Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 80: Chương 80



Chúng tôi chọn một thị trấn nhỏ ven biển. Cảnh biển không quá đặc sắc, nhưng cũng có thể chấp nhận được; nếu xét đến giá cả hợp lý, thì cũng có thể xem là đẹp mà giá cả phải chăng.

Mặc dù là mùa hè, tôi vẫn khoác chiếc áo dài tay bằng vải lanh. Chu Trấn đẩy xe lăn, khi làn gió thổi tung tà váy của tôi, cậu ấy liền kiên nhẫn dừng lại, đắp một tấm khăn mỏng lên đầu gối tôi.

Tôi khẽ gật đầu: "Cảm ơn".

Chu Trấn cụp mắt: "Không cần khách sáo."

Chưa đến kỳ nghỉ hè nên dù trên bãi biển có người qua lại, nhiều gia đình đi cùng con cái, nhưng các đứa trẻ hầu hết là trẻ mẫu giáo.

Chu Trấn thuê một chiếc ô cùng ghế nằm cho tôi, rồi cầm hai quả dừa mang đến.

Sóng biển vỗ vào bờ, xen lẫn tiếng cười nói xôn xao của du khách. Tôi khẽ nhíu mày nhưng cũng không đòi quay về.

Mặc dù tôi thích yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng nghe tiếng ồn ào của nhân gian cũng không tệ.

Tôi rất hiếm khi có được những phút giây thoải mái như vậy.

Ngay khi tôi nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên n.g.ự.c tôi nhói lên, gần như không thở nổi.

Tôi vốn nghĩ đây là cơn đau do cơ thể suy yếu.

Nhưng khi mở to mắt, tôi thấy sắc mặt của Chu Trấn cũng tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra.

Tình huống này chỉ có một cách giải thích duy nhất.

Tôi và Chu Trấn, đều cảm nhận được cái chết.

Tôi lên tiếng trước: "Đứa bé gái, vô cùng sợ hãi."

Chu Trấn cau mày bổ sung: "Ở hướng Đông, cách đây một trăm mét..."

Chúng tôi cùng quay đầu nhìn ra biển.

Gió yên biển lặng, mênh m.ô.n.g vô tận. Ở vùng nước nông, người lớn dẫn trẻ em chơi đùa.

Có bé cười, có bé khóc, nhưng dù có khóc, rất nhanh lại hóa thành cười — cảm xúc của trẻ con vốn là rất đơn giản, chỉ cần dỗ dành là qua đi.

Tuy nhiên, ở một nơi không ai hay biết, một sinh mệnh nhỏ bé đang dần dần héo mòn.

Chu Trấn vốn luôn nghe theo tôi rồi mới hành động.

Nhưng lúc này, cậu ấy thậm chí không có thời gian để nhìn tôi một cái.

Chu Trấn nắm chặt vạt áo, nhanh chóng lột chiếc áo phông trên người, rồi ba chân bốn cẳng c** q**n dài. Vừa chạy, vừa đá văng đôi giày thể thao.

Thời gian dường như ngừng lại.

Chu Trấn chạy rất nhanh, luồn lách giữa bãi cát đông người với những khách du lịch đang vui đùa, vượt qua những lâu đài cát mà bọn trẻ con dựng lên.

Sau đó, cậu ấy không chút do dự lao vào làn nước xanh thẳm của biển cả, rồi biến mất ngay lập tức.

Tôi nắm chặt n.g.ự.c mình, từ từ ngồi thẳng người dậy.

Chiếc đồng hồ quả quýt đã bị hỏng nặng, vẫn để chỗ Ôn Lan sửa chữa, nên lần này chúng tôi hoàn toàn không có ý định kinh doanh.

Hơn nữa, tôi đã nói với Chu Trấn rằng, khách của giao dịch sư đa số là người trưởng thành; nếu chưa trưởng thành, cũng sẽ là những đứa trẻ có chút khả năng phán đoán.

Trẻ con thường không trở thành khách hàng của chúng tôi.

Trừ khi, chúng đã trải qua những nỗi đau tuyệt vọng không thể diễn tả.

Và dù gặp phải những đứa trẻ như thế, cũng tốt nhất nên từ bỏ giao dịch, bởi so với những mong muốn đơn giản như "muốn mẹ mua kẹo," giữ lại vận khí cho kiếp sau của chúng có vẻ quan trọng hơn.

Nhưng, tôi không ngăn cản Chu Trấn.

Tôi hiểu cậu ấy muốn làm gì.

Chu Trấn không phải đi đón khách.

Cậu muốn cứu sống đứa trẻ ấy.

Dù có đến chín phần là khi chúng tôi đến nơi, các vị khách đã ngừng thở, nhưng vẫn luôn có một phần nhỏ cơ hội, nếu cứu kịp thời, chúng tôi có thể giành lại một mạng sống từ tay thần ch.ết.

Khi thời gian trở lại, Chu Trấn đang bế một bé gái nhỏ chậm rãi bước lên từ biển.

Tóc anh rối bời, thái dương bị thương, lồng n.g.ự.c phập phồng nhẹ, và cánh tay bế đứa bé đã nổi rõ gân xanh.

Cô bé trong lòng anh ngơ ngác quay đầu lại, nhìn chăm chú vào tôi.

Cô bé có làn da ngăm đen, chắc hẳn là do thường xuyên chạy nhảy ngoài trời, bị rám nắng. Đôi mắt trời sinh rất đẹp, giống như những vì sao rực rỡ trong đêm tối.

Nhìn qua là biết, đây là một cô bé hoạt bát vui vẻ.

Chu Trấn chầm chậm tiến lại gần, quỳ một chân xuống bên bờ cát, để cô bé đứng vững trên mặt đất.

Cô bé vẫn lưu luyến vòng tay ôm lấy eo anh.

Trong ánh mắt sâu thẳm của Chu Trấn lóe lên vẻ đau đớn khó diễn tả.

Giữa âm thanh ồn ào náo nhiệt, Chu Trấn cười buồn: "Thanh Đường. Tôi... tôi thất bại rồi. Tôi không thể cứu sống được cô bé."

Đây không phải lỗi của cậu ấy.

Giao dịch sư không phải là thần thánh.

Khi chúng tôi có thể nhận thấy, đã quá muộn rồi.

Vấn đề quan trọng hơn bây giờ là phải xử lý ra sao với cô bé vừa thoát khỏi cõi c.h.ế.t này.

Tôi và Chu Trấn đồng thanh lên tiếng.

"Em tên là gì?"

"Ba mẹ em đâu rồi?"

Cô bé chớp đôi mắt to tròn, đáp nhỏ: "Em tên là Lục Mạn Chinh. Ba bảo em ở đây chờ."

Tôi nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng người cha nào đang tìm con.

"Đưa điện thoại này cho em, để em gọi cho."

Chúng tôi dẫn cô bé đến chỗ ô che nắng, Chu Trấn lại quay người đi mua vài chiếc khăn tắm.

Lục Mạn Chinh hai tay cầm điện thoại, gọi cho ba mẹ. Tiếng tút kéo dài liên tục, nhưng cô bé cúi đầu, rất kiên nhẫn, im lặng chờ đầu dây bên kia nhấc máy.

Chu Trấn mặt mày sa sầm, quấn hai chiếc khăn tắm lên người cô bé. Còn bản thân cậu ấy chỉ lau qua loa rồi âm thầm cau mày.

Những giọt nước từ mái tóc ướt của Chu Trấn nhỏ xuống gò má, thoạt nhìn giống như những giọt nước mắt.

Tôi biết Chu Trấn đang lo lắng điều gì.

Cậu ấy đã can thiệp vào cái c.h.ế.t của Lục Mạn Chinh, đồng thời cũng kết nối với cô bé. Lúc này cô bé hoạt bát vui vẻ là đang tiêu hao vận khí của chính Chu Trấn.

Càng về sau, mức tiêu hao này sẽ gia tăng theo cấp số nhân.

Dù Chu Trấn có cố gắng cứng rắn đến đâu, cũng không thoát khỏi quy luật bảo toàn sinh mệnh.

Nói cách khác, chẳng mấy chốc, chúng tôi sẽ phải chứng kiến Lục Mạn Chinh c.h.ế.t thêm lần nữa.

Cuối cùng, điện thoại cũng kết nối, cô bé mỉm cười ngọt ngào, khẽ gọi: "Ba."
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 81: Chương 81



Thế nhưng hơn hai mươi phút sau, người cha mới chậm chạp đến.

Dường như việc đến đón con gái là một việc lớn lắm, ông ta tỏ vẻ bực bội, vừa gặp mặt đã túm lấy tai cô bé, định cho cô bé một bài học.

"Không bảo con chờ ở bãi biển à? Suốt ngày chỉ biết nghịch ngợm."

Lục Mạn Chinh đau đến nhăn nhó, lúc này người đàn ông mới nhìn thấy tôi và Chu Trấn dưới ô che nắng. Ông ta rụt tay lại. Lơ đãng gật đầu với chúng tôi: "Cảm ơn anh chị đã trông chừng Chinh Chinh."

Người đàn ông hoàn toàn không biết con gái mình đã trải qua điều gì.

Chu Trấn nổi giận, bật dậy.

Cậu ấy túm lấy cổ áo sơ mi hoa của ông ta, mắng: "Con gái anh mới năm tuổi, anh bỏ nó một mình ở bãi biển? Anh có biết điều đó rất nguy hiểm không?"

"Nó gọi cho anh, gọi suốt mười phút, nửa tiếng anh mới đến đây. Trước khi gặp chúng tôi, nó còn không biết đã đợi anh bao lâu! Anh là cha, vậy mà không lo lắng, không áy náy, không cảm thấy tội lỗi sao? Rốt cuộc có việc gì quan trọng hơn tính mạng của con gái anh?"

Thế nhưng sự phẫn nộ của Chu Trấn, trong mắt người đàn ông kia, lại chỉ là một sự gây sự vô lý.

Lục Văn Minh cũng không phải là kẻ yếu đuối, ông ta giãy giụa vài lần nhưng không thoát ra được, bèn lườm Chu Trấn, phì phì hai cái, rồi mắng lại: “Mẹ kiếp, cậu là ai mà chỉ trông con tôi một chút cũng dám lên mặt dạy đời? Đây là con gái tôi, chuyện của tôi liên quan gì đến cậu?”

“Mẹ nó, còn dám nguyền rủa con gái tôi. Nó chẳng phải vẫn đứng đây khỏe mạnh sao? Muốn đòi tiền chứ gì? Ông đây không sợ.”

Lục Mạn Chinh dường như đã quen với cơn giận dữ của cha mình, cô bé chỉ ngoan ngoãn đứng đó mà không khóc.

Chu Trấn không phải là người sợ tranh cãi. Trên thực tế, dù xét về chiều cao hay thể hình, cậu ấy cũng hoàn toàn lấn lướt Lục Văn Minh.

Thế nhưng, lúc này, Chu Trấn lại lặng lẽ buông tay.

Chu Trấn không thể nói với Lục Văn Minh rằng con gái ông ta thật ra đã ch.ết rồi.

Vậy là Lục Văn Minh càu nhàu kéo Lục Mạn Chinh đi, không hề để lại một ánh mắt cảm kích nào cho người đã cứu mạng con gái mình.

Tôi kéo tay Chu Trấn.

“Đi theo họ.”

Có lẽ vì đã ngâm mình dưới biển và vừa cãi nhau, bàn tay của Chu Trấn có phần lạnh.

Cậu hoảng hốt quay lại nhìn tôi, trong đáy mắt đã có vài tia đỏ. Như hỏi chính mình, cũng như hỏi tôi: “Tôi đã làm đúng chứ?”

Tôi mỉm cười khích lệ: “Yên tâm. Tôi sẽ không trách cậu. Nếu không có cậu ở đây, tôi cũng sẽ cứu cô bé ấy.”

Thật vậy, việc cứu Lục Mạn Chinh là một khoảnh khắc bốc đồng, không phù hợp với lợi ích của giao dịch sư. Thế nhưng để một cô bé ngây thơ đáng yêu c.h.ế.t đuối, thậm chí x.ác cũng khó mà tìm được, thì quả thật quá tàn nhẫn.

Trước khi Lục Văn Minh đẩy Lục Mạn Chinh lên xe, tôi bảo Chu Trấn một lần nữa dừng thời gian.

Cô bé ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Tôi cúi xuống, nở một nụ cười nhẹ: “Chinh Chinh, bọn chị không muốn dọa em, nhưng hy vọng em có thể hiểu—em đã ch.ết rồi. Nhưng nhờ gặp được anh chị, em có thể sống thêm một chút. Nhưng… cũng chỉ là thêm một chút thôi.”

“Lát nữa về nhà, em có thể ăn những món em thích, ở bên cạnh ba mẹ, chơi những món đồ chơi mà em yêu thích, rồi lên giường đi ngủ…”

Tôi không giỏi giao tiếp với trẻ con.

Thế nhưng, sự hiểu chuyện của Lục Mạn Chinh lại vượt xa tưởng tượng của tôi.

Cô bé ngước lên, thay tôi nói nốt lời.

“… Rồi sau đó, em sẽ ch.ết, đúng không?”

Bị ánh mắt trong sáng của cô bé nhìn thẳng vào, tôi thấy lòng mình se lại, khẽ gật đầu.

Lục Mạn Chinh nghiêng đầu, cười tươi: “Không sao đâu, cô giáo ở mẫu giáo nói em là đứa trẻ ngoan, em sẽ lên thiên đường. Ở đó có bánh ngọt ăn mãi không hết, ăn bao nhiêu cũng không bị đau răng.”

Tôi xoa xoa lọn tóc ướt của cô bé, không nói gì thêm.

Xe nhà họ Lục phóng nhanh trên đường, tôi và Chu Trấn cũng bắt taxi, theo sát phía sau.

Nhìn vào môi trường sống của khu chung cư, có vẻ như cô bé có cuộc sống không tệ. Nhưng, nuôi con, chỉ cung cấp đồ ăn thức uống là đủ sao? Là người giám hộ, bảo vệ con, giữ cho chúng tránh xa nguy hiểm, cũng là những điều mà bậc làm cha mẹ phải học.

Chung cư nơi nhà họ Lục ở vẫn còn một số căn trống, vừa bán vừa cho thuê. Tôi không phải người ngại tiêu tiền, nên lập tức thuê căn đối diện.

Nhà xây kém chất lượng, cách âm rất tệ. Mọi hành động của nhà họ Lục tôi đều nghe rõ ràng.

Lúc này, người đang nói là mẹ của Lục Mạn Chinh, Lý Tuyết Như.

Giọng bà ta chua chát, rất dễ nhận ra: “… Thằng hai hôm nay lại nôn nữa. Mai lại phải đi viện xem sao. Không biết lại tốn bao nhiêu. Phí quản lý chung cư lại đến hạn. Mỗi ngày là một đống chuyện trời ơi đất hỡi.”

Một giọng khác, có vẻ là của một người lớn tuổi, cũng đầy vẻ khó chịu: “Chinh Chinh, con ngoan ngoãn đi, đừng phá em.”
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 82: Chương 82



Vừa dứt lời, đứa bé đã bắt đầu khóc ré lên.

Lý Tuyết Như dỗ vài câu, rồi mắng chồng: “Con trai anh đòi uống sữa kìa, anh điếc à, không nghe thấy sao?”

Căn hộ tám mươi mét vuông, ba người lớn và hai đứa trẻ, thử nghĩ mà xem chật chội đến mức nào. Huống chi, mọi người đều đang trách móc nhau, càng khó mà ở nổi.

Tôi liếc nhìn Chu Trấn.

Không ngạc nhiên khi cậu ấy đang cầm khăn lau kỹ lưỡng chiếc giường trong phòng ngủ.

… Có lẽ Chu Trấn mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nhẹ.

Tôi tựa vào khung cửa, nhướn mày nhìn cậu ấy: “Chu Trấn, cậu đi tắm đi? Mới ngâm mình dưới biển, không khó chịu sao?”

Chu Trấn đáp lại lời tôi rồi đi vào phòng tắm.

Khi cậu ấy bước qua tôi, một thoáng mùi tanh của m.á.u lướt qua.

Từ lưng đến eo Chu Trấn, cơ bắp săn chắc, nhưng vài vết thương rạch ngang trông đáng sợ, dài khoảng hơn nửa phân.

Tôi theo phản xạ nắm lấy cánh tay cậu ấy.

“Đau không?”

Chu Trấn nói ngắn gọn: “Không sao, lúc cứu Chinh Chinh không may bị trầy.”

Gần bờ biển có đá ngầm, xuống nước mà không có bảo hộ thì rất dễ bị thương.

Chu Trấn vào phòng tắm tắm rửa, tôi mở điện thoại đặt hàng, mua bông sát trùng iod. Rồi nhìn chiếc giường trống trơn, tôi lại đặt thêm mền gối.

Thật ra căn phòng trống trơn, ngoài mấy món đồ nội thất cơ bản, chẳng có gì. Nếu thực sự cần mua sắm, đặt hàng trên mạng cũng không đủ dùng.

Nhưng, mua nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao, chúng tôi cũng không ở đây lâu.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, khiến tôi bật cười.

“Chúng tôi”.

Tôi và Chu Trấn, Chu Trấn và tôi.

Từ khi nào mà trong những dự định của tôi, cậu ấy đã tự nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của tôi như một điều hiển nhiên?

Rõ ràng, tôi luôn phớt lờ tình ý của cậu ấy.

Thậm chí, tôi còn đang lên kế hoạch cho cái ch.ết của chính mình.

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Giờ đây dịch vụ giao hàng nhanh nhẹn vô cùng, mới khoảng mười phút đã có người đưa thuốc đến. Nhưng vòi nước trong phòng tắm vẫn chảy, Chu Trấn còn chưa ra.

Đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi không nhịn được đi đến, định gõ cửa.

Nhưng cánh cửa đột ngột mở ra một khe hở.

Hơi nước bốc lên mờ mịt, Chu Trấn quấn khăn quanh người, sắc mặt uể oải, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nóng.

“Thanh Đường, tôi… chóng mặt.”

Sức khỏe của thanh niên lúc nào cũng dồi dào. Giờ chỉ tắm nước nóng mà đã chóng mặt, nhìn cũng biết, là do cuộc giao dịch bất thường lần này.

Sau khi Chu Trấn cứu Lục Mạn Chinh, mỗi giây phút mà cô bé sống thêm đều tiêu hao thể lực và vận khí của cậu ấy.

Tôi hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Chúng ta có thể dừng lại mà.”

Dù dừng lại chắc chắn cô bé sẽ ch.ết.

Chu Trấn rõ ràng cũng hiểu điều này. Cậu yếu ớt xua tay: “Tôi không sao, nghỉ một lát là ổn thôi. Chinh Chinh… vẫn chưa ăn tối.”

Đang lúc hoàng hôn, các gia đình đều bắt đầu nấu ăn.

Nếu như thường lệ, Chu Trấn cũng sẽ lo bữa ăn cho tôi. Nhưng hôm nay cậu ấy có vẻ rất mệt.

Tôi ngồi trên ghế sofa, lướt điện thoại tìm đồ ăn gọi về. Ở phía bên kia, Chu Trấn tựa người lên tay vịn ghế đã chìm vào giấc ngủ say. Cánh tay đặt trên đầu gối, năm ngón tay hơi xòe ra.

Cậu có đôi tay thon dài, các đốt ngón cân đối, nổi lên những đường gân xanh trên mu bàn tay. Tôi bỗng có chút hứng thú muốn so kích cỡ bàn tay với cậu ấy. Vì thế, tôi từ từ di chuyển lại gần, duỗi các ngón tay của mình, đặt nhẹ lên khoảng trống giữa những ngón tay Chu Trấn. Từng ngón một, nhẹ nhàng xen vào, vô tình chạm vào đầu ngón tay ấm áp của cậu ấy.

Chỉ là một cái chạm khẽ thôi, cậu ấy không đến nỗi sẽ tỉnh giấc. Dù vậy, tôi lại cảm thấy có chút lo lắng. Tôi sợ Chu Trấn tỉnh dậy. Nếu cậu ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi biết phải trả lời thế nào đây?

Thật ra, tôi đã có câu trả lời trong lòng từ lâu, chỉ là nó luôn thay đổi từng ngày. Đắm chìm trong suy nghĩ, tôi giật mình khi thấy màn hình điện thoại của Chu Trấn sáng lên với tin nhắn từ "Trung tâm môi giới nhà đất," hỏi khi nào cậu ấy định thuê nhà.

Tôi không thể ngờ rằng Chu Trấn đang tìm nhà thuê — hơn nữa là tìm ở Thục Thành.

Hành động kiểm tra tin nhắn của tôi khiến Chu Trấn tỉnh dậy.Cậu ấy mở mắt, nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi, dường như vẫn không được thoải mái. Tôi nhíu mày hỏi : “Cậu muốn chuyển nhà à?”

Chu Trấn mệt mỏi nhưng vẫn nghiêm túc lên kế hoạch: "Ừ, bán căn ở Tứ Phương Thành có thể mua được căn ở Thục Thành." Nhưng sở hữu nhà ở một nơi hoàn toàn xa lạ có phần hơi liều lĩnh, Chu Trấn vốn không phải người bốc đồng.

Cậu ấy giải thích, "Tôi muốn ở gần chị hơn." Một lúc, tôi nghĩ Chu Trấn chỉ đùa. Rốt cuộc, tôi đã sớm nói rõ với mọi người rằng tôi rất mệt mỏi, không muốn gắng gượng thêm nữa. Dưới cái nhìn dò xét của tôi, Chu Trấn thành thật nói: "Nghĩa trang chị chọn yên tĩnh quá, tôi sợ chị buồn chán. Nếu ở gần, hằng ngày tôi có thể đến nói chuyện với chị."

"Miền Tây Nam mưa nhiều, cây cối xanh tươi. Tôi sẽ thường xuyên nhổ cỏ cho mộ phần của chị. Tuy chị không thích ngăn nắp, nhưng tôi thì thích."

.. Nhổ cỏ ấy hả?

Tôi không khỏi nhăn mặt tỏ vẻ chê bai. Sao lại nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ ch.ết đến vậy? Thế nhưng, không hiểu sao tôi không bật cười, cũng chẳng trêu chọc lại. Bởi tôi cảm thấy lời acậu ấy nói có chút hợp lý. Thật ra tôi cũng thường cảm thấy buồn chán, có cậu ấy ở bên sẽ khiến mọi thứ đỡ nhàm chán hơn. Biết đâu Chu Trấn còn trồng vài bụi hoa xinh xắn bên mộ tôi nữa.

Tôi lẩm bẩm: "Thích thì trồng đi." Dù sao, tôi cũng luôn tin tưởng vào gu thẩm mỹ của Chu Trấn.

Chu Trấn lại thiếp đi sâu hơn, sắc môi càng lúc càng trắng bệch. Cậu ấy đã dùng sinh khí của chính mình để kéo dài sự sống cho Lục Mạn Chinh, sự tiêu hao đó có thể tưởng tượng được. Tôi biết cậu ấy không nỡ dừng lại, bởi đó là lòng trắc ẩn của Chu Trấn dành cho cô bé.

Nhưng sinh mệnh vốn có giới hạn.
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 83: Chương 83



Chúng tôi thuê tạm căn hộ đối diện nhà họ Lục. Từ ban công, tôi có thể thấy họ đã bắt đầu ăn tối. Các món ăn khá đơn giản, chỉ có một món mặn và hai món rau, cùng một đĩa dưa muối. Món thịt duy nhất là gà kho tàu, được đặt trước mặt Lục Văn Minh.

Khi Lục Mạn Chinh vừa gắp đũa đến gần món ăn thì bị bà nội gạt ra. Cô bé ngoan ngoãn, không dám gắp tiếp, chỉ lặng lẽ ăn cơm trắng trong bát của mình. Thế nhưng, cậu em trai nhỏ ngồi trên ghế cao lại được mẹ bóc thịt gà, đút từng miếng một.

Sau bữa ăn, cô bé rụt rè hỏi mẹ, “Con có thể ăn một viên kẹo sữa không?”

Mẹ cô bé, Lý Tuyết Như, đẩy cô ra một cách thô bạo rồi nói, "Kẹo là của em trai con."

Lục Mạn Chinh l.i.ế.m môi. Dù bị từ chối phũ phàng, cô bé không khóc không giận, chỉ ngước mắt lên hỏi, "Vậy con có thể ôm mẹ một cái không?"

Lần này, mẹ cô thậm chí còn không buồn trả lời.

Cô bé chầm chậm đi đến trước cửa phòng ngủ, nơi cha cô đang đeo tai nghe chơi game say sưa, đương nhiên cũng chẳng để ý đến cô bé. Còn bà nội đang dỗ em trai cô ngủ.

Cô chần chừ tiến đến tủ đồ chơi, lấy ra một con búp bê cũ, bẩn, ôm vào lòng và thu mình trong góc phòng, khe khẽ hát.

Bỗng dưng tôi hiểu ra điều gì đó. Buổi chiều, tôi đã nói với Lục Mạn Kinh, “Tối nay về nhà, em có thể ăn một số món mà con thích, ôm ba mẹ một lúc, chơi với đồ chơi yêu thích của mình rồi lên giường ngủ…”

Cô bé đã tự mình tiếp lời: “Và sau đó, em có thể ch.ết rồi.”

Nhưng cô bé đã không được ăn món yêu thích. Cũng không nhận được cái ôm từ ba mẹ. Tất cả những gì Lục Mạn Chinh có, chỉ là một con búp bê bẩn thỉu cũ kỹ.

Tôi lặng nhìn Lục Mạn Chinh một hồi lâu, sau đó mở điện thoại, gọi cho siêu thị gần nhất.

"Ngân sách là năm ngàn, gửi cho tôi vài bộ đồ giường, sách và đồ chơi bán chạy nhất dành cho các bé gái. Và... lấy thêm một gói kẹo sữa."

Dù tình trạng sức khỏe không tốt, nhưng nếu dừng lại một phút thôi, tôi vẫn có thể lén đặt những món quà này lên giường của cô bé mà cha mẹ cô bé không hay biết. Lục Mạn Chinh là một cô bé ngoan. Tôi hy vọng cô sẽ có một cuộc sống dài lâu và hạnh phúc. Nhưng những gì tôi có thể làm là quá ít. Tôi chỉ có thể mang đến cho cô bé chút ngọt ngào cuối cùng trước khi cô đi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Khi Lục Mạn Kinh kéo màn giường lên, cô bé nhìn thấy bộ ga giường và chăn gối in hình chú gấu dâu, đèn sao vàng ấm áp quấn quanh đầu giường nhấp nháy lấp lánh, và những chú gấu bông dễ thương nằm đầy trên giường. Cô bé ngạc nhiên ngồi xuống, mở một hộp kẹo gói cẩn thận. Sinh tử là chuyện định sẵn, tôi không thể thay đổi, nhưng tôi hy vọng rằng khi Lục Mạn Chinh chìm vào giấc ngủ, đó sẽ là một giấc ngủ ngọt ngào.

Co bé nhai kẹo, ngập ngừng hỏi tôi: "Chị ơi, kiếp sau, em còn gặp được chị không?"

Tôi im lặng hồi lâu, rồi đáp: "Có lẽ là có."

Cô bé lại hỏi: "Vậy kiếp sau em còn gặp được anh Chu không?"

Tôi cười gượng: "Cũng sẽ gặp thôi."

Cô bé chớp mắt, cười nói: "Vậy là ba chúng ta vẫn có thể gặp nhau, tốt quá."

Dù sao Lục Mạn Chinh vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô bé tin vào " kiếp sau gặp lại" như một câu chuyện cổ tích. Nhưng ai mà biết được chuyện của kiếp sau? Bản thân tôi của kiếp sau cũng không phải là tôi của hiện tại. Và tôi cũng sẽ không gặp lại một Chu Trấn như cậu ấy bây giờ.

Tôi, thực sự có nỡ buông tay không?

Tôi ôm Lục Mạn Chinh vào lòng, hôn lên má cô bé. Tôi muốn gửi đến cô bé lời chúc cho một giấc mơ đẹp và hy vọng rằng mong ước của cô bé sẽ thành hiện thực.



Sáng hôm sau, Chu Trấn tỉnh dậy rất sớm. Một giấc ngủ sâu đã giúp tinh thần cậu ấy tốt hơn, dù môi vẫn rất nhợt nhạt.

Ở nhà họ Lục, cũng có động tĩnh. Lục Văn Minh đang hạ giọng, giục mẹ và vợ ra khỏi nhà. Cửa đã mở, vẻ mặt người đàn ông đầy nôn nóng: "Nhanh lên, đừng lo cho thằng bé nữa, con bé Chinh mới là quan trọng."

Lục Mạn Chinh rõ ràng đã ngừng thở, họ muốn làm gì? Tôi mới nghi ngờ đôi chút thì Lục Văn Minh đã gọi lớn: "Túi nước nóng! Đừng quên mang theo túi nước nóng."

Lý Tuyết Như tóc tai bù xù, mặt chưa kịp rửa, tay ôm chặt tấm chăn, trong đó là đứa con gái năm tuổi của cô ta.

"Đến bệnh viện phụ sản đi, ở đó có bác sĩ Hà, rất phù hợp."

"Lẹ lên nào! Chúng ta phải đến trước khi t.h.i t.h.ể lạnh đi."

Lục Văn Minh lẩm bẩm đầy chua xót: "Em nghĩ, linh hồn nó có theo chúng ta không?"

Lý Tuyết Như toát mồ hôi lạnh, cánh tay rắn rỏi bỗng lỏng ra. Bàn tay nhỏ của con bé chạm vào chân trần của cô ta, khiến Lý Tuyết Như run lên cầm cập. Nhưng dù sợ đến mấy, việc lấy tiền vẫn quan trọng hơn. Lý Tuyết Như lau nước mắt, kiên quyết nói: "Có báo ứng gì thì cứ đến với tôi! Dù sao học phí, tiền thuốc thang cho con trai, thứ gì cũng cần tiền. Con bé phải nghĩ cho em trai nó."

Vừa dứt lời, một lực vô hình ấn mạnh bàn đạp ga. Lục Văn Minh hét lớn, cố đạp thắng nhưng chiếc xe ngày càng tăng tốc, lao qua đèn đỏ và đ.â.m vào hàng rào chắn.

Bên ngoài hàng rào, là biển rộng mênh mông.

Biển nuốt chửng chiếc xe và cả tội lỗi của họ.

Cảnh sát giao thông đến rất nhanh, người qua đường tốt bụng cũng có nhiều. Chỉ trong vài phút, Lục Văn Minh đã ló đầu lên khỏi mặt nước.

Người qua đường dũng cảm đã cứu được Lý Tuyết Như đang hoảng loạn lên khỏi mặt nước. Người cuối cùng được vớt lên lại là cô bé Lục Mạn Chinh đã ngừng thở.

Cảnh sát và nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra tình trạng của cô bé, một người trong số họ nghiêm mặt nói: "Cơ thể cô bé đã cứng đờ rồi, thời gian t.ử vong đã hơn ba tiếng."

"Vậy hai người mang cô bé đi là có ý định gì?"

Đáp lại họ là tiếng cười điên dại của Lý Tuyết Như: "Con gái tôi, nó là ma! Nó hận tôi… nó quay lại để đòi mạng!"

"Nó hận tôi vì tôi đã phớt lờ nó, nên nó làm ma quay về trả thù tôi, tôi biết mà!"

"Nhưng tôi còn cách nào khác đâu, hồi nhỏ tôi cũng bị đối xử như vậy mà."

Tiếng cười dần hóa thành tiếng khóc thét, như thể làm vậy sẽ giúp cô ta rửa sạch hết những dơ bẩn trong lòng.

Tôi đứng xa xa nhìn mà nét mặt không chút biểu cảm: "Không thể để bố mẹ con bé theo nó sang thế giới bên kia, có chút tiếc thật."

Chu Trấn nhìn thoáng qua cặp vợ chồng vừa bị phá hỏng âm mưu của mình, lạnh nhạt nói: "Mạn Chinh đi đến thiên đường."

"Họ không xứng."
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 84: Chương 84 - Hoàn toàn văn



Không biết từ khi nào, trời đã bắt đầu mưa, những hạt mưa nhỏ li ti như bụi. Nhưng, những giọt mưa không rơi trúng người tôi, vì Chu Trấn đã cởi áo sơ mi màu xám nhạt của cậu ấy, giơ cao lên che đầu cho tôi.

Chu Trấn cùng tôi chầm chậm bước đi bên vệ đường ven biển.

Cậu ấy cao lớn nhưng luôn đi chậm hơn tôi nửa bước, như thể sợ tôi sẽ mệt vì bước nhanh.

Khoảnh khắc ấy, tiếng sóng và gió biển vọng lại, một cảm giác trống trải và yên tĩnh. Con đường đá dưới chân tôi dường như trải dài vô tận.

Thế giới này rất rộng lớn. Và ở đâu đó, luôn có những góc khuất không bao giờ thấy được ánh sáng. Những người sống trong bóng tối ấy, họ cô độc bất lực, họ cần một tia sáng.

... Có lẽ, trong lúc chính tôi còn chưa nhận ra, tôi đã trở thành tia sáng ấy.

Và hơn thế nữa, tôi cũng đã biến Chu Trấn thành ánh sáng để sưởi ấm những mảnh đời còn chìm trong góc tối.

Thế gian này luôn cần ánh sáng.

Tôi mím môi, giả vờ hờ hững hỏi: "Chu Trấn, nếu tôi ch.ết đi, cậu có nhớ tôi không?"

Chu Trấn khựng lại.

Tôi nghiêng đầu, cười như không cười, quan sát nét mặt của cậu ấy. Chu Trấn mím môi, dường như muốn cười nhưng không cười nổi. Mãi một lúc, cậu ấy mới cúi đầu khẽ nói: "Tôi sẽ nhớ chị, mỗi ngày đều nhớ chị."

Giọng nói khàn khàn, như thể đang cố nén một nỗi đau nào đó.

Tôi bĩu môi: "Làm sao tôi biết cậu nói có giữ lời hay không?"

Chu Trấn không trả lời được, chỉ hơi cắn răng, vẻ mặt có phần cam chịu.

Tôi thở phào, chậm rãi nói: "Vậy thì tôi đành ở lại giám sát cậu vậy."

Thực ra, tôi hiểu Chu Trấn, tôi biết cậu ấy không cần bị giám sát chút nào. Nếu tôi thực sự được an táng ở Thục Thành, có lẽ cậu ấy sẽ dọn sạch cỏ khắp cả nghĩa trang.

Chu Trấn như vừa xúc động vừa căng thẳng, giọng nói của cậu ấy run rẩy: "Chị muốn giám sát bằng cách nào?"

Tôi không kìm được, bật cười thành tiếng.

"Tôi đổi ý rồi.Cậu mau quay lại trường làm luận văn đi. Xong việc thì quay lại tìm tôi."

"Thành phố Tứ Phương thật nhàm chán, tôi định chuyển đến một nơi khác mở cửa tiệm mới."

"Lúc đó, Ôn Lan có lẽ đã sửa xong pháp khí của tôi... Nếu cậu sẵn lòng làm thêm, tôi sẽ tuyển cậu một lần nữa."

Tìm được một nhân viên chịu làm hai công việc nhưng chỉ hưởng một đầu lương thật khó. Gặp được rồi, tất nhiên phải giữ lại.

Chu Trấn đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi cười, càng tin tưởng hơn. Cậu ấy bất giác thẳng lưng, giọng nói thêm phần kiên định: "Không — đồng — ý."

Phải cho phép ứng viên thương lượng điều kiện với mình. Tôi ngước mắt, ra vẻ thản nhiên: "Sao lại không đồng ý? Lương thấp quá à?"

Chu Trấn siết chặt tay, môi cậu thoáng qua một nụ cười: "Tôi, muốn ký hợp đồng lao động chính thức."

Tưởng Chu Trấn sẽ có tham vọng gì lớn lao hơn, hóa ra chỉ là một hợp đồng chính thức thôi sao? Thật không có chí hướng. Tôi không kìm được cười: "Được. Ký với cậu một năm."

Chu Trấn nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt trong sáng, chân thật. Nhưng lời nói ra lại mang chút hờn trách: "Một năm sao, quá ngắn."

Một năm quả thực rất ngắn. Từ khi tôi gặp cậu ấy, cũng chỉ mới một năm. Thế nhưng dường như chúng tôi như thể đã quen biết từ lâu.

Tôi mỉm cười, khóe môi cong lên một đường nhẹ nhàng.

"Một năm rồi một năm, cứ thế mà tiếp tục. Dù sao thì..."

Chu Trấn chớp mắt, giục tôi nói tiếp.

Tôi chậm rãi suy tư: "Dù sao thì, ngày mai vẫn còn dài."

Chàng trai cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng.

Nụ cười ấy tinh khiết, như ánh ban mai ấm áp. Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ánh sáng rực rỡ trong màn mưa mờ tối.

"Một lời đã hứa không được nuốt lời."

Đó có phải là một lời hứa không?

Có lẽ là thế.

Vì Chu Trấn thực sự rất vui.

Tôi nghĩ, con đường mà tôi chọn vẫn còn đầy chông gai.

Có thêm một người đồng hành, không nhất thiết sẽ khiến mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, cả hành trình trôi qua không chút âu lo.

Nhưng có Chu Trấn để trò chuyện giải khuây, con đường phía trước sẽ thú vị hơn.

Chẳng có chấp niệm nào là không thể buông bỏ.

Khi mặt trời lại mọc, tôi vẫn là Tần Thanh Đường.

Bà chủ tiệm đồ cổ lạnh lùng bí ẩn, khí vận giao dịch sư – Tần Thanh Đường.

(Hoàn toàn văn)
 
Back
Top Bottom