Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 70: Chương 70



Đúng là lòng dạ của những kẻ tư bản thật đáng sợ.

Không chỉ bóc lột sức lao động kiếp này, mà ngay cả kiếp sau của họ cũng bị để mắt đến. Thậm chí những nhân viên vô tình bán đi vận khí của mình có khi còn ca ngợi ông chủ là người tử tế.

Tôi cười nhạt: “ Hồ tiên sinh, chúc mừng anh đã phát hiện ra một thế giới mới.”

“Cách chơi này, trăm năm trước cũng đã có người nghĩ đến rồi.”

Hồ Vĩnh Thành mừng rỡ: “Vậy, có được không?”

Không được. Ý tưởng này tuyệt đối không thể động vào.

Hồ Vĩnh Thành đúng là giàu có, nhưng “quyền quý” còn có sức mạnh đáng sợ hơn “giàu có.” Có một ngoại lệ thì sẽ có vô số ngoại lệ khác. Mạng lưới quan hệ của giới thượng lưu vô cùng phức tạp, anh làm một giao dịch sai nguyên tắc cho một người, sẽ có người khác nghe được. Lâu dần, giao dịch sư còn gì uy tín? Hơn nữa, giữa người và người vốn dĩ nên bình đẳng.

Ép người yếu thế ngây thơ bán vận khí kiếp sau để cho người giàu phung phí là trái với quy tắc cơ bản của thế gian này.

Nhưng, từ xưa đến nay, của cải tiền bạc luôn là thứ làm con người mê muội. Khi giao dịch vận khí bắt đầu thịnh hành, không thiếu kẻ xu nịnh, cúi mình phục vụ quyền quý, rồi cuối cùng không thoát thân toàn vẹn.

Những người này cuối cùng sẽ làm mọi điều ác, đánh mất lương tâm.

Sư phụ tôi vì điều đó mà vô cùng đau lòng. Ông cùng với vài vị tiền bối đức cao vọng trọng hợp sức đưa tất cả những kẻ làm điều ác trong giới vận thương ra pháp luật. Nhưng điều đó cũng khiến sư phụ bị thù oán, cuối cùng dẫn đến việc đồ đệ yêu quý của ông bị s.át hại.

Sư phụ không phải chưa từng tự trách. Thực tế, trong những năm tháng lưu lạc, ẩn cư trong núi rừng, ông đã nhiều lần nói với tôi: “Ta cứ ngỡ là mình đứng ra vì chính nghĩa, nhưng cái giá phải trả lại thật đau đớn.”

Trước khi tôi nhập môn, sư phụ xem Thẩm Thanh Sơn như con ruột của mình, tình cảm sâu sắc vô cùng. Còn tôi, đã may mắn kế thừa y bát của ông, đương nhiên phải truyền tiếp tâm nguyện của sư phụ.

Tôi nói: “Hồ tiên sinh, nghề nào cũng có quy tắc. Tôi nói không được, tức là không được.”

Mặt Hồ Vĩnh Thành biến sắc, cuối cùng anh ta nở một nụ cười xun xoe: “Cô Tần, làm ăn đừng đơn thuần quá. Cô có được vận khí, tôi có được trường sinh, còn họ có được một số tiền lớn, bù đắp cho cuộc sống thiếu thốn hiện tại. Thế thì sao chứ? Đây chẳng phải là ba bên đều có lợi sao? Vì sao chúng ta không làm?”

Tôi đặt chiếc đồng hồ quả quýt xuống bên cạnh ông ta, mỉm cười bình thản: “Nếu anh khăng khăng muốn phá quy tắc, tôi chỉ có thể kết thúc giao dịch sớm.”

Hồ Vĩnh Thành nghiến răng, cuối cùng đành phải nhượng bộ: “Được rồi. Vậy tôi sẽ bán thêm vài giờ vận khí, nhưng bán vận khí của tôi thôi — thế này là được rồi chứ!”

Tôi bấm bàn tính, đưa ra đề xuất: “Vậy vận khí sức khỏe, tài vận hay học vấn của kiếp sau, anh muốn bán trước?”

Khách hàng thở dài nặng nề.

“Thôi, bán mỗi thứ một ít đi. Phân tán rủi ro, không nên bỏ hết trứng vào một giỏ.”

Khi tiền bạc đã đủ nhiều, nó có thể được dùng để mua danh tiếng. Hồ Vĩnh Thành đã gặp gỡ một nhà văn viết tiểu sử và bảo anh ta: “Tôi sẽ trả thêm cho anh, nhớ viết sách cho hoành tráng một chút.”

Rồi Hồ Vĩnh Thành còn sắp xếp cả chi tiết cho lễ tang của mình.

“XX với tôi bằng mặt không bằng lòng, sắp xếp cho ngồi ghế sau một chút.”

“YY hiện đang ở nước ngoài, không biết có về kịp hay không.”

Thật lòng mà nói, đã lâu rồi tôi không thực hiện một giao dịch nhàm chán như vậy. Nếu là trước đây, tôi có thể rảnh rỗi trò chuyện với Chu Trấn vài câu. Gặp phải những công việc mà tôi không thích, anh ấy cũng sẵn sàng thay tôi.

Nhưng hiện tại…

Tôi vẫn luôn âm thầm quan sát Kim Tòng Tuấn.

Sinh hoạt của Hồ Vĩnh Thành tuy không đến mức “xa hoa trụy lạc” nhưng cũng rất mực sang trọng. Dù ông ta bận bịu công việc, không kịp ăn uống thì món ăn đặt về cũng là những nguyên liệu đắt đỏ bậc nhất.

Dù tôi đã gặp qua không ít người, cũng phải thầm cảm thán: “Có tiền thật tốt.”

Kim Tòng Tuấn lại không chút xao động, như thể mọi thứ trước mặt chẳng hề khiến cậu ấy kinh ngạc chút nào.

Tôi có phần khâm phục khả năng thích nghi của Kim Tòng Tuấn.

Đối với lời dặn dò “nói ít” của tôi, Kim Tòng Tuấn thực sự nghe lời.

Cho đến khi giao dịch này kết thúc, cậu ấy mới mở lời: “A Đường. Mấy luồng khí trắng mà cô đưa cho tôi, đó chính là thứ cô thu thập từ khách hàng sao?”

Đôi mắt đen thẫm của Kim Tòng Tuấn thoáng hiện một cảm xúc khó tả.

Cậu ấy rất thông minh.

Tôi đáp: “Đúng vậy.”

“Tại sao phải làm những việc như thế?”

“Những người như chúng tôi, thể chất đặc biệt, có thể nhìn thấy linh hồn của người sắp chết, và điều này sẽ làm hao mòn vận khí của chính mình. Thu thập vận khí từ khách hàng, phần lớn sẽ đổi lại thời gian cho họ ở kiếp này, một phần nhỏ sẽ bổ sung vận khí cho bản thân.”

Kim Tòng Tuấn sờ cằm, trầm ngâm.

“Bán đi vận khí kiếp sau để hưởng thụ kiếp này, như thế có phải là hơi ích kỷ không? ‘Tôi’ ở kiếp sau và ‘tôi’ ở kiếp này vốn không phải cùng một người, tại sao tôi có quyền quyết định thay cho người đó?”

Trong nhiều năm hành nghề, thỉnh thoảng cũng có khách hàng băn khoăn về điều này. Nhưng ví dụ của Kim Tòng Tuấn lại đặc biệt “chuẩn xác.” Đúng là kiếp trước của Thẩm Thanh Sơn đã ảnh hưởng đến kiếp này của cậu ấy. Cũng vì mối liên hệ với Thẩm Thanh Sơn, nên tôi mới chăm sóc cho Kim Tòng Tuấn nhiều như vậy.

Khi tôi còn đang suy tư, Kim Tòng Tuấn lại cười nói:

“Thật ra, điều này cũng rất hợp lý.”

“Hầu hết các mối quan hệ cha mẹ – con cái ở Trung Quốc chẳng phải cũng như vậy sao? ‘Con là do ta sinh ra, nên phải nghe lời ta.’ ‘Ta sinh ra con, nên con phải biết ơn, dù có đánh mắng con thì con cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.’”

Tôi bị lời cậu ấy nói làm cho sững lại.

Giọng điệu của Kim Tòng Tuấn như đang đùa cợt, nhưng những gì cậu ấy bàn luận lại vô cùng nặng nề. Tôi đã tiếp xúc với hàng trăm, hàng ngàn khách hàng nên hiểu rõ, mối quan hệ cha mẹ – con cái là bài toán cả đời nhiều người không thể giải nổi. Và bao nhiêu tổn thương đều bắt nguồn từ việc người trao cho ta sinh mệnh lại chiếm vị thế áp đảo một cách tự nhiên.

Kim Tòng Tuấn cười xong, đột nhiên hỏi tôi: “Vậy, vận khí cô giao dịch mà có được, cô cũng chia cho Chu Trấn phải không?”

Nghe cậu ấy nhắc đến tên Chu Trấn , tôi có chút sững sờ trong giây lát. Nhưng cũng không có gì cần phải giấu diếm.

“Đúng vậy. Cậu ấy giúp tôi nhiều việc, bỏ ra không ít công sức, nên tôi đương nhiên chia phần cho cậu ấy.”

Kim Tòng Tuấn khẽ cụp mắt, mỉm cười: “Vậy, liệu tôi có thể như cậu ấy, làm việc cho cô được không?”

Từng có thời gian, tôi chính là người đi theo Thẩm Thanh Sơn. Khi ấy, sư phụ để anh ra ngoài rèn luyện, khi thì mười ngày nửa tháng, lúc thì vài ba tháng. Tôi luôn năn nỉ sư phụ cho phép mình đi cùng anh. Tôi theo sát bên Thẩm Thanh Sơn, chứng kiến anh tiếp đủ khách loại, giao tiếp khéo léo, ứng phó tự nhiên.

Không ngờ, sau bao năm, vai trò của chúng tôi lại hoán đổi cho nhau.
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 71: Chương 71



Theo lý mà nói, tôi có thể lập tức đồng ý. Dù sao, Thẩm Thanh Sơn là người rất quan trọng với tôi. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi lại thoáng chút do dự.

Bôn ba giang hồ bao nhiêu năm, kinh nghiệm đã hóa thành trực giác. Giờ đây, giác quan thứ sáu của tôi mách bảo rằng: Hãy đợi thêm một chút.

Tôi cũng không rõ tại sao lại nghĩ như vậy. Rõ ràng tôi rất tin tưởng Thẩm Thanh Sơn, tôi đã dồn hết tâm huyết để tìm kiếm chuyển thế của anh ấy. Vậy nên, đối với Kim Tòng Tuấn, chẳng phải là dù có đối đãi khoan dung, tử tế đến mấy cũng là hợp lẽ sao?

Khi về đến biệt thự, đã là nửa đêm. Thế nhưng, trong phòng khách lại có một người ngồi trên ghế sofa.

Chu Trấn ngồi khoanh chân, ôm máy tính thiết kế bản vẽ. Thấy tôi về, cậu ấy lập tức gấp máy lại, đứng lên đón.

“Tôi đã nấu chè tuyết nhĩ táo đỏ, chị có uống không?”

“Nếu muốn ăn mặn, tôi cũng có thể làm cơm chiên trứng…”

Đối diện với ánh mắt nhiệt thành của cậu ấy, tôi khựng lại, dòng suy nghĩ vụt qua nhanh chóng — lý do tôi tạm ngưng việc thu nhận Kim Tòng Tuấn, chẳng lẽ là vì Chu Trấn ?

Tôi sợ nhìn thấy cậu ấy buồn bã. Tôi sợ cậu ấy sẽ dần dần rời xa tôi. Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ nói, “Chị có người mới rồi, vậy tôi có thể rời đi.”

Đây là một suy nghĩ đáng sợ.

Chu Trấn tuy quan trọng, nhưng chắc chắn không thể đến mức ảnh hưởng đến quyết định của tôi.

Tôi nhận lấy bát chè táo đỏ từ tay cậu ấy, nhấp một ngụm.

Thấy Kim Tòng Tuấn đã vào phòng tắm, Chu Trấn khẽ ho một tiếng, hỏi nhỏ: “Sếp, lời giải thích mà cô nói, là gì vậy?”

“Hả?”

“Là lý do tại sao Kim Tòng Tuấn cũng có thể có thể chất giống tôi, và tại sao chị lại quyết định dạy anh ấy cách dùng pháp khí.”

Vị ngọt của táo đỏ vừa phải, thơm ngát mùi thanh đạm, đúng với khẩu vị tôi yêu thích.

Chu Trấn luôn để ý đến sở thích của tôi.

Cái gọi là “cảm tình” này, nếu ở bên nhau đủ lâu, thì dù người có chậm chạp đến mấy cũng sẽ nhận ra vài phần.

Vậy thì, sau khi bị tôi từ chối, tại sao Chu Trấn vẫn như mọi khi? Có lẽ cậu ấy cũng cảm nhận được sự hài lòng của tôi dành cho mình, dù là vô tình hay cố ý?

Tôi buộc mình phải phớt lờ sự ân cần của cậu ấy, bình thản nói: “Giải thích gì chứ? Tôi đã nói rồi, tôi và cậu chỉ là bèo nước gặp nhau, đâu cần giải thích.”

“Nếu phải có một câu trả lời, thì chính là, tôi muốn Kim Tòng Tuấn thay thế cậu. Dù sao, cậu cũng sắp tốt nghiệp, nên bận tâm chuyện học hành và tìm công việc, không cần tốn thời gian cho tôi.”

Con ngươi của Chu Trấn co lại.

Cậu ấy lẩm bẩm: “Cái mà chị gọi là giải thích, chỉ là… một nhát d.a.o vào tim tôi sao?”

Cậu ấy gượng cười, nhưng khóe mắt đã ửng đỏ.

Tôi điềm tĩnh: “Cậu thấy đó là dao, còn tôi thì thấy đó chỉ là vài lời bình thường mà thôi.”

Ánh mắt Chu Trấn thêm phần van nài: “Xin chị đừng đuổi tôi đi.”

“Chị coi trọng Kim Tòng Tuấn, để cậu ấy thay thế tôi, tôi không hiểu nhưng tôi nghe lời chị— nhưng, có thể cho tôi ở lại bên chị không? Thêm một người trợ lý thôi mà, không có tôi cũng chẳng sao. Tôi sẽ không giành phần, càng không làm vướng bận.”

“Đủ rồi!”

Tâm trạng tôi rối bời, không nhịn được mà lớn tiếng: “Cậu dọn ra ngoài đi. Từ nay… đừng quay lại nữa.”

“Bên cạnh tiền lương làm thêm, tôi sẽ tặng cậu một chút vận khí, ít nhất cũng giúp cậu tránh khỏi sự quấy nhiễu của linh hồn người sắp ch.ết. Thường xuyên làm việc thiện cũng sẽ cải thiện vận khí của cậu. Dù sao… dù sao trước khi gặp tôi, cậu cũng sống khá tốt.”

Đôi mắt Chu Trấn đã ánh lệ.

“Thì ra, đối với chị, tôi cũng không phải là người không thể thay thế.”

Tôi khẽ gật đầu, như để đồng ý.

Thật ra, giữa người với người, rồi cũng đến lúc phải chia xa. Để Chu Trấn rời xa tôi sớm cũng không phải là chuyện xấu với cả tôi lẫn cậu ấy.

Cho dù tôi có thể phớt lờ gương mặt giống hệt Thẩm Thanh Sơn của Kim Tòng Tuấn.

Dù tôi có tự tin rằng ngay cả khi tôi thẳng thắn tiết lộ bí mật, Chu Trấn cũng sẽ không để tâm.

Nhưng tôi cũng phải chấp nhận sự thật rằng, kiếp này của tôi có lẽ sẽ không sống lâu. Nếu dốc hết vận khí của mình cho Kim Tòng Tuấn, có lẽ cơ thể này của tôi khó mà trụ thêm được ba ngày. Còn nếu không truyền vận khí cho cậu ấy, liệu tôi có thể an lòng không?

Ân cứu mạng, không thể không báo.

Sống mấy chục năm trên thế gian này vốn đã là một kiểu may mắn lách luật. Dù có phải vì thế mà mất mạng, tôi cũng muốn có được tiếng khen “giữ trọn lời hứa.”

...

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ yên. Khi dậy thì mặt trời đã lên cao. Vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, tôi đi tới khúc quanh cầu thang, rồi chợt dừng bước.

Trong bếp mở cửa kia là bóng dáng hai người quấn quýt.

Người đàn ông cao lớn ôm cô gái nhỏ nhắn vào lòng rồi trao cô ấy một nụ hôn sâu.

Dù tâm trạng tệ đến đâu, tôi cũng không khỏi mỉm cười.

Những gì mình không thể có, thấy người khác có, tôi cũng vui lây.

Phát hiện tôi xuất hiện, Trần Ẩn ngượng ngùng quay mặt đi, trông có vẻ xấu hổ. Còn Ôn Lan thì táo bạo hơn, cô nàng cười tươi bước tới.

“Chị ơi.”

Tôi chỉ vào khóe miệng cô ấy: “Lau son đi.”

Ôn Lan ngượng ngùng cúi đầu.

Nhưng vẻ ngại ngùng ấy nhanh chóng chuyển thành lo lắng, cô tiến lên khoác tay tôi: “Sao sáng sớm Chu Trấn đã dọn hành lý đi rồi? Cậu ấy bảo là chị cho thôi việc, nhưng rõ ràng chúng ta hòa thuận rất tốt, sao lại sa thải cậu ấy?”

Tôi nhìn quanh rồi không trả lời ngay, mà hỏi: “Kim Tòng Tuấn đâu?”

“Đi chạy bộ rồi.”

Tôi bước xuống vài bậc, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa nhấp một ngụm. Cảm giác mát lạnh đánh thức phần nào thần trí, tôi mới nói với Ôn Lan: “Chị và Chu Trấn vốn không cùng một đường. Nếu em muốn gặp cậu ấy, cứ đến Yến Đại mà tìm.”

Ôn Lan gật đầu “Vâng,” rồi nói tiếp: “Em và Trần Ẩn vừa bàn xong, hai đứa em sắp đi rồi. Chị ơi, sau này chị sẽ đến thăm bọn em chứ?”

Tại sao lại là “sau này” chứ? Gần đây đã có quá nhiều người nhắc đến từ này với tôi, nhưng tôi hoàn toàn không có cách nào đảm bảo điều gì cả.

Lúc này, Trần Ẩn hắng giọng: “Thanh Đường, nói chuyện riêng chút được không?”
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 72: Chương 72



Khi chỉ còn hai người, thái độ của Trần Ẩn lại trở về với sự kính cẩn đặc biệt của một người bề dưới với bậc trưởng bối: “Ngày nào cô cũng dẫn Chu Trấn theo, truyền dạy không giữ lại điều gì. Tôi cứ nghĩ cô muốn nhận cậu ấy làm đồ đệ.”

Tôi quả thật đã từng nghĩ đến việc này.

Tìm một người đệ tử thông minh tài trí kế thừa y bát là điều mà mỗi giao dịch sư đều cân nhắc. Người có tiềm năng tốt thì nên thu nhận để bồi dưỡng. Chu Trấn quả thực cũng giúp tôi rất nhiều việc.

Tuy nhiên, để dạy dỗ một người đồ đệ không phải chuyện ngày một ngày hai có thể làm xong. Nếu chưa gặp được Kim Tòng Tuấn, có lẽ tôi vẫn còn ba năm, năm năm để đào tạo Chu Trấn . Nhưng bây giờ, e rằng tâm sức tôi không đủ nữa rồi.

Tôi nói: “Đổi ý rồi. Cứ để cậu ấy đi. Tôi cũng đâu phải không có cậu ấy thì không được.”

Trần Ẩn dường như không tán thành: “Dù tôi không phải là chú Thanh Sơn, tôi cũng biết rằng ông ấy muốn thấy cô hạnh phúc, bình an. Chu Trấn với cô rõ ràng là—”

Tôi cắt ngang, giọng sắc lạnh: “Không có gì cả, đừng nói bừa. Đối với Chu Trấn , tôi tuyệt đối không hề có tình cảm gì ngoài tình bạn cả.”

Thật ra mà nói đến bạn bè thì cũng đã vượt ngoài dự tính của tôi rồi. Đã nhiều năm độc bước một mình, kết giao được một hai người bạn đã là bước tiến lớn đối với tôi. Ôn Lan xem như được nửa người bạn, Trần Ẩn cũng được nửa người, còn Chu Trấn … dựa theo những nguyên tắc mà tôi xem trọng, miễn cưỡng có thể xem là một người.

Trần Ẩn nhìn tôi thật sâu.

“Được, chuyện giữa cô và cậu ấy, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng sau này, nếu cô cần người tâm sự, cứ tìm tôi.”

Đến giữa buổi chiều, căn nhà thật sự trở nên trống trải.

Ban đầu nơi đây đã vốn vắng lặng, nhưng tôi không cảm thấy trống vắng; cho đến khi nó đầy người, rồi từng người rời đi.

Tôi ngồi trên ghế đàn piano, ngẫu hứng dạo phím.

Tiệm đồ cổ đã đóng cửa, trăm món đồ cổ đều đã được chuyển về nhà. Kim Tòng Tuấn ngồi bên cạnh, từng món lau sạch, xem như bầu bạn.

Khi kết thúc bản nhạc, cậu khẽ vỗ tay: “Cô đàn hay quá.”

Tôi cúi đầu mỉm cười: “Là một người rất giỏi đã dạy tôi.”

Thẩm Thanh Sơn xuất thân từ một đại gia tộc, được giáo dục cả Đông lẫn Tây. Anh không chỉ thông thạo kinh sử mà còn hiểu biết về âm nhạc, hội họa phương Tây. Anh thực sự là một người rất tuyệt vời. Tuyệt vời đến mức khiến tôi nhớ nhung bao năm như thế. Tuyệt đến mức, dù Kim Tòng Tuấn không phải là anh như tôi từng nghĩ, tôi vẫn không kiềm được mà nhìn cậu ấy lâu thêm chút.

Kim Tòng Tuấn đứng dậy đi rửa tay, rồi trở lại ngồi bên tôi: “Nếu cô chịu dạy, tôi có thể học mà.”

Cậu ấy đặt tay lên phím đàn.

Mười ngón tay thon dài, không khác gì trong ký ức của tôi.

Tay tôi khẽ run, âm thanh phát ra sai tông.

Giữa tiếng nhạc chói tai, đột nhiên tôi dâng lên một suy nghĩ điên rồ.

Nếu tôi “huấn luyện” Kim Tòng Tuấn, liệu thời gian lâu dần, cậu ấy có thể trở thành Thẩm Thanh Sơn trong ký ức của tôi không?

Vẻ ngoài và giọng nói vốn đã giống nhau. Nếu tính cách cũng dần dần giống thêm vài phần, gần như sẽ chẳng thể phân biệt được nữa.

Ý tưởng kỳ quái này khiến tôi hơi chóng mặt.

Tôi dùng chút lý trí cuối cùng để nhắc nhở mình: Không được.

Làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mỗi cuộc đời đều là duy nhất. Cố gắng biến Kim Tòng Tuấn thành Thẩm Thanh Sơn, xét cho cùng cũng không công bằng với cậu ấy.

Người mà tôi từng mong mỏi, rốt cuộc đã không còn nữa.

Tôi quay mặt đi, dặn dò Kim Tòng Tuấn: “Lấy đồng hồ quả quýt ra, thử lại lần nữa.”

Những ngày qua luyện tập liên tục, cậu ấy đã thành thạo cách sử dụng pháp khí. Xem ra, nếu một mai tôi không còn ở đây, cũng chẳng cần lo cậu ấy sẽ lâm vào cảnh khốn đốn vì thiếu vận khí nữa.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi: “Tôi hơi buồn ngủ, lên lầu nghỉ trước đây.”

Khi tiếp đón Hứa Noãn, tôi đã nổi cơn thịnh nộ, lại tổn hại bản thân trong vụ của Thư Uyển Nghi, nên sức khỏe ngày càng yếu đi. Theo kinh nghiệm của tôi, có lẽ chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa.

Nhân lúc tinh thần vẫn còn khá, tôi nên chuẩn bị mọi việc cho hậu sự.

Trước kia vì muốn tìm kiếp sau của Thẩm Thanh Sơn, vào những thời khắc như thế này, tôi sẽ cẩn thận sắp xếp, giấu pháp khí cùng tài sản ở nơi không người, đợi sau này tỉnh lại rồi mở ra mà dùng. Nhưng lần này, tôi sẽ không sống lại nữa.

Tôi chậm rãi tìm giấy bút và viết hai chữ “Di chúc.”

Trước khi qua đời, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa cho Kim Tòng Tuấn. Tôi cũng sẽ tặng cậu ấy một ít của cải để cậu có cơ sở yên ổn trong cuộc sống.

Viết đi viết lại, mấy ngày sau tôi đã hoàn thành xong một trang.

“Sau khi tôi qua đời, khoản tiền tiết kiệm sẽ để lại cho Kim Tòng Tuấn. Đồ cổ và y phục tặng cho Ôn Lan. Sách quý để lại cho Trần Ẩn…”

Có lẽ, cũng nên tặng Chu Trấn một món gì đó.

Nhưng nên tặng gì đây?

Người này lúc nào cũng quy củ, đến mức có phần tẻ nhạt, sở thích ít ỏi chỉ là chơi bóng và đọc sách. Vậy nên cứ tan học là cậu lại chạy đến chỗ tôi.

Hồi tưởng về quá trình từ lúc quen biết với Chu Trấn , tôi chợt nhớ ra, tôi vẫn nợ cậu ấy một khoản tiền.

Năm đó, Chu Văn Xương nhờ tôi chăm sóc con trai, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng một triệu. Ở bên Chu Trấn lâu ngày, tôi gần như quên mất chuyện này.

Dù Chu Trấn chưa chắc sẽ nhận, nhưng tôi vẫn nên đưa lại cho cậu ấy.

Suy nghĩ một hồi, tôi đứng dậy trang điểm.

Tủ quần áo chật ních, nhưng lại chẳng có bộ nào khiến tôi ưng ý.

Cuối cùng, tôi tiện tay chọn một chiếc sườn xám lụa tơ tằm màu hoa sen.

Tôi đến giảng đường Yến Đại nhìn thấy Chu Trấn .

Giáo viên chuyên ngành đang đứng trên bục giảng dạy, còn Chu Trấn ngồi ở hàng thứ ba, khuôn mặt đầy tâm sự, lông mày cau chặt.

Để khuấy động không khí, thầy giáo kể một câu chuyện cười khiến cả lớp cười rộ lên, nhưng cậu ấy lại không để ý.

Còn mười phút nữa mới tan học, tôi đợi ngoài cửa cũng không sao. Nhưng vừa đứng được hai phút, tôi đã thấy choáng váng.

Cơ thể hiện tại thực sự quá kém.

Tôi quay người muốn tìm chỗ nghỉ, vừa đi được vài bước, thì có người gọi tôi từ phía sau.

“Thanh Đường.”

Là Chu Trấn .
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 73: Chương 73



Tôi ngạc nhiên nhướng mày, hơi bất ngờ khi cậu gọi tôi như thế.

Nhưng giờ tôi không còn là “Sếp” của cậu ấy, cậu gọi thẳng tên tôi cũng là điều bình thường.

Chu Trấn sải bước đến bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Chẳng phải đến tìm tôi sao? Sao lại muốn đi?”

Chỉ là đi ngang qua lớp học thôi, vậy mà cậu cũng thấy được? Hèn chi thầy giáo kể chuyện cười mà cậu không cười, hóa ra là vì đang phân tâm.

Tôi thầm nghĩ, rồi đưa cho cậu ấy một phong bì.

“Tặng cậu.”

Chu Trấn ngẩn người, như thể đang suy đoán bên trong có gì.

Tôi giải thích: “Tiền công.”

Nụ cười vừa nở trên mặt cậu lập tức đông cứng lại. Chu Trấn nắm chặt ngón tay, rồi lại buông ra. Cậu tự giễu: “Tôi cứ tưởng là…”

Tôi không muốn đoán xem cậu tưởng là gì, dù cũng dễ đoán thôi.

Phớt lờ ánh mắt đượm buồn của Chu Trấn, tôi giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Cầm lấy đi. Tôi đi đây.”

Nhưng Chu Trấn lại lẽo đẽo đi theo.

Giờ đang là giờ học, sân trường vắng người. Quanh khu giảng đường lại càng yên tĩnh. Dù đi sau tôi hai bước, nhưng giọng nói trầm tĩnh của cậu vẫn nghe rõ mồn một.

“Sắc mặt chị không tốt lắm, đã đi khám chưa?”

“Tiệm đã đóng rồi, chị cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Thanh Đường, chị…”

Tôi dừng bước.

Đã đến cổng trường của Yến Đại.

Ánh tà dương lặn dần về phía tây, phủ lên khuôn mặt của Chu Trấn một chút sắc hồng. Cậu cắn môi, như thể đang nén lại điều gì. Cuối cùng, chỉ đành nở một nụ cười khổ: “Mấy ngày rồi không gặp, thật khó khăn lắm mới gặp được một lần, chị lại vội đi thế sao?”

Bỏ qua vẻ lưu luyến trong giọng nói của Chu Trấn, tôi nhớ đến bản di chúc đã viết xong, khẽ mỉm cười: “Tôi biết cậu luôn nghe lời, lần này cũng vậy. Khi tôi không còn ở đây, cậu phải chăm chỉ học hành, sớm tốt nghiệp. Kết bạn nhiều vào, đi du lịch nhiều vào.”

Thật ra, tôi còn rất nhiều điều muốn dặn dò cậu.

Nhưng Chu Trấn là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Không có tôi, cậu ấy vẫn có thể sống tốt cả đời.

Ánh mắt của Chu Trấn dần chuyển thành lạnh lùng: “Điều này không giống như chia tay bình thường, mà như là… vĩnh biệt.”

Tôi im lặng một lúc, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Chu Trấn thở dài sâu.

“Được thôi. Như chị muốn.”

Rồi, như thể đã hạ quyết tâm, cậu quay lưng bước đi.

Chiếc áo sơ mi đơn giản phác họa nên dáng hình cao gầy của Chu Trấn.

Cậu bước đi thật chậm, từng bước nặng nề, như thể mỗi bước chân đều đang giã từ quá khứ.

Chu Trấn luyến tiếc, nhưng cậu ấy cũng biết bản thân chẳng thể thay đổi được ý định của tôi.

Tôi thu lại ánh nhìn, mở điện thoại gọi xe.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng ở bên đường.

Xác nhận biển số, tôi ngồi vào xe.

Vừa vào trong, tôi liền ngửi thấy thoang thoảng hương hoa dành dành.

Người lái xe không nói gì, chỉ bấm khóa trung tâm. Cửa sổ từ từ kéo lên, trong tôi đột nhiên dâng lên cảm giác cảnh giác.

Tôi xoay cổ tay, thử dừng thời gian.

Nhưng, thất bại.

Cơn choáng ập đến, tôi thầm phiền trách mình lại bị tái phát chứng hạ đường huyết. Đưa tay vào túi, nhưng không có viên kẹo nào. Đành phải chuyển sang tìm chiếc đồng hồ bỏ túi.

Chỉ cần chạm vào pháp khí, tôi có thể tiếp nhận một chút vận khí, giúp phục hồi thể lực tạm thời.

Nhưng đúng lúc đó, chiếc xe phanh gấp.

Người tài xế hất mũ lưỡi trai xuống, lộ ra mái tóc ngắn bù xù.

Anh ta nghiêng người qua, cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi từ tay tôi.

Hương hoa càng lúc càng nồng hơn.

Cảm giác chóng mặt thêm nặng, tôi gần như cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh đang rịn ra sau lưng.

Đồng thời, một chiếc còng tay lạnh lẽo bằng bạc nhẹ nhàng khóa chặt cổ tay tôi.

Đến bước này, tôi lại thấy bình tĩnh hơn.

Nhìn gương mặt thanh tú của Kim Tòng Tuấn, tôi nói bằng giọng hờ hững: "Cậu biết tôi ngửi thấy mùi hương nồng sẽ chóng mặt, còn chuẩn bị trước bằng cách lấy hết kẹo trong túi tôi. Xem ra tôi đã tự dẫn sói vào nhà rồi."

Kim Tòng Tuấn không đáp.

Tôi tựa lưng vào ghế: "Lái xe chậm chút, tôi đang chóng mặt đây."

Kim Tòng Tuấn cầm chiếc đồng hồ bỏ túi, v**t v* nhẹ nhàng: "Không muốn hỏi thử xem tôi định đưa cô đi đâu sao?"

Tôi nhếch mép, lắc lắc chiếc còng kêu leng keng trên tay: "Lười hỏi lắm. Cậu chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi, vậy cứ nghe cậu thôi."
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 74: Cứu Rỗi Cuối Cùng



Khi trời tối đen, xe dừng lại ở một ngôi nhà ngoại ô.

Đó là một ngôi nhà hai tầng, nội thất đầy đủ nhưng phủ lớp bụi mỏng vì lâu không có người ở. Góc phòng khách có đặt một bộ trà bằng gỗ trắc, bên cạnh là vài chiếc ghế cùng màu.

Kim Tòng Tuấn đỡ tôi ngồi xuống rồi cẩn thận trói c.h.ặ.t t.a.y chân tôi vào ghế.

Thể lực đã phục hồi đôi chút, tôi buột miệng trêu cậu: "Chuẩn bị kỹ đấy nhỉ."

Kim Tòng Tuấn thoáng ánh lên một tia phức tạp trong mắt, giọng khàn khàn: "Hình như cô không cảm thấy bất ngờ. Vậy là sớm đã đoán được tôi sẽ gây bất lợi với cô rồi?"

Tôi bĩu môi: "Không bất ngờ gì cả, chỉ là thấy tiếc."

"Tại sao?"

Tôi chậm rãi đáp: "Tiếc rằng tôi vốn không nên gặp lại cậu."

Ba chữ "gặp lại cậu" vang lên trong căn phòng trống, mang theo vài phần thê lương.

Đôi mắt Kim Tòng Tuấn đỏ rực. Cậu bất chợt đ.ấ.m mạnh xuống bàn trà.

"Hay lắm, hay lắm! Chẳng lẽ tôi không nghĩ như vậy sao?"

"Tần Thanh Đường, cô không biết trước khi gặp cô, tôi đã khổ sở thế nào đâu. Mẹ tôi mất khi tôi vừa sinh ra, bố tôi thường xuyên đánh mắng, thậm chí định dìm c.h.ế.t tôi khi tôi mới bảy tuổi, chỉ vì tôi lấy trộm một viên kẹo."

"Khó khăn lắm tôi mới được đi học, vậy mà kết quả thi của tôi bị người khác cướp mất; cả nhà gom hết tiền mua thuốc chữa bệnh, nhưng rồi lại mua phải thuốc giả."

Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, ghé sát mặt vào tôi, đôi mắt trừng to đầy đau khổ: "Có phải tôi tự nguyện trở nên tồi tệ không? Nếu có dù chỉ một chút cơ hội, chẳng lẽ tôi không muốn làm người tốt sao?"

"Tần Thanh Đường, cô chính là chút hy vọng cuối cùng của tôi."

"Cô cứu tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp, làm tôi nảy sinh ý muốn làm người tốt. Nhưng tại sao cô lại viết di chúc? Tôi không cho phép cô ch.ết – tôi còn chưa ch.ết, dựa vào đâu mà cô được phép ch.ết?"

Khoảng cách quá gần khiến tôi không thể tránh né, chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại: Gương mặt giống nhau thì sao? Rốt cuộc vẫn là hai người khác biệt.

Khóe mắt tôi ươn ướt, không rõ là đang thương cảm cho chính mình hay là nhớ về Thẩm Thanh Sơn.

"Con người ai rồi cũng phải ch.ết, không phải sao?"

Kim Tòng Tuấn xoay người lại, cười lạnh vài tiếng: "Phải, ai rồi cũng ch.ết! Nhưng cô rõ ràng đã sống qua vô số năm, tại sao lại nhất quyết muốn ch.ết khi tìm thấy tôi?"

Tôi ngạc nhiên nhướn mày: "Ai nói cho cậu biết?"

"‘Sống mãi’ là bí mật của tôi, ngay cả Trần Ẩn cũng chỉ biết một phần."

Kim Tòng Tuấn chỉ rút ra vài món đồ trong túi, đặt chúng lên bàn, để từng món rơi xuống kêu cộp cộp.

Mấy đồng tiền cổ màu xám đen lăn lăn vài vòng rồi dừng lại.

"Đây là những đồng tiền bị lấy cắp từ tiệm của cô." Kim Tòng Tuấn nhặt một đồng lên, mỉm cười lạnh lẽo, "Kẻ trộm nghĩ sẽ kiếm được lời nên quay lại lần nữa, nhưng lại đụng phải tôi."

"Khi giằng co, khung ảnh bị vỡ — đoán xem tôi phát hiện ra điều gì? Bên dưới bức ảnh phong cảnh lại có một bức ảnh khác —"

Kim Tòng Tuấn nắm nắm lấy cằm tôi, bắt tôi nhìn vào bức ảnh cũ kỹ trên bàn.

"Ảnh chụp năm 1925. Nhưng người trong ảnh lại là cô và tôi. Người giống người, đáng lẽ tôi không nên nghi ngờ, nhưng mà…"

Kim Tòng Tuấn đưa tay chạm nhẹ vào cằm mình, nơi đó có ba nốt ruồi nhỏ.

"Giải thích sao đây, khi cả vị trí nốt ruồi của chúng ta cũng giống hệt nhau?"

Cậu nhíu mày: "Thanh Đường, ngoài việc thu thập vận khí, còn có bí mật nào nữa mà cô chưa nói với tôi không?"

Từng mảnh thông tin ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Kẻ trộm gan to tày trời, đột nhập vào nhà tôi để trộm lần nữa, bị Kim Tòng Tuấn bí mật giải quyết. Nhưng trong quá trình đó, cậu ta phát hiện ra bức ảnh của tôi và Thẩm Thanh Sơn. Nghi ngờ nổi lên, cậu tiếp tục lục lọi và phát hiện di chúc của tôi.

Vậy nên cậu ta mới ra tay.

Tôi khẽ gật đầu: "Không còn gì, chỉ có bấy nhiêu bí mật thôi, cậu đều đã đoán ra cả."

Ánh mắt tôi dừng lại trên bức ảnh. Kích cỡ không lớn, khoảng hai tấc. Vì được chụp bởi thợ giỏi nhất ở tỉnh thành, cả hai chúng tôi trong ảnh đều rạng rỡ.

Ngày sư môn bị diệt, tôi và Thẩm Thanh Sơn lén xuống núi để lấy lại bức ảnh này.

Thực ra, tôi còn chụp vài tấm khác với anh ấy, nhưng khi sơn môn bị tàn sát, tôi hoảng loạn trốn chạy, chẳng thể mang theo bất cứ thứ gì.

Tôi từng nghĩ đến việc hủy bức ảnh; nhưng mỗi lần định làm vậy, tôi lại không nỡ, đành phải giấu nó kỹ trong khung ảnh.

Đây là bức ảnh cuối cùng của tôi và anh ấy. Hơn nữa, anh còn tự tay viết phía sau ảnh câu “Thơ ca ca tụng, chúc phúc trăm năm bình an.”

Trong thâm tâm, tôi thậm chí lo sợ rằng mỗi lần chuyển thế sẽ mất đi một phần ký ức; liệu có đến một ngày nào đó, tôi sẽ không còn nhớ rõ gương mặt của Thẩm Thanh Sơn nữa?

Nếu không có một bức ảnh của Thẩm Thanh Sơn, nếu tôi thật sự quên mất gương mặt của anh, thì phải làm sao đây?

Nhưng Kim Tòng Tuấn không hài lòng với câu trả lời này.

Cậu nhìn tôi thật sâu, rồi mỉm cười đầy ẩn ý: "Vẫn không chịu nói thật sao? Thanh Đường, thói quen này của cô thực sự rất không tốt —"
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 75: Chương 75



"Cô nói cô quen biết một người, người đó nhờ cô chăm sóc tôi; người đó chính là tôi của kiếp trước, đúng không? Giống như khi con người chuyển thế, vẫn giữ được diện mạo giống hệt. Vậy nên tôi và anh ta giống nhau như đúc."

Tôi lạnh nhạt đáp: "Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú."

Kim Tòng Tuấn gần như phát cuồng: “Cô nghĩ tôi không hiểu ý nghĩa của mấy chữ sau tấm ảnh sao? Thanh Đường, cô là vợ tôi. Cô luôn tìm kiếm tôi, vì tôi vốn là chồng cô.”

“Tôi đã khiến ba mươi bảy người tự kết liễu đời mình. Vì họ là cặn bã, là bại hoại của xã hội. Nhìn thấy họ, tôi thấy ghê tởm.”

“Nhưng cô không được phép ch.ết.”

“Vì tôi thích cô, Thanh Đường,.”

“Cô cũng phải thích tôi. Đó là món nợ cô còn chưa trả.”

Ngay khoảnh khắc ấy, dù cố gắng kìm nén, tôi cũng không thể ngăn đôi tay mình run lên.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Kim Tòng Tuấn đứng ở nơi bị bóng tối che khuất.

Gương mặt với các góc cạnh sắc nét của cậu ấy hiện lên sắc trắng lạnh lẽo, thêm vài phần tà mị.

“Cô không nhận ra tôi sao, Thanh Đường?”

“Khi cô đi cùng Bùi Á, chúng ta đã gặp rồi.”

Hóa ra, cậu ta mới chính là “X.”

Bao ngày nay, Trần Ẩn luôn theo dõi cố gắng điều tra về “X,” nhưng rõ ràng, điều tra của cảnh sát đã bị đánh lạc hướng, thậm chí bắt nhầm người.

Trước đó, tôi cố tình trì hoãn cái c.h.ế.t của Bùi Á, khiến cậu ta cảnh giác. Khi Trần Ẩn đi tiếp đón Chung Dục, rất có thể Kim Tòng Tuấn đã theo dõi sát sao.

Chung Dục tưởng rằng mình đã cứu giúp một cậu trai yếu đuối tự ti, nhưng chẳng ai ngờ rằng kẻ này mới chính là kẻ đứng sau giật dây tất cả mọi chuyện, g.iết c.h.ế.t ý chí sinh tồn của cô.

Vậy nên, khi biết Chung Dục đã bị chúng tôi thu phục, Kim Tòng Tuấn liền thuận nước đẩy thuyền, giả vờ thành một kẻ đáng thương chán chường.

Ban đầu cậu ta thận trọng với chúng tôi, vừa để xây dựng nhân cách giả, nhưng phần nào đó cũng là cảm xúc thật.

Cậu ta đã lừa được tôi và cả Trần Ẩn.

Hóa ra, nguồn gốc của cảm giác bất an, nôn nóng trong tôi những ngày qua, chính là Kim Tòng Tuấn.

Nếu “X” là ai khác, có lẽ tôi sẽ nhanh chóng nhận ra chi tiết bất thường. Nhưng vì đó lại là chuyển thế của Thẩm Thanh Sơn, nên tôi đã nghĩ phức tạp rằng cảm xúc của mình với Kim Tòng Tuấn là do không thể đối diện với gương mặt giống hệt Thẩm Thanh Sơn sau khi đã bắt đầu có tình cảm với Chu Trấn .

Ánh mắt tôi dần trở nên phức tạp: “Vậy cậu bày ra cả trò này, chỉ để nói rằng cậu thích tôi?”

Kim Tòng Tuấn thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”

“Tôi có thể khống chế sinh tử của người khác. Còn cô có thể dùng cái c.h.ế.t của họ để giao dịch. Thanh Đường, chúng ta là một cặp trời sinh.”

Giọng cậu ta vô cùng điên loạn: “Hãy ở bên tôi đi. Chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau, trở nên giàu có, phóng khoáng, được người người kính nể. Đến cả tỷ phú hàng đầu cũng sẽ cúi đầu trước chúng ta. Quyền lực đó, chẳng phải là quá tuyệt vời sao?”

Kim Tòng Tuấn đúng là một kẻ đi.ên.

Ước mơ của kẻ điên là thứ không bao giờ có thể thành hiện thực.

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thoáng lóe lên: “Tôi chỉ có một câu.”

Kim Tòng Tuấn nghiêng tai, chờ đợi với vẻ đầy tự tin, như thể tin chắc tôi sẽ khuất phục.

Tôi nhấn từng chữ một.

“…Còn tôi sống, cậu đừng có mơ.”

Đúng lúc ấy, tiếng còi báo động vang lên.

Kim Tòng Tuấn lập tức với lấy chiếc điều khiển trên bàn trà. Màn hình ti vi bật sáng, dù trong cảnh quay không có bóng dáng ai, nhưng cậu ta luôn nhạy cảm, không thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

Kim Tòng Tuấn cúi người, thắt chặt dây trói trên tay tôi hơn nữa, rồi tự nhủ với giọng tò mò: “Để xem nào, ai đã tới?”

“Trần Ẩn? Không đâu, anh ta đã đi rồi. Ôn Lan càng không có bản lĩnh này — vậy chỉ còn lại một người.”

Chưa dứt lời, đèn trong phòng vụt tắt.

Trong bóng tối dày đặc, chỉ có một đốm sáng xanh lóe lên.

Đó là chiếc đồng hồ bỏ túi của tôi, nằm gọn trong lòng bàn tay của Kim Tòng Tuấn.

Ánh sáng xanh hắt lên, chiếu rõ vẻ tà mị trên gương mặt cậu ta.

Cậu ta cười nhếch mép: “Thanh Đường, cô không sợ bóng tối chứ? Nếu sợ cũng không sao, tôi có nguồn điện dự phòng.”

Như để đáp lời cậu ta, tiếng động cơ của máy phát điện vang lên bên tai. Trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng.

Khi ánh sáng trở lại, Kim Tòng Tuấn thở phào, vuốt v e mái tóc xoăn bồng của tôi.

“Xem nào, thật phiền phức. Cô đã nói cậu ta nên đi, vậy tại sao còn đuổi theo?”

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, cụp mắt xuống.

“Phải nhỉ…”

“Đây là lần đầu cậu ấy không nghe lời đấy.”
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 76: Chương 76



Kim Tòng Tuấn bật cười khinh miệt: “Thàng nhãi đó muốn đưa cô rời khỏi tôi, thật là viển vông.”

“Tôi đã bố trí một vài món đồ chơi trên hàng rào ở sân, chắc là cậu ta sẽ thích.”

Không cần nói, tôi cũng đã thấy rõ các hàng rào điện tử giăng khắp sân. Những sợi dây kim loại dày đặc, khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.

Tôi lắc đầu: “Kim Tòng Tuấn, đừng hiểu lầm trọng tâm. Cậu không cần quan tâm đến cậu ấy.”

Kim Tòng Tuấn đầy nghi hoặc: “Tại sao?”

Tôi bình thản, ngón tay khẽ động đậy.

“Vì người cậu phải đối phó là tôi.”

Trong vài giây ngắn ngủi, âm thanh rít lên của dòng điện vang lên.

Bóng đèn trên trần nhà nổ tung. Ánh sáng như chạy dọc theo dòng điện, phóng ra như sấm sét, tụ lại thành một quả cầu ánh sáng chói lòa trong tay Kim Tòng Tuấn, ôm trọn chiếc đồng hồ bỏ túi.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc đồng hồ phát ra âm thanh rung mạnh, từ bên trong bốc lên làn khói trắng, hơi nóng tỏa ra dày đặc.

Kim Tòng Tuấn tái mặt vì kinh hãi, muốn buông tay, nhưng quả cầu ánh sáng lại bỗng nhiên phình to nhanh chóng, xoay tròn dữ dội rồi bất ngờ lao vút qua, dừng lại cách tôi ba thước.

“Cạch” một tiếng, chiếc khóa tự động trên người tôi bật mở.

Trong ánh sáng chói lòa, tôi từ từ giơ tay lên, giọng bình thản.

“Ngươi không nên khiến ta tức giận.”

Kim Tòng Tuấn ngạc nhiên, rồi cười lạnh, nụ cười đầy rùng sợn: “Tôi đã quá coi thường cô rồi.”

Tôi có thể giữ cố định thời gian trong một phạm vi nhỏ, nhưng Kim Tòng Tuấn lại không chịu sự trói buộc của tôi, vì vậy, đối phó với hắn, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất.

Tôi nhặt lên mảnh vỡ của đèn, tự mình lẩm bẩm: “… Dù cho cậu mang gương mặt khiến tôi yêu thích.”

Ánh mắt Kim Tòng Tuấn lóe lên một tia gấp gáp: “Cô thích gương mặt của tôi?”

Tôi nghiêng đầu, nhìn hắn ta một cái.

“Thích.”

“Bây giờ vẫn thích.”

“… Nhưng điều đó không cản trở việc tôi sẽ trừng phạt cậu.”

Dám một thân một mình bôn ba giang hồ, tôi không thể nào yếu đuối vô dụng. Dù lúc đầu còn non nớt, nhưng sau bao lần chịu thiệt, tôi cũng đã có chút kĩ năng.

Chẳng qua là tôi không thích phô trương mà thôi.

Mảnh vỡ của đèn sắc lạnh, tôi nhanh nhẹn vung tay c.h.é.m xuống.

Chiếc ghế trong tay Kim Tòng Tuấn vỡ tan.

Hắn có vẻ ngạc nhiên với khả năng của tôi, rồi cầm lấy một chiếc chân ghế hơi cong, cố gắng chống đỡ.

Nhưng tôi chỉ vung lên nửa đoạn đèn vỡ lần nữa.

Mảnh đèn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan.

Kim Tòng Tuấn quỳ gối một chân, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, m.áu chảy ròng ròng từ mái tóc đen của hắn.

Sắc đỏ của m.áu thu hút ánh nhìn.

Nhưng người đang chảy máu, đâu chỉ có hắn.

Mảnh kính tôi cầm quá chặt, ngón tay đã bị cứa. Dẫu cho mười ngón đau nhức, nhưng tôi lại không cảm thấy đau — có lẽ vì nỗi đau thất vọng quá lớn, khiến trái tim càng đau đớn hơn.

Bị sức mạnh của tôi áp chế, Kim Tòng Tuấn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt, mang theo sự không cam lòng.

“Tần Thanh Đường, là cô đã kéo ta ra khỏi vực sâu của tội lỗi. Cô thu nhận tôi. Cô chải chuốt cho tôi. A Đường, cô cho tôi cảm nhận được hơi ấm của nhân gian. Lẽ nào cô không phải là cứu rỗi của tôi sao?… Tại sao ngay cả cô cũng muốn phản bội tôi?”

Giữa đôi mày tôi dường như hiện lên sát khí, một lần nữa giơ cao hai tay.

Kim Tòng Tuấn nghĩ rằng tôi muốn phản bội hắn.

Nhưng, chỉ phản bội là chưa đủ.

Dù vẫn giữ tư thế thẳng đứng, nhưng trong mắt tôi, thân hình gầy guộc của hắn đã chia thành vô số hình ảnh.

Sức lực của tôi đã cạn kiệt.

Dù tôi đã rút phần lớn vận khí từ pháp khí, nhưng cũng chỉ kéo dài được trong chốc lát.

Nhưng dù sao, tôi còn có một việc quan trọng hơn phải làm.

— Phong ấn sức mạnh của Kim Tòng Tuấn.

Đối với kẻ chứa đầy tà tâm, hành ác vô lối, nhất định phải tuyệt tình.

Một trăm năm trước, sư phụ tôi cũng đã làm vậy.

Những pháp sư cao tay hơn có thể tự nguyện hy sinh vận khí của bản thân, từ đó đoạn tuyệt linh lực của người khác.

Họ sẽ sống.

Sống dưới thân phận của người bình thường.

Suốt đời vô danh, bệnh tật triền miên.

Rồi uất ức mà ch.ết.

Tôi giơ chiếc đồng hồ quả quýt trong tay lên, ánh mắt tĩnh lặng.

“Tôi không phải cứu rỗi của cậu.”

“… Tôi đến để chấm dứt của cậu.”

Kim đồng hồ đỏ đột nhiên xoay dữ dội, phát ra tiếng động trầm đục.

Một quả cầu ánh sáng lung lay trồi lên, uốn lượn như rắn.

Gió bắt đầu nổi lên, quả cầu ánh sáng lúc sáng lúc tối, lơ lửng giữa không trung. Rồi lao nhanh tới.

Kim Tòng Tuấn xoay người muốn chạy, nhưng làm sao chạy thoát.
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 77: Chương 77



Bị quả cầu ánh sáng đánh trúng, hắn bị hất văng ra xa mấy mét, nặng nề đập vào tường của tầng hầm rồi vô lực rơi xuống.

Ánh sáng tựa như mưa kim bạc, đổ xuống trước mặt.

Kim Tòng Tuấn phun ra một ngụm máu, th* d*c dữ dội, trông vô cùng đáng thương.

Chiếc đồng hồ quả quýt chầm chậm rơi xuống lòng bàn tay đầy m.á.u của tôi.

Mặt kính đồng hồ vỡ vụn, kim đồng hồ đã ngừng di chuyển.

Tình trạng của tôi cũng chẳng khá hơn là bao.

Để phong ấn Kim Tòng Tuấn, tôi đã hút hết vận khí tích tụ suốt bao năm từ pháp khí, cũng cạn kiệt toàn bộ sức lực của mình.

Tôi lùi về sau vài bước, loạng choạng, cơn đau dữ dội lan từ đỉnh đầu xuống tay chân, tôi gần như không đứng vững.

Trong cơn chóng mặt, bên tai lại vang lên giọng nói dịu dàng như nước.

“A Đường. Khi em lớn lên, ta cưới em nhé?”

Kim Tòng Tuấn mãi mãi sẽ không biết, để được gặp hắn, tôi đã trả giá bao nhiêu, đã trải qua những gì.

Chỉ tiếc rằng, mọi hình dung về hắn đều chỉ là tôi tự mình đa tính.

Tôi vô lực ngã xuống mặt đất.

Vệt m.á.u loang lổ, phản chiếu gương mặt tái nhợt của tôi.

Khẽ nheo mắt lại, tôi để mặc suy nghĩ trôi xa.

Có lẽ, kiếp này, sẽ kết thúc như vậy thôi. Trông không mấy thể diện, nhưng rốt cuộc là một sự giải thoát.

Kiếp sau, tôi sẽ không nhớ những điều này nữa.

Khi ấy, tôi sẽ là người như thế nào?

Hy vọng là một người đừng quá bận tâm. Hy vọng là có chút đầu óc. Tốt nhất là...

Cánh cửa khóa chặt của hoa sảnh bị phá tung ra.

Chu Trấn toát mồ hôi, ánh mắt sắc bén.

Cậu ấy cầm chiếc xà beng, bước tới hai bước, quyết đoán giáng xuống phía sau đầu của Kim Tòng Tuấn.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, Kim Tòng Tuấn vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh. Lúc này, hắn đang dồn hết sức, bò về phía tôi.

Lúc tôi gần như mất hết ý thức, hắn và tôi, chỉ cách nhau không đến nửa mét.

Bàn tay gầy guộc vươn về phía tôi, không rõ là muốn phản sát hay muốn xác nhận tôi vẫn ổn.

Xà beng giáng xuống phía sau đầu, Kim Tòng Tuấn phát ra một tiếng rên.

Chu Trấn vẫn không có ý định dừng tay, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Kim Tòng Tuấn, lật hắn lại, tay kia bóp chặt cổ hắn.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Chu Trấn lại điên cuồng đến thế.

"Mày dám làm tổn thương cô ấy—"

Chu Trấn giáng một cú đ.ấ.m nặng nề, khiến mặt mũi của Kim Tòng Tuấn chảy máu.

Chu Trấn vẫn chưa thấy đủ, lại giơ tay lên lần nữa, giáng mạnh xuống, đánh chính xác vào má trái.

Lại là câu nói "Mày dám làm tổn thương cô ấy—"

Xem ra, người luôn tính tình ôn hòa, khi nổi giận cũng thật đáng sợ.

Tôi cố gượng cười một chút.

Muốn khen Chu Trấn vì tính ghét ác như thù.

Muốn chọc ghẹo cậu vì không kiềm chế được cảm xúc.

Nhưng, tôi cũng muốn nói: Cảm ơn cậu đã nhận ra điều bất thường, theo dõi đến để xem tôi.

Như vậy, có lẽ chúng ta đã gặp nhau lần cuối.

Kim Tòng Tuấn lúc này đã yếu đi, không còn sức để chống trả.

Tôi nhìn về phía Chu Trấn đang còn bàng hoàng, khẽ gọi: "Này."

Chàng trai lập tức buông Kim Tòng Tuấn ra, lao tới bên tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra, đôi mắt Chu Trấn đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn.

"Tôi đây." Cậu nắm lấy cánh tay tôi, đỡ lấy thân thể đang nghiêng ngả của tôi, quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt đầu tôi lên đôi chân đang co của mình, "Có đau không?"

Điều Chu Trấn nói đến, là những vết m.á.u loang lổ trên lòng bàn tay tôi.

Nhưng vết thương của tôi đâu chỉ có ở đó.

Tôi cố kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ họng, gượng cười nói: "Xin lỗi nhé, đã kéo cậu vào chuyện này."

Chu Trấn đáp với giọng khản đặc: "Tôi không sao. Chỉ cần chị không sao là tốt rồi."

Vừa rồi vì phong ấn Kim Tòng Tuấn, tôi đã có phần quá sức. Lúc này tôi mới nhận ra, trên người tôi không có chỗ nào là không đau đớn tột cùng.

Chỉ sợ rằng thân thể này đã đến ngày tàn.

Đến nước này, tôi nên nói rõ cho Chu Trấn, lý do vì sao tôi phải làm như vậy.

Tôi cố gắng mở miệng, giọng nói có chút khó khăn.

"Chu Trấn, tôi có rất nhiều bí mật. Tương lai, thay vì để cậu nghe từ miệng người khác, chi bằng tôi tự mình nói cho cậu, cũng coi như tôi là người thẳng thắn."

"Cậu... còn nhớ Thẩm Đái không?"

Chu Trấn nhíu mày bối rối, dường như không hiểu vì sao tôi lại nhắc đến bà ấy: "Nhớ. Là bà cụ đã ra đi yên ổn trong tuổi già. Bà ấy là vị khách thứ hai mà chúng ta tiếp đón cùng nhau."

Tôi nằm trong vòng tay của Chu Trấn, dừng một chút, vô thức hạ giọng.

"Cậu thích tôi, đúng không? Nhưng tôi luôn cố tình dọa cậu, muốn cậu tránh xa tôi một chút, đừng thích tôi."

Chu Trấn quay đầu đi, hàng mi không ngừng run rẩy: "Tôi... cảm nhận được."

Tôi khẽ cười một tiếng.

"Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu."

"Bởi vì, lý do tôi tồn tại trên thế gian này, là vì một người đàn ông. Anh ấy tên Thẩm Thanh Sơn, là sư huynh của tôi, cũng là vị hôn phu của tôi."

"Anh ấy vì cứu tôi mà ch.ết, nên tôi rất tiếc nuối. Tôi tìm mọi cách ở lại trần thế, cũng chỉ là để bù đắp nỗi tiếc nuối này."

"Thẩm Đái, là em gái của Thẩm Thanh Sơn; còn Kim Tòng Tuấn, là kiếp sau của Thẩm Thanh Sơn."

Tôi nhếch môi cười tự giễu: "Tôi cứ nghĩ rằng có thể bù đắp tất cả những gì thiếu sót với Thẩm Thanh Sơn lên người Kim Tòng Tuấn; nhưng hắn tâm địa xấu xa, hoàn toàn không phải là người thiện lương..."

Những điều tôi nói đều khiến người nghe khiếp sợ, không trách Chu Trấn mặt mày tái nhợt.

Nhưng thật bất ngờ, giọng nói của cậu ấy lại vô cùng bình tĩnh.
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 78: Chương 78



Thậm chí, còn mang theo chút vui mừng.

"Vậy nên chị thu nhận Kim Tòng Tuấn, lại dạy hắn cách sử dụng pháp khí, chỉ là vì hắn và chị có duyên nợ, chứ không phải vì chị không cần tôi nữa đúng không?"

Những chuyện nghiêm túc không nói, Chu Trấn chỉ biết băn khoăn về việc tôi có cần cậu ấy hay không.

Tôi bất đắc dĩ nói: "… Nhưng, tôi hối hận rồi."

"Thẩm Thanh Sơn yêu tôi rất sâu đậm, anh ấy cứu tôi, hy vọng tôi có một cuộc sống an ổn, chứ không phải bị mắc kẹt trong cái ch.ết của anh ấy, đời đời kiếp kiếp tự trách mình. Mà Kim Tòng Tuấn hiện tại, chỉ có một bộ da giống anh ấy mà thôi. Dù có đưa vận khí cho hắn, hắn cũng hoàn toàn không có khả năng điều khiển. Ngược lại, thậm chí còn có thể dùng nó gây hại cho nhân gian."

"Vì vậy, tôi hối hận rồi. Yêu một người vốn không tồn tại, đây là vọng niệm."

"Chu Trấn, đối với cậu, tôi cũng là một người không nên tồn tại. Cậu… cũng nên quên tôi đi…"

Câu nói ấy như đã rút cạn toàn bộ sức lực của tôi.

Trước mắt bỗng tối sầm lại, như thể tôi rơi vào một ảo cảnh vô định.

Cảm giác rơi tự do kéo theo là tiếng hét tuyệt vọng của Chu Trấn bên tai.

"Tôi sẽ không quên đâu."

...

Khi mở mắt ra lần nữa, đã là hai ngày sau.

Tôi đang nằm trong bệnh viện, Chu Trấn dẫn theo Trần Ẩn và Ôn Lan, tìm đến những bác sĩ giỏi nhất ở thành phố Tứ Phương, tất bật lo liệu cho tôi.

Bề ngoài dường như tôi không có vết thương nào, nhưng các cơ quan trong cơ thể đều suy yếu ở các mức độ khác nhau.

Mỗi ngày 24 tiếng, tôi có thể ngủ đến 23 tiếng.

Dù tỉnh dậy, cũng mơ màng vô cùng.

Nhưng nỗ lực của họ không uổng phí.

Một tuần sau, ít nhất tôi thỉnh thoảng có thể cố gắng nói chuyện với họ.

"Đừng phí công nữa. Vận khí quá tải là gánh nặng đối với cơ thể vốn không khỏe mạnh này của tôi , làm sao có thể chữa lành bằng thuốc được."

Chu Trấn tiều tụy đi nhiều. Hai má hóp lại, cằm lún phún râu vì không kịp cạo. Nghe vậy, cậu mím môi, không nói một lời, chỉ cầm khăn ấm lau từng ngón tay tôi một lần nữa.

Ôn Lan rơm rớm nhìn tôi: "Chị ơi, bác sĩ nói chị không có ý chí sinh tồn, vì vậy dù dùng thuốc cũng chỉ tổ hao công tốn sức. Chị... có điều gì đang canh cánh trong lòng sao?"

"Cái tên lòng làn dạ sói hiểm ác Kim Tòng Tuấn đã thú tội rồi, sau này hắn chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chị không cần lo lắng nữa."

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trần Ẩn kéo Ôn Lan ra khỏi phòng, để tôi yên tĩnh nghỉ ngơi. Nhưng tôi vẫn nghe tiếng khóc thút thít của cô ấy.

"Chị Thanh Đường mà em biết, kiêu hãnh và tự tin, quyết không vì một tên Kim Tòng Tuấn mà từ bỏ bản thân. Trần Ẩn, anh nói xem chị ấy bị làm sao vậy?"

Ôn Lan cho rằng tôi vì chuyện tình cảm mà khổ sở.

Nhưng Kim Tòng Tuấn chẳng đáng để tôi bận lòng.

Tôi chỉ là đang giận chính mình mà thôi.

Sư phụ từng mắng tôi rồi.

"Thanh Đường, đừng nói là gặp lại Thanh Sơn khó như lên trời, chỉ riêng việc con muốn nghịch thiên cải mệnh mà đi chắc chắn đã không có kết quả tốt ."

Nhưng tôi lại cố chấp, tự tin mình còn trẻ, tự tin vào thiên phú của mình, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của sư phụ.

Tôi nghĩ rằng, thiên đạo không công bằng, tôi có thể nghịch thiên mà làm.

Nhưng không ngờ sư phụ lại đúng.

Giờ đây, khi lòng nguội lạnh, có lẽ đây chính là ác quả mà tôi phải tự mình chuốc lấy.

Tôi ấn chuông gọi Trần Ẩn.

"Tôi muốn nhờ cậu một chuyện, được không?"

Đôi mắt Trần Ẩn sáng lên: "Việc gì?"

Tôi mỉm cười: "Đưa tôi đi thăm Thừa Uyên nhé?"

"Cái... gì?"

"Thăm mộ của anh ấy. Cậu từng nói sẽ đưa tôi đi mà."

Lúc này tôi đã yếu đến mức không còn sức để đi, thế nên Chu Trấn mượn một chiếc xe lăn, đi cùng tôi.

Mấy ngày nay tôi đã gầy đi rất nhiều. Bộ đồ bệnh nhân mặc trên người lại càng làm cho làn da tái nhợt, không chút sức sống. Bây giờ thay lại quần áo của mình, cảm giác trống trải càng khiến tôi gầy rộc khô cằn hơn.

Ôn Thừa Uyên là gia chủ đời thứ mười ba của Ôn gia, nhưng phần mộ của anh không nằm ở khu mộ của gia chủ, mà là một nơi thanh tịnh riêng biệt.

Bên cạnh, có một khoảng trống.

Dường như đang đợi một ai đó cùng anh yên nghỉ ở nơi này.

Tôi chỉ khẽ rùng mình, Chu Trấn phía sau liền vội kéo chặt chiếc khăn quàng dày quanh người tôi. Cảm giác ấm áp lan tỏa, tôi cười nhẹ: "Tôi thích nơi này. Sau này, mọi người có thể giúp tôi chôn cất tại đây không?"

Mọi người ban đầu đều hy vọng tôi tìm lại ý chí sống, nhưng không ai ngờ rằng, tôi lại muốn sắp xếp hậu sự của mình.

Ôn Lan là người đầu tiên bật khóc.

"Chị Thanh Đường, chị đừng nói những lời không may mắn. Chúng ta sẽ tìm thêm vài bác sĩ nữa, nhất định sẽ tìm được cách cứu chị."

Xem ra cô ấy không đồng ý rồi.

Trần Ẩn cũng tràn đầy bi thương.

Tôi nhún vai: "Tự mình đến đây cũng tốt. Còn có thể chọn một cái bình đựng tro cốt vừa ý; còn về bia mộ và dòng chữ khắc..."

Nói đến đây, tôi chợt nghẹn lại.

Trên bia mộ, phải khắc tên gì? Là "Ôn Linh," hay là "Tần Thanh Đường"?

Nói cách khác, tôi sẽ yên nghỉ ở đây với thân phận nào?

Ôn Thừa Uyên yêu thương là cô gái Ôn Linh đáng yêu, hồn nhiên. Chắc chắn anh không mong muốn sẽ cùng yên nghỉ với một "Tần Thanh Đường" đã nhìn thấu hồng trần.

Tôi từng nói với anh, "sống không thể cùng chăn gối, ch.ết cũng phải cùng mộ." Xem ra, lời hứa ấy của tôi cũng không thể giữ trọn.
 
Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian
Chương 79: Chương 79



Nhưng cũng chẳng sao, dù sao thì tôi nợ anh ấy, đâu chỉ là điều này.

Ý nghĩ ấy khiến lòng tôi quặn đau, lạnh lùng hít một hơi.

Giữa lúc trăm mối ngổn ngang, Chu Trấn bất ngờ lên tiếng: "Làm bất cứ điều gì chị muốn. Dù thế nào, tôi cũng sẽ giúp chị."

Đôi mắt của thiếu niên đỏ hoe, cả người run rẩy, hiển nhiên đang gắng gượng chịu đựng nỗi bi thương.

"Chị không để tâm đến cảm xúc của tôi, tôi cũng không dám mong rằng chị sẽ có lúc nghĩ đến tôi. Bởi vì tôi nghĩ, nếu tôi cứ ở bên cạnh chị, liệu có khả năng, dù chỉ là chút ít khả năng nào... đến một ngày nào đó chị sẽ thấy được tôi?"

"Nhưng ngay cả chút hy vọng đó cô cũng không để cho tôi."

"Vậy tôi còn có thể làm gì? Cũng chẳng có cách nào rồi. Chị nói rằng con người không thể vọng niệm. Nhưng Thanh Đường, chị có sự kiên định của mình, tôi cũng có sự cố chấp của tôi. Chỉ cần là điều chị muốn làm, tôi sẽ luôn ủng hộ. Dù cho điều ấy, là chị chuẩn bị hậu sự cho mình."

Tôi chưa bao giờ thấy Chu Trấn suy sụp đến vậy.

Trong ký ức của tôi, cậu ấy luôn là người sáng sủa, tinh tế và dịu dàng.

Thì ra trong vô thức, tôi đã ảnh hưởng đến cậu ấy đến vậy.

Vậy, liệu cậu ấy có ảnh hưởng đến tôi không?

Có lẽ là có.

Con người có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố.

Nhưng nếu kéo dài vài chục năm ngắn ngủi của cuộc đời này lên nhiều lần, thì nỗi đau đớn, vui buồn tan hợp mà người đời cảm nhận, với tôi mà nói, chỉ gói gọn trong bốn chữ.

"Chỉ là như vậy".

Anh ta không yêu bạn, thì sao chứ?

Trên thế gian này có hàng ngàn, hàng vạn người, có mấy ai có thể đạt được tình yêu không bao giờ tàn lụi.

Anh ta phản bội bạn, cũng chẳng sao.

Bạn cũng có thể phản bội lại anh ta. Những câu chuyện yêu nhau rồi hận nhau, tôi đã xem qua không ít.

Khát vọng cùng khao khát của bạn, trong mắt người khác có khi chỉ là thứ đồ chơi mà họ dễ dàng có được.

Và ngược lại, thứ mà họ tiêu tiền tỷ để mua, chính là những phẩm chất trên người bạn, những thứ bạn chẳng mấy quan tâm.

Vì vậy, nhiều lúc, tôi cảm thấy vô vị, nhàm chán.

Tôi chán ghét cuộc sống tẻ nhạt.

Thật ra, trong khoảnh khắc tỉnh ngộ của mỗi kiếp sống, tôi đều đã từng do dự.

Sự chán ghét này lên đến đỉnh điểm khi tôi thức tỉnh trong kiếp này.

Điều giúp tôi tiếp tục kiên trì, ngoài giấc mơ viển vông ngày nào, còn có...

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng gặp được một Chu Trấn nghe lời tôi, toàn tâm toàn ý đối xử với tôi, thực sự là một động viên không nhỏ.

Tôi thở dài một hơi: "Cảm ơn".

Cảm ơn vì đã ở bên tôi.

Cái giá để phong ấn Kim Tòng Tuấn là pháp khí bị tổn hại, hơn nữa, vận khí tôi thu thập được cũng tiêu hao sạch sẽ. Với thực lực của Ôn Lan, chỉ cần thời gian, pháp khí có thể sửa chữa. Nhưng nếu tôi muốn tiếp tục ở lại nhân gian, sau này buộc phải "chăm chỉ làm việc" hơn.

Nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.

Tôi không muốn tiếp tục cố gắng nữa.

Khi đang trầm ngâm, bỗng nghe thấy Trần Ẩn nói: "Hay là, Thanh Đường, cô thử làm khách một lần đi."

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

Trần Ẩn không chút biểu cảm: "Cô đã làm giao dịch sư rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ làm khách. Giờ cô thử giả làm một vị khách. Có điều gì không thể buông bỏ, hoặc có ai đó, mà cô muốn dùng vận khí kiếp sau để trao đổi không?"

Làm sao tôi không hiểu ý đồ của Trần Ẩn.

Cậu ấy muốn nhắc nhở tôi rằng, dù tôi đã mệt mỏi, nhưng cuộc sống của tôi vẫn có những điều đáng để lưu luyến.

Có lẽ, cậu ấy nói đúng.

Tôi do dự đáp: "Có lẽ, tôi có thể... đến biển, nghỉ dưỡng."

Ôn Linh sinh ra ở Tây Nam. Cô từng khao khát được nhìn biển cả, cũng từng hứa với Ôn Thừa Uyên sẽ đi hưởng tuần trăng mật bên bờ biển.

Thấy tôi lại có chút hứng thú, mọi người đều vui mừng khôn xiết. Ôn Lan cười nói: "Chị ơi, em sẽ đi cùng chị..."

Nhưng lại bị Trần Ẩn kéo lại: "Im lặng nào."

"Để Chu Trấn đi cùng cô ấy."

Ôn Lan trừng mắt, định phản bác, nhưng nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, rồi nhìn Chu Trấn với vẻ mong đợi.

Chu Trấn chỉ lặng lẽ cụp mắt: "Được. Tôi sẽ đi cùng chị."

Tôi không ngạc nhiên khi anh sẽ đi cùng tôi.

Vì từ khi quen biết, cậu ấy đã luôn ở bên tôi.
 
Back
Top Bottom