Trăng đêm rót ánh bạc xuống phủ Nguyễn, sáng vằng vặc như tấm gương khổng lồ treo lơ lửng giữa trời.
Tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ, tiếng cú kêu thảng thốt từ rặng tre ngoài bờ ao, tất cả hòa thành bản nhạc rùng rợn, u tịch đến ghê người.Trong gian hậu viện u ám, mợ cả bị trói chặt trên chiếc ghế gỗ lim cũ.
Xiềng sắt lạnh lẽo khóa cứng cổ tay và cổ chân bà.
Đầu tóc rũ rượi, từng lọn dính bết mồ hôi và máu, nhưng đôi mắt bà vẫn mở trừng trừng, ánh nhìn vừa bi thương, vừa man dại.Ngọn đèn dầu đặt ở góc phòng leo lét cháy, ánh sáng chập chờn soi lên vách tường.
Nếu nhìn kỹ, ngoài cái bóng mợ cả in dài, người ta còn thấy thêm một cái bóng khác - gầy gò, tóc dài, tay thõng xuống như búp bê gãy khớp.
Bóng ấy không hề ăn khớp với động tác của mợ cả, đôi khi còn mỉm cười, khẽ nghiêng đầu nhìn.Quản gia Nguyễn - vốn là người thân tín lâu năm của mợ cả - được lệnh canh gác đêm nay.
Lão ngồi dựa lưng vào cột, tay cầm roi mây, mắt gà gật vì mệt.
Đột nhiên, tiếng xiềng sắt lạch cạch vang lên, lão giật mình ngẩng dậy.
Mợ cả đang lẩm bẩm:-" Nó... nó vẫn ở đây... nó không buông tha ta đâu...".-" Mợ, bà còn mê sảng à?
- quản gia cau mày, giọng run run.
- Yên đi, đừng làm khó tôi".Mợ cả cười khùng khục, tiếng cười lạc giọng vang vọng cả căn phòng.
Bà trừng mắt nhìn lão:-" Ngươi tưởng... ngươi thoát sao?
Không, chính ngươi... chính ngươi mới là kẻ khơi nguồn máu oán!".Quản gia chột dạ, toát mồ hôi lạnh.
Những lời đó chẳng khác nào lột trần tội lỗi ông ta đã chôn giấu suốt mấy năm qua.
Quả thực, chính lão là kẻ đã cưỡng ép con Sen trong một đêm mưa gió, rồi sợ lộ chuyện mà hãm hại nó.
Lão cứ ngỡ việc nhấn chìm dưới giếng đã chôn vùi tất cả.
Nhưng oan hồn kia không những không siêu thoát, mà còn quay về đòi mạng.Bỗng, từ góc nhà, ngọn đèn dầu phụt tắt.
Cả gian phòng chìm trong bóng tối đặc quánh, nặng nề đến mức khó thở.
Tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên, như có ai đó đang lê chân trần trên nền gạch lạnh.
Quản gia run bắn, đưa tay quờ quạng tìm đá lửa.Một bàn tay lạnh buốt bất ngờ đặt lên vai lão.- "A!!!
- lão hét lên, quay ngoắt lại".Chẳng có ai cả.
Chỉ thấy cái bóng thứ hai trên vách tường đang từ từ... quay đầu lại nhìn.
Gương mặt nó chẳng có đường nét rõ ràng, chỉ là một hố đen thăm thẳm, nhưng trong hố đen ấy, hai đốm sáng đỏ rực lóe lên, khiến tim quản gia như ngừng đập.Đêm ấy, dân trong phủ đều nghe thấy tiếng kêu thất thanh vang dội từ hậu viện, rồi im bặt.
Khi mọi người chạy đến, quản gia đã nằm sóng soài dưới đất, mắt trợn ngược, miệng há hốc, lưỡi thè ra tím tái.
Còn mợ cả thì vẫn ngồi nguyên trên ghế, xiềng xích không hề suy chuyển, nhưng đôi môi lại vẽ thành một nụ cười quái đản.Tin quản gia chết lan nhanh trong phủ.
Người hầu kẻ hạ bàn tán xôn xao, ai nấy đều sợ hãi.
Lão gia Nguyễn ngồi trong chính điện, tay run run cầm chén trà mà rót mãi chẳng vào miệng.
Ông biết, chuyện này không thể chỉ dựa vào sức người mà chống đỡ.Pháp sư được mời đến, sau khi xem xét thi thể quản gia, sắc mặt trầm trọng.
Ông thắp nhang, khấn vái một hồi, rồi quay sang lão gia:-" Oan hồn con Sen chưa giải thoát.
Hôm trước ta chỉ tạm hóa giải một phần oán khí, nhưng mạch nghiệp chưa đoạn, nên nó vẫn tìm đúng kẻ gây ra thảm cảnh để báo thù".Mợ hai ngồi một bên, tay nắm chặt vạt áo, giọng run rẩy:- "Nghĩa là... còn sẽ có người chết nữa sao?".Pháp sư gật chậm rãi:- "Nếu sự thật chưa được phơi bày, oan hồn ấy sẽ tiếp tục lang thang, ám quấy và gieo tai ương".Lão gia ôm trán, cảm giác già thêm chục tuổi.
Ông biết, bí mật tội ác trong phủ Nguyễn đã mục rữa từ lâu, chỉ chờ ngày vỡ tung.
Nhưng ông không ngờ nó lại đến nhanh và khủng khiếp thế này Đêm hôm đó, mợ hai không sao ngủ được.
Nàng ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh trăng lấp loáng trên mặt hồ, lòng đầy bất an.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh lùa vào, khiến ngọn nến bên bàn vụt tắt.
Màn đêm ập xuống, trong bóng tối, nàng nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ ngay sau lưng:-" Mợ hai... cứu tôi..."
Nàng rùng mình, quay phắt lại.
Căn phòng trống không.
Nhưng trong gương đồng trên bàn phấn, nàng thoáng thấy bóng một cô gái mặc áo nâu sồng, tóc xõa che nửa mặt, đôi mắt đầy máu lệ.
Mợ hai thét lên, ôm ngực, ngã quỵ xuống đất.
Khi đám người hầu hốt hoảng chạy đến, thì bóng kia đã biến mất.Hôm sau, pháp sư triệu tập cả phủ lại giữa sân.
Ông đặt một bát nước trong vắt, cắm ba nén nhang đỏ rực, rồi lấy máu gà nhỏ vào.
Trong tích tắc, mặt nước sôi lên lục bục, rồi hiện ra hình ảnh giếng cũ.
Từ lòng giếng, một cánh tay gầy guộc trắng nhợt vươn lên, chới với, kêu cứu.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống, kẻ khóc, người run.
Pháp sư trầm giọng:-" Muốn cắt đứt lời nguyền, chỉ có một cách.
Phải khai quật sự thật, đưa xác con Sen lên, an táng tử tế, rồi kẻ thủ ác phải cúi đầu nhận tội.
Nếu không, sóng gió này sẽ còn kéo dài mãi".Lời ông vừa dứt, một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang, làm mọi người rùng mình.
Lão gia Nguyễn gục đầu, đôi mắt dại đi.
Ông biết, khoảnh khắc đối diện với sự thật đã đến.
Bởi phía sau cái chết oan khuất ấy... không chỉ có bàn tay một quản gia.
Mà còn có những bóng đen khác, cao hơn, nhúng chàm sâu hơn, đang chực chờ bị lôi ra ánh sáng.
Trong cơn gió thổi lồng lộng, mợ cả bật cười rợn người trong xiềng xích, tiếng cười vang vọng như tiếng nứt vỡ của cả phủ Nguyễn:-" Các ngươi muốn chôn giấu ư?
Không!
Máu nợ... máu phải trả!".Và bóng thứ hai sau lưng bà, dưới ánh trăng, càng lúc càng rõ nét.
Sóng gió gia tộc Nguyễn, giờ đây, mới thực sự mở ra cơn bão lớn...Đêm buông xuống.
Trăng tròn treo lơ lửng trên nền trời xám xịt, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống khu vườn nhà họ Nguyễn, biến những tán cây thành những cái bóng dài ngoằng, méo mó như những bàn tay quỷ sứ.
Gió từ rặng tre đầu làng rít lên từng hồi, nghe như tiếng ai khóc than ai oán.Trong hậu viện, nơi mợ cả đang bị giam giữ, mọi thứ càng trở nên lạnh lẽo.
Căn phòng cũ kỹ, cửa gỗ đóng kín, chỉ còn khe sáng từ ánh trăng rọi qua song cửa sổ.
Xiềng xích bằng sắt quấn chặt quanh cổ tay bà, nhưng đôi mắt bà vẫn mở to, đỏ rực như lửa cháy trong bóng tối.
Mợ cả thở hắt, giọng cười khàn khàn:-" Các ngươi tưởng có thể trói buộc ta sao?
Các ngươi đã quên... nơi này vốn có lời nguyền từ rất lâu...".Bà nhắm mắt, lẩm bẩm những câu chú khó hiểu.
Không khí trong gian phòng bỗng đặc quánh, mùi tanh hôi bốc lên, như mùi bùn lẫn máu từ đáy giếng xưa kia.
Trên vách tường, bóng bà vẫn in dài, nhưng phía sau lưng, một cái bóng khác từ từ hiện ra - gầy guộc, tóc dài xõa xuống, khuôn mặt mờ mịt nhưng miệng cười toe toét, hé lộ hàm răng đen sì.Bóng đó chính là oan hồn con Sen.
Nó vẫn chưa tan biến.
Ngoài chính điện, pháp sư ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, mắt nhắm nghiền để cảm nhận luồng khí xung quanh.
Đột nhiên, ông mở mắt, mồ hôi túa ra trên trán.
Ông cảm nhận được sự biến động bất thường: tà khí đang tụ lại quanh hậu viện.Mợ hai đang ngồi ở hiên, đôi tay run rẩy nâng chén trà mà chẳng uống nổi.
Khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của pháp sư, nàng hoảng hốt hỏi:-" Lại có chuyện sao?"
Pháp sư trầm giọng:- "Oan hồn con Sen... chưa siêu thoát.
Nó đã bị vấy máu, lại còn bị cưỡng hiếp và dìm chết oan nghiệt.
Một oan hồn như vậy, nếu không được giải thật sự, sẽ trở thành lệ quỷ".Lão gia nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.
Ông chống gậy, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía hậu viện.
Trong lòng ông, bao nhiêu năm uy quyền giờ phút này chỉ còn lại sự sợ hãi bất lực.-" Nhưng ta đã... dùng máu mình để phong ấn rồi mà?
- giọng ông run run".Pháp sư lắc đầu:-" Máu chỉ có thể trấn tà bên ngoài.
Còn nỗi oan khiên trong tim nó... chỉ có hung thủ mới gỡ được".Lời ấy như lưỡi dao cứa vào không khí.
Cả gian điện im phăng phắc.
Mợ hai bỗng rùng mình, khẽ hỏi:- "Hung thủ... chẳng lẽ... không
phải mợ cả?".Pháp sư nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm:-" Chính là tên gia nô bị tịnh thân".Tiếng động trong hậu viện ngày càng rõ.
Xiềng xích va đập lạch cạch, tiếng cười nửa khóc nửa điên vọng ra.
Lão gia, mợ hai và pháp sư vội chạy tới.
Cửa hậu viện rung lên bần bật, như có ai đó đập mạnh từ bên trong.Họ đẩy cửa bước vào.
Khung cảnh đập vào mắt khiến tất cả lùi lại.Mợ cả ngồi bệt giữa nền, tóc rũ rượi, ánh mắt thất thần.
Trên tường, cái bóng thứ hai đứng sát lưng bà, tay vươn ra bóp chặt lấy cổ bà, dù cơ thể thật của bà không hề có ai chạm vào.
Bà gào lên, tiếng gào rợn người:-" Cứu ta!
Nó không buông tha ta!".Mợ hai hoảng hốt bịt miệng, còn lão gia run rẩy đến nỗi gậy rơi khỏi tay.
Chỉ có pháp sư là giữ được bình tĩnh, ông rút ra một nắm gạo nếp rang và lá bùa đỏ, rải quanh căn phòng.Tiếng niệm chú vang lên trầm đục:-" Nam mô A Di Đà Phật... oan hồn hãy nghe ta...".Bóng con Sen quay đầu lại.
Đôi mắt trắng dã, gương mặt đầy thù hận.
Nó nhìn thẳng vào pháp sư, rồi bật ra tiếng cười ghê rợn.
Không ai nghe rõ nó nói gì, chỉ thấy môi nó mấp máy hai chữ: "Gia nô...".Pháp sư khựng lại.
Ông quay sang lão gia:-" Nói cho ta biết... kẻ gia nô năm xưa bị tịnh thân, hiện giờ ở đâu?".Lão gia ôm đầu, giọng khàn đặc:-" Hắn... hắn vẫn còn sống.
Ta... ta đã đuổi khỏi phủ từ lâu.
Nhưng... trời ơi, chẳng lẽ..."
Không khí chợt lặng ngắt.
Mợ hai cảm giác da thịt lạnh buốt, như có hàng trăm bàn tay vô hình đang chạm vào gáy.
Ngoài kia, gió bỗng nổi lên dữ dội, làm cửa sổ bật tung, ánh trăng rọi xuống thân xác mợ cả.
Bà ngất lịm, nhưng cái bóng thứ hai vẫn cười, vẫn níu chặt.Pháp sư thở dài:-" Muốn hóa giải, phải tìm hắn về.
Chỉ khi chính tay hung thủ nhận tội, máu hắn dâng ra thì oan hồn mới siêu thoát.
Nếu không... toàn bộ Nguyễn gia này sẽ bị cuốn vào oán khí".Đêm ấy, phủ Nguyễn chẳng ai ngủ.
Mợ hai ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng soi xuống giếng cổ.
Mặt nước tĩnh lặng, nhưng thỉnh thoảng nổi lên bọt khí, như có thứ gì đó đang thở bên dưới.
Nàng rùng mình, cảm giác có ánh mắt từ đáy giếng nhìn lên, oán hận mà tuyệt vọng.Tiếng chim lợn kêu trên mái ngói, từng tiếng dài ai oán, vọng khắp sân vườn.
Lão gia ngồi trong chính điện, mắt trũng sâu, tựa như già thêm cả chục tuổi chỉ sau một đêm.
Ông ôm lấy gương mặt, lẩm bẩm:-" Ta đã dung túng cho tội ác trong phủ này...
Tội của ta... lớn quá rồi..."
Pháp sư vẫn lặng lẽ kết ấn, rải bùa quanh giếng để ngăn oán khí lan rộng.
Nhưng ông biết, đây chỉ là cách cầm chân tạm thời.
Nếu không tìm được tên gia nô kia... sóng gió gia tộc này sẽ còn đẫm máu.Đêm tiếp nối đêm.
Trong hậu viện, mợ cả càng lúc càng tiều tụy.
Bóng oan hồn vẫn theo sát bà, cười rúc rích, đôi lúc còn ghì chặt cổ bà đến tím tái.
Những kẻ hầu gan dạ nhất cũng chẳng dám bén mảng.Trong phủ, ai nấy đều thì thầm về lời nguyền.
Trẻ con khóc ngặt ngẽo không chịu ngủ, gà gáy nửa đêm, cá trong ao chết nổi trắng bụng.
Không khí tang tóc bao trùm.
Mợ hai đứng dưới trăng, khẽ siết bàn tay run rẩy.
Nàng biết, từ đây mọi thứ sẽ không còn yên ổn.
Và bóng đêm kia... chỉ mới bắt đầu nuốt lấy Nguyễn gia.Trăng đêm rơi nghiêng xuống phủ Nguyễn, ánh bạc vẽ thành từng vệt dài trên nền gạch rêu xanh loang lổ.
Từ khi mợ cả bị giam vào hậu viện, cả phủ như chìm trong bầu không khí u ám.
Tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn, xen lẫn tiếng gió thổi qua kẽ lá chuối, tạo thành một bản nhạc ma mị khó tả.Trong gian hậu viện, ngọn đèn dầu le lói soi lên khuôn mặt tái nhợt của mợ cả.
Bà ngồi im như tượng, mái tóc rối che nửa gương mặt, đôi mắt đen láy nhìn trân trân vào khoảng không.
Xiềng sắt khóa chặt tay chân bà, nhưng kỳ lạ thay, thỉnh thoảng sợi xích lại khẽ rung lên như có một lực vô hình quấy động.Người hầu được lão gia cắt cử canh giữ ở ngoài hành lang.
Bọn họ không dám nhìn vào bên trong, chỉ đứng cách một khoảng xa, tay run run cầm đèn.
Có kẻ thì thào:- "Ta nghe rõ ràng tiếng cười trẻ con vang trong phòng, nhưng rõ ràng chỉ có mình bà ấy thôi..."
Kẻ khác tái mặt, ra hiệu im lặng.
Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, từ bên trong vọng ra tiếng rít khẽ, như tiếng móng tay cào trên vách gỗ, rợn người đến tê buốt sống lưng....Ở chính điện, lão gia Nguyễn ngồi trên ghế lớn.
Gương mặt ông hốc hác, đôi mắt lộ rõ quầng thâm vì nhiều đêm mất ngủ.
Trước mặt ông, pháp sư lặng lẽ bày trận đồ: bát hương nhỏ, chén nước trong, nhúm gạo và một thanh kiếm gỗ đào.
Pháp sư khẽ thở dài:-" Ta đã nói, oan hồn con Sen chưa được giải thoát hoàn toàn.
Hôm trước chỉ là áp chế phần hung hãn của nó.
Nhưng... một khi đã chết oan, lại bị hãm hiếp, rồi dìm xuống giếng... hận niệm của nó nặng lắm.
Nó bám riết vào mợ cả, vì bà ta là mắt xích cuối cùng của cái chết đó".
Lão gia nhắm mắt, giọng khàn đặc:- "Thì ra... hung thủ thật sự là tên gia nô bị tịnh thân...".- "Đúng vậy.
- Pháp sư gật đầu - Nhưng hắn ta vốn chỉ là công cụ.
Người sai khiến, dung túng cho hắn chính là mợ cả.
Máu và oán hận đã gắn chặt vào nhau.
Bây giờ, trong hậu viện, không chỉ có mợ cả... mà còn cái bóng thứ hai đang ngồi kề bên bà ta".Câu nói ấy khiến không khí càng đặc quánh.
Mợ hai, ngồi ở góc phòng, run run chắp tay vào lòng.
Nàng nhớ lại ánh mắt oan khuất của con Sen hôm hồn tan: dường như cô gái ấy chưa từng buông bỏ, mà chỉ rình rập trong cõi tối để trở lại báo oán....Đêm ấy, mợ hai lén ra giếng cũ.
Ngọn đèn dầu trong tay soi mờ mờ lên thành giếng rêu trơn.
Nước bên dưới đen ngòm, phản chiếu ánh trăng bạc.
Nàng khẽ quỳ xuống, khấn:- "Con Sen... nếu thật sự còn vương vấn, xin hãy cho ta một dấu hiệu.
Ta sẽ tìm cách minh oan cho ngươi..."
Tiếng gió thổi qua làm mái tóc nàng bay nhẹ.
Đột nhiên, mặt nước giếng dậy sóng, những vòng tròn loang loang.
Một bàn tay trắng bệch, gầy guộc, chợt nổi lên mặt nước rồi chìm xuống ngay.
Mợ hai thét khẽ, ngã ngửa ra sau, tim đập loạn nhịp.Khi nàng định thần lại, mặt giếng đã phẳng lặng, như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng trong lòng mợ hai, một điều chắc chắn: oan hồn con Sen vẫn còn dưới đáy giếng, và chưa một ngày buông tha....Ở hậu viện, xiềng xích rung lên dữ dội.
Mợ cả bỗng bật cười, tiếng cười lảnh lót nhưng đầy quái dị.
Bà nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu:- "Ngươi đấy à, con Sen?
Đến rồi thì ngồi đây với ta..."
Trong ánh trăng, cái bóng thứ hai sau lưng bà dần hiện rõ: dáng người con gái mặc áo nâu sòng, tóc dài che kín mặt, đôi bàn tay co quắp đầy bùn đất.
Cái bóng không nói, chỉ từ từ ngồi xuống, dựa vai vào mợ cả, như hai chị em thầm thì trong bóng tối.
Người canh bên ngoài nhìn qua khe cửa, thấy cảnh đó, liền thét lên bỏ chạy, khiến ngọn đèn rơi xuống đất vỡ tan.
Nhưng trong hậu viện, tiếng cười và tiếng thì thầm vẫn vang, át cả tiếng gió đêm....Sáng hôm sau, lão gia họp tất cả người hầu và quản gia tại sân chính.
Ông nghiêm giọng:- "Từ nay, không ai được bén mảng đến giếng cũ.
Ai trái lệnh, xử nặng".Mấy người hầu nhìn nhau, gương mặt thất sắc.
Ai cũng biết trong phủ đã có chuyện quỷ dị, nhưng không ai dám nói.
Quản gia thì cúi đầu, ánh mắt lo lắng, bởi ông chính là người từng nhiều lần nghe tiếng gọi yếu ớt từ giếng khi đi tuần đêm.Pháp sư sau đó lập một đàn trấn yểm ngay tại giếng, dùng máu gà, gạo nếp và bùa trấn.
Nhưng khi ông rắc gạo xuống, nước giếng đột ngột phun bọt, rồi một tiếng hét xé lòng vang lên từ lòng giếng sâu:- "OAN...
OÁN..."
Tiếng hét ấy khiến chim chóc trên cây bay loạn, mấy người hầu ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mợ hai đứng nép sau cột, cả người run lẩy bẩy, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên tia thương cảm sâu sắc.
Nàng biết, con Sen không đáng bị dìm chết, càng không đáng thành oán hồn báo thù....Đêm kế tiếp, giấc ngủ không tìm đến lão gia.
Ông nằm nghe rõ tiếng xích lách cách từ hậu viện vọng lại, xen lẫn tiếng khóc rấm rứt của một cô gái.
Ông choàng dậy, cầm đèn đi về phía ấy.Khi đến nơi, ông thấy mợ cả ngồi co ro, mặt úp xuống gối, nhưng phía sau bà... là cái bóng con Sen, đứng dậy từ từ, mái tóc ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống nền gạch.
Nó giơ tay, chỉ thẳng vào lão gia, rồi cất tiếng thì thào:- "Máu... máu nhà Nguyễn sẽ phải trả..."
Ngọn đèn trong tay ông vụt tắt.
Cả hậu viện chìm vào bóng tối đặc quánh....Cùng lúc đó, ở chính điện, pháp sư đang thiền định bỗng mở bừng mắt.
Ông rút trong tay áo ra một tấm gương đồng, soi lên bầu trời.
Trong gương hiện rõ bóng một người con gái áo nâu, đôi mắt đỏ ngầu, đứng giữa giếng cũ.Ông lẩm bẩm:-" Nghiệp ....Quả nhiên oan hồn chưa được giải.
Nếu không cắt đứt, cả phủ Nguyễn e rằng sẽ chìm trong biển máu...".Gió đêm nổi lên, lá cây xào xạc.
Phủ Nguyễn như con thuyền chao đảo giữa biển sóng vô hình.
Sóng gió gia tộc, tưởng đã lắng, nhưng bóng tối đã kịp bén rễ, đè nặng lên từng nhịp thở.---