Tâm Linh Thuật Trường Sinh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398902263-256-k652009.jpg

Thuật Trường Sinh
Tác giả: LapisTheBlule
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Từ ngàn xưa, trường sinh là thứ mà những kẻ lạc lối thèm khát, liệu có ai dám hy sinh tất cả để đổi lấy nó.

Trường sinh đeo bám gia đình của giáo sư Tùng Lâm, tất cả chỉ là con cờ cho nước đi vĩ.

Hãy cùng theo dõi những ngày đầu của câu truyện Tags: kinhkinhdilinhdịtâmlinhtâmlý​
 
Thuật Trường Sinh
Chương 1:Tàn Hồn Trong Thân Gỗ


Mọi hành động đều để lại hậu quả và mọi câu chuyện, mọi sự trốn chạy đều đi đến một kết quả.

''Địa Ngục vắng lặng chẳng còn ma quỷ.

Vì quỷ giờ đây ở dương gian.'' Tùng Lâm là một nhà thực vật lỗi lạc, ông đam mê với những loài cây thân gỗ lâu năm, ông đang cùng đội ngũ nhân viên của mình đi đến một khu vực không xác định.

Vì theo điều tra nơi đây có những loài thực vật lạ lùng và một hệ sinh thái nguyên sơ.

Máy bay vừa hạ cánh xuống vùng đất này, ông Lâm đưa mắt nhìn ra xa, nơi này nó xanh tốt nhưng lại mang một vẻ gì đó rất lạ lẫm.

Một mùi hương bí ẩn liền bao vây mọi người, những cây cổ thụ ước chừng cao 10m vươn những cành cây tạo thành một mái vòm xanh tươi, dưới mặt đất đầy những sợi dây leo tràn ra, như một thử thách nhỏ của hệ sinh thái này dành cho những kẻ có tham vọng tìm hiểu về nó.

Ông Lâm cất lời.

''Quả không tốn thời gian, nhìn đi, nơi này nó hoang sơ và chưa thấy có dấu tích của nhân loại.'' ''Lần này chúng ta sẽ được tôn vinh cả đời cho xem."

Vừa dứt ông kéo mọi người tiến vào rừng, những người trong đoàn không chỉ là những nhà khoa học lỗi lạc, mà còn là những người đã gắn bó với rừng già và thảo nguyên từ ngày đầu ra trường cứ nghĩ sẽ không còn gì làm họ bất ngờ, nhưng nơi đây, nó lại khiến ngọn lửa nghề lần nữa cháy lên.

Ông Lâm dẫn đầu đoàn tiến vào sâu trong khu vực, càng sâu thì mùi hương kì lạ ấy lại càng nồng nặc và rồi ông đến một con suối, nơi mùi hương nồng, nhất ông nhìn xuống con suối và ông thấy một thứ làm ông im lặng.Một tháng sau, nghe tin chiếc máy bay chở đoàn nghiên cứu của chồng mất tích, bà Giang hoảng loạn, cả gia đình đau khổ tột cùng.

Anh Mạnh gào lên trong nỗi thống khổ, căn nhà tràn ngập tiếng cười giờ chìm trong tang thương, ngày tang lễ của ông Lâm đã đến, bà Giang ôm tấm ảnh của ông nói không thành tiếng, anh Mạnh im lặng chẳng nói được gì, anh Kiên đứng ch.ết lặng ở nơi chẳng ai chú ý, dòng nước mắt của anh tuôn ra làm ướt cả chiếc khăn tay.Trong những người có mặt hôm nay, những lời bàn tán xuất hiện người nói.

"ông đã bỏ m.ạng nơi đó vì sự cố máy bay", có người lại nói "ông đã trở thành nguồn dinh dưỡng cho đám thực vật nơi đó".

Cả nhà chìm trong nỗi mất mát, sự ra đi của ông khiến cả nhà rơi vào trầm tư.

Rồi mười năm cũng trôi qua, thời gian cứ trôi dường như mọi người đã quên đi nỗi đau đó, nhưng không cả nhà vẫn đợi, đợi cái ngày nghe tiếng.

"Anh về rồi đây."

Giá như đời đẹp như vậy, những tháng ngày không có ông họ đã chuyển đến một ngôi nhà mới, khang trang với hai lầu và một khoảng sân rộng rãi, để quên đi những kỉ niệm trong căn nhà cũ, giữa sân một cây cổ thụ mười năm tuổi đang vươn những cành cây của mình để che nắng cho một góc sân, nó làm cả gia đình bất giác nhớ đến ông Lâm, khiến những kí ức đáng ra nên ngủ yên lại lần nữa cháy lên.

Họ vẫn phải sống, nên họ lại lần nữa bỏ qua nhưng có cái gì đó sắp đến, cuộc sống cứ thế trôi rồi đến ngày kia một đoàn người đi đến nơi này, lấy danh nghĩa là người của công ty nghiên cứu thực vật và cũng là những đồng nghiệp cũ của ông Lâm, những người đó tặng gia đình một lọ thuốc đặc biệt với sắc xanh chói mắt được quảng bá là giúp thực vật "tăng trưởng" và xanh tốt.

Họ nói.

"Đây là sản phẩm mới của chúng tôi, nó đang được ưa chuộng vì khả năng của mình, tôi tin cả gia đình sẽ thích nó, bà có thể thử để giúp khu vườn thêm tươi tốt như sở thích của ông Lâm ngày xưa."

Vì tin vào những mối quan hệ của ông Lâm và một phần nhớ ông, cả gia đình chẳng ai mảy may quan tâm, khi đám người đó đi khỏi cả gia đình lại về nhịp sống cũ im lặng đến lạnh.

Sau 1 tuần sử dụng, đúng như lời đám người đó nói, thực vật xanh tốt hơn hẳn, nhưng cái cây cổ thụ dần thay đổi, ban đầu chỉ là những tiếng động lạ từ thân cây, thứ âm thanh đó nghe như tiếng kêu gào của ai đó.

Rồi đến những vệt kì lạ và cuối cùng một gương mặt xuất hiện, lúc đó cả nhà vừa từ cổng bước vào.

Nhìn thấy cảnh trước mặt cả nhà hoảng loạn và kinh hãi, anh Kiên ch.ết đứng, bé Ngân khóc thét lên rồi ngất xỉu, anh Mạnh hoảng hốt chạy đến ôm lấy hai đứa em vào lòng, và kéo cả nhà lùi lại, bà Giang hoàn hồn lại lấy điện thoại vừa định gọi cảnh sát thì gương mặt đó mở mắt và cất tiếng thì thào.

"L...à an...h...Tùng...Lâm đ..ây"Cả nhà sững sờ nhưng vợ ông vẫn không tin bà chất vấn nó.

" Đừng có nói láo, chồng ta.o đã biến mất gần mười năm và ổng là con người chứ không phải thứ qu.ái t.hai như mà.y."

Nghe lời đó cái cây dùng giọng nhỏ nhẹ đáp.

"Là anh nhưng giờ tại sao anh thành như vậy và chuyện hôm đó anh chẳng còn nhớ nữa."

"Nó mơ hồ như một giấc mộng ban trưa."

Như sợ không ai tin cái cây đã kể những việc chỉ có ông Lâm biết.

Cuối cùng cả nhà cũng tin đó là ông Lâm, người đã mất tích từ lâu, cả nhà xúc động lắm nhưng vẫn còn đau lòng khi phải tái hợp trong hoàn cảnh này.
 
Thuật Trường Sinh
Chương 1 phần 2: Mâu Thuẫn


Màn đêm đang bao vây ngôi nhà, nơi đáng lẽ sẽ tràn ngập tiếng cười vì ông Lâm đã về nhưng không, nó ảm đạm và vô vị biết bao.

Cả nhà im lặng nhìn nhau không ai cất lời, họ sợ chỉ cần một lời nói vu vơ của bản thân sẽ khiến mọi người càng thêm tuyệt vọng.

''Ting!''-tiếng của chiếc lò vi sóng bỗng vang lên như xóa tan bầu không khí ngột ngạt này, nó kéo mọi người từ vùng suy nghĩ của bản thân về lại thực tại.Anh Mạnh với giọng nói chìm trong nỗi tuyệt vọng không chịu được sự im lặng này mới cất lời.

"Mọi người à, ba đã mấ.t rồi, mọi người phải đối diện với nó đi.

Làm sao có chuyện một người đã có giấy chứng t.ử từ mười năm trước lại biến thành một cái cây, mà cái cây đó lại mọc ở ngôi nhà mà chúng ta đã mua cách đây chín năm chứ!"

Anh thở ra một hơi thở nặng nề nói tiếp: "Có thể, cái chuyện lố bịch này được chú Tuấn, thêu dệt mà thành đó.

Ông ta luôn muốn lấy khu đất này mà."

Anh Kiên đỏ mắt trả lời đáp.

"Đủ rồi đó, từ cái ngày ba mất, anh luôn cáu gắt, tại sao vậy hả?, anh thử nghĩ đi làm sao để một người buôn bán bất động sản có thể làm những chuyện này được."

"Vả lại anh nhìn xem gương mặt đó và cái giọng đó chắc chắn là của ba."

Cả hai im lặng không nói gì.

Bà Giang trầm ngâm hồi lâu, mới lên tiếng."

Hai đứa im lặng đi!, các con đừng tranh cãi nữa.

Trước tiên, dù nó là ai hay là cái gì thì ta cũng phải giữ bí mật, không để ai biết nếu không sẽ không hay đâu."

"Còn chuyện nó có liên quan đến chú các con hay không, hay nó liên quan đến cái công ty đó, mẹ sẽ điều tra."

Lúc này bé Ngân với đôi gương mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt lại toát ra vẻ sợ hãi, từ phòng bước ra."

Mẹ ơi, con nghe tiếng giống như có ai cứ kêu con mãi.

Con không ngủ được."

Cả nhà vội vàng trấn an bé,bà Giang chạy đế nhẹ nhàng ôm con và nói:"Không có gì đâu chắc là tiếng gió hay tiếng mèo thôi đừng suy nghĩ nhiều."

Nhìn vào đôi mắt biếc đang rưng rưng đó, ai cũng thắt ruột.

Họ cũng sợ lắm chứ, không chỉ sợ mình sẽ là nạn nhân của cái cây đó( hay đúng hơn là ông Lâm ), mà còn sợ nó sẽ làm hại bé Ngân.Thế là đêm đó, cả nhà ngủ chung với nhau ở một phòng, bé Ngân cùng mẹ ngủ trên giường còn hai anh thì lấy mền lót dưới đất.

Trong phòng trong khi cả mẹ và em gái đã thiếp đi, anh Mạnh và anh Kiên vẫn nói chuyện, anh Mạnh mở lời."

Em cho anh xin lỗi, khi nãy anh hơi nóng giận mà nói ra những lời không hay."

Kiên như được giải phóng, đáp lời:"Không người xin lỗi phải là em mới đúng!"

Và rồi, cuộc trò chuyện đã thành một liều thuốc giúp hai anh em giải quyết những khúc mắc, rồi cũng đi vào giấc mộng.

Sáng hôm sau-thứ Hai, mặc kệ chuyện đang xảy ra cả nhà vẫn phải tiếp tục công việc của mình, anh Mạnh đang lấy xe chuẩn bị đưa Kiên đến trường để chuẩn bị cho chuyến thực hành tìm hiểu lịch sử.

Bé Ngân thì đang chuẩn bị quần áo, để mẹ đưa đến lớp, cả nhà vừa ra khỏi cổng, khóa lại nhưng chẳng ai có thể rời mắt khỏi cái cây đó, nó đã im lặng và gương mặt đã mờ hơn hôm qua cả nhà chỉ mong đó là một giấc mơ do nỗi nhớ với ông Lâm.

Thôi mà còn nhiều chuyện phải lo nên là họ đã bỏ qua.

Rời nhà, Anh Mạnh sau khi để Kiên ở trường thì chạy đi, anh không đến trụ sở nơi làm việc của mình, mà lại dừng chân tại một con kênh, anh lấy một đi.ếu thuố.c và đốt lửa, nhìn từng làn khói, mắt anh ửng đỏ, nhìn cái thứ anh từng ghét cay ghét đắng mà giờ nó lại là thứ cung cấp nicotine để anh vượt qua những năm gần đây.

Hết đi.ếu anh mới chạy đến nơi làm việc.

Còn về phía bà Giang, đưa bé Ngân đến lớp, xong thì bà nhanh chóng chạy đến cơ quan, bà là một nhà hải dương học đặc biệt được chính quyền trọng dụng vì tài năng của bà, vì vậy bà mới gặp ông Lâm và nảy sinh tình cảm.

Ngôi nhà này cũng là khu đất mà chính quyền mới xây dựng dự định cho một khu đô thị nên giá cả hay mọi thứ đều lên rất cao nhưng đổi lại là sự an toàn, sạch sẽ và những cư dân văn minh nên việc cái cây có lẽ sẽ không ai biết.

Đến công ty, bà lao lên phòng nghiên cứu lấy mọi tài liệu của ông Lâm đọc kỹ từng chữ, như sợ sẽ bỏ qua thứ quan trọng gì đó, bà tìm mãi mới thấy tên công ty đó, đây là một công ty nghiên cứu thực vật từng có hợp đồng 2 năm với ông Lâm và đang phát triển theo hướng nông nghiệp xanh.

Bà dùng tài khoảng của mình để tra cứu thêm nhưng còn nhiều thông tin mà quyền hạn của bà không được phép truy cập, bức bối nhưng không làm được gì bà mới lên nhờ người chỉ huy khu vực này là ông Phong.

Vừa đến phòng ông, bà cất giọng gấp gáp nói."

Anh Phong ơi em mượn máy anh tra cứu cái này tí nha, máy em không có đủ quyền hạn để tra."

Ông Phong ra hiệu và chạy đến nói nhỏ."

Từ từ đã em đang tính tra về cái công ty từng hợp đồng với sếp Lâm đó hả?"

Trên vẻ mặt ông bà thấy được sự nghiêm trọng, ông nói tiếp nhưng lần này âm thanh còn nhỏ hơn."

Đừng có thử tìm kiếm.

Vì theo anh biết, cái công ty đó nó đang rất nguy hiểm.

Tụi nó được bảo vệ bởi chính quyền rồi em ạ"Nghe vậy bà hụt hẫng lắm, nhưng cũng chẳng sao vì bà đã biết thêm được thông tin đây là một công ty lớn và có người chống lưng , bà tự hỏi vì sao mà một người như ông Phong lại biết chuyện này?

Nhưng không để trong lòng quá lâu bà dự định đích thân đi đến đó để điều tra nhưng hiện tại thì chưa, bà vẫn còn phải lo cho thằng Kiên học xong chương trình rồi có nghề nghiệp đã, chứ lỡ mai bà có mất tích thì hai người anh cũng có thể chăm sóc cho bé Ngân.

Nghĩ đến vậy, bà lại về lại phòng làm việc như chưa từng có chuyện gì.

Mãi đến trưa bà đã hoàn thành hết phần việc ở công ty bà mới đem bản thảo về dự án tàu ngầm khám phá đại dương mới.

Lên tới phòng, biết ông Phong đang họp, bà còn việc nên bàn giao bản thảo dự án cho cô Trinh-trợ lý của ông Phong và lấy xe chạy đi rước con.

Bà chạy đến lớp của bé Ngân thấy con đang đợi mình bà dừng xe lại đợi con đến.

Ngân vừa lại gần, bà thấy trên tay con bé có một chiếc vòng dạ quang lạ lẫm, bà hỏi."

Sao con có được cái vòng lạ vậy?"

Ngân hồn nhiên đáp."

Dạ, mấy chú cho mình thuốc tăng trưởng á mẹ, hôm nay mấy chú vào trường tặng cả trường những chiếc vòng có khả năng tỏa hương nhẹ giúp dễ ngủ và phát triển thêm tính năng phát quang sinh học ạ"Bà sững sờ giây lát, cái cảm giác bất an lại xâm chiếm tâm trí bà, nhưng nghĩ là chương trình bình thường nên bà đưa con về.

Tới nhà, vừa đậu xe lại, bà thấy hai người con trai không biết đã về từ bao giờ đang ngồi trong nhà bếp.

Đặc biệt hơn, hôm nay Kiên tập vào bếp nấu ăn.

Bà vui lắm vì con mình đã lớn, thế là cả gia đình vào bàn ăn cùng thưởng thức bữa ăn tràn ngập niềm vui cuối cùng.

Nhưng đó chỉ là những phút nước rút trước cơn sóng thần sắp đến.
 
Thuật Trường Sinh
Chương 2:Đóa Hoa Nơi Hỏa Ngục


Bữa ăn do Kiên nấu là một liều thuốc giúp tất cả loại bỏ những suy nghĩ, nó khiến anh Mạnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn không còn cái cảm giác bị đè nặng bởi hai từ "GIA ĐÌNH", về phía bà Giang bữa ăn là thứ củng cố niềm tin của bà, làm niềm tin của bà lớn hơn bao giờ hết, nó trấn an bà rằng những đứa con của mình giờ đã đủ lớn để tự lo cho bản thân.Kết thúc bữa ăn cả nhà đều phải lo công việc của mình, anh Mạnh lại về trụ sở, đơn giản vì anh là một lính cứu hỏa, nếu không có ai ở trụ sở sẽ diễn ra nhiều việc không hay, Kiên lên phòng vùi mình vào đống đề cương lộn xộn, bé Ngân cũng đã vào phòng làm bài từ bao giờ, chỉ còn bà Giang vừa lo việc nhà vừa lo cho các con.

Bỗng bà nghe tiếng thở nhè nhẹ, lo sợ lại là thứ đó, bà chạy lên phòng gọi Kiên và Ngân, Kiên còn đang học mới hỏi với giọng có chút mệt mỏi: "Gì vậy mẹ, con đang học mà."

"Có chuyện gì quan trọng lắm sao?"

Bà Giang lại gần nói nhỏ: "Mẹ nghe tiếng thở, sợ là thứ đó, nên mới gọi hai đứa đi khỏi nhà."

Kiên đứng sững, lại im lặng hồi lâu, rồi quay vào phòng để tắt điện và nói "Mẹ ra gọi bé út đi con tắt điện cái, rồi mình đi đâu đó."

Nghe vậy bà Giang chạy qua phòng bé Ngân, mở cửa với giọng nhẹ nhàng bà gọi: "Ngân ơi ,anh Kiên nói học mệt quá, nên mẹ tính đưa con với anh đi dạo con có muốn đi không"Bé Ngân nghe được đi chơi vui lắm bé mới trả lời.

''Dạ, đi chứ, đương nhiên phải đi rồi!"

Rồi bé cười nắm tay mẹ xuống lầu.

Ra khỏi cổng bà nhanh chóng lấy xe đưa hai con đi thật xa, vừa đi bà vừa nói: "Anh con dự định học ngành lịch sử, nên có dịp mình đến bảo tàng luôn nha."

Kiên cười và đáp: "Mẹ cứ làm vậy, con mà học không được, chắc không còn mặt mũi nhìn mẹ."

Bé Ngân hùa theo, với ý châm chọc: "Đúng rồi, anh mà làm không được thì đừng có về nhà nha."

Tiếng cười rộn ràng kéo dài tận ba mươi phút, đến tận khu bảo tàng hai đứa con bà mới im lặng.

Bà Giang vào trước mua vé và thuê cả hướng dẫn viên để Kiên có thể hiểu hơn về lịch sử.

Ba người đi từ khu này sang khu khác, bé Ngân hết nhảy múa lại ca hát cứ ríu rít như chú chim nhỏ.Chiều nay, trời nóng như đổ lửa, bà Giang cứ cảm thấy bất an như thể một thứ quan trọng của bà đang không ổn, nhưng chẳng biết có chuyện gì cứ nghĩ là mình đã quá lo lắng về cái thứ trong vườn nên bà cũng bỏ qua, tiếp tục tham quan bảo tàng.

Mười lăm phút trước anh Mạnh đã rời trụ sở, đến hiện trường vụ cháy có dấu vết phóng hỏa, anh không còn lạ lẫm gì những việc này, nơi này là nơi của những kẻ lắm tiền nhiều của, nên bị trả thù cũng chẳng gì lạ.

Đến hiện trường, anh thấy những đồng đội đã khai triển các đường vòi và phương tiện chữa cháy, anh chạy đến hỏi: ''Có ai ở trong đấy không?"

Mọi người trả lời một cách vội vã: "Có, nhà mọi người đã thực hiện các biện pháp an toàn và lui vào nhà bếp."

Nghe đến đó, Mạnh nhờ đồng đội triển khai khiên nước, anh chạy lên lấy bình chữa cháy cầm tay, kéo mặt nạ lên và dẫn hai người lao vào ngọn lửa, họ chia ra để cứu người, Mạnh lên trước hai người kia chia nhau một người giữ khiên nước và một người hỗ trợ chữa cháy bằng bình chữa khi tất cả đã rời đi an toàn, người mẹ la lên: "Con tôi!,con tôi vẫn còn trên phòng nó đã khóa cửa phòng."

Mạnh nghe vậy, tức tốc cho đồng đội rời khỏi hiện trường và chuẩn bị thực hiện dập lửa.

Còn anh, anh sẽ lên cứu đứa bé.

Hai người kia không chịu thì anh gằn giọng nói "Hai cậu mới làm việc được hai tháng, các cậu nghĩ mình lo được việc này không?"

Không để họ trả lời, anh chạy lên cố phá cửa, khi cánh cửa bật tung, cô bé đang co ro trong một góc phòng và lấy khăn che mặt để tránh ngạt khí, anh nhẹ nhàng nhấc cô bé lên và chạy xuống khi vừa đưa cô bé cho đồng đội, anh bị một cái tủ, do bị gãy chân đè lên người, anh la lên: "Không cần lo cho tôi, tôi trụ được, bộ đồ này sẽ được khoảng bảy phút.

Nhanh lên, thực hiện dập lửa!Dứt lời anh bất tỉnh, khi hoàn thành dập lửa anh được mọi người đưa đến bệnh viện, trên đường họ đã gọi cho bà Giang.

"Thưa bà, bà là mẹ của anh Quang Mạnh đúng không ạ?"

Bà Giang nhanh chóng đáp với giọng hoảng loạn: "Vâng, chính là tôi.

Con tôi có chuyện gì sao?"

Nữ y tá trấn an nói: "Bà phải giữ bình tĩnh, anh Mạnh trong lúc làm việc đã xảy ra tai nạn, anh ấy đã được sơ cứu để qua cơn nguy kịch nhưng anh ấy vẫn bất tỉnh và phần chân từ khớp gối trở xuống đã gần như tàn phế.

Mong bà hãy đến bệnh viện thành phố để có thể nghe giải thích rõ hơn ạ."

Bà Giang suy sụp rồi bật khóc nhưng vẫn phải cố trả lời: "Vâng, năm phút nữa tôi sẽ đến."

Ngân và Kiên thấy mẹ khóc, mới chạy lại hỏi: "Chuyện gì vậy mẹ? có gì vậy? mẹ nói đi."

Bà Giang kể lại cuộc gọi vừa rồi.

Kiên và Ngân ch.ết lặng, bà Giang lấy lại bình tĩnh kéo hai đứa con vẫn im bất động lên xe, vừa đi bà vừa nói với hướng dẫn viên.

"Chúng tôi có chút việc, phần thời gian còn lại không cần hoàn tiền đâu ạ."

Rồi kéo cửa xe lại, chạy nhanh đến bệnh viện.

Cô nhân viên chẳng kịp nói gì đã bị bỏ lại.

Bà vừa chạy xe vừa nói: "Tới đó, hai đứa lên phòng với anh đi.

Mẹ sẽ đi làm thủ tục để phẫu thuật."

Bà ngưng lại nói tiếp: "Có thể từ nay, anh Mạnh sẽ không thể di chuyển được nữa, chỉ có thể dùng xe lăn và phải từ bỏ công việc.

Nên hai đứa phải ở cạnh anh, giúp anh vượt qua cú sốc này nhé."

Anh kiên vừa hoàn hồn nói với giọng nghẹn ngào: "Nhất định con sẽ ở bên anh ấy, anh ấy đã hy sinh quá nhiều rồi."

Bé Ngân bật khóc, gương mặt ngây thơ không còn vui tươi.

Bà Giang trấn an hai con: "Không được khóc, nếu anh mà thấy sẽ không thể lạc quan được đâu."

Đến bệnh viện bà đi đến lễ tân, trình bày sự việc để gặp bác sĩ, nghe xong nữ lễ tân nhờ một y tá dẫn ba mẹ con đến phòng của anh Mạnh.

Đến nơi cô bảo: "Đây là phòng số 44 của anh Quang Mạnh, bác sĩ đang đến đó ạ."

Nói xong cô liền dẫn những khách khác đi đến phòng bệnh của người thân.

Kiên và Ngân chạy vào phòng ngồi lên ghế, nhìn anh Ngân lại bật khóc, Kiên cố kìm nước mắt nhưng bất thành.

Cái cảm giác tuyệt vọng này họ dường như đã quên đi sao ngày tang lễ của ông Lâm, nhưng giờ đây họ lại cảm thấy một lần nữa.

Đang tuyệt vọng một bác sĩ đi đến gọi bà Giang vào phòng, ông ôn tồn nói: "Khi đang cứu người, con bà đã bị một cái tủ đang cháy đè, dẫn đến gãy xương.

Không chỉ vậy, bị đè trong thời gian quá lâu đã làm phần chân rất khó có thể cứu và đang có hiện tượng hoại t.ử, bây giờ chỉ có thể cắt bỏ phần chi từ khớp gối trở xuống để cứu anh ấy trước khi hoại t.ử lan ra."

Bà Giang bật khóc.

Bác sĩ mới nói tiếp: "Bây giờ chỉ cần chị ký vào tờ giấy xác nhận này, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ngay, càng kéo dài người bị thiệt sẽ là con chị thôi."

Không chần chờ giây nào, bà lấy bút ký tên vào tờ đơn, sau đó bà được hướng dẫn ra lễ tân đóng tiền và bà có thể đi m.ua một vài loại thực phẩm cho anh Mạnh.

Khi đóng tiền xong, bà lên phòng với gương mặt thất thần nói với hai con "Từ giờ, anh Mạnh sẽ ... bị cắt mất chân từ gối trở xuống.

Nên hai đứa không được ở trong phòng, khi bác sĩ đến Kiên hãy dẫn em ra ghế của bệnh viện của ngồi vì khi đó anh sẽ được chuyển sang phòng khác, khi nào xong bác sĩ sẽ đưa anh về phòng.

Còn mẹ sẽ đi mua vài món đồ cho anh."

Kiên từ buồn bã rơi vào tuyệt vọng nhưng vẫn gật đầu với bà, bé Ngân ngưng khóc nhưng ở đuôi mắt giọt nước vẫn đọng ở đó, bé hỏi: "Vậy từ giờ con, có thể chăm sóc anh giống anh làm khi con bị bệnh không?

Và khi hết bệnh, chân anh sẽ lành lại ạ?"

Trước câu hỏi của con gái bà chọn im lặng và rời đi.
 
Thuật Trường Sinh
Chương 2 phần 2: Hỏa Ngục


Đôi mắt tôi nặng trĩu tựa như có vật gì đè nặng, tôi lờ mờ mở mắt.

Trần nhà trắng xóa cùng với mùi thuốc sát trùng lao đến như muốn tấn công vào thị lực và khứu giác của tôi, nó cho tôi biết đây không phải là nhà mình, chắc là bệnh viện nhỉ.

Đầu tôi nó đau như búa bổ, thân thể thì rã rời, việc chớp mắt giờ cũng thật khó.Từ xa có hai người đang đến, ai vậy, mắt tôi quá mờ để nhìn rõ nhưng giọng nói này thì tôi biết.

"Anh hai dậy rồi, Ngân lại đây nè.

Anh sao rồi?

Có cảm thấy mệt không?"

Kiên nó luôn vậy, luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng luôn quan tâm mọi người.

"Anh hai, anh có biết anh đã hôn mê một tuần rồi chưa?

Em lo cho anh lắm đó."

Tôi đáp: "Anh hơi đau đầu mà anh cứ thấy lạ, nhưng mà sao chỉ có hai đứa, mẹ đâu rồi?"

Thằng Kiên nói: "À, mẹ đi gặp bác sĩ rồi anh ạ.

Còn chuyện anh thấy kì lạ thì..."( Thằng Kiên nó giống mẹ, luôn úp mở.) "Thì sao?

Nói nhanh lên" "Anh thử nhìn xuống chân đi ạ"(Nghe lạ vậy, kệ đi nhìn thử xem sao.)(Đầu óc tôi như bị đoạt mất hồn vía, chân tôi nó đã không còn ở đó, không thể để thử cử động nào.

Nó...nó thật sự không có gì)(Tôi...tôi...bị cái gì vậy, tại sao tôi lại bị vậy, đầu tôi đau quá.

Tôi nhớ, mình đang thực hiện nhiệm vụ, một cô bé..., xe cấp cứu...) "A, đầu anh đau quá!

Nó chẳng còn nhớ gì nữa và đôi chân này cũng chẳng còn."

Ngân nghe tôi la mới chạy đến với đôi mắt ngấn lệ.

"Anh ơi, anh bình tĩnh đi còn tụi em mà.

Không sao hết, anh bình tĩnh đi!"

Kiên nhìn tôi đang suy sụp nói: "Anh à, hôm đó anh bị tai nạn khi đang cứu một đứa bé và bị một cái tủ đè lên và chân gần như bị hoại t.ử.

Nhưng mà hôm đó, không ai t.ử vo.ng, anh đã cứu cả một gia đình đó anh."(Những lời nó nói đã phá vỡ lòng tin đây là giấc mơ của tôi, nước mắt bất chợt chảy ra từ khóe mắt tôi nhưng tôi không hề muốn, những giọt nước nóng hổi cứ chảy dài trên mặt tôi.

Dù biết vậy nhưng kí ức hôm đó vẫn rất mơ hồ.)Đột nhiên, mẹ tôi chạy vào, vừa khóc bà vừa nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ đã bỏ bê con, mẹ cứ nghĩ con đã lớn sẽ tự lo cho mình được...nên con mới ra nông nổi này."(Tôi khóc nấc lên, tại sao nó lại xảy ra với tôi chứ.

Nhưng không sao, tôi sẽ quen thôi.) Khi tất cả đã rời đi, trong lòng tôi vẫn cảm thấy gì đó, nỗi buồn đã không còn nhưng có một cảm giác lạ, nó đang dâng trào trong lòng tôi.

Lúc đó, một âm thanh trầm đặc vang lên.

"M.ày đã từ bỏ rồi sao, hơi thất vọng đó."

''Ai vậy, m.ày là ai?

M.ày đang nói cái gì vậy?"

"T.ao là ai sao, m.ày chẳng cần biết đâu.

T.ao đến đây để nói cho m.ày biết, tất cả chỉ là một vở kịch lố bịch, m.ày có nghĩ tất cả chỉ là tai nạn không?"

"Chứ nó là gì, mẹ t.ao và cả bác sĩ cũng nói vậy mà."

"Ồ, m.ày không thấy lạ sao.

Chuyện này có phải là tai nạn không?"

"Là sao m.ày đang nói cái đ.ếch gì vậy!

T.ao không cần m.ày hỏi, t.ao biết nó."

"Ôi, m.ày lại mất bình tỉnh rồi, im lặng đi rồi t.ao sẽ kể cho m.ày nghe."

"Hôm đó, m.ày đang chạy xuống cùng con nhóc đó thì con bé đó làm rơi món đồ chơi làm m.ày té chẳng may cái tủ gần đó ngã ra đè lên người m.ày, m.ày nhanh chóng đẩy đứa bé ra.

Đám đồng nghiệp của m.ày thấy m.ày đó nhưng chúng chẳng quan tâm, chúng nhấc con nhóc đó lên bỏ m.ày lại trong tiếng kêu cứu rồi bỏ m.ày ở đó.

Còn thứ m.ày gọi là gia đình đang vui vẻ ở cái bảo tàng cách hiện trường vụ cháy 100m, tụi nó nghe thấy y tá nói m.ày bị tai nạn nhưng vẫn không quan tâm.

Ban đầu chân của m.ày vẫn cứu được nhưng vì bà ta đã đến quá trễ nên không thể kí giấy cứu chữa, nên m.ày mới mất đi đôi chân.

Mà bà ta đến đây cũng vì nghe sẽ có t.iền bảo hiểm tai nạn thôi."(Chuyện này có phải thật không, tôi chẳng nhớ gì cả nhưng những gì thứ này nói không giống giả chút nào.) "M.ày...m.ày nói thật không..."

"Tại sao ta.o lại phải nói dối m.ày?

Không tin thì sáng mai bà ta sẽ đến đây đưa m.ày một tờ giấy rồi nhờ m.ày ký, nội dung của nó là m.ày sẽ chuyển toàn bộ tài sản cho mẹ m.ày."(Mẹ sẽ không làm vậy đâu...tôi chắc vậy...) "Làm sao t.ao có thể tin m.ày và m.ày muốn gì ở t.ao."

"Chịu rồi sao, đơn giản mà, sáng mai cứ đợi xem t.ao có nói dối không và nếu đúng thì t.ao sẽ giúp m.ày trả thù.

Cho chúng biết HỎA NGỤC là gì, cả cái bệnh viện này cái trụ sở đó và cái gia đình đó.

Còn giờ t.ao phải đi rồi, hẹn gặp lại nhé."

Cứ thế hắn ta biến mất, ch.ết tiệt làm sao đây, đầu óc tôi nó mụ mị, tay chân tê liệt.

À mà phải rồi tôi làm gì còn chân cơ chứ, thật nực cười.

Tôi ôm sự suy tư đi vào giấc ngủ nhưng có gì là lắm nó giống nhưng một que diêm đã tàn đang dần cháy, tôi chẳng ngủ được nhưng rồi vì kiệt sức mà thiếp đi.

"Mạnh, Mạnh con dậy đi..."(Chuyện gì vậy, ai đang gọi tôi vậy...) "Anh ơi sáng rồi dậy ăn sáng đi."(Thì ra là mẹ và hai em, nay họ lại đến đây à không phải nay là ngày đi làm sao.) "Hôm nay mẹ với hai em xin nghỉ để chăm sóc con,mẹ làm sẵn đồ ăn sáng cho con nè.

Thằng Kiên nói còn có cả quà cho con đó."

"Là gì vậy ạ?"

"Anh ơi, em biết, cứu hỏa là đam mê của anh nhưng giờ đây... nên em đặc biệt tặng anh bộ mô hình cứu hỏa nè"Ngân nó chen vào nói: "Anh ơi, tối hôm qua mưa lớn lắm, em lo cho anh lắm á."(Những điều này là thứ tôi cần nhưng tại sao lúc này nó mới đến...

À phải rồi, vì số tiền bảo hiểm.)Tôi cười gượng.

"Được rồi, mọi người cứ để đó đi."

"À, mẹ quên nữa con có thể ký vào tờ đơn này không''(Đúng như lời hắn nói, bà ta chưa từng tốt với tôi.

Coi cái gương mặt giả tạo đó kìa.) "Đơn gì, vậy mẹ?"

"Mấy cái đơn chuyển nhượng thôi, không có gì."

Kiên mới nói: "Anh cố vượt qua nhé dù đây có là cú sốc lớn nhất thì mọi người cũng sẽ ở bên anh.

Anh đã gánh vác cả nhà rồi.

Tờ đơn này cũng chỉ là chuyển tiền viện phí thôi"Ngân chạy lên ôm tôi: "Anh cố lên nhé!"

"Vậy mẹ đưa đây con ký cho."(Giả tạo, tham tiền đến mức vô độ vậy rồi.

Gì mà viện phí cũng chỉ là giả tạo mà thôi.)Tôi kí xong thì bà ta liền quay đi, chẳng lâu sao hai đứa nhóc ranh đó cũng đi, im lặng thật.

"Cái tên gì đó ơi, t.ao cần m.ày giúp."

Từ góc tối, một bóng đen nhẹ nhàng bay ra.

"Sao rồi, thấy chưa?"

"Mẹ kiếp bỏ cái giọng đó đi, t.ao muốn trả thù!"

"Được đơn giản thôi, tối nay kêu gia đình m.ày đến đây, t.ao sẽ cho người phóng hỏa cái bệnh viện này, rồi tất cả sẽ trả giá."

"Còn t.ao thì sao?

Tính gài t.ao hả" "Không không không, t.ao sẽ cho người đến đưa m.ày đi rồi sẽ tìm cách lấy đôi chân cho mày."

"Bằng cách nào?"

"Nói sao đây, t.ao là một thực thể từ sự nghiệt ngã m.ày không đáng nhận, nên t.ao có cách."

"Được, vậy mấy giờ đây."

"Khi có người đón m.ày, còn giờ thì chuẩn bị đi.

Chắc chắn hôm nay sẽ có một kẻ phải ra đi."

Đến khoảng 12 giờ trưa, một người lạ mặt đến cửa phòng tôi, lấy xe lăn đặt tôi vào chỗ và đẩy ra ngoài.

Tới lễ tân tên đó nói: "Tôi là người nhà của cậu Quang Mạnh, tôi xin phép đưa cậu ấy đi dạo một chút vì mấy nay tâm trạng cậu ấy hơi cáu gắt."

Cô lễ tân kia mới hỏi tôi với vẻ qua loa như cho có.

"Thưa anh, liệu đây có phải là người nhà của anh không?"

"Vâng, anh ấy là người nhà của tôi."(Hôm nay việc đưa người thân đi dạo có vẻ dễ hơn mọi ngày, mà kệ đi ra khỏi đó là tôi sẽ được chứng kiến cảnh cái gia đình giả tạo đó lấy cớ thăm tôi để moi móc những đồng tiền bảo hiểm, chúng phải trả giá)Gã đó đưa tôi lên xe.

Nhìn chiếc xe nó như từ một vụ cháy bước ra, nội thất đã cũ mùi của sự cổ xưa tỏa ra, cái mùi ẩm mốc cứ thoang thoảng.

Chẳng cần nghĩ nhiều tôi được đưa lên xe.

Cứ chạy, người lái xe im lặng, tôi đã thử bắt chuyện nhưng không thành.

Đến đoạn cua hắn đánh xe ra hàng rào bảo vệ.

Tôi la lên nhưng không ai nghe cả, gã tài xế cũng biến mất.

Tôi gần như mất ý thức nhưng vẫn nghe tiếng lửa và mùi khét nồng nặc của lốp xe.

Tôi thấy cái bóng đen đó, hắn cười và nói:"Như lời ta nói, sẽ có kẻ bỏ mạ.ng."

"Tại sao m.ày làm vậy?"

"Vẫn chưa biết à, T.ao là người được đưa đến đây để lấy m.ạng m.ày đó nhóc.

M.ày đã quá tức giận mà quên đi chính mình, đó là thứ ta cần."

Ngọn lửa bốc lên, trong xe nóng như một cái lò thiêu, lửa chạm vào da khiến tôi càng tỉnh táo, nó nóng rát như ngàn mũi kim đ.âm vào người."

Để xem nào, ta cần những linh hồn lạc lối trong chính tâm trí của mình.

Nên ta đã chọn m.ày, m.ày quá dễ nỗi nóng so với những người kia, t.ao chỉ cần kích động và chờ đợi vì hạt giống đối kỵ luôn nằm trong người m.ày.

Chỉ cần kích thích nhẹ là nó sẽ nở hoa.

Cả cuộc sống chiến đấu với lửa cứu người để giờ thân mình lại về với lửa, tuyệt vời chứ."

Tôi muốn bất tỉnh hay mất ý thức nhưng ngọn lửa nó khiến tôi tỉnh táo nhưng bất lực, tôi đã nghe hết nhưng chẳng còn cảm xúc.

Da tôi nó phòng rộp, biến dạng, tiếng lách tách cứ vang lên rồi nỗi đau đạt đến đỉnh điểm, tôi khó thở, cơn đau như đâm đến tận xương nó len lỏi vào từng tế bào của tôi, mắt cay xè không mở lên được rồi dần mất ý thức.

Tôi thấy mẹ bà đang làm bữa tối, thấy Kiên đang gọi Ngân xuống chẳng ai còn nhớ tôi.

Tôi bất giác gọi."

Mẹ ơi, hai đứa ơi còn anh mà..."

Lấy hết sức lực tôi tông vào cửa xe, cánh tay tôi nó đã gãy sao cú húc đó nhưng không sao lối thoát đã có chỉ cần tôi cố gắng bò ra con suối hay nơi có người tôi sẽ ổn."

Ồ, vẫn chưa ch.ết à!

Khá khen cho m.ày đó, đúng là cái dòng họ đáng ghét mà"(Là sao?

Dòng họ gì?)"Nhưng mà tiếc thật, vĩnh biệt nhé.

Người số hai"Ngọn lửa bất chợt to lên nó nuốt trọn tôi và rồi chẳng còn gì ngoài hiện trường tai nạn.

Mọi con đường đều dẫn về một hướng vậy tại sao lại trốn chạy
 
Thuật Trường Sinh
Chương 2 phần 3: Hỏa Hồn


9h sáng cùng ngày, sau khi đi thăm Mạnh cả gia đình đã về nhà.

Bà Giang nói."

Vậy là không sao rồi, anh Mạnh ký vào đơn xác nhận cho con đi rồi đó, Kiên."

Ngân hỏi.''Đi đâu vậy mẹ?"

Anh Kiên vừa soạn đồ vừa nói."

Đi thực tập dài hạn."

Ngân bất ngờ lắm, vậy là chỉ còn em mẹ và anh Mạnh ở nhà.

Bà Giang nói.''Trước đây, anh Mạnh đã ký giấy cho anh Kiên thực tập bây giờ phải ký xác nhận lần hai."

Bé Ngân gật gù tỏ vẻ hiểu, hết chuyện, Kiên bước ra quần áo chỉnh tề tay cầm một cái va li.

Bà Giang trêu chọc nói với giọng vui vẻ."

Nay con tôi lớn thật rồi!''Anh Kiên ngại đỏ mặt, lúc này xe của trường cũng đã đến.

Anh Kiên kéo va li ra xe vừa đi đi vừa nói."

Con đi nha mẹ, ba tháng nữa con về."

Bà Giang tạm biệt con rồi vào nhà làm đồ ăn, cho bé Ngân ăn rồi đến lớp.

Rồi bà lại lên thăm anh Mạnh.

12 giờ, bé Ngân đã ra cổng đợi bà Giang lấy xe.

Lên xe, bà hỏi Ngân."

Ngân nè, sau này còn muốn làm nghề gì?"

Ngân suy nghĩ và nói"Con muốn làm ca sĩ ạ."

Bà Giang ngạc nhiên rồi cười tủm tỉm nhưng bà không nói gì đấy là ước mơ của con bà.

Đến cổng trường bà Giang đưa bé Ngân xuống, nhìn con đã đi xa bà mới chạy xe đến bệnh viện12h30 , không thấy anh Mạnh về các y tá mới chạy đi tìm, họ nghĩ là anh về rồi nhưng do mãi làm việc nên họ không để ý, các y tá đều bận nên nữ y tá tên mới vào đã xung phong đến phòng 44 để kiểm ra.

Đến cửa phòng, cô mở nhẹ cửa và nói:"Anh Mạnh ơi, anh có trong phòng không ạ"Không lời hồi âm, chiếc giường trắng trống trải nằm đó, chăn gối ngay ngắn như chưa từng có ai ở đây.

Cô chạy ra ngoài mới hỏi mọi người.

"Anh Mạnh không có trong phòng căn phòng đã được dọn dẹp cả rồi.

Có khi nào họ không muốn trả viện phí không."

Nữ lễ tân nghe vậy, chạy đến máy tính để tra cứu thông tin.

Vừa mở máy nữ y tá trưởng vừa bước vào vừa nói:"Không cần kiểm tra đâu, chuyện trốn viện phí là không thể vì mẹ của anh ấy đã trả từ trước rồi, chỉ có thể là một vụ mất tích hoặc bắt cóc.

Để tôi đi chuẩn bị đơn báo với cấp trên."

Nữ y tá khác lại nói

"Có thể là cậu ta chưa về thôi, cứ đợi xem, mấy người cứ làm quá.

Nếu có gì thì cứ nói lúc đó chúng ta quá bận là được, chẳng có gì to tát cả."

Bà Giang vừa đến bệnh viện đã thấy cảnh ồn ào của những y tá, bà hỏi."

Chuyện gì vậy?Các y tá im lặng, y tá trưởng bước lên hỏi."

Bà ở đây vậy anh Mạnh ở đâu vậy?

Chẳng phải người nhà đã đưa anh đi dạo rồi sao ạ."

Bà Giang ngạc nhiên hỏi."

Tôi đưa con tôi đi đâu được bây giờ!

Tôi đã về nhà từ 9h sáng rồi, sao mà đưa đi đâu được''Các y tá ch.ết lặng, vậy đây là một cuộc bắt cóc và anh Mạnh bị ép phải nói vậy.

Các y tá kể lại cho bà Giang về cái người đàn ông đã đưa anh Mạnh đi.

Bà Giang hoảng loạn."

Đây là lỗi của các người, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì các người sẽ phải chịu trách nhiệm"Y tá trưởng bước lên nói với giọng trang nghiêm."

Thưa bà, bệnh viện của tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm với anh Mạnh.

Tôi xin thề sẽ tìm được anh Mạnh"Nói rồi bà y tá liên hệ với cảnh sát báo án, các y tá còn lại trấn an bà Giang.

Bà Giang bật khóc."

Con trai tôi, nó vừa bị tai nạn mà còn gặp cái chuyện này..."

Bà gào lên trong tuyệt vọng, đúng lúc này chiếc TV của bệnh viện phát bản tin.-Thưa quý vị, tin tức mới nhất từ đường cao tốc ngoại ô khu đô thị: một vụ tai nạn kinh hoàng vừa xảy ra tại một khúc cua dẫn vào đường cao tốc nhưng giờ ít được sử dụng.

Một chiếc xe đã mất lái, lao xuống vực sâu và nhanh chóng chìm trong biển lửa.

Lực lượng chức năng tại hiện trường đã tìm thấy một thi thể cháy đen không còn hình dạng.

Qua công tác pháp y khẩn trương, danh tính nạn nhân đã được xác định là anh Nguyễn Quang Mạnh_một chiến sĩ cứu hỏa đang trong quá trình hồi phục tại bệnh viện thành phố sau một chấn thương.

Đây thực sự là một mất mát lớn cho thành phố, khi một người anh hùng lại ra đi trong một hoàn cảnh đau lòng đến vậy.

Chúng tôi đang cố gắng liên lạc với gia đình nạn nhân.

Vụ việc một lần nữa nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của an toàn giao thông.

Sau đây là...-Bà Giang ngất đi, toàn bộ y tá đưa bà vào phòng hồi sức...10 phút sau bà đã dậy nhưng không có dấu hiệu nào là muốn nói chuyện hay phản ứng.

Nữ y tá trưởng đã bị viện trưởng gọi đến gặp chỉ còn các y tá trẻ và lễ tân chịu trách nhiệm cho phép anh Mạnh rời đi ở lại họ im lặng trong đôi mắt chứa cả một bầu trời tội lỗi, nhất là nữ lễ tân cô tự trách tại sao mình lại để người đàn ông đó dẫn bệnh nhân đi khi không điều tra rõ chứ.

"Ân hận giờ muộn rồi"Một nữ y tá trẻ nói, không gian im lặng chẳng ai nói gì nữa.

Tiếng xe cảnh sát trước cửa bệnh viện làm không gian im lặng bị phá tan và thay thế thành một bầu không khí căn thẳng, một cảnh sát bước đến mời tất cả đi lấy lời khai, sau người của đồng chí đó là một cô bé nhỏ chính là bé Ngân.

Em chạy thẳng vào phòng bệnh với mẹ, chiếc vòng trên tay được những người 'đồng nghiệp cũ' của ông Lâm tặng cho Ngân bỗng nhiên phát ra một ánh sáng đỏ nhẹ nhàng nhưng chẳng ai chú ý đến.
 
Thuật Trường Sinh
Chương 3:Điềm Báo


Về phía anh Kiên, khi vừa lên xe anh thấy một người phụ nữ lạ mặt trên xe.

Cô ấy nói.

"Xin chào tất cả các em, cô là cô Hồng giáo viên đảm nhận kì thực tập này."

Một học sinh mới hỏi lại.

"Vậy còn cô Thúy thì sao ạ?"

Cô Hồng nghe vậy ngập ngừng trong mắt lại có chút khó chịu nói.

"À, cô Thúy không tiện để đi xa vì cô ấy còn phải chăm con, mà lần này tận ba tháng nên cô ấy không đi được."

Nghe vậy, chẳng ai còn thắc mắc gì, Kiên đã vào chỗ ngồi để xe khởi hành.

Trên cả đoạn đường Kiên thấy cảnh vật thay đổi từ những khu phố sầm uất rồi ít dần nhà cửa và rồi đã đi đến ngoại ô khu đô thị.

Ở đây những thảm cỏ xanh mướt trải dài tận chân trời, hoa thì nở rộ như cố thi thua nhau, càng ra khỏi thành phố thì cảnh quang lại càng xanh tốt nó khác với cái vẻ xanh tốt giả tạo mà thành phố mang lại, tuy vẫn có cây cối hay công viên nhưng nó chẳng thể so bì với nơi đây.Vì đường còn xa nên Kiên đã chợp mắt, trong giấc mơ anh thấy một căn nhà cổ kính có một gia đình đang ngồi trên bàn và nhìn về anh, kì lạ ở điểm họ nhìn không giống như còn sống.

Một người có cơ thể đen và co rút lại như bị cháy, người thì có dây leo quấn quanh, người lại gầy gò đến lộ cả xương, có người ướt như mới từ hồ lên đặc biệt có một lão già đứng giữa nhìn thẳng vào anh mắt lão ta đen và sâu hoắm như muốn cho anh biết gì đó lúc trên tường một bức tranh về một cô gái trẻ đột nhiên bốc cháy và cái người gầy gò kia chạy đến phía anh.Tỉnh dậy từ giấc mơ, mồ hôi lạnh cứ chảy khiến anh hoảng sợ nhưng anh đã nhanh chóng trấn an bản thân đó chỉ là giấc mơ thôi, đúng lúc cũng đã đến nơi thực tập, anh chẳng chần chừ gì mà nhanh chân xuống xe.

Lạ thật nơi đây nó khác xa với suy nghĩ của anh, anh tưởng nó phải thật hoang sơ nhưng không nơi đây nó vẫn có người sinh sống, có điện.

Đúng hơn, nơi này là một ngôi làng hẻo lánh đa số dân cư là người địa phương, không để anh thắc mắc lâu cô Hồng tiến lên giải thích.

"Như các em thấy những năm trước chúng ta sẽ đi đến những khu di tích để tham quan và nghiên cứu trong khoảng 1 tháng nhưng năm nay trường đã chọn một ngôi làng với bề dày lịch sử gần trăm năm."

Nói vừa dứt lời, một học sinh mới hỏi.

"Vậy lần này chúng ta phải tìm hiểu lịch sử của ngôi làng này sao cô?"

Nghe vậy cô Hồng chỉ cười nhẹ nói.

"Không hẳn, lần này lịch sử của nơi đây đã bị bỏ qua, nhiệm vụ của các em là tìm hiểu, suy luận, xâu chuỗi các dữ kiện để vẽ nên một bức tranh toàn cảnh về ngôi làng này."

Đám học sinh còn lại phấn khích, riêng Kiên, Nghĩa và Hân lại không nói gì, ba người này được các thành viên lớp gọi là "bộ ba thần đồng".

Ba người họ nếu hợp tác thì chuyện này sẽ nhanh chống kết thúc nhưng họ thấy lạ lắm, đúng là mọi lần đều là tham quan học hỏi nhưng sao năm nay lại là điều tra, Kiên nghĩ đây là một dạng đánh giá năng lực ngầm, Nghĩa thì nghĩ ở đây chắc chắn có điều gì đó không bình thường, về Hân cô nghĩ chắc do bản thân đa nghi nên mới nghĩ vậy.Cắt ngang mạch suy nghĩ của họ là tiếng chào mừng của người dân trong làng, đầu tiên là bác Hậu-trưởng làng, sau đó là người sẽ đưa họ đến nơi nghỉ ngơi dành cho học sinh là cô Tuyết, họ niềm nở chào mừng mọi người, khiến Nghĩa cũng vơi đi suy nghĩ của mình.

Không để họ hoàn hồn cô Tuyết nhanh chân đi về phía nhà chung khiến các đám học sinh nháo nhào chạy theo.Vừa chạy, Hân nhanh tay đánh vào người Nghĩa khiến cậu đuổi theo thấy vậy Kiên lại phải đuổi theo giúp họ làm hòa, tiếng cười làm ngôi làng có thêm sức sống, đến trước nhà chung họ ngạc nhiên.

Nơi này là một biệt phủ rộng lớn, gồm hai phần là nhà chính theo kiểu nam bộ xưa và nhà phụ mang hơi hướng hiện đại hơn nhà chính, chắc chỉ vừa xây cách đây năm mươi năm.Họ được chia ra thành hai nhóm một ở nhà chính một ở nhà phụ, Kiên được xếp vào nhà phụ còn Nghĩa với Hân lại ở nhà chính, đây không chỉ là việc ở đâu mà nó còn là manh mối cho việc làm sáng tỏ lịch sử nơi đây.

Với nhà chính bác Hậu kể.

"Trường sinh thuật làm kẻ lầm đường si mê, năm con người chỉ còn một mạng.

Dân lễ vật đổi lại lòng tin."

Còn nhà phụ bác Tuyết lại nói.

"Sống nương nhờ trên đất hoang đẫm máu, lời kêu gọi về những ngày xưa một đứa trẻ viết lại lịch sử.

Phồn vinh trở lại."

Nghe xong đám học sinh đơ cả người, chúng chẳng biết đây là những câu nói vu vơ hay mang theo mang mối, Kiên nghĩ đó là câu truyện của nơi này, Hân và Nghĩa ở nhà phụ lại nghĩ đó giống như một lời tiên tri.

Ba đứa mới hẹn nhau gặp mặt để bàn chuyện, nói rồi Kiên bước vào nhà chính, anh bất ngờ đến đứng lặng.

Đây chính là căn nhà trong giấc mơ của bản thân.
 
Thuật Trường Sinh
Chương 3 phần 2: Ác Mộng


Căn nhà này từng chi tiết đều giống với giấc mơ của anh Kiên, từ cái bàn, đến cái ghế và đặc biệt là cái vết như từng có thứ gì bị cháy treo trên tường, bằng trực giác của bản thân anh mới hỏi cô Tuyết.

"Cô ơi cho con hỏi, có phải trước đây căn nhà này từng bị cháy không ạ?''Cô Tuyết cười và trả lời.

"Hỏi hay đó, đúng là một trong những mầm non tương lai.

Đúng như cháu hỏi, nơi đây đã có mặt cùng lúc với nhà chính, ban đầu đây là nơi để tụ họp hay bàn chuyện như đã có một đám cháy diễn ra khiến chúng ta phải xây dựng lại nó."

Anh vừa nghe vừa ghi vào cuốn sổ tay của mình, anh chắc chắn chuyện này còn có nhiều bí ẩn.

Chiều hôm đó, nhóm ba người đã tập họp đủ.

Nghĩa mở lời.

"Theo tôi thấy, nhà chính là nơi để gia đình này sinh hoạt, nó chỉ có cấu trúc phòng ngủ và vườn còn bếp hay phòng khách thì không có."

Hân tiếp lời.

"Không chỉ vậy, nơi này là nơi mà trưởng làng cũ từng sống, mọi người ông ta là một quan lớn có tiếng.

Ông ta dùng quyền lực của mình để ép một gia tộc phải bán rẻ con gái trưởng."

Kiên khá ngạc nhiên nhưng cũng nói.''Như Nghĩa nói, nhà chính là nơi nghỉ ngơi còn nhà phụ là nơi sinh hoạt, trước đây nhà phụ từng bị cháy hơn nữa phía sau hai căn nhà có một lối thông nhau nhưng đã bị khóa chặt."

Nghĩa thấy chuyện này thú vị mới nói.

"Để tôi xem nào, có thể trước đây nơi này là biệt phụ của một gia đình quan lại có quyền thế, ông quan đó đã ép cưới một cô gái trẻ và cô gái đó đã phóng hỏa nơi này để tự s.át."

Hân bác bỏ, nói.

"Chưa chắc, cũng có thể tên quan đó cho người phóng hỏa và đổ tội lên gia tộc đó để ép gã cô gái không chừng."

Kiên im lặng suy nghĩ rồi nói.

"Có thể Nghĩa nói đúng nhưng mà nếu vậy thì tại sao cái làng này lại đốt nhà phụ mà không phải nhà chính, còn Hân cũng giống với Nghĩa nếu muốn buộc tội cả một gia tộc mà chỉ đốt bếp thì cũng chẳng hợp lí nếu muốn có thể đốt phòng ngủ vì thời đó vẫn có một vài người giữ đồ quan trọng trong phòng ngủ và phòng riêng."

Tất cả rơi vào im lặng, đột nhiên Nghĩa thấy một bóng đen lướt qua trên cây, cậu la lên làm hai người kia giật mình.

"Có ai trên cây kìa!"

Kiên quay lại, chỉ thấy một con chim to lớn đang đậu trên cây liền quay lại đánh vào đầu Nghĩa.

"Cái thằng kh.ùng này, có phải xem mấy cái tào lao nhiều nên mắt mờ không, nó chỉ là con chim thôi!"

Hân thở dài nói.

"Hù ch.ết tôi rồi này, làm ơn đừng có làm vậy nữa."

Tất cả học sinh khác chạy ra vì tiếng la của Nghĩa, khi biết chỉ là nhìn nhầm họ giận lắm nên một vài người lao đến đánh mấy cái vào đầu Nghĩa, làm Nghĩa sợ phải bỏ chạy.

Kiên cản mọi người lại, nói.

"Mọi người bình tĩnh, thằng Nghĩa nó bị kh.ùng á mà đừng có chấp nó.

Ở đây tối sớm nên có gì mọi người đi ngủ đi, sáng rồi xử nó sau chứ giờ mà làm ồn thì lại không hay.''Cũng không làm được gì hơn, mọi người đã giải tán, nhóm ba người cũng về nhà chung.

Lúc này tại phòng nghỉ giáo viên, cô Hồng, cô Tuyết và bác Hậu đang đứng ở một góc bàn tán, bổng một tiếng nói từ hư không phát ra.

"Sao rồi, bọn chúng đã đến bước nào rồi?"

Cô Hồng đáp.

"Thưa ngài, theo tôi thấy bọn chúng đã biết được lai lịch của căn nhà rồi, đặc biệt là ba đứa thiên tài đó chúng nó rất nhạy bén với chuyện này."

Âm thanh đó lại nói.

"Nhanh vậy sao, có lẽ kế hoạch hút sinh lực của chúng ta sẽ không kịp mất."

Cô Tuyết và Bác Hậu cùng nói.

"Ngài không cần lo, lần này nguồn lực chúng ta có mạnh hơn bao giờ hết, tôi bảo đảm ngày mai chúng sẽ mệt mỏi như kế hoạch diễn ra một tuần vậy."

Âm thanh tỏ vẻ thích thú nói.

"Tuyệt vời, ta thật không tin tưởng sai người, cứ nhớ sau chuyện này tiền bạc địa vị hay danh phận đều là của các người."

Nói rồi âm thanh đó biến mất.

Tại phòng anh Kiên, anh đã ngủ từ bao giờ.

Hôm nay giấc mơ lại là căn nhà này.

Anh thấy lão già kia đang bắt một cô bé vào chiếc lu ngồi rồi lão đậy nắp lại, tiếp đến lão đưa một người đàn ông đến vườn cây nhưng khi về chỉ có lão, rồi lão lại đến bên bờ sông với một cô gái trẻ đang ngồi, lão làm gì thì anh chẳng thấy nhưng một lúc sau căn nhà bốc cháy rồi từ trong cái lu một thân thể gầy gò lao ra bổ nhào vào người anh và nói.

"Không muốn Ch.ết thì chạy đi!"

Anh tỉnh dậy bây giờ đã là buổi sáng trên cánh tay anh vẫn còn vết bầm tím do bị cái người đó đè lên.

Bạn cùng phòng đang đứng quanh anh, thấy anh dậy mới hỏi.

"Kiên nè, bộ mấy nay cậu stress lắm hả?

Lần trên xe cậu cũng bị ác mộng giống hôm nay."

Kiên nghe vậy vội nói.

"Chỉ là do mấy nay tôi đang bị một số việc không vui nên gặp ác mộng ấy mà."

Một cô này nói xen vào.

''Hôm nay tôi cảm thấy mệt lắm luôn ấy, mọi người có thấy vậy không?"

Cả phòng đều đồng tình, ai cũng thấy mệt mỏi, một vài người như Kiên cũng gặp ác mộng.

Kiên nói.

"Chắc do không quen với môi trường nơi này nên hơi mệt với gặp ác mộng ấy mà."

Mọi người chỉ im lặng rồi về giường, lúc đó trên nhóm một tin nhắn xuất hiện-Các em chuẩn bị 7h có mặt ăn sáng và 8h chúng ta sẽ đi lên cái hang gần làng nhé."
 
Back
Top Bottom