Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thượng Cung Chi Cục

Thượng Cung Chi Cục
Chương 40 - Bước Chân Đêm


Vào giờ Sửu, trời đã khuya, gió đêm khẽ lướt qua hành lang dài của Bộ Lễ, khiến những tấm rèm mỏng nhẹ lay động, như hơi thở mơ hồ của điều gì sắp xảy ra.Trong khi những viên quan khác đều đã về nghỉ, Ái Hoa lặng lẽ rời khỏi phòng, chậm rãi bước qua đại sảnh phía đông, ánh mắt liếc một lần cuối về căn phòng cuối hành lang – phòng làm việc đặc biệt, nơi chưa từng ai được phép vào kể từ ngày Hoa Nguyệt biến mất.Cô không mang theo đèn, cũng chẳng để lại lời nhắn, chỉ nhẹ nhàng kéo cửa rồi biến mất trong màn đêm như một bóng hoa mờ nhạt.“Chuyện này thật phiền…” – cô lẩm bẩm, bước qua ngã tư cung đường.

“Không tìm ta thì các người cũng giải quyết được thôi.”

Thực sự là bóc lột sức lao động.

Ban ngày bận rộn đã đành, đêm còn không để người ta ngủ yên.

---
Cung Phượng Tâm vẫn như cũ – lặng lẽ, ngăn nắp, tĩnh mịch như một mảnh trăng rơi vào mặt nước.

Không có lính canh, không có cung nữ rộn ràng, chỉ có một vài ánh đèn mờ bên thềm đá, cùng mùi trà nhàn nhạt thoảng trong không khí.Ái Hoa vừa đến thì Dư Niệm đã từ đâu lao tới, kéo cô đi như bay, chẳng buồn chào hỏi.

“Ái Hoa!

Cô bỏ Bộ Lễ để đến đây đi!” – Dư Niệm nắm tay cô chặt đến mức như sợ cô tan biến.

“Không do cô quyết định.” – Ái Hoa đáp, mặt không biểu cảm.

“Vậy nếu ta lập công lớn thì sao?

Có thể lấy được ân huệ từ hoàng hậu để đưa cô đến đây luôn!”

“Nhưng ta thích làm ở Bộ Lễ.”

“Vậy ta sẽ đến đó!”

“Bộ Lễ cấm ngươi.”

“…

Hả?”

“Các viên quan ở đó hầu hết đã quen mặt ngươi rồi.

Họ đã gửi tấu chương riêng cho ta, cấm ngươi bước vào Bộ Lễ nửa bước.”

“Họ… dám?!”

Dư Niệm cắn răng, trong lòng thầm gào thét:"Nếu ta có thể dùng tà thuật, ta đã san bằng cả đám đó rồi!"

Mắt cô liếc qua Ái Hoa đang bước nhanh, tóc dài nhẹ đung đưa sau vai, khiến lòng càng thêm khó chịu – ghen với cả viên quan vô danh thì đúng là hết thuốc chữa.

---
Cuối cùng, cả hai cũng đến phòng trong của Khinh Vũ.

Khác với vẻ xa hoa thường thấy của cung cấm, phòng này chỉ có vài bức rèm gấm, giá sách ngăn nắp, và một bàn trà nhỏ đủ bốn người.Ái Hoa vừa vào, lập tức buông tay Dư Niệm ra, chỉnh lại vạt áo.

Hai người khẽ cúi đầu, hành lễ đơn giản – không rườm rà.Trong phòng chỉ có Khinh Vũ và Hoàng đế.Phong Minh thì đang ngủ trong phòng bên cạnh.

Cung nữ khác cũng đã bị cho nghỉ từ sớm – Khinh Vũ không muốn ai khác biết về cuộc gặp mặt này, kể cả người thân tín như Phong Minh.Không phải vì không tin , mà chính vì quá mực tín nhiệm, nàng hiểu rõ, người kia sẽ vì nàng mà làm tất thảy, dù phải hy sinh chính mình để đổi lấy thành công của một nhiệm vụ như thế này
Cô ấy vì nàng mà hy Sinh quá nhiều, chỉ mong ô có thể nghỉ ngơi, dù chính nàng lại chẳng dám ngừng bước
---
Hoàng đế nhìn Ái Hoa một lúc, đôi mày hơi nhíu lại – trong lòng như có điều gì chưa yên.

Ngay bên cạnh, Dư Niệm tỏa ra một thứ sát khí ghen tuông mờ nhạt, khiến hắn khẽ thở dài rồi rút ánh mắt về.Trên bàn là một mảnh ghi chú ngắn – dường như là lời tiên tri tiếp theo.

Nhưng cả hai vẫn chưa vội nói về nó.

Hoàng đế muốn thăm dò trước.“Ngươi đến đây không có vấn đề gì chứ?” – giọng hắn nhẹ nhàng hơn thường lệ, không gắt gao.“Bẩm hoàng thượng, Không gặp vấn đề gì ” – Ái Hoa đáp gọn.

“Hoa Nguyệt sẽ không trừng phạt?”

Câu hỏi ấy khiến không khí đột ngột lặng như tờ.Tên ấy – Hoa Nguyệt – không phải người để nói đùa.

Không chỉ vì quyền lực, mà vì sự bí ẩn và lặng lẽ đến gợn người sau mỗi quyết định ,hơn nữa đó cũng chính là quân cờ khó kiểm soát nhất của hoàng đế , cũng có khi lại chính là người đang điều khiển cả ván cờ này Khinh Vũ liếc nhìn hắn, vẻ không hài lòng.

Nàng biết đây không phải chuyện nên nhắc lúc này, nhất là với người như Ái Hoa – từng bước ra từ bóng dáng của vị đó.Dư Niệm cũng khẽ liếc Ái Hoa, trong lòng vừa căng thẳng vừa hoang mang.

Tên ấy, chính là lý do cô vào cung.

Là câu hỏi chưa bao giờ có lời đáp.

“Đại nhân sẽ không trừng phạt.” – Ái Hoa đáp nhẹ, bình thản như nước tĩnh.“Tại sao?”

“Ngài ấy chỉ trừng phạt người có tội.”

'Tội' – không phải là phạm quy hay phá luật.

Mà là 'tội lỗi' – thứ vấy bẩn lương tri và linh hồn.

Những chuyện nhỏ nhặt như trèo tường, lẻn vào cung, ngài ấy không để tâm.Cả Khinh Vũ và Hoàng đế đều hiểu điều đó, nhưng hắn vẫn cố tình hỏi – như một phép thử, hoặc một lời nhắc.

---
Sau một hồi im lặng, Hoàng đế mới cầm lấy mảnh giấy.Ánh mắt hắn sắc lạnh như gươm mỏng.“Đây là lời tiên đoán.

Chúng ta…

đã đi được hơn nửa.”

“Nhưng phần còn lại mới là đoạn tử sinh.”

Dư Niệm nghiêng đầu nhìn mảnh giấy.

Không cần đọc cô cũng biết là ai viết.

Chữ đó, giọng văn đó – chẳng ai khác ngoài Hoa Nguyệt.Trong lòng dâng lên một chút giận.Ta phải vắt óc, mạo hiểm xử lý vụ Tề Hạo Diễm.Vậy mà người kia lại sớm biết mọi chuyện, còn viết tiếp cả phần sau.Mắt cô đảo qua dòng chữ, lẩm bẩm:“Đã qua nửa vậy đang dừng lại ở đâu?”

“Kẻ không ngai là ai?”

“Vầng sáng thứ tư là gì?”

---
Khinh Vũ chưa nói gì, chỉ liếc sang Ái Hoa.Cô vẫn giữ tư thế ngồi ngay ngắn, mắt hơi rũ.Một lúc sau, chính Ái Hoa là người lên tiếng:“Tề Hạo Diễm không phải kết thúc.”

“Hắn là một mảnh ghép.

Nhưng lời tiên tri này còn nhắm đến thứ sâu hơn.”

Mọi người im lặng.

Hoàng đế khẽ nheo mắt, như bị chạm vào một ký ức cũ.“Kẻ không ngai là hoàng tộc.” – Ái Hoa tiếp tục, giọng như một lời khẳng định.“Không hẳn là Tề Hạo Diễm, nhưng là máu mủ triều đình.”

Câu nói ấy khiến hoàng đế nhớ lại những nghi ngờ trong quá khứ –
về một người chưa từng lên ngôi, nhưng sở hữu tất cả quyền lực để khuynh đảo mọi thứ.Dư Niệm như hiểu ra điều gì đó, nhưng không nói.

Chỉ nhìn Khinh Vũ – người vẫn đang trầm mặc, đôi mắt không nhìn vào bất kỳ ai.

---
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

Không ai đưa ra kết luận – cũng chẳng ai cần.Trong không khí ấy, từng suy đoán tự khắc hình thành.Bởi vì từ khoảnh khắc này –
bóng tối của cơn bão đã bắt đầu phủ lên kinh thành.

---
tại Tẩm điệnChỉ còn lại Khinh Vũ và Hoàng đế.Hai người ngồi bên bàn trà đã nguội, ánh trăng lặng lẽ len qua khe rèm, rọi lên mặt đất những đường gợn mờ.Khinh Vũ cầm tách trà, mắt không rời mặt nước, rồi bất ngờ cất giọng:“Ngài không nên nói như thế.”

“Về Hoa Nguyệt?” – hắn hỏi lại, thản nhiên, nhưng trong lòng đã có chuẩn bị.“Ngài biết rõ người đó không phải ác nhân.

Sẽ không trừng phạt người khác vì chuyện nhỏ mọn.”

Hoàng đế gật đầu, giọng trầm xuống:“Ta hiểu rồi.”

Không khí dịu lại một chút.

Khinh Vũ mỉm cười, cầm tách trà lên, nghiêng đầu trêu để xoá tan bầu không khí lúc nãy:“Phu nhân nhà ai mà khó tính quá.”

“…Nàng nói gì?” – hắn giật mình quay lại.

“Không có gì, thê tử.”

Hoàng đế nhìn sang cô –
Đôi mắt ấy vẫn như ngày đầu:
sâu, lạnh, nhưng cũng dịu dàng như gió đầu xuân.Trong khoảnh khắc, hắn không biết
Mình là đế vương, hay chỉ là phu quân của người con gái ấy.

---
Trăng vẫn sáng.

Gió vẫn thổi.

Nhưng ai biết được, khi nào bão đến?
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 41 - Đốm lửa nhỏ


Sau đêm ở Cung Phượng Tâm.Dư Niệm trở về phòng với đầu óc rối như tơ vò.Cô không nói gì, không than phiền, không kể với ai, chỉ lặng lẽ nằm nhìn trần nhà suốt một canh giờ rồi bất ngờ ngồi bật dậy, ánh mắt sáng rực như có gì đó mới được khai thông.Không phải vì lòng trung thành với hoàng thất.

Không phải vì cô đột nhiên muốn trở thành người tốt.

Mà là—cô ghen."

Thế nào nữ nhân lạnh lùng ấy lại có thể tin tưởng Hoa Nguyệt đến thế?"

"Họ từng nói chuyện riêng với nhau chưa?"

"Ái Hoa biết bao nhiêu về người đó?

Mỉm cười với người đó chưa?..."

Câu trả lời không có, nhưng cơn ghen ngầm đã thắp lên một ngọn lửa lớn trong lòng Dư Niệm.“Ta sẽ vượt qua Hoa Nguyệt!” – cô lẩm bẩm, tay siết chặt.

“Để Ái Hoa nhìn ta, không phải nhìn bất kỳ ai khác.”

---
Những ngày sau đó, Cung Phượng Tâm lặng lẽ chứng kiến một điều chưa từng thấy:
Dư Niệm chăm chỉ đến mức đáng sợ.Thay vì u uất, lặng lẽ như bóng ma dạo quanh cung, cô nay bỗng rực lửa như thể có thể thiêu rụi mọi thứ, làm tan cả cả bầu khôg khí lạnh giá giữa mùa đông.

Cung nữ gặp cô phải né xa tận mười bước, vừa sợ hãi vừa lo lắng.

Khí thế cô tỏa ra gần như có thể thiêu trụi cả hoàng cung.“Lại chuyện gì nữa vậy…” – Khinh Vũ nhìn theo bóng Dư Niệm đang hối hả dọn dẹp giấy tờ, hỏi nhỏ Phong Minh.“Nô tì có hỏi.

Cô ấy nói… muốn khiến ‘mọi người’ phải ngưỡng mộ.” – Phong Minh cố nhịn cười.“Mọi người’?

Thật ra chỉ có một người thôi chứ gì?” – Khinh Vũ lắc đầu, nhưng cũng không trách.Ít ra còn đỡ hơn việc Dư Niệm ngày nào cũng như hồn lìa khỏi xác.

---
Ban ngày, Dư Niệm cắm mặt vào công việc.

Ban đêm, cô không hề nghỉ ngơi.Cô lần mò manh mối về lời tiên tri, giống hệt một kẻ trinh thám điên cuồng.Đầu tiên là tìm đến Khinh Vũ để hỏi về những lần Hoa Nguyệt từng đưa lời tiên đoán
Sau đó, cô cải trang, lẻn ra ngoài để bắt một tên quan nhỏ ở Bộ Lễ – tra hỏi rồi đe dọa hắn phải im miệng.Ngày kế, cô lại lang thang giữa các khu vực ít người lui tới, hỏi thông tin về đời sống trước kia của Tề Hạo Diễm, lục tìm từng manh mối nhỏ xíu như một kẻ đi tìm ngọc dưới đáy bùn.

---
Có hôm, trời vừa hửng sáng, cô lại xuất hiện trước Khinh Vũ với bộ dạng nhếch nhác nhưng mắt long lanh như sao trời."

Hoàng Hậu Nương Nương, người chắc hẳn biết được thông tin phải không?"

“Người từng gặp hắn lần cuối là ai?”

“Có ai lạ mặt từng tiếp cận hắn?”

“Thuốc hắn uống có bao nhiêu người chạm qua?”

“Ngoài Tư Nguyệt , còn thái y nào được phái đến chăm sóc hắn"Những câu hỏi tuôn ra như thác lũ , khiến Khinh Vũ cũng phải đau đầu“Ngươi định tra khảo cả trẫm đấy à?” – Hoàng đế từng ngán ngẩm hỏi, nhưng cũng không thoát được kiếp nạn, cũng vì muốn tìm được thêm manh mối càng nhanh càng tốt thôi
---
Sau vài ngày điên cuồng điều tra, trong lòng Dư Niệm dần dần hiện rõ một suy nghĩ:“Lời tiên tri… vẫn dẫn đến Tề Hạo Diễm, vai trò của hắn chưa kết thúc sao?”

Đầu mối rõ ràng nhất là từ hôm trước, khi Ái Hoa nói một câu tưởng như bình thản:“Hắn không phải kết thúc.

Hắn là một mảnh ghép.”

---
Thế là vào một buổi chiều u ám, Dư Niệm lặng lẽ xuất cung, trở lại phủ Thanh Đằng.Cung điện này từng là nơi cô ghé qua không dưới trăm lần.

Từng cùng Ái Hoa làm việc ở đây
Từng trốn trong bụi hoa nhìn Ái Hoa nấu thuốc cho Tề Hạo Diễm.

Từng thầm trách bản thân sao lại không phải là người được chăm sóc bởi bàn tay dịu dàng ấy.Lần này đến, cô chỉ có một mục tiêu:
Tề Hạo Diễm.

---
Trong phòng chính, ánh nến lập lòe.

Tề Hạo Diễm vẫn nằm đó – sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái.

Tư Nguyệt đang thay khăn ấm cho hắn, vừa thấy Dư Niệm đến thì dừng lại, ánh mắt không chút cảm xúc.

“Hắn chưa tỉnh lại?” – Dư Niệm nhướn mày.

“Chưa.

Nhưng chưa chết được.” – Tư Nguyệt trả lời nhạt nhẽo.

“Chỉ mình cô chăm sóc?”

“Không.

Có thái y kiểm tra mỗi ngày.”

“Ừ.” – Dư Niệm gật đầu, mắt đảo qua từng góc phòng.Mọi thứ rất sạch sẽ, gọn gàng, không một chút lộn xộn.

Nhưng rồi…

Cô dừng lại ở bát thuốc trên bàn.Mùi thuốc nhàn nhạt – thoạt nhìn chẳng có gì khác thường.

Nhưng mùi hương ấy… rất quen.

---
“Mùi thuốc này”Cô nhớ lại –
Một lần cô từng lặng lẽ bước vào nơi Ái Hoa đang đun thuốc.

Ánh lửa cam hắt lên gương mặt lạnh nhạt của Ái Hoa lúc đó, khói thuốc vờn quanh tóc cô.

Dư Niệm đã đứng bên ngoài rất lâu, chỉ để nhìn cô ấy nấu thuốc.Sau đó, Tư Nguyệt chính là người mang bát thuốc đi.Giờ nghĩ lại…“Thuốc đó…”

“Có gì đó không đúng.”

---
Dư Niệm lùi ra, không hỏi thêm gì nữa.

Cô vẫn giữ nét mặt thờ ơ, nhưng trong lòng dấy lên sóng gió.

Không phải nghi ngờ Ái Hoa.

Không phải nghi ngờ Tư Nguyệt.

Mà là – từng mùi thuốc, từng giọt đắng ấy, có thể giấu được cả thiên hạ
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 42 - Mùi Thuốc


Buổi trưa trong Cung Phượng Tâm, ánh nắng nghiêng soi qua tấm rèm lụa trắng, gió nhẹ thổi vào mang theo hương hoa nhài dịu mát.Khinh Vũ đang tự tay pha trà, Phong Minh đứng phía sau, cẩn thận gấp lại bản tấu chương vừa mới xử lý xong.

Không khí hiếm hoi yên bình như thế, nó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.Cho đến khi Dư Niệm đạp cửa bước vào."

Hoàng hậu nương nương, Phong Minh… nô tì có điều thắc mắc."

Phong Minh thở dài, không cần quay đầu cũng biết là ai.

Khinh Vũ thì chỉ nhẹ nhàng đặt bình trà xuống, ánh mắt ung dung dõi theo.“Lại nữa…” – Phong Minh lẩm bẩm – “Lần này là chuyện gì?

Cô lẩm bẩm ‘thuốc thuốc’ từ sáng tới giờ, không tìm được thì đến thẳng thái y viện lấy thuốc an thần đi.”

Dư Niệm chẳng để tâm tới lời trêu chọc.Cô nhìn thẳng vào Khinh Vũ rồi quay sang Phong Minh, ánh mắt sáng rực như hai ngọn đèn vừa được châm lửa.“Cô biết về thảo dược phải không?” – cô hỏi Phong Minh.“Đôi chút.”

“Vậy trả lời ta.” – Dư Niệm tiến gần, không vòng vo, rút từ tay áo ra một cuộn giấy nhỏ, trải ra bàn.Bên trong là sơ đồ phòng, ghi chú vị trí giường bệnh, bàn thuốc, thời điểm hương thuốc lan tỏa, và đặc biệt là… dấu hiệu bất thường liên quan đến Tề Hạo Diễm.“Khi Ái Hoa nấu thuốc căn phòng tràn ngập mùi đắng, đậm đến mức chỉ bước vào cũng thấy ngạt thở.

Nhưng khi đến chỗ Tề Hạo Diễm, mùi ấy gần như không còn.”

“Cùng một loại thuốc.

Cùng một người nấu.

Nhưng khi tới tay bệnh nhân lại khác.”

Phong Minh nhíu mày.

Không còn cợt nhả nữa.“Nếu là thuốc thang sắc kỹ, không thêm hương liệu, mùi phải giữ rất lâu.

Nhất là những loại thảo mộc như ô đầu, ma hoàng, xuyên tâm liên – đều cực kỳ nồng.”

“Muốn khiến mùi biến mất trong thời gian ngắn chỉ có hai khả năng: pha loãng thuốc, hoặc…”

“Hoặc?” – Dư Niệm ngắt lời.“Có ai đó đã thêm một thứ gì đó vào.”

Lần này là Khinh Vũ lên tiếng.Cô đặt ly trà xuống, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo tầng suy nghĩ rõ ràng:“Nếu khi rời bếp thuốc vẫn đậm mùi, nhưng khi đến tay Tề Hạo Diễm lại nhạt đi, khả năng cao là có kẻ đã can thiệp.

Thêm thứ gì đó.

Hoặc thay đổi thuốc.”

Câu nói ấy như chiếc chìa khóa cuối cùng cắm vào ổ.

Dư Niệm ngồi thẳng dậy.Mọi mảnh ghép đột nhiên khớp hoàn hảo.

---
“Tề Hạo Diễm không chỉ bị bệnh.”

“Có người muốn hắn yếu đi.”

“Hoặc... không bao giờ tỉnh lại nữa.”

---
Dư Niệm siết tay lại, giọng trầm xuống:“Người mang thuốc đến mỗi ngày là Tư Nguyệt”
Không khí trong phòng lặng đi.Phong Minh thoáng sững người, rồi khẽ gật đầu.“Nếu vậy không thể xem nhẹ.”

Khinh Vũ không nhìn ai, chỉ khẽ liếc ra cửa sổ.“Nô tì chưa có bằng chứng” – Dư Niệm nheo mắt – “Nhưng nô tì sẽ quay lại kiểm tra.”

---
Cô rời khỏi phòng gần như lập tức, bỏ lại ánh chiều đang tàn dần sau lưng.

“Có vẻ…” – Phong Minh cười khẽ – “Cô ấy không cần thuốc an thần ở thái y viện, làm đến mức này cũng chỉ vì thuốc an thần đang sống ở bộ lễ”Khinh Vũ nhấp một ngụm trà, gương mặt dịu dàng, nhưng ánh mắt thâm trầm.

“Chúng ta cũng chẳng cứu nổi cô ấy đâu.”

---
Chiều hôm đó, Dư Niệm đến Phủ Thanh Đằng – không còn vẻ dữ dằn thường thấy.Bước đi của cô nhẹ nhàng, ánh mắt lãnh đạm – dáng vẻ của một người từng phiêu bạt giang hồ, một lần nữa trở về.“Không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Tề Hạo Diễm vẫn chưa tỉnh.

Tình trạng không đổi.

Tư Nguyệt vẫn là người trực tiếp chăm sóc.

Chén thuốc cuối cùng mỗi ngày – luôn do nàng ta mang vào.Dư Niệm không vội.

Cô đứng ngoài hành lang, giả vờ trò chuyện cùng cung nhân, mắt vẫn theo dõi.Và rồi – điều kỳ lạ xảy ra.

---
Tư Nguyệt – cẩn thận, tỉ mỉ, kỹ lưỡng như mọi ngày – lần này lại thêm vào một lát táo đỏ trước khi mang thuốc vào.

Hành động không đáng ngờ nếu không phải vì
Giữa những miếng táo đỏ – lẫn vào một loại lá mảnh, nhỏ, màu xanh vàng – mùi thơm nhẹ nhưng không rõ ràng vì số lượng ít Dư Niệm nheo mắt.Linh lăng.Một loại thảo dược dùng đúng sẽ có tác dụng bồi bổ.

Nhưng nếu dùng cùng thuốc an thần và những vị trong đơn cũ sẽ khiến thần trí trì trệ, hô hấp chậm dần.

“Nó bị che bởi vị ngọt của táo, mùi thơm của thảo mộc khác” – Dư Niệm thầm thì – “Và nếu bị phát hiện, vẫn có thể giải thích: để thuốc dễ uống hơn.”

Dư Niệm siết chặt tay.

---
“Không sai rồi.”

“Có thứ gì đó được thêm vào thuốc.”

“Một thứ không gây chết lập tức nhưng khiến người bệnh không bao giờ tỉnh.”

---
Cô không hành động.

Chỉ lặng lẽ quay đi.Bởi vì – dù đã thấy rõ mọi việc, cô vẫn cần một thứ khác:
Liên hệ với lời tiên tri.

---
Đêm đó, trở lại cung, Dư Niệm ngồi trước bàn, lần đầu tiên viết toàn bộ lời tiên đoán ra giấy.Giấy trắng.

Mực đen.

Ngòi bút run nhè nhẹ.“Nếu không có một người gục xuống, sẽ có ngàn người chôn theo.”

“Kẻ không ngai mang trong mình dòng máu hoàng thất.”

“Bóng tối đến từ ánh sáng rực rỡ nhất.”

“Vầng sáng thứ tư...”

“Hắn là mảnh ghép…”

Dư Niệm dừng lại ở dòng đầu tiên.“Một người gục xuống ngàn người chôn theo…”

Ai là kẻ phải gục?

---
“Tề Hạo Diễm vẫn còn sống.”

“Nhưng nếu hắn tỉnh lại ván cờ sẽ thay đổi.”

“Nếu hắn chết mọi thứ sẽ sụp đổ.”

“Ai đó đang muốn hắn ngủ mãi.”

---
Cô nghĩ đến Đường Mộ Dung – đã chết.

Nghĩ đến những hoàng thất bị loại bỏ – không ai còn quyền.

Chỉ còn Tề Hạo Diễm – trung lập, nhân từ, từng là hi vọng hòa giải các thế lực.Một người như hắn...

Nếu tỉnh lại – sẽ khiến kẻ giật dây không thể che giấu được nữa.

Nếu không tỉnh – chiến loạn sẽ ập tới.

---
“Nếu hắn sống thiên hạ sẽ được cứu.”

“Nếu hắn chết chính là ngòi nổ khiến mọi thứ bùng cháy.”

---
Đêm ấy, Dư Niệm không ngủ.Cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm mảnh giấy chép lời tiên tri.

Ánh nến nhỏ le lói.

Ngoài trời, gió lạnh tràn qua cành liễu.Một cơn bão sắp đến.

Không chỉ là bão chính trị.

Mà là thứ gì đó đen tối hơn.

Và người duy nhất có thể phá vỡ cục diện ấy lại đang nằm bất động trong phủ.

---
Hắn là mảnh ghép.

Nếu bị loại bỏ – cả bàn cờ sẽ đổ vỡ.
 
Back
Top Bottom