Đôi mắt tôi nặng trĩu tựa như có vật gì đè nặng, tôi lờ mờ mở mắt.
Trần nhà trắng xóa cùng với mùi thuốc sát trùng lao đến như muốn tấn công vào thị lực và khứu giác của tôi, nó cho tôi biết đây không phải là nhà mình, chắc là bệnh viện nhỉ.
Đầu tôi nó đau như búa bổ, thân thể thì rã rời, việc chớp mắt giờ cũng thật khó.Từ xa có hai người đang đến, ai vậy, mắt tôi quá mờ để nhìn rõ nhưng giọng nói này thì tôi biết.
"Anh hai dậy rồi, Ngân lại đây nè.
Anh sao rồi?
Có cảm thấy mệt không?"
Kiên nó luôn vậy, luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng luôn quan tâm mọi người.
"Anh hai, anh có biết anh đã hôn mê một tuần rồi chưa?
Em lo cho anh lắm đó."
Tôi đáp: "Anh hơi đau đầu mà anh cứ thấy lạ, nhưng mà sao chỉ có hai đứa, mẹ đâu rồi?"
Thằng Kiên nói: "À, mẹ đi gặp bác sĩ rồi anh ạ.
Còn chuyện anh thấy kì lạ thì..."( Thằng Kiên nó giống mẹ, luôn úp mở.) "Thì sao?
Nói nhanh lên" "Anh thử nhìn xuống chân đi ạ"(Nghe lạ vậy, kệ đi nhìn thử xem sao.)(Đầu óc tôi như bị đoạt mất hồn vía, chân tôi nó đã không còn ở đó, không thể để thử cử động nào.
Nó...nó thật sự không có gì)(Tôi...tôi...bị cái gì vậy, tại sao tôi lại bị vậy, đầu tôi đau quá.
Tôi nhớ, mình đang thực hiện nhiệm vụ, một cô bé..., xe cấp cứu...) "A, đầu anh đau quá!
Nó chẳng còn nhớ gì nữa và đôi chân này cũng chẳng còn."
Ngân nghe tôi la mới chạy đến với đôi mắt ngấn lệ.
"Anh ơi, anh bình tĩnh đi còn tụi em mà.
Không sao hết, anh bình tĩnh đi!"
Kiên nhìn tôi đang suy sụp nói: "Anh à, hôm đó anh bị tai nạn khi đang cứu một đứa bé và bị một cái tủ đè lên và chân gần như bị hoại t.ử.
Nhưng mà hôm đó, không ai t.ử vo.ng, anh đã cứu cả một gia đình đó anh."(Những lời nó nói đã phá vỡ lòng tin đây là giấc mơ của tôi, nước mắt bất chợt chảy ra từ khóe mắt tôi nhưng tôi không hề muốn, những giọt nước nóng hổi cứ chảy dài trên mặt tôi.
Dù biết vậy nhưng kí ức hôm đó vẫn rất mơ hồ.)Đột nhiên, mẹ tôi chạy vào, vừa khóc bà vừa nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ đã bỏ bê con, mẹ cứ nghĩ con đã lớn sẽ tự lo cho mình được...nên con mới ra nông nổi này."(Tôi khóc nấc lên, tại sao nó lại xảy ra với tôi chứ.
Nhưng không sao, tôi sẽ quen thôi.) Khi tất cả đã rời đi, trong lòng tôi vẫn cảm thấy gì đó, nỗi buồn đã không còn nhưng có một cảm giác lạ, nó đang dâng trào trong lòng tôi.
Lúc đó, một âm thanh trầm đặc vang lên.
"M.ày đã từ bỏ rồi sao, hơi thất vọng đó."
''Ai vậy, m.ày là ai?
M.ày đang nói cái gì vậy?"
"T.ao là ai sao, m.ày chẳng cần biết đâu.
T.ao đến đây để nói cho m.ày biết, tất cả chỉ là một vở kịch lố bịch, m.ày có nghĩ tất cả chỉ là tai nạn không?"
"Chứ nó là gì, mẹ t.ao và cả bác sĩ cũng nói vậy mà."
"Ồ, m.ày không thấy lạ sao.
Chuyện này có phải là tai nạn không?"
"Là sao m.ày đang nói cái đ.ếch gì vậy!
T.ao không cần m.ày hỏi, t.ao biết nó."
"Ôi, m.ày lại mất bình tỉnh rồi, im lặng đi rồi t.ao sẽ kể cho m.ày nghe."
"Hôm đó, m.ày đang chạy xuống cùng con nhóc đó thì con bé đó làm rơi món đồ chơi làm m.ày té chẳng may cái tủ gần đó ngã ra đè lên người m.ày, m.ày nhanh chóng đẩy đứa bé ra.
Đám đồng nghiệp của m.ày thấy m.ày đó nhưng chúng chẳng quan tâm, chúng nhấc con nhóc đó lên bỏ m.ày lại trong tiếng kêu cứu rồi bỏ m.ày ở đó.
Còn thứ m.ày gọi là gia đình đang vui vẻ ở cái bảo tàng cách hiện trường vụ cháy 100m, tụi nó nghe thấy y tá nói m.ày bị tai nạn nhưng vẫn không quan tâm.
Ban đầu chân của m.ày vẫn cứu được nhưng vì bà ta đã đến quá trễ nên không thể kí giấy cứu chữa, nên m.ày mới mất đi đôi chân.
Mà bà ta đến đây cũng vì nghe sẽ có t.iền bảo hiểm tai nạn thôi."(Chuyện này có phải thật không, tôi chẳng nhớ gì cả nhưng những gì thứ này nói không giống giả chút nào.) "M.ày...m.ày nói thật không..."
"Tại sao ta.o lại phải nói dối m.ày?
Không tin thì sáng mai bà ta sẽ đến đây đưa m.ày một tờ giấy rồi nhờ m.ày ký, nội dung của nó là m.ày sẽ chuyển toàn bộ tài sản cho mẹ m.ày."(Mẹ sẽ không làm vậy đâu...tôi chắc vậy...) "Làm sao t.ao có thể tin m.ày và m.ày muốn gì ở t.ao."
"Chịu rồi sao, đơn giản mà, sáng mai cứ đợi xem t.ao có nói dối không và nếu đúng thì t.ao sẽ giúp m.ày trả thù.
Cho chúng biết HỎA NGỤC là gì, cả cái bệnh viện này cái trụ sở đó và cái gia đình đó.
Còn giờ t.ao phải đi rồi, hẹn gặp lại nhé."
Cứ thế hắn ta biến mất, ch.ết tiệt làm sao đây, đầu óc tôi nó mụ mị, tay chân tê liệt.
À mà phải rồi tôi làm gì còn chân cơ chứ, thật nực cười.
Tôi ôm sự suy tư đi vào giấc ngủ nhưng có gì là lắm nó giống nhưng một que diêm đã tàn đang dần cháy, tôi chẳng ngủ được nhưng rồi vì kiệt sức mà thiếp đi.
"Mạnh, Mạnh con dậy đi..."(Chuyện gì vậy, ai đang gọi tôi vậy...) "Anh ơi sáng rồi dậy ăn sáng đi."(Thì ra là mẹ và hai em, nay họ lại đến đây à không phải nay là ngày đi làm sao.) "Hôm nay mẹ với hai em xin nghỉ để chăm sóc con,mẹ làm sẵn đồ ăn sáng cho con nè.
Thằng Kiên nói còn có cả quà cho con đó."
"Là gì vậy ạ?"
"Anh ơi, em biết, cứu hỏa là đam mê của anh nhưng giờ đây... nên em đặc biệt tặng anh bộ mô hình cứu hỏa nè"Ngân nó chen vào nói: "Anh ơi, tối hôm qua mưa lớn lắm, em lo cho anh lắm á."(Những điều này là thứ tôi cần nhưng tại sao lúc này nó mới đến...
À phải rồi, vì số tiền bảo hiểm.)Tôi cười gượng.
"Được rồi, mọi người cứ để đó đi."
"À, mẹ quên nữa con có thể ký vào tờ đơn này không''(Đúng như lời hắn nói, bà ta chưa từng tốt với tôi.
Coi cái gương mặt giả tạo đó kìa.) "Đơn gì, vậy mẹ?"
"Mấy cái đơn chuyển nhượng thôi, không có gì."
Kiên mới nói: "Anh cố vượt qua nhé dù đây có là cú sốc lớn nhất thì mọi người cũng sẽ ở bên anh.
Anh đã gánh vác cả nhà rồi.
Tờ đơn này cũng chỉ là chuyển tiền viện phí thôi"Ngân chạy lên ôm tôi: "Anh cố lên nhé!"
"Vậy mẹ đưa đây con ký cho."(Giả tạo, tham tiền đến mức vô độ vậy rồi.
Gì mà viện phí cũng chỉ là giả tạo mà thôi.)Tôi kí xong thì bà ta liền quay đi, chẳng lâu sao hai đứa nhóc ranh đó cũng đi, im lặng thật.
"Cái tên gì đó ơi, t.ao cần m.ày giúp."
Từ góc tối, một bóng đen nhẹ nhàng bay ra.
"Sao rồi, thấy chưa?"
"Mẹ kiếp bỏ cái giọng đó đi, t.ao muốn trả thù!"
"Được đơn giản thôi, tối nay kêu gia đình m.ày đến đây, t.ao sẽ cho người phóng hỏa cái bệnh viện này, rồi tất cả sẽ trả giá."
"Còn t.ao thì sao?
Tính gài t.ao hả" "Không không không, t.ao sẽ cho người đến đưa m.ày đi rồi sẽ tìm cách lấy đôi chân cho mày."
"Bằng cách nào?"
"Nói sao đây, t.ao là một thực thể từ sự nghiệt ngã m.ày không đáng nhận, nên t.ao có cách."
"Được, vậy mấy giờ đây."
"Khi có người đón m.ày, còn giờ thì chuẩn bị đi.
Chắc chắn hôm nay sẽ có một kẻ phải ra đi."
Đến khoảng 12 giờ trưa, một người lạ mặt đến cửa phòng tôi, lấy xe lăn đặt tôi vào chỗ và đẩy ra ngoài.
Tới lễ tân tên đó nói: "Tôi là người nhà của cậu Quang Mạnh, tôi xin phép đưa cậu ấy đi dạo một chút vì mấy nay tâm trạng cậu ấy hơi cáu gắt."
Cô lễ tân kia mới hỏi tôi với vẻ qua loa như cho có.
"Thưa anh, liệu đây có phải là người nhà của anh không?"
"Vâng, anh ấy là người nhà của tôi."(Hôm nay việc đưa người thân đi dạo có vẻ dễ hơn mọi ngày, mà kệ đi ra khỏi đó là tôi sẽ được chứng kiến cảnh cái gia đình giả tạo đó lấy cớ thăm tôi để moi móc những đồng tiền bảo hiểm, chúng phải trả giá)Gã đó đưa tôi lên xe.
Nhìn chiếc xe nó như từ một vụ cháy bước ra, nội thất đã cũ mùi của sự cổ xưa tỏa ra, cái mùi ẩm mốc cứ thoang thoảng.
Chẳng cần nghĩ nhiều tôi được đưa lên xe.
Cứ chạy, người lái xe im lặng, tôi đã thử bắt chuyện nhưng không thành.
Đến đoạn cua hắn đánh xe ra hàng rào bảo vệ.
Tôi la lên nhưng không ai nghe cả, gã tài xế cũng biến mất.
Tôi gần như mất ý thức nhưng vẫn nghe tiếng lửa và mùi khét nồng nặc của lốp xe.
Tôi thấy cái bóng đen đó, hắn cười và nói:"Như lời ta nói, sẽ có kẻ bỏ mạ.ng."
"Tại sao m.ày làm vậy?"
"Vẫn chưa biết à, T.ao là người được đưa đến đây để lấy m.ạng m.ày đó nhóc.
M.ày đã quá tức giận mà quên đi chính mình, đó là thứ ta cần."
Ngọn lửa bốc lên, trong xe nóng như một cái lò thiêu, lửa chạm vào da khiến tôi càng tỉnh táo, nó nóng rát như ngàn mũi kim đ.âm vào người."
Để xem nào, ta cần những linh hồn lạc lối trong chính tâm trí của mình.
Nên ta đã chọn m.ày, m.ày quá dễ nỗi nóng so với những người kia, t.ao chỉ cần kích động và chờ đợi vì hạt giống đối kỵ luôn nằm trong người m.ày.
Chỉ cần kích thích nhẹ là nó sẽ nở hoa.
Cả cuộc sống chiến đấu với lửa cứu người để giờ thân mình lại về với lửa, tuyệt vời chứ."
Tôi muốn bất tỉnh hay mất ý thức nhưng ngọn lửa nó khiến tôi tỉnh táo nhưng bất lực, tôi đã nghe hết nhưng chẳng còn cảm xúc.
Da tôi nó phòng rộp, biến dạng, tiếng lách tách cứ vang lên rồi nỗi đau đạt đến đỉnh điểm, tôi khó thở, cơn đau như đâm đến tận xương nó len lỏi vào từng tế bào của tôi, mắt cay xè không mở lên được rồi dần mất ý thức.
Tôi thấy mẹ bà đang làm bữa tối, thấy Kiên đang gọi Ngân xuống chẳng ai còn nhớ tôi.
Tôi bất giác gọi."
Mẹ ơi, hai đứa ơi còn anh mà..."
Lấy hết sức lực tôi tông vào cửa xe, cánh tay tôi nó đã gãy sao cú húc đó nhưng không sao lối thoát đã có chỉ cần tôi cố gắng bò ra con suối hay nơi có người tôi sẽ ổn."
Ồ, vẫn chưa ch.ết à!
Khá khen cho m.ày đó, đúng là cái dòng họ đáng ghét mà"(Là sao?
Dòng họ gì?)"Nhưng mà tiếc thật, vĩnh biệt nhé.
Người số hai"Ngọn lửa bất chợt to lên nó nuốt trọn tôi và rồi chẳng còn gì ngoài hiện trường tai nạn.
Mọi con đường đều dẫn về một hướng vậy tại sao lại trốn chạy