[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 20: LỜI THỀ DƯỚI TRĂNG
CHƯƠNG 20: LỜI THỀ DƯỚI TRĂNG
Sau đêm chứng kiến quản gia và tên gia nô lén cúng tế dưới giếng, mợ Hai chẳng thể chợp mắt.
Hình ảnh bóng oan hồn con Sen với ánh mắt trắng dại cứ quấn chặt trong tâm trí nàng.
Tiếng kêu ai oán "trả mạng cho ta" vang vọng mãi trong lồng ngực, như nhắc nhở nàng rằng sự thật bị vùi lấp đã quá lâu.Buổi sáng hôm ấy, phủ Nguyễn như trùm trong bầu không khí khác lạ.
Đám gia nhân đi đứng đều rụt rè, tránh ánh mắt nhau.
Tin đồn về oan hồn con Sen lan nhanh, đến cả những người gác cổng cũng thề rằng họ nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ giếng cổ.Mợ Cả suốt ngày đóng cửa trong phòng, sắc diện nhợt nhạt.
Người ngoài nhìn vào tưởng bà bị bóng ma ám, nhưng mợ Hai thì nhận ra: bà ta không chỉ sợ, mà còn có điều che giấu.
Cái dáng điệu hoảng loạn, sự lo âu thấp thỏm ấy, không giống một người bị oan hồn hù dọa mà giống kẻ có tội bị lột mặt nạ.Quản gia vẫn tỏ ra trầm tĩnh, nhưng mỗi khi đi ngang giếng cổ, ông ta không dám nhìn thẳng, bàn tay giấu trong tay áo khẽ run run.
Còn tên gia nô bị tịnh thân thì càng lúc càng tiều tụy, mắt hõm sâu, môi tím tái như người mất ngủ lâu ngày.
Hắn lảng tránh ánh nhìn của mọi người, nhưng đôi khi lại lẩm bẩm những câu kỳ quái, như đang trò chuyện cùng ai đó vô hình.Mợ Hai âm thầm quan sát tất cả, lòng dần hun đúc quyết tâm.
Nàng biết, nếu không tìm chứng cứ, chẳng ai tin lời mình.
Mợ Cả quyền thế trong phủ, lại có quản gia cùng gia nhân trung thành che chở, chỉ một lời cáo buộc vô căn cứ cũng đủ khiến mợ Hai bị ghép tội "mưu hại chủ mẫu".Đêm hôm đó, nàng lén mang theo một cây nến nhỏ, lần mò đến kho cũ phía tây - nơi ít ai lui tới, nhưng thường được quản gia ra vào.
Ánh sáng nến mờ nhạt hắt lên vách gỗ, soi rõ từng lớp bụi bám dày.
Nàng mở từng hòm cũ, lục lọi trong im lặng.Trong một chiếc rương mục nát, nàng tìm thấy mảnh vải bị xé rách, còn dính máu đã khô, và một chiếc trâm bạc gãy đôi.
Trâm ấy rất quen - chính là của con Sen, nàng từng thấy nó cài trên mái tóc hôm đưa trà cho mợ Cả.Tim mợ Hai thắt lại.
Đây chẳng khác nào bằng chứng, cho thấy con Sen từng vật lộn, chống trả trước khi chết.
Nhưng nàng không kịp cất giữ thì nghe tiếng bước chân gấp gáp ngoài hành lang.
Nhanh trí, mợ Hai vội nhét chứng cứ vào tay áo rồi tắt nến, nấp sau cột gỗ.Ánh đèn lồng loang loáng xuất hiện.
Người đến không ai khác ngoài quản gia.
Ông ta bước vào, nét mặt hằn rõ lo lắng.
Ông mở một hòm khác, lấy ra một túi vải đen, rồi khóa chặt rương lại.
Trong bóng tối, mợ Hai thấy rõ bàn tay ông run rẩy, như thể đang giấu vật gì nguy hiểm vô cùng."
Quản gia biết nhiều hơn ta tưởng."
- mợ Hai siết chặt nắm tay, cố giữ hơi thở thật nhẹ.Sáng hôm sau, mợ Hai quyết định thăm dò trực tiếp.
Nàng mang theo bát cháo nóng, lấy cớ quan tâm, bước vào phòng mợ Cả.
Trong căn phòng u ám, rèm cửa buông kín, mùi nhang trầm nồng nặc át đi mùi ẩm mốc.Mợ Cả ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng.
Vừa thấy mợ Hai, bà ta cười gượng, nhưng khóe môi run rẩy.- Em gái tốt bụng quá... ta chẳng thiết ăn uống gì...Mợ Hai đặt bát cháo xuống, giọng dịu dàng nhưng ẩn ý:- Chị cả, đêm qua em nghe người ta nói, hình như oan hồn con Sen chưa yên nghỉ.
Nó còn quanh quẩn trong phủ này.Nghe vậy, mợ Cả giật bắn người, tay vô thức nắm chặt mép chăn.
Đôi mắt bà thoáng hoảng loạn, rồi vội cúi mặt giấu đi.Mợ Hai quan sát kỹ từng cử động, mỉm cười nhàn nhạt:- Em nghĩ, nếu một người chết oan, thì chỉ khi nào hung thủ lộ diện, oán khí mới chịu tan biến.Không gian như đông cứng.
Tiếng gió rít ngoài song cửa càng khiến bầu không khí căng thẳng.
Mợ Cả im lặng rất lâu, rồi đột ngột bật cười, giọng khàn khàn:- Em nói hay lắm... nhưng đôi khi, kẻ biết nhiều lại chẳng sống được bao lâu đâu.Mợ Hai rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chắp tay cáo lui.
Ra đến cửa, nàng nghe rõ mợ Cả ném bát cháo xuống đất, tiếng sành vỡ chát chúa, như lời cảnh cáo ngầm.Đêm đó, trăng treo lơ lửng giữa trời, ánh sáng lạnh lẽo phủ xuống cả phủ Nguyễn.
Mợ Hai một mình bước ra sân, đối diện giếng cổ.
Hơi lạnh từ đáy giếng phả lên khiến nàng run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có.Nàng thì thầm, như nói cho oan hồn con Sen nghe:- Ta hứa sẽ tìm ra sự thật.
Dù kẻ đó là ai, dù quyền thế đến đâu... ta cũng sẽ vạch trần trước ánh sáng.Từ lòng giếng bỗng vang lên tiếng nước động khẽ khàng, như có ai đáp lại.
Một làn sương lạnh bốc lên, quấn quanh chân nàng, nhưng kỳ lạ thay, nó không khiến nàng sợ hãi mà giống như một lời khích lệ.Mợ Hai ngẩng đầu nhìn trăng, đôi mắt rực lên tia sáng quyết liệt.
Nàng biết, từ giây phút này, mình đã chính thức bước vào ván cờ sinh tử.
---