Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thú Sủng - Huyết Huyết

Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 80: Ác nhân cáo trạng trước



Nhìn ánh mắt đơn thuần trong suốt của Mộc Mộc, không giống như cố ý nói, tâm tình nhị hóa thế này mới bình tĩnh trở lại, trời biết Tiểu Mộc Mộc thoạt nhìn ngơ ngác, sao lại nói những chuyện một châm chảy máu như vậy.

Lại chắc chắn Mộc Mộc không phải là cái ý kia, tâm tình nhị hóa cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

"Này, này, Mộc Mộc, nơi này nam nhân sinh đứa nhỏ cũng không phải muốn là sinh được, hơn nữa, hơn nữa Hắc Vũ.....Dù sao thì Mộc Mộc nhóc cũng không cần quan tâm, chuyện giữa anh và Hắc Vũ cũng không đơn giản như nhóc nghĩ, có điều nếu nhóc muốn sinh đứa nhỏ, nhóc phải suy nghĩ lại cẩn thận, nơi này nam nhân sinh đứa nhỏ không cẩn thận sẽ chết."

"A......"

Nhắc nhở như vậy, Tiểu Mộc Mộc mặt mũi trắng bệch, vài lần muốn nói chuyện, những vẫn không nói ra lời, cuối cùng chỉ cúi đầu làm tiếp rối gỗ trong tay.

Mà kết quả là không nói được gì.

Nhị hóa không nói nữa, Tiểu Mộc Mộc không hứng thú với đề tài này, tự nhiên sẽ không nói cái gì nữa, nhị hóa liền chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ, nâng cằm ngẩn người, tâm trí bay lên chín tầng mây, trong đầu hiện lên một ít loạn thất bát tao.

Thật lâu sau, nhị hóa mới khó khăn hỏi Tiểu Mộc Mộc: "Mộc Mộc, nhóc thật sự không muốn trở về sao?"

Mộc Mộc lắc lắc đầu.

Bé có thể trở về sao, trở về cái gì cũng không có, ba và mẹ đều không thích bé, ba lại có gia đình mới, mẹ.....nếu trở lại thế giới lạnh lùng kia không bằng ở lại chỗ này, nhìn đến ánh mắt vội vàng của anh Tiểu Vũ, Mộc Mộc cứ cảm thấy bản thân hơi có lỗi với anh Tiểu Vũ, nhưng bé thật sự không muốn rời đi nơi này, cũng không muốn rời xa Lôi Nặc.

"Lôi Nặc đối với em tốt lắm, không có ai đối xử tốt với Mộc Mộc như vậy...Hắc Vũ đối với anh Tiểu Vũ cũng tốt, vì sao anh Tiểu Vũ không ở lại chứ, có phải anh Hắc Vũ bắt ép anh sinh đứa nhỏ hay không?"

Nhóc!

Nhóc! Nhóc! Có thể nói lời xảo quyệt bén nhọn như vậy sao, nhị hóa lại một lần nữa bị Tiểu Mộc Mộc hỏi đến á khẩu không trả lời được, thường thường lời nói vô tình như vậy lại khiến cho người ta không thể không nhận.

"Tiểu Mộc Mộc, nhóc cảm thấy Hắc Vũ đối với anh tốt lắm sao?"

Mộc Mộc giống như là nhìn thấy kẻ ngốc nhìn anh Tiểu Vũ, nghiêng đầu nhỏ, ánh mắt đầy nghi hoặc, chẳng lẽ không đúng sao, rõ ràng như vậy, hay là anh Tiểu Vũ căn bản không hề cảm giác được.

"Ừ, ừ." Gật đầu thật mạnh để khẳng định.

"Tiểu Vũ cảm thấy ta đối với em không tốt?" Đột nhiên một giọng nói vang đến, làm cho hai người bên trong không khỏi ngừng lại, đặc biệt là Tiểu Vũ, y vốn trong lòng áy náy, bị hỏi đột ngột như vậy, có chút hoảng hốt.

"Anh, sao anh đã về rồi." Nhị hóa lắp bắp nói.

Hắc Vũ nhíu mi, thần sắc phi thường không tốt, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi và khó chịu.

"Làm sao? Ta còn không thể trở về sao?" Bên trong lời này, cơn tức giận thăng thiên, nhị hóa thế này mới ý thức được bản thân nói sai, không khỏi muốn tự tát vào miệng.

Thật là miệng tiện, miệng tiện mà!

"Không, không thể nào, tôi vừa rồi chỉ nói đùa với Tiểu Mộc Mộc thôi, anh đừng cho là thật, đúng rồi, cái kia, chuyện của tên Mir xử lý thế nào?"

Nhị hóa một bên vừa nói, một bên nháy nháy mắt với Tiểu Mộc Mộc, Mộc Mộc rất là phối hợp gật gật đầu, chứng minh nhị hóa nói đều là sự thật.

Hắc Vũ chỉ hừ lạnh, trong lòng cũng có suy nghĩ của mình.

Hắn nghĩ đến nhị hóa coi như luôn có điểm tâm tư, cho nên đến nay vẫn vậy.

"Hừ! Xem việc hai người gây ra đi, lần này chuyện tình nháo lớn, khi ta đi đến nơi, bên người gã có rất nhiều tế ti, có điều ngoạn ý kia của gã coi như không cứu được, nếu người bình thường, trái lại như vậy không giải quyết được gì, nhưng Mir lại có quan hệ với phủ thân vương, những tế ti này xem một phần vương phủ, không làm gì đối hắn, nhưng Mir cũng là không nghĩ, ta sẽ đối phó với gã, không cho gã có cơ hội gì..."

Nhị hóa kinh hãi không thôi.

"Vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ, vậy xong đời, xong đời rồi, chúng ta có phải sẽ bị ngồi tù hay không, hay là bị phán tử hình!"

"Câm miệng!" Hắc Vũ bị làm ồn đến nhức hết đầu.

"Được rồi, sự tình còn chưa phát sinh đến cái loại tình trạng này, tuy ta không xuống tay với Mir, nhưng cũng tìm được một số thứ gây bất lợi cho gã, hừ, với dạng người như gã, cho dù có thân vương phủ cũng không thể có bao nhiêu đảm bảo, gã cho rằng mình quá có trọng lượng, chúng ta lập tức đến chỗ thân vương, hắn tốt xấu cũng là phụ thân ta, nếu hắn không để ý, ta cũng có biện pháp, có điều trước khi đi, chúng ta phải chuẩn bị một chút." Sau đó, ánh mắt liền dừng lại trên hai người Miya đang mờ mịt không thôi.

"Làm, làm gì?"

Nhị hóa đầu lưỡi có chút co rút, y nhìn ra ánh mắt Hắc Vũ không đúng: "Anh, anh không thể xằng bậy....."

"Không sao, ta xuống tay thực có chừng mực."

Vì thế một thoáng chốc, trong phòng liền truyền ra tiếng thét chói tai cùng âm thanh không ngừng nguyền rủa.

Sau, nhị hóa cùng Mộc Mộc hai người đều quần áo không chỉnh, trên mặt đều có dấu vết thâm tím, vừa thấy liền nhận ra là vừa bị c**ng b**.

"Mộc Mộc, nhóc có đau không, vừa mới rồi anh không nên xuống tay nặng với nhóc như vậy." Nhìn đến dấu hồng hồng trên người Mộc Mộc, nhị hóa trong lòng ngỡ ngàng, nếu như bị Lôi Nặc thấy được, y còn không phải đến xương cốt cũng chẳng còn sao.

"Không sao." Cho dù có đau một chút, nhưng về chút đau này bé vẫn có thể nhịn được.

Chẳng qua, đợi đến lúc Hắc Vũ gọi người bẩm báo thân vương, ngoài cửa thân vương đã có người trông coi, nhìn đến bộ dạng như vậy, trong lòng Hắc Vũ không khỏi cười lạnh, xem ra Mir đã muốn đi trước một bước, là ác nhân nhanh chóng cáo trạng trước.

"Nói con thứ hai của thân vương có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!"

Hắc Vũ lớn tiếng nói, phỏng chừng người ở bên trong lúc này cũng nghe thấy được âm thanh của hắn, trông cửa là hai thú nhân cao lớn, ánh mắt hung ác, tựa hồ không đem Hắc Vũ vào trong mắt, cũng đúng, Hắc Vũ rất ít ở tại thân vương phủ, đột nhiên trở về, bên người không có thân tín, cho dù là con trai của thân vương đi nữa, thân vương còn có rất nhiều con, căn bản không cần thiết.

"Ngươi, ngươi không nên ồn ào lớn tiếng, nếu là thân vương có xử phạt gì, ngươi cũng không đảm đương nổi."

"Ta có xử phạt gì ngươi cũng không thể đảm đương." Chỉ là một tên thị vệ nho nhoi, cư nhiên còn dám trèo lên đầu hắn ngồi, Hắc Vũ ngôn ngữ uy h**p, chuẩn bị động thủ, bên trong truyền đến một giọng nói uy nghiêm có vẻ lớn tuổi.

"Là Hắc Vũ sao, vào đi."

Hai tên thị về thầm hận không thôi, thân vương đại nhân đã lên tiếng, bọn họ tự nhiên không thể làm gì, đành phải mở cửa, ba người vừa đi vào, cửa đã lập tức được đóng lại.

Bên trong hẳn là thư phòng của thân vương.

Rất nhiều giá sách, bên trong không có đèn đuốc gì, nhưng lại cực kỳ sáng sủa, thân vương an vị trên ghế, bên người hắn đi theo một vị quản gia mặt than, thấy Hắc Vũ tiến vào gật gật đầu tượng trưng, mà một người khác bên cạnh, người này quanh người quấn đầy vải trắng, suy yếu không thôi nằm ở trên nhuyễn tháp, sắc mặt tái nhợt, có điều sau khi nhìn đến nhị hóa cùng Tiểu Mộc Mộc phía sau Hắc Vũ, trong mắt xuất hiện điều gì đó, có điều rất nhanh liền biến mất, còn lại là đắc ý cùng châm chọc.

Tựa hồ đối với kết quả về sau nắm chắc thắng lợi.

"......"

Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh.

Hắc Vũ tiến vào không nói gì thêm, mà thân vương đại nhân kêu Hắc Vũ tiến vào cũng không nói gì nữa, Tiểu Mộc Mộc nâng đầu hơi đánh giá thân vương, là phụ thân Hắc Vũ nhỉ, nhìn qua có vài phần giống, không có âm lãnh như vậy, thoạt nhìn có vài phần nhân từ, khóe miệng hàm chứa ý cười, híp mắt, tựa hồ biết có người đánh giá hắn, hướng phía Tiểu Mộc Mộc nhìn thoáng qua, không có ác ý gì, Mộc Mộc cảm thấy có chút không thoải mái, giống như, giống như bị rình coi, bất an gục đầu xuống, nhưng một lát sau lại hiếu kỳ đánh giá mọi thứ.

Hai người đều không nói lời nào, người bên trong đã sắp đợi không được, mặt khác còn một Mir đang nằm, Mir có thân phận cao quý, phụ thân của gã, tuy không phải công tước, nhưng cũng là bá tước, ở nhà được tôn sùng, mà đến phủ thân vương bên này, là muốn tìm kiếm càng nhiều cơ hội hơn, để tương lai kế thừa chức quan càng thêm thuận lợi, gã ở bên cạnh, cái tốt thì không học được điều gì, nhưng những thứ chơi bời lêu lổng lại phi thường nhiều, hơn nữa tại phủ thân vương ngây người thời gian dài, gã càng cảm thấy tự thân phát ra cảm giác ưu việt, cảm thấy cùng người bình thường bất đồng, căn bản không có ý thức được những điều này là không đúng, chỉ cần không bị phát hiện, thân vương cũng sẽ không làm gì gã, nhưng hiện tại, gã bất quá là đi đùa bỡn hai cái người Miya một chút thôi, nhưng lại bị đùa bỡn lại, hiện tại thì hay rồi, gặp được kẻ còn làm ra chuyện này với gã.

Thật đúng là không nhìn ra, hai cái người Miya nhỏ nhắn kia cư nhiên làm ra sự tình ác liệt khiến người ta giận sôi máu đối với gã như vậy. Thật sự là quá đáng giận, nhưng khiến người muốn chết là bảo bối của gã, tiểu đệ đệ của gã như vậy đã không còn, hạnh phúc sinh hoạt của gã dựa vào, tương lai của gã, gã vẫn là thực trẻ tuổi, gã có rất nhiều vị đạo người Miya còn chưa có hưởng thụ qua đâu, làm sao lại có thể kết thúc như vậy.

Nhìn đến những tế ti này thả ra ánh mắt có chút thoáng qua đồng tình, Mir biết bản thân thực sự là xong rồi.

Không.

Là thân thể cũng là tương lai.

Gã cư nhiên thua ở trên hai cái người Miya, không được, gã không thể nén giận như vậy, gã phải làm gì đó, nếu không gã không nhận nổi những khổ sở này.

"Cậu, người nói một câu đi chứ, Mir thật sự rất thống khổ, có phải đời này Mir đều xong rồi không, cậu, Mir không muốn làm một phế nhân, cậu nhìn xem, chính là hai cái người Miya này, người đừngbị bộ dáng hai người bọn họ lừa gạt, bọn họ xuống tay phi thường độc ác, Mir, Mir đã tuyệt vọng về cuộc sống tương lai rồi, cậu, cậu sẽ không nhìn Mir bị người bắt nạt chứ."

Mir trong nháy mắt lóe ra quang mang đáng sợ, có chút hưng phấn lại oán hận nhìn Tiểu Mộc Mộc cùng nhị hóa, Mộc Mộc bị ánh mắt trừng nảy sinh ác độc, không khỏi trừng lại, không chút kiêng dè.

Hừ!

Thật là được lợi cho gã quá rồi, Tiểu Mộc Mộc trong lòng nghĩ, bé nên đem đầu lưỡi của gã cũng cắt luôn, nếu như vậy gã sẽ không nói được gì nữa.

Thân vương không nói gì thêm, tựa hồ có chút bất đắc dĩ đối với Mir.

Nhìn về phía Hắc Vũ, Hắc Vũ còn lại hừ lạnh.

"Như thế nào, thân vương chẳng lẽ còn muốn tiếp tục bao che? Vu mã của ta nhỏ nhắn như vậy, hơn nữa Mir ngươi cho dù không có ai, cũng là một thú nhân, thú nhân cư nhiên còn yếu hơn so với người Miya, bị vu mã của ta bắt nạt, ngươi nói như vậy, ngoại trừ nói cho bản thân nghe thì rốt cục có kẻ ngốc nào có thể tin nổi."

Bị nói lại, sắc mặt Mir một trận trắng bệch.

Gã cũng biết lời này là không có trọng lượng gì, nhưng người bị tổn thương là gã màa, gã mới là người bị tổn thương, hiện tại gã mới là người bị bắt nạt không phải sao, nhưng, nhưng: "Cậu, thật là bọn họ, bọn họ đối Mir, cư nhiên khiến cho Mir người không ra người, quỷ không ra quỷ, cậu nhất định phải trừng phạt thật nặng hai cái người Miya này, nếu cậu không muốn giúp Mir, ba ta đến đây, cũng sẽ không bỏ qua cho hai người Miya này!"

Đúng lúc nói ra lời cầu xin cũng không ngần ngại thêm lời uy h**p.

Thân vương là người như thế nào.

Chính là thấp hơn so với hoàng đế một chút, cho dù bá tước hay công tước đều không bằng, Mir này cũng do quá mức tức giận, nói chuyện đều không có đầu óc, nhưng lời này đã nói ra, vốn cũng không thể thu hồi lại.

Chẳng những là thân vương, ngay cả vị quản gia bên cạnh sắc mặt cũng không dễ nhìn.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 81: Nghĩ biện pháp



Ngay từ đầu đã không đáng tin cậy, về sau liền nghĩ có thể đáng tin sao?

Ở mặt ngoài có nhân từ hòa ái, nhưng thân vương cũng chỉ là một người ích kỷ tư lợi tiểu nhân mà thôi.

"Đi thôi."

Ngay từ lúc bắt đầu Hắc Vũ đã biết, thân vương không định đi ôm đồm chuyện này, nếu thật sự nghĩ muốn làm gì, một thân vương như ông liệu còn sợ một cái công tước sao? Nghĩ đến liền buồn cười, vẫn nhớ thương những thứ không thuộc về mình, lại cái gì cũng không làm, vọng tưởng hắn tha thứ sao.

Mà thân vương đại nhân té xỉu, vương phủ nhất thời bối rối một mảnh, còn Hắc Vũ mang theo nhị hóa cùng Tiểu Mộc Mộc liền cứ như vậy nghênh ngang rời đi, cũng không ai ngăn cản.

"Cái này, đúng là không có bất luận dựa dẫm gì, nếu Mân Côi công tước muốn làm gì, ta chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, phủ thân vương phủ ngươi cũng thấy rồi, bỏ qua ngọn núi thân vương để dựa vào, ngay cả công tước đều muốn làm gì thì làm, về phần Mộc Mộc...ngươi đi theo Tiểu Vũ nhanh một chút, không chạy nhanh nếu như bị bắt lại, ta cũng không có biện pháp."

"......Đã biết." Mộc Mộc ôm lấy đầu nhỏ, chậm chạp nói.

Nhị hóa tùy tiện vỗ vỗ bả vai Tiểu Mộc Mộc, nhìn bé có chút không vui, an ủi nói: "Không có gì, Tiểu Mộc Mộc, Hắc Vũ chính là có đôi khi ưa nói thẳng, nhóc đừng để ở trong lòng, nếu nhóc gặp nguy hiểm, Hắc Vũ nếu không cứu nhóc, hừ hừ, anh đây tuyệt đối cho hắn biết tay, hơn nữa Lôi Nặc hắn rất nhanh sẽ trở lại, cho nên Mộc Mộc nhóc cứ yên tâm, không có việc gì đâu."

Có lẽ lời nói của nhị hóa thực sự có chút hiệu quả, Tiểu Mộc Mộc cũng không rối rắm như lúc trước nữa, nhưng sắc mặt của Hắc Vũ không thể nào tốt hơn, làm cho Mộc Mộc như trước không dám nhìn thẳng.

Lúc này, ba người đã ra khỏi phủ thân vương, đi ở trên đường cái rộn ràng tấp nập, trên đường đều là người xa lạ không quen biết, điều này làm cho Mộc Mộc có chút sợ hãi cùng bất an, bé lôi kéo nhị hóa nhỏ giọng nói: "Anh Tiểu Vũ, chúng ta, chúng ta lát nữa vào trong đó sao?"

"À đúng rồi, chúng ta lát nữa vào trong đó, không thể vẫn nơi nơi đi lại như thế này được?"

Trải qua nhắc nhở của Tiểu Mộc Mộc, nhị hóa lớn tiếng than thở, Tiểu Mộc Mộc không dám nói thẳng, nhưng nhị hóa cũng sẽ không thật cẩn thận, có cái gì liền nói thẳng.

Hắc Vũ nhìn nhị hóa đang sôi nổi, trong lòng chỉ có thể bất đắc dĩ, nhị hóa nhà mình đã nói ra hắn nếu mở miệng cự tuyệt, nhị hóa nhất định không vui.

"Trước tìm một chỗ nghỉ tạm."

"Ừm ừm." Nhị hóa lôi kéo Tiểu Mộc Mộc đáp ứng.

Tìm chỗ ở tạm vẫn tương đối dễ, một thoáng liền giải quyết, đặt xong phòng ở, hai phòng, vốn Hắc Vũ tính hắn cùng nhị hóa một phòng, Tiểu Mộc Mộc một mình một phòng, nhị hóa vừa nghe trăm ngàn lần không đồng ý.

"Không được! Không được! Tôi mới không đem Tiểu Mộc Mộc ở một mình trong phòng, tôi muốn ở cùng Tiểu Mộc Mộc." Ôm lấy thân thể gầy nhỏ của bé con, Mộc Mộc cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Hắc Vũ.

Sau tranh chấp, như trước là nhị hóa chiếm ưu thế.

Nhị Hóa cùng Mộc Mộc ở cùng một phòng, mà còn lại Hắc Vũ là một mình trông phòng, oán khí cực kỳ lớn.

"Chúng ta hiện tại làm gì? Chẳng lẽ cứ ngốc ở đây, cùng đợi Lôi Nặc trở về, nếu Lôi Nặc không thành công thì phải làm sao bây giờ, dù sao săn bắt thú hạch là một chuyện, nhưng có được phong công tước hay không lại là một chuyện khác, nếu được, vậy hết thảy đều dễ nói, nếu không thành công, vậy Tiểu Mộc Mộc phải làm sao bây giờ, chờ bị người bắt đi sao?" Cứ việc là lo trước lo sau, nhị hóa vẫn cảm giác được bất an trong lòng Mộc Mộc.

Khi ăn cơm chiều, nhị hóa kéo Hắc Vũ vào phòng, Hắc Vũ đầu tiên là một trận vui mừng, về sau, lại thấy tình huống lại không giống như hắn nghĩ, không khỏi một trận buồn bực khổ sở.

"Tôi muốn cùng một chỗ với Tiểu Mộc Mộc, anh mau nghĩ biện pháp, cũng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Mộc Mộc bị người khác bắt đi, nếu thật sự là như vậy, hừ, không nói là tôi không thèm để ý tới anh, Lôi Nặc trở về cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh!" Nhị hóa đầy lý lẽ nói năng hùng hồn, vẻ mặt nghiêm trọng.

Lôi Nặc đi ra ngoài, nhưng thú hạch đâu có thể là chuyện dễ dàng như vậy, không cẩn thận một cái, còn có thể bị thương, càng không nói thêm, Lôi Nặc vừa đi cũng sẽ không lập tức trở lại, tổng kết lại, thứ nhất là số lượng, thứ hai là vận khí. Vận khí không tốt, giá trị công huân nào cũng không có.

Để lại một mình Mộc Mộc, nếu bên người không có ai chiếu cố, Tiểu Mộc Mộc còn nhỏ như vậy, thật sự có thể sẽ bị người bắt cóc không chừng, Tiểu Mộc Mộc tuy không nói lời nào, nhưng cả ngày đều rầu rĩ không vui, nhị hóa tuy rằng vô tâm, có chuyện vẫn sẽ nhận ra cực kỳ rõ ràng.

"Mộc Mộc không cần phải lo, Lôi Nặc sẽ trở về, hơn nữa em cũng sẽ không bị người bắt đi." Nắm chặt bàn tay nho nhỏ, nhị hóa ngây ngốc cười, vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, cũng khiến cho người ta có một loại tràn đầy tự tin.

Hắc Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể cưng chiều cười khẽ một tiếng.

"Khụ khụ, ta sẽ nghĩ biện pháp."

Nhị hóa dáng vẻ thúc giục nói: "Vậy anh mau nghĩ biện pháp đi, nếu chúng ta tiếp tục ở đây, Mân Côi công tước kia nhất định sẽ biết được, nơi này không thể ở lại lâu dài, aiz, không nghĩ tới ở đây cũng vậy, làm quan là có thể muốn làm gì thì làm, Hắc Vũ anh nói xem ngày đó tên Mir cuối cùng thế nào, cư nhiên dám làm ra loại sự tình này, không phải nói trên đại lục Miya, người Miya cực kỳ được tôn quý sao, thú nhân phi thường yêu thương, Mir làm ra loại chuyện này không phải sẽ bị trừng phạt sao?"

Nói trắng ra, là nhị hóa trong lòng bất bình.

Đây là vạn ác quan liêu, mặc kệ là tại thời đại nào đều có, chính là chuyện tên Mir kia xảy ra trên người bọn họ, thế này mới cảm thấy ghê tởm không thôi.

"Sẽ không! Lần này thân vương cũng không bao che, bởi vì sự việc đều xảy ra trước mắt, hơn nữa gièm pha bậc này nếu thân vương thực sự muốn bao che, sẽ bị liên lụy." Hơn nữa với tính cách ích kỷ của người kia, ha ha, sao có khả năng sẽ ra tay.

"Aiz, nếu tìm ra Mân Côi công tước kia có tật xấu như vậy thì tốt rồi, sẽ tìm một ít bằng chứng, hết thảy đều thuận lợi rất nhiều, nhưng lúc này gã một mực cho rằng chính Mộc Mộc đã hại chết con gã, chúng ta cho dù không có làm, cũng sẽ bị liên lụy kéo vào."

Tiểu Mộc Mộc vẫn nghe, lúc này thấy Hắc Vũ cùng Vương Vũ Thần đều đang tự hỏi, rối rắm trong chốc lát, nhỏ giọng đem ý tưởng của mình nói ra: "Em cảm thấy chúng ta có thể điều tra, có lẽ thật là có thể có....."

"Đúng vậy." Nhị hóa vỗ tay khen, vẻ mặt đồng ý: "Vẫn là Tiểu Mộc Mộc thông minh, nào Tiểu Mộc Mộc có biện pháp gì, nói tiếp đi."

"Chính là, chúng ta có thể điều tra con trai gã chết như thế nào, ta chỉ mời một vu sư.....giống như vậy, cái khác không nói, chẳng lẽ mời một vu sư liền khiến con gã bị hại chết sao?" Kỳ thật chính là muốn tìm chỗ xả giận.

Tiểu Mộc Mộc ở trong lòng nghĩ, mà bé chính là quỷ xui xẻo bị dính vào.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 82: Hội hợp



Trải qua Tiểu Mộc Mộc đưa ra ý kiến, mọi người sôi nổi đề ra ý kiến cùng giải thích của bản thân, một thoáng sau, mấy người liền thương lượng ra biện pháp không sai.

"Ta bây giờ liền đem hai người các ngươi đến chỗ Lôi Nặc, nếu như ở tại đây, không bằng đến chỗ Lôi Nặc, tuy nơi đó nguy hiểm, có điều chỉ ở bìa rừng, không phải ở trong rừng rậm, vốn không hề có bất cứ vấn đề gì."

Hắc Vũ chắc chắn nói.

Sở dĩ Hắc Vũ nói như vậy, cũng hàm chứa lo lắng của nhị hóa, Mộc Mộc đứa nhỏ này, một khi có liên quan tới y, nhị hóa nhất định sẽ có liên lụy, nếu như tiếp tục trốn tránh, còn không bằng trực tiếp đối diện.

Nhị hóa đầu tiên là cao hứng, nhưng sau đó cẩn thận nghe Hắc Vũ nói, lại có chút buồn bực, nói cách khác, Hắc Vũ phải rời khỏi: "Vì sao, anh có thể đi theo chúng ta mà."

"Ngu ngốc!"

Hắc Vũ có chút buồn cười, lấy ngón tay búng một cái lên trán nhị hóa, nhị hóa ăn đau, hô to gọi nhỏ chạy đi.

"Ta đương nhiên là có việc cần làm."

Hắn đã quyết định, thừa dịp thời gian này hắn trước rời đi khống chế của Mân Côi công tước, một là vì an toàn bản thân, một là trở lại thôn, tìm ngọn nguồn hết thảy mọi việc.

Á Liên.....

Nguyên nhân mọi chuyện, đều là từ đây.

Nói đến người này, đều đã thành một loại hồi ức.

"Vậy anh muốn làm gì? Có nguy hiểm không?"

Hắc Vũ lắc đầu, nhị hóa thế mới yên tâm, có điều vẫn như trước có chút lưu luyến không nỡ, nhị hóa thì thầm nói cả ngày, thế mới quyết bỏ qua, vì thế ngày đó liền xuất phát, sau đó cùng với hảo hữu của Hắc Vũ mang nhị hóa cùng vật nhỏ hỏa tốc đi rừng rậm ma thú, còn phiền toái ở thân vương phủ, cũng bởi vì Hắc Vũ bôn ba như vậy, không có lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Trải qua vài ngày di chuyển, Hắc Vũ đem hai người Miya đưa đến ngoài rừng rậm ma thú, đợi cho đến gần cuối ngày, Hắc Vũ liền mang theo hai tiểu gia hỏa hỏi thăm một hồi, những người này đều dựng tạm một căn phòng nhỏ bên cạnh rừng rậm, vận khí của họ tương đối tốt, một thoáng, liền thấy được Lôi Nặc đang làm gì đó.

"Mộc Mộc?"

Ánh mắt đầu tiên, Lôi Nặc thấy được khuôn mặt bẩn hề hề của Tiểu Mộc Mộc, Tiểu Mộc Mộc còn đang ngó nghiêng tìm kiếm khắp nơi, nhìn xung quanh chưa thấy gì, vừa nghe thấy tiếng gọi của Lôi Nặc, ánh mắt sáng lên, hướng phía Lôi Nặc chạy tới, hai chân chạy nhanh như ngựa phi nước đại, Lôi Nặc tự nhiên cũng buông xuống đồ trên tay, ba bước thành hai hướng bé con chạy tới, ôm cổ, một lớn một nhỏ cười vui vẻ, Hắc Vũ nhìn đến đen mặt nửa ngày.

"Được rồi, được rồi, đừng thân mật nữa, ta tới đây là có chuyện quan trọng, hiện tại ta đem hai người này đặt ở chỗ ngươi, trông nom cho tốt, điều này là an toàn nhất, hoàn hảo vô khuyết, ta tạm thời có một số việc phải rời đi, khoảng thời gian này vu mã của ta để lại ở chỗ ngươi, hi vọng ngươi thời gian này chiếu cố y". Nói xong, liền đẩy ra nhị hóa đứng bên cạnh, nhị hóa lập tức cười hì hì.

"Đúng vậy, đúng vậy, thời gian này ta ở chỗ các ngươi cọ ăn cọ uống."

"Được, được."

Tiểu Mộc Mộc vỗ tay tán thành không thôi.

Còn lại Lôi Nặc là mặt không đổi sắc.

"Có chuyện gì mà phải bỏ người của ngươi lại nơi này?" Lôi Nặc thoáng có chút khó chịu, người này thấy thế nào cũng chướng mắt, hơn nữa bé con ở trong này, hắn còn phải chiếu cố bé, bây giờ có bóng đèn, còn là cái kẻ vô cùng phiền toái, khiến cho hắn thế nào cũng không muốn.

Mà Hắc Vũ không nói gì, bỏ lại người, lập tức rời đi, cuối cùng vẫn là bé con chậm chạp giải thích một phen, Lôi Nặc lại phải đi vào rừng rậm, cũng phải suy nghĩ kỹ càng một phen.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 83: Qua lại



Hắc Vũ rất nhanh liền rời đi.

Bởi vì cách rừng rậm ma thú tương đối gần, nên Mân Côi công tước tựa hồ cố kị điều gì, người tiến đến điều tra chỉ tại xung quanh hành động, này cũng kiềm chế hành động của ba người, bé con trái lại an ổn hơn, mặc kệ ở đâu, đều im lặng, chỉ cần nơi có Lôi Nặc bé con đều phi thường vui vẻ, mà người không thể sảng khoái - Vương Vũ Thần, cuối cùng vẫn là áp lực một phen, vẫn thường thường muốn đi vào bên sâu trong rừng rậm ma thú.

"Ngươi nói Á Liên thật sự cùng Mân Côi công tước có quan hệ sao?"

Vương Vũ Thần ôm cánh tay, tề mi lộng nhãn nháy nháy mắt hướng tới bé con ngơ ngác không hiểu gì, bé con hoàn toàn không rõ ràng lắm, cố gắng suy nghĩ, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sau đó rất là buồn rầu nhìn về phía Lôi Nặc đang lột da ma thú.

Trước mặt thú nhân là một đống thi thể ma thú mà thú nhân khác không cần, những thi thể ma thú này so với thú hạch trong đầu ma thú giá trị nhỏ hơn rất nhiều, cho nên trước lợi nhuận kếch xù, những thi thể ma thú này giá trị liền không lọt được vào mắt thú nhân, có điều da của ma thú cũng không tồi, nhưng việc lột da nó tương đối hao phí thời gian.

Lôi Nặc mặc dù làm việc, có điều vẫn phân ra một phần chú ý bé con, còn tự nhiên nhị hóa, có tay có chân, Lôi Nặc liền thật là yên tâm, lúc này thấy bé con bộ dáng mờ mịt, không khỏi cười nhẹ.

Bé con hướng tới Lôi Nặc chớp chớp đôi mắt to, trong ánh mắt là khẩn cầu, là khát vọng, lại có điểm lo lắng, giống như muốn nói, mau nói cho ta biết mau nói cho ta biết.

"......Những lời này, cũng đều là sự thật, Á Liên cùng Mân Côi công tước thật sự có một số quan hệ."

Nhị hóa chống nạnh ngửa đầu cuồng tiếu ha ha không thôi: "Ta đã nói mà, ha ha, trước khi gặp bọn chúng, ta trước kia còn nghe nói, Á Liên kia tựa hồ đạo đức kém, còn nói là có bối cảnh rất lớn....." Ánh mắt nhị hóa liếc ngang dọc, kỳ thật nhị hóa cũng không phải rất rõ ràng, đại đa số là do bên ngoài xung quanh nói chuyện, y cũng chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới thật sự là vậy.

Kỳ thật loại chuyện tương đối riêng tư này, Lôi Nặc vẫn không muốn nói.

Một là ảnh hưởng tới bé con, hai là đó là chuyện cũ, Lôi Nặc thật có chút không muốn nhắc lại, sau đó vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt bé con như mắt tiểu cẩu, trong lòng Lôi Nặc nhất thời mềm nhũn, về điểm tâm tư cứng rắn nhất thời bị mềm hóa.

Dừng một chút Lôi Nặc chậm rãi nói: "Á Liền cùng Mân Côi công tước trước kia đúng là có chút qua lại, đó cũng là chuyện nhiều năm trước, Á Liên vào trong thành, gặp được Mân Côi công tước, đó cũng là một chuyện cực kỳ không hay, nhưng ngay cả như vậy, Á Liên vẫn theo Mân Côi công tước, hơn nữa còn sinh ra một tiểu thú nhân, nhưng Á Liên cũng là rước vào họa sát thân, cuối cùng không thể không chạy trốn.....Nửa đường ta liền gặp Á Liên, cũng là vì chuyện này, Á Liên coi ta là cọng cỏ cứu mạng....."

Điều này cũng là lý do vì sao y vẫn quấn lấy Lôi Nặc, hơn nữa cũng là nguyên nhân y gắt gao cương quyết không buông tay.

Hơn nữa còn có chuyện hôn ước, dù sao khi Á Liên còn chưa vào thành, hai người lúc còn nhỏ thật là có một cọc hôn ước, nhưng đối với Lôi Nặc mà nói, hôn ước như vậy sẽ không có bất cứ hiệu quả nào cả.

"À....."

Thanh âm nhị hóa cố ý dài ra, có chút ý vị thâm trường, bé con còn không hiểu, Lôi Nặc hung hăng trừng mắt nhị hóa một cái.

Miệng nhị hóa cứng đờ hắc hắc cười vài tiếng ngây ngô.

"....."

Bé con như trước không hiểu cho nên nhị hóa rõ ràng buông tha khiêu khích, y còn muốn xem trò hay cơ, đáng tiếc, bé con một chút cũng không phối hợp.

"Vậy Mân Côi công tước kia thật là thích Á Liên sao?" Tiện nhân.....

Còn có người thích, thật là kỳ lạ, nhị hóa chậc chậc khen ngợi, Á Liên kia như vậy, tính cách ác liệt muốn chết, Mân Côi công tước kia có phải mấy trăm năm không gặp qua người Miya hay là còn có chuyện gì.

"......" Lôi Nặc im lặng nhìn nhị hóa liếc mắt một cái, nhị hóa bị nhìn không hiểu gì, có điều Lôi Nặc vẫn nhẫn nhịn không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra, gật gật đầu.

"Đợi đã, Lôi Nặc ngươi đây là ánh mắt gì, giống như ta so với Á Liên còn khó coi hơn....." Còn tiện hơn...

Tức quá!

Tốt xấu y cũng không làm ra cái loại chuyện khác người này, làm tiểu tam của người khác, phá hư tình cảm của người khác, loại chuyện này y tốt xấu cũng không làm, hơn nữa, Á Liên hiện tại đã bị hủy dung, ít nhất điểm ấy y vẫn hơn Á Liên, không đúng!

Hủy dung....

"Không đúng, Á Liên hiện tại bị hủy dung, Mân Côi công tước kia sẽ còn thích Á Liên sao, người ta là công tước....." Không đúng, tình huống không đúng.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 84: (Chương kết): Bổ nhào vào, bổ nhào vào...



À không, lúc trước Á Liên vẫn còn vô cùng xinh đẹp.

Nhị hóa rung đùi đắc ý, có điều.....hình như có gì hơi kỳ quái.

"Vậy, vị công tước kia còn thích Á Liên kia không?" Đây mới là chủ yếu nhất, nếu vị công tước kia nhìn cũng không nhìn Á Liên một cái, bọn họ hiện tại làm cái gì cũng là uổng phí.

"Cho nên hiện tại chúng ta phải chuẩn bị cả hai tay." Lôi Nặc thản nhiên nói, tựa hồ không muốn giải thích dư thừa.

"Xí!"

Không nói thì không nói, anh nghĩ rằng tôi còn thực hiếm lạ sao?

Nhị hóa cực kỳ ngạo kiều nghĩ.

Lôi Nặc như trước mỗi ngày tiến vào sâu trong rừng rậm, mỗi ngày kéo thân thể mệt mỏi trở về, bé con cùng nhị hóa cũng không náo loạn, tương đối im lặng, hiểu chuyện rất nhiều, hai tiểu gia hỏa cũng đi theo hỗ trợ, ngày qua ngày cứ thế trôi đi, Hắc Vũ cũng không phụ kỳ vọng, đem nhân vật quan trọng là Á Liên đến, trên đầu Á Liên che lụa trắng, toàn bộ khuôn mặt bị che đậy, chỉ lộ ra một đôi mắt, tinh thần không thể nào tốt, nhìn thấy nhiều người có chút hoảng hốt, hoàn toàn không nhìn ra y đã từng ương ngạnh kiêu ngạo cỡ nào.

Nhị hóa không khỏi phát ra hai tiếng chậc chậc cảm thán.

"Lại đây." Hắc Vũ nói.

Nhị hóa ngốc hề hề cười, thí điên thí điên chạy tới, ôm cổ Hắc Vũ, tiến vào trong lòng đối phương, bĩu môi la hét: "Tôi nhớ anh."

Lời này của nhị hóa cũng là thật tâm mà nói, nhiều ngày như vậy, hiếm khi Hắc Vũ không ở bên cạnh, quả thật là có chút nhớ, có điều, lời này quả thật đã nhắm trúng khẩu vị của Hắc Vũ, khuôn mặt lạnh băng của Hắc Vũ cũng có một tia tươi cười.

"Ừ, chúng ta rất nhanh có thể trở về nhà."

Nhị hóa lặng lẽ lôi kéo góc áo Hắc Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Y bị sao vậy?" Á Liên thay đổi thật sự quá lớn, Hắc Vũ thì cười lạnh: "Trừng phạt đúng tội!"

Á Liên rụt cổ rùng mình một cái.

Ytới nơi này, cũng là buông tay nhất bác, y đã nản lòng thoái chí, thật khó khắn sinh ra cảm giác khác thường với Lôi Nặc, chuẩn bị như vậy qua cả đời, đáng tiếc, vận mệnh không tốt, cái này, y cho tới giờ, gương mặt kiêu ngạo cũng bị hủy đi, Á Liên lại là phẫn hận, lại là không cam lòng, trải qua cuộc sống không có thiên lý ở từ đường, cuộc sống lao ngục không thuộc trong sinh hoạt của mình, điều này làm cho tinh thần Á Liên dần dần hỏng mất, Hắc Vũ đến, cho y một cơ hội.

Mà y, hiện tại cần phải bắt lấy cơ hội khó có được này, cho dù cơ hội phi thường xa vời.

"Ngươi nói rồi, phải giúp ta." Á Liên cố gắng làm ra tư thế ngang bằng, cho dù cực kỳ nghèo túng, y cũng không chịu cúi đầu nhận sai.

Hắc Vũ thản nhiên nhìn y một cái, trong mắt lộ ra một tia châm chọc.

"Ta giúp ngươi là một chuyện, có điều, ngươi cũng nên dựa theo kịch bản."

Á Liên khẽ cắn môi: "Được!"

Chỉ cần y leo lên vị trí kia, mấy người trước mắt này, y cũng sẽ không dễ dàng buông tha, cúi đầu, Á Liên độc ác nghĩ.

Ánh mắt Hắc Vũ mang theo ý tứ hàm xúc khó hiểu, ôm lấy nhị hóa rời đi.

Hiếm khi có thời gian yên tĩnh, Lôi Nặc cũng thả lỏng hơn, mấy người cũng lặng lẽ ly khai rừng rậm ma thú, xuất phát tới nơi ở của Mân Côi, cũng may Hắc Vũ bên này có thân vương là cha, việc này cũng dễ làm rất nhiều.

Khi chính chủ động tới tiểu tam, hơn nữa tiểu tam lại còn sinh con, đây thật sự là một tin tức lớn, phải biết rằng tại đại lục Miya, loại chuyện này là không thể tha thứ, cho dù ngươi có là vua, loại chuyện này cũng không thể phát sinh, nhưng việc này thật sự phát tán quá nhanh, hơn nữa có người cố ý sau lưng trợ giúp, một bàn tay vô hình thao túng mọi việc, thế nên rất nhiều người đều biết có một sự việc như vậy, Mân Côi công tước muốn che giấu đi cũng không thể, về phần công tước phu nhân, sau một loạt chuyện tình được đưa ra ánh sáng, tàn nhẫn công bố sự thật cho mọi người.

Trên thế giới này có rất nhiều sự việc không thể lý giải được.

Người Miya yêu cái đẹp, đây là thiên tính.

Công tước phu nhân vì bảo trì dáng người đồng thời tránh cho việc thống khổ vì sinh khó, hơn nữa có bối cảnh điều kiện tốt, trong lòng cho rằng việc sinh đẻ là việc làm đê tiện của người Miya, đương nhiên không muốn sinh, chính vì suy nghĩ như vậy, không thể ngăn chặn mọi người nói ra.

Cho nên liền mượn người sinh đẻ hộ.

Mân Côi công tước thân là một thú nhân cường đại ái mộ hư vinh, khi được phu nhân ưu ái, có loại bị hãm sâu vào, gã cảm thấy đây là việc kiêu ngạo và tự hào nhất trong cuộc đời gã, cho nên khi người Miya nhỏ nhắn yêu kiều dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ, Mân Côi công tước bị mê hoặc hồ đồ. Lại thêm thế lực khổng lồ sau lưng người Miya này, làm cho Mân Côi công tước đứng núi này trông núi nọ, sinh ra một loại tự ti trong lòng, thế cho nên người Miya lại đưa ra một số yêu cầu quá đáng, gã cũng chỉ có thể thuận theo tiếp nhận, tận đến khi bùng nổ về sau.

Khi Á Liên tới thành, mang theo khát vọng nóng bỏng sổ lồng, nó thuộc về ao ước của người Miya trẻ tuổi, có nhiều khát vọng cùng k*ch th*ch, cho nên khi có người nói cho y có một thú nhân cường đại quyền thế thích y, y căn bản chưa từng nghĩ tới đây là một cái bẫy.

Nhưng khiến cho người không ngờ tới, Mân Côi công tước cùng Á Liên lại thật sinh ra tình cảm, đối với người phu nhân tùy hứng không phân rõ phải trái mà nói, Mân Côi công tước vẫn ưa nghe lời nhu thuận hơn, thường thường nói lời ngon tiếng ngọt Á Liên.

Rất nhanh việc này bị phát hiện, sau khi Á Liên sinh xong đứa nhỏ liền gặp phải điên cuồng truy sát, đáng thương Mân Côi công tước chỉ có thể yên lặng nghe tin dữ này.

Sự tình này bị làm cho sáng tỏ, cơ hồ toàn bộ giới thượng lưu bị chấn động, tiếp qua một thời gian, ba người trong cuộc lần lượt biến mất trong mắt mọi người, có người nói là lưu đày, không cho bọn họ sinh sống tại mảnh đất này, cũng có người nói là nhốt vào từ đường, còn có người nói là hoàn toàn biến mất trong một ngọn núi nhỏ trong thôn.

Có điều, sự tình có ồn ào như thế nào cũng không có liên quan tới việc của Hắc Vũ cùng Lôi Nặc.

Lại nói tiếp, phụ thân Hắc Vũ, cũng là thân vương, lão nhân này thoạt nhìn tựa hồ thực hiền lành hòa ái, cùng Mân Côi công tước cũng có liều mạng, khi Hắc Vũ cường ngạnh hạ thủ, thân vương tuổi già cũng không thể không chỉnh đốn lại phủ thân vương, một số huynh đệ tỷ muội vốn sinh hoạt tiêu dao trong phủ thân vương cũng lần lượt bị bài trừ đi danh phận, trở thành người bình thường, sự việc giải quyết, Hắc Vũ cũng không muốn dừng lại ở nơi này thêm, mang theo nhị hóa trở về thôn nhỏ.

"Chúng ta không đợi Lôi Nặc trở về sao?"

Nhị hóa nghiêng đầu, trông mong nhìn Tiểu Mộc Mộc, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến.

"Không cần, Lôi Nặc còn có chuyện cần làm." Tình huống của hắn cùng Lôi Nặc không giống nhau, cho nên thủ đoạn xử lý một số việc cũng không giống nhau, có điều, Hắc Vũ có thể hiểu được.

Lôi Nặc cần phải trở nên cường thế hơn, chỉ có như vậy, hắn mới có khả năng bảo vệ tốt người Miya của hắn, ở trên đại lục, quyền lực là thứ duy nhất có thể giải quyết mọi chuyện, đứng trước quyền lực mọi thứ đều trở nên nhỏ yếu, Lôi Nặc không phải là một người si mê quyền lực, nhưng cần phải đối mặt với loại chuyện này.

"Là chuyện gì thế?" Nhị hóa khó hiểu, y cảm thấy để Tiểu Mộc Mộc ở chỗ này, thật là một việc cực kỳ tàn nhẫn, điều kiện nơi này gian khổ như vậy, Tiểu Mộc Mộc ở đây, ban ngày cũng không có người ở cùng.

"Ta cũng muốn lưu lại."

"Không được!"

Hắc Vũ tối sầm mặt.

Ở đây sao được, hơn nữa nơi này cực kỳ không an toàn, hắn hiện tại cũng không muốn gây ra chuyện gì, nhị hóa lại cực kỳ không thành thật, nếu gặp rắc rối, hắn cũng không có nhiều tinh lực như vậy, hơn nữa gần đây hắn đang tập trung cho một sự việc vô cùng nghiêm túc - sinh bánh bao (☆_☆)/~~

Mặc kệ nhị hóa đùa giỡn như thế nào, cuối cùng vẫn bị khuất phục dưới cường ngạnh vũ lực của Hắc Vũ lôi trở về, về phần Tiểu Mộc Mộc, Lôi Nặc cũng hiểu được vấn đề này, Tiểu Mộc Mộc còn nhỏ, không thể thường xuyên để bé con ở nhà một mình, cuối cùng Lôi Nặc nghĩ ra một biện pháp, trực tiếp đem Tiểu Mộc Mộc buộc chặt trên lưng, như thế, tùy thời có thể chiếu cố, đồng thời liệp sát ma thú.

Thời gian ba năm cứ vậy trôi qua.

Qua thời gian không ngừng liệp sát, hơi thở trên người Lôi Nặc trở nên hung hãn hơn, những ma thú này vừa nghe tin Lôi Nặc đến đã bị sợ mất mật, điều này càng gia tăng thêm tâm huyết của Lôi Nặc, trải qua rửa tội của huyết vũ, nhiều lần sống chết chém giết, Lôi Nặc rốt cục tiến vào chỗ sâu nhất bên trong rừng rậm, thành công liệp sát một đầu ma thú hung tàn, cũng bởi vì như thế, ma thú thoái nhượng lãnh địa, khiến cho thú nhân có nhiều đất đai sinh sống hơn, quốc vương cũng bởi vì vậy trao tặng cho Lôi Nặc danh hiệu dũng sĩ, hơn nữa phân cho lãnh địa riêng.

Mà khi Lôi Nặc đạt được danh hiệu, hơn nữa giờ phút này hắn cũng có thân phận bá tước, chuyện thứ nhất Lôi Nặc làm chính là cưới Tiểu Mộc Mộc, lễ nghi cực kỳ long trọng, hận không thể để tất cả mọi người trên đại lục Miya biết chuyện bọn họ kết hôn.

Nhị hóa cùng Hắc Vũ gửi lời chúc phúc tốt đẹp, một nhà Lôi Nặc đối với Tiểu Mộc Mộc cũng vô cùng yêu thích.

Nguyên bản một người gầy teo nho nhỏ, trải qua thời gian ba năm, được Lôi Nặc bồi dưỡng ăn uống, vóc dáng Tiểu Mộc Mộc có thể nói là cao lên nhanh chóng, đối với thú nhân cao lớn, tự nhiên là kém những giữa người Miya với nhau, liền không khác biệt lắm, Lôi Nặc đối với Tiểu Mộc Mộc thân hình cao đến bả vai của mình cực kỳ vừa lòng.

Thời gian ba năm này, Lôi Nặc vẫn nhẫn nhịn, đôi khi bé con vô tình toát ra các loại dụ hoặc, Lôi Nặc cũng kiên trì để đến sau khi kết hôn mới làm tới bước cuối cùng, đây là tôn trọng nhỏ nhất đối với Tiểu Mộc Mộc, cũng là ẩn nhẫn đối với tình yêu của bé con.

Đêm tân hôn, Lôi Nặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến cho trái tim hắn cũng bị hòa tan.

"Anh nghĩ gì vậy?" Bé con thẹn thùng không thôi, bé cũng không phải là trẻ con như lúc trước cái gì cũng không hiểu, những năm gần đây cũng hiểu ra nhiều thứ.

Lúc này trong lòng hoảng sợ, lại có chút vui mừng, có điều bé thật thích cảm giác này, giống như một giấc mộng đẹp vậy.

"Đương nhiên là nhìn em, Mộc Mộc, cuối cùng em cũng thuộc về ta, gả cho ta, em có hay không....."

"Không có!"

Bé con một lời phủ định, bé biết Lôi Nặc muốn nói gì.

"Em rất nghiêm túc, rất nghiêm túc, cũng rất nguyện ý, vui vẻ, hơn nữa.....em còn biết sinh đứa nhỏ cho anh nha!"

Loại đơn thuần ngây ngô này của bé còn, dùng lời nói giống như ta rất lợi hại, mau tới khích lệ ta, làm cho thú nhân nhiệt huyết sôi trào, trời biết, lời này đối với thú nhân vẫn ẩn nhẫn yên lặng chờ đợi nhiều năm như vậy có tác động lớn cỡ nào.

Ánh mắt thú nhân đều đỏ ".....Đây, đây chính là em nói!"

Bé con nghiêm túc gật gật đầu, tựa hồ thực hiểu rõ lời nói của Lôi Nặc.

Vì thế khi bé còn đang muốn nói thêm điều gì, thú nhân đã nhanh chóng ôm chặt bé đẩy ngã, rõ ràng không có bất cứ che giấu d*c v*ng nào.

Nhị hóa nằm trong lòng Hắc Vũ, ngẩng mặt lên, ngẩng cổ, Hắc Vũ thì mang theo ý cười, khuôn mặt lạnh băng đầy tình cảm ôn nhu, ngón tay trắng nõn bóc ra một quả nho, nhị hóa một ngụm nuốt vào, ngọt ngào híp mắt.

Mà tay vừa mới lột nho của Hắc Vũ cũng có chút không thành thật, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng hơi nhô lên của nhị hóa, đầy dịu dàng cùng yêu thương, cái loại ánh mắt ngọt nị này đều muốn tràn ra nước.

"Anh nói Mộc Mộc cùng Lôi Nặc lúc này thế nào?" Ăn uống đầy đủ, tâm tình nhị hóa phi thường tốt.

"Hẳn là rất tốt, có điều, lúc này em có vẻ rất có tinh lực, chẳng lẽ hôm qua ta đối với em không đủ nghiêm túc?" Khuôn mặt tuấn mỹ đầy nam tính có chút âm lãnh hỏi, nhị hóa sửng sốt một chút.

Hừ hừ nói: "Em đều mang thai, anh còn bắt nạt em, nói cho anh biết, anh còn dã man như vậy nữa, em liền mang theo bảo bảo trốn đi, hừ hừ..."

"Vậy sao?"

Thú nhân tiếp lời, âm âm cười lạnh.

Thật không biết sống chết, mỗi lần đều khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn!

Vì thế lại một lần nữa bổ nhào vào....

Hết!
 
Back
Top Bottom