Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thú Sủng - Huyết Huyết

Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 20: Chia sẻ thức ăn!



Thanh niên thanh tú bị lãnh tuấn thú nhân lôi đi.

Bé ghé vào trên vai thú nhân mở đôi mắt đen to tròn nhìn nhìn.

Thú nhân còn tưởng bé không vui, sờ sờ cái đầu nhỏ xù tóc của bé an ủi.

"Đi, chúng ta không cần để ý tới bọn họ"

Lôi Nặc ôm bé đi vào cửa hàng bán thịt. Mặt tiền của cửa hàng xếp thành rạp, bên trong bày đủ các loại thịt. Có thịt thú hoang, như thịt linh nham thú mà lần đầu bé ăn. Thịt tương đối tốt, hương vị đậm đà vẫn rất được hoan nghênh.

Chỗ khác, có nhiều thịt thú được bắt từ rừng về nuôi. Chất lượng thịt mặc dù không ngon lắm, nhưng dùng để luộc hoặc hun khói thì lại có một mùi vị khác lạ, ăn trong miệng lưu lại hương thơm, còn có cá biển được phơi khô.

Sau đó, Lôi Nặc lại mua một ít đồ ngọt mà người Miya thích cho bé, bé có vẻ không thích, thú nhân liền nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tiểu vu mã nhà mình không thích.

Là bé không muốn, hay tiểu vu mã nhà hắn còn đang ngượng ngùng.

Lôi Nặc gật gật đầu, cảm thấy khả năng này vẫn tương đối đúng.

Sau đó lại mua một ít rau củ quả mà người Miya thích, bởi vì đồ vật quá nhiều, Lôi Nặc lại ôm tiểu vu mã nhà hắn nên cuối cùng đành thuê một cỗ xe, có chút giống xe ngựa, nhưng được kéo phía trước không phải là ngựa, mà là một con thú da dày thịt béo Tạp Mã, loại Tạp Mã thú này được thú nhân Miya nuôi nhốt, tính tình hiền lành, bởi vì thân hình khổng lồ, sức lực rất khỏe, thường được dùng cho việc kéo xe thay cho việc đi bộ của thú nhân.

Bé đứng bên cạnh xe thú, nhìn Lôi Nặc đem một giỏ rau củ quả, thịt thà đặt lên xe, sắp xếp xong liền ôm lấy bé con đang ngẩn người lên xe cao lớn.

Xe này phía trước có hai chỗ ngồi, còn có một mái che nắng, phía sau là thùng xe, Tạp Mã thú rất hiền lành, lỗ mũi bị xuyên qua một chiếc vòng tròn mạ vàng. Thú nhân phụ trách đánh xe hô một tiếng: "Đi nào."

Sau đó, thú nhân Miya leo lên lưng Tạp Mã thú bề ngoài có vẻ giống tê giác, thú nhân Miya kia leo lên xong, vỗ vỗ Tạp Mã thú, ghé vào tai Tạp Mã thú nói thật nhỏ cái gì đó, Tạp Mã thú nện từng bước chân thô to hướng nhà Lôi Nặc đi đến.

Xe thú chuyển động, khiến xe xóc nảy, Lôi Nặc đem bé đặt trên đùi mình, một tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của bé, một tay xoa xoa mái tóc mềm mại làm cho hắn yêu thích không thôi.

Khoảng nửa tiếng sau, Tạp Mã thú đã tới trước cửa nhà Lôi Nặc, người phụ trách đánh xe đem đồ đạc trên xe tháo xuống, Lôi Nặc trả tiền công cho hắn.

"Được rồi, em cứ ngồi ở đó, ăn cái này đi."

Xe vừa dừng lại, bé liền nhảy xuống, thân hình nhỏ bé muốn ôm một sọt hoa quả vào trong nhà, đáng tiếc, thân hình quá nhỏ, cái mông vểnh lên, ngồi xổm chỗ đó lôi kéo nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sọt trái cây như cũ không hề nhúc nhích.

Lôi Nặc nhìn thấy buồn cười, một cái liền ôm lấy bé vào trong phòng, để bé ngồi lên ghế, bỏ ra đồ ngọt được thịnh hành ở đại lục Miya vừa mua trên chợ. Đồ ngọt kia là một loại ô mai chua chua ngọt ngọt, màu xanh, phần đầu to một chút, được ướp thêm đường và rượu hoa quả, mùi vị khá ngon. Lôi Nặc đem một bình lớn mở ra, lấy một quả bỏ vào miệng bé, bi kịch liền xảy ra.

Bé mở rộng miệng, ngậm vào một quả ô mai to như quả trứng gà, ngao ô nửa ngày, nước mắt lưng tròng, cái tay nhỏ khó khăn đem quả ô mai lấy ra, đưa tới trước mặt Lôi Nặc, bé muốn cho Lôi Nặc cùng ăn.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 21: Chuẩn bị bữa tiệc hải sản lớn



Không thể phủ nhận được là bé con này hành động đáng yêu làm cho trái tim thô ráp của thú nhân run rẩy một chút.

Thật muốn xoa xoa thật mạnh cái đầu nhỏ của tiểu vu mã nhà hắn, làm sao mà có thể hiểu chuyện thế, tiểu vu mã nhà hắn thật sự là làm cho người ta yêu thích mà.

Nếu bỏ qua một chút nước miếng trên mặt thì lại càng hoàn mỹ. Lôi Nặc lắc đầu, hắn cũng không muốn giành đồ ăn với tiểu vu mã, những thứ này đều là để cho tiểu vu mã nhà hắn ăn.

"Ta không ăn, đều là cho em."

Lôi Nặc đem đôi tay bé gạt về, bé bướng bỉnh đem ô mai màu xanh đưa lên miệng Lôi Nặc, muốn Lôi Nặc phải cắn một miếng mới được.

"Ăn, ngươi ăn đi."

Bé bướng bỉnh. Lắc lắc cái đầu nhỏ, Lôi Nặc mà không ăn, bé cũng sẽ không ăn.

"Được rồi, ta ăn là được chứ gì."

Thật là, tiểu vu mã nhà hắn thật sự quá nhiệt tình, có chút cố chấp, Lôi Nặc xoay xoay quả ô mai tìm một chỗ cắn xuống một ngụm.

Còn lại cho tiểu vu mã nhà hắn, nhìn xem, miệng ngọt ngào nói cho hắn ăn, có thể cho hắn ăn bàn tay kia còn hơn.

Thấy Lôi Nặc cắn một miếng, hài lòng gật đầu, ôm bình, một tay cầm quả ô mai, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào quả ô mai trong bình, ngay cả một ánh mắt cũng không cho thú nhân.

Thú nhân bị đả kích. Đem đồ đạc cất đi, Lôi Nặc dọn dẹp lại phòng ốc, rồi chuẩn bị tự tay làm đồ ăn cho bé, muốn cho bé thấy trình độ tay nghề của hắn, từ nay trở đi không nhịn được bị đồ ăn hấp dẫn.

Lôi Nặc chuẩn bị cho bé một món hải sản, rất ngon (Tác giả: bổ sung thêm là món Lôi nặc đặc biệt thích ăn).

Tiểu vu mã nhà hắn ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, nên có lẽ cũng thích ăn nhỉ.

Thay đồ ở nhà thoải mái hơn, dễ hoạt động, Lôi Nặc rất hài lòng. Sau đó lại mặc vào một chiếc tạp dề đỏ, bắt đầu làm bữa tiệc hải sản lớn của hắn.

Hôm nay, Lôi Nặc mua không ít thực phẩm, có ăn sống và ăn chín, một loại cá biển, còn có sò biển. Cá biển ở đại lục Miya rất to, chỉ có con cá nhỏ cũng dài đến nửa thước.

Cá Lôi Nặc mua là một con cá biển trưởng thành màu tím, loại cá biển này có mùi vị ngon ngọt, thơm mát, loại cá màu tím này rất quý hiếm, một phần là vì hương vị ngon, hai là do cá này có độc phải xử lý rất khéo léo kỹ lưỡng, rất phiền toái, nhiều người không muốn bán.

Nhưng dù phiền toái như vậy, Lôi Nặc cũng không để ý, để nịnh nọt tiểu vu mã nhà mình, một chút phiền toái ấy là có thể bỏ qua.

Lôi Nặc vừa nấu ăn trong lòng vừa mang kích động không thôi.

Thấy bé con yên lặng ngồi trên ghế, sạch sẽ đáng yêu, mái tóc đen nhánh, quần áo trắng thuần, khuôn mặt tinh xảo của bé hơi nghiêng, hắn thấy bé vươn bàn tay nhỏ bé với vào bên trong bình lấy ra một quả ô mai, cái miệng nhỏ nhai nhai, yên tĩnh không tiếng động, vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc.

Lôi Nặc cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất không tệ, hắn biết làm các món ăn ngon, mà đối phương lại là một người thích ăn ngon.

Từ trong bể, Lôi Nặc lấy ra một con cá màu tím dài hơn một mét, có vây cực lớn. Đem cá bỏ vào trong chậu lớn bên cạnh một cái giếng cổ. Lôi Nặc múc nước bỏ cá vào chậu, sau đó vào bếp lấy dụng cụ.

Ngồi trên ghế, bé nhìn thấy con cá lớn như vậy, muốn tới gần xem, lại không nỡ rời quả ô mai xanh, quả này ăn thật ngon, phần thịt quả nhiều, nước quả ngọt ngào không ngấy, cắn một miếng lại cắn một miếng, bé rất thích ăn. Nghĩ một lúc, bé quyết định ôm cả bình tới nhìn con cá.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 22: Thịt cá biển chua cay (Thượng)



Bé vui vẻ chạy tới, ôm bình quả ngồi xổm xuống bên cạnh cái chậu lớn, cá tím trong chậu lật lật qua lại, dường như biết có nguy hiểm sắp đến.

Lôi Nặc lấy ra dụng cụ, vén ống tay áo lên, thời điểm thú nhân giết cá rất hung tàn, đầu tiên là đánh toàn bộ vảy cá, mỗi cái vảy to như bàn tay trẻ em. Con cá đau đớn quẫy đạp, bé nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Lôi Nặc đem vẩy cá đánh ra hết, cũng không vứt đi, mà cho vào một thùng gỗ, trong thùng là thứ nước đã được Lôi Nặc chuẩn bị sẵn chuyên để ngâm vảy cá trân quý.

Máu của cá biển màu tím làm nước trong chậu đều nhuộm thành màu tím, thoạt nhìn rất lạ, bé lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, không chút sợ hãi, ngược lại cảm thấy rất ngạc nhiên, hơn nữa máu cá biển không có mùi tanh như cá bình thường mà là có mùi vị của tảo biển, khiến cho người ta không cảm thấy khó chịu.

Thú nhân lúc đầu còn đang lo sợ vu mã nhà mình không chịu nổi hình ảnh như vậy. Phải biết rằng, người Miya rất yếu đuối, lá gan cũng nhỏ, bởi vì bọn họ không biến thân được giống như thú nhân Miya, cũng không cao lớn uy mãnh như thú nhân Miya, tính cách lại ôn hòa, việc như giết cá bọn họ rất ít biết làm.

Một loài có vẻ ôn hòa như cá biển, kỳ thật rất hung dữ tàn bạo, cũng chỉ có thú nhân Miya mới có thể chế ngự được.

Cho nên hầu hết thú nhân Miya đều phụ trách khâu nấu nướng là được rồi.

Thấy bé không sợ, Lôi Nặc liền thả lỏng cơ thể, bắt đầu làm cá, đao pháp Lôi Nặc vô cùng tốt, loan đao sắc bén hạ xuống, bụng cá biển đã bị mổ ra, nhìn không xót một thứ gì bên trong.

Chất lỏng màu tím chảy ra, đem bong bóng cùng ruột cá rửa sạch đi, Lôi Nặc lại thay một cái dao khác, tương đối dài, cũng rất sắc, lọc bỏ da cá màu tím.

Mắt bé mở lớn, kinh ngạc phát hiện, thịt của cá đều là màu tím.

Lôi Nặc vung lưỡi dao, từng phiến thịt cá nhanh chóng rơi vào cái chậu bên cạnh, bé vạn phần không muốn đặt cái bình xuống, bịch bịch chạy vào trong nhà.

Lôi Nặc hiếu kì nhìn theo thân ảnh bé, tiểu vu mã muốn làm gì?

Bé bước hai chân ngắn ngủn chạy vào trong trước sự tò mò của Lôi Nặc. Trong bếp bé tìm loạn một hồi, cuối cùng nhìn thấy một cái đĩa lớn có hoa văn rất đẹp, sờ cái đĩa, sau đó nghĩ đến những lát thịt cá kia đặt bên trên....Ừm, quả là không tồi.

Cái đầu nhỏ gật gật đầu, sau đó dùng hai tay ôm lấy cái đĩa, bước dài bước ngắn chạy ra ngoài. Phù~ buông cái đĩa xuống, bé thở mạnh, chỉ vào những miếng thịt cá kia, rồi bé lại chỉ chỉ vào cái đĩa, ý bảo Lôi Nặc bỏ nó lên trên đĩa.

Lôi Nặc cũng rất nhanh trí, rất nhanh hiểu được ý tứ của tiểu vu mã nhà mình, vì vậy bé rất hài lòng, chạy tới ôm bình, ngồi xuống một bên, cầm ô mai, cái miệng nhỏ chóp chép ăn rất say sưa.

Lôi Nặc vui vẻ nhìn những thứ này. Tiểu vu mã nhà hắn rất nghe lời, rất biết điều, rất dễ nuôi, cũng không để cho người khác lo lắng, Lôi Nặc ảo tưởng nghĩ cuộc sống của hắn từ nay về sau hẳn là rất tốt đẹp.

Người Miya như vậy, thật là khiến cho người ta nhịn không được muốn yêu thương, đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới cho bé.

Cá được chuẩn bị tốt, Lôi Nặc lại rửa sạch một ít sò biển, sau đó chuẩn bị các loại gia vị, Lôi Nặc lau sạch bếp, phòng bếp vẫn sáng bóng như trước, nhưng mà đối với thú nhân ham mê sạch sẽ như hắn mà nói vẫn nên lau qua một chút.

Bởi vì hôm nay Lôi Nặc chuẩn bị nhiều đồ ăn. Hắn nhóm lửa bé con trơ mắt nhìn Lôi Nặc chuẩn bị một bát lớn đầy nước. Nồi nhà Lôi Nặc có thể nấu cho hai mấy người ăn, đương nhiên điều này là trong mắt bé nhận thấy như vậy, nhà Lôi Nặc có ba cái nồi, cùng một cái chảo.

Thật là làm cho bé được mở rộng tầm mắt! Nồi nóng lên, đổ vào dầu mỡ vàng cùng xương, cho nước vào hầm, còn những phiến thịt cá đã được rửa sạch kia Lôi Nặc cho thêm một ít tỏi cùng muối để ướp một lúc. Làm như thế, để cho thịt cá mềm hơn, về sau ăn không có cảm giác bị bã, hơn nữa còn có thể làm tăng thêm mùi vị cho thịt cá.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 23: Thịt cá biển chua cay (Hạ)



Xương bên trong nồi đã được hầm kỹ, thịt cũng không bị nát, nấu rất tỉ mỉ, Lôi Nặc cố ý dùng lửa lớn để nấu, bởi vì hắn phát hiện tiểu vu mã nhà hắn rất đáng thương, buổi sáng ăn đồ ngọt tiêu hóa không tốt, bây giờ bụng vẫn còn bị trướng.

Vì thế Lôi Nặc cảm thấy rất lo lắng. Thân thể người Miya vốn không tốt, nếu tiểu vu mã nhà hắn không tiêu hóa tốt thức hắn, từ nay sẽ chịu nhiều khó khăn.

Bỏ thêm gia vị vào nước dùng, còn cho thêm ít thịt bắp, khiến cho người ta muốn ch** n**c miếng. Lửa trong bếp cháy rất to, nước dùng trong nồi rất nhanh sôi, Lôi Nặc đeo một cái găng tay da cầm lên thịt cá đã được tẩm ướp tốt bỏ vào trong nồi nước dùng đậm đà.

Thịt cá màu tím tiếp xúc với nước dùng đậm đà, bên ngoài liền bắt đầu biến thành màu trắng, thịt cá trong nồi sôi lên ùng ục.

Bé ngồi sát lại gần, canh Lôi Nặc nấu thật sự quá thơm ngon, bé rất muốn nếm thử, còn thịt cá kia tuy màu sắc có hơi kỳ lạ, nhưng bé tin rằng Lôi Nặc chắc chắn sẽ không hại bé.

"Ngồi xa một chút, đợi lát nữa ăn, nước canh có thể bắn vào người." Lôi Nặc giơ tay đem bé dịch sang bên cạnh, bé có chút ủy khuất, hơi bĩu bĩu môi, có chút mất hứng.

Không phải bé muốn ăn ngay, mà chỉ muốn nhìn một chút, chẳng lẽ xem một tí cũng không được?

Lôi Nặc không có thời gian để ý việc này, đổ cả thịt cá vào trong nồi, mùi canh đậm đà thơm phức tỏa ra bốn phía, mùi thơm vấn vít, thịt cá chín nổi lên, trong phòng bếp lập tức tràn ngập mùi thơm nồng đậm.

Dùng muôi đảo vài cái, đem thịt cá đảo đều phòng nhiệt độ cao cá bị dính đáy nồi sẽ cháy mất, như vậy hương vị sẽ không ngon.

Bởi vì trong cơ thể cá tím có độc, cho nên khi nấu phải mở vung, lại phải cho một ít gia vị đặc biệt, để độc tố trong cá không còn.

Hơn nữa, để cho cá không bị cháy, cả quá trình nấu phải rất chú ý, Lôi Nặc vì bé có thể ăn ngon cố ý mua nhiều nấu một nồi lớn.

Nấu khoảng nửa giờ, Lôi Nặc dập tắt lửa trong bếp, đem nồi cá ra, dùng một cái tô kim loại đổ cá vào, sau đó đổ nốt canh còn lại vào trong một bát sứ dùng cho món sau. Bởi vì nấu lửa lớn, nước canh đậm đà cũng chỉ còn lại một phần ba.

Đem nồi rửa sạch sẽ, lần nữa nhóm lửa lên, sau đó lấy ra miếng thịt cá đã tẩm ướp ra, tay nghề Lôi Nặc rất tốt, thịt thái ra rất mỏng, nhìn như trong suốt, cắt xong, đem phần thịt cá bỏ vào trong nồi trên bếp, mỡ béo trong thịt chảy ra, thịt quắt lại, chờ đến khi thịt không còn mỡ nữa, cho thêm hành tỏi, hoa quế, hạt tiêu, ớt, rau thơm, muối ăn, lại xào xào, đảo đảo.

Một lúc sau mùi thơm nồng đậm tỏa ra. Bé đầu tiên hít hít cái mũi nhỏ, ừm, rất dễ chịu, có điều khói quá.

Rất nhanh bé đã không chịu được, con mắt hồng hồng, không cần Lôi Nặc nói, bé cũng tự động rời xa. Có điều vì để có thể lần đầu tiên ăn vào miệng món ngon như thế, bé vẫn kiên trì đứng trong bếp với con mắt hồng hồng, vừa ủy khuất lại vừa thèm muốn.

Chuẩn bị tốt nước chấm, cho ớt, dấm gạo cùng rượu đế, tỏi, giảm hương vị cay. Lấy một cái bát sứ sạch sẽ, Lôi Nặc đem thịt cá bỏ vào, bởi vì rất nhiều, bát sứ không chứa hết, tuy nhiên đối với bé mà nói một cái bát to như cái chậu kia cũng là thật quá khoa trương.

Đối với thịt cá còn lại đổ ra một bát khác cũng lớn tương tự. Rưới vào ít sốt chua cay, hương vị chua cay màu đỏ quyện vào sắc dầu mỡ vàng, màu sắc đẹp mắt, làm cho người nhìn không khỏi thèm muốn.

Đổ vào nước sốt rồi đổ tiếp nước dùng đậm đà. Bởi vì thịt cá có nước sốt, nên rất ngon miệng, nước dùng thì lại nguyên vị mùi xương cùng cá.

Làm xong mọi thứ, Lôi Nặc phải đi lấy bát đũa, bởi vì trong lòng thú nhân đã thừa nhận sự tồn tại của bé, vì vậy hôm nay, liền cố ý chuẩn bị cho tiểu vu mã nhà hắn một bộ đồ ăn giống như của hắn- xa hoa, màu sắc bạc tinh tế, như phát sáng.

Lúc đầu bé còn nghĩ rằng Lôi Nặc lấy nhầm rồi, có điểm không dám dùng, dù sao ngay lần đầu tiên bé dùng là bát đũa bình thường thôi, cho nên bé do dự, ngồi trên ghế đầy khó xử, muốn ăn, lại không dám động, có chút ít cô đơn.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 24: Mỹ vị ngon miệng



Nhìn bé một lúc lâu không có bất kì động tĩnh gì, Lôi Nặc còn tưởng vu mã nhà hắn đang làm nũng với hắn, không khỏi cười khẽ, người Miya thật đúng là vừa tao nhã vừa thú vị.

Nghe được tiếng cười của Lôi Nặc, bé càng thêm rụt rè, có chút sợ hãi, lại có chút bất an, ánh mắt vụng trộm nhìn Lôi Nặc, nhìn xem đối phương có phải là tức giận rồi không?

"Được rồi, được rồi, đều là của em." Thấy cử động đáng yêu này làm cho Lôi Nặc không khỏi muốn bắt nạt bé con nhà hắn, cầm lấy đôi đũa bạc đặt vào bàn tay nhỏ bé gầy teo của bé, thấy bé vẫn còn ngơ ngác, ngây ngốc, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ.

Lôi Nặc đành phải thở dài một tiếng, dùng chiếc muôi múc ra một ít canh từ trong tô sứ bỏ vào bát trước mặt bé, múc vài thìa bát của bé đã đầy canh hương vị đậm đà cay cay, mùi thơm tỏa ra trong không khí, thú nhân cầm lấy đôi đũa, gắp một ít thịt cá chua cay đặt trước miệng nhẹ nhàng thổi, sau đó đưa đến trước miệng bé.

"Nào há miệng."

Bé rất nghe lời, đôi mắt cười rộ lên cong cong, hình trăng lưỡi liềm. Cái miệng há ra cắn một miếng, tuy Lôi Nặc đã thổi cho bớt nóng, nhưng vừa mới múc ra khỏi nồi nên thịt cá chua cay làm cho bé hơi khó chịu một chút vì vị cay nóng.

Trong lúc bé vừa muốn nhả ra vừa muốn ăn vào, cuối cùng vẫn nhai vội vài cái liền nuốt xuống bụng.

Ngon quá! Tuy ăn vội vàng nhưng vẫn thấy được vị thịt ngon béo ngậy, rất không tệ, lại hơi chua chua cay cay, rất hưng phấn, bé cảm thấy đây là lần đầu tiên bé được ăn một món ăn ngon như vậy, làm cho bé không nỡ nuốt vào, cứ muốn ngậm trong miệng hưởng thụ loại hương vị đặc biệt này.

Lần thứ hai đã không còn cần Lôi Nặc nói, bé tự mình cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt cá mỏng còn dính ớt, rau thơm, hoa tiêu, tỏi, hành.

Mặc dù gắp một miếng lớn, bé cũng chỉ cần ba ngụm là ăn hết, ăn miếng thứ hai yết hầu đã cảm thấy bốc hỏa, cay nồng, nhưng mà lại rất ngon.

Lôi Nặc ở một bên nhìn xem, cảm thấy rất thỏa mãn, cái miệng của bé hồng hồng đỏ đỏ, môi bé vốn không dầy, còn có chút hơi mỏng, có điều hình dáng rất được, là hình lăng, cánh môi hồng hồng rất đầy đặn, viền hồng chung quanh, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng thoải mái.

Đặt xuống trước mặt bé một bát nhỏ đựng dấm gạo chua, chỉ chỉ, bé gắp một miếng cá chấm vào quả nhiên bớt cay không ít, nhìn bé ăn vui vẻ, không có điểm nào là không cao hứng, hay không hài lòng.

Lôi Nặc rất vui mừng, lần nữa là món chính thứ hai : Tử Hải Bối (Bí: Là món sò biển màu tím. Bí để nguyên là tử hải bối cho thuận)

Bề ngoài to như con trai vậy, màu sắc mười phần đẹp mắt, loại này ăn xong có thể dùng vỏ làm vật trang sức hoặc là làm đồ trang trí đều được.

Lôi Nặc chuẩn bị bếp lửa. Dù sao món ăn đầu rất nóng, ăn nhiều thì không tốt, đặc biệt là đối với người Miya.

Bé ở một bên bàn ăn ăn đến vui sướng, từng miếng, từng miếng thịt cá chua cay như bay vào trong miệng, híp mắt, vẻ mặt say mê sau đó lại uống hai bát nước canh đậm đà, bé cảm thấy thoải mái vô cùng.

Cuối cùng ăn xong phần thịt chua cay Lôi Nặc gắp cho, bé cũng cảm thấy bụng hơi chướng một chút. Nhưng khi nhìn đến tô lớn đang tỏa ra hương vị chua cay nồng đậm của thịt cá, bé vẫn cảm thấy có chút thèm thuồng.

Vì vậy, cầm lấy đôi đũa, kiễng mũi chân, hướng tô thịt canh, ừm, lần này liền ăn một bàn, có phải là rất nhiều.

Bé yên lặng đối diện cùng tô canh, trong lòng nói thầm, bé thật sự không nhịn được, điều này không thể trách bé, thật sự là Lôi Nặc nấu món này quá ngon, làm cho bé nhịn không được một mực muốn ăn.

Ăn vài miếng, bé vụng trộm đi đến xem Lôi Nặc làm gì, bé ăn no rồi mới nhớ ra trong phòng này còn có một người khác nha.

Đúng rồi, Lôi Nặc vào đó làm gì? Lôi Nặc không ăn sao? Lôi Nặc đang bận rộn tìm kiếm, hắn đang chọn tử hải bối hôm nay mua được.

Không khỏi thở dài, chọn lựa một lúc, sò còn sống mua về không còn mấy con, tuy tử hải bối vừa chết cũng có thể ăn, chỉ cần chưa chết lâu, nhưng tử hải bối bị chết hương vị không tươi ngon như còn sống.

Lôi Nặc có chút buồn bực, đối với phương diện ăn uống hắn rất cầu kỳ, không thể qua loa được.

Hơn nữa còn là cho tiểu vu mã nhà hắn ăn, làm sao có thể ăn thứ kém chất lượng này được, muốn ăn cũng là phải ăn những thứ tốt nhất! Đây là nguyên tắc của Lôi Nặc.

Tìm kiếm trong chốc lát gần 30 con tử hải bối cuối cùng chỉ còn lại 14 con còn sống. Lôi Nặc đem sò biển bỏ vào trong giỏ xách, sau đó đi ra ngoài sân, bởi vì ra ngoài sân nên bé không nhìn được, bé nghĩ nghĩ, có phải hắn không muốn ăn hay không, nếu không thì thức ăn nhiều như vậy hắn còn làm gì nữa.

Nghĩ không ra, bé tặc tặc lưỡi, dứt khoát buông tha cho món thịt chua cay, dù sao trong này còn nhiều như vậy, cho dù Lôi Nặc có ăn, cũng không thể thoáng cái ăn hết, bé yên tâm với suy nghĩ của mình, lang thôn hổ yết ăn nốt 5,6 miếng cá trong bát, cái miệng đầy thức ăn phồng lên, nhai nhai, quai hàm trái phải hoạt động, vô cùng thú vị.

Bé thật sự là cảm thấy cay không chịu nổi, nhưng lại có chút lo lắng Lôi Nặc mắng nên bé ăn không dám mở miệng lớn ra, cái miệng nhỏ đành phải mím mím, chóp mũi hếch lên đỏ ửng, cay muốn ch** n**c mắt.

Bé khẽ hít hít cái mũi một cái, thật buồn cười chóp mũi hồng hồng như phấn, vành mắt cũng vậy, mặc dù như vậy, bé vẫn rất hưng phấn.

Đôi mắt đen to, nước mắt lưng tròng, bé muốn xem Lôi Nặc làm gì.

Bé liền ngồi bên cạnh ao, thu nhỏ người ôm lấy đầu gối, cứ như vậy nhìn qua cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng lại sụt sịt cái mũi hồng.

Lôi Nặc vẫn không biểu tình, có điều khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, hơn nữa con ngươi kim sắc có chút ít đắc ý cùng kiêu ngạo.

Nhìn xem, đây là tiểu vu mã nhà hắn, có bao nhiêu đáng yêu chứ!? Được hắn nuôi tốt hơn (Lời tác giả: Được rồi, câu đằng sau mới là trọng điểm!)

Lôi Nặc rửa sạch tử hải bối, bé ngồi xổm một bên nhìn nhìn, cái mũi nhỏ hếch lên, hai người mặc dù ngôn ngữ không câu thông, nhưng ở chung lại vô cùng hòa hợp.

Lôi Nặc đối với suy nghĩ này cảm thấy rất hài lòng. Có điều, thỉnh thoảng trò chuyện, nghe một chút âm thanh ca ngợi thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của bé vậy càng thêm hoàn mỹ.

Lôi Nặc tin rằng, chắc chắn đó là chuyện không lâu sẽ xảy ra. Lôi Nặc múc nước từ ao lên, cho một ít muối ăn, rồi đem tử hải bối bỏ vào, tử hải bối tưởng đang ở trong nước hứng phấn bơi qua bơi lại, phun bọt khí, Lôi Nặc đợi cho tử hải bối nhả bọt một lúc, bắt lấy từng con lấy bàn chải chà sạch vỏ ngoài của sò tím.

Bởi vì làm món này là nấu cả con, nên phải rửa sạch sẽ bên ngoài vỏ mới có thể ăn.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 25: Ghen tị nha!!!



Bên ngoài tử hải bối được rửa sạch, bởi vì thịt bên trong thường là trong suốt, mở ra có thể nhìn xem màu sắc có thay đổi hay không, nếu như thịt hỏng hoặc có màu sắc khác biệt, những con đó đều không thể ăn.

Món này là món hấp, khẩu vị nhẹ nhàng, cho nên Lôi Nặc lần này làm nhạt hơn món canh trước, cho thêm một ít muối ăn, hành tỏi, mà thịt sò bên trong, Lôi Nặc lại bỏ vào một ít gia vị.

Sau đó chuẩn bị một nồi để hấp cách thủy. Đem tử hải bối đã được bọc qua một ít rong biển, rong biển màu xanh lục, hình dáng giống như cái bánh bao, gói kỹ lại.

Sắp xếp tử hải bối ngay ngắn đặt trên nồi cách thủy. Mười bốn con sò tràn đầy trên nồi, còn có vài con không thể đặt xuống nồi được nên đành phải xếp chồng lên những con khác.

Sắp xong tử hải bối vào nồi, đậy vung lại, Lôi Nặc tăng thêm lửa bếp. Bé theo dõi một đường, đôi mắt trông mong sau lưng Lôi Nặc, bàn tay nắm lại, ừm, cái kia thật lớn, hình cầu, hình như ăn rất ngon.

"Được rồi, chờ một chút, một lát là có thể ăn."

Lôi Nặc ôm bé đặt trên ghế ổn thỏa, lấy thêm một bộ chén đũa dao nĩa, đặt xuống bàn. Đeo lên một chiếc khăn ăn, bắt đầu ăn thịt cá chua cay, thấy bé không động đậy, Lôi Nặc tưởng bé không thích ăn.

"Sao vậy? Không muốn ăn?"

Lôi Nặc gắp một miếng ăn thử, không có bất kỳ vấn đề gì mà, vẫn còn hương vị chua chua cay cay, rất ngon mà, hay bé con muốn làm nũng không muốn tự mình ăn. Lôi Nặc gắp thịt cá đưa đến trước mặt bé

"Nào nếm thử..."

Bé bĩu môi, quay mặt sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu, vuốt vuốt cái bụng nhỏ hơi phình lên rất là buồn bực.

Hu hu, bé rất muốn ăn, hận không thể nhét thêm thứ gì vào bụng, bé là không thể ăn được nữa.

Bụng chứa không nổi, thế mà người đàn ông này....hừ hừ, thật sự là đáng giận, không thấy bé đã ăn no sao? Còn muốn đưa ra hấp dẫn bé!!!!

Không thèm để ý đến hắn! Không thèm nói chuyện với hắn nữa! Bé thở phì phì, cảm thấy Lôi Nặc đang chọc tức bé, quẹt quẹt miệng vài cái, vẻ mặt ta rất là không vui, ta chính là không ăn, ngươi làm gì được ta?

"Ách...."

Tay Lôi Nặc không khỏi hơi dừng lại, cười một tiếng, thấy dáng vẻ nghịch ngợm của tiểu vu mã nhà mình như vậy, ngược lại không có tức giận mà lại có cảm giác rất đáng yêu.

Lúc này mới giống một đứa trẻ, lúc trước khuôn mặt nhỏ nhắn cứ luôn căng thẳng, như đề phòng gặp phải cướp, vẻ mặt này, mới thật bình thường.

Xem ra tiểu vu mã nhà hắn đã chầm chậm thích ứng nơi này. Nhìn nhìn, ngón tay nhỏ của tiểu vu mã, sao lại đặt ở trên bụng nhỉ, tiểu vu mã còn mặc quần áo hôm nay mới mua, thắt một cái dây lưng vừa vặn, lúc này do ăn no nên có vẻ chật hơn.

Chỗ bụng đó, giống như hơi hơi nhô lên. Trong đầu thú nhân trộm một cái ý nghĩ, thật muốn chọc chọc cái thứ trắng trắng nhô nhô ấy, không biết có phải rất mềm mại, rất thoải mái hay không....

Sau đó lại chứng kiên tiểu vu mã quệt miệng vài cái, không ăn thức ăn hắn đút cho, thú nhân lập tức hiểu ra, thì ra là vậy, trong lòng không khỏi cười lớn, trên mặt vẫn như cũ không chút biểu tình, vô cùng tự nhiên.

Vu mã nhà hắn thì ra là do ăn hơi nhiều, ăn không được nữa, đây là đang hờn dỗi với hắn nha.

Thả ra đồ ăn vừa gắp, Lôi Nặc đi qua, đem tiểu vu mã còn đang chu chu đôi môi hồng ôm lấy, đặt lên đùi mình, bé có chút buồn bực, giãy giụa vài cái, Lôi Nặc thừa cơ sờ xoạng vài cái.

Tiểu vu mã nhà hắn sao lại gầy như thế này, thân thể nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, đều là nho nhỏ, sao lại gầy như vậy, lại còn ăn ít, như vậy làm sao được. Lôi Nặc lại bắt đầu lo lắng.

"Được rồi, được rồi, ta xoa xoa cho em, một lát nữa ăn tử hải bối, thứ đó cũng không quá khó tiêu."

Lôi Nặc vươn tay, bao trùm lấy phần bụng hơi nhô lên của bé, nhẹ nhàng xoa, lực tay Lôi Nặc rất nhẹ nhàng, không dùng sức, chỉ xoa xoa lên xuống, giúp dạ dày bé dễ co bóp hơn.

Kỳ thật, Lôi Nặc chưa bao giờ làm việc này, còn là vừa học vừa làm. Dù sao, cũng không có người Miya nào ăn có một chút như vậy đã không chịu nổi.

Tiểu vu mã nhà hắn xem như là khác người. Đợi ổn định lại, sẽ mang tiểu vu mã nhà hắn tới chỗ đại phu trong thành, hỏi một số thứ xem sao.

Lôi Nặc vừa nghĩ vừa xoa xoa bụng cho tiểu vu mã nhà mình, bé rất thoải mái, bụng cũng không còn no chướng nữa, hôm nay bé không có đi đâu khiến mệt mỏi nhưng vừa ăn no xong thì buồn ngủ, được xoa xoa bé đã cảm thấy mí mắt nặng dần.

Nhìn bé đã ngủ say, Lôi Nặc bế bé vào phòng ngủ, nhưng tay vừa buông, bé đã mơ màng mở to mắt tỉnh dậy, có chút mơ hồ. Lôi Nặc có chút không đành lòng, xem ra tiểu vu mã nhà hắn không có chút cảm giác an toàn nào, mới có hai ngày đã ỷ lại vào hắn, loại tình huống này nói ra thì rất đáng mừng, nhưng mà, Lôi Nặc có một chút đau lòng về quá khứ của bé.

"Ngủ đi, ngủ đi, không có gì, ta ở đây." Nhẹ nhàng vuốt vuốt, Lôi Nặc khẽ dỗ, cúi đầu xuống, thoáng hôn nhẹ lên trán bé một cái.

Bé chớp chớp đôi mắt mơ mơ màng màng, tựa hồ rất mờ mịt, trong đầu hỗn độn một mảnh, cơ thể ấm áp, lần nữa nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhỏ bé níu lấy cổ áo Lôi Nặc, chép chép miệng, lắc lắc mặt vùi vào lồng ngực to lớn ấm áp của thú nhân, hít hít cái mũi rồi rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Lôi Nặc không dám buông tay, đành phải ôm, trong chốc lát nhìn qua bếp lửa, không có việc gì hắn mới an vị nằm xuống bên cạnh nhìn tiểu vu mã đang ngủ say.

Ừm, làn da trắng trắng mềm mềm, còn rất mịn, cái mũi nhỏ nhỏ, hồng hồng, cái miệng hôn lên chắc sẽ rất ngọt ngào...

Đương nhiên tất cả đều là ảo tưởng trong đầu thú nhân mà thôi, Lôi Nặc lo lắng nếu làm vậy sẽ khiến tiểu vu mã nhà mình tỉnh giấc thì không tốt.

Tử hải bối hấp chín, thứ này phải vừa chín liền ăn luôn, như vậy hương vị của sò mới không bị mất, cũng chắc chắn mùi vị sẽ ngon hơn.

Để tránh cho tiểu vu mã nhà mình khi tỉnh lại, không được ăn sò ngon mà ủy khuất khóc nhè, Lôi Nặc cuối cùng vẫn là quyết tâm đánh thức bé con đang ngủ say dậy: "Vu mã, vu mã, dậy nhanh nào, lại có đồ ăn ngon này..."

Mở cái vung nồi, hương vị của tử hải bối thơm ngát tỏa ra, Lôi Nặc vừa mới nói ra, bé đã bị hương vị mê người làm cho tỉnh lại đôi mắt to đen không có chút mơ hồ, sáng long lanh chằm chằm nhìn vào hơi nóng đang bốc hơi trong nồi.

Lôi Nặc bị thương rồi! Hắn cảm giác bản thân đã chịu đả kích. Tại sao khi tiểu vu mã nhà mình tỉnh, chỉ thấy bé mơ mơ màng màng, như con sâu mềm mềm không chú ý tới hắn, vừa nhìn thấy thức ăn ngon con mắt trong suốt liền lóe sáng, hưng phấn như vậy, khác biệt lớn như vậy làm cho tâm tình của thú nhân tụt thấp xuống.

Chẳng lẽ, trong mắt tiểu vu mã nhà hắn, hắn so với một con sò biển cũng không bằng sao!!!!! Cái này rất là không công bằng nha!!!
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 26: Nhất định là không phát hiện ra nha!!!



Tử hải bối vừa lấy ra khỏi lồng hấp không thể cầm lấy ăn được, bởi vì rất nóng, hơn nữa vỏ ngoài tụ rất nhiều muối biển, Lôi Nặc lấy nước rửa sạch muối, đem tử hải bối gắp ra, xé mở lớp rong biển bên ngoài, mùi rong biển thơm ngát thấm vào tận tâm. Bên trong là một con sò biển thật ngon...

Lôi Nặc rửa sạch tay, bế bé đặt lên ghế, mở ra một con sò, con sò trong tay Lôi Nặc có vẻ không lớn, hắn có thể cầm bằng một tay, mà bé thì phải dùng hai tay mới cầm được.

Lôi Nặc lấy ra một cái thìa bạc để bé tự xúc ăn. Thịt tử hải bối nấu chín lên lại có màu trắng, trơn bóng, có cảm giác ngầy ngậy, có điểm giống quả ướp lạnh, bên trong bỏ một ít gia vị ăn vào rất ngon ngọt miệng, không có chua cay như món trước.

Bé liên tục ăn hai con, lần nữa quá no, không chịu được...

Lưu luyến ôm một con còn chưa mở vỏ ra. Bé tham lam nhịn không được muốn ăn, nhưng mà thực sự ăn không nổi nữa, liền sống chết ôm lấy không buông.

Lôi Nặc bất đắc dĩ, đành phải để cho bé ôm, bắt đầu giải quyết vấn đề ăn uống của mình. Đợi đến khi hai người ăn no rồi, bé ăn no rất muốn đi ngủ, rất là vui vẻ bò lên giường ấm áp với chăn lông có màu đỏ của hoa hồng.

Nhưng mà.....người nào đó rất rất sạch sẽ không đồng ý, đi ngủ thì không vấn đề gì, hắn rất nguyện ý đem giường bảo bối của mình tặng cho tiểu vu mã đáng yêu nhà hắn, nhưng, tuyệt đối không thể ôm cái con sò nguội ngắt kia cùng ngủ.

Tử hải bối khi nguội, sẽ có mùi, hơn nữa mùi rất đậm, hương vị rất khó ngửi, không kịp thời xử lý còn phát ra mùi tanh, đối với thú nhân đam mê sạch sẽ mà nói, hành động này của tiểu vu mã hắn cực lực phản đối.

"Hu hu hu, không mà, không mà, cho ta, ta muốn...."

Tiểu vu mã khóc thương tâm cực kỳ, Lôi Nặc thực sự là xấu xa, rõ ràng không muốn cho bé ăn, bé sẽ không thèm để ý tới hắn nữa! Bé tức giận rồi, xoay người không thèm để ý nữa, bởi vì khí lực thú nhân rất lớn, cho dù bé muốn giấu, dùng sức trẻ con nhét vào trong ngực cũng vô dụng, tử hải bối vẫn bị cầm đi.

Lôi Nặc bất đắc dĩ thở dài, đem sò biển cầm lấy, nghĩ nghĩ tiểu vu mã nhà hắn đối với thứ này tựa hồ rất thích, ném đi thì tiếc, cho vào kho băng ướp lạnh, bữa sau có thể hấp lại ăn được.

Tuy hương vị không ngon như lần đầu, có điều dùng để giải cơn thèm cho tiểu vu mã nhà hắn cũng không tồi.

Bé leo lên giường, bĩu bĩu môi, liền chui vào chăn lông mềm như nhung, kéo che kín đầu.

Lôi Nặc trở lại nhìn thấy một đống dồn ở trên giường nhỏ phình lên. Lôi Nặc lo lắng tiểu vu mã nhà hắn bị nghẹt thở, hảo tâm bỏ chăn ra, bé kêu ô ô vài tiếng, rất là không vui, tiếp tục rụt đầu lại không thèm ló ra.

"Được rồi, được rồi! Ta đi ra ngoài có chút việc, em ở trong nhà một mình, muốn ăn gì thì vào kho băng lấy...."

Có điều, tiểu vu mã nhà hắn tựa hồ nghe không hiểu hắn nói gì, Lôi Nặc thở dài một hơi, ngồi bên giường một lát, tiểu vu mã nhà hắn là đang không để ý tới hắn.

Lôi Nặc đành buồn bực rời đi. Nghe được tiếng chân Lôi Nặc rời đi, lỗ tai bé như dựng cả lên nghe ngóng, nhẹ nhàng vén lên một góc chăn, mái tóc đen lộ ra khỏi chăn, đôi mắt đen to tròn nhìn xung quanh, thấy Lôi Nặc thật sự đã không còn ở đây. Đôi bàn tay nhỏ lập tức che miệng cười trộm. Hì hì, người kia đi rồi!!!

Bé giống như nhặt được bảo bối, tự mình cảm thấy bản thân thông minh nên phi thường hài lòng cùng tự hào.

Vén chăn lên, giày cũng không đi, xoạch xoạch chân trần chạy ra phòng khách, nhìn nhìn trái phải, Lôi Nặc thực sự không ở đây, cửa lớn cũng đã đóng lại, xem ra là đã ra ngoài.

Bé rất vui vẻ, cũng không vì không thấy Lôi Nặc mà buồn bã một chút nào, dù sao nơi này cũng là nhà Lôi Nặc, Lôi Nặc không ở đây thì ở đâu, bé lý luận suy nghĩ.

Ghé mắt qua khe cửa, bé chổng mông nhìn ra bên ngoài, thấy Lôi Nặc đã đi xa rồi, còn mang theo không ít đồ, hình như hắn lại tìm người làm một cỗ xe thú, xe thú kia chở không ít con mồi, có rất nhiều con mà Lôi Nặc hôm qua săn được trong rừng.

Người lớn đã đi rồi, trong nhà chính là thiên hạ của trẻ con. Chạy lon ton từng bước đến kho băng nhỏ của Lôi Nặc, kho băng kỳ thật cũng không nhỏ, rộng khoảng hai mấy thước vuông, bên trong là những khối băng lớn, vì đề phòng nước băng tan làm hư rau củ quả, Lôi Nặc còn làm một bậc thang trong kho để dễ đi lại kiểm tra.

Trong kho khí lạnh tản mát, bé run rẩy vì lạnh, hai chân trần run run, nhìn đông nhìn tây một chút, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ cất tử hải bối, ôm lấy một cái, nhét vào trong ngực như là tiểu tặc, chạy nhanh về phòng.

Trốn ở trong chăn, giấu kỹ, che kín, lật qua lật lại, còn chưa ngủ được. Giấu ở chỗ nào thì tốt đây?

Cầm tử hải bối đã bắt đầu chảy mỡ nước, bé nuốt nước miếng, ăn thật ngon nha, không muốn cho Lôi Nặc biết, muốn tự mình cất giấu, khi đói bụng lại lôi ra ăn...

Nhét dưới gối, không được, nó phình lên, Lôi Nặc về nhà đi ngủ phát hiện dưới gối có thứ gì đó cứng cứng hẳn là không vui, phương án này loại bỏ...

Lấy con sò từ dưới gối trắng ra, lại nhét vào dưới chăn lông mềm như nhung. Ừm, cái này hẳn là không chú ý tới nha, Lôi Nặc chắc chắn không phát hiện ra.

Đợi giấu kỹ rồi, nhớ rõ địa điểm cùng phương hướng, bé hấp tấp bò vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ, cảm thấy trên tay dính dính có chút khó chịu, nghĩ nghĩ, hay là lau vào chăn chắc không việc gì đâu. Chắc Lôi Nặc sẽ không phát hiện ra.

Hì hì, lau lau đôi tay nhỏ trắng trắng, chăn mềm sạch sẽ trắng tinh bên trên đầy vết dầu mỡ hình ngón tay...bé ôm chăn ngủ ngon lành.

Bé cảm thấy rất hoàn mỹ, cái này chắc chắn Lôi Nặc không phát hiện được nhưng mùi thơm thì cứ tỏa ra, điều này không làm cho bé có phòng bị gì.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 27: Nhị hóa hành động...



Từ trong nhà lén lút nhìn ra, vị đại gia nào đó vẻ mặt rất gian manh không chút kiêng dè nhìn xem thú nhân nào đó nghênh ngang lên xe thú rời đi. Sau đó bản thân cũng nghênh ngang đi ra, có điều....

Ta phỉ nhổ vào! Không có việc gì cũng khóa cửa chính làm gì, muốn đem gia sản của nhà ngươi đối đãi như quốc khố à!

Thanh niên thanh tú vẻ mặt buồn bực, hung hăng đá vài cái vào cánh cửa, đá đá, cào cào vài cái kêu to.

Hít hít cái mũi dùng sức ngửi ngửi, cái mũi của kẻ trộm nào đó lập tức ngửi được mùi thơm mỹ vị, phải biết rằng, lúc trước y là chuyên gia ăn hàng, bây giờ không gặp người nào quen, à không, phải là không quen thú nhân nào.

Cuộc sống trong nhà y chỉ có thú nhân bá đạo, lãnh khốc, ngu ngốc, hoàn toàn không biết vu mã nhà mình có bao nhiêu sở thích như vậy.

Y đáng thương xuất hiện tại địa phương quỷ quái này, thức ăn thì không thể ăn nổi, đã thế mỗi ngày còn bị cái tên dã thú hung tàn nhà y ăn sạch sành sanh.

Bên ngoài nhìn thì là yêu chiều, sủng nịnh vô cùng, bên trong thì liền biến thành dã thú, hung tàn muốn chết.

Cuối cùng không muốn cùng Hắc Vũ chết tiệt kia một chỗ, y muốn dụ dỗ bé con bỏ đi cùng, bé con thật là đáng yêu nha!

Có điều y hiện tại nghĩ ra là phải đi vào bằng cách nào dây, phòng ốc ở đại lục Miya cửa rất cao lớn, thanh niên thanh tú suy tư một lát, cuối cùng đi tới hậu viện nhà Lôi Nặc, vụt vụt chèo lên một cây cổ thụ, nghểnh cổ nhìn vào bên trong, nhìn vào liền thấy một màn!

Lập tức hít vào một luồng không khí! Cái gì chứ! Không cần phải quá lên như thế được không?

Một cái phòng ngủ nhìn như phòng cưới, thật không thể nhìn ra bề ngoài Lôi Nặc mặt than mà lại có sở thích như vậy, có điều nhìn những đồ trang sức tinh tế kia cũng khiến thanh niên thanh tú nội tâm tuôn ra vài phần hâm mộ.

Cho dù người ta có xa hoa, điệu đàng thế nào, cũng tốt hơn so với cái tên hung tàn nhà y.

Không nhìn thấy bé con kia, thoáng có chút thất vọng, có điều khi y nhìn thấy Lôi Nặc một mình đi ra, có lẽ nhóc con kia còn ở bên trong.

Nghĩ vậy, Vương Vũ Thần liền trở nên dũng cảm hơn, gạt đi nước mắt sắp chảy ra, y cuối cùng cũng tìm được đồng bạn, y không phải chỉ có một mình.

Nhìn cửa sổ cao hơn ba thước kia, Vương Vũ Thần lần nữa cho lệ chảy, y bối rối tìm kiếm xung quanh sân nhà Lôi Nặc một sợi dây thừng, kéo kéo thử lực, nhìn đến cửa sổ trên cao một cái, y cảm thấy chắc là dùng được.

Mặc dù là lần đầu tiên....một, hai, ba, quăng ra, nhị hóa ( Bí: có nghĩa là kẻ tinh ranh, bốc đồng) nào đó ra sức hô to một tiếng.

"Xem bản thiếu gia ra tay đây!"

Đinh! Thành công, nhị hóa nào đó kêu một tiếng lấy tinh thần, sau đó nhanh chóng leo lên dây thừng, rốt cục cũng leo lên đến nơi.

Ngồi trên bệ cửa sổ, nhị hóa nào đó tâm tình hưng phấn, lau mồ hôi, vô cùng mừng rỡ nhìn chằm chằm vào sắc vàng lấp lánh trong phòng ngủ, hận thời khắc này không thể cứ thế dừng lại.

Thật muốn lấy những viên đá quý này, trân châu quá, đều chói lóa, đều xa xỉ! Thật CMN có tiền!

Nhìn một lúc, nhị hóa rốt cục nhìn thấy bé con đang ngủ say, bé con nằm gọn một góc giường lớn, ngọt ngào say ngủ, miệng chép chép, khóe miệng còn có thứ chất lỏng thật khả nghi. Bên cạnh giống như có thứ gì đó phồng lên, mùi thơm kia hình như phát ra từ đó, thanh niên thanh tú bước từng bước nhẹ nhàng, nhấc lên một góc chăn....

Nước miếng lập tức chảy ra, thằng nhóc con này, thì ra là tử hải bối y rất muốn ăn, lần trước đi vào trong thành cùng tên khốn Hắc Vũ kia, thì thấy thứ này, lúc ấy y muốn ăn nhưng mà không được. Tên hỗn đản Hắc Vũ kia nói: "Không phải cậu muốn ăn chứ, nếu muốn ăn thì nói với ta, ta liền mua cho cậu!"

Nghe cái loại giọng điệu đó, động trúng chỗ ngứa của nhị hóa, lúc ấy y rất có cốt khí nói không ăn.

Đối với nó một mực nhớ mãi không quên, lần này thấy được, nghĩ cũng không nghĩ, liền ôm lấy, tử hải bối còn vị lạnh của băng đá, nhị hóa đưa lên mũi ngửi, mùi vị vẫn còn ngon, vặn bung ra, vẻ mặt hạnh phúc xoa xoa tay bắt đầu ăn, ăn xong còn quệt mồm.

Sướng! nhưng mà hơi ít! Thấy bé còn ngủ, nhị hóa nào đó ăn không đủ trong lòng ghen tị, đi qua, giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con.

"Này này, dậy mau dậy mau, tìm cho ta một ít thức ăn đi, thừa dịp người kia nhà ngươi không có ở đây, tìm một chút, ta còn chưa ăn no đâu!"
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 28: Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật nha!



Bé con đã được ăn uống no đủ đang ngủ say ngọt ngào, trong mơ có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon vây quanh bé, khuôn mặt nhỏ nhắn bất thình lình bị nhéo nhéo, thoáng cái mộng đẹp bị đánh thức, bé con mơ mơ màng màng, còn tưởng Lôi Nặc trở lại, đang chuẩn bị làm nũng, bỗng phát hiện một khuôn mặt to lớn gần sát.

"Ngươi, ngươi...."

"Hà hà, là ta, này này, ánh mắt của nhóc là có ý gì đấy, còn tỏ vẻ thất vọng, chẳng lẽ nhóc không muốn thấy ta như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng hương mà, chẳng lẽ nhóc đã quên rồi?"

Nhóc con này, không có chút xíu lương tâm gì cả, tốt xấu gì y cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến đối phương nha.

Bị đánh thức, bé cũng không còn buồn ngủ nữa, nhìn ra người quen, tâm tình cũng tốt lên, từ trong chăn lông mềm mại bước ra ngoài.

"Không có, không có đâu."

Thanh niên thanh tú tùy tiện cười cười: "Không sao, không sao, ta đùa một chút, đừng cho là thật. Vậy, nhóc con, nhóc tên là gì, về sau nhóc gọi ta là Tiểu Vũ là được rồi..."

Thanh niên thanh tú hắc hắc cười gian xảo vài cái, đánh giá gian phòng, vuốt vuốt chăn đệm da lông mềm mại, trong nội tâm hâm mộ cùng ghen tị lẫn lộn.

"Em, em tên là Mộc Mộc...anh gọi em Mộc Mộc là được. Mà anh Tiểu Vũ, em, em muốn hỏi anh một vấn đề, có được không?"

Bé không thích cùng người khác nói chuyện, dù sao cuộc sống lúc trước kia, phàm là người có điều kiện, cũng không cùng bé nói chuyện, có cũng chỉ là cho bé một đá mà thôi!

Tiểu Mộc Mộc nắm góc chăn, mở to đôi mắt nhìn, có chút sợ hãi nói, giống như ở đại lục Miya, tiểu Mộc Mộc đối với cuộc sống trước kia vẫn rất sợ hãi cùng cảnh giác, kể cả con người ở đó.

Vương Vũ Thần buồn bực, chẳng lẽ nhìn mình rất hung dữ sao, bộ dạng này của bé thể hiện rõ điều đó, thanh niên thanh tú âm thầm tỉnh lại:

"Đương nhiên là có thể, hơn nữa chúng ta chính là đồng hương nha, có cái gì muốn hỏi, không phải một việc, một trăm việc cũng không có vấn đề gì, nhóc yên tâm đi, để cho anh đây gặp được nhóc, từ này về sau anh đây sẽ coi nhóc trở thành em trai, coi nhóc như em trai cũng tốt, từ nay về sau có việc gì anh đây cũng bảo vệ nhóc."

Thanh niên thanh tú vẻ mặt hào sảng vỗ ngực cam đoan. Cảm giác có em trai thật tốt! Có được em trai, cảm giác oai muốn chết. Nhị hóa nào đó trong lòng nổi lên vui sướng.

Bé có chút mất tự nhiên dịch ra xa, Vương Vũ Thần không chút để ý đến việc này, y như cũ khoác tay lên vai bé.

Ừm! Hương trên người bé thơm ngào ngạt, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái như hoa, ngửi thật thích. Mềm mềm một đoàn, thật muốn xoa x** n*n nắn.

"Vậ anh Tiểu Vũ, anh ở đây, có cảm thấy nơi này giống như có gì đó rất lạ không, giống như người ở đây vóc dáng thật cao lớn ấy..."

Căn bản không có chú ý tới trong giọng nói của bé con có chút kinh ngạc, Vương Vũ Thần còn mải ngắm nghía đánh giá các đồ vật trong nhà Lôi Nặc, trong lòng đầu tiên là rủa thầm, sau đó là ghen tị giận dữ! Vương Vũ Thần không chú ý thuận miệng trả lời: "Đúng vậy! Đúng vậy! Người ở đây rất cao lớn..."

Bởi vì bọn chúng vốn không phải là người, đều là lũ súc sinh, cặn bã, cặn bã súc sinh!!!

"Vậy bọn họ có phải đều là bị đột biến hay không, còn có, nơi kì quái này, đều không nhìn thấy phụ nữ, đàn ông ăn mặc thật kì lạ, em không thích..."

Bé cảm thấy giống như lọt vào một thế giới kì quái vậy, không giống với nơi bé sống trước kia, nhưng không giống ở điểm nào bé cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy là lạ.

"Nhóc...không phải là!?"

Vương Vũ Thần cao thấp đánh giá bé, nhìn đối phương ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt không hiểu, trong lòng thầm kêu một tiếng. Không, không phải là cho đến bây giờ đối phương vẫn còn chưa biết mình đi tới thế giới thú nhân đại lục Miya đấy chứ?

"Làm sao vậy?"

Thấy bé nghi hoặc dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, không có bất kì thanh âm nào, vì vậy vẻ mặt thần thần bí bí lôi kéo Vương Vũ Thần, thần thần bí bí nói:

"Anh Tiểu Vũ, em nói cho anh biết một bí mật nha, anh ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết nha".

Nhị hóa lúc này hào hứng, nhóc con này có bí mật, quá sức nha.

"Được, được mau nói cho anh biết, anh đây cam đoan sẽ không nói ra ngoài!"

Nhị hóa cười hì hì tiến lại gần. Bé con rụt lại cái đầu nhỏ, nhỏ giọng nói: "Em nói cho anh biết nha, em phát hiện, người đàn ông chủ nhà này, hắn không phải là con người."

Vương Vũ Thần có loại cảm giác bị sét đánh trúng.

"Hắn tên là Lôi Nặc, Mộc Mộc, phải lễ phép, về sau nhóc còn phải chung sống với hắn lâu dài đấy."

Không khéo bé lại phải nếm mùi đau khổ, nhóc con đáng thương, cái gì cũng không biết.

"À, à em hiểu rồi, em còn muốn nói cho anh biết, Lôi Nặc hắn có thể biến thân nha, rất thần kì, hắn ngày đó biến thành một con sử tử lớn thật lớn, còn cho em cưỡi, em ngồi trên đầu của hắn nha..."

Vì sao y cảm thấy không phải bé muốn nói cho y biết bí mật, mà là muốn khoe khoang với y vậy!?
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 29: Nam nhân của nhà ngươi không phải con người!



"Thật không?" Nhị hóa quyết định không cho nhóc con này tiếp tục khoe khoang nữa.

"Vậy nhóc biết rõ hắn là gì sao?"

Bị vấn để này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, bé con cũng cực kỳ muốn biết người đàn ông kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng có trở ngại nghe không hiểu đối phương nói gì, điều này làm cho bé con cực kỳ buồn bực cùng phiền não.

Những ngày này, người đàn ông đó đã mang tới cho bé những thứ tốt đẹp nhất từ trước đến nay đối với bé, bất kể là lúc nào cũng làm cho bé cảm động đến bối rối, bé muốn cảm ơn đối phương cũng không biết phải làm như thế nào!

"Vậy hắn là cái gì?"

"Lôi Nặc chính là một con sư tử, đó là bản thể của hắn, còn có người ở nơi đây đều không phải người, người kia nhà nhóc cũng vậy, hơn nữa anh thấy nhóc cũng không hiểu ngôn ngữ ở nơi này, có phải là vừa mới đến không lâu đúng không?"

Nhị hóa nào đó có chút bốc đồng nhưng vẫn có sự quan sát.

Sư tử?

Lôi Nặc = Sư tử = Dã thú = Nam nhân = Không phải người...

Trong đầu bé như muốn bốc khói, hình ảnh nam nhân như không ngừng biến hóa, chốc lát là bộ dáng Lôi Nặc, lại chốc lát là một đại sư tử lông vàng óng ánh, bé cảm giác như bản thân đang bước vào vườn bách thú, hơn nữa còn là một vườn người bách thú, thú vị cực kỳ...

"Em mới đến được hai ngày"

Nhìn bé thờ ơ như vậy, không hề có một chút biểu tình sợ hãi hay kinh hoảng gì đó chút nào, làm cho Vương Vũ Thần có chút bất mãn:

"Này này, nhóc có suy nghĩ cẩn thận hay không, cái kẻ kia trong nhà này cũng không phải là người đâu, đấy là nhân thú, nhân thú à, chậc chậc khẩu vị cũng thật là nặng à!"

Bé con bĩu môi, cực kỳ không đồng ý.

Bé cảm thấy sư tử rất tốt, cho bé ăn ngon, uống ngọt, còn cho bé quần áo mới, còn cho bé ngồi ở trên vai, bé cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, hơn nữa bé còn hi vọng chuyện này cứ thế kéo dài mãi về sau.

"Em cảm thấy sư tử cũng được, hắn là sư tử thì có gì phải sợ, hắn cũng không ăn em, còn chơi cùng em...đúng rồi anh nói với em những điều này làm gì?"

Không biết Vương Vũ Thần nói những điều này làm gì, bé con còn không hiểu.

Chỉ có thể nói một điều, bé cũng không có một chút suy nghĩ gì về việc này.

"Ách, đây là điều anh đây muốn nói, đây là đại lục Miya, chưa từng có trong lịch sử, nơi này không có nữ nhân, chỉ có nam nhân, mà trong đó nam nhân chia làm hai loại, một loại là thú nhân Miya, có thể biến thân, còn một loại là người Miya, giống như hai chúng ta. Mà nhóc, xuyên qua...."

Thanh niên thanh tú vẻ mặt mong mỏi nhìn bé con, muốn chứng kiến một tia ngơ ngác sững sờ hay là một tia kinh ngạc hoảng sợ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đáng tiếc chủ định này của Vương Vũ Thần thất bại rồi.

Vẻ mặt của tiểu Mộc Mộc chỉ là như bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói: "À, thì ra là xuyên qua..."

Rất bình thản.

Chính là xuyên qua.

Không có gì, không phải sao? Có gì kinh ngạc đâu...

"Vậy, người đàn ông đi cùng anh lúc trước là vật gì? Không phải anh nói ai người ở nơi này cũng không phải là người sao?"

Tiểu Mộc Mộc đột nhiên hỏi, làm cho Vương Vũ Thần còn đang chờ đợi để chê cười toàn thân cứng ngắc.

Thanh niên thanh tú vẻ mặt có chút mất tự nhiên run rẩy, liên tục khoát tay miệng lắp bắp nói: "Không có, không có chuyện gì để nói, thật sự, ha ha, Hắc Vũ thật sự không có lợi hại như Lôi Nặc, hắn một điểm tác dụng cũng không có, cho nên nhóc căn bản không cần chú ý đến hắn, nhóc chỉ cẩn xem nhẹ sự hiện diện của hắn là được rồi".

Dường như muốn lảng tránh vấn đề này, nam tử thanh tú vẻ mặt trắng bệch, cực lực né tránh vấn đề này.

"Vậy thì, chúng ta nói về chuyện khác được không? Khà khà, người kia nhà nhóc đối với nhóc thật tốt, lúc anh đây tiến vào đã ngửi thấy mùi thức ăn ngon, nhóc có thể lấy cho anh thêm chút nữa được không?"

Thanh niên thanh tú mở to đôi mắt đào hoa chớp chớp, bộ dáng cực kỳ nịnh nọt.

Bé con có chút nghi hoặc: "Đồ ăn ngon?"

Nhưng mà, những thứ đó là cho bé ăn mà, sao phải cho y ăn?

"Đúng, đúng" còn tưởng nhóc con này chưa hiểu, vì vậy, nhị hóa nào đó còn tự cho là thông minh mà rất tự nhiên xuất ra chứng cứ phạm tội, vặn bung một cái, lộ ra bên trong rỗng tuếch của vỏ sò lớn màu tím.

"Anh từ đâu có được thứ này?" Tiểu Mộc Mộc cảm thấy hai cái vỏ sò này vô cùng quen thuộc, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Nhị hóa không được tự nhiên vuốt vuốt đầu, mười phần thẹn thùng: " Cái này, chính là lấy ở chỗ kia trên giường nhóc ấy, không phải chỉ là ăn một cái..."

Lời của y còn chưa nói xong, bé con vốn dĩ còn ngồi yên ở trên giường bỗng nhiên tức giận đến đỏ mắt, thoáng cái nhảy xuống, đánh về nơi thanh niên đang có chút bị dọa ngốc.

"A!" Một tiếng kêu thê lương từ căn nhà bằng đá vang ra, thanh âm không dứt bên tai, mà đang ở cách đó không xa, là Lôi Nặc đang kinh nghi (kinh sợ xen lẫn nghi hoặc) hướng phía nhà mình thoáng nhìn, con ngươi kim sắc không khỏi một hồi căng thẳng, tin tức nguy hiểm b*n r*.
 
Back
Top Bottom