Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 10: Chương 10



Thấy tay áo nhuốm đầy m.á.u của ta, hắn ta vén tay áo lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Ta chỉ nói với hắn ta rằng vì muốn báo ân nên đã trả Tân Đình Thượng thần một miếng da rắn, hơn nữa khi xưa Tân Đình Thượng thần cứu ta, Bích Nhan Thượng thần cũng có mặt, nên cũng coi như có phần của nàng ta.

Sau khi nghe ta giải thích, sắc mặt Thương Bắc mới dịu lại đôi chút.

Thương Bắc không nói gì, chỉ lặng lẽ băng bó vết thương cho ta.

Hắn ta còn thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.

"Đồ ngốc." Hắn ta đột nhiên lên tiếng.

"Hả?"

Ta gượng cười ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Tên tiểu tử hỗn láo nhà ngươi, vô lễ, dám ăn nói vô phép với sư tỷ."

"Không muốn cười thì đừng cười."

Thương Bắc gõ nhẹ đầu ta.

Ta còn chưa kịp phản bác, bụng đã không đúng lúc kêu lên ọc ọc.

Thương Bắc đành đứng dậy đi nhặt hộp bánh vừa ném xuống đất, lấy những chiếc bánh rơi rải rác dưới đất, chọn vài cái còn sạch trong hộp đưa cho ta.

Rồi hắn ta nhặt những chiếc bánh rơi xuống đất, thổi thổi cùng ta ngồi xổm ở góc phòng ăn.

"Đau không?"

Thương Bắc nhìn chiếc nơ bướm chính mình buộc trên cánh tay ta, lên tiếng hỏi.

"Không đau."

"Nên mới bảo tỷ ngốc chứ sao."

Thương Bắc ăn xong chiếc bánh trong tay, phủi phủi những mảnh vụn trên tay nói: "Nếu Tân Đình Thượng thần cần da rắn, tỷ chỉ cần đưa cho hắn những miếng da rắn tỷ lột trước đây là được, cần gì phải làm mình bị thương."

"Da rắn đã lột tự nhiên là hiệu quả không tốt bằng da rắn tươi. . ."

Ta chưa nói xong, đột nhiên sững người.

Chiếc bánh đậu xanh vừa mới ăn vào miệng cũng rất phối hợp làm ta bị nghẹn, suýt nữa không thở được.

Rắn thường ở nhân gian khoảng ba, bốn tháng lột da một lần.

Rắn ở Thiên đình khoảng ba, bốn trăm năm cũng lột da một lần.

Còn ta, là một con rắn, từ khi sinh ra đến nay đã ngàn năm, chưa từng lột da lần nào.

9

Ngày hôm sau, ta theo Thương Bắc trốn ra khỏi kết giới của sư tôn.

Thương Bắc thấy tinh thần ta không tốt, trên người còn mang thương tích, liền định đưa ta đến Thiên tuyền trên Thiên đình để ngâm tắm.

Thiên tuyền quả là một nơi tuyệt vời, là suối nước nóng duy nhất trên Thiên đình.

Nghe nói nơi đó bốn mùa như mùa xuân, ngay cả nước suối cũng ngọt.

Tương truyền thường xuyên tắm ở đó có ích lớn cho việc chữa thương và tăng cường tu vi.

Nhưng chỉ có thần tiên thượng đẳng mới có tư cách đến tắm ở Thiên tuyền, vì vậy ta chưa từng vào đó.

Nhưng Thương Bắc rất có bản lĩnh, chỉ thấy hắn ta nói vài câu với tiểu tiên nga mặc áo xanh lá đứng đầu canh giữ Thiên tuyền, tiểu tiên nga kia liền đỏ mặt gật đầu mời ta và Thương Bắc vào.

Chỉ vì Thiên tuyền chỉ có một chỗ.

Ta và Thương Bắc khác giới tính nên không tiện, Thương Bắc liền để ta vào trước.

Tiểu tiên nga mặc áo xanh lá đó đánh giá ta từ đầu đến chân, dường như rất chê bai ta, miễn cưỡng dẫn đường cho ta vào.

Nửa đường gặp một tiểu tiên nga khác mặc áo trắng, hai người cùng đi phía trước, cách ta khoảng mười trượng, lén lút nói xấu sau lưng.

Tiếc thay tai ta quá thính, lời thì thầm của hai người đều bị ta nghe thấy.

Tiểu tiên nga áo trắng nói: "Lục Vu tỷ tỷ, hôm nay tỷ dẫn ai vậy? Ta canh giữ ở đây mấy trăm năm rồi chưa từng thấy người này."

"Đừng nhắc nữa."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Tiểu tiên nga mặc áo xanh lá tên là Lục Vu nói: "Ngươi có biết Thương Bắc Thượng tiên không? Chính là lục đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần, hắn đến xin ta cho tắm Thiên tuyền. Vốn Thương Bắc Thượng tiên đã không đủ tư cách, nhưng nhìn khuôn mặt hắn, ta thực sự không thể từ chối, nên phá lệ một lần đồng ý, không ngờ, hắn lại dẫn theo sư tỷ của mình – ngũ đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần đến, ta đã hứa rồi, nên không tiện từ chối."

"Ngũ đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần, chính là kẻ phế vật nổi tiếng đó phải không? Nghe nói các đồ đệ của Tu Nhiễm Thượng thần ai cũng mỹ mạo tuấn tú, là nhân trung long phượng, chỉ có ngũ đồ đệ đó, là kẻ xấu xí tu vi thấp kém, một đứa vô dụng."

Không ngờ lại đang bàn tán về ta, ta chỉ thấy lông mày mình giật liên hồi.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 11: Chương 11



"Ngươi nhỏ tiếng chút, đừng để nàng ta nghe thấy."

Nói xong, Lục Vu quay đầu nhìn ta một cái, rồi tiếp tục nói nhỏ: "Ta ở Thiên tuyền này phục vụ bao nhiêu vị thần tiên, e rằng nàng ta là người có tu vi thấp nhất. Nhớ năm đó khi Tế Thủy Thượng thần đến, thật là phong quang biết bao."

"Nàng ấy thật đẹp! Ngay cả Bích Nhan Thượng thần bây giờ cũng không bằng một nửa Tế Thủy Thượng thần. Đáng tiếc là người mệnh khổ, tuổi còn trẻ đã tiên thăng."

"Suỵt, đừng nói nữa. Đây là chuyện cấm kỵ của Thiên đình, cẩn thận bị người khác nghe thấy lại phạt ngươi đấy."

Ta ngẩn người, nghĩ lại thì Tế Thủy Thượng thần và Bích Nhan Thượng thần quả thực có mối quan hệ sâu xa.

Mặc dù đây là chuyện cấm kỵ của Thiên đình, nhưng ta vẫn nghe được bảy tám phần câu chuyện từ những lời đồn đại xung quanh.

Thời thượng cổ khai thiên lập địa, giữa trời đất sinh ra một số vị thần tiên cao quý, trong đó có Long tộc.

Hàng nghìn năm qua, con cháu Long tộc rất thưa thớt, và Tế Thủy Thượng thần không chỉ là hậu duệ của Long tộc, mà còn là Bạch Long trong Long tộc, thân phận cao quý, còn được xưng là mỹ nhân đệ nhất mười dặm bát hoang.

Thật trùng hợp, Thiên Quân của Tiên giới và Quỷ Quân của Ma tộc đều để mắt đến mỹ nhân này.

Nhưng lúc đó Tế Thủy Thượng thần đã có người yêu, đó là Phù Sinh Thượng thần của Long tộc.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hai người đã lén lút hẹn ước cùng nhau.

Vì vậy, Tế Thủy Thượng thần từ chối lời cầu yêu của Thiên Quân và Quỷ Quân, cũng không muốn liên lụy đến hai giới.

Tuy nhiên, Tiên giới và Ma tộc vốn có oán thù từ lâu, vừa hay lấy mỹ nhân làm cớ để phát động chiến tranh.

Binh đao giao nhau, sinh linh đồ thán một thời.

Tiên giới hòa bình nhiều năm, lơ là luyện binh, cuối cùng bị Ma tộc đánh cho liên tiếp thất bại.

Ngay khi Tiên giới sắp diệt vong, Tế Thủy Thượng thần định hy sinh bản thân để đổi lấy hòa bình giữa hai giới.

Phù Sinh Thượng thần không nỡ thấy Tế Thủy Thượng thần đổi mạng, liền dùng nguyên thần của mình triệu hồi thần khí thượng cổ Thanh Vân kiếm, kiếm vừa xuất hiện, trời đất rung chuyển.

Tứ hải bát hoang, m.á.u chảy thành sông.

Từ đó chiến cục đảo ngược, Ma tộc bị Tiên giới đánh bại nặng nề, thất bại của Ma tộc là kết cục đã định.

Chỉ là không ai ngờ rằng, Quỷ Quân của Ma tộc vì yêu sinh hận.

Không biết là vì không chiếm được Tế Thủy Thượng thần, hay vì Phù Sinh Thượng thần của Long tộc đã triệu hồi Thanh Vân kiếm gây tổn thương nặng nề cho Ma tộc nên ôm hận trong lòng, dùng lực lượng và binh mã cuối cùng chuyển mũi nhọn tàn sát Long tộc.

Mà người duy nhất của Long tộc may mắn sống sót, chỉ có một bé gái.

Đứa bé gái đó, chính là con gái của Tế Thủy Thượng thần và Phù Sinh Thượng thần.

Một con tiểu bạch long, Bích Nhan Thượng thần.

Từ sau trận chiến đó, Ma tộc tuân thủ bổn phận không dám xâm phạm, đến nay hàng năm còn triều cống cho Tiên tộc.

Phù Sinh Thượng thần sau khi hiến nguyên thần thì không sống được bao lâu nữa, trước lúc hấp hối đã dùng m.á.u xương cuối cùng của mình phong ấn lại Thanh Vân kiếm.

Còn Tế Thủy Thượng thần bị thương nặng trong cuộc tàn sát của Ma tộc, chỉ để lại một câu:

Xin Tiên giới hãy chăm sóc tốt cho Bích Nhan, rồi không lâu sau đã theo Phù Sinh Thượng thần ra đi.

10

Ta có một giấc mơ.

Mơ thấy mình khi còn là một quả trứng rắn.

Xung quanh là ánh sáng dịu nhẹ, lúc đó ta chưa phá vỏ, không thể nhìn thấy gì.

Chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ nhân.

"Con muốn có đệ đệ hay muội muội?"

"Con muốn có đệ đệ."

Một giọng nói non nớt vang lên, rồi một bàn tay nhỏ xíu vuốt v3 lên vỏ trứng của ta.

"Tại sao vậy?"

"Đệ đệ có thể cùng con chơi đùa."

Nữ nhân cười dịu dàng: "Nếu là nam hài, làm huynh đệ với con cũng tốt. Nếu là muội muội, gả cho con làm tức phụ có được không?"

Cậu bé lên tiếng, giọng lại có vẻ ngập ngừng, ta dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé: "Thế, thế thì vẫn nên là muội muội đi."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 12: Chương 12



Một lúc sau cậu bé lại nói: "Con, con đã đặt tên cho muội muội, hoài cẩn ác du, uyển uyển hữu nghi, hay là gọi là Hoài Uyển đi."

Sau đó cảnh tượng chuyển đổi, trong một cái hang đổ nát, nữ nhân kia dường như đang trao ta cho cậu bé.

Giọng bà dường như rất yếu ớt: "Nhớ nhé, phải bảo vệ muội muội thật tốt."

"Con biết rồi."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cậu bé dùng đôi tay nhỏ ôm chặt vỏ trứng của ta: "Con sẽ bảo vệ Hoài Uyển thật tốt."

Dường như ta đã ở trong hang với cậu bé ấy rất lâu.

Ngày ngày cậu bé nói chuyện với ta, kể chuyện, hoặc thổi một vài khúc nhạc cho ta nghe.

Cho đến ngày rốt cuộc ta sắp phá vỏ, vỏ trứng của ta đã nứt ra một khe nhỏ.

Ta muốn nhìn xem khuôn mặt của nữ nhân đó, ta cũng muốn nhìn xem khuôn mặt của cậu bé ấy.

"Rào" một tiếng, ta bị một chậu nước lạnh tạt tỉnh.

Ta ngơ ngác nhìn tiểu tiên nga nhỏ đang tức giận trước mặt.

Giấc mơ vừa rồi quá chân thật, trong thoáng chốc ta không biết đó là giấc mơ hay là ký ức thực sự trước khi ta phá vỏ.

Tiểu tiên nga tên Lục Vu vẫn cầm chậu ngọc trên tay, chỉ vào ta mở miệng: "Bây giờ đã là giờ Thân rồi, ngươi đã ngủ nguyên hai canh giờ, ngươi định ăn bám ở đây sao?"

Khi ta ra khỏi Thiên tuyền thì trời đã xế chiều.

Thương Bắc gối hai tay dưới đầu, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó nằm trên một cành cây to.

Thấy ta đi ra, hắn ta nhảy xuống từ trên cây, nhổ cọng cỏ khỏi miệng, phủi quần áo rồi đi đến trước mặt ta.

"Lần này tắm có thoải mái không?"

Ta vẫn còn đang mải suy nghĩ về giấc mơ, tại sao ta lại mơ thấy chuyện này?

Cậu bé và người phụ nữ trong mơ là ai?

Liệu điều này có liên quan đến thân thế của ta không? Tại sao sau khi ta sinh ra lại không có ký ức về cha mẹ?

Trên Thiên đình có một vị Tiên Quân tên là Gia Luân Tiên Quân, phụ trách tàng thư của Thiên đình.

Nghe nói tất cả sinh lão bệnh tử, nhân tình thế sự của mọi sinh vật trong thiên địa đều được ghi chép lại.

Nếu ta đến lật xem, có lẽ có thể tìm thấy một vài manh mối.

Thương Bắc nhìn thấy ta đờ đẫn phản ứng chậm chạp thì thở dài.

Hắn ta nắm lấy tay ta, triệu hồi một đám tường vân, nhảy lên trên đám mây và nói: "Đi theo ta."

Ta không ngờ rằng Thương Bắc lại đưa ta đến nhân gian.

Vì sư tôn từng nói, khi chúng ta xuống nhân gian khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến số mệnh của người phàm.

Vì vậy năm sư huynh đệ chúng ta rất ít khi xuống nhân gian vui chơi.

Duy chỉ có Tiểu Lục, Thương Bắc, hắn ta được sư tôn nhặt về từ nhân gian,

Mà hắn ta thường hay xuống nhân gian vui chơi, chắc hẳn là nhớ nhà.

Xuống khỏi mây, Thương Bắc lập tức biến hóa, thu lại dung mạo biến thành một thiếu niên bình thường, đồng thời thay đổi trang phục thành kiểu nhân gian.

"Tại sao đệ lại làm vậy?" Ta rất khó hiểu.

"Khuôn mặt này quá dễ gây rắc rối, phiền phức lắm."

Ta gật đầu, cảm thấy lời Thương Bắc nói rất có lý, bắt quyết biến trang phục của mình thành kiểu nhân gian, đang định đổi dung mạo thì hắn ta ngăn ta lại.

Ta nhìn hắn ta đầy khó hiểu, hắn ta đánh giá ta một lượt rồi mở miệng: "Như vậy, rất tốt."

"Nhưng đệ không phải nói gây rắc rối, phải biến thành. . ."

"Khụ khụ."

Thương Bắc ho khan hai tiếng ngượng ngùng: "Ta vừa nói là về bản thân mình, nhìn vào dung mạo của sư tỷ, hoàn toàn không cần thiết."

". . ."

Đồ con hồ ly đáng ghét!

11

Nơi chúng ta hạ xuống là một khu chợ khá nhộn nhịp.

Trên Thiên đình không có chợ nhộn nhịp như thế này, ta nhìn thấy rất mới mẻ, nhất thời hoa cả mắt.

Thương Bắc kéo ta, lúc thì mua cái này, lúc thì mua cái kia, toàn là những thứ mới lạ mà ta chưa từng thấy.

Chẳng mấy chốc, tay trái ta cầm một cây kẹo hồ lô, tay phải cầm bánh bột đường đỏ, miệng thì nhét đầy thức ăn.

Thương Bắc nhìn thấy bộ dạng của ta, khóe miệng nhếch lên: "Sư tỷ, đã ăn no chưa?"

Ta gật đầu, thức ăn nhân gian thực sự ngon miệng, chuyến hạ phàm này không uổng công.

Hắn ta đưa tay qua lau đi những mảnh vụn bên miệng ta, cười nói: "Xem bộ dạng chưa từng trải đời của tỷ kìa, ta dẫn tỷ đi xem một thứ thú vị."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 13: Chương 13



Ta cùng Thương Bắc đến một trà lâu, chọn phòng riêng ở tầng hai, gọi thêm một ít hoa quả đào mận, gác chân lên ghế, nghe kể chuyện.

Đây là lần đầu tiên ta nghe kể chuyện.

Chỉ thấy người kể chuyện là một ông lão ngoài năm mươi, tóc đã bạc, đang kể một câu chuyện tình yêu lưu truyền trong nhân gian.

Tên là "Bạch Xà truyện".

"Bạch Xà Ttruyện" kể về câu chuyện tình yêu éo le giữa một con xà tinh tu luyện thành hình người và một con người.

Ta nghe mà thấy buồn bã, chỉ vì ta giống như Bạch Tố Trinh, cũng là một con bạch xà, nàng yêu một người phàm, còn ta yêu một vị thần tiên.

Trong thoáng chốc nghĩ đến ta và Tân Đình Thượng thần, hoa quả trong miệng bỗng nhiên mất hết vị.

Ta bỏ trái cây xuống, không còn cảm nhận được mùi vị, chỉ cảm thấy trong đầu lại rối bời.

"Ta vốn muốn đưa tỷ đến nhân gian để giải sầu, không ngờ lại khiến tỷ thêm ưu sầu."

Thương Bắc đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, hắn ta nhìn ta, trong ánh mắt lại có một thoáng buồn bã: "Sư tỷ, đừng lừa ta, tỷ thích Tân Đình Thượng thần phải không?"

"Đệ, sao đệ biết được?"

Ta tự cho rằng đã giấu trái tim thật sâu, không ngờ lại bị Thương Bắc nhìn thấu.

"Kể từ ngày đó tỷ cắt da bị thương, ta thấy tỷ ngày ngày không vui vẻ."

Thương Bắc thở dài: "Chắc hẳn là Tân Đình Thượng thần đã có người trong lòng, từ chối tỷ rồi?"

Nghĩ đến đêm hoang đường với Tân Đình Thượng thần, lại nghĩ đến ngày hắn vì Bích Nhan Thượng thần mà đến lấy da rắn của ta, trái tim ta đau nhói.

Ta nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể khẽ "ừm" một tiếng.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nếu đã không phải là người tốt, buồn một lần rồi sẽ qua. Trên đời này có nhiều nam nhi tốt lắm, đâu chỉ có mỗi Tân Đình Thượng thần."

Đôi mắt Thương Bắc đen láy, ánh mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào ta: "Sư tỷ có từng nghĩ đến người bên cạnh mình chưa?"

Ta nhìn hắn ta đầy khó hiểu: "Người bên cạnh?"

Thương Bắc đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống ta đang ngồi trên ghế.

Hắn ta mở miệng: "Sư tỷ không hiểu ý ta sao?"

Ta chỉ cảm thấy khí thế của hắn ta lúc này gây cho ta áp lực rất lớn, ta lúng túng lắc đầu.

Hắn ta thở dài: "Sư tôn thường nói tỷ ngốc, theo ta thấy không chỉ ngốc, mà còn là một đồ siêu ngốc."

Áp lực đột nhiên biến mất, hắn ta quỳ một chân trước mặt ta.

Chẳng hề bận t@m đến bàn tay dính dầu mỡ vừa ăn hoa quả của ta, hắn ta nắm lấy nó, rồi ngẩng đầu nhìn ta đang ngồi trên ghế.

Trong ánh mắt hắn ta có ánh sáng lấp lánh, hắn ta khẽ hé môi đỏ: "Sư tỷ, ta yêu tỷ."

Đầu ta "ầm" một tiếng như vừa nổ tung.

12

Dù ta có ngốc đến đâu, nhưng câu nói này ta vẫn hiểu được.

Hắn ta nói hắn ta yêu ta?

Ta chỉ cảm thấy m.á.u trong người đột nhiên dồn lên đầu, chắc hẳn lúc này mặt ta đã đỏ bừng như quả cà chua: "Đệ. . . đệ. . . đệ lại nói. . . đệ yêu ta? Chuyện, chuyện này không nên bỡn cợt đâu."

Hắn ta khẽ cười một tiếng, đôi mắt mang theo nụ cười dịu dàng: "Ta thề, chưa bao giờ chân thành hơn lúc này."

Ta sống trăm ngàn năm, chưa từng nói chuyện tình cảm, càng không có ai tỏ tình với ta.

Mà giờ đây, giờ đây lại bị một thằng nhóc hồ ly đẹp trai tỏ tình!

Con hồ ly này thậm chí còn là sư đệ mà ta nửa đùa nửa thật nuôi lớn!

"Đệ nói đệ yêu ta, nhưng, nhưng vì sao trăm ngàn năm qua ta chưa từng nhận ra tâm ý của đệ?"

Hắn ta tiếp tục: "Lúc đó ta còn nhỏ, không hiểu những chuyện tình ái này, cho đến ngày tỷ bị Tam Công chúa Yến sơn bắt đi, ta mới biết trái tim mình đã trao cho tỷ từ lâu. Khi ta đến Yến sơn, tỷ đang sốt cao, tay nắm túi thơm định tặng ta, miệng còn lẩm bẩm gọi tên ta."

Trong mắt hắn ta có hơi ẩm ướt, giọng nói thậm chí có chút khàn đặc: "Chưa từng có ai để ta trong lòng như vậy. Những năm tháng lang thang nơi nhân gian, ta chịu biết bao khinh miệt và thất bại, sư tôn nhặt ta từ nhân gian về, ta vốn đã rất mãn nguyện, cho đến khi sư tôn dẫn ta đến trước mặt tỷ."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 14: Chương 14



Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tiếp tục nói: "Lúc đó ta chưa tu luyện thành hình người, căn cơ không vững, thường bị những tiểu tiên xung quanh bắt nạt. Chỉ có tỷ luôn bảo vệ ta, mỗi khi ta bị bắt nạt tỷ đều che chở ta phía sau và nói với ta' Tiểu hồ ly đừng sợ, sư tỷ bảo vệ ngươi'. Lúc đó ta đã nghĩ dù có hàng ngàn hàng vạn nữ tử trên đời cũng không bằng một sư tỷ."

Hắn ta nói xong như thể nhớ ra điều gì vui, khóe miệng lại nở nụ cười: "Nhưng sư tỷ pháp thuật không tinh, thường là che chở ta phía sau rồi cùng ta bị đánh mà thôi. Lúc đó ta đã nghĩ, sư tỷ pháp thuật kém cỏi thế, ta nhất định phải tu luyện pháp thuật thật tốt, sau này không thể để người ngoài bắt nạt sư tỷ nữa."

"Ta tu luyện pháp thuật chẳng phân ngày đêm, sư tôn và các sư huynh đều nói ta thiên phú dị bẩm."

Nói xong, hắn ta tự giễu cười: "Nhưng chỉ có ta biết, ta chỉ nỗ lực hơn người thường mà thôi."

"Trước đây ta cùng các sư huynh uống rượu, từ cuộc trò chuyện của họ ta biết được sư tỷ vốn được Tân Đình Thượng thần cứu, ta biết Tân Đình Thượng thần có vị trí đặc biệt trong lòng sư tỷ, ta tự biết không sánh bằng Tân Đình Thượng thần, nên không dám mơ tưởng, chỉ đành giấu trái tim mình, âm thầm ở bên sư tỷ mà thôi."

Hắn ta ngừng một lát, tiếp tục: "Nhưng nếu Tân Đình Thượng thần đã có người trong lòng, không phải là mối duyên tốt của tỷ."

Trong mắt hắn ta lấp lánh như sao: "Còn ta, trái tim này dù giấu cũng không thể giấu được nữa."

Những lời này như đạo thiên lôi đánh xuống khiến ta sửng sốt.

Ta cẩn thận nhớ lại lời hắn ta vừa nói, sau khi được tỏ tình, trong lòng cũng có chút vui thầm.

Thương Bắc từ nhỏ đã nổi bật về ngoại hình, sau khi tu thành hình người lại phi thăng thành tiên trong thời gian ngắn, được mọi người yêu mến.

Bây giờ, bây giờ hắn ta lại nói yêu ta.

Dù ta không có ý nghĩ đó với hắn ta, nhưng vẫn nên nói rõ hiểu lầm thì tốt hơn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta do dự một lúc rồi mở miệng: "Cái, cái túi thơm đó, là Tiểu Thạch Lựu ở Dao Trì nhờ ta trao cho đệ vì nàng ấy thích đệ, ta tức giận vì nàng ấy gián tiếp khiến ta bị tai vạ nên mới không nói với đệ. Ta bảo vệ đệ từ nhỏ, cũng chỉ vì trách nhiệm của một sư tỷ, không có ý gì khác. Đệ, đệ nói ngươi yêu ta, e rằng đã trao trái tim nhầm người rồi."

Ta cẩn thận nhìn hắn ta, chỉ thấy sau khi nghe lời ta nói, mắt hắn ta càng lúc càng tối.

Giọng ta cũng nhỏ dần: "Hơn nữa với phẩm hạnh, tu vi và ngoại hình của đệ, sau này tìm một nữ tử xinh đẹp như Bích Nhan Thượng thần làm thê tử cũng không tệ. . ."

Hắn ta buông tay ta đứng lên, đôi mắt u ám nhìn ta.

Ta chỉ cảm thấy ánh mắt đó như đốt cháy lồ|\|g n.g.ự.c ta.

Một lúc sau hắn ta mở miệng: "Tỷ nói những lời này để ta từ bỏ phải không? Người khác ta không biết, nhưng loài hồ ly chúng ta một khi động lòng thì chỉ yêu một người, trái tim này đã trao cho sư tỷ, không thể lấy lại được nữa. Nữ nhân khác dù đẹp đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến ta. Mà ta, từ đầu đến cuối chỉ yêu mình sư tỷ mà thôi."

Nói xong, hắn ta ngừng một chút, giọng khàn đặc: "Ta biết tỷ vẫn chưa quên được người đó, ta cũng biết lần này bày tỏ lòng mình không phải lúc. Nhưng, nhưng sư tỷ, ta không ép buộc gì, chỉ mong một ngày nào đó khi tỷ quên người đó, có thể quay lại nhìn ta, còn ta sẵn sàng chờ đợi sư tỷ những ngày tháng thật lâu dài."

Ta nhìn đôi mắt buồn rầu của hắn ta, trong lòng thầm thở dài, đứa trẻ cứng đầu này.

Nghĩ lại, Thương Bắc còn trẻ, chăm chỉ tu luyện, chưa thấy được mấy tiên nữ xinh đẹp, chỉ vì lúc nào cũng ở cùng một chỗ với ta, nên mới đặt trái tim vào trên người ta.

Đứa trẻ này chưa hiểu việc đời, sau này gặp một số tiên nữ xinh đẹp, biết đâu sẽ thay đổi ý.

Ta đang nghĩ như vậy, không ngờ hắn ta đứng thẳng lên suýt ngã trên mặt đất.

Hắn ta loạng choạng, ta nhanh tay đứng lên đỡ lấy hắn: "Đệ sao vậy?"
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 15: Chương 15



Hắn ta xoa xoa chân, ai oán nhìn ta: "Quỳ lâu quá, chân tê rần rồi."

Biểu cảm này rất giống lúc nhỏ hắn ta nũng nịu xin ta dẫn đi chơi.

Ta nhìn ánh mắt đó, lại nghĩ đến trái tim chân thành hắn ta bộc lộ, chỉ thấy thật là khó xử.

13

Lúc này đèn đã lên, đường phố đông đúc người qua lại.

Ta nhìn Thương Bắc đi phía trước, lại nhìn bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Thầm nghĩ, con hồ ly này càng ngày càng không biết phép tắc, giờ lại lợi dụng sư tỷ một cách tự nhiên như vậy.

Đi được vài bước, thấy bên bờ sông thành có một nhóm người đang tụ tập.

Ta lại gần xem, hóa ra là người phàm đang thả đèn hoa đăng cầu nguyện với thần linh.

Đèn hoa đăng được làm thành hình hoa sen, ở giữa đặt một đoạn nến, trong gió nhẹ khi sáng khi tối, trông rất đẹp.

Chỉ nghe bên trái có một cô nương trẻ tuổi nhắm mắt, chắp tay trước ngực.

Miệng nói: "Cầu xin thần linh ban cho con một mối nhân duyên tốt đẹp."

Nói xong thả đèn hoa đăng xuống nước, để nó trôi đi nhẹ nhàng.

Lại nghe bên phải một thiếu niên lang lầm bầm: "Lần này cầu xin cưới được một nương tử tốt."

Ta thấy rất thú vị, liền lén bắt quyết.

Chân cô nương kia bỗng mềm nhũn suýt ngã xuống sông, ta lại bắt quyết khiến thiếu niên kia đến kéo nàng lại.

Chỉ thấy hai người mặt đỏ bừng lên.

Ta rất hài lòng nhìn hai người, duyên phận đã đến đây rồi.

"Tỷ lại nảy sinh ý định làm bà mối."

Tiếng cười của Thương Bắc vang lên từ phía sau: "Nếu tỷ muốn bái Nguyệt lão làm sư phụ, chắc Nguyệt lão sẽ rất vui mừng."

Nói xong hắn ta đưa cho ta một chiếc đèn hoa đăng từ phía sau: "Ta thấy đèn hoa đăng này rất đẹp, nên mua hai cái, chúng ta cùng thả."

Ta nhận lấy đèn hoa đăng, thầm cầu nguyện sớm ngày giải quyết những rắc rối trên người, rồi thả đèn trên sông.

Quay người lại thấy Thương Bắc vẫn đang nhắm mắt cầu nguyện.

Qua một lúc lâu, hắn ta từ từ mở mắt, trong mắt phản chiếu bóng đèn hoa đăng khi sáng khi tối, ta chỉ thấy rất đẹp.

Ta tò mò hỏi hắn ta: "Đệ đã cầu điều gì, mà cầu lâu thế?"

Hắn ta thả đèn hoa đăng xuống nước, quay người nhìn ta chăm chú: "Ta chỉ cầu mong sư tỷ. . ."

Lời của hắn ta chưa nói hết đã bị một tiếng hừ lạnh lùng cắt ngang.

"Ước nguyện của phàm nhân được thần tiên phù hộ, không biết ước nguyện của thần tiên lại được ai phù hộ đây."

Ta cùng Thương Bắc nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bên cạnh có một nam tử áo đỏ với dung mạo tuấn mỹ đang nhìn chúng ta với gương mặt không cảm xúc.

Chỉ thấy nam tử áo đỏ này dáng người thẳng tắp, tướng mạo anh tuấn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trong tay cầm một cây sáo dài màu đỏ sẫm, bên hông còn đeo một thanh đoản đao tinh xảo.

Vừa rồi nghe hắn ta mở miệng, lại có thể nhận ra ngay làn tiên khí quanh người chúng ta, hẳn là một vị thần tiên nào đó trên trời.

E rằng số phận nhấp nhô nên mới thốt ra câu cảm thán như vậy.

"Vừa nghe giọng điệu của tiên hữu, không biết vị tiên hữu này đã ước nguyện điều gì?" Ta mở lời.

"Hừ."

Thiếu niên áo đỏ cười lạnh một tiếng: "Ta ước không gì khác ngoài việc tất cả những kẻ thuộc Thiên tộc của các ngươi đều c.h.ế.t sạch mà thôi."

Ta và Thương Bắc kinh ngạc nhìn nhau, ánh mắt Thương Bắc chợt lạnh.

Lạnh giọng nói: "Ngươi là người phương nào? Lại có thù oán gì với Tiên tộc mà độc ác đến mức ước nguyện như vậy."

Ta kéo nhẹ tay áo Thương Bắc, ra hiệu cho hắn ta im lặng.

Ta lên tiếng: "Tiên hữu sao lại nói vậy? Tiên tộc vốn luôn lấy thiện đãi người, không biết tiên hữu có gặp khó khăn gì chăng? Nếu cần chúng ta giúp đỡ, nhất định không từ chối."

Nam tử áo đỏ mân mê cây sáo dài trong tay, giọng mỉa mai: "Tiên tộc các ngươi quả nhiên đều là một lũ ra vẻ đạo mạo, xu nịnh giả dối, người mấy nghìn năm trước như vậy, mấy nghìn năm sau vẫn vậy. Quả thật là một lũ đáng chết."

Thương Bắc nghe vậy triệu hồi trường kiếm, bước đến trước mặt ta che chắn.

Mở miệng nói đối với nam tử áo đỏ: "Nếu ngươi còn dám ăn nói vô lễ bôi nhọ Tiên tộc ta, ta sẽ không khách sáo nữa đâu."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 16: Chương 16



Nam tử áo đỏ đó đánh giá chúng ta một lượt, cười lên rất ngạo mạn: "Chỉ với hai đứa các ngươi thôi sao? Một con hồ ly vừa mới tu thành thượng tiên, một con rắn nhỏ với tu vi thấp kém?"

Ta cảm thấy vô cùng không ổn.

Nam tử này dễ dàng nhìn thấu chân thân của chúng ta, chắc hẳn tu vi của hắn ta cao hơn chúng ta rất nhiều.

Nếu thực sự đánh nhau, e rằng cả hai chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn ta.

Ta trao đổi ánh mắt với Thương Bắc, đang định lẻn đi.

Chợt thấy nam tử áo đỏ đột nhiên giơ tay phải lên, trong tay bùng lên một ngọn lửa.

Ngọn lửa đó ngày càng lớn, hung hãn lao về phía chúng ta.

Thương Bắc lập tức khởi động một cái tiên tráo, không ngờ thứ nhanh hơn cả tiên tráo của hắn ta chính là Thiên Cơ Tán trong lòng ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thiên Cơ Tán vốn chỉ nhỏ bằng bàn tay giấu trong tay áo ta đã vụt bay ra khôi phục nguyên trạng, mở tán che chắn trước mặt chúng ta.

Ngọn lửa dữ dội lao tới, bị Thiên Cơ Tán chặn lại không thể phát huy chút uy lực nào.

Nam tử áo đỏ thấy tình hình như vậy thuận thế thu hồi ngọn lửa, Thiên Cơ Tán cũng tự động thu lại đứng phía sau ta.

Hắn ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ Tán, kinh ngạc nói: "Bảo vật như Thiên Cơ Tán lại nằm trong tay một con rắn nhỏ tu vi thấp kém như ngươi, Tân Đình lại chịu đem loại bảo vật này cho ngươi? Ngươi là gì của hắn?"

Ta vô cùng nghi hoặc.

Thiên Cơ Tán rõ ràng do sư tôn ban cho để bảo vệ ta, sao lại nói là do Tân Đình Thượng thần ban cho?

"Ngươi là ai? Sao lại hiểu rõ về pháp khí của Thiên đình ta như vậy? Và sao lại biết Tân Đình Thượng thần?" Ta lên tiếng.

"Thôi vậy."

Hắn ta nhìn ta và Thương Bắc một cách đầy ý vị: "Bổn quân cũng lười chấp nhặt với hai kẻ vô dụng các ngươi."

Nói xong, vung tay áo một cái rồi biến mất.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đang định cùng Thương Bắc rời đi, lại phát hiện những người phàm xung quanh đang nhìn chúng ta với vẻ mặt kinh hoàng.

Không xong rồi!

Vừa rồi chỉ chú tâm đấu với nam tử đó, lại quên mất đây là phàm gian, xung quanh còn có một đám người phàm ở đây.

Thương Bắc bắt một ấn quyết, xóa đi ký ức của đám người phàm đó.

Những người phàm mất ký ức nhìn nhau ngơ ngác rồi tản đi.

14

Thương Bắc vốn luôn tôn sư trọng đạo, một đứa trẻ nghe lời như vậy lại vi phạm mệnh lệnh của sư tôn, phá vỡ kết giới của sư tôn để lén đưa ta xuống chơi.

Chuyện ta và Thương Bắc gây ra ở phàm gian càng khiến sư tôn nổi trận lôi đình.

"Ngươi nói nam tử áo đỏ đó đeo một thanh đoản đao ở thắt lưng? Trong tay có một cây sáo dài màu đỏ sẫm? Còn nhìn thấu chân thân của các ngươi ngay lập tức? Thiên Cơ Tán cũng bị hắn nhận ra ngay?"

Sư tôn nghe lời của ta, sắc mặt rất khó coi nhìn chúng ta.

"Vâng."

Ta gật đầu, nói ra thắc mắc của mình: "Nam tử áo đỏ đó còn nói Thiên Cơ Tán là pháp khí của Tân Đình Thượng thần, sư tôn đó không phải là do ngài tặng cho con sao, sao lại là. . ."

Ta chưa nói hết lời, "choang" một tiếng, sư tôn đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, lực quá mạnh khiến nước trà tràn ra làm ướt cả tay áo của người.

"Sư tôn, là con ham chơi, cố ý đưa sư tỷ xuống phàm gian."

Thương Bắc thấy sư tôn tức giận, quỳ xuống trước mặt sư tôn, lên tiếng: "Việc này đều do một mình con gây ra, không liên quan đến sư tỷ, sư tôn muốn phạt thì phạt một mình con, đừng trách móc sư tỷ."

"Vi sư hiện có việc gấp phải đi một chuyến, hai đứa ngoan ngoãn ở đây, tuyệt đối không được gây thêm rắc rối, đợi ta về sẽ tính sổ với các ngươi."

Sư tôn phức tạp nhìn chúng ta một cái, rồi vội vàng rời đi.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 17: Chương 17



Trước khi đi, sư tôn không quên gọi Nhị sư huynh đang rảnh rỗi đến canh chừng chúng ta.

Ta nhướng mày.

Sư tôn vẫn luôn cho rằng Nhị sư huynh thật thà là người có tâm nhãn nhất.

Hằng ngày ngoài việc tu luyện, hắn ta còn say mê nấu những món ngon, nào ngờ trong số các sư huynh, ngoại trừ Thương Bắc, chỉ có Nhị sư huynh và Tứ sư huynh là yêu thương ta nhất.

Lần này sư tôn để Nhị sư huynh đến canh chừng ta và Thương Bắc, e rằng cũng đã ra lệnh nghiêm ngặt.

Tuy nhiên Nhị sư huynh lại là người dễ bị lừa nhất.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Khi Nhị sư huynh vội vã chạy đến, thắt lưng buộc tạp dề, trong tay vẫn còn cầm muôi lớn.

"Tiểu Ngũ, muội lại gây rắc rối à?"

Nhị sư huynh nhìn ta đang ủ rũ cúi đầu, từ trong túi móc ra một viên kẹo đưa cho ta, vỗ nhẹ đầu ta: "Đừng buồn nữa."

"Tiểu Lục, sao đệ lại chịu phạt cùng Tiểu Ngũ vậy?"

Nhị sư huynh lại vỗ vai Thương Bắc: "Ta còn có gà ăn mày chưa ra lò."

Tiểu hồ ly rất thích ăn gà, thường ngày cứ quấn lấy đòi Nhị sư huynh làm gà cho ăn.

Nghe Tứ sư huynh nói cách đây không lâu, Thương Bắc còn tặng Nhị sư huynh một cuốn "100 cách chế biến gà", lúc này Thương Bắc vui vẻ cùng Nhị sư huynh đi ăn gà.

Ta lấy cớ đi vệ sinh rồi lẻn đi.

Ta muốn đến chỗ Gia Luân Tiên quân quản lý thư tịch Thiên đình xem có thể tìm ra một số đầu mối không.

Vì nghĩ rằng đại điện của Gia Luân Tiên quân cách đây khá xa, ta bèn đi tắt qua một con đường nhỏ.

Con đường nhỏ này đi qua cửa sau đại điện của Thái Thượng Lão Quân, chỉ thấy cửa sau đại điện của Lão Quân đóng chặt, không như thường ngày.

Ta liền tò mò áp sát ghé mắt nhìn qua khe cửa.

Chỉ thấy ba người sư tôn, Tân Đình Thượng thần cùng Lão Quân ngồi cùng một chỗ.

Sư tôn cất tiếng: "E rằng nam tử áo đỏ kia chính là Vinh Xuyên Quỷ quân của Ma tộc. Hắn ta nhận ra cây Thiên Cơ Tán đó, Tiểu Ngũ đã nảy sinh nghi ngờ, Thiên Cơ Tán là do ngươi tặng, e rằng không giấu được nữa."

"Giấu không được thì thôi, điều này cũng không quá quan trọng."

Giọng Tân Đình Thượng thần trầm trầm vang lên, nói xong hắn dường như khó chịu mà ho khan vài tiếng.

"Chỉ là Thiên Cơ Tán đó được luyện thành từ tu vi của ngươi, lần này nó chặn được Tam Muội Chân Hỏa bảo vệ nàng chu toàn, ngươi hẳn phải tốn không ít công sức?"

Sư tôn tiếp tục nói: "Vì phong ấn trên người nàng, ngươi đã tiêu hao rất nhiều tu vi, lần này e rằng lại bị thương đến gân cốt."

Tim ta chợt thót lại.

Nam tử áo đỏ suýt làm ta và Thương Bắc bị thương kia lại chính là Vinh Xuyên Quỷ quân của Ma tộc sao?

Thiên Cơ Tán lại được luyện thành từ tu vi của Tân Đình Thượng thần?

Hóa ra pháp khí này có linh tính đến vậy, đến lúc quan trọng còn bảo vệ ta chu toàn, nhưng, nhưng tại sao hắn lại tặng ta một pháp khí như vậy thông qua sư tôn?

Ngày đó sau một ngày hoang đường cùng hắn, rõ ràng hắn không thừa nhận ta.

Chỉ là phong ấn mà bọn họ đang nói đến là chuyện gì?

"Dù ta có đan dược tốt nhất, nhưng cũng khó bù đắp sự thiếu hụt của ngươi."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 18: Chương 18



Lão Quân vừa nói vừa lắc đầu, thở dài: "Tu vi của ngươi đã tiêu hao quá nửa, cứ thế này, e rằng phong ấn trên người tiểu bạch xà kia sẽ không thể giữ được."

Tân Đình Thượng thần uống một ngụm nước, nén cơn ho, sắc mặt trông không được tốt lắm.

Hắn nói: "Hiện tại ta rất hối hận lúc đó đã không kiềm chế được bản thân mà cùng nàng chung chăn gối một đêm. Dù ngày đó ta bị tiểu tiên nga mến mộ ta hạ dược, nhưng cũng không nên xúc động như vậy. Nếu không nàng đã bớt đi nhiều tai họa. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ta biết được Bích Nhan trúng Tam Muội Chân Hỏa, chỉ e rằng tiểu tiên nga kia đã sớm cấu kết với Ma tộc, lén sử dụng thánh hỏa, chỉ là nhầm Hoài Uyển thành Bích Nhan, Hoài Uyển mới thoát được một kiếp. Bích Nhan đã là tu vi Thượng thần mà còn bị ám toán đến mức này, nếu là Hoài Uyển, e rằng cả thi cốt cũng không còn."

Sư tôn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Tân Đình Thượng thần: "Ngươi nói gì? Ngươi cùng đồ đệ ta chung chăn gối một đêm?"

Thì ra, thì ra hắn nhớ!

Hắn biết ngày đó là ta, ta chỉ cảm thấy cổ họng khàn đặc, xúc động đến không thốt nên lời.

Nhưng tại sao hắn lại không thừa nhận? Tại sao ngày đó hắn không nhắc đến việc cưới ta?

"Khụ khụ."

Tân Đình Thượng thần lại ho khan, gương mặt lại đỏ thêm hai phần.

Không biết là do cơ thể không khỏe hay vì nhớ đến đêm phong lưu của bọn ta.

Hắn cất tiếng: "Vốn là ta có lỗi với nàng. Ngày đó ta đã chiếm lấy th@n thể nàng ta, vốn hứa cưới nàng, nhưng nào ngờ Ma tộc lòng dạ độc ác đến vậy, dùng Tam Muội Chân Hỏa muốn lấy mạng nàng, vì Ma tộc nhầm Hoài Uyển là Bích Nhan, để bảo vệ nàng chu toàn, đành phải tạm gác việc này lại."

"Cái gì?"

Giọng sư tôn đột nhiên cao lên: "Ngươi cùng đồ đệ ta chung chăn gối một đêm còn muốn không chịu trách nhiệm?"

Thì ra, thì ra ngày đó hắn không thừa nhận lại là vì lý do này.

Ta chỉ cảm thấy trái tim lạnh giá dần dần ấm lên.

Nhưng lại không hiểu, Ma tộc ám toán ta vì lý do gì, ta chỉ là một tiểu tiên tu vi thấp kém, sao lại muốn lấy mạng ta?

"Tu Nhiễm Thượng thần bớt giận. . ."

Lão Quân ở bên cạnh lúng túng hòa giải: "Tân Đình Thượng thần cũng là bất đắc dĩ, hiện tại vì tiểu bạch xà đã tốn hết tâm lực, hai ngày trước vì chữa trị Bích Nhan Thượng thần lại tốn nhiều tâm sức, Ma tộc không biết mang tâm tư quỷ quái gì, hiện tại chúng ta tuyệt đối không thể nội chiến."

"Hừ."

Sư tôn dường như không hài lòng với Lão Quân.

Ông ấy lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Tuy ngươi đã cứu nàng khi còn bé, nhưng những năm qua nàng làm đồ đệ, ta cũng dốc lòng bảo vệ, không ngờ lại bị ngươi ủn mất cây cải trắng này."

Nói xong, sư tôn rất không hài lòng liếc nhìn Tân Đình Thượng thần.

Ta suýt bật cười.

Tuy sư tôn thường mắng ta ngốc, hàng ngày rất ghét bỏ ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nhưng rốt cuộc ta là đồ đệ của ông ấy, ông ấy vẫn luôn yêu thương bảo vệ ta.

Tân Đình Thượng thần cũng không tranh cãi với sư tôn, cất tiếng: "Những năm qua, ông đã dạy Hoài Uyển rất tốt. Nàng ngày ngày siêng năng, tuy đôi khi nghịch ngợm một chút, nhưng nhìn chung dưới sự che chở của ông chưa từng gây ra chuyện gì. Chỉ là hiện tại tu vi của ta đã mất quá nửa, chỉ không biết phong ấn kia còn có thể giữ nàng được bao lâu."

Nói xong, Tân Đình Thượng thần nhíu mày: "Ma tộc kia ôm hận Thiên đình trong lòng, hiện tại đang manh động với Thiên đình, cho dù Vinh Xuyên Quỷ quân kia lợi hại cũng chỉ học theo dáng vẻ của cha hắn ta, nếu không có thần khí thượng cổ Thanh Vân Kiếm, cho dù bọn chúng có lợi hại đến đâu, thiên binh thiên tướng của chúng ta cũng không sợ."

"Chỉ là Ma tộc vì có được thần khí thượng cổ Thanh Vân Kiếm đã ngầm ra tay, ta lấy cớ chữa trị vết bỏng cho Bích Nhan, đã đem da m.á.u của Hoài Uyển phủ lên người Bích Nhan, chắc hẳn tạm thời Ma tộc sẽ không tìm tới Hoài Uyển."

"Chỉ là không biết thủ thuật che mắt này có thể giấu được bao lâu. Đến lúc đó nếu thủ thuật che mắt bị Ma tộc nhìn ra sơ hở, vẫn mong ông bảo vệ Hoài Uyển cho tốt. . ."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 19: Chương 19



Tân Đình Thượng thần nói xong lại ho khan hai tiếng, ta thấy dáng vẻ tinh thần mệt mỏi của hắn rất đau lòng.

Ta chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồ|\|g n.g.ự.c mình.

Ta không khỏi có chút mừng thầm, hắn, hắn vẫn còn có một chút thích ta phải không?

Nếu không, sao lại tặng ta Thiên Cơ Tán, lại còn bảo vệ ta chu toàn?

Chỉ là ta rất hoang mang, ngày đó hắn lấy của ta một miếng da rắn hóa ra không phải để chữa vết bỏng cho Bích Nhan Thượng thần?

Hắn phủ da rắn của ta lên người Bích Nhan Thượng thần lại là để che giấu điều gì?

Tại sao lại sợ Ma tộc tìm ra ta? Thần khí thượng cổ Thanh Vân Kiếm có liên quan gì đến ta?

"Đó là đồ đệ của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, tất nhiên không cần ngươi lo lắng."

Sư tôn cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Nói xong lại nhìn Tân Đình Thượng thần đầy ghét bỏ: "Chi bằng ngươi hãy lo lắng cho bản thân mình, hiện tại chút tu vi ít ỏi còn lại của ngươi liệu có xứng với danh tiếng Thượng thần không? Ngươi thừa lúc Ma tộc chưa có động thái lớn mà dưỡng thương cho tốt đi."

Im lặng hồi lâu, Tân Đình Thượng thần cất tiếng: "Lão Quân, hai viên tiên đan lúc đó bảo ông luyện, ông đã cất kỹ chưa?"

"Để trong hồ lô của ta, không có chút sơ hở."

Lão Quân cất tiếng, tiếp đó vẻ mặt rất căm phẫn: "Nói ra đều tại ta mềm lòng."

"Năm đó con hồng mao sư tử kia làm nhiều việc ác ở thế gia, khi ta bắt hắn ta từ thế gian lên lẽ ra nên lấy mạng hắn ta, lúc đó chỉ thấy hắn ta gặp ta rất nghe lời, liền mang lên Thiên đình làm thú canh cửa ở lò luyện đan này."

"Nào ngờ, hắn ta thực sự lòng muông dạ thú ngụy trang, ta dạy hắn sử dụng Tam Muội Chân Hỏa bên trong lò, hắn ta lại làm đổ lò luyện đan của ta, còn lén ăn tiên đan của ta, nhất thời tu vi tăng vọt, trở thành Quân chủ của Ma giới mới xảy ra họa ngập đầu cho Tiên tộc sau này."

"Nếu không phải năm đó Phù Sinh Thượng thần và Tế Thủy Thượng thần liều mạng, e rằng ngày nay Tiên giới đã sớm xương trắng chất đống."

"Mà hiện tại hắn ta đã qua đời nhiều năm, không ngờ nhi tử hắn ta là Vinh Xuyên lại vô cùng căm thù. . ."

Thì ra nam tử áo đỏ kia chính là nhi tử của lão Quỷ quân Ma tộc, Vinh Xuyên.

Người ta nói trong thần tiên, những người có dung mạo anh tuấn ngoài Tân Đình Thượng thần, Thương Bắc thì còn có Quỷ quân Vinh Xuyên của Ma tộc.

Nhưng ta nhớ lại dung mạo của hắn ta, chỉ thấy hắn kém xa Tân Đình Thượng thần và Thương Bắc.

Đang nghĩ ngợi như vậy, ta không để ý đạp phải viên đá dưới chân.

Âm thanh nhỏ lập tức khiến ba người trong điện cảnh giác.

"Ai đó?"

Ánh mắt của sư tôn và Tân Đình Thượng thần nhìn thẳng về phía ta.

15

Ta hoảng hốt bỏ chạy.

Phát hiện không có ai đuổi theo, ta lập tức hướng đến chỗ Gia Luân Tiên quân.

Khi ta đến chỗ Gia Luân Tiên quân, chưa kịp vào đại điện, không ngờ lại gặp Nguyệt lão ở cửa đại điện.

Ta còn chưa kịp hành lễ với Nguyệt lão, vị Nguyệt lão kia nhìn thấy ta, dường như bị ta làm cho tức giận.

Toàn thân run rẩy, râu cũng suýt dựng lên, hét lớn một tiếng: "Là ngươi!"

Âm thanh vang dội như vậy khiến ta giật mình.

Ta cẩn thận nhìn ông ấy, rất không hiểu vì sao ông ấy lại tức giận như vậy?

Liền nhỏ giọng nói: "Nguyệt lão, ngài sao vậy?"

"Ngươi! Ngươi! ! Ngươi! ! !"

Ông ấy kích động nói ba tiếng "ngươi", nhưng lại không thốt ra được chữ khác.

Ông ấy thở hổn hển, nghĩ là bị ta làm tức không nhẹ.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta không dám lên tiếng, sợ khiến ông ấy tức đến ngã lăn ra đất.

"Là ngươi!"

Hồi lâu sau ông ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tức giận nói: "Ta còn chưa tìm Gia Luân Tiên quân tra xem ngươi là tiểu tiên nhà nào, ngươi đã tự mình tìm đến cửa."

"Ta. . . ta đã làm gì, khiến Nguyệt lão nhớ kỹ ta như vậy?"

Ta cẩn thận mở miệng hỏi.

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi!"

Nguyệt lão chống nạnh quát ta: "Ta hỏi ngươi, có phải hai ngày trước ngươi hạ phàm không?"

"Phải."

Ta mơ hồ gật đầu.

Hai ngày trước ta cùng Thương Bắc xuống nhân gian đi chơi.
 
Back
Top Bottom