Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thú Sủng - Huyết Huyết

Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 10: Thịt và canh suông



Sau khi ném cả quả màu cam vào trong lòng bếp, Lôi Nặc cầm lấy que gắp than, gẩy gẩy đống lửa bên trong, dùng tro lấp kín quả màu cam, sau đó vỗ vỗ tay, lau sạch sẽ, quay lại với canh lá tím, bỏ vào muối ăn, dầu vừng, ớt, rau thơm, hương lá đằng đằng, còn có một chút gia vị không biết là gì, để vào một cái bát sứ lớn.

Đúng vậy, cái bát này đối với bé mà nói, thật sự vô cùng lớn, giống với tạp dề của Lôi Nặc có hoa văn kim sắc, đường viền phức tạp, thoạt nhìn có giá trị thật xa xỉ, vì vậy một bát canh lá tím lớn đã làm xong.

Còn lại dưa xào, cũng là món người Miya thích ăn, thủ pháp của Lôi Nặc rất thuần thục, rửa sạch dưa, thái dưa cũng xong, sau khi nồi nóng lên, đổ dưa chuột đã thái vào, chờ đợi vài phút, bắt đầu nêm gia vị, bởi vì bé cũng không biết những thứ này nên nhìn rất chăm chú, Lôi Nặc cũng không nói chuyện. Hai người thì một người vội vàng nấu ăn, mà người còn lại thì vội vàng nuốt nước miếng.

Một bát canh lá tím lớn, một đĩa dưa xào lớn đặt ở trước mặt bé, Lôi Nặc nhìn bé một cái, mau ăn đi....

Đôi mắt bé trông mong nhìn chằm chằm vào món ngon trước mặt, còn có chút chần chừ, những thứ này là cho bé sao? Hạnh phúc cực lớn tràn vào trong đầu bé, làm cho bé tạm thời không kịp phản ứng.

Lôi Nặc gật đầu như cũ không nói lời nào.

Bé hoan hô một cái, hưng phấn chạy tới ôm lấy Lôi Nặc, cái đầu nhỏ thân mật cọ cọ vào đùi thú nhân vô cùng thân mật gần gũi.

Còn Lôi Nặc thì toàn thân cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống bé con cao đến eo mình, muốn nói một câu thì bé đã buông ra, như con khỉ con leo lên ghế, cầm lấy đôi đũa, bắt đầu gắp lấy gắp để, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn Lôi Nặc.

Tay nghề của Lôi Nặc không cần phải bàn, dưa xào hương vị cũng ngon vô cùng, tươi non ngon miệng, mùi dưa thơm ngon, hơn nữa Lôi Nặc còn cho một ít tương ớt hơi hơi cay cay khiến khẩu vị của bé tăng lên, mà canh lá tím thì nhẹ nhàng khoan khoái, còn có một mùi hương thơm đặc biệt của biển, tự dưng làm cho người ta nhịn không được muốn uống càng nhiều.

Bé chưa từng được nếm qua đồ ăn ngon như vậy, nghĩ lại lúc trước, thức ăn thừa ở trước cửa nhà người ta so với đồ ăn ngon ngày hôm nay, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, khiến bé xúc động muốn khóc, bé rốt cục có thể ăn no.

Bé không biết đã bao lâu mình chưa được ăn no, bé ăn rất vui vẻ, trong nội tâm không ngừng tán thưởng lòng tốt của Lôi Nặc, là người tốt nhất, thiện lương nhất trên thế giới này, bé thậm chí còn nghĩ đến nếu như đối phương mỗi ngày đều cho bé ăn nhiều thức ăn ngon như vậy, bé sẽ bán thân cho Lôi Nặc, làm công cho hắn, chỉ cần bao ăn bao ở là được rồi...

Nhưng đợi đến lúc bé ngẩng đầu, chuẩn bị bày tỏ sự cảm kích của bản thân, trong lòng bé lại có chút dao động.

Bàn ăn nhà Lôi Nặc rất lớn, có thể cho mười thú nhân Miya ngồi, hơn nữa còn nhiều loại mỹ vị trên bàn ăn, Lôi Nặc ngồi ở chủ vị, đoan đoan chính chính, trên cổ đeo một tấm khăn ăn màu đỏ, có đường viền hoa kim sắc xung quanh, cầm trong tay chiếc dao bạc nhỏ, bên cạnh tay phải của hắn là bộ bát đĩa sứ màu trắng, bên trên đặt vài cái nĩa bạc trắng sáng, thoạt nhìn cực kỳ hoa mỹ.

Trước mặt hắn có bốn món thức ăn chín, ba mặn một canh, màu sắc rõ ràng, mùi thơm tùy ý, rất rõ ràng, nếu như trước mặt bé là quà vặt ven đường thì trước mặt Lôi Nặc là bữa tiệc lớn xa hoa.

Nhìn trước mặt Lôi Nặc là đùi cừu nướng, thịt kho tàu cùng canh sườn hầm, bé lại nhìn nhìn thức ăn là bát canh suông trước mặt mình, ngẩn người, lại cúi đầu uống tiếp.

Mặc dù có chút khác biệt, nhưng được ăn, bé vẫn rất hài lòng.

Có điều, Lôi Nặc cũng ăn thật – – "cao nhã" quá đi, bé thật vất vả nghĩ ra được hai từ này để miêu tả.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 11: Ý niệm nuôi nhốt trong đầu



Sau khi ăn cơm xong, Lôi Nặc liền đem thức ăn thừa thu thập dọn dẹp, dọn xong, thì nhìn thấy một thứ so với đất còn bẩn hơn chính là bé con đang ngồi chồm hỗm một chỗ, trên mặt khóe miệng đầy nước, tựa hồ còn ngại ăn chưa đủ, thỉnh thoảng lại m*t ngón tay, đôi mắt trông mong, hắn đi đến đâu, tầm mắt bé liền nhìn theo chỗ đó.

Đối với thú nhân thích sạch sẽ mà nói, những thứ này không cách nào chấp nhận được, Lôi Nặc quyết định tắm rửa cho bé con.

Điều khiến Lôi Nặc hài lòng chính là , bé con rất nghe lời, không có giống những người Miya mềm yếu khác, hơi một chút là rơi nước mắt, làm nũng, Lôi Nặc dẫn bé vào phòng trong, đem nước ấm đã đun xong đổ vào thùng gỗ to, thử một chút nhiệt độ, nhiệt độ vừa tốt, nắm cổ áo bé nhấc lên đi trước nhắc nhở, ý bảo tự mình bé bước vào.

Nhưng lại xảy ra một màn ngoài ý muốn.

Vừa kéo một cái, tiếng vải vóc bị rách toạc vang lên, tay Lôi Nặc dừng lại, khóe miệng co giật không thôi, con ngươi kim sắc không thể bình tĩnh nổi, từ bên trong lớp vải áo cũ nát, phía sau lưng bóng loáng của bé hiện ra, da thịt trắng trắng mềm mềm làm mù con mắt Lôi Nặc.

Bé bị nhấc lên giữa không trung, mờ mịt quay đầu lại, không biết cái người man rợ này kéo cổ áo bé làm gì, vẻ mặt bất an cùng cảnh giác.

"...Ngươi xé bỏ quần áo của ta, ngươi muốn giúp ta...ngươi muốn giúp ta...."

Bé giãy giụa, bị nhấc lên giữa không trung, đôi mắt trừng lên nhìn hắn.

Lôi Nặc nghe không hiểu bé nói cái gì, có điều làm quần áo của người ta bị rách hết, quả thực không có đạo đức, do do dự dự một lúc, hắn cùng người Miya nhỏ bé này ở chung cũng không biết nên nói cái gì, đem bé đặt ở bên cạnh thùng nước, chật vật đi nhanh ra ngoài.

Bé còn đang vì quần áo của mình mà phiền não, lại nhìn thấy hơi nước đang bốc lên trong thùng, tất cả phiền não đều bị vứt ra sau đầu, c** s*ch quần áo, vứt bỏ quần, nắm lấy mép thùng so với bé còn cao hơn cả chục centimet, nhẹ nhàng nhảy một cái vào bên trong, phù phù một tiếng, chìm vào trong nước.

Bé nhảy vào rồi, tiếc một cái là, trước khi chạm vào đáy thùng, chui vào đột ngột liền uống mấy ngụm nước, mũi cùng lỗ tai khó chịu muốn chết, bé không biết bơi, đôi cánh tay lộ trên mặt nước đập đập cùng đôi chân phù phù loạn đá dưới nước.

"Khục....khục...cứu với...cứu với...." Càng bối rối, bé càng thêm sợ hãi, mà Lôi Nặc ở phòng khách do dự bất an, nghe được tiếng động bên trong, đi vào liền nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi hoảng hốt, trên mặt vẫn như cũ không biểu hiện gì, bình tĩnh đi đến, nhấc bé lên, bé thể trạng nhỏ gầy nên vô cùng nhẹ, Lôi Nặc không cần tốn sức liền đem bé ra dễ dàng.

Bé lau lau mặt, lắc lắc đầu, thở phì phò từng ngụm, tóc ướt sũng, nước tí tách nhỏ từng giọt, đôi mắt ươn ướt đen láy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bởi vì nước rửa trôi, đem những bụi bẩn trên mặt bé rửa đi một ít, như thế, đen một chỗ, trắng một chỗ, đôm đốm, lộ ra da thịt trắng mịn, còn có chút ửng hồng, Lôi Nặc phát hiện, làn da của người Miya kỳ quái này rất trắng, hắn dùng một ngón tay nhúng vào nước, lau lau xuống khuôn mặt bụi bẩn kia, quả nhiên lau ra–trên da mặt là một lớp ghét bẩn.

Sao người Miya này bẩn nhiều như vậy, bao lâu rồi không tắm rửa?!

Nội tâm Lôi Nặc phẫn nộ gào thét, mặt vẫn đen như cũ không biểu tình.

Buồn bực không thôi, Lôi Nặc đem mặt bé rửa sạch, bởi vì độ mạnh yếu kỳ cọ có hơi lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm trở nên hồng hồng đô đô, còn lộ ra khí tức phiếm hồng.

Tắm xong xuôi, Lôi Nặc lúc này mới nhìn thẳng vào trước mặt bé, bé có cái trán trơn bóng, đôi mi thanh tú cong cong, đôi mắt to đen huyền bí, lộ ra một loại khí tức thuần túy sạch sẽ, cái mũi nho nhỏ, cánh môi hồng nhạt, ngũ quan hết sức quy củ, bởi vì làn da rất trắng, Lôi Nặc cảm thấy bé con so với bất kỳ một người Miya nào trong thôn đều thuận mắt hơn.

Hơn nữa đối phương còn có một đầu tóc đen mềm mại, điều này làm cho Lôi Nặc có loại xúc động muốn chạm vào.

Hắn cứ như vậy nhìn đối phương, đối phương cũng như vậy nhìn lại hắn.

Lôi Nặc cảm thấy rất kỳ diệu, đầu óc hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, hắn bây giờ không muốn đem bé con tặng cho người khác, hắn phải tự mình nuôi, mỗi ngày sờ mái tóc mềm mại của bé, cũng là một việc vô cùng tốt đẹp.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân



Lôi Nặc cho bé tắm rửa trắng trắng mềm mềm, toàn thân đều thơm ngào ngạt, lấy ra một bộ lông thỏ mềm mại tuyệt sắc chỉ dành cho ngày lễ mới dùng khoác quanh người bé.

Ừm, Lôi Nặc cực kỳ hài lòng, nhìn bé trắng trắng mềm mềm, nhu nhu một vẻ, lông tơ thú nhân như dựng lên, trong lòng rung động ~ rung động.

"Lại đây" Lôi Nặc hướng phía bé ngoắc tay, bé mở đôi mắt sáng long lanh chạy tới, tựa gần thân hình cao lớn của thú nhân, đôi mắt to đen hiện lên vẻ ỷ lại cùng tín nhiệm không nên lời.

Tuy nghe không hiểu có điều cái này không quan trọng, tâm linh ăn ý là được rồi.

Lau khô tóc, Lôi Nặc ý thức được một vấn đề nghiêm trọng đó là việc đi ngủ.

Ở đại lục Miya, cứ là người Miya cùng thú nhân chưa có hôn phối đều không thể ở chung một chỗ, trừ khi bọn họ là một đôi thanh mai trúc mã, có điều, bé con là hắn nuôi, vậy chắc cũng là một đôi chứ nhỉ, Lôi Nặc trong lòng đương nhiên nghĩ như vậy.

Ngày mai phải đưa bé đi đăng ký.

Phải biết rằng người Miya chưa có hôn phối rất được hoan nghênh.

Phòng ngủ của Lôi Nặc cũng giống như tính cách của hắn, rất hoa mỹ.

Đây không phải chỉ là hoa mỹ, ít nhất trong lòng bé lần đầu nhìn thấy cực kỳ chấn kinh, so với những áp phích quảng cáo còn đẹp hơn.

Rộng rãi sáng sủa, vài ngọn đèn bằng lam thủy tinh treo lên như mộng ảo, mà trên vách tường là những bức họa trang trí vô cùng hoa mỹ.

Thú nhân rất thích sắc đỏ của hoa hồng, không chỉ như thế, tủ quần áo trong phòng ngủ, cái ghế, cái bàn, cái giường, đều là sắc đỏ thẫm xinh đẹp.

Trên những thứ đó đều được điêu khắc những đóa hoa hồng đang nở rộ, càng làm cho bé rung động chính là cái giường lớn siêu cấp chiếm gần một phần ba căn phòng.

Nội tâm bé nói thầm, phải dài đến năm thước ấy chứ, có thể ngủ được bao nhiêu người đây, khung giường màu đỏ xa xỉ, lộng lẫy mà lại cao nhã.

Bên trên trải một tấm da lông trắng như tuyết mềm mại, trên đầu giường bày trí những viên thủy tinh như giọt nước đủ màu xanh đỏ tím (Tác giả: Hoa hồng ở đại lục Miya hình dáng giống hoa hồng trên địa cầu nha, có điều hoa hồng ở đại lục Miya dường như có thuốc k*ch th*ch, mỗi một đóa đều to lớn như hoa sen)

Lôi Nặc nắm bàn tay của bé, khí phách cao quý uy nghiêm, như bậc đế vương dẫn theo một thành viên tương lai tiến vào thưởng thức lãnh địa của hắn.

Đứng ở trước giường thảm trắng tuyết, bé không biết làm sao, bé cảm thấy tấm đệm lông này rất trắng, hơn nữa rất mềm mại, loại này chắc là rất quý, nếu như mình làm bẩn thì phải làm sao bây giờ, cái người nam nhân kỳ quái này có mắng hay đuổi bé đi không?

"Lại đây, đây chính là phòng ngủ của ta, cũng là của em, em cảm thấy thế nào?" (Bí: Vì anh công đã chính thức chấp nhận em thụ nên Bí đổi xưng hô cho nó tình củm hì hì!)

Được rồi, không thể thừa nhận thú nhân có chút tự đắc trong lòng.

Ôm lấy người còn đang ngây ngốc không biết làm sao đặt ở mép giường ngồi xuống, bé nhìn một cái, cho rằng Lôi Nặc không thấy, dùng tay chạm vào tấm da lông trắng, mềm, mượt, chạm vào thiếu chút nữa muốn cắn liền một ngụm....

Những điều này là sự thực không phải nằm mơ?!

"Đến đây, đi ngủ." Lôi Nặc ở một bên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đầu giường là một loại gối màu hoa hồng, làm nổi bật thêm màu tuyết trắng của thảm lông, càng thêm diễm lệ, Lôi Nặc là thú nhân cực kỳ tuấn mỹ, con ngươi kim sắc gia tăng thêm cho hắn vài phần cao quý cùng thần bí, ở trong mắt bé thoáng như một vị thần, bé cảm thấy giờ phút này Lôi Nặc giống như một vị thiên sứ đang không ngừng dụ hoặc, liên tiếp dùng đôi cánh vẫy vẫy, thúc dục bé tiến đến.

Hai người nằm ở trên giường lớn chỉ có một cái chăn lông. Có điều, đều cực kỳ ăn ý lưng dựa vào lưng, một người vì bản thân nhặt được bảo bối vụng trộm vui mừng, hưng phấn quá không ngủ được, mà người còn lại thì cho rằng trời sập đập bể váng đầu rồi...
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng



Ngày hôm sau, thú nhân cùng bé con không ngủ được giống nhau một điểm - đều đeo hai cái quầng thâm trên mắt.

Quần áo bé đã rách không dùng được, lại mang mùi vị mà thú nhân ưa sạch sẽ không chịu được, cho nên cái gọi là quần áo của bé đã bị Lôi Nặc lặng lẽ đem đi xử lý, bé con trơn bóng không có quần áo, Lôi Nặc xem hết sức sướng mắt, nhưng cảnh đẹp như vậy cũng không thể cứ để thú nhân khác nhìn thấy.

Vì vậy Lôi Nặc rất khéo tay cắt một mảnh vải hắn không nỡ dùng. Cắt cắt khâu khâu, rất nhanh một bộ váy liền thân ra đời.

Cho bé xoay vòng vòng vài cái, làn váy bay lên, da thịt tuyết trắng lộ ra dưới làn váy đỏ thẫm, trái tim thú nhân run ~ run ~, trong lòng âm thầm bội phục ánh mắt của mình.

Lôi Nặc rất hài lòng, còn bé thì có chút buồn rầu, bé rất không hiểu, thú nhân cao lớn này sao phải cho bé mặc quần áo con gái, chẳng lẽ đây là ham mê đặc biệt?

Níu lấy váy, bé có chút không muốn mặc, lôi kéo tay Lôi Nặc, đôi mắt đen to tràn đầy khẩn cầu: "Ta không muốn mặc cái này..."

Bé khiến thú nhân cảm thấy cực kỳ khó xử, mặt đều nóng bừng.

Lôi Nặc vừa nhìn thấy bé muốn xé bỏ tấm vải hoa hắn yêu thích, trái tim run lên, thứ này được hắn cất kỹ, hao tốn rất nhiều công sức mới mua về được, nếu không phải là bé, người bình thường ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không cho.

"Đừng, đừng làm hỏng, cái này rất quý, hỏng mất thì sẽ không còn, em xem em mặc vào rất phù hợp, em hẳn là nên cảm tạ ta, biết hay không?"

Thấy bé như cũ mặt mùi ỉu xìu, Lôi Nặc nghĩ tới, chắc là bé nghe không hiểu lời của hắn, cảm giác có chút khó khăn.

Xem ra, hắn cần mời một vị thầy giáo dạy cho bé mới được.

"Được rồi, ăn sáng xong, ta liền dẫn em ra chợ mua cho em mấy bộ y phục". Lôi Nặc nịnh nọt nói, bỏ tay bé ra, hắn nhìn thấy chiếc váy lập tức có hơi phập phồng, trái tim hắn cũng hơi đập mạnh lên.

Dắt bé đi ra, Lôi Nặc cảm thấy đã muốn nuôi bé, vậy thì phải nuôi bé cho thật tốt, trắng trắng mềm mềm, sạch sẽ, lúc cần thiết cho mình sờ sờ mái tóc mượt mượt, thật nhẹ nhàng khoan khoái. Còn phải cho bé ăn đồ ăn thích hợp.

Rửa mặt sạch sẽ, đem bé đặt ngồi ở trên ghế xong, Lôi Nặc xắn tay áo, lần nữa lấy một chiếc tạp dề đính trân châu xung quanh viền, nhưng tạp dề lần này so với cái lần trước lòe loẹt hơn nhiều, bởi vì trên mặt thêu gắn vô số những viên đá nhỏ phản quang lấp lánh, lóe lóe lên, thú nhân cao lớn như phát sáng, khắp người đầy rẫy một loại trang phục đẹp đẽ tinh tế.

Bé đưa con mắt nhìn vào một cái tủ, sau đó hít sâu một hơi, trong tủ, thật giống như trang trí thật nhiều châu báu, hào quang tự nhiên, sáng chói vô cùng, nhưng mà bên trong lại toàn tạp dề.

Bé lần nữa hiểu ra, thú nhân cao lớn này tột cùng có bao nhiêu châu báu.

"Ừm, buổi sáng ăn một chút điểm tâm ngọt, lại đây tiểu vu mã của ta, cho em biết một chút tay nghề của ta".

Lôi Nặc mặt đen nói, nhưng so với lúc khác cũng không khác mấy, cho dù mặt đen cũng mị lực mười phần.

Bé nhìn đôi mắt kim sắc kia, tin tưởng gật đầu.

Lôi Nặc lấy ra thứ bột trắng, có hơi giống bột mì, nhưng lại có điểm không giống, bởi vì nó có loại mùi vị rất lạ, có màu tím nhạt, lấy ra một cái chậu sứ bên trong còn có nước, một cái bát nhỏ (Tác giả: bát nhỏ cũng lớn như cái tô sứ vậy) cho nước, dầu vừng, muối ăn, dấm gạo, rượu đế, còn thêm một chút hạt như viên bi nhỏ màu trắng, quấy đều rồi đổ cả vào trong chậu sứ lớn.

Bắt đầu nhào nặn, nhào trộn một hồi thành một khối dẻo, Lôi Nặc đặt bên trên một ít lá thơm, bạch chi ma, hành lá, làm xong những thứ này, Lôi Nặc lại đem nồi để nóng cho dầu mỡ vào, tiếng dầu mỡ sôi phát ra những tiếng kêu lách tách, cho bánh vào, đậy vung lại, chuẩn bị làm miếng bánh mì thứ hai.

Làm xong bánh, bắt đầu điều chế nước tương ngọt, Lôi Nặc là người biết hưởng thụ, hắn ăn cái gì cũng phải sạch sẽ, nhưng lại muốn ăn đồ dùng trong một ngày, cho nên nước tương đều phải tự làm.

Lôi Nặc thích vị ngọt và màu sắc tươi của hoa quả, mà loại thưởng thức này trên đại lục Miya chỉ có người Miya thích, hơn nữa bình thường đồ ăn ngọt cao cấp cũng là biểu tượng của địa vị và quyền lợi, có rất ít người có thể được ăn tới.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 14: Bánh rán và sốt hoa quả



Sốt hoa quả nhà Lôi Nặc là dùng một loại quả màu đỏ thắm, quả không lớn, chỉ to bằng đầu ngón tay, chua chua ngọt ngọt, màu sắc rất đẹp, căng mọng tươi ngon, bởi vậy luôn được người Miya thích.

Lôi Nặc dùng quả này làm sốt, mỗi ngày ăn cùng với bánh rán.

Để giữ quả này và những trái cây tươi mới, Lôi Nặc làm một cái nhà kho bằng băng (aka tủ lạnh). Bên trong để rau củ trái cây, cái này được thú nhân đặc biệt chú trọng, đối với bản thân là không được sơ sài.

Lôi Nặc lấy ra một tô lớn chu quả, chu quả này được đưa ra từ kho băng còn toát ra một mùi thơm tràn ngập thơm ngon, bên ngoài vỏ còn sót lại một tầng băng mỏng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Lôi Nặc lấy một ít đưa cho bé, bé còn đang sững sờ, có chút không dám tin, quả này thật là cho bé ăn sao?

Lôi Nặc nhìn thấy bé không có phản ứng gì, buông tô sứ, để cho đôi bàn tay nhỏ của bé tự cầm lấy, tay bé còn rất nhỏ, bàn tay không đến 1/3 tay Lôi Nặc, ngón tay cũng không bằng một phần tay Lôi Nặc, mắt thấy vài quả đã sắp qua kẽ tay rơi xuống, không khỏi nóng vội.

"A, nhìn xem, quần áo mới ta làm cho em này thật tốt, đến đây, ôm lấy."

Lôi Nặc tay nhanh mắt lẹ nhấc lên làn váy của bé, đem chu quả hứng lấy, để cho bé tự cầm lấy ăn, bé lúc này cũng không để ý đến việc mặc váy không được tự nhiên, ôm lấy một đống chu quả, cầm một quả bỏ vào miệng, vỏ chu quả mỏng, bỏ vào trong miệng rất dễ vỡ ra, bé nhẹ nhàng khẽ nhai, miệng đều là vị chua chua ngọt ngọt của nước trái cây, mang theo vị đá lạnh ngọt ngào, còn có một cỗ vị chua nên ăn rất ngon.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của bé, bộ dạng hạnh phúc, Lôi Nặc rất vui mừng.

Nhìn xem, hắn đối với người Miya nhà hắn tốt biết bao nhiêu.

Bỏ vào trong chậu sứ thêm ít vụn băng, như vậy có thể làm cho sốt hoa quả càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái trong miệng, vị thơm ngon được lâu hơn, đảm bảo sốt hoa quả nguyên nước nguyên vị.

Lôi Nặc tự làm sốt, cho nên hắn làm cũng rất nguyên thủy, một cái đánh trứng....Lôi Nặc đánh đánh dầm dầm chu quả, một bên cho thêm một ít dấm gạo, rượu đế, còn bỏ thêm một ít đường phèn, đợi hắn làm xong những thứ này, nồi bánh kia cũng đã chín, Lôi Nặc đem nồi bánh đặt vào mâm, dùng kẹp lấy một cái đặt vào đĩa, múc một ít sốt hoa quả rưới lên, rưới đều đều, để ngay trước mặt bé.

Mà bé lúc này cũng ăn xong chu quả, thấy một cái bánh ngọt lớn như vậy, trong lòng cảm thán không biết có thể ăn được hay không, thoạt nhìn thật nhiều vị, có điều hương thơm thật không tồi, cho dù bụng đã hơi no rồi, vẫn là rất muốn ăn.

Ánh mắt lưu luyến không rời khỏi chiếc bánh, nhìn về phía Lôi Nặc, mà Lôi Nặc đang rưới từng chiếc bánh chồng lên nhau, rưới một lớp sốt lại chồng một lớp bánh, cứ ba cái một tầng rưới xong, lấy từ gầm bàn một cái khăn ăn đỏ thẫm thêu hoa văn, buộc trên cổ, bắt đầu ăn điểm tâm ngọt.

Hai người lần lượt không nói chuyện, yên lặng ăn bánh, một loại ấm áp nhàn nhạt cùng hương vị hạnh phúc lan tỏa xung quanh.

Bé chú ý thấy Lôi Nặc ăn rất nhiều, cuối cùng ăn bốn tầng bánh, tức là mười hai cái, ăn xong, hắn uống hai bát lớn nước hoa quả ướp lạnh.

Thứ nước kia bé không biết là gì, bên ngoài có hơi giống dưa lê, có điều Lôi Nặc cắt nó ra, bên trong chảy ra một loại nước trắng như sữa, hương vị rất ngon, cũng là chua chua ngọt ngọt, hương vị rất đặc biệt.

Bởi vì ăn một cái bánh lớn, bé chỉ uống một chút đã không uống được nữa, lý do là bé ăn quá no, bụng cực kỳ khó chịu.

Ngồi trên ghế, bé cầm trong tay quả trứng màu xanh, quả trứng này đúng là quả ngày hôm qua Lôi Nặc làm cho, khi Lôi Nặc lấy ra, đôi mắt màu đen của bé nhìn chằm chằm vào quả trứng xanh không nỡ rời đi.

Mà Lôi Nặc chuẩn bị cho bé, sức ăn của người Miya so với thú nhân Miya kém hơn một chút, nhưng Lôi Nặc không nghĩ tới, rõ ràng ít như vậy, một cái bánh ngọt liền no rồi.

"Đến đây, nằm xuống, ta xoa xoa bụng cho em"

Bé rất nghe lời nằm xuống, Lôi Nặc một tay nâng cái đầu xù của bé, một tay sờ sờ cái bụng nhỏ hơi nhô lên đang khó chịu của bé. Nơi có hai điểm anh đào, bàn tay xoa xoa, cảm giác mềm mềm non nớt, bé được xoa vô cùng thoải mái, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ thỏa mãn, âm thanh bé nhẹ vô cùng, giống như lông vũ cọ vào trái tim thú nhân, ngưa ngứa, loại non nớt này, thanh âm tươi trẻ sạch sẽ này, làm cho Lôi Nặc thoải mái cả lòng, độ mạnh yếu trên tay không khỏi giảm xuống, hạ xuống thấp xoa xoa.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 15: Đi chợ



Bụng được xoa trong chốc lát cũng không còn khó chịu, Lôi Nặc chỉnh lại y phục của bé, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhìn đôi chân trắng trắng mềm mềm tinh tế của bé, mới nghĩ đến việc bàn chân nhỏ bé sạch sẽ đó dẫm lên đất bẩn, Lôi Nặc đã cảm thấy vạn phần khó chịu, nhưng lấy giày của mình cho bé đi luôn thì không phù hợp lắm.

"Lại đây nào." Cúi người, Lôi Nặc ngồi xuống trước mặt bé, vỗ vỗ bên vai phải của mình, ý bảo bé trèo lên ngồi.

Bé có chút đắn đo, bé không rõ suy nghĩ trong đầu nam nhân cao lớn này có giống suy nghĩ của bé không, lo lắng, mà Lôi Nặc thì dùng đôi mắt kim sắc nhìn bé, muốn cho bé đi nhanh lên một chút.

Thật sự để cho bé ngồi lên sao? Cũng hạnh phúc như những đứa trẻ khác, ngồi ở trên vai của người lớn, cảnh tượng như vậy bé chỉ có thể nhìn trộm ở công viên, bé cảm thấy lúc đó chắc hẳn họ rất hạnh phúc và vui sướng. Bởi vì những đứa trẻ cùng người lớn kia đều tươi cười thỏa mãn.

Lúc ấy, bé rất hâm mộ, trong lòng còn có một chút khổ sở cùng ghen tị. Lôi Nặc cảm thấy rất nhức đầu, tiểu vu mã nhà hắn nghe không hiểu hắn nói gì, thật sự là phiền đến đau cả đầu.

"Được rồi, về sau ta sẽ dạy em ngôn ngữ của đại lục Miya."

Ôm lấy bé, nâng cái mông nhỏ đặt lên vai, đừng thấy Lôi Nặc cao lớn như vậy mà cho rằng hắn vụng về, ngược lại hắn cử động cực kỳ dịu dàng, sợ làm đau bé dù chỉ một chút. Bé thì không có đau mà hắn thì xui xẻo. Đột nhiên được nhấc lên cao, làm cho bé thấp thỏm lo âu, Lôi Nặc thoáng cái đứng lên, nam nhân cao gần hai thước rưỡi, mà bé ngồi trên bờ vai như vậy, trọng tâm có chút không vững, lung la lung lay sắp bị té xuống.

Tê tê! Lôi Nặc híp đôi mắt kim sắc, nhướng mi nhìn lên đôi bàn tay nhỏ trên đầu không an phận, thú nhân chợt phát hiện, bé có một sở thích đặc biệt, không có gì liền thích túm tóc hắn.

Có thể là đã thích ứng, bé không còn sợ, hiếu kỳ hết nhìn đông lại nhìn tây, vì bả vai Lôi Nặc đủ rộng, bé ngồi ở trên như ngồi trên một băng ghế vững chắc, không còn lạc người. Bé còn phát hiện, chỉ cần nắm lấy mái tóc vàng đỏ (cam) của nam nhân, bước đi của nam nhân rất vững vàng không còn rung lên.

Thú nhân cẩn thận dịu dàng chăm sóc, làm cho sự cảnh giác cùng sợ hãi của bé đều tiêu trừ đi không ít.

Ngày hôm qua tới vội không nhìn kỹ, hôm nay lại là ban ngày, bé không còn sợ, người ta chính là chủ động cho bé ngồi lên vai nha.

Nhà Lôi Nặc rất lớn, từ bên ngoài nhìn không ra, bên trong không gian rất rộng, thuần một sắc trắng của đá hoa cương, cửa chính cũng cực kỳ cao lớn rộng rãi, dù cho bé ngồi cao trên bả vai của nam nhân cũng không lo sợ bị cộc đầu.

Lôi Nặc mang theo một ít đồ vật, mở khóa cửa đi ra rồi khóa vào. Lôi Nặc đi rất nhanh, mỗi bước đều như chạy, có điều hắn nghĩ đến bé con trên vai vừa đi còn vừa dùng một tay giữ eo bé.

Đoạn đường này, gió làm cho tóc bé bay loạn lên, khiến bé vui vẻ kêu to, thú nhân không hiểu bé nói gì, trong cái miệng nhỏ là tiếng cười, tiếng nói làm cho hắn không khỏi buồn bực.

Rất nhanh sau, Lôi Nặc đã đem bé đến được chợ. Chợ đại lục Miya rất phồn hoa, náo nhiệt, ồn ào. Dòng người qua lại đông đúc.

Hơn nữa, bé kinh ngạc phát hiện đập vào mắt bé toàn là nam nhân, không có một nữ nhân nào.

Hơn thế, thân hình những nam nhân đó đều cao lớn uy mãnh, thân thể bưu hãn, so với những người bé nhìn thấy trước kia cao lớn hơn rất nhiều....

Lôi Nặc tới chợ, có điểm quen biết với cảnh xung quanh, việc buôn bán giao dịch của thương nhân bọn họ mang tới rất nhiều vật phẩm quý hiếm đắt đỏ. Còn có thảo dược quý, sản phẩm thủ công rất nhiều.

Bé lần đầu tiên thấy một nơi ồn ào, náo nhiệt như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm. Mà những người bán hàng kia thấy bé cùng Lôi Nặc, đoán ra quan hệ của bọn họ, nhìn bé một bộ ngơ ngác, thật dễ bị lừa gạt, đều mang thứ tốt nhất của cửa hàng mình ra cho bé lựa chọn.

Lôi Nặc cũng không có bất kỳ sự tức giận nào đối với việc này, ngược lại dị thường dung túng, hắn lần này muốn bé ra nhìn xem, nhìn cho quen mặt, thuận tiện cũng để mua cho bé ít đồ, cho nên thú nhân rất rộng lượng nghĩ, liền làm cho bé vui vẻ .

Dù sao hắn cũng không quan tâm mấy cái kim tệ.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 16: Mua quần áo cho bé



Hoa mắt, đều là những thứ lạ lẫm, bé rụt lại cái đầu nhỏ, cầm lấy sợi tóc đỏ vàng của thú nhân. Lôi Nặc thấy bé núp ở bên tai mình, có sự ỷ lại, cùng bộ dáng sợ hãi, tâm tình cũng trở nên mềm mại, xem ra tiểu vu mã nhà mình thích nhất là hắn, trong lòng vụng trộm vui sướng khoái hoạt.

"Được rồi, được rồi, đến đây, ta đến chọn cho vu mã nhà ta vài thứ."

Lôi Nặc đem những vật kia cầm trên tay, là một số thứ mà người Miya ưa thích, vòng cổ, đồ trang sức đẹp mắt, còn có vải mềm, Lôi Nặc nâng tay đưa cho bé xem, bé ngồi trên vai hắn, đôi bàn tay trắng mềm nắm lấy tóc hắn, sợ bị rơi xuống, cúi đầu nhìn chăm chú trong chốc lát, rồi như phát hiện mình không thích liền lắc đầu.

Những người bán hàng xung quanh một hồi thở dài. Xem ra mất hi vọng kiếm chắc từ người Miya đang ngồi trên thú nhân cao lớn này rồi.

Sau đó cũng có vài người tiến lên giới thiệu mặt hàng, những đồ chơi kia không khỏi là đẹp đẽ, sáng chói, chỉ cần bé lắc đầu, Lôi Nặc liền ném trả lại đối phương.

"Được rồi, nếu không thích những thứ này, ta sẽ mang em đi mua một ít quần áo nhé?"

Tiểu vu mã nhà mình tiết kiệm cho mình không ít tiền, Lôi Nặc không hề có chút cao hứng nào, ngược lại cảm thấy sầu lo, tiểu vu mã nhà hắn rõ ràng không thích những thứ mà những người Miya khác ưa thích, về sau không biết lấy cái gì để lấy lòng khiến tiểu vu mã vui vẻ, vậy phải làm sao bây giờ? Lôi Nặc suy nghĩ, có chút để tâm vào chuyện vụn vặt.

Bên trong chợ tập hợp những thú nhân cao lớn mang theo một người Miya hình dáng nhỏ gầy. Bọn họ không anh tuấn như thú nhân Miya, rất ít người có vẻ cực kỳ tuấn mỹ, phần lớn đều rất bình thường, có điều bọn họ bình thường đều thích mặc quần áo cùng phục sức tiên diễm, trang điểm một vài trang sức hoặc là ngọc trai gì đó, cực kỳ chói mắt, màu tóc những người này không giống nhau, màu tóc của những người Miya rất nhạt, không giống thú nhân Miya đậm hơn rõ ràng hơn.

Ngồi trên bả vai Lôi Nặc, bé có thể nhìn rõ cực kỳ, bé tò mò nhìn bốn phía, những thú nhân cao lớn đi đi lại lại, cảm thấy vạn phần kỳ lạ quý hiếm, thật giống như trên ti vi.

Lôi Nặc dừng lại trước một tòa nhà xây bằng những tảng đá xanh, tòa nhà treo một tấm biển cực lớn, bốn chữ vàng rực khắc trên mặt : MiYA KHÔI THÀNH.

Nó có ý chỉ ra quần áo bán bên trong là dành cho người Miya. Đây là nơi được hoan nghênh nhất ở chợ, người Miya thường hay đến đây, có điều giá cả rất đắt, đại đa số người Miya chỉ có thể ngậm ngùi rời đi, do bị thú nhân Miya nhà mình lôi đi.

Lôi Nặc tiến vào bên trong không có nhiều người. Quần áo treo trên vách tường, quy củ ngăn nắp. Nơi này rất rộng, cái gì cũng có, rực rỡ muôn màu, làm cho người ta hoa mắt.

"Mau đến nhìn, thích cái gì, à đúng rồi ta lại quên em nghe không hiểu, thật là...."

Thú nhân không khỏi đau đầu vỗ trán, bé thì lại cho hắn một ánh mắt đầy vô tội.

Cuối cùng vẫn là thú nhân đang buồn phiền lựa chọn mấy bộ y phục đưa cho bé xem, Lôi Nặc rất hài lòng, chỉ là bé không thể nào hài lòng, quá lòe loẹt chói mắt, hơn nữa màu sắc thật sáng. (Bí: Aka tắc kè _ _!!!)

Bé không thể nào thích, có điều nghĩ đến bản thân được mặc quần áo mới, hơn nữa còn là do nam nhân này mua, bé đè nén xuống một chút không thích, còn lại lòng tràn đầy vui vẻ, trong lòng ngọt ngào hưng phấn.

Ừm, bé cũng có quần áo mới, bé nắm cái góc áo đem đến trước mũi ngửi ngửi, mùi quần áo mới, bé phải nhớ kỹ cái mùi này, từ nay về sau muốn mỗi ngày mặc nó, nói như vậy thì ngày nào cũng mặc áo mới.

Mặc trên người bé hai kiện áo, kiểu dáng giống như sườn xám, ống tay rộng, màu áo trắng mang theo sắc hoa hồng nhạt, cúc áo làm bằng vỏ sò tím, có điều lại không giống như vỏ sò, hình dáng giống như sò biển bằng thủy tinh, bên dưới là chiếc quần da trắng trẻo thật nhiều hạt trân châu quanh viền. Đôi chân trần trơn bóng, bé vui vẻ cao hứng hướng về phía thú nhân còn đang vì bé lựa chọn quần áo chạy tới, bé cũng không biết làm thế nào để tỏ lòng cảm ơn đối phương.

(Bí: Chương sau xuất hiện nhân vật mới nhé he he)
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 17: Không để cho chạy mất



Nhấc chân, bé chạy những bước nhỏ bé tiến về phía hắn, ôm lấy đùi thú nhân, cái đầu nhỏ dùng sức dụi dụi, lại dụi dụi, Lôi Nặc sờ lên mái tóc mềm mại của bé, cúi đầu ôm lấy bé.

"Thật là, chỉ một bộ y phục mà khiến em vui sướng thế này." Thú nhân thở dài không thôi.

Vu mã nhà hắn thật dễ dàng thấy thỏa mãn, nếu là người Miya khác, còn không phải đang lôi kéo thú nhân mua sắm điên cuồng, Lôi Nặc bắt đầu có chút nho nhỏ vui mừng, nhỏ như vậy bé đã biết vì trong nhà mà tiết kiệm, có điều loại ý nghĩ này chỉ duy trì được vài giây liền biến mất.

Chỉ có một bộ y phục tiểu vu mã nhà hắn đã cảm động muốn chết, vậy nếu người khác cho bé nhiều thứ xa hoa quý báu gì đó hơn thì không phải có nghĩa là tiểu vu mã nhà hắn sẽ bị hấp dẫn sao?

Thú nhân vì suy nghĩ của bản thân mà cảm thấy kinh hãi, bắt đầu lựa chọn cùng lúc càng nhiều đồ vật, quần áo chồng chất thành một đống, cao hơn cả tiểu vu mã nhà hắn, Lôi Nặc nhìn tiểu vu mã nhà mình, cái miệng nhỏ nhắn há to, đôi mắt đen mở lớn, không tưởng tượng được, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Nhìn bé, Lôi Nặc cảm thấy toàn thân không có chỗ nào thỏa mãn cùng cao hứng.

Ông chủ Miya khôi thành cực kỳ vui sướng, lần đầu tiên có người Miya mới nhỏ như thế đã mua nhiều quần áo như vậy. Hơn nữa đối phương còn mua toàn là hàng cao cấp, kiếm được khá nhiều, ông chủ cửa hàng tự động nhận việc đưa hàng về tận nhà hắn, điều này tự nhiên khiến mọi người đều vui vẻ.

Sau lại đi mua giày, vì không muốn bé chỉ vì thứ ngon ngọt liền chạy theo thú nhân khác, Lôi Nặc muốn cho bé mở rộng tầm mắt, không chút khách khí mua thật nhiều giày.

Có giày, bé liền nắm tay thú nhân, tay Lôi Nặc tương đối lớn, xương ngón tay to, còn tay bé thì nhỏ nắm không hết được tay hắn. Lôi Nặc duỗi ra một ngón trỏ cho bé nắm.

Lôi Nặc đi chậm, bé nắm ngón tay tò mò nhìn bốn phía, cảm thấy rất là kỳ thú.

"Đến, theo sát, chúng ta đi mua đồ dự trữ, trong nhà nhiều thêm một bé con xinh đẹp, xem ra phải tăng thêm không ít thứ luôn phải theo sát, không được rời xa". Cũng không quản bé nghe hiểu hay không, Lôi Nặc cảm thấy nói chuyện với bé một chút tương đối tốt. Như thế, càng thêm thân thiết hơn.

Bé thì nghi hoặc phân vân, không biết vì sao, bàn tay nhỏ bé càng giữ chặt, nhắm mắt theo đuôi, sợ bị rớt lại phía sau.

Lôi Nặc mua một số hoa quả cùng rau củ mới lạ, hắn cần làm thức ăn ngon cùng điểm tâm ngọt, những thứ mà người Miya ở đại lục Miya rất thích. Lôi Nặc muốn nịnh nọt tiểu vu mã nhà mình vui vẻ, chuẩn bị làm một chút bánh ngọt cho tiểu vu mã nếm thử.

Hơn nữa, rau quả thịt thà trong nhà không còn nhiều, hắn phải mua nhiều một chút, trước kia ngày nào dùng hắn mua ngày đó, có điều, hiện tại có một bé con, hắn không thể lạnh nhạt không quan tâm tới tiểu vu mã, nếu một ngày nào đó không có gì cho tiểu vu mã ăn, tiểu vu mã chạy mất thì làm sao?

"Đến, chúng ta đi mua một ít thực phẩm về, về nhà sẽ chuẩn bị cho em, nhất định em sẽ thích." Lôi Nặc hơi nhếch lên khóe miệng, tuy nhiên trên mặt hắn vẫn như cũ không có chút biểu tình nào, nhưng có thể nhận ra tâm tình của hắn rất tốt.

Hai người hướng một chỗ đông người đi tới, phía trước tiếng nói chuyện ồn ào, người bán hàng rong hai bên đường nhiều không đếm xuể.

Mà ở cách đó không xa, một chàng trai thanh tú mặc một bộ y phục màu trắng hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào bé, thần sắc y có chút cổ quái, là kích động, phấn khởi, lôi kéo một người lạnh lùng dị thường bên cạnh y, bộ quần áo đen đầy tà mị, nam tử kia thân hình cao lớn, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, môi mỏng, thoạt nhìn cực kỳ lãnh khốc vô tình, phàm là trong phạm vi ba thước chỗ hai người đứng đều không có người dám đi qua.

Liền thấy thanh niên thấp bé thanh tú kia tùy tiện lôi kéo nam nhân không ngừng tỏa ra lãnh khí đầy tà mị bên cạnh, kinh hỉ nói với hắn: "Hắc Vũ, Hắc Vũ, ngươi mau nhìn, đúng là đồng hương của ta rồi, ta đã nói mà, đẹp trai như bản thiếu gia làm sao mà thèm nói dối, mau gọi cậu ta tới làm chứng..."
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 18: Không phục tùng....



Nam nhân tên Hắc Vũ vẻ mặt tối tăm, nhìn sang thanh niên thanh tú bên cạnh đang gào to, vẻ mặt tức giận có vài phần bất đắc dĩ cùng sủng nịnh.

"Đi rồi, đi rồi, nhanh lên Hắc Vũ, chẳng lẽ ngươi không thích nhìn thấy tận mắt đồng hương của ta sao?" Thanh niên thanh tú ngẩng lên cái đầu cao ngạo, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Cũng không quản thú nhân cao lớn lạnh lùng tà mị có đồng ý hay không, thanh niên thanh tú hét to muốn chạy, cũng không chạy được vài bước, thân thể đột nhiên chững lại, một đầu dưới mắt cá chân, một đầu còn lại của sợi dây xích vàng vừa vặn đang nằm trên tay nam nhân tên Hắc Vũ.

Thanh niên thanh tú lập tức giống như con mèo hoang, trừng to đôi mắt đối với nam nhân đằng sau la hét: "Hắc Vũ, cái tên hỗn đản này, ngươi là cố ý, nhất định là cố ý, hừ hừ, đừng tưởng rằng xích ta lại là mọi việc đều tốt đẹp...."

Nói nhỏ đoạn sau, y lại cất cao thanh âm: "Hỗn đản, nhanh đi tới, bằng không ta sẽ không để ý đến ngươi"

"......." Đôi mắt hẹp dài của nam nhân tà mị hơi nheo lại, con ngươi màu xanh lóe ra tín hiệu nguy hiểm. Dây xích trong tay cũng tăng thêm lực kéo, không để ý tới y?

"Nhanh lên nhanh lên, cậu ta đi rồi, Hắc Vũ ngươi mau thả ra, ngươi nếu khiến ta không gặp được đồng hương của ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, cái tên hỗn đản này."

Cứ như vậy một màn, thanh niên thanh tú giống như là con chim nhỏ ra sức giãy dụa, mà thân thể của y vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn y như vậy, nam nhân lạnh lùng sau lưng không khỏi cười khẽ, sau đó rất nhanh biến mất.

Người này càng lúc càng muốn đối nghịch với hắn, y được một tấc lại muốn thêm một thước, mà nam nhân cũng hiểu rõ điểm này.

Nam nhân đi tới, thanh niên thanh tú lần nữa khôi phục sức sống, chít chít động cái miệng không dứt, những lời nói nam nhân chưa từng nghe qua, nam nhân cũng không hề tức giận, tự nhiên không nói một câu.

Bé con còn đang hiếu kỳ hết nhìn đông lại nhìn tây, đang xem cao hứng, bả vai bị một lực nắm chặt lấy, một cỗ lực lớn từ phía sau chạm vào, bé sững sờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa bị ngã, cũng may thú nhân cao lớn lập tức phát hiện, ném thịt đang cầm trên tay, ôm lấy bé sắp ngã xuống, đồng thời một chân giơ ra hung hăng đá cho người đánh lén.

"Á, không phải đâu..." thanh niên thanh tú bị dọa hét lên, đôi mắt xanh của Hắc Vũ đang ở phía sau nheo lại, tiến lên ngăn chặn trước người thanh niên thanh tú, tiếp được một đá của nam nhân.

"Là ngươi?" Lôi Nặc nhận ra, biểu hiện có vẻ thoải mái hơn, nhưng nhìn về phía sau lưng Hắc Vũ có một kẻ đang gào to thô lỗ, thú nhân sắc mặt liền trở nên lãnh đạm.

"Quản tốt vu mã nhà ngươi, đã hai năm còn không thuận theo, ngươi thì lại theo hắn." Lôi Nặc mặt không biểu tình châm chọc lại.

"....Tính tình như thế." Hắc Vũ thản nhiên nói.

Trong khi hai đại thú nhân đối chọi gay gắt, hai người đồng hương gặp nhau ngược lại rất hòa hợp.

Bé còn không biết chuyện gì xảy ra, tò mò nhìn thanh niên thanh tú sau lưng người đàn ông mặc đồ đen, màu tóc đen, dáng người mảnh khảnh nhỏ gầy, giống như những người bé đã gặp trước kia, một loại cảm giác thân thích nổi lên, bé cảm thấy đối phương rất thú vị, như con thỏ trắng, ở sau lưng nam nhân cao lớn không ngừng loi choi, muốn tiến lên, nhưng mỗi lần đều bị nam nhân đẩy ra sau.

"Này này, tiểu ngốc nghếch kia, bản thiếu gia nói cho nhóc biết, nhóc là người địa cầu hiện đại phải không? Ta tên Vương Vũ Thần a, nhóc tên gì? Họ là gì...."

Thanh niên thanh tú tùy tiện gào to, là dùng tiếng Trung Quốc nói.

"Anh, anh đang nói chuyện với tôi?" Đây là lần đầu tiên bé nghe hiểu được, bé cũng không thể xác định là đối phương đang nói chuyện với bé, bé hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm kiếm người.

Đối phương cao hứng nhiệt tình còn đang không ngừng tiến lên.

"Đúng vậy, đúng vậy, ta là đang nói chuyện với nhóc đấy, chúng ta là đồng hương, nhóc không kích động chút nào sao, trời ạ, đây là lần kích động nhất trong hai năm qua của ta. Vốn nghĩ rằng bản thiếu gia chính là một kẻ thần kinh thô, thật không ngờ nhóc so với ta còn bình tĩnh hơn, bản thiếu gia ta rất phục nhóc, đến đây, đến đây, chúng ta câu thông ngôn ngữ, giao lưu trò chuyện...." thanh niên thanh tú chớp đôi mắt to đào hoa với bé, vẫy tay dùng sức kêu gọi.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 19: Thật sự là không ngoan nha!



Bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, bàn tay nắm góc áo thú nhân lôi kéo nhẹ nhàng, đôi mắt màu đen to tròn ý muốn xin ý kiến

"Không được, người Miya này dã tính khó thuần, so với thú trong rừng còn thô lỗ hơn, em đi học theo y sẽ không tốt, ngoan nha, ta mua cho em đồ ăn ngon."

Hung hăng trợn mắt nhìn thanh niên thanh tú, cũng muốn nhắc nhở vu mã nhà mình, vì cái tên nam nhân tùy tiện Vương Vũ Thần này xem ra không phải là người tốt gì, bản tính dữ dằn, nổi danh khắp thôn trại, dữ vô cùng.

Đi bộ khắp nơi chưa gặp được thú nhân Miya cùng người Miya nào, thì đã gặp phải cái người Miya này của Hắc Vũ.

Lôi Nặc mới không muốn đem tiểu vu mã nhà mình ra giới thiệu, đối phương như vậy còn không phải sẽ đem tiểu vu mã nghe lời của mình làm hỏng mất. Tiểu vu mã nhà hắn có bao nhiêu ngoan ngoãn cùng nghe lời.

Ôm lấy bé, Lôi Nặc nhấc chân bước đi, Vương Vũ Thần sau lưng vẻ mặt không thể tin được, còn có người không nói đạo lý như vậy, cho dù người Miya là kẻ phụ thuộc, thì cũng có quyền tự do chứ, y chỉ nói vài câu với bé mà thôi, cái tên Lôi Nặc này vẻ mặt là sao chứ, giống như cường đạo, hay là tính cách hắn có vấn đề?

Ôm lấy đầu, thanh niên thanh tú vì vấn đề này cảm thấy nhức đầu không thôi, không thể không hướng chủ nhân nhà mình thỉnh giáo, tuy hắn rất đáng ghét và phiền toái, cả người không có lấy một ưu điểm, có điều y còn miễn cưỡng chấp nhận được.

"Này này! Hắc Vũ anh nói xem, Lôi Nặc kia là có ý gì, còn có ánh mắt hắn vừa rồi là sao, tôi với đứa bé kia chào hỏi, hắn rõ ràng cứ như vậy đem bế đứa bé đi, có phải là hơi quá đáng không? Tuyệt không cho bản thiếu gia mặt mũi, buồn cười!"

Hừ hừ, bảo bối như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không cho thật là keo kiệt. Nhếch cái cằm lên, thanh niên thanh tú cười vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, hừ hừ, càng không muốn y càng tới gần, càng không cho y lại càng tới gần, đem bảo bối nhà Lôi Nặc ra chơi đùa. Đứa bé kia thoạt nhìn ngơ ngác, chơi rất vui (Bí: Thật ko anh?) thanh niên thanh tú cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, là đồng hương thế mà không cho nói chuyện, có phải rất là quá đáng không?! Đợi lúc lâu cũng không thấy nam nhân bên cạnh trả lời, thanh niên thanh tú liền tức giận.

"Này, Hắc Vũ, anh là có ý gì đấy, tôi hỏi anh, sao anh không trả lời tôi? Nếu anh không trả lời, tôi nói cho anh biết, về nhà tôi sẽ không cho anh bước vào cửa phòng tôi ba ngày."

Ngươi không thèm đếm xỉa đến ta, ta liền cho ngươi biết ai hơn ai! Thanh niên thanh tú vì suy nghĩ của mình cảm thấy đắc ý, y cũng không tin không trị được đối phương.

Con ngươi màu xanh hẹp dài lóe tia sáng sâu kín, vô tình, lạnh lẽo, khuôn mặt tràn đầy một tầng hắc khí, Hắc Vũ đánh giá vu mã nhà mình càng ngày càng trở nên kiêu ngạo, thật sự muốn treo y lên, hung hăng đánh vài cái vào mông của y! Thật không nghe lời!!! Làn môi mỏng hồng nhạt hơi khẽ mở, Hắc Vũ lạnh lùng nói:

"Tại sao? Nói rõ ra việc này, cả thôn ai ai cũng biết bản tính của ngươi, trừ ta ra không ai có thể chịu được ngươi, hắn sẽ không để cho vu mã nhà hắn đi theo ngươi để khỏi phải học theo những thứ xấu."

Thanh niên thanh tú thét lên, giậm giậm chân.

"Không phải, bản thiếu gia ưu tú như vậy, cao sang như thế, làm sao có người không thích, chỉ là do anh ghen tị mà thôi..."

Có điều, vế sau câu nói có chút mềm yếu vô lực. Hắc Vũ liếc qua vu mã vẫn không biết tốt xấu nhà mình, cái trán hơi run rẩy dật dật.

"...Ngươi chỉ có ta, từ nay về sau an phận một chút cho ta, đừng đi trêu trọc hắn, Lôi Nặc cũng không phải dễ đụng..."

Hắc Vũ khẽ thở dài. Vu mã nhà hắn chính là cái kẻ hay gây rắc rối, hắn chắc chắn cuộc sống sau này không thể bình thường được. Lôi Nặc hắn.....

"Nha nha, biết rồi, biết rồi."

Hừ, biết, biết cái rắm á, thật là, không có việc gì cũng dùng dây xích khóa ta, khóa cũng được thôi, lại còn kéo y, không cho nói một lời, thật đúng là biến người thành chó a? Ngươi CMN đi chết đi! Đi chết đi! Chọc cái cổ nhà ngươi, chọc cúc hoa "# _#" nhà ngươi! Đâm chết ngươi! Thanh niên thanh tú còn chưa kịp làm gì, đã bị sợi dây xích vàng kéo đi, biểu lộ cực kỳ không vui, bộ dáng thâm cừu đại hận thì thầm trong miệng.

Nam tử phía trước tựa hồ biết rõ vu mã sau lưng vẻ mặt kỳ quái, không khỏi mím môi cười không ra tiếng: "Ngốc nghếch"
 
Back
Top Bottom