Lãng Mạn [THUANVIET- GL-BACHHOP] VÌ ANH LÀ CHỒNG EM

[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
CHƯƠNG 40


Sau khi dùng cơm xong thì cô cùng cậu Minh vào trong thư phòng cùng cha mình để nói chuyện với ông, cô cũng không biết ông có chuyện gì mà có vẻ ông hơi gấp rút một chút.

Còn về phần Ngọc Hương em ấy cũng đã theo bà nội cùng hai má ra gian nhà rộng phía chái để xâu vòng trầm hương cho tháng sau bà nội có cái để biếu tặng bá gia bá tánh khi lễ chùa ở Bạc Liêu.

" Mấy đứa coi con Hương nó xâu vòng cái nào cái nấy má ưng hết sức, con khéo tay kiểu này chắc giống má con lắm hen."

Bà nội cười khà khà tấm tắc khen tay nghề của Ngọc Hương tuy bà chỉ mới dạy cho nàng có một lần cách xâu vòng nhưng nàng đã nhanh chóng học theo mà còn làm rất đẹp nữa."

Dạ con cũng nhìn nội với mấy má làm sao thì con mần theo vậy chớ con có khéo tay gì đâu nội."

Ngọc Hương cười mỉm chi duyên dáng, nhà chồng nàng lúc nào cũng khen nàng vừa nết na ngoan hiền rồi còn khéo léo tay chân làm nàng ngại mất thôi."

Khà khà...mà hai đứa tính chuyện cưới hỏi tới đâu rồi, nội đặt đồ cưới hết cho hai đứa bây rồi mà thằng Khánh nó cứ lo mần ăn miết.

Thằng này tệ hết sức."

Bà nội nhấm nháp một miếng trà sen rồi trách móc Khánh quá tệ, để người thương đợi chờ mỏi mòn một cái đám cưới đường hoàng.

" Dạ anh Khánh đang định thưa với cha chuyện đám cưới rồi nội...nội đừng có trách ảnh tội nghiệp.

Dù sao ảnh cũng muốn xây dựng cơ ngơi cho nhà mình."

Ngọc Hương thấy bà nội trách thương cô như vậy thì nàng có hơi xót, chồng nàng làm sao không muốn cả hai nhanh chóng có cái đám cưới, ngặt nỗi chuyện sổ sách không ai tiếp giúp cô một tay nên cô phải van lưng ra làm hết.

" Nội coi thầy nói mừ chín tháng này là ngày lành tháng tốt, tuổi thằng Khánh với bây cũng hợp nội coi qua thưa chuyện với ông thông gia bên đó mới được."

Bà nội trông ngóng từng ngày có đứa cháu dâu về đang thủ thỉ với bà cho vui nhà vui cửa, con dâu thì bà có rồi chỉ thiếu mỗi cháu dâu nữa thôi."

Dạ con nghe theo nội."

Ngọc Hương mỉm cười rồi tiếp tục hàn thuyên với bà nội cùng với má cả, má ba chỉ riêng má tư là nàng chưa gặp mặt thường xuyên cũng chưa từng tiếp xúc với bà ấy, nghe Khánh kể về má tư làm nàng có hơi lo lắng không biết sau này về làm dâu sẽ như thế nào mới đặng.

" Khánh à...cha nghĩ con nên để chuyện tư sang một bên tính tới chuyện riêng là được rồi.

Con Hương nó cũng là con gái mới lớn cứ để nó chờ đợi ngày đêm như vậy thì coi không được."

Ông Quang ngồi trước mặt hai thằng con trai độc nhất vô nhị mà khẽ khàng nói cho con mình hiểu, ông thấy tội cho Ngọc Hương đã cùng Khánh vượt qua mưa gió dãi dầu để gầy dựng sự nghiệp.

Ông muốn cho con dâu ông một danh phận là mợ hai nhà họ Trần."

Dạ thưa cha con cũng đang định thưa với cha chuyện này, con cũng vừa mới xong chuyến hàng đi Vĩnh Long bây giờ cũng đã xong xuôi, con muốn xin cha cho con cưới em Hương về nhà mình."

Khánh cười nhẹ rồi nói cha cha mình ý định của cô, cô cũng muốn cưới em ấy lắm rồi chứ nhìn cái nhà bên đó cô ưa không có nổi, thiệt tình nếu không có cô chắc Ngọc Hương chỉ có nước bị đè đầu cởi cổ mất thôi."

Ừa vậy thì tốt rồi...hồi trưa cha có gặp ông xui bên đó cha cũng lựa ngày lành tháng tốt rồi...mừ chín tháng này là đẹp đó con."

Ông ậm ừ rồi gật gù vừa ý với những gì con trai mình nói, nó đúng là con của ông lúc nào cũng hiểu ông muốn gì cần gì.

" Em định lấy vợ thiệt hả Khánh."

Cậu Minh ngồi cạnh cô có hơi bất ngờ vì ý định này, cậu không ngờ em cậu lại chờ mong cưới vợ tới cỡ này luôn đó đa."

Ha ha cưới chớ anh.

Em ấy đẹp sắc nước hương trời vậy mà không cưới ẻm thì cưới ai."

Khánh nhìn sang anh mình rồi bật cười thành tiếng, cô biết ông anh trời thần này không tin cô sẽ lấy vợ đến vậy đâu nhưng ai rồi cũng phải thành gia lập thất."

Ùi ui vậy anh cả đây phải tốn một mớ tiền nữa rồi."

Cậu Minh nghe vậy thì cũng bật cười theo cha cậu với cô, ba người tuy là ít nói chuyện nhưng mỗi lần nói thì chỉ có cười đến sáng mơi."

Còn cậu cả định khi nào lấy vợ đây.

Làm thống đốc cũng phải có người kề cận chớ đa."

Ông Quang trêu chọc cậu cả, ông biết con trai ông còn thương nhớ người xưa của nó rất nhiều nhưng dù sao người ta cũng đã có chồng, cậu không thể mang mối tình đơn phương này xuống mồ sâu được.

" Haizz chắc hơi lâu đó cha...cha biết mà."

Cậu Minh thở dài nhìn cha mình một chút rồi cũng tiếp lời với ông."

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã vỡ lỡ như vậy con có buồn cũng được cái chi đâu...lên trên tỉnh gặp được ai hiền ngoan thì nói với cha."

Con ông đứa nào đứa nấy khôi ngô như vậy ông không tin làm sao không có ai để nó lựa chọn, có điều ông sợ nó gặp người phụ bạc nó thôi."

Con biết rồi cha."

Cậu cười với ông rồi cả ba người đều đang lên một kế hoạch vĩ đại mà không ai đoán trước được là gì.

Chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt thôi."

Mình mần sao hoành tá tràng hơn nhà bên đó là được rồi cha...làm một vố như vậy mới đã."

Cậu Minh cười mãn nguyện với những ý kiến cậu đưa ra cho cha mình, thiệt là một ý định tuyệt vời.Từ chiều Ngọc Hương sang nhà Khánh dùng cơm thì nàng đã xin cha được phép ở lại nhà Khánh một đêm để cùng bà nội cúng rằm.

Cha nàng cũng đồng ý cho nàng ở lại vì ông cũng không có ở nhà mà phải đi lên huyện có công chuyện với quan lớn.

" Anh có chuyện chi phiền lòng hay sao mà nhìn cả người cứ thẩn thờ vậy."

Ngọc Hương khẽ ngồi xuống cạnh Khánh đang trầm mặt suy nghĩ điều gì đó, mọi hôm có chuyện gì cô đều sẽ kể cho nàng nghe chứ không giấu giếm bất cứ điều gì.

Có điều hôm nay nàng để ý thấy cô có mang tâm sự thì liền hỏi hang cô vì chuyện gì mà buồn lòng."

Anh thấy lo quá...không biết làm sao mà thấy lo không thể tả nổi."

Khánh ngẩn đầu nhìn em ấy đang xoa nhẹ mái tóc cô, buồn nói với ấy một câu rằng cô đang lo lắng mặc dù cô cũng không biết mình lo vì điều gì nữa.

"Cục cưng của em đừng có suy nghĩ nhiều nữa, mọi ngày cứ như chim sáo mà hôm nay im re hà.

Em nghe vậy hông có quen."

Ngọc Hương muốn dùng cách trêu chọc để cô bớt suy nghĩ lại, nàng sợ Khánh suy nghĩ nhiều lại tổn hại đến sức khỏe."

Anh biết rồi...em cúng xong chưa""Em mới thắp nhang lên bàn thờ rồi...anh buồn ngủ thì mình đi ngủ."

Ngọc Hương nhìn cái mặt ú na của Khánh chắc hẵng vừa buồn lòng lại còn buồn ngủ nè chớ đâu, cái con mắt cứ lim dim suốt thôi.Cả hai cuối cùng cũnh không chịu nổi cám dỗ của cơn buồn ngủ mà cùng về phòng ngủ sớm, cô mệt muốn lã người rồi, cả ngày cứ quây quần bên sổ sách đêm về cũng sổ sách làm cô nhức cái đầu muốn chết đi được.

Mà không làm thì tiền đâu mà xài không làm mà đòi có ăn chắc cạp đất ăn thiệt.

" Để em xoa bóp cho anh nghen."

Ngọc Hương lật người cô lại rồi nhẹ nhàng cởi đi cái áo bà ba dài ra chỉ còn cái áo thun trắng bên trong để dễ dàng xoa vai cho cô đỡ mỏi.

" Ùi uii em học đây ra mấy cái này vậy đã hết sức hen mần đã hơn mấy cô trong tủ lầu nữa."

Khánh mở miệng nói đại chứ cô chưa có thử đi đấm bóp vác hơi như mấy cậu ấm nhà người ta nữa, mà điều này làm người con gái đang xoa bóp cho cô cũng nổi máu ghen lên mà cấu vào eo cô một cái."

Anh nói cái gì...từ hồi quen biết tới giờ anh lén lút đi bàn chuyện mần ăn rồi đi vô đó bao nhiêu lần rồi."

Ngọc Hương vừa cấu vừa nghiến răng mà trả hỏi cái tên phạm nhân đầy tội đồ đang nằm hưởng thử khoái lạc kia, còn tên phạm nhân thì đang chịu hình phạt đau đớn nhất miệng còn không ngừng kêu la xin vợ nhỏ buông tha cho cái eo của mình."

Anh đâu có đi đâu...anh nói giỡn mà Hương ơi."

Khánh cười không nổi với đòn tra tấn này, tại cô cứ suốt ngày chuốc hoạ vào thân."

Tui mà biết anh có mèo ở ngoài thì anh coi chừng tui đó" Ngọc Hương tin Khánh toàn tâm toàn ý nhưng nàng không muốn cô biết điều này, dù sao vẫn phải răng đe cô mới được.Sau một trận bị vợ hạch sách thì cuối cùng cô cũng đã được tha đêm hôm đó là một đêm cô được ôm em ấy ngủ chứ không phải ôm cái gối ôm cứng ngắt kia.Cuối cùng sau nhiều lần khuyên răn chuyện cưới hỏi của hai cô nhà họ Phạm thì Khánh cũng không thể nào không chấp nhận được.

Một phần vì cô cảm thấy tội cho ông Quân, còn lại là sợ người cô thương sẽ buồn lòng, cô nhìn em ấy buồn thì sao mà chịu cho nổi rốt cuộc cũng phải thuận theo những gì đã bàn từ đầu.

Có điều nhà Khánh có ra một điều kiện nho nhỏ là phải được rước dâu trước nhà của Bình.

Hắn có lỗi nên cũng phải nhân nhượng theo mà làm chớ không dám phản bác lại, thế là anh em nhà Khánh lại được một phen làm nhục nhà bên đó.

Lấy tiền đè người là có thiệt nha quý dị~~Tối nay là đêm xuất giá của nhà gái nên cô cũng ở nhà vợ để tiếp rượu họ hàng nhà Ngọc Hương.

Có rất nhiều mối mần ăn mà cô quen biết đã từ rất lâu cũng như cô giới thiệu cho ông Quân cũng đến chung vui ngày cưới của cô.

Họ cứ khen lấy khen để cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa, người làm cha như ông Quân nghe được mấy lời này thì ý cười hiện rõ trên gương mặt đã xuất hiện vết nhăn của tuổi trung niên.

" Chà chà...Anh Quân có phúc quá hen, có cậu hai là con rể thì còn gì bằng nữa."

Một vị địa chủ chuyên mần ăn với ông Quân thấy cô đến bàn mời rượu thì liền tấm tắc khen lấy cô trước mặt ông Quân.

Cô nghe mấy lời này thì cười như được mùa rồi mời rượu họ còn không quên cảm ơn vì những lời khen ngợi này, có nhiều người vì muốn mần ăn dễ dàng nên cũng gió chiều nào theo chiều ấy cho dễ sống."

Cám ơn mấy anh đã đến chung vui với tui nghen."

Ông Quân nghe vậy thì không thể nào không hãnh diện được.

Có con rể là người tài giỏi, độ giàu có thì khỏi phải bàn cãi nữa rồi.Bình đang tiếp rượu ở bàn khác cứ nghe mấy người bạn bè của ông Quân khen cô thì tức muốn trào máu.

Hắn đúng là thua xa cô về mọi mặt, đi tiếp rượu như vậy mà không có ma nào chịu nhìn mặt hắn mà khen lấy nửa lời.

Thiệt ra cái Song Hỷ này như chỉ để cho cô với Ngọc Hương là nhân vật chánh chứ hắn với Ngọc Dung vô cùng mờ nhạt.

" Cha ơi!

Cho con nói chuyện với chồng con một lát."

Ngọc Hương ở trong bàn gia tiên lạy xuất giá xong thì đi ra sân kiếm Khánh, nàng sợ cô nhậu nhiều mà không ăn thì hại bao tử.

Thấy người thương đang tiếp rượu ở bàn của cha nàng thì nàng liền nói nhỏ với ông, xin phép ông cho nàng đem chồng nàng ra chỗ khác nói chuyện.

Ông Quân nghe con gái mình muốn kím chồng nó thì ông ngắt lên mũi nàng rồi khều Khánh đang đứng mời rượu.

" Vợ con nó kêu con ra có chuyện muốn nói...để đây cha tiếp cho."

Khánh nghe cha vợ mình nói vợ yêu của cô đang kiếm thì cô dạ dạ rồi chạy tọt vào trong buồng kiếm em ấy.

Cô không biết em ấy sợ mình không ăn mà đâm lo cứ nghĩ em ấy mệt hay bị cái chi thôi."

Em!

Em sao vậy, mệt ở đâu hả..."

Khánh mở cửa buồng ra thì thấy Ngọc Hương đang ngồi ở bàn trang điểm lọ mọ làm gì đó trên chiếc cổ đeo đầy vàng vòng kia mà trông khổ sở vô cùng."

Em mỏi" Ngọc Hương không xoay người lại mà nhìn cô, nàng chỉ chăm chú tháo từng cái kiềng vàng xuống cho đỡ mệt."

Vất vả ghê hen, đeo vàng tới mỏi cổ luôn."

Khánh nhẹ nhàng luồn tay vào cổ nàng để em ấy dễ cởi kiềng ra, miệng thì trêu chọc vụ vàng vòng cưới."

Ra ngoài xin mấy chú về nghỉ sớm mai còn rước dâu nữa.

Anh uống một hồi xỉn rồi sao mà về bên nhà bển được."

Ngọc Hương cởi xong vòng vàng trên người thì nàng xoay người sang ôm lấy Khánh đang đứng mặt đỏ như tôm luộc kia.

Sợ chồng uống nhiều sẽ không kham nổi nên nàng mới giải vay cho cô.

Còn ngỏ ý muốn ra ngoài xin cho cô về nghỉ."

Ừa để anh ra ngoải nói một tiếng, chớ cũng hết xí quách rồi.

Công nhận mấy chú của em uống rượu như uống nước lã thiệt."

Cô bật cười ha ha mà nói với Ngọc Hương thiệt luôn là cô công nhận mấy ông chú bên vợ uống rượu đế như nước lã, cứ hết ly này đến ly khác mà tỉnh bơ như ban ngày.Sau khi xin phép người lớn thì cô cũng cáo lui trở về nhà mình bên đó để chuẩn bị sáng sớm rước dâu.

" Khánh về rồi kìa má."

Cậu Minh ngồi ở bàn trà ngoài sân trước thì thấy xe em trai mình bước từ xe hơi xuống, cậu hơi lớn tiếng gọi má ba mình."

Mèn ơi uống nhiều không con, mặt mài bây đỏ ké hết trơn hết trọi rồi đa."

Bà Hai bước ra ngưỡng cửa thì bắt gặp con mình từ nhà vợ trở về, thấy nó mặt mài mơn mởn đỏ thì bà nghĩ chắc bị ép uống rượu mới thành ra như thế."

Dạ!

Con có uống hơi nhiều, mà không có sao đâu má con vô nghỉ chút xíu là hết à...!"

Khánh ngà ngà say ngước nhìn mỉm cười nhẹ với má mình.

Thiệt bụng cô bây giờ là bị đau đầu thôi.

Cái rượu gì đâu mà là ghê, đó giờ cô đi tiếp khách ở Sài Gòn uống rượu đế cũng chẳng đau đầu tới cỡ này.

" Ừa con vô nghỉ sớm đi.

Má ra đây đợi bây về rồi cũng vô ngủ, sáng còn đi rước dâu sớm nữa."

Chào má với anh cả xong, cô cũng xin phép vào phòng nghỉ ngơi tắm rửa rồi ngủ một giấc để sáng còn rước dâu sớm nữa.

Cởi chiếc áo dài cưới được may tỉ mĩ từ thợ may có tiếng ở Tỉnh, công nhận hồi thời nay cái gì làm thủ công cũng đều mang vẻ đẹp riêng chứ không giống thời hiện đại toàn đa số là công nghiệp.

Khánh lấy bộ bà ba ngắn tay để đi tắm.

Sau khi tắm xong cũng đã là mười giờ mấy tối, ngồi xuống bàn trà nhỏ đặt ở trong phòng, nhìn tấm ảnh của cô và nàng lúc cô còn bệnh, bất giác mỉm cười vì em ấy vẫn là em ấy.

Thời gian có phai đi nhưng nụ cười xinh đẹp xoa dịu lòng người ấy vẫn ở đó.

Tấm ảnh trắng đen chứ không hề có màu được Khánh rửa ra từ cái máy ảnh nhỏ được cô đặt mua từ một người bạn Pháp.

Trên tấm ảnh chỉ có cô và Ngọc Hương đứng bên bụi bông giấy trước cửa nhà cô.

Em ấy mỉm cười nhẹ nhàng rồi nghiêng đầu ngã sang vai cô một chút, tay cũng bận rộn ôm lấy cánh tay hơi thô cứng của cô mà dịu dàng nắm lấy.

Còn Khánh thì cười hết thấy con mắt, tay thì cũng ôm lấy nhẹ bờ vai nhỏ nhắn của nàng.

Cả hai trên tấm ảnh thật sự rất đẹp.

Vẻ đẹp của rồi trẻ tuổi đôi mươi làm người ta nhìn vào phải trầm trồ."

Thời gian trôi qua nhanh quá...Hương!

Em sắp được sống hạnh phúc rồi."

Cô mỉm cười nhìn em ấy trong bức hình, nhìn đã đời cũng chịu đi ngủ. *Ở một diễn biến khác*" Hương!

Con ngủ chưa con?"

Bà Lam đứng bên ngoài cửa phòng của con gái mà nhẹ nhàng gõ cửa.

Thấy bên trong im lặng nên bà mới khẽ gọi nàng."

Dạ má!

Con ra liền...tối rồi má có chuyện chi tìm con hả má."

Ngọc Hương mở cửa ra thì liền miệng hỏi xem má mình có chuyện chi dạy bảo.

Sợ bà làm khó dễ nên nàng có hơi sợ một chút."

Má vô dặn dò con một chút."

Bà mỉm cười nhìn đứa con không phải con ruột mình, chỉ còn ngày hôm nay nữa thì nó đã về nhà chồng rồi.

Cả con gái ruột của bà cũng vậy, bà muốn dặn dò hai đứa nhỏ một chút trước khi về nhà chồng."

Dạ má có chi dạy bảo con xin nghe."

Nàng ôn nhu trả lời má mình."

Hương à!

Mặc dù con không phải con ruột của má, má cũng chưa từng đối xử tốt với con.

Nhưng trước khi con gả về nhà chồng má muốn dặn dò con phải sống cho phải đạo làm dâu, làm vợ đây là những gì má có thể làm.

Má biết con giận bà nội con, nhưng dù sao bà ấy vẫn là bà của con, hãy tha thứ cho những gì bà ấy đã làm nghen con.

Má chúc con gái má trăm năm hạnh phúc bên chồng, được ba má bên chồng yêu thương như con gái ruột."

Bà Lam từ tốn mà nói với nàng, còn không nắm lấy bàn tay đứa con gái mới lớn mà dặn dò.

" Con cảm ơn má!

Con nhất định sẽ hạnh phúc, má đừng trách mình nghen má.

Con hiểu nổi lòng của má, còn chuyện bà nội con cũng không để bụng nữa.

Con sẽ nói chuyện với cha nói cha về ở chung nhà lại với bà nội và má."

Sau một hồi tâm sự thì bà Lam cũng rời phòng cho Ngọc Hương ngủ để ngày mai về nhà chồng.

" Đám cưới lớn quá bà bảy."

Đứa bé nhỏ nắm lấy ống quần của người phụ nữ trung niên mà đung đưa nó mở mắt tròn xoe nhìn cái đoàn người rước dâu đang tiến đến nó.

Đám cưới gì đâu mà toàn là xe hơi không chứ không lấy một bóng người đi bộ.

Còn có một chiếc xe biển số đỏ của thống đốc Nam Kỳ."

Ừa!

Đám cưới của cậu hai Khánh con ông hội đồng với con gái ông Phạm ở đầu làng đó.

Cô cậu đẹp đôi hết sức, cô út có phước lấy được người chồng giàu có chớ ai đâu như cô hai đẹp người mà lấy tấm chồng không xứng, đúng mỗi người mỗi số hen chị Năm."

Người phụ nữ đứng kế cạnh bà Bảy cũng đáp lời với bà, cả hai luyên thuyên cùng hướng mắt về đoàn người rước dâu lớn nhất từ trước tới giờ mà họ thấy.

" Thay mặt họ nhà trai xin phép nhà gái cho nhà trai được phép rước dâu.

Nhà trai có biếu nhà gái một số lễ vật như trên.

Xin phép cho đôi trẻ được thắp nhang cho ông bà cửu huyền thất tổ..." là một loạt những lễ nghi rước dâu của miền Tây nam bộ.

Khánh đứng mà muốn gã cặp dò, công nhận thời xưa khá chăm chút về chuyện lễ nghi này so với thời hiện đại rất nhiều."

Cha không có gì ngoài đứa con gái này.

Cha mong con sẽ bảo vệ yêu thương con gái cha thật nhiều.

Nếu một ngày con không còn yêu thương nó, con đừng ruồng bỏ hay tệ bạc, con cứ trả con gái cha lại cho cha nghen con.

Cha chúc hai đứa sống đầu bạc răng long."

Ông Quân ôm lấy đứa con gái ông yêu thương mà vuốt ve, ông thật sự rất vui khi con gái ông lấy được tấm chồng tốt nhà chồng cũng hết mực yêu thương con bé.

Ông cũng ôm lấy Khánh mà vỗ vai cô cười khà khà hạnh phúc."

Còn Bình cũng như vậy nghen con.

Cha cũng chúc hai đứa hạnh phúc bền lâu, con gái cha nó mới lớn chưa biết phép tắc nhiều nên cha mong con về nhà sẽ chỉ bảo cho nó."

Ông Quân vỗ tấm lưng gầy của Bình, ông thật sự không tin tưởng chàng trai này cho lắm nhưng con ông đã đem lòng yêu thương hắn thì ông cũng không thể ngăn cản.Diễn nhiên trong buổi lễ rước dâu nhà Khánh là nhà được để ý hơn.

Từ vàng vòng cưới lẫn vòng người rước dâu cũng lớn tới độ khiến người khác hố mắt mà trầm trồ độ chịu giao thiệp của ông hội đồng.

Nhà Bình thì chỉ có cậu cùng cha má với một số chú bác trong dòng họ chớ không lấy một người bàn hữu trong giới làm ăn nào đến dự.

Điều này làm Bình càng tức giận hơn, mối ganh ghét trong người càng tăng lên gấp bội.Tiếp khách xong bên đàn gái thì cũng đưa dâu về nhà ông hội đồng Trần.

Ta nói nhà có tiếng tăm có khác, được cái là ông Quang không phân biệt giàu nghe già trẻ lớn bé ông mời cả làng dự ngày vui của con trai ông, một gian nhà bên trái của ông vừa đủ cho khách xa đến dự, còn gian bên phải thì tiếp đãi bà con trong xóm.

Khánh thì túi bụi chạy tới chạy lui tiếp rượu những trưởng bối, thương gia, bạn bè gần xa anh em thân thiết.

Còn Ngọc Hương thì được dùng bữa cùng phụ nữ, chị em dâu gần xa ở trong nhà lớn, nàng là dâu đầu tiên được cưới về nhà vì cậu cả vẫn chưa có vợ, nên nàng có hơi lo lắng nhưng được má chồng trấn an nên cũng đỡ hơn phần nào.

Đãi khách xong thì trời cũng nhã nhem tối .

Khánh quay trở về phòng mình để chuẩn bị đi tắm, cô nôn nóng gặp vợ mình quá rồi, hồi sáng tới giờ cứ lo chạy đôn chạy đáo tiếp rượu mà không kiếm được vợ nhỏ của cô luôn.

" Em lấy đồ cho mình rồi."

Ngọc Hương thấy cô mở cửa phòng bước vô thì nhẹ nhàng mỉm cười, tay với lấy bộ đồ nàng đã chuẩn bị sẵn cho cô từ ban nãy.

Biết cô đã ngà ngà say nên nàng chuẩn bị trước chỉ cần cô vào là đưa cho cô đi tắm.

" Cảm ơn em!

Đợi anh tắm xong rồi mình đi ngủ hen."

Khánh nhận lấy bộ đồ bà ba sa tan từ vợ rồi nhanh chóng đi tắm vì cô mệt muốn xỉu xỉu rồi giờ chỉ cần được đi ngủ nữa thôi là điều cô mong.Cầm cái khăn lau đầu vì mới gội xong hơi ươn ướt của mình.

Khánh huýt sáo rồi từ từ đi mở cửa phòng thì đập vô con mắt của cô là hình ảnh người con gái cô yêu đang cởi chiếc áo bà ba bên ngoài ra chỉ còn duy nhất cái áo lót mỏng manh, nhìn làng da trắng mịn không chút tì vết nào của người thương làm Khánh có hơi đứng hình mất 5s.

Em ấy xoay người lại nhìn cô trìu mến rồi nói: " Sao nhìn em ghê vậy.

Vô đây em bù đắp cho anh."

Nàng kéo cô đang đứng như tượng đá vào trong giường ngủ của hai người, ga giường được thay bằng màu đỏ hỷ ngày cưới.

Đặt lên đôi môi hồng đỏ một nụ hôn cháy bỏng Khánh cứ tham lam mút lấy cho tới khi buông ra thì đôi môi ấy đã trở nên sưng đỏ.

Ngọc Hương dịu dàng vuốt lấy tấm lưng rộng vững chắc của người nàng yêu, đêm nay là đêm hạnh phúc của cả hai trong thời gian qua.

Sau bao nhiêu chuyện cuối cùng cả hai cũng đã nắm tay nhau nên duyên vợ chồng, nàng đã làm dâu nhà họ Trần làm vợ của cậu hai Khánh.

" Em đẹp lắm...."

Khánh lúc này bị nàng vuốt ve thì không thể nào không rạo rực hơn, tay cũng không còn yên vị nữa mà đã liền xoa nắn đôi gò đào của nàng.

Ngọc Hương cũng hưởng ứng theo mà rên rĩ nho nhỏ nàng cạp lấy lổ tai của Khánh mà liếm lên tăng thêm kích thích.

Đẩy nhẹ người nàng nằm xuống giường Khánh tham lam cởi nốt cái áo lót bằng vải mỏng nhìn thân hình thiếu nữ mới lớn làm cô không thể nào không thưởng thức được, huống hồ gì đây còn là người cô yêu.

Ngậm lấy bầu ngực đầy đặn đôi khi còn cắn lên hạt đậu màu trắng hồng làm cho thần hồn Ngọc Hương điên đảo, nàng rên rĩ be bé vì sợ người khác nghe thấy, tay không chịu nổi sự kích thích vì yêu lần đầu này mà nắm lấy đầu Khánh mà xoa xoa yêu thương.

" Anh nhanh lên đi...em chịu hết nổi rồi...aaa."

Ngọc Hương không chịu nổi được sự cám dỗ của việc làm yêu nên nàng đốc thúc cô nhanh chóng đưa nàng đến chốn bồng lai tiên cảnh.

Khánh hôn lên môi nàng rồi tiếp tục công việc như một con ong chăm chỉ học hỏi, nàng cũng cởi áo cô rồi ướn người lên hôn lên bờ ngực vững chắc của cô.

Sợ vợ yêu và cả mình ngại ngùng vì làm chuyện đại sự nên Khánh tắt cái đèn ngủ nhỏ chỉ chừa lại màn đêm buông xuống và có hai người đang làm yêu trong đêm tân hôn.

" Hương!

Anh thương em rất nhiều.

Từ nay về sau hãy là của riêng anh thôi có được không."

Khánh hôn lấy vùng bụng mịn rứt của nàng miệng không ngừng lẩm bẩm nói những lời yêu thương với nàng."

Em thương anh!

Kiếp này, kiếp sau...kiếp sau nữa em chỉ thương mỗi mình anh."

Ngọc Hương xoa lấy đầu Khánh đang di chuyển xuống dưới hang động của nàng.

Khánh nghe nàng nói thương mình thì kiềm không nổi nữa mà liền cởi lấy mảnh vải cuối cùng rồi quăng xuống nền gạch không thương tiếc, cô tham lam chiếm hữu em ấy.

Ngọc Hương lần đầu biết được chuyện làm yêu này nên có hơi đau nhưng muốn cô được thoải mái vì vậy nàng mím môi mà chịu đựng.

"Ummm~~~ em...aaa sướng quá."

Ngọc Hương được cảm giác khoái lạc đưa đến nên không thể nào không ngừng phát ra âm thanh ma mị, chỗ đó của nàng vì bị cô kích thích nên cứ liên tục co thắt.

" Đẹp lắm rất đẹp...chụt chụt."

Khánh liếm nhẹ lên hạt đậu trước hang động nhỏ mà hút chùn chụt tay cũng từ từ xâm nhập vào bên trong.

"Aaaa..."

Ngọc Hương vì lần đầu được yêu nên không thể nào không đau được nành la khẽ lên rồi nước mắt cũng ứa ra theo cảm xúc vốn có.Khánh cảm nhận được có một chút dòng suối nho nhỏ ấm nóng chảy ngược ra tay cô thì cô biết em ấy đã thuộc về cô.

Sợ nàng đau nên Khánh dùng lưỡi nhẹ liếm xung quanh cho nàng bớt đau và trườn lên hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng như lời an ủi.

" Đừng khóc...anh thương em."

Khoái cảm dần dần có trở lại nên Khánh tiếp tục hành trình đưa vợ yêu đến trốn thiên đường tình yêu cô dùng lưỡi và tay để phối hợp đưa em ấy đến thiên đường, cứ nghe em ấy rên lên từng đợt mà Khánh không chịu nổi tay cũng dùng lực mạnh hơn cho em ấy được thỏa mãn.

"Aaaaa....um....emmm raaa."

Ngọc Hương giật bắn người lên vì đã lên đến cực điểm của yêu thương.

Nàng run lên từng đợt vì sung sướng, mồ hôi cũng thấm trên khuôn mặt nhỏ.

Khánh yêu chiều hôn lên nơi vừa mới làm yêu xong rồi trườn lên ôm lấy nàng vào lòng mà hôn lên mái tóc đã ướt mẽm do vừa mới làm yêu xong.

Nhìn xuống vùng cổ trắng ngần đã có vài dấu mận đỏ do cô để lại mà mỉm cười mãn nguyện công nhận vợ cô điện nước đầy đủ ghê nơi."

Em xong rồi tới anh."

Ngọc Hương nằm nghỉ được một lúc hơi thở cũng đã trở nên ổn định nàng xoay người nhu tình để ngón trỏ lên đôi môi vừa mới yêu thương nàng xong ban nãy.

Không thể nào tha cho Khánh được hết thảy.

" Anh mệt lắm...anh ngủ rồi nha."

Khánh trốn tránh rồi giả bộ lăn ra ngủ như không biết trời trăng gì nhưng nàng làm gì có chuyện tha cho cô được nên vì vậy cô cũng phải chiều nàng thôi.

Xong rồi nành cũng làm giống như ban nãy Khánh làm với mình xong cả hai mới mệt mỏi ôm nhau mà ngủ một giấc.

Đúng là một đêm hạnh phúc của cả hai.
 
[Thuanviet- Gl-Bachhop] Vì Anh Là Chồng Em
Chương 41


Bình minh đã lên cao bắt đầu một ngày mới ở làng quê yên bình, mọi người vẫn sinh hoạt và đi mần như thường ngày.

Căn nhà rộng lớn ở một vùng quê lại là tâm điểm chú ý của dân chúng khi đi ngang.

Hình ảnh cậu cả nhà họ Trần bày ra năm, sáu chiếc xe hơi sang xịn để rửa, mèn ơi giàu như cậu bởi thảnh thơi hết sức.

" Để con phụ cậu rửa, hôm nay cậu thức sớm quá vậy cậu?"

Kha từ bên hiên nhà xách thêm một thùng nước để rửa xe của cậu cả, từ hồi cậu cả về căn nhà to lớn này càng thêm vui vẻ, còn thêm cậu hai nó mới lấy được vợ đẹp, hiền thục nữa."

Ừ!

Cậu về đây ngủ chưa có quen, ở Tây thời gian nó khác ở đây nên không có ngủ được, rửa xe cậu hai trước đi để lát cậu hai có xe chở mợ hai đi chợ."

Minh dặn dò thằng nhỏ rửa xe cho em trai mình trước, dù gì hôm nay ở nhà cũng có thêm thành viên mới, phải để em cậu chở vợ đi mua một số đồ cần dùng chứ."

Mình ơi!

Dậy đi, trời sáng rồi đừng có ngủ nữa."

Ngọc Hương lay lay người Khánh để cô thức, trời mọc gần tám xào rồi mà cô còn chưa chịu dậy, tối vận động nhiều nên sáng lao lực đây mà.Sau một hồi bị vợ gọi thì Khánh cũng không còn cách nào khác nữa mà phải thức dậy.

" Em sao không ngủ,về đây rồi đâu có cần mần chi việc gì đâu, em bây giờ đã là mợ hai rồi."

"Mợ hai hay không thì cũng phải biết trên biết dưới, mình cứ vậy em bị rầy đó!

Thức dậy đi, ra chào nội vois cha má đi mình."

Nghe vợ yêu nói vậy cô cũng câm nín mà nghe lời, vợ nhà nói thì cô phải nghe, tính tình của cô được Ngọc Hương rèn luyện từ khi cô còn chưa khỏi bệnh nữa kìa vì vậy Khánh không khó chịu hay cằn nhằn gì nàng hết.Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa, nghe vậy nàng liền xỏ đôi guốc mộc vào mà đi tới cửa xem là ai.

"Dạ thưa mợ..biết cậu mợ đêm qua mệt nên bà sai con mời cậu mợ ra dùng cơm với ông bà, bà có nấu vài món bồi bổ cho cậu mợ ạ!"

Cô bé giai nhân này được bà hội phân sắp tới sẽ hầu mợ hai chung với Mùi, con bé nhỏ mà ngoan ngoãn theo mẹ đi ở đợ trong nhà hội đồng để kiếm sống qua ngày vì nhà nó nghèo đến mức không có nổi một chỗ để trú nắng mưa."

Được rồi!

Em ra thưa với ông bà là cậu mợ ra dùng cơm với ông bà liền nghen!"

Nàng mỉm cười rồi nhanh chóng đi lại bàn trang điểm bới tóc, vì là gái đã có chồng nên nàng buộc phải bới tóc, mặc dù chồng nàng cứ cằn nhằn bảo rằng em cứ làm những gì em thích.

Nhưng chồng nàng thích còn người khác sẽ dị nghị.Sau khi thay đồ xong thì cô liền nắm tay nàng ra gian nhà lớn để dùng cơm.

Hôm nay vì có con dâu mới nên gia đình tụ họp đầy đủ và món ăn trên bàn đều đích thân tự tay bà Hội nấu, toàn là đồ ăn để tẩm bổ cho sức khỏe để con bà được bồi bổ sau những ngày mệt mỏi " Hai đứa lại đây ngồi đi!

Má nấu nhiều món cho Hương lắm nè con, ăn đi cho khỏe nghe con."

"Con cảm ơn má!

Mời nội,mời cha má...mời anh dùng cơm...mời cô ba dùng cơm" Ngọc Hương mời từ lớn đến nhỏ dùng cơm, mặc dù trong nhà Khánh không có cái tục lệ này nhưng nàng là con nhà gia giáo nên từ nhỏ đã quen với việc này trước khi ăn, nàng không bỏ được "

Sau này con cứ mời cả nhà dùng cơm là được rồi...nhà này không có khó khăn gì đâu con" biết con dâu sợ phật ý bên chồng nên bà ba hai liền nhắc con dâu không cần phải quá lễ nghi."

Anh có định mần ăn gì ở đây không anh cả..có gì anh cứ nói với em, em sắp xếp cho mấy đứa nhỏ dẫn anh đi, ở đây cũng có nhiều chỗ đáng để lui tới lắm" ẩn ý ở đây của Khánh là muốn cậu cả lui tới những nơi làm ăn lớn để quản lý bọn họ, dân ở đây có chức có quyền một chút là ăn hiếp người nghèo, anh cả là Thống Đốc dù sao cũng dễ dàng xử lý bọn cường hào hơn là cô."

Ừ!

Để trưa anh đi thử coi nơi này mần ăn ra sao...nghe nói ở bến tàu của cha nhiều vựa làm ăn cũng khắm khá lắm...em cũng coi bớt việc bên xưởng về đây phụ giúp cha một tay đi."

" Anh cả...có ba Ngân nó quản lý tiếp cha rồi, nó tính toán giỏi hơn em mà..bộ anh định để nó ở không hả."

Khánh cười cười trêu em gái đang ngồi ngang mặt cô, ba Ngân bây giờ cái mặt chẳng khác gì cái đít nồi.

"Anh hai tối ngày cứ bắt em làm...em còn phải học tiếng Pháp bồi thêm nữa, anh hai mần ơn làm hết giùm em nha thương anh dữ lắm luôn áaa."

Thấy em gái mình cứ é é bên tai, Khánh cười rồi nói với nàng rằng cô không bắt nàng làm hết mọi việc nhưng nàng vẫn phải quản lý tiếp cô bến tàu.Sau khi dùng bữa xong thì Khánh vào phòng thay đồ chuẩn bị đi tiếp khách buôn vải của mình từ trên Sài Gòn xuống chứ có gần mấy đâu, vì vậy chính cô phải đích thân tiếp đãi đường hoàng mới được.

" Em ở nhà nha, nếu em thấy buồn thì cứ theo má với bà nội...à Hương nè nghe anh nói ngoại trừ nội và cha má với ba Ngân ra thì em không được nghe lời ai hết, bất cứ là việc gì...có ai cần cái chi thì em sai Mùi làm nghen.

Anh đi lên xưởng, tầm chiều anh về."

Cô cứ dịu dàng dặn dò nàng rằng ở nhà hãy cẩn trọng vì Má ba tính tình không tốt cô sợ nàng gặp khó...thấy nàng gật đầu dạ thưa nên cô cũng yên tâm, chuyện nhà bên vợ cô thì để từ từ cô tính sau."

Anh đi cẩn thận...uống ít rượu thôi anh mới hồi phục thôi đó, uống nhiều quá về em cho xuống đất ngủ."

Nàng cười đằm thắm sửa áo lại cho cô, chồng nàng đẹp trai như vậy nàng làm sao mà không giữ kĩ được chứ, nàng tin tưởng cô không làm gì có lỗi với nàng nhưng đôi khi nổi sợ vô hình luôn xuất hiện trong đầu nàng, nếu nàng bỏ lỡ điều gì đó thì cũng có thể mất cô."

Anh biết...anh giải quyết cho xong xuôi rồi mai dẫn em về bên nhà thăm cha hén, Hương nè hôn anh cái coi" cô cười hì hì rồi chu mỏ muốn nàng hôn lên."

Lớn rồi mà không nên nết...chụt chụt" miệng làm thì hàm nhai, nàng hôn lên môi cô 2 cái mặc dù điều này làm nàng mắc cỡ gần chết đi được.Cuộc xã giao của 2 vợ chồng son cũng mất gần 30 phút mới xong, cô tạm biệt nàng rồi lên xe xuất phát đi bàn bạc việc với mấy người Pháp mối làm ăn ruột của cô, cô muốn kinh doanh thêm một số mặt hàng khác nữa."

Bonjour" Khánh niềm nỡ bắt tay các vị thần ăn chơi của xứ Nam Kỳ, trời đất ơi cô mà không làm ăn thì mừ đời cô mới chui vô mấy cái xó này, chỗ gì đâu mà toàn gái với gái cô chán không thôi."

Bonjour M.

Khanh!

Je te souhaite cent ans de bonheur!

Ravi de vous rencontrer" ( Chào cậu Khánh!

Chúc cậu trăm năm hạnh phúc!

Rất vui được gặp cậu""Heureux de vous revoir!

Amusez-vous simplement aujourd'hui" ( rất vui được gặp lại các vị!

Hôm nay cứ vui chơi nhé tôi mời) Khánh cũng niềm nở với họ rồi cùng nhau ngồi xuống bàn chuyện sắp tới, cô có kinh nghiệm giao tiếp tốt nên họ rất nhiệt tình với cô, họ thích vui chơi và Khánh đáp ứng được điều đó nên họ không ngần ngại mà mần ăn chung với những người giàu có lại còn khéo léo trong việc ăn nói như Khánh Uống tầm 1 chai rượu Tây thượng hạng của quán Bar thì cô cũng xin phép được đi vệ sinh, ở đó cũng có một ánh mắt đang dõi theo cô " Trời ơi!

Về lẹ đi trời uống cái gì mà uống dữ không biết...sao mà hôm nay uống vô nóng dữ dị nè" cô nhìn vào cái gương trước mặt mình mà không ngừng cằn nhằn, cô thiệt tình là không thích uống rượu mà ngặc nổi muốn mần ăn thì phải vô đây mới bàn việc được.Một bàn tay từ đâu ôm lấy eo cô khiến cô giật mình suýt thì la lên muốn rớt cục bê đê ra ngoài luôn dị đó

" Cô là ai...cô...cô làm cái trò gì vậy."

Khánh khó chịu ra mặt với người con gái trước mặt, kỷ nữ gì mà sổ sàn vô đờn ông quá không biết.

"Em thấy cậu buồn, em muốn làm cậu vui thôi mà...ngoài kia các vị đều có người phục vụ, em để ý thấy cậu ngồi một mình buồn nên em mới chăm sóc cậu thôi."

Cái giọng điệu muốn chảy nước này cô kham không nổi nghe cái là óc cục nó nổi.

Nhớ tại cái giọng này thì cô liên tưởng đến bà chị vợ trời đánh của cô."

Tôi không cần...tôi đến đây chỉ mần ăn chớ không có muốn ham thú vui ở đây...tôi có vợ rồi, tránh ra chỗ khác nếu cô không muốn bị đuổi."

Khánh tránh xa người con gái đó ra, cô dùng cái giọng điệu kiên quyết mà nói với ả ta, cô không có ham muốn mà chơi bời gái gú như cậu ấm nhà khác, cô đây muốn thành đại gia thôi nhé.

"Trong rượu có xuân dược..em e là cậu không về với mợ được đâu..thôi thì cậu ở lại với em, biết đâu em lại giỏi hơn mợ thì sao."

Ả nói với cái giọng điệu điêu ngoa mà còn muốn mỉa mai vợ cậu haiVừa dứt lời thì bên má ả thấy một sự nóng rát kèm theo đó là một chút máu từ miệng chảy ra, người thì ngã quỵ xuống đất đau đớn.

" Đừng có tưởng con gái thì tao không dám đánh...cái loại đĩ điếm như mày mà có quyền so sánh với vợ của ông hả...cái tát này là cho cái tội mày dám đụng đến vợ tao...chủ quán đâu.

Raa đâyy lẹ."

"Cậu hai...trời ơi cậu hai bớt giận.

Có chuyện chi từ từ nói cậu ơi, cô ta là gái loại một cậu bớt giận."

Ông chủ quán này mần ăn được ở đây là nhờ Khánh, vì thế nên ông ta phải nể cô gấp mừ lần.

" Lần sau tôi đến không được xuất hiện con điếm này nữa...làm ăn trên đất của tôi mà muốn lên giọng hả...cô ta mỉa mai vợ tôi không bằng cái thứ đĩ như cô ta, ông chủ xem cô ta có vừa để ăn tát không?"

Cô tức giận đến nghiến răng ken két từng lời Khánh nói như muốn đem ông chủ băm ra cho cá ăn, anh cô là Thống Đốc nên một mạng người chỉ là cọng rơm, nhưng cô đây không thích giết người."

Trời ơi cậu bớt giận...coi như hôm nay tôi mời cậu một bữa..xin cậu tha cho cô ta, con đĩ này còn không mau xin lỗi cậu hai rồi cút đi vô trong...hôm nay mày không tiếp khách đủ tiền cho tao thì ông cúp cơm mày."

Hắn quát lên mặt cô ta, còn nắm đầu cô ta quỳ trước mặt Khánh, nhưng chưa kịp xin lỗi thì Khánh đã quay đầu mà bước ra ngoài."

Est-ce que vous vous amusez les gars ?

Discutons-en et tout ira bien, je réglerai les formalités à temps" ( Các ông chơi có vui không?

Chuyện chúng ta bàn bạc coi như ổn thoả, tôi sẽ về nhà sắp xếp lại giấy tờ rồi gửi đến các ông." ) họ thì đã say nên cô nói lời nào là họ nghe theo như vậy, vì bây giờ họ bận đắm chìm trong thú vui tao nhã của những kẻ bẩn thỉu rồi.

Còn Khánh thì trong người bây giờ như lửa đốt, cô mong về nhà em ấy sẽ không lại gần cô."

Cậu...nhìn cậu sao mệt mỏi quá vậy?

Mình nghỉ trọ ở đây đỡ khi nào cậu khỏe mình về nghen cậu."

Kha thấy Khánh bước ra từ trong quán rượu còn cầm theo sấp giấy tờ mần ăn, cậu liền chạy tới mở cửa và ôm đống giấy tờ để vào cặp táp của Khánh, thấy cậu chủ mệt nên thằng nhỏ ngỏ ý muốn cậu ở lại nghỉ ngơi rồi khi nào khỏe hẵng về.

" Chạy về đi...mợ ở nhà trông..mẹ nó cái bọn này uống rượu mà còn cố tình để xuân dược vô rượu."

Khánh ngồi dựa vô ghế rồi xoa xoa thái dương bây giờ cô nóng hơn chữ nóng nữa.

Kha nghe vậy thì cũng chạy nhanh hơn một chút để cô có thể về nghỉ ngơi sớm, còn nó sẽ giải quyết giấy tờ giúp cậu nó ( mặc dù Kha là người ở nhưng chuyện giấy tờ sổ sách của cô đều được Kha quản lý, cậu nó bận thì nó sẽ xem giúp cậu nó, Kha được như vậy là nhờ Khánh chỉ dạy)" Giờ này sao chưa về nữa ta?

Không biết có chuyện chi không nữa."

Ngọc Hương từ chiều cứ ngóng trông chồng nàng về chưa, cô nói là tầm chiều sẽ về nhưng bây giờ trời sụp tối luôn rồi mà vẫn chưa thấy.

Cả nhà đều đã ăn cơm, chỉ riêng nàng là đợi cô về ăn chung mặc dù bà hai đã kêu nàng ăn trước chứ đừng đợi cô.

" Hương...con ăn cơm trước đi đừng có đợi thằng Khánh, nó đi coi chừng ăn trước rồi...vả lại đi mần ăn mà về trễ cũng là chuyện thường thôi con.

Con đừng có lo quá."

Bà Hai cứ thấy con dâu ngóng con mình về thì thấy tội nghiệp, con nhỏ cứ lo cho chồng, sợ chồng gặp chuyện này kia suốt.

" Dạ hông sao đâu má..con đợi chồng con về rồi con sẽ ăn sau.. má đừng lo cho con, sẵn con ngồi têm trầu đợi chồng con luôn."

Vừa dứt lời thì cánh cửa sắt ngoài sân mở ra, ánh đèn xe hơi chiếu vào thì làm nàng mừng rỡ không thôi.

Chồng chị về rồi mấy em ( nhưng chị đâu có biết chị sắp bị ăn thịt hihi) ."

Mợ ơi...cứu conn!"

Tiếng của Kha cầu cứu nàng, thì ra là cô say xỉn nên ngủ không biết trời trăng gì hết.

" Cậu uống nhiều lắm hả Kha?"

Ngọc Hương chạy ra đỡ một bên tiếp Kha, tay nàng choàng ôm lấy eo cô mà dẫn vào nhà vác cô vô được tới phòng thì 2 mợ cháu muốn xĩu luôn.

" Cậu uống cũng nhiều đó mợ...mợ lo cho cậu đi con xin phép ra ngoài."

Kha cũng nhường không gian lại cho cậu mợ nó, nó bây giờ phải đi tắm mới được chứ đi cả ngày hôi hám quá trời rồi.

Hôm nay cậu nó mua mấy cái áo sơ mi mới cho nó mặc, mặc vô tưởng công tử nào không mần hại thằng nhỏ bị mấy cô kỹ nữ bám theo làm nó muốn mô phật luôn."

Anh tỉnh dậy đi...đi tắm cho khỏe rồi ăn miếng cơm vô hả ngủ nè."

Nàng lây người cô dậy để cô đi tắm, áo sơ mi của cô bây giờ đã thấm mồ hôi rồi.

Cô cũng mở mắt tỉnh dậy mà ôm bộ đồ bà ba trắng chạy vô nhà tắm mà không nói câu nào với vợ hết.

Thật ra Khánh đang nhịn cơn khát vọng trong người.Thấy chồng mình lạ lạ nhưng Ngọc Hương cũng không để tâm lắm vì nghĩ chắc cô uống nhiều rượu quá nên mới mệt...bây giờ nàng sẽ đi chuẩn bị cơm cho cô ăn.

Loay hoay một lát cũng xong mâm cơm bưng vô phòng cho cô, lúc này cô đã yên vị trên cái bàn đặt giữa phòng mặt mài thì đỏ như tôm...nhưng có điều cô không mặc áo mà chỉ mặc đúng cái quần dài.

" Anh sao vậy...sao không mặc áo vô, bị cảm rồi sao."

Nàng đi tới bên cô rồi ngồi xuống.

" Cho anh chén cơm đi anh đói."

Sao đó ăn một cách nhanh gọn lẹ mà còn ăn ngon lành nữa.

Thấy cô ăn nên nàng cũng chưa hỏi cô chỉ lặng lẽ dọn dẹp mâm cơm ra cửa rồi gọi Mùi mang xuống nàng dưới dùm nàng thôi.

Khánh ăn xong thì cũng chạy tọt vô nhà tắm đánh răng rồi mới trở ra.

Nàng thì đang thay đồ ra chuẩn bị ngủ, mái tóc dài suông mượt cũng được nàng chải chuốt lại, cả ngày bới lên rồi nên tối mới được cởi ra thì từ đâu có một bàn tay ôm lấy eo nàng, môi thì không ngừng chạm lên cổ nàng mà mút mác khiến nàng không chịu nổi mà rên khẽ.

" Sao vậy...có chuyện chi hả anh em thấy từ lúc anh về tới giờ lạ lạ."

Nàng buông cây lượt xuống rồi xoay người nhìn Khánh, mặt cô càng ngày càng đỏ hơn tới ánh mắt cũng có chút khan khát so với thường ngày .

" Anh muốn em...anh muốn nghe tiếng em rên rĩ khi làm tình với anh."

Chưa kịp để nàng trả lời thì cô đã bưng nàng tới giờ, tới cả chiếc áo của nàng cũng đã không còn trên bờ vai nữa mà chỉ còn chiếc áo lá thôi.Bình thường nhẹ nhàng tình cảm thế nào thì hôm nay cô lại cứ như hổ đói lao vào người nàng , nàng rên lên từng tiếng gợi dục làm máu trong người cô càng thêm sôi sục, cởi bỏ chiếc áo ngực, cô ngậm lấy bầu ngực khiêu ngợi của nàng mà tha hồ trừng phạt trúng, trừng phạt chúng bao nhiêu thì chủ nhân của chúng càng rên lên mạnh mẽ bấy nhiều trong căn phòng tràn đầy tiếng yêu của đôi vợ chồng , dùng ngon tay xoa nắn cái hạt đậu cương cứng của vợ mình, Khánh nhìn nàng đang thoã mãn mà mỉm cười xong lại nhích người lên mà cùng nàng nhảy nhịp điệu cha cha cha, hai chiếc lưỡi cứ quấn lấy nhau không muốn rời xa cho đến khi sợi chỉ bạc kéo theo dài xuống ngực nàng, chiếc quần của nàng cũng nhanh chóng bị cô cởi bỏ bằng răng, thấy được cảnh vật hữu tình của nàng thì cô bắt đầu thưởng thức món tráng miệng này một cách ngon lành.

"Aaaa...em sướng...anh ơi nhẹ thôi...em ra."

Ngọc Hương không tự chủ được mà níu lấy tấm ga nệm mà rên rỉ, nước tình của nàng thì liên tục chảy ra sao nhiều lần đưa đẩy của cô, nghe tiếng mình cứ rên rĩ như vậy nàng đỏ mặt rồi cắn môi mình mà cam chịu, không nghe tiếng dục vọng của vợ nữa thì Khánh không cam tâm cô cho ngón tay vào bên trong của nàng rồi đưa đẩy, trườn người lên hôn lấy bầu ngực rồi tiếp tục đánh lưỡi trêu ghẹo chúng, đến khi thấy đủ thì cô ôm lấy nàng rồi hôn nàng.

"Em đừng như vậy anh muốn em rên rĩ mà...để xem anh phạt em thế nào?"

Nói dứt lời cô xoay người nàng lại để nàng nằm trên người mình sao đó nhích người xuống nơi Xuân cảnh mà húp hết nước tình, cô cứ đá lưỡi rồi liên tục chọc ghẹo hạt đầu khiến nàng như muốn chết đi sống lại, vì khoái cảm mà cô mang lại nên nàng tiếp tục rên rĩ sau đó là những lần nhấp nhô lên xuống để tìm kiếm sự thoải mái mà cô mang lại cho nàng.

" Đừng mà...

đừng có liếm như vậy...em sướng lắm ...ummm em yêu anh...ưuuu."

Tay nàng vô thức cũng nắm lấy tay tóc của cô mà xoa lấy xoa để, một trận thủy triều ập đến khiến người nàng rung lên rồi nước tình cũng theo đó mà chảy xuống miệng cô, cô liền dọn dẹp sạch sẽ chúng rồi ôm nàng nhẹ nhàng đặt xuống giường, cô chưa đủ ham muốn nên cởi luôn đồ mình rồi quăng xuống giường cô dùng hông của mình đặt vào chỗ đó của nàng xong tiếp tục đưa đẩy, miệng thì liên tục hôn lên người nàng cuối cùng là cả hai cùng nhau sung sướng mà đều thoả mãn được cơ thể.

" Em có biết không hôm nay có một con điếm dám so sánh em với nó...anh đã cho nó 1 tát vì dám dụng đến nữ hoàng của anh ... em biết không em là tất cả của anh nên không ai có thể so sánh em được cả...anh thương em lắm.

Mình ơi!"

Nàng nghe những lời như vậy của cô thì cũng ôm chầm lấy cô mà hôn lên đôi môi mà nàng yêu thích, ôm lấy cơ thể đang ra nhiều mồ hôi của cô sau một trận vận động kịch liệt.

Sau đó là thêm mấy trận nữa tới mức chỗ đó của nàng phát đau thì cô mới buông tha rồi ôm nàng ngủ.

Đúng là một ngày mệt mỏi quá đi hihi Sáng sớm thức dậy là một ngày thật tươi đẹp vì trời sắp vào mùa Têtts nên không khí có se se lạnh vì gió Bất thổi vào, gia nhân trong nhà cũng tích cực làm việc có điều hôm nay sao không thấy mợ ra ngoài sớm như mọi hôm thì cũng tại cậu hai nhà này chứ ai vào đây."

Tại anh đó...giờ em đi không nổi luôn nè."

Ngọc Hương nằm trên giường mặt giận mài hờn vì đêm qua làm tình với cô đến sáng mới ngủ xong nàng lại bị đau eo rồi còn đi không nổi nữa.

Hôm nay còn thức trễ trong khi cô thì cười ha ha vì sung sướng và dư âm của đêm qua .

"Tại hôm qua anh bị người ta cho uống xuân dược thêm lại vợ anh đẹp vậy, sao mà cưỡng lại được."

Cô thật sự rất yêu nàng, từ ngày biết cái thứ gọi là nhu cầu con người thì cô như kẻ nghiện cơ thể của vợ mỗi lần ăn ở với nhau là cô cứ hôn khắp người nàng như nữ hoàng vậy đó.

Thêm một phần kích thích của thuốc nên mới có cái cảnh này nè."

Thưa cậu mợ...có cha của mợ sang thăm."

Mùi đứng bên ngoài gõ cửa rồi nói vào.

Cha nàng hôm nay gấp rút chuyện gì mà phải sang đến nhà nàng để kiếm nàng.

Cô và nàng nghe vậy thì cũng rời giường thay đồ chuẩn bị ra ngoài gặp cha nàng để hỏi xem có chuyện chi.

Cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ tác phẩm này của bạn tác giả!!

Trong thời gian qua mình bận nên không ra truyện!

Hôm nay là một ngày đẹp trời nên tặng các bạn 1 phân đoạn đọc cho có cảm xúc cuối năm nhé hihi!

THÂN ÁI
 
Back
Top Bottom