Tâm Linh [ Thuần Việt - Tự Viết ] SÓNG GIÓ GIA TỘC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400208292-256-k584065.jpg

[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
Tác giả: userTeTuviettruyen
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

- Tiểu thuyết " Sóng Gió Gia Tộc " với bối cảnh đậm chất gia tộc cổ điển, xen lẫn yếu tố tâm linh - trả thù - pháp sư trừ tà.

- Nhân vật chính:
+ Nguyễn lão gia: Chủ gia tộc họ Nguyễn, uy quyền, trọng thể diện, nhưng già yếu.
+ Mợ cả: Vợ chính, quyền lực trong phủ, thâm hiểm, dùng thuộc hạ để khống chế.
+ Mợ hai: Trẻ, hiền lành, bị mợ cả áp chế, thường là trung tâm của những oan hồn nhắm tới.
+ Con Sen: Ban đầu trung thành với mợ cả, sau nảy ý tạo phản, thất bại bị dìm xuống giếng chết → hóa thành ma quỷ về quấy phá.
+ Quản gia: Thuộc hạ thân tín của mợ cả, tàn nhẫn, giữ kín nhiều bí mật.
+ Tên gia nô bị tịnh thân: Một nhân vật bi kịch, trung gian giữa con người và ma quỷ, biết nhiều chuyện u ám trong phủ.
+ Pháp sư: Xuất hiện sau cùng, có khả năng trấn yểm, nhưng bản thân cũng mang ẩn số.

- Tiểu thuyết chia làm 5 hồi:
+ Hồi 1: Bóng tối phủ phủ đệ
+ Hồi 2: Máu nhuộm giếng sâu
+ Hồi 3: Oan hồn báo oán
+ Hồi 4: Pháp sư nhập phủ
+ Hồi 5: Cuộc đối đầu cuối cùng Tags: songgiogiatoctranhdanhquyenloi​
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 1: Đêm cuối hạ, trong phủ họ Nguyễn


Đêm cuối hạ, trăng mờ như ngọn đèn dầu sắp tắt.

Cả nhà lớn họ Nguyễn im lìm dưới màn sương, chỉ còn tiếng dế gáy ngoài vườn cỏ nghe ai oán.Trong gian giữa, cụ lớn Nguyễn nằm dựa trên bộ ván gõ, hơi thở yếu ớt.

Từ ngày lâm bệnh, cụ ít khi ra mặt, việc trong ngoài đều do mợ cả quán xuyến.Mợ cả ngồi bên, ánh mắt sắc như dao.

Ngón tay đeo vòng ngọc khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, nghe đều đều như tính toán điều chi.

Sau lưng bà, con Sen – đứa hầu gái thân tín – lấm lét, đôi mắt láo liên chất chứa oán hờn.

Ở mé góc tối, mợ hai lặng lẽ ngồi, dáng nhỏ nhắn, đôi mắt lo lắng.

Nàng còn trẻ, tính nết hiền lành, nhưng trong nhà lớn này chỉ như cánh hoa trôi giữa giông gió, ngày ngày bị mợ cả chèn ép, không dám hé môi.Cụ lớn cất giọng khàn đặc, từng cơn ho dồn dập:“Nhà này… sau ta… phải đồng lòng…”

Chưa dứt câu, mợ cả đã vội đỡ lời, giọng ngọt xớt:“Cụ cứ yên tâm, thiếp sẽ lo chu toàn mọi việc.”

Ánh mắt bà thoáng qua tia tham lam khó giấu.Đêm dần khuya, gia nhân lui hết.

Ngoài hiên, thằng ở què quét dọn sân gạch, dáng còng lưng lặng lẽ.

Nó vốn chịu nhiều tủi nhục, bị ép thân phận thấp hèn từ nhỏ, trong đôi mắt dại dột ấy vẫn ánh lên oán khí như bóng ma trôi vật vờ nơi vườn cau.Phía sau vườn, cái giếng cổ phủ rêu xanh nằm im như cửa miệng oan hồn, chờ đợi những bí mật sẽ bị vùi chôn trong đêm tối.Không ai ngờ, từ nơi yên ắng này, một cơn giông dữ sẽ khởi lên…
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 2: MÁU NHUỘM GIẾNG SÂU


Trong những ngày cụ lớn Nguyễn bệnh nặng, bầu không khí trong nhà lớn nặng nề khác thường.

Gia nhân đi đứng rụt rè, chẳng ai dám thở mạnh.

Cả tòa nhà như một cái lồng vàng, tiếng gió lọt qua khe cửa cũng nghe rờn rợn.Giữa sự im lìm ấy, mợ cả vẫn ngồi chễm chệ như bà chủ.

Người trong họ đều biết, khi cụ lớn còn khỏe thì bà vốn khéo léo nắm quyền.

Nay ông nằm liệt giường, chẳng khác nào cả cơ ngơi này nằm gọn trong tay bà.Chỉ có mợ hai là kẻ bị ép lùi về góc khuất.

Trong bữa cơm, nàng phải ngồi chiếu dưới, không được chen vào việc nhà.

Đến chuyện vô thăm cụ lớn cũng bị mợ cả dòm ngó.

Nhiều đêm, mợ hai ôm gối khóc thầm, thấy thân phận mình như cánh hoa lạc loài trong giông bão quyền thế.Trong đám người làm, có kẻ nuôi bụng bất mãn.

Đó là con Sen – đứa hầu thân tín của mợ cả.

Bao năm hầu hạ, nó được bà nuông chiều nhưng chỉ coi như chó giữ cửa, hễ làm sai lại bị roi vọt.

Trong lòng nó vừa sợ vừa oán.Một đêm, khi quét dọn sân sau, con Sen gặp thằng ở què ngồi lặng bên gốc đa.

Đôi mắt hắn u tối, đầy hờn dỗi.

Con Sen buông lời châm chọc.

Hắn không đáp, chỉ buông tiếng cười khan, rồi nói khẽ:“Ngươi tưởng mợ cả trọng ngươi à?

Một mai bà ta chán, xác ngươi cũng theo những đứa trước mà xuống cái giếng kia thôi.”

Lời hắn như mũi dao xoáy vào tim con Sen.

Đêm ấy nó trằn trọc không ngủ, câu “xác bỏ trong giếng” cứ văng vẳng bên tai.

Từ đó, trong nó nhen lên ý nghĩ phản chủ.Vài hôm sau, con Sen và thằng ở què lén kết thân.

Hắn thì thầm kể lại bao chuyện mờ ám: những kẻ hầu mất tích đều bị vùi dưới giếng cổ rêu phong kia.

Hắn nhử giọng:“Nếu ngươi dám, ta sẽ giúp.

Chỉ cần tìm cách kéo bà ta ra giếng.

Còn lại… ta lo.”

Con Sen nghe mà tim đập thình thịch, tưởng tượng một ngày nó không còn quỳ rạp dưới chân ai nữa.Nhưng số phận đâu dễ đổi.

Chưa kịp hành động, hai đứa đã lọt vào mắt ông bõ – tay sai trung thành nhất của mợ cả.

Ông già khôn lỏi ấy lặng lẽ theo dõi, chờ ngày đưa cả hai ra trước bà.Quả nhiên, một buổi chiều, con Sen vừa đem trà vào gian giữa, mợ cả đã ngẩng lên, ánh mắt sắc như dao:“Ngươi tưởng ta không biết ngươi mưu mô à?”

Con Sen mặt tái dại, run rẩy quỳ xuống.

Bên cạnh, thằng ở què đã bị trói chặt, miệng nhét giẻ.

Ông bõ đứng chực với dây thừng trong tay.Mợ cả cười nhạt:“Ta nuôi ngươi như nuôi con chó giữ nhà.

Con chó mà cắn chủ thì chỉ có một đường chết.”

Con Sen sụp lạy, khóc lóc van xin, nhưng mợ cả đã lạnh như đá.

Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mờ, mấy gia nhân lặng lẽ lôi nó ra giếng sau vườn.

Tiếng nó gào khóc xé đêm, rồi chìm dần xuống đáy sâu.

Mặt nước lăn tăn loang vệt đỏ, rồi lại lặng im như chưa từng có gì xảy ra.Từ đêm ấy, người hầu trong phủ truyền tai nhau: cứ đến canh ba, quanh giếng lại vẳng tiếng khóc tức tưởi.

Có kẻ bảo thấy bóng một người lom khom gội đầu bên giếng, tóc xõa che kín mặt.

Khi gọi thì bóng ấy biến mất, chỉ còn nước trong giếng nổi bọt đỏ như máu.Một lời nguyền đã gieo xuống nhà họ Nguyễn.

Và từ đây, giếng cổ không chỉ chôn xác, mà còn chôn cả sự bình yên của gia tộc này.
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 3: OAN HỒN BÁO OÁN


Đêm sau cái chết của con Sen, cả phủ họ Nguyễn chìm trong màn sương lạnh lẽo.

Người hầu kẻ hạ thì thào bàn tán, nhưng chẳng ai dám nói to.

Ai cũng biết nó bị dìm xuống giếng, nhưng ngọn ngành thế nào thì không rõ.

Quản gia cấm tiệt, chỉ phán một câu: "Con hầu ăn trộm rồi bỏ trốn."

Ấy thế mà lạ thay, mỗi khi nửa đêm, cả phủ lại nghe tiếng khóc than văng vẳng, như giọng một đứa con gái kêu cứu từ đáy giếng sâu.Mợ cả vốn cứng rắn, lạnh lùng, vậy mà mấy đêm nay cũng thao thức.

Bà thường nghe tiếng bước chân ướt sũng đi quanh hành lang, kéo theo mùi tanh ngai ngái.

Ban đầu bà cho là đám người hầu vụng về, nhưng khi quát tháo, tất cả đều run rẩy thề thốt không ai dám bén mảng đến gần giếng.Một buổi sớm, gia nhân phát hiện một vệt nước loang từ sân sau kéo dài đến tận cửa phòng mợ cả.

Trên nền gạch còn in dấu bàn chân nhỏ, lấm bùn.

Mợ cả tái mặt nhưng vẫn gắng gượng:- "Đồ ngu!

Chắc mèo quậy chứ ma quỷ gì mà hù dọa ta?".Đêm ấy, bà mơ thấy con Sen.

Nó mặc áo trắng tả tơi, mái tóc dài sũng nước che nửa khuôn mặt.

Chỉ có đôi mắt đỏ ngầu sáng rực trong bóng tối.

Nó đứng ngay đầu giường, giọng khàn đặc:- "Mợ... sao lại hại con?

Sao lại dìm con xuống giếng...".Mợ cả choàng dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Từ đó, bà càng cay nghiệt hơn, bắt gia nhân thắp đèn dầu suốt đêm, dán bùa bốn góc nhà.Trong khi đó, mợ hai cũng gặp những giấc mơ lạ.

Nhưng khác mợ cả, hồn ma con Sen không hề dọa nạt nàng.

Trong mơ, nó ngồi khóc bên bờ giếng, giọng nghẹn ngào:- "Em bị hại...

Em không muốn chết như vậy...

Người giết em... không phải mợ cả...

Mà là...".Đến đây, bóng nó nhạt dần, để lại mợ hai bàng hoàng tỉnh giấc.

Nàng đem chuyện kể với quản gia, lão chỉ gằn giọng:- "Toàn chuyện mơ với mộng!

Trong phủ này, cấm nhắc tới ma quỷ".Thế nhưng ánh mắt lão thoáng nét hoảng hốt.Một hôm, có gia nhân nữ ra giếng múc nước, bỗng hét toáng lên.

Người ta chạy đến thì thấy cô ta ngất lịm, miệng lắp bắp:- "Nó... nó đứng dưới giếng... vẫy tay gọi tôi...".Khi kéo về, trên gáy cô ta hằn rõ vết bầm như bàn tay bóp nghẹt.

Cả phủ nhao nhao, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu.Từ đó, chẳng ai dám bén mảng tới giếng.

Đêm nào cũng nghe tiếng nước ùng ục, như có thứ gì đó trồi lên rồi lại chìm xuống.

Nhiều kẻ sợ quá bỏ trốn, chỉ còn lại vài người nơm nớp.Trong cảnh rợn ngợp ấy, tên gia nô bị thiến từ nhỏ càng trở nên khác lạ.

Hắn ít nói, thường lén lút quanh quẩn gần giếng, như có gì kéo ghì.

Có đêm, mợ hai vô tình thấy hắn đứng ngoài sân, lẩm bẩm:- "Mày đáng chết...

Đừng trách tao...

Tao đâu còn đường khác...".Một lần khác, nàng tình cờ nghe quản gia quát hắn trong nhà kho:- "Đồ ngu!

Giết con bé xong, lại còn quẳng xuống giếng.

Giờ nó thành ma, liệu mày có thoát không?".Gia nô run rẩy:- "Nhưng... nếu nó nói ra chuyện hôm đó, thì tôi sống làm sao?".Mợ hai chết lặng.

Thì ra, chính hắn đã giở trò đồi bại với con Sen trong đêm tối, rồi vì sợ bị lộ nên nhấn nó xuống giếng.

Còn mợ cả chỉ nhân cơ hội che giấu, đổ vấy để giữ quyền trong phủ.Từ ngày sự thật dần lộ, hồn ma con Sen càng hiện rõ.

Ban đầu chỉ thoáng qua, sau thành hình hẳn.

Có đêm, mợ hai đi qua hành lang, bỗng thấy mái tóc ướt đẫm buông xuống, một bàn tay trắng bệch đặt nặng trên vai.

Quay lại, nàng thấy con Sen, môi tím bầm, mắt đỏ hoe:- "Cứu em... chị cứu em...".Mợ hai hét lớn, ngất xỉu.

Khi tỉnh, nàng thấy mình trong phòng, nhưng cổ vẫn lạnh toát, in dấu tay bầm tím.Hồn ma chẳng tìm mợ cả để trả thù ngay, mà cứ bám lấy mợ hai.

Có lẽ vì khi còn sống, chỉ mợ hai từng thương xót, lén đưa nó manh áo mùa đông.

Sợi gắn kết ấy khiến linh hồn nó tìm đến cầu cứu.Đêm nào, mợ hai cũng mơ thấy cảnh con Sen vùng vẫy trong làn nước đỏ, đôi tay chới với.

Nó ngoái nhìn nàng, ánh mắt tuyệt vọng:- "Chị...

đưa em lên...

Em lạnh lắm...".Còn tên gia nô thì hóa điên.

Hắn nghe tiếng thì thầm trong đầu:- "Mày giết tao...

Mày nợ máu tao...".Hắn lao ra sân, cười khóc lẫn lộn, gào rú giữa đêm, làm cả phủ kinh hãi.

Nhiều lần, hắn toan gieo mình xuống giếng.Một đêm mưa gió, quản gia thức trắng, lòng như có lửa đốt.

Lão hiểu, cái chết của con Sen không thể che giấu mãi.

Hồn ma ngày một mạnh, sớm muộn cũng cuốn cả phủ vào tai ương.

Quả nhiên hôm sau, người ta thấy xác một gia nhân nổi lềnh bềnh trong ao, mặt mũi méo mó vì sợ, mắt trợn trừng.

Dân gian đồn: con Sen đã bắt đầu kéo kẻ khác theo nó.Mợ cả càng hoảng loạn.

Bà vội mời thầy cúng về làm phép, nhưng bùa chú đều vô ích.

Đêm nào gió cũng hú qua khe cửa, kéo theo tiếng khóc rền rĩ.

Nhiều lần, bà mơ thấy mái tóc ướt quấn chặt cổ mình.

Sáng dậy, vết bầm vẫn hằn trên da.Một lần, bà chạm mặt gia nô ngoài hành lang.

Hắn quỳ sụp, run rẩy:- "Xin bà cứu tôi...

Nó... nó theo tôi...".Mợ cả quay đi, mặt lạnh tanh.Đêm ấy, cả phủ bàng hoàng nghe tiếng gào thét.

Gia nô bị lôi xềnh xệch trên nền gạch, phía sau là bóng trắng tóc dài.

Hắn bám cột máu chảy ròng, gào khóc, rồi bị kéo tuột ra giếng.

Tiếng kêu xé trời đêm, rồi lịm hẳn.Sáng hôm sau, người ta vớt xác hắn trong giếng, mắt trợn ngược, miệng há hốc.

Ai nấy rùng mình: con Sen đã bắt đầu trả thù.

Và đây mới chỉ là mở đầu.Từ đó, tin đồn phủ họ Nguyễn có ma lan ra ngoài.

Người buôn kẻ bán né xa, chẳng ai dám lui tới.

Lão gia bệnh nặng nghe chuyện chỉ ho khục khặc, chẳng còn hơi mà nói.

Chỉ có mợ hai vẫn thấy con Sen tìm đến, lần này khác hẳn.

Nó đứng lặng bên giường nàng, nước mắt lăn dài:- "Em đã trả được thù...

Nhưng em chưa siêu thoát...

Chị... cứu em...".Mợ hai vừa thương vừa sợ, chỉ biết gật đầu.

Từ khoảnh khắc đó, nàng hiểu: sóng gió gia tộc mới chỉ bắt đầu, và chính nàng sẽ phải gánh trách nhiệm giải thoát cho linh hồn con Sen, nếu không cả phủ sẽ chẳng còn ai sống sót.
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 4: PHÁP SƯ NHẬP PHỦ


Chiều hôm đó, mây đen ùn ùn kéo về phủ họ Nguyễn.

Mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng vàng vọt lọt qua những song cửa gỗ, chiếu thành từng vệt dài trên nền gạch lạnh.

Gió mang hơi ẩm từ cánh đồng xa xa thổi vào, lùa qua những tấm rèm cũ kỹ khiến chúng phất phơ như những cánh tay ai đó vẫy gọi.Mợ cả ngồi giữa đại sảnh, hai tay đan chặt vào nhau, ánh mắt căng thẳng.

Bà đã sai người thắp hàng chục ngọn đèn dầu, nhưng ánh sáng hắt ra chỉ làm gian nhà càng thêm nhập nhoạng, bóng người in lên vách lắc lư méo mó.

Quản gia đứng ngay phía sau, mồ hôi lấm tấm dù gió mát, trong lòng lo sợ điều gì không dám nói.Mợ hai thì ngồi ở hàng ghế bên trái, bàn tay mảnh khảnh ôm chặt vạt áo.

Mỗi tiếng gió rít qua khe cửa làm nàng giật mình run nhẹ.

Trong đôi mắt, vẫn còn hằn sâu nỗi ám ảnh từ những lần oan hồn con Sen hiện về trong mơ.Ngoài cổng lớn, tiếng vó ngựa vọng lại, đều đặn và chậm rãi.

Ngựa dừng.

Rồi tiếng gõ gậy vang lên cốc... cốc... cốc... trên nền gạch ẩm.

Người hầu lật đật chạy ra mở cổng, ngay sau đó một bóng người cao gầy khoác áo dài màu tro bước vào.

Trên vai đeo túi vải cũ kỹ, trong tay chống một cây gậy trúc khắc đầy ký tự lạ.Đó là vị pháp sư.

Gương mặt ông khắc khổ, làn da ngăm như từng dãi dầu gió sương.

Đôi mắt sâu hoắm, ánh lên thứ sáng lạ khiến ai chạm phải cũng thấy gai lưng.

Mỗi bước chân ông đều chậm rãi, đầu gậy chạm đất phát ra âm thanh khô khốc, hòa cùng tiếng gió tạo thành nhịp điệu rợn người.Khi vào đến sảnh, pháp sư dừng lại, đưa ánh mắt đảo một vòng.

Ngọn lửa đèn dầu bỗng run rẩy, hắt bóng ông lên tường dài ngoằng như một hồn ma khổng lồ.

Ông khẽ cất giọng trầm thấp:-" Khí âm nặng quá... nơi này chẳng khác gì một huyệt mộ đang mở.Nghe vậy, mợ cả giật thót, liếc nhìn quản gia.

Bà cố giữ vẻ bình tĩnh, cười nhạt:- Thầy quá lời.

Chỉ là gia nhân yếu bóng vía, gặp chuyện nhỏ thêu dệt thôi.Pháp sư không đáp, chỉ đưa gậy gõ nhẹ xuống nền cốc!

Một vệt bụi mỏng bay lên, nhưng lại xoáy tròn rồi tan ra như bị hút vào đâu đó.

Đôi mắt ông thoáng ánh lên tia sắc lạnh".-" Oán khí ở đây không nhỏ.

Máu chưa rửa sạch thì bùa chú nào cũng vô dụng".Không khí trong gian sảnh chợt nặng nề.

Tiếng côn trùng ngoài vườn bỗng im bặt, thay bằng tiếng quạ kêu quạ... quạ... từ xa vọng lại.Mợ hai khẽ run, hai tay đan vào nhau.

Nàng nhìn pháp sư, thấy từng cử chỉ của ông như đang vẽ nên một sự thật mà tất cả đều cố chôn giấu.Pháp sư bước thêm vài bước, gậy chạm nền phát tiếng lộc cộc.

Ông đi thẳng đến góc gian sảnh, nơi có một bình gốm cổ đặt thờ tổ tiên.

Tay ông run nhẹ khi chạm vào miệng bình, rồi bất ngờ nhíu mày, rút nhanh về, lẩm bẩm:-" Có thứ gì... bám vào đây".Ngọn đèn dầu gần đó chợt phụt khói, ánh sáng nhấp nháy, bóng tối như chực ập đến.

Người hầu hốt hoảng lùi lại, còn mợ cả gằn giọng:-" Ý thầy là sao?".Pháp sư chậm rãi xoay người, đôi mắt sâu hun hút dừng lại ở bà:- "Trong phủ này... oan hồn không chỉ một.

Giếng kia... không chỉ chôn một mạng người".Câu nói như sấm nổ ngang tai.

Tất cả đều im phăng phắc.

Mợ hai đưa tay che miệng, tim đập thình thịch.

Còn quản gia, thoáng thấy lão run nhẹ, ánh mắt né tránh.

Không gian lặng ngắt đến mức có thể nghe rõ tiếng lửa lách tách từ bấc đèn.

Ngoài kia, gió rít qua hàng tre, làm tấm mành treo trước hiên lay động dữ dội, phát ra những âm thanh lạch cạch chẳng khác gì móng tay ai đó cào lên vách.

Pháp sư khẽ gõ gậy xuống đất một lần nữa, giọng ông trầm đục vang vọng khắp gian nhà:- "Đêm nay, ta phải xuống giếng.

Nếu không, cả phủ này chẳng còn ai sống qua khỏi tháng".Màn đêm xuống, trăng mờ trôi lửng trên bầu trời, vằng vặc sau tầng mây mỏng.

Trong sân sau phủ họ Nguyễn, cái giếng cũ đứng im lìm giữa khoảng đất ẩm ướt, rêu xanh phủ kín thành.

Bao quanh là hàng tre già kẽo kẹt, mỗi khi gió lùa lại cọ vào nhau phát ra những tiếng rào rạt ghê tai.Pháp sư cầm gậy, đi chậm rãi đến bên giếng.

Đi theo ông là mợ cả, mợ hai, quản gia và vài gia nhân.

Ánh đuốc đỏ lập lòe, hắt bóng mọi người chập chờn trên mặt đất, kéo dài như những hình thù dị dạng.Khi còn cách giếng vài bước, con chó giữ sân vốn ngày thường dữ dằn nay lại rên ư ử, co đuôi bỏ chạy.

Mợ hai giật mình nắm lấy vạt áo, còn mợ cả thì khẽ nhíu mày, như đang cố giấu một nỗi bất an nào đó.Pháp sư dừng chân trước miệng giếng.

Ông gõ nhẹ đầu gậy vào thành đá, âm thanh vang vọng xuống sâu thẳm.

Trong khoảnh khắc, mọi người như nghe thấy tiếng vọng trở lại, nhưng không phải là tiếng cốc cốc bình thường, mà là những tiếng ầm ào như ai đó đang thì thầm gọi tên từ dưới đáy.- "Có vong bị giam ở đây, - pháp sư khẽ nói, ánh mắt rực lên trong ánh đuốc.

- Nhưng oán khí lạ lắm... như thể bị cưỡng bức, rồi ép chết oan".Mợ hai hít mạnh, bàn tay run rẩy, mắt nhìn xuống giếng đen ngòm như nuốt chửng.

Quản gia liếc nhanh sang mợ cả, nhưng bà ta chỉ siết chặt chiếc quạt trong tay, không thốt một lời.

Pháp sư lấy từ trong túi vải ra một nắm bột màu vàng tro, rắc vòng quanh miệng giếng.

Vừa rắc ông vừa lẩm nhẩm chú ngữ.

Từng hạt bột rơi xuống sáng lên lờ mờ, nhưng rồi bị gió thổi tung như có bàn tay vô hình quấy phá.

Đuốc trên tay gia nhân bỗng nổ tách! một ngọn tắt ngấm, khói đen bốc lên nồng nặc.Đúng lúc ấy, từ trong giếng vọng lên một tiếng Ọc ọc ọc... như nước sôi.

Mặt giếng đột nhiên rung nhẹ, vài bọt khí nổi lên rồi vỡ tanh tách.

Không khí trở nên nặng nề, mùi tanh hôi như máu loang ra khiến ai nấy đều nôn nao trong bụng.

Một gia nhân run rẩy lùi lại, giọng lạc đi:- "Th... thưa thầy, con Sen... có phải... nó đang ở dưới đó không?".Pháp sư im lặng, mắt không rời khỏi mặt giếng.

Rồi ông bất chợt giơ gậy, gõ mạnh ba tiếng.

Cốc!

Cốc!

Cốc!

Âm vang lan xa, hàng tre xung quanh rùng mình.

Gió thổi ào một trận, tắt thêm vài ngọn đuốc, chỉ còn lại ánh sáng leo lét lập lòe.Trong ánh sáng nhấp nháy, mọi người kinh hãi thấy bóng một người phụ nữ tóc dài, áo ướt sũng, lảo đảo hiện lên nơi miệng giếng.

Nước từ tóc nhỏ giọt tong tong xuống nền, tạo thành vũng đen nhầy nhụa.

Mợ hai hoảng hốt la khẽ, còn quản gia run lập cập, suýt buông rơi bó đuốc.

Pháp sư chống gậy, giọng vang dội:-" Oan hồn kia!

Ngươi có nỗi oan gì, hãy nói rõ, chớ hại người vô tội!".Bóng người phụ nữ cúi đầu, tóc phủ kín mặt, rồi từ từ ngẩng lên.

Dưới ánh đuốc, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trắng dã trừng trừng hiện rõ.

Cái miệng rách ngoác bật ra tiếng cười the thé khiến ai nấy dựng tóc gáy.- "Oan... oan...!

- tiếng nó vang lên, vỡ vụn như gió rít.

- Hắn... hại ta... rồi dìm ta xuống đây...".Mợ hai bủn rủn cả người, quay sang nhìn mợ cả nhưng bà chỉ im lặng, đôi mắt tối sầm, không biết đang che giấu điều gì.

Pháp sư hạ gậy, bước tới gần hơn.

Ông trầm giọng:- "Kẻ nào?

Hãy nói rõ tên hắn!

".Oan hồn gào lên một tràng, tiếng rền rĩ vang dội cả khoảng sân.

Nước trong giếng trào lên từng đợt, sóng sánh như máu.

Trong tiếng gào, ai nấy thoáng nghe thấy hai từ mơ hồ:- "...gia... nô...".Không gian như nghẹt thở.

Tất cả đều quay sang nhìn nhau.

Gia nô?

Tên gia nô bị tịnh thân từ lâu ư?

Người ta vẫn nghĩ hắn trung thành, chỉ là phận thấp hèn.

Nhưng nếu lời oan hồn đúng... thì chính hắn mới là kẻ hãm hiếp rồi dìm con Sen xuống giếng!Pháp sư cau mày, ánh mắt như lưỡi dao quét qua từng gương mặt.

Ông dằn giọng:- "Sự thật dần lộ diện rồi.

Nhưng đêm nay chưa xong.

Vong này oán khí quá nặng, phải lập đàn mới giải được.

Nếu không... cả phủ sẽ bị nó kéo theo xuống đáy giếng".Gió bỗng nổi lên dữ dội, làm ngọn đuốc chao đảo, tro bụi bay mù mịt.

Trong cơn gió, tiếng cười the thé lại vọng lên, hòa lẫn tiếng nước sôi ục ục, như thể oan hồn đang thích thú vì bí mật sắp phơi bày.---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 5: ĐÊM LẬP ĐÀN TẾ


Đêm hôm đó, sân sau phủ họ Nguyễn được dọn sạch, trải chiếu bày bàn tế.

Giữa chiếu đặt lư hương bằng đồng, hai bên là đôi chân nến cao, ánh lửa hắt ra vằn vện như mắt quỷ.

Pháp sư mặc đạo bào đen, tay cầm phất trần trắng, miệng niệm chú.

Trên bàn bày đủ lễ: gà trống, rượu nếp, giấy tiền vàng bạc, bùa đỏ viết ngoằn ngoèo.Mợ cả ngồi nghiêm nghị bên hiên, ánh mắt không rời khỏi chiếc quạt ngà trong tay.

Mợ hai thì run run, cứ mỗi lần gió thổi qua là co rúm lại, khẽ nép sau cột gỗ.

Quản gia và mấy gia nhân đứng vòng ngoài, ai nấy mồ hôi vã ra dù đêm gió lạnh.Pháp sư cắm ba nén hương, lạy bốn phương tám hướng rồi chỉ gậy trúc về phía giếng.

Ông hô to:- "Oan hồn kia!

Nay ta thay mặt trời đất, mở đàn giải oan.

Nếu ngươi chịu nói hết sự tình, ta dẫn đường siêu thoát.

Còn ngoan cố, sẽ bị trấn áp vĩnh viễn!".Tiếng ông vừa dứt, ngọn nến bỗng phụt tắt, chỉ còn lại khói trắng bay là là như sương mù.

Từ giếng vọng ra tiếng rên rỉ, ban đầu nhỏ, rồi thành tiếng khóc nức nở, não ruột.

Đột nhiên, mùi tanh hôi lại lan khắp nơi, khiến mọi người bụm mũi nôn nao.Pháp sư lấy bùa dán quanh miệng giếng, tay vung phất trần, miệng tụng:-" Thiên địa hữu linh, oan hồn minh chứng, hiện thân nói rõ, oan oan được giải!".Lời chú chưa dứt, mặt giếng sôi ùng ục, nước vọt lên cao rồi hóa thành sương mù trắng, tụ thành hình người.

Lần này không còn mơ hồ nữa, ai nấy đều thấy rõ con Sen, tóc dài rũ rượi, áo quần rách bươm, đôi mắt trống hoác chảy máu đen.Nó lảo đảo bước khỏi giếng, từng giọt nước rơi xuống đất bốc khói xèo xèo.

Lũ gia nhân hoảng loạn quỳ sụp xuống, kẻ thì vái lia lịa, kẻ thì khóc thét xin tha.Pháp sư chống gậy, giọng nghiêm:- "Hãy nói!

Kẻ nào ép ngươi tới nỗi này?".Oan hồn run rẩy, rồi cất tiếng rít như gió xuyên qua khe cửa:-" ...là hắn... tên gia nô...

đã... hãm ta... rồi... bóp cổ... dìm xuống giếng...".Tiếng nó vang vọng khiến mọi người dựng tóc gáy.

Ngay sau đó, từ cuối hàng gia nhân có một bóng người run lẩy bẩy.

Hắn chính là tên gia nô tịnh thân, mặt tái mét, hai tay ôm ngực, miệng lắp bắp:- "Không... không phải ta... oan cho ta...".Nhưng vừa dứt lời, gió lạnh nổi ào ạt, tấm bùa dán trên giếng bay toạc, dán chặt vào mặt hắn.

Hắn gào rú, ngã vật xuống đất, toàn thân run cầm cập.Oan hồn con Sen lao tới, bàn tay trắng bệch chộp lấy cổ hắn.

Móng tay đen sì bấu sâu, để lại vết máu rỉ ra.

Gia nô lăn lộn, hét thất thanh:- "Tha cho ta!...

Chính là... ta... nhưng... ta bị ép... ta không dám trái lệnh...".Cả sân như chết lặng.

Mợ hai bàng hoàng lùi lại, còn mợ cả ngồi im lìm, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt lóe lên tia khó hiểu.

Pháp sư quát lớn:- "Ngừng tay!

Oan hồn, ngươi còn lời gì chưa dám nói?".Oan hồn khựng lại, đôi mắt đầy máu đen nhìn thẳng vào mợ cả.

Trong thoáng chốc, tiếng cười khanh khách rợn óc vang lên, nó gào:- "Không chỉ hắn!...

Có kẻ đứng sau... ra lệnh... che giấu tất cả!...".Nói rồi, thân ảnh con Sen vặn vẹo, máu từ miệng phun thành dòng, nhỏ xuống bàn tế, hòa với rượu nếp thành màu đỏ thẫm.

Nến hai bên phụt cháy rực, sáng bừng, chiếu thẳng vào khuôn mặt mợ cả - nơi ánh mắt sắc lạnh lóe lên rồi biến mất.---

Gió từ đâu bỗng gào thét, cuốn tung tấm chiếu tế cùng những xấp vàng mã bay tán loạn.

Cây cối trong sân phủ rạp mình rên rỉ, cành khô gãy răng rắc như tiếng xương cọ xát.

Ánh lửa trên đôi chân nến bập bùng, lúc xanh lét, lúc đỏ quạch, chiếu lên từng gương mặt đang thất thần.Tên gia nô bị tịnh thân lăn lộn trên đất, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép, hai tay vùng vẫy vô vọng.

Mỗi khi hắn kêu gào, một mảnh bùa đỏ lại từ đâu xuất hiện, dán chặt thêm lên thân thể hắn, khiến hắn càng quằn quại như bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt.Oan hồn con Sen, tóc ướt rũ rượi, lảo đảo đứng giữa sân, bàn tay vẫn nhuốm máu đen.

Đôi mắt trống hoác chảy lệ máu nhìn xoáy thẳng vào mợ cả.

Một luồng khí lạnh xuyên qua tất cả, khiến ngay cả pháp sư cũng thoáng chần chừ, tay run run nắm chặt phất trần.-" Ngươi...

- pháp sư gằn giọng, mắt nhìn theo hướng oan hồn chỉ - Lời nó có đúng không, mợ cả?".Mợ cả ngồi bất động trên ghế tre kê sát hiên.

Nến đỏ chiếu vào mặt nàng, phơi rõ từng nét cứng cỏi.

Nàng khẽ cười, một nụ cười mơ hồ như chẳng màng thế sự.

Đôi tay mảnh khảnh khép quạt ngà, gõ nhè nhẹ lên bàn, tạo thành tiếng "cộc, cộc" lạnh người.- "Chỉ là một con Sen hèn mọn, chết thì chôn, cớ sao còn rắc rối?

- Mợ cả cất giọng nhẹ bẫng, nhưng vang ra trong sân nghe như tiếng kim loại cứa vào tai.

- Các ngươi tin một oan hồn hơn là tin người sống sao?"

Mợ hai run bắn, vội tiến lên vài bước:-" Chị cả!

Sao chị lại nói thế?

Em nhớ rõ... con bé ấy trước khi mất còn đến phòng em, khóc mà cầu xin...

Chẳng lẽ...".Mợ cả xoay đầu, ánh mắt như lưỡi dao lia qua mợ hai, khiến nàng lập tức im bặt, sắc mặt trắng bệch.

Pháp sư hít một hơi dài, miệng lẩm bẩm chú, rồi gằn gậy trúc xuống nền gạch đánh "chát" một tiếng.

Ngay tức khắc, những tấm bùa dán quanh sân bốc khói xanh, kết thành vòng tròn bảo hộ.

Ông quát:- "Oan hồn, nếu kẻ kia thực sự có tội, hãy đưa bằng chứng!".Oan hồn con Sen gào lên, mái tóc dài tung bay dữ dội, cuộn xoắn thành những dải đen quấn lấy tên gia nô.

Bóng nó run bần bật, miệng la thất thanh:-" Ta... ta không dám!

Chính mợ cả sai ta...

ép con bé...

Ta chỉ là kẻ thừa hành...

Nếu ta không làm, bà ấy hứa sẽ cho chó cắn chết ta!"

Tiếng thú nhận ấy như sét đánh ngang tai.

Cả đám gia nhân quỳ rạp xuống, mặt cắt không còn giọt máu.

Mợ hai lảo đảo ngồi phịch xuống đất, hai tay run rẩy ôm ngực.Mợ cả vẫn không thay đổi sắc mặt.

Nàng khẽ nhếch môi, đôi mắt tối sầm như vực thẳm:-" Đúng, là ta.

Nhưng đã thì sao?

Một con ở tiện mạt, chẳng đáng để tồn tại.

Nó quá nhiều chuyện, lại biết những điều nó không nên biết... thì chết là đúng".Nói đến đây, bỗng có tiếng "ầm" dữ dội: từ trong giếng, cột nước phun trào cao vút, như con rồng trắng chực nuốt chửng tất cả.

Oan hồn con Sen vươn mình, toàn thân phát sáng màu lục u ám, lao thẳng về phía mợ cả.Pháp sư vội hô:-" Lập kết giới!

Trấn hồn!".Ông ném một lá bùa lớn xuống đất, ánh sáng vàng bùng lên thành vòng sáng.

Nhưng vừa chạm vào oan hồn, ánh sáng ấy vụt tắt như que đóm trong mưa.

Con Sen gào lên:- "Máu!

Ta muốn máu kẻ ác!"

Cả sân phủ Nguyễn rối loạn.

Gia nhân kẻ khóc, kẻ chạy, nhưng hễ ai bước qua cổng liền ngã vật ra, máu mũi tuôn xối xả.

Quản gia toan lao đến bảo vệ mợ cả, song một luồng khí lạnh chém ngang, khiến ông ta hộc máu, ngã quỵ, không gượng dậy được.Mợ cả vẫn ngồi yên, chỉ từ tốn mở quạt ngà, hất mạnh một cái.

Kỳ lạ thay, làn khói đen từ quạt phả ra, xoắn lấy oan hồn, ghì nó lại giữa không trung.

Gương mặt con Sen vặn vẹo, phát ra tiếng rít đau đớn.

Pháp sư kinh hãi:- "Quạt ấy... chẳng phải là vật trấn yểm tổ truyền của phủ Nguyễn sao?

Ngươi... ngươi đã luyện tà pháp từ bao giờ?!".Mợ cả nhếch môi, nụ cười đẹp mà rợn ngợp:-" Nếu không có tà pháp, làm sao giữ được cơ nghiệp này?".Trời đêm bỗng gầm vang, sấm chớp xé ngang trời.

Trong khoảnh khắc ấy, oan hồn con Sen vùng thoát, đôi mắt tóe máu đỏ như lửa, lao đến ôm chặt lấy mợ cả.

Tiếng hét ghê rợn vang dội khắp phủ, hòa cùng tiếng giông gào dữ dội...Mọi vật rung chuyển.

Nến đổ, bàn tế lật tung, lư hương vỡ tan.

Khói đen cuộn lên trời, hóa thành hình đầu lâu khổng lồ, há miệng cười vang, âm thanh vọng khắp núi rừng.Từ đó, người trong phủ kể rằng đêm nào cũng nghe tiếng khóc ai oán bên giếng, và bóng mợ cả trong bộ áo gấm đỏ cứ ngồi mãi bên hiên, cầm quạt ngà phe phẩy, mắt dõi theo từng người bước vào cổng phủ Nguyễn...---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 6: HẬU HỌA PHỦ NGUYỄN


Trăng hạ tuần, ánh sáng bạc lạnh lẽo soi rọi xuống phủ họ Nguyễn.

Tường gạch rêu phong in bóng nghiêng ngả, hàng cau già trước sân run rẩy trong gió đêm.

Tưởng rằng sau đêm lập đàn của vị pháp sư, tai ương sẽ tan đi.

Nhưng chỉ ít ngày sau, cả phủ lại rơi vào một bầu không khí rùng rợn khó tả.Giếng cổ nơi con Sen bị dìm chết vẫn lặng lẽ nằm đó, nước đen ngòm như chứa đựng cả bầu trời u ám.

Mỗi khi đi ngang, gia nhân đều thấy lạnh sống lưng, có kẻ thề rằng đã nghe tiếng thở dài từ lòng giếng vọng lên.

Lại có đứa trẻ con nhà bếp nói ban đêm nhìn thấy tóc người ướt rượt nổi lềnh bềnh trên mặt nước rồi biến mất ngay khi chớp mắt.Những cái chết kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.

Trước tiên là thằng nhỏ chuyên lo quét sân.

Một sáng sớm, người ta thấy nó treo cổ trên xà nhà kho, mắt trợn trừng, miệng há hốc như đang cố kêu gào điều gì.

Trên sàn gạch bên dưới, vệt nước loang ra thành hình thù như bàn tay in hằn, lạnh ngắt.

Chưa kịp làm lễ chôn cất nó, thì tới lượt bà bếp già ngã lăn ra chết trong lúc nhóm lửa, than đỏ vẫn hừng hực nhưng thân thể bà lạnh cứng như vừa được vớt từ sông lên.Người trong phủ bắt đầu thì thầm, rằng oan hồn con Sen chưa tan, rằng những kẻ có dính líu đến cái chết oan khuất kia sẽ lần lượt bị lôi xuống giếng.

Mợ hai, vốn yếu bóng vía, mấy đêm liền không dám chợp mắt.

Nàng thường mơ thấy một bàn tay trắng nhợt chạm khẽ lên vai mình, giọng con gái nức nở:-" Mợ... cứu em...".Trong mơ, mợ hai nhìn thấy con Sen, mái tóc ướt rượt, nước nhỏ tong tong thành vũng dưới chân.

Gương mặt nó trắng bệch, đôi mắt đục ngầu, nhưng vẫn còn ánh cầu cứu.

Nó giơ tay run rẩy, chỉ về phía một bóng dáng đứng mơ hồ trong hành lang tối: mợ cả.Tỉnh giấc, mợ hai mồ hôi đầm đìa, tim đập loạn.

Nàng nhìn quanh, mọi thứ im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió rít ngoài song cửa.

Nhưng linh cảm dâng lên rõ rệt: mợ cả có liên quan đến chuyện này.Trong khi đó, mợ cả vẫn điềm nhiên.

Bà khoác trên mình bộ áo lụa màu trầm, gương mặt chẳng lộ chút lo âu nào.

Mỗi khi bước ra sân, bọn gia nhân đều lảng tránh ánh mắt bà, bởi trong đó có một tia lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Bà không khóc, cũng không bàn đến cái chết liên tiếp trong phủ, chỉ khẽ bảo quản gia:-" Quản việc tang lễ cho gọn.

Đừng để chuyện nhỏ biến thành điều tiếng ".Câu nói bình thản, nhưng khiến cả kẻ gan dạ nhất cũng phải rụt người.

Pháp sư, sau khi trấn yểm giếng cổ, vẫn chưa rời khỏi phủ.

Ông ta cảm thấy có điều gì đó chưa được giải quyết.

Đêm đêm, ông ngồi trước bàn hương án, tay lần tràng hạt, mắt nhắm nghiền, nhưng từng cử động của ngón tay run run cho thấy ông cũng bất an.

Một đêm, ông lặng lẽ ra giếng, cắm ba cây nhang đỏ.

Khi khói nhang quyện lên, ông chợt thấy mặt nước gợn sóng, rồi trong khoảnh khắc lóe lên hình ảnh một người con gái bị dìm xuống, hai cánh tay quẫy đạp trong tuyệt vọng.

Ông hoảng hốt lùi lại, mồ hôi vã ra khắp trán.- "Không phải chỉ là oan hồn con Sen," ông lẩm bẩm.

"Có một bàn tay khác... còn đen tối hơn...".Gió bỗng nổi lên từng cơn, cuốn bụi rơi lả tả từ mái ngói cũ.

Tiếng cánh quạ đập trên ngọn đa cổ thụ kêu "quạ... quạ..." từng hồi, nghe như tiếng khóc nghẹn ngào.Từ đêm pháp sư thấy cảnh tượng ở giếng cổ, không khí trong phủ Nguyễn ngày càng nặng nề.

Trời tháng bảy oi ả, nhưng bước chân vào trong sân, ai cũng cảm thấy gió lạnh từ đâu thổi ra, buốt tận xương.

Đèn lồng treo dọc hành lang cứ chập chờn, ngọn sáng xanh lét, tựa hồ chỉ cần một hơi thở mạnh là vụt tắt.Mợ hai không chịu nổi cảnh này.

Một đêm nàng rón rén bước ra hiên, định tìm pháp sư để hỏi cho tỏ ngọn ngành.

Trăng trên trời bị mây che khuất, chỉ còn ánh sáng lờ mờ rọi xuống.

Khi ngang qua vườn cau, nàng thoáng nghe tiếng ai khóc thút thít.

Tim đập loạn, nàng quay sang thì thấy bóng dáng con Sen ngồi bệt dưới gốc cây, hai tay ôm mặt, tóc xõa dài đến tận đất.- "Con Sen... là em sao?

- Mợ hai run giọng ".Bóng đó chậm rãi ngẩng đầu.

Khuôn mặt trắng toát, đôi môi tím ngắt, từ khoé miệng trào ra từng dòng nước đen.

Đôi mắt nó nhìn xoáy vào mợ hai, rồi chỉ tay về phía gian nhà trong - nơi mợ cả vẫn thường ngủ.

Ngón tay gầy guộc run rẩy, cử chỉ như ra hiệu.Mợ hai chưa kịp kêu thì bóng kia đã tan biến trong làn sương.

Cả khu vườn lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá cau xào xạc.Sáng hôm sau, mợ hai cố lấy hết can đảm, tìm đến pháp sư.

Ông đang ngồi trước án thờ, tay cầm bút vẽ bùa, mồ hôi chảy ròng trên trán.

Nàng kể hết chuyện mình thấy.

Nghe xong, ông cau mày thật lâu, rồi khẽ gõ bút xuống bàn:- "Oan hồn con bé chưa siêu thoát.

Nhưng điều lạ là nó không định hại mợ.

Nó cầu cứu, nó muốn chỉ cho mợ biết sự thật".Mợ hai sững sờ:- "Sự thật gì, thưa thầy?".Pháp sư nhìn quanh, hạ giọng:-" Ai đó trong phủ...

đã sai khiến kẻ gia nô kia.

Nó bị tịnh thân, vốn chẳng còn dục vọng, làm sao tự dưng lại làm chuyện nhơ nhớp?

Có kẻ đã ép buộc, dùng tà pháp hoặc thuốc độc, khiến hắn nổi thú tính, rồi giết con bé để diệt khẩu".Mợ hai nghe xong, tay run lẩy bẩy, chén trà trên bàn cũng lắc lư suýt đổ.

Trong đầu nàng thoáng hiện lên ánh mắt sắc lạnh của mợ cả, cùng nụ cười mơ hồ mỗi lần bà ta nhìn xuống giếng cổ.Đêm đó, mợ cả vẫn ngồi trong phòng, tay mân mê tràng hạt ngọc trai.

Ngoài cửa sổ, gió rít liên hồi.

Ngọn đèn dầu trên án cứ lay động.

Bà nhắm mắt, hơi thở đều đặn như đang tĩnh tâm.

Nhưng khi ngọn gió quét qua, bóng in trên vách lại không giống hẳn bà - mái tóc dài hơn, buông xõa, đôi tay oằn oại như muốn vươn ra khỏi tường.Bỗng có tiếng "tõm" từ ngoài giếng vọng vào, nghe như vật nặng rơi xuống nước.

Bà mở mắt, khoé môi nhếch nhẹ một đường cười, chẳng hề kinh hãi, chỉ thì thầm:-" Mày không thoát được đâu, con bé ngu dại ".Trong bóng tối, đôi mắt bà ánh lên tia sắc lạnh, như có sương mù đọng lại.

Đêm hôm đó, gió bỗng thổi dồn dập, mây đen kéo kín bầu trời.

Tiếng chó tru liên hồi quanh phủ, tiếng mèo kêu rợn người từ mái ngói vọng xuống.

Giếng cổ sủi bọt liên tục, nước dâng lên lấp xấp mép.

Quản gia chạy ra soi đèn thì suýt ngã ngửa: trên mặt nước hiện rõ gương mặt con Sen, đôi mắt trừng trừng nhìn lên.

Quản gia hoảng loạn chạy vào bẩm báo, nhưng khi quay lại thì nước giếng lại phẳng lặng như chưa có gì.

Lão già run rẩy, quỳ xuống xin mợ cả cho mời pháp sư lập đàn lớn lần nữa.

Mợ cả chỉ nhếch môi, ánh mắt thờ ơ:- " Đã trấn yểm một lần.

Lại còn chưa đủ hay sao?

Những kẻ chết kia, chẳng qua do số trời ".Quản gia nghe mà toát mồ hôi, không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ lui ra.

Nhưng trong lòng lão, một nỗi sợ mơ hồ bắt đầu thành hình: mợ cả chính là nguồn cơn.

Trời nhập nhoạng.

Phủ Nguyễn chìm trong lớp sương mù dày đặc, nặng đến mức những cây cau ngoài vườn cũng mờ nhòe như trong tranh thủy mặc.

Pháp sư đã cho người bày đàn ở chính điện, thắp đủ chín mươi chín ngọn nến, ánh lửa vàng lập lòe, soi lên những tấm bùa đỏ dán khắp cột kèo.

Hương trầm nghi ngút, từng vòng khói xoắn ốc bay lên, nhưng thay vì tỏa tan, chúng quẩn lại thành từng vệt u ám như bàn tay vô hình siết lấy mái ngói.Pháp sư ngồi kiết già, tay bắt ấn, miệng lầm rầm đọc chú.

Bên ngoài, gió thổi rít liên hồi, cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt như có kẻ gõ.

Mợ hai ngồi nép một bên, tay nắm chặt khăn lụa, gương mặt trắng bệch.

Nàng thấy rõ từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán pháp sư, nhỏ xuống chiếu như vẽ nên những vết loang tối tăm.Đúng canh ba, tiếng chuông chùa xa xa bỗng ngân dài, át cả tiếng gió.

Đèn nến đồng loạt chao đảo, có ngọn phụt tắt.

Cùng lúc ấy, từ phía giếng cổ vang lên tiếng ục ục như nước sôi, rồi một tràng khóc than thảm thiết vọng vào.

Âm thanh xé toạc màn đêm, khiến cả bọn gia nhân run lẩy bẩy, ôm nhau khóc.- " Nó đến rồi...

- pháp sư mở mắt, giọng nặng như đá ".Tấm màn treo trước chính điện phồng lên, dù không hề có gió.

Từ từ, một bóng dáng trắng toát hiện ra, tóc dài rũ rượi, nước đen rỏ tong tong xuống nền gạch.

Oan hồn con Sen xuất hiện, đôi mắt trừng trừng đầy căm hận.

Mỗi bước nó đi, nền đất lại in vết nước, lan mùi tanh ngai ngái.

Mợ hai không cầm lòng được, bật khóc:-" Con Sen!

Em oan ức, hãy nói cho rõ...

Ai hại em?".Hồn ma không đáp, chỉ nâng cánh tay gầy guộc, run rẩy chỉ thẳng về phía gian nhà trong.

Cánh cửa buồng mợ cả "cọt kẹt" bật mở, gió lạnh ùa vào.

Trong ánh sáng mờ ảo, bóng mợ cả khoan thai bước ra, áo the đen chạm đất, trên cổ vẫn là chuỗi ngọc trai sáng lấp lánh.

Bà ta không hề sợ hãi, ngược lại đôi môi khẽ cong, mỉm cười nhạt.- " Cuối cùng cũng dám hiện thân trước mặt ta sao?

- giọng bà the thé, vang vọng như không thuộc về cõi người ".Pháp sư nghiêm giọng quát:-" Mợ cả!

Âm dương cách biệt, oan hồn kia không phải tự dưng hiện về.

Chính bà đã gây nên nghiệp chướng, mau thú nhận, nếu không... chính bà cũng khó toàn mạng!

"Mợ cả bật cười khanh khách, tiếng cười như kéo dài vô tận, chạm đến từng mái ngói, khiến ai nấy rùng mình.

Bà tiến lên một bước, ngón tay vân vê tràng hạt:-" Ta chỉ muốn giữ bí mật của phủ này.

Một đứa con sen ti tiện, sống hay chết nào có nghĩa lý gì?

Chẳng phải nhờ ta mà gia tộc còn giữ được thanh danh đó sao?

".Oan hồn con Sen thét lên, tiếng thét vỡ ra như nghìn mảnh thủy tinh.

Ngọn nến trong điện phụt tắt quá nửa, cả gian nhà chìm vào bóng tối mờ mịt.

Mọi người thấy rõ đôi mắt con ma rực đỏ, thân thể run rẩy, giận dữ.

Nó lao đến, chụp lấy cổ mợ cả.Mợ cả khuỵu xuống, đôi tay vùng vẫy.

Tràng hạt ngọc trai đứt tung, những hạt châu lăn lóc trên nền gạch như tiếng mưa rào.

Bà thét lên:-" Buông ta ra!

Đồ tiện tì!

".Pháp sư kịp vung pháp kiếm, chém xuống khoảng không.

Một luồng sáng xanh lóe lên, ngăn hồn ma lại.

Oan hồn gào thét, thân ảnh mờ đi, rồi lại tụ lại như khói đặc.

Nó vẫn không chịu rời, đôi mắt dính chặt lấy mợ cả.

Pháp sư hét:- "Mau mang nước giếng thiêng ra đây!".Quản gia run rẩy bưng chậu đồng, nước giếng sóng sánh.

Pháp sư hất mạnh, nước bắn tung lên, mỗi giọt rơi xuống sàn đều bốc khói trắng.

Oan hồn rít gào đau đớn, thân ảnh chao đảo.

Nhưng trước khi tan biến, nó kịp buông một câu lạnh lẽo:-" Chính bà... chính bà ép hắn làm... rồi dìm ta xuống giếng...

Ta sẽ không bỏ qua...".Tiếng nói tan vào hư không, nhưng dư âm như vẫn quẩn quanh trong đầu mọi người.

Gian chính điện chìm vào im lặng.

Chỉ còn tiếng tim đập dồn dập, tiếng nến cháy lách tách.Mợ cả ngồi bệt xuống đất, tóc tai rũ rượi, đôi mắt thất thần.

Nhưng trong khóe môi bà, một nụ cười nhợt nhạt lại hiện lên - vừa như thách thức, vừa như chờ đợi cuộc đối đầu kế tiếp.Không khí trong chính điện dần đặc quánh lại.

Ánh nến leo lét soi lên khuôn mặt mợ cả, nửa sáng nửa tối, đôi mắt bà long lên, ánh nhìn không còn giống người thường.

Pháp sư chau mày, nhận ra ngay luồng âm khí đang tỏa ra từ thân thể mợ cả - thứ khí đen đặc quánh, lượn lờ như rắn, quấn quanh cổ bà.-" Hóa ra... ngươi đã luyện tà thuật từ lâu - ông trầm giọng, tay siết chặt pháp kiếm.

- Chính ngươi sai khiến tên gia nô tịnh thân kia làm chuyện cầm thú, rồi bịt miệng nó bằng cái chết của con Sen ".Mợ cả bật cười, tiếng cười rền vang, làm ngọn nến đồng loạt phụt tắt.

Trong bóng tối, chỉ còn đôi mắt bà lóe sáng như lửa ma trơi.- " Đúng!

- bà rít lên, giọng the thé.

- Ta muốn giữ lấy quyền lực, giữ lấy sự kính nể trong phủ này.

Con Sen ngu muội, lại muốn cướp đi bí mật của ta, nên nó phải chết!

Còn thằng gia nô đó... chỉ là một quân cờ, dùng xong thì vứt!

".Lời thú nhận vừa dứt, mặt đất trong chính điện rung lên.

Vết nứt ngoằn ngoèo xé ngang nền gạch, từ đó tuôn ra hơi lạnh buốt xương.

Từng cơn gió ùa vào, mang theo tiếng rên rỉ như từ cõi âm vọng lại.Oan hồn con Sen xuất hiện lần nữa, lần này thân ảnh rõ ràng hơn, không còn lờ mờ như khói.

Đôi mắt đỏ au ngấn lệ, làn tóc ướt sũng bết vào gương mặt tím tái.

Nó không còn run rẩy nữa, mà đứng thẳng, đôi bàn tay vươn ra đầy căm hận.-" Bà... phải trả mạng cho ta!

- tiếng nói dội thẳng vào tâm trí mọi người ".Pháp sư lập tức đặt la bàn gỗ xuống đất, niệm chú.

Từng đạo bùa bốc cháy, ánh sáng vàng rực tỏa ra, như một vòng tròn bảo hộ.

Ông quát lớn:-" Oan hồn, ngươi đã chết, chớ gieo thêm nghiệp chướng!

Mợ cả, dừng lại ngay, bằng không... cả âm lẫn dương đều tru diệt!".Nhưng mợ cả ngửa mặt cười, mái tóc dài bung xõa, đôi tay vẽ ra những đường ngoằn ngoèo trong không khí.

Từ móng tay bà, luồng khói đen tuôn ra, hóa thành bóng hình dữ tợn, lao vào pháp sư.

Ông vung pháp kiếm chém xuống, tia lửa vàng tóe lên, chặn được thế công.Cuộc đấu pháp bùng nổ.

Bùa vàng, kiếm gỗ, tiếng chú vang dội khắp gian điện.

Đối lại, mợ cả gào thét, tà khí đen sì trào ra, quấn lấy cột kèo khiến mái ngói rung chuyển.Trong lúc hai luồng lực đối đầu, oan hồn con Sen lao thẳng đến, đôi bàn tay siết lấy mợ cả từ phía sau.

Bà rú lên, toàn thân run bần bật.

Tà khí quanh bà như bị hút ngược trở lại, nhập vào oan hồn.

Cả chính điện sáng lóe trong ánh sáng vàng lẫn đỏ đan xen, chói lòa đến mức ai cũng phải nhắm chặt mắt.Khi ánh sáng tan đi, mợ cả quỳ sụp xuống, tóc tai rũ rượi, gương mặt méo mó.

Oan hồn vẫn đứng đó, nhưng đôi mắt đỏ rực dần nhạt, thay vào đó là vẻ u buồn.

Nó quay sang nhìn mợ hai, ánh mắt như muốn nhắn gửi điều gì, rồi từ từ tan biến thành muôn ngàn đốm sáng, bay vút lên trần nhà.Pháp sư thu lại kiếm, thở dốc.

Ông lắc đầu, giọng trầm buồn:-" Oan đã giải, nhưng nghiệp còn đó.

Mợ cả, bà không thoát khỏi lưới trời đâu".Mợ cả bật khóc, nhưng đó không phải tiếng khóc hối hận, mà là tiếng cười xen lẫn điên loạn.

Bà ngẩng lên, đôi mắt vẫn ánh một tia hung hiểm:- "Các ngươi tưởng thế là xong sao?

Con Sen chỉ là một trong nhiều kẻ cản đường ta.

Còn ta... vẫn sống, vẫn là mợ cả của phủ này!".Lời bà vang vọng trong chính điện, lạnh lẽo như lời nguyền chưa dứt.

Mợ hai lùi lại, ôm ngực, trong lòng trào dâng nỗi bất an khôn xiết.

Bởi nàng biết, sóng gió gia tộc Nguyễn... mới chỉ vừa bắt đầu.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 7: BÓNG ĐEN SAU ÁNH SÁNG


Bình minh vừa lên, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khung cửa gỗ mục, soi rọi căn chính điện tàn hoang sau cuộc đấu pháp đêm qua.

Nến đã tàn, bùa chú cháy dở nằm rải rác, những vết nứt trên nền gạch vẫn còn hằn rõ, như chứng tích của một cơn ác mộng.Mợ hai bước chậm rãi vào, tay khẽ chạm lên vết nứt lạnh ngắt.

Nàng nhớ rõ hình ảnh oan hồn con Sen tan biến, để lại đôi mắt u buồn như muốn gửi gắm điều chưa kịp nói.

Tim nàng thắt lại, vừa thương cảm, vừa lo lắng.Pháp sư ngồi xếp bằng giữa chính điện, đôi mắt khép hờ.

Ông đã tiêu hao nhiều sức lực, hơi thở vẫn chưa điều hòa, nhưng khí chất uy nghiêm chưa hề suy suyển.

Khi mợ hai bước đến gần, ông mở mắt, trầm giọng nói:-" Oan hồn đã được giải thoát, nhưng gốc rễ của sóng gió vẫn chưa dứt.

Mợ cả... bà ta đã chạm vào tà thuật, một khi đã uống máu quỷ, dù có trói buộc được thì tâm cũng chẳng còn quay lại đường ngay chính".Mợ hai ngẩng đầu, giọng run run:- "Vậy... chúng ta phải làm sao?".Pháp sư không trả lời ngay.

Ông rút trong tay áo ra một đạo phù màu đỏ thẫm, trên đó khắc những chữ cổ kỳ dị.

Ánh sáng vàng nhạt phát ra, chiếu lên gương mặt ông đầy u ám:- "Đây là Trấn Hồn Phù.

Chỉ khi đóng chặt được tà tâm trong người bà ta thì mới ngăn họa sát thân.

Nhưng... phải có máu huyết tộc của nhà Nguyễn để kích hoạt".Lời ông vừa dứt, tiếng guốc gỗ vang lên ngoài hiên.

Lão gia Nguyễn trở về.

Ông đã nghe chuyện, gương mặt đầy mỏi mệt, tóc mai điểm bạc xõa xuống, đôi mắt sâu thẳm thoáng vẻ căm giận lẫn bất lực.- "Tất cả... là lỗi của ta - lão gia khàn giọng.

- Ta đã quá tin mợ cả, để bà ta thao túng mọi việc trong phủ.

Con Sen chết oan... là một vết nhơ ta không thể gột rửa".Nói rồi, ông cắn đầu ngón tay, nhỏ từng giọt máu đỏ xuống đạo phù trong tay pháp sư.

Ánh sáng vàng lập tức rực cháy, lan thành những vòng tròn tỏa khắp chính điện.

Tà khí còn sót lại trong các góc tường kêu rít lên, rồi bị cuốn hút vào trong bùa, tan biến như khói.

Đúng lúc ấy, cánh cửa chính bật mở.

Mợ cả bước vào, gương mặt trắng bệch, mắt thâm quầng, nhưng nụ cười vẫn hiện hữu, méo mó đầy ngạo mạn.-" Hóa ra... các ngươi định trấn ta?

- bà cười khẩy.

- Ngay cả ông... lão gia, cũng muốn quay lưng với ta ư?".Không ai trả lời.

Pháp sư giơ cao Trấn Hồn Phù, niệm chú.

Ánh sáng vàng bao phủ lấy mợ cả, buộc bà quỳ rạp xuống.

Tiếng gào thét chói tai vang lên, khiến cửa kính rung bần bật, chim chóc ngoài sân lao xao bay loạn.Mợ cả vùng vẫy, đôi mắt đỏ lựng nhìn lão gia, giọng nghẹn ngào nhưng đầy hằn học:-" Nguyễn gia... các ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi lời nguyền...

Máu... sẽ tiếp tục chảy...".Nói dứt, bà ngã quỵ, ngất lịm.

Ánh sáng vàng cũng tan dần, chỉ còn lại hơi lạnh thấm vào xương tủy.

Phủ Nguyễn chìm trong im lặng.

Lão gia nhìn xuống mợ cả, gương mặt ông dằng xé giữa yêu thương cũ và căm phẫn hiện tại.

Ông quay sang pháp sư, giọng nặng nề:- "Tạm thời giam bà ta vào hậu viện.

Không ai được bén mảng.

Từ nay... mọi việc trong phủ sẽ do ta và mợ hai xử lý".Pháp sư khẽ gật, nhưng trong mắt ông, một bóng lo lắng vẫn hiện rõ.

Ông biết, lời nguyền kia không phải lời hăm dọa suông.Ngoài sân, gió sớm thổi qua, mang theo mùi hăng hắc từ giếng cũ - nơi con Sen từng bị dìm chết.

Mợ hai thoáng rùng mình, cảm giác như có ai đó đang thì thầm gọi tên mình trong gió.

Nàng quay lại, chỉ thấy cành cây rung rinh, nhưng trong lòng vẫn dấy lên linh cảm bất an.Đêm ấy, trăng treo cao, sáng vằng vặc.

Trong gian hậu viện, mợ cả bị giam, xiềng xích kêu lách cách.

Bà mở mắt, môi khẽ mấp máy, gọi một cái tên vô hình.

Dưới ánh trăng, bóng bà in dài lên vách, nhưng kỳ lạ thay... phía sau lưng, có thêm một cái bóng thứ hai, gầy guộc, tóc dài rũ rượi, lặng lẽ cười ghê rợn.

Sóng gió gia tộc Nguyễn, tưởng chừng lắng xuống, nhưng hóa ra... chỉ mới bắt đầu.---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 8: LỜI NGUYỀN TRONG BÓNG ĐÊM


Trăng đêm rót ánh bạc xuống phủ Nguyễn, sáng vằng vặc như tấm gương khổng lồ treo lơ lửng giữa trời.

Tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ, tiếng cú kêu thảng thốt từ rặng tre ngoài bờ ao, tất cả hòa thành bản nhạc rùng rợn, u tịch đến ghê người.Trong gian hậu viện u ám, mợ cả bị trói chặt trên chiếc ghế gỗ lim cũ.

Xiềng sắt lạnh lẽo khóa cứng cổ tay và cổ chân bà.

Đầu tóc rũ rượi, từng lọn dính bết mồ hôi và máu, nhưng đôi mắt bà vẫn mở trừng trừng, ánh nhìn vừa bi thương, vừa man dại.Ngọn đèn dầu đặt ở góc phòng leo lét cháy, ánh sáng chập chờn soi lên vách tường.

Nếu nhìn kỹ, ngoài cái bóng mợ cả in dài, người ta còn thấy thêm một cái bóng khác - gầy gò, tóc dài, tay thõng xuống như búp bê gãy khớp.

Bóng ấy không hề ăn khớp với động tác của mợ cả, đôi khi còn mỉm cười, khẽ nghiêng đầu nhìn.Quản gia Nguyễn - vốn là người thân tín lâu năm của mợ cả - được lệnh canh gác đêm nay.

Lão ngồi dựa lưng vào cột, tay cầm roi mây, mắt gà gật vì mệt.

Đột nhiên, tiếng xiềng sắt lạch cạch vang lên, lão giật mình ngẩng dậy.

Mợ cả đang lẩm bẩm:-" Nó... nó vẫn ở đây... nó không buông tha ta đâu...".-" Mợ, bà còn mê sảng à?

- quản gia cau mày, giọng run run.

- Yên đi, đừng làm khó tôi".Mợ cả cười khùng khục, tiếng cười lạc giọng vang vọng cả căn phòng.

Bà trừng mắt nhìn lão:-" Ngươi tưởng... ngươi thoát sao?

Không, chính ngươi... chính ngươi mới là kẻ khơi nguồn máu oán!".Quản gia chột dạ, toát mồ hôi lạnh.

Những lời đó chẳng khác nào lột trần tội lỗi ông ta đã chôn giấu suốt mấy năm qua.

Quả thực, chính lão là kẻ đã cưỡng ép con Sen trong một đêm mưa gió, rồi sợ lộ chuyện mà hãm hại nó.

Lão cứ ngỡ việc nhấn chìm dưới giếng đã chôn vùi tất cả.

Nhưng oan hồn kia không những không siêu thoát, mà còn quay về đòi mạng.Bỗng, từ góc nhà, ngọn đèn dầu phụt tắt.

Cả gian phòng chìm trong bóng tối đặc quánh, nặng nề đến mức khó thở.

Tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên, như có ai đó đang lê chân trần trên nền gạch lạnh.

Quản gia run bắn, đưa tay quờ quạng tìm đá lửa.Một bàn tay lạnh buốt bất ngờ đặt lên vai lão.- "A!!!

- lão hét lên, quay ngoắt lại".Chẳng có ai cả.

Chỉ thấy cái bóng thứ hai trên vách tường đang từ từ... quay đầu lại nhìn.

Gương mặt nó chẳng có đường nét rõ ràng, chỉ là một hố đen thăm thẳm, nhưng trong hố đen ấy, hai đốm sáng đỏ rực lóe lên, khiến tim quản gia như ngừng đập.Đêm ấy, dân trong phủ đều nghe thấy tiếng kêu thất thanh vang dội từ hậu viện, rồi im bặt.

Khi mọi người chạy đến, quản gia đã nằm sóng soài dưới đất, mắt trợn ngược, miệng há hốc, lưỡi thè ra tím tái.

Còn mợ cả thì vẫn ngồi nguyên trên ghế, xiềng xích không hề suy chuyển, nhưng đôi môi lại vẽ thành một nụ cười quái đản.Tin quản gia chết lan nhanh trong phủ.

Người hầu kẻ hạ bàn tán xôn xao, ai nấy đều sợ hãi.

Lão gia Nguyễn ngồi trong chính điện, tay run run cầm chén trà mà rót mãi chẳng vào miệng.

Ông biết, chuyện này không thể chỉ dựa vào sức người mà chống đỡ.Pháp sư được mời đến, sau khi xem xét thi thể quản gia, sắc mặt trầm trọng.

Ông thắp nhang, khấn vái một hồi, rồi quay sang lão gia:-" Oan hồn con Sen chưa giải thoát.

Hôm trước ta chỉ tạm hóa giải một phần oán khí, nhưng mạch nghiệp chưa đoạn, nên nó vẫn tìm đúng kẻ gây ra thảm cảnh để báo thù".Mợ hai ngồi một bên, tay nắm chặt vạt áo, giọng run rẩy:- "Nghĩa là... còn sẽ có người chết nữa sao?".Pháp sư gật chậm rãi:- "Nếu sự thật chưa được phơi bày, oan hồn ấy sẽ tiếp tục lang thang, ám quấy và gieo tai ương".Lão gia ôm trán, cảm giác già thêm chục tuổi.

Ông biết, bí mật tội ác trong phủ Nguyễn đã mục rữa từ lâu, chỉ chờ ngày vỡ tung.

Nhưng ông không ngờ nó lại đến nhanh và khủng khiếp thế này Đêm hôm đó, mợ hai không sao ngủ được.

Nàng ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh trăng lấp loáng trên mặt hồ, lòng đầy bất an.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh lùa vào, khiến ngọn nến bên bàn vụt tắt.

Màn đêm ập xuống, trong bóng tối, nàng nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ ngay sau lưng:-" Mợ hai... cứu tôi..."

Nàng rùng mình, quay phắt lại.

Căn phòng trống không.

Nhưng trong gương đồng trên bàn phấn, nàng thoáng thấy bóng một cô gái mặc áo nâu sồng, tóc xõa che nửa mặt, đôi mắt đầy máu lệ.

Mợ hai thét lên, ôm ngực, ngã quỵ xuống đất.

Khi đám người hầu hốt hoảng chạy đến, thì bóng kia đã biến mất.Hôm sau, pháp sư triệu tập cả phủ lại giữa sân.

Ông đặt một bát nước trong vắt, cắm ba nén nhang đỏ rực, rồi lấy máu gà nhỏ vào.

Trong tích tắc, mặt nước sôi lên lục bục, rồi hiện ra hình ảnh giếng cũ.

Từ lòng giếng, một cánh tay gầy guộc trắng nhợt vươn lên, chới với, kêu cứu.

Mọi người nhao nhao quỳ xuống, kẻ khóc, người run.

Pháp sư trầm giọng:-" Muốn cắt đứt lời nguyền, chỉ có một cách.

Phải khai quật sự thật, đưa xác con Sen lên, an táng tử tế, rồi kẻ thủ ác phải cúi đầu nhận tội.

Nếu không, sóng gió này sẽ còn kéo dài mãi".Lời ông vừa dứt, một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang, làm mọi người rùng mình.

Lão gia Nguyễn gục đầu, đôi mắt dại đi.

Ông biết, khoảnh khắc đối diện với sự thật đã đến.

Bởi phía sau cái chết oan khuất ấy... không chỉ có bàn tay một quản gia.

Mà còn có những bóng đen khác, cao hơn, nhúng chàm sâu hơn, đang chực chờ bị lôi ra ánh sáng.

Trong cơn gió thổi lồng lộng, mợ cả bật cười rợn người trong xiềng xích, tiếng cười vang vọng như tiếng nứt vỡ của cả phủ Nguyễn:-" Các ngươi muốn chôn giấu ư?

Không!

Máu nợ... máu phải trả!".Và bóng thứ hai sau lưng bà, dưới ánh trăng, càng lúc càng rõ nét.

Sóng gió gia tộc Nguyễn, giờ đây, mới thực sự mở ra cơn bão lớn...Đêm buông xuống.

Trăng tròn treo lơ lửng trên nền trời xám xịt, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống khu vườn nhà họ Nguyễn, biến những tán cây thành những cái bóng dài ngoằng, méo mó như những bàn tay quỷ sứ.

Gió từ rặng tre đầu làng rít lên từng hồi, nghe như tiếng ai khóc than ai oán.Trong hậu viện, nơi mợ cả đang bị giam giữ, mọi thứ càng trở nên lạnh lẽo.

Căn phòng cũ kỹ, cửa gỗ đóng kín, chỉ còn khe sáng từ ánh trăng rọi qua song cửa sổ.

Xiềng xích bằng sắt quấn chặt quanh cổ tay bà, nhưng đôi mắt bà vẫn mở to, đỏ rực như lửa cháy trong bóng tối.

Mợ cả thở hắt, giọng cười khàn khàn:-" Các ngươi tưởng có thể trói buộc ta sao?

Các ngươi đã quên... nơi này vốn có lời nguyền từ rất lâu...".Bà nhắm mắt, lẩm bẩm những câu chú khó hiểu.

Không khí trong gian phòng bỗng đặc quánh, mùi tanh hôi bốc lên, như mùi bùn lẫn máu từ đáy giếng xưa kia.

Trên vách tường, bóng bà vẫn in dài, nhưng phía sau lưng, một cái bóng khác từ từ hiện ra - gầy guộc, tóc dài xõa xuống, khuôn mặt mờ mịt nhưng miệng cười toe toét, hé lộ hàm răng đen sì.Bóng đó chính là oan hồn con Sen.

Nó vẫn chưa tan biến.

Ngoài chính điện, pháp sư ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, mắt nhắm nghiền để cảm nhận luồng khí xung quanh.

Đột nhiên, ông mở mắt, mồ hôi túa ra trên trán.

Ông cảm nhận được sự biến động bất thường: tà khí đang tụ lại quanh hậu viện.Mợ hai đang ngồi ở hiên, đôi tay run rẩy nâng chén trà mà chẳng uống nổi.

Khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của pháp sư, nàng hoảng hốt hỏi:-" Lại có chuyện sao?"

Pháp sư trầm giọng:- "Oan hồn con Sen... chưa siêu thoát.

Nó đã bị vấy máu, lại còn bị cưỡng hiếp và dìm chết oan nghiệt.

Một oan hồn như vậy, nếu không được giải thật sự, sẽ trở thành lệ quỷ".Lão gia nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.

Ông chống gậy, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía hậu viện.

Trong lòng ông, bao nhiêu năm uy quyền giờ phút này chỉ còn lại sự sợ hãi bất lực.-" Nhưng ta đã... dùng máu mình để phong ấn rồi mà?

- giọng ông run run".Pháp sư lắc đầu:-" Máu chỉ có thể trấn tà bên ngoài.

Còn nỗi oan khiên trong tim nó... chỉ có hung thủ mới gỡ được".Lời ấy như lưỡi dao cứa vào không khí.

Cả gian điện im phăng phắc.

Mợ hai bỗng rùng mình, khẽ hỏi:- "Hung thủ... chẳng lẽ... không

phải mợ cả?".Pháp sư nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm:-" Chính là tên gia nô bị tịnh thân".Tiếng động trong hậu viện ngày càng rõ.

Xiềng xích va đập lạch cạch, tiếng cười nửa khóc nửa điên vọng ra.

Lão gia, mợ hai và pháp sư vội chạy tới.

Cửa hậu viện rung lên bần bật, như có ai đó đập mạnh từ bên trong.Họ đẩy cửa bước vào.

Khung cảnh đập vào mắt khiến tất cả lùi lại.Mợ cả ngồi bệt giữa nền, tóc rũ rượi, ánh mắt thất thần.

Trên tường, cái bóng thứ hai đứng sát lưng bà, tay vươn ra bóp chặt lấy cổ bà, dù cơ thể thật của bà không hề có ai chạm vào.

Bà gào lên, tiếng gào rợn người:-" Cứu ta!

Nó không buông tha ta!".Mợ hai hoảng hốt bịt miệng, còn lão gia run rẩy đến nỗi gậy rơi khỏi tay.

Chỉ có pháp sư là giữ được bình tĩnh, ông rút ra một nắm gạo nếp rang và lá bùa đỏ, rải quanh căn phòng.Tiếng niệm chú vang lên trầm đục:-" Nam mô A Di Đà Phật... oan hồn hãy nghe ta...".Bóng con Sen quay đầu lại.

Đôi mắt trắng dã, gương mặt đầy thù hận.

Nó nhìn thẳng vào pháp sư, rồi bật ra tiếng cười ghê rợn.

Không ai nghe rõ nó nói gì, chỉ thấy môi nó mấp máy hai chữ: "Gia nô...".Pháp sư khựng lại.

Ông quay sang lão gia:-" Nói cho ta biết... kẻ gia nô năm xưa bị tịnh thân, hiện giờ ở đâu?".Lão gia ôm đầu, giọng khàn đặc:-" Hắn... hắn vẫn còn sống.

Ta... ta đã đuổi khỏi phủ từ lâu.

Nhưng... trời ơi, chẳng lẽ..."

Không khí chợt lặng ngắt.

Mợ hai cảm giác da thịt lạnh buốt, như có hàng trăm bàn tay vô hình đang chạm vào gáy.

Ngoài kia, gió bỗng nổi lên dữ dội, làm cửa sổ bật tung, ánh trăng rọi xuống thân xác mợ cả.

Bà ngất lịm, nhưng cái bóng thứ hai vẫn cười, vẫn níu chặt.Pháp sư thở dài:-" Muốn hóa giải, phải tìm hắn về.

Chỉ khi chính tay hung thủ nhận tội, máu hắn dâng ra thì oan hồn mới siêu thoát.

Nếu không... toàn bộ Nguyễn gia này sẽ bị cuốn vào oán khí".Đêm ấy, phủ Nguyễn chẳng ai ngủ.

Mợ hai ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng soi xuống giếng cổ.

Mặt nước tĩnh lặng, nhưng thỉnh thoảng nổi lên bọt khí, như có thứ gì đó đang thở bên dưới.

Nàng rùng mình, cảm giác có ánh mắt từ đáy giếng nhìn lên, oán hận mà tuyệt vọng.Tiếng chim lợn kêu trên mái ngói, từng tiếng dài ai oán, vọng khắp sân vườn.

Lão gia ngồi trong chính điện, mắt trũng sâu, tựa như già thêm cả chục tuổi chỉ sau một đêm.

Ông ôm lấy gương mặt, lẩm bẩm:-" Ta đã dung túng cho tội ác trong phủ này...

Tội của ta... lớn quá rồi..."

Pháp sư vẫn lặng lẽ kết ấn, rải bùa quanh giếng để ngăn oán khí lan rộng.

Nhưng ông biết, đây chỉ là cách cầm chân tạm thời.

Nếu không tìm được tên gia nô kia... sóng gió gia tộc này sẽ còn đẫm máu.Đêm tiếp nối đêm.

Trong hậu viện, mợ cả càng lúc càng tiều tụy.

Bóng oan hồn vẫn theo sát bà, cười rúc rích, đôi lúc còn ghì chặt cổ bà đến tím tái.

Những kẻ hầu gan dạ nhất cũng chẳng dám bén mảng.Trong phủ, ai nấy đều thì thầm về lời nguyền.

Trẻ con khóc ngặt ngẽo không chịu ngủ, gà gáy nửa đêm, cá trong ao chết nổi trắng bụng.

Không khí tang tóc bao trùm.

Mợ hai đứng dưới trăng, khẽ siết bàn tay run rẩy.

Nàng biết, từ đây mọi thứ sẽ không còn yên ổn.

Và bóng đêm kia... chỉ mới bắt đầu nuốt lấy Nguyễn gia.Trăng đêm rơi nghiêng xuống phủ Nguyễn, ánh bạc vẽ thành từng vệt dài trên nền gạch rêu xanh loang lổ.

Từ khi mợ cả bị giam vào hậu viện, cả phủ như chìm trong bầu không khí u ám.

Tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn, xen lẫn tiếng gió thổi qua kẽ lá chuối, tạo thành một bản nhạc ma mị khó tả.Trong gian hậu viện, ngọn đèn dầu le lói soi lên khuôn mặt tái nhợt của mợ cả.

Bà ngồi im như tượng, mái tóc rối che nửa gương mặt, đôi mắt đen láy nhìn trân trân vào khoảng không.

Xiềng sắt khóa chặt tay chân bà, nhưng kỳ lạ thay, thỉnh thoảng sợi xích lại khẽ rung lên như có một lực vô hình quấy động.Người hầu được lão gia cắt cử canh giữ ở ngoài hành lang.

Bọn họ không dám nhìn vào bên trong, chỉ đứng cách một khoảng xa, tay run run cầm đèn.

Có kẻ thì thào:- "Ta nghe rõ ràng tiếng cười trẻ con vang trong phòng, nhưng rõ ràng chỉ có mình bà ấy thôi..."

Kẻ khác tái mặt, ra hiệu im lặng.

Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, từ bên trong vọng ra tiếng rít khẽ, như tiếng móng tay cào trên vách gỗ, rợn người đến tê buốt sống lưng....Ở chính điện, lão gia Nguyễn ngồi trên ghế lớn.

Gương mặt ông hốc hác, đôi mắt lộ rõ quầng thâm vì nhiều đêm mất ngủ.

Trước mặt ông, pháp sư lặng lẽ bày trận đồ: bát hương nhỏ, chén nước trong, nhúm gạo và một thanh kiếm gỗ đào.

Pháp sư khẽ thở dài:-" Ta đã nói, oan hồn con Sen chưa được giải thoát hoàn toàn.

Hôm trước chỉ là áp chế phần hung hãn của nó.

Nhưng... một khi đã chết oan, lại bị hãm hiếp, rồi dìm xuống giếng... hận niệm của nó nặng lắm.

Nó bám riết vào mợ cả, vì bà ta là mắt xích cuối cùng của cái chết đó".

Lão gia nhắm mắt, giọng khàn đặc:- "Thì ra... hung thủ thật sự là tên gia nô bị tịnh thân...".- "Đúng vậy.

- Pháp sư gật đầu - Nhưng hắn ta vốn chỉ là công cụ.

Người sai khiến, dung túng cho hắn chính là mợ cả.

Máu và oán hận đã gắn chặt vào nhau.

Bây giờ, trong hậu viện, không chỉ có mợ cả... mà còn cái bóng thứ hai đang ngồi kề bên bà ta".Câu nói ấy khiến không khí càng đặc quánh.

Mợ hai, ngồi ở góc phòng, run run chắp tay vào lòng.

Nàng nhớ lại ánh mắt oan khuất của con Sen hôm hồn tan: dường như cô gái ấy chưa từng buông bỏ, mà chỉ rình rập trong cõi tối để trở lại báo oán....Đêm ấy, mợ hai lén ra giếng cũ.

Ngọn đèn dầu trong tay soi mờ mờ lên thành giếng rêu trơn.

Nước bên dưới đen ngòm, phản chiếu ánh trăng bạc.

Nàng khẽ quỳ xuống, khấn:- "Con Sen... nếu thật sự còn vương vấn, xin hãy cho ta một dấu hiệu.

Ta sẽ tìm cách minh oan cho ngươi..."

Tiếng gió thổi qua làm mái tóc nàng bay nhẹ.

Đột nhiên, mặt nước giếng dậy sóng, những vòng tròn loang loang.

Một bàn tay trắng bệch, gầy guộc, chợt nổi lên mặt nước rồi chìm xuống ngay.

Mợ hai thét khẽ, ngã ngửa ra sau, tim đập loạn nhịp.Khi nàng định thần lại, mặt giếng đã phẳng lặng, như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng trong lòng mợ hai, một điều chắc chắn: oan hồn con Sen vẫn còn dưới đáy giếng, và chưa một ngày buông tha....Ở hậu viện, xiềng xích rung lên dữ dội.

Mợ cả bỗng bật cười, tiếng cười lảnh lót nhưng đầy quái dị.

Bà nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu:- "Ngươi đấy à, con Sen?

Đến rồi thì ngồi đây với ta..."

Trong ánh trăng, cái bóng thứ hai sau lưng bà dần hiện rõ: dáng người con gái mặc áo nâu sòng, tóc dài che kín mặt, đôi bàn tay co quắp đầy bùn đất.

Cái bóng không nói, chỉ từ từ ngồi xuống, dựa vai vào mợ cả, như hai chị em thầm thì trong bóng tối.

Người canh bên ngoài nhìn qua khe cửa, thấy cảnh đó, liền thét lên bỏ chạy, khiến ngọn đèn rơi xuống đất vỡ tan.

Nhưng trong hậu viện, tiếng cười và tiếng thì thầm vẫn vang, át cả tiếng gió đêm....Sáng hôm sau, lão gia họp tất cả người hầu và quản gia tại sân chính.

Ông nghiêm giọng:- "Từ nay, không ai được bén mảng đến giếng cũ.

Ai trái lệnh, xử nặng".Mấy người hầu nhìn nhau, gương mặt thất sắc.

Ai cũng biết trong phủ đã có chuyện quỷ dị, nhưng không ai dám nói.

Quản gia thì cúi đầu, ánh mắt lo lắng, bởi ông chính là người từng nhiều lần nghe tiếng gọi yếu ớt từ giếng khi đi tuần đêm.Pháp sư sau đó lập một đàn trấn yểm ngay tại giếng, dùng máu gà, gạo nếp và bùa trấn.

Nhưng khi ông rắc gạo xuống, nước giếng đột ngột phun bọt, rồi một tiếng hét xé lòng vang lên từ lòng giếng sâu:- "OAN...

OÁN..."

Tiếng hét ấy khiến chim chóc trên cây bay loạn, mấy người hầu ngất xỉu ngay tại chỗ.

Mợ hai đứng nép sau cột, cả người run lẩy bẩy, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên tia thương cảm sâu sắc.

Nàng biết, con Sen không đáng bị dìm chết, càng không đáng thành oán hồn báo thù....Đêm kế tiếp, giấc ngủ không tìm đến lão gia.

Ông nằm nghe rõ tiếng xích lách cách từ hậu viện vọng lại, xen lẫn tiếng khóc rấm rứt của một cô gái.

Ông choàng dậy, cầm đèn đi về phía ấy.Khi đến nơi, ông thấy mợ cả ngồi co ro, mặt úp xuống gối, nhưng phía sau bà... là cái bóng con Sen, đứng dậy từ từ, mái tóc ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống nền gạch.

Nó giơ tay, chỉ thẳng vào lão gia, rồi cất tiếng thì thào:- "Máu... máu nhà Nguyễn sẽ phải trả..."

Ngọn đèn trong tay ông vụt tắt.

Cả hậu viện chìm vào bóng tối đặc quánh....Cùng lúc đó, ở chính điện, pháp sư đang thiền định bỗng mở bừng mắt.

Ông rút trong tay áo ra một tấm gương đồng, soi lên bầu trời.

Trong gương hiện rõ bóng một người con gái áo nâu, đôi mắt đỏ ngầu, đứng giữa giếng cũ.Ông lẩm bẩm:-" Nghiệp ....Quả nhiên oan hồn chưa được giải.

Nếu không cắt đứt, cả phủ Nguyễn e rằng sẽ chìm trong biển máu...".Gió đêm nổi lên, lá cây xào xạc.

Phủ Nguyễn như con thuyền chao đảo giữa biển sóng vô hình.

Sóng gió gia tộc, tưởng đã lắng, nhưng bóng tối đã kịp bén rễ, đè nặng lên từng nhịp thở.---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 9: BÓNG MA GIẾNG CỔ


Trăng đêm ấy tròn như chiếc mâm bạc, ánh sáng đổ xuống phủ Nguyễn mờ ảo như một tấm lụa ma mị.

Gió từ khu vườn sau thổi qua những hàng tre, kẽo kẹt rùng rợn, tiếng lá xào xạc như có hàng vạn lời thì thầm.

Giếng cổ nơi con Sen bị dìm xác vẫn đen ngòm, gợn nước bỗng sủi bọt từng đợt, tỏa ra một thứ khí lạnh như băng phủ kín cả sân sau.Đám gia nhân vẫn chưa hết kinh hãi sau loạt cái chết bí ẩn những ngày qua.

Người thì phát điên, kẻ tự treo cổ, ai nấy đi ngang qua giếng cổ đều cúi gằm mặt, tránh nhìn vào.

Họ tin rằng oan hồn con Sen chưa hề tan biến, ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ, kéo theo bao nhiêu vong hồn từng chết oan trong phủ này cùng tụ lại.Mợ Hai đêm nào cũng mộng mị, thấy con Sen toàn thân tím bầm, tóc dài rối tung, tay run rẩy chỉ về phía đại sảnh nơi mợ cả thường ngồi.

Trong giấc mơ, tiếng khóc nức nở hòa với tiếng cười khanh khách, vừa đáng thương vừa đáng sợ.

Mợ Hai tỉnh dậy, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm chăn.

Nàng bắt đầu hiểu rằng, mọi tội nghiệp dồn nén đều có một bàn tay đứng sau.Pháp sư được mời về lần trước vẫn còn ở lại, ông ngồi bên ngọn nến đỏ trong phòng khách.

Lửa nến run rẩy, rồi tắt phụt không rõ lý do.

Ông thử rắc bột bùa xuống, chỉ trong chớp mắt, nến cháy trở lại nhưng ánh sáng không phải màu vàng ấm áp mà thành một thứ đỏ máu rợn người.

Ông cau mày, thở dài:- "Oán khí nơi đây không tan, trái lại càng ngày càng tụ.

Dường như có một người sống tiếp tay cho hồn ma kia".Mợ cả nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười.

Nụ cười mỏng, ánh mắt thâm hiểm như giấu kín muôn vàn mưu kế.

Bà ngồi thẳng, vuốt nhẹ vạt áo gấm, đôi môi đỏ thoáng nhếch:- "Người chết rồi thì thôi.

Chẳng qua đám đầy tớ trong phủ này yếu bóng vía mà sinh chuyện".Nhưng khi bà nói xong, từ ngoài sân, tiếng chó tru rền rĩ nổi lên, kéo dài như xé màn đêm.

Cả gian nhà lạnh buốt, ai cũng rùng mình.

Riêng mợ cả vẫn thản nhiên, như thể bà không hề sợ ma quỷ.Đêm hôm ấy, mợ Hai bất chợt tỉnh giấc, nghe có tiếng bước chân lộp cộp ngoài hành lang.

Nàng hé cửa nhìn ra, thấy bóng mợ cả khoác áo choàng trắng, chậm rãi đi về phía giếng cổ.

Ánh trăng chiếu xuống, gương mặt mợ cả nửa sáng nửa tối, đôi mắt mở to vô hồn.

Mợ Hai run rẩy bám chặt cánh cửa, tim đập loạn nhịp.Tới giếng, mợ cả đứng im như bị thôi miên.

Bọt nước từ giếng sủi lên, một bàn tay trắng bệch từ trong giếng thò ra, nước nhỏ tong tong.

Rồi tiếng thì thào vọng lên, như tiếng con Sen:- "Tôi chưa được siêu thoát... bà còn nợ tôi một mạng...".Mợ cả không nói, chỉ cúi xuống, bàn tay thon dài khẽ đưa ra.

Cảnh tượng ấy khiến mợ Hai kinh hãi muốn hét lên nhưng lại bị nghẹn cứng cổ họng.

Khi bàn tay ma quái kia sắp chạm vào tay mợ cả, bỗng một tiếng tụng chú vang dội, xé tan màn đêm.

Pháp sư xuất hiện, tay cầm kiếm gỗ đào, bùa đỏ bay lả tả.Khí lạnh tan ra, bàn tay thụt xuống giếng, nước sôi sùng sục như có thứ gì giận dữ gào thét.

Mợ cả ngã quỵ bên miệng giếng, đôi mắt lóe lên tia căm hận, nhưng khi pháp sư đến gần, bà lại giả bộ hoảng loạn, run rẩy khóc:- "Tôi... tôi bị ma dẫn đi, tôi không biết gì hết...".Mợ Hai nhìn cảnh ấy, lòng ngổn ngang.

Nàng biết mợ cả không phải nạn nhân, mà chính là kẻ đã nuôi dưỡng oán khí.

Nhưng nàng chưa dám nói, bởi lão gia vẫn chưa trở về, quyền lực trong phủ hoàn toàn nằm trong tay mợ cả.Ba ngày sau, tin báo: lão gia Nguyễn cuối cùng cũng trở về từ chuyến đi xa.

Ngựa xe dừng trước cổng phủ, lão gia bước xuống, khuôn mặt uy nghi nhưng ánh mắt mệt mỏi.

Vừa đặt chân vào phủ, ông đã cảm nhận được sự u ám khác thường.

Đèn trong sảnh chập chờn, gió lạnh từ đâu thổi đến, khiến tóc ông dựng ngược.Ông gọi tất cả gia nhân tập hợp.

Nhiều người quỳ rạp, run lẩy bẩy.

Kẻ thì kể về oan hồn con Sen, kẻ thì chỉ dám khóc, không dám nói gì thêm.

Khi nghe pháp sư trình bày, lão gia im lặng thật lâu, mắt nhìn thẳng vào mợ cả.

Ánh nhìn ấy đầy nghi ngờ.Mợ cả cúi đầu, nước mắt lưng tròng:- "Thiếp cũng khổ sở lắm, chồng à...

Từ ngày con Sen chết, thiếp bị bóng ma quấy phá, đêm nào cũng không yên giấc...".Lời nói ngọt ngào nhưng lại không làm tan được sự lạnh lẽo trong ánh mắt lão gia.

Ông chậm rãi bước ra giếng cổ, nhìn xuống dòng nước đen sâu hun hút.

Bỗng, gương mặt con Sen hiện lên trong nước, mái tóc ướt sũng che nửa khuôn mặt, đôi mắt trắng dã trừng trừng.

Tiếng khóc vang lên ngay bên tai ông:- "Chính bà ấy... bà ấy hại tôi...".Lão gia giật mình lùi lại, mồ hôi túa ra, nhưng ông cố giữ bình tĩnh.

Ông quay phắt lại, nhìn thẳng vào mợ cả.- "Từ nay... bà bị cấm bước ra khỏi gian trong!

Không lệnh ta, một bước cũng không được rời!".Mợ cả sững sờ, đôi mắt lóe lên tia oán hận.

Bà quỳ xuống giả bộ khóc, nhưng bàn tay dưới vạt áo đã nắm chặt, móng tay cắm vào da rớm máu.

Bà biết, lão gia đã bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng bà tuyệt đối không thể để bí mật năm xưa lộ ra.Đêm đó, trong phòng riêng, mợ Hai nghe rõ tiếng gió rít bên ngoài, tiếng khóc ai oán vọng khắp hành lang.

Cánh cửa phòng nàng khẽ mở, hơi lạnh ùa vào.

Bóng con Sen lướt ngang, tóc dài quét trên nền gạch.

Nó nhìn nàng, đôi mắt chan chứa uất hận, rồi chỉ một ngón tay về phía gian phòng nơi mợ cả đang ở.Mợ Hai rùng mình, nước mắt chảy dài.

Nàng hiểu: sự thật sắp phơi bày.Ở cuối hành lang, mợ cả ngồi trước gương đồng.

Trong gương, không phải hình bóng bà mà là gương mặt tím tái của con Sen, cười rợn người.

Ngọn đèn dầu trong phòng phụt tắt.

Tất cả chìm vào bóng tối.Một tiếng hét thất thanh vang lên khắp phủ Nguyễn...
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 10: MÁU NHUỘM GIẾNG CỔ


Đêm đó, giếng cổ trong phủ Nguyễn bỗng nổi sóng.

Ánh trăng bị mây đen nuốt chửng, cả sân vườn phủ chìm trong một màn u ám lạnh lẽo đến nghẹt thở.

Từ giếng cạn, hơi sương trắng đục bốc lên dày đặc, như từng bàn tay ma quái vươn ra, níu kéo kẻ sống.Mợ Hai run rẩy ôm chặt cây đèn dầu, ngọn lửa chập chờn như sắp tắt, bóng dáng mảnh khảnh của nàng run bần bật.

Từ dưới lòng giếng, tiếng rên rỉ kéo dài, nghe như tiếng người phụ nữ bị bóp nghẹt cổ, lẫn với tiếng trẻ sơ sinh khóc thét.

Cả khoảng sân vang lên thứ thanh âm ghê rợn, khiến lũ gia nô hoảng loạn, kẻ thì vội quỳ lạy, kẻ thì ôm đầu chạy trốn.Rồi... một bóng trắng từ từ trồi lên, tà áo lòa xòa ướt đẫm nước, tóc dài phủ kín khuôn mặt.

Dáng hình đó run rẩy, đôi tay xương xẩu bấu vào thành giếng.

Mọi người thất kinh: là con Sen!

Nhưng con Sen đã chết từ lâu, xác nó bị dìm xuống đáy giếng kia mà!Tiếng gió rít qua mái ngói, kèm theo tiếng cười khanh khách rợn người.

Oan hồn con Sen cất giọng the thé:-" Ta chết oan... ai... trả lại mạng cho ta..."

Ánh mắt mợ cả thoáng chốc biến sắc, nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Mợ Hai nhìn thấy rõ sự căng thẳng trong từng cử chỉ của bà.

Đúng lúc ấy, từ cổng lớn vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Lão gia đã trở về.Ông bước xuống xe, áo choàng còn vương bụi đường, đôi mắt nghiêm nghị quét khắp sân phủ.

Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến ông như chết lặng: giữa đêm tối, bóng trắng đứng sừng sững trên thành giếng, gió quất vào tà áo bay phần phật, gương mặt trắng bệch từ từ ngẩng lên.Đó không chỉ là con Sen.

Sau lưng nó, những bóng người khác cũng từ giếng bò ra: cụt đầu, tay chân gãy gập, có cả trẻ con không rõ mặt.

Đó là những linh hồn oan khuất từng bị vùi lấp nơi giếng cổ.- "Nguyễn... gia... trả... mạng... cho... ta!!!

- những giọng nói u uất vang lên đồng loạt, rền rĩ như dội từ địa ngục".Cả phủ hoảng loạn, tiếng khóc, tiếng kêu xin vang dậy.

Lão gia nắm chặt cây gậy trúc, bước thẳng đến, giọng gằn lại:-" Ai...

đã gây nên nghiệp chướng này?".Lúc ấy, mợ cả tái mét.

Bà siết chặt tay áo, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, quay sang lão gia:- "Thưa ông, đây là ma quỷ mê hoặc lòng người, xin ông đừng tin!".Oan hồn con Sen bỗng ngẩng gương mặt đầy máu, đôi mắt đỏ ngầu trừng thẳng vào mợ cả.

Giọng nó vang như lưỡi dao cào vào sắt:- "Chính... bà...!

Bà sai tên gia nô làm nhục ta... rồi dìm ta xuống giếng...".Không khí đông cứng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mợ cả.

Lão gia mặt biến sắc, còn mợ Hai run rẩy, đôi môi mấp máy:-" Chị... chị cả, chuyện này... là thật sao?".Mợ cả cười gằn, nụ cười méo mó ghê rợn.

Rồi bà ta gào lên:- "Nó chỉ là một con hạ tiện!

Một con sen dám mơ trèo cao!

Ta phải dập tắt nó!

Cả cái phủ này... phải theo ý ta!"

Tiếng cười điên loạn vang vọng khắp sân.

Những oan hồn sau lưng con Sen gào thét dữ dội, từng cơn gió lạnh quất vào mái ngói rít gào như tiếng trống tang.

Ngay khi đó, ngọn đèn dầu trên tay mợ Hai phụt tắt, bóng tối nuốt chửng tất cả.Trong khoảnh khắc đen đặc, có tiếng ngựa hí, tiếng roi vụt, rồi tiếng trẻ con khóc.

Khi ánh sáng trở lại, người ta thấy máu đỏ loang ra từ miệng giếng, nhuộm đen cả mặt nước.

Lão gia quát lớn, giọng ông vang như sấm:- "Người đâu!

Trói mợ cả lại cho ta!".Gia nhân ngần ngại, nhưng dưới ánh mắt đầy lửa giận của lão gia, họ run rẩy tiến tới.

Mợ cả vùng vẫy, cào xé, đôi mắt bà đỏ ngầu như thú dữ.

Bỗng dưng, gió xoáy lên thành lốc, cuốn tung mái tóc xõa dài của bà, khiến ai nhìn cũng kinh hãi.

Oan hồn con Sen chợt lao tới, bàn tay lạnh buốt siết chặt cổ mợ cả.

Tiếng cười lẫn tiếng khóc vang vọng, khiến người chứng kiến rùng mình.Ngay lúc đó, từ ngoài cổng xuất hiện một bóng áo choàng xám, cây pháp trượng tỏa ánh sáng yếu ớt.

Đó là vị pháp sư năm xưa từng được mời đến trấn yểm phủ Nguyễn.

Ông gõ mạnh trượng xuống đất, hô lớn:- "Âm hồn oán khí, mau dừng tay!".Ánh sáng bùng lên, khiến oan hồn lùi lại, nhưng máu trong giếng vẫn sôi ùng ục.

Con Sen nở nụ cười ghê rợn:-" Pháp sư ư?

Lần này... không ai cứu được họ nữa..."

Giếng cổ bỗng nứt ra từng khe, bọt máu phun trào, những cánh tay trắng hếu vươn ra, túm lấy chân những gia nhân đứng gần.

Tiếng kêu cứu vang trời.

Lão gia nắm chặt gậy, mắt đỏ hoe, hét lên:- "Nếu nhà họ Nguyễn đã gieo nghiệp... thì ta, chủ gia tộc, sẽ gánh lấy!".Ông lao đến, định nhảy xuống giếng cùng những oan hồn, nhưng pháp sư kịp thời giơ trượng chặn lại.- "Không!

Giờ chưa phải lúc!".Trong khoảnh khắc hỗn loạn, mợ Hai bật khóc nức nở, gào lên trong tuyệt vọng:-" Cha ơi!

Nếu còn công lý trên đời, xin hãy cứu lấy gia tộc này!".Tiếng nàng vang vọng giữa đêm, hòa cùng tiếng gió rít và tiếng oan hồn gào khóc.

Bất ngờ, giếng cổ phát ra ánh sáng đỏ rực, soi rõ gương mặt dữ tợn của con Sen và mợ cả đang bị nó siết cổ.Ánh sáng đỏ ấy như máu sôi, báo hiệu một trận quyết đấu sinh tử giữa người sống và âm hồn...

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 11: BÓNG TỐI SAU VƯỜN TRÚC


Trời đã sang cuối thu, gió heo may tràn về, quét qua những rặng trúc sau nhà họ Nguyễn, phát ra tiếng lao xao như tiếng người thì thầm.

Từ ngày con Sen bị dìm xuống giếng, trong phủ lặng lẽ đến rợn người.

Người hầu kẻ hạ dù có mặt đông đủ, nhưng chẳng ai dám nán lại một mình khi chiều buông.Mợ Hai đứng bên khung cửa sổ, tay khẽ vén tấm rèm đã sờn viền.

Trước mắt nàng, vườn trúc ngả nghiêng, những bóng dài thẫm màu đổ xuống nền gạch loang lổ rêu xanh.

Tiếng gió quẩn quanh, thoang thoảng mùi hăng ngai ngái như đất ẩm trộn lẫn với hương nhang tàn từ bàn thờ vọng.

Nàng bất giác rùng mình, tay run nhẹ, chiếc vòng ngọc trên cổ tay khẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh giòn lạnh.- "Tiểu thư, người lại mất ngủ sao?"

- Giọng bà quản gia vang lên, trầm thấp, vừa cung kính vừa dè chừng.Mợ Hai khẽ gật, đôi mắt u buồn ánh lên trong làn khói trắng mờ mờ của lư hương.

Nàng thì thầm:- "Bà có nghe không...

đêm nào, cũng có tiếng gõ nhè nhẹ từ giếng cổ.

Như có ai trèo lên rồi lại rơi xuống."

Quản gia im lặng.

Đôi mắt già nua ánh lên sự bất an nhưng chỉ cúi đầu:- "Có lẽ là tiếng gió.

Giếng cổ lâu năm, thành rêu bong, nước động, thường phát ra âm thanh quái lạ.

Xin mợ đừng để tâm."

Nhưng Mợ Hai không tin.

Nàng vẫn nhớ rõ, đêm qua, giữa khoảng khắc nửa đêm, nàng thấy một bóng trắng thoáng hiện ngoài vườn trúc.

Vạt áo ướt sũng, từng giọt nước rơi tí tách xuống nền gạch.

Và điều làm nàng sợ hãi nhất chính là khuôn mặt-nửa sáng nửa tối, đôi mắt trừng trừng, mái tóc dài phủ kín, che khuất gò má.Trong phủ, Lão gia dạo này trở nên lạ thường.

Ông ít khi rời thư phòng, thường ngồi im hàng giờ bên án thư, tay lần giở những cuốn gia phả đã úa màu.

Ánh đèn dầu vàng vọt hắt lên gương mặt già nua, đôi lúc hằn lên vẻ u ám kỳ lạ.

Người hầu đi ngang qua đều nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ trong phòng, nhưng mở cửa thì chỉ thấy lão gia một mình.Mợ Cả thì khác, sau cái chết của con Sen, bà càng thêm quyền uy và lạnh lùng.

Bà hay ngồi bên hiên, mái tóc búi cao, tay cầm tràng hạt gỗ mun, miệng lẩm nhẩm kinh chú.

Mỗi hạt lần qua ngón tay bà như dằn xuống một cơn giận dữ.

Ai bước đến gần đều cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ người bà, đến nỗi đám gia nhân phải né tránh ánh mắt của bà như né mắt thú dữ.Đêm ấy, khi trăng non vắt ngang trời, Mợ Hai lại bị đánh thức bởi tiếng gõ.

Ba tiếng gõ vang lên từ giếng cổ, ngắt quãng, đều đặn như nhịp tim ai đó hấp hối.

Nàng trùm khăn choàng, cầm cây nến, bước ra hiên.

Gió thổi mạnh, ngọn lửa nghiêng ngả, bóng hình nàng chập chờn trên tường vách.Càng đi gần vườn trúc, tiếng gõ càng rõ.

Đột ngột, từ lòng giếng vọng ra tiếng cười khanh khách, the thé, kéo dài đến rợn người.

Ngọn nến tắt phụt, bóng tối nuốt chửng.

Mợ Hai kinh hãi lùi lại, nhưng đôi chân như bị níu chặt.

Trong màn đêm, một bàn tay trắng bệch, nhớp nháp nước, từ thành giếng thò lên.

Nàng hét thất thanh rồi ngã quỵ xuống đất.Quản gia và vài gia nhân chạy đến, nhưng khi soi đèn, tất cả chỉ thấy mặt nước tĩnh lặng, phản chiếu ánh trăng gãy vụn.

Mợ Hai tái mặt, run rẩy chỉ về phía giếng, giọng lạc đi:- "Tôi... tôi thấy nó...

Con Sen... nó về rồi..."

Không ai dám cãi, nhưng trong lòng họ đều sợ hãi.

Một gia nhân trẻ thì thào::"Hay là... oan hồn thật sự đã hiện về?"

Câu nói vừa thốt ra đã bị quản gia trừng mắt quát lớn:- "Cấm không được ăn nói hồ đồ!

Trong nhà này đã có quá nhiều chuyện.

Ai còn dám gieo rắc lời ma quái, ta sẽ đuổi ra khỏi cổng ngay lập tức."

Mọi người lặng im, chỉ còn tiếng gió rít qua rặng trúc, tựa như hàng ngàn giọng nói lẫn vào nhau.

Sau sự việc ấy, mợ Cả đích thân cho người lập đàn cúng ngay tại vườn trúc.

Bà ngồi nghiêm trang, đôi mắt khép hờ, gương mặt lạnh băng.

Trên bàn thờ dã chiến đặt giữa sân, bày đầy hoa quả, nhang đèn, cả những mảnh vải trắng vương vết máu khô-người ta đồn đó là yếm của con Sen.Ngọn nến cháy đỏ, sáp nhỏ thành từng giọt như máu đông.

Khi hương khói dâng cao, mợ Cả bỗng cất giọng trầm đục, xa lạ, không giống giọng thường ngày:- "Kẻ phản nghịch...

đã bị trừng trị...

Sao còn vương vấn chốn này?"

Mọi người rùng mình.

Có kẻ thầm nghĩ, phải chăng chính oan hồn con Sen nhập vào mợ Cả mà nói ra những lời ấy?Mợ Hai đứng phía xa, trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi lẫn nghi ngờ.

Nàng chợt nhận ra một chi tiết kỳ lạ: đôi bàn tay mợ Cả siết chặt tràng hạt, gân xanh nổi lên, từng ngón run rẩy.

Giữa những khe ngón, có giọt máu rịn ra, thấm xuống hạt gỗ đen nhánh.Không khí trong đàn cúng nặng như chì, gió bất ngờ lặng im, khói nhang quấn quanh thành từng vòng, xoắn lại như có hình thù.

Một tiếng "rắc" vang lên-cây tràng hạt trong tay mợ Cả đột ngột đứt làm đôi.

Hạt gỗ rơi lộp bộp xuống mâm cúng, lăn tròn, đụng vào chân nến.

Ngọn lửa bùng sáng bất thường, rồi phụt tắt.Cả vườn trúc chìm vào bóng tối.

Đám gia nhân hoảng loạn, kẻ run cầm cập, kẻ quỳ sụp xuống đất.

Chỉ riêng mợ Cả vẫn ngồi bất động, đôi mắt hé mở, ánh nhìn như xuyên qua màn đêm.

Bà cất giọng khàn đặc:- "Máu... chưa đủ...

Kẻ gieo oán... chưa yên..."

Người hầu xôn xao, có kẻ bật khóc.

Quản gia cố trấn an, lớn tiếng quát để che lấp nỗi run rẩy:- "Chỉ là hiện tượng gió tắt nến, ai dám sợ hãi sẽ bị phạt!"

Nhưng ngay lúc ấy, tiếng "ọc ọc" từ giếng cổ vang lên, nước sủi bọt, trào ra như có thứ gì đang dâng lên.

Một mùi tanh nồng bốc tỏa khắp sân.

Mợ Hai tái mét, ôm chặt ngực, đôi chân gần như khuỵu xuống.Trong khoảnh khắc hỗn loạn, bóng trắng lại thoáng hiện trên thành giếng.

Lần này không chỉ một mình Mợ Hai nhìn thấy, mà cả mấy gia nhân cũng thét lên.

Bóng trắng ấy tóc xõa dài, nước chảy ròng ròng, đôi mắt trợn ngược, trắng dã-hệt như con Sen trong đêm bị dìm chết.

Mợ Hai ngã quỵ, khóc nấc:- "Trời ơi, nó... nó thật sự quay lại rồi!"

Mợ Cả đứng phắt dậy, giọng rít lên đầy uy lực:- "Câm miệng!

Kẻ chết rồi thì phải chôn, kẻ sống mới được quyền nói.

Các ngươi còn hoảng loạn, chẳng khác nào muốn phản lại ta?"

Tất cả câm bặt.

Chỉ còn tiếng gió trúc rít mạnh như tiếng kêu ai oán.Đêm ấy, sau khi tan đàn cúng, mợ Hai trằn trọc mãi không ngủ.

Trong đầu nàng dấy lên hàng loạt nghi vấn:- "Vì sao con Sen chết mà mợ Cả lại không hề hối hận, trái lại còn thản nhiên đến rợn người?.Tại sao trong lúc cúng, bà lại như bị ai nhập, nói ra những lời chẳng giống con người?".Và... lão gia, dạo này ông ngày càng giam mình trong thư phòng, bí mật viết lách thứ gì đó.

Phải chăng trong gia tộc còn ẩn giấu một bí mật khủng khiếp hơn cả oan hồn con Sen?

Một đêm khác, khi trăng khuyết, Mợ Hai lặng lẽ bước đến gần thư phòng.

Qua khe cửa, nàng thấy ánh đèn leo lét, bóng lão gia in dài trên vách.

Ông đang quỳ gối trước án thư, tay run rẩy viết những dòng chữ lạ.

Nàng căng mắt nhìn: đó không phải chữ Nôm hay chữ Hán, mà là những ký tự ngoằn ngoèo, rối rắm, tựa như bùa chú cổ xưa.Trong khi đó, phía giếng cổ, người ta bắt đầu đồn thổi: đêm nào cũng có tiếng khóc vọng lên, lúc nỉ non, lúc bi thiết, có khi nghe rõ cả tiếng gọi: - "Mợ Hai... cứu tôi..."

Tin đồn lan nhanh khắp nhà.

Đám gia nhân sợ hãi bỏ trốn dần, chỉ còn lại vài kẻ trung thành với mợ Cả và quản gia.

Nhà họ Nguyễn vốn lẫy lừng, giờ đây bỗng trở nên vắng lạnh, âm u như một ngôi mộ khổng lồ.Một buổi tối, mợ Hai mơ thấy con Sen hiện về.

Trong mơ, con Sen quỳ dưới chân nàng, khóc ròng, giọng nghẹn ngào:-"Mợ... tôi không phản bội mợ Cả... tôi chỉ muốn nói sự thật thôi... nhưng tôi bị bịt miệng, bị dìm xuống... xin mợ cứu tôi... xin mợ minh oan cho tôi..."

Nàng choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm, tim đập thình thịch.

Từ đó, một ý nghĩ dần ăn sâu trong tâm trí mợ Hai: phải tìm ra sự thật, dù có phải đối mặt với cả bóng ma, hay chính mợ Cả đầy quyền uy kia.Đêm kế, khi trăng mờ ẩn sau mây, Mợ Hai quyết định đến giếng cổ một mình.

Nàng cầm theo cây đèn lồng, ánh sáng run rẩy hắt xuống mặt nước.

Gió lạnh lùa qua, mùi tanh hăng xộc lên.Đột nhiên, từ lòng giếng vang lên một giọng thì thào, nghe rõ từng chữ:- "Đừng tin... mợ Cả..."

Ngọn đèn lồng rung bần bật, lửa gần tắt.

Mợ Hai run rẩy lùi lại, nhưng đồng thời, trong lòng nàng lóe lên một sự quả quyết.

Nàng biết, từ đây, mình đã bị cuốn vào vòng xoáy tăm tối, nơi mỗi bước chân đều có thể dẫn đến bi kịch.
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 12: BÍ MẬT TRONG THƯ PHÒNG


Tiếng trống canh ba vọng ra từ xa, gõ nhịp thưa thớt, nặng nề như tiếng tim người hấp hối.

Cả phủ họ Nguyễn chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh đèn dầu leo lét trong thư phòng lão gia.Mợ Hai trằn trọc mãi không ngủ.

Cơn ác mộng đêm qua - con Sen quỳ khóc dưới chân, van nài được minh oan - vẫn còn ám ảnh.

Nỗi bất an trong lòng như con sóng ngầm cuộn dâng, thôi thúc nàng phải tìm câu trả lời.Nàng lặng lẽ khoác áo mỏng, tay cầm đèn lồng, bước chân khẽ khàng trên hành lang gỗ.

Tiếng gió đập cánh cửa cọt kẹt như có ai rình rập phía sau.

Mỗi bước đi, mợ Hai lại ngước nhìn xung quanh, tim đập dồn dập.Khi đến gần thư phòng, nàng dừng lại.

Qua khe cửa hẹp, ánh sáng vàng hắt ra, in bóng lão gia trên tường.

Ông không ngủ.

Ông ngồi thẳng lưng trước án thư, tay cầm bút lông, viết dồn dập lên những trang giấy trải dài.Mợ Hai ghé mắt nhìn kỹ.

Không phải văn chương, không phải công văn triều đình.

Những ký hiệu ngoằn ngoèo, méo mó, trông chẳng giống chữ người.

Có ký tự như vết chém, có ký tự tựa vòng xoáy, rối rắm, khó hiểu.

Nàng rùng mình: đó là bùa chú!Lão gia vừa viết vừa lẩm nhẩm, giọng khàn khàn:

"Máu chưa đủ... oán chưa tan... chỉ khi nghi lễ hoàn tất, gia tộc này mới còn tồn tại..."

Bất chợt, ông dừng bút, đưa mắt nhìn quanh.

Mợ Hai sợ hãi nép sát vào vách gỗ, nín thở.

Lão gia như con thú bị săn, ánh mắt sáng quắc soi rọi bóng tối, rồi thở dài nặng nề, quay lại tiếp tục viết.Nàng nắm chặt tay, trong lòng dấy lên nghi vấn:Máu ai chưa đủ?Nghi lễ gì?Và tại sao một gia tộc danh giá như họ Nguyễn lại cần đến bùa chú tà quái để duy trì quyền thế?

---Sáng hôm sau, phủ họ Nguyễn vẫn nhộn nhịp như thường lệ, nhưng không ai hay biết đêm qua đã có đôi mắt âm thầm dõi theo bí mật kinh hoàng.

Mợ Hai cố giữ vẻ thản nhiên, song trong lòng nặng trĩu.Khi ngồi ăn sáng cùng mợ Cả và lão gia, nàng để ý từng cử chỉ.

Lão gia trông mệt mỏi, mắt thâm quầng, tay run run cầm đũa.

Mợ Cả thì trái lại, thần sắc bình thản, miệng cười nhạt, như thể đã biết hết mọi chuyện.Bà cất giọng, vừa gắp một miếng cá kho, vừa nói như vô tình:

"Đêm qua ta nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.

Trong phủ này, ai còn thức vào giờ ấy nhỉ?"

Lời nói nhẹ như gió, nhưng ẩn chứa sự dò xét lạnh lẽo.

Mợ Hai sững người, vội cúi đầu, đáp nhỏ:

"Có lẽ là gia nhân đi trực, mợ."

Mợ Cả mỉm cười, nhưng ánh mắt như lưỡi dao lướt qua:

"Ừ, gia nhân...

Mong là vậy."

---Chiều hôm đó, mợ Hai tìm gặp quản gia.

Nàng định dò hỏi về chuyện thư phòng, nhưng chưa kịp mở lời thì ông ta đã cắt ngang:

"Mợ Hai... có những điều tốt nhất đừng tìm hiểu.

Người chạm vào bí mật, chỉ có hai con đường: hoặc im lặng mà sống, hoặc vĩnh viễn biến mất."

Nói xong, ông cúi đầu thật thấp, đôi mắt ánh lên tia cảnh cáo.

Mợ Hai toàn thân lạnh toát.

Rõ ràng, mọi người trong phủ đều biết điều gì đó, nhưng tất cả im lặng, như một bức tường đồng vách sắt bao quanh sự thật.

---Đêm xuống, mợ Hai ngồi trong phòng, lòng rối bời.

Ngoài vườn trúc, gió thổi ào ạt, lá va vào nhau thành tiếng xào xạc như tiếng thì thầm.

Giữa lúc ấy, từ giếng cổ vang lên tiếng gọi yếu ớt:"...

Mợ Hai..."

Nàng run rẩy bật dậy, bước ra hiên, mắt dán vào khoảng tối nơi giếng nước.

Bóng trắng lại hiện lên, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết.

Con Sen - mái tóc ướt đẫm, khuôn mặt tái mét, đôi mắt tràn đầy oán hận - chầm chậm ngẩng lên, đôi môi mấp máy:"Bí mật... trong... thư phòng..."

Ngọn đèn lồng trong tay mợ Hai phụt tắt.Cả đêm ấy, mợ Hai thao thức không yên.

Tiếng gọi từ giếng cổ cứ vang vẳng bên tai như một khúc ru quỷ mị.

Mỗi khi nhắm mắt, nàng lại thấy gương mặt trắng bệch của con Sen, đôi mắt ngập nước nhìn xoáy vào mình.Đến khi trống canh hai điểm, nàng không kìm được nữa.

Một ngọn lửa quyết tâm bùng lên trong lòng: nếu sự thật nằm trong thư phòng, nàng phải tận mắt nhìn thấy.

---Mợ Hai khoác vội áo, cầm đèn lồng nhỏ, bước chân nhẹ như mèo.

Trăng non treo lơ lửng, ánh sáng bạc phủ xuống sân gạch, khiến từng bước đi thêm rùng rợn.

Không gian im ắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích.Đến cửa thư phòng, nàng áp tai nghe ngóng.

Không một âm thanh.

Tim đập loạn, nàng run rẩy lấy chìa khóa nhỏ mà hôm trước vô tình trộm được từ ngăn kéo quản gia.

Sau vài lần thử, ổ khóa cạch một tiếng, cửa hé mở.Trong căn phòng, hương trầm còn sót lại nồng nặc, ngai ngái như mùi máu.

Ánh trăng rọi qua song cửa, chiếu lên án thư chất đầy giấy tờ.

Nàng tiến lại gần, đôi tay run run lật từng trang.Không phải sách kinh điển, không phải sổ gia phả.

Tất cả là những trang bùa chú đỏ loang lổ, viết bằng máu tươi.

Giữa trang giấy, dòng chữ ngoằn ngoèo đập thẳng vào mắt nàng:"Máu của kẻ phản bội sẽ nuôi sống gia tộc."

Nàng nghẹn thở, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Lời con Sen "bí mật trong thư phòng" nay hiện rõ trước mắt.

Vậy... con Sen đã bị sát tế để hoàn thành nghi lễ sao?

---Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, ngọn đèn lồng vụt tắt.

Bóng tối nuốt chửng mọi thứ.

Cánh cửa thư phòng két lên khẽ khàng như có ai đó vừa bước vào.Mợ Hai hoảng hốt quay lại.

Trong màn đêm mờ mịt, nàng thoáng thấy bóng một người đàn bà đứng lặng.

Tóc dài che kín nửa mặt, áo trắng lấm lem bùn đất.

Giọng thì thào vọng ra:"Ngươi...

đã biết rồi..."

Mợ Hai hét lên, lùi lại, suýt ngã.

Khi chớp mắt lần nữa, bóng ấy biến mất, chỉ còn mùi hương hoa nhài thoang thoảng.Nàng cố trấn tĩnh, quay lại bàn.

Giữa đống giấy tờ, một cuốn sổ cũ kỹ nổi bật hẳn lên, bìa sẫm màu, khóa sắt đã gỉ.

Tay run rẩy, nàng mở thử.

Bên trong là những ghi chép chi li: danh sách gia nhân, năm sinh, ngày mất, và một cột chữ đỏ ghi rõ "dâng tế".Lướt qua, nàng choáng váng nhận ra: không chỉ con Sen.

Nhiều gia nhân trước đây biến mất bí ẩn cũng có tên trong sổ.

Tất cả đều bị ghi chú "dâng tế".Nàng siết chặt cuốn sổ, nước mắt ứa ra:

"Lão gia... mợ Cả...

Các người thật sự đã dùng mạng người để đổi lấy quyền lực sao?"

---Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Nặng nề, chậm rãi, mỗi tiếng như gõ vào tim.

Nàng hoảng hốt giấu cuốn sổ vào áo, vội thổi tắt trầm hương, nấp vào góc tối.Cửa thư phòng bật mở.

Lão gia bước vào, tay cầm đèn lồng.

Ánh sáng vàng hắt lên gương mặt ông: già nua, u ám, đôi mắt như hố sâu không đáy.

Ông đặt đèn xuống, ngồi vào bàn, nhìn những trang giấy còn mở, khẽ gật gù."

Đêm mai... nghi lễ sẽ hoàn tất."

- Ông lẩm bẩm, giọng trầm đục.Mợ Hai cắn chặt môi, tay ôm cuốn sổ giấu trong ngực, tim đập dữ dội.

Nàng hiểu, chỉ cần sơ sẩy, mạng mình cũng sẽ là con số tiếp theo trong danh sách "dâng tế".

---Nàng chờ đến khi lão gia mệt mỏi tựa lưng, gục xuống bàn ngủ, mới len lén thoát ra.

Cánh cửa khép lại sau lưng, nhưng trong lòng nàng, một cánh cửa khác đã mở - cánh cửa dẫn tới vực thẳm sự thật.Đêm ấy, đứng trước giếng cổ, nàng thì thầm lời hứa với linh hồn con Sen:"Ta sẽ phơi bày tất cả...

Dù phải trả giá bằng máu."

Ánh trăng non soi xuống, in bóng nàng bên giếng nước - mỏng manh mà kiên cường.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 13: KẺ ĐỒNG MINH BẤT NGỜ


Sau đêm phát hiện bí mật trong thư phòng, mợ Hai như biến thành một con người khác.

Nàng không còn là cô gái nhu mì chỉ biết cúi đầu vâng lệnh mợ Cả, cũng không còn ngây ngô tin vào sự thịnh vượng của nhà họ Nguyễn.

Trong ánh mắt nàng giờ đây ánh lên một tia lạnh lẽo, vừa sợ hãi, vừa quyết liệt.Nàng biết rõ: một mình nàng thì không thể chống lại lão gia và mợ Cả.

Nếu cuốn sổ kia rơi vào tay họ, chắc chắn nàng sẽ bị liệt vào danh sách hiến tế tiếp theo.

Muốn sống, nàng phải tìm đồng minh.Trưa hôm sau, khi nắng đổ vàng sân gạch, nàng giả vờ mang cơm xuống khu nhà gia nô.

Nơi đó lâu nay bị coi thường, người trong nhà hiếm khi bước chân đến.

Mùi ẩm thấp, ngai ngái, hòa cùng tiếng thở dài của những kẻ bị giam cầm cả đời dưới đáy xã hội.Giữa căn buồng tối tăm, có một kẻ đặc biệt: Hòa - tên gia nô từng bị tịnh thân.

Gương mặt hắn xám xịt, đôi mắt đục mờ, luôn cúi gằm như không dám nhìn thẳng ai.

Người trong phủ khinh miệt gọi hắn là "thân cụt".

Thế nhưng mợ Hai nhớ, chính hắn từng một lần cứu nàng thoát khỏi cú ngã xuống hồ sen năm nàng mới về nhà họ Nguyễn.Mợ Hai đặt khay cơm xuống, khẽ gọi:

- Hòa... ta muốn nói chuyện.Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm lóe sáng, như chờ đợi từ lâu.

- Cô mợ... có dám tin một kẻ không còn là đàn ông như tôi sao?Mợ Hai cắn môi, lôi từ trong áo ra cuốn sổ đỏ đã ố màu máu.

- Ta không còn đường lui.

Chỉ có huynh mới giúp được ta.Ánh sáng từ khe cửa hắt vào trang giấy, soi rõ những dòng chữ "dâng tế" ghê rợn.

Hòa run rẩy, ngón tay xương xẩu chạm lên tên những gia nô biến mất bấy lâu.

Nước mắt hắn rơi, đôi vai gầy run lên.- Hóa ra... tất cả đều là sự thật...

- Hắn khàn giọng.

- Mẹ tôi... cũng có tên trong này.Mợ Hai nghẹn lời.

Nỗi đau của hắn sâu như vực thẳm, hóa ra hắn cũng là kẻ mất mát bởi sự tàn độc của lão gia.Khoảnh khắc ấy, sự đồng cảm nối hai con người vốn cách biệt bởi thân phận.

Mợ Hai nhìn hắn, ánh mắt kiên quyết:

- Nếu huynh muốn trả thù, hãy theo ta.

Ta không sợ chết, chỉ sợ sự thật này bị chôn vùi.Hòa ngẩng lên, đôi mắt lần đầu sáng rực như có lửa.

- Được.

Tôi thề sẽ đi cùng cô mợ.

Dù có phải chết dưới đao gươm của lão gia, tôi cũng cam tâm.Một mối liên kết kỳ lạ đã hình thành - giữa mợ Hai và một tên gia nô bị hắt hủi.Nhưng cả hai đều biết, chỉ dựa vào lòng căm hận thì chưa đủ.

Lão gia và mợ Cả có thế lực, có người hầu trung thành, có cả những kẻ tin rằng "máu tế" là con đường giữ phúc lộc cho gia tộc.

Muốn phản kháng, họ cần mưu kế, cần bằng chứng, cần thêm người đứng về phía mình.Mợ Hai ngẩng nhìn qua song cửa, nơi ánh nắng chiều loang dần thành màu đỏ máu.

Nàng thì thầm:"Cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu..."

Bóng chiều ngả xuống mái ngói rêu phong của phủ họ Nguyễn, gió thổi từ cánh đồng ngoài xa mang theo mùi lúa sữa, nhưng trong lòng mợ Hai lại chỉ có sự căng thẳng đè nặng.

Nàng biết, từ khi đưa cuốn sổ cho Hòa xem, cả hai đã chính thức bước vào một vòng xoáy không lối thoát.Âm mưu trong đêmĐêm xuống, căn buồng nhỏ nơi Hòa ở chỉ le lói ánh đèn dầu.

Mợ Hai ngồi đối diện hắn, bàn tay nàng run nhẹ khi lật từng trang trong cuốn sổ.

Những con số ghi chép về "lễ vật" dâng tế - trùng khớp với những cái tên gia nhân biến mất một cách bí ẩn.- Huynh thấy không...

- Nàng thì thào - Đây không chỉ là sự trừng phạt với gia nô, mà còn là bằng chứng tố cáo cả dòng họ.

Nếu đưa ra ngoài... cả phủ này sẽ bị cuốn vào tội ác.Hòa nghiến răng, đôi mắt đỏ hoe:

- Tôi đã chịu nhục nhã ngần ấy năm, tưởng rằng mình chỉ là thứ rác rưởi.

Nhưng giờ... tôi có lý do để sống.

Cô mợ, ta phải tìm thêm người tin tưởng.Mợ Hai khẽ lắc đầu:

- Ai trong phủ này mà không bị mợ Cả thao túng?

Con Sen thì đã chết, oan hồn nó vẫn quanh quẩn đâu đây.

Quản gia cũng chỉ nghe lệnh một mực từ bà ta.

Nếu sơ sẩy, chúng ta sẽ mất mạng trước khi kịp mở lời.Nàng vừa dứt câu, ngọn đèn dầu chợt rung lắc dữ dội dù gió không thổi.

Cả căn phòng lạnh toát.

Một tiếng khóc nỉ non, mơ hồ như từ đáy giếng vọng lên, khiến cả hai bất giác nhìn nhau.- Con...

Sen...

- Mợ Hai thốt khẽ, lưng nàng nổi da gà.Ánh lửa vụt tắt, để lại màn đêm đặc quánh.

Trong bóng tối, Hòa siết chặt tay nàng, giọng run run nhưng kiên quyết:

- Nếu nó thật sự chưa đi, có lẽ nó muốn giúp ta.Thử thách lòng tinNgày hôm sau, mợ Hai giả vờ mang trà đến thư phòng lão gia.

Bên trong, bà nghe thấy giọng mợ Cả trầm trầm, đầy nham hiểm:- Chuyện con Sen đã xong, không ai còn nhớ đến nó.

Cái xác dưới giếng kia rồi cũng thành bùn đất.

Nhưng ta vẫn chưa yên tâm về mợ Hai.

Nó càng ngày càng lạ.Lão gia đáp khẽ, xen lẫn tiếng ho sù sụ:

- Để ta liệu.

Nếu nó manh động, đêm trăng rằm tới... sẽ đến lượt nó.Mợ Hai run rẩy, phải bấu chặt vào mâm trà để không đánh rơi.

Nàng hiểu rõ, chỉ còn vài ngày nữa, sinh mạng mình sẽ thành "lễ vật" cho nghi lễ máu.Nàng trở về, kể lại cho Hòa.

Hắn trầm ngâm, ánh mắt như có lửa thiêu đốt:

- Vậy thì chúng ta phải ra tay trước.

Nhưng... liệu cô mợ có đủ dũng khí?Mợ Hai nhìn hắn, giọng nàng tuy run nhưng dứt khoát:

- Từ ngày bước vào phủ này, ta đã chấp nhận số phận.

Giờ đây, ta không sợ chết.

Ta chỉ sợ chết oan như con Sen.Hòa gật đầu, rồi rút từ dưới tấm ván gỗ một con dao gỉ sét.

- Đây là thứ duy nhất tôi giữ lại được.

Nó không đủ để chống cả phủ, nhưng...

đủ để bảo vệ cô mợ trong lúc nguy cấp.Mợ Hai khẽ cầm lấy, đôi tay nàng lạnh buốt.Suýt bị phát hiệnChiều hôm ấy, khi cả hai đang bí mật trao đổi trong buồng, bỗng có tiếng bước chân gấp gáp ngoài hành lang.

Mợ Hai vội giấu cuốn sổ dưới lớp chiếu rách, còn Hòa đứng chắn ngay cửa.Tiếng gõ cửa vang lên, cùng giọng the thé quen thuộc:

- Hòa!

Ngươi trong đó à?

Mợ Cả cho gọi!Là con Sen mới - đứa hầu thân tín của mợ Cả.Hòa liếc nhìn mợ Hai, mắt ra hiệu bình tĩnh.

Hắn mở cửa, cúi đầu:

- Tôi đây.- Sao lâu vậy?

- Con hầu nheo mắt nghi ngờ, liếc vào trong.

- Trong buồng ngươi vừa có mùi hương lạ...

Có ai đến à?Tim mợ Hai như ngừng đập.

Nàng nấp sau vách, chỉ cần nó bước vào một bước là tất cả tan tành.Hòa cười nhạt, lưng hơi gù xuống như thói quen:

- Chắc cô ngửi nhầm.

Tôi đun lá thuốc trị đau lưng, hăng mùi một chút.Con hầu khịt khịt mũi, vẫn chưa hết ngờ vực, nhưng cuối cùng hất cằm:

- Mau theo tao, mợ Cả đang cần người làm việc.Hòa ngoái lại nhìn mợ Hai trước khi đi, ánh mắt như muốn nói: Hãy giữ vững, ta sẽ quay lại.Cánh cửa đóng sầm.

Chỉ còn lại mợ Hai, tim nàng đập dồn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Nàng khẽ thở dài, biết rằng từng giây từng phút từ nay đều là thử thách sinh tử.Đêm hôm đó, khi Hòa lén quay lại, mợ Hai thì thầm:

- Nếu hôm nay ngươi không nhanh trí, ta và cuốn sổ đã bị phát hiện rồi.Hòa mím môi, ánh mắt hắn sắc lạnh:

- Từ nay chúng ta không còn đường lui.

Càng gần ngày rằm, chúng càng cảnh giác.

Cô mợ... hãy chuẩn bị tinh thần, vì máu có thể sẽ đổ.Ngoài kia, trăng non nhô lên khỏi hàng tre, soi bóng phủ họ Nguyễn bằng một lớp sáng âm u.

Và trong màn đêm ấy, hồn oan của con Sen lại cất tiếng khóc ai oán, như thúc giục cho cơn bão lớn sắp ập đến...

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 14: OAN HỒN DẪN LỐI


Đêm trăng non vừa qua, phủ họ Nguyễn như khoác lên tấm áo mờ ảo, lạnh lẽo.

Tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng gió hun hút ngoài vườn chuối làm nền cho một chuỗi sự kiện rùng rợn sắp diễn ra.Mợ Hai nằm nghiêng trong buồng, đôi mắt thao thức, nhớ lại câu nói của mợ Cả trong thư phòng: "Đêm trăng rằm tới, sẽ đến lượt nó."

Nỗi sợ như lưỡi dao kề sát cổ.

Nhưng xen lẫn sợ hãi là một cảm giác kỳ lạ: có ai đó, hoặc cái gì đó, vẫn đang dõi theo nàng.Tiếng gọi trong giếng sâuKhoảng canh ba, nàng nghe thấy tiếng bước chân ngoài sân.

Ban đầu nàng ngỡ là Hòa, nhưng khi bước ra, ánh trăng hắt xuống khoảng sân gạch vắng lặng.

Chỉ có gió lạnh rờn rợn và... tiếng khóc rấm rứt từ giếng cạn.Nàng run rẩy tiến đến.

Trên vành giếng phủ đầy rêu, ánh trăng soi bóng nước sâu thẳm.

Giọng ai oán vọng lên, mơ hồ như người gọi từ lòng đất:- Mợ Hai... mợ Hai...Nàng giật thót, ngực thắt lại.

Đó chính là giọng con Sen năm nào!- Ngươi... là thật sao?

- Nàng run rẩy khẽ hỏi.Trong khoảnh khắc ấy, bọt nước lăn tăn trên mặt giếng, rồi một vệt sáng mờ mờ hiện lên, hình dáng một người con gái gầy gò, mắt đẫm lệ, cổ còn hằn dấu vết trói siết.

Con Sen!- Ta... không được siêu thoát...

- Oan hồn nức nở.

- Máu ta đổ xuống cho nghi lễ của mợ Cả... oan khí còn vương, không thể rời đi.

Nhưng ta sẽ không để người tiếp theo phải chịu cảnh này.Mợ Hai quỳ xuống, hai tay chắp lại:

- Xin ngươi chỉ đường, ta phải làm sao để thoát khỏi kiếp nạn?Con Sen chỉ về hướng Đông, nơi có gian kho bỏ hoang của phủ.

Giọng nó trầm lại, như lẫn trong tiếng gió:

- Trong đó... có một kẻ cũng căm hận mợ Cả như ta.

Hãy tìm đến hắn.

Hắn... sẽ là đồng minh.Nói rồi, bóng hình tan biến vào mặt nước.

Chỉ còn tiếng gió rít gào.

Sáng hôm sau, Hòa lén vào tìm mợ Hai.

Nàng kể lại sự việc, ánh mắt vừa hoang mang vừa tin tưởng.Hòa chau mày:

- Cô mợ tin vào oan hồn ư?- Ta tin.

- Nàng đáp chắc nịch - Vì đêm qua, ta còn thấy dấu tay nước loang trên áo.

Làm sao có thể mơ?Hòa nhìn nàng, im lặng hồi lâu, rồi gật đầu:

- Được.

Nếu đúng là thế, tối nay ta sẽ cùng cô mợ đến gian kho Đông.

Nhưng phải cẩn trọng.

Nếu là bẫy, chúng ta chết không kịp kêu.Trời vừa sập tối, cả hai len lén đi theo lối mòn sau vườn, men theo rặng tre rậm rạp.

Gian kho Đông đã bỏ hoang nhiều năm, tường loang lổ, mái ngói vỡ nát.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.Bên trong, một bóng người lom khom đang buộc lại bó củi.

Đó là một gia nô già, tóc bạc trắng, một bên mắt đục mờ.

Khi thấy hai người, lão giật mình, lùi lại.- Ai... ai đó?Mợ Hai tiến lên, nhỏ giọng:

- Là ta, mợ Hai.

Ta đến theo lời chỉ dẫn.Lão nheo mắt, bỗng cười nhạt, nụ cười cay đắng:

- Hóa ra... con bé ấy chưa siêu thoát thật.

Nó hứa sẽ tìm người đến với ta.Hòa khựng lại:

- Ngươi là ai?- Ta... từng là gia nô thân cận nhất của lão gia.

- Lão già đáp, giọng run run - Nhưng từ ngày mợ Cả lên nắm quyền, ta bị hất bỏ, giam trong gian kho này, chờ chết mòn.

Ta chứng kiến tất cả... những nghi lễ máu, những cái chết oan.Ánh mắt lão già lóe lên tia hận thù:

- Nếu các ngươi thật sự muốn chống lại, ta sẽ chỉ cho con đường duy nhất: "kho tế phẩm" dưới nền điện thờ.

Ở đó... có bằng chứng và linh hồn hàng chục người oan khuất.Mợ Hai nghẹn ngào, nhưng chưa kịp nói thì bên ngoài vang lên tiếng chó sủa dồn dập.

Rồi tiếng chân người rầm rập.- Có kẻ đến!

- Hòa siết chặt con dao gỉ.Mợ Hai hoảng hốt:

- Chẳng lẽ chúng theo dõi ta?Tiếng con hầu thân tín của mợ Cả vang lên, sắc lạnh:

- Mau lục soát!

Mợ Cả nói, đêm nay trong phủ có kẻ phản bội.Tiếng bước chân lộp cộp, tiếng chó gầm gừ càng lúc càng gần.

Mợ Hai siết chặt vạt áo, tim đập dồn dập.

Hòa đứng chắn trước mặt nàng, bàn tay nắm chặt con dao gỉ, ánh mắt sắc lạnh như con thú bị dồn vào đường cùng.Lão gia nô già khàn giọng thì thào:

- Không thể để chúng bắt được.

Đi theo ta, gian kho này còn một lối ngầm.Nói rồi, lão vội vàng đẩy đống củi khô trong góc.

Dưới lớp bụi dày hiện ra một nắp gỗ cũ kỹ.

Lão nhấc lên, một mùi ẩm hôi xộc thẳng vào mũi.- Mau xuống, nhanh!Không kịp do dự, Hòa kéo mợ Hai xuống trước, rồi lão già theo sau.

Cánh nắp vừa khép lại thì cửa kho bật tung, ánh đuốc tràn vào.- Soát cho kỹ!

- Giọng con hầu thân tín của mợ Cả the thé.Bọn gia nô lục soát khắp nơi, nhưng không thấy gì ngoài bụi rêu và mạng nhện.

Tiếng chân dần thưa, chỉ còn lại tiếng chó sủa vọng xa.Trong bóng tối đặc quánh, chỉ có tiếng thở dồn dập.

Hòa bật mẩu đuốc nhỏ mang theo, ánh sáng leo lét hắt lên tường đất ẩm mốc.

Con đường hẹp dẫn xuống sâu, càng đi càng lạnh lẽo.Mợ Hai run rẩy nắm vạt áo Hòa:

- Đây...

đây là đâu?Lão già đáp, giọng chua chát:

- Đường ngầm nối thẳng ra nền điện thờ.

Nơi ấy, mợ Cả cất giấu tế phẩm.

Nhiều năm qua, không ai dám bén mảng.Càng tiến sâu, mùi tanh ngai ngái càng nồng.

Đến khúc rẽ, bức tường rạn nứt hiện ra, lão lấy tay đẩy nhẹ, bức vách đất bật mở, để lộ một căn buồng nhỏ.Trong đó, những chiếc chum lớn xếp chồng, trên nắp còn vết máu loang thẫm.

Mợ Hai rùng mình, buột miệng kêu khẽ.Hòa soi đuốc, bàng hoàng:

- Đây...

đây là xương người!Trong chum, từng khúc xương trắng xen lẫn mảnh vải đỏ.

Một luồng khí lạnh lẽo toát ra.Lão già run giọng:

- Bao năm nay, ai chống lại mợ Cả đều thành ra thế này.

Cả con Sen... cũng bị đưa xuống đây.Mợ Hai gục đầu, hai tay run rẩy chắp lại.

Bỗng, luồng gió lạnh quét qua, ngọn đuốc rung lắc.

Từ những chum xương, làn khói mờ bốc lên, hợp thành hình bóng con Sen.- Mợ Hai...

- giọng nó nghẹn ngào - Đây chính là sự thật.

Chỉ khi phơi bày tất cả, chúng ta mới có thể giải thoát.Hòa nhìn quanh, đôi mắt bùng lửa căm hận:

- Chúng ta phải lấy chứng cứ này!Nhưng ngay lúc ấy, trên đầu vang lên tiếng kẽo kẹt, rồi tiếng người quát:

- Chúng đang ở dưới kia!

Mau chặn lối ra!Ánh đuốc từ miệng hầm tràn xuống.

Tiếng chân rầm rập như sấm.Mợ Hai tái mặt:

- Không lẽ... chúng biết rồi?Lão già nghiến răng:

- Bị lộ rồi!

Không còn đường lui, chỉ có cách lao thẳng đến điện thờ.Hòa siết dao, ánh mắt kiên quyết:

- Vậy thì một trận sống mái!Oan hồn con Sen tan vào bóng tối, để lại câu nói rền vang trong hầm:

- Đi đi... chính điện sẽ quyết định số phận tất cả.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 15


Gió từ ngoài hiên thốc vào, từng hồi rít qua những khe cửa gỗ mục nát, khiến cánh cửa chính điện họ Nguyễn lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người.

Trong gian chính rộng lớn, hàng chục ngọn nến cắm trên giá đồng leo lét soi bóng.

Mỗi khi gió lùa qua, ngọn lửa bập bùng, quét những vệt sáng dài ngoằn ngoèo lên vách gỗ, hệt như những bàn tay ma quái đang bò trườn.Mợ Hai ngồi nép ở góc, đôi mắt mở to cảnh giác.

Trước mặt nàng, mợ Cả vẫn ngồi uy nghi trên ghế bành, áo gấm đỏ chót, mắt long lên sòng sọc.

Dáng vẻ bà ta như một con hổ cái bị dồn vào đường cùng, vừa dữ tợn vừa điên loạn.

Sau lưng mợ Cả là tên quản gia trung thành và lão gia nô tịnh thân - kẻ đã im lặng suốt từ đầu buổi, chỉ thỉnh thoảng rùng mình khi nghe tiếng gió hú.Không khí đặc quánh, mùi nhang khói trộn lẫn mùi ẩm mốc từ những tấm ván cũ kỹ.

Đêm nay, chính điện như biến thành một cõi giới khác - ranh giới giữa dương gian và cõi âm.Bất chợt, một tiếng động vang lên từ phía giếng cổ sau nhà.

Đó là tiếng ục ục như ai đó đang bị dìm xuống nước, giãy giụa tuyệt vọng.

Cả chính điện khựng lại.

Ngọn nến gần cửa sổ bỗng phụt tắt, khói trắng bốc lên, rồi không gian chìm vào im lặng rợn ngợp.Mợ Hai rùng mình, hai bàn tay lạnh toát, tim đập thình thịch.- Ai... ai vừa nghe tiếng gì không?

- giọng nàng run run.Tên quản gia nuốt khan, bước vội ra phía cửa, nhưng khi vừa mở hé, một luồng gió lạnh toát ập vào.

Trong khoảnh khắc, hắn thấy thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ mặc áo nâu bạc màu, tóc xõa rũ rượi, đôi mắt trũng sâu, toàn thân ướt sũng, từng giọt nước đen ngòm nhỏ xuống nền gạch.

Hắn rú lên một tiếng thất thanh, đóng sầm cửa lại.- Ma... ma từ giếng... nó... nó về rồi!Cả gian chính điện chấn động.

Mợ Cả đứng phắt dậy, mặt tái mét nhưng cố trấn áp:- Câm miệng!

Thứ hạ tiện đó chết rồi, còn muốn quay về quấy rối sao?Nhưng lời bà ta chưa dứt, ngọn lửa trên giá đồng bỗng chao đảo, ánh sáng đỏ lừ như máu hắt lên tường.

Trên nền vách gỗ, một cái bóng dài hiện rõ - chính là bóng con Sen.

Cái bóng ấy không đi, không đứng mà lơ lửng, đôi tay duỗi dài, chỉ thẳng về phía lão gia nô.Lão gia nô hoảng loạn, toàn thân run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống, miệng lắp bắp:- Không... không phải ta... tha cho ta...Giọng nói oán hận vang lên, vọng từ bốn phía, như hàng trăm người cùng thì thào:- Kẻ đã cướp đi danh dự và mạng sống của ta... chính là ngươi!Mợ Hai giật bắn, trừng mắt nhìn lão gia nô.

Nàng lờ mờ hiểu ra: kẻ thực sự gây ra bi kịch không phải con Sen tạo phản, mà chính hắn.Ánh mắt mợ Cả lóe lên, sắc bén nhưng cũng pha chút kinh hoàng.

Bà ta gằn giọng, cố át đi tiếng thì thầm từ hư không:- Ngậm miệng!

Con tiện tỳ đó đáng chết, chẳng ai cưỡng hiếp nó cả, chỉ là tự nó phản bội, muốn giành quyền lực!Nhưng như để chứng minh ngược lại, cái bóng kia bỗng tách ra khỏi vách gỗ, chập chờn giữa không trung.

Con Sen hiện hình - da tái nhợt, đôi mắt đầy máu, cổ có vết bầm tím hằn rõ như dấu bàn tay ai đó từng bóp nghẹt.

Nàng ta tiến từng bước nặng nề, để lại vệt nước tanh nồng trên nền gạch.- Ngươi...

đã dìm ta xuống giếng...

Sau khi làm nhục ta, ngươi còn bịt miệng ta bằng cái chết...

- giọng oan hồn vang rền, khiến mọi người trong điện chết lặng.Lão gia nô ngã vật xuống, mặt cắt không còn giọt máu.

Toàn thân hắn run rẩy, bàn tay che lấy mặt:- Xin... xin tha... ta bị ép... mợ Cả bảo ta làm... ta không dám...Lời thú nhận ấy như một nhát dao đâm thẳng vào bầu không khí căng thẳng.

Mợ Hai sững sờ, còn mợ Cả biến sắc, lao đến tát lão gia nô một cái nảy lửa:- Ngươi dám nói dối!

Chính ngươi đã làm ô uế gia đình này, còn dám đổ tội cho ta sao?Oan hồn con Sen phá lên cười chua chát, tiếng cười kéo dài, vang vọng khắp mái nhà, khiến cả ngọn nến bùng cháy dữ dội.

Nàng ta chỉ tay về phía giếng:- Hãy trả lại cho ta công bằng... nếu không, cả dòng họ Nguyễn sẽ bị kéo xuống giếng... từng người một!Ngay khi câu nói ấy dứt, đất dưới chân rung lên, những viên gạch ở góc nhà nứt ra, nước đen rỉ ra từng dòng nhỏ, bốc mùi hôi tanh.

Không gian dày đặc âm khí, lạnh buốt đến thấu xương.Mợ Hai ngồi chết lặng, mắt mờ đi trong làn khói trắng.

Nhưng trong lòng nàng, một ngọn lửa khác bùng cháy - lửa của sự thật.

Nàng biết, nếu để oan hồn này tiếp tục lộng hành, nhà họ Nguyễn sẽ không còn bình yên.Mợ Hai gắng gượng đứng lên, dù chân run rẩy, giọng lạc đi nhưng dứt khoát:- Con Sen, nếu ngươi oan khuất, ta thề sẽ tìm ra sự thật, đưa kẻ ác phải trả giá.

Nhưng hãy ngừng gieo họa cho người vô tội...Cả chính điện im phăng phắc.

Oan hồn khựng lại, đôi mắt rướm máu nhìn nàng chăm chăm.

Trong thoáng chốc, vẻ dữ tợn giảm đi, thay bằng nỗi đau bi thương.- Ngươi... ngươi dám hứa sao?

- tiếng oan hồn nghẹn ngào.Mợ Hai gật đầu, nước mắt trào ra, giọng run nhưng kiên quyết:- Ta hứa.

Dù có phải đối đầu với mợ Cả, dù có phải đánh đổi tính mạng, ta cũng sẽ làm.Bỗng, từ ngoài sân vang lên tiếng mõ tụng niệm.

Một bóng người khoác áo pháp sư, tay cầm phất trần, bước chậm rãi vào.

Ánh sáng từ ngọn đèn dầu trên tay ông hắt vào không gian, khiến làn âm khí dần tan loãng.Pháp sư dõng dạc:- Oan có đầu, nợ có chủ.

Con Sen, nếu ngươi thật sự oan khuất, hãy để lại dấu hiệu, đừng để lòng thù hận kéo cả nhà họ Nguyễn xuống địa ngục.Oan hồn con Sen run rẩy, dần tan thành làn khói mờ, nhưng trước khi biến mất, nàng vẫn chỉ tay về phía lão gia nô, giọng yếu ớt:- Chính hắn... kẻ khởi nguồn của bi kịch...Rồi làn khói tản đi, để lại vũng nước đen trên nền gạch.Mọi người ngồi phịch xuống, mồ hôi túa ra như tắm.

Không khí nặng nề, nhưng sự thật đã lóe lên như lưỡi dao bén, chờ ngày phanh phui.Mợ Cả ngồi bất động, môi run run, nhưng ánh mắt lóe lên tia căm hận khó lường.

Bà ta biết, lời hứa của mợ Hai có thể là mồi lửa đốt cháy tất cả những gì bà dày công dựng nên.Trong khi đó, mợ Hai nhìn chằm chằm vào bóng tối, nơi oan hồn biến mất, lòng dấy lên quyết tâm: sẽ không để linh hồn oan khuất ấy chết trong lặng lẽ.
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 16: TIẾNG KHÓC TRONG ĐÊM GIẾNG CỔ


Trời đêm phủ họ Nguyễn như đặc quánh lại.

Những tầng mây đen lững lờ trôi qua che khuất ánh trăng, để lại trong sân một thứ ánh sáng nhợt nhạt, lạnh lẽo đến rợn người.

Gió từ rặng tre sau phủ rít lên từng hồi, nghe như tiếng ai đó than khóc, khi thì nghẹn ngào, khi thì xé ruột.

Từ ngày oan hồn con Sen hiện về trong chính điện, không khí trong phủ chẳng còn phút nào được yên ổn.Đám gia nô vốn ồn ào náo nhiệt nay câm lặng như tượng.

Có kẻ lén xin về quê, có kẻ thì viện cớ bệnh, trốn biệt.

Người còn lại sống trong phập phồng, đi đứng phải dán mắt nhìn xuống đất, chẳng dám nói nhiều.

Quản gia vốn cứng rắn nay mặt mày tái nhợt, đêm nào cũng giật mình, vã mồ hôi như vừa bị ai bóp cổ.Trong phòng lớn, mợ Cả ngồi dựa lưng vào ghế gỗ lim chạm rồng.

Nến đỏ cháy leo lét, soi gương mặt mợ, nửa sáng nửa tối, đôi mắt dại đi vì thiếu ngủ.

Bàn tay mợ run run mân mê chén trà, nhưng khi đưa lên môi lại không uống nổi một ngụm.

Trong tâm khảm mợ, tiếng khóc xé lòng của con Sen đêm qua vẫn vang vọng, từng lời như mũi dao cứa vào tim:"Tôi bị hại...

Tôi bị hại...

Kẻ đó không phải tôi..."

Mợ Cả siết chặt mép bàn, móng tay cào đến bật máu.

Mợ muốn quên, muốn phủi sạch tất cả, nhưng càng muốn thì oan hồn ấy càng không chịu buông tha.Phía dãy nhà ngang, mợ Hai ngồi trong buồng, hai tay chắp vào nhau như khấn vái.

Khuôn mặt nàng nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại sáng rực trong ngọn đèn dầu.

Từ ngày tận mắt chứng kiến oan hồn con Sen hiện hình, lòng mợ Hai thay đổi hẳn.

Nỗi sợ hãi vẫn còn, nhưng cùng với đó là một cảm giác khác - cảm giác như nàng đang gánh vác trách nhiệm.Mợ nhớ lại ánh mắt con Sen trước khi bị dìm xuống giếng: vừa van lơn, vừa căm phẫn.

Nàng rùng mình, thì thầm:- Sen ơi... nếu thật ngươi bị hại oan, ta thề sẽ tìm ra lẽ công bằng cho ngươi.Lời vừa dứt, bỗng gió ngoài cửa sổ thổi mạnh, làm ngọn đèn dầu chao nghiêng, bóng tối ùa vào.

Trong bóng tối ấy, mợ Hai tưởng như thấy bóng dáng một thiếu nữ áo nâu, tóc rũ rượi, mắt long sòng sọc nhìn nàng.

Nàng hét khẽ, ngã lùi về sau.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng ấy tan biến, để lại khoảng trống lạnh buốt.Ở chính điện, lão gia Nguyễn đứng bất động hồi lâu trước án thờ gia tiên.

Ông lẩm bẩm khấn, giọng khàn đặc:- Tổ tiên phù hộ... giữ yên cửa nhà...

đừng để ma quỷ quấy phá...Thế nhưng, ngay khi ông dứt lời, bát nhang trên bàn thờ bỗng nổ tách một tiếng, tro bay mù mịt.

Lão gia lùi mấy bước, khuôn mặt trắng bệch.

Cả đời ông vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng giờ đây, sự thật cứ đập thẳng vào mắt, khiến ông không thể tự dối mình.Đêm đó, giếng cổ giữa sân như nổi sóng.

Ban đầu chỉ là tiếng tõm như hòn sỏi rơi xuống nước, rồi dần dần thành những tiếng ầm ì u u, nghe như tiếng người nức nở.

Đám gia nhân bịt tai, co cụm một chỗ, chẳng ai dám ra xem.

Quản gia tái mét, miệng lắp bắp:- Thưa lão gia... là nó... là con Sen... nó trở về thật rồi...Mợ Cả đứng sau rèm, đôi môi run rẩy nhưng mắt ánh lên sự hung hãn:- Câm đi!

Chỉ cần ai dám hé môi chuyện này ra ngoài, ta sẽ chặt lưỡi!Quản gia sợ run, quỳ sụp xuống, nhưng trong lòng lại bùng lên một nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Ông ta chính là người đêm ấy cùng mợ Cả kéo con Sen ra giếng, giữ chặt hai cánh tay gầy guộc để nàng không vùng vẫy được.

Hình ảnh ấy cứ hiện rõ mồn một, nay lại thêm bóng ma oán hận, khiến ông ta như phát điên.Cả đêm, tiếng khóc từ giếng cổ không dứt.

Lúc thì như phụ nữ nỉ non, lúc thì như trẻ con nấc nghẹn.

Âm thanh ấy lan khắp các dãy nhà, len vào từng gian buồng, làm người trong phủ không ai ngủ nổi.Mợ Hai ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài.

Nàng biết, nếu không tìm ra sự thật, oan hồn con Sen sẽ mãi quấy phá, phủ họ Nguyễn sớm muộn cũng diệt vong.

Trong lòng mợ dấy lên quyết tâm: nàng sẽ không để oan khuất chìm trong bóng tối.Khi trời gần sang canh ba, tiếng mõ cổng vang lên ba hồi cốc... cốc... cốc.

Đám gia nhân giật thót, chẳng ai dám ra mở.

Chỉ khi lão gia cầm đèn đi ra, họ mới lẽo đẽo theo sau.Ngoài cổng là một người đàn ông gầy gò, khoác áo vải thô, lưng đeo một túi vải cũ.

Dưới ánh đèn, đôi mắt ông sáng rực, như soi thấu bóng tối.

Người ấy chắp tay:- Tại hạ là pháp sư đi ngang qua vùng này, nghe thấy oán khí từ xa nên tìm đến.

Trong phủ này... có oan hồn chưa siêu thoát.

Nếu không trấn, e rằng máu sẽ đổ thêm.Lời ông vang dội như tiếng sấm, khiến mọi người rùng mình.

Lão gia thoáng do dự, nhưng rồi nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị ấy, ông khẽ gật đầu.Mợ Cả đứng từ xa, hai tay nắm chặt vạt áo.

Khuôn mặt mợ biến sắc, nhưng không dám hé lời.

Trong thâm tâm, mợ biết, nếu để pháp sư này điều tra, những bí mật khủng khiếp sẽ bị phơi bày.Ở cuối sân, gió lạnh thổi qua giếng cổ, mang theo tiếng khóc rờn rợn.

Dường như oan hồn con Sen đang chờ đợi giờ khắc được minh oan...Người pháp sư bước vào trong phủ, đôi mắt sắc như dao quét khắp gian chính điện.

Đám gia nhân rụt rè nép vào cột gỗ, không ai dám thở mạnh.

Gương mặt ông hốc hác, nhưng khí thế lại tỏa ra lạnh lùng, uy nghiêm như kẻ từng bước qua ngàn oan hồn.Lão gia Nguyễn đưa ông vào gian thờ, khẽ chắp tay:- Nếu thật sự tiên sinh có cách, xin ra tay cứu vớt, giữ cho phủ này bình yên.Pháp sư gật khẽ, lấy trong túi vải ra bó nhang dài, mấy lá bùa vàng cùng một chuỗi tràng hạt gỗ sẫm màu.

Ông đặt nhang lên bàn, trầm giọng:- Oán khí nơi đây không phải thường.

Người chết mang theo hận thù, lại bị vùi dập oan khiên.

Nếu không minh oan, không siêu độ, oan hồn sẽ chẳng tan.

Ngược lại, nó sẽ bám riết, gieo tai ương, khiến cả phủ không yên.Nghe đến đây, mợ Cả đứng phía sau tấm rèm lụa, hai tay nắm chặt đến trắng bệch.

Mắt mợ ánh lên sự lo sợ, nhưng môi lại cắn chặt, cố giữ vẻ bình thản.Pháp sư đốt nhang, mùi trầm hương lan tỏa, khói trắng quấn quanh như màn sương mỏng.

Ông ngồi xuống chiếu, lẩm nhẩm đọc chú.

Tiếng tụng đều đặn, vang vọng trong gian nhà, hòa cùng tiếng gió rít ngoài hiên, khiến ai nấy nổi da gà.Đột nhiên, từ giếng cổ giữa sân vọng lên tiếng động mạnh ầm...

ầm..., nước bắn tung tóe.

Cả đám gia nhân hét lên, chen nhau lùi lại.

Một tiếng khóc xé ruột vang lên giữa đêm tối:- Oan... oan... oan cho tôi...!Âm thanh rền rĩ, như xé toang cả bầu không khí.

Ngọn nến trong chính điện chao đảo, nhiều cây tắt phụt, để lại gian phòng chìm trong ánh sáng chập chờn đáng sợ.Pháp sư mở mắt, quát lớn:- Ai hại người, đứng ra!

Không thể chối tránh được đâu!Gió ào ào ùa vào, làm bức rèm trước mặt mợ Cả tung bay, để lộ gương mặt trắng bệch, đôi mắt kinh hoàng.

Nhưng ngay tức khắc, mợ siết chặt tay, lấy lại bình tĩnh, tiến lên vài bước:- Tiên sinh... lời ông nói, chẳng lẽ là muốn vu cho người trong phủ này sao?

Một con sen hèn mọn, chết đã chết, sao còn quấy phá, gieo họa cho chúng tôi?Pháp sư quay sang nhìn mợ, đôi mắt như soi thấu tận gan ruột.

Ông không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt, rồi đưa tay bấm tràng hạt.

Sau một hồi, ông trầm giọng:- Người chết không đáng sợ, chỉ đáng sợ kẻ sống mang tội ác mà không dám nhận.Câu nói ấy như lưỡi dao cứa vào lòng mọi người.

Quản gia đứng gần đó run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra như tắm.

Ông ta cúi gằm mặt, bàn tay khẽ run, như muốn che giấu điều gì.Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng khóc từ giếng cổ bỗng hóa thành tiếng cười chua chát, rùng rợn đến rợn người.

Một làn khói trắng từ giếng bốc lên, dần hiện hình bóng dáng thiếu nữ áo nâu, tóc rũ rượi, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ như máu.Cả phủ đồng loạt quỳ rạp xuống đất, kẻ khóc, kẻ run, kẻ ngất lịm.Mợ Hai ôm chặt ngực, trái tim đập loạn.

Nàng biết, đây chính là lúc oan hồn Sen muốn nói lên sự thật.

Nàng đứng bật dậy, bước ra giữa sân, hét lớn:- Sen!

Nếu ngươi thật sự bị hại, hãy cho ta biết!

Ta sẽ minh oan cho ngươi, ta thề!Oan hồn quay phắt về phía mợ Hai.

Ánh mắt ấy như dừng lại, dịu bớt sự căm phẫn.

Đôi môi trắng bệch mấp máy, phát ra tiếng nấc nghẹn:- Tôi... tôi không trộm... tôi bị đẩy xuống... giếng...Lời chưa dứt, cả thân ảnh chập chờn bỗng rung lên dữ dội, như bị một thế lực vô hình nào đó ngăn cản.

Oan hồn gào lên thảm thiết, rồi tan loãng thành khói, biến mất trong hư không.Pháp sư giật mình, siết chặt tràng hạt:- Có kẻ trong phủ này đang dùng tà pháp che mắt, cản trở oan hồn nói ra sự thật.Câu nói khiến cả phủ chấn động.

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, rồi dồn ánh nhìn về phía mợ Cả và quản gia.Mợ Cả siết vạt áo, mặt biến sắc nhưng vẫn cố giữ giọng lạnh lùng:- Tiên sinh, đừng nói hồ đồ.

Người chết thì đã chết.

Oan hồn hiện về chẳng qua do ác mộng và sự hão huyền của đám đầy tớ ngu dốt.Nhưng đúng lúc đó, quản gia đang run rẩy, bỗng bật khóc như kẻ mất trí.

Ông ta quỳ sụp xuống, đập đầu vào đất:- Lão gia... mợ Cả... tôi... tôi không chịu nổi nữa...

Đêm đó... tôi... tôi là kẻ giữ tay nó... chính tay tôi trói chặt nó để mợ Cả đẩy xuống giếng...!Lời thú nhận như sét đánh ngang tai.

Cả phủ chết lặng.

Mợ Hai sững sờ, lão gia trợn tròn mắt, còn mợ Cả thì gương mặt tái nhợt, rồi chuyển sang dữ tợn:- Ngươi câm miệng!

Ngươi dám phản ta sao?!Nhưng đã muộn.

Pháp sư đứng dậy, giọng trầm đục vang vọng:- Quả nhiên là oan hồn có cớ.

Máu phải trả bằng máu.

Nếu kẻ gây tội không chịu nhận, oán khí sẽ không tan, mà sẽ nuốt trọn phủ này.Nói rồi, ông bắt đầu trải bùa quanh giếng, miệng đọc chú.

Giếng cổ rền vang, nước dâng lên cuồn cuộn như có sóng ngầm.

Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng nấc...

đan xen vào nhau, làm người trong phủ run rẩy, chẳng ai dám ngẩng đầu.Trong khoảnh khắc ấy, mợ Hai bỗng ngước nhìn bầu trời tối sầm.

Nàng biết, sóng gió thật sự của phủ Nguyễn mới chỉ bắt đầu...Tiếng gào khóc từ giếng cổ vang dội khắp sân, làm mái ngói kêu răng rắc, tưởng chừng như sắp đổ sập.

Pháp sư rút ra một tấm bùa đỏ, châm lửa đốt, tro bay lả tả rơi xuống giếng.

Ông hét lớn:- Lửa thiêng!

Phong ấn oán hồn!Ngay tức khắc, mặt nước giếng sôi sục, bốc khói trắng mù mịt.

Một bóng hình nữ tử gào lên lần cuối, đôi mắt ngập tràn hận thù, nhìn chằm chằm vào mợ Cả, rồi mới chịu tan vào hư không.Ngọn lửa trong chính điện đồng loạt cháy sáng bừng, gió ngừng rít, không gian dần trở lại tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng tim đập dồn dập của những kẻ còn sống.Pháp sư chống gậy, giọng mệt mỏi nhưng dứt khoát:- Ta đã tạm phong ấn oán hồn trong giếng cổ.

Nhưng oan nghiệt này chưa dứt.

Nếu sự thật không được đưa ra ánh sáng, phong ấn sớm muộn cũng vỡ.

Đến lúc đó, không chỉ phủ này, mà cả dòng họ Nguyễn cũng khó tránh khỏi tai ương.Lời ông vang vọng như tiếng chuông tang, khiến ai nấy sởn gai ốc.Quản gia quỳ rạp, nước mắt chảy dài, lắp bắp xin tha.

Lão gia Nguyễn run rẩy, bàn tay siết chặt thành ghế:- Ngươi... ngươi dám...!Ánh mắt ông đầy phẫn nộ, nhưng xen lẫn sự kinh hoàng.

Ông không thể ngờ, dưới mái nhà mình lại có kẻ độc ác đến thế.Mợ Cả vẫn đứng đó, mặt trắng bệch, nhưng môi cong thành nụ cười lạnh lẽo:- Oán hồn có nói gì đâu.

Chỉ là lời của kẻ đầy tớ phản trắc.

Tin hay không, tùy lão gia.Nói rồi, mợ quay lưng, tà áo lụa quét qua nền gạch lạnh lẽo, để lại khoảng lặng chết chóc.Mợ Hai nhìn theo bóng chị dâu, lòng quặn thắt.

Nàng biết, mối hận này không dễ tan.

Đêm nay giếng cổ chỉ yên lặng nhất thời, nhưng sớm muộn gì oan khí lại trỗi dậy, và lúc đó... cả phủ sẽ còn chứng kiến nhiều máu lệ hơn nữa.Pháp sư thu dọn pháp cụ, khẽ thở dài:- Người gieo nhân, sẽ tự gặt quả.

Ta chỉ giữ được một thời, không giữ được cả đời.Nói rồi, ông rời khỏi phủ trong bóng tối, để lại sau lưng tiếng kêu u u của gió len qua kẽ ngói, như tiếng khóc chưa nguôi của oan hồn dưới giếng.Đêm ấy, chẳng ai trong phủ Nguyễn dám chợp mắt.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 17: MÁU NHUỘM TRĂNG TÀN


Đêm buông xuống, phủ họ Nguyễn lại chìm trong vẻ tịch mịch.

Tưởng chừng sau buổi trấn yểm của vị pháp sư, những tiếng khóc thê lương nơi giếng cổ đã biến mất.

Quản gia, gia nô, cả những người hầu trong phủ đều thở phào, ai cũng mong đó chỉ là ác mộng thoáng qua.

Nhưng trong tận cùng lòng họ, vẫn còn nỗi sợ mơ hồ, bởi chẳng ai dám chắc bóng ma oan hồn kia đã thật sự tan biến.Ánh trăng đêm ấy không tròn, mà vỡ vụn như bị xé rách bởi mây đen.

Gió nổi lên từ hướng nghĩa địa cuối làng, len qua từng kẽ cửa, từng song gỗ cũ kỹ, thổi lạnh buốt da thịt.

Người hầu co ro trong gian bếp, khép chặt cửa mà vẫn nghe lẫn trong tiếng gió rít là âm thanh mơ hồ tựa như tiếng khóc, lúc xa lúc gần, như có kẻ đang van xin từ cõi chết.Mợ Hai nằm trong phòng, lòng thấp thỏm chẳng yên.

Nàng đã nghe rõ tiếng giọt nước nhỏ tong tong trong mơ, nghe cả hơi lạnh phả vào gáy, cứ như ai đó đứng sau lưng nhìn mình.

Mợ cố nhắm mắt, nhưng mỗi khi khẽ trở mình lại thấy hệt như bóng người đàn bà tóc xõa đứng bên góc buồng.

Làn tóc dài ướt rượt, chảy thành từng vệt nước đen đặc xuống sàn gạch.Trong khi ấy, tại khu vườn sau, nơi có cái giếng cổ phủ đầy rêu phong, một bóng người run rẩy bước tới.

Đó là tên gia nô trẻ, mới được đưa vào phủ chưa lâu.

Hắn nghe lời quản gia, đêm nay phải ra giếng múc nước về cho mợ Cả dùng, tuyệt đối không được chậm trễ.

Trong lòng hắn run sợ, nhưng chẳng dám trái lệnh.Hắn đặt gàu xuống, dây thừng kẽo kẹt rít lên từng hồi.

Bỗng từ đáy giếng vọng lên tiếng rì rầm:- "Trả lại... trả lại cho ta... máu... và mạng..."

Tên gia nô chết lặng, bàn tay run đến mức sợi dây suýt tuột khỏi tay.

Hắn lắp bắp:

- Ai... ai đó?Từ đáy giếng, một bóng trắng từ từ trồi lên.

Mái tóc rũ rượi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra hai hốc mắt trống rỗng, chỉ còn dòng máu đen đặc chảy ra không ngừng.

Bàn tay trắng bệch thò lên mép giếng, cào rít từng mảng rêu xanh.Tên gia nô kinh hãi, hét toáng lên, quay người bỏ chạy.

Nhưng vừa kịp xoay lưng, hắn cảm thấy cổ chân lạnh toát như bị ai đó tóm lấy.

Hắn ngã dúi xuống nền đất ẩm.

Cái bóng trắng lôi tuột hắn lại gần miệng giếng.

Hắn vùng vẫy, móng tay cào xuống đất đến bật máu, nhưng vẫn bị kéo lê.

Tiếng kêu thất thanh vang vọng khắp khu vườn.Chỉ một lát sau, im bặt.

Chỉ còn tiếng nước trong giếng sủi bọt lạ thường.Đến khi trăng khuya lách qua làn mây, soi xuống, người ta mới thấy bên thành giếng loang lổ vệt đỏ tươi.

Máu từ cổ họng tên gia nô phun ra, nhuộm đỏ từng phiến gạch quanh đó.

Thân thể hắn gục sấp, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, như muốn nói điều gì chưa kịp thốt ra.Sáng hôm sau, tin dữ lan khắp phủ.

Người hầu bàn tán rì rầm, kẻ bảo hắn bị ngã giếng, kẻ khẳng định thấy rõ có bóng ma kéo xuống.

Không ai dám đến gần cái giếng nữa, dẫu chỉ để múc một gàu nước.Mợ Cả ngồi trong phòng, tay run run cầm chén trà.

Gương mặt bà thoáng hiện vẻ hoảng loạn, song chỉ trong chớp mắt đã kìm nén lại, che giấu dưới lớp điềm tĩnh quen thuộc.

Bà ra lệnh:- Chuyện này không được truyền ra ngoài.

Ai hé răng nửa lời, ta sẽ trị tội!Quản gia cúi đầu, nhưng khóe mắt lộ vẻ lo âu.

Đêm qua chính hắn là người sai tên gia nô ấy ra giếng.

Hắn nhớ rõ, trước khi đi, gã trai trẻ kia đã nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn, nhưng quản gia gạt đi, viện cớ "lệnh của mợ Cả".

Giờ đây, cái chết thảm khốc ấy khiến lòng hắn bồn chồn, dường như oan hồn con Sen đã kéo theo thêm một mạng người để báo oán.Mợ Hai lặng lẽ theo dõi tất cả.

Từ trong sâu thẳm, nàng tin rằng oan hồn kia không hề nhắm vào người vô tội, mà muốn nhắn nhủ một bí mật nào đó.

Ánh mắt nàng nhìn sang mợ Cả, thoáng thấy trong đôi mắt người đàn bà quyền thế ấy là sự hoảng sợ tột cùng.

---Đêm hôm ấy, khi mọi người đã tắt đèn, Mợ Hai khẽ rón rén ra ngoài.

Nàng muốn tìm lời giải ở cái giếng cổ.

Trăng khuyết treo lơ lửng, ánh sáng nhợt nhạt soi rõ từng tán lá đang run rẩy trong gió.Nàng bước chậm rãi, bàn tay nắm chặt chiếc chuỗi hạt cầu bình an mà mẹ đẻ để lại.

Gió thoảng qua làm tà áo lay động, tựa như có ai khẽ chạm vào.

Khi đến gần giếng, nàng nghe tiếng rên rỉ nghẹn ngào:- "Ta... oan... ta chưa được minh oan..."

Mợ Hai run rẩy, hai chân như muốn khuỵu xuống, nhưng vẫn cố giữ vững.

Nàng thì thầm:

- Nếu thật là oan hồn con Sen, ngươi hãy cho ta biết sự thật.Ngay lúc ấy, mặt nước trong giếng bỗng gợn sóng dữ dội, bọt trắng nổi lên cuồn cuộn.

Một gương mặt tái nhợt hiện rõ dưới lớp nước, đôi mắt đầy uất hận nhìn chòng chọc vào nàng.

Tiếng khóc vang lên khắp khu vườn, não nề đến nỗi chim đêm bay loạn, chó sủa dồn dập khắp phủ.Mợ Hai hoảng sợ, chưa kịp lùi lại thì phía sau vang lên tiếng bước chân.

Quản gia xuất hiện, gương mặt tái mét.

Hắn vội nắm tay mợ Hai kéo đi, giọng run run:

- Mợ Hai, đừng đến gần giếng nữa...

Nguy hiểm lắm!Ánh trăng lúc ấy chợt vỡ tan bởi đám mây đen dày đặc.

Giữa không gian tối tăm, người ta nghe rõ ràng tiếng trống canh ba vang vọng từ đình làng.

Nhưng lạ lùng thay, mỗi tiếng trống rền vang, nước giếng lại dậy sóng mạnh hơn, như thể phong ấn của pháp sư đã bị phá vỡ.Và rồi, ngoài cổng phủ, vang lên tiếng chuông leng keng.

Một bóng người khoác áo choàng dài, tay cầm phất trần, từ từ bước vào.

Chính là vị pháp sư đêm trước.

Sắc mặt ông nặng nề, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cái giếng cổ.

Ông buông một câu, giọng trầm vang:- Phong ấn đã bị xé nát.

Oan hồn chưa chịu siêu thoát, mà còn mạnh hơn gấp bội.

Nếu còn che giấu sự thật, cả phủ này sẽ không ai sống sót qua đêm rằm tới.Không gian chìm trong lặng im chết chóc.

Chỉ còn tiếng gió rít như gào thét từ cõi u minh.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 18: OAN HỒN HIỆN HÌNH


Đêm ấy, mây đen kéo về dày đặc, ánh trăng vừa ló đã lập tức bị che khuất.

Trong khoảng không tối mịt, gió rít từng hồi, tiếng lá tre ngoài ngõ cọ vào nhau nghe như tiếng thở dài não nề.

Phủ nhà họ Nguyễn, vốn bề thế và uy nghiêm, nay bao phủ một màu u tối khác thường, hệt như con thú khổng lồ đang ẩn mình, nín thở chờ điều dữ.Tiếng canh ba vừa dứt, trong sân vang lên tiếng chó tru não nề.

Đám gia nhân lo sợ, chẳng ai dám bước ra ngoài.

Họ nín thở lắng nghe, chỉ thấy ở phía giếng cổ phát ra những tiếng động là lạ: lúc như tiếng nước bị khuấy động, lúc lại giống tiếng rên rỉ ai oán vọng lên.Một gia nô trẻ tuổi, vốn bị sai đi lấy nước, run rẩy ôm gàu tre.

Hắn cố trấn tĩnh, nhưng bàn tay cầm đèn dầu vẫn run lập cập, ngọn lửa chập chờn hắt bóng hắn in méo mó lên vách giếng.

Đến gần, hắn nín thở cúi xuống.

Nước trong giếng bỗng ánh lên màu đục ngầu, rồi loang loáng những vệt đỏ như máu.

Gia nô chưa kịp phản ứng thì một bàn tay trắng bệch, nhăn nhúm như tay người chết trương nước, bất ngờ vươn lên chụp lấy cổ hắn kéo mạnh xuống.Tiếng hét thất thanh xé toạc màn đêm.

Đèn dầu rơi xuống đất tắt ngấm, bóng tối lập tức nuốt chửng mọi thứ.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, chỉ còn lại tiếng vùng vẫy, tiếng gào thét nghẹn dần rồi im bặt.

Khi mọi người hốt hoảng chạy ra, chỉ thấy chiếc gàu tre lăn lóc bên giếng, còn gia nô thì đã biến mất, nước giếng lại lặng như tờ, đen ngòm như đáy mắt của quỷ.Mợ Hai đứng chết lặng, đôi mắt toát lên vẻ kinh hãi nhưng cũng chứa sự nghi hoặc sâu xa.

Nàng nhớ đến những lời đồn từ hôm con Sen chết oan, rằng hồn nó không siêu thoát, vẫn còn quanh quẩn nơi giếng cổ.

Nhưng ánh mắt mợ Hai lại vô tình bắt gặp dáng vẻ bồn chồn của quản gia.

Người đàn ông ấy, thường ngày lạnh lùng vững chãi, giờ bỗng lấm lét như kẻ che giấu một bí mật động trời.Mợ Cả thì mặt cắt không còn giọt máu.

Bà run rẩy bám vào cột gỗ, miệng lẩm bẩm:

- Nó... nó lại trở về...

Nó không tha cho ta...Đám người hầu quỳ rạp xuống sân, khóc lóc cầu xin lão gia và mợ Cả làm lễ giải oan.

Không khí hoảng loạn khiến phủ Nguyễn như sắp sụp đổ.Trong phòng lớn, lão gia được đưa ra, sắc mặt ông tái xanh, mồ hôi túa ra như tắm.

Ông phát bệnh nặng từ sau cái chết của con Sen, nay càng thêm suy yếu.

Nằm trên giường, lão gia miệng mê sảng gọi:

- Nghiệp... nghiệp báo... máu... máu không bao giờ rửa sạch...Tiếng ông hòa vào tiếng gió hú ngoài sân khiến cả nhà lạnh toát sống lưng.Pháp sư được mời đến từ sớm, giờ đây bước ra trước giếng, tay cầm pháp trượng.

Ánh mắt ông sâu thẳm, nghiêm nghị, đôi hàng lông mày nhíu chặt.

Sau một hồi quan sát, ông cất giọng trầm khàn:

- Phong ấn đã bị phá.

Không phải do hồn ma kia đủ mạnh, mà do có bàn tay người sống tiếp sức.Lời nói như sét đánh ngang tai, khiến mọi người sững sờ.

Bóng tối bỗng như dày hơn, lạnh hơn, bao trùm lấy từng khuôn mặt.

Ai nấy nhìn nhau nghi kỵ, nhưng chẳng ai dám thốt ra lời.Đột nhiên, một tiếng khóc vang lên từ đáy giếng, âm thanh não nề, run rẩy như tiếng đàn bà than khóc.

Tiếng khóc dần lớn, vang vọng khắp phủ, khiến đám gia nhân bịt tai mà vẫn run cầm cập.

Rồi từ giếng, một làn hơi lạnh bốc lên, trắng mờ như khói.

Trong làn khói ấy, dần hiện ra bóng dáng một người con gái: mái tóc xõa dài, áo nâu sòng dính đầy bùn đất, gương mặt tái mét với đôi mắt rỗng hoác, từ từ ngẩng lên nhìn mọi người.- Trả... mạng... cho... ta...Giọng nói của oan hồn Sen kéo dài, rợn người, khiến kẻ yếu vía ngã gục ngay tại chỗ.

Mợ Cả hét toáng lên, lao vào trong nhà, vừa chạy vừa lắp bắp:

- Nó... nó về đòi mạng!Quản gia vội chạy theo sau, nhưng ánh mắt ông bất giác liếc nhìn cái giếng, thoáng chốc hiện vẻ hoảng loạn không giấu được.

Cử chỉ ấy không thoát khỏi ánh nhìn sắc bén của mợ Hai.Pháp sư lập tức rút bùa, vung trượng niệm chú.

Nhưng mỗi tiếng chú ông cất lên, tiếng khóc trong giếng lại càng chói tai, gió thổi dữ dội hơn, mái ngói kêu răng rắc, cây cối nghiêng ngả như sắp bật gốc.

Ngọn đèn trong phủ tắt phụt, cả khoảng sân chìm vào tối đen đặc quánh, chỉ còn thấy đôi mắt trắng dã của oan hồn lấp lóa trong làn sương.Pháp sư hét lớn:

- Tất cả mau lùi vào trong, đừng nhìn thẳng vào nó!Mọi người hoảng loạn chen nhau chạy, tiếng khóc thê lương vẫn bám riết theo sau.

Oan hồn Sen không còn chỉ là lời đồn thổi, nó đã hiện hình rõ ràng, dữ dội, gieo nỗi kinh hoàng khắp phủ Nguyễn.Đêm ấy, không một ai ngủ được.

Tiếng khóc ai oán cứ văng vẳng trong tai, lúc xa lúc gần, như thể oan hồn vẫn ngồi ngay đầu giường, chực chờ xé nát giấc mộng yên bình.Mợ Hai lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn ra bóng tối mịt mùng ngoài sân.

Trong lòng nàng bỗng lóe lên quyết tâm: bằng mọi giá, nàng phải tìm ra sự thật ẩn giấu phía sau, trước khi cả phủ này chìm xuống cùng cái giếng oan nghiệt kia.

---
 
[ Thuần Việt - Tự Viết ] Sóng Gió Gia Tộc
CHƯƠNG 19: MẠNG NGƯỜI TRONG BÓNG TỐI.


Sáng hôm sau, bầu trời phủ Nguyễn u ám khác thường.

Không có lấy một tia nắng, cả khuôn viên phủ như chìm trong màu tro xám.

Đám gia nhân thì thào bàn tán, kẻ nói con Sen thật sự trở về, kẻ lại quả quyết rằng giếng cổ vốn đã bị yểm bùa, nay phong ấn tan vỡ mới lộ ra hung khí.

Nhưng không ai dám nói lớn, sợ chọc giận hồn ma còn lẩn khuất đâu đó.Mợ Cả từ sau đêm ấy liền mắc chứng kinh hãi, cả ngày đóng cửa trong phòng, hễ nghe tiếng động mạnh là giật mình, hét thất thanh.

Trái lại, quản gia bận rộn bất thường.

Ông ta liên tục ra lệnh chôn vội vàng đồ vật nào đó, rồi lén lút đi về phía hậu viện, chỗ ít người lui tới.Mợ Hai lặng lẽ quan sát, ánh mắt nàng càng lúc càng nghi hoặc.

Từ khi vào phủ, nàng vốn không để tâm chuyện tranh quyền đoạt lợi, chỉ muốn yên phận.

Nhưng nay, oan hồn hiện hình, lão gia bệnh nặng, trong khi mợ Cả thì rối loạn tinh thần, mọi bí mật dường như đổ dồn vào tay quản gia.Đêm xuống, mợ Hai giả vờ say ngủ, đợi cho sân phủ lặng im mới lén bước ra ngoài.

Ánh trăng mờ ảo hắt qua kẽ mây, chiếu xuống con đường lát đá phủ rêu trơn trượt.

Nàng khoác áo choàng, đi chân trần để tránh gây tiếng động.Từ xa, mợ Hai nhìn thấy bóng quản gia đang lén lút cầm đèn lồng đi về phía giếng cổ.

Tim nàng đập mạnh, nhưng quyết tâm càng thêm sắt đá.

Nàng bám theo từng bước, ẩn mình sau bụi trúc già.Quản gia quỳ xuống bên giếng, đặt trước mặt một gói vải đỏ.

Ông ta run rẩy mở ra: bên trong là chiếc vòng tay bạc cũ, còn vương máu đã khô.

Ông cầm lấy nó, giọng run run thì thầm:- Tha cho ta... mọi sự đều do mợ Cả ép buộc...

Ta chỉ làm theo lệnh...Nói đến đây, ông ta bất chợt bật khóc.

Nước mắt chan hòa, rơi xuống miệng giếng sâu hun hút.

Từ lòng giếng lập tức vọng lên tiếng cười rùng rợn, rồi tiếng khóc bi ai.

Làn hơi lạnh tỏa ra, dường như có bàn tay vô hình vươn lên định chạm vào quản gia.Mợ Hai nín thở, lòng chấn động dữ dội.

Rõ ràng, cái chết của con Sen không đơn thuần là tai nạn.

Trong đó, quản gia có nhúng tay, và mợ Cả cũng không thể vô can.Bất ngờ, từ phía sau vang lên tiếng bước chân.

Một bóng người khác xuất hiện - chính là tên gia nô bị tịnh thân.

Hắn quỳ xuống bên cạnh quản gia, giọng khàn đặc:- Thưa ông... nó... nó không chịu rời đi.

Đêm nào cũng hiện về, đòi mạng.Quản gia nghiến răng:

- Câm miệng!

Nếu ngươi dám hé nửa lời, chẳng những mạng ngươi khó giữ, mà cả nhà ngươi cũng chôn theo!Tên gia nô run rẩy, cúi gập người không dám cãi.Mợ Hai đứng lặng trong bóng tối, mọi lời họ nói lọt trọn vào tai nàng.

Một bức màn bí mật dần hé mở: con Sen không phải chết vì số phận, mà bị người ta hãm hại.

Và hai kẻ biết rõ nhất sự thật chính là quản gia và tên gia nô kia.Ngay lúc ấy, từ giếng vang lên một tiếng gào thảm thiết.

Làn sương lạnh bốc lên cuồn cuộn, bóng hình con Sen lại hiện ra.

Nó vươn tay trắng bệch về phía quản gia, giọng lặp đi lặp lại:- Trả... mạng... cho... ta...Quản gia hoảng loạn, vội vàng ném chiếc vòng bạc xuống giếng rồi quay người bỏ chạy.

Tên gia nô cũng tái mặt, lảo đảo theo sau.Trong khi đó, mợ Hai đứng yên, đôi mắt nhìn thẳng vào bóng oan hồn.

Nàng cảm thấy, đằng sau tiếng kêu ai oán kia không chỉ là thù hận, mà còn có lời cầu cứu.

Nàng thì thầm, gần như chỉ để mình nghe:- Nếu ngươi thật sự oan khuất... ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra ánh sáng.Bóng hình con Sen thoáng dừng lại, đôi mắt trắng đục chớp lên tia sáng kỳ lạ, rồi từ từ tan vào làn sương.Đêm ấy, mợ Hai trở về phòng, lòng ngổn ngang trăm mối.

Nhưng nàng biết rõ: từ nay, mình không còn đường lùi.

Nàng phải bước vào cuộc chiến này, dù đối thủ là mợ Cả quyền thế hay những thế lực ma quái dưới giếng cổ.

---
 
Back
Top Bottom