Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 110: Có say mê không



Chung Phi Ly nâng phán quan bút, nhanh chóng xoay tròn, hắn cúi đầu

nhìn đám người Bách Lý Đông Quân bên dưới, thời gian cho họ không còn

nhiều, người của học đường sẽ nhanh chóng đuổi tới, tuy đám người Bách

Lý Đông Quân đã mất năng lực chống cự, nhưng...

Hình như Ly Hỏa vừa bị Chung Phi Ly kéo đi đã nhanh chóng trở về.

“Đợi một chút.” Chung Phi Ly trầm giọng nói.

Bách Lý Đông Quân cũng ngồi xếp bằng xuống, ba chàng trai bắt đầu vận

khí chữa thương, Vương Nhất Hành cười nói: “Nếu bây giờ cô nương cầm

túi gấm này bỏ chạy, đệ tử cuối cùng của Lý tiên sinh chính là cô rồi.”

“Đùa gì đấy, cho dù cuối cùng Lý tiên sinh chọn ta vì ta xinh đẹp, ta cũng

không chấp nhận.” Doãn Lạc Hà mở túi gấm: “Tuy ta mặt dày, nhưng ta

cũng biết nếu không có các ngươi, ta đã chết từ lâu rồi.”

Bốn cái túi gấm được mở ra lần lượt theo thứ tự ‘thân dậu tuất hợi’, lần lượt

mở bốn tờ giấy ra đặt dưới đất.

“Là một bài thơ.” Vương Nhất Hành chậm rãi đọc.

Thiên bất xuất chu tước ly khấp.

Quân bất kiến chân võ lâm thế.

Phong trung hiện bạch hổ bễ nghễ.

Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi?

“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ linh trên trời, nằm ở bốn

phương, thủ pháp chế tạo cung điện đều dựa theo như vậy. Bài thơ này

dùng tứ linh làm đề, đáp án hẳn cũng là tìm trong tứ linh.” Vương Nhất

Hành trầm giọng nói.

“Nghe rất mơ hồ. Nhưng ngươi nói tới tứ linh, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu

Tước, Huyền Vũ, thế Thanh Long đâu?” Doãn Lạc Hà hỏi.

Vương Nhất Hành suy nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ tay: “Ta hiểu rồi! Đáp án

ở chỗ Thanh Long. Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi? Phải đi tới chỗ rồng

bay lên!”

“Chỗ rồng bay lên?” Doãn Lạc Hà sửng sốt.

“Thanh Long Môn!” Vương Nhất Hành trầm giọng nói: “Chắc chắn là Thanh

Long Môn, Thiên Khải có bốn cửa lớn, tọa trấn tứ phương, Thanh Long Môn

này... ở ngoài hoàng cung!”

Doãn Lạc Hà gật đầu: “Vậy thì đi thôi. Thương tích của các ngươi sao rồi?”

Vương Nhất Hành đứng dậy: “Đi đường thì không thành vấn đề.”

Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, cũng đứng dậy: “Không chờ được

nữa, tuy đã đuổi hết đám người đó đi rồi, nhưng ta luôn cảm thấy có người

đang nhìn chúng ta.”

Chỉ còn lại Diệp Đỉnh Chi không nói gì.

Sau khi vận dụng Bất Động Minh Vương Công xong, hắn vẫn im lặng không

nói một câu, thậm chí có lúc sắc mặt trở nên hoảng hốt, ba người còn lại lo

lắng về tình hình của hắn, Bách Lý Đông Quân thở dài: “Đợi một chút cũng

không sao.”

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt, ánh mắt lóe lên màu vàng kim, tiếp đó trở

về bình thường, hắn cười nói: “Rõ ràng ta là người lợi hại nhất cơ mà, sao lại

như là ta kéo chân mọi người thế này?”

“Ngươi ổn chưa?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Vẫn câu nói đó thôi, đi đường thì không thành

vấn đề.”

“Xuất phát.” Doãn Lạc Hà xoay người nhìn về phía trước: “Lần này phải đi

bao lâu?”

“Thanh Long Môn khá xa, với tốc độ của chúng ta hiện giờ chắc phải mất

nửa canh giờ.” Vương Nhất Hành trả lời.

“Sau khoảng nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ là sư tỷ đệ đồng môn.” Doãn

Lạc Hà tung người nhảy tới.

Bách Lý Đông Quân cũng tung người nhảy lên: “Sao ngươi lại là sư tỷ?”

Diệp Đỉnh Chi cũng nhanh chóng nhảy theo: “Đến lúc đó rút thăm đi.”

Vương Nhất Hành gãi đầu: “Ta lại thấy đáng tiếc, ta chỉ là người hỗ trợ,

không thể trở thành đồng môn.”

Sau khi bốn người nhảy đi, Bạch Phát Tiên nhìn Chung Phi Ly: “Hồn Quan,

chúng ta từ bỏ à?”

“Không, các ngươi đuổi theo, nhất định phải đánh tan Diệp Đỉnh Chi và

Bách Lý Đông Quân, sau đó các ngươi tiếp tục đuổi theo Bách Lý Đông

Quân, Diệp Đỉnh Chi giao cho ta.” Chung Phi Ly chậm rãi nói.

“Xin nhận lệnh!” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu xoay người đuổi theo.

Đám người Bách Lý Đông Quân nhanh chóng cảm giác được phía sau có

người truy đuổi, Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói: “Đúng là dai như đỉa!”

Vừa dứt lời, một thanh ngọc kiếm đã chắn giữa bọn họ.

Bách Lý Đông Quân kéo Doãn Lạc Hà thối lui sang một bên, Diệp Đỉnh Chi

và Vương Nhất Hành cũng lùi lại phía khác.

“Không còn thời gian dây dưa, chia nhau ra chạy, theo hướng Thanh Long

Môn!” Vương Nhất Hành phẫn nộ quát.

Bách Lý Đông Quân trả lời: “Được! Nhưng ta có một vấn đề!”

“Vấn đề gì!”

“Thanh Long Môn ở đâu?”

Vương Nhất Hành kéo Diệp Đỉnh Chi không ngừng thối lui, lúc này hắn mới

phát hiện thương tích của Diệp Đỉnh Chi còn nghiêm trọng hơn trong

tưởng tượng nhiều. Bọn họ trốn khỏi đòn vừa rồi đã khiến thân hình Diệp

Đỉnh Chi lung lay như sắp đổ, hắn giơ tay xách cổ áo Diệp Đỉnh Chi, lướt

nhanh về phía trước: “Phía đông, nhớ theo hướng ánh trăng!”

Bách Lý Đông Quân giơ kiếm ngăn cản ngọc kiếm của Bạch Phát Tiên, thân

thể mượn thế thối lui.

Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu tung người định đuổi theo nhưng bị một

chưởng đánh ngược lại.

“Ly Hỏa!” Bạch Phát Tiên mỉm cười, xem ra Hồn Quan đại nhân đoán không

sai.

Vương Nhất Hành dắt Diệp Đỉnh Chi lao nhanh về phía trước, Diệp Đỉnh Chi

trọng thương tái phát, Vương Nhất Hành thì cả thể xác và tinh thần đều

mệt lử, nhưng sau lưng của bọn họ vẫn còn một người bám sát.

“Chết tiệt.” Vương Nhất Hành đi ngang qua một phủ đệ cao lớn, tung

người nhảy lên, đạp trên bức tường.

“Ở lại đây đi.” Chung Phi Ly lấy ra một cái phi luân, nhẹ nhàng xoay tròn

trực tiếp ay, tiếp theo ném thẳng ra ngoài. Phi luân đánh trúng mắt cá chân

của Vương Nhất Hành, Vương Nhất Hành kêu khẽ một tiếng, cả hắn và

Diệp Đỉnh Chi ngã vào trong sân.

Luồng chân khí cuối cùng của Vương Nhất Hành đã bị phá, đầu nghiêng

sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

Diệp Đỉnh Chi phun ra một ngụm máu tươi, lay bả vai Vương Nhất Hành:

“Vương sư huynh.. Vương sư huynh.”

“Các ngươi... là ai?” Một giọng nói êm ái như làn nước vang lên.

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái làn da trắng trẻo

như tuyết, mặc một chiếc váy dài màu trắng, đang ngồi đó. Không biết là

hắn bị thương nên đầu óc choáng váng hay là màu da đó quá trắng, ánh

trăng trên trời lại quá sáng, nên luôn cảm thấy trên người cô gái này như

bao phủ bởi hào quang màu trắng.

“Cô nương... chúng ta.” Diệp Đỉnh Chi che ngực, không cách nào nói thêm

một lời.

“Ngại quá, đây là người làm trong nhà chúng ta, chạy từ phủ của ta tới đây,

ta sẽ dẫn bọn chúng về.” Chung Phi Ly đứng trên bức tường, cúi đầu cung

kính nói với cô gái kia.

“Người làm?” Cô gái đứng dậy, cười khanh khách: “Thế gian này nào có gia

phó tuấn tú như vậy, lấy đâu ra quản gia với võ công cao như vậy?”

Chung Phi Ly mỉm cười: “Cô nương, ta khuyên ngươi đừng hỏi nhiều.”

Cô gái đi tới trước mặt Diệp Đỉnh Chi, cúi người xuống, cuối cùng Diệp Đỉnh

Chi cũng thấy rõ gương mặt cô.

Mười mấy năm qua hắn đã tới rất nhiều nơi, đã gặp vương phi, gặp công

chúa, còn gặp hiệp nữ trong giang hồ, gặp tài nữ thi thư tuyệt thế, tình cờ

gặp được hoa khôi nổi danh thiên hạ, nhưng đều kém cô gái mà hắn đang

thấy trong thời khắc này.

Ánh trăng trên bầu trời, sao lại xuống nhân gian, hóa thành một bóng

người?

Cô gái mỉm cười với hắn, tiếp đó đứng dậy, nói với Chung Phi Ly: “Ngươi đi

đi.”

Chung Phi Ly nghiêng cổ, có lẽ đang cảm thấy mình nghe nhầm.

Vì vậy cô gái lặp lại lần nữa: “Ngươi đi đi.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 111: Tuyết trắng đêm hè



Cô gái nói rất bình tĩnh, như đang thuật lại một chuyện hết sức bình

thường.

Việc này khiến Chung Phi Ly thấy nực cười, cũng khá tức giận.

Hôm nay hắn đã trải qua rất nhiều lần thất bại, cho nên tâm trạng của hắn

không được tốt. Nhưng cô gái này thật sự rất xinh đẹp, cho nên hắn cũng

nhẫn nại lần cuối nói: “Nếu ngươi kiên quyết muốn cứu người này, ta sẽ

giết ngươi.”

Không ngờ cô gái kia lại mỉm cười: “Cuối cùng cũng thôi không giả trang

nữa à? Nhưng muốn giết ta, không đơn giản như vậy đâu.” Cô gái nói xong,

chỉ thấy một nam tử cao gầy từ ngoài sân đi vào, bên hông nam tử kia dắt

một thanh kiếm trúc hẹp dài, gương mặt tuấn tú, cũng rất trẻ tuổi, chỉ cỡ

Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân.

“Sư huynh, giao hắn cho ngươi.” Cô gái cõng Diệp Đỉnh Chi sắp ngất xỉu

lên, đưa hắn vào trong phòng.

Trong lúc choáng váng, Diệp Đỉnh Chi nhớ lại lúc ở Bắc Man, trong hoang

mạc đổ tuyết lớn, hắn luyện kiếm trong tuyết, không sợ giá rét, lại nhớ tới

những ngày ở Nam Quyết, liên tiếp vung quyết giữa ngày hè nóng nực, mồ

hôi chảy đầm đìa. Hắn không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ lại những

chuyện đó. Hắn chỉ nhớ, trong những thời khắc đó, lòng hắn vẫn kiên định.

Nhưng vì sao giờ phút này, lòng hắn lại dao động?

Nam tử cao ráo trẻ tuổi kia đi tới trước mặt Chung Phi Ly, tay cầm thanh

trúc kiếm, khẽ cúi người.

“Ngươi tên gì?” Chung Phi Ly lạnh lùng nói.

Nam tử kia không trả lời, chỉ chậm rãi nói: “Đi đi, hoặc chết.”

“Được lắm.” Chung Phi Ly mỉm cười, bước nhanh lên trước, phán quan bút

trong tay đột nhiên giương lên.

Nam tử kia cau mày, vung thanh kiếm trúc.

Hai người lướt sát qua nhau.

Trong lòng đều khẽ chấn động.

Chỉ một chiêu, đương nhiên chưa thể phân thắng bại, nhưng hai người đều

cảm nhận được thực lực của kẻ đối diện.

Chung Phi Ly thở dài: “Hiện giờ Bắc Ly thế nào vậy? Sao đột nhiên xuất hiện

nhiều cao thủ thiếu niên như vậy, anh tài trong thời đại này nhiều tới mức

tráng lệ.”

“Võ công của ngươi rất cao.” Nam tử kia có vẻ không giỏi nói năng, mỗi câu

đều rất ngắn gọn, cứng nhắc: “Đánh tiếp, chưa chắc ta đã thắng được.”

Cô gái lại đi từ trong phòng ra, cõng Vương Nhất Hành đang bất tỉnh nhân

sự ở dưới đất lên, cô kinh ngạc nhìn nam tử cao gầy: “Sư huynh, huynh

cũng không thắng được à?”

Nam tử cao gầy lắc đầu: “Hắn rất lợi hại.”

“Thế thì từ từ, muội đi lấy kiếm.” Cô gái kia vừa đi vừa nói.

Chung Phi Ly lùi lại một bước, lúc này hắn quan sát cẩn thận phủ đệ này,

mới phát hiện đây không phải một gian nhà bình thường, rộng lớn hoa lệ,

có vẻ là của quan lớn. Hắn ngạc nhiên: “Đây là đâu?”

Cô gái đi từ trong phòng ra: “Vương phủ.”

“Chết tiết.” Chung Phi Ly thầm nhủ, tiếp đó lùi lại một bước. Hắn nhìn nam

tử cao gầy kia, chậm rãi nói: “Ta vẫn muốn biết tên của ngươi. Ta tên Chung

Phi Ly.”

“Ta tên, Lạc Thanh Dương.” Nam tử cao gầy trả lời.

“Được, ta nhớ được kiếm của ngươi rồi.” Chung Phi Ly lùi lại, nhảy ra bên

ngoài.

Cô gái cười khanh khách: “Rõ ràng là bị dọa chạy mà còn giả thần giả quỷ.”

Lạc Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, thu hồi kiếm truc, lòng bàn tay mở

ra, mới phát hiện trên tay toàn mồ hôi. Hắn thở dài: “Sư muội, e là muội cứu

hai kẻ phiền toái rồi.”

Khóe miệng của cô gái hơi nhếch lên: “Muội thích, nhưng huynh tuyệt đối

đừng nói ra.”

“Được.”

Dưới Thanh Long Môn.

Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, Thanh Ca công tử Lạc Hiên, Mặc Trần

công tử Mặc Hiểu Hắc và Liễu Nguyệt công tử Liễu Nguyệt, lại thêm các

giáo viên của học đường đều tới dưới Thanh Long Môn. Còn tiểu tiên sinh

Tiêu Nhược Phong lại không đến đây, kỳ thi học đường lần này xuất hiện

sai lầm xưa nay chưa từng có, không ít thí sinh mất mạng. Mà những người

có thể tham gia kỳ thi của học đường đều có thân phận bất phàm, giờ phút

này hắn phải đi xử lý những phiền toái này. Tuy là tiểu tiên sinh của học

đường, nhưng lần này cũng chẳng dễ dàng gì.

Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên cuối cùng ai đến được nơi

này, lại càng hiếm có.

Bọn họ đều tới được một lúc lâu rồi thì Lý tiên sinh của học đường mới

khoan thai đi tới. Ông chắp hai tay sau lưng, bên hông dắt một cành cây bẻ

ở đâu không biết, vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc, thản nhiên bước tới.

“Tiên sinh.” Đám người Lôi Mộng Sát thi lễ.

Lý tiên sinh ngẩng đầu lên: “Còn chưa tới à?”

“Tới rồi!” Bách Lý Đông Quân dắt Doãn Lạc Hà từ xa lao tới, quần áo hai

người dính đầy vết máu, thần sắc mệt mỏi, như có thể ngất xỉu bất cứ lúc

nào.

Lý tiên sinh thở dài: “Năm xưa khi ta bái sư là áo trắng như tuyết, phong độ

thanh thoát, các ngươi đúng là kém xa.”

Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Chẳng hay năm xưa khi tiên sinh bái sư có ai

đuổi giết tiên sinh không.”

“Cái này thì không, năm đó là sư phụ xin ta bái người. Vì tất cả mọi người

đều cảm thấy người là một kẻ kém cỏi, chỉ có ta chịu đi theo người.” Lý tiên

sinh cười ngạo nghễ.

Doãn Lạc Hà đột nhiên cúi người quỳ lạy: “Đệ tử Doãn Lạc Hà, xin được bái

vào dưới trướng học đường, nhưng kỳ thi lần này đều là nhờ ba người còn

lại bảo vệ. Không mong được một chỗ nhỏ dưới trướng tiên sinh, chỉ mong

vào được học đường, đời này đã không uổng.”

Bách Lý Đông Quân cả kinh: “Vì sao?”

Đây là chuyện mà Doãn Lạc Hà đã tính trước, nếu bốn người đều đến được

đây, như vậy coi như tất cả đều được vào nội viện, nhưng chỉ có một người

được bái vào làm môn hạ của tiên sinh. Cô là nữ, sợ ba người khác nhường

cơ hội này cho mình, nên vội vàng đẩy đi trước.

“Vậy thì đáng tiếc.” Lý tiên sinh quay người: “Chư vị, có ai đồng ý nhận cô

nương này làm đệ tử không?”

“Đệ tử đồng ý.” Trong một cỗ kiệu có giọng nói vang lên.

Lôi Mộng Sát quay đầu lại: “Liễu Nguyệt? Ngươi định nhận đệ tử thật à? Sư

huynh của ngươi là ta còn chưa quyết định cơ mà, muốn nhận cũng phải để

mấy vị giáo viên trước đã, sau đó còn tới lượt sư huynh ta cơ mà.”

“Ta nhận cô ấy là có đạo lý riêng.” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

“Ngươi có đạo lý gì? Ngươi nhận được, ta lại không nhận được?” Lôi Mộng

Sát cả giận nói.

“Ngươi có thể nhận, nhưng có thể chị dâu sẽ chôn ngươi vào Kiếm Trủng.”

Liễu Nguyệt công tử chậm rãi nói.

“Đẹp như vậy, đúng là không được...” Lôi Mộng Sát gật đầu: “Vậy vì sao

ngươi lại nhận cô ấy?”

Liễu Nguyệt công tử ngạo nghễ nói: “Vì cô ấy xinh đẹp.”

Lôi Mộng Sát ‘hừ’ một tiếng: “Ngươi chọn hoa khôi đấy à?”

“Võ công của ta, chỉ có người xinh đẹp mới học được, đâu phải sư huynh

không biết.” Liễu Nguyệt công tử dùng quạt xếp vén một góc rèm: “Doãn

cô nương, ngươi có đồng ý theo ta học võ không?”

Doãn Lạc Hà hỏi: “Vì sao võ công của ngươi lại chỉ có người xinh đẹp mới

học được?”

“Trong thiên hạ có rất nhiều chuyện không có nguyên nhân, vì võ công của

ta nằm trực tiếp trong tay ta, cho nên do ta định đoạt. Sau này, sẽ do ngươi

định đoạt.” Liễu Nguyệt công tử trả lời.

Doãn Lạc Hà nghe mà chưa hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất thú vị, lập tức gật

đầu: “Được!”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 112: Bái sư học đường



Doãn Lạc Hà đã tìm được sư phụ, nhưng chuyện quan trọng nhất đêm nay

vẫn là Lý tiên sinh muốn thu nhận đệ tử quan môn. Cho nên ánh mắt mọi

người nhanh chóng tập trung về phía Bách Lý Đông Quân. Lý tiên sinh cũng

nhìn về phía y: “Ngươi thì sao?”

Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Ta đang đợi người.”

“Đợi người? Vương Nhất Hành là đệ tử của Lữ Tố Chân, sẽ không bái vào

môn hạ của ta.” Lý tiên sinh nói.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng còn Diệp Đỉnh Chi, chắc hắn

cũng sắp tới rồi.”

Lý tiên sinh điềm nhiên mỉm cười nói: “Ồ, ta đã nghe nhiều người nhắc tới

Diệp Đỉnh Chi, hình như võ công của hắn rất tốt.”

“Tốt hơn ta.” Bách Lý Đông Quân thành khẩn trả lời.

“Vậy nếu đợi hắn tới, ta chọn hắn thì sao?” Lý tiên sinh lại hỏi.

Bách Lý Đông Quân thở dài: “Còn làm sao nữa, tuy chắc chắn sẽ bị cười

nhạo, nhưng ta cũng đành phải cưỡi ngựa, về Càn Đông Thành thôi.”

“Vậy ngươi cảm thấy, nếu hai người các ngươi cùng đứng ở đây, ta nên

chọn ai?” Lý tiên sinh hỏi.

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một hồi lâu, mọi người cũng kiên nhẫn chờ y,

đây là một câu hỏi rất khó trả lời.

Hình như có trả lời ra sao cũng không ổn.

“Ngài nên chọn cả hai.” Bách Lý Đông Quân đưa ra đáp án bất ngờ.

“Vì sao?” Lý tiên sinh hỏi ngược lại.

“Vì hai người chúng ta đều rất ưu tú, bỏ lỡ bất cứ ai thì ngài cũng thấy đáng

tiếc.” Bách Lý Đông Quân trả lời.

Lý tiên sinh mỉm cười, những người khác cũng cười.

Chỉ có người khác thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ Lý tiên sinh, chưa bao giờ có

chuyện Lý tiên sinh tiếc nuối vì bỏ lỡ người khác.

“Trên đời có rất nhiều người ưu tú, ta cũng có rất nhiều đệ tử ưu tú.” Lý tiên

sinh chỉ mọi người ở phía sau, những người còn lại mặt không biểu cảm, chỉ

có Lôi Mộng Sát gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Bách Lý Đông Quân không buồn để ý tới lời nói của hắn, ngược lại ngồi xếp

bằng xuống, có vẻ định chờ một lúc lâu. Y suy nghĩ, nói thêm: “Trong vòng

thi đầu của học đường, ta ủ một bình rượu, rượu tên Quá Tảo.”

“Ừm?” Lý tiên sinh ý bảo y nói tiếp.

“Diệp Đỉnh Chi nướng một con trâu, nghe nói học được từ Bắc Man.” Bách

Lý Đông Quân nói thêm.

Vạt áo của Lý tiên sinh bay phất phớt trong gió: “Thế thì sao?”

“Diệp Đỉnh Chi nói một câu, rượu ngon đi với thịt trâu, nhân gian hiếm có.

Ta cảm thấy, một ngụm rượu một miếng thịt mới là tuyệt phối. Ta là rượu,

Diệp Đỉnh Chi là thịt. Chúng ta ở cạnh nhau mới là thành quả tốt nhất của

tiên sinh ngày hôm nay.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ rất muốn chui vào đầu Bách Lý Đông Quân, xem thử tên này đang

suy nghĩ điều gì.

Bây giờ là thời điểm mà thiên hạ đệ nhất trong lòng rất nhiều người, truyền

thuyết của học đường, Lý tiên sinh chiêu mộ đệ tử quan môn của mình, hắn

lại ở đây nói chuyện rượu thịt linh tinh với Lý tiên sinh.

Nhưng Lý tiên sinh lại có vẻ lọt tai, ông gật đầu, cũng ngồi xếp bằng bên

cạnh Bách Lý Đông Quân: “Rượu ngon đi với thịt trâu, ta cũng rất thích.”

Hai người cứ thế ngồi song song, đón gió lạnh, nhìn về phía trước, lẳng

lặng chờ Diệp Đỉnh Chi đến nơi.

“Bách Lý Đông Quân, vì sao ngươi muốn bái ta làm sư phụ?” Lý tiên sinh đột

nhiên hỏi.

Bách Lý Đông Quân ngẩn người, trả lời: “Ta nghĩ về vấn đề này chút đã.”

Lý tiên sinh bật cười: “Một khắc trước khi bái sư, ngươi mới nghiêm túc suy

nghĩ vấn đề này?”

“Thật ra ta bị ép đến đây, ta muốn nhìn thế giới bên ngoài Càn Đông

Thành, nhưng hình như chỉ mình học đường mới bắt được ông nội và cha

ta cúi đầu. Đám người Tiêu Nhược Phong cũng khuyên ta bái ngài làm sư

phụ, nói ngài là truyền thuyết ra sao, nói ngài là đệ nhất thiên hạ như thế

nào. Mà trước khi tới Thiên Khải Thành, ta luôn cho rằng mình được lựa

chọn chứ không phải tới tham gia cái cuộc thi trời đánh này. Nhưng tới tận

thời khắc này, nếu thật sự hỏi là ta có muốn bái ngài làm sư phụ không, ta

nghĩ, ta muốn.” Bách Lý Đông Quân thành khẩn nói.

“Tuy ngươi vẫn không hiểu về ta.” Lý tiên sinh cười nói.

“Ta từng có một vị sư phụ. Người là bậc tuyệt thế chốn nhân gian, người hy

vọng ta tới Thiên Khải Thành, còn hy vọng ta ủ một bình Đào Hoa Nguyệt

Lạc, đặt ở nơi cao nhất của Thiên Khải Thành.” Bách Lý Đông Quân dừng

một chút.

Lý tiên sinh quay đầu, nhìn một căn lầu các bên cạnh.

Trên căn lầu, có một nữ nhân đánh đàn đột nhiên chảy một giọt nước mắt.

“Bây giờ người đã chết, nhưng ta nhớ lúc sinh thời, diễn luyện kiếm thuật

cho ta, người đã nói, trên thế gian ngoài Lý tiên sinh ở học đường, không

tìm được ai có kiếm tốt hơn người. Cho nên nếu cuộc đời này ta có vị sư

phụ thứ hai, vậy chắc chắn chỉ có thể là Lý tiên sinh ở học đường, ngoài ra

không ai có tư cách này.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.

Lý tiên sinh cười dài: “Xem ra không phải ta chọn ngươi mà là ngươi chọn

ta.”

“Đúng. Chọn ta ngài sẽ không thiệt, vì một ngày nào đó ta sẽ dương danh

thiên hạ.” Bách Lý Đông Quân cười nói.

“Thế nào là dương danh thiên hạ? Như cha ngươi đã đủ chưa?”

“Chưa đủ.”

“Bắc Ly bát công tử thì sao?”

“Chưa đủ.”

“Đường Liên Nguyệt Đường môn thì sao?”

“Đó là ai?”

“Còn ta thì sao?”

“Đủ.”

“Ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh cười nói: “Thú vị thú vị, lát nữa bất luận Diệp

Đỉnh Chi tới nơi có làm ta hài lòng hay không, ta nhận tên đệ tử nhà ngươi.

Nhưng ta có một điều kiện.”

Bách Lý Đông Quân xua tay: “Cứ nói đừng ngại.”

“Kể lại chuyện sư phụ của ngươi cho ta đi, ta và hắn coi như bạn cũ, nhưng

đã lâu rồi không gặp.”

“À, lần đầu gặp sư phụ, ta...”

Một già một trẻ ngồi đó, bắt đầu kể chuyện nhà, mọi người sau lưng cứ yên

lặng đứng đó, không có nửa lời oán hận.

Chỉ có điều, tán gẫu như vậy suốt mấy canh giờ.

Doãn Lạc Hà tựa lưng vào Thanh Long Môn ngủ thiếp đi, đám người Lôi

Mộng Sát càng lúc càng nhíu mày chặt hơn. Cho dù từ nơi xa nhất của

Thiên Khải Thành chạy đến đây, lúc này cũng phải tới nơi rồi.

Một tiếng gà gáy vang lên.

Bình minh đã đến.

Tiêu Nhược Phong dẫn nhân mã của học cung vội vàng chạy tới, sắc mặt

hắn khá mệt mỏi, nhảy từ trên ngựa xuống, đi tới bên cạnh Lý tiên sinh, cúi

người nói: “Tiên sinh.”

Lý tiên sinh hiểu ý hắn, gật đầu đứng dậy, phủi bụi đất trên người: “Đông

Quân à.”

Bách Lý Đông Quân cũng đứng dậy, thần sắc khá hoảng loạn: “Có phải bọn

họ xảy ra chuyện gì không?”

“Ngươi có biết chuyện bái sư này, chú ý tư chất, chú ý vận may, nhưng chú

ý nhất là gì không?” Lý tiên sinh hỏi.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Không biết.”

“Là duyên phận.” Lý tiên sinh vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Hôm nay, e là cuối

cùng ta chỉ có thêm một đệ tử là ngươi mà thôi.”

Bách Lý Đông Quân trong lòng quýnh lên, bước lên trước một bước, nhưng

chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngã thẳng

về phía trước.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 113: Thiên Khải truy nã



Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh dậy đã là giờ ngọ ngày hôm sau. Y ngọ nguậy

bò từ trên giường xuống, đẩy cửa ra, phát hiện có một cô bé đang ngồi

ngoài cửa ăn kẹo hồ lô.

“Ngươi tỉnh rồi?” Cô bé l**m kẹo hồ lô, đứng dậy.

Cô bé kia trắng trẻo nõn nà, như con búp bê sứ khiến người ta nhìn thấy là

yêu. Bách Lý Đông Quân cũng không nhịn được xoa đầu cô bé: “Cô bé,

đây... là đâu?”

“Đây là nhà ta.” Cô bé chớp chớp mắt.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy đầu đau ê ẩm: “Ta biết đây là nhà em, nhưng...

em là ai?”

“Ta tên Lý Hàn Y.” Cô bé nheo mắt cười.

Bách Lý Đông Quân cảm thấy bất đắc dĩ: “Thế thì sao ta lại ở đây?”

“Cha ta mang ngươi về.” Lý Hàn Y cắn một viên kẹo hồ lô, có vẻ rất ngon

miệng.

Bách Lý Đông Quân vỗ đầu một cái, đột nhiên hiểu ra: “Ta hiểu rồi, em là

con gái của Lý tiên sinh ở học đường! Rốt cuộc lão già ấy bao nhiêu tuổi,

sao con gái còn bé vậy.”

Lý Hàn Y nhìn Bách Lý Đông Quân như nhìn thằng ngốc, không để ý tới hắn.

“Hàn Y, khách tỉnh rồi à?” Một giọng nữ vang lên, Bách Lý Đông Quân quay

đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần,

mặc một bộ áo trắng, đi từ trong một gian phòng khác ra.

“Hả, lão già họ Lý này đúng là trâu già gặm cỏ non, vợ còn trẻ, lại xinh đẹp

như vậy?” Bách Lý Đông Quân lắc đầu liên tục: “Tội lỗi, tội lỗi.”

Lý Hàn Y gọi mẹ rồi nhảy chân sáo sang: “Mẹ ơi, chú này thật kỳ quái, có

phải đầu óc có vấn đề không? Giống kiểu ba ba ấy.”

“Ngoan, không thể nói về chú ấy như vậy được.” Người phụ nữ xinh đẹp kia

xoa đầy Lý Hàn Y.

“Sư... sư nương.” Bách Lý Đông Quân do dự một chút, cuối cùng cung kính

cúi người.

“Hả?” Khóe miệng người phụ nữ xinh đẹp kia run rẩy.

“Tại hạ Bách Lý Đông Quân, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.” Bách Lý

Đông Quân lại cúi người sâu hơn một chút.

Vị phu nhân xinh đẹp kia lập tức cười tới rung cả người, cô xua tay lia lịa:

“Sai rồi sai rồi.”

“Con đã bảo đầu óc người này có vấn đề mà.” Lý Hàn Y cắn kẹo hồ lô lẩm

bẩm.

Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, không hiểu ra sao, mãi tới khi phía sau bị vỗ

một cái. Người này cười ha hả: “Sao ta không biết mình có thêm một đồ đệ

nhỉ?” Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, thấy Lôi Mộng Sát với vẻ mặt chế

nhạo.

“Lôi Mộng Sát, ngươi nói cái gì?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.

“Đây là nhà ta, đây là vợ ta, đây là con gái ta, ngươi gọi ai là sư nương? Tuy

theo bối phận ta nên là sư huynh của ngươi, nhưng ta cũng không ngại

thăng một cấp, không thì sau cứ gọi như vậy đi. Cũng không cần gọi sư

phụ, cứ gọi thẳng ba ba đi.” Lôi Mộng Sát càng nói càng vui vẻ.

Lúc này Bách Lý Đông Quân mới nhận ra mình hiểu nhầm, hơi ngượng

ngùng. Nhưng y nhanh chóng nghĩ lại, mới kinh ngạc phát hiện có gì đó

không đúng. Y quan sát ba người: “Đây là con gái ngươi, tên là Lý Hàn Y,

đây là vợ ngươi... Xin hỏi chị dâu tên là?”

“Kiếm Tâm Trủng, Lý Tâm Nguyệt.” Người phụ nữ trẻ tuổi trả lời.

Bách Lý Đông Quân ‘à’ một tiếng đầy thâm ý, sau đó vỗ vai Lôi Mộng Sát:

“Không thể tưởng tượng nổi, hóa ra Lôi huynh gia cảnh bần hàn... lại đi ở

rể.”

Trong Bắc Ly, con cái thường theo họ cha, trừ những tình huống hiếm thấy

như con cháu bần hàn ở rể nhà có tiền, vậy thì con cái mới theo họ mẹ.

Hiển nhiên Bách Lý Đông Quân đã tự ghép Lôi Mộng Sát vào trường hợp

này.

“Ta nhổ vào, Phích Lịch Đường Lôi gia chúng ta cũng nổi danh trên giang

hồ, ngang với mấy gia tộc trăm năm như Đường môn và Ôn gia, lấy đâu ra

chuyện gia cảnh bần hàn. Ngươi có biết hỏa khí của chúng ta bán đắt thế

nào không?” Lôi Mộng Sát cả giận nói.

“Thế vì sao con gái ngươi lại theo họ mẹ?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc

nói.

“Vì cha ta vi phạm mệnh lệnh của gia tộc, bị trục xuất khỏi Phích Lịch

Đường, con cái không được mang họ Lôi, cho nên ta theo họ mẹ.” Lý Hàn Y

cướp lời: “Ai muốn mang họ Lôi, nghe dữ chết đi được.”

“Hừ, còn dám khinh họ Lôi?” Lôi Mộng Sát xoay người nhấc tay.

“Buông.” Lý Tâm Nguyệt lạnh nhạt nói.

“Buông thì buông.” Lôi Mộng Sát lập tức quay đầu.

“Đúng rồi, Lôi sư huynh.” Bách Lý Đông Quân vội vàng thay đổi cách xưng

hô: “Diệp Đỉnh Chi! Diệp Đỉnh Chi đi đâu rồi! Cuối cùng hắn có về không?

hắn có bái vào môn hạ của Lý tiên sinh không?” Bị cô bé kia gián đoạn một

hồi, trong lúc nhất thời y quên bẵng chuyện mình quan tâm nhất, lúc này

nghĩ tới, tâm trạng lại lo âu.

“Không, Diệp Đỉnh Chi biến mất, cả đêm đó không xuất hiện.” Lôi Mộng Sát

lắc đầu.

“Vì sao lại như vậy... Ta ra ngoài tìm hắn, chắc chắn có chuyện gì rồi.” Bách

Lý Đông Quân định chạy ra ngoài.

Lôi Mộng Sát thở dài, giơ tay ra cản y lại: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng

nên tìm hắn. Đặc biệt là không nên tìm ra hắn.”

“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu.

“Vì bây giờ, lệnh truy nã hắn đã dán khắp thành rồi.” Lôi Mộng Sát trầm

giọng nói.

Tắc Hạ Học Đường.

Tiêu Nhược Phong và đám người Lạc Hiên đang ngồi đó bàn bạc.

“Con trai thứ tư của đại tướng quân Diệp Vũ... Thân phận này xuất hiện, còn

nghiêm trọng hơn gấp trăm lần những con cháu thế gia đã chết trong kỳ

thi. Ai cũng biết đây là cái gai trong lòng hoàng đế, cũng là cái gai trong

Thiên Khải Thành này. Rất nhiều năm rồi không ai dám nhắc tới tên Diệp

Vũ.” Lạc Hiên nhìn lệnh truy nã trên bàn, nói đầy ẩn ý.

Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày: “Đây là tin tức mà Bách Hiểu Đường đưa

tới, nhưng Bách Hiểu Đường cũng chỉ thông qua tên họ và một số manh

mối trong hành tung để phỏng đoán, không coi là đã kiểm chứng. Hơn nữa

tin tức của Bách Hiểu Đường mới được đưa tới đêm qua, thậm chí ta còn

chưa kịp nói với các ngươi... Nhưng làm sao bọn họ đã biết?”

“Ngươi đang nói Thanh Vương?” Lạc Hiên khẽ cau mày: “Ai cũng có thể hỏi

mua tin tức ở chỗ Bách Hiểu Đường, chỉ cần ra giá thích hợp. Thanh Vương

cũng trả được giá này.”

“Không đâu. Đối với một số tin tức, Bách Hiểu Đường chỉ chọn người để

bán, có tiền cũng không thể khiến bọn họ thay đổi lựa chọn được.” Tiêu

Nhược Phong đứng dậy: “Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như

vậy.”

“Dù sao đi nữa, chắc chắn học đường không thể thu nhận Diệp Đỉnh Chi rồi.

E là lúc này bên phía Thanh Vương đang cực kỳ hoảng sợ, nuôi lâu như vậy

nhưng hóa ra người ta có mối thù giết cha với mình, chắc chắn hiện tại

đang truy bắt khắp thành, chỉ mong g**t ch*t được hắn. Thậm chí rất có thể

mượn chuyện này hỏi tội học đường chúng ta. Bây giờ chúng ta nên làm

thế nào?” Lạc Hiên hỏi.

Tiêu Nhược Phong suy nghĩ một lúc lâu rồi đứng dậy, dứt khoát nói: “Cần

phải tìm ra Diệp Đỉnh Chi trước Thanh Vương!”

“Sau khi tìm ra Diệp Đỉnh Chi thì sao?” Lạc Hiên hạ giọng nói.

Tiêu Nhược Phong thở dài: “Ngươi có tin án mưu phản của đại tướng quân

địa vị năm xưa không?”

“Ta chỉ biết tiên sinh từng nói Diệp Vũ tướng quân là người trung với nước.”

Lạc Hiên trả lời.

“Giúp hắn chạy khỏi Thiên Khải Thành.” Tiêu Nhược Phong đi ra khỏi cửa.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 114: Không say không tỉnh



Mặt trời xuống núi.

Đạo sĩ lười biếng ngồi ở bậc thang, nhìn mặt trời lặn sâu mà u oán thở dài:

“Đêm đó chỉ chia hai đường, nhưng xem ra tương lai đi hai con đường bất

đồng rồi.”

“Đạo trưởng cũng là thí sinh tới học đường xin học à? Nhưng học đường

vừa công bố kết quả, mà đạo trưởng có vẻ không hề gấp gáp.” Cô gái với

dung nhan tuyệt sắc từ ngoài sân đi vào, chậm rãi nói.

“Ta là đệ tử của núi Thanh Thành, ta có sư phụ, lần này chỉ là sư phụ phái ta

tới rèn luyện một phen thôi, trên kết quả sẽ không có tên ta. Ta chỉ cảm

thán về người còn bất tỉnh trong phòng.” Vương Nhất Hành đứng dậy phủi

bụi trên người: “Đa tạ ơn cứu giúp tối qua.”

“Không cần cám ơn ta, cám ơn sư huynh của ta là được.” Cô gái khẽ mỉm

cười.

Vương Nhất Hành gãi đầu: “Ta cũng muốn cám ơn sư huynh của cô, nhưng

ta nói với hắn suốt mấy canh giờ, hắn chỉ trả lời ta có một câu, là đợi sư

muội đến. Xem ra cô là sư muội mà hắn nói?”

Vị kiếm khách tên Lạc Thanh Dương kia đang đứng trong góc, hông dắt

thanh kiếm trúc, khẽ nghiêng đầu nhìn lên trên, không để ý tới hắn.

“Sư huynh không thích nói chuyện với người khác.” Cô gái ngồi xuống cái

bàn đá trong sân, rót một chén trà: “Hay là đạo trưởng cứ ngồi xuống tâm

sự với ta.”

“Được. Vậy ta xin hỏi vấn đề mà ta quan tâm nhất, nơi này là đâu?” Vương

Nhất Hành ngồi xuống, cầm chén trà uống một ngụm.

“Cảnh Ngọc vương phủ.” Cô gái trả lời.

Vương Nhất Hành thiếu chút nữa nghẹn lời: “Cái gì? Cảnh Ngọc vương

phủ? Vậy cô là?”

“Đương nhiên chính là Cảnh Ngọc vương phi.” Cô gái điềm nhiên mỉm cười.

Vương Nhất Hành hít một hơi lạnh: “Cho nên người cứu chúng ta...”

“Yên tâm, ta cứu các ngươi không liên quan tới vương phủ.” Cảnh Ngọc

vương phi lắc đầu: “Chẳng qua là các ngươi tình cờ chạy vào trong sân của

ta, ngươi và vị....”

“Hắn tên Diệp Đỉnh Chi.” Vương Nhất Hành trả lời, ngày đó hắn ngất trước,

nếu Cảnh Ngọc vương phi có trao đổi gì với họ, như vậy chắc chắn là cùng

Diệp Đỉnh Chi.

“Diệp Đỉnh Chi, cái tên rất uy phong.” Cảnh Ngọc vương phi cười dịu dàng:

“Ta và Diệp Đỉnh Chi kia rất có duyên thấy mặt, cho nên ta cứu hắn.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi?” Vương Nhất Hành nhíu mày.

“Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Cảnh Ngọc vương phi gật đầu.

Ngón tay Vương Nhất Hành ngoắc nhẹ.

Gió lập tức nhanh thêm.

Lá cây rơi trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, lại chậm rãi rơi xuống.

Vương Nhất Hành khẽ ngẩng đầu lên, vừa giơ một ngón tay lên, lại chạm

phải một thanh kiếm trúc.

Lạc Thanh Dương vẫn luôn đứng trong góc đã tới bên cạnh Cảnh Ngọc

vương phi từ lúc nào chẳng hay, trúc kiếm xuất thủ, lập tức ngăn cản đòn

tập kích của Vương Nhất Hành.

“Đạo trưởng không tin ta?” Sắc mặt Cảnh Ngọc vương phi không hề thay

đổi.

Vương Nhất Hành thu hồi ngón tay: “Vì ta biết người đuổi theo chúng ta có

võ công rất cao, vương phi nói nhẹ nhàng bâng quơ, lòng ta không khỏi

nghi ngờ. Nhưng bây giờ ta đã hiểu, đối với các ngươi, đúng là chuyện này

rất đơn giản.”

“Sư huynh của ta có võ công rất cao.” Cảnh Ngọc vương phi nhấp một

ngụm trà.

“E là võ công của vương phi cũng không yếu.” Vương Nhất Hành khẽ nhíu

mày: “Thân là vương phi mà lại có võ công cao như vậy, ta đoán các ngươi

là...”

“Đủ rồi.” Lạc Thanh Dương lần đầu mở miệng, giọng điệu bất thiện.

“Hiểu rồi.” Vương Nhất Hành lập tức ngừng lời, hắn quay đầu nhìn vào

trong phòng: “Đợi vị bằng hữu của ta tỉnh, ta sẽ dẫn hắn đi.”

“Không đi được.” Cảnh Ngọc vương phi khẽ lắc đầu.

“Vì sao?” Vương Nhất Hành nghi hoặc nói.

Cảnh Ngọc vương phi lấy từ trong lòng ra một tờ giấy được gấp lại, tiếp đó

mở ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng rồi đặt lên bàn: “Vì bây giờ toàn bộ Thiên

Khải Thành đang tìm người này.”

“Dư nghiệt phản tặc, con trai thứ tư của Diệp Vũ? Diệp Đỉnh Chi có địa vị

lớn đến vậy à? Ai tìm được, thưởng ngàn lượng... đủ xây mấy đạo quán trên

núi lận.” Vương Nhất Hành tấm tắc lấy làm lạ: “Hôm qua còn là một trong

những ứng cử viên trở thành đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh, hôm nay đã

thành trọng phạm phản tặc bị truy nã khắp thành. Cuộc đời lên lên xuống

xuống, đúng là khó lường...”

Lạc Thanh Dương khẽ nhíu mày, đặt tay lên thanh kiếm trúc.

“Trên người ta có thương tích, không đánh được ngươi.” Vương Nhất Hành

giơ hai tay: “Nhưng ta là đại đệ tử dưới trướng chưởng giáo núi Thanh

Thành, sư phụ ta cũng là chân nhân được triều đình sắc phong, là bạn

tương giao tâm đầu ý hợp với quốc sư Tề tiên sinh. Ta không phải phản tặc,

có bắt ta cũng vô dụng.”

“Yên tâm đi, không bắt các ngươi đâu. Các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho

tốt, Thiên Khải Thành có điều tra nghiêm ngặt đến đâu cũng không tra

được trong Cảnh Ngọc vương phủ.” Cảnh Ngọc vương phi đứng dậy. “Đặc

biệt là biệt viện của sư huynh, ngoài ta ra thì ngay cả vương gia cũng không

tùy tiện tới đây.”

“Vương gia nhà các ngươi đúng là yên tâm, trong phủ đệ nhà mình, còn bố

trí một biệt viện cho sư huynh của vương phi...” Vương Nhất Hành nhướn

mày.

Con ngươi của Lạc Thanh Dương đột nhiên co chặt lại, lòng bàn tay phát ra

tiếng vang nhỏ.

“Đạo trưởng đừng nói lung tung, sư huynh của ta sắp thành người mà cả

vương gia cũng không dám đắc tội đâu.” Cảnh Ngọc vương phi xua tay,

bước vào trong phòng.

Vương Nhất Hành quay đầu lại nhìn kiếm khách mặt không biểu cảm, suy

nghĩ cẩn thận lời nói của Cảnh Ngọc vương phi, đột nhiên trong lòng cả

kinh, trầm giọng nói: “Lẽ nào ngươi...”

Trong phòng, Diệp Đỉnh Chi vẫn đang ngủ say.

Xưa nay Bất Động Minh Vương Công được coi là ‘tự hại tám trăm, giết địch

một ngàn’, thậm chí sư đệ của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma - cao thủ đệ nhất Nam

Quyết. Vũ Liễu Trần từng dùng công pháp này g**t ch*t kẻ địch cả đời của

mình, nhưng cũng vì vậy mà mất hết võ công, trở thành một phế nhân.

“Nhìn bộ dạng của hắn, không tỉnh lại khéo tàn phế mất?” Vương Nhất

Hành đi tới.

“Không đâu.” Cảnh Ngọc vương phi ngồi xuống: “Ngươi nhìn sắc mặt hắn

đi, như đang chìm vào một cơn ác mộng, muốn đấu tranh để tỉnh lại. Chắc

chắn hắn sẽ tỉnh, sau khi tỉnh lại võ công còn tiến bộ hơn trước.”

Vương Nhất Hành gãi đầu: “Làm sao ngươi biết được?”

“Ta biết thôi.” Cảnh Ngọc vương phi gỡ một dây chuyền trên cổ xuống, đó

là một mặt trang sức hình cây gậy trúc nhỏ được làm từ ngọc phỉ thúy. Cô

giơ tay nắm lấy mặt Diệp Đỉnh Chi, mở miệng hắn ra, nghiêng mặt trang

sức đổ vào, một giọt nước rơi vào miệng Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi l**m

môi, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn lại, làn da vốn đỏ rực như lửa cũng chậm

rãi khôi phục như thường.

“Sư muội.” Lạc Thanh Dương nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Có nước da đẹp đúng là tốt.” Cảnh Ngọc vương phi nhẹ nhàng cản thán.

Vương Nhất Hành cũng đoán được đại khái, giọt nước kia chắc là thuốc

tuyệt hảo, không khỏi lên tiếng: “Vì sao vương phi lại nói vậy.”

“Nếu ngươi nằm đây, chắc không được uống Băng Phong Thủy này đâu.”

Cảnh Ngọc vương phi mỉm cười.

Vương Nhất Hành sửng sốt, sau đó bất mãn nói: “Trông ta cũng... ngọc thụ

lâm phong đấy chứ?”

Cảnh Ngọc vương phi nhìn gương mặt Diệp Đỉnh Chi, lắc đầu: “Còn kém

xa.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 115: Chính thức nhập môn



Tắc Hạ Học Cung.

Bách Lý Đông Quân thay bộ áo trắng không dính một hạt bụi, bước vào

trong học đường. Đi cùng y là Doãn Lạc Hà, so với Bách Lý Đông Quân mặt

ủ mày chau, Doãn Lạc Hà có vẻ hưng phấn hơn một chút.

“Tạm thời không nghĩ tới Diệp Đỉnh Chi nữa, sau hôm nay chúng ta sẽ nghĩ

cách tìm hắn.” Doãn Lạc Hà hạ giọng nói.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Được.”

Trong học đường, tất cả các đệ tử ngoại viện đều mặc đồ trắng, thấy hai

người bước vào, ai nấy dồn dập khom lưng.

“Nghênh đón.” Một trưởng lão cao giọng hô.

“Cung nghênh.” Các đệ tử trẻ tuổi đồng thanh.

“Thế này là sao?” Doãn Lạc Hà giật nảy mình.

Khóe miệng Bách Lý Đông Quân hơi nhếch lên, lúc trước y ở ngoại viện một

thời gian ngắn, không ít lần bị đáp màn thầu vào đầu, lúc này lại được mọi

người tôn kính. Nhưng y không thấy lâng lâng gì nhiều, dù sao mười mấy

năm qua đã có rất nhiều người kính cẩn với y, thời gian bị coi thường ở

ngoại viện học đường lại càng đáng hoài niệm.

Một trưởng lão đi tới, nâng hai tấm ngọc bội trong tay: “Mời hai vị đeo

vào.”

“Đây là cái gì?” Doãn Lạc Hà hỏi.

“Đây là ngọc bội công tử của học đường, đệ tử học đường sẽ mang theo

bên người, thể hiện thân phận.” Trưởng lão chậm rãi đáp lời.

Bách Lý Đông Quân nhận lấy ngọc bội, chỉ thấy trên ngọc bội viết hai chữ

‘Tắc Hạ’, ngọc bội trong trẻo lóng lánh, chất ngọc cực tốt.

“Chắc đổi được không ít tiền.” Doãn Lạc Hà ước lượng ngọc bội.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Chúng ta cùng đi.”

Thần sắc trưởng lão hơi lúng túng: “Đây là tín vật của học đường, không

nên bán...”

“Ta là nữ, không phải công tử. Có tiền thì mua trang sức, không có tiền

đương nhiên phải bán.” Doãn Lạc Hà vui vẻ cất tấm ngọc bội kia vào trong

lòng.

Trưởng lão khẽ thở dài, tuy trong lòng khó chịu nhưng dù sao cũng là môn

hạ đệ tử của Lý tiên sinh, làm sao mà bình thường cho được? Hắn tự thuyết

phục bản thân, lùi sang một bên.

Bách Lý Đông Quân và Doãn Lạc Hà vội vàng đi về phía trước, đệ tử ngoại

viện và các giáo viên thối lui sang hai bên đường, sắc mặt cung kính. Mãi

tới khi họ đến cuối đường, ở đó chỉ có một cái cửa nhỏ, hai bên không có ai

đứng.

Đó là một cái cửa nhỏ rất không bắt mắt.

Nhưng đẩy cánh cửa đó ra, mới là học đường thật sự.

Cửa chỉ khép hờ, để lại một khe nhỏ.

“Bách Lý huynh, mời ngươi đi trước.” Doãn Lạc Hà phất tay nói.

Thật ra Bách Lý Đông Quân hơi do dự, nhưng dù sao hai gã còn lại không ở

đây, cũng không thể thoái thác được, đành phải gật đầu, đẩy cửa, sau đó

bước chân vào.

Một chậu nước đổ thẳng xuống, giội khắp người Bách Lý Đông Quân. Bách

Lý Đông Quân sắc mặt hờ hững ngẩng dầu lên ‘choang’ một tiếng,một cái

chậu gỗ đập xuống đầu y.

“Ha ha ha ha ha ha.” Người tóc bạc nằm uống rượu trên nóc nhà phía xa

không nhịn được cười ha hả.

Các đệ tử đứng bên dưới lắc đầu liên tục.

“Lắc cái gì, hồi năm tuổi ta vào trường tư thục cũng bị dội khắp người như

vậy.” Lý tiên sinh quát lớn.

“Đó là ám ảnh thời thơ ấu của sư phụ, liên quan gì tới chúng ta.” Lôi Mộng

Sát thở dài, năm đó hắn bị dội xong là quay đầu bỏ đi, cuối cùng bị các

giáo viên khác kéo về.

Bách Lý Đông Quân ngây ra một hồi, sau đó quay người, không hề do dự đi

ngược lại.

“Vội gì chứ.” Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo y, đột nhiên kéo về phía sau.

Bàn tay kia vỗ nhẹ lên người y, Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy một hơi

ấm ập vào mặt, thân thể lập tức tỏa ra làn hơi nước, quần áo vốn ướt sũng

lập tức khô cong.

Bách Lý Đông Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là một

người trung niên thân hình to lớn, cao gần gấp đôi mình, bàn tay đỏ rực

như lửa, ngay cả con ngươi cũng đỏ rực. Hắn vỗ đầu Bách Lý Đông Quân:

“Trong học đường chỉ có tên họ Lý kia là vớ vẩn như vậy, nhịn một chút là

được.”

Doãn Lạc Hà vừa cười vừa đi tới, vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Đi thôi..”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh có vài người đứng đó, mỉm

cười ra hiệu với họ. Có người tới vỗ vai họ, lại có người lại nhìn thẳng vào

họ, cứ như không phải đang nhìn hai người bọn họ mà để hai người bọn họ

nhìn sang mình. Khác với vẻ cung kính của ngoại viện, những người trong

nội viện có đứng có ngồi có nằm, dường như không có chút quy củ nào.

Nhưng thực ra trong đó không phải không có người quen. Đạo nhân song

đồng kia đang ở trong đó, hai con ngươi xoay chuyển trên dưới, mỉm cười

nhìn bọn họ: “Hoan nghênh đi vào học đường.”

Những người này chính là các giáo viên của học đường, cũng là căn cơ

chân chính của học đường. Nếu đưa vào giang hồ, mỗi người ở đây đều là

cao thủ tuyệt đỉnh đủ để khai tông lập phái.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy Tiêu Nhược Phong mặc áo khoác

trắng, bên hông dắt một thanh trường kiếm, thân hình ưỡn thẳng: “Ta là

Tiêu Nhược Phong.”

“ta biết.” Bách Lý Đông Quân ngây dại.

Tiêu Nhược Phong lại không để ý tới hắn, tiếp tục lời nói của bản thân: “Đệ

tử thứ bảy dưới trướng Lý tiên sinh, sau này các ngươi có thể gọi ta là thất

sư huynh và thất sư thúc.”

“Thất sư thúc.” Doãn Lạc Hà vội vàng khom lưng.

“Thất sư huynh.” Bách Lý Đông Quân đành gọi theo.

Tiêu Nhược Phong lùi sang một bên, hai người tiếp tục đi về phía trước, lần

này người đang chờ là Thanh Ca công tử Lạc Hiên.

“Đệ tử thứ sáu dưới trướng Lý tiên sinh, Lạc Hiên.” Lạc Hiên khẽ mỉm cười.

“Lục sư thúc!” Doãn Lạc Hà lập tức nói.

“Lục sư huynh!” Bách Lý Đông Quân cũng nói theo.

Hai người lại đi tiếp, nhưng lần này có hai người đang chờ, một người mặc

đồ đen từ trên xuống dưới, đội nón che màu đen; một người mặc đồ trắng

khắp người, đội nón che màu trắng, bọn họ đồng thời mở miệng.

“Đệ tử thứ tư dưới trướng Lý tiên sinh, Mặc Hiểu Hắc.”

“Đệ tử thứ tư dưới trướng Lý tiên sinh, Liễu Nguyệt.”

Doãn Lạc Hà làm một lễ nhỏ với Mặc Trần công tử: “Ngũ sư thúc.” Tiếp đó

lại làm đại lễ với Liễu Nguyệt công tử: “Sư phụ!”

Bách Lý Đông Quân lại đau đầu, xem ra hai vị sư huynh này luôn tranh

giành thứ hạng cao hơn, mình đắc tội với ai cũng không tốt, do dự một lúc

lâu rồi chậm rãi nói: “Liễu Nguyệt sư huynh, Mặc Trần sư huynh.”

Hai người không nói gì, không tỏ ý hài lòng, cũng không có vẻ khó chịu.

Doãn Lạc Hà đưa mắt ra hiệu với Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân

lập tức hiểu ý, vội vàng đi qua hai người, tiếp tục bước tới.

Nhưng phía trước không một bóng người, chỉ treo một bức tranh. Bách Lý

Đông Quân khẽ nhíu mày, quan sát cẩn thận bức tranh này, cảm thấy rất

quen thuộc, đường như đã từng gặp. Một lúc sau hắn mới nhận ra: “Đây là

Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn.”

“Đúng vậy, Cố Kiếm Môn, hắn là tam sư huynh của ngươi.” Lôi Mộng Sát từ

bên cạnh đi tới: “Còn ta là đệ tử thứ hai dưới trướng Lý tiên sinh, cũng là nhị

sư huynh của ngươi.”

“Cút.” Bách Lý Đông Quân xua tay mắng.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 116: Kết tóc trường sinh



Môn phái trong giang hồ là chú trọng bối phận nhất. Phụ thân không có

mặt thì lời của sư phụ như cha, còn sư huynh sư tỷ, đúng là phải đối đãi

theo lễ nghi với huynh trưởng. Nhưng Bách Lý Đông Quân đã quen biết Lôi

Mộng Sát một thời gian, hai bên đã hiểu rõ tính cách của nhau, Bách Lý

Đông Quân không cách nào đối xử cung kính với vị nhị sư huynh hay lảm

nhảm này...

Lôi Mộng Sát cũng chẳng để tâm, chỉ giơ ngón tay gõ lên đầu y một cái:

“Sau này không gọi nhị sư huynh cũng không sao, hôm nay thì phải gọi

một tiếng.”

Bách Lý Đông Quân trừng mắt với hắn một cái, không tình nguyện gọi: “Nhị

sư huynh.”

“Sư đệ ngoan, sư phụ đang ở đằng trước, ngươi tới gặp người đi.” Lôi

Mộng Sát lùi sang một bên.

“Hả?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên thấy nghi hoặc: “Vậy đại sư huynh

đâu?”

“Không có đại sư huynh.” Lôi Mộng Sát cười nói: “Dù sao ta chưa từng gặp

đại sư huynh, bọn họ cũng chưa từng gặp. Nhưng ta vừa nhập môn đã là

nhị đệ tử, sư phụ cũng không nói nguyên nhân.”

“Đúng là kỳ quái.” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.

“Sư phụ nói, người càng kỳ quái thì càng có thể trở thành thiên tài tuyệt

thế. Thế nên ta kỳ quái, mấy người bọn Liễu Nguyệt cũng kỳ quái, bản thân

sư phụ cũng rất kỳ quái. Ngươi... cũng rất kỳ quái.” Lôi Mộng Sát chậm rãi

nói.

“Ta có chỗ nào kỳ quái?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.

‘Ha ha ha, nếu ngươi hỏi ngươi có gì kỳ quái, thế thì nhiều đấy. Ngươi là

tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, là công tử hậu duệ quý tộc sinh ra đã

ngậm muỗng vàng, làm quan có thể một bước lên mây, tòng quân cũng có

thiên quân vạn mã, ra ngoài lang bạt không được trở về cũng có thể kế

thừa gia tài ngàn vạn. Nhưng ngươi thì sao? Lại chỉ muốn làm một người

cất rượu. Ngươi...”

Lôi Mộng Sát đang nói say sưa thì một giọng nói vang lên trong viện: “Lôi

Nhị, ngươi nói nhiều quá.”

“Lôi Nhị?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

“Mời vào.” Lôi Mộng Sát đi tới, nắm lấy cổ áo Bách Lý Đông Quân, ném y

vào trong.

Lý tiên sinh của học đường đang ngồi trên nóc nhà, cúi đầu nhìn Bách Lý

Đông Quân bị quăng vào trong sân, mỉm cười nói: “Ta không nhận đại lễ

như vậy được đâu, đây là bái sư chứ có phải bái đường đâu.”

Bách Lý Đông Quân đứng dậy phủi bụi trên người, thần sắc cung kính: “Sư

phụ.”

“Ngày ấy, ta uống rượu trước mặt ngươi, chẳng phải ngươi tức tới mức

muốn chém ta à? Sao bây giờ lại kính cẩn vâng lời như vậy? Chán, chán quá

đi.” Lý tiên sinh nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân căng da đầu nói: “Sư phụ là bề trên, đệ tử không dám

l* m*ng.”

“Được rồi, Đông Bát. Tới gần vi sư nào, vi sư lấy được rượu từ Điêu Lâu Tiểu

Trúc, uống với ngươi.” Lý tiên sinh vỗ chỗ bên cạnh.

“Đông Bát?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

“Lôi Nhị, Kiếm Tam, Liễu Tứ, Hắc Ngũ, Hiên Lục, Phong Thất, đến lượt ngươi

chẳng phải là Đông Bát à?” Lý tiên sinh nhướn mày.

Hóa ra “Lôi Nhị” là vì thế, xem ra vị Lý tiên sinh của học đường này thích đặt

biệt danh cho đệ tử theo thứ tự, nhưng cách gọi “Đông Bát” này...

“Có hơi khó nghe.” Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng nói.

“Lôi Nhị và Kiếm Tam có nói gì không? Ngươi còn không tới đây, ta uống

hết chỗ rượu này bây giờ?” Lý tiên sinh lúc lắc bình rượu trong tay.

Bách Lý Đông Quân thở dài, điểm mũi chân lướt tới bên cạnh Lý tiên sinh,

không hề khách khí đặt mông ngồi xuống, giơ tay nhận lấy bình rượu kia.

Nhưng Lý tiên sinh xoay tay một cái, bình rượu lắc mình, hạ xuống nóc nhà.

Bách Lý Đông Quân giơ tay định lấy, nhưng lại thấy Lý tiên sinh vung tay

lên, bình rượu kia nhảy lên vai ông. Lý tiên sinh nghiêng đầu, đột nhiên hút

một cái, bình rượu lại chui vào miệng ông.

Lần này Bách Lý Đông Quân cũng chẳng muốn nổi nóng, y đã quen với cái

kiểu thích trêu đùa của người được tôn là thiên hạ đệ nhất này. Y nhún vai,

không nói gì.

Nhưng lần này lại là Lý tiên sinh bực bội, ông nhíu mày nói: “Sao ngươi

không nổi nóng? Không tới chém ta à?”

“Thứ nhất, ngài là sư phụ ta, đánh ngài là vi phạm luân thường. Thứ hai, ta

không đánh được ngài, chỉ có nước bị ngài đánh. Thứ ba, vì sao ngài lại

nhàm chán như vậy?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nói.

“Ài.” Lý tiên sinh thở dài: “Vì ta đã sống rất lâu rồi, rất nhiều chuyện trên thế

gian đã trở nên nhàm chán, cho nên đành phải tìm chút thú vui cho mình.”

“Sư phụ, lúc đi vào ta có một nghi vấn, trên nhị sư huynh còn có đại sư

huynh à?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên hỏi.

“Có chứ, nhưng đầu óc có vấn đề.” Lý tiên sinh tức giận nói.

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Là sao?”

“Còn câu hỏi nào khác không?” Lý tiên sinh hỏi ngược lại.

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sư phụ, mọi người đều gọi

ngài là Lý tiên sinh ở học đường, vậy rốt cuộc ngài tên là gì?”

“Ta ấy à.” Lý tiên sinh đứng dậy, bộ áo bào trắng không gió tự bay, phối với

mái tóc bạc, có tiên khí khó tả.” Ta tên Lý Trường Sinh.”

“Lý Trường Sinh?” Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng lặp lại một lần.

“Năm đó ta xuất kiếm rung trời, khiến tiên nhân từ chín tầng trời rơi xuống,

nói ta không phải tài hoa nơi trần gian, nên tiêu dao trên bầu trời, muốn

dẫn ta lên trời. Ta không đồng ý, tiên nhân bèn xoa đầu ta, nói ban cho ta

trường sinh, thoải mái du ngoạn nhân gian.” Lý tiên sinh cười nói. “Cảnh

tượng này được thi tiên chứng kiến, sau đó có câu, ‘tiên sinh phủ ta đỉnh,

kết phát thụ trường sinh’.’

Bách Lý Đông Quân nghe vậy kinh ngạc không thôi, một lúc lâu sau mới

nói: “Có thật không?”

“Phí lời, đương nhiên là giả rồi.” Lý tiên sinh thở dài, xoa đầu Bách Lý Đông

Quân: “Đồ đệ của ta không thể đần như vậy được, ai cũng nói giang hồ

hiểm ác, một tháng nữa ta sẽ dẫn ngươi vào giang hồ du lịch một phen.”

“Vì sao lại là một tháng sau?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ơ, chẳng phải ngươi muốn uống Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc à?

Loại chỉ bán mỗi tháng một ngày. Uống xong Thu Lộ Bạch thì chúng ta sẽ

lên đường.” Lý tiên sinh phất ống tay áo: “Hôm nay ngươi gia nhập môn hạ,

vi sự tặng ngươi một món quà. Giờ món quà đó vừa được đưa tới Thiên

Khải Thành, ta đi lấy một chút.” Dứt lời Lý tiên sinh điểm nhẹ chân, bước ra

ngoài khoảng sân.

Thấy bóng dáng sư phụ rời khỏi, đám người Lôi Mộng Sát đi đến.

“Đến đây, đến đây nào, nói cho ta biết sư phụ đặt tên cho ngươi là gì nào?

Ta đoán là Bách Lý Bát, Lạc Hiên nhất quyết cho rằng sư phụ lười như vậy,

chỉ gọi hai chữ thôi, là Lý Bát.” Lôi Mộng Sát vội vàng hỏi.

Bách Lý Đông Quân cả giận nói: “Đông Bát.”

“Chậc...” Mọi người cùng lắc đầu, tỏ ý quá khó nghe.

“Tốt xấu gì thì hôm nay cũng ngày tiểu sư đệ nhập môn, ta đặt một bàn tiệc

ở Bách Phẩm Các, bây giờ chúng ta đến đó đi.” Tiêu Nhược Phong cười nói.

“Chậc, cuối cùng cũng thoát kiếp tiểu sư đệ, hưng phấn đến vậy cơ à?” Lôi

Mộng Sát trêu ghẹo nói.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Sư phụ bảo đi lấy quà cho ta, bảo ta ở đây

chờ người một chút.”

“Có quà quái gì đâu, ông ấy lừa ngươi đấy.” Lôi Mộng Sát đi lên trước kéo

Bách Lý Đông Quân xuống: “Chúng ta thấy nhiều chuyện như vậy rồi, sau

này ngươi phải để ý một chút.”

“Hả?” Bách Lý Đông Quân bị mọi người đẩy ra ngoài cửa, đang ngây ngốc,

đột nhiên hỏi: “Sư phụ nói mình tên là Lý Trường Sinh, rốt cuộc ông ấy bao

nhiêu tuổi rồi?”

“Năm ngoái ông ấy đại thọ tám mươi, năm nay lại đại thọ 70, chắc sang

năm là tiệc trăm tuổi. Sư phụ ấy à, ra ngoài là một cái miệng, há mồm là

bốc phét, ngươi đừng để ý tới ông ấy.” Lôi Mộng Sát cười lạnh nói.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 117: Một món quà lớn



Một thiếu niên lưng cõng rương đựng sách, một tay cầm sách, một tay

nghịch cành cây bẻ ở đâu không biết, lảo đảo đi về phía trước. Trên đường

đã đụng phải không ít người, mọi người mắng hắn, hắn không giận, chỉ

ngẩng đầu nở nụ cười xin lỗi.

“Sách hay vậy à?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, thiếu niên dừng bước,

hơi ngẩng đầu, hắn thu sách lại, cung kính nói: “Lý tiên sinh.”

Người tới chính là Lý tiên sinh ở học đường, nhưng thái độ lúc bình thường

của Lý tiên sinh cao thì cao quá, tới mức không ai dám tới gần, không thì

thấp quá, thấp tới mức đệ tử không nỡ nhìn. Còn Lý tiên sinh ôn hòa nho

nhã như vậy lại rất hiếm thấy.

“Tuyên Nhi, con còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.” Lý tiên sinh cười nói.

Thiếu niên kia khẽ cúi đầu: “Thiên hạ cất giấu muôn vàn quyển sách, cho dù

con bắt đầu đọc từ hôm nay, tới tận khi chết, không ngừng một ngày,

không nghỉ một khắc, cũng không thể đọc hết sách trong thế gian. Đây là

chuyện tiếc nuối nhất trong cuộc đời con, để bớt đi một chút tiếc nuối, con

đành phải đọc nhiều sách một chút.”

“Có người đọc sách quá nhiều nên trở thành mọt sách. Nhưng nếu đọc sách

tới mức hơn cả trăm con mọt sách, vậy thì trở thành Nho Tiên, thằng nhóc

nhà ngươi, sau này có thể trở thành Nho Tiên.” Lý tiên sinh xoay người: “Đi

nào, ta dẫn con tới Bách Phẩm Các, mời con một bữa.”

Lý tiên sinh dẫn thiếu niên hiền lành kia chậm rãi bước vào Bách Phẩm Các,

thiếu niên kia miệng lẩm bẩm, như đang hồi tưởng lại quyển sách vừa đọc.

Lý tiên sinh cũng không kinh ngạc, thi thoảng còn bàn luận vài câu với hắn,

cũng có chút dáng vẻ của tiên sinh.

“Tuyên Nhi, con nghe ta nói này. Vốn dĩ lần này ta nhận đệ tử cuối cùng, vị

trí này là giữ lại cho con. Con nói sư phụ con làm sao bằng được ta, nhắc tới

võ công thì không biết võ công, nhắc tới danh tiếng thì không có danh

tiếng, theo ta mới là chính đạo.” Lý tiên sinh từ từ dụ dỗ.

Thiếu niên kia lắc đầu, lời ít mà ý nhiều: “Ngài không đọc nhiều sách bằng

người.”

Lý tiên sinh sửng sốt: “Ai bảo thế. Tuổi của ta ít nhất cũng gấp đôi sư phụ

con. Số cầu ta qua còn nhiều hơn đường mà hắn đi, sách mà ta đọc, so với

hắn thì...” Lý tiên sinh dừng một chút, nghĩ tới lão tiên sinh ngày nào cũng

ngủ trong biển sách, thở dài: “So với hắn lúc hai mươi tuổi thì nhiều hơn

một chút... Nhưng võ công của ta tốt mà.”

“Võ công, học từ trong sách là được.” Thiếu niên kia điềm nhiên đáp.

Lý tiên sinh cũng thấy đau đầu: “Chắc con là người duy nhất trong thiên hạ

từ chối được ta nhận làm đồ đệ.”

“Lý tiên sinh nói vậy sai rồi, ngài hỏi anh nông dân trong ruộng, ngài hỏi

hoa khôi trong thanh lâu, ngài hỏi phú ông nhà giàu tay nắm ngàn vàng, họ

đều không muốn làm đệ tử của tiên sinh. Mỗi người có cuộc sống riêng của

bản thân, không phải ai cũng muốn quét ngang thiên hạ.” Thiếu niên kia

nghiêm mặt nói.

Lý tiên sinh cười nói: “Ta không nói lại con. Đúng rồi, chuyến này con không

quên đồ chứ.”

Thiếu niên gật đầu: “Đương nhiên rồi, tiên sinh muốn lấy ngay à.”

“Không cần, chờ lát nữa hẵng lấy.” Lý tiên sinh ngẩng đầu lên, tấm biển

Bách Phẩm Các đang trên đỉnh đầu.

Tiểu nhị vẻ mặt áy náy đi ra: “Hai quý khách, ngại quá. Hôm nay Bách Phẩm

Các đã được bao trọn rồi.”

“Ai mà khí phách vậy?” Lý tiên sinh ngáp một cái.

“Là... vài vị công tử không tiện nói tên.” Tiểu nhị vẫn nở nụ cười áy náy,

nhưng khi nhắc tới hai chữ ‘công tử’ lại nhấn mạnh thêm một chút. Nếu là

người sống tương đối lâu trong Thiên Khải Thành, có chút nhãn lực, chắc sẽ

xoay người rời khỏi. Nhưng vị tiên sinh tóc bạc trước mặt lại ném một thỏi

bạc cho hắn, sau đó hỏi. “Ngươi tới hỏi mấy vị công tử ấy, tiên sinh không

tới, có nên mở tiệc không?”

“Cái này...” Tiểu nhị do dự một chút, cuối cùng cất thỏi bạc đó vào trong

lòng, cắn răng chạy vào.

Rượu và thức ăn vừa được bưng lên, Bách Lý Đông Quân tò mò nhìn hai

người Mặc Hiểu Hắc và Liễu Nguyệt đội nón che ngồi đó uống rượu, không

nhịn được cảm thán: “Đây đúng là kỳ quan...”

Lôi Mộng Sát thấy tiểu nhị đi đến, khẽ nhíu mày: “Chẳng phải đã bảo không

gọi ngươi thì không cần vào à?”

Tiểu nhị nuốt một ngụm nước miếng, dốc hết can đảm nói: “Ngoài cửa có

một vị khách nhờ tiểu nhân truyền lời.”

Mọi người nhìn nhau, Lôi Mộng Sát cảm thấy buồn cười: “Nói gì?”

Tiểu nhị học theo giọng điệu của Lý tiên sinh, lười biếng nói: “Ngươi tới hỏi

mấy vị công tử ấy, tiên sinh không tới, có nên mở tiệc không?”

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn nhau một cái, ngoài Bách Lý Đông Quân, tất cả quay đầu lại

nhìn mấy cái cửa sổ trong góc.

“Chạy!” Tiêu Nhược Phong hét lớn một tiếng.

Đám người lập tức đứng dậy, nhảy thẳng ra, định phá cửa sổ bỏ trốn.

Nhưng cửa sổ lại bị phá trước, Lý tiên sinh áo trắng tóc trắng từ ngoài cửa

sổ nhảy vọt vào, vung ống tay áo, đánh văng đám Bắc Ly bát công tử gì đó

về chỗ cũ! Lý tiên sinh hạ xuống đất, phẩy ống tay áo: “Cùng uống rượu

nào, chạy cái gì!”

Thiếu niên cõng rương sách bước từng bậc một lên, liếc nhìn mọi người với

vẻ đồng tình.

Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Tạ Tuyên.”

“Thiếu niên gật đầu: “Các vị, đã lâu không gặp.”

Bách Lý Đông Quân nghe thấy hai chữ ‘Tạ Tuyên’ cũng sửng sốt, sau đó

quay người nhìn lại. Chỉ thấy Tạ Tuyên dáng vẻ thư sinh cõng rương đựng

sách cũng đang nhìn mình, thần thái và khí chất đó hệt như lúc gặp hắn hồi

nhỏ. Bách Lý Đông Quân mỉm cười, cúi đầu nói: “Ta là Bách Lý Đông Quân.”

Tạ Tuyên cũng mỉm cười: “Cho nên ta mới nói là, các vị, đã lâu không gặp.”

“Các ngươi biết nhau à?” Lôi Mộng Sát dùng khuỷu tay huých Bách Lý Đông

Quân một cái.

Bách Lý Đông Quân liếc mắt nhìn hắn: “Lâu hơn biết ngươi.”

“Tới đây tới đây, lâu rồi vi sư không uống rượu với các con. Hôm nay tiểu sư

đệ của các con nhập môn, bạn cũ Tạ Tuyên về kinh, nên chúc mừng một

phen!” Lý tiên sinh ngồi xuống, vỗ vai Tiêu Nhược Phong.

Tiêu Nhược Phong lúc thường thì núi lở trước mặt cũng không biến sắc,

nhưng giờ lại cười khổ: “Vâng, sư phụ.”

“Đúng rồi, Đông Bát, đã bảo con ở lại đó chờ ta, ta mang quà đến cho con

cơ mà?” Lý tiên sinh nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, lại nhìn Lôi Mộng Sát:

“Chắc chắn là Lôi Nhị bảo ta lừa con? Nào nào nào, dám nói xấu sau lưng vi

sư, phạt một chén.”

Lúc đầu Bách Lý Đông Quân còn không biết vì sao khi Lý tiên sinh tới, mọi

người lại kinh hãi thất thố như vậy.

Sau nửa canh giờ, Bách Lý Đông Quân đã hiểu.

Liễu Nguyệt công tử và Mặc Trần công tử không chịu nổi tửu lực đã ngã

xuống.

Thanh Ca công tử Lạc Hiên lung lay như sắp đổ.

Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.

Bách Lý Đông Quân lại chẳng sợ hãi, uống từng chén một với Lý tiên sinh,

chuyện trò vui vẻ. Thậm chí tới giờ phút này y mới thật sự ưng ý vị sư phụ

của mình.

“Trăm năm không quên mộng trần gian, ngàn chén không say Lý Trường

Sinh.” Lý tiên sinh ngửa đầu lên uống một chén. “Năm xưa Thi Tiên viết câu

thơ này chính vì ta đấy.”

‘Rầm’ một tiếng, Lạc Hiên đã gục xuống bàn.

Ánh mắt Tiêu Nhược Phong dần dần trở nên mê mang, Lôi Mộng Sát bắt

đầu lảm nhảm không ngừng, nhưng như cắn phải đầu lưỡi, không nghe rõ

câu này.

Chỉ có Tạ Tuyên không để ý tới lời mời rượu của Lý tiên sinh, ngồi trong góc

tự uống tự ăn, đôi mắt càng uống càng sáng.

Cuối cùng Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát cũng say tới hôn mê bất

tỉnh.

Lý tiên sinh mỉm cười nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vi sư nói sẽ tặng quà cho

con, không phải lừa con. Tuyên Nhi.”

Tạ Tuyên tìm trong rương ra một quyển sách, ném cho Lý tiên sinh. Lý tiên

sinh nhận lấy, đưa cho Bách Lý Đông Quân.

Trên sách có viết hai chữ - “Tửu Kinh”.

“Tiểu bạch liên phù thập tam bôi, chỉ tiêm hạo khí hưởng xuân lôi. Sách này

không phải sách bình thường, rượu ủ ra cũng không phải rượu bình

thường. Trước đây sư phụ con từng đọc sách này, hôm nay ta đưa nó cho

con.” Lý tiên sinh chậm rãi nói.

“Mượn.” Tạ Tuyên trầm giọng nói.

“Nhận lấy.” Lý tiên sinh khẽ mỉm cười.

Bách Lý Đông Quân gật đầu, trịnh trọng cất quyển sách này vào trong lòng.

“Ha ha ha ha ha. Hôm nay tận hứng.” Lý Trường Sinh duỗi người, tiếp đó

phun ra một ngụm trọc khí.

Là trọc khí, cũng là kiếm khí.

“Nên đánh một trận.” Lý tiên sinh không còn vẻ biếng nhác lúc thường, ánh

mắt sáng như sao Bắc Đẩu. Ông tung người nhảy lên, phá tan nóc nhà, hạ

xuống nóc Bách Phẩm Các.

Ông vung ống tay áo.

Không có kiếm.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 118: Kiếm Tiên tới thành



N

h

ư

n

g

t

ất

c



đ



u là

kiế

m

k

h

í. Phía xa, ngoài cửa Thiên Khải T

h

à

n

h

,



một

á

n

h

s

á

n

g

t

í

m

nổi lê

n.Cảnh Ngọc vương phủ.

Diệp Đỉnh Chi luôn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt,

Vương Nhất Hành ngồi bên cạnh đọc sách thấy vậy cả kinh, tiến tới nói:

“Ngươi tỉnh rồi.”

Diệp Đỉnh Chi day day cái đầu vẫn đau ê ẩm, nhíu mày nói: “Chúng ta

đang... ở đâu đây?”

“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.” Vương Nhất Hành cười khổ một

tiếng.

Diệp Đỉnh Chi cố gắng nhớ lại: “Ta nhớ... chúng ta được một tiên tử cứu?”

“Tiên tử gì chứ.” Vương Nhất Hành cười mắng: “Cô nương nhà người ta

xinh đẹp thì ngươi đã gọi là tiên tử rồi, người ta là vương phi đấy.”

“Vương phi?” Diệp Đỉnh Chi bò từ trên giường xuống, khó khăn lắm mới ra

tới cửa.

Ngoài cửa, Lạc Thanh Dương cầm kiếm trúc nhìn về xa xăm, không biết

đang nghĩ chuyện gì, coi như Diệp Đỉnh Chi vừa tỉnh dậy.

“Ngươi nhìn gì vậy?” Vương Nhất Hành đi tới tò mò hỏi.

Lạc Thanh Dương im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Ta cảm nhận được

một luồng... kiếm khí rất mạnh.”

Bách Phẩm Các.

Bách Lý Đông Quân vẻ mặt hoang mang, cùng Tạ Tuyên nhảy lên nóc nhà.

Lúc đầu còn tưởng là Lý tiên sinh uống nhiều rượu quá bắt đầu lên cơn,

nhưng nhìn từ xa lại, trong lòng mới phát lạnh.

Ánh sáng tím kia, không đơn giản.

Bốn người áo tím lướt qua bức tường Thiên Khải Thành, đạp lên nóc nhà,

nhanh chóng nhảy về phía bọn họ.

Nơi họ đi qua, người người kinh hãi.

Nơi này là hoàng thành của Bắc Ly, là nơi phồn hoa nhất thế gian, cũng là

nơi có luật pháp sâm nghiêm nhất thế gian, ai dám to gan bỏ qua trật tự

của hoàng thành, đi lại tùy tiện như vậy?

Đương nhiên, không tính Lý tiên sinh.

“Làm càn! Ai dám giương oai trong Thiên Khải Thành này!” Giáo úy tuần tra

phẫn nộ quát.

Một người áo tím tùy tiện vung tay một cái, đã hất ngã đội giáo úy đang

đuổi theo.

Trong Đại Lý Tự, một gã cao to cầm Trảm Tội Đao đang vừa gặm đùi gà vừa

mắng sa sả đi ra cửa, phía sau là hơn mười thiếu khanh của Đại Lý Tự.

Trong hoàng cung, người trung niên da dẻ nõn nà đưa tay đánh một quân

cờ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thiên Khải Thành này lại náo nhiệt rồi?”

“Tổng quản, bệ hạ triệu kiến.” Một tiểu thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Có Lý Trường Sinh ở đây, không ai có thể uy h**p được bệ hạ, không vấn

đề gì.” Người trung niên được gọi là tổng quản đứng dậy, v**t v* cái nhẫn

mã não trong tay.

Khâm Thiên Giám.

Quốc sư tiên phong đạo cốt phe phẩy phất trần, khẽ nhíu mày: “Sao đột

nhiên yêu quái này lại tới?”

Cuối cùng bốn người áo tím dừng lại trước Bách Phẩm Các, trong bốn

người có một người cầm ống sáo, một người ôm đàn tình hình bà, một

người bê nhị hồ,một người nâng một thanh ngọc tiêu. Bọn họ chia raee các

loại nhạc cụ, tấu lên.

Tiếng nhạc quỷ dị âm trầm, giữa ban ngày mà vẫn thấy lạnh lẽo.

Lý tiên sinh bất đắc dĩ chỉ bốn người nói: “Các ngươi nhìn xem, các ngươi

nhìn xem. Còn ra vẻ hơn cả Hiên Lục, xuất hiện thôi còn có tới bốn người

tấu nhạc, cứ như sợ người khác không biết hắn là ai ấy.”

Nhưng thưa sư phụ, hắn là ai vậy?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.

Lý tiên sinh nhìn qua Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên lắc đầu: “Trong sách không nói đây là ai, con cũng không biết.”

“Kiêm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cảm thán: “Cao thủ đệ nhất Nam Quyết

năm xưa.”

Lý tiên sinh nhấn mạnh hai chữ ‘năm xưa’.

Chân mày người áo tím ôm tỳ bà cau lại, đột nhiên vung tay gẩy dây đàn,

một luồng chân khí đánh thẳng về phía ba người Lý tiên sinh.

“Ngươi đừng làm mất mặt nữa.” Lý tiên sinh cười lạnh một tiếng, vung tay,

đánh trả bằng lượng chân khí gấp mười lần. Cả người áo tím lẫn cây đàn tỳ

bà bị đánh văng ra ngoài. Người nọ vận chân khí toàn thân chống cự,

nhưng văng xa hơn ba gian nhà mới dừng lại được, dây đàn trên cây tỳ bà

cũng bị cắt đứt toàn bộ.

Điệu nhạc kết thúc.

Một người chậm rãi xuất hiện trước mặt ba người áo tím.

Trời không có mưa, nhưng người nọ lại cầm một cây dù che mưa, mặt dù

màu tím, thêu một con ác long giương nanh múa vuốt. Hắn có thân hình

cao lớn, có vẻ là nam, nhưng gương mặt thanh tú như một nữ tử.

“Người này là...” Bách Lý Đông Quân không nhịn được hỏi.

“Nam.” Lý tiên sinh như đoán được y định hỏi cái gì, trực tiếp trả lời.

“vậy vì sao...” Bách Lý Đông Quân có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết

bắt đầu từ đâu.

“Võ công mà hắn luyện là Ma Tiên Kiếm, đây vốn là kiếm pháp chỉ nữ giới

mới luyện được, nhưng hắn muốn thắng ta nên cố gắng học bằng được,

thế nên thân hình tuy là nam nhi nhưng gương mặt lại càng ngày càng

giống nữ giới. Cái dù kia không phải là dù, đó là vũ khí của hắn, cán dù là

Huyền Phong Kiếm, mặt dù là Ác Long Tráo, đều là thứ rất lợi hại.”

“Ồ.” Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không gật đầu.

Vũ Sinh Ma khẽ kéo dù lại, mặt không biểu cảm nói: “Lý tiên sinh ở học

đường.” Giọng nói của hắn cũng khó phân biệt nam nữ.

“Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma.” Lý tiên sinh cũng mỉm cười chào hỏi: “Từ Nam

Quyết xa xôi tới đây là có chuyện gì vậy?”

Vũ Sinh Ma lời ít ý nhiều: “Tìm người.”

Lý tiên sinh cũng trả lời rất ngắn gọn: “Không ở chỗ ta.”

Vũ Sinh Ma lắc đầu: “Ta không tin.”

“Tìm người...” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ là Diệp Đỉnh

Chi?”

Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Vũ Sinh Ma lại nghe được. Hắn nhìn Bách

Lý Đông Quân: “Ngươi biết à?”

“Ta cũng đang tìm hắn, ngày đó chúng ta cùng nhau...” Bách Lý Đông Quân

còn chưa nói hết đã cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo ập tới trước mặt.

“Tránh ra!” Lý tiên sinh đột nhiên đẩy Bách Lý Đông Quân về phía sau, sau

đó xuất chưởng cắt đứt luồng khí âm hàn kia.

“Nó đang ở đâu?” Vũ Sinh Ma nhìn về phía Lý tiên sinh, có vẻ như hắn

không thích nói chuyện, mỗi câu chỉ dùng có vài chữ.

Lý tiên sinh thở dài: “Ta thật sự không biết.”

Sắc mặt của Vũ Sinh Ma càng ngày càng lạnh lẽo, tay cầm cán dù bốc lên

khí tím.

“Đến đây đến đây, đánh một trận đã rồi nói. Cao thủ Nam Quyết nhà ngươi

lao vào Thiên Khải Thành, ta không ra tay đánh ngươi một trận thì đúng là

làm mất thể diện của học đường trước mặt hoàng đế. Đắc tội.” Lý tiên sinh

vung ống tay áo, đặt tay lên hông lại không thấy gì. Ông ngẩn người: “Hôm

nay ra ngoài không mang kiếm.”

“Lý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma tung người nhảy lên, cái dù kia lập tức được

thu lại, mặt dù thêu hình ác long được thu lại, Ác Long Tráo trên mặt dù

đánh về phía Lý tiên sinh.

“Mượn kiếm.” Lý tiên sinh gầm lên một tiếng, chỉ thấy thanh Bất Nhiễm Trần

bên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, bay tới tay ông. Ông vung

trường kiếm, một luồng kiếm khí tỏa ra, đánh bay Ác Long Tráo kia ra

ngoài.

Tay trái Vũ Sinh Ma nhận lấy Ác Long Tráo kia, vung tay lên, thu nó vào

trong tay áo, Huyền Phong Kiếm bên tay phải cũng vẽ một đường.

Trong gió vang lên tiếng rít.

Như vạn quỷ gầm vang.

Bách Lý Đông Quân không nhịn được che lỗ tai: “Có chuyện gì vậy!”

“Ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh cao giọng cười dài: “Đây là quyết chiến giữa

Kiếm Tiên, không phải một chiêu một kiếm mà là rực rỡ tới tuyệt thế, cộng

hưởng với Thuận Đức!”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 119: Thiên chấn kiếm lạc



Trong Thiên Khải Thành.

Mấy chục người đồng thời chạy về phía Bách Phẩm Các.

Trong số bọn họ có lãng khách nổi danh giang hồ do quý tộc hậu duệ

hoàng tộc lén lút mời chào, có cao thủ đại nội thâm tàng bất lộ trấn thủ

Thiên Khải, còn có tán nhân du khách vân du tới đây, vừa vặn thấy trận

chiến này.

Rất nhiều trận quyết đấu trong thiên hạ có thể bỏ lỡ được.

Nhưng trận chiến này thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Lý tiên sinh được công nhận là thiên hạ đệ nhất, và cao thủ đệ nhất Nam

Quyết trong lòng mọi người ở Bắc Ly, Vũ Sinh Ma, hai bên quyết đấu?

Không khéo cả đời này không thể gặp lại lần hai.

“Lý Trường Sinh, Vũ Sinh Ma, đời này đã quyết đấu ba lần.”

“Lần đầu tiên, Lý Trường Sinh đã là kiếm khách nổi tiếng thiên hạ, Vũ Sinh

Ma vừa bước chân vào giang hồ; Lý Trường Sinh một kiếm là thắng. Năm

thứ hai, Vũ Sinh Ma dần dần nổi danh trên giang hồ. Trận chiến này hầu

như không ai biết.”

“Lần thứ hai, Lý Trường Sinh vẫn chỉ một kiếm là thắng, Vũ Sinh Ma gãy

kiếm, từ đó khổ luyện Ma Tiên Kiếm.”

“Lần thứ ba, không ai biết kết quả, nhưng tám năm sau đó, Vũ Sinh Ma

không đặt chân tới Bắc Ly.”

Một người trẻ tuổi cũng có mái tóc trắng như Lý Trường Sinh, đeo mặt nạ

ác quỷ, đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân, chậm rãi nói.

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại: “Cơ Nhược Phong, sao ngươi lại tới đây?”

Cơ Nhược Phong lấy ra một quyển sổ ghi chép và một cái bút lông: “Đây là

trận quyết đấu tuyệt thế, đương nhiên là tới ghi lại rồi.”

“Lý Trường Sinh, trận chiến này, ngươi thua chắc rồi.” Vũ Sinh Ma giậm chân

lùi lại phía sau, trên trường kiếm lấp loáng khí tím.

Lý Trường Sinh mỉm cười, vung ra một đóa kiếm hoa: “Lần trước ngươi cũng

nói thế.”

Vũ Sinh Ma cười lạnh một tiếng, trường kiếm chém xuống, không ngờ lại

xuất kiếm chém về phía nóc Bách Phẩm Các.

Đám người Bách Lý Đông Quân vội vàng lùi lại phía sau, Lý Trường Sinh

than thở: “Học đường lại phải đền một đống tiền rồi.”

Chiêu kiếm tiếp theo của Vũ Sinh Ma xuất hiện trên đầu Lý tiên sinh.

Khí thế như sấm sét!

Trong gió như có vạn tiếng gầm thét.

Lý tiên sinh lại chỉ lười biếng nâng kiếm.

‘Keng’ một tiếng, chỉ là âm thanh va chạm rất nhỏ của hai thanh kiếm.

Tiếng vang chợt ngừng.

“Rơi!” Lý tiên sinh khẽ nâng kiếm, đã đánh rơi Vũ Sinh Ma xuống dưới đất.

Toàn bộ Bách Phẩm Các đều bị xuyên thủng.

Lôi Mộng Sát đang ngủ ngon lành nghiêng đầu lẩm bẩm: “Ai da, sao ồn ào

thế.”

“Thắng bại đã phân?” Bách Lý Đông Quân không đoán được trận quyết đấu

này lại kết thúc nhanh như vậy.

“Không dễ dàng vậy đâu.” Cơ Nhược Phong nhanh chóng viết vài chữ lên

giấy.

“Phá!” Vũ Sinh Ma cầm kiếm nhảy lên từ trong Bách Phẩm Các, luồng khí

tím kia càng thêm nồng nặc yêu dị, mái tóc Vũ Sinh Ma buông xõa xuống,

trong con ngươi cũng tỏa ra màu tím nhàn nhạt.

“Con ngươi hiện lên màu tím, tẩu hỏa nhập ma.” Tạ Tuyên lạnh nhạt nói: “Ta

đọc được câu này trong một quyển sách.”

“Đúng là tẩu hỏa nhập ma.” Cơ Nhược Phong nhìn Vũ Sinh Ma, chậm rãi

nói: “Nhưng khác với người bình thường luyện công tẩu hỏa nhập ma, Vũ

Sinh Ma là tự nguyện nhập ma, hắn vốn luyện Ma Tiên Kiếm, lấy thân nhập

ma, đạt được kiếm pháp vô thượng.”

“Đây là kiếm pháp rất hay, thế nhưng luyện theo đường tà thì phiền toái.”

Lý tiên sinh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói.

Thân thể Vũ Sinh Ma ngừng lại giữa không trung, khí trên người càng lúc

càng ngưng tụ, không trung lập tức bị mây đen giăng kín, chẳng khác nào

bị kiếm khí kia hút tới, tiếng sấm ầm ầm, cứ như chỉ chốc lát sau là có mưa

to trút xuống.

“Cứ như không gây ra động tĩnh lớn thì không phải đại cao thủ ấy.” Lý tiên

sinh giơ thanh Bất Nhiễm Trần chỉ vào Vũ Sinh Ma trên không trung, quát

lớn: “Thiên Chấn!”

Tiếng sấm rền vang như ngàn vạn tiếng trống trận, tất cả dân chúng trong

Thiên Khải Thành đều bị kinh động, lao nhao ra đường quan sát dị tượng.

“Kiếm giáng!” Vũ Sinh Ma nghiến răng nghiến lợi gầm lên, chỉ thấy tia chớp

kia từ trên trời giáng xuống, dừng trên thân thanh Huyền Phong Kiếm của

Vũ Sinh Ma, kiếm khí mang theo ánh sét đánh thẳng về phía Lý Trường

Sinh.

“Đây là trời giáng thiên lôi trong truyền thuyết đấy à?” Bách Lý Đông Quân

cảm thán nói.

Tạ Tuyên lắc đầu: “Dùng câu thành ngữ này đúng là sai quá đi thôi.”

“Tới đây.” Lý tiên sinh điềm nhiên nói, đứng dậy nhảy tới, nhắm thẳng lên

trời.

Đón lấy sấm sét giáng xuống.

Tiếng nổ ầm ầm.

Mây đen tan tác.

Hóa thành cơn mưa thu trút xuống.

Mọi người ngẩng đầu lên, đã không thấy Lý tiên sinh đâu, bốn người áo tím

tấu nhạc biến mất, Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma cũng không thấy bóng dáng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Lôi Mộng Sát bừng tỉnh khỏi giấc mộng,

ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Nóc nhà đi đâu mất rồi?”

Bách Lý Đông Quân nhìn mà chẳng hiểu gì cả: “Đánh xong rồi à?”

Cơ Nhược Phong thu hồi giấy bút, quay người định rời đi.

“Cơ Nhược Phong, vừa rồi... là ai thắng?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ngươi không thấy à?” Cơ Nhược Phong hỏi.

Bách Lý Đông Quân ngẩn người: “Ngươi thấy?”

Cơ Nhược Phong tung người nhảy lên: “Đương nhiên thấy rất rõ ràng.”

Mấy chục người nấp trong chỗ tối quan chiến cũng lao nhao rời khỏi, vẻ

mặt không khỏi tiếc nuối. Trận quyết đấu này kết thúc quá bất ngờ, quá đột

ngột. Chiêu kiếm cuối cùng rốt cuộc ra sao, bọn họ còn chưa thấy rõ.

Khi Cơ Nhược Phong đi khỏi, mở quyển sổ ghi chép của mình, trong sổ

khắc họa thời khắc cuối cùng Lý Trường Sinh cầm kiếm bay lên trời, nhưng

trang tiếp theo lại trống trơn.

“Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất...”

Trong góc phố cách đó không xa, một cây dù đột nhiên mở ra.

Trên dù là một con ác long giương nanh múa vuốt.

Chẳng qua người bung dù là Lý tiên sinh ở học đường.

Ông cúi đầu, nhìn Vũ Sinh Ma sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, thở dài:

“Đã nói rồi mà, Ma Tiên Kiếm nếu không cẩn thận sẽ cắn ngược lại kiếm

chủ, sao bao năm qua vẫn không chịu buông bỏ? Thắng ta quan trọng đến

vậy à? Thật ra ngươi chỉ cần trở về ngoan ngoãn tu dưỡng, rèn luyện thân

thể, thêm mấy năm nữa ta cũng chết già rồi. Ngươi đoạt lấy cái thiên hạ đệ

nhất chẳng dễ dàng hơn nhiều à?”

Vũ Sinh Ma cười khổ: “Không ai biết ngươi sống bao nhiêu lâu rồi, ta sợ

mình không đợi được tới ngày đó.”

Lý tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn mưa rơi, mỉm cười: “Yên tâm, ngày đó sẽ

không lâu đâu.”

Vũ Sinh Ma đứng từ dưới đất dậy, lấy cây dù của mình từ tay Lý tiên sinh:

“Thật ra ta cũng biết mình không phải đối thủ của tiên sinh, nhưng ta nghe

nói đệ tử của mình tới Thiên Khải Thành, ta biết thân thế của nó, sợ nó bị

làm khó dễ ở Thiên Khải Thành này.”

“Ngươi đi khỏi đây, ba ngày sau ta sẽ để đệ tử của ngươi trở về bình an vô

sự.” Lý tiên sinh mỉm cười: “Có lời hứa của ta, đã đủ chưa?”

Vũ Sinh Ma thần sắc lạnh lẽo: “Ta không nhìn thấu tiên sinh.”

“Không nhìn thấu là đúng rồi, ta là thiên hạ đệ nhất, làm sao dễ bị nhìn thấu

như vậy.” Lý tiên sinh đi vào làn mưa. “Nhưng nếu ngươi không đi, ta sẽ

không nể mặt ngươi nữa. Đánh ngươi một trận trước mặt mọi người nhé?”

Vũ Sinh Ma nhìn theo bóng lưng Lý tiên sinh rời khỏi, im lặng không nói gì.

“Yên tâm đi, Diệp Đỉnh Chi là kỳ tài ngút trời, sẽ không chết trong Thiên

Khải Thành này.” Lúc rời khỏi, Lý tiên sinh chậm rãi nói.

“Cả đời này ngươi không thể thắng được ta đâu, ngoan ngoãn trở lại bồi

dưỡng đệ tử đi. Sau này đệ tử của ngươi thắng ta cũng coi như ngươi

thắng.”
 
Back
Top Bottom