cho ta biết?

Vậy là lỗ to rồi!

Ta nhăn nhó mặt mày, còn hoàng hậu thì cười đến là vui vẻ. Ta liền đảo mắt, nhìn chằm chằm vào cây trâm vàng óng ánh trên đầu nàng: "Nương nương, cây trâm vàng của người đẹp quá đi mất."

Nụ cười trên môi hoàng hậu vụt tắt: "Muội muội à, muội mau về cung của mình đi thôi."

Lát sau, Mạt Quyên mang đến bốn mươi lượng bạc: "Thưa nương nương, phần bổng lộc hàng tháng của đại hoàng tử là mười lượng, tiền mua bút mực cũng mười lượng. Đây là của hai tháng ạ."

Ta đón lấy xấp bạc nặng trịch: "Mạt Quyên, ngươi vất vả rồi."

Sau khi Mạt Quyên rời đi, ta bắt đầu tính toán sổ sách. Tiền thu nhập của đại hoàng tử là bốn mươi lượng. Nhưng nó còn phải mua sách vở, may quần áo, giày dép...

Nghĩ đến việc sắp phải chi ra ba nghìn lượng bạc, lòng ta đau như cắt. Ta gọi đại hoàng tử Cảnh Khánh Sinh đến, tỉ mỉ kể cho nó nghe từng khoản chi tiêu.

"Con xem, ta đã chi cho con bao nhiêu là bạc. Lớn lên nhớ phải trả đủ cả vốn lẫn lời cho ta đấy."
 
Thâm Cung
Chương 12: Chương 12



Khánh Sinh hừ lạnh một tiếng: Trình Hân Dao, chẳng lẽ ngươi định làm mẫu phi của ta dài dài chắc? Ta nhắc cho ngươi nhớ, phụ hoàng đã hơn một tháng nay chưa ghé Vĩnh Hòa cung rồi đấy."

Thằng nhóc đáng ghét này!

Ta làm tất cả là vì ai chứ?

Chỉ giỏi chọc tức ta thôi.

May mắn thay, bá mẫu đã để lại cho ta năm nghìn lượng ngân phiếu. Ta bảo Lê Qua lấy ra ba nghìn lượng, đưa cho Lệ Chi, dặn nàng mang đến chỗ Dư Bảo.

Vậy mà, Lệ Chi lại mang về hai nghìn lượng: "Thưa nương nương, Dư Bảo đã đồng ý sẽ tâu những lời tốt đẹp cho đại hoàng tử. Hắn và nô tỳ là đồng hương, nói rằng giúp đỡ nương nương thì không cần nhiều tiền đến vậy."

Thế là tiết kiệm được những hai nghìn lượng bạc!

Ta vui mừng khôn xiết: "Lệ Chi, ngươi thật sự quá giỏi rồi!"

Ta thưởng cho Lệ Chi một cây trâm vàng.

Lệ Chi liền quỳ xuống: "Nô tỳ không dám nhận thưởng, nô tỳ có chuyện muốn cầu xin nương nương."

Ta không vội vàng gật đầu mà hỏi. "Ngươi cứ nói trước xem, là chuyện gì?"

Lệ Chi: "Cung nữ Ngụy Tử, người cùng nô tỳ vào cung, vốn là nha hoàn nhị đẳng trong cung Hiền phi, chỉ vì lúc dâng trà bị Hiền phi chê nóng quá mà bị đày đến Tân Giả Khố. Quản sự ở đó cố tình gây khó dễ cho nàng ấy. Tay nàng ấy đầy vết nứt nẻ, lưng cũng bị đánh đến thâm tím, nếu không ai giúp đỡ, e là không giữ nổi tính mạng. Nô tỳ xin nương nương rủ lòng thương, có thể đưa nàng ấy về đây không ạ? Nàng ấy nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp nương nương."

Đây không phải là chuyện gì khó khăn.

Ta đích thân đến Tân Giả Khố một chuyến. Đưa Ngụy Tử ra ngoài. Ngụy Tử mừng rỡ đến rơi nước mắt, nói rằng nhất định sẽ báo đáp ân tình của ta.

Ta nhìn những vết thương trên người nàng ấy: "Ngươi cứ dưỡng thương cho lành hẳn rồi hãy nói."

Cảnh tượng này đã lọt vào mắt Cảnh Khánh Sinh. Nó tỏ vẻ khó hiểu: "Trình Hân Dao, có phải ngươi mắc chứng thích nhặt nhạnh người khác không? Với lại, đã tiếc tiền rồi, còn bày vẽ đưa quà cho Dư Bảo làm gì?"

Ta đáp lời: "Đến khi có cơ hội thích hợp, ta sẽ nói cho con biết."

Ta và Cảnh Khánh Sinh đã thỏa thuận với nhau. Trước mặt mọi người, ta sẽ giả vờ ghét bỏ nó. Sau lưng, ta sẽ cố gắng đối tốt với nó hết mức có thể.

Nó vẫn còn bán tín bán nghi.

Lại đến ngày thỉnh an hoàng hậu.

"Hoàng hậu nương nương, không hay rồi! Hoàng hậu nương nương, không hay rồi!"

Một tiểu thái giám hớt hải chạy vào. Hoàng hậu lập tức nổi trận lôi đình.

"Tát miệng!"

Tiểu thái giám nhận ra mình lỡ lời, liền mạnh tay tát mạnh vào mặt mình hai cái: "Nương nương tha mạng, nô tài nóng vội nên nói sai."

Hoàng hậu lúc này mới hỏi: "Thôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu thái giám: "Lư tài nhân và Hiền phi đang cãi nhau kịch liệt ạ."

Hoàng thượng đã giá lâm Ngự Thư Phòng, giao lại cho hoàng hậu xử lý. Xem ra hoàng thượng cũng đã mất kiên nhẫn với việc Hiền phi liên tục giả bệnh.

Tiểu thái giám nói rằng họ cãi nhau. Quả là một cách nói giảm nói tránh.

Lúc chúng ta đến nơi, Hiền phi đang túm tóc Lư tài nhân không thương tiếc. Lư tài nhân bị Hiền phi đánh cho thê thảm, Hiền phi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Khuôn mặt nàng ta bị Lư tài nhân cào cho xước xát tơi bời. Vì dung mạo bị hủy hoại, Hiền phi không thể diện kiến hoàng thượng. Đến cả yến tiệc mùa xuân cũng đành phải vắng mặt.

Hoàng hậu nhìn Lư tài nhân với ánh mắt đầy tán thưởng. Tuy vậy, nàng vẫn phải làm ra vẻ nghiêm khắc, phạt cả hai người chép kinh sám hối.

Hoàng thượng hay tin Hiền phi bị tổn hại nhan sắc, lại nổi cơn đau lòng. Hắn giận dữ, hạ lệnh giáng chức Lư tài nhân.

Lư tài nhân nghiễm nhiên trở thành phi tần đầu tiên của triều đại này bị giáng chức. Nhưng dường như Lư tài nhân chẳng mấy bận t@m đến việc bị giáng chức.

"Tỷ tỷ, tỷ đã nhìn thấy cái mặt của Hiền phi chưa? Muội thấy dù có bị giáng chức cũng đáng lắm!"
 
Thâm Cung
Chương 13: Chương 13



Ta bật cười, lắc đầu.

Trước thềm yến tiệc mùa xuân, Thượng Phục Cục đã mang đến phần y phục của ta và đại hoàng tử.

Ta có tám bộ xuân phục. Đại hoàng tử có sáu bộ.

Ồ, xem ra mùa xuân này, ta không cần phải tốn tiền may quần áo cho nó nữa rồi.

Tại buổi yến tiệc, hoàng hậu cho mời các tài tử đến trổ tài nghệ.

Người múa kiếm, kẻ gảy đàn, người thổi sáo, người vẽ tranh thủy mặc.

Trưởng Lạc công chúa tỏ vẻ không mấy hứng thú. Yến tiệc diễn ra được một nửa. Trưởng Lạc công chúa bước xuống bàn tiệc, tiến đến trước bàn của Tiêu tướng quân Tiêu Quân Dao.

"Tiêu Quân Dao, sao ngươi không trổ tài nghệ gì vậy?"

Tiêu Quân Dao đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Xin thứ lỗi, đa tạ công chúa đã ưu ái, nhưng vi thần thực sự không có tài nghệ gì đáng để biểu diễn. Những thứ vi thần học được, chỉ là mấy thứ võ nghệ g.i.ế.c người trên chiến trường."

Trong khoảnh khắc, cả đại sảnh yến tiệc bỗng chìm vào tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trưởng Lạc công chúa và Tiêu Quân Dao.

Thái độ của Tiêu Quân Dao rõ ràng là không hề có ý tứ gì với công chúa. Công chúa nghẹn lời, lúng túng không biết phải làm sao.

Thấy bầu không khí gượng gạo, ta liền đẩy nhẹ đại hoàng tử Cảnh Khánh Sinh.

Khánh Sinh bước ra nói: "Cô mẫu, nếu Tiêu tướng quân ngại ngùng, vậy để tiểu chất mạo muội trổ tài vậy."

Khánh Sinh trước khi được ta nuôi dưỡng, vốn dĩ chẳng có cơ hội tiếp xúc với cầm kỳ thi họa. Vậy nên, ta đã giúp nó chọn một màn biểu diễn đơn giản: học thuộc Thiên Tự Văn.

Giọng nói trẻ thơ trong trẻo như ngọc châu rơi trên mâm ngọc, từng chữ từng câu vang vọng cả sảnh tiệc.

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc..."

Khi nó đọc thuộc lòng đến câu cuối cùng "vị ngữ trợ giả, yên chiến hồ dã", liền thở phào một hơi.

Tiêu Quân Dao dẫn đầu vỗ tay, Trưởng Lạc công chúa cũng vỗ tay theo.

Dư Bảo công công đúng lúc lên tiếng: "Bộ dáng tiểu điện hạ ngâm nga thơ văn, thật giống phong thái hoàng thượng lúc nhỏ."

Thái phó cũng phụ họa. "Năm xưa vi thần lần đầu diện kiến hoàng thượng, người cũng có dáng vóc cao lớn như tiểu điện hạ đây._Vi thần khảo bài kinh sử của hoàng thượng, người cũng đã ngâm nga bài Thiên Tự Văn._Chớp mắt một cái, đã hai mươi năm trôi qua."

Ta chớp chớp mắt.

Rõ ràng là ta đã nhét tiền cho Dư Bảo. Sao thái phó còn nhiệt tình hơn cả Dư Bảo vậy?

Hoàng thượng gọi đại hoàng tử lên trước. Hắn khẽ mở miệng, có lẽ chợt nhớ ra mình còn chưa biết tên của con trai.

"Con..."

Đại hoàng tử rất nhanh trí: "Nhi thần Cảnh Khánh Sinh xin được thỉnh an phụ hoàng."

Hoàng thượng kéo đại hoàng tử đến gần. Hắn hỏi nó đã đọc những sách gì. Lại hỏi đã học chữ từ đâu.

Đợi khi đại hoàng tử trả lời xong, ta liền đứng dậy nói: "Hoàng thượng, hay là để yến tiệc tiếp tục ạ?"

Hoàng thượng cho gọi Khánh Sinh ngồi cạnh mình, rồi bảo yến tiệc tiếp tục.

Tuy rằng sau đó cũng có một vài tài tử khác lên biểu diễn tài nghệ. Nhưng rõ ràng công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiêu Quân Dao, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang.

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Đến khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Quân Dao vẫn không hề thể hiện tài nghệ gì.

Yến tiệc tan. Trưởng Lạc công chúa tức giận đến phát khóc.

Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ: "Thật không biết điều! Trưởng Lạc, trẫm sẽ chọn cho muội một người tốt hơn. Trẫm không tin, cả kinh thành này không có ai hơn được cái tên Tiêu Quân Dao kia!"

Trưởng Lạc công chúa, người vốn dĩ ít khi thể hiện bản thân, lại bất ngờ tỏ ra kiên quyết: "Nhưng muội chỉ thích mỗi mình chàng ấy."

Ta và hoàng hậu nhìn nhau, cùng lắc đầu ngao ngán. Dù là hoàng thượng, cũng không thể ép buộc Tiêu tướng quân cưới công chúa được.

Trưởng Lạc công chúa vẫn không cam tâm. Nàng lại đuổi theo tìm Tiêu Quân Dao.

Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, nên âm thầm đi theo sau. Khi ta đuổi kịp, Trưởng Lạc công chúa đã nước mắt lưng tròng.

"Tiêu tướng quân, ta thật lòng thích chàng! Tại sao chàng lại không thích ta?"

Tiêu Quân Dao giữ khoảng cách với nàng ấy: "Điện hạ, người rất tốt, chỉ tiếc là mạt tướng đã có ý trung nhân rồi."
 
Thâm Cung
Chương 14: Chương 14



Trưởng Lạc công chúa vội vàng truy hỏi: "Ý trung nhân của Tiêu tướng quân là ai vậy?"

Tiêu Quân Dao khẽ nhíu mày: "Chỉ là mạt tướng đơn phương cảm mến, xin không thể tiết lộ."

Tiêu Quân Dao xoay người rời đi, nhưng lại bắt gặp ta. Ta cười gượng gạo. Hắn trầm mặc một lát, kéo ta ra sau hòn giả sơn: "Tại sao nàng lại không từ mà biệt? Ta đã tìm kiếm nàng suốt ba năm trời!"

Hắn rõ ràng đang giận dữ, nhưng động tác lại vô cùng cẩn trọng, sợ làm ta bị thương.

"Dao Dao, nàng có muốn rời khỏi đây không? Ta sẽ dẫn nàng đi."

Sống mũi ta cay xè.

“Tiêu Quân Dao, việc ta không từ mà biệt đã nói lên tất cả rồi. Ta không đi. Ta đã phải trăm phương ngàn kế mới vào được cung này."

Ta đẩy hắn ra.

Sau lưng, có người nói: "Ta sẽ đợi nàng."

Thanh âm rất khẽ, có lẽ chỉ là ảo giác của ta. Ta bước ra khỏi hòn giả sơn, thì thấy đại hoàng tử đang đứng dưới hành lang dài.

Nó nháy mắt với ta: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi nói với ai đâu."

Ta thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe nó bồi thêm một câu: "Mà nói ra thì ta cũng chẳng được lợi lộc gì."

Cái thằng nhóc này. Rõ ràng là có lòng tốt, cứ phải tỏ ra cứng miệng.

Về đến Vĩnh Hòa cung. Dư Bảo cũng theo chân đến.

"Quý tần nương nương, hoàng thượng đã lật thẻ bài xanh của nương nương rồi ạ."

Dư công công quả là người đáng tin cậy, ba nghìn lượng bạc không uổng phí chút nào.

Đại hoàng tử định tìm cớ rời đi. Ta liền kéo nó lại: "Khánh Sinh, con mang sách vở đến đây. Hôm nay con mới là nhân vật chính, con phải biểu hiện thật tốt, không thể để uổng phí tiền bạc của ta."

Khánh Sinh bất đắc dĩ nhìn ta. Lúc hoàng thượng đến, ta đang xem bài vở của đại hoàng tử. Ta liền kéo hắn cùng xem.

"Thần thiếp học thức nông cạn, xin hoàng thượng giúp thần thiếp kiểm tra bài vở cho ngài ấy ạ."

Hoàng thượng xem xét bài vở của đại hoàng tử một hồi. Hắn khen ta dạy dỗ đại hoàng tử rất tốt.

Rồi lại bảo Dư Bảo đi thu dọn Thượng Thư Phòng, để đại hoàng tử có chỗ học hành.

Hắn muốn mời danh sư đến dạy học cho đại hoàng tử, rồi hỏi ta có lựa chọn được ai làm bạn đọc cho nó hay không.

Ta khẽ cúi đầu: "Hoàng thượng, thần thiếp là phận nữ nhi chốn hậu cung, đâu có quen biết người nào để giới thiệu, xin hoàng thượng tự quyết định ạ."

Hoàng thượng trầm ngâm suy nghĩ: "Cháu trai của Lư Quốc công có tuổi tác tương đương, còn cháu trai của Hiền phi cũng vậy."

Ta thầm rơi nước mắt cảm thông cho đại hoàng tử. Đệ đên của Lư tài nhân và cháu trai của Hiền phi ư?

Hai người này còn đang bị phạt vì tội cãi nhau đây mà. Giờ hoàng thượng lại chọn người nhà của họ làm bạn đọc cho đại hoàng tử...

Ta liếc nhìn hoàng thượng đầy ẩn ý.

Hắn có vẻ đang rất hài lòng với bản thân, cho rằng hậu cung rất hòa thuận.

"Trình Quý tần thấy thế nào?"

Ta còn có thể nói gì đây.

"Hoàng thượng đã chọn, chắc chắn là những người tốt nhất rồi."

Sau khi đại hoàng tử rời đi, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi.

Ta vội quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay trong người không được khỏe, hay là người đến chỗ các muội muội khác đi ạ?"

Thấy hoàng thượng có vẻ sắp nổi giận, Dư Bảo đứng bên cạnh liền lắc đầu: "Quý tần nương nương, người nói vậy là không đúng rồi. Nếu người không khỏe, sao không bẩm báo với Nội vụ phủ?"

Theo quy định của hậu cung, nếu phi tần không khỏe thì phải báo với Nội vụ phủ để rút thẻ bài xanh xuống.

Ta cười gượng gạo: "Chẳng phải hoàng thượng đã mấy tháng nay không ghé qua chỗ thần thiếp, nên thần thiếp mới lỡ dại một lần."

Hoàng thượng hậm hực phất tay áo rời đi.

Nhờ có lệnh của hoàng thượng, Thượng Thư Phòng nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ. Hoàng thượng chỉ định Thái phó cùng các danh nho đích thân đến dạy học cho đại hoàng tử.

Hai vị bạn đọc cũng nhanh chóng đến trình diện. Toàn bộ bút mực giấy nghiên mà đại hoàng tử sử dụng đều do Thượng Thư Phòng cung cấp. Hoàng thượng còn nâng bổng lộc hàng tháng của nó lên.

Ta càng thêm phần cao hứng. Hoàng hậu phái người đưa đến một tiểu thái giám lanh lợi, để làm thư đồng cho đại hoàng tử.
 
Thâm Cung
Chương 15: Chương 15



Đại hoàng tử tỏ ra rất hài lòng với việc này. Điều duy nhất nó không hài lòng, đó là hai vị bạn đọc thỉnh thoảng lại cãi nhau chí chóe.

Tuy nhiên, ta không hề có ý định tìm hoàng thượng để xin đổi bạn đọc. Thay vào đó, ta để đại hoàng tử tự mình giải quyết vấn đề.

Hai ngày sau, đại hoàng tử báo với ta rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Ta tò mò hỏi nó đã giải quyết bằng cách nào.

Nó kiêu hãnh đáp: "Bọn họ không hiểu lý lẽ, vậy thì con dùng chút võ lực vậy. Dù sao con là đại hoàng tử, bọn họ cũng không dám đánh trả."

Và cứ thế, đại hoàng tử đã dùng vũ lực để giải quyết chuyện của hai vị bạn đọc. Hai vị bạn đọc kia cũng hoàn toàn tâm phục khẩu phục, vô cùng kính nể nó.

Hoàng hậu trách móc ta không giữ chân được hoàng thượng, để Mai bảo lâm mới vào cung chiếm được lợi thế.

Ta biết thực chất hoàng hậu không vui vì Mai bảo lâm là người của Giang Hiền phi. Ta liền than thở với hoàng hậu: "Nương nương, lòng thần thiếp khổ tâm quá. Hoàng thượng đã tận mắt chứng kiến Hiền phi hãm hại con của thần thiếp. Thần thiếp cũng suýt mất mạng, mà người còn gọi thái y đi mất, nên thần thiếp không còn tâm trạng hầu hạ nữa. Dù là Hiền phi hay hoàng thượng, đều là những kẻ đã hại c.h.ế.t con của thần thiếp."

Hoàng hậu khẽ thở dài: "Ai mà chẳng vậy? Nếu bản cung không tranh giành như muội muội, thì vị trí hoàng hậu đã rơi vào tay kẻ khác rồi."

Ta hờ hững đáp lời: “Vậy thì cứ để nó rơi vào tay người khác đi. Cái vị trí của thần thiếp đây, nói hay thì là Quý tần, nói trắng ra thì cũng chỉ là một thiếp thất."

Thấy ta không nghe lọt tai bất cứ lời nào, hoàng hậu bắt đầu nóng nảy: "Muội muội không nghĩ cho phụ mẫu muội sao?"

Ta khẽ mỉm cười: "Mẫu thân vừa gửi thư đến, đệ đệ muội đã hiểu chuyện và tiến bộ hơn rất nhiều, ở Quốc Tử Giám còn được phu tử khen ngợi. Phu tử nói, đệ ấy có khả năng đỗ tiến sĩ. Đợi đến ngày đệ ấy vinh quy bái tổ, chúng ta lại có thêm một người làm chỗ dựa trong triều."

Hoàng hậu cười khổ: "Muội muội không biết sao? Thúc phụ đã quỳ suốt đêm trước Ngự Thư Phòng, ép hoàng thượng trừng phạt Hiền phi, vì thế mà bị người không ưa. Ông ấy vốn dĩ chỉ là một tiểu quan nhỏ bé, giờ lại bị hoàng thượng ghét bỏ, cuộc sống chắc chắn sẽ khó khăn. Ngay cả đệ đệ của muội, dù có viết được những bài văn chương gấm vóc đi chăng nữa, thì việc có đỗ tiến sĩ hay không vẫn còn là một ẩn số. Cho dù đỗ tiến sĩ, thì việc có được làm quan hay không, cũng chỉ là một câu nói của hoàng thượng mà thôi."

Ta: ...

Thật không ngờ phụ mẫu lại chỉ báo tin vui mà giấu đi những nỗi buồn.

Ta bừng tỉnh ngộ. Vì phụ mẫu, ta quyết định phải tranh sủng.

Lê Qua có tay nghề nấu nướng rất tốt.

Ta bảo nàng ấy làm một bát yến sào hạt sen, đích thân mang đến Ngự Thư Phòng cho hoàng thượng. Trong lúc hoàng thượng đang dùng món canh, ta liền nói: "Hoàng thượng, đại hoàng tử muốn cảm ơn người đã tạo điều kiện để ngài ấy được học hành tử tế. Ngài ấy bảo thần thiếp chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, mời người đến dùng bữa tối."

Hoàng thượng bật cười nhìn ta: "Sao, Trình Quý tần hôm nay thấy trong người khỏe khoắn hơn rồi à?"

Ta nhẹ nhàng kéo tay áo hoàng thượng, nũng nịu: "Hoàng thượng..."

Nhân lúc Hiền phi vẫn chưa khôi phục nhan sắc. Ta lại được sủng ái trở lại. Quả không uổng công ta dụng tâm tranh sủng.

Mỗi khi cao hứng, hoàng thượng đều ban thưởng cho ta vàng bạc châu báu. Hắn còn khen ta có công chăm sóc đại hoàng tử, nên đã thăng ta lên chức Tiệp dư chính tứ phẩm.

Ta càng thêm phần cố gắng. Không lâu sau, đại hoàng tử tìm gặp ta. "Mẫu phi, nhi thần muốn học võ, người giúp nhi thần thưa chuyện với phụ hoàng được không?"

Đây là lần đầu tiên đại hoàng tử gọi t@ là mẫu phi. Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của nó, ta không vạch trần. Nhân lúc hoàng thượng đang cao hứng, ta liền đề cập đến chuyện này.

Hoàng thượng ban đầu có chút không vui. Dư Bảo đứng bên cạnh vội nói: "Hoàng thượng, nô tài nhớ khi người còn nhỏ cũng từng muốn học võ lắm ạ. Chỉ là lúc đó người không được sủng ái, nên cuối cùng cũng không học thành."
 
Thâm Cung
Chương 16: Chương 16



Hình như hoàng thượng nhớ lại chuyện thời thơ ấu, nên đã đồng ý yêu cầu của đại hoàng tử.

Sau khi bắt đầu học võ, đại hoàng tử thần bí mật tìm ta: "Mẫu phi đoán xem ai là võ sư của con?"

Ta gõ nhẹ vào trán nó: "Mẫu phi thì biết võ sư nào chứ!"

Đại hoàng tử chớp mắt: "Là người quen của mẫu phi đấy."

Người quen của ta?

Trong đầu ta chỉ nghĩ đến một người.

Quả nhiên, đại hoàng tử mấp máy khẩu hình chữ "Tiêu".

Tiêu Quân Dao vốn đến kinh thành để báo cáo công việc, lại bị giữ lại làm thầy dạy võ cho đại hoàng tử. Đường đường là một vị đại tướng quân, nay lại phải chịu khuất mình làm một võ sư.

Xem ra hoàng thượng vẫn còn để bụng chuyện hắn từ chối công chúa. Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện mà một Tiệp dư như ta có thể can thiệp vào.

Ta tìm một cơ hội thích hợp, giúp Lư Tòng Linh cầu xin hoàng thượng: "Hoàng thượng, Lư tài nhân đã biết lỗi rồi ạ. Kinh thư mà hoàng hậu nương nương phạt nàng ấy chép, nàng ấy cũng đã chép xong rồi. Chỉ là nàng ấy có chút nhớ nhung hoàng thượng, ăn không ngon ngủ không yên, mặt mày hốc hác hẳn đi."

Hoàng thượng lại để Lư tài nhân chờ thêm ba ngày, mới lật thẻ bài xanh của nàng ấy.

Lư tài nhân vô cùng cảm kích ta. Nàng ấy tặng ta những một trăm lượng vàng nén.

"Nghe nói tỷ tỷ rất thích cái màu vàng óng ánh này, chỉ yêu vẻ rực rỡ của nó, xin tỷ tỷ hãy nhận lấy tấm lòng của muội."

Lư tài nhân quả là người đáng yêu. Nói yêu tiền mà cũng thật thanh tao thoát tục.

Lư tài nhân lại được sủng ái trở lại. Hoàng hậu cũng phần nào yên tâm.

Hiền phi thì không thể ngồi yên được nữa. Vết thương trên mặt nàng ta mãi không khỏi, dung mạo bị tổn hại thì không thể diện kiến hoàng thượng.

Trong khi đó, Lư tài nhân, người có hiềm khích với nàng ta lại được sủng ái trở lại. Giang Hiền phi vì quá sốt ruột, đã dùng đến loại thuốc cấm có tác dụng phụ.

Lê Qua hỏi ta: "Nương nương, có cần báo với hoàng thượng chuyện Giang Hiền phi dùng thuốc cấm không ạ?"

Ta đáp: "Không cần đâu. Hoàng thượng vốn dĩ thiên vị nàng ta, có khi lại còn đau lòng cho nàng ta ấy chứ."

Vả lại...

Lê Qua không hề biết, thực ra chuyện về loại thuốc đó là do ta cố ý để người bên cạnh Hiền phi nghe thấy.

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như ta dự liệu.

Hiền phi giờ chỉ lo làm sao để lấy lại được sủng ái. Nàng ta chẳng hề quan tâm vì sao loại thuốc kia lại bị cấm. Cũng chẳng màng đến tác dụng phụ của nó.

Ta nhận được tin. Sau khi bôi thuốc, Hiền phi trở nên diễm lệ hơn hẳn. Lại đến ngày hoàng thượng lật thẻ bài xanh của Lư tài nhân. Hiền phi đã chặn đường hoàng thượng.

Thật đáng thương cho Lư tài nhân, lại lần nữa nếm trải cảm giác bị Hiền phi cướp mất cơ hội. Nàng ấy tìm đến hoàng hậu để cầu xin giúp đỡ. Nhưng Hiền phi căn bản chẳng thèm đi thỉnh an hoàng hậu.

Sau khi khôi phục dung mạo, Hiền phi trở nên vô cùng hống hách. Nàng ta ngày ngày chiếm giữ hoàng thượng, không cho các tỷ muội khác cơ hội thị tẩm.

Tính cách của nàng ta càng lúc càng trở nên ngang ngược. Ta đang xem bài vở của đại hoàng tử, Lệ Chi hớt hải chạy vào: "Nương nương, không hay rồi! Lư tài nhân bị Hiền phi bắt được lỗi, Hiền phi đang ép hoàng thượng phế truất nàng ấy."

Đại hoàng tử ngày càng hiểu chuyện, nó nói. "Mẫu phi có việc thì cứ đi làm đi ạ."

Trên đường đi, ta hỏi Lệ Chi xem đã xảy ra chuyện gì. Lệ Chi đáp: "Hiền phi đã dùng hoa phượng tiên mà Lư tài nhân tặng để nhuộm móng tay, kết quả tay sưng vù lên như cái bánh bao. Hiền phi nương nương cho người đập vỡ chậu hoa phượng tiên, thì phát hiện bên trong chậu hoa có chôn một con rối giấy bị găm đầy kim, trên đó còn thêu cả bát tự của Hiền phi nương nương."

Chuyện Lư tài nhân và Hiền phi bất hòa, nhưng vẫn tặng hoa cho Hiền phi, ta cũng biết chút ít. Nhà của Lư tài nhân có một trang viên suối nước nóng, trong đó có xây một nhà kính trồng hoa.
 
Thâm Cung
Chương 17: Chương 17



Nghe nói những loài hoa được trồng ở đó có thể nở trái mùa. Người Lư gia đã gửi cho nàng ấy một ít hoa.

Hôm chúng ta đi thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu nói đùa rằng hoa ở Khôn Ninh Cung của nàng ấy trồng mãi mà không đẹp, muốn phái người đến Lư gia để học hỏi cách trồng hoa.

Lư tài nhân liền tặng cho hoàng hậu hai chậu mẫu đơn.

Hoàng hậu lại nói rằng ta thích hoa cúc. Lư tài nhân vốn không phải là người keo kiệt. Nàng ấy liền tặng cho ta hai chậu hoa cúc quý, một chậu là lục thúy, một chậu là hắc hà.

Hôm đó có rất nhiều người đến thỉnh an, nàng ấy đã tặng rất nhiều chậu hoa. Không ngờ Hiền phi cũng đến thỉnh an, liền xin nàng ấy hai chậu hoa phượng tiên.

Trong số những loài hoa mà Lư tài nhân mang đến, hoa phượng tiên có thể nói là thứ rẻ tiền nhất. Nàng ấy thuận miệng đồng ý ngay.

Không ngờ, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn. Khi ta đến nơi, Lư tài nhân đang quỳ dưới đất. Hiền phi giơ bàn tay sưng vù như chân giò heo ra.

"Đồ tiện nhân! Ngươi dám hãm hại ta!"

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, ta đã cười phá lên rồi. Bàn tay của Hiền phi, trắng hếu và mập mạp, vừa giống chân giò heo, lại vừa giống cái bánh bao trắng.

Hoàng thượng vốn dĩ đã có sự thiên vị đặc biệt dành cho Hiền phi. Thêm vào đó, sau khi dùng thuốc, Hiền phi càng trở nên diễm lệ hơn, hoàng thượng càng thêm sủng ái nàng ta.

Bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ về phía Lư tài nhân. Hoàng thượng muốn tống Lư Tòng Linh vào lãnh cung. Lư Tòng Linh khổ sở cầu xin hoàng thượng: "Hoàng thượng, xin ngài minh xét! Thiếp thân không hề làm chuyện đó!"

Thế nhưng, trong mắt hoàng thượng chỉ có Hiền phi, hắn hoàn toàn làm ngơ trước những lời thỉnh cầu của nàng ấy.

Lòng ta nặng trĩu. Từ xưa đến nay, các bậc đế vương đều vô cùng kỵ húy chuyện bùa ngải, hoàng thượng thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót.

Khung cảnh này thật quen thuộc. Ta bước lên phía trước tâu: “Hoàng thượng, chuyện này có điểm kỳ lạ. Lư tài nhân không phải là người ngu ngốc. Nếu nàng ấy muốn hãm hại Hiền phi, thì đã không bỏ con rối vào trong chậu hoa phượng tiên mà mình tặng. Như vậy, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là nàng ấy."

Hiền phi hừ lạnh một tiếng: "Cho dù không phải Lư tài nhân làm, thì cũng là do nàng ấy tắc trách, mang cái thứ có bùa ngải này đến Lạc Hoa cung của ta."

Ta tranh luận đến cùng: "Hiền phi nương nương, Lư tài nhân tặng hoa phượng tiên cho người, đã là chuyện của bảy ngày trước. Vậy con rối này rốt cuộc là đã có sẵn từ lúc tặng hoa, hay là đến Lạc Hoa cung của người mới có? Bây giờ chẳng ai có thể nói rõ được."

Hiền phi nhướng mày: "Trình Tiệp dư có ý gì? Ý của ngươi là, bản cung cố tình nhét con rối vào, để hãm hại Lư tài nhân?"

Tuy rằng ta cảm thấy khả năng đó không phải là không thể, nhưng trước mặt hoàng thượng, ta đương nhiên không thể nói thẳng ra như vậy.

"Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ muốn nói, chỉ dựa vào việc hoa phượng tiên là do Lư tài nhân tặng, thì không đủ để khép tội nàng ấy."

Ta cầm con rối lên, lật đi lật lại xem xét kỹ lưỡng, nhưng vẫn không tìm ra điểm gì khác thường.

Ta lại xin một cây kéo đến. Rạch đường chỉ khâu con rối, bên trong là nhồi đầy vụn vải.

"Hoàng thượng, thần thiếp có chứng cứ để chứng minh con rối này không phải do Lư tài nhân bỏ vào."

Lư tài nhân nhìn ta với ánh mắt đầy hy vọng. Hiền phi thì tỏ ra không mấy để tâm.

Hoàng thượng: "Vậy hãy nói trẫm nghe xem."

Ta đổ hết vụn vải nhồi trong con rối ra, nhặt một mảnh vải nhỏ lên: "Hoàng thượng xem đây ạ, loại vải này là hỏa hoán bố, là vật phẩm được các nước phiên bang tiến cống. Trong cung, trừ hoàng thượng ra, chỉ có hoàng hậu và Hiền phi mới có một ít. Thần thiếp thân là Tiệp dư, còn không có được, huống chi là Lư tài nhân."

Hoàng thượng nhận lấy mảnh vải, sai người lấy nến đốt thử. Hỏa hoán bố không những không cháy, mà vết bẩn trên vải còn biến mất.

Hoàng thượng: "Quả thật là hỏa hoán bố, xem ra chuyện này không liên quan đến Lư tài nhân."
 
Thâm Cung
Chương 18: Chương 18



Không liên quan đến Lư tài nhân. Vậy hai vị nương nương có hỏa hoán bố, một là hoàng hậu, một là Hiền phi, dù là ai cũng không thể dễ dàng đụng đến.

Hoàng thượng: "Dư Bảo, trẫm giao chuyện này cho ngươi, nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau giật dây."

Dư Bảo: "Vâng, nô tài nhất định sẽ tận lực điều tra."

Nghe thấy mình không có tội, Lư tài nhân kiệt sức, suýt nữa thì ngã xuống.

Ta vội đỡ Lư tài nhân dậy.

"Hoàng thượng, thần thiếp thấy Lư tài nhân ăn cá thì nôn mửa, nếu thần thiếp đoán không sai, thì nàng ấy đã có thai rồi."

Hoàng thượng cuối cùng cũng có chút động lòng: "Mau đỡ Lư tài nhân ngồi xuống, gọi thái y đến."

Thái y bắt mạch, quả nhiên là đã có thai. Trong lúc cao hứng, hoàng thượng đã khôi phục lại vị trí Mỹ nhân cho Lư Tòng Linh, xem như là bù đắp cho nàng ấy.

Hiền phi nghiến răng nghiến lợi vì hận. Lư Tòng Linh thì vô cùng cảm kích ta.

"May mắn có tỷ tỷ, nếu không hôm nay muội đã mất mạng rồi."

Cách nàng ấy thể hiện lòng biết ơn, là tặng cho ta số lượng vàng nén nhiều hơn lần trước. Ta biết nàng ấy không thiếu tiền, nên cũng không khách sáo từ chối.

Sau chuyện hoa phượng tiên, Lư Tòng Linh đã nguội lạnh lòng với hoàng thượng.

Nàng ấy an tâm dưỡng thai. Chỉ mong sinh được đứa con khỏe mạnh, rồi nuôi dạy nên người.

Lư Tòng Linh nghĩ như vậy, nhưng Giang Hiền phi lại không nghĩ thế. Ta nhận được tin, Giang Hiền phi muốn hãm hại đứa con của Lư Tòng Linh.

Ta vội báo tin cho Lư Tòng Linh. Nàng ấy càng thêm cẩn trọng, ít khi ra khỏi phòng. Ngay cả việc thỉnh an hoàng hậu, nàng ấy cũng xin nghỉ. Khó khăn lắm mới đợi đến khi đứa bé đủ tháng. Lư Tòng Linh trải qua ca sinh tử, sinh xong thì ngất đi. Nàng ấy còn chưa tỉnh lại, Giang Hiền phi đã bắt đầu giở trò.

Giang Hiền phi đến tìm hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp là phi tần có địa vị cao trong cung. Trình Tiệp dư chỉ là một Tiệp dư chính tứ phẩm mà đã có hoàng tử. Thần thiếp đây, vị cư phi vị tòng nhị phẩm, cũng muốn được nuôi dưỡng một đứa trẻ."

Trong cung hiện tại chỉ có hai đứa trẻ. Đó là đại hoàng tử và nhị hoàng tử mới được Lư mỹ nhân sinh hạ.

Việc Giang Hiền phi đột nhiên muốn nhận nuôi một đứa trẻ, rõ ràng là nhắm vào nhị hoàng tử của Lư mỹ nhân.

Vậy mà hoàng thượng lại cho rằng những lời Giang Hiền phi nói là có lý. Theo quy củ tổ tông, phi tần có địa vị thấp không được phép nuôi dưỡng con cái. Đáng thương Lư mỹ nhân, vừa tỉnh dậy đã hay tin dữ này. Nàng ấy không màng đến việc ở cữ không được ra ngoài, chạy ngay đến Vĩnh Hòa cung cầu cứu ta.

"Tỷ tỷ hãy giúp muội, tỷ tỷ có thể nhận nuôi nhị hoàng tử được không? Để tỷ tỷ nuôi dưỡng, muội mới có thể yên tâm. Con của muội... mới sinh ra, chỉ vừa mới biết khóc, nếu bị đưa đến chỗ Hiền phi, muội sợ nó không sống được bao lâu."

Ta cũng từng bị Hiền phi hãm hại đến mất con. Ta hoàn toàn có thể thấu hiểu nỗi lòng của Lư mỹ nhân. Nhưng ta chỉ là một Tiệp dư chính tứ phẩm.

Còn thấp hơn Giang Hiền phi đến ba bậc, hơn nữa ta còn đang nuôi dưỡng đại hoàng tử. Vậy thì lấy gì để tranh giành với Giang Hiền phi?

Ta chỉ có thể giúp Lư mỹ nhân nghĩ ra một chủ ý: "Muội muội, muội mau đi cầu xin hoàng hậu, để nàng ấy đứng ra nhận nuôi đứa trẻ này."

Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, địa vị còn cao hơn Hiền phi, lại cũng chưa có con. Chỉ cần hoàng hậu muốn, Hiền phi không thể nào tranh giành được.

Lư mỹ nhân có chút do dự. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi cầu xin hoàng hậu.

Lúc rời khỏi, Lư mỹ nhân vấp phải bậc cửa, suýt nữa thì ngã nhào. Ta liền cho người khiêng kiệu của mình ra, để nàng ấy ngồi kiệu sang đó.

Những gì ta có thể giúp chỉ có vậy.

Hoàng hậu kịp thời đến. Giành lại được quyền nuôi dưỡng nhị hoàng tử.

Hiền phi lại tỏ ra vô cùng đắc ý: "Các ngươi tưởng mình thắng rồi sao? Bổn cung chờ xem các ngươi khóc."

Nghe những lời của Giang Hiền phi, Lư mỹ nhân vô cùng bất an. Nàng ấy giờ như chim sợ cành cong, ta chỉ có thể ra sức an ủi nàng ấy.

“Giang Hiền phi có lẽ chỉ là đang hù dọa mà thôi._Muội muội cứ an tâm ở cữ, dưỡng cho khỏe người đã."
 
Thâm Cung
Chương 19: Chương 19



Nhưng là một người mẫu thân, Lư mỹ nhân biết con trai mình gặp nguy hiểm, sao có thể yên lòng dưỡng bệnh.

Ngày nào Lư mỹ nhân cũng chạy sang cung hoàng hậu một chuyến. Chỉ khi thấy nhị hoàng tử khỏe mạnh, nàng ấy mới yên tâm. Hễ nhị hoàng tử hắt hơi một cái, nàng ấy liền ở lì cả ngày trong cung hoàng hậu.

Vì thế, hoàng hậu có chút bất mãn với Lư mỹ nhân. Hoàng hậu phàn nàn với ta: "Bản cung tốt bụng giúp Lư mỹ nhân giành lại đứa bé từ tay Giang Hiền phi, thế mà nàng ấy bây giờ lại thế này, ngày nào cũng canh giữ trong cung ta, là không tin tưởng bản cung sao?"

Ta đành phải khuyên nhủ hoàng hậu: "Nương nương, Lư mỹ nhân cũng chỉ là quá thương con thôi, nhị hoàng tử còn nhỏ quá, cần phải được chăm sóc cẩn thận."

Ta nhìn về phía Lạc Hoa Cung: "Nương nương, người còn nhớ lời Giang Hiền phi đã nói không? Người tuyệt đối không được có hiềm khích với Lư mỹ nhân, để Giang Hiền phi thừa cơ trục lợi."

Ta đã phải hết lời khuyên giải, hoàng hậu mới nguôi giận, sau đó lại trách mắng đám nhũ mẫu và cung nữ hầu hạ Nhị hoàng tử, dặn dò chúng phải hết sức cẩn thận.

Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ mọi chuyện vẫn quá muộn. Nhị hoàng tử qua đời vào ngày hôm sau. Lư Tòng Linh tìm đến hoàng thượng, đòi lại công đạo cho Nhị hoàng tử.

Rõ ràng là nàng đã mất hết niềm tin vào hoàng hậu. Ta vội vã đến chỗ hoàng hậu để hỏi rõ ngọn ngành.

Hoàng hậu cũng vô cùng ấm ức: "Mấy ngày nay Nhị hoàng tử cứ khóc suốt, ta đã bảo người hầu nghĩ cách dỗ dành. Ta thật không ngờ, nhũ mẫu lại cho nó uống thuốc an thần. Lư mỹ nhân ngày nào cũng đến thăm, thấy con ngủ thì bảo đừng làm phiền, nên cũng không nhận ra điều gì bất thường. Càng không ngờ, Nhị hoàng tử khóc không ngừng là vì nổi ban. Hôm qua được muội nhắc nhở, ta đã đặc biệt đến xem, thì thấy Nhị hoàng tử thở dồn dập, liền lập tức cho gọi thái y. Kết quả là các thái y loay hoay nghiên cứu đơn thuốc, thuốc sắc xong Nhị hoàng tử lại không uống được. Sau đó thái y bảo nhũ mẫu uống thuốc sắc rồi cho Nhị hoàng tử b.ú sữa, nhưng Nhị hoàng tử đến sữa cũng không nuốt nổi nữa.”

"Lư mỹ nhân trách ta không báo cho nàng sớm hơn. Sao nàng không tự trách mình ngày nào cũng đến thăm Nhị hoàng tử mà chẳng phát hiện ra điều gì bất thường?"

Điều ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Ta hỏi hoàng hậu: “Đã bắt được nhũ mẫu đã cho Nhị hoàng tử uống thuốc chưa?"

Hoàng hậu lúc này mới sực tỉnh: "Mạt Quyên, mau phái người đi khống chế nhũ mẫu ngay lập tức!"

Mạt Quyên vội vã rời đi, rồi nhanh chóng quay trở lại báo cáo: "Bẩm nương nương, nhũ mẫu đã tự sát rồi ạ!"

Ta và hoàng hậu nhìn nhau, không khỏi bàng hoàng. Quả nhiên, chúng ta đã trúng kế của Hiền phi rồi!

Nhũ mẫu đã chết, vậy là không còn chứng cứ nào nữa. Hoàng hậu khó lòng mà rửa sạch được hiềm nghi này.

Hoàng thượng trách tội hoàng hậu trông nom không chu toàn, phạt nàng hai tháng bổng lộc, đồng thời lệnh cho nàng phải tịnh dưỡng trong cung hai tháng.

Lư mỹ nhân cũng chính thức đoạn tuyệt quan hệ với hoàng hậu. Trùng hợp thay, Thái hậu lúc này lại bệnh nặng, Lư mỹ nhân liền xin đến am ni cô để chăm sóc Thái hậu.

Sau đó, hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật không ngờ, cuối cùng vẫn là trúng kế của Hiền phi."

Ta liền phái người đi điều tra. Quả nhiên, vị thái y đã bắt mạch cho Lư mỹ nhân, thực sự có mối quan hệ mờ ám với Hiền phi.

Hiền phi từ lâu đã biết đứa trẻ không sống được bao lâu, nhưng vẫn cố tình muốn nhận nuôi. Nàng ta biết rõ chúng ta sẽ không để nàng ta nuôi đứa trẻ. Mục đích thực sự của nàng ta là để hoàng hậu nuôi đứa trẻ.

Thái hậu lâm bệnh nặng, không qua khỏi.

Không lâu sau, bà băng hà.

Trong thời gian tổ chức tang lễ cho Thái hậu, ta đã gặp lại mẫu thân. Người giả vờ đau buồn đến ngất xỉu, ta vội vàng dìu người vào phòng nghỉ.

Hai mẫu tử cuối cùng cũng có được chút thời gian riêng tư để trò chuyện. Ta bảo Đại hoàng tử đến hành lễ với mẫu thân. Rồi nói với người rằng ta sống rất tốt trong cung, người không cần phải lo lắng.
 
Back
Top Bottom