Tâm Linh [ Thuần Việt - Tự Viết ] SÓNG GIÓ GIA TỘC

[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 20: LỜI THỀ DƯỚI TRĂNG


Sau đêm chứng kiến quản gia và tên gia nô lén cúng tế dưới giếng, mợ Hai chẳng thể chợp mắt.

Hình ảnh bóng oan hồn con Sen với ánh mắt trắng dại cứ quấn chặt trong tâm trí nàng.

Tiếng kêu ai oán "trả mạng cho ta" vang vọng mãi trong lồng ngực, như nhắc nhở nàng rằng sự thật bị vùi lấp đã quá lâu.Buổi sáng hôm ấy, phủ Nguyễn như trùm trong bầu không khí khác lạ.

Đám gia nhân đi đứng đều rụt rè, tránh ánh mắt nhau.

Tin đồn về oan hồn con Sen lan nhanh, đến cả những người gác cổng cũng thề rằng họ nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ giếng cổ.Mợ Cả suốt ngày đóng cửa trong phòng, sắc diện nhợt nhạt.

Người ngoài nhìn vào tưởng bà bị bóng ma ám, nhưng mợ Hai thì nhận ra: bà ta không chỉ sợ, mà còn có điều che giấu.

Cái dáng điệu hoảng loạn, sự lo âu thấp thỏm ấy, không giống một người bị oan hồn hù dọa mà giống kẻ có tội bị lột mặt nạ.Quản gia vẫn tỏ ra trầm tĩnh, nhưng mỗi khi đi ngang giếng cổ, ông ta không dám nhìn thẳng, bàn tay giấu trong tay áo khẽ run run.

Còn tên gia nô bị tịnh thân thì càng lúc càng tiều tụy, mắt hõm sâu, môi tím tái như người mất ngủ lâu ngày.

Hắn lảng tránh ánh nhìn của mọi người, nhưng đôi khi lại lẩm bẩm những câu kỳ quái, như đang trò chuyện cùng ai đó vô hình.Mợ Hai âm thầm quan sát tất cả, lòng dần hun đúc quyết tâm.

Nàng biết, nếu không tìm chứng cứ, chẳng ai tin lời mình.

Mợ Cả quyền thế trong phủ, lại có quản gia cùng gia nhân trung thành che chở, chỉ một lời cáo buộc vô căn cứ cũng đủ khiến mợ Hai bị ghép tội "mưu hại chủ mẫu".Đêm hôm đó, nàng lén mang theo một cây nến nhỏ, lần mò đến kho cũ phía tây - nơi ít ai lui tới, nhưng thường được quản gia ra vào.

Ánh sáng nến mờ nhạt hắt lên vách gỗ, soi rõ từng lớp bụi bám dày.

Nàng mở từng hòm cũ, lục lọi trong im lặng.Trong một chiếc rương mục nát, nàng tìm thấy mảnh vải bị xé rách, còn dính máu đã khô, và một chiếc trâm bạc gãy đôi.

Trâm ấy rất quen - chính là của con Sen, nàng từng thấy nó cài trên mái tóc hôm đưa trà cho mợ Cả.Tim mợ Hai thắt lại.

Đây chẳng khác nào bằng chứng, cho thấy con Sen từng vật lộn, chống trả trước khi chết.

Nhưng nàng không kịp cất giữ thì nghe tiếng bước chân gấp gáp ngoài hành lang.

Nhanh trí, mợ Hai vội nhét chứng cứ vào tay áo rồi tắt nến, nấp sau cột gỗ.Ánh đèn lồng loang loáng xuất hiện.

Người đến không ai khác ngoài quản gia.

Ông ta bước vào, nét mặt hằn rõ lo lắng.

Ông mở một hòm khác, lấy ra một túi vải đen, rồi khóa chặt rương lại.

Trong bóng tối, mợ Hai thấy rõ bàn tay ông run rẩy, như thể đang giấu vật gì nguy hiểm vô cùng."

Quản gia biết nhiều hơn ta tưởng."

- mợ Hai siết chặt nắm tay, cố giữ hơi thở thật nhẹ.Sáng hôm sau, mợ Hai quyết định thăm dò trực tiếp.

Nàng mang theo bát cháo nóng, lấy cớ quan tâm, bước vào phòng mợ Cả.

Trong căn phòng u ám, rèm cửa buông kín, mùi nhang trầm nồng nặc át đi mùi ẩm mốc.Mợ Cả ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng.

Vừa thấy mợ Hai, bà ta cười gượng, nhưng khóe môi run rẩy.- Em gái tốt bụng quá... ta chẳng thiết ăn uống gì...Mợ Hai đặt bát cháo xuống, giọng dịu dàng nhưng ẩn ý:- Chị cả, đêm qua em nghe người ta nói, hình như oan hồn con Sen chưa yên nghỉ.

Nó còn quanh quẩn trong phủ này.Nghe vậy, mợ Cả giật bắn người, tay vô thức nắm chặt mép chăn.

Đôi mắt bà thoáng hoảng loạn, rồi vội cúi mặt giấu đi.Mợ Hai quan sát kỹ từng cử động, mỉm cười nhàn nhạt:- Em nghĩ, nếu một người chết oan, thì chỉ khi nào hung thủ lộ diện, oán khí mới chịu tan biến.Không gian như đông cứng.

Tiếng gió rít ngoài song cửa càng khiến bầu không khí căng thẳng.

Mợ Cả im lặng rất lâu, rồi đột ngột bật cười, giọng khàn khàn:- Em nói hay lắm... nhưng đôi khi, kẻ biết nhiều lại chẳng sống được bao lâu đâu.Mợ Hai rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chắp tay cáo lui.

Ra đến cửa, nàng nghe rõ mợ Cả ném bát cháo xuống đất, tiếng sành vỡ chát chúa, như lời cảnh cáo ngầm.Đêm đó, trăng treo lơ lửng giữa trời, ánh sáng lạnh lẽo phủ xuống cả phủ Nguyễn.

Mợ Hai một mình bước ra sân, đối diện giếng cổ.

Hơi lạnh từ đáy giếng phả lên khiến nàng run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có.Nàng thì thầm, như nói cho oan hồn con Sen nghe:- Ta hứa sẽ tìm ra sự thật.

Dù kẻ đó là ai, dù quyền thế đến đâu... ta cũng sẽ vạch trần trước ánh sáng.Từ lòng giếng bỗng vang lên tiếng nước động khẽ khàng, như có ai đáp lại.

Một làn sương lạnh bốc lên, quấn quanh chân nàng, nhưng kỳ lạ thay, nó không khiến nàng sợ hãi mà giống như một lời khích lệ.Mợ Hai ngẩng đầu nhìn trăng, đôi mắt rực lên tia sáng quyết liệt.

Nàng biết, từ giây phút này, mình đã chính thức bước vào ván cờ sinh tử.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 21: BÓNG MA DẪN LỐI


Sau đêm thề nguyện dưới trăng, mợ Hai thấy trong lòng như có ngọn lửa cháy bùng.

Nỗi sợ hãi không còn lấn át, thay vào đó là sự tỉnh táo, cẩn trọng và quyết liệt.

Nàng biết, một mình mình khó chống lại thế lực của mợ Cả và quản gia.

Muốn sống và phơi bày sự thật, nàng phải tìm đồng minh.

Trong phủ Nguyễn, không phải ai cũng mù quáng phục tùng mợ Cả.

Mợ Hai chú ý đến chị bếp Tư, người đã nhiều năm nấu ăn trong phủ.

Chị Tư hiền lành, lặng lẽ, nhưng ánh mắt luôn thấp thoáng sự bất bình.Một buổi trưa, mợ Hai giả vờ xuống bếp giúp đỡ.

Khi chỉ còn hai người, nàng khẽ nói:- Chị Tư, đêm qua em thấy quản gia lén đi kho tây.

Trong hòm gỗ có thứ chẳng ai ngờ...Chị Tư giật mình, buông rơi đôi đũa, nhưng lập tức lấp liếm:- Mợ Hai... xin mợ đừng nói những điều đó, hại thân!Mợ Hai nhìn thẳng vào mắt chị, giọng chắc nịch:- Nếu không ai dám đứng lên, oan hồn con Sen sẽ còn ám phủ này mãi.

Chị từng thương nó như em gái, có phải không?Nghe đến tên con Sen, đôi mắt chị Tư đỏ hoe.

Chị nghẹn ngào:- Nó hiền lành, bị ép hầu hạ mợ Cả đủ điều... rồi một đêm biến mất.

Quản gia bảo nó bỏ trốn... nhưng tôi không tin.Đúng như mợ Hai dự đoán, chị Tư là người đầu tiên chịu nghe và tin nàng.

Chị Tư hạ giọng, run rẩy nói:- Tôi từng thấy trên tay áo mợ Cả có vết máu, ngay hôm con Sen mất tích.

Nhưng tôi sợ quá, dám đâu hé môi...Mợ Hai khẽ nắm tay chị Tư, coi đó là tín hiệu đầu tiên: đã có người về phe mình.Đêm ấy, khi mợ Hai trở lại giếng cổ, không khí đột nhiên lạnh buốt.

Mặt nước tĩnh lặng bỗng nổi gợn sóng.

Từ đáy giếng, một bóng hình mờ ảo hiện lên - chính là con Sen.Tóc nó xõa dài, mắt trắng dại, làn da tím tái.

Nhưng kỳ lạ, thay vì gieo rắc kinh hoàng, oan hồn chỉ im lặng nhìn mợ Hai, đôi môi mấp máy không thành tiếng.Mợ Hai run rẩy, nhưng cắn răng hỏi:- Con Sen... ngươi muốn ta tìm ra sự thật, đúng không?Hồn ma gật đầu.

Rồi nó đưa tay chỉ về hướng kho tây - nơi quản gia thường lui tới.

Sau đó, bóng nó tan dần, chỉ còn lại tiếng gió rít buốt sống lưng.Mợ Hai hiểu: đó là lời dẫn lối.Đêm kế tiếp, mợ Hai cùng chị Tư âm thầm lẻn đến kho.

Dưới ánh đèn lồng nhỏ, họ bới tung từng hòm gỗ.Đến chiếc hòm lớn ở góc tường, khóa đã han rỉ, chị Tư run run mở ra.

Bên trong không phải vàng bạc, mà là một bọc vải đen ẩm mốc.

Mợ Hai mở ra, cả hai chết lặng:- Một chiếc áo nô tỳ rách nát, loang đầy máu.

- Một lá bùa đỏ đã cháy sém.

- Và... một đoạn dây thừng cụt đầu, vẫn còn vết máu khô bám chặt.Chị Tư hoảng sợ, quỳ sụp xuống, lắp bắp:- Trời ơi...

đúng là họ đã giết nó...Mợ Hai cắn môi, bàn tay run run nắm chặt đoạn dây thừng.

Bằng chứng này đủ sức lật mặt kẻ thủ ác, nhưng cũng đồng nghĩa từ nay nàng đã đặt chân vào vòng nguy hiểm cùng cực.Chưa kịp cất giấu, từ ngoài cửa vang lên tiếng động mạnh.

Tiếng bước chân dồn dập, cùng giọng nói khàn khàn quen thuộc:- Ai dám bén mảng tới đây?Cửa kho bật mở.

Trong ánh sáng leo lét, quản gia đứng sừng sững, ánh mắt như dao, tay cầm cây đèn lồng.

Bóng ông đổ dài, phủ trùm lên cả hai người.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 22: CUỘC ĐỐI ĐẦU TRONG BÓNG ĐÊM


Không gian trong kho tây đặc quánh mùi ẩm mốc.

Ngọn đèn lồng trên tay quản gia hắt bóng ông dài ngoằng, như quái thú đang rình mồi.

Ánh mắt ông sắc lạnh, chòng chọc nhìn mợ Hai và chị Tư đang run rẩy đứng bên chiếc hòm.- Các ngươi... dám bén mảng vào đây?

- Giọng quản gia khàn đặc, từng chữ như lưỡi dao cắt vào đêm tối.Mợ Hai hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh.

Nàng giấu đoạn dây thừng vào vạt áo, rồi quay mặt đối diện với ông ta.- Kho này trong phủ, đâu phải chốn riêng tư của ai.

Ta chỉ... tò mò ghé qua.Quản gia cười khẩy, nụ cười ghê rợn như quỷ dữ:- Tò mò?

Cái chết nhiều khi bắt đầu từ tò mò đấy, mợ Hai ạ.Chị Tư sợ đến xanh mặt, quỳ sụp xuống van lạy:- Xin ông... tha cho chúng tôi, chúng tôi chẳng thấy gì cả...- Câm!

- Quản gia gầm lên, ánh mắt lóe lên tia độc ác.

- Một khi đã bước chân vào đây, các ngươi không thể quay lại như trước nữa.Ông ta bước lại gần, từng bước nặng nề khiến sàn gỗ kêu cọt kẹt.

Mợ Hai lùi dần, lưng áp vào vách.

Không gian ngột ngạt đến mức cả tiếng tim đập cũng vang rõ.Đúng lúc bàn tay thô bạo của quản gia sắp chụp xuống, gió trong kho bỗng lạnh buốt.

Ngọn đèn lồng phụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.Một tiếng rên rỉ ai oán vang lên, như từ đáy giếng vọng lại:- Trả... mạng... cho... ta...Quản gia khựng lại, mắt trợn trừng, mồ hôi túa ra như tắm.

Từ góc tối, bóng ma con Sen hiện hình: tóc rũ rượi, áo rách tả tơi, đôi mắt trắng dại trừng trừng nhìn thẳng vào ông.- Không... không...

- Quản gia lắp bắp, giọng run rẩy, khác hẳn vẻ hung hăng ban nãy.

- Ngươi... ngươi đừng trách ta... ta chỉ làm theo lệnh...Mợ Hai đứng chết lặng, tim đập thình thịch.

Lời thú tội bất ngờ của quản gia khiến nàng càng chắc chắn: mợ Cả chính là kẻ đứng sau tất cả.Trong cơn hoảng loạn, quản gia vùng vẫy, toan chạy ra ngoài.

Nhưng chị Tư liều mạng nhào tới, ôm chặt lấy chân ông, hét lớn:- Mợ Hai, chạy đi!Mợ Hai thoáng do dự.

Nàng có thể bỏ trốn, giữ bằng chứng trong người.

Nhưng ánh mắt tuyệt vọng của chị Tư khiến nàng cắn răng, lao tới giằng cây đèn lồng trên tay quản gia, phang mạnh vào vai ông ta.Tiếng rên đau đớn vang lên.

Quản gia khụy xuống, máu từ vai chảy loang cả áo.

Nhưng ánh mắt ông vẫn lóe lên hung hãn:- Con tiện tỳ... ngươi dám...Chưa kịp vùng dậy, bóng ma con Sen lại xuất hiện, lần này ngay sát sau lưng ông.

Nó đưa cánh tay ma mị lạnh lẽo chạm vào cổ quản gia.

Ông rú lên một tiếng thảm thiết, toàn thân run bần bật như bị rút kiệt sinh khí.Trong kho, mùi tử khí lan ra nồng nặc.Mợ Hai kéo chị Tư thoát ra ngoài, cả hai thở hổn hển dưới bầu trời đêm.

Trăng treo lơ lửng, sáng rợn rợn như soi chiếu tất cả tội ác.

Bỗng bóng ma con Sen cũng lững thững bước ra.

Nó nhìn thẳng vào mợ Hai, đôi môi khẽ mấp máy:- Đừng dừng lại... tìm công lý... cho ta...Nói rồi, thân ảnh nó tan vào màn sương, để lại tiếng gió hú kéo dài.Mợ Hai nắm chặt đoạn dây thừng trong áo, ánh mắt lóe sáng.

Nàng biết: bước đường trở về đã bị chặt đứt, chỉ còn một con đường - lật mặt mợ Cả trước bàn dân thiên hạ.Chị Tư run rẩy, nhưng đôi mắt đã có lửa:- Mợ Hai... tôi sẽ đi cùng mợ.

Sống chết mặc kệ, miễn vạch mặt được họ.Mợ Hai khẽ gật đầu.

Dù trước mắt là vực sâu, nàng cũng phải đi đến cùng, bởi đã hứa với hồn ma con Sen - và cũng vì chính sinh mạng của mình.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 23: MẶT NẠ BỊ RÁCH NÁT


Trời hửng sáng.

Ánh nắng đầu ngày rọi qua tán lá, nhưng phủ họ Nguyễn lại mang một bầu không khí nặng nề, u ám khác thường.

Trong viện, người hầu chạy đi chạy lại bận rộn chuẩn bị cho ngày giỗ tổ tiên.Mợ Cả xuất hiện với bộ áo lụa đỏ thẫm, gương mặt sắc lạnh, từng bước đi uy nghi như nữ chủ nhân đích thực.

Bên cạnh bà, đám gia nhân cúi đầu răm rắp, không dám nhìn thẳng.

Ai cũng biết, quyền lực của bà lớn đến mức ngay cả lão gia cũng phải nể mặt.Trong khi đó, ở một góc hậu viện, mợ Hai cùng chị Tư bí mật bàn bạc.

Trên tay mợ Hai vẫn giữ chặt đoạn dây thừng dính máu khô - bằng chứng duy nhất cho thấy cái chết của con Sen không phải tai nạn.- Hôm nay là cơ hội, - mợ Hai thì thầm, giọng dứt khoát.

- Giỗ tổ, quan khách đầy nhà, ta sẽ vạch mặt bà ta trước mọi người.Chị Tư lo lắng:- Nhưng mợ Cả quá thâm độc... nếu thất bại, chúng ta mất mạng.Mợ Hai nhìn thẳng vào mắt chị:- Sống trong sợ hãi cũng chẳng khác gì đã chết.

Ta thà một lần đánh cược, còn hơn cả đời cúi đầu.Tiếng trống, tiếng chiêng vang lên trong sân lớn.

Khói nhang nghi ngút, bàn thờ tổ tiên sáng rực nến đỏ.

Quan khách, họ hàng, các nhà phú hộ lân cận đều có mặt, áo quần chỉnh tề, lời chúc tụng rôm rả.Mợ Cả xuất hiện trong vai trò nữ chủ nhân, đứng bên lão gia, miệng cười tươi nhưng ánh mắt giấu sau màn tính toán.

Bà nâng chén rượu, cất giọng:- Hôm nay là ngày giỗ tổ, nhà họ Nguyễn ta phải đồng lòng, giữ thể diện trước khách khứa.

Ai làm trái...

đừng trách ta nghiêm khắc.Mọi người gật đầu, nhưng trong bụng đều hiểu rõ: lời bà là mũi dao cảnh cáo, không chỉ dành cho gia nhân mà còn cho cả những kẻ lỡ dại muốn chống đối.Đúng lúc không khí đang rộn ràng, mợ Hai bước ra giữa sân, áo lụa trắng tinh khôi, dáng vẻ uy nghi khác thường.

Cả sân xôn xao, nhiều ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía nàng.Mợ Cả khẽ nhướng mày, môi cong lên cười nhạt:- Em Hai, hôm nay em cũng muốn làm trò gì trước mặt tổ tiên và khách khứa sao?Mợ Hai không đáp.

Nàng giơ cao đoạn dây thừng trước bàn thờ, giọng vang như chuông đồng:- Hôm nay, trước mặt tổ tiên và quan khách, tôi xin nói rõ: trong phủ này đã có án mạng.

Người chết là con Sen - một gia nhân trung thành.

Nó bị hành hạ đến chết, rồi treo cổ để ngụy tạo thành việc tự vẫn.Cả sân ồ lên.

Những lời bàn tán lan khắp.

Lão gia cau mày, nhưng chưa kịp mở miệng thì mợ Cả đã cười lạnh:- Em nói hồ đồ!

Bằng chứng đâu?Mợ Hai dõng dạc:- Đây chính là dây thừng đã treo cổ nó.

Trên đó còn dấu máu khô.

Hơn nữa, ngay đêm qua, chính quản gia đã thú nhận: ông ta chỉ làm theo lệnh.Không khí như đóng băng.

Tất cả quay sang nhìn mợ Cả.Mợ Cả thoáng sững sờ, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thản.

Bà khẽ cười, ánh mắt sắc lẻm:- Thú nhận?

Hắn đâu?

Sao không đưa ra đây?Mợ Hai đáp rành rọt:- Ông ta đã bỏ mạng trong kho tây.

Chính oan hồn con Sen đã hiện về, đòi công lý.Câu nói như sét đánh ngang tai.

Nhiều gia nhân run rẩy, quỳ xuống lẩm bẩm cầu khấn.

Một vài quan khách mặt biến sắc, toan bỏ về.Mợ Cả gằn giọng, mắt lóe tia độc ác:- Em dám dựng chuyện hãm hại ta ngay tại đây?Mợ Hai tiến thêm một bước, không hề nao núng:- Không phải tôi dựng chuyện.

Chính bà, mợ Cả, là kẻ sai quản gia bức tử con Sen, hòng diệt khẩu.

Bà còn muốn trừ khử tôi, nhưng trời cao có mắt, oan hồn không tha.Không khí căng như dây đàn.

Lão gia mặt đỏ bừng, đập mạnh xuống bàn:- Đủ rồi!

Cả hai im ngay!Nhưng lúc này, đám gia nhân từng bị mợ Cả hành hạ bỗng đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc:- Thưa lão gia, mợ Hai nói đúng... con Sen thật sự bị ép chết.

Chúng tôi tận mắt thấy nó bị đánh đập nhiều lần.Tiếng xì xào dậy sóng.

Ánh mắt quan khách dồn về mợ Cả, đầy ngờ vực.Mặt mợ Cả tái đi trong chốc lát, nhưng ngay sau đó bà cười lớn, tiếng cười the thé rợn cả người:- Tốt!

Rất tốt!

Em Hai, em gan to thật.

Dám chống lại ta trước mặt bao người...Ánh mắt bà lóe sáng, hiểm độc hơn bao giờ hết:- Nhưng em đừng tưởng một đoạn dây thừng và mấy lời nhảm nhí có thể hạ được ta.

Trận này mới chỉ bắt đầu thôi.Mợ Hai đứng lặng, nhưng trong mắt đã sáng ngời quyết tâm.

Nàng biết: cuộc chiến giữa hai người phụ nữ giờ không chỉ là chuyện trong nhà nữa, mà đã biến thành trận chiến sống còn, với sinh mệnh và cả danh dự của nhà họ Nguyễn treo trên cán cân.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 24: ĐÒN PHẢN CÔNG TRONG BÓNG ĐÊM


Sau khi mợ Hai vạch mặt mợ Cả trước toàn phủ, bữa giỗ tổ biến thành một cuộc hỗn loạn.

Tiếng xì xào, lời dị nghị dấy lên khắp nơi.

Quan khách viện cớ cáo từ, kẻ thì vội vàng bỏ về, kẻ thì ở lại chỉ để hóng hớt.Lão gia ngồi bất động, tay run run cầm chén rượu.

Ông biết mợ Hai không phải loại người ăn nói hồ đồ, nhưng nếu thừa nhận trước mặt thiên hạ rằng phủ này có kẻ sát nhân, thì danh dự nhà họ Nguyễn sẽ tan thành tro bụi.Mợ Cả vẫn đứng vững, ánh mắt sắc bén quét qua từng người.

Bà ta mỉm cười như thể tất cả vẫn nằm trong lòng bàn tay:- Các người nghe lời một ả đàn bà trẻ con, lại tin cả chuyện ma quỷ?

Thật nực cười!Bà ta quay sang lão gia, khẽ cúi đầu, giọng ngọt ngào:- Lão gia, em Hai chỉ vì ghen ghét, muốn bôi nhọ em trước mặt tổ tiên và khách khứa.

Xin người sáng suốt.Lão gia nhắm mắt, thở dài một tiếng, không nói không rằng.

Chính sự im lặng này khiến lòng mợ Hai dậy sóng.Sau khi quan khách rời đi, phủ rơi vào cảnh căng thẳng nặng nề.

Đêm xuống, gió rít qua hàng tre, ngọn đèn lồng trong viện lay lắt như sắp tắt.Mợ Hai ngồi trong phòng, bàn tay siết chặt đoạn dây thừng.

Chị Tư bước vào, khẽ run giọng:- Mợ... liệu có ổn không?

Tôi thấy lão gia do dự, còn mợ Cả thì không hề nao núng.Mợ Hai đáp khẽ, đôi mắt sáng trong bóng tối:- Ta đã châm ngòi.

Cho dù lửa chưa bùng, mợ Cả cũng không thể để yên.

Bà ta sẽ ra tay ngay trong đêm nay.Quả nhiên, chưa đến canh ba, bên ngoài viện vang lên tiếng bước chân lén lút.

Chị Tư run rẩy, nắm chặt vạt áo mợ Hai.- Họ đến rồi...Mợ Hai chỉ gật đầu, bình tĩnh thổi tắt ngọn đèn, để cả phòng chìm trong bóng tối.Ngoài sân, một bóng người mặc áo đen lặng lẽ tiến lại gần cửa phòng.

Trong tay hắn cầm con dao sáng loáng.

Gương mặt hắn che kín, nhưng giọng trầm khàn cất lên:- Xin lỗi, mợ Hai... tôi cũng chỉ làm theo lệnh.Ngay khi hắn định đẩy cửa bước vào, một tiếng "choang" vang lên.

Cánh cửa bật mở, chị Tư bất ngờ lao ra, tay cầm chiếc bình sứ đập thẳng vào đầu hắn.

Tên áo đen loạng choạng, nhưng vẫn kịp vung dao chém tới.Mợ Hai xuất hiện, trong tay cầm cây nến cháy dở, quét thẳng sáp nóng vào mặt hắn.

Tên áo đen gào thét, ngã vật xuống nền gạch.Mợ Hai lạnh giọng:- Ngươi là tay sai của ai?Tên đó cắn răng, máu chảy từ khóe miệng, rít lên:- Tôi... không phản bội mợ Cả...Nói dứt, hắn liền cắn lưỡi tự vẫn, ngã gục ngay tại chỗ.Chị Tư hét lên kinh hãi, còn mợ Hai đứng chết lặng.

Nàng biết, mợ Cả đã sẵn sàng vứt bỏ bất cứ kẻ nào để che giấu tội ác.Ngay trong đêm ấy, mợ Cả bất ngờ xuất hiện trước phòng mợ Hai, không cần giấu giếm.

Bà ta mặc áo choàng đen, gương mặt sắc lạnh như lưỡi dao.- Em Hai, em giỏi lắm.

Giỏi đến mức dám chống lại ta, còn khiến ta phải ra tay ngay trong ngày giỗ tổ.

Nhưng em tưởng em thắng sao?Mợ Hai không hề run sợ, đáp lại thẳng thừng:- Chính bà mới đang tự đào hố chôn mình.

Người chết không thể sống lại, nhưng sự thật sẽ không mãi bị chôn vùi.Mợ Cả bật cười, giọng the thé rợn người:- Sự thật?

Ở phủ này, sự thật là thứ do ta định đoạt.

Ngay cả lão gia cũng phải nghe ta.

Còn em... chỉ là một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.

Ta muốn bẻ cánh lúc nào chẳng được.Mợ Hai im lặng, nhưng ánh mắt sáng rực lửa quyết tâm.

Trong lòng nàng biết rõ: cuộc chiến này sẽ không dừng lại cho đến khi một trong hai người hoàn toàn gục ngã.Mợ Cả xoay người bỏ đi, bóng áo đen hòa vào màn đêm.

Trước khi khuất hẳn, bà ta ném lại một câu đầy ám hiểm:- Hãy chờ xem, em Hai... sáng mai em sẽ chẳng còn cơ hội đứng lên nữa.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 25: ĐỒNG MINH TRONG BÓNG TỐI


Buổi sáng hôm sau, phủ họ Nguyễn chìm trong một bầu không khí nặng nề khác lạ.

Trời vừa tờ mờ sáng, gia nhân đã phát hiện một xác chết dưới hồ sen - chính là tên áo đen đã đột nhập vào phòng mợ Hai đêm qua.Tin tức lan nhanh như lửa gặp gió.

Người thì nói hắn say rượu ngã xuống hồ, người thì thì thầm bảo hắn bị kẻ nào giết để diệt khẩu.

Nhưng tuyệt nhiên không ai dám nhắc đến mợ Cả.Lão gia đứng lặng bên hồ, ánh mắt âm u khó đoán.

Ông gọi quản gia thân tín đến hỏi:- Tên này vốn là gia nô trong phủ bao nhiêu năm, sao lại chết thảm như vậy?Quản gia cúi đầu, chần chừ:- Thưa lão gia...

đêm qua hắn biến mất khỏi vị trí gác.

Người trong viện bảo hắn nhận lệnh đi tuần tra, nhưng không ai rõ là lệnh của ai.Lão gia nhíu mày, thở dài:- Dù là ai, chuyện này tuyệt đối không được loan ra ngoài.

Danh dự họ Nguyễn không thể để dính líu đến những chuyện dơ bẩn.Quản gia vâng lệnh, nhưng trong mắt ông lóe lên tia nhìn lạ.Mợ Hai ngồi bên cửa sổ, tay chạm nhẹ lên vết xước nơi cánh tay từ trận ám sát đêm qua.

Chị Tư mang băng thuốc đến, vừa băng vừa run rẩy:- Mợ, hôm nay người ta bàn tán khắp nơi.

Có kẻ còn bảo chính mợ sai người giết hắn để vu cho mợ Cả...Mợ Hai nhắm mắt, khẽ cười nhạt:- Bọn họ muốn tin thế nào cũng được.

Nhưng sự thật rồi sẽ lộ ra.Chị Tư nghiến răng:- Nhưng lão gia hình như vẫn chưa tin hẳn mợ.

Ông ấy cứ chần chừ...- Lão gia còn vướng danh dự.

Ta hiểu.

- Mợ Hai đáp, giọng trầm xuống.Ngay lúc ấy, một bóng người lặng lẽ bước vào, chính là quản gia.

Ông cúi đầu thật sâu, nhưng giọng nói lại có chút khẩn thiết:- Thưa mợ Hai, xin cho phép tôi được thưa riêng.Chị Tư ngờ vực, nhưng mợ Hai khẽ gật đầu cho nàng lui ra ngoài.Khi chỉ còn hai người, quản gia tiến đến gần, hạ giọng:- Đêm qua tôi tận mắt thấy người đưa lệnh cho tên gia nô ấy.

Không ai khác... chính là mợ Cả.Mợ Hai giật mình, đôi mắt sáng rực:- Ông dám nói thật sao?

Nếu bà ta biết, ông sẽ không còn đường sống.Quản gia khẽ cười, nụ cười chua chát:- Bao nhiêu năm nay, tôi đã chứng kiến bà ta giết hại không biết bao nhiêu người trong phủ này.

Nhưng vì gia đình, vì lão gia, tôi cắn răng nhắm mắt.

Đêm qua... khi thấy mợ Cả không chút do dự sai người giết mợ, tôi mới hiểu: nếu im lặng nữa, sẽ đến lượt tôi và cả con cháu tôi mất mạng.Ông rút từ trong áo ra một mảnh giấy nhỏ, có dấu hiệu đỏ của máu:- Đây là bằng chứng tôi cướp được khi gã gia nô còn sống.

Trên giấy có dấu ấn của mợ Cả, lệnh cho hắn "xóa sạch chướng ngại".Mợ Hai run tay nhận lấy, mắt ngân ngấn lệ.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không còn đơn độc.- Ông... vì sao lại tin tôi?

- nàng khẽ hỏi.Quản gia cúi đầu, giọng kiên quyết:- Vì chỉ có mợ mới đủ dũng khí chống lại mợ Cả.

Nếu bà ta còn tồn tại, phủ này sớm muộn cũng thành mồ chôn cho tất cả.

Tôi xin thề, từ nay sẽ theo mợ.Tối hôm đó, mợ Cả vẫn thản nhiên ngồi thắp nhang trong từ đường, gương mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trong lòng bà ta thừa hiểu, kẻ phản bội đã xuất hiện.Ánh nến chiếu lên gương mặt bà, nụ cười lạnh lẽo hiện rõ:- Quản gia... ngươi dám phản ta sao?

Tốt thôi... từ trước đến nay, kẻ phản bội đều có kết cục giống nhau.Một cơn gió thốc qua, hương khói nghi ngút.

Bà ta đặt cây nhang xuống, ánh mắt lóe lên tia chết chóc:- Ta sẽ để các người chết từ từ, từng người một.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 26 ( chương cuối ): KẾT CỤC TRONG ĐÊM GIÔNG BÃO


Tin quản gia bí mật về phe mợ Hai chẳng bao lâu cũng lọt đến tai mợ Cả.

Bà ta vẫn bình thản, nhưng sâu trong ánh mắt là lửa giận ngùn ngụt.Trong gian phòng kín, mợ Cả ngồi bên án thư, tay mân mê chiếc trâm vàng.

Trước mặt bà là ba tên gia nô thân tín, kẻ nào cũng mặt mày dữ tợn.- "Quản gia phản ta, tức là phản cả gia tộc này.

- Giọng bà lạnh băng.

- Các ngươi hãy lo liệu.

Đêm nay, ta muốn trong phủ không còn bóng dáng của hắn".Một tên gia nô ngập ngừng:- "Nhưng thưa mợ, quản gia hiện ở sát bên lão gia.

Động vào hắn lúc này e rằng...".Mợ Cả đập mạnh chiếc trâm xuống bàn:- "Kẻ nào sợ thì biến.

Ta không cần hạng hèn nhát".Không ai dám hé môi nữa.Quản gia lặng lẽ tìm đến phòng mợ Hai, mang theo vài tờ giấy khác - sổ sách trong kho thóc bị rút ruột nhiều năm nay, đều do mợ Cả đứng sau.- "Đây là bằng chứng không thể chối cãi.

- Ông thì thầm.

- Chỉ cần giao cho lão gia, mợ Cả khó lòng thoát tội".Mợ Hai nhìn những trang giấy, tay khẽ run.- "Nhưng lão gia... liệu ông ấy có đủ cứng rắn để đối mặt sự thật?".Quản gia lắc đầu, thở dài:- " Ông ấy vẫn bị tình nghĩa trói buộc.

Nhưng nếu mai này chuyện ra công đường, có quan phủ can thiệp, danh dự lão gia càng được giữ trọn".Mợ Hai im lặng, trong mắt ánh lên tia quyết liệt.- Được.

Ngày mai ta sẽ đích thân mang bằng chứng này ra phủ quan.

Nếu cần, thà chết ta cũng không lùi bước.Ngay đêm đó, khi quản gia vừa rời khỏi phòng mợ Hai, bóng đen đã mai phục sẵn.

Lưỡi dao lạnh lẽo chém xuống.- Phản bội mợ Cả thì chỉ có đường chết!

- giọng tên gia nô rít lên.Quản gia xoay người né tránh, nhưng vẫn bị một nhát sâu ở vai.

Ông gắng sức đánh trả, cướp lấy đèn dầu ném mạnh.

Lửa bùng lên, soi rõ mặt kẻ ám sát.Tiếng la thất thanh vang khắp phủ.

Gia nhân ùa đến, kẻ ám sát bị bắt sống.

Nhưng quản gia thì đã ngã gục trong vòng tay mợ Hai, máu loang đỏ cả tay áo nàng.- Mợ... xin người giữ lấy...

- Ông thều thào, dúi vào tay nàng mảnh giấy cuối cùng.

- Đây là chứng cứ cuối...

đừng để công sức tôi uổng phí...Mợ Hai nghẹn ngào gọi, nhưng đôi mắt ông đã khép lại, hơi thở tắt lịm.

Trong từ đường, mợ Cả nghe tin quản gia chết thì chỉ khẽ cười, đôi môi cong lên độc ác:- Một con cờ đã ngã.

Nhưng trò chơi vẫn còn.

Mợ Hai, xem ngươi chống đỡ ta được bao lâu.Ánh nến lay lắt, bóng bà in lên tường kéo dài như một bóng quỷ dữ.

Sáng hôm sau, phủ họ Nguyễn chấn động.

Tin quản gia bị ám sát khiến ai nấy bàng hoàng, nhưng càng rúng động hơn khi mợ Hai thẳng tay dâng toàn bộ chứng cứ cho quan phủ.Quan phủ triệu tập cả hai mợ lên đối chất.

Trước mặt văn võ bá quan, mợ Hai trải ra từng tờ sổ sách, từng lệnh bài đẫm máu mà quản gia để lại.- Kính quan lớn, những bằng chứng này cho thấy mợ Cả nhiều năm nay thao túng kho thóc, lại còn mưu sát gia nhân và hãm hại tôi.

- Mợ Hai cất giọng kiên quyết, ánh mắt sáng như gươm.Mợ Cả thì bình thản, nở nụ cười khinh miệt:- Những tờ giấy kia ai chứng thực?

Người viết đã chết, còn mợ Hai lại được lợi.

Há chẳng phải chính nàng ngụy tạo để vu hãm ta sao?Tiếng bàn tán nổi lên.

Lão gia ngồi phía trên, sắc mặt xám ngoét.Quan phủ gõ mạnh búa:- Nếu không có nhân chứng, việc này khó định đoạt.Ngay khoảnh khắc căng thẳng ấy, một giọng khàn khàn vang lên từ ngoài sân:- Tôi là nhân chứng!Mọi ánh mắt đổ dồn.

Một gia nô cũ bước vào, thân thể tàn tạ, chính là tên bị bắt sống trong đêm quản gia chết.

Hắn quỳ sụp xuống, run rẩy khai:- Tất cả đều do mợ Cả sai khiến.

Tôi chỉ là kẻ làm thuê... xin quan lớn tha mạng!Cả công đường sững sờ.

Sắc mặt mợ Cả biến đổi, bà ta hét lên:- Câm miệng!Nhưng đã quá muộn rồi,đó bị dồn đến đường cùng, mợ Cả rút trâm vàng đâm thẳng vào cổ mình, máu phun thành dòng.

Trước khi gục xuống, bà vẫn nhìn mợ Hai, đôi mắt ngập căm hận:- Ngươi thắng rồi... nhưng đừng tưởng ngươi có thể sống yên...Cả công đường kinh hãi.

Lão gia run rẩy bước tới, đôi mắt nhòa lệ:- Sao... sao nàng lại thành ra thế này...Tiếng gõ búa cuối cùng vang lên, kết thúc vụ án.

Tháng ngày sau, phủ họ Nguyễn dần yên ắng trở lại.

Mợ Hai giữ trọn chữ "nhẫn", không tranh ngôi vị, chỉ chuyên tâm quản lý việc trong ngoài.

Gia nhân nhìn nàng với ánh mắt kính trọng, không còn ai nghi ngờ.Trong những đêm thanh vắng, nàng vẫn thắp một nén hương cho quản gia - người đã lấy máu mình đổi lấy công bằng.

Ánh trăng chiếu xuống, gió lùa qua hàng tre rì rào.

Mợ Hai ngẩng đầu, khẽ thì thầm:- Trận gió đã qua, nhưng vết thương lòng vẫn còn mãi.Nàng mỉm cười, nụ cười vừa bi thương vừa kiêu hãnh.

Cuối cùng, nàng đã bước ra khỏi bóng tối, trở thành chủ nhân thật sự của phủ này.---
 
Back
Top Bottom