- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 632,352
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không? - Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
[145.146.147] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[145.146.147] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[145] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Bắt Hung Thủ Quy Án (2)********Tống Triết thi pháp với ổ khóa, sau đó két một tiếng, cửa mở ra.Tai Tiễn Văn Thành giật giật, tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì đó, nước trong phòng bếp vẫn còn đang sôi ùng ục, hắn là người cẩn thận, rửa đi số máu dính trên tay, chuẩn bị ra ngoài kiểm tra một chút."
Cảnh sát đây, đứng im!"
Dương Lâm Tây giơ súng quát lớn.Con ngươi Tiễn Văn Thành co rút, nhanh chóng lách người tiến vào căn phòng bên trái, đóng cửa lại.
Dương Lâm Tây bắn một phát súng vào cửa, không thành công chế phục.Tống Triết tiến tới, dựa theo phương pháp trước đó đã phá cửa để mở cửa phòng thì thấy Tiễn Văn Thành đứng giữa một trận pháp.Xung quanh bày đầy nến trắng, trong phòng kéo kín rèm cửa sổ, không gian u ám, ánh sáng trắng bệt của nến chiếu rọi gương mặt đầy lệ khí của Tiễn Văn Thành trông cực kỳ dữ tợn đáng sợ.Tiễn Văn Thành đang kích hoạt trận pháp, ánh nến dao động, chính giữa là một chậu máu tỏa ra mùi tanh tưởi, trung tâm chậu máu ùng ục bốc lên bọt khí.
Mà Tiễn Văn Thành thì sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay tí tách nhỏ máu vẽ thành hình thù kỳ quái ở trước mặt.Máu trong chậu đục ngầu đến đáng sợ, phía trên tràn đầy oán khí cùng sát khí, tựa hồ có âm hồn bị nhốt bên trong đang phát ra tiếng gầm thét oán giận như đang ở trong địa ngục.Mặc dù Tống Triết không biết đây là trận pháp gì nhưng bóng dáng Tiễn Văn Thành lúc này đã trở nên trong suốt chứng minh hắn đã thành công."
Mẹ ơi, hắn làm gì vậy?"
Dương Lâm Tây trợn mắt há hốc.Tiêu Thiên nhíu mày tiến tới một bước: "Tống Tống, phải làm sao đây?"
Tống Triết liếc nhìn chậu máu, tâm tư khẽ chuyển, sau đó một tay nắm tay Tiêu Thiên, tay kia bắt ấn, không bao lâu sau linh khí từ đầu ngón tay Tống Triết phun ra xông thẳng về phía chậu máu.
Chậu máu bị công kích nghiêng ngã muốn đổ, âm thanh leng keng vang lên, dấu hiệu sôi ùng ục ở trung tâm chậu máu từ từ suy yếu, bóng dáng âm hồn cũng nhạt đi.Tiễn Văn Thành hung tợn nhìn Tống Triết, sau đó nhanh chóng cầm dao rạch một vệt cắt khác trên tay mình, máu lại tí tách nhỏ ra.
Đồng thời hắn còn ném bùa chú ra nhưng bị Tống Triết công kích nát vụn.Dương Lâm Tây không biết nên làm gì, chỉ có thể vò đầu bứt tai nhìn ba người đấu pháp.Đơn giản giao thủ một phen, Tống Triết liền biết Tiễn Văn Thành có bao nhiêu phân lượng, không nói hai lời gia tăng linh khí.
Cùng lúc đó buông tay Tiêu Thiên kích phát bùa chú.Lá bùa vây quanh chậu máu, kim quang lóe sáng.
Ánh nến ở xung quanh tựa hồ không thể chống đỡ nổi nữa.'Ba' một tiếng lá bùa nổ tung tỏa ra ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả căn phòng.
Máu trong chậu bị ánh sáng công kích, âm thanh ùng ục dần dần trở nên yếu đi, sau đó giống như một vũng nước đọng, không còn động tĩnh.Bị kim quang cắn nuốt tiêu diệt, âm hồn bị nhốt bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi tan biến thành mây khói.Ngực Tiễn Văn Thành nhức nhối, sau đó phun ra một búng máu, hắn hung ác nhìn Tống Triết, hận không thể rút gân chặt xương bằm thây cậu: "Mày là ai?
Tao với mày không thù không oán, vì sao mày lại hại tao?"
Máu trong chậu được tạo thành từ vô số máu người, là tâm huyết mười mấy năm nay của hắn, cũng là đạo cụ quan trọng nhất trong thiên di thuật* của tộc bọn hắn. [di chuyển, dịch chuyển]Lúc này Dương Lâm Tây cuối cùng cũng có đất dụng võ: "Tiễn Văn Thành, chứng cứ cậu cùng Ninh Nhiên dùng xác mèo hoang đe dọa Ninh Ưu rất xác thực, đừng hòng chống chế.
Còn nữa, trên người cậu đeo một mạng người."
Một mạng người? !
Tiễn Văn Thành đầy lệ khí nhìn ba người trước mặt, làm sao chỉ có một mạng người được chứ?
Chẳng qua hắn hành động kín đáo như vậy, cảnh sát làm sao tra ra được?Nghĩ vậy, Tiễn Văn Thành liền nhìn về phía Tống Triết, người này rốt cuộc là ai?
Sao lại có thể dễ dàng phá hủy trận pháp của tộc bọn họ như vậy?Tống Triết bấm pháp quyết khống chế tay chân Tiễn Văn Thành rồi để Dương Lâm Tây tiến tới khống chế.
Cậu cẩn thận quan sát trận pháp mà Tiễn Văn Thành bố trí, đồ án ở trung tâm mà hắn vẽ cậu chưa từng thấy trước đó, máu của Tiễn Văn Thành đã nhuộm đỏ phân nửa đồ án, nửa còn lại chưa hoàn thành.Tống Triết thuận tay chụp hình lại, dự định tìm Hoàng đại sư nghiên cứu một chút."
Mày rốt cuộc là ai?"
Tiễn Văn Thành không cam lòng, hắn khổ tâm tu luyện nhiều năm như vậy sao có thể bị một kẻ không tên không tuổi phá hỏng?Tống Triết cũng tò mò về Tiễn Văn Thành: "Vậy cậu là ai?
Trận pháp này là ai dạy cho cậu?"
Tiễn Văn Thành ngậm miệng không nói, chỉ dùng ánh mắt âm độc sắc bén nhìn chằm chằm Tống Triết.
Tiêu Thiên tiến tới một bước chắn trước mặt Tống Triết, lạnh lùng nhìn Tiễn Văn Thành.
Tiễn Văn Thành sửng sốt, đồng thời ẩn ẩn cảm thấy lòng mình run rẩy.
Sát khí trên người Tiêu Thiên hung hăng giương nanh múa vuốt, chút sát khí trên người Tiễn Văn Thành so với Tiêu Thiên rõ ràng là đụng trúng đá tảng.Tống Triết cảm thấy có chút hài hước.Chuyện thẩm vấn tự nhiên do cảnh sát giải quyết, Dương Lâm Tây dẫn Tiễn Văn Thành đi, Tống Triết và Tiêu Thiên ở lại tìm xem nhà Tiễn Văn Thành có manh mối gì hay không.
Trận pháp này rất đơn giản, không có tính công kích.
Mới đầu Tống Triết không rõ đó là gì nên mới thả luôn sát chiêu, thực không ngờ Tiễn Văn Thành lại yếu như vậy, dễ dàng bị cậu chế phục.Nhưng may mà gặp trúng người có bản lĩnh như cậu.
Bằng không cảnh sát chưa chắc sẽ bắt được Tiễn Văn Thành, mà cho dù Tiễn Văn Thành không có thuật pháp thần kỳ thì vẫn là đối tượng làm cảnh sát đau đầu, bởi vì hắn là ác ma giết người như ngóe.Tống Triết nhìn mấy thứ trong phòng mà ngậm ngùi.Trong nhà Tiễn Văn Thành oán khí rất nặng, trên tấm thớt ở phòng bếp chất đầy xác mèo chết, chúng mở ánh mắt mờ mịt, chết không nhắm mắt.Tống Triết mím môi, tâm tình đặc biệt không tốt, Tiêu Thiên ôm lấy cậu: "Không thoải mái thì đừng nhìn.
Để nhóm cảnh sát bên ngoài vào xử lý đi!"
Tống Triết lắc đầu: "Không được, nhóm cảnh sát kia không hiểu về phương diện huyền học."
Tiêu Thiên hôn nhẹ lên mi mắt Tống Triết, nắm tay cậu, im lặng cùng cậu đối mặt.Trong lòng Tống Triết rất ấm áp, ngửi khí tức của anh, trong lòng cũng thoái mái hơn.Phòng bếp là hiện trường giết chóc rất đáng sợ, phòng bên trái cũng vậy.Tống Triết nhìn thấy rất nhiều oan hồn trong phòng bên trái, diện mạo rất dữ tợn, họ gầm thét cào cấu, bị nhốt trong một cái hũ, không thể nào thoát thân.Mà trong hũ là một cái đầu người bị ngâm formalin.Gương mặt ảm đạm, biểu cảm dữ tợn, con ngươi vẫn còn chuyển động, âm hồn bị ký thác trên đầu lâu, ánh mắt ảm đạm tràn đầy oán hận cùng sát khí nhìn trừng trừng Tống Triết.Bọn họ bị giam cầm ở nơi này, sớm đã mất đi thần trí, mà trong mỗi chiếc hũ đều được bày trận pháp.Vô số đầu người nằm trong vô số chiếc hũ nhìn Tống Triết và Tiêu Thiên, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm dữ tợn, hung ác gào thét, oán khí dày đặc, hắc khí lan rộng, không qua bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành địa ngục nhân gian.Tống Triết nhìn trận pháp ở trung tâm, nơi đó thiếu một cái đầu người, nói cách khác, chờ đầu người cuối cùng bị đặt ở đó thì trận pháp này cũng thành công.Đây là trận pháp gì?
Tống Triết chưa từng thấy qua.Cậu ghi chú lại trận pháp rồi bảo Tiêu Thiên canh cửa, không cho cảnh sát tùy tiện tiến vào.Cùng lúc này cậu ngồi xuống chiếu bắt đầu làm phép, miệng mặc niệm chú ngữ tay kết ấn giải phá trận pháp phóng thích âm hồn.Âm hồn vừa được thả ra, khí tràng trong phòng lập tức thay đổi, rèm cửa sổ không gió tự lay động, trong phòng cũng tối đen, từng trận từng trận tiếng quỷ kêu la thê lương vang vọng.Mí mắt Tiêu Thiên không bôi máu của Tống Triết nên không thấy được dáng vẻ của nhóm quỷ hồn.
Thế nhưng anh thấy được biến hóa trong phòng, im lặng lo lắng nhìn Tống Triết.
Anh là hậu thuẫn lợi hại nhất của Tống Triết, đám quỷ hồn này không thể tổn thương được anh, Tống Triết cũng không cần phân tâm.Số quỷ hồn kia quả thực không dám tới gần Tiêu Thiên, chúng không ngừng lùi ra xa, thế nhưng lại muốn ăn thịt Tống Triết.
Mà Tống Triết thì không dễ bị ăn như vậy.Nháy mắt thả quỷ hồn ra ngoài, trận pháp cũng được bố trí xong, một nguồn sức mạnh không biết tên kéo nhóm quỷ hồn vào trận pháp, bọn họ thét lên thê lương, mắt chảy ra huyết lệ, móng tay nhọn hoắt muốn xé toạt da thịt Tống Triết, đáng tiếc là không thể thành công.Tất cả quỷ đều bị hút vào trận pháp, Tống Triết nhanh chóng bắt ấn, biểu cảm nghiêm nghị, bắt đầu niệm chú siêu độ.Thần chú kéo dài không dứt không ngừng phát ra từ miệng Tống Triết, quỷ hồn mới đầu xao động bất an kêu rên thảm thiết dần dần an tĩnh, hoảng hoảng hốt hốt.
Tống Triết tốn nửa tiếng mới có thể tiêu trừ toàn bộ oán khí trên người bọn họ, thần trí của nhóm quỷ cũng dần dần khôi phục.Bọn họ quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt cám ơn Tống Triết đã cứu giúp.Tống Triết nói Tiêu Thiên tìm giấy bút để ghi chú lại tên của bọn họ.
Có vài quỷ hồn đã chết rất lâu rồi, có vài quỷ hồn thì mới bị nhốt trong hũ mà thôi.
Thế nhưng không quản là loại nào cũng không có cơ hội được thấy người thân.Trước khi Tống Triết đưa bọn họ tới địa phủ đầu thai, bọn họ muốn gửi lại vài lời với cha mẹ và bạn tốt của mình.Tống Triết và Tiêu Thiên ghi chép lại từng người, bao gồm cả lời muốn nói với người thân cùng thời gian, địa điểm cùng quá trình tử vong.Lúc ghi tới một cô gái có tên Lâm Hiểu, Tống Triết bừng tỉnh, hóa ra cô chính là cô gái đáng thương bị phanh thây rồi còn bị ướp gia vị nấu chín.Lâm Hiểu chảy huyết lệ, gương mặt thanh tú bi thương: "Đại sư, cám ơn cậu.
Nếu có thể tôi hi vọng cậu tìm tới khuê mật của tôi, bồ ấy tên là Ninh Ưu, là đại tiểu thư Ninh gia, cậu chuyển lời với bồ ấy, kiếp sau chúng ta lại làm bằng hữu tốt khuê mật tốt, còn nhắc bồ ấy phải cẩn thận con đũy Ninh Nhiên kia."
Sau khi chết Lâm Hiểu liền bị nhốt trong hũ, cô căn bản không biết Tiễn Văn Thành này có quan hệ gì với Ninh Nhiên.Tống Triết ngừng bút, ôn nhu mỉm cười: "Tôi có quen Ninh Ưu, tôi sẽ chuyển lời giúp cô."
Tống Triết kể lại chuyện Ninh Ưu cùng Tiễn Văn Thành đe dọa Ninh Ưu: "Cô yên tâm, Ninh Nhiên đã bị bắt, Ninh Ưu không có việc gì."
Nước mắt Lâm Hiểu lã chã rơi, cô mỉm cười: "Vậy tôi an tâm."
Ninh Ưu thoạt nhìn rất dữ nhưng kỳ thật lại rất ngốc.Thời gian dành cho mỗi quỷ hồn không nhiều, Lâm Hiểu vừa nói xong những lời này thì âm hồn cũng dần dần tiêu tán.Tống Triết thở dài, tâm tình có chút nặng nề, sau đó tiếp tục giúp quỷ hồn khác ghi chép.Lại tốn hơn nửa giờ xử lý thỏa đáng mọi chuyện, sau đó Tống Triết mới mở cửa, ngoài nhà vẫn còn vài vị cảnh sát nghe lệnh Dương Lâm Tây thủ ở đó.
Vì nghe ngại cấp trên căn dặn, mặc dù biết rõ Tống Triết và Tiêu Thiên xuất hiện ở hiện trường là không đúng nhưng không có cách nào, ai bảo bọn họ là đại công thần hỗ trợ bắt giữ Tiễn Văn Thành![end 145][146] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Thôn Làng Kỳ Quái (1)[Cáo] chap này có tình tiết kinh dị đáng sợ, mn chuẩn bị tốt tâm lý.
Tình tiết, nội dung truyện là sản phẩm trí tưởng tượng của tác giả, mn chỉ đọc truyện giải trí, vui lòng không tin theo, làm theo.********Cảnh sát đợi ở bên ngoài đã lâu, những căn phòng khác cơ bản đã được kiểm tra lấy chứng cứ, chỉ còn lại mỗi căn phòng này chưa tiến vào mà thôi.
Tiễn Văn Thành phạm tội đã có chứng cớ rõ ràng.
Cảnh sát đã tìm thấy lịch sử nói chuyện của Tiễn Văn Thành cùng Ninh Nhiên trên di động, bao gồm cả chuyện làm sao bắt cóc bạn tốt Lâm Hiểu của Ninh Ưu, giết chết Lâm Hiểu, không chỉ phanh thây mà còn cực kỳ tàn ác nấu chín thi thể rồi mang đi vứt.Ninh Nhiên: "Hôm nay Lâm Hiểu cùng bạn trai lên xe xuất phát, Văn Thành, cậu chuẩn bị xong chưa?"
Tiễn Văn Thành: "Yên tâm, hết thảy đã chuẩn bị xong!"
Đại khái khoảng một tiếng sau, Tiễn Văn Thành gửi tin nhắn."
Nhiên Nhiên, mình bắt được cô ta rồi, cậu muốn cô ta chết thế nào?"
Ninh Nhiên: "Mình không biết, Văn Thành, hay là tùy tiện dạy cô ta một bài học rồi thả đi đi?"
Tiễn Văn Thành: "Như vậy sao được?
Cô ta vẫn luôn hợp với Ninh Ưu châm chọc khi dễ cậu, sao cậu có thể nhịn được chứ? !
Nhiên Nhiên, cậu đừng sợ, mình biết cậu nhút nhát lại hiền lành, chuyện này cậu cứ giao cho mình!"
Ninh Nhiên: "Cám ơn Văn Thành, không có cậu thì mình cũng không biết phải làm gì nữa."
Tiễn Văn Thành: "Ngốc, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình, mình sẽ không để bất kỳ kẻ nào khi dễ cậu, người kế tiếp chính là Ninh Ưu."
Ninh Nhiên: "Văn Thành, Ninh Ưu dù sao cũng là chị mình, cậu chỉ cho chị ấy một bài học nhỏ thôi, được không?"
Tiễn Văn Thành: "Được, mình nghe lời cậu.
Bây giờ mình giải quyết Lâm Hiểu."...
Nhìn lịch sử nói chuyện của hai người mà giật mình, nhóm cảnh sát phá án nổi da gà, cứ vậy hai bọn họ đã tùy tiện phán định tử hình Lâm Hiểu, còn chuẩn bị đe dọa Ninh Ưu.Tiễn Văn Thành này bụng dạ độc ác, thủ đoạn cực đoan, có lẽ tâm thần có vấn đề.Nhóm cảnh sát đang vui mừng vì kịp thời phát hiện một kẻ thần kinh thì cửa mở ra, Tống Triết và Tiêu Thiên bước ra.Khóe mắt Tống Triết có chút đỏ, phối với da thịt trắng nõn vừa mỹ lệ lại mê ly.
Tiêu Thiên đi theo phía sau cầm một quyển sổ nhỏ, biểu cảm nghiêm nghị, tay khoác trên bả vai Tống Triết, cảm xúc ấm áp xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào người Tống Triết."
Cảnh sát, tôi nghĩ các anh cần vào phòng này xem một chút.
Trong phòng có rất nhiều thứ."
Tống Triết né qua một bên để lộ cánh cửa.Cảnh sát giật giật mày, có cảm giác cánh cửa kia giống như miệng một con thú dữ, đặc biệt âm trầm đáng sợ.
Mà sự thực thì nó quả thực rất đáng sợ.Bọn họ vừa bước vào liền nhìn thấy mấy chục đầu người được đặt trong hũ, mặt mũi nhợt nhạt, gió lạnh quẩn quanh, bọn họ nhìn mà đơ người, cả người luống cuống, Tiễn Văn Thành kia thế mà giết nhiều người như vậy.Nhóm cảnh sát ở lại hiện trường lục soát chứng cớ, Tống Triết và Tiêu Thiên mang quyển sổ rời đi, mặc dù có người nhìn thấy nhưng vì Dương Lâm Tây đã căn dặn, lại có Tiêu Thiên đi bên cạnh Tống Triết nên mặc dù có người muốn mở miệng ngăn cản cũng phải đắn đo kỹ lưỡng.Mà bên cục cảnh sát, Tiễn Văn Thành bị nhốt trong phòng thẩm vấn, Dương Lâm Tây vẫn chưa bắt đầu thẩm vấn.Hôm nay Lưu Nhất Minh vừa vặn có chuyện nên không thể hành động chung với Dương Lâm Tây, Tôn Trung Tân giải Ninh Nhiên về cục cảnh sát, nhốt ở phòng thẩm vấn kế bên phòng Tiễn Văn Thành.Lúc Tống Triết và Tiêu Thiên đến, Dương Lâm Tây đang xem tài liệu.
Tống Triết để quyển sổ tới trước mặt Dương Lâm Tây: "Đây là tư liệu những người bị Tiễn Văn Thành sát hại."
Mắt Dương Lâm Tây đã sắp lòi ra ngoài tới nơi, vội vàng bật dậy chụp lấy quyển sổ lật xem: "Trong này có bao nhiêu người?"
Tống Triết nhàn nhạt nói: "Mười bốn."
"Tên súc sinh này!"
Dương Lâm Tây nghiến răng nghiến lợi, vốn anh nên ở lại hiện trường điều tra nhưng vì sợ Tiễn Văn Thành có bản lĩnh không nhỏ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải tự mình áp giải về cục mới an tâm."
Còn nữa."
Tống Triết lật tới trang Lâm Hiểu: "Người bị hại trong vụ án phan thây ở thôn kia chính là Lâm Hiểu, là khuê mật của Ninh Ưu, tôi suy đoán vì muốn Ninh Ưu đau khổ nên Ninh Nhiên đã bảo Tiễn Văn Thành gây án."
Mà số chứng cớ cảnh sát mang về sau đó đã chứng minh chuyện này."
Cô gái Ninh Nhiên kia điên rồi sao?"
Dương Lâm Tây thực sự bái phục.Tôn Trung Tân nhe răng, anh không biết Tống Triết, thế nhưng Tống Triết không ngừng đưa ra chứng cớ xác thực làm anh ngây ngốc, mà Ninh Nhiên cũng một lần nữa đổi mới cái nhìn của anh về người phụ nữ, ai có thể ngờ được một cô gái yếu ớt lại ác độc đến vậy.Lưu Nhất Minh se se ngón tay nhìn Tống Triết, đột nhiên muốn hút thuốc."
Cái này giao cho anh, hi vọng anh tìm được người thân của những người bị hại, cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.
Bọn họ chỉ còn lại phần đầu mà thôi, thân thể đã bị Tiễn Văn Thanh xử lý."
Dương Lâm Tây tức giận đấm mặt bàn: "Tên khốn khiếp Tiễn Văn Thành này!"
Không lâu sau, nhóm cảnh sát còn lại cũng quay về cục, sắc mặt không tốt lắm, dù sao phải kiểm tra nhiều đầu người bị hại như vậy, tâm lý cũng tới cực hạn.Sau khi bàn giao mọi thứ cho Dương Lâm Tây, bọn họ rốt cuộc cũng thở phào.Hại nhiều mạng người như vậy, Tiễn Văn Thành chắc chắn sẽ phải ngồi tù cả đời, chỉ tiếc Hoa quốc không có hình phạt tử hình, bằng không có mười Tiễn Văn Thành cũng không chết đủ.Dương Lâm Tây cùng Lưu Nhất Minh đi thẩm vấn Tiễn Văn Thành, mà Tôn Trung Tân thì thẩm vấn Ninh Nhiên.Tiễn Văn Thành từ chối không hợp tác, Dương Lâm Tây thẩy chồng tư liệu tới trước mặt hắn: "Tôi nói cho cậu biết, chứng cớ rất xác thực, tôi khuyên cậu ngoan ngoãn cung khai đi, như vậy sẽ được xử khoan hồng."
Tiễn Văn Thành nhắm mắt lại, tựa hồ không nghe thấy.Lưu Nhất Minh châm thuốc, hít sâu một hơi rồi cười nói: "Tiễn Văn Thành, cậu biết người đang bị thẩm vấn ở phòng kế bên là ai không?"
Tiễn Văn Thành không để tâm, thế nhưng Dương Lâm Tây hiểu ý Lưu Nhất Minh, anh quay bút, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiễn Văn Thành, miệng nói: "À, là một cô gái!
Nói ra thì lá gan cô gái này đúng là lớn thật!"
Tiễn Văn Thành lập tức mở mắt, đen thui quỷ mị như đên tối, lúc nhìn có mang theo tử khí âm lãnh.Dương Lâm Tây phá án đã lâu mà vẫn bị ánh mắt của Tiễn Văn Thành dọa giật mình, anh cố nén xúc động, mặt không biểu cảm hỏi: "Sao?
Cậu biết à?"
"Đừng động tới cô ấy, hết thảy là do tôi làm!"
Tiễn Văn Thành dứt khoát nhận hết tội lỗi, cho dù không nhận hắn cũng biết mình không thoát tội được.
Đồ trong phòng cùng ghi chép trong điện thoại đã chứng tỏ hết thảy là do hắn làm.Thế nhưng Ninh Nhiên không phải, Ninh Nhiên không tham dự, cô ấy không biết gì cả.Dương Lâm Tây cười, anh không sợ nghi phạm không mở miệng, chỉ sợ chúng không có nhược điểm.
Mà Ninh Nhiên hiển nhiên chính là nhược điểm của Tiễn Văn Thành.
Cho dù Tiễn Văn Thành cứng như tường đồng vách sắt, chỉ cần Ninh Nhiên nằm trong tay bọn họ thì Tiễn Văn Thành không thể nào chống trả."
Nói đi, cậu đã phạm án thế nào?"
Nói ra thì Tiễn Văn Thành cũng không biết mình xui xẻo hay may mắn.Khi hắn hiểu chuyện thì biết mình ở cô nhi viện.
Trong cô nhi viện có gì?
Có vô số đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, ăn không no mặc không ấm, còn bị những đứa bé lớn hơn khi dễ.Tiễn Văn Thành vẫn luôn cảm thấy bầu trời ở cô nhi viện có màu xám tro, vĩnh viễn không phải màu xanh thẳm trong truyện.
Quyển truyện đó do một chị gái tình nguyện viên đưa cho nó.Đó là lần đầu tiên nó tiếp xúc với một quyển sách có ý nghĩa, thế nhưng không lâu sau quyển sách đã bị cướp đi.Sau đó nó dần dần lớn lên, có một gia đình dọn tới gần cô nhi viện, một người phụ nữ trẻ dẫn theo một bé gái đáng yêu.Lúc thấy bé gái kia, Tiễn Văn Thành tựa hồ nhìn thấy công chúa bé trong quyển truyện mà chị gái tình nguyện viên đã cho nó, thực đáng yêu, thực xinh đẹp.Tiễn Văn Thành dè dặt tiếp cận, công chúa bé rất ôn nhu, rất hiền lành, công chúa bé nguyện ý kết bạn với một đứa trẻ sống trong cô nhi viện như nó.
Bắt đầu từ đó, mỗi lần Tiễn Văn Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời thì đều thấy một màu xanh thẳm, xanh như đá mã não vậy, đẹp không tả xiết.Hai đứa bé vui vẻ trưởng thành, mặc dù mẹ công chúa bé không thích Tiễn Văn Thành, thậm chí còn ân cần dạy bảo công chúa bé, để công chúa bé không tới chơi với nó.
Thế nhưng công chúa bé vẫn len lén chạy tới đưa thức ăn, đưa đồ chơi cho nó.
Những thứ công chúa bé thích, công chúa bé đều nguyện ý chia sẻ với nó.Tiễn Văn Thành thực vui, đó có lẽ là khoảng thời gian chói sáng nhất trong tuổi thơ của nó.Thế nhưng thời gian nhanh chóng trôi qua, đột nhiên có một ngày công chúa bé nói mình phải đi.
Mẹ phải kết hôn với ba cô, công chúa bé phải chuyển tới nơi ở khác.Tiễn Văn Thành nghe vậy thì cảm giác sấm sét giữa trời quang, nơi đó nó chưa từng nghe tới, hơn nữa với tuổi của nó hiện giờ, nó không có khả năng rời đi cùng công chúa bé.Tiễn Văn Thành rất tuyệt vọng, thậm chí oán trách thế giới này, vì sao lại lấy đi ánh sáng của nó?Sau khi Ninh Nhiên rời đi, Tiễn Văn Thành cảm thấy cuộc sống thực tẻ nhạt thực vô vị, nó điên cuồng muốn mình mau mau lớn lên, muốn kiếm tiền, muốn tìm Ninh Nhiên.Cho đến một ngày có một người kỳ quái tới cô nhi viện tìm Tiễn Văn Thành, nói nó là con của mình.Tiễn Văn Thành kỳ thực không tin, nghe viện trưởng nói lúc nó còn rất nhỏ đã bị vứt vào cô nhi viện, trên người không có gì cả, chỉ có ngày sinh cùng tên.
Nếu người này là cha nó thì sao lại vứt bỏ nó?[end 146][147] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Thôn Làng Kỳ Quái (2)********Sau đó từ miệng người cha này Tiễn Văn Thành nghe được một câu chuyện.Cha nó tên Tiễn Quân, ông tới từ một thôn làng thần bí cổ xưa gọi là Tùng Vận thôn.
Mà mẹ nó chỉ ngẫu nhiên du lịch tới thôn này.
Bà cùng cha nó có duyên bèo nước, không ngờ lúc về thì phát hiện mang thai.Tiễn Văn Thành không biết vì sao bà sinh mình ra rồi lại từ bỏ mình.
Nếu không muốn thì ban đầu có thể phá bỏ nó mà?Tóm lại, nó được sinh ra, vài năm sau thì bị ném vào cô nhi viện như một món rác rưởi.Mà cha nó thông qua một lão nhân đoán mệnh trong thôn mới biết mình có một đứa con lưu lạc bên ngoài, lúc này mới vội vàng chạy tới tìm.Tiễn Quân nói muốn dẫn Tiễn Văn Thành về quê nhà, nơi đó cách đây rất xa.Tiễn Văn Thành không nỡ, nó không muốn rời đi, nó muốn gặp lại công chúa bé.Tiễn Quân nói, chờ nó trưởng thành rồi, học được bản lĩnh của tộc thì có thể trở lại.
Mà hiện giờ nó chẳng là gì cả, cũng không có gì cả, tương lai có thể đảm bảo được sao?
Nó muốn cô gái kia phải lang thang đầu đường xó chợ như nó sao?Tiễn Văn Thành im lặng, cuối cùng đồng ý, công chúa bé của nó đương nhiên không thể chịu khổ như vậy.Nó theo Tiễn Quân về Tùng Vận thôn, thôn này rất kỳ quái, những người này mặc quần áo đặc thù của thôn, trên mặt vẽ đồ đằng kỳ quái, tất cả đều dùng ánh mắt rợn người nhìn nó.Tiễn Văn Thành nổi da gà, nó muốn rời đi, thế nhưng vừa nghĩ tới Ninh Nhiên nó lại cắn răng kiên trì.Tiễn Quân nói mỗi người trong thôn đều phải luyện một loại thuật pháp, là thuật pháp được truyền thừa lại từ các thế hệ trước gọi là thiên di thuật.Mới đầu Tiễn Văn Thành tưởng Tiễn Quân nói đùa, đến khi Tiễn Quân biểu diễn trước mặt nó thì nó rất kinh hãi.Nó bắt đầu theo Tiễn Quân học tập thiên di thuật, thiên di thuật cần rất nhiều thứ, bao gồm máu từ tim của mấy chục người, trước khi chết những người đó càng đau khổ thì máu lại càng hữu dụng.Trong thôn chỉ có bấy nhiêu người, nhà nhà đều phải luyện thiên di thuật, vậy máu từ tim người từ đâu mà có?
Đương nhiên là từ đám người ngoài.Thôn làng này rất bí ẩn nhưng lại có cảnh sắc rất đẹp, còn có không ít nghề thủ công đã thất truyền ở thế giới bên ngoài.Vì thế tự nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều du khách tới tham quan.Hàng năm vào mùa đông du khách, bọn họ liền chọn những người mình muốn rồi để người nhà dùng thuấn di thuận bắt đối phương về nhà.Vì thế mặc dù có người mất tích nhưng không ai nghi ngờ bọn họ, bởi vì số người này không phải mất tích trong thôn.Ngoại trừ thuấn di thuật, Tiễn Quân còn dạy Tiễn Văn Thành một loại trận pháp rất đặc biệt là dùng đầu người hiến tế, đặt đầu người ở các vị trí trên trận pháp, khi trận pháp thành thì có thể hoàn thành tâm nguyện.Tiễn Quân nói đây là trận pháp thế hệ trước lưu truyền lại, vẫn chưa có ai thành công.
Không phải vì đầu người không thủ, trong thôn đã có không ít người luyện nhưng đều thất bại.
Bọn họ không biết vì nguyên nhân gì nên chỉ có thể không ngừng thử nghiệm.Trong hoàn cảnh như vậy, Tiễn Văn Thành từ sợ hãi chứng kiến người chết biến thành hễ thấy người sẽ nghĩ xem làm sao hành hạ, làm sao làm đối phương đau khổ, thậm chí xử lý thi thể ra sao để chuyện này thú vị hơn.Tâm tư Tiễn Văn Thành hoàn toàn lệch lạc.Ở trong thôn mười mấy năm, Tiễn Văn Thành một kẻ đáng sợ như đám người trong thôn.Người giết quá nhiều, thịt không có chỗ cất giữ nên dần dần người trong thôn bắt đầu có thói quen ướp thịt người để ăn dần.
Thôn bọn họ tự cấp tự túc, lúc gà vịt heo chưa tới lúc giết thì thịt người được dùng làm vật thay thế.Trong mắt bọn họ, ngoại trừ người trong thôn thì những người khác chẳng khác gì heo bò dê.Tiễn Văn Thành ngây người trong thôn lâu như vậy, ngoại trừ không đụng tới thịt người thì cơ bản đã tiếp thu toàn bộ thói quen của thôn.
Dù sao hắn cũng sinh sống mười mấy năm ở bên ngoài nên không giống người đã lớn lên từ nhỏ ở trong thôn, vẫn chưa mất hết tính người nên không thể tiếp nhận được chuyện ăn thịt người.Suốt mười mấy năm, Tiễn Quân vẫn luôn tìm kiếm người có tâm đầu huyết thích hợp cho thuấn di thuật của Tiễn Văn Thành.
Ngoại trừ máu, mỗi khi luyện lên một cấp độ, Tiễn Văn Thành cần phải tự nhỏ máu mình để dung hợp rồi mới tiếp tục tiến hành cấp kế tiếp.Mỗi thuấn di thuật luyện thành đi đôi với thời gian rất dài cùng vô số lần thất bại.Thế nhưng may mắn là Tiễn Văn Thành có thiên phú về phương diện này, Tiễn Quân tốn ba mươi năm mới luyện thành thiên di thuật, Tiễn Văn Thành chỉ cần mười mấy năm đã thành công.Thế nhưng thiên di thuật không phải có thể tùy tiện sử dụng bất kỳ chỗ nào, nó cần trả cái giá rất lớn.
Mỗi lần sử dụng người dùng phải tốn rất nhiều tinh khí, sau mỗi lần phải nằm liệt giường nghỉ ngơi mấy ngày, nó cũng có ảnh hưởng rất lớn với tuổi thọ con người.
Vì thế người trong thôn không trường thọ nỗi, thế nhưng bọn họ vẫn luôn kéo dài truyền thống xa xưa này.Sau khi Tiễn Văn Thành thành công, hắn muốn từ giã Tiễn Quân, rời khỏi nơi này, đi tìm Ninh Nhiên của hắn.Người trong thôn kì thực không thích người ngoài, cũng không có ai tìm người ngoài kết hôn sinh con.
Tiễn Quân là ngoài ý muốn, vì thế lúc Tiễn văn Thành mới tới thôn đã nhận được ánh mắt không hoan nghênh của mọi người, thậm chí là chán ghét, chê bai.Đến khi Tiễn Văn Thành luyện thành thiên di thuật thì người trong thôn chậm rãi tiếp nhận.Tiễn Văn Thành muốn rời đi, người trong thôn hiển nhiên không đồng ý.
Trong thôn có rất ít người đi ra ngoài, đều là người phạm tội cấm kỵ mới đuổi đi.Tiễn Quân tự nhiên cũng không đồng ý, Tiễn Văn Thành không quản bọn họ có đồng ý hay không, thu dọn đồ đạc, lặng lẽ rời đi.Trở lại thủ đô, Tiễn Văn Thành cảm thấy cảnh còn người mất, nơi này nhà chọc trời san sát, xe cộ lao vun vút, hoàn toàn khác biệt với lúc hắn rời đi.Hắn thậm chí không biết làm sao tìm lại công chúa bé của mình.Thế nhưng thật may mắn, trong một lần tìm kiếm, Tiễn Văn Thành đã gặp lại Ninh Nhiên gần một trường đại học.Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ninh Nhiên, Tiễn Văn Thành đã cảm thấy đây là dáng vẻ sau khi lớn lên của công chúa bé.Mà Ninh Nhiên lần đầu tiên thấy Tiễn Văn Thành liền khó hiểu cảm thấy đối phương có chút quen mắt.Tìm lại được công chúa bé, Tiễn Văn Thành cảm thấy mình tựa hồ có được cả thế giới, vì công chúa bé, hắn bắt đầu cố gắng làm việc, với thiên di thuật của mình, hắn có thể giúp đám người giàu lấy được những món đồ không có khả năng lấy được.
Tài sản của hắn ngày càng nhiều, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn.Thế nhưng Tiễn Văn Thành phát hiện công chúa bé không vui, những lúc ra gặp hắn, mắt cô vẫn luôn đỏ ửng.Lúc này Tiễn Văn Thành mới biết công chúa bé không phải công chúa mà chỉ là cô bé lọ lem bị người ta khi dễ.Cô có một người chị, người này là đại tiểu thư chân chính của Ninh gia, là công chúa chân chân chính chính.Như vậy thì sao chứ, Ninh Nhiên là cô gái hắn yêu mến, ai khi dễ Ninh Nhiên chính là khi dễ hắn.Tiễn Văn Thành nói với Ninh Nhiên, hắn sẽ giúp cô giải quyết hết thảy chuyện buồn phiền, Ninh Nhiên rất hiền, cô bảo hắn đừng làm như vậy, cô sợ hắn vì cô mà phải ngồi tù.Tiễn Văn Thành nói không sao cả, hắn có siêu năng lực.Tiễn Văn Thành không nói chuyện thiên di thuật cho Ninh Nhiên biết, kỳ thực là hắn không dám, hắn đã làm bao nhiêu chuyện đáng sợ, bản thân hắn rõ nhất.
Ninh Nhiên thuần khiết như vậy, thiện lương như vậy, sao cô có thể tiếp nhận những thứ này chứ?
Vì thế hắn phải giấu.Ninh Nhiên vẫn lo lắng, khi đó bạn thân Lâm Hiểu của Ninh Ưu tới Ninh gia đã khi dễ Ninh Nhiên, vì thế Tiễn Văn Thành quyết định dùng Lâm Hiểu thử dao cho Ninh Nhiên thấy.Tiễn Văn Thành điều tra được Lâm Hiểu là người rất thích du lịch, trùng hợp địa điểm tiếp theo cô muốn tới chính là quê nhà của hắn.Lúc Lâm Hiểu cùng bạn trai tới trấn trên, Tiễn Văn Thành đã bắt Lâm Hiểu đi.Khoảng cách càng xa, Tiễn Văn Thành phải trả cái giá càng lớn.Sau khi bắt Lâm Hiểu, Tiễn Văn Thành nhốt cô trong phòng rồi gửi tin cho Ninh Nhiên, sau khi trò chuyện một phen thì nhịn không được ngã xuống giường ngủ mê man.Chờ đến khi hắn ngủ đủ thức dậy thì đã là sáng hôm sau.Lâm Hiểu bị trói trong căn phòng tối tăm, xuyên thấu qua ánh đèn yếu đớt cô nhìn thấy vô số đầu người bị đặt trong hũ, tái mét, âm lãnh, nhìn cô trừng trừng rồi cười gằn, gào thét.Hồn phách Lâm Hiểu muốn tan vỡ, lông măng dựng đứng, sợ muốn chết.Lúc Tiễn Văn Thành tiến vào, Lâm Hiểu đã bị dọa tới sức mặt nhợt nhạt, hô hấp yếu ớt.Tiễn Văn Thành lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu, nhớ tới Ninh Nhiên khóc lóc kể lể trước mặt mình, hắn không chút lưu tình kéo Lâm Hiểu vào phòng bếp, lấy cưa ra, kéo ken két ken két...Lâm Hiểu tay chân vô lực, tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cô khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng không có tác dụng, một cưa cứa xuống, máu tươi phun lên người Tiễn Văn Thành.Ánh mắt Tiễn Văn Thành lại càng âm u đáng sợ hơn, từng chút từng chút một cưa đầu Lâm Hiểu.Đâu người rơi xuống mảnh nylon trải dưới đất, biểu cảm tuyệt vọng kinh hoàng vẫn còn sót lại.
Ánh mắt cô u ám sung huyết, cứ vậy chết không nhắm mắt nhìn Tiễn Văn Thành cầm cưa từng chút cưa thân thể mình rồi bỏ vào nồi hầm nhừ.Sau đó lấy ra đặt lên thớt, dùng dao mổ heo bắt đầu băm nhỏ, lúc thì thể hiện kỹ thuật dùng dao cắt từng miếng từng miếng như tác phẩm nghệ thuật.Cuối cùng thịt trên người cô bị bỏ vào một cái hũ lớn, bên trong có sẵn các loại gia vị tỏa ra mùi thơm lừng.Mà đầu cô thì bị bỏ vào một cái hũ mới.Lâm Hiểu nhúc nhích ánh mắt nhìn những cái đầu người cũng bị bỏ trong hủ như mình, cô lộ ra biểu cảm vặn vẹo dữ tợn, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Thế nhưng không ai nghe thấy, tiếng của quỷ thì chỉ có quỷ nghe thấy mà thôi.Tiễn Văn Thành khai nhận hết thảy, thế nhưng có vài điều hắn không nói, hắn không phải kẻ ngu, đương nhiên không tiết lộ chuyện trong thôn.Ngoại trừ Lâm Hiểu cùng những người mới giết gần đây, hắn đã quên mất mình đã giết những người kia như thế nào.
Hắn giết quá nhiều người, tay dính máu quá nhiều, làm sao nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đó?"
Chuyện nhỏ nhặt không đáng để?
Đây là chuyện mà mày nói là nhỏ nhặt không đáng kể à? !"
Nghe xong hết thảy, Dương Lâm Tây tức giận tới phì cười, chỉ có thể nói Tiễn Văn Thành này là kẻ máu lạnh nhất, không xem pháp luật ra gì nhất mà anh từng gặp.Tiễn Văn Thành nhếch môi đầy lệ khí: "Đối với tao, chính là vậy."
Dương Lâm Tây truy hỏi Tiễn Văn Thành làm sao né được camera, Tiễn Văn Thành chỉ nói là may mắn, không nói thêm gì nữa.Dương Lâm Tây tự nhiên không tin, thế nhưng sau đó cho dù hỏi thế nào, cho dù dùng Ninh Nhiên làm cớ cũng không cạy miệng Tiễn Văn Thành được.Lưu Nhất Minh thấy vậy thì cảm thấy hôm nay có thể ngừng ở đây.
Anh nhìn ra được, Tiễn Văn Thành sẽ không mở miệng nữa.Dương Lâm Tây ôm một bụng lửa giận, vừa ra ngoài liền đạp băng ghế: "Tên súc sinh này!
Thế giới này sao lại có người như vậy chứ?"
Lưu Nhất Minh lạnh lẽo nói: "Trên đời này có rất nhiều kẻ bị bệnh thần kinh, chỉ là bọn chúng chưa lộ ra mà thôi."[end 147]