Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu

Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 30



“Cháu gái, cháu nghe thấy tôi nói đúng không? Cháu nhìn thấy tôi đúng không?”

“Cháu giúp tôi một việc được không? Làm ơn đấy! Tôi đã ở viện phúc lợi này rất lâu rồi, nhưng không ai nhìn thấy tôi, cũng chẳng ai nghe được tôi nói. Chỉ có cháu mới giúp được tôi!”

“Cháu nói với viện trưởng đi, tôi vừa đi xem Kiều Kiều về. Con bé bị bạo hành ở nhà nhận nuôi! Đôi vợ chồng đó là cầm thú đội lốt người! Cháu bảo viện trưởng mau đưa Kiều Kiều trở về!”

Ánh mắt Giang Ly dừng trên hồn ma già nua đang lộ rõ vẻ lo lắng và cầu xin. Đó là một bà lão ngoài bảy mươi tuổi, dáng vẻ của một người vừa mới qua đời chưa đầy một tháng.

Hồn ma không mang theo oán khí hay sát khí, thậm chí còn có ánh sáng vàng nhạt của công đức. Điều này cho thấy bà đã qua đời tự nhiên hoặc do bệnh tật, là một người tốt, đã làm nhiều việc thiện trong cuộc đời.

Giang Ly hiểu rõ tình hình, liền dời ánh mắt khỏi hồn ma, quay lại đối diện viện trưởng đang chờ đợi câu trả lời:

“Thưa viện trưởng, tôi là sinh viên trường Đại học Z, cũng là một streamer ăn uống. Hôm nay tôi đến đây là để quyên góp cho viện phúc lợi.”

Viện trưởng nghe vậy, mắt lập tức sáng lên:

“Sinh viên Đại học Z à!”

Ông có ấn tượng rất tốt về sinh viên Đại học Z, không chỉ vì đây là một ngôi trường danh tiếng, mà còn vì các sinh viên của trường thường xuyên đến viện phúc lợi này. Họ tổ chức các hoạt động giao lưu, kể chuyện, dạy học, và chơi cùng bọn trẻ.

Giang Ly tiếp tục:

“Khi đi qua, tôi nghe một nhân viên nói: ‘Nhìn cô gái trẻ kia đi, nếu Kiều Kiều lớn lên, chắc chắn sẽ trông giống như vậy.’ Vì vậy, tôi tò mò muốn biết Kiều Kiều là ai.”

Sự thắc mắc của viện trưởng cuối cùng cũng được giải đáp:

“Ồ, ra là thế!”

“Nhân viên nói vậy cũng không có gì lạ. Kiều Kiều và cô đều có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đào hoa, sống mũi cao. Tôi nghe người trẻ tuổi các cô thường nói: ‘Người đẹp thì giống nhau, người xấu thì xấu muôn hình vạn trạng’… chính là ý đó, hahaha!”

Trong khi viện trưởng cười lớn, hồn ma bà lão tức giận đ.ấ.m đá ông:

“Ông còn cười được sao? Kiều Kiều đang chịu khổ, ông thì chẳng hay biết gì, còn ngồi đây cười hả hê!”

Giang Ly phớt lờ hồn ma, tỏ ra hứng thú:

“Cháu và Kiều Kiều thực sự giống nhau đến vậy sao? Cháu muốn được gặp con bé.”

Viện trưởng xua tay:

“Kiều Kiều đã được một cặp vợ chồng nhận nuôi từ nhiều năm trước, không còn ở viện phúc lợi nữa.”

“Kiều Kiều khỏe mạnh, lại rất xinh đẹp. Khi đó có rất nhiều gia đình muốn nhận nuôi con bé. Cuối cùng, đôi vợ chồng nhận nuôi Kiều Kiều là một người chồng làm công chức, vợ làm y tá. Họ đã kết hôn nhiều năm nhưng chưa có con. Ngay từ lần đầu gặp Kiều Kiều, họ đã rất thích con bé, và Kiều Kiều cũng thích họ. Giờ chắc con bé đã học tiểu học rồi.”

Viện trưởng nở nụ cười mãn nguyện.

Ngược lại, hồn ma bà lão không ngừng lau nước mắt:

“Đôi người đó mà gọi là cha mẹ à? Kiều Kiều sống với họ khổ sở vô cùng! Họ không cho con bé đi học, cũng chẳng cho ăn đủ no!”

Giang Ly hỏi tiếp:

“Vậy đôi vợ chồng đó tên là gì, sống ở đâu? Cháu luôn muốn có một đứa em gái, nhưng tiếc là bố mẹ chỉ sinh mình cháu. Cháu muốn gặp Kiều Kiều xem cô bé giống mình đến mức nào…”

Viện trưởng lắc đầu:

“Thông tin này chúng tôi không thể tiết lộ. Nhiều gia đình nhận nuôi không muốn con mình biết sự thật, nên viện phúc lợi phải bảo vệ bí mật cho họ.”

Giang Ly hỏi lại:

“Vậy nghĩa là viện phúc lợi cũng không đi thăm lại những đứa trẻ đã được nhận nuôi?”

Viện trưởng gật đầu:

“Đúng vậy, chúng tôi không làm phiền cuộc sống của họ.”

Giang Ly vốn đến viện phúc lợi với mục đích quyên góp, nhưng sau khi gặp hồn ma bà lão và biết chuyện của Kiều Kiều, cô cảm thấy cần xác minh một điều:

“Viện phúc lợi sẽ sử dụng tiền quyên góp một cách hợp lý và thực sự chăm sóc tốt cho những đứa trẻ ở đây chứ?”

Giang Ly nhìn như đang hỏi viện trưởng, nhưng ánh mắt cô lại chăm chú đối diện với hồn ma bà lão.

So với câu trả lời của viện trưởng, Giang Ly tin rằng bà lão ma quỷ sẽ không lừa mình.

Hồn ma bà lão ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu với Giang Ly:

“Cháu yên tâm, viện phúc lợi của chúng tôi sẽ không tham ô. Mỗi đồng quyên góp đều được sử dụng đúng nơi đúng chỗ, chúng tôi cố gắng hết sức để mang lại môi trường tốt nhất cho các em nhỏ.”

“Haiz, nếu Kiều Kiều không bị nhận nuôi thì tốt biết bao. Ở trong viện phúc lợi còn tốt hơn ở cùng đôi vợ chồng ác độc kia!”

“Nhưng cháu gái này, cháu vẫn còn đang đi học phải không? Sao có thể mang tiền sinh hoạt mà cha mẹ cho đi quyên góp được? Ý muốn làm việc thiện là tốt, nhưng làm việc thiện không chỉ có mỗi cách quyên tiền. Cháu có thể đến dạy học cho các em nhỏ ở đây mà! Cháu là sinh viên Đại học Z, có nhiều thứ có thể dạy cho bọn trẻ lắm…”
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 31



Nghe được câu trả lời rằng viện phúc lợi sẽ sử dụng tiền quyên góp hợp lý, Giang Ly liền phớt lờ những lời lải nhải tiếp theo của bà lão. Cô trực tiếp chuyển phần lớn số tiền còn lại trong tài khoản của mình vào tài khoản nhận quyên góp của viện phúc lợi, sau đó đăng ký thông tin và cáo từ.

Thấy Giang Ly sắp rời đi, hồn ma bà lão hoảng hốt:

“Ấy! Cháu gái, sao cháu có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu như vậy? Chỉ có cháu nghe được tôi, cháu phải giúp tôi nhắn lại với viện trưởng—”

Giang Ly lấy từ vòng tay bằng gỗ hoè của mình một chiếc vòng nhỏ, động tác nhanh nhẹn giấu sau lưng để không ai nhìn thấy. Cô nhanh chóng đeo chiếc vòng vào cổ tay hồn ma bà lão. Chiếc vòng lập tức ẩn vào không khí, không để lại dấu vết. Viện trưởng không nhìn thấy bất kỳ điều gì.

Giang Ly bước ra khỏi văn phòng viện trưởng. Hồn ma bà lão bị chiếc vòng “trói buộc” liền phải bất đắc dĩ bám theo Giang Ly, bị cô mang ra khỏi toà nhà hành chính của viện phúc lợi.

Khi cơ thể ma quỷ của bà lão bị ánh mặt trời chiếu vào, theo bản năng bà bật ra một tiếng hét đầy đau đớn. Nhưng ngay giây tiếp theo, bà kinh ngạc nhận ra mình không hề cảm thấy đau đớn chút nào khi đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Giang Ly lấy tai nghe từ trong ba lô ra, đeo lên tai. Như vậy, dù cô nói chuyện với bà lão trên đường, mọi người xung quanh cũng chỉ nghĩ cô đang gọi điện thoại.

“Bà nói đi, Kiều Kiều đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vì muốn cứu Kiều Kiều mà bà không chịu đầu thai, lưu lại nhân gian đúng không?”

Hồn ma bà lão ngơ ngác nhìn Giang Ly:

“Hả? Đầu thai? Thật sự có chuyện đầu thai sao?”

Giang Ly thở dài, xem ra lại là một hồn ma như Phương Đồng Thi Tuệ, vì chấp niệm mà mơ hồ ở lại nhân gian.

Dưới sự tra hỏi từng câu của Giang Ly, bà lão cuối cùng cũng kể rõ toàn bộ câu chuyện.

Hồn ma bà lão tên là La Bích Phân, năm bà qua đời là 72 tuổi, nguyên nhân là đột quỵ não. La Bích Phân rất hài lòng với cách mình qua đời.

Bà không có con cái, khi còn trẻ làm đầu bếp tại viện phúc lợi, sau khi về hưu vẫn thường xuyên quay lại giúp đỡ, làm những công việc nhẹ nhàng. Bà coi bọn trẻ trong viện như con ruột.

Khi còn sống, bà không tiện quấy rầy cuộc sống của những đứa trẻ được nhận nuôi, chỉ có thể âm thầm nhớ thương chúng trong lòng.

Sau khi qua đời, nhận ra mình đã thành ma, không ai có thể nhìn thấy hay nghe được mình, ý nghĩ đầu tiên của bà là: Giờ mình có thể đi thăm những đứa trẻ mình luôn nhớ thương rồi!

Chấp niệm đó khiến bà không thể siêu thoát, mà ở lại nhân gian.

Vì khi sống bà làm nhiều việc thiện nên cơ thể mang ánh sáng công đức, sau khi chết, bà có được một chút năng lực đặc biệt. Chỉ cần bà tập trung suy nghĩ đến một đứa trẻ nào đó, bà sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh chúng, dù không biết địa chỉ cụ thể.

Nhờ vậy, bà đi thăm từng đứa trẻ một.

Bà nhìn thấy nhiều đứa trẻ sống hạnh phúc trong gia đình nhận nuôi: có đứa đang học mẫu giáo, có đứa học cấp một, cấp hai, thậm chí có cả đứa đã đỗ đại học. Có những đứa là con một, được cha mẹ yêu thương hết mực. Có đứa có anh chị em, nhưng sống hòa thuận, vui vẻ. Có gia đình giàu có, sống trong nhà lớn, đi xe đẹp. Cũng có gia đình bình dân, nhưng bọn trẻ vẫn được ăn no, mặc ấm và đi học đầy đủ…

Cho đến khi bà nhìn thấy Cố Kiều Kiều.

Cốc Kiều Kiều từng được rất nhiều gia đình muốn nhận nuôi, và cuối cùng được nhận bởi một cặp vợ chồng mà viện phúc lợi đánh giá là có công việc ổn định, điều kiện tốt nhất, lại được Kiều Kiều yêu thích.

Nhưng không lâu sau khi nhận nuôi Kiều Kiều, cặp vợ chồng này bất ngờ mang thai và sinh con gái ruột của mình, em gái của Kiều Kiều.

Từ đó, phần lớn sự quan tâm của họ đều dành cho con gái ruột. Ban đầu, họ chỉ lơ là Kiều Kiều, không đến mức bạo hành.

Nhưng khi vẻ ngoài xinh đẹp của Kiều Kiều thu hút sự chú ý, cô bé được các chủ cửa hàng trên Taobao mời làm người mẫu nhí. Kiều Kiều càng ngày càng nổi tiếng, thu nhập ngày càng cao.

Mẹ nuôi của Kiều Kiều phát hiện thu nhập của con bé cao gấp mười mấy lần lương y tá của mình, liền lập tức nghỉ việc để chuyên đưa Kiều Kiều đi chụp ảnh quảng cáo.

Hiện nay, Kiều Kiều đã bảy tuổi, em gái bốn tuổi.

Kiều Kiều học lớp một, nhưng mẹ nuôi thường xuyên xin phép cho cô bé nghỉ học để chụp ảnh, mỗi tuần chỉ đi học được nửa ngày.

Em gái học mẫu giáo tại trường mầm non quý tộc hàng đầu thành phố, được cha nuôi đưa đón đều đặn mỗi ngày.

Điều khiến La Bích Phân không thể chịu nổi nhất là, cha mẹ nuôi sợ Kiều Kiều lớn nhanh, không thể kiếm tiền được nữa, nên không bao giờ cho cô bé ăn no. Thân hình của Kiều Kiều gầy gò đến mức không khác gì em gái kém mình ba tuổi.

15.

Nghe xong câu chuyện, Giang Ly không chút do dự nói:

“Chúng ta đi thôi, bà dẫn đường nhé, giờ ta sẽ đến nhà Kiều Kiều.”
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 32



La Bích Phân ngập ngừng:

“Tôi không biết nhà Kiều Kiều ở đâu. Mỗi lần tôi gặp con bé đều là tại các địa điểm chụp ảnh quảng cáo khác nhau, do mẹ nuôi dẫn đi. Tôi không biết địa chỉ nhà họ.”

La Bích Phân trước đây cảm thấy năng lực đặc biệt của mình – muốn tìm ai là có thể lập tức xuất hiện bên người đó – thật kỳ diệu. Nhưng giờ đây, bà nhận ra năng lực này không chỉ có lợi, mà còn có hại rõ ràng. Hiện tại, bà muốn cùng Giang Ly đi tìm Kiều Kiều, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tuy nhiên, Giang Ly chỉ vào chiếc vòng gỗ hoè trên cổ tay La Bích Phân và nói:

“Không sao, bà cứ để tâm trí mình dẫn lối đến nơi Kiều Kiều đang ở. Chỉ cần chiếc vòng này ở trên người bà, tôi có thể biết chính xác bà ở đâu và sẽ đi theo.”

La Bích Phân mừng rỡ gật đầu:

“Thật tốt quá.”

Giang Ly bám theo La Bích Phân, vượt qua nửa thành phố, cuối cùng dừng chân trước một studio chụp ảnh. Rõ ràng Kiều Kiều lại đang chụp quảng cáo. Giang Ly nhìn đồng hồ, hiện tại là 10 giờ 30 sáng thứ Ba. Cô, một sinh viên đại học, không có tiết học. Nhưng Kiều Kiều, một học sinh tiểu học, lẽ ra phải đang ngồi trong lớp, lại đang bận chụp ảnh.

Trong studio, người qua lại tấp nập. Giang Ly dễ dàng đi vào, ngay lập tức nhìn thấy Kiều Kiều đang trang điểm. Trong phòng trang điểm không chỉ có mình Kiều Kiều, nhưng cô bé rõ ràng là đứa trẻ xinh đẹp và nổi bật nhất.

Giang Ly quan sát mọi thứ trong phòng. Chuyên viên trang điểm đang tỉ mỉ trang điểm cho Kiều Kiều, gương mặt cô bé được tô vẽ rất đậm. Với một đứa trẻ bảy tuổi, lớp trang điểm này rõ ràng không tốt cho sức khỏe của cô bé.

Bên cạnh Kiều Kiều, một cậu bé khác đang chờ trang điểm. Cậu bé bắt đầu quấy khóc vì buồn chán, mẹ cậu liền lấy ra một đống đồ ăn vặt đặt lên bàn, để cậu thoải mái ăn.

Từ lúc cậu bé bắt đầu ăn, ánh mắt của Kiều Kiều thi thoảng lại liếc nhìn về phía cậu, miệng nuốt nước bọt liên tục. Bụng cô bé phát ra những tiếng sôi ùng ục, rõ ràng là đói. Nhưng Kiều Kiều không hề nói gì với mẹ nuôi ngồi bên cạnh, và mẹ nuôi cũng chẳng hỏi cô bé có đói hay không.

Giang Ly nhận ra dáng người của Kiều Kiều thực sự rất gầy, gần như không có chút thịt nào, cằm nhọn hoắt. Xem ra những gì La Bích Phân nói đều là sự thật.

Sau khi chuyên viên trang điểm hoàn thành công việc với Kiều Kiều, anh quay sang bắt đầu trang điểm cho cậu bé bên cạnh. Kiều Kiều lúc này phải chờ đợi.

Cô bé nhẹ nhàng hỏi mẹ nuôi:

“Mẹ ơi, cặp sách của con đâu rồi?”

Mẹ nuôi không kiên nhẫn đáp:

“Ở trên xe.”

Kiều Kiều im lặng vài giây, sau đó rụt rè nói:

“Mẹ ơi, con muốn đọc sách.”

Mẹ nuôi cau mày, lấy điện thoại của mình ra, mở bộ phim hoạt hình “Hỉ Dương Dương và Sói Xám” và đưa cho Kiều Kiều:

“Đợi lát nữa là chụp rồi, không kịp lấy cặp sách cho con đâu. Con xem hoạt hình đi.”

Kiều Kiều rõ ràng không hứng thú với phim hoạt hình. Cô bé đã bảy tuổi, từ lâu đã qua tuổi yêu thích bộ phim này. Nhưng điện thoại do mẹ nuôi đưa, cô bé không dám từ chối, đành nhận lấy, miễn cưỡng xem.

Lúc này, mẹ của cậu bé bên cạnh quay sang bắt chuyện với mẹ nuôi của Kiều Kiều:

“Con gái nhà chị bao nhiêu tuổi rồi?”

Mẹ nuôi của Kiều Kiều không do dự trả lời:

“Năm tuổi.”

Giang Ly đứng ở cửa nhíu mày.

La Bích Phân lập tức tức giận:

“Cái gì mà năm tuổi! Kiều Kiều năm nay đã bảy tuổi rồi! Người phụ nữ này sao có thể bịa chuyện trắng trợn như vậy! Rõ ràng là cô ta cũng biết mình đang ngược đãi Kiều Kiều, khiến con bé gầy gò như thế này!”

La Bích Phân thúc giục Giang Ly:

“Cháu gái, tôi không làm gì được, nhưng cháu thì làm được! Cháu mau báo cảnh sát đi!”

“Để cảnh sát bắt hai kẻ ngược đãi này lại. Kiều Kiều quay về viện phúc lợi, hoặc tìm được cha mẹ nuôi thật sự yêu thương nó cũng được. Không thể để con bé sống trong tay hai kẻ cặn bã này nữa!”

Giang Ly ra hiệu cho La Bích Phân bình tĩnh:

“Chờ đã.”

Mặc dù những gì Giang Ly tận mắt chứng kiến đều chứng minh lời của La Bích Phân là sự thật, nhưng với những gì cô thấy, báo cảnh sát hoàn toàn vô ích.

Không cho Kiều Kiều ăn vặt khi cô bé đói, mẹ nuôi hoàn toàn có thể biện minh rằng đồ ăn vặt không tốt cho trẻ, việc kiểm soát là vì muốn Kiều Kiều ăn uống điều độ. Còn việc cô bé muốn đọc sách nhưng bị đưa điện thoại để xem hoạt hình, lại càng không nằm trong phạm vi mà cảnh sát có thể can thiệp.

Chấp niệm của La Bích Phân là muốn Kiều Kiều rời khỏi gia đình hiện tại, trở về viện phúc lợi hoặc tìm được cha mẹ nuôi thực sự yêu thương cô bé.

Giang Ly lướt qua điện thoại, tra cứu thông tin về “tước quyền nuôi con,” các điều luật liên quan và những ví dụ thực tế. Cô xác nhận suy nghĩ của mình là đúng.

Những hành vi đánh đập, trừng phạt thể xác con cái của cha mẹ, dù sai trái, thường chỉ bị quy kết là phương pháp giáo dục thô bạo. Nhiều nhất, cha mẹ sẽ bị nhắc nhở và giáo dục lại.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 33



Với tình trạng của Kiều Kiều, ngay cả khi cảnh sát đến nhắc nhở, Giang Ly không tin cặp vợ chồng này sẽ thay đổi. Ngược lại, rất có thể họ sẽ trút giận lên đầu Kiều Kiều sau khi cảnh sát rời đi, khiến tình cảnh của cô bé càng tồi tệ hơn.

Để tước quyền nuôi con, điều kiện tiên quyết là cha mẹ phải có hành vi ngược đãi, cố ý hành hạ về thể xác hoặc tinh thần. Những ví dụ mà Giang Ly đọc được đều là những trường hợp cực kỳ tàn nhẫn: cha mẹ trói con, bỏ đói, không chữa bệnh, bắt lao động quá sức, thậm chí dùng nước sôi, lửa nóng, hoặc đ.â.m kim vào cơ thể trẻ.

Giang Ly không thể chắc chắn rằng cha mẹ nuôi của Kiều Kiều có ngày sẽ leo thang hành vi đến mức đó, nhưng cô càng không thể chờ đến khi điều đó xảy ra mới hành động.

Đến lúc đó, mọi thứ đã quá muộn.

Hiện tại, cả thể chất lẫn tinh thần của Kiều Kiều có lẽ đã chịu những tổn thương khó lành.

Ánh mắt Giang Ly không rời khỏi Kiều Kiều, đầu óc cô tập trung suy nghĩ cách giải quyết.

Studio chụp ảnh có rất nhiều người, không chỉ Kiều Kiều mà còn nhiều người mẫu nhí khác đang chụp quảng cáo ở các phòng khác. Những người qua lại đôi lúc liếc nhìn Giang Ly, nhưng không ai lại gần hỏi cô là ai. Tất cả đều ngầm mặc định rằng cô là một người mẫu mới đến.

Từ sáng đến tối, Giang Ly chứng kiến Kiều Kiều liên tục thay đồ, dặm lại lớp trang điểm, làm theo các yêu cầu: đi lại, nhảy, xoay vòng, cười để lộ răng… Cô bé làm việc không ngừng nghỉ.

Đến giờ ăn trưa, mẹ nuôi của Kiều Kiều chỉ đưa cho cô bé một chiếc sandwich nhỏ. Kiều Kiều vốn đã rất đói, ăn ngấu nghiến đến mức bị nghẹn, phải uống liên tục nước suối để nuốt trôi.

Giang Ly chẳng ăn gì vào bữa trưa. Cô nhắn vào nhóm ba người trong ký túc xá, dặn Trần Oánh và Vệ Điềm Điềm giúp mình xin phép nghỉ buổi học chiều.

Vệ Điềm Điềm nhắn lại:

“Không cần xin đâu, thầy Ngụy chưa bao giờ điểm danh cả, yên tâm đi.”

Buổi chiều, Giang Ly tiếp tục ở lại studio, nhìn Kiều Kiều gần như làm việc không ngừng nghỉ. Từ sáng tới trưa, rồi từ trưa đến tối…

Trong khi đó, mẹ nuôi của Kiều Kiều chỉ ngồi chơi điện thoại. Đến mức đau mỏi cả lưng, phải đứng dậy vận động vài lần. Một chiếc sạc dự phòng cũng cạn pin.

Kiều Kiều thì vẫn chụp ảnh.

Giang Ly thấy động tác của Kiều Kiều càng lúc càng cứng nhắc, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng cô bé vẫn cố gắng cười trước ống kính.

Đến 9 giờ tối, mẹ nuôi nhận được cuộc gọi từ cô con gái ruột. Giọng của cô bé vang lên rõ ràng và gay gắt trong điện thoại:

“Mẹ! Sao mẹ chưa về nhà vậy!”

“Hôm nay mẹ phải ngủ với con, kể chuyện cho con nghe!”

“Mẹ lúc nào cũng ở với chị! Mẹ chẳng bao giờ ở với con!”

“Mẹ chỉ thích chị thôi, không thích con—ư oa oa oa—”

Mẹ nuôi nhẹ nhàng dỗ dành con gái ruột qua điện thoại. Sau một hồi lâu, bà mới cúp máy. Từ đó, ánh mắt bà nhìn Kiều Kiều càng thêm phần cáu kỉnh.

Từ sáng đến tối, Kiều Kiều đã làm việc cả ngày. Cường độ như vậy ngay cả người lớn cũng khó mà chịu nổi, huống hồ cô bé chỉ mới bảy tuổi, lại gầy yếu.

Cô bé liên tục mắc lỗi, khiến tiến độ chụp ảnh bị kéo dài. Sắc mặt của mẹ nuôi đứng bên cạnh càng lúc càng u ám.

Một lát sau, có lẽ vì không thể chịu nổi nữa, Kiều Kiều rụt rè hỏi:

“Con… con có thể nghỉ một chút được không?”

Nghe vậy, mẹ nuôi lập tức đá một cái vào m.ô.n.g cô bé:

“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ! Chụp nhanh cho xong để về nhà!”

“Vì mày mà tao phải bỏ việc, cả ngày ở bên cạnh mày, không còn thời gian lo cho em mày. Sáng nào đi làm, em mày cũng chưa dậy. Tối về thì em mày đã ngủ rồi. Mỗi đêm nó đều vừa gọi mẹ vừa khóc mà ngủ đấy!”

“Tất cả là vì mày quá ngu! Sai tới sai lui! Nếu không thì đã chụp xong từ lâu, tao còn có thể tắm rửa cho em mày, kể chuyện cho nó nghe!”

Cú đá của mẹ nuôi không quá mạnh, nhưng Kiều Kiều gầy yếu, cơ thể nhỏ bé lại đã mệt mỏi đến cực hạn. Cô bé bị đá ngã xuống đất, hai tay và đầu gối tiếp đất, tạo thành tư thế phủ phục.

Mẹ nuôi hoảng hốt, vội hỏi:

“Có bị ngã vào mặt không?”

Trong khoảnh khắc mẹ nuôi đá Kiều Kiều, La Bích Phân theo phản xạ lao đến muốn che chở cho cô bé. Nhưng bà chỉ là hồn ma, không thể làm gì được. Chân của mẹ nuôi xuyên qua cơ thể bà, khiến bà chỉ có thể bất lực nhìn Kiều Kiều ngã xuống đất.

Bà cố gắng muốn đỡ Kiều Kiều dậy, nhưng không thể. Đau khổ, bà nhắm chặt mắt.

“Đủ rồi.” Giang Ly nói thầm trong lòng.

Cô nắm lấy chiếc vòng gỗ hoè trên cổ tay La Bích Phân, dẫn bà rời khỏi studio. Trên đường đi, Giang Ly nói với bà:

“Tôi có cách để Kiều Kiều rời khỏi gia đình này, và cũng có cách trừng phạt cặp vợ chồng nhận nuôi cô bé.”

“Nhưng tôi không thể làm một mình, cần sự giúp đỡ của bà.”

La Bích Phân không chút do dự gật đầu:

“Cần tôi làm gì? Gì tôi cũng làm được!”

Giang Ly bảo bà bình tĩnh, hỏi xem bà có sẵn sàng để cô dẫn nhập vào cơ thể mình không. Đồng thời, Giang Ly giải thích rằng nếu nhập hồn, bà sẽ bị cô kiểm soát hoàn toàn và phải tuân theo mọi mệnh lệnh.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 34



La Bích Phân vẫn không hề do dự, lập tức đồng ý.

Giang Ly giải thích:

“Hiện tại công đức của tôi không đủ, nhưng bà có rất nhiều công đức. Khi bà nhập vào cơ thể tôi, chúng ta sẽ hòa làm một, và tôi có thể sử dụng công đức của bà.”

“Cộng lại, công đức của hai chúng ta chắc đủ để kích hoạt Linh Hồn Phiến.”

La Bích Phân mơ hồ hỏi:

“Linh Hồn Phiếnlà gì? Có tác dụng gì? Dùng cái đó có thể khiến Kiều Kiều rời khỏi gia đình hiện tại sao?”

Giang Ly không trả lời, chỉ trực tiếp dẫn hồn La Bích Phân nhập vào cơ thể mình.

Sau đó, cô bám theo Kiều Kiều và mẹ nuôi để ghi lại địa chỉ nhà. Xong xuôi, Giang Ly quay về ký túc xá, mở ngăn kéo dưới tủ quần áo, lấy ra một thứ trông giống như một lá cờ nhỏ.

La Bích Phân cố gắng nhìn kỹ, nhưng hiện giờ bà đang trong cơ thể Giang Ly, mọi thứ đều phải nhìn qua mắt cô. Đôi mắt có thể mở lớn đến đâu không do bà quyết định.

Cuối cùng, bà cũng nhìn rõ: thứ trong tay Giang Ly trông như lá cờ, nhưng chất liệu lại rất đặc biệt. Phần cán ngang là một mảnh xương nhỏ, còn phần cờ được ghép từ những chiếc lông vũ lấp lánh rực rỡ.

La Bích Phân ngạc nhiên hỏi:

“Đây là Linh Hồn Phiến sao? Dùng nó làm gì?”

Giang Ly đáp:

“Ngày mai bà sẽ biết.”

Cô cẩn thận cuộn lá cờ lại, cất vào ba lô, rồi lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một mặt dây chuyền bằng ngọc được buộc bằng sợi dây đỏ.

“Có hai thứ này là đủ.” Giang Ly nói với La Bích Phân.

Sáng sớm hôm sau, Giang Ly lại nhờ bạn cùng phòng xin phép hộ, sau đó bắt taxi đến nhà Kiều Kiều.

Đứng trước cửa nhà, cô lấy Linh Hồn Phiên ra khỏi ba lô, nhắm mắt, khẽ ngâm tụng những câu mà La Bích Phân nghe không hiểu.

Hành lang rõ ràng không có một ngọn gió nào, nhưng Linh Hồn Phiến vốn đang rủ tự nhiên bỗng như bị cuồng phong thổi qua, rung lên phần phật, từng chiếc lông vũ trên đó đều chỉ thẳng vào cánh cửa chống trộm của nhà Kiều Kiều.

La Bích Phân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ một lúc sau, Linh Hồn Phiến lại rủ xuống như bình thường.

Cùng lúc đó, từ phía sau cánh cửa vang lên một tiếng “rầm” lớn, như thể có vật nặng ngã xuống sàn. Ngay sau đó là tiếng hét của một người đàn ông:

“Vợ ơi! Em làm sao thế! Ngất đi rồi sao?”

Giang Ly đưa tay ra hiệu vào trong nhà, một linh hồn nhỏ bé, gầy gò xuyên qua cánh cửa chống trộm, run rẩy bay về phía cô với vẻ mặt đầy hoang mang và sợ hãi.

Giang Ly nhẹ nhàng đỡ lấy vai của linh hồn Kiều Kiều, cẩn thận đeo mặt dây chuyền bằng ngọc vào cổ cô bé.

Nhìn thấy linh hồn của Kiều Kiều, La Bích Phân lập tức hít sâu một hơi:

“Cô làm gì thế? Cô đã làm gì Kiều Kiều? Cô… cô hại c.h.ế.t Kiều Kiều rồi!”

Giang Ly giơ tay phải, chỉ làm một động tác áp xuống. Ngay lập tức, La Bích Phân cảm thấy toàn thân mình như bị vô số sợi dây vô hình trói chặt, không thể cử động, thậm chí không thể phát ra tiếng.

Trong cơn hoảng loạn, đau khổ và giận dữ, bà nhận ra rằng mình không thể làm gì cả. Lúc này, bà mới thực sự hiểu lời Giang Ly nói trước đó rằng khi nhập hồn, bà sẽ bị cô kiểm soát hoàn toàn có nghĩa là gì.

Nhìn linh hồn nhỏ bé của Kiều Kiều đứng cạnh mình, La Bích Phân chỉ cảm thấy hối hận vô cùng. Bà tự trách mình… chính bà đã hại Kiều Kiều.

Giang Ly ấn nút gọi thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, cô bước vào, nhưng vẫn giữ tay trên nút mở cửa. Chỉ khi nghe thấy tiếng cửa chống trộm mở, cô mới thả tay ra và ấn nút đóng cửa.

Qua khe hẹp của cánh cửa thang máy đang khép lại, Giang Ly nhìn thấy cánh cửa chống trộm của nhà Kiều Kiều cũng chỉ hé mở một chút.

Cửa thang máy vừa đóng hoàn toàn, còn chưa kịp di chuyển thì nút mở cửa lại bị nhấn từ bên ngoài. Khi cửa thang máy mở ra, Giang Ly thấy cha nuôi của Kiều Kiều đang vội vàng cõng người vợ bất tỉnh vào trong.

Giang Ly lùi về một góc thang máy, lạnh lùng quan sát.

Cửa thang máy sắp đóng lại một lần nữa thì bị chặn lại bởi một bàn tay nhỏ nhắn. Một cô bé chui vào, chính là… Kiều Kiều.

La Bích Phân sững sờ, không thể tin vào mắt mình.

Đứng ngoài thang máy chính là Kiều Kiều, nhưng linh hồn của Kiều Kiều lại đang được Giang Ly nắm trong tay. Cả hai đều mang cùng một biểu cảm hoảng sợ, ánh mắt tràn đầy bất an.

La Bích Phân cuối cùng cũng có thể nói chuyện:

“Chuyện này là sao? Không phải linh hồn của Kiều Kiều đã rời khỏi cơ thể sao? Sao cô bé vẫn có thể đứng, có thể đi?”

Giang Ly dùng ý niệm đáp lời:

“Linh Hồn Phiến, tất nhiên là để chuyển đổi linh hồn.”

“Linh hồn của Kiều Kiều đang ở trong tay tôi, bà tận mắt nhìn thấy rồi.”

“Vậy linh hồn trong cơ thể cô bé đến từ đâu, chẳng phải rất rõ ràng sao?”

Ánh mắt của Giang Ly dừng lại trên người mẹ nuôi của Kiều Kiều, hiện đang bất tỉnh trên lưng cha nuôi.

“Sự trừng phạt công bằng nhất là gì? Chính là tự mình trải nghiệm hậu quả mà mình đã gieo.”

“Quả đắng đã chín, giờ là lúc tự tay hái xuống.”
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 35



16.

La Bích Phân đờ người ra, mất một lúc lâu mới tiêu hóa được lời giải thích của Giang Ly. Bà hỏi, đầy kinh ngạc:

“Ý cô là… linh hồn trong tay cô là của Kiều Kiều, còn linh hồn trong cơ thể cô bé hiện tại là của mẹ nuôi?”

“Như vậy chẳng phải là cơ thể của Kiều Kiều bị chiếm rồi sao? Kiều Kiều phải làm sao bây giờ?”

Giang Ly trấn an:

“Chỉ là tạm thời thôi, ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì mười ngày. Đợi đến khi cha mẹ nuôi của Kiều Kiều nếm trải đủ hậu quả của những gì họ đã làm, và khi chúng ta có đủ bằng chứng để tước quyền nuôi dưỡng, tôi sẽ trả linh hồn của họ về đúng chỗ.”

Nghe vậy, La Bích Phân thở phào nhẹ nhõm:

“Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”

Tuy nhiên, bà vẫn đầy nghi ngờ:

“Nhưng liệu việc chuyển linh hồn của mẹ nuôi vào cơ thể Kiều Kiều có hiệu quả không? Làm thế nào để bà ta cảm nhận được những gì Kiều Kiều đã chịu đựng? Và làm sao chúng ta thu thập đủ bằng chứng để tước quyền nuôi dưỡng của họ?”

“Giả sử mẹ nuôi nói thật với cha nuôi rằng cơ thể này là của Kiều Kiều nhưng linh hồn là của bà ta, chỉ cần kể vài chuyện mà chỉ hai vợ chồng họ biết, cha nuôi chắc chắn sẽ tin, đúng không?”

“Thậm chí nếu bà ta không nói sự thật, bây giờ cơ thể của mẹ nuôi không có linh hồn, bà ta chắc là người thực vật rồi. Cha nuôi sẽ phải chạy đôn chạy đáo giữa bệnh viện và công việc, làm sao có thời gian đưa ‘Kiều Kiều’ đi làm người mẫu? Nếu không làm người mẫu, mẹ nuôi sẽ không cảm nhận được những gì Kiều Kiều đã chịu đựng.”

Giang Ly không trả lời loạt câu hỏi của La Bích Phân, chỉ nói:

“Bà cứ chờ xem. Dù sao cũng không quá vài ngày, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Giang Ly rất rõ, cảnh ngộ của Kiều Kiều không chỉ do một mình mẹ nuôi gây ra. Sống cùng một mái nhà, cha nuôi chắc chắn biết Kiều Kiều đã chịu những gì. Đa phần những gì Kiều Kiều phải trải qua đều là kết quả của sự đồng thuận, hoặc ít nhất là sự chấp thuận ngầm của cha nuôi.

Một người cha như vậy, chắc chắn không phải kẻ tốt lành. Và một người vợ như mẹ nuôi của Kiều Kiều, chắc chắn hiểu rõ chồng mình là người thế nào.

Nếu mẹ nuôi dám nói sự thật, liệu người chồng coi con nuôi là công cụ kiếm tiền có biến vợ mình thành công cụ kiếm tiền tiếp hay không?

Giang Ly không khỏi mong chờ những gì sẽ xảy ra nếu mẹ nuôi thật sự nói ra sự thật.

Lý do Giang Ly để La Bích Phân nhập hồn là để gom đủ công đức từ cả hai, kích hoạt Linh Hồn Phiến.

Những chiếc lông vũ lấp lánh trên Linh Hồn Phiên là lông đuôi của chim công. Theo truyền thuyết, công là loài đẹp nhất trong tất cả con cháu của phượng hoàng, ánh sáng ngũ sắc từ lông công có thể khiến người nhìn mất hồn. Dựa trên đặc tính này, Linh Hồn Phiến được chế tạo để di dời linh hồn.

Linh Hồn Phiến có uy lực lớn, có thể trực tiếp tách hồn sống ra khỏi cơ thể. Nếu rơi vào tay những kẻ lòng dạ xấu xa trong giới huyền thuật, nó sẽ gây ra hậu quả không thể khắc phục.

Do đó, chỉ những người tâm không tạp niệm, thân mang công đức mới có thể kích hoạt Linh Hồn Phiến. Chỉ cần một chút ác niệm hoặc công đức không đủ, Linh Hồn Phiến sẽ không thể mở ra.

Hiện tại, Linh Hồn Phiến đã được sử dụng xong, La Bích Phân cũng được tự do. Sau khi bước ra khỏi thang máy, Giang Ly lập tức giải phóng bà.

Kiều Kiều, linh hồn nhỏ bé được Giang Ly nắm tay, khi nhìn thấy La Bích Phân, khuôn mặt lập tức biến đổi, vừa đau buồn vừa vui sướng.

Giang Ly buông tay, Kiều Kiều lập tức òa khóc, lao vào lòng La Bích Phân:

“Bà ngoại La!”

La Bích Phân từng ngày đêm âm thầm bên cạnh Kiều Kiều, nhưng cô bé không nhìn thấy, không nghe thấy bà, và bà cũng không thể chạm vào cô bé. Bà chỉ có thể bất lực nhìn Kiều Kiều bị mẹ nuôi đánh mắng.

Giờ đây, cả Kiều Kiều và La Bích Phân đều tồn tại dưới dạng linh hồn. Kiều Kiều có thể nhìn thấy bà, và bà cũng có thể ôm Kiều Kiều vào lòng. La Bích Phân siết chặt cô bé trong vòng tay, dịu dàng xoa đầu cô bé:

“Kiều Kiều, Kiều Kiều! Bà ngoại đây, đừng sợ!”

“Yên tâm đi, hai kẻ đã bắt nạt con sẽ không có kết cục tốt. Chúng ta sẽ rời khỏi căn nhà ấy sớm thôi. Sau này con sẽ được ăn no, mặc ấm, học hành tử tế.”

La Bích Phân vừa an ủi Kiều Kiều vừa rơi nước mắt cùng cô bé.

Một lúc lâu sau, Kiều Kiều ngẩng đầu từ lòng bà:

“Bà ngoại… con c.h.ế.t rồi sao?”

La Bích Phân vội vàng nói:

“Tất nhiên là không! Con chỉ tạm thời rời khỏi cơ thể thôi, vài ngày nữa con sẽ trở lại.”

Nhận thấy Kiều Kiều không biết gì về tình cảnh hiện tại của mình, La Bích Phân vội vàng giải thích:

“Linh hồn con rời khỏi cơ thể là vì chị gái vừa dẫn con dùng Linh Hồn Phiến. Hiện tại, trong cơ thể con là linh hồn của mẹ nuôi.”

Giang Ly bước ra xa hai bước, để lại không gian riêng cho La Bích Phân và Kiều Kiều trò chuyện.

Trong khi đó, Giang Ly đi theo cha nuôi của Kiều Kiều. Một lúc sau, xe cứu thương tới, nhân viên y tế nhanh chóng chạy đến.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 36



Họ nhìn thấy cha nuôi đang cõng mẹ nuôi trong tình trạng bất tỉnh xuống cầu thang, liền cau mày:

“Sao anh có thể tự ý di chuyển người bất tỉnh như vậy?”

Nhân viên y tế cẩn thận đặt mẹ nuôi lên cáng, xác nhận bà vẫn còn nhịp tim và hô hấp, sau đó bắt đầu hỏi cha nuôi:

“Anh có biết nguyên nhân dẫn đến bất tỉnh không?”

“Kiều Kiều” cũng đi theo cha nuôi lên xe cứu thương, chen đến gần cơ thể bất tỉnh của mình, đôi mắt không rời đi một giây.

Nhân viên y tế nhanh chóng ngăn lại:

“Này này, trẻ con không được lên xe cứu thương. Nhà không có ai trông cháu sao?”

Lúc này, cha nuôi mới nhận ra “Kiều Kiều” đang bám theo. Ông lập tức đẩy cô bé xuống:

“Mẹ mày ngất rồi, tao không lo cho mày được. Mau tự về nhà đi!”

“Kiều Kiều” bị đẩy xuống xe, vì chưa quen với cơ thể nhỏ bé, cô bé lảo đảo vài bước rồi quỵ xuống đất, đầu gối chạm mạnh vào nền.

Cửa xe cứu thương đóng lại và lao đi. “Kiều Kiều” ngồi bệt trên mặt đất, gương mặt đầy bối rối. Một lúc lâu sau, cô mới từ từ đứng lên và bước về phía cửa tòa nhà.

Giang Ly không tiện, cũng không cần thiết phải đi theo. Cô thu lại ánh nhìn, quay sang hỏi La Bích Phân và Kiều Kiều:

“Hai người định theo tôi hay tiếp tục theo dõi cặp vợ chồng đó?”

La Bích Phân và Kiều Kiều không chút do dự chọn theo dõi cha mẹ nuôi.

Giang Ly thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn mang hồn ma về ký túc xá, dù chúng không làm phiền bạn cùng phòng, cô vẫn cảm thấy bất tiện. Mang cả La Bích Phân và Kiều Kiều về chẳng khác gì biến ký túc xá thành nhà trọ.

Trước khi để họ đi, Giang Ly chạm vào vòng tay gỗ hoè trên cổ tay La Bích Phân:

“Bà có thể di chuyển trong bán kính 20km quanh tôi, khoảng cách đó là đủ rồi.”

Cô chỉ vào chiếc dây chuyền trên cổ Kiều Kiều:

“Chiếc dây chuyền này bảo vệ linh hồn con, đừng bao giờ tháo ra nhé.”

Kiều Kiều hiện không phải hồn ma mà là một linh hồn sống. Nếu không có dây chuyền bảo vệ, chỉ cần mất đi một phần linh hồn cũng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.

Chừng nào Kiều Kiều còn đeo dây chuyền, linh hồn cô bé sẽ không gặp nguy hiểm. Đồng thời, mẹ nuôi hiện đang sử dụng cơ thể cô bé để ăn, ngủ và vận động, vô tình giúp duy trì trạng thái cơ thể của Kiều Kiều, tránh tình trạng suy giảm chức năng nội tạng và cơ bắp.

Về cơ thể của mẹ nuôi trong tình trạng bất tỉnh không linh hồn… Giang Ly chẳng bận tâm. Dù nó có bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn, mẹ nuôi chỉ cần phục hồi chức năng sau khi lấy lại linh hồn.

Cả Kiều Kiều và La Bích Phân đều tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi bàn bạc, hai người quyết định chia nhau theo dõi. La Bích Phân đi theo cha nuôi đến bệnh viện, còn Kiều Kiều bám theo cơ thể của mình – hiện đang chứa linh hồn của mẹ nuôi.

Sáng hôm sau, cả hai quay lại gặp Giang Ly để báo cáo.

La Bích Phân nói:

“Bệnh viện đã kiểm tra toàn diện cơ thể của mẹ nuôi Kiều Kiều nhưng không tìm ra nguyên nhân bất tỉnh. Họ bảo lưu viện để theo dõi thêm. Bác sĩ nói với cha nuôi rằng, nếu trong vài ngày tới mẹ nuôi không tỉnh lại, rất có khả năng bà ấy sẽ trở thành người thực vật.”

Kiều Kiều kể lại:

“Hôm qua mẹ ở nhà một mình, cứ khóc rồi lại ăn, ăn xong lại khóc… như vậy suốt cả ngày đến khi ba về. Mẹ đi theo ba, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.”

Cô bé bổ sung:

“Hôm qua ba về nhà rất khuya, trông có vẻ mệt mỏi nhưng không có vẻ gì là buồn cả.”

La Bích Phân cũng nói:

“Ở bệnh viện, cha nuôi của Kiều Kiều cũng không tỏ vẻ đau buồn hay lo lắng chút nào.”

Giang Ly không bất ngờ. Một người đàn ông đối xử tệ bạc với con gái nuôi như vậy, làm sao có thể tốt hơn với vợ?

Cô chỉ tò mò không biết mẹ nuôi của Kiều Kiều có nhận ra sự thật này không, và nếu chưa, khi nào bà sẽ nhận ra.

Điều này đến sớm hơn Giang Ly tưởng.

Tối hôm đó, La Bích Phân và Kiều Kiều, sau khi âm thầm theo dõi cha nuôi cả ngày, quay về báo cáo:

“Cha nuôi của Kiều Kiều vừa nói với cô bé rằng sáng mai ông ấy sẽ đưa cô đi chụp ảnh.”

Linh hồn của mẹ nuôi trong cơ thể Kiều Kiều nghe vậy liền kinh ngạc hỏi:

“Vợ anh còn đang hôn mê… Tôi..à mẹ của Kiều Kiều, vẫn chưa tỉnh lại. Lẽ ra ba nên ở bệnh viện chăm sóc mẹ chứ? Sao ba không ở đó mà lại đưa con đi chụp ảnh?”

Cha nuôi bình thản trả lời:

“Chính vì mẹ đang hôn mê, không biết bao giờ mới tỉnh, thậm chí có thể cả đời không tỉnh lại, nên ba và Kiều Kiều càng cần kiếm tiền. Chúng ta phải có tiền để lo viện phí cho mẹ.”

Câu nói này có thể lừa được một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng chắc chắn không thể qua mặt được linh hồn của mẹ nuôi. Bà lập tức nhận ra rằng việc mình hôn mê, thậm chí có nguy cơ trở thành người thực vật, chẳng khiến người đàn ông này bận tâm chút nào.

Ông ta vẫn ăn, vẫn ngủ như thường, và sau khi thuê hộ lý, ông ta chẳng còn đoái hoài gì nữa. Thậm chí, chỉ sau ba ngày bà hôn mê, ông đã sẵn sàng bỏ mặc bà cả ngày ở bệnh viện để đưa con gái nuôi đi làm người mẫu.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 37



Linh hồn mẹ nuôi ngay lập tức sụp đổ, vừa khóc vừa la hét. Đáp lại, cha nuôi nhốt bà trong phòng vệ sinh, cấm ăn tối, đến giờ đi ngủ mới thả bà ra, sau đó lại nhốt bà trong phòng ngủ.

Đây chính là hình phạt mà trước đây mẹ nuôi thường áp dụng với Kiều Kiều.

Hiện tại, bà mới hiểu được cảm giác của Kiều Kiều khi bị đối xử như vậy. Bà cũng không ngờ rằng hình phạt mà mình từng áp đặt lại có ngày áp dụng lên chính bản thân.

Cơn đói hành hạ bà, và bà cũng phát hiện ra rằng cầu xin là vô ích. Trong phòng không có gì để ăn, dù bà kêu gào thế nào, cha nuôi cũng làm ngơ – giống như cách bà từng đối xử với Kiều Kiều.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, mẹ nuôi không biết mình đã ngủ hay là ngất đi vì đói.

Bữa sáng chỉ có một chiếc bánh bao. Cơn đói không nguôi, nhưng bà phải bắt đầu ngày làm việc.

Đúng lúc đó, Giang Ly lẻn vào studio. Cô tranh thủ lúc không ai để ý thì thầm với La Bích Phân và Kiều Kiều:

“May mắn thì hôm nay sẽ có đủ chứng cứ.”

Kiều Kiều lập tức hiểu ý:

“Mẹ không chịu được như con, mà ba thì nóng tính hơn mẹ.”

Dự đoán của Kiều Kiều nhanh chóng thành hiện thực.

Buổi sáng, linh hồn của mẹ nuôi trong cơ thể Kiều Kiều liên tục bị cha nuôi quát mắng vì không có kinh nghiệm làm người mẫu và không chịu khó. Đến bữa trưa, cha nuôi chỉ cho bà một chiếc sandwich – đúng phần ăn mà bà từng áp đặt cho Kiều Kiều.

Linh hồn mẹ nuôi đói đến mức lấy nước uống thay cơm, nhưng vừa uống được hai ngụm đã bị cha nuôi giật lấy:

“Không được uống nữa, bụng to thì chụp ảnh không đẹp.”

Chiều hôm đó, trong lúc trang điểm lại, bà nhìn thấy một cậu bé đang ăn vặt với bố mẹ. Mùi hương thơm phức của đồ ăn vặt khiến bà không chịu nổi.

Cuối cùng, bà lén lút vươn tay lấy một gói đồ ăn trên bàn. Nhưng ngay lúc đó, cậu bé quay lại và bắt gặp. Cậu lập tức la lớn:

“Chị làm gì mà dám ăn đồ của tôi! Chịlà đồ trộm cắp! Đồ xấu xa!”

Sự hỗn loạn này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Linh hồn mẹ nuôi, giờ đây bị nhốt trong cơ thể gầy yếu của Kiều Kiều, chỉ biết lắp bắp xin lỗi:

“Xin… xin lỗi… tôi sẽ mua lại cho em, được không?”

Kể từ khi bị chuyển hồn vào cơ thể gầy gò, nhỏ bé của Kiều Kiều, linh hồn mẹ nuôi vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt. Trong cơ thể này, bà trở nên vô cùng yếu ớt. Tiền bạc không còn là của bà, căn nhà không còn thuộc về bà, ngay cả thức ăn vừa mua về từ siêu thị cách đây vài ngày, giờ cũng không thể ăn vào bụng mình…

Nếu còn ở trong cơ thể của chính mình, bà có hàng nghìn cách đối phó với cậu bé trước mặt. Nhưng nhìn cánh tay gầy yếu của mình lúc này, và ánh mắt khinh thường của cha cậu bé bên cạnh, bà không thể làm gì khác ngoài việc nhẹ nhàng xin lỗi và cầu mong sự tha thứ từ cậu bé.

Nhưng mặc cho bà nói nhẹ nhàng đến đâu, cậu bé vẫn không chịu hợp tác, vừa khóc lớn vừa hét:

“Tôi không cần cái mới! Tôichỉ cần cái túi này thôi! Cái khác không phải là cái này!”

Cha nuôi của Kiều Kiều đứng bên chứng kiến cảnh này, thái dương giật liên hồi vì tức giận. Ông ta bước tới, tung một cú đá vào người mẹ nuôi trong cơ thể Kiều Kiều, khiến cơ thể nhỏ bé ngã lăn ra đất. Ông ta hét lên:

“Mày còn dám ăn cắp đồ nữa à? Hả? Bố mẹ mày đã dạy dỗ mày như nào? Thứ mất dạy! Cái gì xấu cũng biết làm mà không cần ai dạy!”

Sự giận dữ của cha nuôi không chỉ đến từ hành động của “Kiều Kiều,” mà còn từ sự chế giễu xung quanh mà ông ta tưởng tượng ra. Ông cảm thấy Kiều Kiều đã khiến ông mất mặt, bị mọi người chê cười.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên ông đưa Kiều Kiều đi chụp ảnh, vậy mà cô bé đã dám “ăn cắp” đồ. Điều này khiến ông không thể chấp nhận được. Trong đầu ông, Kiều Kiều sợ vợ mình nhưng không sợ ông, nên ông phải lập tức thiết lập quyền uy tuyệt đối trước mặt Kiều Kiều.

Để đưa Kiều Kiều đi chụp ảnh, ông thậm chí đã gửi con gái ruột của mình về nhà ông bà nội. Nhưng ông lại cho rằng, đó là sự hy sinh vì Kiều Kiều, chứ không phải vì tiền bạc mà ông đã chọn từ bỏ thời gian bên con gái ruột.

Khi ông thấy “Kiều Kiều” ngã xuống đất, ánh mắt đầy giận dữ và căm hận, cơn giận của ông càng bùng phát. Ông hét:

“Mày nhìn cái gì? Mày không phục à? Mày nghĩ tao không trị được mày đúng không?”

Ông tiếp tục giơ chân lên định đá thêm. Những người trong phòng hóa trang vội lao vào can ngăn:

“Thôi thôi! Đừng làm tổn thương con bé!”

“Trẻ con ăn vặt thôi mà, có gì to tát đâu, nói chuyện nhẹ nhàng là được.”

“Dạy con thì đánh nhẹ thôi, đừng dùng chân đá chứ! Anh là đàn ông to khỏe thế này, con bé làm sao chịu nổi!”

Mọi người kéo cha nuôi ra sau, nhưng ông vẫn đá thêm hai cái nữa vào “Kiều Kiều.” May mắn là bị kéo lại nên cú đá không quá mạnh.

Trong sự hỗn loạn, không ai để ý đến Giang Ly đứng ở góc phòng, bình thản quay lại toàn bộ sự việc bằng điện thoại.
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 38



Trong sự hỗn loạn, không ai để ý đến Giang Ly đứng ở góc phòng, bình thản quay lại toàn bộ sự việc bằng điện thoại.

Khi xong việc, Giang Ly kiểm tra video mình quay được. Cô hài lòng vì mọi thứ đều rõ ràng: khuôn mặt giận dữ của cha nuôi, cú đá mạnh vào cơ thể nhỏ bé, và ánh mắt hoảng sợ của mọi người xung quanh. Video này đủ để bất cứ ai nhìn thấy cũng ghi nhớ khuôn mặt của người đàn ông này.

La Bích Phân hỏi Giang Ly:

“Như vậy là đủ chứng cứ rồi đúng không? Giao video này cho cảnh sát, chắc chắn họ sẽ tước quyền nuôi dưỡng của hai người đó.”

Mặc dù hiện giờ linh hồn của mẹ nuôi đang chịu đựng những khổ sở, nhưng La Bích Phân vẫn lo lắng cho cơ thể của Kiều Kiều.

Giang Ly lắc đầu:

“Chưa đủ. Cần thêm vài ngày nữa để thu thập thêm bằng chứng.”

Nghe vậy, La Bích Phân thất vọng nhưng vẫn cố gắng an ủi Kiều Kiều:

“Ráng nhịn thêm vài ngày nữa thôi, rồi con sẽ có những ngày tháng tốt đẹp hơn.”

Kiều Kiều mỉm cười dịu dàng:

“Hiện giờ con đã thấy rất tốt rồi. Con không vội chút nào.”

Cô bé cảm thấy hiện tại, khi được tách ra khỏi cặp vợ chồng ác độc và có bà La bên cạnh, cuộc sống của cô bé như thiên đường so với trước đây.

Nhìn thấy mẹ nuôi chịu đựng những gì bà từng làm với mình, Kiều Kiều cảm thấy vô cùng hả hê.

Cô bé nói với Giang Ly:

“Chị Giang, không chỉ mẹ nuôi xấu xa đâu, mà ba nuôi cũng không tốt chút nào…”

Giang Ly đáp lại:

“Yên tâm, không ai thoát được đâu. Cả hai người họ đều sẽ phải trả giá.”

Kiều Kiều từng cầu cứu rất nhiều người: thầy cô, hàng xóm, người thân. Nhưng chưa một ai thật sự giúp đỡ cô bé. Những lời khuyên răn dành cho cha mẹ nuôi chỉ khiến Kiều Kiều phải chịu đựng những trận đòn tàn nhẫn hơn sau khi họ rời đi.

Chỉ lần này, Cố Kiều Kiều thực sự nhìn thấy hy vọng. Ở bên bà La, cô bé trông đợi một cuộc sống khác biệt trong tương lai. Đây là những ngày hạnh phúc nhất kể từ khi Cố Kiều Kiều bắt đầu ghi nhớ được mọi việc.

Do hành vi lén ăn vặt ban ngày của mẹ nuôi khiến bố nuôi mất mặt, hôm nay mẹ nuôi hoàn toàn không có bữa tối. Về nhà, bà bị bố nuôi nhốt trong phòng ngủ.

Trên người mẹ nuôi đầy những vết bầm tím do bị đá ngã xuống đất vào ban ngày. Cả ngày quay phim liên tục với cường độ cao khiến toàn thân bà đau nhức, lại thêm cơ thể bẩn thỉu và nhớp nháp, vô cùng khó chịu. Tuy vậy, mẹ nuôi vẫn không do dự mà chui vào chăn. Cơn đói khiến bà cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Dù đắp chăn dày, bà vẫn run rẩy không ngừng.

Sau một đêm còn khổ sở hơn hôm trước, sáng hôm sau khi bố nuôi mở cửa phòng ngủ bị khóa trái, mẹ nuôi liền lao ra ngoài mà không hề do dự:

“Tôi không phải là Cố Kiều Kiều! Tôi là vợ của anh!”

“Là tôi! Tôi ở trong cơ thể của Cố Kiều Kiều! Bởi vì linh hồn của tôi không ở trong cơ thể mình nên cơ thể của tôi mới trở thành người thực vật!”

Trong ánh mắt kinh hãi của chồng, mẹ nuôi nhanh chóng nói ra một loạt những điều chỉ có hai vợ chồng bà biết:

“Nhà hàng đầu tiên chúng ta ăn khi hẹn hò là Lẩu Lão Đàm!”

“Mật khẩu thẻ ngân hàng của nhà mình là xxxxxx!”

“Anh rất dễ bị nhiệt miệng, mỗi lần bị là nổi mụn ở mông!”



Ánh mắt kinh hãi của bố nuôi dần chuyển thành trầm tư. Nhà hàng đầu tiên họ ăn khi hẹn hò, ông đã quên từ lâu. Nhưng những điều tiếp theo, theo lẽ thường, Cố Kiều Kiều không thể biết được, vậy mà cô bé đều nói rất chính xác.

Cố Kiều Kiều có thể tình cờ biết một hai điều, nhưng tuyệt đối không thể biết nhiều như vậy…

Bố nuôi cúi đầu, cẩn thận quan sát “Cố Kiều Kiều”, phát hiện biểu cảm và ánh mắt của “Cố Kiều Kiều” lúc này giống hệt vợ mình đã chung sống hơn chục năm.

Dù câu chuyện này nghe quá hoang đường, hoàn toàn phá vỡ nhận thức trước đây của ông, nhưng từng bằng chứng rõ ràng trước mắt khiến ông tin đến bảy, tám phần.

Về phần sự thật, bố nuôi không định xác minh. Ông nhanh chóng đưa ra quyết định, nheo mắt nhìn “Cố Kiều Kiều” nói:

“Con bị sốt đúng không? Đầu óc bị sốt đến hỏng rồi?”

“Chuyện này, con nói với bố thì không sao, nhưng tuyệt đối không được để người ngoài nghe thấy.”

“Nếu bị người ngoài nghe thấy, mọi người sẽ cho rằng con bị tâm thần. Đến lúc đó bố cũng không còn cách nào, chỉ có thể đưa con vào viện tâm thần thôi.”

Khi nói đến hai từ “bố” và “tâm thần”, bố nuôi nhấn giọng rất nặng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào “Cố Kiều Kiều”.

Mẹ nuôi mềm nhũn chân, sợ hãi lùi lại liên tục, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Sau hơn mười năm làm vợ chồng, bà hiểu chồng mình quá rõ. Từ biểu cảm và ánh mắt của ông, bà có thể xác định, ông đã tin câu chuyện kỳ lạ này! Tin những gì bà vừa nói!

Nhưng ông quyết định giả vờ không tin.

Ông từ chối chấp nhận sự thật rằng linh hồn của vợ mình đang ở trong cơ thể của Cố Kiều Kiều, quyết định đối xử với bà như một đứa con nuôi thực sự của mình: tiếp tục coi bà như công cụ kiếm tiền, quay phim không ngừng nghỉ từ sáng đến tối; tiếp tục bắt bà nhịn ăn để tránh lớn lên không còn làm người mẫu quần áo trẻ em; tiếp tục coi bà như bao cát trong nhà, đánh mắng mỗi khi không vừa ý…
 
Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu
Chương 39



Việc ông nhấn mạnh “bố” và “tâm thần” rõ ràng là đe dọa bà! Đe dọa rằng nếu bà không nghe lời, ông sẽ nhốt bà vào viện tâm thần!

Mẹ nuôi lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Từ một người trưởng thành, bà biến thành một đứa trẻ, người chồng trước đây trở thành người giám hộ của mình. Chỉ cần ông khăng khăng rằng bà bị tâm thần, ông thật sự có thể nhốt bà vào viện tâm thần! Và bà không thể tự mình rời viện!

Nhìn bố nuôi, mẹ nuôi sợ hãi và hối hận vì đã nói ra sự thật trong lúc bốc đồng. Sự đói khát, lạnh lẽo và đau đớn đã khiến não bà không thể suy nghĩ, dẫn đến việc bỏ qua thực tế rằng sau khi bà trở thành người thực vật, chồng mình chỉ thuê người chăm sóc rồi bỏ mặc bà trong bệnh viện. Bà cũng không nghĩ sâu hơn, hoặc không dám nghĩ sâu hơn, về việc chồng mình là người thế nào và sẽ làm gì khi đối mặt với chuyện khác thường này.

Chỉ đơn giản là bà không thể chịu đựng nổi nữa. Khi nghe tiếng cửa bị khóa được mở ra, đầu bà chỉ có một ý nghĩ: sống thế này một ngày cũng không chịu nổi nữa! Thế nào cũng được, miễn là không như hiện tại!

Nhưng bà không ngờ rằng sau khi nói ra sự thật, tình cảnh của bà không hề tốt hơn, mà còn tệ hơn rất nhiều. Bà vẫn phải chịu đói, chịu lạnh, chịu mắng, chịu đánh…

Hơn nữa, trước đây khi chồng không biết linh hồn của bà đang trong cơ thể Cố Kiều Kiều, bà vẫn còn cơ hội bỏ trốn hoặc cầu cứu. Giờ đây, khi ông đã biết sự thật, chắc chắn ông sẽ luôn cảnh giác, bà e rằng không còn cơ hội nào nữa.

Chẳng lẽ bà phải mãi mãi bị giam trong cơ thể Cố Kiều Kiều, không bao giờ trở lại cơ thể mình sao? Chẳng lẽ cuộc đời sau này của bà chỉ toàn là cảnh cá nằm trên thớt, sống dưới sự kiểm soát của người khác sao?

Mặt mẹ nuôi trở nên tái nhợt.

Dù là cửa chống trộm hay bức tường cũng không ngăn nổi La Bích Phân và Cố Kiều Kiều. Họ luôn quan sát mọi hành động của bố nuôi và mẹ nuôi, chứng kiến toàn bộ cảnh mẹ nuôi nói ra sự thật với bố nuôi và bị ông đe dọa, uy h**p.

La Bích Phân kinh ngạc thốt lên:

“Trời ơi… trước đây tôi vẫn chửi hai người họ không bằng cầm thú, nhưng không ngờ gã đàn ông đó lại mất hết tính người đến mức này…”

Không có quan hệ huyết thống với con gái nuôi, sau khi có con ruột, đứa trẻ trở thành công cụ kiếm tiền, bị ngược đãi đủ kiểu… Những điều này La Bích Phân vẫn còn có thể hiểu được sự độc ác.

Nhưng đối xử như vậy với người vợ từng chung sống mười mấy năm thật sự vượt quá khả năng tưởng tượng của bà.

Những chuyện xảy ra trong vài ngày tiếp theo khiến La Bích Phân và Cố Kiều Kiều sững sờ.

Sau khi mẹ nuôi (hiện đang trong cơ thể của Cố Kiều Kiều) tiết lộ thân phận thật sự của mình, tình cảnh của bà không những không được cải thiện mà còn tệ đi nhiều lần:

Bố nuôi cảnh giác với mẹ nuôi đến mức cực độ. Khi ra ngoài quay phim, ông giám sát bà từng bước, không rời mắt. Về nhà, ông lập tức khóa bà trong nhà.

Ông khóa chặt toàn bộ tiền mặt, thẻ ngân hàng và những vật dụng giá trị trong nhà, mang chìa khóa theo bên mình.

Trước đây, dù thường xuyên nghỉ học, Cố Kiều Kiều vẫn có thể đến trường hai đến ba ngày mỗi tuần khi không phải quay phim. Giờ đây, bố nuôi xin nghỉ dài hạn cho “Cố Kiều Kiều” với lý do sức khỏe, những ngày không quay phim, ông lại nhốt bà trong nhà.

Mẹ nuôi cố gắng tìm cơ hội thoát thân nhưng bố nuôi không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Bà vô cùng hối hận vì đã vội vàng nói ra sự thật, khiến mình mất đi cơ hội chủ động. Nếu tiếp tục như thế này, có lẽ một ngày nào đó bà thật sự sẽ suy sụp và trở thành người bệnh tâm thần.

Trong khi mẹ nuôi đang gắng gượng qua từng ngày, Giang Ly đã liên lạc với quản lý của mình là Lục Linh.

Giang Ly là một người dẫn chương trình ăn uống trên mạng thuộc công ty truyền thông Tinh Diệu. Tuy chưa phải người nổi tiếng nhưng cô cũng có một phần ảnh hưởng trên mạng xã hội.

Tuy nhiên, Giang Ly không thể trực tiếp đăng tải đoạn video về Cố Kiều Kiều bằng tài khoản của mình vì điều đó vi phạm quy định của công ty. Cô gửi video cho Lục Linh và hỏi liệu có cách nào để khiến câu chuyện của Cố Kiều Kiều thu hút sự chú ý của dư luận.

Sau khi xem xong video, Lục Linh vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Cô thương cảm cô bé trong video và tức giận khi thấy người đàn ông có thể đối xử tàn nhẫn với con gái nhỏ của mình như vậy. Sau khi nghe Giang Ly kể về những gì Cố Kiều Kiều đã phải chịu đựng, Lục Linh càng tức giận đến run rẩy.

Lục Linh xác nhận:

“Em chắc chắn những gì mình nói đều là sự thật chứ?”

Giang Ly quả quyết:

“Chắc chắn.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Lục Linh nói với Giang Ly:

“Chị sẽ dùng một tài khoản nhỏ của công ty để đăng video này. Chị cũng sẽ thuê một người viết bài tốt để thuật lại một cách chân thực những gì Cố Kiều Kiều đã trải qua. Nhưng để tránh sai sót trong quá trình kể lại, chị sẽ để người viết bài liên hệ với em để nghe chi tiết sự việc lần nữa.”
 
Back
Top Bottom