Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu

Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 50



Giang Ly lạnh lùng đáp:

“Thành thật mà làm việc đi.”

Sau bài học, Nghiêm Trân Hương không dám làm gì sai trái nữa.

Bà nhanh chóng sắp xếp văn phòng của Nghiêm Phong gọn gàng. Dù rất muốn ngắm con trai lâu hơn, bà chỉ dám liếc trộm qua khóe mắt vài lần.

Dọn dẹp xong, bà cố lấy dũng khí để hỏi một câu duy nhất:

“Còn chỗ nào cần dọn nữa không?”

Nghiêm Phong lắc đầu:

“Không, hết rồi.”

Dù lưu luyến muốn ở lại lâu hơn, Nghiêm Trân Hương vẫn cắn răng rời đi.

Vì xoay người rời đi quá nhanh, Giang Ly và Nghiêm Trân Hương đều không nhận ra ánh mắt của Nghiêm Phong đang dõi theo bóng lưng Giang Ly.

Ánh mắt ấy đầy phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa đau buồn, lại thoáng nét hoài niệm. Khi cánh cửa văn phòng khép lại, đôi mắt Nghiêm Phong dần đỏ hoe.

Khi Nghiêm Trân Hương bước ra khỏi văn phòng, Giang Ly lập tức thu lại quyền kiểm soát cơ thể và dẫn linh hồn Nghiêm Trân Hương ra khỏi người mình, sau đó đeo lại vòng tay gỗ hoè cho bà.

Cô chờ đợi một lúc lâu nhưng không thấy ánh sáng chỉ dẫn Nghiêm Trân Hương đi đầu thai xuất hiện, trong lòng không khỏi thất vọng.

Cô đã giúp Nghiêm Trân Hương hoàn thành tâm nguyện tự tay dọn dẹp phòng cho con trai, tại sao bà vẫn chưa thể buông bỏ chấp niệm?

Nghiêm Trân Hương rời khỏi cơ thể Giang Ly, rụt rè hỏi:

“Tôi có thể quay lại nhìn con thêm một lần nữa được không?”

Giang Ly nhìn dáng vẻ của bà, thở dài và nhận ra lý do ánh sáng dẫn dắt không xuất hiện.

Cô gật đầu bất lực:

“Đi đi, muốn nhìn bao lâu thì nhìn.”

Cô hy vọng rằng Nghiêm Trân Hương sau khi nhìn đủ sẽ có thể buông bỏ chấp niệm.

Nửa ngày sau, Nghiêm Trân Hương quay lại, thở dài nói:

“Tôi thấy Tiểu Phong lại nhặt ba lon cà phê từ thùng rác, rửa sạch rồi uống liền hai lon.”

Giang Ly: …

Nam thần của khuôn viên trường học, tiết kiệm đến mức này sao? Không biết các đàn chị thầm ngưỡng mộ Nghiêm Phong liệu có vỡ mộng không.

Nghiêm Trân Hương tiếp tục lẩm bẩm:

“Đến giờ ăn trưa, mọi người trong công ty đều gọi đồ ăn bên ngoài, dường như ngày nào cũng như vậy. Không biết mấy món đó có sạch sẽ không, nguyên liệu chắc chắn không phải loại tốt. Ai đi mua thịt ngon, rau tươi để nấu cho họ chứ? Dầu ăn chắc cũng là loại rẻ nhất…”

Bà nói, giọng đầy tiếc nuối:

“Tôi thật sự muốn tự tay nấu cho nó một bát mì.”

Giang Ly giật mình khi nghe thêm một câu “thật muốn” từ Nghiêm Trân Hương.

Cô cẩn thận lấy từ ba lô ra một lá bùa, dán lên trán Nghiêm Trân Hương rồi quan sát kỹ.

Trên lá bùa, từng đường nét đỏ từ từ hiện lên, phác họa hình một… bát mì?

Giang Ly xác định, đây chính là chấp niệm mới của Nghiêm Trân Hương.

Cô nghĩ thầm: “Một bát mì? Thật là lần đầu tiên nghe thấy.”

Quyết tâm ghi chú lại ví dụ này vào sách học thuật sau khi trở về, cô nghĩ: “Ít nhất các thế hệ sau sẽ biết rằng một người c.h.ế.t cũng có thể mang chấp niệm về bát mì.”

Giúp Nghiêm Trân Hương tự tay nấu mì không khó, cái khó là làm sao khiến Nghiêm Phong ăn bát mì ấy.

Nếu như với việc dọn phòng, Giang Ly có thể giả dạng nhân viên dọn dẹp, thì việc nấu mì lại phức tạp hơn nhiều. Không lẽ cô phải mở quán mì sao?

Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định tận dụng lý do lần trước Nghiêm Trân Hương vứt ba lon cà phê của Nghiêm Phong vào thùng rác.

Mặc kệ lý do có gượng ép hay không, Giang Ly mang theo bát mì do Nghiêm Trân Hương tự tay làm đến Công ty Phong Gia.

Nhìn thấy Giang Ly bỏ khẩu trang, Nghiêm Phong hơi bất ngờ. Khi nghe cô xin lỗi vì chuyện lần trước “lỡ tay” vứt cà phê, và mang đến một bát mì để bù đắp, anh hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Trong lòng anh thầm nghĩ:

“Cô gái trước mặt đẹp như vậy, nhưng đầu óc có vấn đề sao? Vứt cà phê của tôi, bồi thường thì cứ trả tiền hoặc mua cà phê mới là được. Bồi thường bằng một bát mì là sao?”

Dù vậy, với phong thái điềm đạm, Nghiêm Phong không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh nhận bát mì, quyết định đợi cô rời đi rồi sẽ vứt bát mì này đi.

Nhưng sau khi Giang Ly rời khỏi, sự tò mò thôi thúc anh mở nắp bát mì. Nhìn thấy bên trong, anh sững người.

Đây là một bát mì thủ công, những sợi mì to bằng nửa ngón tay, chính là loại mì thô mà anh thích nhất.

Mì có màu vàng nhạt, vì trong bột được trộn rất nhiều lòng trắng trứng, tạo độ dai mềm, không dính khi nấu. Mỗi sợi mì có dấu vết của bàn tay nhào nặn, khiến chúng trở nên đặc biệt chắc và dẻo.

Trên bát mì có một quả trứng ốp la, lòng đỏ vừa chín tới, và một ít thịt đầu heo – món anh thích nhất. Kèm theo là một túi ớt nhỏ, được chia riêng, lượng ớt cũng vừa đủ.

Ngay lập tức, Nghiêm Phong quên mất ý định vứt bát mì.

Anh mở túi ớt, đổ toàn bộ vào bát, khuấy nhẹ rồi nhanh chóng gắp một đũa mì lớn cho vào miệng.

Do ớt chưa kịp trộn đều, miếng mì đầu tiên của anh thấm đầy vị cay nồng. Cảm giác cay xộc thẳng lên mũi, khiến mắt anh đỏ hoe, nước mắt trào ra.

Nhưng Nghiêm Phong không dừng lại. Anh tiếp tục ăn từng miếng mì, nước mắt không ngừng rơi.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 51



Anh không biết mình khóc vì bị cay, hay vì bát mì mang hương vị thân quen nhất, gợi lên bao ký ức về người mẹ đã khuất.

Lần trước khi Giang Ly đến dọn dẹp, Nghiêm Phong đã để ý rằng rất nhiều thói quen nhỏ trong cách cô làm việc giống hệt mẹ anh khi còn sống.

Lúc đó, anh chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp, nhưng lần này, sau khi ăn bát mì có hương vị giống y hệt mì mẹ anh từng làm, anh không kiềm được mà bắt đầu muốn tìm hiểu về Giang Ly.

“Cô gái này chắc là đồng hương của mình nhỉ? Nếu không sao có thể làm ra món ăn đúng vị quê nhà như vậy? Nhìn tuổi tác, chắc vẫn còn đi học, vậy mà đã phải ra ngoài làm việc theo giờ rồi.”

Nhớ đến quê nhà, Nghiêm Phong chợt cảm thấy xót xa. Ở quê anh, những người trẻ tuổi như Giang Ly thường phải nghỉ học sớm để đi làm. Kinh tế vùng quê nghèo khó, nhiều người thậm chí chưa học hết cấp 2 hoặc cấp 3 đã lên đường đến các tỉnh phía Đông để tìm việc làm.

Nghiêm Phong thầm nghĩ: “Giờ mình đã kiếm được tiền, giúp đỡ một hai người trẻ tiếp tục học hành cũng chẳng khó khăn gì. Nếu Giang Ly thực sự muốn học lên cao, mình có thể tài trợ cô ấy. Dù sao cũng là một cơ duyên hiếm có, cô ấy làm mình nhớ đến mẹ đã khuất…”

Vì công việc bận rộn, Nghiêm Phong giao nhiệm vụ tìm hiểu thông tin về Giang Ly cho nhân viên công ty – chính người đã thuê cô đến dọn dẹp lần trước.

Tuy nhiên, kết quả điều tra khiến Nghiêm Phong hoàn toàn bất ngờ.

Nhân viên công ty báo lại với anh:

“Giang Ly không phải đồng hương của anh, quê của hai người cách nhau cả ngàn cây số, khẩu vị cũng khác hẳn nhau. Cô ấy cũng không phải người nghèo bỏ học sớm để đi làm. Thực tế, cô ấy chính là đàn em của anh, đang học năm nhất ở Đại học Z, và còn đứng nhất chuyên ngành kỳ vừa rồi.”

Nhân viên trẻ tuổi hào hứng nói tiếp, vẻ mặt tràn đầy phấn khích như vừa phát hiện ra một tin tức chấn động:

“Ôi trời, sếp Nghiêm, rõ ràng cô gái này đang ‘crush’ anh mà! Cô ấy giả làm nhân viên dọn dẹp để tiếp cận anh, còn tự tay nấu ăn cho anh nữa. Quá tốn tâm tư rồi!”

“Sếp, anh thử nghĩ xem? Từ trước đến giờ, không thiếu người thích anh, nhưng cô ấy là người xinh đẹp nhất đấy! Lại còn là học bá! Hoàn toàn xứng đôi với một người trẻ tuổi tài giỏi như anh mà!”

Nghiêm Phong trừng mắt nhìn nhân viên:

“Không được nói linh tinh!”

Sợ rằng tính cách thân thiện của mình khiến lời nói không đủ trọng lượng, anh tiếp tục:

“Nếu cậu dám đồn thổi trong công ty, từ tháng sau chúng ta sẽ bắt đầu điểm danh mỗi sáng. Và tôi sẽ nói với cả công ty rằng vì cậu đi làm muộn quá thường xuyên nên tôi mới phải đưa ra quy định này.”

Nhân viên nghe vậy lập tức hít một hơi lạnh, hoảng sợ ra hiệu kéo khóa miệng mình lại. “Sếp Nghiêm từ khi nào trở nên ác thế này? Nếu đúng như anh nói, chắc chắn đồng nghiệp sẽ ‘nuốt sống’ tôi mất!”

Nghiêm Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu vì sao, mặc dù hành động của Giang Ly nhìn qua giống như đang thích thầm anh, nhưng trong lòng anh lại vô cùng chắc chắn rằng Giang Ly không có chút tình cảm nam nữ nào với mình.

Nếu là cô gái khác, với ngoại hình và trí thông minh như vậy, có lẽ anh sẽ bị thu hút, ít nhất cũng muốn tìm hiểu thêm.

Nhưng khi nghĩ về Giang Ly, trong lòng anh hoàn toàn không có ý định đó, thậm chí cảm thấy suy đoán của nhân viên rằng cô thích anh giống như một lời nói đại nghịch bất đạo.

“Làm sao mình dám nghĩ đến chuyện có tình cảm nam nữ với cô ấy chứ? Không thể nào! Không thể nào!”

“Mỗi khi nhìn thấy Giang Ly, mình chỉ cảm giác như đang nhìn thấy mẹ vậy!”

Trong khi đó, Nghiêm Trân Hương lại tiếp tục khóc sau khi nhìn thấy con trai ăn sạch bát mì không sót một giọt nước.

Giang Ly kiên nhẫn chờ bà khóc xong, ngẩng đầu nhìn lên, mong rằng ánh sáng dẫn đường sẽ xuất hiện. Nhưng cô lại thất vọng lần nữa.

Cô đã giúp Nghiêm Trân Hương hoàn thành hai chấp niệm, tại sao bà vẫn không chịu đi đầu thai?

Gần đây, Nghiêm Trân Hương mỗi ngày đều đến Công ty Phong Gia quan sát. Bà nắm rõ từng ngóc ngách trong công ty, từ số lượng văn phòng đến số người làm việc trong mỗi phòng. Nhưng càng hiểu rõ, bà càng thêm lo lắng.

“Công ty toàn là mấy đứa trẻ mới ngoài hai mươi, trẻ thế này thì làm ăn được bao lâu? Lẽ ra phải tìm công việc ổn định hơn chứ!”

“Những người khác thì không làm chủ, chỉ đi làm công kiếm tiền là xong. Còn nó lại ngốc nghếch làm ông chủ, tự gánh lãi lỗ. Lỡ công ty phá sản, người khác chỉ mất việc, còn nó nợ ngập đầu!”

“Thật không ổn, phải sớm khuyên nó đóng cửa công ty. Tìm một công việc ổn định, như làm công chức chẳng hạn. Tôi nghe nói công chức ở đây lương rất cao, có thể tới 200 triệu một năm cơ mà…”

Giang Ly nghe đến phát mệt, định ném một bùa “khóa miệng” lên người bà, nhưng nghĩ đến công đức bà vừa tích lũy, cô lại nhẫn nhịn.

Cuối cùng, khi Nghiêm Trân Hương nói:

“Chỉ cần nó có công việc ổn định, lập gia đình, sinh một đứa cháu, tôi sẽ an tâm rời đi…”
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 52



Giang Ly giật mình ngồi thẳng dậy, không dám tin hỏi lại:

“Bà vừa nói gì?”

Nghiêm Trân Hương bị giọng điệu nghiêm túc của cô làm giật mình:

“Hả? Tôi nói gì đâu, tôi chỉ mong nó có công việc ổn định thôi mà…”

Giang Ly nhấn mạnh:

“Còn chuyện kết hôn và sinh cháu thì sao?”

Nghiêm Trân Hương ngơ ngác đáp:

“À…. vâng… có bà mẹ nào không mong con trai mình lập gia đình, không mong được bế cháu chứ?”

Khi Nghiêm Trân Hương lẩm bẩm không ngừng, bà thậm chí không suy nghĩ kỹ những gì mình nói. Nếu không phải Giang Ly đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lùng và hỏi, “Đây cũng là chấp niệm của bà sao? Hoặc nên nói, đây mới chính là chấp niệm thật sự của bà?”, bà sẽ không nhận ra mình vừa nói gì.

Nghiêm Trân Hương bị lời của Giang Ly dọa sợ, vội vàng nói lắp bắp:

“A! Cái này… không, không thể nào… Tôi cũng không biết nữa…”

Ngay cả bà cũng không rõ, nhưng Giang Ly không muốn để mọi thứ mơ hồ. Cô lấy ra một lá bùa “Kiến Chấp Phù”, dán lên trán Nghiêm Trân Hương. Trên bùa dần dần hiện ra hình ảnh một chiếc bát và một đứa trẻ mũm mĩm.

Giang Ly chăm chú nhìn hình ảnh, thầm nghĩ: “Hóa ra mong muốn con trai kết hôn, sinh con thực sự là chấp niệm của bà ấy.”

Nhưng hình ảnh chiếc bát hiện lên khiến Giang Ly không hiểu rõ, “Chiếc bát này có nghĩa là gì? Chấp niệm khác của bà ấy là mong con trai ăn uống đủ đầy, sống lành mạnh sao?”

Cuối cùng, chính Nghiêm Trân Hương tự mình hiểu ra. Bà giải thích:

“Đây là ‘công việc ổn định’, hay còn gọi là ‘bát cơm sắt’…”

Giang Ly gật gù, cuối cùng cũng hiểu. Những lời vô tình thốt ra chính là tiếng lòng sâu kín nhất của Nghiêm Trân Hương.

Hai chấp niệm này thực sự nằm ngoài khả năng của Giang Ly.

Cô không thể can thiệp vào lựa chọn nghề nghiệp của Nghiêm Phong, càng không thể giúp anh chuyện kết hôn và sinh con. Quan trọng hơn, hai chấp niệm này không phải chuyện ngày một ngày hai có thể thực hiện.

Nghiêm Phong mới ngoài hai mươi, thậm chí còn chưa có bạn gái. Ai mà biết bao giờ anh kết hôn? Có thể là khi ba mươi tuổi, thậm chí cả đời không kết hôn hoặc chọn không có con thì sao?

Chuyện “công việc ổn định” lại càng xa vời. Phong Gia Khoa Kỹ đang phát triển mạnh mẽ, tại sao Nghiêm Phong phải từ bỏ lĩnh vực yêu thích và giỏi nhất để làm một công việc gọi là “ổn định” theo ý mẹ mình?

Giang Ly thu lại vòng tay gỗ hoè từ cổ tay của Nghiêm Trân Hương, tiếc nuối nói:

“Hai chấp niệm của bà, tôi không giúp được.”

“Hồn phách bị tổn thương của bà đã được vòng tay gỗ hoè dưỡng lại. Từ giờ chỉ cần tránh ánh nắng và nơi đông người là được. Dù sao Nghiêm Phong cũng là ‘cú đêm’, ban đêm bà có thể lén đi thăm anh ta.”

Nghiêm Trân Hương sững sờ, sau đó vội vàng níu kéo:

“Đại sư! Đại sư! Cô không quản tôi nữa sao? Cô định bỏ mặc tôi như vậy sao?”

Giang Ly lắc đầu:

“Không phải không quản, mà là không thể quản.”

Cô hỏi:

“Hoặc là để tôi trực tiếp siêu độ bà ngay bây giờ? Bà có chịu không?”

Nghiêm Trân Hương lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi:

“Không, không, tôi không muốn!”

Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Giang Ly. Trên đời này không có con ma nào muốn bị siêu độ cưỡng chế cả. Nếu họ thực sự muốn đầu thai, họ đã sớm tự đi rồi.

Giang Ly nhún vai:

“Vậy thì tôi không còn cách nào. Chỉ có thể để bà tự chờ đợi mà thôi.”

Cô thầm lo lắng: Liệu Nghiêm Trân Hương có thể chờ được đến ngày đó không?

Nghiêm Trân Hương định mở miệng cầu xin thêm lần nữa nhưng lại không biết nói gì.

Bà biết rõ tình cảnh của mình, Giang Ly thật sự không thể giúp gì thêm. Cuối cùng, bà cúi đầu thật sâu cảm ơn Giang Ly, rồi lặng lẽ bay đi.

Giang Ly nhìn theo bóng lưng của bà, để lại một lời khuyên cuối cùng:

“Nếu bà không muốn đầu thai, trong thời gian còn lưu lại nhân gian, hãy tích đức làm việc thiện. Tích đủ công đức, ánh nắng và dương khí sẽ không làm bà tổn thương nữa. Nếu công đức đủ nhiều, thậm chí bà còn có thể bước vào miếu thờ.”

Kiếp trước Nghiêm Trân Hương đã là người chịu nhiều khổ cực. Nếu tích được nhiều công đức, bà có thể đầu thai vào một gia đình tốt, sống bình an, thuận lợi cả đời.

Mặc dù Giang Ly biết Nghiêm Trân Hương vẫn loanh quanh ở gần Nghiêm Phong, trong khu vực Đại học Z và khu dân cư cô đang thuê, nhưng từ sau ngày tạm biệt đó, cô không còn gặp lại bà.

Ngược lại, Giang Ly và Nghiêm Phong dần trở thành bạn bè, thỉnh thoảng trò chuyện.

Lúc đầu, Nghiêm Phong không biết Giang Ly là một người làm ăn phát trực tiếp, nghĩ cô làm giờ công để kiếm tiền, nên đề nghị cô đến thực tập ở Phong Gia Khoa Kỹ:

“Dùng thời gian và sức lực để kiếm tiền, đối với em mà nói, hiệu quả không cao. Với thành tích đứng đầu chuyên ngành, em là người rất thông minh. Em nên chọn cách kiếm tiền hiệu quả hơn.”

Giang Ly cảm ơn lời đề nghị:

“Em đã nghỉ làm giờ công rồi. Giờ em làm phát trực tiếp, cũng không thiếu tiền nữa.”

Nghiêm Phong bất ngờ khi biết Giang Ly làm livestream mukbang, tiện miệng hỏi cô thích những món ăn nào, rồi phát hiện khẩu vị của cô không giống mẹ anh chút nào.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 53



Nghiêm Phong cười tự giễu, không biết mình còn đang kỳ vọng điều gì.

Anh đã hỏi qua Giang Ly rồi, món mì giống hệt vị mẹ anh làm ngày trước chỉ là cô học theo công thức trên mạng. Có lẽ người viết công thức đó là đồng hương của anh, nên hương vị mới giống như vậy.

Mặc dù thất vọng, nhưng Nghiêm Phong nhận ra Giang Ly là một người bạn tuyệt vời.

Trong quá trình tiếp xúc, anh phát hiện Giang Ly thông minh, chăm chỉ, lại có sự trưởng thành và thấu hiểu vượt xa tuổi tác.

Nghiêm Phong vốn là người rất chú trọng việc kết giao với những nhân tài xuất sắc. Giờ đây, Giang Ly đã trở thành một trong những người bạn đáng để kết giao nhất đối với anh.

Mặc dù Giang Ly chỉ mới là sinh viên năm nhất, nhưng Nghiêm Phong tin rằng cô ấy nhất định sẽ trở thành một người có thành tựu lớn trong tương lai. Kết giao với cô ấy sớm chắc chắn sẽ không thiệt thòi.

Hơn nữa, thông qua việc tiếp xúc với những người từ các lĩnh vực khác nhau, Nghiêm Phong cũng nhìn thấy được những thế giới khác nhau. Anh rất hứng thú với công việc ăn phát sóng trực tiếp (mukbang) của Giang Ly, qua đó hiểu rõ nhu cầu về ứng dụng của cô ấy khi làm mukbang, cũng như nhu cầu của các phát thanh viên khác trong ngành phát sóng.

Anh nhận ra rằng lĩnh vực livestream đang phát triển rực rỡ, không chỉ có các ứng dụng livestream chuyên dụng mà ngay cả các nền tảng mạng xã hội khác cũng đang dần bổ sung tính năng livestream. Nói tóm lại, đây là một thị trường lớn đáng để thử sức.

Qua việc tiếp xúc với Nghiêm Phong, Giang Ly cũng nhận ra anh là một người rất tốt. Cô đã từng gặp gỡ rất nhiều người và thậm chí cả hồn ma, nên cô có khả năng nhìn thấu con người và các linh hồn.

Dù Nghiêm Phong rất “bình dân”, đôi chỗ có phần keo kiệt, một số nơi lại không để ý tiểu tiết, tiếp xúc gần gũi mới nhận ra anh toát lên sự gần gũi của tầng lớp bình dân hơn là khí chất tinh anh. Điều này có lẽ khác xa với hình ảnh “nam thần học đường” mà nhiều người tưởng tượng, nhưng điều đó không làm giảm đi sự xuất sắc của anh.

Trong lòng Giang Ly nảy ra một ý tưởng:

“Công ty của anh có cần vốn đầu tư thiên thần không?”

“Tôi muốn đầu tư một chút, tất nhiên số tiền không lớn.”

Hiện tại thu nhập từ việc mukbang của cô ngày càng tăng, nhưng lại không giữ được nhiều tiền, vì vậy cô phải liên tục tìm cách sử dụng số tiền mình kiếm được. Việc quyên góp cho các trại trẻ mồ côi tất nhiên rất tốt, nhưng đầu tư thiên thần vào một công ty khởi nghiệp nghiêm túc, đầy tiềm năng cũng là một ý tưởng hay.

Nghiêm Phong kinh ngạc nhìn Giang Ly. Anh hiểu rõ tình hình cơ bản của cô, nhưng không tài nào hiểu được tại sao cô lại muốn đầu tư vào công ty anh, hơn nữa còn chủ động đề nghị đầu tư dưới dạng vốn thiên thần.

Nếu không phải đã lâu rồi không nhìn thấy bóng dáng mẹ mình trên người Giang Ly, có lẽ Nghiêm Phong đã nghĩ cô chính là mẹ ruột của anh…

Dù sao, ngoài mẹ ruột ra, còn ai sẵn sàng đưa tiền không lý do như thế cho anh?

Khi Nghiêm Phong kinh ngạc nhìn Giang Ly, thì cô cũng ngạc nhiên nhìn về phía sau anh — sau hai tháng, cô lại một lần nữa nhìn thấy Nghiêm Trân Hương.

Việc gặp Nghiêm Trân Hương không có gì đáng ngạc nhiên, điều khiến Nghiêm Phi bất ngờ là bên cạnh bà đã xuất hiện ánh sáng dẫn lối bà đi đầu thai.

Nghiêm Trân Hương đã buông bỏ chấp niệm rồi sao? Làm sao bà ấy có thể làm được điều đó?

25.

Sau khi rời khỏi Nghiêm Phi, Nghiêm Trân Hương thật sự không biết phải làm gì tiếp theo. Nghiêm Phi không thể giúp bà, và chính bà cũng không biết làm thế nào để tự giúp mình.

Nghiêm Trân Hương nghĩ, nếu không thể đầu thai, bà sẽ cứ thế ở lại bên cạnh con trai mình, nhìn anh sống hết cuộc đời.

Tuy nhiên, bà vẫn nhớ lời Nghiêm Phi nói. Khi Nghiêm Phong thức khuya hoặc gõ những đoạn code mà bà không hiểu trên máy tính, Nghiêm Trân Hương thường đi loanh quanh trong khu vực gần đó. Phát hiện ra điều gì bất công, bà dùng những hình nhân giấy mà Nghiêm Phi để lại để báo cảnh sát.

Việc làm điều tốt để tích lũy công đức không phải vì bà mong chờ phúc báo kiếp sau – kiếp sau đối với bà quá xa xôi. Nhưng Giang Ly đã nói rằng khi công đức đủ lớn, bà sẽ không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa và có thể xuất hiện ở những nơi đông người. Điều này khiến Nghiêm Trân Hương rất hứng thú, bởi đến lúc đó, bà có thể đến công ty của con trai vào ban ngày để ở bên anh.

Vậy nên mỗi ngày, Nghiêm Trân Hương đều tìm kiếm cơ hội để làm điều tốt. Ban đầu, bà rất khó khăn để tìm thấy cơ hội, có khi cả nhiều ngày trôi qua mà không thể làm được điều gì. Nhưng sau đó, bà đột nhiên phát hiện một cách vô cùng hữu ích: chỉ cần đi theo một bà cụ, bà sẽ liên tục gặp cơ hội để làm điều tốt!

Lý do là vì bà cụ đó luôn bị người khác lừa!

Bà cụ Dụ, năm nay 60 tuổi, lớn hơn Nghiêm Trân Hương 15 tuổi, đã nghỉ hưu từ lâu. Nhà bà ở một khu làng trong thành phố, là hộ khẩu nông thôn. Vài năm trước, khu vực này bị giải tỏa, và bà nhận được đền bù bằng hơn 10 căn nhà.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 54



Những căn nhà này đều nằm ở khu CBD, chỉ cách một con đường là khu dân cư đông đúc. Xung quanh có rất nhiều tòa nhà văn phòng, nên bà Lưu dễ dàng cho thuê hết các căn nhà và kiếm được 500-600 triệu đồng tiền thuê mỗi tháng.

Tuổi già và giàu có khiến bà Dụtrở thành mục tiêu yêu thích của những kẻ lừa đảo.

Lần đầu tiên Nghiêm Trân Hương gặp bà Dụlà trên một chiếc xe buýt của một tổ chức lừa đảo lấy danh nghĩa nông trại làm vỏ bọc. Bà Dụlà một khách hàng trung thành của tổ chức này, mỗi tuần đều đến đó, không chỉ tự mình mua rất nhiều thứ mà còn giới thiệu nhiều bạn bè cùng mua.

Thực tế, bà Dụđã trở thành “tuyến dưới” của tổ chức lừa đảo mà chính bà không hề hay biết. Chỉ đến khi tổ chức bị Nghiêm Trân Hương báo cáo và triệt phá, bà Dụ vẫn không tin đó là lừa đảo.

Sau khi tổ chức bị phá, bà Dụ cảm thấy cô đơn và bắt đầu tham gia nhảy múa tại các sân tập khiêu vũ công cộng. Tuy nhiên, ngay trong nhóm nhảy của bà lại xuất hiện một người phụ nữ trung niên chuyên lừa đảo. Người này lợi dụng việc nhảy múa để làm quen với các bà cụ giàu có nhưng không tỉnh táo, sau đó lấy cớ để rút tiền của họ. Bà Lưu bị thuyết phục đầu tư 200 triệu đồng vào một “sản phẩm tài chính” với lãi suất 16.66%/năm. Sau khi đầu tư, người phụ nữ lừa đảo ngay lập tức biến mất.

Nhóm lừa đảo này cũng bị Nghiêm Trân Hương phát hiện và báo cảnh sát. Khi cảnh sát triệt phá tổ chức, trong đồn, Nghiêm Trân Hương lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của bà Dụ.

Trong khi những nạn nhân khác hỏi cảnh sát liệu có thể lấy lại tiền hay không, bà Dụ lại truy hỏi:

“Người bạn thân của tôi có bị bắt không? Tôi nhất định phải gặp cô ấy! Tôi muốn đích thân hỏi cô ấy, tại sao tôi đối xử tốt với cô ấy như vậy mà cô ấy lại lừa tôi!”

Nghiêm Trân Hương: …

Sau đó, Nghiêm Trân Hương quyết định đi theo bà Dụ và phát hiện rằng chỉ cần ở bên bà cụ, cô sẽ liên tục có cơ hội làm điều tốt.

Cứ như vậy, Nghiêm Trân Hương đã báo cáo những tổ chức bán “bồn ngâm chân từ trường thiên thạch” giá 8888 tệ, những tấm đệm chữa bách bệnh giá 100,000 tệ…

Dần dần, khi hiểu rõ hơn về bà Dụ, Nghiêm Trân Hương nhận ra hoàn cảnh của bà Dụ rất giống với gia đình mình. Điểm khác biệt duy nhất là gia đình bà Dụ giàu có, còn gia đình cô thì nghèo khổ.

Bà Dụ góa chồng từ sớm, một mình nuôi con trai khôn lớn. Con trai bà rất giỏi, từ nhỏ đến lớn luôn đứng đầu lớp và cũng học tại Đại học Z, giống như con trai của bà.

Mặc dù trong mắt Nghiêm Trân Hương, con trai của bà là tốt nhất, nhưng bà cũng không thể phủ nhận rằng, sinh viên đại học Z cách đây 15 năm hiếm có hơn bây giờ rất nhiều.

Một lần, Nghiêm Trân Hương tình cờ gặp bà cụ Dụ và con trai của bà ấy đang cãi nhau. Từ nội dung cuộc cãi vã, bà biết được rằng sau khi tốt nghiệp đại học, con trai bà cụ Dụ cũng từng tự khởi nghiệp, mở một cửa hàng trên Taobao và kinh doanh rất tốt.

Nhưng bà cụ Dụ đã ép con trai đóng cửa hàng Taobao, bắt anh thi vào làm công chức. Đến nay, con trai bà đã làm công chức được hơn mười năm, nhưng cuộc sống của anh lại không giống như kỳ vọng “ổn định và an toàn” của bà cụ Dụ khi ấy.

Tỉnh Z là một tỉnh giàu có. Trong đội ngũ công chức, có không ít người xuất thân từ các gia đình kinh doanh, mở nhà máy, hoặc có cha mẹ giàu có, hoặc vợ/chồng giàu có. Các gia đình giàu có thường thích để con gái, con rể, con trai, hoặc con dâu làm công chức, vì công việc ổn định, có thể diện, và quan trọng nhất là giữ chân được người trẻ, tránh để họ nhàn rỗi, chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền khắp trong và ngoài nước.

Trong số đồng nghiệp của con trai bà cụ Dụ, nhiều người đeo trên tay những chiếc đồng hồ mà giá trị bằng cả 5 năm lương của anh. Tiền lương mỗi tháng của họ chỉ đủ để nuôi xe.

Con trai bà cụ Dụ hoàn toàn không thích công việc của mình, mà công chức lại không được phép làm thêm việc phụ. Vì vậy, sau khi thỏa hiệp với mẹ để làm công chức, mỗi ngày anh đều cảm thấy trống rỗng. Sau giờ làm, anh đi theo các đồng nghiệp giàu có, hòa nhập vào nhóm con nhà giàu, làm quen với những người bạn chỉ biết ăn chơi, tiêu tiền. Cả người anh như thể hiện lên vẻ chấp nhận “cả đời này cứ sống qua ngày thế này thôi.”

Ăn chơi hưởng thụ vốn dễ khiến người ta đắm chìm, nhất là khi còn trẻ chưa từng trải qua cảm giác sa hoa, và bước vào một tầng lớp hoàn toàn khác. Nhưng dù con trai bà cụ Dụ cũng thuộc nhóm người có tài sản thừa kế từ việc giải tỏa đất đai, gia thế của anh lại không thể so với những người bạn giàu có của mình.

Số tiền lương ít ỏi của con trai bà cụ Dụ tất nhiên không đủ để anh tiêu xài như những người bạn giàu có kia, nên anh liên tục xin tiền từ mẹ mình.

Càng ngày số tiền anh xin càng nhiều, và khi bà cụ Dụ không thể đáp ứng được nữa, hai mẹ con thường xuyên cãi vã.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 55



Trong những lần cãi vã, câu anh hay hét lên với mẹ mình nhất là:

“Nếu hồi đó mẹ không ép con đóng cửa hàng Taobao, giờ con đã có thể kiếm được hàng triệu mỗi năm! Hồi đó Tiểu Lâm cùng con mở cửa hàng Taobao, giờ mỗi năm cũng kiếm được năm, sáu triệu tệ rồi! Ngày xưa mẹ không cho con làm, giờ lại không chịu cho con vài vạn tiêu vặt!”

Sau mỗi lần cãi vã với con trai, bà cụ Dụ thường lén khóc một mình.

Nghiêm Trân Hương nhìn thấy bà cụ khóc, trong lòng vừa mắng con trai bà cụ không ra gì, sống bê bối nhưng đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ mình, vừa âm thầm lo sợ.

Việc bà cụ Dụ ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức giống hệt như việc bà hiện tại muốn con mình từ bỏ kinh doanh, tìm một công việc ổn định.

Bà cụ Dụ ngày xưa có thể ép con trai làm theo lựa chọn mà bà cho là đúng, nhưng không thể thay con sống cả đời.

Dù con trai bà cụ Dụ đã làm đúng theo ý muốn của mẹ, trở thành công chức, nhưng lại không chịu sống một cuộc sống yên ổn như bà kỳ vọng: đi làm nghiêm túc, tiết kiệm tiền, dạo chơi cùng vợ, đọc sách cùng con. Bà cụ Dụ có thể ép con trai đóng cửa hàng để thi công chức, nhưng không thể trong suốt mười mấy năm sau đó ép anh ngày nào cũng sống theo ý bà.

Nghiêm Trân Hương không thể không nghĩ, nếu bà còn sống, chắc chắn bà cũng sẽ ngày ngày nhắc nhở con trai Nghiêm Phong đóng cửa công ty để thi công chức. Nếu Nghiêm Phong thực sự làm vậy, liệu có một ngày nào đó, con trai bà sẽ oán trách bà không?

Nếu sau này, công việc của con không thuận lợi, cuộc đời không như ý, nhìn thấy những người bạn từng cùng khởi nghiệp đã đạt được thành công lớn… cảm giác oán trách là điều dễ hiểu phải không?

Đến lúc đó, liệu bà có chịu đựng nổi sự oán trách của con trai không?

Bà có chịu đựng nổi một cuộc đời không như ý của con trai không?

Bỗng nhiên, Nghiêm Trân Hương cảm thấy may mắn vì con trai mình luôn có chủ kiến, không yếu đuối và trốn tránh như con trai bà cụ Dụ.

Vì bà không thể sống thay con trai suốt phần đời còn lại, nên bà không thể thay con quyết định.

Không ai có thể sống thay người khác cả đời, huống chi nếu bà sống thay con trai một đời, vậy con trai bà sống để làm gì?

Con trai bà cụ Dụ, có lẽ vì cảm thấy cả đời mình đã bị mẹ sống thay, nên mới thấy cuộc sống vô vị và đắm chìm vào hưởng thụ như vậy.

Khi hiểu ra những điều này, chấp niệm của Nghiêm Trân Hương tiêu tan, và ánh sáng dẫn đường để bà đầu thai xuất hiện.

Trước khi đầu thai, Nghiêm Trân Hương đến gặp Giang Ly để nói lời tạm biệt. Mặc dù Giang Ly không trực tiếp siêu độ bà, nhưng việc bà hiểu ra vẫn nhờ Giang Ly khuyến khích bà làm nhiều việc tốt. Nhờ vậy, bà mới gặp được nhiều người, biết được câu chuyện của mẹ con bà cụ Dụ, từ đó tỉnh ngộ.

Nghiêm Trân Hương nói với Giang Ly:

“Giờ tôi đã hiểu ra rồi. Sai lầm của tôi là đã trộn lẫn cuộc đời của mình và cuộc đời con trai mình vào nhau.”

“Từ nhỏ, trong nhà trên có chị gái, dưới có em trai, bố mẹ chưa bao giờ để ý đến tôi. Khi lớn lên kết hôn, chồng cũng không để ý đến tôi, chẳng bao lâu thì bỏ đi với người phụ nữ khác. Bản thân tôi thì không có năng lực gì, không giống như những người làm giáo viên hay bác sĩ, được họ hàng hàng xóm tôn trọng, nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ. Không ai từng xem trọng tôi.”

“Cho đến khi Tiểu Phong đi học, vì thành tích học tập xuất sắc, địa vị của tôi trong mắt họ hàng hàng xóm bỗng chốc khác hẳn. Không ai còn bắt nạt chúng tôi, còn thường giúp đỡ chúng tôi, vì mọi người đều nghĩ Tiểu Phong sau này sẽ có tiền đồ lớn. Mọi người còn tìm tôi để học hỏi, hỏi tôi thường cho Tiểu Phong ăn gì, nghiêm khắc hay nuông chiều…”

“Lúc còn sống, mọi thể diện, vinh quang, niềm vui của tôi… tất cả đều đến từ Tiểu Phong. Lâu dần, tôi đã hòa lẫn cuộc đời mình và cuộc đời Tiểu Phong, nên tôi không dám để Tiểu Phong mạo hiểm. Tôi sợ rằng nếu nó thất bại, tôi sẽ phải quay về những ngày tháng bị khinh thường.”

Giang Ly hiểu rằng lời của Nghiêm Trân Hương có thể tóm gọn: Bà kiểm soát con trai mình vì bà chỉ có thể tìm thấy giá trị cuộc sống của mình qua cuộc đời con trai.

Giang Ly nói với bà:

“Thật ra, bà rất giỏi. Bà nhìn xem, bà đã tích góp được bao nhiêu công đức rồi. Mỗi công đức đó đều đại diện cho những kẻ xấu bị trừng phạt, những người bị hại được giải thoát, và còn ngăn chặn nhiều người bị hại hơn nữa… Vì vậy, cuộc đời của bà cũng rất có giá trị.”

Nghiêm Trân Hương bối rối nhìn Giang Ly, “Thật sao?”

Giang Ly gật đầu, “Tất nhiên rồi, Thiên đạo tuyệt đối không bao giờ tính sai một chút công đức nào.”

Giang Ly cảm thấy tiếc nuối cho Nghiêm Trân Hương, tiếc rằng bà ngộ ra mọi thứ quá muộn. Nếu khi còn sống, bà tìm được chính mình, không đặt hết mọi thứ vào con trai, có lẽ cuộc đời của bà đã trọn vẹn hơn. Nếu thọ mệnh của bà dài hơn, khi con trai đi làm kiếm tiền, bà có tiền bạc và thời gian rảnh rỗi, có lẽ bà cũng sẽ tìm được việc gì đó cho bản thân.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 56



Nhưng nghĩ theo một góc độ khác, Nghiêm Trân Hương cũng khá may mắn. Dù khi còn sống, bà không kịp tích đức, nhưng sau khi mất, bà lại gặp được cơ duyên này. Bây giờ, công đức đã tích lũy đủ, kiếp sau bà chắc chắn sẽ được sống trong một môi trường tốt hơn, nhận được giáo dục tốt hơn, không còn mơ hồ trải qua cả đời như kiếp này nữa.

Sau khi từ biệt Giang Ly, Nghiêm Trân Hương quay lưng bước về phía ánh sáng dẫn lối. Giang Ly kinh ngạc gọi bà lại, “Bà không muốn nói lời từ biệt với con trai sao? Tôi có cách để anh ấy nhìn thấy bà, bà có thể nói vài lời với anh ấy.”

Nghiêm Trân Hương lắc đầu, “Tôi đáng lẽ nên rời đi từ lâu rồi, chỉ vì chấp niệm chưa xong mà cố gắng ở lại thêm ngần ấy thời gian.”

“Với Tiểu Phong, tôi đã rời khỏi cõi đời này hơn nửa năm rồi. Nỗi đau của con khó khăn lắm mới phai nhạt đi chút ít, hà tất phải một lần nữa để con trải qua sự chia ly cuối cùng này?”

Hơn nữa, trong thời gian âm thầm ở bên con trai, Nghiêm Trân Hương ngạc nhiên nhận ra rằng bà thực sự chưa bao giờ hiểu con mình. Trước đây, bà chỉ biết con trai mình thông minh, học giỏi, nhưng hoàn toàn không biết cậu còn rất giỏi ở nhiều khía cạnh khác.

Ví dụ như, Nghiêm Trân Hương cảm nhận được rằng, Giang Ly là một bậc thầy tài năng, trước đây có lẽ không coi trọng bà. Nhưng con trai bà lại có thể trở thành bạn của Giang Ly.

Hiện giờ, Nghiêm Trân Hương nhận thấy thái độ của Giang Ly đối với bà đã thay đổi. Bà cũng hiểu ra rằng sự tôn trọng của người khác phải dựa vào lời nói và hành động của mình để giành lấy. Khi còn sống, đúng là bà không có điều gì đáng để người khác tôn trọng.

Ngay cả Nghiêm Trân Hương bây giờ cũng cảm thấy tiếc nuối cho kiếp sống mơ hồ của mình, nhưng may mắn là bà đã gặp được Giang Ly. Kiếp sau, bà có thể học hành, hiểu đạo lý và sống một cách sáng suốt.

Nghiêm Trân Hương cảm ơn Giang Ly lần nữa, rồi biến mất trong ánh sáng rực rỡ. Đồng thời, một tia sáng vàng rực rỡ của công đức chiếu xuống người Giang Ly.

Giang Ly lặng lẽ nhìn về phía Nghiêm Trân Hương biến mất, suy nghĩ một lúc. Cuộc đời của Nghiêm Trân Hương kiếp này không có nhiều cơ hội để lựa chọn, nhưng kiếp sau sẽ khác.

Hy vọng Nghiêm Trân Hương có thể tận hưởng niềm vui khi tự mình đưa ra quyết định cho cuộc đời mình và chịu trách nhiệm về điều đó.

26

Sau khi Nghiêm Trân Hương siêu thoát và đầu thai, kỳ học kỳ hai năm nhất của Giang Ly gần như đã qua hơn một nửa.

Trước đây, khi giúp Nghiêm Trân Hương hóa giải chấp niệm, để tiện lợi hơn, Giang Ly ở nhà trọ nhiều hơn là ở ký túc xá. Bây giờ Nghiêm Trân Hương đã rời đi, kỳ thi cuối kỳ lại sắp đến gần, Giang Ly lại thường xuyên ở ký túc xá.

Vệ Điềm Điềm cảm thán với Giang Ly, “Gần đây nhờ có cậu, thời gian mỗi tuần mình đến thư viện và phòng tự học tăng vọt.”

“Quả nhiên, đối với mình, có học bá dẫn dắt đúng là rất quan trọng!”

Vệ Điềm Điềm tuy thông minh nhưng khả năng tự kiểm soát lại không bằng Giang Ly. Thường thì cô lười đến thư viện hoặc phòng tự học, nhưng nếu học ở ký túc xá thì hiệu quả lại không cao. Thường vừa đọc sách được một lúc, cô đã leo lên giường mất rồi.

Gần đây, Giang Ly thường ở ký túc xá, mỗi ngày chỉ cần không có giờ học là sẽ đến thư viện hoặc phòng tự học, thỉnh thoảng còn giữ chỗ cho Vệ Điềm Điềm và Trần Oánh. Vì vậy, Vệ Điềm Điềm đã theo Giang Ly đi tự học, trạng thái học tập tốt chưa từng có. Những điểm kiến thức trước đây hiểu mập mờ giờ đây đều đã thông suốt.

Dù kỳ thi cuối kỳ vẫn còn chút thời gian, Vệ Điềm Điềm rất tự tin rằng lần này mình chắc chắn sẽ thi tốt.

Vệ Điềm Điềm cảm thán, “Có hai cậu làm bạn cùng phòng, mình thật sự quá may mắn!”

Kể từ kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước, nhiều sinh viên đã chú ý đến phòng ký túc xá 5012 của Giang Ly. Ba người trong cùng một phòng, mỗi người đều có điểm trung bình cao, thật sự quá nổi bật.

Trong phòng 5012 vốn có bốn giường, nhưng một giường luôn để trống. Rất nhiều nữ sinh đã bàn bạc với Vệ Điềm Điềm hoặc Trần Oánh, muốn chuyển vào phòng 5012, nơi toàn học bá và có bầu không khí học tập rất tốt. Tuy nhiên, Vệ Điềm Điềm và Trần Oánh đều từ chối.

Những nữ sinh đó phàn nàn rằng ký túc xá hiện tại của họ có học kém, không có bầu không khí học tập tốt nên muốn chuyển đến đây. Vệ Điềm Điềm và Trần Oánh có thể hiểu, nhưng cũng lo lắng rằng nếu có thêm người mới vào, không hợp tính cách, có thể làm bầu không khí phòng trở nên căng thẳng, ảnh hưởng đến tất cả.

Thời gian này, Giang Ly thường xuyên ở nhà trọ, lại có không ít nữ sinh hiểu nhầm rằng phòng 5012 trống hai giường. Họ liên tục đến hỏi, và Vệ Điềm Điềm cùng Trần Oánh phải giải thích từng người một rằng Giang Ly vẫn đóng phí phòng và thỉnh thoảng về ở. Hai cô từ chối nhiều lần đến mức ngại ngùng, nhưng may mắn là gần đây Giang Ly đã quay lại, khiến cả hai thở phào nhẹ nhõm.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 57



Sinh viên năm hai ở Đại học Z có cơ hội chọn ngành học thứ hai hoặc môn phụ. Tuy nhiên, trường cũng đặt ra một số yêu cầu. Nếu điểm năm nhất không đủ tốt, sinh viên không được phép chọn.

Điểm số của Giang Ly, Trần Oánh và Vệ Điềm Điềm tất nhiên đều dễ dàng vượt qua tiêu chí của trường. Những ngày gần đây, Vệ Điềm Điềm đang đau đầu không biết có nên chọn ngành phụ không, và nếu chọn thì sẽ học gì.

Vệ Điềm Điềm đã biết Trần Oánh chọn phụ học tiếng Nhật, vì Trần Oánh luôn yêu thích ngôn ngữ này.

Trần Oánh nói với Vệ Điềm Điềm, “Trước đây mình nghĩ tự học tiếng Nhật là được rồi, thoải mái hơn, muốn dự thính lớp nào cũng được mà chẳng ai đuổi mình.”

“Nhưng bây giờ, học kỳ đầu tiên gần kết thúc rồi, mình nhận ra tốc độ tự học quá chậm, đến giờ chẳng học được gì. Quả nhiên, không có áp lực thì không có động lực. Học qua loa thì kết quả cũng chỉ bình thường thôi.”

Trần Oánh đề nghị Vệ Điềm Điềm: “Mình nghĩ cậu cũng nên đăng ký một chuyên ngành thứ hai hoặc một môn phụ.”

Theo sự hiểu biết của Trần Oánh về Vệ Điềm Điềm, khả năng tự kiểm soát của cô ấy còn kém hơn cả Trần Oánh. Nếu không chọn một chuyên ngành thứ hai hoặc một môn phụ có hình thức kiểm tra đánh giá, việc tự học rất khó đạt được thành quả. Hơn nữa, Vệ Điềm Điềm rất thông minh, khả năng học tập dồi dào. Không học thêm gì đó trong thời gian đại học thật sự rất đáng tiếc.

Vệ Điềm Điềm vừa muốn học thêm, vừa sợ vất vả, sau khi hỏi ý kiến Trần Oánh, cô lại hỏi Giang Ly: “Giang Ly, cậu có định học chuyên ngành thứ hai không?”

Giang Ly lắc đầu: “Mình sẽ không đăng ký.”

Đối với cô, huyền học mới là chuyên ngành chính, những gì học trong trường đại học đã là chuyên ngành thứ hai của cô rồi.

Nghe câu trả lời của Giang Ly, Vệ Điềm Điềm gật gù: “Cũng đúng, cậu đã rất bận rộn với các video ăn uống rồi.”

“Haizz, hai cậu đều đã suy nghĩ xong cả rồi, chỉ còn mình vẫn chưa quyết định được. Dù sao cũng còn thời gian để chọn chuyên ngành thứ hai, để mình suy nghĩ thêm chút nữa vậy.”

Sau khi cả phòng thảo luận xong về chuyên ngành thứ hai, Giang Ly nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Tháng Sáu, trước khi kỳ thi cuối kỳ của sinh viên năm nhất, năm hai và năm ba bắt đầu, lễ tốt nghiệp của các sinh viên năm cuối đã được tổ chức.

Trên đường đạp xe đến nhà ăn, Giang Ly đi qua cổng nhà thể chất và nghe thấy ai đó gọi tên mình: “Giang Ly!”

Cô quay đầu lại, thấy Nghiêm Phong. Anh đang đứng ở cổng nhà thể chất, mặc lễ phục tốt nghiệp và đội mũ học sĩ, cùng các bạn khác chụp ảnh kỷ niệm.

Nghiêm Phong vẫy tay với cô: “Thật trùng hợp! Chúng ta chụp chung một tấm đi?”

Giang Ly dựng xe bên đường, đi đến chụp ảnh chung với Nghiêm Phong. Cô nói: “Chúc mừng học trưởng tốt nghiệp!”

Trên mặt Nghiêm Phong có vẻ buồn bã, nhưng lại nhiều hơn cảm giác nhẹ nhõm: “Ừ, tốt nghiệp rồi.”

Giang Ly lúc này mới nhận ra, khi Nghiêm Trân Hương rời đi, lễ tốt nghiệp của Nghiêm Phong chỉ còn vài ngày nữa là đến.

Rõ ràng trước khi Nghiêm Trân Hương phát hiện mình bị ung thư, hai mẹ con đã bàn bạc với nhau rằng bà sẽ đến dự lễ tốt nghiệp của con trai, nhân tiện đi du lịch một chuyến.

Nhưng giờ đây, Nghiêm Trân Hương thậm chí không chờ thêm vài ngày, đã đi siêu thoát và đầu thai trước lễ tốt nghiệp của con trai.

Trong lòng Giang Ly có chút tiếc nuối thay cho Nghiêm Trân Hương, nhưng cô cũng hiểu rằng buông bỏ chấp niệm thực sự là như vậy. Nếu hôm nay Nghiêm Trân Hương muốn chờ lễ tốt nghiệp của con trai, ngày mai bà lại muốn chờ đến đám cưới của con trai… Và rồi lại giống như trước đây, hết chuyện này đến chuyện khác, mãi mãi không có hồi kết.

Mỗi người khi qua đời đều có những tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng người đã c.h.ế.t thì mọi việc cũng nên dừng lại, kiếp này kết thúc là kết thúc.

Nghiêm Phong thấy Giang Ly trầm ngâm suy nghĩ, tò mò muốn biết cô đang nghĩ gì. Từ ngày đầu tiên quen Giang Ly, anh đã cảm thấy cô là một người đầy bí ẩn. Chỉ là giữa anh và Giang Ly chỉ là mối quan hệ xã giao, dù anh có tò mò về bí mật của cô, anh cũng biết mình không nên hỏi.

Trong buổi thí nghiệm hóa học cuối cùng của học kỳ, Giang Ly nhanh chóng bước vào lớp học. Cô nhìn thấy phía trước có một chiếc áo khoác thí nghiệm màu trắng đang lơ lửng, liền khẽ nói: “Xin nhường đường.”

Vừa dứt lời, chiếc áo khoác thí nghiệm trắng trước mặt cô bỗng dưng nhấc cao lên ba tấc.

Giang Ly ngẩng đầu, thấy một gương mặt trẻ trung đầy kinh ngạc: “Cô đang nói với tôi à? Cô có thể nhìn thấy tôi? Cô là người có đôi mắt âm dương đúng không?”

Giang Ly: …

Cô vừa không để ý, không ngờ chiếc áo khoác thí nghiệm trắng giống hệt cái cô đang mặc lại không phải trên người một bạn học, mà là của một nữ quỷ trẻ tuổi.

Trong phòng thí nghiệm toàn là bạn học, Giang Ly không tiện nói chuyện với nữ quỷ, chỉ gật đầu với cô ấy.

Đôi mắt của nữ quỷ trong áo thí nghiệm sáng lên: “Tuyệt quá! Cô thực sự có thể nhìn thấy tôi! Đã mấy tháng rồi tôi không được nói chuyện với ai!”
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 58: Chương 58



“À, thầy cô của cô đến rồi, cô học cho tốt đi.” Nữ quỷ trong áo thí nghiệm thấy Giang Ly lấy ra báo cáo chuẩn bị thí nghiệm, liền ghé mắt nhìn, “Báo cáo của cô viết hay lắm.”

Ánh mắt của Giang Ly tò mò nhìn nữ quỷ trong áo thí nghiệm. Cô thắc mắc tại sao nữ quỷ lại mặc áo khoác trắng này, và tại sao trên người cô ấy lại có nhiều công đức đến vậy—ánh sáng vàng của công đức bao quanh nữ quỷ, gần như khiến chiếc áo trắng biến thành màu vàng nhạt.

Giang Ly dùng tay khẽ che miệng, định nói chuyện vài câu với nữ quỷ. Nhưng nữ quỷ vừa mới than rằng mình đã mấy tháng không được nói chuyện với ai, giờ lại đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng với Giang Ly: “Nghe giảng đi, những điều cần chú ý trước thí nghiệm là quan trọng nhất!”

Sau khi buổi thí nghiệm hóa học kết thúc, ngày học hôm nay cũng kết thúc. Hiếm khi Giang Ly không đến thư viện tự học mà quay sang nói với Trần Oanh và Vệ Điềm Điềm: “Tối nay mình về nhà thuê ngủ.”

Dù chưa kịp nói chuyện với nữ quỷ, nhưng Giang Ly đã nhận ra cô ấy là ai.

Hai tháng trước, tin tức về cái c.h.ế.t của cô ấy đã phủ đầy trang cá nhân của Giang Ly. Các bạn học và thầy cô xung quanh đều chia sẻ bài viết: “Nữ giáo sư đại học S, đồng thời là hướng dẫn viên tiến sĩ, đột tử trong phòng thí nghiệm lúc nửa đêm ở tuổi 33.”

Nhớ lại tên trong bài báo, Giang Ly hỏi: “Cô là giáo sư Khúc phải không?”

Có lẽ vì giáo sư Khúc không ăn ảnh, dung mạo hiện tại của cô ấy trông đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, nên lúc đầu Giang Ly không nhận ra.

Giáo sư Khúc, Khúc Nhan, gật đầu thừa nhận và nói với Giang Ly: “Đừng gọi tôi là giáo sư Khúc, gọi tôi là cô Khúc là được.”

“Cô bé, em là sinh viên năm nhất trường đại học Z đúng không? Tên gì? Ngành nào?”

Giang Ly lần lượt trả lời câu hỏi của giáo sư Khúc. Khi nghe cô học ngành tài chính, vẻ tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt giáo sư Khúc: “Ngành tài chính à… Vậy em có quen ai học ngành hóa không? Trong ngành hóa có ai cũng có đôi mắt âm dương như em không?”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Giáo sư Khúc Nhan được câu trả lời phủ định từ Giang Ly, biết rằng mắt âm dương là điều cực kỳ hiếm gặp, liền đảo mắt hỏi:

“Vậy em có muốn chuyển ngành không? Giờ em mới năm nhất, chắc vẫn có thể chuyển ngành được mà?”

Giáo sư Khúc biểu hiện rõ ràng đến mức Giang Ly, với sự thông minh của mình, lập tức nhận ra: “Cô có việc gì cần nhờ người khác giúp đúng không?”

Giáo sư Khúc thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi muốn nhờ em giúp tôi làm thí nghiệm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Em có sẵn lòng giúp tôi không?” Giáo sư Khúc nhìn Giang Ly, “Tôi đang tổng hợp một phân tử mới, sắp thành công rồi. Nếu em đồng ý giúp tôi làm thí nghiệm, tôi có thể hỗ trợ em rất nhiều.”

“Nếu em chuyển sang ngành hóa, tôi đảm bảo em sẽ đứng nhất chuyên ngành. Dù em muốn học thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ, hay xin vào các trường danh tiếng quốc tế, tôi đều có thể giúp, bảo đảm em đạt được nguyện vọng.”

“Nếu em không muốn chuyển ngành, cũng không sao. Tôi có thể tự học kiến thức ngành tài chính, sau đó kèm riêng cho em, cũng bảo đảm em đứng nhất chuyên ngành.”

“Nếu em không muốn học…” Giáo sư Khúc hít một hơi sâu, như thể đã đưa ra một quyết định khó khăn: “Nếu em không muốn học, tôi có thể tự học trước, đến khi em thi thì tôi đứng cạnh em, nói đáp án cho em. Miễn là em đồng ý giúp tôi làm thí nghiệm.”

“Không chỉ là các kỳ thi ở đại học, mà TOEFL, IELTS, tôi cũng có thể giúp. Tất cả hồ sơ xin học tôi sẽ làm cho em, không chỉ đảm bảo đỗ trường danh tiếng mà còn có học bổng toàn phần.”

Giáo sư Khúc nói liên tục không ngừng, đến mức Giang Ly phải giơ tay làm động tác “dừng lại” rồi nói:

“Tôi không định đi du học, và hiện tại tôi đã đứng nhất chuyên ngành rồi.”

Những lời nói liên tiếp của giáo sư Khúc khiến Giang Ly nhớ đến Phương Đồng Thi Tuệ, người từng cố gắng trao đổi “công bằng” với cô, chớp đôi mắt to mà nói rằng sẽ giúp cô lén nhìn đề thi, để đổi lại việc Giang Ly sẽ cúng dường đồ ăn ngon cho mình.

Giờ đây, giáo sư Khúc như một phiên bản nâng cấp của Phương Đồng Thi Tuệ.

Những gì giáo sư Khúc có thể làm còn nhiều hơn thế, đến mức sinh viên đại học nào quan tâm đến tương lai nghe xong cũng khó mà không động lòng. Dù bà không nắm bắt được sở thích của Giang Ly để khiến cô rung động, nhưng lại k*ch th*ch sự tò mò của cô.

Hiển nhiên, việc mà giáo sư Khúc cần Giang Ly giúp đỡ cũng khó khăn hơn nhiều so với việc “cúng đồ ăn ngon” của Phương Đồng Thi Tuệ.

Giang Ly tò mò hỏi: “Cô đang làm thí nghiệm gì? Nhất định phải có kết quả sao?”

Giang Ly có thể nhận ra, khi giáo sư Khúc nói rằng nếu cô không muốn học thì sẽ giúp cô gian lận thi cử, cô đã ngập ngừng một chút. Điều đó cho thấy cô đang đi ngược lại nguyên tắc của mình. Nhưng giáo sư Khúc thà phá vỡ nguyên tắc cũng muốn Giang Ly giúp làm thí nghiệm.

Giang Ly hỏi: “Có phải vì thí nghiệm chưa thành công nên cô mới không chịu đi đầu thai không?”
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 59: Chương 59



Khúc Nhan đúng là vì chưa hoàn thành nghiên cứu của mình mà không chịu đầu thai.

Không giống những linh hồn mơ hồ lưu lạc trần thế mà Giang Ly từng gặp, Khúc Nhan biết rõ chấp niệm của mình là gì. Nghe Giang Ly hỏi, cô nặng nề thở dài: “Đúng vậy… Nghiên cứu của tôi đã đến bước cuối cùng rồi. Nếu không làm được, tôi làm sao cam lòng?”

Khúc Nhan giải thích về nghiên cứu của mình: “Tôi chuyên về hóa học tổng hợp, đang nghiên cứu tổng hợp một loại thuốc chống ung thư mới.”

Khúc Nhan giải thích đơn giản: “Nếu nghiên cứu của tôi thành công, loại thuốc chống ung thư mới này tuy không có hiệu quả thần kỳ, nhưng sau khi đăng ký bằng sáng chế, có thể bán cho các công ty dược phẩm trong nước, phá vỡ các rào cản bằng sáng chế hiện tại giữa trong và ngoài nước, giúp bệnh nhân ung thư có thêm một lựa chọn giá cả phải chăng.”

Cách giải thích của Khúc Nhan dễ hiểu và rõ ràng. Sau khi nghe xong, Giang Ly lập tức hiểu tại sao công đức trên người cô lại sâu sắc đến mức có thể biến chiếc áo trắng của cô thành màu vàng nhạt—nếu nghiên cứu hiện tại của Khúc Nhan thành công, nó sẽ giúp nhiều bệnh nhân ung thư có thể mua được thuốc, mang lại phúc lợi cho hàng triệu gia đình.

Và đó chỉ là một nghiên cứu của Khúc Nhan. Trước đó, cô còn có rất nhiều thành quả nghiên cứu khác, mỗi nghiên cứu đều có giá trị riêng.

Khi Khúc Nhan qua đời, Giang Ly từng xem qua nhiều bài viết trên mạng xã hội ca ngợi cô . Các bài viết đều liệt kê những thành tựu rực rỡ trong sự nghiệp nghiên cứu của cô , bày tỏ niềm tiếc thương cho một tài năng bạc mệnh. Lúc đó, Giang Ly cũng cảm thấy nuối tiếc, nhưng cảm xúc không thể so với hiện tại, khi cô đang đứng trước mặt mình.

Nếu Khúc Nhan chỉ cần sống thêm vài tháng nữa, có lẽ cô đã mang đến tin vui cho hàng ngàn bệnh nhân ung thư. Dù nghiên cứu của cô không phải là phát minh ra thuốc đặc trị, nhưng phá vỡ rào cản và giảm giá thuốc là điều thực tế mà những bệnh nhân nghèo đặc biệt cần.

Nếu Khúc Nhan sống thêm vài chục năm nữa, ai biết cô sẽ mang lại bao nhiêu thay đổi cho thế giới… Thật đáng tiếc, trời không cho thêm thời gian. Giang Ly lặng lẽ thở dài trong lòng.

Khúc Nhan quan sát nét mặt của Giang Ly, nhận ra cô đã có dấu hiệu bị thuyết phục. Trong lòng Khúc Nhan tràn ngập niềm vui. Không chỉ vì Giang Ly có thể đồng ý giúp cô , mà còn vì điều khiến Giang Ly xúc động không phải là những lời hứa như đứng nhất chuyên ngành hay học bổng toàn phần, mà chính là tiềm năng mang lại điều tốt đẹp cho thế giới từ nghiên cứu khoa học.

Xem ra cô bé này quả thực có phẩm chất cao quý.

“Quân tử hiểu đạo nghĩa.” Với câu châm ngôn đó trong đầu, Khúc Nhan càng tự tin hơn trong việc thuyết phục Giang Ly.

Khúc Nhan nói với Giang Ly: “Tôi không yêu cầu em phải đồng ý ngay bây giờ, chỉ hy vọng em suy nghĩ kỹ. Nếu chúng ta hợp tác, tôi hoàn thành tâm nguyện, không còn vướng bận mà đi đầu thai. Em cũng có thể học được rất nhiều kiến thức, thành quả nghiên cứu đương nhiên là của em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bà tiếp tục: “Tôi biết em không ham thành quả, nhưng em cũng không thể nói với mọi người rằng kết quả nghiên cứu thực ra thuộc về một con ma như tôi.”

Nói đến đây, Khúc Nhan bật cười: “Tôi thật không ngờ rằng, thực sự có linh hồn và luân hồi chuyển kiếp. Điều này đúng là phá vỡ toàn bộ tam quan của tôi.”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Khúc Nhan khẽ thở dài:

“Tại sao khi luân hồi chuyển kiếp lại không thể mang theo ký ức nhỉ? Nếu có, nền văn minh nhân loại chắc chắn sẽ rực rỡ hơn nhiều. Kiếp sau khi tôi tái sinh, sẽ không cần học lại từ đầu mà có thể tiếp tục con đường của kiếp này.”

Giang Ly đã nghe nhiều linh hồn cảm thán, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy một suy nghĩ như của Khúc Nhan. Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Có lẽ là để con người có cơ hội bắt đầu lại từ đầu.”

Đối với Khúc Nhan, dĩ nhiên cô hy vọng kiếp sau có thể giữ được ký ức của kiếp này. Nhưng với những người như Nghiêm Trân Hương, điều đó chưa chắc đã là điều tốt.

Nghe Giang Ly nói, Khúc Nhan gật đầu:

“Cũng đúng, có khi một tôi hoàn toàn mới ở kiếp sau sẽ có hứng thú với những ngành khác, nghiên cứu những lĩnh vực khác. Suốt đời chỉ nghiên cứu cùng một lĩnh vực thì cũng hơi nhàm chán.”

Giang Ly định nói rằng có lẽ kiếp sau Khúc Nhan sẽ không tiếp tục con đường nghiên cứu khoa học. Nhưng nghĩ lại, dù cô có luân hồi bao nhiêu lần thì cô vẫn là chính mình, những gì khắc sâu trong linh hồn sẽ không thay đổi. Kiếp này, Khúc Nhan đã tích lũy rất nhiều công đức. Kiếp sau, chắc chắn cô sẽ không gặp khó khăn, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tốt…

Quả nhiên, thiên tài khoa học ở kiếp nào cũng vẫn là thiên tài khoa học.

Giang Ly không có ý định chuyển ngành vì Khúc Nhan.

Mặc dù chuyên ngành tài chính là cô chọn đại một lúc đầu. Khi đó, cô nghĩ rằng số mệnh của mình dễ bị nghèo khó, nên muốn thử xem có thể qua các phương pháp tài chính mà lách được sự chú ý của Thiên Đạo, bí mật tiết kiệm được chút tiền không… Vì thế cô đã chọn ngành tài chính.
 
Back
Top Bottom