Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thú Sủng - Huyết Huyết

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,484
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPy1TJwkRYQcfCwaq1NtLyuGCTQrYxrTc4q23h8k3mN1GnqH_3oVxhICfqLHO25gUEl4kO7XuNkjLkdZNBRwrqkzUskA6c0wHoUSIIQ6CNXGSlx9MwByCXLGSHiBdOfBn_wf8OsxCOSKzd_vy01iqwu=w215-h322-s-no-gm

Thú Sủng - Huyết Huyết
Tác giả: Huyết Huyết
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Huyết huyết
Thể loại: Thú nhân, xuyên việt, danmei
Nội dung: 1-1, thích sạch sẽ thú nhân công vs ngốc nghếch đáng yêu tiểu hài tử thụ, HE.
EDIT: Bilundethuong
Số chương: 84

Lôi Nặc ngạo nghễ: "Ta sẽ là nhiều món ăn ngon, ở Miya đại lục không có một thú nhân nào có thể nấu ngon hơn"
Mộc Mộc yếu ớt: "Thật, thật sự ta có thể ăn sao?"
Lôi Nặc: "Có thể, chỉ cần ngươi đến ở nhà ta, được bao ăn bao ở, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được"
Mộc Mộc nghi hoặc: "Tốt như vậy? ta phải làm gì? Chỉ là ta cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn a"
Lôi Nặc mị cười: "Ngươi ăn của ngươi, còn ta, ta ăn của ta, ta có thể nuôi ngươi, ngươi chỉ chờ được ăn là được rồi...."
Thẳng đến qua lâu thật lâu, Mộc Mộc mới hiểu được, "Ăn" này không có nghĩa là "Ăn" kia....​
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 1: Rơi vào dị giới



Rất đói! Thật sự rất đói!

Bé đã không thể biết rõ đây là ngày thứ bao nhiêu không được ăn gì cả, bé chật vật chạy phía trước, thân ảnh nhỏ gầy lảo đảo, quần áo cũ nát không chịu nổi, sau lưng bé là tốp năm tốp ba cả trai lẫn gái cầm chổi quét nhà đuổi theo.

"Đứng lại cho ta, con mèo nhỏ chết tiệt kia xem ta có hay không chặt đứt chân của ngươi" Giọng người phụ nữ gầm thét chói tai, vung mạnh cây chổi về phía bé, gương mặt to béo của bà không khỏi hiện lên một tia đắc ý.

Con mèo nhỏ chết tiệt kia, xem lão nương có đánh chết được mày không?

Mà bé tựa như đối với điều này không có chút sợ hãi, gắt gao cầm trong tay thứ gì đó, hướng trong miệng nhét vào, sợ bị đối phương đoạt đi, nhét hết vào trong miệng, quai hàm phình phình, bé còn đắc ý vừa hướng về phía người phụ nữ phía sau lè lưỡi làm cái mặt quỷ trêu chọc vừa chạy đi.

Chỉ là tựa hồ bé không có nhận ra tình hình giao thông trước mặt, đột nhiên va chạm một cái, trước mắt một mảnh tối sầm, bé mở to hai mắt nhìn phía trước, ánh mắt linh động có chút không cam lòng cùng ảm đạm, cuối cùng là trạng thái thả lỏng như là muốn giải thoát. Có lẽ như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.

Không còn bị đánh nữa, không còn phải chịu đói nữa, không còn phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người khác, bé rốt cục có thể giải thoát rồi...

Mộc Mộc nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết đến, bé cảm thấy thân thể đang không ngừng rơi xuống trôi nổi lửng lơ, sau đó rơi vào một chỗ mềm mại, trầm luân.

Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng. Mà bé không muốn tỉnh lại.

Qua một hồi lâu, bé đang quỳ rạp trên mặt đất mới mở to đôi mắt, tựa hồ là sợ hãi lẫn sợ hãi, sợ hãi đây chỉ là giấc mơ, bé mở to mắt sau liền nắm chặt tay, một đôi mắt to đen cảnh giác nhìn bốn phía, lập tức ngây người.

Đây, đây là đâu?

Cây cỏ còn cao hơn cả bé?

Lại có hai cây nấm thật lớn?

Bé kỳ thật đã 12 tuổi, nhưng do thời điểm dậy thì không có dinh dưỡng đầy đủ, so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì thấp bé hơn. Có điều tuy là đứa bé trai nhưng bé cũng chỉ cao hơn 1m4 một chút.

Bỗng nhiên nhìn thấy một nhánh hoa bồ công anh cao lớn, bé bị dọa không nhẹ.

Vậy, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì? Chẳng lẽ mình còn đang nằm mơ?

Liên tục lùi ra sau vài bước, bị vấp ngã, bé bị va đập sau lưng, có điều bé cũng không kêu đau, chỉ là chấn kinh quá độ, lập tức xoay người, vẻ mặt phòng bị nhìn về phía sau lưng—một cây nấm màu đỏ giống như cái ô, đường kính gần ba thước. Bị bé va vào, đầu cây nấm rơi không ít bụi phấn xuống, bé thấy có chút bị sặc mũi, véo véo vào má, tê tê, thật là đau, vậy không phải là mơ?

Đây là việc gì vậy? chẳng lẽ mình hóa nhỏ đi?

Ngay lúc sắc mặt bé đang biến đổi, phía đám cỏ có chút động tĩnh, tiếng xột xoạt vang lên tựa hồ có vật gì đó hướng bên này chạy đến. Bé mở to đôi mắt tìm kiếm đường chạy trốn.

Một con kiến màu xám, to khoảng cánh tay bé, giương ra hai đôi râu thật dài, khi nhìn thấy bé, đầu con kiến hơi cúi xuống, sau đó đôi râu đung đưa, biểu hiện không thèm quan tâm.

Nếu như không nhìn lầm, ánh mắt vừa rồi có phải là sự khinh bỉ không nhỉ?

Bé buồn bực, nghiêng đầu vuốt tóc khó hiểu nghi hoặc, con kiến mà cũng biết khinh bỉ người ư?
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 2: Quả màu đỏ



Đứng tại chỗ, bé cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không dám nghĩ đến trong bụi cỏ lại có con gì đáng sợ xuất hiện. Ngồi tại chỗ một lúc lâu, bé rốt cục không chịu được.

Lúc trước, cũng rất đói bụng, bởi vì vùng xung quanh có nhiều thùng rác bị thanh lý, bé thật sự không tìm thấy đồ ăn, thấy phía trước nhà người phụ nữ kia có bát ăn dành cho chó, bé lén lút lấy một miếng.

Chỉ cần một miếng là có thể ăn no, bé ăn không nhiều, hơn nữa dạ dày của bé lại nhỏ, lại uống thêm một chút nước, bé sẽ không đói bụng.

Nhưng thật không ngờ đến, ngay lúc tay bé vừa mới với vào bát, đã bị nữ chủ căn nhà phát hiện, sau đó liền xảy ra một màn bị người đuổi đánh.

Bé l**m l**m, mùi thơm thức ăn còn lưu lại trên bàn tay nhỏ bé, không khỏi ảm đạm một hồi, bụng lại đói, ôm lấy dạ dày có chút đau, môi mím lại, bé mở to hai mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đói quá! Đói quá đi! Thật muốn ăn thứ gì đó.

Không thể tiếp tục ở chỗ này mãi, cho dù biết nơi này rất kỳ quái, nhưng lại cất giấu nhiều nguy hiểm không biết trước. Bé quyết định phải đi ra ngoài tìm kiếm cái gì đó để ăn, bởi vì bé đã đói đến không chịu được rồi.

Bàn tay nhỏ bé gầy teo vạch vào bụi cỏ, đôi mắt đen to tròn của bé nhìn xung quanh, lỗ tai cũng như dựng thẳng lên nghe ngóng động tĩnh từ 4 phía.

Thật may, bé không có gặp phải thứ gì kỳ quái, càng tốt hơn là, tìm kiếm khoảng 20 phút, cuối cùng bé cũng tìm được một thứ thoạt nhìn có thể ăn. Đó là một cây cổ thụ rất lớn, khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, có thể vì bé lần đầu nhìn thấy một cái cây lớn như vậy, bé vừa rồi còn tưởng là bức tường bị cỏ cây lấp kín, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên cao khoảng 20m là lá cây xanh kín, mà thấp thoáng trong lá cây còn có một chút sắc đỏ, đỏ giống như quả dâu tây.

Bé tìm kiếm ở bụi cỏ phía dưới gốc cây, quả nhiên cách đó vài mét, có một quả đỏ tươi tròn căng to như quả bóng rổ, bên ngoài đỏ như dâu tây chín, quả kia bị rụng rơi trên mặt đất, nhưng lại không có bị nát, vẫn còn dáng vẻ hoàn hảo.

m*t ngón tay, bé nhìn nhìn bốn phía, không có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không có ai, lúc này bé mới đi đến phía trước, ôm lấy cái quả to như quả bóng rổ kia, giống như không muốn bị ai đoạt mất.

Nhưng động chạm này vô cùng không tốt, tay vừa mới động vào bên ngoài quả , quả kia liền vỡ tan ra, bên trong sắc đỏ như cà chua chín vỡ bung ra.

Bé ngẩn người, nhìn thấy trái cây ngon như vậy lãng phí mất, có chút muốn khóc.

Có điều- – đã có một quả này, những nơi khác cũng có thể có. Bé lập tức bắt đầu hoạt động tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy một quả khác, quả này thoạt nhìn có vẻ nhỏ hơn một chút, bé có chút lo lắng quả sẽ bị vỡ như vừa rồi, dùng ngón trỏ cận thận chọc chọc. Không vỡ, đôi mắt đen của bé lóe sáng, mở ra hàm răng trắng bóng hướng phía trái cây kia, hạnh phúc ngoạm một miếng.

"Á...đau quá!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhăn lại, mi cũng nhíu lại, miệng còn chưa khép được, đau đơn cực lớn khiến cho nước mắt bé muốn chảy xuống, không khỏi che miệng lại, sao lại cứng như vậy?

Trái cây cứng như đá vậy. Bé không tin, lại một lần nữa cắn lên, cũng giống như quả màu đỏ kia, bên ngoài bóng loáng, như là rất mềm, nhưng ngoại trừ một ít nước miếng bên ngoài cùng vài dấu răng nhỏ, còn lại không thấy gì lưu lại.

Ôm bụng, bé nhìn trái cây trước mắt buồn bực: "......Đói quá, ở đâu có thức ăn đây!"
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 3: Người Miya



Cuối cùng phát hiện ra, trái cây màu đỏ này chỉ xem chứ không thể ăn, bé đành bĩu môi, vẻ mặt buồn bực đi kiếm thức ăn khác.

Vén bụi cỏ, một đường cũng nhìn thấy không ít trái cây, bé cũng không sợ, đang tìm vài quả, bé lần nữa phát hiện một loại trái cây màu trắng lớn như quả bóng chuyền. Lá cây lớn cỡ bàn tay, thân cây là những dây màu xanh quấn chằng chịt, bên dưới lớp lá cây rậm rạp là nguyên một đám quả trắng rất dễ thấy, thấy đồ ăn, trẻ con đương nhiên là không chịu được đói, nước miếng đều nhanh chóng chảy ra.

Thức ăn! Con mắt không khỏi sáng lên. Bé bước từng bước chân nhỏ, hấp tấp chạy tới, không thấy dây chằng chịt dưới mặt đất, bổ nhào vấp ngã xuống một cái, có điều cái đó không quan trọng, bé đứng lên, sờ sờ trái cây màu trắng kia, núm trái thô to như ngón tay, bé vặn nửa ngày mồ hôi đầy trán mà vẫn không được.

"Tức thật, tao không tin là không ăn được mày"

Bé mím môi, ánh mát u ám, một cỗ tức giận, lần nữa há mồm ngoạm một miếng, bi kịch lần nữa xảy ra, căn bản là không cắn được, cái này so với đá còn cứng hơn.

Bé chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dùng sức, đến cuối cùng ngay cả một dấu răng cũng không in lên được. Không khỏi tức giận vạn phần, bé tuyệt vọng, ôm lấy bụng đang rất khó chịu, ngơ ngác ngồi ngẩn người dưới đất.

Bỗng nhiên, một mùi thịt nướng thơm làm cho người ch** n**c miếng thoang thoảng trong không khí, mắt bé sáng lên, tràn đầy vui sướng, lập tức đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, dùng sức ngửi ngửi, cái mũi nho nhỏ hít hít, trên mặt lộ ra vẻ say mê. Khóe miệng không khỏi chảy ra nước miếng, bé vui rạo rực men theo mùi thơm lại gần, nghiễm nhiên không biết phía trước có bao nhiêu nguy hiểm.

***

Rừng rậm um tùm, lùm cây cao lớn, bụi cỏ cao đến hông, đập vào mắt khắp nơi đều là một màu xanh biếc, nhưng đối với người ở đại lục Miya những thứ này cực kỳ bình thường.

Ở sâu trong rừng rậm, bận rộn một ngày, là hơn mười thú nhân Miya đến đây săn bắn, mỗi người bọn họ đều có thân thủ bất phàm, thường cứ một thời gian sẽ đến khu rừng rậm lân cận đi săn, mắt thấy trời đã sắp tối, tất cả mọi người cùng nhau ngồi xuống, ăn một chút thức ăn rồi trở về.

Một con linh nham cực lớn bị xuyên qua một khúc cây, được nướng dưới đống lửa to, mà người nướng tay nghề vô cùng thành thạo, một bên cho củi, một bên thổi lửa, một bên quay quay con thú trên đống lửa.

Linh nham thú là một loại thú có thân hình to lớn, thịt dày nhiều mỡ, tính cách cực kỳ hiền lành, thích hợp để nướng chín ăn.

Linh nham thú nhanh chóng được nướng chín, miếng thịt mập mạp bị lửa nướng cháy, chảy xuống dầu mỡ màu vàng tích táp, phát ra tiếng kêu lách tách, mùi hương mê người càng lúc càng đậm, dậy mùi lên, khiến cho người ta phải ch** n**c miếng.

Ngồi xung quanh đống lửa là hơn mười thú nhân Miya, bọn họ đều tự bỏ ra trái cây hoa quả hái được, đặt lên tấm da đã được trải sẵn, một người xuất ra loan đao sáng trắng, tay vung lên một cái, miếng thịt thú đã chín vừa vặn rơi vào mảnh da thú cực lớn đã được thú nhân trải ra sẵn trước mặt. Thú nhân Miya ngồi xung quanh cũng không vội vàng, lau lau tay, bàn tay lớn cắt từng miếng ra.

"A a...Minh Nhã, ngươi ngửi được không, hình như ta ngửi thấy hương vị của người Miya, a a hương vị cực kỳ mê người...." Một dáng người bưu hãn, vẻ mặt hung hãn của một thú nhân Miya hít hít cái mũi, vẻ mặt say mê.

Đúng là người Miya, hơn nữa ngửi thấy một mùi rất nồng đậm, thuần túy, chứng tỏ đối phương là một giống thuần túy.

Thú nhân Miya tên là Minh Nhã có dáng người cao to, ôn hòa, cười rộ lên rất văn nhã, hắn cắn một miếng thịt linh nham nướng, cười nói: "Ngươi nói thật buồn cười, trong này làm sao có thể có người Miya, nơi này chính là chỗ sâu nhất, người Miya yếu như vậy, A Văn, ngươi không phải là không lấy được người Miya nên nghĩ đến người Miya tới phát điên rồi chứ?"

"Ha ha....A Văn thật là, trong này làm sao có thể có người Miya được, ngươi nên yên ổn ăn phần của ngươi đi, hơn nữa người Miya ít như vậy, cho dù có, cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này..."

Mọi người ha ha cười, nam tử bưu hãn tên A Văn vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng mấp máy muốn phản bác lại, thấy mọi người không tin không khỏi buồn bực trong lòng. Vốn chính là mùi vị của người Miya, hơn nữa lại nồng đậm như vậy, hương vị kia thật là mê người mà.

"Không đúng" Đột nhiên một thú nhân kêu to, những người khác bị hắn đột nhiên kêu to không khỏi sững sờ, trong lúc đó thú nhân nọ hít hít cái mũi, ngửi ngửi trong không khí mùi bị che lấp, mê người, không cách nào giấu được dụ hoặc, hơn nữa mùi ngày càng đậm.

"Đúng là người Miya, hơn nữa còn là mùi của một người Miya thành niên, mùi rất đậm đặc".

Con mắt của tất cả thú nhân đột nhiên sáng lên, vị thành niên, cái này nói lên điều gì, nói lên đối phương còn chưa lập gia đình, mùi cực kỳ đậm đặc, thì có ý gì, ý là người Miya thuần chủng hiếm thấy.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 4



"Tiểu tử Lôi Nặc kia đi nơi nào rồi?" A Văn bất mãn kêu to.

"Chắc là đi rửa gì đó, ngươi cũng biết tật xấu của tiểu tử này nhỉ, hà hà, hắn đi ngược lại lại tốt, lần này chính là người Miya đấy, mọi người nếu ai tìm được liền mang đến nhìn xem nhé..."

Thú nhân cao lớn tên Y Mĩ không tao nhã nói ra, rất hèn mọn bỉ ổi. Những thú nhân khác mặc dù không nói ra, nhưng vẻ mặt rất là kích động, bộ dáng xem ra rất động tâm, thả ra thức ăn trong tay chạy đi, như sợ chậm một nhịp.

Bé ở trong bụi cỏ chầm chậm bước đi, đều do cỏ dại quá cao, hơn nữa lại mọc cực kỳ dày, bé phải mất rất nhiều sức mới có thể đi qua. Gạt rất nhiều cỏ dại, bé kinh hỉ phát hiện bên cạnh đống lửa không xa, trên một tấm da thú lớn, có không ít trái cây và thịt nướng bên trên.

Bé mở to đôi mắt, cảnh giác nhìn bốn phía, quan sát một hồi lâu không thấy có người, nhịn không được bị hấp dẫn, nện bước tiến lại gần, vuốt cái đầu nhỏ, hình như không có người, không khỏi lần nữa tiến lên phía trước, rất nhanh tới nơi, trên khối da thú cực lớn, có mấy miếng thịt ước chừng 2 đến 3 kg được nướng chín, bên trên còn sắc dầu mỡ vàng óng, mùi hương mê người xông vào mũi, bé lần nữa không nhịn được nước miếng chảy ròng.

Bàn tay trắng trắng nhỏ bé vươn ra, ngón tay đột nhiên rụt lại, cũng không biết có phải bé nghe nhầm hay không, bé tựa hồ nghe thấy tiếng cười, không, hẳn là đói bụng quá sinh ảo giác. Đôi mắt bé tập trung nhìn miếng thịt lớn, nuốt nước miếng, bắt lấy một miếng, vừa mới đụng vào, miếng thịt nướng thoạt nhìn vô cùng mê người lại làm người phỏng tay, bàn tay bé một màu đỏ hồng hồng vì nóng, phủi phủi vài cái, cau mày, không thể như vậy buông tha cho nó, bé nhất quyết cầm lên tay, ôm thịt nướng còn nóng tiến vào trong rừng.

Bé ôm thịt nướng, vẻ mặt khẩn trương nhìn bốn phía, nhìn thịt nướng trong tay mà nuốt nước miếng, rốt cục có thức ăn có thể ăn. Đôi mắt bé ê ẩm, cái mũi khẽ sụt sịt, muốn khóc quá.

Đây là thịt. Bé thật lâu không được ăn thịt, bé nhìn lại bên kia, một dãy đều là thịt nướng, còn có cả ở trên đống lửa, bé chỉ trộm một miếng, có lẽ không phải lo nhỉ, những người kia chắc không trách cứ bé, yên lặng nghĩ, cái đầu nhỏ cúi xuống, cái mũi để sát vào, cố gắng hít vài hơi, vẻ mặt say mê, lần này ăn vào, không biết lần sau khi nào thì mới được ăn.

"Ngô....sao lại cứng như vậy?" Bé lần nữa nhíu mày, gặm thịt nướng cứng như đá, thì ra nhìn thì ngon như vậy, ăn vào trong miệng lại thật khó khăn.

Cũng không quản nhiều như vậy, liều mạng cắn rách một miếng, đôi bàn tay nhỏ bé cầm lấy miếng thịt nướng, cố hết sức mèo nhỏ, hô hô, cuối cùng cắn được một miếng, ngậm trong miệng, mùi thơm đều tan vào trong bụng, dùng sức nhai nhai nuốt xuống, còn thô sáp, cuối cùng làm cho miệng như đầy bã, giống như nuốt đá vậy, liên tục cắn mấy miếng, bụng không no, ngược lại bởi vì cắn thịt mà dường như dùng hết sức lực. Nhìn miếng thịt nướng trong tay khó có được, bé uể oải không thôi.

Vẫn không thể ăn. Phần thịt còn lại, dính vào một đống nước miếng bên trên, còn thêm một hàng dấu răng nho nhỏ, bên cạnh cũng có một số chỗ bị cắn rơi ra.

"Người Miya? Thật đúng là người Miya..."

Kỳ quái, trong này tại sao có thể có người Miya, còn là một đứa bé như vậy?"

Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói lạ lẫm, hơi có chút âm lãnh, âm thanh lạnh như băng.

Đó là ngôn ngữ mà bé chưa từng nghe qua, rất kỳ quái, bé không khỏi sợ hãi, rụt cổ lại, run rẩy đem miếng thịt nướng trộm được giấu trong ngực, ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi con ngươi màu vàng, lạnh lùng vô tình.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 5: Đi theo thức ăn...



"...."
Bé rụt rụt thân thể gầy nhỏ, vừa nhìn vừa bước lùi về phía sau, đôi mắt to đen lộ ra lo sợ cùng bất an.

Nam nhân phía trước uy mãnh cao lớn, không giống người thường, thân hình cao lớn, tóc đỏ, mắt vàng, hai mắt lạnh lùng, lãnh đạm, nhìn vào không khỏi khiến cho người khác sợ hãi, một thân trang phục bằng da báo, đi đôi giày cũng cực kỳ quái dị, còn dắt bên lưng một bả loan đao màu đen cổ quái đến cực điểm. Hơn nữa, cũng không phải do đang ngồi nhìn lên mà tạo cảm giác, bé phát hiện, chiều cao của người đàn ông kỳ quái này cao hơn so với những người đàn ông bình thường khác không chỉ một chút mà là rất nhiều.

"....Sao ngươi chạy đến nơi này được, loại địa phương này không phải là nơi ngươi có thể đến được." Giọng nói người đàn ông lãnh đạm nói ra. Con ngươi kim sắc hơi híp lại, Lôi Nặc đánh giá xung quanh vùng này cực kỳ bí ẩn, huống hồ là sâu trong rừng rậm, đến thú nhân Miya như họ cũng không dám đi một mình, huống chi một con người Miya nhỏ bé không có bất kỳ sức chiến đấu nào.

"..."

Bé hoàn toàn nghe không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì, lắc lắc cái đầu nhỏ. Bé cảm thấy người đàn ông này thoạt nhìn thật đáng sợ, ánh mắt của hắn giống như là....

Lôi Nặc ngồi xổm xuống, vươn tay, bàn tay to lớn hướng đến miếng thịt trong ngực bé, cái người Miya này thật là, miếng thịt kia vừa mới nướng xong, nhiệt độ nóng dọa người, bé con này cũng không biết hay sao...

"Ngươi, ngươi...."

Bé tuyệt không muốn đem thịt cho người đàn ông này, nhưng mà người này thật sự là quá kinh khủng, chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ để cho bé không cách nào nhúc nhích, thậm chí cãi lời cũng không dám.

Bé giãy giụa cũng không có tác dụng, nam nhân chỉ hơi dùng sức một chút, liền đem thứ trong ngực được bé xem như bảo bối cướp đi, nhìn chằm chằm bé, cái người Miya này thật sự quá kỳ quái, kiểu tóc kỳ quái, màu tóc, còn có trang phục quái dị, Lôi Nặc nghĩ thầm, chỉ sợ là người Miya nhà ai vụng trộm chạy đến.

"Mau trở về đi, nơi này không thích hợp cho ngươi ở đây." Lôi Nặc nói ra, sau đó xoay người đi về hướng đống lửa, ngồi trên tấm da thú, yên lặng ngồi đợi một đám anh em không hiểu biến đi đâu mất.

Mà bé hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ người Miya, thấy nam nhân đem thức ăn mình thật vất vả mới trộm được đi, không cam lòng, nghiêng đầu, quệt quệt miệng, bé mới không muốn rời khỏi đây, bé còn chưa được ăn mà.

Bé tự cho là thông minh, đi lại sau lưng của thú nhân Miya cao lớn, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thịt nướng trong tay nam nhân, nước miếng bên khóe miệng tràn ra như cỏ dại, thật muốn cắn một miếng nữa, cho dù rất cứng nhưng mà chỉ cần có thể ăn thì bé đã vui sướng lắm rồi. Lôi Nặc khẽ nhíu mày, người Miya này rốt cục muốn làm gì, chẳng lẽ bé không biết rằng, một người Miya đứng gần một thú nhân nguy hiểm thế nào sao?

Ngón tay trắng trắng mềm mềm không ngừng giơ lên phía trước, một bước, hai bước, ba bước...ngô, nước miếng lại chảy ra, con mắt màu đen của bé lại lần nữa sáng lên, lập tức cầm lấy miếng thịt.

Mà lúc này, những thú nhân Miya kia tay không trở lại, mọi người hi hi ha ha rất là mất hứng, có một vài thú nhân Miya tầm mắt cực kỳ tốt, cho nên từ xa đã có thể nhìn thấy bên cạnh đống lửa lớn có một bé con nhỏ gầy đang trộm thịt.

"Thật là không nghĩ tới còn đến chậm một bước, bị tiểu tử Lôi Nặc bắt được trước." Thú nhân tên Y Mỹ không cam lòng nói vọng đến.

Nhìn thấy một đoàn các thú nhân Miya mặc các loại da thú, màu tóc không giống nhau, thân hình cao lớn tiến tới, bé bị dọa sợ hãi, như con chuột nhỏ đáng thương, bối rối không biết làm gì, đành phải núp cạnh bên người Lôi Nặc.

Có lẽ, vừa trong một khoảng thời gian chốc lát như vậy, đã làm cho bé biết rõ, ít nhất tại đây, trong đám người kỳ quái này, chỉ có người thú nhân này là an toàn nhất.

"Lôi Nặc, người Miya này là vu mã của ngươi sao?"

(Lời tác giả: Vu mã hay còn là một nửa kia của thú nhân, tương đương với vợ).

Thú nhân khác nháy mắt ra hiệu hỏi, các thú nhân còn lại vẻ mặt hiếu kỳ, có điều còn có chút không cam lòng, nhìn chằm chằm vào bé con đang ôm thịt nướng.

Nói không lầm thì thức ăn kia hẳn là của bọn họ mà, nhưng mà, cái người Miya này, ngươi có tự nhiên quá không vậy, khi bọn họ nhìn thấy còn khư khư ôm lấy, gan quả không nhỏ, còn giấu đi, ngươi nghĩ rằng ngươi nhét vào trong lồng ngực thì chúng ta không thể nhìn thấy sao?.
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 6: Không có chủ nhân



Lôi Nặc nhìn thoáng qua bé con không ngừng nhích lại gần mình, rất rõ ràng là đối phương cơi hắn là ô dù.

Đôi mắt thú nhân Miya có chút cuồng nhiệt hàm xúc thấy Lôi Nặc không trả lời, đây cũng chính là thể hiện: Lôi Nặc không biết người Miya này là thuần chủng.

"Lôi Nặc, ngươi đã không thèm để ý như vậy, người Miya này...." Tất cả mọi người nhìn Lôi Nặc, nói ra ý nghĩ cực kỳ rõ ràng.

Lôi Nặc trong thôn rất được hoan nghênh, không chỉ đơn giản là do bề ngoài của Lôi Nặc, phải biết rằng thú nhân Miya có thể biến thân, ngũ quan có thể điều chỉnh theo ý muốn, phần lớn thú nhân Miya dung mạo đều cực kỳ tuấn mỹ.

Mà Lôi Nặc còn là con trai tộc trưởng, ở trong thôn có một chút địa vị, quan trọng hơn nữa, Lôi Nặc chính là một trong hai thợ săn giỏi nhất trong thôn. Không ít người Miya đều muốn đoạt được hắn.

Mà Lôi Nặc không thích tiểu quỷ người Miya này đương nhiên là điều tốt.

"Vậy, Lôi Nặc ngươi nói xem, ngươi nếu không thích cậu ta, chúng ta thì phải truy tìm cái người Mya này, cái này có phải là không công bằng hay không." Một người bất mãn nói.

Lôi Nặc chỉ nhìn người Miya bên cạnh, bé con nhìn lại hắn, đôi mắt to đen tràn đầy khẩn cầu cùng mong đợi, còn mang theo một tia quật cường không rõ.

"...."

"...." Bé nghiêng đầu thần sắc có chút buồn bã.

Những người man rợ này nói gì vậy?

"Ngươi là người Miya nhà ai? Nếu như không muốn gặp phải phiền toái thì lúc này mau chóng rời đi." Lôi Nặc không muốn dẫn theo phiền toái, hơn nữa đứa bé trước mắt vừa đen vừa bẩn vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn bụi bẩn, tóc giống như tổ chim, điều này làm cho người vô cùng yêu sạch sẽ như Lôi Nặc có chút không vui.

Hơn nữa, hắn không thích sự tồn tại của những loại người yếu ớt.

Bé thì nhìn Lôi Nặc trong chốc lát, lại nhìn thịt nướng trong ngực, người nam nhân kỳ quái này rốt cục đang nói cái gì? Vì sao bé nghe cũng không hiểu, là muốn lấy lại thức ăn, hay là ý gì?

Nhưng mà bé tuyệt đối không muốn đem thức ăn cho hắn, mặc dù người nam nhân kỳ quái này thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện. Bé cúi đầu, suy tư hồi lâu, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, cuối cùng hạ quyết tâm, nói với Lôi Nặc đang sắc mặt âm trâm: "...Không hiểu, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, cho nên cái gì ta cũng không muốn cho ngươi."

Lôi Nặc nhíu mày, cuối cùng hắn cũng phát hiện một vấn đề, người Miya nhìn vô cùng bẩn trước mắt này hình như không hiểu ngôn ngữ của đại lục Miya. Lôi Nặc nghĩ nghĩ, cầm lấy một một trái cây màu trắng tương đối phổ biến ở đại lục Miya, hắn đưa tới trước mặt bé hỏi: "Đây là cái gì, ngươi mau nói tên của nó là gì?"

Đôi mắt màu đen của bé sáng lên, tự dưng, đôi mắt màu đen thuần như đêm tối cong lại, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bụi bẩn kia có vài phần động lòng người. Bàn tay trắng trắng vươn ra, mang theo nghi hoặc cùng kinh hỉ, bé có chút không dám tin: "Là, là cho ta sao?" Không chút do dự đoạt lấy, nhét vào trong ngực như bảo bối.

"....."

Mặt Lôi Nặc tràn đầy hắc tuyến, khóe miệng co giật không thôi. Quả nhiên, đối phương nghe không hiểu lời của bọn hắn, mà bọn họ cũng nghe không hiểu lời của bé, loại tình huống này giống như là....

Những thú nhân Miya khác không cam lòng, đều tụ lại một chỗ, Lôi Nặc có thể nghĩ ra, đương nhiên bọn họ cũng có thể nghĩ ra, xem ra, bé con này không phải là thú nhân trên đại lục Miya.

A Văn hơi khó chịu nhìn Lôi Nặc, người này ở trong thôn cứ vô hình chiếm lấy người Miya, thời điểm này chính là người vô chủ, tự nhiên là cơ hội cho bọn họ.

A Văn lệ rơi đầy mặt: "Lôi Nặc ta nói không phải chứ, nếu là vô chủ, ngươi không nên quá tham lam, chúng ta cũng không làm khó người Miya này, để cho cậu ta lựa chọn là được, nếu cậu ta lựa chọn một trong chúng ta, như vậy cũng có thể."
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ



Như vậy một vòng thú nhân Miya ngồi vây quanh một chỗ, hai mắt sáng như đuốc, chằm chằm nhìn vào người Miya vô cùng bẩn, bé con đáng thương còn đang không biết bị rơi vào tình huống gì, bị nhìn chằm chằm đến da đầu run lên, rụt cổ lại e ngại dựa vào hắn gần hơn, cũng chính là người mà bé cho là nói chuyện được – Lôi Nặc, níu lấy góc áo da thú bên hông người nào đó, bàn tay nhỏ bé căng thẳng túm chặt vừa co quắp, vừa bất an.

A Văn cùng những thú nhân khác đều đen mặt. Bị Lôi Nặc chiếm được, tất cả thú nhân Miya một bộ thâm cừu đại hận nhìn về phía Lôi Nặc mà Lôi Nặc thì vẫn vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lạnh lùng, tay gẩy đống lửa cầm lấy miếng thịt đã nướng chín bắt đầu ăn.

"Nhanh lên, trời sắp tối, chúng ta đã có nhiều thú, phải trở về trước lúc trời tối."

Các thú nhân Miya khác tuy không cam lòng, nhưng không có nói bất cứ điều gì, bắt đầu ăn cơm, bé nhìn những người này vui sướng ăn uống, cảm giác giống như ăn thật ngon, vụng trộm liếc mắt nhìn sau đó lại nhìn thức ăn trong ngực, cố gắng cắn, y như lúc ban đầu, vẫn cứng ngắc, rất nhanh, những thú nhân Miya đi săn này ăn uống no đủ, thu dọn đồ đạc, mà Lôi Nặc cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bé đi sát theo Lôi Nặc một bước cũng không rời.

"...Chúng ta phải trở về, ngươi là...."

Bé cầm lấy một góc áo Lôi Nặc, một tay ôm lấy trái cây trong ngực, trơ mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, cứ lôi kéo như vậy, đôi mắt đen có chút khẩn cầu cùng khát vọng.

Lôi Nặc một bước, bé cũng bước chạy chậm theo sau từ đầu đến cuối, vẫn không chịu buông ra.

"Hà hà, Lôi Nặc đào hoa nhà ngươi, xem ra người Miya này ưng ý ngươi, không cho ngươi đi rồi"

"Người ta cố gắng như vậy là muốn ngươi dẫn về nhà chăng."

"...." Lôi Nặc mặt không biểu tình, nhìn bé hồi lâu, thở dài một cái, con ngươi kim sắc đầy tôn quý có một tia bất đắc dĩ cùng một sự dung túng cực kỳ hiếm thấy, tuy nhiên lại không có một biểu hiện gì trên khuôn mặt tuấn mỹ.

"Được rồi, ngươi trước theo chúng ta trở về, sắp xếp cho ngươi sau." Dù sao sâu trong rừng rậm này cất giấu nhiều nguy hiểm, đối với người Miya mà nói, là một loại cái chết gần kề.

Lôi Nặc lần này săn bắt rất thành công, con mồi vác trên mình rất nhiều, có vài cái đầu thằn lằn khổng lồ, còn có một chút linh nham thú, mà nhìn như vậy, Lôi Nặc chỉ nhẹ nhàng linh hoạt cầm bằng một tay. Đôi mắt bé mở to, giống như nhìn thấy được siêu nhân, chăm chú nhìn không rời, kết quả phát hiện, không chỉ riêng Lôi Nặc, những thú nhân khác cũng vậy.

Tuy nhiên con mồi bọn họ bắt được ít hơn, cũng nhỏ hơn của Lôi Nặc, cũng giống như Lôi Nặc, bọn họ cầm theo con mồi hết sức dễ dàng, không tốn một chút thể lực nào.

Bé lảo đảo, một tay nắm góc áo Lôi Nặc, dáng người thú nhân Miya rất lớn, thú nhân Miya trưởng thành có thể cao hai thước rưỡi, cho nên bé vừa mới cao đến eo của Lôi Nặc, nắm áo da của hắn có điểm giống như câu cá, một đường lắc lư lắc lư.

Cuối cùng đám thú nhân Miya đi ra khỏi rừng rậm, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang sắc tối mờ nhạt.

Bé còn có chút mông lung, không rõ những người kỳ quái này sao lại dừng lại, sau đó bắt đầu c** q**n áo, đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Bé mở to đôi mắt to đen, tràn đầy tò mò nhìn. A, bên trên là giống nhau, hai cái đ** t* (Bí: dịch theo ngôn ngữ trẻ em cho nó ngây thơ), có điều đ** t* thoạt nhìn rất lớn nha, có hơi giống hạt lạc nha? (Bí: ặc ặc bé thật khéo tưởng tượng!!!) A, phía dưới thoạt nhìn thật lớn, phình to, cũng không biết là bên trong như thế nào, bé rất hiếu kỳ, vẻ mặt thể hiện các ngươi mau cởi đi, ta biết hết rồi!

Mà trong lúc vô tình, rốt cục dẫn đến sự chú ý của Lôi Nặc, vừa rồi chứng kiến người Miya này bày ra vẻ mặt cực kỳ tò mò, khuôn mặt tuấn tú hắc ám vô cùng, không chút nghĩ ngợi, giơ tay lên che đi đôi mắt của bé.

Đáng chết! Người này, cứ như vậy nhìn, không thể phóng thích được cơn tức giận trong lòng, cũng không nhìn xem đối phương là ai a? Quả thực chính là hồ đồ!
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 8: Trở lại thôn



Bé không hiểu rõ tâm tình của Lôi Nặc, dù sao bé còn muốn nhìn nữa, bàn tay nhỏ bé cố gắng vặn bung tay Lôi Nặc ra.

"Không được hồ đồ!" Lôi Nặc quát lớn, bé con lúc này ngẩn người, tuy bé không biết Lôi Nặc nói cái gì, có điều sự nhạy cảm của một đứa trẻ cho bé biết Lôi Nặc đang tức giận, nhưng mà bé không rõ Lôi Nặc vì sao tức giận?

Chờ thêm chốc lát, Lôi Nặc buông tay, bé một lần nữa nhìn thấy những thú nhân kia đã không còn, mà thay vào đó là có vài con hổ cùng sư tử to lớn, hình dáng của chúng so với bé to lớn gấp hai, ba lần, cực kỳ uy mãnh hung hãn, không giống như những con thú không còn hơi thở mà họ đã săn được đang được đặt trên lưng.

Bé bị dọa chết khiếp, nhưng cũng không dám hét lên, gắt gao nắm chặt lấy áo da thú của Lôi Nặc, một đôi mắt to đen tràn ngập hơi nước, mà những thú nhân Miya kia sau khi biến thân thì bắt đầu chạy đi rất nhanh.

Lôi Nặc một tay bắt đầu c** đ* biến thân, hắn nhìn sắc trời, nhất định phải mau chóng trở về thôn, bàn tay to lớn cởi áo, sau đó bỏ trong túi da.

Bé nhìn Lôi Nặc cởi bỏ áo không còn chỗ cho mình nắm, tưởng Lôi Nặc muốn vứt bỏ mình lại, muốn rời đi, lo lắng không được, quyết định chủ ý muốn đi theo Lôi Nặc, lần đầu tiên chứng kiến Lôi Nặc đang thoát quần áo chớp mắt xoay người một cái.

ột vật cực lớn hiện ra, nhìn cái vật thước tấc dưới thân Lôi Nặc, bé yên lặng nuốt nước bọt, a, thật lớn nha, có điều hình dáng cũng giống của bé, bé còn tưởng rằng những người man rợ này vật đó cũng kỳ quái như bản thân họ, không khỏi yên tâm vỗ ngực một cái.

Có lẽ ánh mắt bé quá mức nóng rực, Lôi Nặc ngừng tay lại, quay đầu nhìn, liền chứng kiến bé mở to đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào địa phương không nên nhìn, nhìn bé trong chốc lát, nhìn vào khuôn mặt đang thưởng thức kia, Lôi Nặc không thể bình tĩnh, hơn nữa dưới cái nhìn ngây thơ thuần túy ấy, Lôi Nặc phát hiện hắn rõ ràng có phản ứng xấu hổ.

Trong khi hắn đang run run trước cái nhìn của bé, bé tựa hồ đang nhìn cái gì đó kỳ quái, dường như rất là nghi hoặc cùng khó hiểu.

Hai tay to lớn của thú nhân lần đầu tiên run rẩy, không biết làm sao, đây là trường hợp chưa từng có đầu tiên sau khi hắn đi săn thú.

Ngay cả quần áo da thú cũng không cất đi, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay biến thân, dáng người cao lớn dần biến thành một con sư tử lông vàng uy phong lẫm lẫm đứng bên người bé.

"...Trời!" thì ra là như vậy! Bé như hiểu ra gì đó.

Bé quan sát con sư tử to lớn trước mắt, sư tử dùng miệng vất đồ đạc cùng thú săn lên lưng, sau đó dùng dây buộc chặt (?), rồi khuỵu hai chân trước xuống, cái đầu cao ngạo hơi hơi cúi thấp, bé ở phía sau rất thông minh như chú khỉ nhỏ thuần thục leo lên, hơn nữa bé còn chọn một chỗ cực kỳ mềm mại, thoải mái, và là nơi rất an toàn ngồi xuống–có thể nhìn thấy hai tai sư tử chính giữa đám lông bờm.

Mà sau khi bé ngồi ổn định, cái đầu cao ngạo lại cúi thấp xuống hơn một chút, đôi mắt kim sắc của sư tử hơi hơi híp lại, uy nghiêm không thể xâm phạm, vô cùng thần bí, trong miệng phát ra vài tiếng hừ lạnh, ý bảo tâm tình hắn đang cực kỳ khó chịu.

Bé vui sướng hài lòng, không hề cảm nhận được tâm tình của Lôi Nặc một chút nào, chốc chốc sờ sờ chỗ này, chốc chốc lại vuốt chỗ kia, cuối cùng phát hiện đám lông bờm trên đầu là mềm mại thoải mái nhất, những chỗ khác tuy thoạt nhìn vô cùng cao quý, đẹp đẽ nhưng mà không thể bám tay vào được.

Nhận thấy bé đã yên lặng, Lôi Nặc trong lòng thề, tuyệt đối chỉ có một lần này, loại việc như vậy về sau chắc chắn sẽ không xảy ra, hắn cố gắng làm bộ như không có gì ở trên đỉnh đầu, mở rộng bước chân, nhanh chóng chạy về phía trước.

Bé lần đầu tiên cảm nhận được tốc độ nhanh như vậy, không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, một đường chỉ khanh khách thích thú cười.

Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Lôi Nặc mang theo bé về tới nơi ở, bởi vì gần đến giờ ăn cơm, cho nên không thấy có người trên đường.

Bỗng nhiên Lôi Nặc lên tiếng gọi, sau đó tầm mắt nhập nhèm của bé cùng Lôi Nặc giao nhau, Lôi Nặc đối với sự việc này đã trở nên bình tĩnh hơn, nghĩ thầm trong lòng, sau khi dàn xếp ổn thỏa, sẽ đem bé đi cho người khác....
 
Thú Sủng - Huyết Huyết
Chương 9: Canh lá tím



Lôi Nặc sắp xếp con mồi ổn thỏa, liền bắt đầu nấu cơm.

Bé không có việc gì làm, liền vây quanh sau lưng Lôi Nặc, chạy tới chạy lui.

Lôi Nặc đi rửa rau, bé cũng đi theo sau lưng, ngồi xổm một bên nhìn xem.

Lôi Nặc chỉ nhìn bé một cái, sau đó không nói gì, đi vào bếp, bé cũng đi theo, còn hấp tấp cầm lấy mấy loại quả xem như bảo bối.

Kỳ thật, hôm nay bé ăn cái gì, Lôi Nặc mặc dù không có đem toàn bộ chú ý đặt trên người bé, nhưng có điều hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, bé chưa thể ăn được đồ ăn cứng.

Ở đại lục Miya, người Miya 5, 6 tuổi nói chung đã có thể ăn được thức ăn cứng, một đứa bé như này, là cực kỳ hiếm thấy, Lôi Nặc không khỏi lo lắng, nếu bé cứ một mực như vậy, thân thể về sau này có thể phát triển không tốt.

Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều lắm.

Thả đống lá tím trong tay ra, đây là một món ăn người Miya cực kỳ thích. Bởi vì ăn nó có cảm giác cực kỳ thơm ngon, dù nấu canh hay xào, đều cực kỳ trơn mềm ngon miệng.

Hắn nghĩ đến bé còn chưa ăn được đồ ăn cứng, vậy thì đành làm thức ăn mềm, xào thêm một ít rau củ có lẽ được rồi.

Hơn nữa buổi tối thích hợp ăn nhẹ một cái gì đó.

Lôi Nặc là một thú nhân cực kỳ yêu sạch sẽ, cho nên trong nhà hắn, phòng bếp đều không có một hạt bụi, hơn nữa người nam nhân này thích hoa lệ một chút, cảnh sắc phải sang trọng, cho nên trong nhà Lôi Nặc cùng cả người hắn hoàn toàn hiện ra một loại cực độ lấp lánh.

Có điều, đối với một thú nhân lòe loẹt còn rất biết hưởng thụ, có một tay nghề tốt, cho nên trong phòng bếp, các loại gia cụ cũng rực rỡ muôn màu, nồi niêu xoong chảo gì đó mọi thứ đều có đủ.

Mặc vào một chiếc tạp dề sáng chói viền trân châu xung quanh, Lôi Nặc vén tay áo lên bắt đầu rửa nồi thái đồ ăn.

Lá tím cũng giống như cái tên của nó, có một màu tím hình dáng có vẻ giống rau chân vịt trên địa cầu (Bí: Bạn nào ko biết rau chân vịt như nào thỉnh lên google !!!)

Trong bếp là một chiếc lò kiểu cổ, Lôi Nặc châm lửa lên, đem lửa cháy to lên, đặt nồi lên cho nóng, sau đó bưng đến một cái tô sứ màu trắng, mở nắp bên trong là một thứ dầu mỡ vàng óng như sáp nến, bé nuốt nước miếng muốn ăn một ngụm, Lôi Nặc trừng mắt liếc bé một cái, bé không dám làm gì.

Múc một thìa mỡ vàng vào trong nồi đã được để nóng trên lò, sáp mỡ vào trong nồi liền tan chảy, sôi lên nổ lách tách, sắc mỡ vàng óng dậy lên mùi hương mà bé chưa bao giờ được ngửi qua.

Liền thấy tay Lôi Nặc cầm một chiếc muôi lớn, đảo đảo cho mỡ sôi đều, đem lá tím bỏ vào bên trong, xào xào, đảo đảo sau đó đậy vung lại.

Mà bé kích động đi đến xem lửa, thỉnh thoảng lại tăng thêm một ít củi vào.

Chờ thêm trong chốc lát, một mùi thơm nồng đậm từ trong nồi bay ra, tỏa ra từng đợt khói trắng, bé trơ mắt nhìn, lo lắng món ăn bị cháy, lúc này liền thấy Lôi Nặc không nhanh không chậm mở vung nồi ra, lại lật xào mấy cái, đi đến vại nước gần đó múc một ít, dọc theo xung quanh bên trong thành nồi đổ vào.

Sau đó, đến gần một cái giỏ hoa văn đẹp đẽ trong góc bếp, lấy hai quả trứng màu xanh to như hai quả táo, một quả ghé vào cạnh nồi đập xuống, một cái trượt vào trong nồi. Lôi Nặc dùng muôi đảo qua đảo lại một chút, còn một quả trứng thì khoét một cái lỗ nhỏ trên đỉnh.

Bé vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu Lôi Nặc muốn làm gì, chỉ thấy Lôi Nặc xoay người đi vào nhà kho của nhà hắn, lấy ra một quả to như quả bóng chuyền màu vàng cam, quả vàng kia rất sáng bóng, vỏ cũng rất dày, Lôi Nặc dùng dao cắt một cái trên vỏ tạo thành một cái miệng nhỏ, móc ruột ở bên trong ra, sau đó đem quả trứng còn lại kia nhét vào bên trong lõi.

Cuối cùng lại lấy miếng vỏ bị cắt ra lúc nãy đậy lại hoàn chỉnh đẹp đẽ. Điều làm bé khó hiểu chính là Lôi Nặc đem cả thứ đó ném vào trong lòng bếp.
 
Back
Top Bottom