Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi

Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
Chương 80: Màn 80: Bạch Hạc (8)


Goliath không mấy sẵn lòng tiếp xúc với Thiên Phụ ngày xưa. Đương nhiên, rất nhiều ký ức về Cronos cô đều có được thông qua việc tiếp xúc với người khác, Diệp Lâm là một trong những nguồn chính.

Trong hơn nửa năm Diệp Lâm hôn mê sau vụ nổ của Homer, Goliath chủ yếu chịu trách nhiệm cố gắng đánh thức ý thức của anh.

Đương nhiên không ai ngờ Diệp Lâm lại vô tình khôi phục toàn bộ ký ức.

Sau hàng trăm năm, sự trở lại của Crane Bạch Hạc đời đầu tiên, giống như một phép màu tưởng chừng không thể xảy ra nhưng lại đã xảy ra.

“Trong tiềm thức, tôi có thể muốn trở thành một người bình thường hơn.” Buổi chiều Diệp Lâm sẽ đến bệnh viện Pefon thăm Cronos. Trần Đa thỉnh thoảng sẽ đi cùng anh. Trần Đa chủ yếu phụ trách việc sửa chữa vỏ ngoài của 24 inch. Anh ta đã thêm nhiều chức năng mới cho chiếc vali, đương nhiên Diệp Lâm không nói cho anh ta biết bên trong có mã nguồn sao chép.

Trần Đa đương nhiên tò mò nhiều chuyện, nhưng vẫn nhớ an ủi anh: “Không sao đâu, lúc cậu mất trí nhớ cũng đâu có làm gì đáng xấu hổ đâu, chỉ là trông không giống một boss lớn lắm thôi.” Anh ta không nhịn được hỏi, “Nhưng tại sao cậu lại tự gọi mình là Diệp Lâm?”

“Đây là cái tên người khác đặt cho tôi.” Diệp Lâm cười, anh suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục, “Nhưng tôi quả thật đã chịu đựng sự cô độc trong một khoảng thời gian khá dài trước thảm họa đứt gãy. Có người đã nói cho tôi biết tương lai sẽ thế nào, nên làm gì, nhưng cậu biết đấy, khi cậu chưa đạt đến bước đó, cậu sẽ không bao giờ chắc chắn bước tiếp theo sẽ đến với mình dưới hình thái nào.”

Diệp Lâm im lặng một lúc, anh nói: “Có lẽ thực sự quá đau khổ, nên tôi mới muốn trở thành một người bình thường.”

Giống như Cronos đã nói, sau khi đối phương rời đi, Diệp Lâm phải đối mặt với một Tiên phong vô tri, khó kiểm soát, xa lạ. Dù anh rõ ràng họ là cùng một người, nhưng mọi thứ lại là bí mật không thể nói ra. Khoảnh khắc anh đặt mã nguồn vào tim đối phương, bánh răng định mệnh sẽ nghiền nát lịch sử.

Quỹ đạo quanh co, Cronos vẫn sẽ quay trở lại khu R ban đầu, giao trái tim của mình cho anh.

Thực ra Diệp Lâm đã tự kiểm điểm một thời gian sau khi khôi phục ký ức, cũng nghi ngờ liệu mình có thực sự có thể cứu Cronos khỏi Cánh cửa Homer hay không.

Crane ngày xưa trẻ tuổi, kiêu ngạo, thậm chí không thèm nghe lời người khác, ngang ngược khó thuần.

Anh hiểu rõ bản thân mình hơn bất kỳ ai.

Và dù đối với Crane của quá khứ hay Diệp Lâm của hiện tại, tình yêu có lẽ đều là sự lãng mạn độc nhất của một người.

Dù có đặt ra một trăm giả thuyết nữa, Diệp Lâm tin rằng mình vẫn sẽ chọn đưa Cronos vào Cánh cửa Homer, và anh cuối cùng sẽ đơn độc lao về phía người mình yêu giữa vũ trụ bao la.

Tiên phong vì thể chất đặc biệt nên tốc độ hồi phục cực kỳ chậm. Sau khi bàn bạc với Diệp Lâm, George đã sử dụng bộ trói buộc làm nguồn cung cấp, cắm một ống dẫn vào xương bả vai Cronos, trực tiếp truyền bổ sung dinh dưỡng.

Trong khoang chữa trị khổng lồ, phần lớn thời gian Cronos đều chìm trong giấc ngủ, nhưng chỉ cần Diệp Lâm ở đó, hắn sẽ cố gắng giữ tỉnh táo.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Diệp Lâm cúi người xuống, anh nhìn Tiên phong trong khoang chữa trị.

Khoang chữa trị là loại đặc biệt, để chứa vừa bộ trói buộc hình đôi cánh kim loại khổng lồ. Cronos lơ lửng một nửa trong khoang, mái tóc vàng nhạt của hắn không bị cắt ngắn, xõa ra trông hơi rối.

Diệp Lâm đưa tay ra, lòng bàn tay anh v**t v* má Cronos. Đối phương nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, yên lặng nhìn anh.

“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Diệp Lâm hỏi, “Lát nữa Goliath sẽ đến, anh có thể gặp cô ấy.”

Cronos vô thức nhíu mày, dường như hắn muốn nói chuyện, nhưng mở miệng rồi lại ngậm lại, rõ ràng không thể sắp xếp được câu chữ có trật tự.

Diệp Lâm không tốn nhiều sức, khá dễ dàng bế hắn ra khỏi khoang.

“Cứ từ từ.” Anh đặt Cronos lên xe lăn, giúp hắn khép đôi cánh kim loại phía sau lại, “Chúng ta có rất nhiều thời gian.”

Goliath không đến một mình, cô còn dẫn theo Apollo.

Tóc của thiếu nữ Tiên phong hôm nay nhuộm màu xám, trên mặt hiếm hoi lộ vẻ không vui, lề mề bước vào phòng bệnh. Diệp Lâm đang mở cửa sổ.

Bệnh viện Pefon tuy được xây dựng ở khu D của Troy Thành phố Dưới, nhưng trong hai năm gần đây để cải thiện điều kiện nội trú đã đặc biệt sửa sang lại khu vườn phía sau. Từ đó, khu vườn phía sau không chỉ có bãi cỏ mà còn có thêm một hồ nhân tạo. Từ đó, Từ Thiên Triết đã sử dụng công nghệ kỹ thuật AI để tạo ra một mặt trời mô phỏng, treo trên vòm toàn bộ khu D.

Diệp Lâm vẫn luôn muốn đưa Cronos đi dạo bên hồ.

Goliath không mạo hiểm trực tiếp “chạm vào” Cronos, cô vẫn có chút kính sợ Thiên Phụ, không dám tiến lên.

Phải nói không chỉ Goliath, tất cả các Tiên phong sinh ra sau Cronos đều rất sợ hắn. Điều này gần như đã trở thành một phản xạ có điều kiện truyền thống, giống như kiểu chó con run rẩy khi bị mắng vậy.

Diệp Lâm cũng có chút bất lực về điều này: “Bây giờ anh ấy rất yếu, không làm được gì cả, các cô không cần sợ hãi đến vậy.”

Goliath khẽ nói: “Nhưng Thiên Phụ rất hay thù dai.”

“…” Diệp Lâm, “Cô lại biết từ đâu ra vậy?”

Goliath rất tự nhiên đã bán đứng người ta: “Apollo vừa nãy cũng nghĩ như vậy.”

“?!” Apollo đương nhiên có vẻ mặt bị phản bội.

Hệ thống ngôn ngữ của Cronos cần được tái tạo, khả năng của Goliath là vô cùng phù hợp. Cô như dạy một đứa trẻ con nói chuyện, chỉ là quá trình có chút gập ghềnh.

“Cronos.” Goliath chỉ dám đặt lòng bàn tay lên đầu gối của Thiên Phụ, cô cẩn thận nói, “Cronos, tên của anh. Goliath.” Cô chỉ vào mình, “Của tôi. Nhưng Diệp Lâm gọi tôi là Giana, anh cũng có thể gọi tôi như vậy.”

Cronos không biết có đang nghe không, ánh mắt hắn có chút thiếu kiên nhẫn, môi mấp máy nhưng không có tiếng, như thể đang lẩm nhẩm.

Goliath đành tiếp tục: “Diệp Lâm, bạn trai của anh…?” Cô suy nghĩ một chút, sửa lại, “Chồng của anh.”

Diệp Lâm nhìn họ một kèm một như vậy dường như thấy rất thú vị, không nhịn được hỏi: “Cô ‘thấy’ gì vậy?”

Goliath bĩu môi, tủi thân nói: “Thiên Phụ không cho tôi nói.”

Apollo bên cạnh có lẽ chưa bao giờ thấy một kiểu tiêu chuẩn kép thẳng thừng đến vậy, căm phẫn nói: “Tôi nghĩ gì sao cô lại dám nói ra?!”

Goliath chỉ coi như không nghe thấy, quay lại chuyên tâm dạy Cronos học nói.

Cảnh hồ rất đẹp. Trong không khí vừa học vừa chơi, Cronos cũng không còn bài xích như lúc đầu. Goliath thông qua “chạm” có thể trực tiếp biết được suy nghĩ của hắn, đương nhiên hai người cũng không tránh khỏi vài lần xích mích.

“Tôi không đi trường nội trú đâu.” Biểu cảm của Goliath nghiêm túc, “Diệp Lâm đã hứa với tôi rồi.”

Cronos không biểu cảm gì nhìn sang một bên, rồi lại quay mặt lại, lắc đầu.

Goliath nhíu mày: “Anh không thể vô lý như vậy, tôi đảm bảo, tôi sẽ không làm phiền hai người đâu.”

Cronos đột nhiên nghiêng đầu, hắn nhìn Diệp Lâm, ánh mắt rất trực tiếp.

Diệp Lâm không hiểu gì, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “?”

Goliath sững sờ một giây, cô nhanh chóng đỏ mặt, thẳng người dậy che mắt Diệp Lâm, hét lớn: “Sao anh lại muốn làm chuyện quá đáng như vậy với anh ấy! Anh điên rồi! Lão già dê!”

Diệp Lâm: “??”
 
Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
Chương 81: Màn 81: Bạch Hạc (9) (Hoàn chính văn)


Cuộc chiến giữa Cronos và Goliath rõ ràng bắt đầu từ câu nói “lão già dê” này. Dù không thể nói được, các chức năng cơ thể cũng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Cronos.

So với hai người này, dường như người đang trong thời kỳ nổi loạn lại là Cronos, chứ không phải cô gái với mái tóc màu ngựa Pony cầu vồng.

Diệp Lâm đau đầu một thời gian vì mối quan hệ giữa hai người, nhưng dường như cách chung sống của Tiên phong không cần con người bình thường phải hiểu. Chỉ cần họ không đánh nhau là mọi thứ đều yên bình, quan hệ của mọi người đều rất tốt.

Dịch dinh dưỡng trong khoang sửa chữa cần được thay mỗi ngày. Khi Diệp Lâm đến vào buổi chiều, anh sẽ bế Cronos ra, đặt lên xe lăn. Hai người thỉnh thoảng đi dạo bên hồ, hoặc đơn giản là yên lặng ở bên nhau cũng được.

Ống dẫn dinh dưỡng của cánh kim loại đã được xử lý đặc biệt, sẽ không gây bất kỳ gánh nặng nào cho cơ thể của Tiên phong. Trong mắt Diệp Lâm, Cronos hiện tại, bề ngoài có một vẻ đẹp ốm yếu và mỏng manh, điều này tăng thêm cho hắn một vầng hào quang thần thánh. Đương nhiên, đó là khi hắn chưa biểu hiện ra việc trong đầu đầy rác rưởi b**n th**.

“Em đã cài đặt lại chương trình AI của Homer.” Diệp Lâm chọn một vị trí bên hồ hướng về phía mặt trời mọc. Dù là mặt trời giả, nhưng ánh sáng cam ấm áp vẫn khiến tinh thần người ta phấn chấn, “Sau này, Tiên phong sau khi vào cửa cũng sẽ có cơ chế bảo vệ, giống như con người bình thường, các anh sẽ rất an toàn.”

Đôi mắt nhạt màu của Cronos dưới ánh sáng giống như hai viên bi thủy tinh trong suốt. Hắn yên lặng nhìn khuôn mặt Diệp Lâm, cố gắng hé miệng.

Diệp Lâm cười: “Đương nhiên anh sẽ ở cùng em, anh sẽ mãi mãi ở cùng em.”

“Các Bạch Hạc cũng sẽ xem xét việc di cư.” Diệp Lâm tiếp tục, “Anh biết đấy, tốc độ ghép nối Trái Đất trở lại không thể nhanh hơn được nữa, quá trình này không ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra thảm họa đứt gãy lần thứ hai. Cuối cùng chúng ta có thể chọn từ bỏ Trái Đất, di chuyển ra khỏi toàn bộ hệ Mặt Trời.”

Kế hoạch này trước đây vẫn do Lý Triệu Bạch chủ trì. Nếu không phải vì anh ta đe dọa đến sự tồn tại của Cronos, thực ra ở một mức độ nào đó Diệp Lâm cũng sẽ ủng hộ chủ trương di cư của anh ta. Bên ngoài không biết Lý Triệu Bạch đã làm những gì, vụ nổ của Homer bị làm mờ thành lỗi kỹ thuật, Lý Triệu Bạch mất tích lại trở thành người hùng trong toàn bộ sự kiện. Ngày Homer ngừng hoạt động thậm chí trở thành ngày tưởng niệm Lý Triệu Bạch, sau này hàng năm đều được người dân bán cầu bắc cúng tế.

Diệp Lâm trong lịch sử trăm năm trước chưa từng để lại tên tuổi, giờ đây anh vẫn là số đông vô danh, giống như hầu hết các Bạch Hạc khác.

Anh không còn tự xưng là Crane nữa, anh cũng không cần gánh vác thêm số phận của loài người. Anh là chính mình, anh chỉ là Diệp Lâm.

Sau khi cơ thể Cronos hồi phục một chút, họ cùng nhau đến vườn tượng.

Nơi đó vẫn giữ phong cách di tích cổ xưa. Trên cổng thành khổng lồ, những thân cây dây leo bám víu, che khuất một phần lớn các bức tượng đá Bạch Hạc. Zeus và Apollo đã đón họ ở phía bên kia cổng. Khi đi qua nhà thờ, Diệp Lâm phát hiện một số loại hoa cỏ mới.

Zeus chú ý đến ánh mắt anh, giải thích: “Đây là hoa nhài mùa đông*.”

*Jasminum nudiflorum, hoa nhài mùa đông, là một loại cây bụi rụng lá mảnh khảnh có nguồn gốc từ Trung Quốc (Cam Túc, Thiểm Tây, Tứ Xuyên, Tây Tạng (Tây Tạng), Vân Nam). Hoa nở rộ ngay sau mùa đông, đó là lý do tại sao nó còn được gọi là Yingchun (迎春) trong tiếng Trung, có nghĩa là “hoa chào đón mùa xuân”. (Wikipedia)

Từ khi Diệp Lâm khôi phục ký ức, mối quan hệ với Apollo trở nên thân thiết hơn rất nhiều, chỉ có Zeus trung thành với Cronos hơn. Không biết có phải là ảo giác của Diệp Lâm không, Trần Đa và anh ta dường như hợp nhau hơn một chút.

Bãi cỏ ngoài nhà thờ có dấu hiệu được cắt tỉa nhân tạo. Những cành cây khô cằn ngày xưa đã mọc ra những chồi non mới. Diệp Lâm đặt những bó hoa trước bia mộ của Ôn Quân Hoa, Aurora và Trâu Minh Hạo. Anh nửa ngồi xổm, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt im lặng rất lâu.

Khi Cronos nhìn anh, Diệp Lâm cười nói: “Có quá nhiều điều phải kể cho họ nghe.”

Trong vườn tượng, cỏ xanh trời xanh, gió hiu hiu nắng đẹp, giống như Zeus nói, hôm nay vẫn là một ngày thích hợp để tưởng niệm và hoài niệm.

Việc học ngôn ngữ của Cronos tiếp tục kiên trì ngày này qua ngày khác. Cho đến sau này Goliath mới phát hiện khả năng của mình đã không thể xâm nhập vào lĩnh vực ý thức của đối phương.

Cô đương nhiên không nhịn được mà mách với Diệp Lâm: “Thiên Phụ đã khôi phục năng lực của Tiên phong rồi, chỉ là anh ta không chịu nói chuyện với tôi thôi.”

Diệp Lâm có chút ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Làm sao tôi biết được.” Ngón tay Goliath quấn quanh bím tóc đuôi ngựa màu hồng của mình, “Anh ta là một lão già b**n th**, giống như một kẻ điên vậy.”

Diệp Lâm: “Đừng nói anh ấy như vậy.” Anh khuyên, “Ngày mai cô có thể thử lại.”

Nói thì là vậy, nhưng ngày hôm sau lại là ngày Tiên phong tháo ống dẫn dinh dưỡng. Diệp Lâm đến phòng chuẩn bị trước. Cronos đã hồi phục được phần lớn, cơ bắp bắt đầu hiện ra những đường nét đẹp đẽ. Tiên phong ngồi bên giường bệnh, c** tr*n phần trên. Cronos hơi cúi đầu, hai tay chống lên giường, đường nét xương bả vai phía sau lưng rõ ràng và quyến rũ, đôi cánh kim loại khổng lồ dang rộng phía sau hắn.

Diệp Lâm đang nói chuyện với vài bác sĩ. Sau này, Cronos sẽ trở về bán cầu bắc tiếp tục kế hoạch hồi phục còn lại. George đã hủy bỏ hạn chế ràng buộc, với điều kiện Diệp Lâm phải trở thành người giám hộ toàn thời gian của đối phương.

“Dù sao thì quan hệ bạn đời của hai người cũng chưa hủy mà.” George dừng lại một chút, không chắc chắn lắm nói, “Anh sẽ không muốn hủy đâu nhỉ?”

Diệp Lâm bật cười: “Làm sao có thể chứ.”

Chưa kể đến nền tảng tình cảm của hai người, quan hệ bạn đời hiện nay cũng không phải nói hủy là có thể tùy tiện hủy. Vì vậy, mặc dù chế độ hôn nhân không còn tồn tại, nhưng cũng rất ít người sẽ thiết lập “quan hệ bạn đời”, đặc biệt đối tượng lại là Tiên phong, một sinh vật duy trì lòng trung thành và sự lãng mạn cổ xưa nhất.

Trong mắt thế nhân, họ không chỉ đại diện cho tương lai, mà còn giống như một di tích kết tinh tất cả lịch sử văn minh của loài người.

Và hiện tại, Cronos, người tồn tại trong quá khứ và tương lai, sẽ vĩnh viễn không thể tách rời khỏi cái gọi là “số phận của thần linh”.

Quá trình tháo gỡ cánh rất thuận lợi, nhưng vì được đặt vào trong thời kỳ phục hồi, hai vết thương ở xương bả vai của Cronos, nơi cánh được c*m v**, trong tương lai sẽ khó có thể phục hồi hoàn toàn. Đây sẽ là vết sẹo duy nhất còn lại trên cơ thể của Tiên phong.

Diệp Lâm có chút để tâm, nhưng Cronos lại hoàn toàn không quan tâm. Hắn ngoan ngoãn cúi đầu, chờ Diệp Lâm cắt tóc cho mình.

“Thực ra tóc dài cũng đẹp mà.” Diệp Lâm rất tiếc, màu tóc của Cronos giống với màu mắt của hắn, rất rực rỡ, “Em sẽ chỉ cắt ngắn một chút thôi.”

Cronos liếc nhìn anh, không nói gì. Hắn quả thật đã khôi phục khả năng ngôn ngữ, nhưng vẫn nói rất ít, chỉ ở một số khía cạnh mới rất dũng cảm biểu đạt.

Ví dụ như khi bày tỏ h*m m**n.

Điểm khiến Diệp Lâm đau đầu cũng ở chỗ này. Khi còn là Crane, anh rõ ràng đã hơi quá táo bạo. Cronos luôn dùng tiêu chuẩn của thời điểm đó để thỏa mãn thú vui b*nh h**n của mình.

Giống như Goliath đã nói, hắn quả thật là lão già b**n th** với đầu óc đầy rác rưởi đó.

Diệp Lâm sau khi tắm xong, vừa lau tóc vừa bò lên giường. Cronos rất tự nhiên đưa tay ra, vén vạt áo choàng tắm của Diệp Lâm lên.

“…” Diệp Lâm chỉ đành chủ động ngồi lên eo hắn, cố gắng không để đối phương quấy phá, “Anh vẫn đang trong thời kỳ hồi phục, bình tĩnh đi.”

Cronos nhìn anh từ dưới lên, đôi mắt và màu tóc nhạt rất mê hoặc lòng người: “Tôi có thể trói em lại không?” Hắn trả lời lạc đề, “Cứ tư thế này này.”

Diệp Lâm đầy vẻ cạn lời, anh không dám giãy giụa quá mạnh, hai tay bị Cronos bẻ ngược ra sau lưng. Anh chỉ đành nói vòng vo: “Cánh cửa Homer sắp mở rồi, anh có muốn vào cùng em không?”

Cronos yên lặng nhìn anh.

Diệp Lâm cười nói: “Chỉ là vào xem thôi, chương trình vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chúng ta có thể du hành trong thiên hà Milky Way* một thời gian.”

*Ngân Hà, Sông Ngân là một thiên hà chứa Hệ Mặt Trời của chúng ta. Nó xuất hiện trên bầu trời như một dải sáng mờ kéo dài từ chòm sao Tiên Hậu (Cassiopeia) ở phía bắc đến chòm sao Nam Thập Tự (Crux) ở phía nam và sáng nhất ở chòm sao Nhân Mã (Sagittarius) – trung tâm của dải Ngân Hà. Nguyên nhân dải Ngân Hà được gọi bằng cái tên Milky Way là vì thần Zeus đã bế con trai mình là Hercules, cho cậu bé bú trộm dòng sữa của nữ thần Hera để trở nên bất tử. Bỗng nhiên nữ thần choàng tỉnh giấc làm dòng sữa bị văng tung toé lên bầu trời, từ đó mà cái tên gọi Milky Way được hình thành. (Wikipedia)

Cronos đột nhiên hỏi: “Có phần thưởng gì không?”

Diệp Lâm suy nghĩ một lát, anh hỏi: “Anh muốn phần thưởng gì, xoa đầu à?”

Cronos không trả lời anh, Tiên phong chỉ ấn gáy Diệp Lâm xuống, trao cho đối phương một nụ hôn suýt chút nữa khiến anh nghẹt thở.

Vào ngày 14 tháng 2 năm 254 Tân Công Nguyên, đúng vào ngày lễ tình nhân cổ xưa, tiếng chuông của Homer một lần nữa vang lên ở bán cầu bắc.

Trong trạm vũ trụ khu A của Troy Thành phố Dưới, Diệp Lâm và Cronos cùng nhau lên tàu vũ trụ mới. Chỉ có hai người họ, như một cuộc bỏ trốn lãng mạn.

Đây không phải là một cuộc chia ly, nên không có ai đến tiễn.

Diệp Lâm ngồi ở ghế lái, Cronos ở bên cạnh anh.

“Ba giai đoạn tách rời.” Diệp Lâm nhấn nút tự động trên đầu. Ánh sáng trong tàu vũ trụ tối đi, họ đang đi vào quỹ đạo mặt trăng thứ hai, dần dần tiến gần đến “mặt trăng đen” đó.

Cronos đứng trước mái vòm kính khổng lồ, hắn cúi người xuống, hôn Diệp Lâm giữa thiên hà tối đen nhưng rực rỡ.

“Beacon Project sẽ chỉ lối cho em, linh hồn Bạch Hạc sẽ che chở em.”

“Còn vũ trụ bao la, cuối cùng sẽ gặp lại em.”

— end —

Tác giả có lời muốn nói:

Phần chính văn kết thúc tại đây rồi! Họ vẫn sẽ tiếp tục ghép nối Trái Đất, đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị di cư, nhưng đó là tương lai của họ, họ sẽ hạnh phúc! Các ngoại truyện có gì không thể diễn tả sẽ đăng trên weibo, mọi người có thể theo dõi nhé. Hẹn gặp lại ở truyện tiếp theo! Yêu các bạn!

Editor có lời muốn nói:

Mình có tìm thử ngoại truyện trên weibo của tác giả rồi nhưng mà chắc mắt mình đui hay bị gì đó mà mình không thấy 🥹 Bạn nào có weibo thì giúp mình với huhu, tình yêu nào có thì mình ib thầm kín qua wattpad hoặc page của tui nha 🥺
 
Back
Top Bottom