- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Thượng Cung Chi Cục
Chương 40 - Bước Chân Đêm
Chương 40 - Bước Chân Đêm
Vào giờ Sửu, trời đã khuya, gió đêm khẽ lướt qua hành lang dài của Bộ Lễ, khiến những tấm rèm mỏng nhẹ lay động, như hơi thở mơ hồ của điều gì sắp xảy ra.Trong khi những viên quan khác đều đã về nghỉ, Ái Hoa lặng lẽ rời khỏi phòng, chậm rãi bước qua đại sảnh phía đông, ánh mắt liếc một lần cuối về căn phòng cuối hành lang – phòng làm việc đặc biệt, nơi chưa từng ai được phép vào kể từ ngày Hoa Nguyệt biến mất.Cô không mang theo đèn, cũng chẳng để lại lời nhắn, chỉ nhẹ nhàng kéo cửa rồi biến mất trong màn đêm như một bóng hoa mờ nhạt.“Chuyện này thật phiền…” – cô lẩm bẩm, bước qua ngã tư cung đường.
“Không tìm ta thì các người cũng giải quyết được thôi.”
Thực sự là bóc lột sức lao động.
Ban ngày bận rộn đã đành, đêm còn không để người ta ngủ yên.
---
Cung Phượng Tâm vẫn như cũ – lặng lẽ, ngăn nắp, tĩnh mịch như một mảnh trăng rơi vào mặt nước.
Không có lính canh, không có cung nữ rộn ràng, chỉ có một vài ánh đèn mờ bên thềm đá, cùng mùi trà nhàn nhạt thoảng trong không khí.Ái Hoa vừa đến thì Dư Niệm đã từ đâu lao tới, kéo cô đi như bay, chẳng buồn chào hỏi.
“Ái Hoa!
Cô bỏ Bộ Lễ để đến đây đi!” – Dư Niệm nắm tay cô chặt đến mức như sợ cô tan biến.
“Không do cô quyết định.” – Ái Hoa đáp, mặt không biểu cảm.
“Vậy nếu ta lập công lớn thì sao?
Có thể lấy được ân huệ từ hoàng hậu để đưa cô đến đây luôn!”
“Nhưng ta thích làm ở Bộ Lễ.”
“Vậy ta sẽ đến đó!”
“Bộ Lễ cấm ngươi.”
“…
Hả?”
“Các viên quan ở đó hầu hết đã quen mặt ngươi rồi.
Họ đã gửi tấu chương riêng cho ta, cấm ngươi bước vào Bộ Lễ nửa bước.”
“Họ… dám?!”
Dư Niệm cắn răng, trong lòng thầm gào thét:"Nếu ta có thể dùng tà thuật, ta đã san bằng cả đám đó rồi!"
Mắt cô liếc qua Ái Hoa đang bước nhanh, tóc dài nhẹ đung đưa sau vai, khiến lòng càng thêm khó chịu – ghen với cả viên quan vô danh thì đúng là hết thuốc chữa.
---
Cuối cùng, cả hai cũng đến phòng trong của Khinh Vũ.
Khác với vẻ xa hoa thường thấy của cung cấm, phòng này chỉ có vài bức rèm gấm, giá sách ngăn nắp, và một bàn trà nhỏ đủ bốn người.Ái Hoa vừa vào, lập tức buông tay Dư Niệm ra, chỉnh lại vạt áo.
Hai người khẽ cúi đầu, hành lễ đơn giản – không rườm rà.Trong phòng chỉ có Khinh Vũ và Hoàng đế.Phong Minh thì đang ngủ trong phòng bên cạnh.
Cung nữ khác cũng đã bị cho nghỉ từ sớm – Khinh Vũ không muốn ai khác biết về cuộc gặp mặt này, kể cả người thân tín như Phong Minh.Không phải vì không tin , mà chính vì quá mực tín nhiệm, nàng hiểu rõ, người kia sẽ vì nàng mà làm tất thảy, dù phải hy sinh chính mình để đổi lấy thành công của một nhiệm vụ như thế này
Cô ấy vì nàng mà hy Sinh quá nhiều, chỉ mong ô có thể nghỉ ngơi, dù chính nàng lại chẳng dám ngừng bước
---
Hoàng đế nhìn Ái Hoa một lúc, đôi mày hơi nhíu lại – trong lòng như có điều gì chưa yên.
Ngay bên cạnh, Dư Niệm tỏa ra một thứ sát khí ghen tuông mờ nhạt, khiến hắn khẽ thở dài rồi rút ánh mắt về.Trên bàn là một mảnh ghi chú ngắn – dường như là lời tiên tri tiếp theo.
Nhưng cả hai vẫn chưa vội nói về nó.
Hoàng đế muốn thăm dò trước.“Ngươi đến đây không có vấn đề gì chứ?” – giọng hắn nhẹ nhàng hơn thường lệ, không gắt gao.“Bẩm hoàng thượng, Không gặp vấn đề gì ” – Ái Hoa đáp gọn.
“Hoa Nguyệt sẽ không trừng phạt?”
Câu hỏi ấy khiến không khí đột ngột lặng như tờ.Tên ấy – Hoa Nguyệt – không phải người để nói đùa.
Không chỉ vì quyền lực, mà vì sự bí ẩn và lặng lẽ đến gợn người sau mỗi quyết định ,hơn nữa đó cũng chính là quân cờ khó kiểm soát nhất của hoàng đế , cũng có khi lại chính là người đang điều khiển cả ván cờ này Khinh Vũ liếc nhìn hắn, vẻ không hài lòng.
Nàng biết đây không phải chuyện nên nhắc lúc này, nhất là với người như Ái Hoa – từng bước ra từ bóng dáng của vị đó.Dư Niệm cũng khẽ liếc Ái Hoa, trong lòng vừa căng thẳng vừa hoang mang.
Tên ấy, chính là lý do cô vào cung.
Là câu hỏi chưa bao giờ có lời đáp.
“Đại nhân sẽ không trừng phạt.” – Ái Hoa đáp nhẹ, bình thản như nước tĩnh.“Tại sao?”
“Ngài ấy chỉ trừng phạt người có tội.”
'Tội' – không phải là phạm quy hay phá luật.
Mà là 'tội lỗi' – thứ vấy bẩn lương tri và linh hồn.
Những chuyện nhỏ nhặt như trèo tường, lẻn vào cung, ngài ấy không để tâm.Cả Khinh Vũ và Hoàng đế đều hiểu điều đó, nhưng hắn vẫn cố tình hỏi – như một phép thử, hoặc một lời nhắc.
---
Sau một hồi im lặng, Hoàng đế mới cầm lấy mảnh giấy.Ánh mắt hắn sắc lạnh như gươm mỏng.“Đây là lời tiên đoán.
Chúng ta…
đã đi được hơn nửa.”
“Nhưng phần còn lại mới là đoạn tử sinh.”
Dư Niệm nghiêng đầu nhìn mảnh giấy.
Không cần đọc cô cũng biết là ai viết.
Chữ đó, giọng văn đó – chẳng ai khác ngoài Hoa Nguyệt.Trong lòng dâng lên một chút giận.Ta phải vắt óc, mạo hiểm xử lý vụ Tề Hạo Diễm.Vậy mà người kia lại sớm biết mọi chuyện, còn viết tiếp cả phần sau.Mắt cô đảo qua dòng chữ, lẩm bẩm:“Đã qua nửa vậy đang dừng lại ở đâu?”
“Kẻ không ngai là ai?”
“Vầng sáng thứ tư là gì?”
---
Khinh Vũ chưa nói gì, chỉ liếc sang Ái Hoa.Cô vẫn giữ tư thế ngồi ngay ngắn, mắt hơi rũ.Một lúc sau, chính Ái Hoa là người lên tiếng:“Tề Hạo Diễm không phải kết thúc.”
“Hắn là một mảnh ghép.
Nhưng lời tiên tri này còn nhắm đến thứ sâu hơn.”
Mọi người im lặng.
Hoàng đế khẽ nheo mắt, như bị chạm vào một ký ức cũ.“Kẻ không ngai là hoàng tộc.” – Ái Hoa tiếp tục, giọng như một lời khẳng định.“Không hẳn là Tề Hạo Diễm, nhưng là máu mủ triều đình.”
Câu nói ấy khiến hoàng đế nhớ lại những nghi ngờ trong quá khứ –
về một người chưa từng lên ngôi, nhưng sở hữu tất cả quyền lực để khuynh đảo mọi thứ.Dư Niệm như hiểu ra điều gì đó, nhưng không nói.
Chỉ nhìn Khinh Vũ – người vẫn đang trầm mặc, đôi mắt không nhìn vào bất kỳ ai.
---
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.
Không ai đưa ra kết luận – cũng chẳng ai cần.Trong không khí ấy, từng suy đoán tự khắc hình thành.Bởi vì từ khoảnh khắc này –
bóng tối của cơn bão đã bắt đầu phủ lên kinh thành.
---
tại Tẩm điệnChỉ còn lại Khinh Vũ và Hoàng đế.Hai người ngồi bên bàn trà đã nguội, ánh trăng lặng lẽ len qua khe rèm, rọi lên mặt đất những đường gợn mờ.Khinh Vũ cầm tách trà, mắt không rời mặt nước, rồi bất ngờ cất giọng:“Ngài không nên nói như thế.”
“Về Hoa Nguyệt?” – hắn hỏi lại, thản nhiên, nhưng trong lòng đã có chuẩn bị.“Ngài biết rõ người đó không phải ác nhân.
Sẽ không trừng phạt người khác vì chuyện nhỏ mọn.”
Hoàng đế gật đầu, giọng trầm xuống:“Ta hiểu rồi.”
Không khí dịu lại một chút.
Khinh Vũ mỉm cười, cầm tách trà lên, nghiêng đầu trêu để xoá tan bầu không khí lúc nãy:“Phu nhân nhà ai mà khó tính quá.”
“…Nàng nói gì?” – hắn giật mình quay lại.
“Không có gì, thê tử.”
Hoàng đế nhìn sang cô –
Đôi mắt ấy vẫn như ngày đầu:
sâu, lạnh, nhưng cũng dịu dàng như gió đầu xuân.Trong khoảnh khắc, hắn không biết
Mình là đế vương, hay chỉ là phu quân của người con gái ấy.
---
Trăng vẫn sáng.
Gió vẫn thổi.
Nhưng ai biết được, khi nào bão đến?