Lãng Mạn [THUANVIET- GL-BACHHOP] VÌ ANH LÀ CHỒNG EM

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
319693123-256-k787531.jpg

[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
Tác giả: chuotkaka24
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

TÁC GIẢ : BẠN CHUỘT ( CHUOTKAKA24)
---------------------------------------------------
Nhân vật chính ; Trần Quang Khánh ( Ngọc Lan ) , Phạm Ngọc Hương
và 1 số nhân vật khác sẽ được nêu tên sau
------------------------------------------------------
Cô gái mang tên Ngọc Lan sống ở thời hiên đại rất cực khổ và chịu nhiều đau đớn do chính cha dượng của mình gây ra nên cô đã quyết định tự tử để kết thúc cuộc đời của mình tưởng rằng đâu sẽ đi về cỏi vĩnh hằng nhưng ông trời lại cho cô sống 1 lần nữa 1 cuộc đời khác 1 thân phận khác ...

Ông hội đồng Trần > Trần Quang là người giàu có tiếng khắp miền Nam KỲ Lục Tỉnh cơ ngơi của ông không ai sánh bằng nghe đến tên ông mọi người đều yêu quý vì tính tình hiền lương của ông luôn giúp đỡ người nghèo ....

ông có 4 bà vợ Bà Cả ( mẹ cậu Minh ) Bà 2 ( mẹ cậu 2 Khánh) Bà 3 ( mẹ cô 3 Ngân ) Bà 4 ( mẹ cậu 4 Lâm 3 tuổi ) nhưng bất hạnh thay người được kêu là cậu 2 lại là con gái vì muốn được cho ở lại căn nhà hội đồng mà ông hội cùng bà 2 ( 1 nữ minh tinh xinh đẹp ở Sài Gòn ) đã che giấu đi thân phận của cậu Khánh qua mắt mẹ của ông nhưng may thay mọi thứ vẫn suông sẻ bà chính điều đó làm cho ông hội càng thương cậu 2 hơn vì sự bất hạnh của cậu
------------------------------------------------
Thể loại : xuyên không , bách hợp, thuần việt, tự viết
-----------------------------------------
" tại sao em không rời xa tôi"
"Vì anh là chồng của em .."

" xin lỗi vì làm em chịu khổ nhiều rồi"
" không sao đâu ....

Mình ơi!

----------------- Tags: bhgirllesthuanvietvietnamxuyênkhôngyuri​
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 1


Ngọc Lan cô gái năm nay 21 tuổi cái tuổi đang trên con đường thành công thì cô lại khác với bạn bè của mình cô phải nghỉ học đi làm để lo cho mẹ mình cùng với người cha dượng xấu xa kia ông ta là một con người không có gì tốt đẹp nhưng mẹ cô rất yêu ông ta thời con ở quê ông ta thường hay nhìn lén cô tắm có nhiều lần cô nói với mẹ nhưng mẹ không tin cô còn nói rằng cô bịa chuyện nói xấu ông ấy Càng ngày ông ấy càng được nước lấn tới rồi khiến cho cô phải xin mẹ đi lên Thành Phố sống sẵn tiện kiếm việc làm để lo cho bà sau vài lần nài nỉ cuối cùng bà cũng đông ý cho cô đi tưởng chừng mọi thứ sẽ thay đổi sau khi thoát khỏi căn nhà ấy thì khó khăn lại tìm đến cô, chân ướt chân ráo như cô lên thành phố thì sao tránh khỏi lừa gạt cô ngày đầu đx bị người ta lừa đến không còn một xu dính túi ngồi bên đường chỉ biết ôm lấy chiếc ba lô trong đó chỉ có mấy bộ đồ Nhưng ông trời cũng không tiệt đường sống của ai cô vô tình được 1 người phụ nữ chạc tuổi mẹ cô giúp đỡ bà ấy có 1 dãy trọ còn dư 1 phòng có thể cho cô mướn ở lâu dài sẵn tiện phụ bà bưng bê đồ rồi dọn quán ăn tiếp bà bà sẽ trả lương cô khóc tới cạn nước mắt cảm ơ người phụ nữ đã giúp đỡ mình còn hứa sẽ làm thật tốt.

Cô về ở cho bà ấy được 1 thời gian thì mẹ cô dưới quê gọi lên than thân trách phận vì cha dượng khốn kiếp kia chơi bời mang nợ " Alo con ơi ...

Dượng con ổng đá gà thua 3o triệu mẹ không biết tiền đâu mà trả đây con cứu mẹ với "Nghe mẹ mình nói xong bổn phận làm con dù cho cha mẹ có làm gì thì cô cũng không thể bỏ mặc được cô phải giúp mẹ ... xong cô nói với bà chủ cho cô làm buổi tối vì ban ngày cô sẽ đi làm công ty làm phục vụ không biết đến khi nào mới cứu mẹ được bà chủ khi nghe xong cũng đồng ý cho cô làm buổi tối ... hôm sau cô liền tức tốc đi xin việc may thay có công ty đang thiếu công nhân chịu mướn cô vào làm nhưng lương có 3-4 triệu không đủ trả nợ cô còn phải đi làm thêm chỗ khác nhìn ai bằng tuổi cô cũng đang đi học được gia đình chăm lo cô tuổi thân mà mắt ngấn nước Sau thời gian đi làm cực muốn còng lưng vừa trả nợ vừa phải xoay sở tiền trọ rồi sinh hoạt nhưng được gặp bà chủ thương cô, cô cũng đỡ khổ phần nào ...

Mẹ cô sau khi được trả nợ xong thì đòi lên trọ cô thăm cô lúc đầu cô cũng từ chỗi vì sợ làm phiền bà chủ vì phòng cô cũng không thuộc dạng to chỉ vừa đủ cho cô sinh hoạt nhưng cuối cùng mẹ cô nài nỉ riết mà cô bóp bụng cho họ lên thăm mẹ lên nhìn nhà cửa cũng gọn gàng bà thầm mừng trong bụng vì con gái bà đã có thể tự lập không cần đến bà Nhưng người cha không máu mủ kia thì không như vậy ông ta luôn ấp ủ mong muốn chiếm đoạt con gái của vợ mình và cũng chính điều đó đã khiến cô có 1 cuộc đời mới ...

Chiều hôm đó cô đi làm về chuẩn bị đi tắm mẹ cô thì đã ra quán của bà chủ phòng trọ giúp bà bưng bê chỉ có cô và người đàn ông đó ở nhà ông ta thừa cơ hội không có mẹ liền cưỡng bức cô " Buông tôi ra ...

ông buông tôi ra đi làm ơn... mẹ tôi sẽ giết ông": Mẹ mày á haha nó mà dám tao bẻ cổ nó... còn mày chịu phục vụ tao đi... ngoan con gái của cha haha"Cô la hét trong sự tuyệt vọng không 1 ai nghe thấy với sức lực của cô thì không thể làm lại 1 người đàn ông trung niên cô đành cam chịu cho tên khốn này làm nhục mình... sau khi hắn thỏa mãn liền bỏ di mà còn không quên lấy tiền của cô... cô gào khóc trong tuyệt vọng Mẹ cô sau khi quay về thì thấy cô nằm dưới đất thì không khỏi hoảng hốt đỡ cô dậy... cô ôm mẹ mà khóc nức nở mẹ cô sau khi nghe xong thì ôm cô mà khóc theo, bà ấy biết chứ biết tên đàn ông khốn nạn mà bà gọi là chồng đấy là 1 tên biến thái nhưng vì khi còn trẻ ông ấy đã yêu thương bà sau khi bà chia tay với Ba của Lan nên bà nghĩa cũ mà tha thứ cho ông ta..."

Lan ơi tha thứ cho mẹ... mẹ không bảo vệ được con... mẹ xin lỗi con Lan ơi ""Con không trách mẹ đâu... mẹ ơi con sống không nổi nữa"Đó cũng là câu nói cuối cùng Lan nói với người mẹ mà cô yêu thương nhất... tối hôm đó Lan vì nhục nhã mà đã giải quyết cuộc đời mình... sáng mẹ cô thấy con gái sao hôm nay thức trễ qua lại gần thì đã thấy con bà tắt thở rồi con gái yêu quý của bà đã ra đi trong sự tuổi nhục...

Nhưng cũng nhờ đều đó mà cô gái tên LAn hiếu thảo kia được sống 1 cuộc đời khác tươi đẹp hơn
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 2


Sau một giấc ngủ không biết bao nhiêu lâu thì bỗng Lan tỉnh dậy nhưng khung cảnh xung quanh cô làm cô mơ hồ quá không biết nơi này là nơi nào mọi thứ trước mắt trong giống thời xưa mà cô thường thấy trên phim... cô còn tưởng mình đang ở nơi gọi là Thiên Đường mà ngẫm lại Thiên Đường gì mà lạ vậy trong tưởng tượng của cô không như hình ảnh trước mặt Bỗng 1 người phụ nữ bước vào người này nhìn cũng cỡ tuổi mẹ cô nhưng bà ấy có chút xinh đẹp chắc hồi trẻ bà ấy là ca sĩ hay làm nghề gì đó liên quan đến nghệ thuật nên mới có nét đẹp như vậy...nhưng bà ấy làm cô hốt hoảng khi xưng má con với cô " Trời ơi Khánh con tỉnh rồi ...con thấy trong người sao má kêu đốc tờ đến khám cho con.. lạy trời lạy Phật đã cứu con của con"Sau khi nghe bà ấy kêu mình bằng con mà còn xưng mà cô như bừng tỉnh rồi hỏi lại người phụ nữ trước mặt " cô ơi cho con hỏi đây là đâu mẹ con đâu cô...con nhớ con tự tử xong chết rồi sao con lại ở đây"Người phụ nữ ấy đi lại ôm cô vào lòng mà khóc lớn

cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra với cô

" Con sao vậy nè con bị xe tông mất trí hả Khánh con là con của má 2 là cậu 2 nhà ông hội đồng Trần ... con là Trần Quang Khánh"

Cái gì cô nghe từng câu từng chữ bà nói mà như sét đánh cô làm sao mà là cậu 2 được cô là con gái mà là con gái chính hiệu luôn chứ nói chi là con trai của bà

Cô hoảng hốt quá nên chui tọt ra khỏi người bà 2 chạy thẳng ra trước cửa đập vô mắt cô là 1 ngôi nhà rộng lớn giống y chang mấy ngôi nhà xưa của Việt Nam mà cô thấy trong phim không lẽ nào cô sống lại 100 năm trước hả???

Không thể nào có chuyện đó chưa kịp suy nghĩ làm gì tiếp theo thì có 1 cậu bé khoảng 13-14 tuổi chạy lại

"Ủa cậu ..cậu mới tỉnh mà đi đâu ra đây đi vô nhà đi cậu..cậu ra đây gió nhập cậu bệnh đó đầu cậu còn băng... cậu vô đi ông chắc sắp về rồi ông lo cho cậu lắm"

Cô nắm tay thằng nhỏ lại hỏi nó lại một lần để đính chính đây có phải là sự thật không...sợ thằng nhỏ hốt hoảng nên cô cũng cố xưng cậu với nó để nó nói cho mình biết đây là đâu cô là ai !

"Con chô cô...ủa cậu hỏi là đây là năm mấy??

Đây là đâu??

Ông là ai vậy con!

Nghe cậu 2 nó hỏi nó liền trả lời mà không thắc mắc

"Dạ bây giờ là năm 1911 ...

đây là nhà cậu chứ đâu cậu nhà ông Hội Đồng Trân Quang có tiếng nhất Nam Kỳ Lục Tỉnh ông là cha của cậu đó...

ủa mà sao nay cậu nói chuyện lạ vậy cậu ..cậu mệt hả cậu?

Nghe thằng nhỏ hỏi cô liền định hình là mình đã trở về 100 năm về trước rồi không lẽ cô chết xong rồi xuyên không về đây làm con trai hả!

Không được cô không phải đàn ông lúc này cô mới nhớ tới chuyện đàn ông đàn bà cô liền lấy tay sờ lên đầu .. trời ơi tóc đâu rồi sao cắt cái đầu như TomBoy vậy nè...rồi ngực đâu ủa chuyện gì đang xảy ra cô chạy ngược lại vô phòng khi nãy người phụ nữ đó vẫn còn ở trong đó bà gặp cô liền đi lại dìu cô!

" Con sao vậy con có cần má kêu đốc tờ không !

Cô liền trả lời lại bà !

"Dạ không cần đâu cô..cô cho con mượn cái gương được không !

Người phụ nữ đi lại bàn trang điểm lấy cho cô cái gương..đúng thật là khác thật rồi cái gương cũng giống của thời xưa chứ không phải giống hiện đại

Cô giật thoát tim khi nhìn thấy bản thân trong gương mình đúng là con trai còn giống mình y khuôn đúc nữa.. cô muốn kiểm tra 1 lần nữa nên mới nhờ người phụ nữ ra bên ngoài 1 chút

Lúc này cô cũng biết chắc chắn là mình đã trở về 100 năm trước nên cũng cố gắng gọi người phụ nữ kia là má!

" Má!

Má ra ngoài 1 chút cho con thay đồ nghe má rồi lát con ra gặp má liền nghe má !

Bà 2 nghe vậy nên gật gù đồng ý cho cô thay đồ

Cô bước lại cái gương to trên bàn từ từ cởi áo ra sao khi cởi lớp áo bà ba lụa ra cô ngỡ ngàng vì chiếc ngực không quá to nên là người con trai này mặc thêm áo thun thì sẽ không còn nhận ra đây là ngực phụ nữ nhưng thực sự đây là ngực phụ nữ chỉ có điều là nhỏ hơn những người phụ nữ bình thường lúc này cô biết rằng thân xác này là con gái nhưng cô chưa hiểu tại sao cậu 2 này không sống đúng với bản thân mà phải làm con trai chắc hẳng phải có lý do gì đó... cô mặc lại chiếc áo rồi cũng ngồi xem xung quanh đây là nhà hội đồng mà thấy trong phòng của cậu 2 này sách toàn là sách mà phòng rất rộng chứ đâu như cái phòng trọ như cái ổ chuột của cô!

Suy nghĩ rồi cô quyết định từ nay sẽ sống 1 cuộc đời mới quên đi cô gái tên Ngọc Lan mang nhiều đau thương của mình ở hiện đại
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 3


Sau khi ngồi được 1 lúc lâu thì cô cũng bình tâm lại rồi suy nghĩ cách xưng hô cách đối xử với mọi người vì bản tánh của cô cũng hiền lương nên là cô rất được nhiều người yêu quý vì vậy cô cũng nên sống như vậy để không trái với lương tâm dù cho cậu 2 này lúc trước có như thế nào thì cô cũng sẽ thay đổi đi xung quanh căn phòng lớn này cô thấy cậu 2 này chắc cũng là người hiểu biết mặc dù cô ở thời hiện đại chỉ học được đến lớp 12 nhưng chữ nghĩa cô 1 bụng !

Bởi người đàn ông khốn nạn kia nói với mẹ cô không cho cô học tiếp chứ không chắc giờ cô cũng năm 2-3 rồi nghĩ lại cô thấy thương xót cho bản thân mình vô cùng nhưng bây giờ khác rồi cô đã được ông trời cho sống lại mà còn sống trong một ngôi nhà gia giáo được học xa cô nghĩ thầm bản thân sẽ cố gắng học thêm nhiều thứ!

" Khánh à!"

Nghe tiếng có ai gọi mình lúc đầu cô tưởng gọi ai nhớ lại thì ra là gọi mình nên cô cũng " Dạ" cô bước ra thì thấy 1 người đàn ông trung niên chắc cỡ tuổi ba cô cô nhìn cũng nhận ra rằng ông ấy là ông hội đồng là cha của cô hiện tại thấy mặt ông nghiêm nghị cô cũng hơi sợ nhưng khi ông cười với cô nụ cười hiền dịu rồi bảo cô ngồi xuống thì cô cũng gật gù ngồi xuống ... sợ không đúng lễ nghĩa nên cô đứng lên rót trà cho ông khiến ông bật cười rồi nói " Nay rót trà cho cha nữa .. té xong biết thương cha rồi hả con" cô cũng cười cười chứ không hiểu ông nói vậy là có ý gì "Cha bắt được cái thằng đụng con rồi cha bỏ tù nó mọt rong...dám đụng tới con Trần Quang này" cô cũng trả lời với ông "Dạ thưa cha con cũng khỏe rồi cha cũng tha cho người ta đi cha chắc người ta không cố ý đâu" ông nhìn đứa con mà ông vô tình biến nó thành con trai trong khi nó là con gái ông thầm nghĩ nếu Khánh là con gái chắc là xinh đẹp không thua gì cô Ba Ngân đâu nhưng ông biết làm sao khi ông với bà 2 chỉ quen nhau trong quán bar ở sài gòn rồi lỡ làm bà mang thai mẹ ông thì khó khăn không chịu chấp nhận 1 người con dâu không cưới hỏi mà còn ở Sài gòn ông nhớ lại ngày trước..

" Má ơi!

Má cho con cưới em Ngọc nha má con với Ngọc thương nhau cũng lỡ có với nhau 1 mặt con rồi má chấp nhận cho em ấy làm dâu nhà họ Trần nha má"Bà liền tức giận tạt vô mặt ông Quang " Má không có chấp nhận thứ đàn bà lẳng lơ này đàn bà mà dễ dàng cho đàn ông đụng đến thì cũng chẳng ra gì chưa chồng mà đã như vậy rồi còn nữa con có chắc đứa con trong bụng nó là của con không...."

Ông liền van xin bà ông còn chắc chắn với bà là cái thai của Ngọc là của ông " Đứa nhỏ này là con của con..1 phần là do con chứ không phải do em Ngọc,em ấy thương con nên mới cho con yêu thương em ấy ..má không chịu rồi con của con nó sống thế nào hả má" Bà thở mạnh ra 1 cái rồi nói " nếu muốn má chấp nhận nó với đứa cháu này thì đứa cháu này phải là con trai dù gì con Lệ cũng đang mang thai mà cô gái này cũng đang mang máu mủ của con... má muốn cô ta sinh ra cháu trai để cho gia đình này có người nối dõi" ông sau khi nghe bà nội nói vậy liền vui vẻ cảm ơn bà rồi làm đám cưới rước em Ngọc của ông về làm Bà 2 nhà họ Trần nhưng cuộc đời không như là ông mong muốn khi đến ngày hạ sanh thì ông đau đớn ôm bà 2 vì bà sinh ra 1 đứa bé gái " Mình ơi em phải làm sao đây mình ơi!

Con mình là con gái má mà biết má đuổi 2 má con em đi ra khỏi nhà mất" ông ôm lấy bà 2 mà an ủi rồi nảy ra ý định " Bà vú tôi xin bà.. bà làm ơn đừng nói với má tôi đứa nhỏ này là con gái bà muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ chi cho bà hết ... bà làm ơn đi" ông quỳ xuống mà nước mắt không ngừng rơi vì ông rất thương người vợ này cũng rất thương đứa con tội nghiệp của ông!Sau đó thì bà vú cũng đồng ý rồi ông đem cho bà 1 túi tiền khoảng 1 triệu Đông Dương xem như là bà chưa biết gì và chỉ cần nói với mẹ của ông rằng vợ ông sinh ra 1 bé trai là được...

" sao rồi con dâu tôi sinh cháu trai hay cháu gái" Bà Vú trả lời " Dạ thưa bà mợ sinh con trai ạ chúc mừng bà có cháu trai" nói xong bà cũng xin phép ra về " bà nội khi nhìn thấy cậu 2 cũng liền nghĩ ra cái tên Quang Khánh ....Khánh có nghĩa là tốt đẹp mang lại cảm giác vui tươi, hoan hỉ cho những người xung quanh nên bà quyết định đặt cho đứa cháu đẹp trai hồng hào này của bà là Quang Khánh" mặc dù Bà 2 rất sợ bà nội phát hiện ra nhưng may sao ông trời vẫn không phụ lòng người bà nội tuy không thích má của cậu 2 nhưng từ khi sinh ra cậu thì mọi người đều ngạc nhiên vì cách cư xử của bà nội đột nhiên yêu thương 2 má con cậu hơn rất nhiều

Cậu cả Quang Minh chỉ lớn hơn cậu 2 Khánh 1 tuổi nhưng bà nội lúc nào cũng cưng Cậu Khánh hơn vì Cậu Khánh trắng trẻo mập mạp và rất giống ông Quang nên bà yêu thương cậu nhất nhà họ Trần ông nhớ lại mà cũng thầm cảm ơn trời phật vì đã không đối xử tệ với Ngọc và đứa con tội nghiệp của ông mặc dù phải sống như vậy nhưng đến nay cậu Khánh đã 20 tuổi cũng không than trách ông 1 lời vì sao ông lại cho mình làm con trai cậu thương má và cha của cậu nên cậu hiểu cậu nên làm gì !

Ông nhớ lại quay sang hỏi cậu Khánh" Con dạo này học hành sao rồi ... cha kêu thầy đến dạy sao con đuổi người ta về vậy con có gì thì nói với cha cha kêu thầy khác tới dạy cho con" cô nghe vậy nên chắc nghĩ cậu 2 này không chịu học nên bây giờ cô cũng sống trong thân xác này rồi cũng phải cần thích nghi với những gì hiện tại cô bèn trả lời " Dạ tại hôm trước con hơi mệt nên con mới mời thầy về con ngủ 1 chút con khỏe rồi mai có thể học lại rồi cha" ông Quang gật đầu rồi kêu cậu đi ăn cơm với má cậu cùng ông vì ông cũng mệt mỏi vì sáng giờ đi kiếm kẻ đụng trúng cậu Ăn cơm xong thì cô đi vào trở lại phòng xem xét cậu Khánh này học thế nào thì thấy cậu học vô cùng tệ mặc dù cô là người học ít nhưng cũng thấy được cậu 2 này giàu thì có chứ học cũng không tới nổi giỏi được cái phòng này đầy sách để cô khám phá mọi thứ cô dùng hết 1 đêm để ngồi đọc sách rồi xem lại sổ sách công việc của ông Quang học lỏm từng chút từng chút vì cô biết cô sẽ sống trong thân phận này mãi mãi rồi không thể nào trở lại được nữa nên phải bắt đầu học lại ngồi cũng tới canh 3 thì cô đứng dậy rót 1 ly nước rồi nhìn lại đầu tóc thân hình của mình trong gương " Cậu 2 này xanh xao quá nhìn không giống đàn ông chút nào tóc tai cũng dài quá chắc mai phải hỏi người cắt tóc ở đâu đi cắt tóc cho đàn ông" cô nhìn rồi vừa nói vừa cười thấy cũng ngộ mà thôi cũng kệ
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 4


Tới đây mình bắt đầu tự xưng, Khánh luôn chứ không kêu cô nữa nha, quý vị kêu hồi tôi lộn ngược lại luôn á, mình kêu theo cốt truyện luôn cho dễ nè
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 5


Ngồi nói chuyện với bà nội được 1 lúc thì Khánh đòi bà nội cho mình học thêm về mấy chuyện quản lý đồn điền ,vì hơn cả tháng ở nơi này Khánh thấy Ông hội đồng 1 tay đều quản lý hết thấy ông rất cực nên Khánh cũng có ý muốn học hỏi rồi quản lý tiếp ông, vì cậu cả cũng đang học ở Pháp còn cô Ba Ngân là con gái nên cũng không quán xuyến hết được chuyện trong nhà.

Cậu Tư Lâm thì chỉ mới 3 tuổi , nói đi nói lại trong nhà chỉ có Khánh là quản lý được cơ ngơi đồ xộ này !"

Nội ơi!

Con muốn xin nội một chuyện" Nhìn đứa cháu cưng của bà muốn hỏi chuyện gì đó bà liền không suy nghĩ mà gật đầu đồng ý " Có chuyện gì hả cục vàng của nội" "Dạ dạo này con cũng khỏe rồi nội..nên con định xin nội cho con học quản lý kho lúa rồi đồn điền nhà mình cho cha đỡ lo...nội thấy có được không ??"

Để nội nói lại với cha bây...mà bây có sao không mà riết nội thấy khác quá đa" Khánh ậm ừ cười với bà " con lớn rồi nên khác chứ nội" bà nghe vậy trong lòng thầm mừng vì đứa cháu bà cưng nhất cuối cùng cũng biết quán xuyến nhà cửa, nhưng chợt bà hỏi 1 câu khiến Khánh đơ cả mặt ra không biết trả lời thế nào cho đặng"Rồi nào định có Vợ đây Cậu 2 ...Năm nay cậu cũng hai mươi rồi chứ ít ỏi gì" Khánh nghe vậy thì liền bất chợt không biết phải nói như thế nào nhưng vì thông minh kèm theo lời nói có chút ngọt ngào nên rất nhanh lấy lại được bình tĩnh " Chuyện đó để từ từ đi nội...con học hành xong rồi , quản lý công chuyện cho cha con xong con sẽ kiếm cháu dâu cho nội" Bà nội khi nghe xong thì cũng ậm ừ cho qua vì thật ra Khánh cũng chưa được đi ra ngoài xã giao nhiều nên bà cũng không cưỡng ép đứa cháu này Từ phía xa ngoài cổng Khánh thấy xe của ông Hội liền đi ra thưa ông rồi đỡ ông vào nhà , mặc dù ông hội còn cứng cáp và phong độ lắm nhưng không hiểu vì sao Khánh lại muốn làm vậy chắc tại Khánh thương ông như cha ruột của mình ở hiện đại " Cha mới về ...cha vô nhà ngồi nghỉ uống nước trà cho khỏe" ông cười te tét vì đứa con này rất có Hiếu với ông , ngẫm nghĩ chắc Khánh giống ông vì bản tánh lương thiện thương người .

"Khánh À!

Cha có chuyện muốn nói với con...năm nay con cũng hai mươi rồi cha cũng sắp già một mình cha không quán xuyến hết được chuyện trong nhà ...con coi học thay cha kiểm kê sổ sách, quản lý đồn điền ở tỉnh khác cho cha"Chưa kịp để bà nội nói thì ông Hội đã ngỏ ý muốn Khánh tiếp quản giúp ông quản lý đồn điền ở tỉnh khác , thấy vậy nên Khánh liền không ngại mà đồng ý với cha mình " Dạ cha..con cũng đang học tính toán rồi định mở thêm mấy kho chứa lúa cho mấy Bá Hộ thuê...không biết cha thấy thế nào" Ông liền suy nghĩ 1 lúc rồi cũng đồng ý với ý kiến của con mình " Cha thấy con nói cũng đúng mấy cái kho cũ của mình người ta thuê hết rồi ...giờ cất cái khác cho thuê tiếp ...con coi qua đó quản lý rồi mướn thêm gia đinh phụ tiếp" Khánh nghe vậy thì trong lòng vui sướng vì sắp tới dự định của Khánh là sẽ đi làm ăn kiếm thêm nhiều mối quan hệ hơn để cơ ngơi phát triển hơn " Để mai con ra đồng , sẵn cha cho con đi thu lúa của tá điền con về sẽ kê khai với cha coi con làm được không nghe cha" Ông hội nghe vậy gật đầu đồng ý cho Khánh đi thu lúa , bình thường toàn là ông đi hoặc sai mấy đứa giai nhân thân cận đi thu giờ có Khánh cũng đỡ hơn nhiều !Thấm thoát mà Khánh đã ở đây được một năm mọi thứ thay đổi quá nhiều từ lúc cô gái Ngọc Lan được sống trong hình hài của Cậu 2 Khánh thì Cậu rất được lòng mọi người xung quanh ai nấy cũng yêu quý Cậu 2 nhà họ Trần vì đức tính giống cha của mình , thêm việc càng ngày cậu 2 càng đẹp trai phong độ người không còn ốm yêu nữa mà thay vào đó là cơ thể cường tráng tuy nét mặt giống con gái nhưng chưa có ai mà đẹp trai như vậy môi hồng, da trắng , chân mày rậm, mũi cao , mắt 2 mí đúng là khó có người con trai nào được như Cậu 2 .

Công việc của ông Quang cũng trở nên thuận lợi vì nhờ có Khánh tiếp quản mọi công việc của ông đều 1 tay Khánh phụ giúp đi ra ngoài gặp thương láy khác cũng là Khánh đi có hôm đi uống rượu với thương láy tới một - hai giờ sáng Bà 2 thấy con mình cũng cực khổ như vậy cũng xót thương dù gì con của bà cũng không phải con trai mà phải làm lụng như vậy Mà nhờ đâu mà cậu 2 Khánh nhà ta mới có cơ thể cường tráng là nhờ cậu mài mỏ làm mấy cái vật dụng tập thể dục giống ở thời hiện đại , cậu đi ra chợ mua đá, cát về rồi đổ thành khuôn làm ra cục tạ bự tổ trảng, lúc đầu ai nhìn thấy cũng hoảng hồn vì không biết Khánh làm gì , Khánh cười hì hì rồi nói là đồ để cậu rèn luyện sức khỏe .

Nói đi cũng phải nói lại mặc dù bây giờ nhìn cũng có da có thịt phong độ nhưng dù sao Khánh cũng chỉ là con gái cũng yếu mềm như bao cô gái khác chẳng hạn như ngày kinh nguyệt lưu thông là cậu chẳng khác gì đứa con gái cứ ỏng a ỏng ẹo vì đau bụng
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 6


Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến ,cũng đã trôi qua cả năm trời từ khi Lan sống trong cơ thể của cậu 2 Khánh mọi thứ đang rất suông sẻ thì cả nhà đang ăn cơm thì bà nội lên tiếng nhưng chuyện này làm cho Khánh lo lắng rồi ậm ừ không biết phải nói thế nào " Khánh !

Con năm nay cũng hai mươi mốt rồi ...con định khi nào cưới Vợ...con hứa với nội là chuyện mần ăn ổn định rồi con sẽ kiếm cháu dâu cho nội giờ kiếm tới đâu rồi con" Khánh hít một hơi nặng nề rồi trả lời bà nội " Dạ con chưa kiếm...cả năm nay con lo mần ăn nên chưa gặp được ai phù hợp...nội để thong thả rồi con rước cháu dâu về cho nội nghe nội" Bà nội nghe xong thì ngỏ ý muốn cho cháu mình đi xem mắt Cháu Gái của Bà Hội Đồng Phạm ở làng bên ,bà nghe bà Phạm nói là nhà bà có hai đứa cháu gái ngoan ngoãn mà lễ phép vô cùng , đứa con gái lớn là con của bà cả còn đứa còn lại là con của vợ bé con trai bà Phạm, đương nhiên bà Phạm chỉ thương đứa cháu nên chỉ chấp nhận đứa cháu gái còn má của đứa nhỏ thì bà không chấp nhận nên đã đuổi đi từ lâu...Khánh nghe xong thì liền nhỏ giọng nói với Nội "Nội để con suy nghĩ lại nghe nội...con còn nhiều thứ chưa làm được nên con chưa muốn có vợ bây giờ" Bà nội nghe xong thì không đồng ý còn hỏi ngược Khánh " Con còn thiếu cái gì nữa ...nhà mình không đủ tiền cho con xài sao mà con nói còn nhiều thứ con chưa làm được??

Nội nói rồi ngày mốt đi qua nhà Bà Phạm coi mắt" Từ ngày sống ở đây chưa bao giờ Khánh thấy bà lại tức giận như vậy nên cô cũng đành im lặng cho qua đợi cha mình về rồi nói chuyện với ông , tối hôm đó Khánh đi qua phòng sách của ông để nói về chuyện của bà nội nói với Khánh " Con nói bà nội kêu con đi coi mắt hả ??

"Dạ ban sáng ngồi ăn cơm bà nội nói ngày mốt qua nhà bà Phạm làng bên coi mắt hai cô cháu gái của bà ấy...con có nói là đợi thong thả mà Bà Nội tức giận không đồng ý...con cũng im re không nói gì sợ bà nội giận lên rồi đau tim" Ông hội sau khi nghe rõ đầu đuôi con mình kể thì ông thở dài ngao ngán không biết phải làm thế nào cho đặng, vì con ông không phải con trai lấy con gái nhà danh giá như vậy về bị phát hiện chẳng khác nào hại đời con gái người ta " Thôi con cứ đi đi...nội con khó tánh xưa nay làm phật lòng bà thì khổ lắm ...cha sẽ nói chuyện này lại với bà...con cứ nghe lời bà còn sau này để cha tính" Mặc dù nghe cha mình nói vậy nhưng Khánh vẫn còn rất lo lắng vì cậu biết làm như vậy chẳng khác nào lừa gạt người khác Tới ngày mà đi coi mắt sáng sớm bà nội đã chuẩn bị hết mọi thứ đây chỉ là một cuộc vạm hỏi để làm quen nhưng Khánh thấy bà nội đi qua đi lại như cậu sắp đi cưới vợ tới nơi , thấy bà như vậy Khánh càng thấy có lỗi vì mình đã không làm tròn bổn phận.

Hôm nay Cậu 2 Khánh rất đẹp trai tóc tai chỉnh chu mà ở đây một thời gian cũng lâu nên Cậu đã biết lái xe hơi, tiền mà cậu kiếm ra được từ những chuyện mần ăn của mình cậu đem lấy mua xe ,rồi sẵn cất thêm bến tàu ở huyện cho thương láy mướn chở đồ

Cậu 2 tuy còn trẻ nhưng gia tài của cậu bây giờ cũng không thua kém gì cha của cậu nên cô gái nào trong làng cũng muốn được lọt vào mắt xanh của cậu...Đang chạy qua bên nhà bà Phạm thì vô tình từ trong cửa rào nhà bà lao ra một cô gái chỉ chút nữa là Khánh đã đâm trúng cô ấy may là thắng kịp.Khánh vội vàng bước xuống xe hỏi thăm cô gái đó sao không thì cậu nhận ra là mình đã từng gặp cô gái này, cô ấy cũng nhận ra cậu miệng liền liên tục xin lỗi cậu

" Cậu ..cậu cho em xin lỗi..em ..em!

" Không sao ..cô có sao không..sao đi không cẩn thận"

Khánh nói xong cô gái chưa kịp trả lời thì từ đâu trong nhà bay ra một cái thau nước Khánh thấy vậy nên vội vàng che cho cô gái kia, vậy nên nguyên thau nước lạnh Khánh hứng hết luôn , cô gái kia hoảng hốt rồi miệng liên tục hỏi Khánh có bị gì không " Cậu ..cậu có sao không ..em xin lỗi" Khánh ở đây ướt như con chuột dù vậy cũng không bực bội hay nạt cô gái kia " Tôi bị ướt thôi không sao mà ở đâu ra ai vội cái thau nước ra đây" Bà nội ở trên xe bước xuống thấy đứa cháu cưng của mình bị như vậy thì liền quát nạt cô gái bên cạnh Khánh " cô làm cái gì cháu tôi vậy hả ??

Khánh thấy nội tức giận nên cậu cũng nói cho nội nghe

" Không phải cô này làm đâu nội ..ai ở trong nhà vội thau nước ra trúng cổ nên con đỡ cho cổ thôi"

Bà nội thấy cháu trai cưng của mình ướt hết thảy rồi thì hỏi cô gái kế bên là ai " cô là ai trong căn nhà này vậy" cô gái thấy bà hỏi liền nhẹ giọng trả lời " Dạ con là con ông hội đồng Phạm ...con tên là Ngọc Hương"

Bà nội nghe vậy liền cười với Hương vì bà thấy cô gái này rất dịu dàng hiền dịu trong đôi mắt nhìn rất tinh xảo còn chứ đựng vẻ thông minh của người con gái bà gật gù như ưng bụng , nếu cô gái này làm cháu dâu của bà có lẽ rất tốt " Tôi qua đây để kiếm bà Phạm" nghe người phụ nữ trước mặt nhắc bà nội mình thì cô gái liền trả lời " Dạ con mời bà, mời cậu vô...nội con ở trong nhà" thấy cô gái mời vào nhà nội cùng Khánh cũng bước vào chung với cô gái nhưng vừa tới cửa thì cô gái bị một bạt tay như trời giáng xuống mặt khiến cô té xuống nền nhà .

Khánh ở đây hoang mang vội vàng đỡ Ngọc Hương đứng dậy rồi lớn tiếng nhìn cô gái trước mặt kia " Nè cô kia ..sao cô đánh người vậy hả" Cô gái trước mặt Khánh cũng không vừa cũng trả lời " Anh là ai...anh nghĩ anh là ai mà binh nó hả...nó là em tôi..tôi thích đánh tôi đánh đó" Chưa kịp đáp trả thì bà Phạm bước ra
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 7


"Bà Trần !

Lâu quá rồi không gặp bà ...nay bà qua nhà tôi quý hoá quá" Bà nội nghe vậy rồi cười mỉm đáp lại " Tôi dẫn thằng cháu cưng tôi qua đây thăm bà sẵn tiện cho nó làm quen cháu gái bà đây" Bà Phạm nhìn Khánh đang đứng nói chuyện với cháu gái lớn của bà , bà liền lại gần thầm thì với cô

" Đây là Cậu 2 nhà họ Trần con nói chuyện phải biết phép tắt chứ"

Nghe bà nội mình nói người đứng trước mặt là cậu 2 nhà họ Trần , cô gái ngỡ ngàng vì cô nghe nói một năm trước cậu 2 bị xe tông xong tưởng chết rồi ai mà có dè Cậu 2 nhìn bảnh quá chứ " Em xin lỗi anh..em không biết anh là Cậu 2" Khánh nghe xong cũng không để tâm gì nhiều cũng bỏ qua chuyện khi nãy mà đi vào nhà cùng bà nội mình " Hương à!

Lấy cho cậu 2 cái khăn lau người đi con...sẵn pha bình trà đem lên cho Nội" Ngọc Hương nghe xong liền Dạ một tiếng rồi chạy đi lấy khăn sẵn tim một bình trà lài mang ra

" Cháu đây là ???

Bà nội hỏi bà Phạm

" Đây là đứa cháu út của tôi...nó tên Ngọc Hương...còn con bé kia là cháu gái lớn tên Ngọc Dung , hai đứa nó năm nay vừa tròn 18 ...còn cậu đây tên gì năm nay bao nhiêu tuổi rồi" nghe bà Phạm nhắc đến mình Khánh liền nhanh nhẹn trả lời " dạ con tên là Trần Quang Khánh..năm nay con 21 tuổi" bà Phạm nhìn Khánh mà ưng bụng con trai gì mà nhìn trắng trẻo vẻ đẹp còn rất thanh tú chứ không như đồn đoán là Cậu 2 Khánh ẻo lả như đàn bà

Khánh nhìn Ngọc Hương cô gái này đường đường là con gái út nhà họ Phạm mà sao bị cô Ngọc Dung kia đánh mà bà Phạm không để ý gì chắc vì Ngọc Hương là con riêng của ông Phạm nên mới bị đối xử như vậy " Khi nãy cô...um em có sao không" Khánh hỏi Ngọc Hương lúc nãy bị tát có sao không , Ngọc Hương ngại ngùng trả lời " Cảm ơn cậu..em không sao" Khánh cũng gật gù rồi thôi không để ý nữa ...

Ngọc Hương lui xuống nhà sau cho người lớn nói chuyện , lúc này nàng nhớ lại cảnh bị Ngọc Dung đánh nàng cảm thấy xót xa cho chính mình , mỗi lần cha nàng đi vắng là nàng lại bị đem ra hạch sách chửi bới nàng là đồ con hoang " Ê con hoang" Ngọc Dung từ đằng trước đi vào đánh lên đầu Ngọc Hương "Chị kêu em có chuyện chi" nàng đã quá quen với việc bị cô đánh rồi nên cũng không dám phản kháng vì nhà này không có ai binh nàng trừ cha của nàng

" Tao cấm mày nói với bà nội là mày muốn gả cho Anh Khánh nghe chưa..haiz lúc đầu tao nghe người ta đồn anh ấy ẻo lả chứ đâu ngờ giờ gặp đẹp trai tuấn tú như vậy ...mày không xứng với anh ấy" Nghe Ngọc Dung nói vậy Ngọc Hương cũng trả lời

" Em thương Anh Bình rồi ...anh ấy tháng sau sẽ từ Pháp trở về để cưới em nên chị không cần lo việc đó" Nghe Ngọc Hương nói vậy cô liền cười nhếch mép

" Phải như vậy chứ ...mày chỉ hợp với cái loại khố rách áo ôm đó thôi"

Ngọc Hương không chấp nhứt chị mình vì cô biết chị ấy rất ghét cô nhưng cô cũng không thèm quan tâm cô chỉ chờ người thương của cô trở về để rước cô ra khỏi căn nhà mang nhiều đau thương này

"Anh Khánh !

" Cô kêu tôi có chuyện gì" Khánh nhìn Ngọc Dung khi nãy gặp mình khác một trời một vực nhìn cũng chẳng sắc xảo gì ngoài khuôn mặt đầy âm mưu .

"Bà nội anh với nội em rất thân với nhau họ định cho anh với em làm quen nhau rồi mình sẽ cưới nhau" Khánh nghe thì óc cục nổi nhóc trên tay nghĩ sao mà Cậu chịu lấy đứa con gái không nên nết như vậy ,hôm nay qua nhà cổ xem mắt là đã quá sức chịu đựng của Khánh rồi giờ còn kêu lấy người con gái này chắc về có đánh cô chết quá !

" Tôi chỉ qua đây hỏi thăm bà Phạm rồi gặp 2 cô thôi chứ tôi chưa có ý định sẽ cưới Vợ" nghe cậu ấy nói như vậy Ngọc Dung liền trề môi tỏ vẻ chê trách người đàn ông trước mặt không biết hưởng thụ này " Cậu nghĩ kỹ đi em đẹp như vậy mà cậu không muốn cưới em sao" Khánh vẫn nghiêm mặt nhìn cô

" Đẹp không chưa đủ, đẹp là phải đẹp từ bên trong , chứ không phải đẹp bên ngoài mà bụng dạ bên trong xấu xa hẹp hòi " nghe Khánh nói vậy thì Ngọc Dung tức giận đùng đùng bỏ đi vào nhà nói với bà nội mình

" Nội ơi !

Con không có lấy cậu ta đâu , cậu ta làm nhục con" bà Trần nghe vậy thì định bụng ra ngoài hỏi Khánh nhưng chưa kịp thì Khánh đã bước vào

" Thưa bà con không có ý gì với cô 2 đây con cũng chưa nói là con sẽ cưới cổ chỉ tại cổ tự suy nghĩ viễn vong mà thôi"
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 8


Lời nói này làm cho Ngọc Dung càng thêm tức giận cô lại xuống nhà dưới mà kêu Ngọc Hương lên nhà trên cô lôi Ngọc Hương đến độ cổ tay nàng muốn bầm lên một mảng " Mày lên đâyy" Ngọc Hương nhăn nhó vì đau " Chị buông em ra ...từ từ em đi lên"

Nàng không hiểu vì chuyện gì mà chị ấy lại lôi nàng lên nhà trên cho bằng được " Nội!

Nội gả đứa con hoang này cho cậu ta đi..con không thèm lấy loại đàn ông như cậu ta đâu" Bà Trần nghe những lời này của Ngọc Dung thì bụng liền không ưng đứa con gái này , cháu bà là vàng là ngọc mà cô ta dám nói như vậy bà Trần liền trả lời!

" Tôi đây cũng đâu định bụng cưới cô, ngày hôm nay tôi đến đây để thăm bà của cô rồi sẵn tiện đó cho cháu tôi làm quen với 2 cô đây mà cô tự suy diễn ra là cháu tôi sẽ cưới cô, cô nghĩ hơi nhiều rồi đó"

Ngọc Dung nghe bà Trần nói vậy cũng không dám trả lời , bà Phạm thấy mọi chuyện đã đi quá xa nên bắt đầu la Ngọc Dung " con nhỏ này sao đi nói chuyện với người lớn kiểu đó hả... bà Trần thông cảm..từ nhỏ nó được cưng chiều nên mới như vậy ..bà đừng để bụng" Bà Trần lúc này cũng gật gù rồi quay sang hỏi Khánh "Con chịu cô nào nội sẽ hỏi cưới cho con cô đó " Khánh nghe vậy thì liền không biết phải tìm cớ như thế nào để từ chối

" Nội cho con thời gian bây giờ con chưa quyết định cưới ...nhưng con xin phép nội cùng Bà Phạm cho con được tìm hiểu em Hương" Ngọc Hương nghe câu nói này xong thì lòng đau như cắt nàng không thể nào tìm hiểu Khánh được vì nàng đã thương người khác ...nàng còn đang đợi người đó về cưới nàng thì làm sao nàng có thể đi tìm hiểu người khác được

" Nội ơi!

Con..." chưa kịp mở miệng Ngọc Hương đã bị bà nội ngăn lại bà gật đầu đồng ý cho Khánh với Hương tìm hiểu nhau, miệng Khánh nói vậy nhưng trong lòng lại khó chịu ghê nơi , Khánh không thích phụ nữ lại càng không thể lấy Vợ lấy về rồi biết nói thế nào về thân phận thật của mình , thời buổi này làm sao ai mà có thể chấp nhận yêu người giống mình được chứ , Khánh thở dài rồi cùng bà nội ra về

Về nhà Khánh kể lại chuyện ngày hôm nay qua nhà họ Phạm với má của mình , Bà 2 đắng đo cũng không biết phải làm thế nào mới đặng nếu cưới vợ cho Khánh thì đằng nào về cũng sẽ bị lộ ra thêm con bà cũng không có cảm xúc với con gái vậy mới ác

" Để má nói với cha cho con đi làm ăn một chuyến xa xa ở Sài Gòn đi đỡ một thời gian cho tránh việc phải lấy Vợ rồi cha má tính tiếp" Khánh cũng gật đầu đồng ý , không chừng chừ sợ bị Bà Nội bắt lấy vợ nên sáng hôm sau là Khánh đã dọn đồ chuẩn bị đi Sài Gòn làm ăn buông bán với người Pháp đây là 1 cơ hội lớn để Khánh phát triển hơn , Khánh cũng qua phòng bà nội nũng nịu nói với bà " Nội con đi nghe nội , nội ở nhà ăn uống giữ gìn sức khỏe con đi đợt này hơi lâu nên nội đừng có nhớ con mà sanh bệnh ... con biết nội mong cháu dâu để con đi đợt này về rồi con qua hỏi cưới Ngọc Hương cho nội" Bà nhìn đứa cháu cưng sắp đi xa bà không khỏi nghẹn ngào ôm lấy Khánh "Nội biết rồi lên trên đó nhớ ăn uống nghe con...mần ăn xong về liền với nội"

Sài Gòn 1912 rất khác so với năm 2021 xe hơi không nhiều lắm mà kiểu xe cũng đơn giản thời này Pháp Thuộc nên nói chung là mọi thứ đều do pháp nhúng tay vào từ công ăn việc làm, muốn làm ăn thuận lợi thì hợp tác với người Pháp là dễ ăn nhất chỉ cần chia chia lợi nhuận với họ thì mọi thứ sẽ chu toàn .

Khánh ngày đầu ở Sài Gòn đã bắt đầu tìm những ông bà có tiếng trong giới làm ăn để hợp tác , khi nghe đến tên cậu thì 10 người cũng nể 7 người vì cha cậu có gia thế không thua kém gì ai thêm cậu là người biết làm ăn nên rất nhanh đã làm ăn được với mấy mối ngon lành...hôm đó Khánh đi bàn việc làm ăn với thương gia người Pháp trong quán Bar ông ấy muốn Khánh họp tác với mình nhập vải từ Pháp về Việt Nam sản xuất

" Tôi muốn họp tác với cậu về việc sắp tới tôi sẽ nhập 1 lô hàng vải lớn để về Việt Nam bán lại ..cậu nghĩ thế nào" (chữ in nghiêng là tiếng Pháp )

"Được ..tôi có thể mở một cửa hàng để ông kinh doanh cùng tôi mọi thứ tôi sẽ lấy ba mươi phần trăm còn lại là của ông...ông thấy thế nào?

"Tôi đồng ý bây giờ cậu viết một bảng cam kết làm ăn giữa tôi và cậu tôi sẽ ký cậu 1 bảng tôi 1 bảng ...bonne rencontre ! ( có nghĩa là họp tác vui vẻ đó mọi người )

Sau khi ký kết làm ăn xong thì Khánh và Ông ấy uống rượu ,Khánh ở thời hiện đại cũng biết uống rượu nhưng uống toàn rượu gạo , rượu chuối hột chứ đâu có uống ba cái rượu Tây nên lúc đầu đi làm ăn uống bữa nào là Khánh muốn chết bữa đó riết cũng thành quen nên bây giờ uống rượu cũng không còn đáng sợ " Tôi xin phép về trước để lo công chuyện ...cảm ơn ông" Ông người Pháp kia cũng vui vẻ câu cổ Khánh rồi chào tạm biệt vì ông cũng đã say muốn te đầu rồi, chuẩn bị lên xe về nhà thì Khánh lại bị 1 cánh tay mềm mại nắm lấy

" Cậu Khánh !

Cậu ở lại nghe em hát đi sắp tới giờ em hát rồi cậu ở lại nghe em hát rồi về cũng không muộn" Cô gái này là nữ ca sĩ ở quán Bar Pháp này cô ấy xinh đẹp lại dịu dàng cô ấy thấy Khánh hay thường tới lui vào quán để mần ăn cô cũng để ý đến Khánh vì cậu ấy không giống nhưng gả mà cô gặp , cậu Khánh đẹp trai phong độ lại còn biết cách ăn nói

" Được rồi em vào đi lát tôi sẽ vào ,nay em hát bài gì thế?

Khánh hỏi lại Ngọc Trinh

"Em hát bài Khi Mình Còn Thương" Khánh nghe xong cũng gật đầu rồi kêu cô ấy đi vào trước lát cậu sẽ vào sau .

Nghe nhạc cũng đến tận 1h sáng Khánh bước ra xe về thì Ngọc Trinh cũng ở phía sau cậu đi tới " Cậu Khánh cậu đưa em về được không?

Khánh là người dễ chịu nên cũng đồng ý cho Ngọc Trinh lên xe mình trên đường Cô hỏi cậu rất nhiều câu cậu cũng trả lời hết thảy ...tới nhà Ngọc Trinh căn nhà không quá lớn nhưng đủ cho 1 mình cô sống

" Cảm ơn cậu đã đưa em về...cậu định khi nào lên đây nữa vậy cậu??

" Tôi cũng chưa biết chắc chắn thời gian nhưng khi lên đây tôi sẽ đến quán nghe em hát"

Khánh bỗng nhiên giật bắn người vì Ngọc Trinh ôm lấy mình cô còn hôn lên má của Khánh như một lời từ biệt " Em Thương Cậu Lắm" cô ấy nói thương Khánh nhưng Khánh thì không có cảm giác với cô ấy chỉ là cô ấy hát hay nên Khánh thích nghe thôi

" Em hãy tìm một người đàn ông khác ..tôi không phải là một người để em thương...cảm ơn em vì tình cảm này...tôi về đây" Nghe xong câu nói này của Khánh cô như tan nát biết bao lâu nay để ý cậu mỗi lần cô hát cũng như hát dành riêng cho cậu nghe để bày tỏ nổi lòng của mình , nhưng tất cả chỉ là hư vô
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 9


Mọi việc đã xong bây giờ Khánh không về quê cũng không được nên sáng ngày hôm sau Khánh đã chuẩn bị đồ để quay về Cần Thơ lần này đi có Thằng Kha đi theo nên cũng đỡ phần nào Khánh cho nó lái xe rồi Khánh nằm ngủ còn dặn khi nào mệt thì kêu Khánh dậy đổi người láy, Thằng Kha nghe Khánh nói cũng dạ rồi tiếp tục chạy xe, về được nữa đường thì thằng nhỏ cũng buồn ngủ nó bèn đánh thức Khánh đổi láy với nó " Cậu ơi cậu..con buồn ngủ quá cậu lên lái nghe cậu" Không phải là Thằng nhỏ không biết thân biết phận mà nó biết Cậu 2 của nó rất thương nó với Thằng Tí nhất nên nó mới dám quá phận như vậy , Khánh cũng hay dặn dọ 2 thằng nó là đừng khách sáo với cậu cứ xem cậu như anh của hai đứa Đến Cần Thơ cũng tầm chiều Bà 2 nghe hôm nay con bà về nên cũng nấu đồ ăn thật thịnh soạn cho Khánh ăn , Khánh đi Sài Gòn về mua rất nhiều quà cho cả nhà nào là son phấn cho bốn má với cô Ngân còn mua thuốc bổ cho bà nội tận bên Pháp nhờ công việc làm ăn chung với mấy ông Quan Pháp nên việc có những thứ này rất dễ dàng với Khánh bỏ ra một ít tiền không là vấn đề .

Ngồi ăn cơm chung cùng cả nhà thì bà nội lại nhắc Khánh về việc có vợ đúng là chạy trời không khỏi nắng "Khánh ngày mai quá nhà bà Phạm vạm hỏi con bé Hương đi con , bên đó người ta cũng chịu rồi mình tiến tới luôn chứ chần chờ gì nữa" Khánh nghe xong nuốt không trôi chén cơm " Dạ để tối con nói với cha con rồi mình tính sao nghe nội" Bà lần này không làm khó dễ như lần trước vì bà biết đứa cháu này của bà không bao giờ thất hứa, tối đó Khánh nói chuyện với ông Quang về chuyện cưới vợ lần này ông vô cùng khó xử " Cha không biết làm sao cho đặng đây" Khánh cũng thở dài cậu thì thế nào cũng được nhưng sợ cô gái kia sẽ tổn thương khi lấy một người chồng giống hệt mình tới đó rồi Khánh không biết phải làm sao chắc bà nội sẽ đau tim mà chết mất " Cha có nghe nói vì sao mà bên đó chịu gả Ngọc Hương cho con không" Ông Quang ậm ừ trả lời " Cha nghe nói là con bé đó nó thương thằng nào đi du học Pháp rồi đợi thằng đó về cưới mà lúc con đi Sài Gòn là thằng đó về rồi còn dẫn thêm vợ nữa ...chứ làm gì có vụ chờ đợi cưới hỏi gì...bởi vậy chắc mới gả cho nhà mình...còn cô Ngọc Dung thì bà nội con không ưng" Khánh gật đầu như đã hiểu những gì ông Quang nói thà lấy người không thương chứ lấy bà chằn Ngọc Dung đó chắc về ở được 3 ngày là cô ta leo lên nóc nhà ở luôn quá , Khánh nghĩ tới mà nổi da gà.

" Vậy phải lấy hả cha" Khánh hỏi ông lần nữa như muốn nghe được suy nghĩ của ông "Giờ con qua đó làm quen với con bé đó cho mến tay mến chân đi, cha sẽ giúp đỡ bên đó một số tiền làm ăn nghe nói ông Phạm dạo này bị mất lòng với quan Pháp có lẽ ta sẽ giúp được ông ấy khoảng đó ,rồi cưới về lựa lời nói với con nhỏ"

Khánh nghe lời rồi cũng quyết định ngày mai cùng bà nội qua nhà vạm hỏi Ngọc Hương

" Mình thì không sao rồi cũng có thương yêu gì cưới về chắc làm chị em chứ thương gì nổi , sợ cô ấy tổn thương thì tội thôi , mà tới mức này rồi chỉ còn cách này"

Sáng sớm Khánh đã thức rất sớm chuẩn bị cho tươm tất cậu lái xe chở nội lên chợ huyện mua quà biếu bên nhà Ngọc Hương , Khánh khi bước xuống xe ai cũng trồ mắt ra nhìn vì nét tuấn tú trên mặt kèm theo chiều cao ngất ngưỡng của Khánh mặc dù là con gái nhưng Khánh cao cũng thướt tám tới tám lăm kiểu tóc cũng rất khác những chàng trai ở đây ai nhìn cũng nghĩ Khánh mới đi Pháp về , bỗng đang đi thì có một bé gái chạy lại Khánh bảo " Cậu ơi Cậu đẹp trai quá cậu , con mong chồng con sau này cũng đẹp trai như cậu" Khánh nhìn bé gái rồi cười hiền

" Cậu cảm ơn nghen...sau này chồng con sẽ đẹp trai hơn cậu nữa đó" Bé gái cười cười rồi ôm lấy Khánh trìu mến " Dạ hì hì...con...con đi nghe cậu" Khánh gật đầu rồi nhìn bé gái chạy lại quán nước mát gần đó , Bà nội mua đồ xong cũng quay trở lại xe để đến nhà bà Phạm vừa xuống xe đã thấy ông Phạm Quân cùng với Má mình đứng trước cửa chắc họ đứng chờ hai bà cháu của Khánh , bước xuống xe Khánh dìu bà nội rồi cũng gật đầu cười nhẹ

" Thưa bác , Thưa bà con mới qua" Ngọc Hương cũng chạy ra " Dạ Thưa Bà , Thưa Cậu 2"

Khánh nhìn Ngọc Hương cười mỉm với nàng rồi vội ra xe lấy quà để biếu cho cha má với bà của Ngọc Hương

" Cậu để em xách tiếp" Khánh nhìn cô gái nhỏ nhắn dưới vai mình rồi lắc đầu trả lời

" Không cần đâu..em vào nhà đi tôi xách được"

Nàng nhìn cậu rồi cười lộ ra 2 cái đồng điếu y hệt một năm trước khi Khánh vừa đến đây sống trái tim Khánh bỗng chợt một nhịp nhưng rất nhanh sau đó cũng định thần lại được , Ngọc Hương rất lễ phép trâm trà cho 2 bà rồi đến cha nàng xong còn tinh tế quay sang hỏi Khánh " Cậu uống trà xanh hay cà phê để em pha cho cậu" Khánh nhìn nàng rồi nói " Tôi uống trà được rồi em ngồi đây đi" rồi Khánh chỉ tay xuống ghế bảo nàng ngồi , Ngọc Hương nghe lời cũng ngồi cạnh Khánh trên má nàng còn lộ ra phiếm hồng tay chân cũng rung lẩy bẩy

Thấy Ngọc Hương như vậy Khánh chịu không nổi mà phì cười " Tôi có làm gì em đâu mà em rung dữ vậy" Ngọc Hương càng cúi mặt xuống cười thầm mà không trả lời Khánh , chợt bà nội Khánh lên tiếng

" Thưa bà Phạm với cháu Quân đây thật ra Khánh một tháng qua đi Sài Gòn mần ăn mở thêm thương nghiệp nên không qua đây thăm hỏi hay tìm hiểu với cháu Hương nhiều ...nay nó đã trở về lần này cũng mong bên bà với cháu cho cháu tôi được tìm hiểu cháu Hương nhiều hơn"
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 10


Nghe Bà nội mình nói như vậy Khánh đây cũng không còn biết phải làm thế nào chỉ đành thuận theo "Dạ thưa bác lần trước con có đến đây thăm hỏi bà với Ngọc Hương...con định bụng sẽ qua lại thường xuyên nhưng cháu bận bịu việc mần ăn với Quan Pháp ở Sài Gòn đến nay con mới về" Ông Quân cười hiền từ trả lời " Con không cần khách sáo con với Hương cứ tìm hiểu nhau cho quen thuộc rồi chuyện tiến tới thì cứ để người lớn lo...bác cũng cảm ơn con với cha con đã giúp bác nói với Thống Đốc trên Tỉnh" "Dạ không có gì đâu bác ..chuyện cần làm thôi mà bác" Ông Quân sai giai nhân ra vườn bắt con gà nấu vài món đãi Khánh với bà Trần ông cũng nhường chỗ cho 2 bà nói chuyện hàn thuyên với nhau, ông cùng Khánh ra sân ngồi uống trà tâm sự chuyện mần ăn " Con mời cha ...em mời cậu uống trà" Ngọc Hương rót trà xong cũng lui ra nhà sau mần tiếp con Liễu vì bà cả với cô 2 đã đi chơi ở Tiền Giang rồi chỉ còn Ngọc Hương ở nhà phụ giúp chuyện trong nhà mặc dù cô là con gái hội đồng nhưng chẳng khác gì giai nhân là mấy , Khánh nhìn vậy cũng thấy thương có nàng vì sống trong nhung lụa chỉ để che mắt thiên hạ chứ nàng có khác gì con ở đâu " Con mần ăn ở Sài Gòn thế nào rồi Khánh" ông Quân hỏi Khánh về việc làm ăn của Cậu" Dạ con đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ con mở tiệm vải với thương láy người Pháp ông ấy là Vị Quan có tiếng ở Sài Gòn làm ăn với ông ấy thì sau này chuyện khác cũng có thể dễ dàng hơn"

Ông Quân thấy Khánh biết làm ăn nên ông rất ưng bụng về Khánh nếu Ngọc Hương mà gả cho Khánh chắc hẵng công việc làm ăn của ông cũng có thể càng đi lên thêm Khánh là người biết ăn nói cũng rất hiền từ không phải cậu ấy giàu rồi ra oai ông rất thích những người đàn ông như vậy " Để bác kêu con Hương ra nói chuyện với con ...bác đi ra nhà sau lấy hủ rượu ngâm lên 2 bác cháu mình lai rai" Khánh gật đầu với ông rồi cười hì hìNgọc Hương nghe tiếng cha mình kêu cũng vội vả chạy lên " Dạ cha kêu con" Ông Quân cười với nàng rồi trả lời " Con ngồi đây nói chuyện với cậu Khánh đi 2 đứa cũng cần phải tìm hiểu về nhau một chút có phải tốt hơn không" Ngọc Hương nghe cha kêu vậy cũng không dám chối từ mặc dù trong lòng nàng vẫn còn buồn vì chuyện của cậu Bình , bỗng Khánh lên tiếng

"Em không cần phải thương tôi , tôi biết em có người thương trong lòng em nếu em đến được với người đó thì cứ nói thẳng với cha em còn không thì gả vào nhà tôi em không cần phải sợ tôi tệ bạc với em" Ngọc Hương nghe Khánh nói vậy liền trả lời "Dạ cha má đặt đâu em ngồi đó chuyện của em với cậu Bình cũng là dĩ vãng rồi em có một chút đau buồn nhưng em đã quên rồi cậu" mặc dù miệng nói đã quên nhưng làm sao nàng quên được cơ chứ dù gì cũng từng hẹn ước với nhau là sẽ nên duyên vợ chồng bây giờ cậu ấy đã có vợ nàng cũng sắp có chồng coi như thuận cả đôi đường nhưng vẫn có chút chua xót trong lòng " Nếu được thì tôi xin được cưới em về làm Vợ tôi mặc dù chưa có tình cảm với nhau nhiều nhưng em không cần phải lo lắng tôi sẽ không làm em tổn thương như ở căn nhà làm đối với em" nghe Khánh nói như vậy đôi mắt nàng long lanh ánh nước " Dạ em cảm ơn cậu ..nhưng cậu không chê em sao...em không xinh đẹp cũng không biết ăn nói...em ở đây cũng rất tốt mặc dù chị Dung hay ăn hiếp nhưng chị ấy vẫn là chị của em"

Khánh nhìn cô gái hiền từ này bảo vệ cho gia đình mình mà không khỏi thương cô ấy dù có đau đớn nhưng vẫn yêu quý những người làm mình tổn thương " Em cứ suy nghĩ khi nào em nghĩ thông rồi cứ nói với tôi hàng ngày tôi sẽ đến đón em đi mua đồ rồi dẫn em đi lên huyện chỗ xưởng vải của tôi" Ngọc Hương gật đầu đồng ý rồi cũng lau nước mắt xong nàng dẫn Khánh đi xung quanh vườn hoa của mình trồng , Khánh nghĩ cô gái này thật thú vị mặc dù đã gặp không ít mỹ nhân nhưng Ngọc Hương lại mang vẻ đẹp thuần khiết của một người phụ nữ Việt Nam trong lòng Khánh cũng có một chút bồi hồi với nàng , giai nhân đã làm xong đồ ăn bây giờ đến giờ ăn cơm với gia đình Ngọc Hương , Khánh ngồi cạnh ông Quân để dễ dàng uống rượu với ông kế bên Khánh là Ngọc Hương còn đối diện là 2 bà Trần Phạm đang ngồi cười ha hả với nhau vì kể những chuyện xưa cũ, Khánh nhìn bà nội vui vẻ như vậy trong bụng cũng vui theo ,bà hay nói với Khánh bà cần một đứa cháu dâu hiếu thảo giống Khánh nên khi gặp Ngọc Hương bà đã rất ưng nàng " Bà với nội ăn đi...cơm canh sắp nguội rồi" Khánh cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh , xong rồi Khánh quay sang rót rượu cho ông Quân cùng ông nhâm nhi mà phải công nhận rượu ngâm có khác uống vào có 2-3 ly mà Khánh đã đỏ hết mặt Khánh cũng quay sang gấp đồ ăn cho Ngọc Hương vì thấy nàng ăn như mèo hửi " Em ăn nhiều một chút đi" Ngọc Hương thấy vậy cũng gấp cho Khánh " Cậu cũng ăn nhiều một chút , cậu bây giờ ốm hơn tháng trước rồi" Để ý mới nhớ Khánh lên Sài Gòn một tháng không đem theo cục tạ tối nào cũng đi bàn chuyện mần ăn rồi uống rượu may mà chưa ốm như cây tre, ăn xong thì Khánh cùng bà nội cũng xin phép về vì đã trễ " Thưa Bà , Thưa Bác con về...ngày mai con xin phép sẽ qua đón em Hương đi lên chợ huyện mua một ít đồ rồi cùng con đến tiệm vải của con mốt chút" ông Quân nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 11 : RUNG ĐỘNG


Về nhà Khánh đi tắm xong cũng qua phòng cha mình nói chuyện với ông Quang , Khánh kể đầu đuôi ngày hôm nay cho ông nghe ông chăm chú nghe con mình nói ông rất ưng bụng về cách nói chuyện của Khánh ông cũng không cấm cản chuyện Khánh qua lại với Hương nhưng ông cũng dặn dò Cậu là phải kỹ lưỡng không để có bất trắc vì nếu có chuyện gì thì sẽ không cứu vãn nổi , Khánh nghe lời ông cậu cũng nói sẽ làm mọi thứ thật tru toàn không để xảy ra chuyện .

Khánh quay trở về phòng rồi đem tiền từ trong tủ ra đếm đây là tiền cậu làm ra thêm một hộp gỗ chứa đầy vàng kèm một tấm ngân phiếu của Pháp số tiền trong đó có thể mua 10 căn nhà Kiểu Pháp ở Sài Gòn, Khánh luôn hài lòng với những gì mình làm ra từ khi biết làm ăn thì Khánh không đụng đến tiền của cha mình mọi thứ đều do một tay cậu làm nên!Sáng hôm sau như lời đã hứa Khánh lái xe hơi qua nhà của Ngọc Hương để đón nàng đi lên Huyện mua sắm " Thưa bác con mới qua"

ông Quân đang tưới cây thì gặp Khánh bước vào " Qua rước Hương đi hả con ...nó đang phòng để bác kêu nó ra...Liễu à kêu cô út ra cậu Khánh tới rồi" "Ủa cậu Khánh đi đâu qua đây đây...Tôi đâu có gả cho cậu mà qua đây kiếm tôi" giọng người con gái chua chát kia cứ bên tai Khánh không ai khác chính là Ngọc Dung "Tôi qua đây rước em Hương chứ đâu có rước cô đâu ...

Tôi cũng sẽ cưới em ấy chứ cũng không có cưới cô..từ đầu tôi có nói rồi mà" nghe Khánh nói vậy Dung liền tức giận quay sang nũng nịu với cha mình " Cha..Cha coi cậu ta ăn hiếp con" Ông Quân thấy con gái mình vô phép như vậy liền la mắng "Cậu Khánh nói đúng chứ không sai cậu ấy không có cưới con...Ngọc Hương mới là người cha gả cho cậu ấy" Ngọc Dung nghe cha mình nói vậy thì tức không nói thành lời đang trong cơn tức giận thì Ngọc Hương bước ra Ngọc Dung tìm thấy được cơn trút giận thì liền chạy lại định đánh Ngọc Hương nhưng có Khánh chạy lại trước cô một bước nên cô không kịp động tay với nàng "Hương..mình đi được rồi" Ngọc Hương mở tròn mắt nhìn Khánh rồi cũng gật đầu đồng ý "Xin phép bác con đưa em Hương đi" ông Quân nghe Khánh nói thì liền mỉm cười rồi dặn dò " Hai đứa đi cẩn thận nhớ đưa Hương về sớm nha Khánh" Khánh dạ rồi cũng nắm tay Hương làm cho Ngọc Dung tức muốn trào máu vì màn tình cảm đó Khánh mở cửa xe chở Ngọc Hương bước vào còn sợ nàng đụng đầu nên Khánh lấy tay che đầu cho nàng khiến nàng ngượng ngùng hơn " Em làm gì mà mặt đỏ hết vậy" nghe Khánh hỏi nàng chỉ cười chứ không trả lời " Hôm nay anh định dẫn em đi đâu" nàng kêu Khánh bằng anh tự nhiên có người kêu như vậy làm cho Khánh đỡ không nổi kêu cậu còn ậm ừ trả lời được kêu anh hết biết đường trả lời mà cũng gáng xưng lại cho được " Anh dẫn em lên huyện rồi ghé tiệm vải của anh trên đó" nàng gật đầu rồi nhìn người con trai ngồi kế mình đang tập trung lái xe Khánh đúng thật là đẹp trai mà còn thư sinh nếu so với Bình thì Khánh đẹp trai hơn lại còn biết cách quan tâm cảm xúc của nàng lúc này tim nàng bỗng chốc đập loạn nhịp chẳng lẻ nào nàng đã rung động với Khánh rồi sao Khoảng 30 phút thì cũng tới Chợ Huyện đã lâu rồi Ngọc Hương không được đến đây ở đây lớn rộng hơn chợ trong thôn của nàng rất nhiều còn có rất nhiều cửa hàng trong đó vô số là cửa hàng của người Pháp, Khánh nắm tay nàng dắt vào một tiệm bán nữ trang cậu tỉ mỉ lựa cho nàng một chiếc nhẫn vàng có khắc tinh xảo chiếc lá trên đó nhìn rất đẹp " Em đeo chiếc nhẫn này đi ..nó rất hợp với em"

Ngọc Hương nhìn chiếc nhẫn trên tay mà không khỏi bất ngờ ai đời con trai mà lại lựa được chiếc nhẫn đẹp như vậy đến nàng còn không ngờ được "Cậu mua cho em...sao cậu lại mua món quà đắc như vậy cho em" nghe nàng hỏi Khánh trả lời" Em xứng đáng được nhiều hơn như thế...em chịu khổ đủ rồi ...từ nay về sau em không còn phải như vậy nữa" "Em cảm ơn anh" nàng xúc động cảm ơn Khánh vì đã quan tâm mình những lời nói của Khánh như làm xoa dịu đi vết thương lòng của Hương nàng bắt đầu cảm giác yêu thương người đàn ông trước mặt này tuy cậu ấy không lớn hơn những người đàn ông khác nhưng thân hình và gương mặt khiến người ta nhìn vào liền thấy được vẻ phong độ .

Khi nãy đi cùng Khánh nàng để ý không biết bao nhiêu cặp mắt của tiểu thư khác nhìn vào anh ấy đúng là anh ấy rất đẹp trai ai nhìn vào mà không thích được chứ " Đây là xưởng vải của anh" Khánh chỉ cho Ngọc Hương xem xưởng vải của mình ,nàng nhìn vào mà không khỏi ngạc nhiên xưởng của anh ấy đúng là to có thể coi là to nhất cái huyện này người vô kẻ ra vào xưởng cũng nhiều vô số " Anh đúng là giỏi ...còn trẻ mà anh đã gầy dựng được cơ ngơi như vậy rồi" nàng khen ngợi Khánh là người tài giỏi biết tính toán làm ăn "Em vào lựa đi em thích cái nào thì cứ lấy về may đồ sẵn cho Cha Má với chị của em...vải này không phải vải thường nó được nhập từ Pháp về hồi tháng trước ,anh đi Sài Gòn đã làm ăn được với một thương láy bây giờ nhập về đây bán" nàng lắng nghe Khánh nói về chuyện mần ăn bỗng trong đầu nàng loé lên một câu hỏi " Anh..anh đi Sài Gòn anh đi mần ăn rồi có vô quán Bar không??

Em nghe má nói đàn ông đi Sài Gòn thường hay lui tới chỗ đó" Khánh bật cười lộ ra chiếc răng khểnh " Em cũng biết chuyện đó nữa hả ...thì đi làm ăn thường thì mấy ông hay tới chỗ đó ..anh có tới đó uống rượu rồi ký kết làm ăn xong rồi về ..ở đó nhiều cô xinh đẹp lắm ..nhưng anh thấy họ không đẹp như em" Nàng nghe vậy liền mắc cỡ ngục mặt xuống đất vì Khánh khen mình xinh đẹp .

Hai người lựa vải xong rồi cũng trở ra xe để về nhà Ngọc Hương trên đường về hai người nói chuyện rơm rả rồi cũng cười không ngớt không biết vì sao hai người lại nói chuyện hợp đến vậy mỗi lần cười tươi nàng lộ 2 cái đồng điếu còn Khánh thì lộ chiếc răng khểnh cả 2 nhìn nhau mà bỗng tim đập loạn nhịp có phải đây là cảm giác yêu không ???Đến nhà nàng Khánh nhẹ nhàng mở cửa rồi cũng che tay lên đầu nàng một cách ân cần , ông Quân ở trong nhà nhìn ra mà không khỏi vui sướng vì con gái ông đã tìm được một người chồng mẫu mực lại còn biết quan tâm con gái mình " Thưa bác con mới về" " Dạ thưa cha con mới về" Ông Quân đi tới cười tươi với Khánh " Con có chút quà tặng bác ...trong đây có mấy chai rượu Tây nhập về con gửi biếu bác"" Trời ơi đi chơi mà cũng mua chi tốn kém vậy con"

Khánh liền cười với ông Quân rồi trả lời " Dạ không có nhiêu đâu bác ...còn đây là vải con nhập từ Pháp về con cũng gửi cho 2 bác với Chị Dung" Kêu chị Dung là tự hiểu đi nha mấy em 🙂))Ngọc Hương đứng kế Khánh mà cười thầm vì anh ấy ân cần với nàng rồi cũng biết quan tâm đến gia đình nàng như thế làm nàng càng rung động hơn
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 12


Nhưng Ngọc Hương không hề biết sự quan tâm ấy chỉ là sự thương hại , thương cho người con gái mới lớn đã phải chịu nhiều khổ cực Khánh làm như vậy chỉ vì muốn nàng sẽ cảm nhận được sự quan tâm mà bấy lâu nay nàng thiếu thốn ,ở Khánh chỉ là sự rụng động nhẹ nhàng với Ngọc Hương ,Khánh cũng không nghĩ làm vậy nàng sẽ bị tổn thương dù có yêu Ngọc Hương đi chăng nữa Khánh cũng phải là một người đàn ông không thể nào cùng nàng răng long đầu bạc cũng không thể có cùng nhau những đứa con kháo khỉnh tình cảm này ở thời này không ai có thể chấp nhận được nên Khánh đã quyết tâm là sẽ giúp em ấy thoát khỏi căn nhà đó còn sau này nàng muốn tìm hạnh phúc riêng cho nàng thì Khánh cũng sẽ đồng ý ,tình cảm dành cho nàng Khánh sẽ đem cất vào trong tim dù ở bất cứ nơi đâu Khánh cũng mong nàng sẽ thật vui vẻ hạnh phúc , nhìn người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng sẽ yên lòng ...

Nhưng chạy trời sao khỏi nắng Khánh từ khi nào đã thật sự thương nàng như thương chính bản thân mình mặc dù biết điều đó là sai trái

"Anh về đây...em vào nhà đi nhé...ngày mai anh lại tới đưa em đi đây đó"

"Dạ anh về cẩn thận" Ngọc Hương mỉm cười với Khánh nụ cười này chỉ dành riêng cho người con trai mà nàng sắp lấy làm chồng , nàng nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc nếu được ở cạnh Khánh

Khánh cũng chào ông Quân rồi lặng lẽ ra về trên đường về còn suy nghĩ rất nhiều

"Mình thật sự có cảm giác với em ấy...nhưng mình là con gái làm sao có thể cho em ấy hạnh phúc được...không thể nào mình phải vứt bỏ tình cảm này...trước mắt là cưới em ấy trước" Khánh luôn mang tâm trạng nặng nề về việc yêu hay không yêu Ngọc Hương

Ngày ngày trôi đi Khánh ngày nào cũng đến nhà Ngọc Hương để đón nàng ,dẫn nàng đi khắp nơi từ bến tàu đến xưởng vải thậm chí là dẫn nàng đi thu tiền cho thuê ruộng của tá điền , càng ngày cả 2 càng khắn khít hơn Khánh luôn luôn quan tâm chịu chuộng nàng , nàng cũng lo lắng cho Khánh chăm sóc từng li từng tí cho Khánh , hai nhà cũng bắt đầu tính chuyện cho đôi trẻ nên duyên vợ chồng nhưng trước khi đám cưới thì Khánh phải đi gặp thống đốc ở Sài Gòn vì họ muốn làm ăn với Khánh tiệm vải ở Sài Gòn cũng buôn bán rất thuận lợi và càng ngày lớn mạnh hơn nhưng không ai biết đó là tiệm vải của cậu Trần Quang Khánh con trai thứ của ông Hội Trần Quang giàu có tiếng khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh

" Trước khi đám cưới anh phải đi lên Sài Gòn một chuyến bàn công việc làm ăn ...thống đốc trên đó muốn mở rộng thêm tiệm vải...em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe ...khi nào anh về anh sẽ mua quà cho em"

Khánh dặn dò Ngọc Hương trước khi đi xa chắc bàn công việc cũng mất cả tháng trời mới về lại Cần Thơ được nên Khánh cũng kĩ lưỡng dặn nàng phải biết chăm sóc bản thân mình khi cậu đi vắng

Ngọc Hương nắm lấy tay Khánh xoa xoa rồi nói

" Hay mình làm đám hỏi trước rồi anh hẵng đi...em muốn đi cùng anh lên đó tiện thể chăm sóc nấu cơm nước cho anh...đàn ông con trai ra đường làm ăn nguyên ngày không ai lo...em sợ anh lại bệnh"

Khánh gật gù hiểu ý của Ngọc Hương trong lòng Khánh có chút bồi hồi kèm theo niềm vui bỗng lúc này Khánh quên đi chuyện mình là con gái mà muốn đường đường chính chính yêu nàng " Để anh về nói với cha...nếu em muốn anh sẽ đem đồ qua hỏi cưới em..." trước sau gì cũng cưới nên nàng muốn thì Khánh sẽ qua hỏi cưới nàng ông hội đồng cũng nghe con mình tâm sự trong thời gian gần gũi với Ngọc Hương cậu đã biết yêu thương em ấy mặc dù nhiều lần chối bỏ cảm xúc nhưng mỗi lần nhìn em ấy chăm sóc cho mình trái tim Khánh lại vô cùng ấm áp, mặc kệ em ấy sẽ ghê tởm mình Khánh vẫn sẽ yêu thương nàng dù cho nàng có rời khỏi Khánh vẫn sẽ bảo vệ

" Cha cho con xin một chuyện" Khánh xin ông Quang việc sẽ làm đám hỏi với Ngọc Hương

"Con nói đi cha nghe" Ông kêu con mình ngồi xuống ghế

" Con định xin cha cho con làm đám hỏi với em Hương trước khi con đi Sài Gòn...em ấy muốn đi theo con để tiện bề chăm sóc cho con...dù gì con cũng đã thương em ấy nên con xin cha cho con được cưới em ấy"

Ông Quang nghe con mình nói rồi cũng im lặng một lúc ông thở dài mệt mỏi vì ông rất thương Khánh thương cho số phận đáng thương của Khánh ông đường đường làm cha mà không thể cho con mình sống thật với bản thân nên Khánh muốn gì làm gì ông cũng đều ủng hộ " Được rồi ...ngày mai cha qua bên đó nói chuyện rồi coi ngày làm đám hỏi...nhưng việc kia con phải lựa lợi nói với con bé đừng để nó kích động rồi xảy ra những chuyện không đáng có"

Sáng sớm ông Quang đã chuẩn bị một chút quà rồi cùng má mình sang nhà Ngọc Hương để xin hỏi cưới Ngọc Hương cho con trai mình ông biết đây là chuyện trái với luân thường đạo lý nhưng ông biết làm sao khi con ông đã chịu quá nhiều bất hạnh nên ông cũng không cấm cản mà muốn cho con mình được vui vẻ hạnh phúc là ông mãn nguyện

" Hôm nay tôi với má tôi qua đây để thưa chuyện với anh chị ...cho con trai tôi được cưới con gái út anh chị .. hai cháu cũng đã tìm hiểu và đã đồng ý nên duyên vợ chồng ...nếu anh không ngại thì cho hai cháu làm đám hỏi trước khi con trai tôi đi Sài Gòn"

Ngọc Dung nghe ông Quang hỏi cưới Ngọc Hương thì mặt đỏ như con tôm vì tức , tại sao con nhỏ đó luôn được mọi thứ tốt đẹp còn cô thì không điều này càng làm cô ghét Ngọc Hương hơn " Má...nó được làm dâu nhà hội đồng kìa má" Bà cả nghe con gái mình nói như vậy thì cũng im lặng vì trước giờ bà cũng không ghét bỏ Ngọc Hương nhưng bà cũng không thương yêu gì nàng mọi việc trong nhà thì bà đều để nàng làm hết nhưng Ngọc Hương cũng không than vãn...may mắn là từ khi Khánh và nàng yêu nhau thì Ngọc Hương không đụng đến chuyện nhà nữa vì ngày nào nàng cũng theo Khánh

Ông Quân nghe ông Quang nói vậy thì không khỏi vui mừng

" Nếu 2 đứa nhỏ đã thương nhau thì tôi cũng không cấm cản ...con gái tôi được lấy một người như cậu Khánh đây là phước của nó"

" Vậy thì ngày mốt cũng là ngày đẹp vậy xin anh cho 2 đứa nó làm đám hỏi trước ...như một lời đính ước ...sẵn tiện tôi xin anh cho cháu Hương được đi cùng con trai tôi lên Sài Gòn đợt này ...2 cháu vẫn sẽ ở riêng với nhau không làm gì quá phận nên anh cũng đừng lo lắng" mặc dù biết xin cho Ngọc Hương đi như vậy thì có hơi quá nhưng vì ông Quân cũng tin tưởng Khánh 2 đứa trong thời gian qua cũng gần gũi với nhau mà chưa hề phát sinh ra điều gì nên ông Quân ậm ừ một lúc rồi cũng đồng ý

" Nếu anh nói vậy thì tôi cũng đồng ý...Con Hương cũng lâu rồi không được đi đâu đó sẵn đây nếu anh nói vậy thì tôi cho nó đi chơi rồi học hỏi thêm"
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 13 : ĐÁM HỎI


Sau khi nghe Khánh nói hôm nay đã hỏi cưới được Ngọc Hương thì Bà hai cũng tức tốc đi mua vàng rồi chuẩn bị sính lễ ngày mốt sang nhà bên đó làm đám hỏi cho con mình , lúc đầu bà hai cũng hơi ngỡ ngàng khi Khánh nói thương Ngọc Hương nhưng cũng vì muốn con hạnh phúc là bà đã vui thêm có thể che giấu được thân phận của Khánh nên bà cũng đồng ý , bà biết như vậy là làm khổ con gái nhà người ta nhưng bà hứa trong thâm tâm sẽ yêu thương Ngọc Hương như con ruột để nàng không phải tổn thương khi biết con bà là con gái Trước ngày đám hỏi Khánh tấc bật giải quyết sổ sách cho xong rồi đi xem hàng hoá đã hoàn tất chưa, mọi thứ được Khánh giải quyết gọn lẹ trong vòng một ngày để ngày mai có thể thong thả mà đi hỏi vợ , tối hôm đó khi về phòng Khánh đã đi thay ra thử cái áo dài màu vàng mà Khánh cùng với Ngọc Hương đã lựa may tháng trước đúng là vải tốt nên khi mặc lên rất đẹp nhưng khi nhìn đến bầu ngực thì ánh mắt Khánh lại loé lên một chút tự ti Khánh trầm ngâm không biết thời gian sau này sẽ như thế nào nếu nàng phát hiện ra Khánh là một người con gái chắc nàng sẽ xĩu mất nhưng tới bước này rồi không thể quay đầu lại được nữa mọi thứ cứ để thuận theo "Nếu em biết tôi là con gái ...em sẽ yêu tôi nữa không ..hay em sẽ rời xa tôi...em sẽ ghét tôi đến suốt cuộc đời" trong vô thức giọt nước mắt Khánh đã rơi xuống gạch nhà chưa bao giờ Khánh lại lo lắng như vậy nhưng biết làm sao ông trời đã đưa Ngọc Hương đến với Khánh thì dù cho có ra sao thì Khánh vẫn sẽ chăm sóc cho nàng Hôm nay là ngày đám hỏi của Cậu 2 nhà ông hội đồng Trần mọi người bu đông trên đường để xem không biết đám hỏi nhà ai mà lớn vô cùng " Bà coi kìa không biết đám nhà ai mà lớn ghê chú rể đẹp trai hết sức vậy đó đa" người phụ nữ phía sau liền chen ngang " Đám hỏi cậu 2 con ông hội đồng Trần chứ ai tui nghe đồn đâu là hỏi cưới con gái út ông Phạm bên làng Thuận Hưng đó ...cậu 2 đẹp trai lại còn giỏi ai mà gả được là phước 3 đời" Đến nhà Ngọc Hương thì liền lấy Vợ Chồng ông Phạm liền niềm nở tiếp đón Khánh cũng bưng trầu rượu rồi nối tiếp dòng người vào nhà ...Khánh bắt đầu thấp nhang cho ông bà bên nhà Ngọc Hương Người trưởng tộc trình lễ vật gửi họ nhà gái bao gồm có : 2 chiếc nhẫn cưới được đính hột xoàn, 5 vòng kiềng, 1 đôi bông tai , 2 tấm lắc 10 cây vàng, 1 sợi dây chuyền 5 cây, 1 bộ trang sức riêng cho cô dâu là 20 cây, và 1 triệu Đông Dương tiền lộc tài, mẹ chồng tặng riêng cho con Dâu 20 cây vàng làm của hồi môn , Sính lễ gồm :

Mâm rượu, trà và thuốc lá ...

Mâm bánh ăn hỏi. ...

Mâm hoa quả ...

Mâm mứt sen, trà ...

Mâm xôi gấc. ...

Mâm heo quayNgọc Hương được bà cả dắt ra bên ngoài miệng bà nở lên một nụ cười hiền rồi nói với nàng " Má không phải là má ruột của con...nhưng dù sao cũng cùng nhau sống gần 20 năm trong căn nhà này hôm nay má chúc con gái của má trăm năm hạnh phúc" Ngọc Hương xúc động ôm lấy bà cả mặc dù bà không thương cũng không ghét bỏ nàng tuy hay để nàng làm việc nhà nhưng bà cũng không cằn nhằn chỉ có mỗi Ngọc Dung là không ưa nàng mà thôi " Con cảm ơn Má" Ngọc Hương ôm lấy má của mình rồi được bà đặt tay nàng lên tay Khánh " Má mong con sẽ chăm sóc tốt cho Ngọc Hương" Khánh cười với bà rồi gật đầu trả lời " Dạ con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt ..má cứ yên tâm" mặc dù biết người phụ nữ trước mặt này là mẹ kế của nàng nhưng Khánh vẫn tỏ ra lễ phép và hiếu thảo với bà vì bà ấy cũng chưa làm gì đến Ngọc Hương thương hay ghét cũng không quan trọng nữa miễn sao em ấy không bị tổn thương hay bị dày vò thể xác là được Bà 2 đeo vàng vòng cho con Dâu rồi cũng không ngần ngại mà ôm lấy nàng mà nói " Má sẽ yêu thương con như con ruột của má" Ngọc Hương cũng ôm lấy bà 2 " Con cảm ơn má ...con sẽ làm tròn bổn phận một người con dâu...."

" Em đẹp quá" Khánh nhìn Ngọc Hương xinh đẹp một cách tự nhiên trước mặt mình nước da nàng trắng môi hồng mũi cao chỉ bao nhiêu đó cũng đã làm Khánh ngơ ngẩn nhưng mà đang đám hỏi thì Khánh cũng không manh động được chỉ cười tươi với nàng làm lộ ra chiếc răng khểnh làm Ngọc Hương càng thêm si mê mỗi lần Khánh cười tươi là như trái tim nàng muốn rớt ra ngoài vì nụ cười ấy , người này đúng là biết cách làm nàng mê muội mà chẳng trách mới có 2 tháng mà nàng đã chết trong biển tình của Khánh rồi " Dẻo miệng quá" Ngọc Hương thì thầm vô tai của Khánh rồi cười hiền .

Cả 2 cùng nhau trao nhẫn rồi kính rượu cha mẹ 2 bên Làm lễ xong thì khách khứa cũng đã đông đủ ai nấy cũng ngưỡng mộ vì Khánh với Ngọc Hương quá đẹp đôi cả 2 như trai tài gái sắc đi bên cạnh nhau mặc dù Khánh cao như cây tre nhưng Ngọc Hương cũng cao không kém Khánh là bao nàng đứng cũng tới lổ tai của Khánh , Ngọc Dung ở trong phòng từ lúc trao nhẫn xong cô tức tối vì nhìn thấy Ngọc Hương được bên nhà chồng yêu thương từ đầu nếu không gây gỗ với Khánh thì chắc chắn người đứng nắm tay Khánh là cô chứ không phải con nhỏ đáng ghét kia " Em ngồi ở đây ăn với má nghe....anh đi tiếp khách...sẵn nói chuyện với mấy ông Quan Pháp một chút ...chụt chụt" Khánh dặn nàng là ngồi ăn với 2 má để Khánh đi tiếp khách bên vợ thừa cơ hội sơ hở còn hôn lên má của Ngọc Hương 2 cái rồi chạy đi mất hút nàng ở đây ngượng ngùng tới đỏ mặt cũng may là chưa ai thấy chứ không chắc nàng trốn luôn quá " Giới thiệu với mấy ông đây là con rể của tôi...Khánh lại đây cha biểu" Ông Quân kêu Khánh lại giới thiệu với bạn bè thân hữu của ông rồi cũng chớp thời cơ mà khoe với họ ông có con rể quý tài giỏi lại khôi ngô " Ông Quân đúng là có có phúc được cậu 2 làm con rể... cậu 2 tuy còn trẻ mà giỏi không kém gì những bô lão ở đây" Khánh nghe họ khen như vậy thì không khỏi tự hào rồi cũng mời mỗi người một ly xong cũng chạy qua bàn khác tiếp rượu , uống được một lúc lâu thì Khánh đã quá say khách khứa cũng đã về chỉ còn vài người bạn của ông Quân nhưng cũng sắp gãy càng hết rồi Khánh trụ được tới giờ này cũng nhờ Ngọc Hương mỗi lần Khánh chạy tiếp rượu thì nàng sẽ len lén đúc cho Khánh ăn vì sợ chồng nàng sẽ đau bao tử thấy khách khứa đã về nên Ngọc Hương cũng đi lại chỗ Khánh đang ngồi rồi nói " Dạ mấy chú cho con mượn chồng con một chút" được sự đồng ý nàng kéo Khánh ra một góc rồi sờ lên cái mặt đỏ như tôm của Khánh " Anh uống nhiều lắm hả ...để em pha nước chanh cho uống he ...mặt đỏ quá trời rồi nè , anh xin nghỉ đi mai mình còn đi Sài Gòn nữa" Khánh ôm lấy Ngọc Hương rồi trả lời " Anh nhớ anh uống có một chút mà ta...sao xỉn ghê haha" Khánh vừa nói mà vừa cười chọc ghẹo nàng" Em pha cho ly nước chanh uống rồi đi về bên nhà sắp xếp đồ mai đi sớm ...mốt còn đám cưới mình nữa mà" "Anh biết rồi...cảm ơn em" Khánh buông nàng ra rồi cũng lại bàn xin phép được nghỉ sớm vì mai còn phải đi Sài Gòn có công việc " Dạ con hứa với mấy chú là tới đám cưới con sẽ nhậu tới bến với mấy chú" Khánh vừa ôm vừa câu cổ mấy ông chú rồi cười tươi với họ " Được thằng này có khí phách đó...bây nghỉ đi mấy chú cũng về đây" Họ cũng vui vẻ ra về Khánh ngồi ở phòng khách rót trà uống cho ấm bụng thì đang nhâm nhi tách trà nóng thì đâu ra Ngọc Dung từ xa đi tới ghé sát cổ Khánh mà nói một câu vô liêm sỉ " Cậu có thể cưới thêm em làm mợ 3 mà" ui là trời Khánh giật bắn người rồi né tránh " Chị Dung chị nói vậy nghe không có được ...tui là em vợ của chị...chị nên lựa lời nói năn cho đàng hoàng" Ngọc Hương đi từ bên trong ra còn cầm ly nước chanh trên tay " Ủa chị với chồng em nói gì vậy" Ngọc Hương từ bên trong đã nghe 2 người lời qua tiếng lại nhưng không nghe rõ là họ nói gì " Không có gì...mày tránh ra" Ngọc Dung thấy Ngọc Hương bước ra thì chướng mắt mà bỏ đi " Em ở đâu mà lâu vậy...suýt chút là anh bị cọp ăn rồi"

Khánh cười rồi nói với nàng nhưng Ngọc Hương đâu hiểu ý của Khánh đâu " Anh nói gì dạ...em không hiểu"

Khánh lắc đầu rồi kéo nàng ngồi kế mình tay cũng lấy ly nước chanh từ tay nàng mà thưởng thức " Uii khỏe ghê uống vô một miếng như tan ra được một chục ly rượu...mà em đã chuẩn bị đồ hết chưa" Khánh hỏi nàng về việc chuẩn bị đồ để ngày mai lên Sài Gòn

" Em xếp đồ từ tối hôm qua rồi...anh đã chuẩn bị xong hết chưa" " Bên đó chuẩn bị hết rồi ...lát anh về gom sổ sách vô vali nữa là xong...mai anh sẽ qua đón em...có thằng Kha với thằng Tí nữa mà nó lái xe riêng ..anh muốn 2 đứa mình đi riêng"

—————————————VƠTE CHO TÁC GIẢ CÓ ĐỘNG LỰC ĐI MỌI NGƯỜI ƠII
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 14


Uống xong ly nước chanh thì trời cũng đã sụp tối Khánh vẫn còn tỉnh nên cũng lái xe về , nàng cũng đưa khánh ra xe rồi còn ôm lấy người thương một cái " Em thương cục vàng quá à...mai qua sớm rước em nhé" Weooo Khánh mở tròn mắt nhìn nàng không ngờ nhìn Ngọc Hương hiền thục như vậy mà vẫn có thể ngọt như mật mặc dù nói xong thì má nàng phủ phiếm hồng tay cầm vào cái áo bà ba mà bấu chặt " Anh nhớ rồi ...anh cũng thương em...vợ anh coi ngủ sớm để sáng đi nha" Khánh ôm nàng thay như lời tạm biệt rồi bước lên xe trở về nhà hội đồng Về đến nhà sau khi tắm rửa thì Khánh ngồi vào bàn làm việc gom sổ sách cho vào cặp táp rồi xếp vô vali sẵn tiện xếp một ít trà Phổ Nhĩ thượng hạng của mình mới sản xuất lên biếu tặng các thương láy sẵn cũng định bụng phát triển thêm về kinh doanh loại trà này, mọi thứ đã được sắp xếp xong Khánh nhìn lên chiếc nhẫn trên tay thì miệng mỉm cười rồi nhớ tới cô vợ nhỏ của mình , em ấy yêu Khánh nhiều như thế mà Khánh lại không thể làm cho em ấy hạnh phúc, bây giờ con đang lừa gạt em ấy nữa " Anh xin lỗi...Ngọc Hương" Trời vừa mới sáng thì Khánh đã chuẩn bị tươm tất đồ lên xe trước khi đi còn ghé qua phòng bà nội để chào tạm biệt bà " Nội ơi!

Con vô nha nội" Bà nội đang ngồi uống trà trên bàn trong phòng thì nghe tiếng cháu cưng bà liền nở một nụ cười tươi rói "Vô đi con" Khánh liền vội chạy lại ôm lại bà rồi hôn lên má bà một cái " Con đi nghe nội ...con về sẽ mua đồ bổ cho nội, con nhập từ bên Pháp về nên rất tốt cho sức khỏe" bà nghe cháu cưng nói vậy thì lòng cảm thấy vui vẻ " Đi mần ăn thì lo đi đi ...mua cho nội chi...nội già rồi không sống được bao lâu nữa ăn chi đồ tốt" Khánh nghe vậy thì liền lắc đầu nguầy nguậy " Con không chịu đâu nội phải sống với con quài luôn" Khánh nũng nịu ôm bà nội , liền khiến bà chịu không nổi mà ôm lấy mặt Khánh hôn một cái rồi nói " Rồi đi đi con để trễ rồi...con đi nhớ giữ kẻ với con Hương nghe ...hai đứa chưa cưới đó" Khánh nghe nội dặn dò mình về việc vợ chồng với Ngọc Hương thì liền cười hè hè " Không có đâu nội ...Hương đi theo chăm sóc con chứ không có chuyện đó đâu...nội đừng có lo...con đi nghe nội" Khánh thưa nội rồi cũng vội vàng lên đường qua nhà Ngọc Hương đón nàng Khánh đậu xe trước cửa rào nhà nàng rồi mở cửa xe đi vào xách đồ tiếp nàng vừa đi vào đã gặp ông Quân " Thưa cha con mới qua" Ông Quân gặp cậu rể quý liền cười khà khà với Khánh " Mới qua hả con...hôm qua cha say quá...không hay con về khi nào luôn, nhìn con vậy mà uống rượu cũng khá đó" Khánh cũng cười hề hề lại với cha vợ " Dạ con uống cũng nhiều may mà có vợ con đúc cho con ăn ...chứ không chắc con bại sớm rồi cha" Ông Quân cũng vội nhớ đến chuyện hôm nay Khánh và Ngọc Hương sẽ đi Sài Gòn nên ông vội vàng sai người vào nhà " Vô kêu cô út ra đi...Dượng út tới rồi" con nhỏ gia đinh nghe vậy liền chạy vào phòng gọi Ngọc Hương , Ngọc Hương đã chuẩn bị xong hết chỉ chờ chồng của nàng qua đón mà thôi " Cô út ơi!

Ông kêu cô út ra ...dượng út đã đến rồi" Ngọc Hương nghe Khánh đã đến thì liền vội vàng nhờ người hầu phụ mình xách đồ ra ngoài Khánh đang ngồi ở bàn uống trà cùng Ông Quân thì liền thấy Ngọc Hương đi ra , Khánh cũng lại xách đồ tiếp nàng rồi quay sang xin phép ông Quân được đưa nàng đi " Thưa cha con đi , con sẽ chăm sóc tốt cho Ngọc Hương cha cứ yên tâm...con cũng sẽ không làm gì quá phận với em ấy đâu" Ông gật đầu hài lòng vì chàng rể này rất biết cách ăn nói còn thêm rất ý tứ trong chuyện trai gái, còn chăm sóc con gái ông chu đáo nên ông không sợ Khánh sẽ làm chuyện người đời hay nói là " Ăn Cơm Trước Kẻng" " Cha ở nhà giữ gìn sức khỏe nha cha...thưa cha con đi" Ngọc Hương ôm lấy ông Quân rồi nhẹ nhàng dặn dò cha mình ở nhà giữ gìn sức khỏe vì nàng biết cha rất khó trong việc ăn uống đồ ăn thức uống của ông đều là một tay Ngọc Hương làm đứa con gái này của ông rất hiếu thảo lại còn lễ phép Khánh xách đồ cho Ngọc Hương rồi cùng nàng lên xe để đi Sài Gòn Khánh sắp xếp đồ của mình và nàng ở cốp , sợ Ngọc Hương mệt nên Khánh có ý kêu Ngọc Hương ngồi phía sau cho rộng rãi nhưng nàng không chịu một mực đòi ngồi ghế trước với Khánh " Em xuống ghế dưới ngồi đi...mệt rồi nằm ngủ một lát ...từ đây lên Sài Gòn xa lắm em ngồi ở phía trước sẽ rất mệt đó" " Hong chịu...em muốn ngồi kế anh hà...cho em ngồi kế anh đi mà nha...em hứa sẽ không quậy đâu" Nàng nũng nịu nắm lấy tay Khánh rồi quăng qua quăng lại làm Khánh không nhịn được mà cười tươi rồi nhéo lỗ mũi nàng một cái " Anh có sợ em quậy anh đâu...anh sợ em mệt thôi mà...cứ như con nít vậy đó đa" " Con nít mà người ta có chồng" nàng chu môi ra giận dỗi Khanh vì dám nói nàng là con nít, Khánh thấy nàng dễ cưng như vậy liền không kìm lòng được mà trườn qua kế nàng hôn lên đôi môi đỏ có tha chút son mềm mại của nàng , Ngọc Hương liền đỏ mặt rồi đánh vào vai của Khánh rồi phồng má ra như hai cái bánh bao chiều " Khi nào em mệt thì ra sau nằm nha đừng cố chịu đó" Ngọc Hương nghe Khánh dặn vậy cũng dạ rồi hai người cùng nhau trò chuyện suốt một quảng đường dài nàng cứ như con chim sáo không ngừng hót ,Khánh cũng không ngờ Ngọc Hương lại hài hước không thể chịu nổi thuở mới quen biết nàng rất trầm tính lại còn ít nói cứ như hoa trinh nữ đụng vào là rụt rè nhưng giờ đây khi được ở cạnh người mình yêu thì liền thay đổi hoàn toàn nàng nói câu nào ra thì đều làm Khánh cười ha hả câu đó , nhưng đường lên Sài Gòn xa xôi nên người lâu ngày không đi xa như Ngọc Hương cũng không chịu nổi nàng ngủ gục trên vai Khánh , Khánh đang lái xe thấy như thế rồi cũng vội ngừng lại ôm em ấy ra sau nằm sợ em ấy lạnh còn lấy áo khoác của mình đắp cho em ấy Tới Sài Gòn cũng đã gần chiều thằng Kha với thằng Tí cũng tới một lượt Khánh đưa chìa khoá cho nó mở cổng rồi xách đồ còn Khánh thì nhẹ nhàng bế đứa con nít to xác Ngọc Hương vì chưa cưới nên Khánh với Ngọc Hương ở phòng riêng mặc dù trong bụng biết Khánh cũng là con gái có làm gì được nàng đâu nhưng mà cũng phải theo nề nếp một chút Khánh sau khi đem Ngọc Hương đặt lên giường rồi cũng đi lấy vali đồ của nàng đem vào phòng còn không đợi nàng nhờ thì Khánh cũng tự đem đồ của nàng ra xếp vào tủ mọi thứ đều được Khánh làm tất tần tật cho nàng, có thể xem Ngọc Hương là người con gái hạnh phúc nhất ngay lúc này .

Sau khi xếp đồ cho nàng xong thì Khánh cũng trở về phòng của mình nằm lên chiếc giường mà cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan biết trong vô thức Khánh không biết mình đã ngủ từ bao giờ nhưng khi tỉnh dậy thì trời đã tối như mực trên chiếc giường của Khánh còn có một người con gái đang đè mặt Khánh ra mà hôn " Chồng em thức dậy đi...ăn cơm nè ...em nấu xong rồi" Khánh nhăn nhó rồi ôm lấy eo Ngọc Hương mà nhõng nhẽo với nàng " Anh ôm em một lát rồi mình ăn sau...muốn ôm em" " Lát em cho ôm bây giờ xuống nhà ăn cơm với em...đi từ sáng tới giờ trong bụng anh chưa có hột cơm nào đó không ăn đau bao tử..em xót" Nàng nói như vậy thì Khánh còn biết trả lời như thế nào nữa mà chỉ đành ngậm ngùi buông Ngọc Hương ra " Được rồi...bây giờ đi ăn nè...em xuống nhà trước đi...anh vào nhà vệ sinh rửa mặt" Ngọc Hương dạ rồi đi xuống lầu dọn cơm cho Khánh " Em nấu món gì mà thơm vậy" Khánh ở phía sau ôm lấy Ngọc Hương dựa lên cằm nàng mà hỏi " Em nấu canh chua...với cá kho tộ...hai món này ở nhà em hay nấu cho cha ăn...cha ưng lắm..anh nếm thử coi em nấu vậy được chưa" Khánh nghe nàng kêu mình nếm thử thì không ngần ngại mà thưởng thức , Ngọc Hương vừa đẹp người đẹp nết mà còn nấu ăn ngon nữa tuy là lần đầu ăn đồ ăn nàng nấu nhưng Ngọc Hương nấu ngon không kém Bà Hai ở nhà " Ngon quá ...vợ anh nấu ngon như vậy chắc một tháng ở đây anh thành heo quá"
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 15


Đêm đầu tiên ở Sài Gòn lúc chưa quen biết Ngọc Hương mỗi khi lên nơi phồn hoa đô thị này Khánh thường tới quán Bar Pháp để nghe nhạc những bản nhạc du dương nghe thật sự dễ chịu ,Khánh cũng muốn được đưa Ngọc Hương đi chơi nhưng sợ nàng mệt nên vì vậy để nàng nghỉ ngơi lúc nãy ăn cơm xong Khánh cũng phụ nàng rửa chén cho dù nàng một mực không chịu " Anh đi ra đi...em rửa xong pha trà cho anh uống...đàn ông con trai gì mà rửa chén" Khánh nghe vậy thì phồng má ra nói " Anh phụ vợ anh thì mắc mớ gì...ở đây có anh với em anh phụ em có sao đâu" Khánh không phải là người không biết phép tắt nhưng chỉ có hai người nên Khánh không muốn Ngọc Hương phải làm một mình Khánh muốn được cùng nàng sang sẻ mọi khó khăn từ nhỏ cho đến lớn "Anh ôm một cái rồi mình đi ngủ" Khánh đòi ôm Ngọc Hương trước khi ai về phòng người nấy chưa là vợ chồng sao mà Khánh dám ngủ chung thêm việc sợ phát sinh ra vài thứ lỡ nàng phát hiện Khánh là con gái chắc chỉ có nước khóc tiếng Pháp mà thôi " Hay là mình ngủ chung đi...anh đã hứa là không làm gì em mà đúng không" Ngọc Hương e thẹn nói với Khánh nàng muốn ngủ chung với Khánh vì nàng tin tưởng vào người này, người luôn ân cần dịu dàng với nàng khi nhìn vào đôi mắt của Khánh chẳng thấy gì ngoài sự chân thành đem hết lòng mình yêu một người chứ chẳng có chuyện ham muốn dục vọng gì ở đây cả " Anh có hứa...nhưng anh vẫn sợ làm vậy em sẽ ngại...nhưng nếu em đồng ý anh hứa chắc chắn anh chỉ ôm em ngủ" Khánh cũng nói ra nổi lòng của mình cũng muốn ngủ với nàng nhưng sợ nàng ngại rồi chửi mình là đồ vô liêm sỉ thì sao Nhưng bây giờ Ngọc Hương còn tỏ ý muốn ngủ chung thì làm sao mà từ chối được đây nên Khánh cũng đành thuận theo ý trời vậy " Anh ẵm em lên phòng nháaaaaa" Khánh thích thú bồng nàng lên rồi cười gian xảo mặc dù như vậy vẫn không làm Ngọc Hương lo sợ mà còn ôm lấy cổ của Khánh để khỏi té " Em nằm đây đi..anh đi qua phòng lấy đồ cho em mặc ngủ" Khánh đặt nàng lên giường rồi đi qua phòng Ngọc Hương lấy đồ bà ba tay ngắn cho nàng , Ngọc Hương nằm trên chiếc giường to lớn rồi nhìn xung quanh phòng Khánh công nhận chồng nàng có mắt tinh xảo quá không ngờ lại có thể trang trí căn nhà ở giữa lòng thành phố theo phong cách Pháp- Việt vừa hiện đại theo cách Châu Âu nhưng cũng lại rất mộc mạc đơn giản sự kết hợp vô cùng tuyệt vời " Anh mua căn nhà này khi nào" Ngọc Hương sau khi thay đồ xong cùng Khánh lên giường nàng đặt tay lên ngực Khánh rồi nhỏ giọng hỏi " Anh mua trước khi cưới em...anh còn định làm đơn giản như nơi để nghỉ ngơi khi lên đây thôi...mà khi thương em rồi nên anh suy nghĩ lại" Khánh muốn dùng hết sự yêu thương cho nàng tất cả của Khánh thì cũng sẽ là của Ngọc Hương , Ngọc Hương nghe Khánh nói vậy thì càng say đắm hơn nữa không ngần ngại mà ngước lên ngắm nhìn gương mặt của người nàng yêu mà hôn lên đôi môi mềm của Khánh , Khánh cũng nhịp nhàng đáp trả cả hai kết hợp đồng đều nụ hôn thuở đầu còn nhẹ nhàng nhưng càng ngày càng mãnh liệt tới nổi Ngọc Hương không chịu nổi mà rên khẽ " Ưm.."

Sao khi trao nhau nụ hôn nồng cháy thì cả 2 ôm nhau ngủ một giấc đến sángSáng sớm thức dậy mở mắt ra đều đầu tiên Khánh thấy là áo sơ mi quần tây của mình đã được treo sẵn ở tủ, đôi giày da cũng đã được đánh bóng một cách không tì vết xoay đi xoay lại thì chẳng thấy vợ đâu chỉ thấy mình nằm ở đây một mình , Khánh cũng lặng lẽ rời giường rồi đi tắm thay đồ, trước khi xuống nhà còn lại kính chỉnh lại tóc rồi xịt một chút dầu thơm thấy mình đã chỉnh chu rồi thì còn cười tươi một cái rồi nói " Đẹp trai như vậy Ngọc Hương không mê cũng uổn haha" tự tin như vậy là tốt đó Cậu 2 " Sau em không ngủ thêm mà thức sớm chuẩn bị cho anh vậy...thức dậy không thấy em buồn quá trời luôn" Khánh bước xuống nhà liền thấy Ngọc Hương đang làm đồ ăn sáng vì tối qua nàng hỏi Khánh thì biết sáng nay Khánh sẽ đi gặp thống đốc nên nàng dậy sớm làm đồ ăn cho Khánh " Em nấu ít món ăn sáng cho anh ăn lấy sức...lát anh phải đi công việc mà" Khánh cười với nàng rồi nắm tay nàng lại ghế cùng ăn với mình " Hôm nay anh đi gặp thống đốc...anh bàn bạc với ông ấy sản xuất trà...anh muốn mở thêm cửa hàng trà vì loại này khá là ngon chắc sẽ làm nên chuyện...à em đừng đợi cơm anh chắc đến tối anh mới về"

Ngọc Hương đang gấp đồ ăn cho Khánh thì cũng dừng đũa " Sao anh đi đến tối lận bộ anh còn đi đâu nữa hả??"

Ngọc Hương hơi nhăn nhó hỏi Khánh vì nàng không muốn ở nhà một mình quá lâu từ khi có Khánh thì nàng không còn ở một mình nữa ngày nào cũng có Khánh ở bên cạnh nay lại nói đi đến tận tối mới về " Anh đi gặp mấy quan Pháp để ký tiếp hợp đồng làm ăn với họ...nơi họ ưa đến để làm ăn là quán Bar Pháp ...họ tới đó uống rượu rồi cùng nhau nói chuyện...anh hứa sẽ về sớm nhất có thể với em...đừng giận...ở nhà em có thể đọc sách, nghe nhạc ở phòng khách có máy hát đĩa than,còn chán quá em có thể đi ra ngoài mua đồ tiền anh để sẵn cho em rồi" Khánh sợ nàng buồn nên đã tạo điều kiện cho nàng, nàng không cần làm gì cả thích gì muốn gì Khánh đều đáp ứng được " Anh nhớ về sớm với em..em nhớ anh lắm,đi bàn công việc xong rồi về với em đừng uống nhiều rượu...à mà còn không được ôm ấp mấy cô kỷ nữ ở đó nghe chưa" nhìn gương mặt Ngọc Hương bắt đầu đanh lại khi nhắc đến việc gái gú Khánh như lạnh ngắt tay chân, Ngọc Hương tuy đằm thắm nhưng khi ở với Khánh cậu mà làm gì trái ý nàng thì y như rằng đôi mắt hình viên đạn sẽ đâm thẳng vào tim Khánh, có lần Khánh lỡ chọc Ngọc Hương ai ngờ nàng không khóc mà quay lại cắn Khánh rõ đau từ đó Khánh cũng hết dám đụng đến nàng vì sợ lỡ đâu nàng giận quá cạp mất đầu Khánh luôn thì saoĂn sáng xong xuôi thì Khánh ngồi uống trà nàng thì đã lên phòng lấy sổ sách với cái cặp táp của Khánh

" Em lấy đồ cho anh rồi nè...đi đi kẻo trễ..mau về với em" Ngọc Hương đưa cặp cho Khánh rồi tay vòng lên cổ Khánh nũng nịu dặn dò là mau về sớm với mình "Anh biết rồi...anh sẽ về sớm với em mà...có đi đâu ra ngoài thì kêu thằng Kha lái xe chở em đi" Khánh cũng dặn dò Ngọc Hương ở nhà ngoan ngoãn đợi Khánh về nếu có ra ngoài thì kêu thằng Kha đi theo vì nàng đi một mình Khánh không an tâm Nàng cười rồi hôn lên môi Khánh một cái rồi chỉnh lại áo cho Khánh nàng vừa vuốt áo vừa nói " Anh đi đi...anh đẹp trai như vậy em sợ quá...anh phải giữ mình đó không là em cắn anh" Nàng bắt đầu lớn tiếng rồi đôi mắt hình viên điện lại xuất hiện làm Khánh muốn rụng rời đúng ông bà ta có câu " sợ vợ sống lâu" " Anh chỉ thương một mình em thôi...chỉ cần là em" Khánh hôn lên má nàng tạm biệt rồi bước ra xe trước khi lái xe đi còn vẫy tay với nàng một cái , Ngọc Hương nhìn Khánh rồi cười tươi đợi Khánh đi khuất rồi nàng mới vào nhà đọc sách rồi cũng nghe lời chồng mà đi mở nhạc nghe công nhận chồng nàng là một người rất tinh tế từ cách ăn nói cách yêu thương đến cả âm nhạc cũng vậy băng đĩa toàn là những bản nhạc du dương và sâu lắng làm nàng nghe cả buổi cũng không chán
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 16


" chào ông...đã rất lâu không gặp ông có khỏe không?

Khánh hỏi vị thống đốc người Pháp có tiếng ở Sài Gòn thời bấy giờ được làm ăn với những người như vậy thì không khác gì hổ mọc thêm cánh Khánh cũng nhờ vào đây mà có tiếng hơn trong giới làm ăn như các thương gia khác " Tôi khỏe đã lâu không gặp Cậu...chúng ta vào vấn đề chính ngày hôm nay đi...tôi nghe nói Trà của cậu là loại trà quý Phổ Nhĩ mang đặc trưng và mùi vị riêng tôi muốn được thử nó nếu nó tuyệt vời như người ta đồn đoán tôi sẽ mua lại toàn bộ...chúng ta cũng có thể kinh doanh thêm món hàng này"Khánh không phải người hấp tấp vội vàng nên cũng nghe ông ấy nói mọi thứ đều được Khánh xem xét từng lời ăn tiếng nói, Khánh không vội vàng vui mừng khi ông ấy có ý định thử trà của cậu, Khánh nhờ một vị quản gia nhà thống đốc pha trà giúp mình cậu còn tỉ mỉ chỉ cách pha trà ngon khiến Thống Đốc đây cũng phải trầm trồ vì cậu chủ này là người rất hiểu biết lại còn tinh tế người con trai như vậy thì là những người sau này sẽ thành đạt trong cuộc sống " Quản Gia...tôi nhờ ông pha loại trà này giúp tôi cách pha cũng không khác gì pha loại trà thường nên đừng lo lắng chỉ cần làm đúng bước thì trà sẽ có một mùi vị đặc biệt riêng của nó...đây là loại trà xanh nên khi đun nước chỉ cần nguội không nên quá nóng vì quá nóng sẽ làm mất đi mùi vị đặc trưng của trà mỗi loại trà đều có mỗi cách đun nước khác nhau, nếu như là trà đen thì chúng ta cần nước thật sôi để phá vỡ kết cấu làm trà phát tán được hương vị ...lượng trà cũng không nên quá nhiều sẽ làm trà có vị chát đắng không ngọt khi uống vào cổ họng...hãm trà cũng phải có thời gian nhất định như tôi đã nói nếu là trà xanh thì chúng ta sẽ hãm trà nhanh hơn một chút so với trà đen để trà xanh không mất đi mùi vị và cũng không làm trà bị chát khi uống..."

Khánh nói cho quản gia cách pha trà như một bài văn thuyết trình không vấp chữ cũng không một chút gì gọi là rung sợ hấp tấp Khánh đã quen với việc phải giới thiệu ở thời hiện đại Khánh cũng thường xuyên được công ty cho đi quản bá sản phẩm nên Khánh đã quá quen với việc phải giới thiệu vì vậy Khảnh rất tự tin trong việc làm ăn của mình.

Sự trầm trồ của thống đốc càng tăng lên không ngừng vỗ tay cho chàng trai trẻ trước mặt mình là một người tài năng có nhiều kinh nghiệm trong việc làm ăn còn tinh tường trong cách ăn nói " Cậu có thể nào cho tôi biết nguồn gốc của loại trà này không...thật sự khi nghe cậu nói về loại trà này tôi nghĩ rằng nó không phải như những loại trà bình thường" Thống đốc người Pháp muốn nghe nguồn gốc từ loại trà quý này vì Khánh hướng dẫn cách pha trà thì ông đã thấy nó có sự khác biệt mọi thứ phải dùng sự tinh tế trong đó mới có thể pha trà theo đúng hương vị đặc trưng của trà " được !

Thưa ông Loại trà làm nên Phô Nhi là giống trà cổ thụ khi thu hái được cho lên men, đóng thành bánh, để càng lâu vị trà sẽ càng thêm ngon Còn trà mạn hay còn goi là "mạn hão" cũng là giống trà cô thụ núi cao, sau khi thu hái được bỏ vào Ống Tre để gác bếp cho trà tự lên men, dóng cục lại , khi uống trà ra hãm vói nước sôi rồi đung"Thống đốc người Pháp sau khi dùng trà rồi lượn lờ nghe Khánh nêu đặc trưng của loại trà này thì lại càng hài lòng cuối cùng là quyết định mua trà số lượng lớn để đem về Pháp một phần khác là muốn Khánh cùng ông mở cửa hàng Trà cùng ông nhưng ông sẽ góp vóp chứ không làm chủ mọi thứ sẽ được Khánh quản lý...ông lại bàn lấy ra một vali tiền Đông Dương và 2 bản hợp đồng được viết tay tỉ mỉ bằng tiếng Pháp ông cùng Khánh ký vào rồi nhìn nhau cười còn chúc bằng một câu tiếng pháp " Làm Ăn Tốt Đẹp" Khánh cười mỉm với ông ấy rồi cũng cuối đầu ra về hẹn ông ấy khi nào rảnh rỗi sẽ cùng ông đi uống rượu coi như công việc đã được một nữa chỉ cần giao trà đến tay ông ấy tiệm trà thì Khánh đã chuẩn bị sẵn nếu ông ấy không góp vốn thì Khánh cũng tự riêng một mình mở tiệm cậu giờ có thiếu tiền đâu tiền chất cả đống xài không hết Khánh cầm vali tiền rồi để sau xe chuẩn bị đi đến chỗ quan Pháp để ký tiếp hợp đồng xưởng vải lần này số hàng sẽ gấp 2-3 lần được trước nên Khánh phải là người đứng ra quản lý và ký kết chứ không thể để quản gia ở tiệm làm được những thứ nhỏ lẻ thì Khánh sẽ để người khác quản lý giúp mình nhưng chuyện lớn thì cậu đây tự đi, đi đến quán Bar quen thuộc mỗi khi Khánh đặt chân đến đây trời cũng đã sụp tối Khánh bây giờ đói muốn meo râu vào trong đã gặp 3 vị khách đặt biệt của ngày hôm nay hai người đàn ông kia là người Pháp Khánh cũng đã làm ăn với họ nhưng nhìn sang thì thấy một người con trai chắc là cũng lớn hơn Khánh 2-3 tuổi gì là chừng, Khánh cũng không ngần ngại bắt tay họ rồi hỏi thăm sức khỏe "Đã lâu không gặp...các ông có khỏe không" Khánh giao tiếp với họ bằng tiếp Pháp như thường lệ họ cũng biết một chút ít tiếng Việt nhưng không được thành thạo cho lắm nên làm ăn vẫn sử dụng tiếng Pháp là tối ưu nhất " chào cậu 2...lâu quá không gặp cậu hôm nay không say không về với chúng tôi nhé...giới thiệu với cậu đây là cậu Bình con trai hội đồng Lê ở Cần Thơ cậu ấy vừa trở về từ Pháp" Khánh nghe một loạt về người kia thì liền biết đây là tình đầu của Ngọc Hương người làm nàng ấy chờ đợi biết bao nhiêu lâu nhưng kết cục vẫn là đau lòng, Khánh cũng nhanh lấy lại tinh thần không suy nghĩ đến chuyện kia nữa mà cũng quay sang bắt tay Cậu Bình " Chào cậu Bình...tôi là Trần Quang Khánh con trai hội đồng Trần ở Cần Thơ...năm nay tôi 22 tuổi chắc phải học hỏi cậu Bình đây nhiều" Bình bắt tay Khánh rồi mỉm cười trong bụng thầm nghĩ đây chính là người con trai tài giỏi của ông Trần Quang đây sau mặc dù Cậu 2 Khánh không đi du học như mình nhưng cậu ấy lại giỏi hơn Bình rất nhiều " Chào cậu 2 nghe danh cậu 2 Khánh đã lâu nay mới có dịp gặp mong cậu giúp đỡ ...tôi năm nay cũng chỉ mới có 22 thôi cậu 2 không cần khách sáo" Nghe Bình nói như vậy thì Khánh cũng cười rồi ngồi xuống chung với họ, bồi bàn cũng nhanh chân lấy chén đũa cho Khánh kèm theo một ly rót rượu" Lấy cho tôi một chai sâm panh thượng hạng...trong đây có gì ngon cứ đem lên" Khánh liền kêu bồi bàn đem thức ăn và kèm theo rượu tiếp Khánh mỗi lần đến bàn chuyện làm ăn đều không thiếu được rượu mặc dù uống riết Khánh cũng đã quen nhưng mỗi lần say xỉn như vậy thì Khánh rất mệt mỏi, cả 4 người ngồi cùng nhau hàn thuyên chuyện làm ăn Khánh cũng rất nhiệt tình trao đổi với họ nhưng vị quan kia hôm nay lại ham muốn tủ sắc nên liền lên tiếng đề nghị cho một vài cô gái lên tiếp rượu, chuyện này đối với thời bấy giờ rất bình thường đàn ông đi vào những nơi thế này thì cũng chỉ để thoả mãn ham muốn chứ cũng không tốt đẹp gì mỗi lần đến đây Khánh cũng chỉ uống rượu đến tiết mục gọi mấy cô chân dài thì Khánh liền kiếm cớ chạy đi vào nhà vệ sinh " Nam mô đệ tử đây không ham mê tủ sắc" Nghe khách đề nghị như vậy bồi bàn liền chạy vào báo với Tú Bà trong quán Bar bà ấy liền cho 4 Mỹ Nhân vào để phục vụ các quý ông giàu có bà ấy cũng cùng vào với những cô gái ấy " Chào các quý ông...hôm nay được các quý ông đến đây là diễm phúc nên tôi có lựa chọn được một số mỹ nhân ở quán vào đây tiếp đãi các ông chu đáo ạ" người phụ nữ tầm 35-40 tuổi đi vào nói chuyện với họ với chất giọng ngọt như mía của bà ấy thì làm cho 3 người kia thấy phất khích còn Khánh thì chỉ muốn chạy đi cho rồi Khánh liền lấy trong túi mình một xấp tiền rồi đưa cho Tú Bà, bà ấy thấy tiền thì sáng mắt liền cảm ơn Khánh rồi cũng lui xuống, bốn cô gái kia cũng lại ngồi xuống cạnh bốn người đàn ông giàu có thay phiên nhau rót rượu đấm bóp ba người kia liền hưng phấn còn ôm ấp hôn hít lên cổ của họ chỉ có Khánh là ngồi nhìn rồi cầm ly rượu lên uống một hơi để ý mới thấy Khánh thấy cô gái người cạnh mình rất quen như gặp ở đâu rồi đèn ở trong quán rất tối nên Khánh không thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo của cô ấy " Cô cứ để tôi tự nhiên không cần phải rót rượu cho tôi" cô ấy liền quay sang hỏi Khánh một câu mà làm Khánh tỉnh táo hẵng ra

" Cậu Khánh...cậu không nhớ em sao"

Khánh mở mắt tròn xoe rồi nhìn kỹ hơn một chút người con gái ấy là Ngọc Trinh nhưng tại sao Ngọc Trinh lại tiếp khách nàng ấy không phải là ca sĩ sao Khánh còn định bụng một lát đến giờ nàng sẽ lên hát nhưng không ngờ nàng lại ở đây" Sao em...em lại tiếp khách...em không phải em là ca sĩ ở quán Bar này sao...sao lại như vậy" Ngọc Trinh nhìn Khánh rồi gụt đầu xuống kể cho Khánh nghe mặc dù đang bàn chuyện làm ăn nhưng ba người kia lại đang đắm chìm trong thế giới của họ là ôm ấp nhưng cô gái kia " Cái hôm mà em nói thương cậu hôm đó em đã bị cha má em bán cho một thương gia người Pháp rồi...em sợ không còn cơ hội để ở bên cậu nên em mới ngõ lời với cậu mong rằng cậu cũng thương em mà sẽ rước em về làm vợ nhưng em đã sai...cậu hức hức...cậu không hề thương em...nhưng được ôm cậu nói thương cậu đã là phúc phần của em...em có phải bán cho người đàn ông khốn nạn kia em cũng cam lòng...không bao lâu thì hắn làm ăn thua lổ nên hắn bán em vào đây rồi trở về Pháp" Ngọc Trinh vừa khóc vừa kể cho Khánh nghe toàn bộ sự việc xảy ra Khánh cũng đồng cảm với em ấy cũng cảm ơn em ấy vì đã thương mình nhưng Khánh bây giờ chỉ yêu mỗi Ngọc Hương nàng ấy còn sắp là vợ của Khánh bây giờ chỉ có thể mua lại Ngọc Trinh rồi cho em ấy được tự do tiếp tục theo đuổi ước mơ ca sĩ của em ấy
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 17


Khánh thấy Ngọc Trinh khóc như mưa tuôn thì liền an ủi nàng ấy còn hứa sẽ giúp nàng ấy rời khỏi nơi muôn vàng đau đớn này " Em đừng khóc...tôi sẽ giúp em ra khỏi đây...sau khi rời khỏi em hãy đến tiệm vải của tôi làm...dù gì ở đó cũng không có người trong nom em có thể đến đó ở sẵn tiện quản lý giùm tôi..em không cần phải khách sáo" Nàng nghe vậy liền gật đầu nước mắt càng ngày chảy ra càng nhiều " Em cảm ơn cậu...em đội ơn cậu nhiều lắm" Khánh nghe nàng cảm ơn mình nhiều như vậy cũng không khỏi bật cười vì nhìn nàng ấy cứ quýnh lên như vớt được vàng.

Khánh liền xin phép 3 người đang ham mê tủ sắc kia ra ngoài đi vệ sinh còn kêu Ngọc Trinh đi theo làm cho Bình không thể nào không nghi ngờ được hắn ta đã biết Khánh cưới Ngọc Hương ( tình đầu của hắn ta) mặc dù đã có vợ nhưng hắn vẫn muốn Ngọc Hương làm vợ lẻ của mình nhưng không ngờ nàng ấy đã lấy Khánh hận thù trong lòng hắn càng dâng cao vừa muốn cướp mối làm ăn của Khánh vừa lại muốn được thân xác của vợ Khánh nhưng mọi thứ không thể nói là làm liền được cái gì cũng cần phải có thời gian nên hắn đang từ từ bày kế dù gì Khánh cũng là người nhìn xa trông rộng không thể nào mà nói có thể đánh bại là đánh được!

" Cậu có thể nào vào nhờ bà chủ cậu ra đây gặp tôi một chút không...tôi có chuyện muốn hỏi bà ấy" Cậu bồi bàn nghe Khánh muốn gặp bà chủ thì liền lật đật dạ dạ rồi chạy đi vào phòng của Tú Bà

"Thưa bà cậu 2 Khánh muốn gặp bà nói chuyện"

" Được rồi ra ngoài đi...tôi sẽ ra liền" Tú Bà nghe cậu Khánh gọi mình liền mừng rỡ cứ nghĩ rằng cậu ấy muốn mình tiếp cậu bà còn lại bàn trang điểm tô thêm chút son đỏ rồi thêm một chút dầu thơm pha vào cổ thêm quyến rũ nhưng mà bà đâu có biết người ta là muốn mua đào của bà bất ngờ chưa bà già =)) chứ cậu 2 đây làm gì ham mê tủ sắc mặn mồi như vậy, cậu đây là người phàm ăn chay không ăn mặn vợ cậu ở nhà cậu còn chưa đụng huống chi vào đến nơi này mà ham với chả muốn

" Cậu haiiii!

Cậu gọi em có gì dạy bảo em ạ" Khánh nghe bà ấy xưng em mà không khỏi nổi da gà mặc dù lông tay Khánh không nhiều nhưng hôm nay nghe bà ấy nói thì lông tơ đều đứng xếp hàng thẳng lối Khánh còn rùng mình " Bà không cần phải xưng như vậy nghe không đặng đâu...tôi chỉ muốn hỏi mua lại cô gái này...bao nhiêu cũng mua"

Tú Bà nghe vậy thì liền xụ mặt tưởng hốt được mớ vào rồi ai ngờ cho cậu ta cũng không thèm nhưng liền suy nghĩ ra cái giá bán lại kỷ nữ của bà cho cậu 2 giàu có này dù gì cậu ấy cũng giày nứt vách nên bà ấy liền được cái cớ bán với giá phải chăng ngày xưa mua cô ấy cũng không mắc mỏ gì

" Cậu 2 ở đây là chỗ quen biết nên tôi sẽ bán cho cậu với giá không hơn không kém 1 ngàn đồng Đông Dương" Khánh liền gật đầu rồi kêu bà ấy đem giấy bán thân của nàng ra rồi móc ra một xấp tiền đếm đủ một ngàn đồng đưa cho bà ta

" Từ nay em không còn phải cực khổ nữa cứ trở về làm ca sĩ như em muốn còn bằng không thì như tôi nói là em qua tiệm vải của tôi ở...sẽ không ai bạc đãi em nên em cứ yên tâm"

Ngọc Trinh nghe vậy liền cảm kích tấm lòng thương người của Khánh mặc dù Khánh không có một chút tình cảm nào với mình nhưng Ngọc Trinh vẫn thấy ấm áp vô cùng, nàng cùng Khánh đi vào bên trong phòng lại vì đã ở ngoài quá lâu không nên để cho ba vị khách đợi như vậy.

Rượu cứ rót liên tục làm cho cả bốn người đều ngà say có Khánh là biết tiết chế nên vẫn còn tỉnh táo hơn nhiều so với họ, đến lúc này thì hợp đồng mua bán cũng mới được ký kết Khánh cầm trên tay tờ giấy ngã vàng mà thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng đã làm ăn xong rồi ai nấy cũng chào nhau ra về

" Em lên ra xe trước đi... em ngồi phía sau nhé ở ghế trước là của vợ tôi nên em cảm phiền" Khánh nhìn lên đồng hồ đeo tay bằng vàng còn đính một vài hột kim cương nhỏ nhắn trong đó mà ngỡ ngàng khi bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi chắc Ngọc Hương ở nhà trông Khánh lắm, Khánh liền lật đật lên xe chở Ngọc Trinh về tiệm vải của mình ở tiệm tầng trệt là nơi trưng bày mua bán vải còn lên lầu có hai phòng ngủ to khi Khánh chưa có vợ thì mỗi khi lên Sài Gòn đều sẽ ở đây nên nơi này lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ, tới nơi Khánh nhờ gia đinh của mình mở cửa rồi dẫn Ngọc Trinh lên phòng

" Em cảm ơn cậu...ngày mai cậu có đến đây không?

"Chắc là sẽ có...em cứ yên tâm lên nghỉ ngơi...mọi thứ trên đó đều đầy đủ không thiếu gì đâu...ở đây cũng có cu cậu tên Nam nên em không cần phải sợ có gì cứ nhờ Nam giúp"

Ngọc Trinh nghe vậy liền gật đầu mỉm cười với Khánh rồi cùng Nam lên nhà mở cửa phòng ra liền thấy một căn phòng rộng lớn tuy nói là của nam nhân nhưng mọi thứ rất đầy đủ nàng nhìn một lượt rồi cũng quay sang cảm ơn Nam rồi đóng cửa, nàng nhìn qua bàn để đèn ngủ thì thấy ở đó có một tấm hình đóng khung của Khánh nàng cầm lên mà vuốt ve gương mặt trên khung hình nàng chợt rơi nước mắt, nàng thương Khánh từ dạo mới gặp cậu nàng không còn ngần ngại thổ lộ với Khánh nhưng cuối cùng trong lòng Khánh vẫn không có nàng đến khi nàng biết cậu ấy đã có vợ trái tim nàng như bị ai bóp nghẹn, tình cảm này của nàng đành chôn vùi xuống tận tâm can mặc dù nàng đã được gả cho tên người Pháp kia nhưng trái tim nàng chưa hề chứa đựng bóng hình của hắn nàng nhớ Khánh nhớ đến đêm nào cũng khóc thân xác có thể để người khác chiếm giữ nhưng trái tim nàng vẫn mãi là của Khánh, ông trời hôm nay lại trêu nàng để nàng gặp lại Khánh một lần nữa lần này Khánh còn cứu cuộc đời nàng tình cảm sâu trong tim lại một lần nữa bừng cháy

" Em thương cậu lắm...cho dù cậu đã có vợ em vẫn sẽ nguyện ở sau lưng giúp đỡ cậu...em yêu anh Khánh à !

Khánh trên đường chạy về nhà mà không khỏi lo lắng không biết Ngọc Hương đã ngủ chưa hay còn thức đợi mình, Khánh cảm thấy thật tệ khi đã để nàng ở nhà quá lâu như vậy về đến nhà cánh cửa được giai nhân mở ra Khánh bước xuống xe để Kha chạy vào trong sân đậu còn mình thì liền chạy tọt vào nhà

" Mợ ngủ chưa Kha"

" Dạ mợ chưa ngủ cậu ơi ban nãy con gặp mợ đi pha trà uống...mợ nói là đợi cậu còn hỏi con sao giờ này cậu chưa về...mà cậu...cậuu cẩn thận nha con thấy mặt mở lạnh ngắt à..cậu nhớ bảo trọng"

Khánh nghe Kha thuật lại những gì khi nãy nó gặp Ngọc Hương nói tới đây Khánh biết mình sắp không toàn thây rồi, khi sáng đã bị vợ nhà cắn cho một cái rõ đau rồi miệng còn hứa sẽ về sớm mà tận giờ này mới mò về chắc chỉ có nước chui xuống đất trốn

Khánh vừa bước lên bật thềm nhà thì đèn trong phòng khách mở sáng làm Khánh giật bắn người cũng may là chưa hét lên

" Em...emmm sao em chưa ngủ" Khánh thấy một người con gái thân hình mảnh khảnh đang ngồi trên ghế gỗ tóc xoã mặc nguyên bộ bà ba màu hường nhạt chân mày lá liễu mắt như mắt mèo đang nhìn chầm chầm mình mặt còn không lấy một nụ cười, nhìn tới đây cũng biết là mợ 2 nhà này sắp nổi trận lôi đình rồi!

" Cậu haiii....cậu đi đâu mà tới tận giờ này mới về...cậu nói tôi nghe cho đặng đi" ôi trời ơi Ngọc Hương đã thật sự nổi giận rồi còn xưng cậu- tôi với Khánh gương mặt hiền hậu đáng yêu thường ngày đã biến mất mà thay vào đó là gương mặt lạnh lùng đôi mày hơi nhăn lại răng thì nghiến ken két như sắp ăn thịt người tới nơi Khánh thấy mà muốn quỳ xuống lạy vợ mình bớt nóng

" Vợ ơiiii...anh xin lỗi mà...tại mấy vị khách cứ muốn uống rượu rồi bắt ở lại đến cuối mới chịu ký giấy cam kết nên anh về trễ chứ anh nào dám làm gì xằng bậy sau lưng em"

Khánh đi lại gần ghế của nàng rồi ngồi dưới chân nàng cầu xin nàng bớt nóng, Ngọc Hương nghe như thế thì vẫn không bớt được cơn giận còn tiếp tục tra hỏi kẻ đi sớm về muộn đang quỳ trước chân nàng

" Tôi biết cậu uống rượu ở đây...ở đó có ai...khai mau còn bằng không cậu xuống phòng khách ngủ"

"Anh uống rượu với mấy vị khách ở quán Bar Pháp...trong đó còn...cònn"

"Còn cái gì"

"Còn có kỷ nữ của quán...nhưng mà anh không có ôm ấp gì hết đâu...em tin anh đi nha...anh không có ham muốn gì ở đó hết do mần ăn nên anh mới bấm bụng tới đó thôi" Khánh định về sẽ kể với Ngọc Hương về chuyện cậu đã cứu Ngọc Trinh ra vì Khánh luôn muốn vợ mình mang tâm trạng vui vẻ không bất an nhưng thấy cảnh này Khánh đành lặng thinh nói ra nữa chắc Ngọc Hương xé xác Khánh cho cá ăn quá

" Tôi tạm tin anh...lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm...hồi chiều em có đi chợ mua một ít đồ về nấu đợi anh....mà anh đi uống rượu với kỷ nữ hứ" nàng vừa nói vừa chỉ ngón tay lên trán của Khánh như lời trách móc, Khánh cười hề hề rồi chạy lên phòng tắm rửa, ban nãy chưa ăn uống gì được mà còn phải uống rượu Khánh sắp chết đói tới nơi rồi may mắn về nhà có vợ nấu cơm cho ăn nên không sợ đói nữa

Tắm rửa xong Khánh liền chạy tọt xuống dưới tầng trệt Ngọc Hương nãy giờ đã xếp đồ ăn ra cho Khánh mọi thứ được nàng hâm nóng lại khói bây nghi ngút như vừa mới nấu xong, Khánh không nhịn được mà liền nhận lấy chén cơm từ nàng rồi ăn một cách ngon lành vợ nhà đúng là không chê đi đâu được nấu ăn rất vừa miệng

" Anh ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn bây giờ...nước lọc nè" Ngọc Hương thì Khánh lùa cơm rồi gấp đồ ăn ăn ngấu nghiến sợ Khánh mắc nghẹn nên liền nhắc nhở Khánh, Khánh nhìn nàng rồi cười tươi làm hai bên má Khánh phồng như cái bánh ú làm nàng không kiềm được mà ngắt mặt Khánh, ăn uống xong thì Khánh cùng Ngọc Hương trở về phòng, Khánh uống rượu khá nhiều nên cũng mệt lã người nhìn lên đồng hồi đã 2 giờ sáng nằm lên giường chuẩn bị ngủ thì Ngọc Hương liền ôm lấy mình rồi thỏ thẻ nói " Mai em muốn cùng anh ra xưởng vải...em ở đó coi sổ sách giúp anh cũng được ở nhà em buồn lắm" Khánh ôm lấy nàng rồi gật đầu đồng ý còn hôn lên má nàng một cái nhưng nàng lại quay sang tra hỏi tiếp việc Khánh ở quán Bar

" Nè nè chưa có tha thứ đâu mà hôn hôn em...anh coi chừng đó em mà biết được anh ở ngoài có nhân tình em sẽ đem anh quăng xuống sông cho cá sấu ăn...em thương anh nên anh đừng có phụ em nghe hôn"

" Anh làm gì có ai ngoài em...anh hứa là anh chỉ yêu thương mỗi em thôi...em là mợ hai duy nhất của nhà họ Trần rồi không có ai dám làm mợ hai đâu"

Ngọc Hương nghe như vậy thì liền vui mừng khôn nguôi nàng ngước mặt lên nhìn Khánh rồi nhỏ giọng nói " Tốt nhất là như anh nói...em thương anh lắm Chồng ơi"
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 18


Trời sáng Khánh tỉnh dậy sau một giấc ngủ không đủ lắm vì tối qua hai giờ mới được ngủ ngáp nhẹ một cái rồi nhìn xuống tay của mình, Khánh mỉm cười nhìn người con gái mình yêu đang ôm lấy cánh tay mình mà ngủ trong lòng vui sướng biết bao nhưng sực nhớ lại chuyện Khánh cũng là con gái nếu Ngọc Hương mà biết được có khi nào nàng ấy sẽ câm ghét xa lánh mình không tới chừng đó chỉ toàn là đau khổ mà thôi, Khánh nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng như một chú mèo con ngoan ngoãn mà trong lòng không kiềm nổi xúc động "Nếu em biết được sự thật...em sẽ còn ở cạnh anh không"

Khánh thỏ thẻ nói như tiếng mũi kêu ve ve bên tay vừa đủ nghe chứ không nói quá lớn nhưng không ngờ Ngọc Hương lại nghe thấy còn mở mắt ra trả lời một cách ngây ngô "Em sẽ luôn ở bên cạnh anh..."

Khánh giật mình vì không ngờ Ngọc Hương có thể nghe thấy Khánh nói như vậy nhưng Khánh vẫn mỉm cười rồi hôn lên trán nàng một cái, cả hai cùng thức dậy Ngọc Hương lấy quần áo cho Khánh và mình nàng về phòng của nàng tắm rửa rồi lại sang phòng Khánh chỉnh quần áo cho Khánh " Anh đó...càng ngày càng phong độ em làm sao giữ nổi đây" Khánh nghe vậy cười hiền với Vợ Yêu rồi ôm lấy nàng " Anh đây chỉ thương em thôi nếu mà không thương em chắc anh cưới thêm hai- ba cô nữa rồi"

Ngọc Hương đang cài hàng áo sơ mi cho Khánh thì chợt dừng lại nàng nhéo vô vai Khánh một cái đau thấu trời vì dám nói cưới thêm vợ

" cậu muốn cưới vợ lẻ hả...hả cậu 2" Khánh bị nàng nhéo đau muốn xĩu ngang liền không chọc nàng mà nhỏ giọng xin lỗi nàng

"Uii da đau anh vợ... vợ ơii..có đâu anh thương em anh không có cưới vợ lẻ nữa đừng có nhéo anh nữa mà"

Ngọc Hương nghe vậy thì hài lòng buông Khánh ra rồi tiếp tục cài cúc áo cho Khánh rồi nàng quay sang tủ lấy ra cái áo gile đen cho Khánh, hôm nay Khánh hứa sẽ dẫn nàng ra tiệm vải xem sổ sách sẵn tiện giới thiệu cho gia nhân ở đó biết nàng là Mợ Hai sau này mọi thứ ở xưởng đều sẽ do Ngọc Hương tiếp quản Khánh đã quá mệt mỏi vì phải chạy đôn chạy đáo rồi có Ngọc Hương sẽ bớt được phần nào

Ăn sáng xong thì Khánh chở Ngọc Hương đến xưởng vải cả hai như đôi vợ chồng son mới cưới cứ nhìn nhau cười suốt rồi không ngần ngại làm những cử chỉ yêu thương nhau ai nhìn vào cũng thầm ngưỡng mộ hai người họ, Cậu Hai khôi ngô tuấn tú nhà thì giàu nứt dách đổ tường không biết bao nhiêu con gái muốn làm vợ cậu nhưng khi mọi người biết Ngọc Hương là vợ cậu hai Khánh thì càng ngưỡng mộ, hai người như đôi chim uyên sánh bước bên nhau Ngọc Hương là con nhà gia giáo xinh đẹp lại còn hiểu biết rộng như vậy là quá phù hợp với Cậu hai chứ đâu như chị gái Ngọc Dung của nàng suốt ngày se sua lại còn hung dữ như bà chằn lửa ai mà lấy phải cô chắc chắn sẽ bất hạnh

"Mình tới rồi xuống thôi em"

Khánh nắm tay Ngọc Hương bước xuống xe nàng cũng choàng tay vào tay Khánh cùng nhau bước vào tiệm vải có tiếng ở Sài Gòn, nàng không khỏi mở to mắt nhìn tiệm vải của chồng mình ôi mẹ ơi nó rộng lại còn nhiều vải đếm không xuể công nhận chồng nàng tài giỏi hơn nhiều nhưng khoang tại sao trong tiệm vải lại có con gái mà nhìn người đó cũng không giống như đang đi lựa vải cô ấy đứng ở nơi dành cho quản lý, nàng bắt đầu liếc nhẹ Khánh một cái rồi cũng không hỏi mà vẫn bước vào tiệm

" Thưa cậu 2...dạ thưa cô" người quản lý cung kính thưa gửi hai người , Khánh nhìn ông ấy rồi gật đầu như đáp lễ

" Đây là vợ tôi...một tháng ở đây em ấy sẽ tiếp quản sổ sách mua bán nên chú muốn bàn bạc thì cứ nói với cổ"

" Dạ thưa mợ hai tôi già không có mắt không biết mợ là mợ hai"

" Không có gì đâu chú không cần như vậy cứ xem con như con cháu được rồi con cần chú chỉ bảo thêm mới đúng"

Ngọc Hương ôn tồn trả lời người quản lý đánh tuổi của nàng, nàng luôn là người biết trên biết dưới dù có là mợ hai đi nữa nhưng vẫn phải biết lễ với người lớn hơn cho dù đó là người làm thuê cho mình.

Người quản lý nghe vậy thì liền mỉm cười với nàng rồi mời Khánh và nàng vào trong ngồi ông ấy liền rót trà mời vợ chồng cậu, Khánh cũng nhận lấy rồi bảo ông ngồi với mình không cần phải cung kính quá như vậy

"Dạ thưa cậu...thưa mợ mới tới"

Ngọc Trinh bước đến chào hỏi Khánh và Ngọc Hương nàng dùng ánh mắt đau thương nhìn hai vợ chồng hạnh phúc kia mà không khỏi chạnh lòng, người nàng thương đang ngồi cạnh người con gái khác thì thử hỏi nàng làm sao không đau lòng được nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật là người ấy đã có vợ và còn yêu người kia rất nhiều nên Ngọc Trinh đành ngậm ngùi

Ngọc Hương nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình thì liếc Khánh một cái nhẹ nhàng như muốn ám chỉ hỏi rằng đây có phải nhân tình của Chồng không vì cô gái kia nhìn không phải là người làm thuê làm mướn quần áo trên người cũng thuộc dạng lụa gấm Hà Đông chứ không phải đồ rẻ tiền làm sao người như vậy có thể ở đây làm thuê được

" Em...đây là Ngọc Trinh nữ ca sĩ phòng trà...có một số chuyện khó nói nên cô ấy bị bán làm kỷ nữ thương tình nên anh cứu cô ấy ra cho cô ấy ở đây làm...em đừng nghĩ nhiều"

" Dạ thưa mợ, em đội ơn cậu nhiều lắm...em không biết phải trả nợ cậu thế nào nên em xin ở đây làm thuê cho cậu...em bây giờ là phận tôi tớ không dám trèo cao xin mợ chỉ bảo em"

Ngọc Trinh cũng sợ rằng Ngọc Hương sẽ hiểu lầm nên cũng nói là mình chỉ là mang ơn Khánh không biết trả món nợ ân tình này thế nào nên xin ở tiệm vải làm mướn trả ơn

"Năm nay cô bao nhiêu tuổi" Ngọc Hương nhìn nàng bằng ánh mắt nhẹ nhàng hơn ban nãy còn dọ hỏi tuổi tác của nàng

" Dạ thưa mợ...năm nay em hai mươi"

" vậy cô bằng tuổi tôi...cứ kêu tôi là Ngọc Hương không cần phải kính nể tôi như vậy"

"Dạ thưa mợ...em phận tôi tớ không dám nói năng với chủ như vậy" Ngọc Trinh mặc dù là ca sĩ phòng trà nhưng cách ăn nói rất từ tốn lại còn biết trên biết dưới chẳng thua gì Ngọc Hương

Nàng nghe như vậy thì cũng ậm ừ bỏ qua tới lượt hỏi tội con người đang ngồi ung dung kia, Ngọc Hương cho Trinh lui xuống rồi mới quay sang hỏi Khánh

" Tối hôm qua về trễ là vì lý do này???

Khánh đang uống trà nghe nàng hỏi vậy cũng sặc ho khụ khụ

"Khụ khụ...thì anh định về nói với em nhưng mà tối hôm qua em đang giận nên anh chưa nói...anh chỉ đưa cổ về đây làm thôi chứ không có tình ý gì đâu...em đừng có nghĩ bậy bạ cho anh"

" tui tạm tin...cậu hai cũng có mắt nhìn đó cứu ngay mỹ nhân vừa xinh đẹp lại tài giỏi biết hát chứ đâu như tui đây chỉ biết ăn học chứ làm gì biết hát"

Khánh nghe Ngọc Hương hờn dỗi là biết nàng ấy đang lo lắng về Khánh và Ngọc Trinh, từ nhỏ Ngọc Hương đã bị ăn hiếp lại còn bị chê bai đủ điều nên nàng ấy rất tự tin về bản thân luôn cho rằng mình không bằng ai nhưng nàng đâu biết nàng thông minh hơn nhiều lại còn tinh tế mặc dù thân gái còn chưa đầy mười tám mà nàng đã giúp cha mình trông nom nhà cửa tính toán sổ sách

" Đừng có giận mà...anh có mê gì cổ đâu...anh chỉ có mình em thôi...cười lên đi em mặt em xụ xuống kìa"

Khánh nhìn khuôn mặt trái xoan của nàng đang xụ xuống vì tức giận kia mà không thể nào nhịn được cười nhưng vừa mới cười thì bị nàng nhéo vào eo một cái rõ đau còn la lên oai oái

" uii daaa...em đừng có nhéo đauu..đauuu anhh xin lỗi mà không chọc em nữa"

" Còn dám cười em hả...anh có muốn em cho anh nhịn đói không...hay anh muốn ở đây ăn cơm với mỹ nhân"

Khánh nghe nàng đang hạch sách mình thì liền phản đối kịch liệt cũng kèm theo đó là giọng điệu ngọt ngào

" mỹ nhân nào...vợ anh là mỹ nhân rồi...cơm vợ nấu là ngon nhất thế gian"

" biết điều là tốt...anh đừng có mà giấu diếm em chuyện gì...em biết được là em sẽ rời xa anh"

Khánh nghe Ngọc Hương nói sẽ rời xa mình nếu giấu diếm lừa gạt nàng câu nói này làm Khánh hơi lung lay vì Khánh đã giấu nàng về thân phận của mình điều này là điều không thể chấp nhận được ở thời hiện tại mọi thứ quá mông lung xa vời không thể nào ai chấp nhận được hai người con gái ở bên nhau có thể hạnh phúc được

———————————————

Bạn tác giả sẽ sớm ra chap mới vì một số lý do khách quan là mình đã tụ trường đi học nên không thể nào ra liên tục được nhưng khi mình rảnh thì mình sẽ tranh thủ ra sớm cho các bạn đọc giả có truyện đọc nhé ...i Love You
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 19


Trời đã điểm mười hai giờ, Ngọc Hương nhìn lên đồng hồ treo tường trong tiệm vải rồi nhìn ra ngoài đường đã thấy xe cộ đông đúc hơn giờ này dân Sài Gòn bắt đầu tan làm trưa bắt đầu túa ra đi ăn trưa khách mua vải cũng bắt đầu vào tiệm nàng thấy vậy vội đứng lên mà lại gần chào hỏi khách rồi giới thiệu cho họ một số loại vải tốt trong tiệm, giọng nói nhẹ nhàng mang thêm chút ngòn ngọt của nàng làm cho những vị khách thích thú mà chăm chú lắng nghe, chỉ một lúc thôi họ đã quyết định mua hết tất cả số vải mà Ngọc Hương nói qua" Cô đây là chủ tiệm vải sao??? người phụ nữ tầm ba mươi quay sang hỏi Ngọc Hương vì thấy nàng xinh đẹp lại còn khéo ăn nói chắc hẵng đây là bà chủ tiệm " Dạ không phải thưa bà...đây là tiệm vải của chồng sắp cưới tôi thôi" vì chưa cưới nên Ngọc Hương cũng không dám nhận mình là chủ nàng chỉ giới thiệu mình là vợ sắp cưới thôi nhen Người phụ nữ nghe nàng trả lời thì không khỏi bật cười rồi nói với nàng " Trước sau gì cô không phải chủ ở đây...mà cô nói chuyện dễ nghe hơn mấy người chủ tiệm khác...khi nào tôi mua vải tôi sẽ đến đây ủng hộ vợ chồng cô" Ngọc Hương nghe vậy rồi mỉm cười nhẹ gật đầu với người phụ nữ kia rồi tay trao xấp vải bà ấy lựa cho vào túi giấy gói lại rồi nhận tiền từ bà ấy.

Khánh nhà nàng thì đã đi bàn bạc công việc tiếp nên nàng ở tiệm vải một mình xung quanh là gia nhân chạy qua chạy lại, nàng nhìn qua Ngọc Trinh đang ngồi xếp vải lên kệ nàng nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống cạnh cô ấy " Cô với anh Khánh biết nhau từ trước đúng không"

Ngọc Trinh nghe nàng hỏi vậy thì cô liền nhanh chóng trả lời mợ chủ " Dạ thưa mợ tôi biết cậu do vài lần cậu vào quán Bar bàn việc...lúc ấy tôi còn là ca sĩ hay hát đêm ở quán nên có gặp cậu mấy lần" Ngọc Hương nghe vậy cũng gật gù như đã rõ nàng cũng không hỏi thêm nữa vì nàng tin Khánh sẽ không làm gì có lỗi với nàng nhưng Ngọc Trinh thì nhẹ liếc qua gương mặt kiều diễn của Ngọc Hương trong lòng ngầm suy nghĩ *Anh Khánh phải là của tôi* thông báo là sắp có trà xanh phá nát gia can nhà người ta rồi quý dị Ngọc Trinh đứng dậy gật đầu chào Ngọc Hương rồi xin lui xuống nhà nấu cơm cho gia nhân cũng như cho cậu mợ ăn vì trời đã chiều...Ngọc Hương đang ngồi xem lại sổ sách thì bỗng có tiếng bước chân đi vào bàn làm việc của nàng còn nhỏ giọng trêu chọc " Này em gái xinh đẹp...có thể bán cho anh loại vải nào xinh đẹp như em không?"

Ngọc Hương nhìn lên thì thấy là Bình cậu ta là người nàng đã lỡ hẹn với nàng làm nàng buồn một thời gian khá lâu nhưng may thay có Khánh an ủi và yêu thương nàng nên nàng đã quên dần cậu ta...Ngọc Hương đứng dậy giọng nói nhẹ nhàng của nàng vẫn ở đó nhưng kèm theo một sự chế giễu cho người đàn ông phụ bạc kia có vợ rồi mà không nên nết " Cậu vào đây mua vải thì cứ lựa... tiệm của tôi loại nào cũng tốt cũng đẹp...còn nữa tôi là gái đã có chồng cậu nói vậy nghe không đặng người ngoài nghe được họ sẽ đánh giá cậu đó đa" Ngọc Hương nhướng mày nói với Bình khiến cậu ấy cứng họng chỉ biết ngậm ngùi nhìn qua lượt vải trong tiệm công nhận vải ở đây rất đẹp còn rất mịn màng, Bình mới gia nhập làm ăn nên chưa có có được mối làm ăn lớn như thế này nghĩ tới mà trong lòng hậm hực không thôi, cậu ta quơ đại một khúc vải lụa rồi đưa cho gia nhân tính tiền rồi cũng lặng lẽ ra về bước ra tới cửa tiệm thì gặp Khánh cậu ta cũng cười tươi rồi bắt tay với Khánh " Cậu Bình hôm nay qua đây mua vải sao...cậu lựa được loại nào chưa" Khánh cũng bắt tay rồi hỏi Bình xem đến đây làm gì mua vải hay đến có mục đích gì khác " Tôi đến đây mua vải...lựa được loại lụa này rất đẹp tôi mua về cho vợ...nghe tiệm của cậu vải đẹp nên tôi qua đây mua rồi sẵn học hỏi một chút"

Khánh nghe tới đây thì cũng biết mục đích của hắn là gì rồi qua đây coi vải của Khánh như thế nào rồi về nhập bán theo nhưng đâu có dễ em ơi...Khánh đây đi trước em một bước rồi đâu có dễ dàng hốt hết mối làm ăn của Khánh được, nói qua nói lại vài câu Bình cũng xin phép cáo lui ra về " Aaa...anh về" Ngọc Hương đang cậm cuội ghi sổ thì liền thấy một mùi thơm rất quen thuộc nàng hửi gửi đã biết chồng yêu đã đi công việc về rồi liền lật đật đóng sổ sách lại rồi liền chạy ra Khánh " Em ăn gì chưa...ở đây hôm nay em thấy thế nào..nói anh nghe coi" Khánh nhìn thấy nàng gặp mình thì la lên nho nhỏ rồi chạy lại ôm mình thì không khỏi buồn cười cô vợ nhỏ này lúc không có Khánh thì trầm ngâm ít nói tới gặp Khánh thì liền trở thành một người khác lúc nào cũng nhõng nhẽo với Khánh muốn Khánh chiều chuộng nàng ...chứ nguyên ngày nàng ở tiệm vải giả bộ gồng mình cũng mệt chứ bộ " Em đợi anh về rồi mình ăn luôn...ban nãy có cậu Bình đến đây cậu ấy trêu em nhưng mà em đã ra tay làm cậu ta mặt mài đen như than luôn" Ngọc Hương kể về chuyện Bình đến tiệm và nói những lời không hay, Khánh nghe vậy thì liền cưng nựng càm của nàng vì vợ nhỏ này tuy nhìn bên ngoài hiền lành dịu dàng như vậy nhưng khi nàng nói chuyện với những người không biết lễ độ thì nàng sẽ nói nhiều câu làm cho người ta cứng họng, vợ chồng Khánh được cái vừa đẹp lại vừa thông minh hết phần thiên hạ."

Được rồi mình vô ăn cơm chắc em đói rồi...mà mai mốt có chuyện chi thì gọi gia nhân ra dù sao em cũng là con gái lỡ bọn họ làm gì không đứng đắng..." chưa kịp để Khánh nói tiếp thì Ngọc Hương đã lên tiếng trả lời câu trả lời này Khánh đỡ không nổi mà mắt chứ a mồm chữ o " Em biết chút võ phòng thân...tuy em là con gái nhà gia giáo được dạy con gái là phải công-danh-ngôn-hạnh nhưng mà em cũng được cha cho học Võ nên anh đừng có lo" Khánh không sợ cho nàng nữa mà quay lại sợ cho chính bản thân mình lỡ có ngày chọc nàng giận lên chắc Khánh bị nàng đá cho bay tới Pháp quá nghĩ tới thôi Khánh đã xanh mặt rồi công nhận vợ nhỏ này không đơn giản như bên ngoài em ấy thể hiện Những cảnh tình tứ nãy giờ của đôi vợ chồng trẻ đang bị một người nhìn với đôi mắt đay nghiến còn nắm tay lại tỏ vẻ tức giận vì không cam tâm, Ngọc Trinh không chấp nhận khi thấy người thương của mình ở cạnh người phụ nữ khác, nàng muốn nàng sẽ là vợ Khánh sẽ là mợ hai tiệm vải này cũng sẽ là của mình...nàng đã bắt đầu lấn sâu vào ghen tuông mù quáng mà bắt đầu lên kế hoạch đánh chiếm vị trí của Ngọc Hương , không có được tình cảm của Khánh thì trước hết phải lấy được vị trí trong lòng Khánh đã khi nào được làm mợ ba rồi thì lấy được sự yêu thương của Khánh cũng không muộn...nàng nhếch môi cười rồi chuẩn bị kế hoạch của bản thân" Anh ăn đi..này em kêu gia nhân nấu, em lo sổ sách nên không tiện nấu anh ăn đỡ về nhà em nấu cái khác cho anh ăn hen" Ngọc Hương gấp miếng sườn ram mặn vào chén cho Khánh tuy nàng chỉ ở với Khánh có vài ngày nhưng khẩu vị đồ ăn của Khánh nàng nắm rõ trong lòng bàn tay, ban nãy nàng dặn gia nhân nêm nếm đúng như thường ngày nàng nấu cho Khánh vì sợ để người khác nêm Khánh sẽ không ăn ngon " Em cũng ăn đi...lát về em pha cà phê cho anh được rồi ăn nhiêu đây cũng no rồi đó" Khánh lùa cơm với đồ ăn nàng gấp cho mình nãy giờ đồ ăn thì ngập chén còn cơm thì không biết ở đâu mất tiêu, hai người cứ ăn cơm rồi cười cười nói nói rơm rả làm cho gia nhân ngồi ở dưới bếp nhìn lên không khỏi ganh tỵ với hai cậu mợ " Trời cậu hai với mợ hai xứng đôi vừa lứa ghê nơi...mợ thấy tiểu thư con nhà đài cát vậy chứ đối xử với gia nhân không khác gì người trong nhà...hồi trưa ông bán bánh dừa đi ngang mợ còn mua cho mỗi người một cái nữa" " Đúng đúng...cậu hai cũng vậy đi theo hầu cậu mà tưởng đi du lịch cậu cho tui ngồi ăn chung luôn...cậu nói theo cậu chơi được rồi chứ không cần làm gì đâu" Thằng Hiền cũng tán thành với ý kiến của mọi người nay nó được cậu cho theo hầu với anh Kha, hai thằng cứ ngồi nghe cậu bàn chuyện mần ăn còn được cậu cho ăn đồ ăn ngon cậu hai đúng là tuyệt vời nhất thế gian Ngọc Trinh nghe gia nhân cứ khen đôi vợ chồng kia mà nàng ở đây cầm chén cơm nuốt không trôi, làm cho nàng càng gấp gút hơn để chia rẻ Khánh và Ngọc Hương nàng biết được Khánh là con gái ban đầu nàng không tin cho lắm vì Khánh nhìn rất phong độ phẩm chất của một người đàn ông giàu có hiện rõ trên người Khánh nhưng sau khi đọc được bức thư trong tủ ở phòng ngủ của Khánh vào tối qua thì nàng đã biết người nàng thầm thương cũng giống như nàng, Ngọc Trinh có hơi hoang mang nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần thầm nghĩ chắc Khánh có nổi khổ riêng nhưng dù cho Khánh có là con gái cũng hơn hàng tá đàn ông ngoài kia Khánh không Khải loại ngược đốn mạc cũng không đàn đúm cậu ấy luôn ấm áp còn tốt bụng cho dù không phải đàn ông đích thực nhưng vẫn mang được nét thanh tú trên gương mặt " Mọi người ăn cơm nhanh đi...em còn đem vào rửa ngồi thài lai hồi cậu mợ rầy cho" Ngọc Trinh lên tiếng nhắc nhở mọi người xung quanh ăn nhanh rồi còn làm việc để không vừa ý cậu mợ sẽ rầy cho một trận thì mang tội nữa " Về thôi em...mình còn tắm rửa nữa...tối nay anh không đi bàn việc nên sẽ chở em đi chơi hen" Khánh nắm tay Ngọc Hương rồi cười tươi với nàng vì mấy hôm nay bận bịu toàn là bỏ nàng ở nhà nên hôm nay rảnh được dịp bù Khánh không khỏi hào hứng vì lần này lên Sài Gòn có vợ đi chung sướng ơi là sướng " Vậy mình về...chú Nhân coi đóng cửa nghỉ ngơi sớm nha chú...vợ chồng con về trước" nàng nhìn qua chú Nhân đang cậm cuội quét lá trước cửa nhắc nhở chú ấy đóng cửa tiệm vải nghỉ ngơi vì trời cũng đã sập tối rồi chú ấy lớn tuổi nên cần nghỉ ngơi sớm."

Dạ cậu mợ hai về thong thả...tôi sẽ đóng cửa tiệm ngay" ông Nhân nghe Ngọc Hương nhắc mình thì cũng cười hiền với nàng rồi lọ mọ đi đổ đống lá trong cán Ngọc Trinh thì đã xin phép được đi hát để kiếm thêm thu nhập, Khánh cũng đồng ý vì dù gì đó cũng là đam mê của cô ấy nên Khánh rất thoải mái còn đưa cho cô một chìa khoá nhỏ để mở cửa sau khi về vì tối gia nhân nghỉ ngơi hết rồi Khánh sợ sẽ làm phiền người khác nên đưa cho cổ chìa khoá nhà riêng, Ngọc Hương cũng không có ý kiến gì nhiều vì thấy Ngọc Trinh cũng không có tình ý gì với Khánh nên nàng hơi không đề phòng cô ấy chỉ nhắc nhở nhẹ Khánh là không nên quá thân thiết với Trinh

__________________________________

Bạn tác giả cũng đang viết truyện mới : MÃI MÃI BÊN EM mong mọi người cũng qua đó đọc cho vui cũng vote giúp bạn tác giả có động lực nha, mình sẽ viết xen kẻ 2 truyện luôn nên mọi người đọc xen kẻ luôn nhoaaa píc cà pu cả nhà yêu!

P/s : Mình sẽ cố gắng ra chap nhanh nhất có thể để mọi người đọc nha vì năm nay là năm 12 nên mình hơi chú tâm học xíu nên thời gian rảnh không nhiều nhưng rảnh thì viết truyện cho mọi người có để đọc nè...e hèm kèm theo là phải dành thời gian cho người eo một xíu nên có khi cũng quên viết truyện
 
Back
Top Bottom