- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 631,833
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không? - Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
[85.86.87] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[85.86.87] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?
[85] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Lời Thề (2)*******Sau khi về tới nhà, Diêu An vẫn còn khóc, khóc thực thảm: "Có phải em chọc trúng thứ đồ không sạch sẽ không?"
Từ Chí Hoa đưa khăn giấy cho Diêu An, muốn ôm cô dỗ dành nhưng nghĩ tới đóa hồng đáng sợ kia thì cố nhịn lại: "An An, em nói cho anh biết đi, hình xăm này rốt cuộc là sao?"
Diêu An nghẹn ngào nói: "Giống như trước đó em đã nói với anh, em cùng bạn trai cũ đã xăm chung với nhau, không có gì đặc biệt cả.
Em cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy."
Từ Chí Hoa biết Diêu An có một người bạn trai cũ, tình cảm rất sâu đậm: "Sau đó thì sao?
Vì sao hai người lại chia tay?"
Bàn tay lau nước mắt của Diêu An khựng lại một chút, nhìn anh nói: "Sau đó tụi em ra ngoài chơi thì xảy ra tai nạn xe cộ, ảnh bị thương nặng chết tại chỗ, em khá may mắn nên không xảy ra chuyện."
Cho đến tận bây giờ, Diêu An vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm đó.
Hôm đó khí trời rất tốt, bạn trai cũ A Luân dẫn cô đi chơi tiết thanh minh, hai người ngồi trên xe vừa nói vừa cười, khi ấy hai người mới xăm hình không lâu, tình cảm đang mặn nồng.
Cặp tình nhân ngọt ngọt ngào ngào thủ thỉ về chuyện sinh tử, A Luân nói: "Cho dù chết, chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau."
Khi đó cô cảm thấy những lời này rất cảm động, rất ngọt ngào, vì thế cũng gật đầu đồng ý: "Ừm, chúng ta sẽ cùng sống cùng chết, vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Chẳng qua vừa mới nói xong thì trước mặt xuất hiện một chiếc xe hàng mất lái tông thẳng về phía bọn họ.
A Luân né không kịp, bị tông trực diện.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Diêu An cảm thấy thân thể rất đau đớn, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy một mảnh đỏ máu, trên cánh tay cô toàn là máu của A Luân, đóa hoa hồng xăm trên tay cũng được máu nhuộm đỏ rực diễm lệ.
A Luân đã chết, diện mạo dữ tợn, tử trạng đáng sợ.
Nháy mắt đó, đả kích quá lớn làm Diêu An không ngừng chảy nước mắt, dục vọng cầu sinh làm cô liều mạng muốn chạy ra khỏi nơi này.
Cô không muốn chết, cô muốn sống, cô còn trẻ, cô không muốn chết ở đây cùng A Luân.
Sau đó làm sao được cứu, Diêu An không rõ, cô chỉ biết lúc mình mở mắt ra thì đã ở bệnh viện, bệnh viện nói cô chỉ bị thương nhẹ, mà bạn trai cô thì đã qua đời.
Diêu An từng lén trốn trong chăn khóc, khóc vì A Luân chết thảm như vậy, thế nhưng thời gian có thể nhạt nhòa hết thảy, một năm hai năm đã đủ để Diêu An quên đi A Luân, có một tình yêu mới.
Từ Chí Hoa đau lòng xoa đầu Diêu An: "Khi ấy em sợ lắm đúng không?
May mà em không sao."
Diêu An hít hít mũi, khổ sở nhìn anh: "Chí Hoa, em phải làm sao bây giờ?
Cứ giữ lại hình xăm này sao?"
Từ Chí Hoa trầm ngâm một hồi lâu: "Xem ra phải tìm một đại sư xem thử, hình xăm này quá kỳ quái!
Nó có thể lan rộng ra, còn có thể tổn thương tay anh, nhất định là có kỳ quái."
"Đại sư?
Đi đâu tìm đại sư?"
Diêu An hoảng loạn, đột nhiên nghĩ tới chuyện Liễu Nguyệt Nguyệt từng nói với mình trước đó, cô cùng Liễu Nguyệt Nguyệt quen nhau ở quán cà phê nên bình thường cũng thường nói chuyện.
Lần nọ, lúc hai người gặp ở quán cà phê thì Liễu Nguyệt Nguyệt từng kể chuyện mình gặp phải.
Diêu An vừa cùng Liễu Nguyệt Nguyệt mắng cô nàng Ngô Tuyết Lệ kia, vừa nghe Liễu Nguyệt Nguyệt khen ngợi sự lợi hại của vị đại sư kia, cô vừa nghe chuyện vừa thầm nghĩ, đại sư lợi hại như vậy phải tốn bao nhiêu tiền mới mời được!
"Em... em biết một đại sư, để em gọi điện cho Nguyệt Nguyệt."
Diêu An giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức chụp lấy di động.
Lúc nhận được điện thoại Liễu Nguyệt Nguyệt đang ở nhà hàng, chuyện của cô cùng Tiêu Dật Khải đã bị Tiêu Văn Đình truyền ra ngoài, một đám bạn bè vòi bọn họ mời cơm, Liễu Nguyệt Nguyệt xấu hổ không thôi, Tiêu Dật Khải thì thoải mái mời không ít người, bao gồm cả Tiêu Thiên và Tống Triết.
Cho nên lúc Liễu Nguyệt Nguyệt nhận điện thoại, nghe Diêu An khóc lóc kể lể thì lập tức nói: "Diêu An, bồ đừng khóc nữa, đại sư đang ở ngay bên cạnh mình nè, mình sẽ giúp bồ hỏi một chút."
Tống Triết đang gặm tôm hùm bị điểm tên ngẩng đầu lên: ? ? ?
Sau khi cúp máy, Liễu Nguyệt Nguyệt thực áy náy nhìn mọi người: "Bạn tôi gặp chút chuyện, tôi phải qua xem cô ấy thế nào.
Tống đại sư, cậu có thể đi cùng với tôi không?
Cô ấy hình như gặp phải thứ đồ bẩn gì đấy."
Tống Triết thực nể mặt nói: "Được, để tôi qua xem thế nào."
Tiêu Thiên lột một con tôm hùm, chấm tương rồi đặt vào chén của Tống Triết, nghe vậy lập tức nói: "Anh đi cùng em."
Tống Triết và Tiêu Thiên giống như hình với bóng, anh nói muốn đi, Tống Triết lập tức gật đầu.
"Vậy Dật Khải, anh chiêu đãi mọi người nha, em với Tống đại sư cùng anh Tiêu Thiên đi trước."
Liễu Nguyệt Nguyệt thực áy náy nhìn mọi người, cam kết lần sau sẽ mời bọn họ một bữa thả ga, sau đó vội vàng cùng Tống Triết, Tiêu Thiên rời đi.
Đến nhà Tiêu An, Liễu Nguyệt Nguyệt vừa nhấn chuông cửa thì Diêu An lập tức chạy ra mở cửa, mắt sưng đỏ, người cũng tiều tụy.
"Nguyệt Nguyệt, bồ rốt cuộc cũng tới rồi!"
Diêu An vốn định nhào vào lòng Liễu Nguyệt Nguyệt cầu an ủi, thế nhưng nhớ tới hình xăm trên tay mình thì chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống: "Đại sư có tới không?"
"Có, có, bồ đừng vội, mau kể mình nghe đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Ba người đi vào phòng, Liễu Nguyệt Nguyệt thấy Từ Chí Hoa cũng có ở đây, hẳn hai người đã làm lành.
Liễu Nguyệt Nguyệt giới thiệu Tống Triết với hai người, Diêu An nôn nóng nói: "Đại sư, là như vầy, hôm nay tôi đi xóa hình xăm, thế nhưng không quản là tiệm xăm hay bệnh viện cũng không xóa được.
Đáng sợ nhất là hình xăm này còn tự mình lan rộng ra, thậm chí còn tổn thương tay bạn trai tôi.
Bây giờ tôi không dám tiếp xúc tay chân với người khác, sợ làm người ta bị thương.
Đại sư, có phải tôi bị đồ bẩn gì dây dưa không?"
Tống Triết cẩn thận quan sát cánh tay Diêu An, trên đóa hồng có chút hắc khí, đó là chấp niệm của người sau khi chết ở lại, thậm chí đã bắt đầu thành hình.
Người trẻ tuổi xăm hình ngoại trừ ra oai thì chủ yếu là vì yêu, mà đóa hồng trên tay Diêu An có khả năng rất lớn không phải xăm cùng bạn trai hiện tại, có lẽ là bạn trai cũ.
"Đóa hồng này là cô xăm cùng bạn trai cũ à?"
Tống Triết hỏi.
Diêu An vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đại sư, anh nói không sai, tôi đã xăm nó cùng bạn trai cũ.
Sau khi bạn trai cũ bị tai nạn chết đi, tôi vẫn không chạm vào hình xăm này."
Giữ lại, ngoại trừ nguyên do kỷ niệm thì còn một lý do là bản thân cô đã quen với nó rồi.
Tống Triết nghĩ không sai, người kia quả nhiên đã chết!
Liếc nhìn mi tâm Diêu An, tình cảnh vụ tai nạn ba năm trước hiện ra rõ ràng trước mắt Tống Triết.
Tống Triết đã tập thành thói quen, chẳng qua cậu không biết hóa ra bản lĩnh của mình lại mạnh hơn, có thể thấy hình ảnh từ ba năm trước.
"Khi đó hai người rất yêu nhau đi, lời ngon tiếng ngọt thời non hẹn biển cũng không thiếu đúng không?"
Diêu An liếc nhìn Từ Chí Hoa, do dự gật đầu: "Đại sư, sao anh biết?"
Tống Triết không nói vì sao mình biết, chỉ hỏi cô là đúng hay không.
Diêu An thở dài: "Đúng vậy, khi đó cảm thấy đối phương chính là chân ái của mình, chính là loại sẽ nắm tay bên nhau tới già, thề thốt gì cũng nói ra miệng, chỉ là không ngờ có một ngày ảnh lại gặp tai nạn qua đời."
Tống Triết chưa từng yêu, thế nhưng cậu đã thấy người ta yêu, cũng xem qua phim truyền hình, tự nhiên biết trai gái rơi vào lưới tình sẽ điên cuồng thế nào.
"
Sau này phải cẩn trọng khi thề những việc mà mình không thể làm được, không phải cái gì muốn nói là nói."
Diêu An sửng sốt: "Đại sư nói vậy là có ý gì?"
Tống Triết nói: "Trước khi xảy ra tai nạn, cô đã cùng bạn trai cũ ước định có chết cũng sẽ ở bên nhau.
Bạn trai cũ của cô vẫn luôn ghi nhớ, anh ta đã chết, cô lại không chết.
Máu của anh ta thấm vào hình xăm của cô, chấp niệm cũng ở lại ở đó, một năm rồi lại một năm, khi chấp niệm của anh ta phát hiện cô yêu người khác thì bắt đầu hắc hóa."
Diêu An run lập cập, không dám tin nhìn cánh tay mình: "Đại sư, bạn trai cũ đang ở trên cánh tay tôi sao?"
Tống Triết sửa lời: "Là chấp niệm!"
Diêu An hỏng mất: "Không quản là chấp niệm hay quỷ hồn thật thì đều đáng sợ, cầu đại sư cứu tôi."
Từ Chí Hoa kéo tay Diêu An, khẩn trương nói: "Đại sư, cầu anh cứu An An, em ấy gặp tai nạn không chết, không thể bắt em ấy tự sát chết được.
Đó căn bản không phải lỗi của em ấy."
Tống Triết nói: "Hai người yên tâm, tôi sẽ xử lý."
Chấp niệm không thuộc về thế giới này, tự nhiên phải để nó biến mất.
Cậu liếc nhìn Diêu An, tiếp tục nói: "Nếu lời thề không thể thực hiện được thì đừng tùy tiện hứa hẹn, người khác sẽ coi là thật."
Diêu An cúi đầu nhìn cánh tay mình, yên lặng không nói gì, khi đó bọn họ thật sự yêu nhau, nhưng cho dù yêu cỡ nào, cô cũng không có cách nào tự đâm một mình một dao để đi cùng A Luân, nói cho cùng cũng không thể trách cô ích kỷ.
Nào có ai không muốn sống chứ!
Tống Triết đơn giản vẽ một hình phù chú lên cánh tay Diêu An, mặc niệm chú ngữ, theo chứ ngữ xuất hiện, đóa hồng tự động bốc cháy, đến khi kết thúc, hình xăm cũng biến mất sạch sẽ.
Diêu An mừng tới ứa nước mắt, ôm chặt Từ Chí Hoa không buông tay.
Từ Chí Hoa quỳ xuống cầu hôn, Diêu An vừa khóc vừa đồng ý, hơn nữa còn hứa hẹn cả đời sẽ thương anh.
Tống Triết giật giật khóe miệng, lặng lẽ đi ra ngoài, có vài người quả nhiên yêu là thiếu não sao?
Lớn vậy rồi mà chẳng chịu tiếp thu dạy dỗ gì cả... [end 85][86] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Lừa Bán Phụ Nữ (1)********Lúc Liễu Nguyệt Nguyệt đi ra có chút lúng túng, thực sự là vì bạn trai cũ A Luân của Diêu An có chấp niệm quá sâu nên mới quấn lấy Diêu An, chứ chuyện vốn không liên quan tới Diêu An.
Dù sao thì khi yêu mặn nồng ai cũng có lúc hứa hẹn, cô cùng Dật Khải cũng vậy.
Chỉ là chân trước Tống đại sư mới hóa giải chấp niệm, dặn dò cô đừng nên thề thốt loạn xạ, chân sau Diêu An đã không quản được miệng mình, Liễu Nguyệt Nghuyệt thực sự cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng dù sao cũng là chuyện của người khác, Liễu Nguyệt Nguyệt không tiện lên tiếng.
Tống Triết và Tiêu Thiên đi ra ngoài, Tống Triết đột nhiên hỏi: "Có một ngày anh cũng như vậy với bạn gái mình sao?
Cho dù chết cũng phải ở chung một chỗ?"
Tiêu Thiên sâu xa nhìn cậu: "Không, tôi sẽ không ích kỷ như vậy nhưng tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với người đó, tốt nhất là để đối phương đi trước một bước, như vậy người đó sẽ không vì tôi rời đi mà khổ sở."
Tống Triết ngạc nhiên: "Thực không ngờ Lão Tiêu lại nặng tình như vậy!
Bạn gái của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Tiêu Thương khẽ cong môi, cười cười: "Đi thôi, tôi mời em ăn cơm, vừa nãy em vẫn chưa ăn no mà."
Tống Triết ngượng ngùng sờ bụng: "Đừng nói vậy, cứ như tôi tham ăn lắm ý.
Suỵt, thực mất dĩ diện!"
Tiêu Thiên bật cười, ánh mặt trời chiếu sáng gương mặt tràn đầy ấm áp của anh, ánh mắt nhìn về phía Tống Triết cũng lóng lánh quang mang, ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi.
Tống Triết nhìn một chút, đột nhiên có chút ngượng ngùng quay người đi thẳng đến bãi đậu xe, ở cùng một chỗ với Tiêu Thiên thực sự là khảo nghiệm quá lớn, nói không chừng giây tiếp theo cậu sẽ không biết xấu hổ nhào tới mất.
Sau đó, Từ Chí Hoa cùng Diêu An ở bờ biển cử hành hôn lễ, có mời Liễu Nguyệt Nguyệt cùng tham gia, Liễu Nguyệt Nguyệt đi.
Tổ chức ở đây là chủ ý của Diêu An, Từ Chí Hoa yêu cô nên làm theo ý cô.
Chỉ là không ngờ lúc ở trên du thuyền hai người xảy chân rớt xuống nước, mọi người cuống quít muốn cứu nhưng đã không còn kịp.
Du thuyền đã lái tới vùng nước sâu, váy cưới của Diêu An lại quá rườm rà, sau khi dính nước thì nặng trình thịch, không biết móc trúng thứ gì mà cứ kéo cô xuống.
Diêu An kinh hoảng túm chặt tay Từ Chí Hoa, Từ Chí Hoa biết bơi, lại không mặc quần áo vừa nặng vừa rườm rà như Diêu An, sống chết ở ngay trước mắt, Từ Chí Hoa một cước đạp văng Diêu An, một mình trốn thoát.
Diêu An bị chìm xuống đáy biển, hai mắt trợn trừng tựa hồ muốn ghi nhớ người đàn ông này vào lòng.
Cảm giác đau đớn trong khoang bụng ngày càng nhiều hơn, thoáng chốc cô nhớ tới lời Tống đại sư đã nói, nếu không thể thực hiện thì đừng tùy tiện hứa hẹn, lần này cô làm được, thế nhưng Từ Chí Hoa thì không.
Tâm tình của cô giờ phút này có phải chính là tâm tình của A Luân trước khi chết không...
Diêu An chết làm Liễu Nguyệt Nguyệt rất thương tâm, dù sao hai người cũng là bạn, ai ngờ được Diêu An lại chết trong chính ngày vui nhất cuộc đời mình.
Di thể của Diêu An cuối cùng cũng vớt lên, bị ngâm tới phù thũng, hoàn toàn không còn vẻ xinh đẹp ngày xưa.
Từ Chí Hoa gào khóc nhưng không dám chạm vào thân thể Diêu An, biết trên thế giới này thực sự có đồ bẩn tồn tại nên gã chột dạ, gã không dám đụng vào Diêu An, sợ Diêu An cũng giống như bạn trai cũ mà dây dưa mình.
Liễu Nguyệt Nguyệt khổ sở phát hiện Từ Chí Hoa không đúng, theo lý thì Từ Chí Hoa yêu Diêu An như vậy nhưng vì sao chỉ dám đứng ở xa xa nhìn, điều này thực kỳ quái?
Trong lễ tang Diêu An, Liễu Nguyệt Nguyệt khổ sở đi dạo ở gần đó một chút cho khuây khỏa tâm tình thì nghe thấy cuộc nói chuyện của Từ Chí Hoa cùng mẹ mình: "A Hoa, Diêu An chết cũng chết rồi, chuyện này không ai ngờ được, con đừng quá khổ sở.
Chờ qua vài tháng nữa mẹ sẽ sắp xếp cho con coi mắt, đến khi đó con sẽ quên được con bé thôi."
Tâm tình Từ Chí Hoa có chút sa sút: "Mẹ, bây giờ con không muốn nói tới những chuyện này.
Diêu An vừa mới chết, mẹ có thể đừng nói không?"
Từ mẫu tức giận: "Mẹ cũng vì tốt cho con thôi, ban đầu cũng vì con con sống chết đòi cưới nó chứ mẹ có chịu đâu!
Mẹ nói cho con biết, là con bé tự làm tự chịu thôi, nếu nó chịu cử hàng hôn lễ đàng hoàng trong nhà hàng, không làm tiệc cưới lãng mạn trên bờ biển gì đó thì có thể xảy ra chuyện sao?"
Liễu Nguyệt Nguyệt nghe tới đây thì nhịn không nổi nữa, đi ra, cố nén giận nói: "Bác Từ, người chết là lớn nhất, bác không thể nói chuyện quá đáng như vậy."
Mẹ Từ thấy mình nói chuyện xấu bị bắt tại trận thì biểu cảm có chút lúng túng, nhìn dáng vẻ im lìm không nói tiếng nào của con trai, bà trợn mắt vài lần rồi vội vàng bỏ đi.
Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn Từ Chí Hoa, có chút thất vọng: "Anh cứ để mặc mẹ mình nói Diêu An như vậy?"
Từ Chí Hoa nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt, ánh mắt đầy tơ máu: "Xin lỗi, tình tình mẹ tôi chính là như vậy, cô đừng để ý."
Liễu Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơn, nghĩ tới những lời gã ta đã nói lúc cầu hôn Diêu An: "Có phải Diêu An qua đời là hết thảy hứa hẹn của anh cũng tan thành mây khói?"
Từ Chí Hoa yên lặng không đáp, Liễu Nguyệt Nguyệt ở đó không bao lâu thì rời đi, cô có chút sững sờ, hứa hẹn đáng mấy đồng tiền chứ?
Tình yêu lại là gì chứ?
Người chết rồi, tự nhiên không cần giữ lời nữa.
Trên thế giới này làm gì có thề non hẹn biển, chỉ là mấy lời đầu môi chót lưỡi cua nam nữ khi yêu nhau mà thôi.
Tiêu Dật Khải vẫn luôn ở bên ngoài chờ Liễu Nguyệt Nguyệt, thấy dáng vẻ nặng nề của cô thì cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm lấy hôn một cái lên trán cô, im lặng an ủi.
Liễu Nguyệt Nguyệt rúc vào lòng Tiêu Dật Khải, thân nhiệt ấm áp của anh sưởi ấm cơ thể có chút lành lạnh của cô, cô hỏi: "Dật Khải, sau này nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ làm sao?"
Tiêu Dật Khải dí dỏm nói: "Đi chung với em!
Em không thoát khỏi anh được đâu!"
"Đàn ông quả nhiên dẻo miệng."
Tiêu Dật Khải nhận ra tâm tình Liễu Nguyệt Nguyệt có chút không đúng, anh thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, quan trọng không phài lời thề mà là hành động.
Anh nguyện ý nói lời ngọt ngào để dỗ dành em vui vẻ, cũng nguyện ý làm ra hành động để em yên tâm.
Em không nên vì chuyện tình cảm của Diêu An mà nhận định tất cả đàn ông đều có chung một dạng đức hạnh."
Liễu Nguyệt Nguyệt vùi mình vào lòng Tiêu Dật Khải, buồn bã nói: "Xin lỗi, là em nghĩ lung tung!"
Tiêu Dật Khải ôn nhu xoa đầu cô: "Không sao, đừng khổ sở, anh bồi em!"
Từ sau hôn lễ với Diêu An, Từ Chí Hoa vẫn không ngủ ngon giấc.
Ngày ngày gã đều mơ thấy ác mộng, thấy Diêu An mặc áo cưới, toàn thân ướt nhẹp đứng bên giường truy hỏi gã vì sao lại đạp cô, vì sao lại không cứu cô?
Khi đó Từ Chí Hoa lo cho mình còn không xong, nào còn nhớ tới Diêu An.
Cú đạp đó cũng chỉ là phản ứng bản năng, chờ đến khi bản thân được cứu mới bắt đầu hối hận.
Buổi sáng tỉnh dậy, Từ Chí Hoa ngơ ngác ngồi trên giường cào cào đầu, gã không biết cơn ác mộng này sẽ kéo dài bao lâu?
Cũng không biết đến khi nào mình mới thoát khỏi cảm giác áy náy cùng cực kia. ...
Lúc Tống Triết xách bánh ngọt của cửa tiệm mới mở dưới lầu nhà mình tới Tiêu thị thì Tiêu Thiên gọi điện thoại than đói, nói muốn ăn gì đó.
Vừa vặn mấy hôm trước Tống Triết có ăn thử cửa tiệm này, thấy mùi vị không tệ nên mang một cái tới cho Tiêu Thiên.
Đến phòng làm việc, trợ lý Vạn Dương vừa thấy Tống Triết liền mỉm cười: "Tống tiên sinh, boss đang đợi cậu ấy."
"Ừm, làm phiền rồi!"
"Không phiền, cậu khách sáo quá."
Vào phòng làm việc, Tiêu Thiên đang xem văn kiện, Tống Triết nhẹ nhàng đi tới đặt bánh lên bàn trà, cẩn thận mở túi đựng.
Tiêu Thiên nghe thấy động tĩnh, khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Triết thì lập tức mỉm cười: "Em đã tới rồi!"
Tống Triết ừm một tiếng, cầm muỗng bưng bánh ngọt tới: "Anh nếm thử chút đi, tôi cảm thấy ngọt mà không ngán, đặc biệt ngon."
"Ừm!"
Tiêu Thiên nhận lấy bánh, dùng muỗng múc một chút, quả thực không tệ.
Anh gật gật đầu giơ ngón cái, sau đó cầm muỗng múc một muỗng cho Tống Triết, đút tới bên miệng cậu.
Tống Triết không chút suy nghĩ há miệng ăn, thấy có vụn kem dính trên muỗng còn lè lưỡi liếm một cái.
Chờ liếm xong mới nhận ra, không đúng, này có phải là muỗng của cậu đâu?
Cậu liếm làm dính nước miếng như vậy, có khi nào Tiêu Thiên chê bẩn không?
Ngay lúc Tống Triết định đổi muỗng khác cho Tiêu Thiên thì thấy anh tựa hồ rất vui vẻ cầm cái muỗng kia múc một muỗng bỏ vào miệng, biểu cảm thực hưởng thụ.
Vì thế, Tống Triết yên lặng nuốt câu hỏi muốn đổi muỗng hay không vào bụng.
"A, há miệng!"
Trước mặt Tống Triết lại xuất hiện bánh ngọt Tiêu Thiên đưa tới, cậu nghe lời theo bản năng há miệng, chờ đến khi mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, Tống Triết mới phát hiện mình lại ăn chung muỗng với Tiêu Thiên.
Đến cuối cùng, Tống Triết chỉ đành làm bình vứt không sợ vỡ, dù sao Tiêu Thiên cũng không thèm để ý, cậu để ý làm gì, thế là cậu một ngụm, Tiêu Thiên một ngụm, hai người cùng giải quyết phần bánh ngọt.
Tống Triết đi rót hai ly nước, một cho Tiêu Thiên, một cho mình: "Anh nói đói bụng, kết quả tôi ăn mất phân nửa rồi, anh còn đói không?"
Tiêu Thiên cười lắc đầu, uống nước hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng: "Tôi no rồi, em ở lại đây bồi tôi đi, một tiếng nữa là tan tầm rồi, đến khi đó chúng ta cùng đi ăn bữa cơm."
"Được!"
Dạo này rảnh rỗi nên một tuần hết năm ngày là Tống Triết cùng ăn cơm với Tiêu Thiên, hai người cứ như hình với bóng, có lúc Tống Triết ngồi ở nhà quá nhàm chán liền chạy tới phòng làm việc của Tiêu Thiên, bồi anh làm việc, chính mình thì ngồi một bên chơi game.
Tống Triết chơi vài ván chờ Tiêu Thiên tan tầm. [end 86][87] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Lừa Bán Phụ Nữ (2)********Đến giờ, Tiêu Thiên thu thập đồ đạc rồi cùng Tống Triết rời đi.
Trợ lý Vạn Dương nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi mà chậc chậc vài tiếng, cùng nữ thư kí bát quái: "Từ ngày boss chúng ta biết Tống Triết thì càng ngày càng không nghiêm túc làm việc.
Trước kia làm gì có vụ tan tầm sớm như vậy, nếu không có việc gia đình thì thể nào cũng ở lại tăng ca.
Giờ xem đi, vừa tới giờ là không thấy bóng dáng nữa."
Nữ thư kí cười hì hì: "Có lẽ là sức mạnh của tình anh em chí cốt đi?"
Trợ lý Vạn Dương liếc mắt: "Sao bà không nói là sức mạnh tình yêu đi?"
Nữ thư kí giơ ngón cái: "Nói hay lắm, thật ta thì tôi cũng nghĩ vậy, ông không thấy boss với Tống tiên sinh rất xứng đôi sao?
Lúc ở cùng một chỗ với cậu ấy, boss cứ như... ly kem bị tan chảy vậy."
Trợ lý Vạn Dương: ... ...
Tiêu Thiên chọn một tiệm chua cay có hoàn cảnh tốt, anh biết Tống Triết thích ăn món có vị nặng nên luôn dựa theo khẩu vị của cậu để chọn quán.
Vì thế mỗi lần Tống Triết đi ăn cơm cùng Tiêu Thiên đều rất vui sướng, lần nào cũng đều món yêu thích.
"Lão Tiêu, ánh mắt anh sao lại tốt như vậy.
Chọn quán ăn cũng ngon như vậy."
Tống Triết ăn tới bụng tròn vo, tiêu không nổi: "Tôi cảm thấy cứ theo anh ra ngoài ăn như vậy thì muốn mập lên mười kí cũng không thành vấn đề."
Tiêu Thiên cầm đũa gắp miếng thịt cá non mềm đặt vào chén cậu, Tống Triết vốn hơi gầy, mấy ngày nay theo Tống Triết ăn uống no say, mặt cũng có thêm chút thịt, thoạt nhìn lại càng dễ nhìn hơn: "Có thể dưỡng em thành heo nhỏ, tôi cảm thấy rất kiêu ngạo!"
Tống Triết nhai thịt cá, lộ ra biểu cảm khen ngợi: "Vậy có muốn trao bằng khen chuyên gia chăn nuôi xuất sắc cho anh không?"
Tiêu Thiên ung dung nhàn nhã lột tôm: "Được, cầu còn không được."
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng, Tống Triết thực sự chỉ muốn nằm chèm bẹp, hoàn toàn không còn chút hình tượng.
"Đi, chúng ta ra ngoài tản bộ một chút.
Kế bên có một công viên."
Không sai, mỗi lần ăn no không tiêu thì luôn có công viên gần đó để dạo bộ tiêu thực.
Chỉ có thể nói, Tiêu Thiên an bài thật sự quá tốt.
Mới vừa đi tới cổng công viên, hai người liền thấy bên kia có một đám người túm lụm, một người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi đang lớn tiếng mắng chửi một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang: "Mày là cái đồ phá của, dám trộm tiền chồng ra ngoài ăn diện, mày có nghĩ tới cả nhà sẽ sống ra sao không hả?"
Cô gái kinh hoảng la to: "Mấy người là ai?
Tôi căn bản không biết mấy người.
Mọi người cứu tôi với!"
Người năm nắm chặt tay cô gái lập tức tát mạnh một cái, lớn tiếng nói: "Còn dám nói không biết tao, mày ra ngoài phóng túng mới có mấy ngày mà ngay cả chồng mà mày cũng không nhận ra nữa hả?"
Mọi người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, tựa hồ có chút do dự không biết có nên tiến tới hỗ trợ hay không, bà bác vội vàng nói: "Để mọi người chê cười rồi, đứa con dâu này của tôi tính tình thì kiêu kỳ, sài tiền như nước, mấy hôm trước đã trộm tiền tiết kiệm trong nhà, con cũng không chịu chăm sóc.
Tụi tôi khó khăn lắm mới tìm được nó."
Cô gái bị tát một cái choáng váng đầu óc, đang vô thức lắc lắc đầu.
Có quần chúng vây xem lẩm bẩm, có khi nào là lừa bán phụ nữ không?
Bởi vì bọn họ từng thấy tình cảnh tương tự ở trên mạng.
Chẳng qua thấy đám người này vóc dáng cao lớn, có vẻ không dễ chọc nên không dám tiến tới.
Lúc bà bác cùng mấy người đàn ông kia chuẩn bị kéo cô gái lên xe, Tống Triết chen vào đám người, lớn tiếng nói: "Chờ đã, sao tôi không biết em gái tôi là con dâu nhà bà vậy?"
Thấy tình thế chuyển biến, quần chúng vây xem lập tức hưng phấn, có người còn cố ý lái xe tới chặn đường đi của đám người kia.
Bà bác lập tức xé rách mặt, lớn tiếng dọa nạt: "Thì ra là vậy, tao nói sao con dâu lại trộm tiền gửi ngân hàng của nhà, hóa ra là người xúi giục!
Mày còn dám lộ mặt à, tốt!
Đi, theo tao tới đồn cảnh sát."
Tống Triết cười hì hì, cười xong còn ợ một cái làm bầu không khí căng thẳng mà bà ta tạo nên lập tức vỡ vụn.
Người vây xem phì cười, cảm thấy dáng dấp đẹp đúng là làm gì cũng đẹp, ngay cả ợ mà cũng không giống người khác.
Tống Triết vỗ ngực, lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, vừa nãy ăn cơm no quá, chê cười, chê cười rồi."
Tiêu Thiên lạnh lùng liếc nhìn bà bác kia, lúc cô gái vừa gào thét kêu cứu, anh đã báo cảnh sát.
Mới đầu cô gái còn choáng váng, thật vất vả tỉnh hồn lại, nghe Tống Triết gọi mình là em gái thì không kịp nghĩ ngợi gì, hoảng hoảng hốt hốt nói: "Anh, anh mau cứu em với, đám người này nhất định là đám lừa đảo buôn người mà trên mạng nói.
Anh..."
Cô còn chưa nói hết lời đã bị một người đàn ông bịt miệng, hung ác nói: "Câm miệng, mày dám lắm lời nữa thì tao giết."
Vừa nghe cô gái nói bọn người này là đám lừa đảo buôn người, biểu cảm nhóm quần chúng vây xem lập tức trở nên nghiêm túc, hiện giờ là giờ tản bộ sau khi ăn xong, lại đang ở công viên, lượng người qua lại rất đông, hiện giờ xảy ra chuyện, người vây xem ngày càng nhiều hơn, đông như nêm cối.
Lúc này, đám người phụ nữ trung niên kia nhịn không được có chút luống cuống, bọn họ chọn cô gái này vì có người đặc biệt bỏ tiền chỉ định, hơn nữa vừa nãy công viên khá vắng vẻ, bọn họ vốn đã sắp thành công mang cô gái đi, nào ngờ lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Bà bác cắn răng xuất ra tuyệt chiêu, ngồi bệch xuống đất gào khóc om xòm: "Trời ơi, sao có thể như vậy chứ?
Các người bắt nạt người già cả hay sao, con dâu lấy tiền nhà chồng bỏ trốn theo trai, bây giờ lại nói ngược mắng thôi là kẻ lường gạt, số tôi sao lại khổ như vậy chứ?"
Người đàn ông hùng hổ kia cùng hùa theo: "Mẹ, mẹ mau đứng dậy đi, đừng khóc nữa.
Cứ coi như mạng con không tốt, cưới phải người vợ như vậy, lại còn hại mẹ bị người ta mắng."
Mấy người đàn ông ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ chửi cô gái không biết xấu hổ.
Nói thật, nếu không rõ tình huống thì sẽ có không ít người bị mấy người tự xướng tự họa này lừa gạt.
Không may là Tống Triết vừa nghe liền phì cười, cười xong lại ợ một cái vang dội, sau đó liền có không ít người hùa theo.
Lúc này, nhóm quần chúng vây xem bên kia liền nhịn không được cười hì hì.
Tống Triết đỡ trán, cảm thấy thanh danh cả đời mình mất sạch sành sanh.
Đáy mắt Tiêu Thiên đầy ý cười, chỉ cảm thấy Tống Triết như vậy thật đáng yêu.
"Bác à, bác đừng có gào nữa, bác nhìn lại mặt bác đi, gian môn* lõm xuống, hôn nhân không thuận, nếu không có gì bất ngờ thì chồng bà đã mất từ rất sớm.
Lại nhìn tử nữ cung có vết nhăn rất sâu, chứng tỏ bà không dễ có thai, nói cách khác đến bây giờ bà vẫn không có con.
Bà lấy đâu ra con trai mà có con dâu vậy?" [*奸门 gian môn: là phần nằm ở gần huyệt thái dương, 子女宫 tử nữ cung: điểm giữa mí mắt dưới, bọng mắt]Bà bác nghe Tống Triết nói mà kinh hoảng, tiếng gào khóc cũng khựng lại một chút, sau đó lại lớn tiếng hét lớn: "Số tôi khổ quá mà, có một đứa con dâu độc ác như vậy, lại còn để nhân tình của nó nguyền rủa tôi.
Tôi chết đi cho rồi mà!"
Tống Triết cười hì hì: "Ai nha, đừng nói vậy, sao bà chết được chứ?
Nhưng tôi tính được bà có kiếp nạn lao tù, bà đừng vội chết!"
Bà bác nổi giận, bật dậy chỉ mũi Tống Triết mắng to: "Mày có ý gì hả?
Thấy tao vạch trần chuyện xấu xa của mày với nó nên muốn vu oan ngược cho tao đúng không?
Thứ khốn khiếp như mày chết không được tử tế đâu."
Sắc mặt Tiêu Thiên lập tức lạnh băng, vừa định tiến tới thì bị Tống Triết cản lại.
Ánh mắt Tống Triết lóe lên một tia sắc lạnh: "Một bà già như bà có gì đáng giá để tôi oan uổng?
Nhưng nếu bà nói tôi oan uổng bà thì không bằng bà nói nghe thử xem tôi làm sao oan uổng bà.
Bà mười tuổi bị người ta bắt cóc bán làm con dâu nuôi từ bé cho một gia đình ở trên núi, đáng tiếc bà không có vận con cháu, mười lăm tuổi bắt đầu cùng người đàn ông kia viên phòng nhưng mãi vẫn không có thai.
Người đàn ông kia mua bà về là vì muốn sinh con nối dõi, bà không sinh con được, anh ta tự nhiên không cần bà nữa.
Sang tay bán bà cho một kẻ què.
Người què kia đã hơn bốn mươi, chưa vợ chưa con, tự dưng có một người vợ trẻ như bà, ông ta cao hứng còn không kịp.
Bà nói xem có phải không?"
Bà bác toàn thân lạnh như băng, nói không nên lời.
Quần chúng vây xem xì xào, kinh ngạc không thôi.
"Sống ở trong núi lâu, bà dần dần chết lặng cảm xúc, bắt đầu bị người ở đó đồng hóa, cảm thấy mua bán phụ nữ và trẻ em là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Bà thậm chí còn cáo mật những cô dâu muốn lén bỏ trốn, nhìn bọn họ bị đánh đập như mình khi xưa, trong lòng bà có được khoái cảm vặn vẹo.
Sau đó kẻ què kia chết, bà kết bè kết lũ với đám người này ra ngoài lừa gạt dụ dỗ phụ nữ trẻ nhỏ mang đi bán, bà nói xem những điều tôi nói là sự thật hay oan uổng bà?"
Tay Tống Triết ngứa ngáy, chỉ hận không thể một tát đập chết người phụ nữ trước mặt.
Bà bác kinh hoảng thất thố, bà không biết làm sao Tống Triết biết rành rẽ cuộc đời của mình như vậy.
Nhóm đàn ông đi cùng bà bác cũng hoảng, bởi vì bọn họ cùng thôn với bà, đương nhiên cũng biết chuyện này.
"Mày... mày rốt cuộc là ai?"
Tống Triết nhếch môi: "Tôi là sứ giả chính nghĩa."
"Cái gì?"
Bà bác có chút ngây ngốc, thế nhưng ngay lúc này cảnh sát tới, bà bác thấy cảnh sát thì sợ tới vắt giò lên cổ, đám đàn ông kia vội vàng buông cô gái bỏ chạy.
Đám người xung quanh vô tình cố ý ngăn cản, thậm chí còn có người gạt giò, vừa ngã xuống thì bị cả đám người xông tới giữ chặt.
Cô gái được cứu vẫn còn sợ hãi, nước mắt ồ ạt trào ra, Tống Triết đưa khăn giấy cho cô gái: "Lau nước mắt đi, đừng khóc, người xấu đã bị bắt rồi."
Cô gái oa một tiếng bổ nhào vào lòng Tống Triết, khóc tới mức co rúm người, Tống Triết sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cô gái an ủi.
Tiêu Thiên đứng bên cạnh Tống Triết, ngón tay khẽ nhúc nhích, mi mắt rũ thấp.
Chờ cô gái phát tiết xong, bả vai Tống Triết đã ướt sũng, cô gái thấy vậy thì đặc biệt áy náy: "Xin lỗi, làm ướt áo anh mất rồi."
Tống Triết không hề để ý: "Không sao, cô không sao là tốt rồi."
Cô gái đặc biệt cảm kích nhìn Tống Triết: "Nếu không nhờ anh thì có lẽ tôi đã bị bắt đi rồi.
Thật sự rất cám ơn anh!"
Cô từng nghe qua chuyện này ở trên mạng, chính là chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại gặp phải.
"Đừng khách sáo, là ai gặp chuyện này cũng làm như vậy thôi."
Cô gái lau nước mắt, có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy chuyện mà anh nói với người phụ nữ kia là thật à?
Khi bé bà ta thực sự bị lừa bán sao?"
Tống Triết gật đầu, nhìn người phụ nữ trung niên dáng vẻ uể oải bị còng tay đang bị người xung quanh chửi rủa: "Đúng vậy, người bị hại ngược lại biến thành kẻ hại người."
Tâm tình cô gái nặng trĩu, nhất thời quên hỏi Tống Triết làm sao biết chuyện này.
Tống Triết và Tiêu Thiên thừa dịp cô gái không chú ý len lén rời đi, tâm tình không tốt lắm.
"Thế giới này có quá nhiều hắc ám."
Tống Triết đột nhiên ngậm ngùi.
Tiêu Thiên đáp lại: "Thế nhưng quang minh cũng luôn tồn tại."
Tống Triết nhìn Tiêu Thiên, cười nói: "Đúng vậy, quang minh vẫn tồn tại."
Sau chuyện này, cảnh sát nhờ vào đám tội phạm bắt được thành công phá giải đại án lừa bán phụ nữ trẻ em, giải cứu được hơn trăm phụ nữ và trẻ em, đưa bọn họ quay về nhà.
Hắc ám không có nơi nào không có mặt, thế nhưng ánh mặt trời cũng như bóng với hình, hắc ám sẽ không còn chỗ ẩn nấp. [end 87][Cáo] chap sau tác giả k quất chap kép nữa mà là chap 3, vì thế mai có truyện hay k, cáo k chắc nhé =_= 88.89.90 gộp, sau đó 91.92.93 cũng gộp, huhuhu