- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 626,026
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không? - Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
[115.116.117] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[115.116.117] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[115] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Trò Chơi Bút Tiên (2)********Vương Hằng Kiệt dùng tay trái lau mồ hôi, đột nhiên có chút hối hận khi tham gia trò chơi này, đáng ra cậu nên kiên định không để bọn họ rủ rê.Lão đại giành hỏi trước Lâm Linh: "Bút tiên, bút tiên, tương lai tôi có phải là người có tiền không?"
Nói ra thì lão đại hỏi như vậy chỉ cho vui mà thôi, chủ yếu là muốn dò xét bút tiên.
Cậu cảm thấy nào có bút tiên nào xuất hiện nhanh như vậy chứ.
Nói không chừng là có người trong đám đang giở trò muốn dọa bọn họ mà thôi.Bút động, sau đó chầm chậm di chuyển tới từ 'Không'.Lão đại nhíu mày, mặc dù là đùa nhưng hiển nhiên trong lòng vẫn có chút mất hứng, dù sao thì không có ai hi vọng tương lai mình là kẻ nghèo khó cả.Lão đại bĩu môi nhìn Lâm Linh: "Em hỏi đi!"
Lâm Linh tôn kính hơn lão đại mấy phần, cô thận trọng hỏi: "Bút tiên, bút tiên, năm thứ tư đại học tôi thi khảo sát chuyển trường có thành công không?"
Cây bút lắc lư một cái, vẫn vòng quanh chữ 'Không'.Mặt Lâm Linh xụ xuống, trường cô đang học không phải trường điểm, chỉ là một trường bình thường mà thôi, thế nhưng thành tích học tập của cô trước nay rất tốt, chẳng qua kết quả kỳ thi đại học không tốt lắm nên mới phải vào trường hạng hai.
Vì thế cô vẫn luôn muốn vượt qua kì thi khảo sát để vào được trường mình thích.Nào ngờ, kết quả lại thế này!Lão đại thấy vậy thì cười nói: "Được rồi, đừng bĩu môi, không phải thật mà, em tin gì chứ? ?"
Liên tiếp hai lần 'Không' đã làm lão đại hoàn toàn tin tưởng nhất định là có người trong nhóm đang chọc bọn họ.Lâm Linh nghe vậy thì trợn trừng mắt, nhỏ giọng nói: "Im miệng, không thể bất kính với bút tiên."
Lão đại chậc một tiếng nhìn bốn người còn lại, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang giở trò.Đến phiên lão nhị đặt câu hỏi, lão nhị thực thành kính hỏi một câu: "Bút tiên, bút tiên, tôi và bạn gái Tiểu Ưu có thể bên nhau dài lâu không?"
Lão nhị rất thích Tiểu Ưu, đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.Bút động, lại một lần nữa là chữ 'Không'.Lúc này, ngay cả lão nhị cũng đen mặt: "Cái trò quỷ gì đây!"
Cậu đang định nói không chơi nữa rồi rút tay lại thì bị Lâm Linh giữ chặt tay, gầm nhẹ: "Cậu muốn chết thì cũng đừng kéo tụi tôi theo."
Lão đại bất mãn: "Rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ vậy?
Cứ cố ý kéo bút vào chữ Không, đừng có đùa vậy nữa, thật quá đáng."
Vương Hằng Kiệt dùng tay còn lại lau mồ hôi trán, kinh kinh sợ sợ nói: "Tôi không động, là cây bút tự mình động."
Tiểu Ưu dán chặt người lão nhị, cứ hệt như một con thỏ kinh hoảng: "Mình cũng không có động."
Lão đại biết hai người có lá gan nhỏ như gan thỏ, tự nhiên sẽ không giở trò bịp bợm, Lâm Linh cùng lão nhị cũng không có khả năng, không có lý nào lại tự đưa mình vào chỗ khó như vậy, chỉ còn lại lão tứ mà thôi.Lão tứ trợn mắt: "Có ý gì?
Ông nghi tôi giở trò quỷ à?"
Lão đại nói: "Không có, chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi!"
Lão tứ thở phì phò: "Được rồi, vậy tới phiên tôi hỏi, bút tiên, bút tiên, xin hỏi năm nay tôi sẽ có bạn gái sao?"
Lúc hỏi vấn đề này, lão tứ kì thực không ôm quá nhiều hi vọng, bởi vì cậu đã độc thân hơn hai mươi năm rồi.Kết quả lần này cây bút chuyển tới chữ 'Có'.Lần này không chỉ lão đại mà những người khác cũng có ánh mắt kỳ dị, lão tứ còn chưa kịp vui vẻ, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy rất khó chịu: "Làm gì vậy?
Cũng có phải do tôi làm đâu!
Người khác hỏi cũng sẽ có thôi!"
Lão đại hất cằm bảo Vương Hằng Kiệt hỏi, Vương Hằng Kiệt không nghĩ ra vấn đề để hỏi, đầu óc rất hỗn loạn, vì thế tùy tiện hỏi sau này A Hoàng nhà tôi còn sinh bảo bảo nữa không?Chó mẹ sẽ sinh con rất nhiều lần, cho dù lớn tuổi, bốn năm năm không sinh nhưng thỉnh thoảng sẽ trúng vố một lần.Thế nhưng bút tiên lại di chuyển tới chữ 'Không'.Vương Hằng Kiệt nhịn không được suy nghĩ miên man, A Hoàng nhà cậu chỉ mới năm tuổi, theo lý thì còn phải sinh thêm bảo bảo mới đúng, tại sao lại là không?
Này không phải muốn trêu cậu sao?Không chỉ Vương Hằng Kiệt, những người khác cũng nghĩ vậy, Vương Hằng Kiệt thường xuyên nói về A Hoàng nhà mình, mọi người đều biết gần đây A Hoàng vừa mới sinh một ổ chó con.
Mặc dù không biết chó mang thai sinh con theo tuần hoàn nào, thế nhưng nghe Vương Hằng Kiệt nói con chó mẹ kia chỉ mới năm tuổi mà thôi, hiển nhiên trong mấy năm sắp tới khẳng định sẽ tiếp tục có bảo bảo, làm sao lại không có được chứ, rõ là không khoa học.Vương Hằng Kiệt có chút lo lắng: "Bút tiên, bút tiên, ý của người là A Hoàng nhà tôi sẽ xảy ra chuyện sao?"
Bút dời tới chữ 'Đúng'.Tâm Vương Hằng Kiệt lạnh ngắt, sao có thể như vậy?
A Hoàng nhà cậu sẽ xảy ra chuyện sao?
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Lúc nào?
Vương Hằng Kiệt hoảng loạn không thôi.Lão nhị sớm đã tích tụ một bụng lửa giận, thấy có người ngay cả một con chó cũng không buông tha lập tức phát giận: "Lão tứ, ông quá đáng rồi đấy, con chó nhà lão tam đâu có làm gì chọc đến ông, ông thế mà nguyền rủa nó chết đi à?"
Lão tứ thực sự không thể giải thích được: "Có phải tôi làm đâu?
Tôi làm sao biết chó nhà lão tam có xảy ra chuyện hay không chứ?
Ông bị bệnh à, sao chứ nhắm vào tôi vậy?"
"Tôi nhắm ông?
Sao ông không tự hỏi lại mình đi, vì sao tôi lại nhắm vào ông chứ?
Cả đám chúng ta nhiều người như vậy chẳng có ai hỏi được kết quả tốt, kết quả ông thì tốt đẹp ngoài mong đợi, ông nói ông không giở trò quỷ thì rốt cuộc là ai chứ?"
Lão tứ cũng giận, tay nắm bút phát run: "Ông đừng có quá đáng, mấy vấn đề đó có phải tôi hỏi đâu, trả lời cũng không phải là tôi, ông hỏi bút tiên ấy, hỏi tôi có tác dụng gì?
Hơn nữa không phải bạn gái ông còn chưa hỏi sao?
Sao ông không chờ xem cô ấy nhận được đáp án gì?"
"Được rồi, được rồi, đừng ồn ào, không thể bất kính trước mặt bút tiên."
Lâm Linh thực sự bị đám con trai này chọc tức chết, bộ họ không sợ bút tiên giận sao?"
Tiểu Ưu, em hỏi đi!"
Lão nhị giận đùng đùng đụng Tiểu Ưu một cái.Biểu cảm Tiểu Ưu như đưa đám, sợ sệt nói: "Em không muốn, chúng ta đừng chơi nữa!"
"Đừng sợ, có anh ở đây!
Em cứ hỏi đi."
Lão nhị dỗ dành cô.Tiểu Ưu khóc thút thít, sau đó tùy tiện hỏi một vấn đề: "Cuối học kỳ này tôi có thể giành được học bổng không?"
Gia cảnh Tiểu Ưu không tính là đặc biệt tốt, tiền học phải luôn vay mượn, học bổng thực sự rất quan trọng đối với cô.
Thế nhưng thành tích học tập của cô khá bình thường nên không thể nào giành được học bổng.Đúng như dự đoán, bút dừng lại ở chữ 'Không'.Tiểu Ưu kỳ thực không cảm thấy thất vọng, bởi vì từ khi khai giảng tới nay cô chưa từng nhận được học bổng.Thế nhưng lão nhị giống như chộp được chuôi, cứ chỉ lão tứ nói lão tứ giở trò quỷ.Lão tứ thực muốn chửi tục, trong đầu ông chứa toàn là phân à?
Ban đầu đã nói là mời bút tiên, mời về rồi thì mấy câu trả lời này không phải bút tiên đáp thì ai đáp chứ?Lão tứ không muốn gây chiến, dù sao vẫn còn chưa đưa bút tiên đi, thế nhưng lão đại cùng lão nhị không chịu buông tha, cứ châm chích nói cậu không phúc hậu, nói cậu lén giở trò quỷ, lão tứ phẫn nộ tới muốn hất bàn.Lâm Linh mặc dù cũng có chút khó chịu nhưng dù sao bút tiên vẫn còn ở đây, cô cũng không muốn xảy ra sự cố nên nói: "Nếu mọi người không muốn hỏi nữa thì chúng ta đưa bút tiên đi đi!"
Lão nhị cười lạnh: "Đưa cái gì mà đưa, bút tiên căn bản không có tới, muốn đưa cũng là đưa lão tứ!"
"Lão nhị, ông đừng có quá đáng, tôi chịu đựng ông đủ rồi đấy, ông đừng có được voi đòi tiên."
Tình cảm của bốn người vốn cũng bình thường, ban đầu lão nhị cùng lão tứ cùng yêu thích Tiểu Ưu, khi đó lão tứ còn thấp thỏm nhờ ba người trong phòng bày mưu tính kế.Kết quả làm người ta không ngờ được là đảo mắt một cái lão nhị đã ở chung một chỗ với Tiểu Ưu, mà Tiểu Ưu căn bản không biết chuyện lão tứ thích mình.
Đối với lão tứ thì đây là một hành vi phản bội.
Rõ ràng cậu đã nói rõ với mọi người, thế mà lão nhị thế mà giở trò sau lưng.
Nếu như ban đầu lão nhị chịu nói rõ ràng thì lão tứ cũng không nói gì, cạnh tranh công bằng mà thôi, mình không bằng người ta, có thua cũng không có lời nào để nói.Thế nhưng lão nhị ngoài mặt giả vờ bày mưu giúp nhưng lại ngấm ngầm giở trò, thực sự làm lão tứ khinh thường.Cũng vì chuyện này mà lão nhị mới nghĩ rằng lão tứ đã giở trò với bút tiên, cố ý dời bút tới chữ 'Không'.Gió bên ngoài thổi ngày càng lớn, vù vù, Vương Hằng Kiệt nghe mà run rẩy, lắp bắp mở miệng: "Mọi người đừng cãi, trước tiên đưa bút tiên đi đi đã!"
Bút tiên vẫn còn ở đây, mọi người sao có thể ồn ào cãi nhau như vậy chứ?Lão nhị cười lạnh: "Ông bị ngu à?
Lão tứ nguyền rủa chó nhà ông mà ông còn bên nó?"
Vương Hằng Kiệt thực sự muốn quỳ lạy: "Lão nhị, ông đừng nói nữa, trước tiên cứ đưa bút tiên đi đi!
Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao?"
Lão nhị ương ngạnh: "Tôi không đưa, để tôi xem xem bút tiên lão tứ này làm sao làm người ta xảy ra chuyện được!"
Nói xong, lão nhị bất ngờ buông lỏng tay.Lâm Linh lập tức tức giận mắng to: "Ông có bệnh à?
Đã nói trước khi đưa bút tiên đi thì tuyệt đối không thể buông tay!
Ông muốn chết cũng đừng có kéo tụi tôi theo!"
Vừa nói xong, trong phòng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, giấy trên bàn bị thổi bay, chỉ còn lại một cây bút cạch một tiếng rớt xuống bàn.Không khí trở nên an tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc hoảng sợ của mọi người.Qua một hồi lâu, rốt cuộc là tiếng khóc thút thít của Tiểu Ưu phá vỡ yên lặng: "Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Có phải bây giờ không có cách nào đưa bút tiên đi nữa không?"
Lâm Linh nổi trận lôi đình: "Còn không phải nhờ bạn trai tốt của bà à, đang yên đang lành tự dưng nổi điên."
Lão đại mặc dù cũng có chút lo lắng nhưng vẫn cảm thấy khả năng lão tứ giở trò tương đối lớn: "Được rồi, trên đời này làm gì có nhiều bút tiên như vậy, em đừng lo lắng chi cho mệt!"
Lâm Linh tức giận đạp lão đại một cái: "Tôi đúng là xúi quẩy cùng cực mới cùng đám ngu mấy người chơi trò mời bút điên."
Nói xong, cô nàng mở cửa bỏ đi.Lão tứ lạnh lùng nhìn mọi người: "Là lão nhị tạo nghiệt, đừng có đổ tội lên đầu tôi.
Nếu như bút tiên đại nhân có linh, xin người hãy nhìn rõ mọi việc, tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn tôn kính người.
Chẳng qua có vài người vẫn luôn cố tình gây hấn, nếu người tức giận thì xin hãy tìm tới mấy người đó."
Lão nhị a một tiếng: "Tao ngu mới tin trò quỷ của mày!"
Nói xong, gã kéo tay Tiểu Ưu: "Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá."
Tiểu Ưu đỏ mắt gật đầu: "Ừm!"[end 115][116] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Xảy Ra Chuyện (1)********Phòng ký túc xá mất đi ba người, bầu không khí nhanh chóng trầm tĩnh lại, Vương Hằng Kiệt cuối cùng cũng lộ ra kinh hãi, lão đại cảm thấy chuyện này là lão tứ làm vì muốn chia rẽ lão nhị cùng Tiểu Ưu, hoặc muốn hai người cảm thấy ngột ngạt, thế nhưng bút tiên dù sao cũng là chuyện rất huyền huyễn, một màn xảy ra vừa nãy vẫn làm cậu có chút chíp bông."
Được rồi, cũng hơn nửa đêm rồi, tắm đi rồi ngủ!"
Lão đại cầm quần áo đi tới phòng tắm.Vương Hằng Kiệt vẫn còn nghĩ tới chuyện A Hoàng nhà mình, than than thở thở ngồi bên mép giường bất động.Lão tứ nghẹn một bụng lửa giận nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương Hằng Kiệt, nhịn không được hỏi: "Nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?"
Vương Hằng Kiệt ngẩng đầu có chút lo lắng nói: "Tôi nghĩ tới A Hoàng nhà tôi, tôi sợ nó thật sự sẽ xảy ra chuyện!"
Lão tứ cười: "Ông không nghĩ tôi giở trò quỷ như đám kia à?"
Vương Hằng Kiệt thành thực lắc đầu: "Không, tôi biết ông không phải người như vậy."
Đúng vậy, bằng không cũng không vì Tiểu Ưu thích lão nhị mà không phanh phui chuyện lão nhị ăn trộm chiến lược để chiếm đoạt tâm tư thiếu nữ.Lão tứ chép môi ngồi xuống bên cạnh Vương Hằng Kiệt, vỗ vai cậu một cái: "Trong phòng ngủ này, tôi chỉ thích có mỗi mình ông."
Vương Hằng Kiệt ngây ngốc cười một tiếng, cười xong thì lại bắt đầu ủ dột.Lão tứ nói: "Được rồi, đừng có làm mặt đưa đám nữa!
Mặc dù không phải tôi giở trò nhưng ai biết có phải bút tiên tới thật hay không, hay chỉ là ai đó trong đám cố ý giở trò.
Tắm rửa ngủ nghỉ đi, ngày mai còn có lớp!"
Mặc dù ngoại trừ Lâm Linh thì tất cả mọi người đều không để chuyện bút tiên này trong lòng, thế nhưng Vương Hằng Kiệt vẫn có chút bất an.Cuộc sống chậm rãi trôi qua, cách ngày bọn họ chơi bút tiên đã qua một tuần lễ.
Suốt khoảng thời gian này Lâm Linh vẫn luôn thấp thỏm bất an, sợ bị bút tiên trả thù.
Lão đại thấy dáng vẻ kính sợ của cô thì cảm thấy buồn cười.Chuyện đêm đó giống như hòn đá ném vào mặt hồ tạo thành chút gợn sóng rồi biến mất không thấy đâu nữa.Đến tối thứ bảy, lúc lão nhị tới phòng tắm thì nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài áo trắng ở trong gương, đối phương nhìn gã mỉm cười, lộ ra gương mặt xinh đẹp cùng cái miệng rất qủy dị.Cái miệng kia rất lớn, lúc hé ra tựa hồ có thể nuốt trọng một người.
Cứ hệt như phim kinh dị vậy, từ trong gương có một cái đầu lú ra, lúc cái miệng há to, lão nhị thậm chí nghĩ rằng đó là một cái hố đen chuẩn bị cắn nuốt mình.Lão nhị hoảng sợ rú lên, sau đó co cẳng chạy.
Lão nhị mới vừa tắm xong, sàn phòng tắm đầy nước nên bị trượt chân ngã nhào xuống đất, đau tới kêu la ỏm tỏi.Tiếng kêu la thê lương của lão nhị dọa ba người trong phòng giật mình, lật đật chạy tới mở cửa phòng tắm, chỉ thấy lão nhị trần truồng nằm sõng soài trên sàn ôm mông kêu gào, sắc mặt cũng trắng bệch."
Sao vậy?
Tắm bị trượt chân à?"
Lão đại to con định kéo lão nhị đứng dậy, kết quả vừa đụng tới lão nhị đã la ỏm tỏi, lão đại sợ quá không dám kéo nữa."
Có quỷ, có quỷ!"
Lão nhị vừa đau lại vừa sợ, túm chặt tay lão đại."
Quỷ đâu?
Quỷ ở đâu?"
Vương Hằng Kiệt có lá gan nhỏ nhất, bị dọa tới muốn nhảy cẩng lên dáo dác nhìn xung quanh, phòng tắm chỉ lớn có bây nhiêu, ánh đèn sáng choang, ngoại trừ bóng dáng nhóm bọn họ thì không còn bất kỳ thứ gì khác.Lão tứ dựa cửa xem kịch vui: "Có phải ông chưa tỉnh ngủ nên mớ không?"
Giờ phút này lão nhị căn bản không có tâm tình tranh cãi với lão tứ, trong lòng gã là một đống chíp bông, cảnh tượng vừa nãy quá đáng sợ, gã run run ngón tay chỉ về phía tấm gương: "Quỷ ở trong gương, nó há to miệng muốn ăn tôi!"
Nghe vậy, cả ba người đồng loạt nhìn về phía tấm gương.Mặt gương dính đầy hơi nước, chỉ có phần trung gian giống như bị người ta dùng tay lau đi, Khoảng gương bị lau sạch hơi nước kia phản chiếu bóng dáng đám bọn họ, bình thường soi gương có hình ảnh thế nào thì hiện giờ vẫn thế ấy, hoàn toàn không có gì khác biệt.
Nào có chuyện xuất hiện quỷ quái.Vương Hằng Kiệt gãi gãi đầu: "Không có gì cả!"
Lão tứ giễu cợt: "Haiz, nói không chừng là có vài người làm chuyện trái lương tâm nên lúc soi gương thấy mình rồi tự giật mình."
Lão nhị căm hận nhìn lão tứ, lại nghiêng đầu nhìn lão đại: "Ông tin tôi đi, tôi thật sự không có nói láo!"
Lão đại có chút do dự, bởi vì chính gã cũng không nhìn ra chỗ nào không đúng, gã nói: "Được rồi, trước tiên không nói tới chuyện này, tôi đỡ ông dậy."
Nói xong, lão đại cẩn thận đưa tay đỡ lão nhị, thế nhưng lão nhị vừa động một cái thì phần xương cụt lập tức truyền tới cảm giác đau tê tái làm gã đau tới kêu cha gọi mẹ.Lão đại nhất thời không dám động nữa, không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho 120 kêu xe cứu thương.Sau đó lão nhị chỉ mặc mỗi cái quần lót... trần truồng bị khiêng lên xe cứu thương, hơn nữa còn là trước mặt mọi người.
Lão tứ không thèm đưa quần áo cho lão nhị che, lão tứ lại càng hi vọng lão nhị bị mất mặt.
Lão đại thì bận bịu gọi điện cho chủ nhiệm lớp cùng giáo viên hướng dẫn, mặc dù là người đi cùng lão nhị tới bệnh viện nhưng lại không chú ý tới chi tiết này.Vương Hằng Kiệt có nghĩ tới nhưng bị lão tứ ngăn cản không cho động, Vương Hằng Kiệt kinh kinh sợ sợ đành từ bỏ, lão nhị tức giận trợn mắt mắng hai bọn họ.Xe cứu thương rú còi chạy đi, đám nam sinh trong ký túc xá vẫn còn hưng phấn đứng bát quái, mặc dù nam sinh ở trần là chuyện rất bình thường, thế nhưng ngã dập mông bị đưa đi cấp cứu thực sự hiếm thấy.Sáng hôm sau Tiểu Ưu mới biết chuyện lão nhị vào bệnh viện, đêm qua lão đại chỉ báo chuyện này cho Lâm Linh biết mà thôi, nhóm bọn họ không có số điện thoại của Tiểu Ưu nên không biết làm sao thông báo.Mà Lâm Linh đêm đó lại cùng bạn chơi ở KTV nên không nhận được điện thoại của lão đại, sau khi thấy cuộc gọi nhỡ của lão đại cùng tin nhắn trên Wechat mới biết.Lúc đó đã khá khuya, cô gái ngoan như Tiểu Ưu sớm đã ngủ rồi, vì thế Lâm Linh chỉ gửi tin wechat chứ không gọi điện đánh thức Tiểu Ưu.Sau khi biết chuyện, Tiểu Ưu rất lo lắng gọi điện cho Lâm Linh.
Tối qua Lâm Linh ca hát suốt đêm, hiện giờ đã tắt điện thoại ngủ bù nên Tiểu Ưu không gọi được, chỉ đành lo lắng đi tới đi lui dưới lầu ký túc xá nam... hi vọng gặp được nam sinh cùng lớp rồi nhờ bọn họ lên gọi bạn cùng phòng với lão nhị giúp mình.Vừa vặn gặp được lão tứ mặc quần đùi từ ký túc xá đi ra đi mua đồ ăn sáng, ánh mắt Tiểu Ưu sáng lên, vội vàng chạy tới: "Hạ Thiên Dật, Lâm Linh nói A Phi bị ngã, tối qua đã đưa tới bệnh viện, bây giờ tình huống thế nào rồi?"
Lão tứ Hạ Thiên Dật thấy Tiểu Ưu thì khá cao hứng, thế nhưng thấy cô hỏi chuyện lão nhị đầu tiên thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất: "Oh, lão nhị à?
Lão đại theo lão nhị tới bệnh viện, tôi với lão tam chốc nữa cũng qua đó.
Nghe lão đại nói xương cụt bị gãy, cần phải nằm viện."
"Cái gì?
Nghiêm trọng đến vậy à?"
Tiểu Ưu kêu rên không thôi: "Sao có thể như vậy..."
Hạ Thiên Dật nói: "Tối qua lão nhị tắm xong thì đột nhiên hét thảm, lúc tụi tôi chạy vào thì nó bảo nó thấy quỷ."
Nói tới đây, Hạ Thiên Dật nhún vai: "Cũng không biết ảo giác hay gì, tóm lại nó cứ bảo trong gương có quỷ, bị quỷ dọa ngã nhào đến mức gãy xương cụt."
Lá gan Tiểu Ưu đặc biệt nhỏ, nghe Hạ Thiên Dật nói có quỷ thì mặt lập tức trắng bệch, Hạ Thiên Dật thấy vậy vội nói: "Giữa ban ngày ban mặt sao có quỷ được chứ!
Chắc lão nhị suy nghĩ linh tinh nhìn nhầm thôi, cậu đừng sợ!"
Tiểu Ưu mím môi gật đầu, đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Hạ Thiên Dật: "Vậy mình có thể đi cùng cậu tới thăm A Phi không?"
Hạ Thiên Dật thầm than thở trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười: "Đương nhiên là được."
Hạ Thiên Dật mua bữa sáng xong, sau đó kêu Vương Hằng Kiệt, hai người vừa đi vừa ăn, Tiểu Ưu thấy vậy thì đặc biệt áy náy nói: "Thật ra không cần gấp vậy đâu, hai cậu cứ ăn xong rồi đi."
Hạ Thiên Dật: "Không sao, tụi này thường xuyên vừa ăn vừa đi tới lớp mà.
Với lại, lão nhị cũng là bạn cùng phòng, tụi này cũng lo lắng!"
Vương Hằng Kiệt mặc dù đang kinh kinh hoảng hoảng nhưng nghe thấy lời này vẫn cảm thấy không đúng, lão tứ lo lắng cho lão nhị chỗ nào, sau khi lão nhị bị xe cứu thương chở đi, Hạ Thiên Dật lăn lộn vui vẻ ở trên giường cả nửa ngày.Nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, Vương Hằng Kiệt vẫn phụ họa theo: "Đúng đúng đúng."
Ban đầu lúc Hạ Thiên Dật theo đuổi Tiểu Ưu, Vương Hằng Kiệt cũng biết, chỉ tiếc tính tình Hạ Thiên Dật quá nội liễm nên không để Tiểu Ưu phát giác ra, sau đó thì bị lão nhị nhanh chân tới trước.Chuyện tình cảm thực sự rất khó nói.
Thành thật mà nói thì Vương Hằng Kiệt cũng cảm thấy lão nhị làm vậy là không phúc hậu, một bên ở phòng ngủ hô hào bảo lão tứ cố lên, một bên lén lút theo đuổi Tiểu Ưu, hơn nữa còn toàn dùng ý tưởng lão tứ nghĩ ra.Nếu đổi lại là cậu thì cũng tức hộc máu đi!Đến bệnh viện, lão nhị đã tỉnh, bởi vì xương cụt bị thương nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm một chỗ nên phải nhập viện quan sát.Vương Hằng Kiệt lo lắng hỏi thăm bệnh tình một chút, Hạ Thiên Dật thì chỉ làm dáng, cậu không mặt lạnh mặc kệ đã là nể mặt lắm rồi.Chuyện té dập mông đối với đàn ông có tự ái lớn thực sự là chuyện rất lúng túng, nhất là còn bị đám bạn học vây xem dáng vẻ trần truồng của mình.
Mình nguyện ý cởi trần cùng bị ép buộc là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.Vì thế khi Hạ Thiên Dật mỉm cười vui vẻ dẫn Tiểu Ưu lo lắng tới bệnh viện, lão nhị thực sự chỉ hận không thể nhào tới xé rách nụ cười trên mặt lão tứ."
A Phi, anh sao rồi?
Bác sĩ nói thế nào?"
Lão nhị cười gượng trấn an Tiểu Ưu, bởi vì ngã quá nghiêm trọng nên sau này xuất viện rồi vẫn phải nằm ở nhà tịnh dưỡng.
Bởi vì không có cách nào lên lớp nên tối qua lão nhị đã gọi điện báo cho cha mẹ, hai ông bà sẽ đón xe lên ngay.
Bởi vì bị thương không thể nhúc nhích nên rất có thể phải thuê nhà ở phụ cận chăn sóc đến khi lão nhị khỏe lại mới thôi."
Không sao không sao, rất nhanh sẽ khỏe thôi, em đừng lo lắng!"
Tiểu Ưu rơi nước mắt lả chả, gật đầu: "Hạ Thiên Dật nói tối qua anh gặp quỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có phải bút tiên tới báo thù không?"
Tiểu Ưu vẫn luôn lo sợ chuyện bút tiên nên vừa nói tới quỷ cô liền liên tưởng tới bút tiên.[end 116][117] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Xảy Ra Chuyện (2)********Nói tới con quỷ tối qua, tâm tình lão nhị thực sự không tốt, nhắc tới bút tiên thì thực sự muốn bùng nổ.Lão nhị có chút kích động nói: "Bút tiên cái gì chứ?
Chỉ là giả thôi, là lão tứ giở trò quỷ."
Một lần nữa bị vu oan, Hạ Thiên Dật tức giận: "Dựa vào cái gì nói là tôi?
Chẳng lẽ tôi là người đề nghị chơi bút tiên à?
Ông tỉnh táo lại đi, tôi giở trò thì được chỗ tốt gì chứ?"
Mấy ngày nay lão nhị tích lũy thù mới hận cũ, cộng thêm thân thể đau nhức, đầu óc hỗn loạn, lập tức phẫn nộ rống lớn: "Còn không phải vì Tiểu Ưu sao, mày ghen tị Tiểu Ưu là bạn gái tao.
Mày là cái đồ bại tướng, đồ hèn nhát, tranh không lại rồi cố ý muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu chia rẽ tụi tao."
Hạ Thiên Dật nghiến chặt răng, mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông đang điên cuồng bên kia, lạnh lùng nói: "Tiễn Phi Vũ, ông vô sỉ vừa thôi.
Đừng có nghĩ ai cũng ác tâm như mình."
"A, tao ác tâm!"
Lão nhị cười nhạt ba tiếng: "Hạ Thiên Dật, mày nghĩ mày tốt chỗ nào?
Mỗi lần thấy tao cùng Tiểu Ưu ngọt ngào, mày dám nói mày không thầm mắng trong lòng?
Mày dám nói mày không muốn chia rẽ tụi tao?"
Hạ Thiên Dật thực sự không muốn tranh luận đề tài vô vị này: "Ông là người bị thương, tôi không muốn gây gổ với ông."
Tiễn Phi Vũ giống như chộp được chuôi: "Sao?
Bị tao nói trúng tâm tư nên không dám nói đúng không?"
"Được rồi Phi Vũ, bớt tranh cãi chút đi!"
Lão đại cũng cảm thấy không nghe nổi nữa, mới đầu rốt cuộc là ai sai, Tiễn Phi Vũ không cảm thấy nhột chút nào sao?Tiểu Ưu đứng bên cạnh mờ mịt luống cuống nhìn bọn họ, có ý gì?
A Phi nói vậy là ý gì?
Hạ Thiên Dật thích cô sao?Tiểu Ưu nhớ lại lúc mới quen Hạ Thiên Dật vào năm thứ hai đại học, tính cô khá xấu hổ, khá ngượng ngùng nên lúc Hạ Thiên Dật xuất hiện ở bên cạnh, cô thực sự không dám tới gần.
Khi ấy cô rất có hảo cảm với Hạ Thiên Dật, thế nhưng có vài lời cô không dám nói ra, sợ là bản thân hiểu nhầm.Sau đó Tiễn Phi Vũ cũng xuất hiện, bắt đầu triển khai thế công kích mãnh liệt.
Tiểu Ưu kỳ thực khá bị động, thế nhưng vì Tiễn Phi Vũ tấn công mà nhóm bạn cùng phòng rất hâm mộ cô, còn giục cô mau mau đồng ý.Tính tình Tiểu Ưu rất mềm mỏng, ban đầu cô không có nhiều cảm giác với Tiễn Phi Vũ cho lắm, trong lòng cô vẫn còn nghĩ tới Hạ Thiên Dật, thế nhưng từ khi Tiễn Phi Vũ xuất hiện thì Hạ Thiên Dật không còn xuất hiện nữa.
Tiểu Ưu cảm thấy rất mất mác, cộng thêm Tiễn Phi Vũ đối xử với cô thật sự rất tốt, bạn cùng phòng cũng khuyên nhủ, thế là cô đồng ý làm bạn gái Tiễn Phi Vũ.Thế nhưng hiện giờ Tiễn Phi Vũ lại nói Hạ Thiên Dật thích cô? !
Hơn nữa nghe ý Tiễn Phi Vũ thì tựa hồ đã biết ngay từ đầu rồi... này rốt cuộc là chuyện gì?Tiểu Ưu không hiểu, cô muốn biết câu trả lời, Tiễn Phi Vũ vẫn luôn tức giận mắng chửi, mãi đến khi Tiểu Ưu nhút nhát lên tiếng gã mới giật mình phát hiện mình đã quên mất sự tồn tại của Tiểu Ưu, vì thế liền theo bản năng muốn lừa gạt cho qua chuyện."
Là vầy Tiểu Ưu, sau khi chúng ta trở thành người yêu, anh dẫn em về gặp đám bạn cùng phòng thì anh mới phát hiện hóa ra Hạ Thiên Dật cũng thích em, vì thế lần mời bút tiên đó bị đáp là Không anh mới tức giận cho là Hạ Thiên Dật giở trò quỷ."
Đã là lúc này rồi, ở ngay trước mặt mọi người đều biết rõ sự việc mà Tiễn Phi Vũ thế mà còn muốn nói dối, không chỉ lão đại, ngay cả Vương Hằng Kiệt trước nay vẫn luôn kiệm lời cũng cảm thấy quá đáng.Chuyện tình cảm là phải thẳng thắn, bạn trộm được thì khẳng định sẽ dùng trăm phương ngàn kế giấu diếm che lấp.
Thế nhưng nói dối nhiều thì sớm muộn gì cũng có ngày phơi bày."
Là vậy à?"
Tiểu Ưu cắn môi, do dự nhìn Hạ Thiên Dật.
Cô quen biết Hạ Thiên Dật trước, vì sao sau khi cô thành bạn gái Tiễn Phi Vũ Hạ Thiên Dật mới thích cô?
Thứ tự này có chút kỳ quái!Lão đại đặt mông ngồi xuống, mặc dù quan hệ của gã với lão nhị tốt hơn một chút thế nhưng hành vi của lão nhị thực sự hết nói nổi, mới đầu ở sau lưng Hạ Thiên Dật chọt một dao làm chuyện thành cục đã định, gã cũng không biết nói gì mới tốt, thà hủy một ngôi miếu chứ không phá một cuộc hôn nhân, nếu hai người đã ở chung một chỗ, có nói gì cũng đã muộn, cần chi phải ra mặt làm người xấu?Thế nhưng bây giờ Tiễn Phi Vũ còn muốn lừa gạt Tiểu Ưu thì hết nói rồi, lão nhị nghĩ tất cả mọi người sẽ giấu giúp gã sao, không sợ Hạ Thiên Dật trực tiếp vạch mặt à?Tiễn Phi Vũ thích Tiểu Ưu như vậy, ban đầu cứ nói thật hết đi, nếu Tiểu Ưu thương thật thì sẽ tha thứ thôi.
Tiễn Phi Vũ cũng không cần suốt ngày măm me châm chích lão tứ, cũng không cần lo lắng sợ hãi.Thế nhưng làm lão đại bất ngờ là người mở miệng trước lại là Vương Hằng Kiệt."
Tiểu Ưu, chuyện không phải như vậy.
Cậu đừng nghe lão nhị nói bậy.
Thật ra là lão tứ thích cậu trước, ban đầu vừa thấy cậu lão tứ đã nhất kiến chung tình rồi.
Còn mang hình về cho đám tụi tôi xem, nhờ tụi tôi bày kế giúp.
Nó mất hơn một tuần để tìm hiểu yêu thích của cậu, còn căn cứ theo đó để lập công lược theo đuổi.
Kết quả công lược còn chưa bắt đầu thì lão nhị đã trộm thành quả của lão tứ, tới khai triển công lược với cậu."
"Khi đó tụi tôi cũng không biết chuyện, tới một ngày lão tứ cùng lão nhị đánh nhau một trận trong phòng ngủ thì tụi tôi mới biết, hóa ra lão nhị lén giấu tụi tôi theo đuổi cậu.
Lại còn dùng sổ tay công lược của lão tứ."
Vương Hằng Kiệt nói xong, sắc mặt Tiễn Phi Vũ liền trắng bệch, gã muốn nói với Tiểu Ưu chuyện đó là giả, thế nhưng thân thể hạn chế làm gã không có cách nào nắm lấy tay Tiểu Ưu, thậm chí cũng không thấy được biểu cảm của cô lúc này.Tiểu Ưu mím môi, ánh mắt ầng ật nước, khó trách, khó trách lúc ban đầu Tiễn Phi Vũ theo đuổi tri kỷ như vậy, bạn cùng phòng đều nói Tiễn Phi Vũ phí không ít tâm tư như vậy nhất định là thực lòng thích cô.Khi ấy cô khổ sở vì Hạ Thiên Dật đột nhiên biến mất, nhất thời bị công lược của Tiễn Phi Vũ làm mê muội đầu óc nên đồng ý làm bạn gái.
Thế nhưng bây giờ lại biết hết thảy mọi thứ đều là Tiễn Phi Vũ trộm được? !"
Vậy...."
Trong lòng Tiểu Ưu từ đầu đến cuối vẫn luôn có một nghi vấn, cô nhìn Hạ Thiên Dật: "Vậy vì sao lúc Tiễn Phi Vũ theo đuổi tôi, cậu không xuất hiện?
Cậu từ bỏ tình cảm với tôi sao?"
Nghe Tiểu Ưu kêu tên đầy đủ của mình, tâm Tiễn Phi Vũ lạnh đi phân nửa.Hạ Thiên Dật khẽ động động môi, không biết nên nói thế nào, bởi vì cậu quả thực đã từ bỏ.
Thế nhưng sau khi từ bỏ thì hối hận, hối hận vì Tiễn Phi Vũ quỳ xuống cầu xin mà mình đã nhường Tiểu Ưu cho gã.Mắt thấy Hạ Thiên Dật không nói nên lời, Vương Hằng Kiệt lại nói: "Thật ra thì cũng không trách lão tứ được, sau khi đánh nhau xong, lão tứ liền muốn chạy đi tìm cậu.
Là lão nhị ôm chân lão tứ không cho đi, còn ở trước mặt tụi tôi quỳ xuống cầu lão tứ không nói chuyện này cho cậu biết.
Khi ấy tụi tôi cũng giật mình, lần đầu tiên thấy dáng vẻ lão nhị khổ sở đến vậy, nhất thời lão tứ mới không đi tìm cậu nói sự thật."
"Sau đó lão nhị với cậu quá ngọt ngào, lão tứ có khó chịu cỡ nào cũng không còn cách nào khác.
Nó thích cậu, nó không muốn cậu khổ sở.
Chẳng qua lão nhị càng lúc lại càng quá đáng, vẫn luôn khoe khoang chuyện hai người trước mặt lão tứ, rõ ràng lão nhị biết lão tứ thích cậu."
Vương Hằng Kiệt hiếm khi mở miệng nói nhiều như vậy, nói xong liền đẩy Hạ Thiên Dật một cái: "Lão tứ, chuyện có thể nói tôi nói hết rồi, ông có muốn bổ sung thêm gì không?"
Hạ Thiên Dật siết nắm tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cậu không dám nhìn biểu cảm thất vọng của Tiểu Ưu, ban đầu thực sự là cậu đã từ bỏ cô: "Thật xin lỗi Tiểu Ưu, tôi nghĩ cậu thích lão nhị nên sau đó cho dù có muốn nói cũng không nói ra miệng được.
Ngược lại nói ra sẽ thành kẻ ác chia rẽ hai người."
"Thế nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi thật sự thích cậu, từ lúc ban đầu đến bây giờ, chưa từng thay đổi."
Lúc nói những lời này, Hạ Thiên Dật không khỏi do dự ngẩng đầu nhìn cô gái mà mình thích, cô có ánh mắt cong cong, gương mặt thanh tú, lúc cười ngượng ngùng e ấp như một đóa hoa."
Tiểu Ưu, Tiểu Ưu, em đừng rời bỏ anh, anh sai rồi, thế nhưng anh thật lòng thích em mà, Tiểu Ưu, em tha thứ cho anh đi!"
Tiễn Phi Vũ cố níu tay Tiểu Ưu, khóc tới chảy nước mắt nước mũi.Tâm Tiểu Ưu hỗn loạn, một bên là nam sinh cô từng thích, một bên là bạn trai vẫn luôn đối xử rất tốt, chỉ là sự thực phanh phui ở trước mắt, cô cảm thấy quá hoảng sợ."
Thực... thực xin lỗi, lòng tôi loạn quá, tôi cảm thấy mình cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng."
Nói xong, Tiểu Ưu tránh ra khỏi tay Tiễn Phi Vũ, rũ mắt nói: "Tôi cảm thấy chúng ta nên tách ra một thời gian, bình tĩnh lại.
Thật xin lỗi, có lẽ mấy ngày này tôi không thể qua đây thăm anh được."
Nói xong, Tiểu Ưu có chút run run rời khỏi phòng bệnh.Nhất thời phòng bệnh lặng ngắt như tờ, rất nhanh sau đó là tiếng khóc của Tiễn Phi Vũ cùng tiếng mắng chửi Hạ Thiên Dật.Nói không thất vọng là giả, trong lòng Hạ Thiên Dật cũng có chút trống trải, nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Tiễn Phi Vũ, cảm thấy hà cớ gì phải như vậy chứ?
Nếu biết hết thảy đều là trộm được, vì sao ban đầu không nói rõ ràng đi?
Nếu Tiểu Ưu thật lòng thương Tiễn Phi Vũ thì Hạ Thiên Dật cam nguyệt từ bỏ, thế nhưng sự thật chứng minh không phải.Có lẽ chữ 'Không' kia của bút tiên đã ứng nghiệm, Tiễn Phi Vũ cùng Tiểu Ưu không có khả năng bên nhau dài lâu.Hạ Thiên Dật nghĩ tới chữ 'Có' của mình, học kỳ này cậu sẽ có bạn gái, là Tiểu Ưu sao?
Trong lòng Hạ Thiên Dật dấy lên hi vọng, tim đập rộn ràng, có chút kích động.Náo nhiệt tựa hồ cứ vậy kết thúc, Vương Hằng Kiệt cùng Hạ Thiên Dật quay về trường, lão đại vẫn tiếp tục ở lại bệnh viện chăm sóc Tiễn Phi Vũ, thuận tiện an ủi.Hạ Thiên Dật nói chuyện bút tiên với Vương Hằng Kiệt, trong lòng Vương Hằng Kiệt có chút lộp bộp, nếu bút tiên thật sự chuẩn như vậy thì không phải A Hoàng nhà cậu sẽ xảy ra chuyện sao?Vương Hằng Kiệt càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, trực tiếp gọi điện thoại về nhà, là dì Vương bắt máy, sau khi máy thông, Vương Hằng Kiệt trực tiếp hỏi A Hoàng ở nhà có sao không?Dì Vương có chút mơ hồ: "A Hoàng hả?
Nó tốt lắm, ăn được uống được, rất vui vẻ hạnh phúc, sao vậy?
Sao tự dưng con đột nhiên gọi về hỏi chuyện này?"
Vương Hằng Kiệt lau mồ hôi trán: "Không có, không gì a mẹ, chỉ là con nhớ A Hoàng thôi, mẹ, mẹ phải trông nó cho kĩ, đừng để nó chạy loạn!"
Dì Vương cười: "Được rồi, mẹ biết rồi, gần đây A Hoàng chỉ chạy qua bên Tống Triết thôi, không có chuyện gì đâu.
Con đừng có nghĩ linh tinh."
Vương Hằng Kiệt miễn cưỡng an tâm một chút, chuẩn bị qua vài ngày nữa sẽ gọi điện hỏi thăm tiếp.[end 117]