Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 80: Chí Tôn Chi Bảo



Diệp Đỉnh Chi lấy bốn tấm bài của mình, nhìn tới nhìn lui vài lượt, cười nói:

“Mấy dấu hiệu trên này nhận ra ta, chứ ta không nhận ra chúng.”

“Có khẩu quyết là thiên địa nhân hòa, mai bản tam, phủ thập miêu cao, hạ

tứ lạn.” Bách Lý Đông Quân híp mắt nhìn bài của mình, bộ dạng như dân cờ

bạc thứ thiệt.

“Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà cũng là ma bài bạc.” Đồ Nhị Gia buông

tẩu thuốc: “Học mấy năm rồi?”

“Chưa chính thức học bao giờ, chỉ theo người khác chơi vài lần.” Bách Lý

Đông Quân vừa trả lời vừa cúi đầu phối bài, có vẻ khá do dự.

“Đánh bạc không phải chuyện tốt gì, một khi dính vào, nhẹ thì túng thiếu

nghèo khổ, nặng thì tan cửa nát nhà. Nhiều năm rồi, ta chỉ thấy một loại

người có thể sống thoải mái bằng việc đánh bạc.” Đồ Nhị Gia cười nói.

“Ai?” Diệp Đỉnh Chi phối lung tung vài lượt, đặt bài trong tay lên bàn.

“Người mở sòng bạc!” Rốt cuộc đám người cũng cầm bài của mình lên, híp

mắt quan sát: “Người mở sòng bạc tim còn đen hơn chó, giết người không

thấy máu.”

“Đại Gia, hắn mắng ngài kìa.” Linh Tố trêu ghẹo Đồ Đại Gia.

Đồ Đại Gia ho khan một tiếng: “Không, hắn đang mắng chính mình.”

Doãn Lạc Hà nhanh chóng xếp bài trong tay, đầu không buồn ngẩng lên:

“Ai nói chỉ có người mở sòng bạc là thắng được? Ta chưa bao giờ thua.”

“Giọng điệu của cô nương cứ như vua đánh cược vậy...” Đồ Nhị Gia mỉm

cười, buông bài trong tay xuống: “Các vị đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đến đây đi.” Bách Lý Đông Quân lau mồ hôi trên trán.

Doãn Lạc Hà cũng gật đầu, đẩy bài lên trước: “Tới nào.”

“Tới tới tới, ngươi xem bài trên tay ta thế nào?” Diệp Đỉnh Chi đẩy tay lên

bàn, bốn tấm bài của hắn lật mình, bộc lộ trước mắt mọi người.

“Công phu đẹp lắm.” Linh Tố trên đài tán thưởng.

Bách Lý Đông Quân đi tới, sửng sốt.

“Sao nào? Bài của ta ra sao?” Diệp Đỉnh Chi tò mò.

“Biệt Thập.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp nói.

“Biệt Thập là cái gì?” Diệp Đỉnh Chi lấy làm khó hiểu.

“Tức là bài mà ngươi phối hợp là loại hiếm có... mà lại nhỏ nhất, bất luận

nhà cái ra bài thế nào đều không thua ngươi. Ngươi... tốt nhất là về nướng

thịt trâu đi.” Bách Lý Đông Quân khẽ lắc đầu.

“Còn ngươi thì sao?” Diệp Đỉnh Chi vỗ bàn một cái, bài của Bách Lý Đông

Quân cũng lật mình.

Đồ Nhị Gia cau mày: “Bài không tệ.”

“Thiên Vương và Thiên Cao Cửu, đúng là hợp với Thiên Môn của ngươi.”

Doãn Lạc Hà liếc mắt nhìn bài trên mặt bàn.

Diệp Đỉnh Chi vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Ta không hiểu tiếng lóng của các

ngươi, nhưng cảm thấy tên rất khí phách, có cơ hội không?”

Bách Lý Đông Quân lau mồ hôi trong tay: “Ngươi lật bài của ta, nhà cái thì

chưa ngả bài, làm sao ta biết mình có cơ hội không.”

Diệp Đỉnh Chi ồ một tiếng, tay đập xuống bàn, nhưng đang đập xuống thì

một cái tẩu thuốc đã đỡ lấy tay hắn. Đồ Nhị Gia khẽ mỉm cười: “Không làm

phiền công tử.” Hắn thu hồi tẩu thuốc, vung nhẹ, bốn tấm bài ngửa mặt lên.

“Song Địa, Tư Mai!” Bách Lý Đông Quân cả kinh.

“Bài tốt à?” Diệp Đỉnh Chi nghi hoặc hỏi, tuy hắn chẳng biết gì về đánhc

ược, nhưng chỉ nhìn nhìn hai cặp bài lần lượt có điểm số giống nhau là biết

chắc chắn không nhỏ.

Đồ Nhị Gia thản nhiên nhả một ngụm khói: “Còn chưa phải bài tốt nhất.”

“Nhưng đã thừa sức thắng ta.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng, sau

đó lùi lại một bước.

“Cô nương, ngươi thì sao?” Đồ Nhị Gia nhướn mày.

Doãn Lạc Hà sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui mừng, cũng không thấy

được âu lo. Cô bình tĩnh vung ống tay áo, để lộ hai tấm bài, đó là hai tấm

cùng có tám điểm đỏ.

“Tư Nhân.” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.

“Bài tốt?” Diệp Đỉnh Chi chỉ có mỗi câu hỏi này.

“Đúng là bài tốt, nhưng không bằng Song Địa của nhà cái, vẫn là thua.”

Bách Lý Đông Quân nhìn Đồ Nhị Gia đang cười đắc ý, cảm thán: “Thiên Kim

Thai không hổ danh sòng bạc đệ nhất thiên hạ.”

“Cô nương, bài này không tệ, chỉ tiếc...” Đồ Nhị Gia chậm rãi nói.

“Đây là bài nhỏ của ta.” Doãn Lạc Hà nói một câu bâng quơ.

Đồ Nhị Gia và Bách Lý Đông Quân cùng sửng sốt, tiếp đó Doãn Lạc Hà lại

vung ống tay áo, hai tấm bài khác cũng lật lại.

Hai tấm bài này vừa xuất hiện, ngay cả Đồ Đại Gia trên bục cũng đứng dậy,

nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra, đúng là cô ta rồi...”

Diệp Đỉnh Chi nhìn sắc mặt của Bách Lý Đông Quân và Đồ Nhị Gia, lần này

nói với giọng cực kỳ khẳng định: “Bài tốt!”

“Chí Tôn Bảo!” Bách Lý Đông Quân nhìn cặp bài kia: “Bài chí tôn mà dân cờ

bạc cả đời không gặp được một lần, giết sạch mọi người. Đây là lần đầu

tiên ta thấy có người phối được Chí Tôn Bảo.”

Liễu Nguyệt công tử ngồi trong kiệu khẽ nghiêng đầu: “Sao Đồ Đại Gia lại

kinh ngạc như vậy?”

Đồ Đại Gia khôi phục thần sắc trấn định, lại ngồi xuống phe phẩy cây quạt

trong tay: “Vì vị cô nương này, cô ta gian lận.”

“Ồ? Đồ Nhị Gia ngài thấy được?” Liễu Nguyệt công tử hỏi.

“Nếu ta thấy được, vậy cho dù vị cô nương này có xinh đẹp hơn nữa, hôm

nay cánh tay này cũng phải để lại ở Thiên Kim Thai.” Đồ Đại Gia trả lời.

“Tức là không thấy được, vậy vì sao Đồ Đại Gia lại nhận định vị cô nương

này gian lận?” Linh Tố hỏi.

“Vì Đồ Vãn gian lận, Đồ Vãn đã chia bài thì không ai có thể chạm được tới

Chí Tôn Bảo.” Đồ Đại Gia nói.

Linh Tố sửng sốt, tiếp đó nói với vẻ chế nhạo: “Chẳng phải Đồ Đại Gia đã

nói trong Thiên Kim Thai sẽ tuyệt đối không có gian lận à?”

“Gian lận mà bị bắt mới gọi là gian lận, không thì gọi là thực lực.” Đồ Đại

Gia mặt không đổi sắc, da mặt còn dày hơn tường thành.

Sắc mặt của Đồ Nhị Gia thay đổi tới vài lượt, sau đó trầm giọng hỏi: “Xin hỏi

tôn tính đại danh của cô nương?”

“Chẳng phải nãy đã nói rồi à? Doãn Lạc Hà!” Doãn Lạc Hà mất kiên nhẫn trả

lời.

Đồ Nhị Gia sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Đồ Đại Gia. Đồ Đại Gia nhún

vai: “Ta tưởng có kẻ lừa đảo nên mới gọi ngươi về phân biệt thật giả.”

“Doãn Lạc Hà, hình như ta từng nghe cái tên này rồi.” Liễu Nguyệt công tử

đột nhiên nói.

“Là con gái của vua cờ bạc năm xưa. Năm xưa, trong sòng bạc đệ tam thiên

hạ ở Thanh Châu Tiêu Dao Thành, vua cờ bạc thua dưới tay Liên Như Liệt

tới từ Nam Quyết, gia sản vài chục năm bị móc sạch. Nhưng ngày hôm sau

con gái hắn đã ngồi lên chiếu bạc của Thiên Kim Thai, thắng liên tiếp ba

ván, đoạt lại danh hiệu vua cờ bạc. Năm đó con bé mới mười tuổi, thân thể

không đủ cao, là ngồi lên đầu vua cờ bạc để đánh cược.” Đồ Nhị Gia nói.

“Đây là một truyền thuyết trong giới chúng ta, nhưng cô bé ấy rất ít khi lộ

diện. Hôm nay gặp mặt, trong lúc nhất thời không phân biệt được thật giả,

bây giờ đã nhìn ra.”

“Đúng là vua cờ bạc.” Đồ Nhị Gia cười khổ: “Hôm nay được gặp cô nương

cũng coi là may mắn, lần sau chúng ta lại đánh cược!”

“Ai đánh cược với ngươi.” Doãn Lạc Hà quay lại hỏi người trên bục: “Ta qua

vòng sơ khảo chưa?”

“Gian lận cũng là bản lĩnh, qua.” Liễu Nguyệt công tử hạ giọng cười nói.

Linh Tố bước lên trước một bước: “Thí sinh Doãn Lạc Hà, qua vòng sơ

khảo.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 81: Cùng thể hiện bản lĩnh



Bách Lý Đông Quân về trước bàn thi của mình, y mở lồng hấp, lấy gạo nếp

trong đó ra. Y xếp một lớp thẻ trúc trước mặt, bôi một lớp gạo nếp lên trên,

tiếp đó lấy từ trong túi gấm ra một quả cầu nhỏ. Y đặt lên chóp mũi ngửi

ngửi, miết thành bột phấn, bôi lên trên lớp gạo nếp, rồi lại phủ một lớp gạo

nếp, lại miết một quả cầu bôi lên một lớp. Y đã tập trung vào công việc,

lòng không còn tạp niệm. `

Còn ở bên kia, tay trái của Diệp Đỉnh Chi v**t v* con trâu trên giá sắt, tay

phải thì lấy ra một con dao nhỏ. Hắn nhanh chóng vung con dao cắt cả

trăm phát lên thân con trâu, tiếp đó giơ tay nắm lấy phía sau đầu trâu, đột

nhiên kéo một cái - không ngờ lại l*t s*ch da trâu. Bất luận là thí sinh hay

giám khảo đang quan sát, thấy cảnh này đều sợ tới mức quay người đi, thật

quá tanh máu. Còn Diệp Đỉnh Chi chỉ mỉm cười, lấy từ trong lồng ngực ra

một ít hương liệu, rắc lên thân con trâu, tiếp đó đặt củi lửa bên dưới. Cả

con trâu lớn như vậy, nếu muốn nướng hết, có lẽ phải mất mười canh giờ

thật.

Bách Lý Đông Quân đã hoàn thành công việc của mình, tiếp đó lấy chăn

bông ra bọc toàn bộ chỗ gạo nếp lại, lại lấy vò rượu ra đè lên trên. Y thở

phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, phát hiện Diệp Đỉnh Chi đang nằm trên bàn

nhìn mình. Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ngươi xong rồi à?”

“Mỹ vị của thế gian này không phải cần kỹ xảo mà cần kiên nhẫn. Bỏ thời

gian ra nấu mới là đồ ăn ngon.” Diệp Đỉnh Chi ngáp một cái: “Ta đợi trâu

của ta được nướng chín là xong.”

Hai người đều phải chờ đợi, cho nên cùng nhau quan sát các thí sinh khác

trong Thiên Kim Thai.

Sau Doãn Lạc Hà, càng lúc càng có nhiều thí sinh giơ tay nộp bài. Thiên

Khải Thành không hổ là thành trì tụ tập phong lưu trong thiên hạ, các thí

sinh trả bài nhiều nhất là chơi cờ, nhạc cụ. Có điều chơi cờ thì chỉ lác đác vài

người qua được cửa của Linh Tố, sau mấy canh giờ chỉ có thế tử của Hạ

Quân hầu phủ là thắng Linh Tố, còn về mặt nhạc cụ, Thanh Nhã công tử Lạc

Hiên đột nhiên tới làm giám khảo nhạc cụ. Trong gần bốn mươi thí sinh có

người đánh đàn cổ, có người thổi sáo ngọc, có người gẩy tình hình bà,

nhưng cuối cùng chỉ cỡ hơn mười người có thể khiến Lạc Hiên gật đầu. Mà

một số ít người còn lại, có thể nói là mỗi người đều thể hiện thần thông.

Một gã cao to với thân hình cường tráng đến cực điểm để trần thân trên,

đứng trong góc đổ mồ hôi như mưa. Không chỉ có hắn, ngay cả các học

sinh cách hắn gần nhất cũng nóng tới mức mồ hôi đầy đầu - vì hắn bố trí

một lò đúc kiếm đơn giản ở trong góc. Hắn dùng kìm kẹp một phôi kiếm

đã được nung đỏ ra, cho vào trong lu nước bên cạnh. Tiếp đó xèo một

tiếng, hơi nước bốc lên. Gã cao to lấy kiếm phôi ra khỏi lu nước, lắp nó vào

môt chuôi kiếm tinh xảo, lại lấy một lưỡi dao nhỏ ra gạt lên phôi kiếm, thân

kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Ta rèn kiếm xong rồi!” Hắn lớn tiếng nói.

Một nam tử tuấn tú ở bên phải chiếc kiệu của Liễu Nguyệt công tử đi

xuống đài, nhìn thanh kiếm này: “Ngươi là thợ rèn kiếm?”

“Ta là kiếm khách, nhưng kiếm mà ta dùng đều do ta tự rèn.” Gã cao to trả

lời.

Nam tử tuấn tú kia rút thanh kiếm bên hông ra, chạm nhẹ vào thanh kiếm

mà gã cao to vừa rèn xong: “Ta có thể thử không?”

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng thử, kiếm trong tay ngươi không rẻ, hỏng

mất thì không tốt đâu.” Gã cao to trả lời.

“Còn rất tự tin.” Nam tử tuấn tú giơ trường kiếm trong tay, vung mạnh

xuống. “Keng” một tiếng, trường kiếm trong tay hắn đã gãy thành hai nửa,

hắn mỉm cười: “Rất tốt.”

“Kiếm khách tán nhân, Lâm Tại Dã, qua vòng sơ khảo.”

Kiếm khách tên Lâm Tại Dã đưa thanh kiếm vừa rèn xong cho nam tử tuấn

tú vừa bị gãy kiếm, tiếp đó cõng bọc hành lý lên, đi ra ngoài cửa. Lúc đi

ngang qua Bách Lý Đông Quân đang ngồi trên bàn quan sát mọi người, hắn

quay đầu lại nhìn Bất Nhiễm Trần bị Bách Lý Đông Quân đặt trên bàn, nói

đầy ẩn ý: “Ngươi có một thanh kiếm tốt.”

Bách Lý Đông Quân cảnh giác đặt tay lên Bất Nhiễm Trần: “Ta biết.”

Lâm Tại Dã mỉm cười: “Lần sau gặp lại.” Tiếp đó đi tới cửa, đạp một chân ra

ngoài...

Hắn vừa quay đầu đi, Bách Lý Đông Quân đang nhìn hắn, tay nắm chặt lấy

Bất Nhiễm Trần: “Ngươi có ý đồ gì với kiếm của ta?”

Lâm Tại Dã gãi đầu, phun nước miếng xuống đất mắng: “Ban ngày ban mặt,

đúng là gặp quỷ!” Rõ ràng hắn đi ra hướng cửa, bản thân cũng đang bước

ra ngoài bậc cửa, sao bước một bước mà lại về bên cạnh Bách Lý Đông

Quân?”

Diệp Đỉnh Chi khẽ nhướn mày: “Ở đây đã mấy canh giờ, rốt cuộc cũng thấy

được... thứ khiến người ta hứng thú.”

Không chỉ có mình Lâm Tại Dã gặp vấn đề, một số thi sinh đã đậu hoặc đã

bị loại đều đi lòng vòng trong trường thi, rõ ràng cửa đang ở đó nhưng có

đi thế nào cũng không ra được. Đồ Đại Gia ngồi trên bục, vẻ mặt hoang

mang: “Ban ngày ban mặt mà có quỷ đánh tường?”

“Chắc là sòng bạc này hại chết nhiều người quá nên ma quỷ oan khuất trở

về đoạt mạng.” Đồ Nhị Gia kê một cái ghế ngồi bên cạnh Đồ Đại Gia, lạnh

lùng chế nhạo.

“Vậy vì sao không dám lên trên bục mà chỉ dám trêu đùa những người phía

dưới?” Đồ Đại Gia mỉm cười quay sang nhìn Liễu Nguyệt công tử: “Công tử,

ngài nói xem... Ơ? Sao lại là ngươi!” Rõ ràng hắn quay sang phía Liễu

Nguyệt công tử, nhưng vẫn thấy gương mặt đáng ghét của đứa em trai.

“Là Kỳ Môn Độn Giáp.” Liễu Nguyệt công tử thản nhiên nói.

“Thế nào là Kỳ Môn Độn Giáp?” Đồ Đại Gia nghe âm thanh vang lên từ bên

trái, lại quay sang trái nhưng lại thấy Đồ Nhị Gia.” Mẹ nó, đúng là quỷ dị.”

“Học được Kỳ Môn Độn, người đến không cần hỏi. Đây là thuật thông thiên,

không tà, chỉ là kỳ. Ta sẽ không phá trận, có công lực cỡ này, có thể đậu.”

Liễu Nguyệt công tử điềm nhiên nói.

Lâm Tại Dã lại bước tới, vừa xoay người vừa mắng: “Nói lại lần nữa, ông đây

không có ý đồ gì với kiếm của ngươi!”

Trước mặt là một con đường mở rộng, người bên đường sôi nổi quan sát.

Nhìn đám người ồn ào ven đường, Lâm Tại Dã sửng sốt một hồi rồi gãi đầu

đi sang bên cạnh.

Trong Thiên Kim Thai, ở một góc ít người chú ý nhất có một nam tử mặc áo

choàng tím đứng dậy. Hắn kéo mũ rất thấp, khiến người ta không thấy

được dung nhan cụ thể, nhưng giọng nói của hắn có vẻ rất trẻ: “Gia Cát

Vân, bêu xấu trước mặt công tử rồi.”

“Khiêm tốn!” Liễu Nguyệt công tử khen một câu rất hiếm thấy.

Diệp Đỉnh Chi nhìn theo tiếng Gia Cát Vân rời khỏi, điềm nhiên nói: “Hắn họ

Gia Cát.”

“Họ Gia Cát, đại biểu cho điều gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Đại biểu cho rất nhiều, ví dụ như họ Bách Lý của ngươi cũng đại biểu cho

một số thứ.” Diệp Đỉnh Chi nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân nhảy từ trên bàn xuống, mở cái chăn bông ra, chỉ thấy

trên gạo nếp đã có một số sợi lông đen nhỏ bé. Y lấy từ trong túi gấm ra

một cái chai, đổ chất lỏng đó lên chỗ lông đen.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 82: Rượu lâu năm khó giấu



Từ khi kỳ thi của học đường bắt đầu đã qua chín canh giờ.

Đồ Nhị Gia ngồi mấy canh giờ, rốt cuộc không nhịn được lén lút bỏ trốn,

Đồ Đại Gia ngại thể diện, không thể không ngồi cùng đám người của học

đường, nhưng từ ghế dựa đổi thành ngồi giường, từ lúc đầu ngồi tựa người

thành nằm ngoài, tiếng ngáy ồ ồ như sấm, vang vọng khắp Thiên Kim Thai.

Ngay cả Linh Tố cũng ngáp ngắn ngáp dài, chắp tay nói: “Công tử đặt thời

gian dài quá, kỳ thi tới mười canh giờ, ai mà chịu được.”

Bên dưới chỉ còn thưa thớt vài vị thí sinh. Diệp Đỉnh Chi nằm trên bàn sách

ngủ một giấc no say, chẳng qua cứ cách một thời gian là lại tỉnh giác, tới

xoay con trâu đang nướng, rắc một ít bột, sau đó lại về nằm ngủ. Bách Lý

Đông Quân thì lôi ra một nén hương, thắp bên cạnh cái chăn bông, tiếp đó

ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần.

“Xem ra mọi người đều mệt rồi.” Thí sinh áo xám ngồi chính giữa đứng dậy,

gương mặt hắn tái nhợt không chút sắc máu, lúc cười có vẻ khá kinh khủng.

Linh Tố dụi mắt: “Ngươi muốn nộp bài?”

“Bào chế cũng khá phiền toái.” Người nọ mỉm cười, thắp một nén nhang

trên bàn của mình.

Linh Tố đi tới ngáp một cái: “Ngươi tên là gì? Nộp cái gì...” Ban đầu cậu

chậm rãi đi qua, sau đó bước chân bỗng nhanh chóng, cuối cùng nhảy luôn

lên bàn của người nọ.

Thí sinh mỉm cười: “Tinh thần của tiểu giám khảo lại không tệ.”

Linh Tố liếc mắt nhìn nén hương kia: “Nén hương này, có gì đó kỳ quái.”

Đồ Đại Gia đột nhiên mở mắt, chậm rãi nói: “Sáng rồi à?”

“Đồ Đại Gia tỉnh rồi?” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Đồ Đại Gia duỗi người: “Cảm thấy phấn chấn tới khó tả... Thậm chí muốn ra

ngoài chơi mã cầu, đã rất nhiều năm rồi ta không chơi mã cầu.” Đồ Đại Gia

đứng dậy, gương mặt tửu sắc quá độ tỏa ra ánh đỏ.

Diệp Đỉnh Chi trở mình, ngáp một cái thật to, tiếp đó chun mũi, quát khẽ

một tiếng: “Cút!” Rồi hắn lật người, ngủ tiếp.

Bách Lý Đông Quân mở mắt, Bất Nhiễm Trần bên cạnh ngâm vang, y cũng

hít một cái, chỉ ngửi thấy mùi hoa sen.

“Ngươi tên gì? Đây là hương gì?” Liễu Nguyệt công tử hỏi thí sinh kia.

Thí sinh đáp: “Tại hạ Lạc Dương - Tân Lộ, đây là Khởi Hồn Hương.”

Linh Tố cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực, chỉ muốn đẩy cửa ra chạy vài

vòng quanh Thiên Khải Thành. Cậu cố kiềm nén cơn kích động trong lòng,

hô: “Tức là phía ngoài văn võ của ngươi chính là tinh thông y thuật?”

“Không, đây là độc thuật.” Tân Lộ giơ hai ngón tay, dập tắt que hương kia:

“Ngửi được nó, tuy người có mệt mỏi đến đâu cũng lập tức tràn ngập sức

sống, nhưng chỉ là cưỡng ép rút sức lực còn thừa trong cơ thể ra, tới khi

dược lực rút đi, thân thể cũng bị tổn thương không cách nào cứu vãn.”

Đồ Đại Gia lại ngồi xuống, ngáp lấy ngáp để.

“Nhưng ta đã khống chế liều lượng, chỉ ngửi một ít thôi thì không sao.” Tân

Lộ cười nói.

“Tuy là độc thuật, nhưng đối với người sắp chết cần bàn giao lại hậu sự, nén

nhang này cực kỳ quan trọng. Y thuật có thể dùng làm độc thuật, độc thuật

cũng có thể có tác dụng cứu người. Đậu.” Liễu Nguyệt công tử nói.

“Đa tạ công tử!” Tân Lộ trả lời.

“Ta cũng xong rồi!” Cách Tân Lộ không xa, lại có một thí sinh giơ tay lên.

“Tên gì? Thi gì?” Linh Tố hỏi.

Người nọ lấy ra một bình rượu: “Tại hạ Lý Tín, ta cất rượu.”

Bách Lý Đông Quân lập tức mở mắt, Diệp Đỉnh Chi cũng xoay người nhảy tử

trên bàn xuống.

“Rượu?” Hai người đồng thanh.

Linh Tố nhận lấy bình rượu, quay đầu nhìn sang phía Liễu Nguyệt công tử:

“Công tử... ta còn chưa tới tuổi được uống rượu.”

“Cầm đến đây.” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Linh Tố cầm bình rượu đi tới, Đồ Đại Gia ngáp một cái: “Cho ta một chén

nữa.”

Linh Tố rót hai chén chia ra cho Đồ Đại Gia và Liễu Nguyệt công tử.

“Sao nào? Bây giờ có cảm thấy hơi chậm không?” Diệp Đỉnh Chi đi tới bên

cạnh Bách Lý Đông Quân: “Nếu rượu của người này ngon hơn của ngươi,

ngươi không còn cơ hội đâu.”

“Không có rượu của người nào ngon hơn của ta.” Bách Lý Đông Quân trả lời

kiên định.

Đồ Đại Gia nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, tiếp đó ánh mắt

sáng lên, buông chén rượu xuống, nhìn thí sinh tên là Lý Tín ở dưới bệ:

“Đúng là rượu ngon! Không kém gì Kim Ngân Thủy của Thiên Kim Thai

chúng ta.”

Liễu Nguyệt công tử nhận lấy chén rượu, khẽ ngửi một hơi, tiếp đó nhíu

mày, cuối cùng đặt chén rượu lên bên miệng uống một ngụm rồi đưa ra

ngoài. Linh Tố nhận lấy chén rượu, hỏi: “Sao rồi, công tử?”

Lý Tín đứng dưới bệ vẻ mặt như đã tính trước, ngay cả người kiến thức uyên

bác như Đồ Đại Gia cũng khen rượu của hắn, vậy đương nhiên không thành

vấn đề.

Nhưng Liễu Nguyệt công tử không trực tiếp tuyên bố kết quả, chỉ hỏi bên

dưới bục: “Đông Quân, ngươi có muốn nếm một chén không?”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, tiếp đó gật đầu: “Đông Quân mạo muội, xin

uống một chén.”

“Cho hắn một chén.” Liễu Nguyệt công tử nói với Linh Tố.

Linh Tố gật đầu, đi xuống bục cao, rót một chén rượu đưa cho Bách Lý

Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân nhận lấy chén rượu, nếu vừa rồi có ai thấy được động

tác của Liễu Nguyệt công tử trong kiệu, sẽ phát hiện... hành động của bọn

họ cực kỳ nhất trí. Cả hai đều là đầu tiên ngửi một cái, tiếp đó nhíu mày,

cuối cùng uống một ngụm rồi dừng lại.

“Ra sao?” Liễu Nguyệt công tử hỏi.

Bách Lý Đông Quân do dự một lát rồi trả lời: “Thơm ngon tinh khiết, rượu

ngon.”

Lý Tín kia vốn đã thấy Liễu Nguyệt công tử mãi vẫn không quyết định, thần

sắc khá căng thẳng, lúc này cũng thở phào một tiếng, nhìn Bách Lý Đông

Quân mỉm cười, lấy làm cảm kích.

“Hiểu rồi, như vậy Lý Tín, kết quả của ngươi là.” Liễu Nguyệt công tử dừng

lại một chút: “Không đỗ.”

Mọi người kinh ngạc, chỉ có Bách Lý Đông Quân sắc mặt không đổi. Lý Tín

cả giận nói: “Vì sao không đỗ? Cả Đồ Đại Gia lẫn vị huynh đệ này đều nói

rượu của ta là rượu ngon mà.”

“Rượu của ngươi là rượu ngon, nhưng cảm giác trong lại là đậm đà thuần

hậu của rượu lâu năm. Rượu như vậy cho dù có là đại sư cất rượu lợi hại

đến đâu đi nữa, cũng phải mất tới nửa năm, đợi hương vị lắng đọng lại.

Không tới mười canh giờ, lấy đâu ra hương vị đậm đà như vậy?” Liễu

Nguyệt công tử trầm giọng nói: “Trong tên ngươi có một chữ ‘tín’, nhưng

làm người lại không có chữ tín. Linh Tố, kiểm tra bọc hành lý của hắn.”

“Tuân lệnh.” Linh Tố tung người nhảy tới bên cạnh Lý Tín. Lý Tín kia đang

định né tránh thì bị Linh Tố xuất chưởng đánh bật ra, tiếp đó sờ lên người

hắn, lập tức lấy được một bình rượu, mở bình rượu ra ngửi một cái lại là

mùi rất nhạt: “Quả nhiên hắn đổi rượu mà mình lén mang vào với rượu mà

mình cất.”

“Đuổi ra ngoài.” Liễu Nguyệt công tử lạnh nhạt nói.

“Cút!” Linh Tố giơ chân đá Lý Tín ra ngoài.

Diệp Đỉnh Chi quay đầu nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Vừa rồi ngươi đã

phát hiện?”

“Đúng vậy, vị của rượu lâu năm, người thạo nghề chỉ uống một ngụm là

phân biệt được.” Bách Lý Đông Quân nói.

“Nhưng ngươi không vạch trần hắn.” Diệp Đỉnh Chi như cười như không.

Bách Lý Đông Quân quay người nhìn về phía rượu mà mình đang cất: “Rượu

thì đúng là rượu ngon, ta không nói sai. Còn kết quả thế nào đương nhiên

có giám khảo phân định. Ta cũng là thí sinh, nếu thật sự nói ra suy nghĩ của

mình, chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ rằng ta sợ hắn à?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 83: Rượu ngon quá sớm



Rốt cuộc nén hương lớn trong Thiên Kim Thai cũng cháy tới điểm cuối, các

thí sinh hoặc thông qua hoặc thất bại, đa số đều có kết quả, chỉ còn Diệp

Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân ngồi đấy, không hề hoang mang.

“Xem ra ngươi định chờ tới thời khắc cuối cùng mới chịu nộp bài thi.” Diệp

Đỉnh Chi dò hỏi.

Bách Lý Đông Quân nhìn con trâu trông có vẻ đã chín tới mê người: “Còn

ngươi thì sao? Hình như thịt trâu của ngươi xong rồi mà.”

Diệp Đỉnh Chi rải chút bột hương cuối cùng lên: “Sắp rồi, chỉ chờ rượu ngon

của ngươi, đó là rượu ngon phối với món ngon.”

“Còn nửa canh giờ cuối cùng.” Linh Tố cao giọng nhắc nhở.

“Đến lúc rồi.” Bách Lý Đông Quân vén cái chăn bông kia lên, cầm cục bột

nếp kia đổ vào trong vò rượu. Chỉ thấy làn nước rượu lỏng óng ánh như

nước trong chảy xuống, đồng thời một mùi thơm tỏa ra, hòa với mùi thịt

trâu nướng nồng nặc đó, cảm giác càng sảng khoái.

“Thí sinh Bách Lý Đông Quân, nộp bài.” Khóe miệng y khẽ nhếch lên, có vẻ

cực kỳ tự tin.

Đồ Đại Gia duỗi lưng: “Vị này đúng là hào sảng, người khác chỉ đưa có một

bình rượu, hắn thì cho cả vò.”

“Đồ Đại Gia muốn nếm thử không?” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Đồ Đại Gia ngượng ngùng xua tay: “Vừa rồi đã khiến công tử cười chê rồi.”

“Rượu đó đúng là rượu ngon, Đồ Đại Gia đâu có nói sai. Linh Tố, lấy hai

chén đến đây.” Liễu Nguyệt công tử nói.

Linh Tố gật đầu, nhận hai chén đi lên, chia ra cho Đồ Đại Gia và Liễu Nguyệt

công tử. Lúc này Đồ Đại Gia không dám l* m*ng quá mức, nhìn tới nhìn lui

một hồi lâu rồi hạ giọng nói: “Rượu này óng ánh long lanh, mùi rượu không

đậm, nếu không nói, ta còn tưởng là nước...” Tiếp đó lại ngửi một cái: “

Nhưng hương thơm thấu tận tâm can.” Cuối cùng mới cầm lấy uống một

hơi cạn sạch. Rượu vừa vào miệng, hắn lập tức ngây ngẩn, tiếp đó l**m môi,

trầm giọng nói: “Thật... trong trẻo.”

Liễu Nguyệt công tử lại không có nhiều động tác như vậy, trực tiếp cầm lên

uống một hơi cạn sạch, hắn cười nói: “Rượu này tên là gì?”

“Quá Tảo. (Quá sớm).” Bách Lý Đông Quân đáp.

“Quá Tảo? Cái tên thật kỳ quái.” Liễu Nguyệt công tử lẩm bẩm.

“Bởi vì vốn dĩ nó có thể ủ rất lâu, nhưng để cho người khác được uống

trước nên lấy ra sớm.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói: “Nhưng rượu lâu

năm có hương vị của rượu lâu năm, rượu lấy sớm cũng có sự thoải mái

khoan khoái của rượu lấy sớm. Chén rượu này không thích hợp cho người

mê rượu mà thích hợp cho những cô gái dịu dàng và đứa trẻ mê rượu...”

“Rượu có trăm ngàn vị, không phải lúc nào cũng là ngon. Quen uống rượu

mạnh rồi thì chén Quá Tảo này lại là ngọt thanh. Linh Tố, cho ta thêm một

chén.” Liễu Nguyệt công tử cười nói.

Linh Tố l**m mép: “Công tử, hắn nói thích hợp với đứa bé mê rượu... Liệu ta

có thể uống một chén được không?”

“Chỉ cho uống một chén thôi đấy.” Liễu Nguyệt công tử bất đắc dĩ nói.

Lúc này Đồ Đại Gia lại đột nhiên đứng đậy, mắt hắn lóe lên ánh sáng bất

đồng: “Ta có nên... uống một chén nữa không?”

“Nếu cần cứ lấy.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười lùi lại một bước.

Đồ Đại Gia lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy từ trên bục cao xuống, còn

nhanh hơn cả Linh Tố. Người hầu bên cạnh hắn mắt sắc, đã chuẩn bị sẵn,

cầm cái chén chuyên dụng của hắn rót sẵn chờ đợi. Linh Tố nhìn chén ngọc

nhỏ trong tay mình, lại nhìn cái chén cao Thanh Long trong tay Đồ Đại Gia,

sửng sốt: “Cùng là một chén, Đồ Đại Gia, ngài hơi tham đấy.”

Nhưng Đồ Đại Gia không hề để ý đến cậu, chỉ nâng chén lên uống một

ngụm, ngừng lại, lại uống một ngụm, cuối cùng ngửa đầu hất đáy chén lên

trời uống ừng ực. Hắn buông chén uống, thở một hơi dài, cúi đầu xoay

người lại, cánh tay phải lơ đãng giơ lên lau khóe mắt. Hắn nói: “Đã lâu rồi

không được uống... hương vị này.”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Đồ Đại Gia từng uống Quá Tảo rồi à?”

“Quá Tảo gì thì ta không biết. Nhưng trong rượu này có vị chăn bông, làm

ta nhớ tới lúc nhỏ mỗi năm mẹ đều ủ rượu, tuy hương vị kém xa ngươi,

nhưng cảm giác rất giống nhau.” Đồ Đại Gia nhìn rượu trong vò: “Đúng là

khiến người ta hoài niệm.”

“Đông Quân, chẳng phải vừa rồi ngươi nói rượu này mềm như bông, thích

hợp cho đứa bé mê rượu và các cô gái không thích rượu à? Nhưng hình

như nam nhi hào hùng kiểu Đồ Đại Gia cũng thích rượu của ngươi.” Giọng

nói của Liễu Nguyệt công tử cũng mang ý cười.

“Rượu có trăm ngàn vị, làm sao biết được mình lại chọn trúng vị đó?” Bách

Lý Đông Quân mỉm cười.

Linh Tố đặt chén rượu lên mặt bàn, ánh mắt trông mong nhìn Bách Lý Đông

Quân. Liễu Nguyệt công tử truyền âm nói: “Chỉ cho uống một chén thôi,

không được uống nữa.”

“Không được uống rượu thì ăn một miếng thịt trâu nhé?” Đồ Đại Gia lấy

con dao nhỏ ra, cắt một miếng thịt ở đùi trâu, đặt vào bát, rải ít bột, đưa

cho Linh Tố.

Màu sắc của miếng thịt đó đẹp tới mê người, hương thơm ập vào mũi, Linh

Tố nuốt một ngụm nước miếng nhưng không đến mức không biết xấu hổ

ăn ngay mà chậm rãi chạy về bục cao, đưa bát thịt trâu đó cho Liễu Nguyệt

công tử. Diệp Đỉnh Chi lại cắt hai miếng, một miếng đưa cho Bách Lý Đông

Quân, một miếng đưa cho Đồ Đại Gia. Bách Lý Đông Quân nhận lấy cắn

một cái, nước thịt đậm đà lập tức chảy ra trong miệng. Nhưng thịt trâu này

béo ngậy mà không ngấy, Bách Lý Đông Quân nuốt xuống mới nhận ra

mình đói bụng đã lâu, chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thịt trâu nướng kia,

không ngờ lại lén lút nuốt một ngụm nước miếng.

Diệp Đỉnh Chi nghiêng người tránh sang một bên, ném con dao cho Bách

Lý Đông Quân: “Nếu cần cứ lấy.”

Đồ Đại Gia ăn một miếng, ngẩn người: “Ngươi từng tới Man Quốc?”

“Bắc Man à? Từng tới.” Diệp Đỉnh Chi cười nói.

“Đúng là hương vị của Man Quốc.” Liễu Nguyệt công tử đột nhiên nói:

“Mấy năm trước ta từng tới đó, gặp đúng ngày tế thần, hôm đó có trâu

quay mười canh giờ. Ngày hôm đó không phân biệt giàu sang tôn quý,

không nhìn tuổi tác, chỉ cần là người trong bộ lạc đều có thể ăn một miếng,

vì đó là của thần ban cho. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã tới nơi xa như vậy à?”

“Ta đi về bắc tới Man Quốc, đi về nam tới Nam Quyết, đi về tây tới Tiểu Phật

Quốc, phía đông cũng từng ra biển du lịch. Thiên hạ to lớn, chỉ sợ đi không

đủ nhiều, đi không đủ xa.” Diệp Đỉnh Chi trả lời.

“Ngươi không chỉ đi qua, hỏa hầu của thịt trâu nướng này không phải là

thứ mà một lữ khách có thể nắm được. Ngươi từng ở đó.” Liễu Nguyệt

công tử nói.

‘Đúng, trong lòng ta tới một nơi du lịch không phải cưỡi ngựa xem hoa mà

là thật sự dung nhập vào cuộc sống nơi đó, không sinh sống mấy năm thì

làm sao tính là thật sự du lịch?” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ nói.

Liễu Nguyệt công tử gật đầu, trước khi nén hương kia tàn, tuyên bố hai thí

sinh cuối cùng qua vòng sơ khảo: “Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi, qua

vòng sơ khảo.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 84: Vòng hai của học đường



Cuối cùng vòng sơ khảo của học đường cũng hạ màn, tổng cộng tám mươi

thí sinh tham dự, cuối cùng ba mươi hai người đỗ vòng sơ khảo này. Tuy

xưa nay kỳ thi của học đường luôn khắc nghiệt, nhưng đây là lần đầu vòng

sơ khảo đào thải tới quá nửa...

“Liễu Nguyệt ơi là Liễu Nguyệt, quả nhiên con không làm vi sư thất vọng.

Ba mươi hai người, vừa vặn, vừa vặn.” Lý tiên sinh tóc bạc nằm trong vườn

trúc, một tay giơ bình rượu, một tay nghịch con bướm đang bay.

Liễu Nguyệt công tử ngồi trong đình đánh đàn: “Sư phụ đã giao nhiệm vụ

này cho con, đương nhiên con phải tận tâm tận lực hoàn thành.”

“Vậy Liễu Nguyệt, chuyện còn lại trong kỳ thi ta sẽ không làm phiền con.

Thi võ ta thì ta giao cho Tiểu Lôi và Tiểu Hắc vậy.” Lý tiên sinh đứng dậy.

“Không.” Liễu Nguyệt công tử gẩy nhẹ dây đàn: “Con muốn đi.”

“Ồ?” Lý tiên sinh buông bình rượu xuống: “Đúng là hiếm thấy, con hứng thú

với kỳ thi của học đường từ bao giờ vậy?”

“Vì lần này trong kỳ thi của học đường xuất hiện rất nhiều người thú vị.”

Liễu Nguyệt công tử tiếp tục đánh đàn: “Một cô gái trẻ tuổi đã là vua cờ

bạc, người của tộc Gia Cát tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, công tử của hầu

phủ cất được trăm vị rượu, còn có một vị lữ khách du lịch khắp nơi. Con

cũng mong chờ, không biết tiếp theo họ sẽ đem tới cho chúng ta những

bất giờ gì.”

“Thật ra kỳ thi của học đường hàng năm đều rất thú vị.” Lý tiên sinh liếc mắt

nhìn Liễu Nguyệt công tử trong đình: “Chỉ tò mò tiếp theo bọn họ sẽ xảy ra

chuyện gì?”

“Con cũng muốn nhận một người làm đệ tử.” Liễu Nguyệt công tử thản

nhiên nói.

Lý tiên sinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy, vung bình rượu

lên, khi đặt bình rượu xuống là đã tới trước mặt Liễu Nguyệt công tử: “Bọn

họ thú vị đến vậy ư? Con muốn chọn ai? Đến lúc đó chúng ta có tranh chấp

không?”

“Sẽ không, vì chắc chắn con không tranh nổi với sư phụ.” Liễu Nguyệt công

tử mặt không đổi sắc: “Hơn nữa trong đó có một số người võ công rất cao.”

“Cao tới mức nào?” Lý tiên sinh hỏi.

“Cao tới... con cũng không có tư cách làm sư phụ của hắn.” Liễu Nguyệt

công tử trả lời đầy ẩn ý.

“Là ai?” Nghe Liễu Nguyệt công tử nói vậy, ngay cả Lý tiên sinh cũng thấy

hứng thú.

Liễu Nguyệt công tử dừng đánh đàn, nhớ tới lúc Diệp Đỉnh Chi chỉ dùng

một tay đã đè Tam Tần xuống.

Thiên Khải Thành có một quán trọ.

Giờ phút này Diệp Đỉnh Chi đã tẩy rửa hết bụi đất bám trên người, thay một

bộ áo trắng tinh khiết. Hắn đi từ trong phòng ra, dáng vẻ như một vị công

tử nhẹ nhàng biếng nhác, so với kẻ đầy bụi đất, mặt mũi dơ bẩn ngày hôm

qua, cứ như hai người khác nhau. Hắn khẽ cúi đầu với người trong đình:

“Thanh Vương điện hạ.”

“Diệp Tiểu Đồng?” Thanh Vương khẽ mỉm cười, gọi cái tên khá xa lạ này.

“Bây giờ ta tên là Diệp Đỉnh Chi.” Diệp Đỉnh Chi cười trả lời.

“Định dùng cái tên này bao lâu?” Thanh Vương hỏi.

Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống: “Chọn cái tên này rồi, không định thay đổi. Hiện

tại ta đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày dương danh thiên hạ.”

“Vậy ở lại, giúp ta đi.” Thanh Vương khẽ ho khan một tiếng.

“Thanh Vương điện hạ yên tâm, nếu ta đã có tính toán bái vào làm môn hạ

của Lý tiên sinh, vậy đương nhiên mấy năm tới sẽ không rời đi.” Diệp Đỉnh

Chi cười nói: “Nếu điện hạ có chỗ nào cần ta hỗ trợ, đương nhiên ta sẽ

không từ chối.”

“Được. Nếu ngươi đã đến, như vậy ta tin rằng đệ tử cuối cùng của Lý tiên

sinh chắc chắn sẽ là ngươi.” Thanh Vương nói.

Diệp Đỉnh Chi cười một tiếng: “Có lẽ thế.”

Học cung.

Trong biệt việt của Lôi Mộng Sát.

Bách Lý Đông Quân còn nằm trong phòng, ngủ tới mức không biết trời

trăng. Kỳ thi kéo dài mười canh giờ khiến y khá mệt mỏi, mặc cho Lôi Mộng

Sát ở ngoài cửa gọi thế nào, vẫn không chịu tỉnh. Tiêu Nhược Phong đi vào

trong sân, thấy Lôi Mộng Sát ngồi một mình bên ngoài, hạ giọng nói: “Hắn

còn chưa tỉnh à?”

“Tỉnh vài lần, lại ngủ như heo.” Lôi Mộng Sát bất đắc dĩ nói. “Chẳng qua chỉ

là vòng sơ khảo mà thôi, làm gì đến nỗi thế.”

“Nếu nghiêm túc tham gia kỳ thi, đúng là sẽ như vậy. Đối với người như hắn

thì qua vòng sơ khảo không khó, quá trình của vòng sơ khảo mới là quan

trọng nhất, là quan sát những đối thủ tiếp theo có thể gặp được.” Tiêu

Nhược Phong điềm nhiên nói: “Lát nữa kết quả rút thăm thi võ sẽ được đưa

tới đây, ba ngày sau, đối thủ của hắn là ai...”

“Là ai?” Bách Lý Đông Quân đẩy cửa bước ra.

Tiêu Nhược Phong thản nhiên mỉm cười: “Ngươi hy vọng là ai? Hay không

hy vọng là ai.”

“Có gã tên là Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Ta không

muốn đánh với hắn.”

“Ngoài ra còn có ai?” Tiêu Nhược Phong truy hỏi.

“Cái tên Gia Cát Vân kia, Kỳ Môn Độn Giáp, quá quái dị, ta cũng không

muốn đánh với hắn.” Bách Lý Đông Quân thành khẩn nói.

Tiêu Nhược Phong gõ trán: “Xem ra thật sự nghiêm túc quan sát rồi, Liễu

Nguyệt nói với ta có hai thí sinh khó đối phó nhất, chính là hai người đó.”

“Những người khác cũng khó đối phó.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Rốt

cuộc thi võ là thi theo cách nào?”

“Văn không có hạng nhất, võ không có hạng nhì. Thi võ là cách tỷ thí trực

tiếp nhất, các ngươi có tổng cộng ba mươi hai người, một người đánh một

người, do ba cao thủ mà học đường phái ra phán xử, mười sáu người thắng

cuối cùng vào vòng thi cuối.” Lôi Mộng Sát cướp lời: “Đây là vòng thi đơn

giản nhất của kỳ thi học đường, cũng là vòng thi khó gian lận nhất, thắng là

thắng, thua là thua, có lẽ ngươi không may mắn gặp phải người lợi hại

nhất, ngươi cũng chỉ có nước chấp nhận. Nhược Phong, sư phụ chọn ai làm

người phán xử đợt này?”

“Ngươi.” Tiêu Nhược Phong xoay người, nhìn cánh cửa biệt việt đang từ từ

bị đẩy ra. “Mặc Hiểu Hắc, còn có Liễu Nguyệt.”

Người đưa tin đang đứng ở cửa, cung kính trình một tấm thẻ bài.

Lôi Mộng Sát bước một bước lướt tới, cầm tấm thẻ bài kia vào tay, lại hưng

phấn lui lại: “Để ta xem thử, để ta xem thử. Rốt cuộc ngươi rút được đối thủ

nào? Ồ, Diệp Đỉnh Chi! Ngươi may mắn đấy!”

“Cái gì?” Bách Lý Đông Quân đoạt lấy thẻ bài trong tay Lôi Mộng Sát, cầm

lấy, lại thấy trên đó nào có ba chữ Diệp Đỉnh Chi, rõ ràng là ‘Yến Phi Phi’.

“Đùa ngươi thôi, Yến Phi Phi này là ai?” Lôi Mộng Sát lấy thẻ bài về, nhìn cái

tên trên đó: “Lợi hại không?”

“Vòng sơ khảo của học đường, người thứ nhất thông qua, ngươi cảm thấy

có lợi hại không?” Tiêu Nhược Phong nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân nhíu mày, nhớ lại ngày đó Yến Phi Phi phi thân qua lại

trong Thiên Kim Thai, khinh công tinh diệu ngang cơ với cha hắn là Bách Lý

Thành Phong, chỉ dựa vào Tam Phi Yến của y, chắc chắn không đuổi kịp

bước chân người này. Sau khi tự hỏi hồi lâu, y gật đầu: “Lợi hại.”

Lôi Mộng Sát cầm cái thẻ bài đó ném sang một bên: “Xưa nay lợi hại không

phải chuyện khó khăn gì, vì ngươi chỉ cần làm một điều là đủ.”

“Đó chính là lợi hại hơn hắn.” Tiêu Nhược Phong rất ăn ý nói tiếp.

“Đây là tiêu chuẩn hành xử của đệ tử nội viện chúng ta.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 85: Nâng chén dưới trăng



Ánh trăng đang sáng.

Dưới ánh trăng đó là hai người uống rượu.

Trong biệt việt của học đường, Bách Lý Đông Quân đang uống rượu với

một người, chỉ có điều người này quay lưng về phía y. Trên bàn đặt một cái

mặt nạ ác quỷ đỏ như máu, người nọ quay lưng về phía Bách Lý Đông

Quân, đang uống liên tiếp từng chén một. Không bao lâu sau cả vò rượu đã

bị hai người uống cạn. Nhưng hắn có vẻ không hề nôn nóng, vì chỗ Bách Lý

Đông Quân còn nợ hắn rất nhiều vò rượu.

“Sau ngày hôm nay, ta sẽ không tới truyền thụ nội công cho ngươi.” Người

nọ buông chén rượu, chậm rãi nói.

“Lạc Hoa Lưu Thủy, ta đã luyện xong rồi à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Người nọ khẽ lắc đầu: “Làm gì có võ công nào gọi là Lạc Hoa Lưu Thủy, ta

bịa ra đấy, môn công phu này là sư phụ ngươi sáng tạo ra, tên là Thu Thủy

Quyết.”

“Thu Thủy Quyết?”

“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nước

mênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệt

được bò với ngựa. Sư phụ ngươi vân du thiên hạ, mùa thu ngủ bên bờ sông

lớn, ban đêm thì mơ mình đi xuống sông, trò chuyện với Hà Bá, Hải Thần,

ngày hôm sau thì sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, dùng tự nhiên làm vật

dẫn, như sông lớn cuồn cuộn không ngừng. Là ông ấy nhớ được giấc mơ và

cảm ngộ đêm hôm đó, nhiều năm sau khi tinh thâm võ học, nhớ tới tình

cảm ngày trước nên nhanh chóng sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này.” Hắn

uống một ngụm rượu, nhìn không trung: “Trong lòng ta, thiên hạ chỉ có ba

người rưỡi là thần kỳ.”

“Ba người rưỡi nào?” Bách Lý Đông Quân bỗng thấy hứng thú.

“Sư phụ ngươi, Nho Tiên Cổ Trần, đọc vạn cuốn sách, có thể biến ảo muôn

vàn, cứ như trong thế gian này không có gì hắn không làm được. Còn có Lý

tiên sinh của học đường, xưa nay ta ghét th* t*c, cho nên ta cũng không ưa

Lý tiên sinh của học đường, vì rất nhiều người kính nể hắn nhưng hắn lại xé

Võ Bảng, đây là chuyện rất th* t*c. Còn quốc sư Tề Thiên Trần, hắn có bản

lĩnh thông thiên, nếu ở bên ngoài có lẽ đã là tiên nhân cưỡi mây lên trời,

nhưng ở trong triều, bị cái mũ quốc sư đè lên đầu, vô duyên vô cớ ném mất

một nửa tiên khí.” Người nọ thở dài.

“Còn một người là ai?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.

“Là ta.” Người nọ cầm cây côn gõ Bách Lý Đông Quân một cái.

“Xì.” Bách Lý Đông Quân cảm thấy bị trêu chọc, ngửa đầu lên uống một

ngụm rượu.

“Trong các thí sinh lần này, có hai người trước mắt chắc chắn ngươi không

đánh được. Gia Cát gia đã nhiều năm rồi không có ai nhập thế, Gia Cát Vân

này là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của mình, đã rời núi là nhắm vào ngôi

đệ nhất. Còn có Diệp Đỉnh Chi, chỉ một tay đã ấn được Tam Tần khinh công

tuyệt đỉnh xuống, một hành động lơ đãng này đã thể hiện nội công thân

pháp cao minh ra sao. Về phần những người còn lại, vị vua cờ bạc nhỏ tuổi

kia, người rèn kiếm, kẻ dùng độc, tuy không dễ đánh, nhưng có thể thử

xem.” Người nọ nói.

Bách Lý Đông Quân gật đầu, lời này rất giống với suy nghĩ của y, nhưng đột

nhiên y cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ cẩn thận một phen rồi mới phản ứng lại:

“Kỳ thi của học đường, người ngoài không được vào, sao ngươi biết rõ ràng

như vậy? Thậm chí cả chuyện Diệp Đỉnh Chi ấn Tam Tần xuống mà ngươi

cũng biết?” Cảnh tượng lúc đó ngoài bản thân ra chỉ có vài vị giám khảo

trên bục và Bách Lý Đông Quân đứng bên cạnh là thấy rõ. Người này vốn

không vào Thiên Kim Thai, sao lại biết được?

“Ta vốn là không gì không biết, không gì không hiểu.” Người nọ thở dài

một tiếng: “Ngươi còn ngốc hơn ta tưởng, vẫn chưa đoán ra thân phận của

ta.”

“Bách Hiểu Đường.” Bách Lý Đông Quân gằn từng chữ một.

Giang hồ Bách Hiểu Đường, không gì không biết, không đâu không ở,

không gì không tìm ra được.

“Đúng vậy, ta chính là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.”

Người nọ cầm cái mặt nạ trên bàn lên, đeo vào mặt, xoay người nói.

Theo như đồn đại, đây là đường chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Bách

Hiểu Đường, phân chia bốn cảnh giới của cao thủ võ học trong thiên hạ, là

nhân vật mà rất nhiều người giang hồ thầm tôn thờ, hầu như chỉ xuất hiện

trong lời đồn, hầu như chưa bao giờ thật sự lộ diện. Giờ phút này hắn

không chỉ xuất hiện trước mặt Bách Lý Đông Quân, hơn nữa còn uống rượu

với y? Nếu là người khác, có lẽ lúc này có đủ loại vấn đề muốn hỏi, vì

đường chủ Bách Hiểu Đường chưa chắc đã là võ công lợi hại nhất, nhưng

chắc chắn lý luận võ công là phong phú nhất. Một buổi trò chuyện với hắn

còn hơn cả mười năm luyện kiếm. Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ dừng lại

một chút rồi hỏi: “Sao tên ngươi giống Tiêu Nhược Phong thế.”

Cơ Nhược Phong tuy tự xưng là không gì không biết nhưng cũng không

đoán nổi Bách Lý Đông Quân sẽ phản ứng như vậy. Có điều hắn chỉ ngạc

nhiên đối chút rồi trả lời: “Tuy chúng ta cùng tên Nhược Phong, nhưng hắn

là gió nâng rồng lên, có người muốn mượn gió của hắn bay lên chín tầng

trời, phá mây hóa rồng. Còn ta là cơn gió vô hình, không thể tìm ra, không

thể nắm giữ, nhưng lại không đâu không có. Chúng ta vốn không giống

nhau.” Tiếp đó điểm mũi chân, bay tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân như

làn gió.

“Đây là khinh công gì?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.

“Thừa Phong Đạp Vân Bộ. Ta biết đối thủ tiếp theo của ngươi là Yến Phi Phi,

võ công của hắn không tính là nhất lưu, nhưng khinh công Bát Bộ Cản

Thiền đã luyện tới tầng thứ tám. Nếu ngươi xoắn xuýt chuyện khinh công,

vậy thì có làm thế nào cũng không thắng được. Khinh công không đại biểu

cho võ công, tuy khinh công đại biểu cho khoảng cách giữa các ngươi,

nhưng...” Cơ Nhược Phong nhảy tới sau lưng Bách Lý Đông Quân, giơ côn

ấn lên người y: “Khoảng cách này có bằng chiều dài một thanh kiếm

không?”

Bách Lý Đông Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Ngươi

đang nhắc nhở ta?”

“Bỏ đi, nếu thi võ mà cũng không qua được thì trở về kế thừa gia nghiệp

còn hơn.” Cơ Nhược Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ có một cơ hội,

nếu nỗ lực mà không thành thì chỉ có thể bị bắt về nhà kế thừa gia sản kếch

xù. Câu này đúng là thú vị.”

“Câu này chẳng thú vị chút nào.” Bách Lý Đông Quân giơ tay phải nắm lấy

trường côn của Cơ Nhược Phong, nhưng Cơ Nhược Phong vung côn, điểm

mũi chân, đã mang cây côn lùi đi xa mười bước. Cơ Nhược Phong lắc đầu

nói: “Chút công phu đó của ngươi, đừng bêu xấu trước mặt ta.”

Bách Lý Đông Quân nhìn vào tay mình: “Vừa rồi ngươi đã nói sau hôm nay

ngươi sẽ không tới truyền thụ nội công cho ta nữa, vậy có phải bây giờ tất

cả nội lực trong cơ thể ta đều đã phóng thích không? Ta cảm thấy mấy

ngày nay lực lượng cuồn cuộn trào ra đang càng lúc càng yếu.”

“Ngươi quá coi thường bản thân, cũng quá coi thường sư phụ ngươi. Nội

lực trong cơ thể ngươi như làn nước mùa thu trong đầm, sẽ không khô cạn.

Chỉ cần ngươi biết dẫn đắt, như vậy lúc nào cũng có nước suối chảy ra. Tiếp

theo ngươi không cần đóng cửa luyện công mà cần tỷ thí sinh tử với kẻ

khác.” Cơ Nhược Phong nhảy lên mái hiên: “Ta rất mong chờ biểu hiện của

ngươi trong vòng thi kế tiếp của học đường.”

“Kỳ thi của học đường mà cũng có tỷ thí sinh tử?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Cơ Nhược Phong tung người nhảy lên: “Ngươi quá coi thường Thiên Khải

Thành, quá coi thường kỳ thi của học đường.”

Bách Lý Đông Quân thấy hắn đi xa, cúi đầu mỉm cười, trường kiếm bên

hông lập tức rời vỏ. Y cầm kiếm, nhẹ nhàng vung lên, như ôm lấy ánh trăng:

“Ta quá coi thường Thiên Khải Thành này ư?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 86: Nhất kiếm bất quy



Kim Võ Trường.

Nơi luyện binh thường ngày của Kim Ngô Vệ Thiên Khải Thành, còn ngày

học đường tổ chức kỳ thi, ngay cả Kim Ngô Vệ cũng nhường lại nơi này,

cung cấp địa điểm thi võ cho bọn họ. Dù sao trong Thiên Khải Thành, ngoài

Kim Võ Trường ra, rất ít nơi có thể dung nạp được vòng thi võ của bọn họ.

Lúc đầu không phải chọn nơi này, chẳng qua các thí sinh đều có tuyệt kỹ

trên người, tiện tay hất văng mấy cái nóc nhà cũng không phải chuyện khó,

cuối cùng Lý tiên sinh chọn tới chọn lui, bèn chọn nơi này.

Cách thời điểm chính thức bắt đầu một canh giờ, trong võ trường đã phủ

kín thủ vệ, trên bục phán xử, Liễu Nguyệt công tử ngồi kiệu đã đến từ rất

sớm, Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc cũng tới, hai người một đẹp một xấu,

vốn dĩ đứng chung một chỗ phải rất mới lạ, khổ nỗi cả hai đều không để lộ

dung nhan, ngược lại khiến nhiều người tới xem trò vui cũng mất hứng.

“Chẳng phải ngươi ghét nhất là tình cảnh thế này à?” Mặc Hiểu Hắc nhìn

mọi người dưới bục, hỏi Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt khẽ mỉm cười: “Lát nữa ngươi sẽ biết đáp án.”

Bách Lý Đông Quân đi theo Lôi Mộng Sát vào Kim Võ Trường, Bách Lý Đông

Quân nhìn các thí sinh đi qua bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Này, Mộng Sát

huynh, ngươi nói vòng thi võ này ai sẽ khiến mọi người kinh ngạc? Gia Cát

Vân kia hay là Diệp Đỉnh Chi.”

“Trong số lựa chọn này không có ngươi à?” Lôi Mộng Sát nghiêm túc hỏi.

Bách Lý Đông Quân âm thầm vui vẻ, nghĩ thầm quả nhiên là huynh đệ nhà

mình, để mắt tới mình, lập tức trả lời: “Vậy được rồi, ta, Gia Cát Vân và Diệp

Đỉnh Chi, ai sẽ khiến mọi người kinh ngạc?”

“Diệp Đỉnh Chi.” Lôi Mộng Sát trả lời rất lưu loát.

“Ta!” Bách Lý Đông Quân đặt tay lên chuôi kiếm.

“Muốn làm mọi người kinh ngạc, bây giờ còn sớm.” Lôi Mộng Sát vỗ vai

Bách Lý Đông Quân, tung người nhảy một cái, hạ xuống bục phán xử phía

xa. Hắn chắp tay với Mặc Hiểu Hắc và Liễu Nguyệt: “Các ngươi đến sớm

quá. Không có ta chắc các ngươi rất ngại ngùng, không tìm thấy đề tài trò

chuyện.”

Thư đồng Linh Tố ở bên cạnh mở miệng nói: “Không hẳn, hai vị công tử đã

đứng gần nửa canh giờ, nói với nhau một câu.”

“Bình thường bình thường.” Lôi Mộng Sát gật đầu. “Lát nữa chính thức tỷ

võ, ta phụ trách phân định kết quả, hai người các ngươi chẳng hăng hái gì

cả.”

“Tùy ngươi.” Mặc Hiểu Hắc giọng điệu lạnh nhạt.

“Ô, đây chẳng phải Bách Lý huynh à?” Một tiếng cười khẽ vang lên, Bách Lý

Đông Quân quay người, chỉ thấy một công tử áo trắng mặt mày như ngọc

đang đón gió đi về phía y, trên người còn mang theo mùi tường vi thoang

thoảng. Vị công tử kia mặt mày hớn hở, nhiệt tình chân thành: “Bách Lý

huynh, có lòng tin vào tỷ võ hôm nay không?”

Bách Lý Đông Quân quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng

hỏi: “Ngươi là ai?”

Vị công tử mặt mày như ngọc kia sửng sốt, tiếp đó cười khổ: “Ta, Diệp Đỉnh

Chi đây. Rượu ngon đi với thịt trâu, thế gian hiếm có, chúng ta cùng qua

vòng sơ khảo mà.”

“Ngươi? Diệp Đỉnh Chi?” Bách Lý Đông Quân vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn:

“Ngươi đi cướp tiền trang à?”

Rốt cuộc Diệp Đỉnh Chi cũng phản ứng lại, vỗ lên y phục của mình: “Ta chỉ

thay quần áo, tắm rửa một lượt thôi, có cần kinh ngạc như vậy không?”

Bách Lý Đông Quân điềm nhiên ‘ồ’ một tiếng, hai người tiếp tục bước vào

võ trường, Bách Lý Đông Quân hỏi hắn: “Hôm nay đối thủ của ngươi là ai?”

“Còn nhớ vị rèn kiếm hôm ấy không? Lâm Tại Dã, đối thủ của ta là hắn.”

Diệp Đỉnh Chi giọng điệu thản nhiên: “Ngươi thì sao?”

“Ta là Yến Phi Phi.” Bách Lý Đông Quân quét mắt trong đám người một lượt

nhưng không thấy bóng dáng hắn.

“Yến Phi Phi? Khinh công của hắn không tệ, không biết võ công ra sao.”

Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Nhưng nếu là ngươi, thắng được hắn không thành

vấn đề.”

“Vừa rồi ta hỏi một vị giám khảo kỳ thì võ, hôm nay ai là người có thể khiến

mọi người kinh ngạc, hắn nói là ngươi.” Bách Lý Đông Quân thấy Gia Cát

Vân đứng trong một góc: “Ngươi thấy sao?”

“Thằng ngốc mới khiến mọi người kinh ngạc trong vòng này. Ta hỏi ngươi,

ba mươi hai người vào vòng này, hôm ấy ngươi có nhớ hết không?” Diệp

Đỉnh Chi hỏi.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Có mấy người không ấn tượng lắm.”

“Vậy thì đúng rồi, cao thủ thật sự sẽ không bại lộ thực lực bản thân ngay từ

đầu. Trong số những người ngươi không nhớ đó chắc chắn có vài người

ngươi cần đề phòng trong vòng tiếp theo.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.

“Ngươi nói rất có đạo lý, vì sao bản thân lại khiến người ta lập tức ghi nhớ?”

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.

“Ta không sợ, vì ta thật sự rất mạnh.” Diệp Đỉnh Chi duỗi người. “Bất luận là

ai tới cũng không đủ xem.” Giọng nói của hắn không nhỏ, các thì sinh xung

quanh đều nghe được, không ít người quay đầu nhìn lại. Diệp Đỉnh Chi lén

lút vươn một ngón tay chỉ về phía Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân

cảm nhận được ánh mắt sáng quắc tập trung vào mình, vội vàng xua tay:

“Không phải ta nói, không phải ta mà!”

“Im lặng!” Một tiếng gầm vang lên, phủ xuống như Thái Sơn áp đỉnh, lập

tức ép đám người đang ồn ào phải yên tĩnh. Một người hạ xuống đứng

trong võ trường, chính là Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát.

“Tại hạ Lôi Mộng Sát, nhị đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh, ở bên trên chính là

tam đệ tử Liễu Nguyệt và tứ đệ tử Mặc Hiểu Hắc của Lý tiên sinh. Hôm nay

do ta chủ trì vòng thi võ. Căn cứ theo kết quả rút thăm lúc trước, hai người

quyết đấu, người thắng vào vòng thi cuối. Trong vòng thi võ phải chú ý

điểm tới là dừng, không thể thủ giết người. Ta sẽ ở bên ngoài quan chiến,

nếu cảm thấy trận đánh này không cần tiếp tục, sẽ ra tay chấm dứt...”

“Đây là một trong Bắc Ly bát công tử, Chước Mặc công tử mà mọi người

vẫn đồn đại? Quả nhiên khí độ bất phàm, có thể gặp vị đại nhân vật như

vậy, tham gia kỳ thi lần này cũng không uổng.”

“Đúng vậy, trong Bắc Ly bát công tử có sáu vị là đệ tử dưới trướng Lý tiên

sinh, hôm nay được thấy ba, đúng là vận may ba đời.”

Bách Lý Đông Quân ở bên cạnh lắc đầu liên tục, nếu bọn họ biết bộ mặt

thật của Lôi Mộng Sát ở dưới bục, chắc chắn sẽ rất thất vọng vì đã nói vậy.

“Vậy dựa theo trình tự trong danh sách của ta để bắt đầu, mời Diệp Đỉnh

Chi và Lâm Tại Dã lên đài!” Lôi Mộng Sát nhìn danh sách, cao giọng hô.

Diệp Đỉnh Chi nhún vai, nhảy lên trên đài: “Không ngờ người đầu tiên lại là

ta.”

Lâm Tại Dã thì bước chân hùng hậu, bước từng bước một chậm rãi lên đài,

vì hắn cõng một thanh trọng kiếm bằng huyết thiết, thế nên mỗi bước chân

đều kèm theo một dấu hõm sâu. Hắn đi lên trên đài, đặt thanh trọng kiếm

xuống: “Lâm Tại Dã, đã đến.”

“Là một thanh kiếm tốt.” Diệp Đỉnh Chi tán dương.

“Đao kiếm không có mắt, nếu không muốn bị thương thì bỏ cuộc đi.” Lâm

Tại Dã thần sắc nghiêm nghị.

Lôi Mộng Sát lùi lại phía sau một bước: “Bắt đầu!”

Lâm Tại Dã lập tức nâng thanh huyền thiết trọng kiếm, vung mạnh lên

không trung, khiến cho gió cuốn phần phật. Có vẻ như hắn không chỉ biết

rèn kiếm mà còn có thần lực trời sinh, trọng kiếm như vậy mà trong tay hắn

lại linh hoạt như mũi kim thêu hoa.

“Đi!” Diệp Đỉnh Chi phóng về phía trước, đạp một chân lên huyền thiết

trọng kiếm. Lâm Tại Dã đang muốn thu kiếm nhưng bị Diệp Đỉnh Chi xuất

cước đá trúng ngực, lập tức bay ngược ra ngoài...
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 87: Lạc Hà tề phi



Mọi người ồ lên.

Ở đây có người biết có lẽ võ công của Diệp Đỉnh Chi khá cao cường, nhưng

không ai dự đoán được chỉ đối mặt một lần mà Lâm Tại Dã đã bị Diệp Đỉnh

Chi đánh bay.

“Thắng bại đã phân?” Lôi Mộng Sát cúi đầu mỉm cười.

Diệp Đỉnh Chi hạ xuống đất, vung ống tay áo: “Ta đã nói rồi, ta không để

tâm.”

Lâm Tại Dã xoay người cắm kiếm xuống đất, cả người cả kiếm kéo thành

một cái khe dài trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện Diệp Đỉnh

Chi đạp một chân lên chuôi kiếm của mình.

“Ngươi còn kiên trì hơn trong tưởng tượng của ta, nhưng trước lực lượng

tuyệt đối, có kiên trì cũng chẳng mấy tác dụng.” Diệp Đỉnh Chi nhìn từ cao

xuống, ngạo nghễ nói.

“Đừng coi thường người khác!” Lâm Tại Dã gầm lên một tiếng, thanh huyền

thiết kiếm trong tay lập tức chia thành hai.

“Trong huyền thiết kiếm còn có huyền cơ!” Có người kinh ngạc hô lên.

Chỉ thấy Lâm Tại Dã lập tức chia huyền thiết kiếm thành hai, một thanh phi

thẳng về phía Diệp Đỉnh Chi, một thanh nắm trong tay, nhắm thẳng vào

ngực Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, ngửa người lật mình, một tay

nắm lấy thanh huyền thiết kiếm bị phóng đi, tiếp đó tránh kiếm tiếp theo

của Lâm Tại Dã, lại xuất kiếm đánh xuống!

“Được rồi.” Một giọng nói điềm nhiên vang lên.

Kiếm của Diệp Đỉnh Chi ngừng trước yết hầu của Lâm Tại Dã một tấc, bị hai

ngón tay kẹp lại, không thể tiến thêm chút nào. Lôi Mộng Sát thu hồi song

chỉ, cao giọng nói: “Diệp Đỉnh Chi thắng.”

Lâm Tại Dã thở dài: “Tâm phục khẩu phục.”

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, trận chiến này của Diệp Đỉnh Chi thắng rất

gọn gàng nhanh chóng, không cho Lâm Tại Dã chút cơ hội nào. Tuy vòng

sơ khảo không có nhiều người để ý tới hắn, nhưng bây giờ, cái tên Diệp

Đỉnh Chi đã không thể giấu được.

“Người tiếp theo lên đài chính là, Doãn Lạc Hà và Tô Lễ.” Lôi Mộng Sát nói

xong ngẩng đầu lên, tiếp đó nuốt một ngụm nước miếng: “Thật... xinh đẹp!”

Doãn Lạc Hà cởi bỏ áo choàng màu trắng, bên trong là bộ áo tím bó sát

người, phác họa rõ nét từng đường cong gần như hoàn hảo. Bách Lý Đông

Quân ở dưới đài nhìn, hình như còn nghe được tiếng nuốt nước miếng của

một số người bên cạnh.

“Đẹp quá nhỉ?” Diệp Đỉnh Chi đã trở về bên cạnh Bách Lý Đông Quân.

“Đúng là xinh đẹp.” Bách Lý Đông Quân gật đầu.

“Không phải loại ngươi thích?” Diệp Đỉnh Chi lại hỏi.

“Ta không có loại nào thích, ta chỉ có người ta thích.” Bách Lý Đông Quân

cầm túi nước bên hông, ngửa đầu lên uống một ngụm. Diệp Đỉnh Chi ngửi

thấy mùi rượu mát lạnh, chắc hẳn trong túi cất rượu. Diệp Đỉnh Chi l**m

môi: “Lát nữa sẽ tới ngươi ra trận thôi.”

“Tại hạ Tô Lễ, tam công tử của Lễ Bộ thượng thư. Cô nương, mạo phạm.” Tô

Lễ mặc một bộ áo gấm, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất thế gia công

tử.

“Doãn Lạc Hà.” Doãn Lạc Hà không hề để ý đáp.

Mặc Hiểu Hắc nhìn xuống Doãn Lạc Hà: “Đây là vị vua cờ bạc trẻ tuổi à, cô

ấy luyện võ công gì?”

“Ta cũng muốn biết.” Liễu Nguyệt công tử lại cười nói.

“Mỹ nhân như ngọc, đừng để bị thương.” Lôi Mộng Sát nhắc nhở một câu

rồi điểm chân lướt đi.

Tô Lễ không hổ là tam công tử của phủ Lễ Bộ thượng thư, tên còn mang

chữ lễ, rất chú ý lễ nghi, duỗi tay ra nói: “Cô nương, mời cô ra tay trước.”

“Lê tha lê thê, đúng là phiền toái!” Doãn Lạc Hà nhíu mày, xuất chưởng

đánh tới.

Tô Lễ mỉm cười, ngọc kiếm bên hông lập tức rời vỏ, xuất kiếm đánh thẳng

tới hông Doãn Lạc Hà.

“Ngươi nói xem nếu chiêu kiếm này cắt đứt đai lưng của cô nương kia, vậy

thì đẹp biết bao.” Một giọng nói ngả ngớn vang lên, Bách Lý Đông Quân và

Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, thấy Yến Phi Phi đi tới bên cạnh bọn họ.

“Ngươi có tin ta rạch mặt ngươi không?” Bách Lý Đông Quân trừng mắt với

hắn.

“Yên tâm đi, cô nương này sẽ mang tới cho ngươi rất nhiều bất ngờ.” Diệp

Đỉnh Chi mỉm cười.

Tô Lễ sử dụng là Công Tử Kiếm mà các công tử thế gia ở Thiên Khải Thành

ưa thích nhất, chiêu thức thanh tú sâu xa, xuất kiếm thu kiếm đều mang khí

chất phong nhã mà không mang ý sát phạt, tuy không phải kiếm pháp

chiêu chiêu trí mạng trên giang hồ, nhưng vẫn là một kiếm pháp cực kỳ tinh

diệu, kiếm khách bình thường thậm chí không chống cự nổi. Nhưng Doãn

Lạc Hà khi thì xuất chưởng, khi thì phất tay áo, động tác cực kỳ thần diệu,

dưới Công Tử Kiếm tuyệt diệu của Tô Lễ, ung dung thoải mái, có khi còn

phản kích rất tinh diệu. Sau vài chục hiệp, Tô Lễ đã đổ mồ hôi đầy đầu mà

Doãn Lạc Hà trông vẫn còn dư lực.

“Cô nương, võ công tốt lắm.” Tô Lễ trầm giọng nói.

Doãn Lạc Hà vung ống tay áo, đánh văng Tô Lễ: “Công Tử Kiếm cũng không

tệ.”

“Hóa ra là Tụ Lý Kiếm.” Mặc Hiểu Hắc đã nhận ra đường lối võ công của

Doãn Lạc Hà.

“Là đệ tử của Tiên Hà Phong.” Liễu Nguyệt công tử khẽ thở dài.

“Một khi đã như vậy, đắc tội!” Tô Lễ vung trường kiếm, sát khí mạnh thêm.

“Lễ Băng!” Dưới đài có người hô khẽ.

Công Tử Kiếm chia làm ba chương, chương đầu tiên gọi là Phong Nhã.

Kiếm chiêu của chương này chú ý tới nhẹ nhàng phiêu dật, chiêu thức tuấn

tú mỹ miều, là để thưởng thức hoặc bạn bè so kiếm với nhau. Chương thứ

hai là Lễ Băng, sau khi dùng chương này, sát khí sẽ tăng vọt, thoát khỏi lễ

pháp, luận kiếm phân sinh tử. So với chương trước thì kiếm pháp càng tinh

diệu, cũng càng hung ác. Chương thứ ba được gọi là Thiên Hạ, chính là

kiếm chốn sa trường, đấu với vạn người, nhưng người luyện thành đã ít lại

càng ít. Với tuổi tác của Tô Lễ, luyện đến Lễ Băng đã là chuyện rất hiếm

thấy.

“Hay cho một Lễ Băng!” Doãn Lạc Hà tán thưởng một tiếng, tay áo phất

phới, tung người nhảy lên. Cô bay tới bay lui trên đài, một bộ áo tím hai

ống tay áo đón gió múa lượn, cảnh tượng tươi đẹp bắt mắt. Không ít nam

tử dưới đài ngắm tới mức ngây ngốc.

Nhưng Tô Lễ không ngây ngốc, Tô Lễ đang ở trong kiếm, cảm nhận được

sát ý nồng đậm, bên trong ống tay áo múa lượn kia lại ẩn giấu sát khí khó

mà nhìn ra được. Hắn xuất kiếm chém ra, chỉ cắt đứt một mảnh tay áo, áo

tím lóe lên người hắn, hắn bật lại một bước, bị một người đặt tay lên vai.

“Đừng cử động.” Doãn Lạc Hà lạnh nhạt nói.

Lôi Mộng Sát giơ tay đón lấy mảnh tay áo màu tím từ trên không hạ xuống,

mỉm cười: “Doãn Lạc Hà, thắng.”

“Hay!” Mọi người dưới đài vỗ tay hoan hô.

Tô Lễ lắc đầu, thu kiếm, xoay người cúi đầu nói: “Võ công của cô nương cao

hơn ta.”

“Không đáng kể.” Doãn Lạc Hà đã đi xuống dưới đài, chỉ phất tay tỏ ý chào

hỏi Tô Lễ.

“Tiếp theo, Triệu Ngọc Giáp đấu với Hạ Hầu Mạnh Định.” Lôi Mộng Sát nhìn

danh sách trong tay, hắn rất quen thuộc với cái tên Hạ Hầu Mạnh Định này,

vì phụ thân của Hạ Hầu Mạnh Định chính là Chấn Võ đại tướng quân,

nhưng cái tên Triệu Ngọc Giáp thì hắn chưa bao giờ nghe thấy. Hắn hạ

giọng nói: “Năm nay có nhiều chuyện mới lạ thật.”

Hạ Hầu Mạnh Định đi lên trước, hắn mặc một bộ áo giáp, tay cầm một

thanh trường thương, có chút khí thế của công tử phủ tướng quân. Còn

Triệu Ngọc Giáp phải gọi tên tới lần thứ ba mới lảo đảo đi tới, vừa đi lại vừa

ngáp, bộ dáng không có chút tinh thần nào.

Mọi người nhìn trang phục của hắn, không khỏi kinh ngạc: “Đạo sĩ?”

Bách Lý Đông Quân thì ngẩn người: “Sao ta lại cảm thấy... hình như từng

gặp hắn rồi?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 88: Một thanh kiếm gỗ



Hạ Hầu Mạnh Định nhìn đạo sĩ gầy gò trước mặt, cười khinh thường: “Cái

thân còi của ngươi mà dám tới đánh với ta? E là lát nữa ta đập một thương,

xương cốt của ngươi đều đứt đoạn mất.”

Đạo sĩ tên Triệu Ngọc Giáp không để ý tới hắn, chỉ rút thanh kiếm của mình

từ sau lưng ra.

Một thanh kiếm gỗ.

Đạo gia thường dùng kiếm gỗ đào, vốn không phải chuyện hiếm có gì,

nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cười ha hả: “Một thanh kiếm gỗ? Kiếm gỗ này

còn chẳng phá nổi Thương Lương Giáp của ta!”

Triệu Ngọc Giáp thở dài một tiếng, quay sang phía Lôi Mộng Sát, chỉ vào Hạ

Hầu Mạnh Định nói: “Giám khảo, bây giờ ta có thể đánh hắn không?”

Lôi Mộng Sát xua tay: “Xin ngài cứ tự nhiên!”

“Phi kiếm!” Triệu Ngọc Giáp vung tay lên, kiếm gỗ đào trong tay bay lên, tay

phải của hắn đột nhiên vung lên, thanh kiếm gỗ đào hóa thành một luồng

ảo ảnh màu trắng, đột nhiên cắt mấy chục phát lên áo giáp của Hạ Hầu

Mạnh Định rồi bay về tay Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp giơ thanh kiếm

gỗ: “Phá!”

Âm thanh vừa vang lên, bộ áo giáp trên người Hạ Hầu Mạnh Định lập tức

nứt toác ra, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe dưới đài vang lên tiếng

cười nhạo, mới khôi phục tinh thần, vội vàng túm chặt áo trong của mình,

khí thế uy vũ của thiếu tướng quân lúc vừa rồi lập tức mất sạch.

“Người như vậy làm sao qua vòng sơ khảo? Phủ tướng quân hối lộ ngươi

à?” Mặc Hiểu Hắc hừ lạnh nói.

“Đúng là võ công của vị tiểu tướng quân này chỉ là chút kỹ thuật binh mã,

quyết đấu một chọi một thì đương nhiên không phải đối thủ của người

trong giang hồ. Nhưng hắn qua vòng sơ khảo, đúng là có chút bản lĩnh hơn

người. Hãy chờ xem.” Liễu Nguyệt trả lời.

Triệu Ngọc Giáp lười biếng ngáp một cái: “Hạ Hầu Mạnh Định đúng không?

Còn đánh nữa không?’

“Đừng quá kiêu ngạo!” Hạ Hầu Mạnh Định đột nhiên lùi lại một bước, huýt

sáo một tiếng rồi quát lớn: “Trường Không!”

Chỉ thấy một tiếng ưng kêu vọng lại, một con diều hâu từ trên không lao

xuống, nhào về phía trường kiếm của Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp cả

kinh, vung trường kiếm, một ống tay áo đã bị con diều hâu kia vồ lấy. Diều

hâu đánh trúng một đòn, bay về vai Hạ Hầu Mạnh Định. Hạ Hầu Mạnh Định

cười đắc ý: “Trò hay chỉ mới bắt đầu! Sơn Tôn!”

Chỉ thấy một tiếng gầm vang lên trong góc của võ trường, có người lập tức

nhận ra âm thanh này: “Là mãnh hổ!”

Vừa dứt lời, một mùi tanh nồng nặc lan tỏa, đám người lập tức tránh ra một

con đường. Một con bạch hổ trắng toát nhanh chóng chạy tới, nhảy một

cái là lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Định, bốn chân giang rộng,

miệng hổ há to. Hạ Hầu Mạnh Định vốn cường tráng nhưng đứng bên cạnh

nó còn trở nên nhỏ bé, huống chi Triệu Ngọc Giáp vốn gầy gò. Mọi người

đều cảm thấy con hổ kia chỉ thổi một cái là hất bay Triệu Ngọc Giáp.

Nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại quát to:

“Truy Liệp, Lôi Quỷ!”

Lại hai tiếng gầm vang lên, không hề thua kém tiếng rống của con hổ trắng

vừa rồi. Mọi người cùng quay đầu lại, chỉ thấy hai con mãnh thú rất giống

hổ đang bước từng bước một đi tới, nhưng khác với loài hổ bình thường, từ

tai đến bả vai có thêm lớp lông dài, dày đặc, đựng đứng.

“Đây là dã thú gì?” Có người hỏi.

Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày: “Đây là sư tử, động vật trong kinh Phật, không

ngờ lại có người đưa nó từ Phật quốc xa xôi tới Bắc Ly.”

“Là sư tử, trước đây chỉ thấy trong tranh, lần đầu thấy được vật thật.” Bách

Lý Đông Quân nói.

Hai con sư tử kia chậm rãi đi lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Định

cùng con hổ trắng. Mặc Hiểu Hắc trên bục lạnh nhạt nói: “Hóa ra là thuật

ngự thú, đây đúng là bản lĩnh khó lường trên chiến trường.”

“Sợ không?” Hạ Hầu Mạnh Định xoa đầu con hổ trắng.

Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Sao lại sợ?”

“Súc sinh không có mắt, nếu làm ngươi bị thương, vậy thì đừng trách ta!”

Hạ Hầu Mạnh Định khẽ cúi người: “Khởi thế!”

Một hổ hai sư tử đồng thời cúi người xuống, tiếp đó đứng dậy rống to,

tiếng gầm như sét đánh trong núi!

Triệu Ngọc Giáp đột nhiên giơ thanh kiếm gỗ lên, chỉ trong chớp mắt đã

giơ ngón tay vẽ một đạo bùa chú lên đó. Tiếp đó hắn ngẩng đầu, quát lớn

một tiếng, sau lưng hắn lập tức hiện lên một ảo ảnh sư tử, cao cỡ hai người,

xung quanh sư tử có ánh sáng trắng lợn lờ.

“Thái Ất Cửu Sư Quyết?” Lôi Mộng Sát cả kinh.



Đạo gia có chân nhân Thái Ất Thiên Tôn, dưới trướng Thiên Tôn có một con

sư tử chín đầu, tên là Cửu Linh Nguyên Thánh, con sư tử chín đầu này rống

một tiếng là mở cửa vào Cửu U địa ngục. Triệu Ngọc Giáp dùng Thái Ất Cửu

Sư Quyết là mời lực lượng của Cửu Linh Nguyên Thánh, một trong những

pháp môn khó tu luyện nhất của Đạo gia. Mà Triệu Ngọc Giáp vừa ra tay là

có ảo ảnh đầu sư tử, chứng tỏ đã có thành tựu trong pháp thuật Đạo gia

này.

“Uông!” Ảo ảnh sư tử kia ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng, lập tức khiến

cho cát bay đá chạy, những người cách võ đài gần nhất bị ép phải lùi lại vài

bước, còn hung ác hơn một hổ hai sử tử đồng thanh rống lớn tới vài lần!

Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Không biết ai ngự thú hung ác hơn?”

“Sơn Tôn, Truy Liệp, Lôi Quỷ, lên cho ta! Đó chỉ là giả thôi!” Hạ Hầu Mạnh

Định đạp mạnh lên người con hổ trắng, ý bảo nó lao lên. Nhưng con hổ

trắng kia lại đột nhiên nằm bẹp xuống, đầu cúi rạp dưới đất, bộ dáng như

đang kinh hãi. Còn hai con sư tử kia chân cẳng run rẩy, đầu cúi thấp, không

dám ngẩng đầu lên nhìn ảo ảnh sư tử.

“Thế thì ta đánh nhé?” Triệu Ngọc Giáp đặt kiếm gỗ đào trước mặt, thần sắc

nghiêm nghị.

“Được rồi.” Lôi Mộng Sát ngăn trước mặt Triệu Ngọc Giáp, hắn cũng biết

nếu Triệu Ngọc Giáp thật sự dùng Cửu Sư Quyết, như vậy cho dù Hạ Hầu

Mạnh Định không chết cũng sẽ trọng thương. Đương nhiên Lôi Mộng Sát

không thể để công tử của phủ tướng quân bị trọng thương trên võ đài mà

mình chủ trì.

“Chỉ đùa chút thôi.” Triệu Ngọc Giáp thu hồi kiếm gỗ, ảo ảnh đầu sư tử lập

tức tiêu tán, hắn nhún vai: “Có coi là ta thắng không?”

“Đương nhiên, Triệu Ngọc Giáp.” Lôi Mộng Sát vỗ vai hắn, một luồng kình

lực ép xuống. Nhưng thân hình Triệu Ngọc Giáp lại trượt sang, thoát khỏi

tay Lôi Mộng Sát. Còn trong mắt những người dưới đài, Triệu Ngọc Giáp bị

vỗ một cái, thân thể không chịu được lực đạo đổ về phía sau một bước.

Tiếp đó Triệu Ngọc Giáp cúi người với Lôi Mộng Sát rồi xuống đài.

Bách Lý Đông Quân trong lòng thầm chấn động, bất luận là Diệp Đỉnh Chi

lúc vừa rồi hay Doãn Lạc Hà sau đó, rồi tới Triệu Ngọc Giáp hiện tại, thực lực

mà họ thể hiện đều cực kỳ kinh khủng. Giờ phút y cũng không chắc nếu lên

võ đài mình có thắng được hay không, trong lòng không khỏi mừng thầm,

xem ra rút được Yến Phi Phi là chuyện rất may mắn.

“Nhóm tiếp theo, Bách Lý Đông Quân và Yến Phi Phi.” Lôi Mộng Sát lùi lại

một bước.

Bách Lý Đông Quân nhảy lên đài, dưới đài vang lên tiếng la ó, không ít

người mang tâm trạng tới xem trò vui, vì ai cũng biết vị thí sinh mà tiểu tiên

sinh dẫn về này, mặt võ công còn chẳng chịu nổi một đòn, qua được vòng

sơ khảo chỉ là vận may. Nhưng trước mặt Bách Lý Đông Quân lại rỗng

tuếch, chẳng hề thấy bóng dáng Yến Phi Phi.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 89: Tam Bộ Truy Thiền



“Kiếm của ngươi không tệ.” Một tiếng cười khẽ vang lên, Bách Lý Đông

Quân lập tức đặt tay lên eo, nhưng đã chậm, Yến Phi Phi đã nắm lấy chuôi

kiếm. Nhưng vừa nắm được một cái, Yến Phi Phi đột nhiên rút tay về, hắn

kinh hãi trước khí thế lạnh lẽo hung ác mà thân kiếm tỏa ra, lùi lại phía sau

vài bước.

“Trên đời này, không phải thứ gì cũng có thể trộm.” Lôi Mộng Sát mỉm cười:

“Hơn nữa ta còn chưa nói bắt đầu, xin đừng vọng động.” Nửa câu sau của

Lôi Mộng Sát bỗng trở nên lạnh lẽo, khiến Yến Phi Phi không nhịn được

rùng mình một cái, hắn vội vàng cúi đầu: “Là học sinh l* m*ng rồi.”

“Ngươi có cảm thấy Lôi Mộng Sát quá coi trọng Bách Lý Đông Quân này

không? Tuy từng có tình nghĩa chiến hữu, nhưng cũng không tới mức ngày

ngày ở bên cạnh hắn, thậm chí còn không về nhà.” Mặc Hiểu Hắc lẩm bẩm.

Liễu Nguyệt công tử gật đầu: “Đúng là khá kỳ quái.”

“Bây giờ thì bắt đầu đi.” Lôi Mộng Sát lùi lại phía sau một bước.

“Bây giờ cũng kết thúc luôn đi!” Yến Phi Phi lập tức lướt tới, cánh tay hiện

lên ánh lạnh, ra là một con dao gần như trong suốt. Trước đó hắn cũng

nghe được một số lời đồn về Bách Lý Đông Quân, cho nên hắn cực kỳ tin

tưởng đòn này sẽ hàng phục Bách Lý Đông Quân.

Nhưng Bách Lý Đông Quân lại nghiêng người né tránh, hắn tung người

nhảy lên, thân thể lướt lên cao.

“Tam Phi Yến?” Yến Phi Phi mỉm cười, vẫn trong dự tính, hắn lập tức lướt

theo: “Nhưng so với Tam Bộ Truy Thiền của ta, vẫn hơi yếu.”

“Lắm lời quá.” Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu tránh đòn của Yến Phi Phi,

thân hình trượt xuống, sau đó xoay một cái, không ngờ lại tới sau lưng Yến

Phi Phi. Yến Phi Phi cả kinh: “Đây là cái gì?”

“Tam Bộ Truy Thiền? Bây giờ ngươi đã biết ai là ve, ai là người đuổi chưa.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, xuất chưởng đánh thẳng tới Yến Phi Phi. Yến

Phi Phi cả kinh, lướt về phía sau: “Ngươi... sao võ công lại như vậy?”

“Ngươi chưa từng nghe một từ, gọi là giấu tài à?” Bách Lý Đông Quân gầm

lên một tiếng, đột nhiên quay lại nói với đám người dưới đài: “Cái lũ ngu

xuẩn suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện lấy màn thầu ra ném ta! Cho các ngươi

thấy! Vì sao tiểu tiên sinh lại chọn ta!”

Lôi Mộng Sát khoanh tay trong áo, nhướn mày: “Đúng là hả giận.”

Yến Phi Phi vừa thối lui, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi đang dùng

không phải Tam Phi Yến!”

“Ai nói đây là Tam Phi Yến?” Bước chân của Bách Lý Đông Quân uyển

chuyển nhẹ nhàng, tất cả các động tác truy đuổi đều liền mạch lưu loát, tiêu

sái thong dong khó tả. “Đây là khinh công mà ta tự nghĩ ra - Nhất Túy Thiên

Lý!”

“Hay cho Nhất Túy Thiên Lý.” Liễu Nguyệt công tử cười nói: “Lâu rồi chưa

từng thấy thân pháp thong dong như vậy.”

“Đúng là khinh công cao hơn Tam Phi Yến, nhưng trong Nhất Túy Thiên Lý

này... ta thấy được bóng dáng của bộ pháp khác.” Mặc Hiểu Hắc trầm giọng

nói: “Có lẽ mấy ngày nay, bên ngoài học đường đã có người tiếp xúc với

hắn.”

Trên gác cao ở phía xa, nơi này vừa vặn thấy được toàn bộ Kim Võ Trường,

một người đeo mặt nạ quỷ đỏ như máu đang ngồi đó quan sát tình hình

trong đài tỷ võ, hắn giơ tay gõ lên mặt nạ: “Quả không hổ là võ giả trời

sinh, ta chỉ thể hiện Đạp Vân Thừa Phong Bộ trước mặt hắn có một lần, hắn

đã chạm được vài phần môn đạo rồi.”

“Ông chủ, rốt cuộc người này có thể bái vào làm môn sinh của Lý tiên sinh

không?” Trong căn gác cao đó, một âm thanh cực kỳ uyển chuyển vang lên.

“Có lẽ có, nếu không có tên Diệp Đỉnh Chi kia.” Cơ Nhược Phong chậm rãi

nói: “Thu thập được tư liệu về Diệp Đỉnh Chi chưa?”

“Vừa có đệ tử tới đưa tin, nói hành tung của Diệp Đỉnh Chi này biến ảo khó

lường, lần đầu tiên mọi người thấy hắn là ở Man Quốc phía bắc, mười mấy

năm sau đó hành tung trải rộng khắp Man Quốc, Bắc Ly, Nam Quyết và ba

mươi hai Phật Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới Thiên Khải Thành.

Nhưng sau khi tới Thiên Khải Thành, Thanh Vương điện hạ đã gặp hắn.”

“Thanh Vương... vị vương gia này hơi nôn nóng rồi.” Cơ Nhược Phong nói

đầy ẩn ý.

Trong trận đấu, Yến Phi Phi đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Bách Lý Đông Quân

vẫn đuổi theo không rời, hai người cứ thế chạy tới chạy lui, đã qua mười

mấy lượt mà chưa thật sự giao phong lần nào.

“Đây là tỷ võ, không phải thi đấu khinh công.” Dưới đài có người không

nhịn được lên tiếng.

“Tuy khinh công của ngươi rất tốt, nhưng nội lực lại không ổn, nếu chạy

tiếp, ngươi không còn sức tỷ thí đâu.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.

“Được, nhưng ngươi cũng đừng hối hận đấy!” Yến Phi Phi đột nhiên xoay

người, tay trái vẩy một mũi châm bạc ra. Bách Lý Đông Quân vội vàng ngửa

đầu né tránh, bước chân trượt một cái, gần như té ngã.

Cơ hội tới rồi!

Yến Phi Phi âm thầm vui vẻ, lập tức từ lùi lại đổi sang tấn công, nhưng lưỡi

dao trong tay vừa đánh ra thì Bách Lý Đông Quân suyt nữa té ngã lại đột

nhiên đứng dậy, mỉm cười với hắn. Lúc này Yến Phi Phi mới hiểu ra.

Hóa ra đây mới gọi là Nhất Túy Thiên Lý.

Dáng vẻ trượt chân vừa rồi chỉ là giả bộ, ý tứ chân chính là túy bộ.

Trường kiếm bên hông Bách Lý Đông Quân lập tức rời vỏ, Yến Phi Phi cảm

thấy bên cổ phát lạnh.

Hai người lướt qua nhau.

Trường kiếm vào vỏ, Bách Lý Đông Quân xoay người, ngạo nghễ nói: “Đúng

là kết thúc nhanh hơn tưởng tượng.”

Yến Phi Phi sờ vết máu nhỏ bé bên cổ, trong lòng không khỏi sợ hãi. Hắn

thở hổn hển vài tiếng rồi xoay người: “Đa tạ đã hạ thủ lưu tình.”

“Đây là kiếm pháp của phụ thân hắn, Bách Lý Thành Phong, Thuấn Sát.”

Mặc Hiểu Hắc nhìn Bách Lý Đông Quân đi xuống đài.

“Xem ra hắn cũng thông minh hơn rồi, ta còn tưởng hắn sẽ trực tiếp dùng

Tây Sở Kiếm Ca cơ.” Liễu Nguyệt công tử nói.

“Kiếm pháp hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi vừa vỗ tay vừa nhìn Bách Lý Đông

Quân đi xuống đài.

“Còn có thứ tốt hơn không dùng.” Bách Lý Đông Quân lấy túi rượu bên

hông ra, ngửa đầu uống một ngụm: “Lần sau sẽ cho ngươi xem.”

“Ta rất mong chờ.” Diệp Đỉnh Chi nhìn túi rượu bên hông Bách Lý Đông

Quân: “Hôm nay ngươi uống rượu gì?”

“Đổ Trạng Nguyên Hồng, để lấy may.” Bách Lý Đông Quân lau khóe miệng,

nhìn về phương xa, thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra đây là lần đầu ta chính

thức luận võ với người khác, cứ lo là sẽ thua cơ.”

“Ồ? Ta cứ nghĩ ngươi rất tự tin.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười.

“Dù sao cũng từ xa đến đây, khi đi thì ra vẻ sẽ cáo biệt lâu ngày, mới mấy

tháng đã về nhà, mất mặt lắm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.

Trong phủ Trấn Tây hầu ở cách đó ngàn dặm, thế tử đang trong sân ngủ

trưa lại đột nhiên bừng tỉnh, thế tử phi ngồi cạnh thêu thùa nhíu mày: “Nằm

mơ à?”

Thế tử gật đầu: “Ừ, mơ thấy Đông Quân.”

“Mơ thấy nó làm gì?”

“Mơ thấy nó học được kiếm pháp Thuấn Sát của ta, còn tăng cường Tam

Phi Yến mà ta dạy nó, sáng tạo một môn khinh công mới.” Thế tử xoa xoa

huyệt Thái Dương của mình.

Thế tử phi nhoẻn miệng: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
 
Back
Top Bottom