Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 250: Ngự Sử nan giải



“Bao nhiêu hồ sơ như vậy, đọc cả tháng rồi mà còn chưa hết!” Một ngự sử

râu tóc bạc trắng cầm hồ sơ trong tay ném xuống bàn, vẻ mặt tức tối.

Một ngự sử khác trẻ tuổi hơn thì khẽ lắc đầu: “Thanh Vương bí mật điều tra

bao lâu rồi, sao mà lấy được lắm chứng cứ mưu phản của Trấn Tây Hầu như

vậy?”

“Chứng cứ? Thế này mà đòi làm chứng cứ?” Một lão ngự sử gầy gò đang

ngồi đọc hồ sơ cũng cười lạnh nói: “Trấn Tây Hầu có thư từ qua lại với Trình

Hi đại học sĩ ở Nam Quyết cũng coi là chứng cứ? Trình Hi và Trấn Tây Hầu

vốn là bạn từ nhỏ, thư từ qua lại cũng chỉ nói mấy chuyện vặt vãnh trong

nhà, lại cưỡng ép nói thành thông đồng với nước ngoài là sao?”

“Hai người quyền cao chức trọng ở hai nước, thư từ qua lại đúng là không

ổn.” Một ngự sử khác tuổi tác trung niên, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng

nói.

“Ta nhổ vào.” Lão ngự sử gầy gò nhảy dựng lên mắng: “Trấn Tây Hầu coi

như ngồi trên chức cao, được coi là quân hầu nhất phẩm, xuất quân trấn

thủ phía tây Bắc Ly. Nhưng đại sự trong triều thì ông ấy có biết tí gì không?

Huống chi Nam Quyết ở phía nam, Trấn Tây Hầu ở phía tây. Chẳng lẽ Nam

Quyết muốn đánh Bắc Ly lại đi vòng cả ngàn dặm sang đánh từ Tây Vực à?”

Đám ngự sử khác lập tức im bặt, chỉ có ngự sử trung niên sắc mặt nghiêm

túc cau mày nói: “Từ lão, chú ý đừng nói năng bừa bãi.”

Lão ngự sừ gầy gò mắng: “Bừa bãi cái rắm, ta nói bừa đấy, ngươi tấu lên bệ

hạ đi! Đừng tưởng ta không biết, ngươi với Thanh..”

“Từ lão.” Ông lão râu tóc bạc trắng quát khẽ.

Lão ngự sử gầy gò tự biết mình lỡ lời, hất tay áo, không nói thêm gì nữa.

“Thế thì phán thế nào giờ?” Ngự sử trẻ tuổi nhất trong đám người buông

cuộn sách trong tay xuống, hỏi rất chân thành.

“Đương nhiên là làm phản rồi. Những hồ sơ này không có chứng cứ xác

thực nhưng đã đủ nghi là có tội, nhất là tội mưu phản.” Ngự sử trung niên

thần sắc nghiêm túc vung cuộn sách trong tay, nói năng hùng hồn.

“Hay cho Trần ngự sử quang minh lẫm liệt, chúng ta thật sự xấu hổ. Chỉ có

ngươi vì nước vì dân, chúng ta đều là loại hèn nhát, hay là về nhà đâm đầu

vào đậu hũ cho chết đi.” Lão ngự sử gầy gò cười lạnh nói.

“Từ lão, ta đang nói chính sự với ngươi, đừng có nói năng linh tinh.” Ngự sử

trung niên quát lớn.

“Được, vậy ngươi tới nói với bệ hạ. Bách Lý Lạc Trần, giết! Ngươi có gan

không?” Lão ngự sử gầy gò nói.

“Bảy ngự sử chúng ta cùng nhau nhận án, đương nhiên phải bảy người

cùng tấu mới được!” Ngự sử trung niên trả lời.

Trong lúc nói chuyện, có hai ngự sử một cao một thấp đẩy cửa bước vào,

sắc mặt trắng bệch, như vừa bị kinh hãi ở bên ngoài.

“Xảy ra chuyện gì?” Lão ngự sử râu tóc bạc trắng hỏi. Lão là người đứng

đầu bảy vị ngự sử, đây đang là lúc mẫn cảm nhất đối với bất cứ động thái

nào bên ngoài.

Ngự sử thấp hơn vừa bước vào cửa lau mồ hôi trên trán: “Bên ngoài Ngự Sử

Đài có hai môn thần đến, một cầm kiếm, một cầm thương, sát khí kinh

người. Lúc vừa vào cửa ta còn tưởng bọn chúng sẽ đuổi giết chúng ta cơ.”

“Ai dám tới Ngự Sử Đài giương oai? Gọi Kim Ngô Vệ đến.” Lão ngự sử cả

giận nói.

“Nhưng người ta có làm gì đâu, chỉ đứng đó mà thôi.” Ngự sử lùn nhìn ngự

sử cao: “Lão Cao, hình như người trẻ tuổi dùng kiếm giữ ngươi lại nói một

câu, hắn nói gì vậy?”

Cao ngự sử do dự một chút rồi nói: “Hắn bảo, khách đã tới, sao không ra

gặp?”

“Khách gì?” Lão ngự sử nghi hoặc nói.

Cao ngự sử thở dài nói: “Ta từng thấy người trẻ tuổi kia rồi, tiểu đệ tử của Lý

tiên sinh ở học đường. Bách Lý Đông Quân, cũng là tiểu công tử của phủ

Trấn Tây Hầu, cháu trai duy nhất của Bách Lý Lạc Trần. Ý hắn là Trấn Tây Hầu

đã tới, các ngươi muốn gặp thì mau đến gặp đi.”

Lão ngự sử cười khổ: “Chúng ta không muốn gặp hắn, hắn thì lại muốn gặp

chúng ta. Các ngươi... ai đi đây?” Hai ngự sử một thấp một cao lập tức lùi lại

một bước, lão ngự sử quay người, ngự sử trẻ tuổi lại cúi đầu đọc hồ sơ, chỉ

còn lại hai vị ngự sử vừa cãi nhau vẫn đứng yên tại chỗ. Lão ngự sử gầy gò

chỉ ngự sử trung niên: “Trần ngự sử quang minh chính đại, không ngại quỷ

thần, để hắn tới gặp Bách Lý Lạc Trần trước là thích hợp nhất.”

Trần ngự sử quay đầu sang nói: “Chẳng phải Từ lão luôn ngưỡng mộ Bách

Lý hầu gia à? Lần này hầu gia đến, ngươi còn chưa tới bái kiến, sao ta dám

đi trước.”

Lão ngự sử gầy gò còn định nói gì đó nhưng lại nghe trong góc có người

mắng: “Ai thế, ồn chết đi được.”

Đám người quay đầu lại, phát hiện trong đống hồ sơ có một cái đầu chui

ra, mái tóc rối bới, hai mắt lim dim, há miệng ợ một hơi rượu, sau đó hất

đống hồ sơ chất trên người ra, lảo đảo đứng dậy, tay còn cầm một bình hồ

lô rượu. Hắn nhìn đám người, phát hiện ánh mắt mọi người đều có gì lạ lạ:

“Các ngươi nhìn ta làm gì?”

Ông lão tóc trắng đứng đầu bảy ngự sử v**t v* chòm râu, gia nhập: “Ngươi

đi.”

Bên ngoài Ngự Sử Đài.

Bách Lý Đông Quân quan sát nam nhân trung niên trước mặt từ trên xuống

dưới.

Đúng là quan phủ ngự sử màu xanh lục, nhưng mặc xiên xiên vẹo vẹo, cứ

như bị ép phải khoác vào. Tóc tai rối bời, cứ như đang ngủ bị kéo dậy.

Ngoài ra đường đường là ngự sử, sao bên hông lại dắt bình rượu? Nhưng

riêng điểm này là hợp khẩu vị của Bách Lý Đông Quân, y mỉm cười: “Ngươi

là ngự sử?”

“Ngự sử Hồ Bất Phi, hân hạnh, hân hạnh.” Hồ Bất Phi sửa sang lại quan

phục, v**t v* ria mép.

“Theo chúng ta tới gặp ông nội ta.” Bách Lý Đông Quân nói.

“Ông nội ngươi là ai?” Hồ Bất Phi vẻ mặt mờ mịt.

Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Người bên trong không nói cho ngươi à?

Ông nội ta chính là Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần. Chẳng phải Ngự Sử Đài

các ngươi đang điều tra ông ấy à? Bây giờ ông nội ta đã đến, các ngươi

không nhanh nhanh chóng chóng phái người đến gặp à?”

“Quấy rầy rồi.” Hồ Bất Phi chắp tay, quay người định bỏ chạy nhưng bị Tư

Không Trường Phong giơ tay nắm chặt lấy cổ áo.

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Người ở trong không nói với ngươi?”

“Bọn họ nói ngoài cửa có một vị hào kiệt ưa rượu, nghe danh Tửu Tiên của

Ngự Sử Đài nên đến đây tặng rượu.” Hồ Bất Phi trả lời.

“Hào kiệt ưa rượu thì đúng, nhưng tặng rượu thì phải tới quán tiếp đón, có

một chén rượu mời, một chén rượu phạt, ngươi uống chén nào.

Hồ Bất Phi sửa sang lại cổ áo, hắng giọng một cái: “Thế thì mời đi.”

Nửa canh giờ sau, trong quán tiếp đón, hai bên ngồi đối diện, im lìm.

Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Sao các ngươi lại mời vị đại nhân này tới?”

Hồ Bất Phi không nói gì, chỉ chậm rãi uống rượu, đúng như hắn vừa nói, chỉ

đến uống rượu.

Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Người này là Ngự Sử Đài phái tới.”

Hồ Bất Phi chép miệng tán thưởng: “Rượu ngon. Đáng tiếc, phu nhân nhà

ta nói mỗi ngày chỉ được uống một cân, hôm nay đã uống đủ lượng rồi.

Hầu gia, tiểu công tử, cáo từ!”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 251: Bút của Diêm Vương



Hồ Bất Phi đã uống say khướt đứng dậy, loạng choạng đi tới cửa, khi sắp

đến nơi đột nhiên tăng tốc, cuối cùng chẳng buồn giả bộ.

“Hồ ngự sử. Uống rượu xong còn có thể uống trà cơ mà?” Bách Lý Lạc Trần

nói đầy ẩn ý.

Hồ Bất Phi đẩy cửa ra, Vương Trù khôi ngô cường tráng đang đứng đó, bên

hông dắt một thanh đại khảm đao, cạnh bậc cửa là lão già Trần Hổ gầy gò

nhỏ thó đang chậm rãi hút tẩu thuốc. Lão buông tẩu thuốc xuống, nhổ một

ngụm đờm xuống đất: “Uống trà đi.”

Hồ Bất Phi đành lắc đầu trở lại chỗ ngồi, Tô Viện cong bờ eo thon, đun một

bình trà, mùi hương thơm ngát tỏa ra.

“Bích Loa Xuân thượng hạng, hương trà có thể át mùi rượu của ngươi, lúc

về cũng tiện trả lời vị ở nhà, được chưa? Vị ở nhà ngươi dữ thật đấy.” Bách

Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà.

Hồ Bất Phi cười xấu hổ: “Hầu gia vẫn nhớ cô ấy à...”

“Tuyệt đối không thể quên được.” Bách Lý Lạc Trần cười nói.

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc, ông nội mình ngoài mình ra thì đối xử với ai

cũng nghiêm túc lạnh lùng, mà đám quan văn trong triều đình là loại là ông

ghét nhất, nhưng có vẻ khá khách khí với vị ngự sử hoang đường này,

giọng điệu còn có vẻ thân cận. Y hỏi: “Ông từng gặp vị ngự sử đại nhân này

rồi à?”

“Cha hắn tên là Hồ Thành, lúc bé từng bế con, có nhớ không?” Bách Lý Lạc

Trần hỏi.

Bách Lý Đông Quân sững sờ, sau đó suy nghĩ một chút rồi giật mình nói:

“Ừm, là ông lão thích đọc thơ. Từng tới Càn Đông Thành của chúng ta, chức

tước khá lớn!”

“Thủ tịch Long Vân Các, đại học sĩ Hồ Thành.” Bách Lý Lạc Trần chậm rãi nói:

“Khi còn sống, trong lòng ta ông ấy là cột trụ thứ hai của Bắc Ly, chỉ sau

thái sư Đổng Chúc.”

“Trụ cột quốc gia.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười, không nhịn được nhìn Hồ

Bất Phi một cái.

Chẳng thấy chút truyền cho đời sau tí nào.

“Ngự Sử Đài phái ngươi tới đúng là khiến ta kinh ngạc.” Bách Lý Lạc Trần

đột nhiên đổi chủ đề về chính sự: “Ta nghe nói sau khi bị điều tới Ngự Sử

Đài, ngươi chưa tùng làm chính sự.”

Hồ Bất Phi mỉm cười: “Ngự Sử Đài, vốn làm gì có chính sự. Ta ấy, chỉ là

không làm việc, bọn họ thì, làm việc không phải chính sự.”

“Câu này rất hay, nên uống một chén lớn.” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm

trà.

“Chậc, uống trà làm gì...” Hồ Bất Phi phàn nàn một câu rồi nhấp một ngụm.

“Đám rác rưởi ở Ngự Sử Đài không dám tới gặp ta, cảm thấy ta là củ khoai

lang nóng bóng tay, cầm không được, ném cũng không xong, cho nên phái

ngươi tới. Bây giờ trong triều không ai lôi kéo ngươi, không ai coi trọng

ngươi, chẳng qua chỉ là một tên phá gia hưởng sái từ phụ thân mà thôi.

Ngươi tới đây sẽ không hỏi được gì, bất luận là tốt hay là xấu.” Bách Lý Lạc

Trần chậm rãi nói.

Hồ Bất Phi gật nhẹ đầu: “Cái này thì đương nhiên.”

“Nhưng ngươi không hỏi, ta lại muốn nói.” Bách Lý Lạc Trần nói đầy ẩn ý.

Hồ Bất Phi giơ tay bịt lỗ tai: “Ta không nghe ta không nghe.”

“Có cần ta cho người vặn lỗ tai ngươi ra không?” Bách Lý Lạc Trần buông

chén trà xuống.

“Hầu gia cứ nói, ta xin ghi nhớ.” Hồ Bất Phi lấy từ trong tay áo ra một quyển

sách, một cây bút, hắn lè lưỡi l**m một cái lên ngọn bút.

Bách Lý Đông Quân nhìn thoáng qua cây bút kia, toàn thân đen nhánh, cuối

bút bằng vàng, xem ra là một vật quý.

“Ngự Sử Đài, Diêm Vương bút, đoạt mạng người.” Bách Lý Lạc Trần nhìn

thoáng qua.

Hồ Bất Phi nhẹ nhàng vung bút; “Hy vọng hầu gia đừng nói nhiều.”

“Bản hầu có mười vạn đao giết người, trấn thủ phía tây quốc gia, không có

lòng gây loạn.” Bách Lý Lạc Trần giọng điệu ôn hòa.

Hồ Bất Phi thần sắc nghiêm túc, múa bút như bay.

Câu nói đầu tiên này coi như khiến hắn an tâm, hiển nhiên mười vạn quân

của Trấn Tây Hầu là thứ mà triều đình e ngại ông nhất. Vừa mở đầu ông đã

nói ‘không có lòng gây loạn’ coi như cho bọn họ một liều thuốc an thần.

“Lần này bản hầu vào Thiên Khải, thế tử Bách Lý Thành Phong thay mặt ta

quản lý Trấn Tây quân, con ta thượng võ, tính cách nóng nảy. Nhưng trước

đó ta đã báo với con ta, bất luận chuyến này sinh tử ra sao, Trấn Tây quân

tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.” Bách Lý Lạc Trần dừng lại

một chút, nhấp một ngụm trà.

Bách Lý Đông Quân ở bên cạnh cúi đầu cười thầm, câu nói này của ông nội

đúng là tuyệt diệu, ý tứ thì khiêm cung lễ phép, nhưng trong câu chữ lại ẩn

giấu uy h**p.

“Bản hầu không có lòng gây loạn quốc gia, bảy vị ngự sử giám sát quan lại,

nhìn rõ mọi việc, ta tin chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho ta. Ta đồng ý đối

chất với kẻ vu cáo giữa công đường, chỉ mong thanh danh trong sạch. Xin

hãy đem ý nguyện của ta dâng lên bệ hạ. Bản hầu xin cảm tạ.” Bách Lý Lạc

Trần đặt chén trà xuống nhìn Hồ Bất Phi, nói rất nhẹ nhàng: “Mấy câu này,

đâu có nhiều nhặn gì.”

Hồ Bất Phi thu bút, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cười khổ nói: “Một

chữ của hầu gia đáng giá ngàn vàng, nói thêm mấy câu khéo ta run tay

không viết nổi nữa.”

“Thế thì đi đi, mấy lão già của Ngự Sử Đài đang chờ ngươi đấy.” Bách Lý Lạc

Trần nhìn Bách Lý Đông Quân một cái: “Con tiễn Hồ ngự sử đi.”

Trong màn đêm trong trẻo tĩnh lặng, Bách Lý Đông Quân và Hồ Bất Phi đi

song song với nhau.

Hồ Bất Phi lại mở miệng trước; “Ta nghe hôm đó trong Điêu Lâu Tiểu Trúc,

ngươi cùng bảy bình rượu Tinh Dạ thắng Thu Lộ Bạch?”

“Không sai.” Bách Lý Đông Quân trả lời.

“Muốn uống.” Hồ Bất Phi thẳng thắn nói.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Nếu phán ông nội ta vô tội, đừng nói bảy

bình, ta tặng ngươi bảy vò cũng được?”

Hồ Bất Phi cao giọng cười dài, sau đó vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Thế thì ta

uống chắc rồi.”

“Ồ?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Bảy vị ngự sử các ngươi đã có quyết

định rồi?”

“Tội của Trấn Tây Hầu, bảy gã ngự sử chúng ta có tư cách gì mà phán? Ta

không thể nói nhiều nhưng xin tiểu công tử cứ yên tâm. Lần này hầu gia tới

Thiên Khải Thành, chắc chắn sẽ trở về bình an vô sự, chỉ có điều... Bách Lý

tiểu công tử nên cẩn thận nguy hiểm.” Hồ Bất Phi nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Đương nhiên, ta đi chuyến này chính là

để bảo vệ ông nội, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai lầm nào.”

Hồ Bất Phi lắc đầu: “Không phải, ý của ta là, Bách Lý tiểu công tử, chú ý

nguy hiểm trên người mình.”

“Nguy hiểm trên người ta?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

Hồ Bất Phi đột nhiên xoay người thi lễ; “Tiểu công tử tiễn tới đây thôi, đi

tiếp hai con đường nữa là Ngự Sử Đài rồi, Hồ mỗ tự đi là được.”

Bách Lý Đông Quân cũng đáp lễ: “Vậy xin cẩn thận.”

Hồ Bất Phi đi khỏi con phố, rẽ trái, tới chỗ rẽ tiếp theo là tới con phố của

Ngự Sử Đài, nhưng hắn đột nhiên dừng lại.

Vẻ say khướt nhếch nhác sáng nay đã biến mất, lúc này ánh mắt hắn kiên

nghị, khí vũ hiên ngang, lại thấy hai tay áo phất lên, như có vài luồng gió

bay ra.

Hắn lấy cây Diêm Vương bút của mình ra, nhìn về phía trước.

Trước mặt Diêm Vương bút, tiểu quỷ đều trốn tránh.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 252: Ý của Túy Ông



Ý của Túy ÔngAi cũng nói thư sinh có gì đáng sợ.

Nhưng trong thư sinh vẫn có loại trông thì nho nhã nhẹ nhàng, thực ra là

loại người không sợ quỷ thần.

Hồ Bất Phi uống nốt ngụm rượu trong bình, nghĩ thầm: Mình có coi là

người như vậy không?

Hai người áo đen cầm dao từ trong màn đêm bước ra, đứng trước mặt hắn.

“Nói cho chúng ta biết Bách Lý Lạc Trần đã nói gì với ngươi, chúng ta sẽ

không giết ngươi.” Một người áo đen trong đó trầm giọng nói.

Hồ Bất Phi nhấm nháp kỹ càng ngụm rượu cuối cùng, chép miệng rồi nói:

“Cút.”

“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?” Người áo đen lạnh lùng

nói.

Hồ Bất Phi thở dài: “Sao ai cũng chơi cái trò này, không có gì mới hơn à? Ta

không muốn uống rượu mời cũng chẳng muốn uống rượu phạt, chỉ uống

rượu của mình thôi, có được không?”

Người áo đen hạ giọng nói: “Dẫn hắn đi.”

Hai người áo đen cùng lao tới, trong tay lóe lên ánh bạc. Hồ Bất Phi lắc đầu,

lấy từ trong lòng ra cây bút lông tinh xảo kia, vạch nhẹ một cái.

Trên mái hiên cuối phố, Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Quả nhiên là

một kẻ giả heo ăn thịt hổ.”

“Thiên Khải Thành đúng là rộng lớn, vơ bừa một người mà cũng là cao thủ

như vậy.” Tư Không Trường Phong từ phía sau hắn đi ra, nhìn chuyện cuối

con phố, cảm thán.

“Hai người kia là do Thanh Vương phái tới.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng

nói: “Chính hắn muốn đẩy Bách Lý gia chúng ta vào chỗ chết. Nhưng con

ma men họ Hồ đã nói với ta, chắc chắn lần này ông nội ta sẽ không có

chuyên gì, ngược lại người cần cẩn thận là ta. Vì sao lại như vậy?”

“Ta cũng không biết, có lẽ tiên sinh sẽ biết?” Tư Không Trường Phong lắc

đầu.

Bách Lý Đông Quân nhún vai đứng dậy nói: “Mặc kệ đi, đến lúc đó rồi biết.”

Hồ Bất Phi sửa sang lại vạt áo, đi ra khỏi con phố, tới trước Ngự Sử Đài. Quả

nhiên bên trong Ngự Sử Đài đèn đuốc sáng trưng, xem ra tất cả mọi người

đang chờ hắn. Hắn nhếch miệng cất cây bút lông đi rồi nghênh ngang bước

vào, tới sảnh chính, đẩy cửa.

Mấy vị ngự sử đang ngủ gà ngủ gật lập tức bật dậy, lão ngự sử gầy gò nhảy

dựng lên: “Về rồi!”

Ngự sử trung niên sắc mặt nghiêm túc vẫn luôn cúi đầu nghiên cứu đống

hồ sơ, thấy Hồ Bất Phi về cũng không kinh ngạc, thản nhiên nói: “Bách Lý

Lạc Trần đã nói gì với ngươi.”

Hồ Bất Phi ngáp một cái, lôi một quyển sách ra ném sang: “Ta chả muốn

nói, các ngươi tự xem đi.”

Ông lão gầy gò nhào tới, cầm quyển sách lên, kinh ngạc nói: “Bách Lý Lạc

Trần nói với ngươi như vậy thật à?”

“Sao nào, nếu các ngươi nghĩ ta về tay không thì khổ sở chờ đợi ở đây làm

gì?” Hồ Bất Phi giễu cợt nói.

Ông lão tóc trắng đứng đầu bảy ngự sử trầm giọng nói: “Đừng ồn ào nữa,

Từ lão, ngươi đọc đi, trên đó viết gì?”

Ông lão gầy gò gật nhẹ đầu, mở miệng thì thầm: “Bản hầu có mười vạn đao

giết người, trấn thủ phía tây quốc gia, không có lòng gây loạn.” Ông dừng

lại một chút, nhìn mọi người một chút. Nhưng người khác gật nhẹ đầu, câu

mở đầu này cũng khá tốt. Ông lão gầy gò thở phào một tiếng rồi đọc tiếp:

“Lần này bản hầu vào Thiên Khải, thế tử Bách Lý Thành Phong thay mặt ta

quản lý Trấn Tây quân, con ta thượng võ, tính cách nóng nảy. Nhưng trước

đó ta đã báo với con ta, bất luận chuyến này sinh tử ra sao, Trấn Tây quân

tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Sắc mặt mọi người lập tức hóa thành âm trầm, ông lão cầm đầu ho nhẹ

một tiếng: “Ngươi đọc tiếp đi.”

“Bản hầu không có lòng gây loạn quốc gia, bảy vị ngự sử giám sát quan lại,

nhìn rõ mọi việc, ta tin chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho ta. Ta đồng ý đối

chất với kẻ vu cáo giữa công đường, chỉ mong thanh danh trong sạch. Xin

hãy đem ý nguyện của ta dâng lên bệ hạ. Bản hầu xin cảm tạ.” Ông lão gầy

gò khép quyển sách lại, sắc mặt rất tệ: “Trấn Tây Hầu nói vậy là...”

“Câu này có thể có rất nhiều ý.” Ông lão cầm đầu nói đầy ẩn ý.

“Đánh rắm, câu này chỉ có một ý thôi.” Hồ Bất Phi bực bội ngắt lời.

Tất cả mọi người đồng thời quay sang nhìn hắn, hắn dám nói năng l* m*ng

trước mặt người đứng đầu bảy vị ngự sử, nhưng đám người nhìn hắn

không phải là trách cứ mà là chờ hắn nói ra ý tứ đó.

Hồ Bất Phi lập tức nói: “Bách Lý hầu gia chỉ có một ý thôi, ta không có lòng

gây loạn, nhưng ngươi muốn giết ta, mười vạn Trấn Tây quân của ta sẽ

nhắm thẳng Thiên Khải, nói đánh là đánh!”

Ánh mắt mọi người lập tức trở nên kỳ quái, không ai dám nhận xét gì về

câu nói của Hồ Bất Phi. Bất luận nói cái gì cũng là sai. Ông lão cầm đầu cầm

quyển sách lên, đi tới chỗ ánh nến, giơ lên lửa đốt. Bảy người cùng nhìn

quyển sách bị đốt thành tro tàn, một lúc lâu sau vẫn không có ai nói gì. Mãi

tới khi ông lão đi tới cạnh cửa, nhỏ giọng nói: “Ngày mai ta tới diện thánh.”

Thiên Khải hoàng thành, Ngự Thư Phòng.

Sáng sớm, nắng đẹp.

Thái An Đế đang ngồi đó chậm rãi luyện chữ, bên dưới là một ông lão quỳ

sụp xuống không đứng dậy.

“Bệ hạ, án này khó phán đoán, mong bệ hạ chỉ đường.” Ông lão cao giọng

nói.

“Họ Tiêu ta trị quốc tự có quốc pháp, Ngự Sử Đài các ngươi giám sát quan

lại, tất cả theo quốc pháp có chuyện gì mà không phán được, có ai mà

không tra được? Ngươi quỳ gối ở đây xin trẫm chỉ đường, trẫm nói ai vô tội

thì người đó vô tội chắc? Thế thì cần luật pháp làm gì, cần Ngự Sử Đài các

ngươi làm gì? Trương Thành Trọng, ta thấy ngươi già quá hóa hồ đồ rồi!”

Thái An Đế buông bút lông xuống, trách mắng.

Ông lão ngẩng đầu: “Bệ hạ, đúng là Ngự Sử Đài có trách nhiệm giám sát

quan lại, thế nhưng trong tay Bách Lý hầu gia có mười vạn cường binh, bất

cứ phán quyết nào cũng khiến Bắc Ly chấn động, thần không dám phán

lung tung.”

Trương Thành Trọng, ngươi nói xem, hồ sơ trong tay các ngươi có thể nói

hắn mưu phản không?” Thái An Đế hỏi.

Ông lão do dự một chút: “Có thể nói có, cũng có thể nói không...”

“Ồ?” Thái An Đế nhíu mày.

“Đúng là Bách Lý hầu gia nhiều lần bỏ qua quốc pháp, hành động ngang

ngược, trong Càn Đông Thành tác phong rất giống hoàng đế miền tây.

Nhưng thực chất, không hề có cử chỉ mưu phản. Thần không biết... nên

phán ra sao.” Ông lão thở dài: “Mà hôm qua hầu gia vừa nói với một vị ngự

sử trong Ngự Sử Đài. Ông ấy nói...”

“Không cần nói ta cũng biết, hắn nói hắn không có ý mưu phản, nhưng nếu

các ngươi dám nói là hắn có, hắn sẽ phản cho các ngươi xem, tuyệt đối

không do dự.” Thái An Đế mỉm cười: “Ta và hắn quen nhau từ nhỏ, kề vai

chiến đấu đã mấy chục năm, ta hiểu rõ hắn hơn các ngươi nhiều. Hắn khác

với Diệp Vũ, binh pháp của hắn kém Diệp Vũ rất nhiều, lòng bao dung thiên

hạ cũng kém hơn nhiều, nhưng máu liều trong lòng hắn thì cả ta và Diệp

Vũ cộng lại cũng chẳng bằng nổi.”

“Bệ hạ, thế thì...” Ông lão lau mồ hôi trên đầu.

“Ta đã nói rồi, phán theo luật pháp, không có hành động mưu phản tức là

không mưu phản. Về phần có lòng mưu phản hay không... Ngươi cứ tới hỏi

mấy đứa con của trẫm xem, có ai không có!”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 253: Trăng tròn



Thái An Đế cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, nhưng Trương Thành Trọng

vẫn cúi đầu quỳ dưới đó không chịu đi. Thái An Đế thở dài: “Dù sao ngươi

cũng là trọng thần hai triều, rường cột nước nhà, sao chỉ biết chơi xấu như

vậy?”

Trương Thành Trọng thở dài: “Bệ hạ đã giúp thần giải quyết một nan đề,

như vậy... còn nan đề khác thì sao?”

Thái An Đế cầm bút lông, viết một chữ: “Bỏ.”

Trương Thành Trọng hai tay run rẩy, luôn miệng nói: “Không đến mức đó

chứ, bệ hạ!”

“Ta nói ngươi ấy, đồ bỏ đi.” Thái An Đế mắng.

Trương Thành Trọng cúi đầu nói: “Bệ hạ nói đúng lắm, lần này Thanh Vương

điện hạ tố giác cũng là suy nghĩ cho an nguy xã tắc. Tuy sự thật chứng minh

Bách Lý hầu gia không có cử chỉ mưu phản, nhưng những chứng cứ kia đều

được bẩm báo thật lòng, không phải vu cáo, không nên phạt nặng. Huống

chi hoàng tử và quân hầu nhất phẩm nảy sinh hiềm khích, sẽ rất bất lợi đối

với sự ổn định của xã tắc, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa

không có. Đừng nhắc tới tên Thanh Vương, chỉ âm thầm trừng phạt là

được. Còn trừng phạt ra sao, tự phạt hai năm lương bổng là đủ.”

Tố cáo một vị quân hầu nhất phẩm với Ngự Sử Đài không phải chuyện nhỏ,

nếu cuối cùng quân hầu nhất phẩm vô tội, vậy kẻ tố cáo sẽ thành loại ‘vu

cáo’, đương nhiên phải bị trừng phạt, thường thì tước quan chức cũng là

chuyện nhỏ. Nhưng đặt lên người vị vương gia này, cho dù là Trương Thành

Trọng xử án vô số cũng không dám tùy tiện phán định.

Thái An Đế mỉm cười, lại gạch một nét trên chữ ‘bỏ’ kia, hắn nhìn Trương

Thành Trọng một cái: “Ngươi không biết phán thế nào? Vừa rồi chẳng phải

ngươi mồm năm miệng mười nói cả tràng rồi à? Nên làm thế nào, nên phán

ra sao, đều nghĩ kỹ cả rồi, thế thì đi đi.”

Trương Thành Trọng ngơ ngác, do dự nói: “Được à.”

“Cút!” Thái An Đế mắng.

“Tuân chỉ.” Trương Thành Trọng vội vàng đứng dậy, chạy như bay ra bên

ngoài, vừa chạy vừa lau mồ hôi, miệng còn thì thào: “May quá, may quá.”

“Trọc Thanh.” Thái An Đế đột nhiên quay lại nói.

Đại tổng quản Trọc Thanh đang chờ ngoài cửa đi vào.

“Buổi tối theo trẫm xuất cung một chuyến.” Thái An Đế nhỏ giọng nói.

“Nô tài tuân chỉ.” Trọc Thanh cúi đầu nói.

“Không hỏi sẽ đi đâu à?” Thái An Đế hỏi.

Trọc Thanh mỉm cười: “Bây giờ trong Thiên Khải Thành chỉ có vị kia mới

đáng để bệ hạ đích thân tới gặp!”

“Được. Lúc trước trẫm bảo ngươi tiếp cận lão tam, khuyên nó vạch trần

chứng cứ phạm tội của Bách Lý Lạc Trần, nhưng hôm nay trẫm lại trực tiếp

đặc xá tội của Bách Lý Lạc Trần, khiến lão tam lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng

nan. Ngươi có biết vì sao không?” Thái An Đế lại hỏi.

Trọc Thanh vẫn lắc đầu: “Nô tài đâu có nghĩ nhiều như vậy, bệ hạ muốn ta

làm thì ta làm thôi.”

“Lão tam luôn làm việc quá hung ác, cũng quá vội vàng, trẫm thấy gần đây

hắn không an phận nên cho một bài học mà thôi.” Thái An Đế nói nhẹ như

không.

Trọc Thanh gật nhẹ đầu: “Vâng.”

“Có phải lúc trước ngươi nghĩ trẫm định lập Thanh Vương làm người kế vị

không?” Thái An Đế hỏi.

Trọc Thanh khép hai tay trong áo, nhìn trái nhìn phải nói: “Ban đêm trời

lạnh, để nô tài cho người đi lấy áo choàng cho ngài.”

Trời lặn trăng lên.

Trong quán tiếp đón, cả ngày không có chuyện gì.

Không ai tới chơi, cũng không ai ra ngoài. Bách Lý Đông Quân và Tư Không

Trường Phong luyện võ công cả ngày, Bách Lý Lạc Trần uống trà cả ngày.

“Ông nội, con đợi mãi chán lắm rồi, con muốn tới học đường.” Bách Lý

Đông Quân nói.

Lý Trường Sinh ở bên cạnh nói: “Những người quen cũ trong học đường đã

đi cả rồi, ngay cả Lôi Mộng Sát cũng bị Lang Gia Vương phái đi, ngươi tới

học đường làm gì, chỉ còn cái gã của Sơn Tiền thư viện thôi.”

Tư Không Trường Phong gật đầu nói: “Ta cũng rất muốn gặp tiên sinh.”

Bách Lý Lạc Trần nhìn lên trời: “Để mai đi, ta cảm thấy hôm nay sẽ có khách

đến.”

Vì vậy đám người lại bực bội ngán ngẩm ăn bữa tối, ăn xong lại ngồi trong

sân uống trà ăn điểm tâm nói chuyện phiếm. Lý Trường Sinh ngẩng đầu

nhìn vầng trăng tròn trên không trung, rất hứng thú ngâm thơ: “Câu hoài

dật hứng tráng tứ phi, Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt.”

(“Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân”, tác giả Lý Bạch

Bản dịch của thivien.net:

Lòng tràn hứng dật, tứ hùng bay

Trời xanh lên bắt vầng trăng lạ)

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, đồng thời rút vũ

khí bên người, nhảy lên ngăn trước mặt Bách Lý Lạc Trần.

Ở lối vào sân có một nam tử mặc mãng bào màu tím đang đứng.

Cảm giác mà hắn tạo cho Bách Lý Đông Quân, như vầng trăng trên bầu trời

kia.

Sáng tỏ nhưng lạnh lẽo.

Nam nhân kia giơ một ngón tay trắng trẻo ra, chỉ vào Bách Lý Đông Quân,

chậm rãi nói: “Ngươi chính là Bách Lý Đông Quân?”

Bách Lý Đông Quân cúi người: “Phải thì sao?”

“Trọc Thanh công công.” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà: “Lâu rồi

không gặp.”

“Nô tài tham kiếm Bách Lý hầu gia.” Trọc Thanh hành lễ, trả lời:”Nhờ phúc

của hầu gia, vẫn còn sống.”

“Đại tổng quản tới gặp ta, có chuyện gì?” Bách Lý Lạc Trần híp mắt nói.

Trọc Thanh mỉm cười: “Nô tài nào có tư cách bái kiến hầu gia.” Nói xong

hắn nghiêng người đứng sang bên, hơi khom người. Sau đó chỉ thấy một

nam tử mặc trường bào màu xám đi ra, bề ngoài nam nhân kia có lẽ tuổi

tác xấp xỉ Bách Lý Lạc Trần, nhưng gương mặt nho nhã hơn một chút, giống

người đọc sách hơn.

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, người trông

không đáng sợ như Trọc Thanh được xếp vào ‘Ma Đầu Bảng’.

“Quỳ xuống.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.

Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Vì sao?”

“Quỳ xuống.” Bách Lý Lạc Trần từ trên ghế đứng dậy: “Bái kiến hoàng đế bệ

hạ.”

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lập tức hiểu ra, tuy không

mấy kính trọng Thái An Đế trước mặt, nhưng bọn họ vẫn cúi người quỳ

xuống: “Bái kiến bệ hạ.”

Lý Trường Sinh vẫn ngẩng đầu ngắm trăng, cứ như chỉ thấy vật trên trời chứ

không thấy chuyện nhân gian.

“Miễn lễ.” Thái An Đế phất tay, sau đó nhìn sang Bách Lý Đông Quân nhưng

lời nói lại là với Bách Lý Lạc Trần: “Nghe nói đứa cháu duy nhất của ngươi uy

vũ phi phàm, còn là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh, hôm nay gặp mặt, quả

nhiên bất phàm.”

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong thối lui sang một bên. Bách

Lý Lạc Trần bước tới: “Bây giờ thần đang mang tội, bệ hạ tới đây gặp thần

có vẻ không ổn.”

“Mang tội gì trước, có kẻ ngu muội bị người khác mê hoặc nên mới tố cáo

ngươi thôi. Ngươi theo trẫm chinh chiến nhiều năm, sao lại có lòng mưu

phản được! Chắc chắn trẫm sẽ trừng trị đám người đó!” Thái An Đế nghiêm

mặt nói.

“Ngươi ấy, diễn quá giả!” Bách Lý Lạc Trần cười lắc đầu.

Thái An Đế cũng cười: “Nhìn ra thì thôi, sao phải nói ra?”

“Vào trong phòng rồi nói.” Bách Lý Lạc Trần nhẹ nhàng vung tay.

Thái An Đế gật nhẹ đầu, đứng dậy đi vài bước, sau đó lại liếc mắt nhìn sang

chỗ Lý Trường Sinh, hạ giọng gọi: “Lý tiên sinh?”

Lý Trường Sinh vẫn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không buồn quay đầu

xuống, chỉ nói: “Cút.”

Thái An Đế khẽ nhíu mày, nhìn Trọc Thanh một cái, Trọc Thanh gật nhẹ đầu.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 254: Cao thủ tuyệt thế



Trong căn phòng, Bách Lý Lạc Trần tự rót cho Thái An Đế một chén trà.

Thái An Đế nhận lấy chén trà: “Chẳng phải trước đây ngươi nói ghét nhất là

uống trà mà? Còn nói sống trên đời không có rượu là không được.”

“Già rồi.” Bách Lý Lạc Trần rót cho mình một chén. “Lúc trẻ thích rượu, nồng

đậm, thẳng thắn. Nhưng không biết từ bao giờ lại bắt đầu thích uống trà.

Đậm đà, có dư vị.”

“Ta cũng vậy.” Thái An Đế nhấp một ngụm trà: “Chúng ta, đều già rồi.”

Vài chục năm trước, hai người mỗi người một chén rồi xách đao ra trận,

không ai biết có cùng về được không, giao sau lưng mình cho đối phương

bảo vệ.

Bây giờ, hai người một là quân vương ngồi trên ghế rồng của Bắc Ly, một là

quân hầu nhất phẩm danh chấn thiên hạ, trấn thủ một phương, nhưng mỗi

người một ngụm trà, cách nhau ba bước, nói những lời đẩy ẩn ý, hoàn toàn

quên đi chân tình ngày trước.

Bắt đầu từ lúc nào?

Là từ ngày hắn bắt đầu leo lên hoàng vị, hay là ngày cuối cùng hắn cũng

giơ đao với huynh đệ tốt nhất của bọn họ?

Bách Lý Lạc Trần lặng lẽ suy nghĩ, ý nghĩ bỗng bay xa.

“Chuyện tiếp theo, vẫn phải giao cho người trẻ tuổi.” Thái An Đế nói đầy ẩn

ý.

Bách Lý Lạc Trần khôi phục tinh thần, mỉm cười: “Bệ hạ thật coi trọng đứa

con trai ta.”

“Ngươi nghĩ sao?” Thái An Đế hỏi.

“Tâm tư kín đáo, võ công cao cường, nhân cách cũng không tệ.” Bách Lý Lạc

Trần trả lời: “Nếu là trong thời loạn sẽ là loại vung tay có ngàn vạn binh mã

đi theo.”

Thái An Đế gật nhẹ đầu: “Trẫm có mười đứa con trai, nhưng theo trẫm thấy,

tất cả lũ đấy cộng lại cũng không bằng nó.”

“Chẳng trách Lý tiên sinh cũng coi trọng hắn.” Bách Lý Lạc Trần nói.

Thái An Đế thần sắc hơi đổi, sau đó thở dài: “Đáng tiếc, nó có một khuyết

điểm. Nó quá lương thiện. Lương thiện là chuyện rất quan trọng đối với

một người bình thường. Nhưng đối với một hoàng tử, lương thiện là dư

thừa.”

Bách Lý Lạc Trần nhìn ra cửa sổ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Trước đó tuy

Thành Phong đại diện cho phủ Trấn Tây Hầu tới giao hảo với Cảnh Ngọc

Vương, nhưng dù sao cũng là ý của hắn. Nhưng lần này tới Thiên Khải, Lang

Gia Vương không chỉ đi theo, thậm chí không tiếc tính mạng bảo vệ, hoàn

toàn không lưu thủ, thậm chí còn nói cam kết sẽ bảo vệ phủ Trấn Tây Hầu

chúng ta. Sau chuyện này, chỉ cần phủ Trấn Tây Hầu không có ý mưu phản,

chắc chắn chúng ta sẽ dốc lòng ủng hộ Lang Gia Vương. Bệ hạ, ngài đúng

là khổ tâm.”

“Lạc Trần, xin nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.” Thái An Đế cau mày.

“Ồ?” Con mắt Bách Lý Lạc Trần híp lại: “Muốn ta nhớ ba chữ Lang Gia

Vương?”

“Đúng.” Thái An Đế gật đầu: “Không phải ai khác, là Lang Gia Vương.”

“Được.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.

Thái An Đế lại nhấp một ngụm trà, hắng giọng rồi nói: “Gần đây phía nam

không mấy yên phận, Tây Sở vong quốc mấy chục năm, phía tây chỉ có Phật

quốc. Ngươi không có lòng chinh phạt, ngươi nói xem Trấn Tây quân có nên

biến thành Trấn Nam quân không?”

“Bệ hạ, ta đã già rồi.” Bách Lý Lạc Trần hạ giọng nói.

“Ngươi sẽ không già, trước đây ngươi đã nói cho dù có ngày ngươi phải

chết, taey ngươi vẫn sẽ cầm đao. Yên tâm, chuyện nhiều năm trước sẽ

không tái hiện. Lần này ngươi không những bình an vô sự trở về phủ Trấn

Tây Hầu, ngươi còn được sắc phong thêm.” Thái An Đế trầm giọng nói:

“Trẫm phong ngươi làm Quân Vũ Hầu, trấn thủ hai biên giới, chức tước

truyền đời.”

Ngoài phòng, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đứng đối

mặt với đại tổng quản Trọc Thanh, Bách Lý Đông Quân tò mò hỏi: “Nghe

nói võ công các ngươi rất cao, năm xưa theo quân ngũ xuất chinh, giết

không ít người, còn bị gọi là ma đầu?”

Trọc Thanh mỉm cười: “Cũng tạm.”

Bách Lý Đông Quân giơ chưởng: “Thử không?”

“Ngươi?” Trọc Thanh nhìn y một cái.

Tư Không Trường Phong lại bước lên trước một bước: “Thêm cả ta nữa.”

“Bệ hạ ở trong phòng, chúng ta tỷ võ bên ngoài, bất kính.” Trọc Thanh mỉm

cười: “Sẽ có cơ hội.”

“Chỉ là thử chiêu chút thôi.” Bách Lý Đông Quân giơ ngón tay, dẫn dắt nước

trà trong ấm, chỉ về phía đại tổng quản Trọc Thanh.

“Thu Thủy Quyết à.” Trọc Thanh vạch ngón tay một cái, cột nước kia lập tức

đông đá, rơi xuống đất.

“Trò vặt.” Lý Trường Sinh cười gằn.

Đại tổng quản Trọc Thanh cúi đầu: “Trước mặt tiên sinh, đương nhiên đều là

trò mèo.”

“Hay là để ta thử nhé?” Lý Trường Sinh hỏi.

Đại tổng quản Trọc Thanh lắc đầu: “Năm xưa tiên sinh thử một lần, ta phải

mất một năm mới điều tức được, giờ không dám thử lung tung nữa.”

Bách Lý Đông Quân tò mò hỏi: “Ngươi đóng băng nước như vậy là võ công

gì?”

“Có rất nhiều võ công đóng băng nước, Thiên Sơn Hàn Băng chưởng có thể

làm được.” Đại tổng quản Trọc Thanh cười nói:”Đúng như tiên sinh nói, là

trò mèo thôi.”

Bách Lý Đông Quân đặt tay lên thanh kiếm bên hông l**m môi một cái:

“Vẫn muốn thử xem.” Sau đó bước lên trước một bước.”

“Về đi.” Đại tổng quản Trọc Thanh hất tay áo.

Bách Lý Đông Quân lại lui về.

Ngay lúc này cánh cửa mở ra, Thái An Đế và Bách Lý Lạc Trần từ trong đi ra.

Thái An Đế tới bên cạnh Trọc Thanh, hạ giọng nói: “Đi.”

“Cung tiễn bệ hạ.” Bách Lý Lạc Trần cúi đầu.

Thái An Đế và Trọc Thanh đi tới cửa, Thái An Đế ngồi lên xe ngựa, nói đầy

ẩn ý: “Sao rồi?”

“Cả âm thanh, hình thái, thậm chí giọng nói đều rất giống Lý Trường Sinh.

Nhưng nhiều năm qua nô tài đã gặp Lý Trường Sinh nhiều lần, từng phụng

lệnh bệ hạ quan sát tỉ mỉ trong yến tiệc, cho nên ta có thể thấy gương mặt

của Lý Trường Sinh là mặt nạ da người, rất nhiều chi tiết nhỏ bé hoàn toàn

không giống. Vì vậy nô tài tin rằng, người này không phải Lý Trường Sinh

thật sự.” Trọc Thanh trả lời.

“Thế thì tốt rồi, nếu Lý Trường Sinh về thật thì chuyện này phiền phức rồi.”

Thái An Đế thở phào nhẹ nhõm: “Lá gan Bách Lý Lạc Trần cũng nhỏ hơn

trước quá nhiều, không ngờ lại dùng Lý Trường Sinh giả để dọa trẫm. Vẫn

chưa có tin tức gì về Lý Trường Sinh thật à?”

“Sau khi rời khỏi Thiên Khải Thành là không có ai thấy hắn, có lời đồn hắn

đã tới Nam Quyết.”

“Nam Quyết à.” Thái An Đế híp mắt lại: “Đứa cháu của Bách Lý Lạc Trần thì

sao? Hình như ngươi vừa thăm dò công lực của hắn, ra sao?”

“Người này rất can đảm, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ thành đại

tài.” Trọc Thanh trả lời: “Không hổ là đệ tử quan môn của Lý Trường Sinh.”

“Trong sách cổ nói, di trạch quân tử, ba đời là hết. Bách Lý gia thì một nhà

ba đời, đời sau mạnh hơn đời trước. Nhưng trong triều đình, ba đời đã là

quá dài. Lần này hắn tới rồi thì đừng rời Thiên Khải.” Thái An Đế gõ nhẹ tay

lên đầu gối: “Cứ để Thanh Vương làm đi, phải gọn gàng vào, ngươi hiểu ý

ta không?”

“Tuân chỉ.” Trọc Thanh cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 255: Bố trí giết người



Cuối cùng Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cũng trở lại học

đường, Lý tiên sinh không đi theo. Hai người đi song song trong học

đường, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm.

Trong học đường hiện tại, tiếng đọc sách vang lên sang sảng.

Không có bát công tử kiếm pháp trác tuyệt, võ công phi phàm trấn thủ, học

đường không hề trở nên hiu quạnh. Tiếng đọc sách sang sảng, các thư sinh

mặc áo trắng cầm sách đi lại, miệng tranh luận lời nói của phu tử trong

sách, hoàn toàn khác ấn tượng của bọn họ về học đường.

Từ bây giờ mà học đường thành nơi chuyên tâm đọc sách thánhp hiền rồi?

“Đáng ra phải để sư phụ tới học đường xem thử.” Tư Không Trường Phong

cảm thán.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, nhớ tới vẻ khinh thường của Lý Trường Sinh

khi nhắc tới chuyện đến đây, chắc đã đoán được tình cảnh này.

Viện giám của Sơn Tiền thư viện Trần Nho, quả nhiên có chút bản lĩnh.

“Hai vị về Thiên Khải Thành, cuối cùng cũng tới học đường xem thử à?” Một

giọng nói mang ý cười vang lên, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường

Phong quay người, chỉ thấy một nho sĩ trung niên mặc áo xám đang cầm

sách đứng đó.

“Tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân chắp tay nói.

Tư Không Trường Phong cúi người một cái, giọng điệu hết sức cung kính:

“Trần tiên sinh.” Khi Tư Không Trường Phong ở trong hành động, Trần Nho

đã truyền thụ cho hắn công phu Trường Đoản Bất Bình thương, giúp ích rất

nhiều cho hắn, thậm chí còn chỉ cho hắn con đường bái sư. Trong thâm tâm

hắn rất cảm kích Trần Nho.

Trần Nho gật nhẹ đầu: “Không tệ, mới chia tay có một năm mà so với lúc

trước đã như một trời một vực rồi.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Tiên sinh chỉ nhìn một cái mà nhận ra trời

vực à?”

“Thật ra trên cơ thể mỗi người luôn có một luồng khí, người tinh thông

vọng khí thuật muốn thấy ai thì chỉ cần nhìn khí là được, không cần nhìn

người.” Trần Nho mỉm cười, dẫn hai người vào trong viện, trên đường cây

cối xanh tốt, có vẻ đã trồng không ít cây trúc nhỏ. Bách Lý Đông Quân vừa

đi vừa cảm thán: “ Học đường, đã khác xưa.”

“Thật ra vẫn vậy thôi, gió theo hổ, mây theo rồng, sau này học đường sẽ lại

có anh tài như các ngươi.” Trần Nho mỉm cười: “Ta rất tin tưởng.”

Tư Không Trường Phong cúi đầu nói: “Với tài năng của tiên sinh, chắc chắn

sẽ được như ý nguyện.”

“Xem ra lúc ta ở đây, hai người khá thân thiết nhỉ.” Bách Lý Đông Quân nói

đầy ẩn ý. Ngày đó hắn theo Lý tiên sinh đi khỏi, Tư Không Trường Phong

vốn cũng định đi nhưng bị Trần Nho và Tạ Tuyên giữ lại. Ba người ở cạnh

nhau một thời gian, đều tán thưởng lẫn nhau, cũng dần dần quen biết. Tuy

Bách Lý Đông Quân từng nghe Tư Không Trường Phong nhắc tới, nhưng dù

sao cũng không trải qua, ấn tượng của y về Trần Nho vẫn khá mơ hồ.

Trần Nho tìm một cái ghế trúc trong sân, ngồi xuống nói: “Lần này các

ngươi vào Thiên Khải là theo Bách Lý hầu gia, vì chuyện có người tố cáo lên

Ngự Sử Đài, nói là Trấn Tây Hầu mưu phản?”

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Đúng vậy, nếu không bây giờ ta vẫn đang bế

quan luyện kiếm.”

“Luyện kiếm gì?” Trần Nho hỏi.

“Đàn Trung Kiếm.” Bách Lý Đông Quân làm động tác gẩy đàn.

“Võ công hay đấy.” Trần Nho gật nhẹ đầu: “Nhưng lần này cho dù ngươi

không đến, Bách Lý hầu gia cũng không bị trị tội.”

“Vì sao? Năm xưa Diệp tướng quân có công lao lớn như vậy, chẳng phải

vẫn bị tru di tam tộc à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Khác người, khác cả thời gian, đương nhiên kết quả cũng khác.” Trần Nho

đứng khỏi ghế trúc, lấy từ trong góc ra một cây gậy gỗ: “Năm xưa giết Diệp

tướng quân là củng cố hoàng quyền, nhưng ngày nay mà giết Bách Lý hầu

gia là ép Bắc Ly vào cảnh chiến loạn khắp bốn phương.”

Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm: “Tuy sau đêm hôm qua đã thả

lỏng một chút, nhưng nghe Trần tiên sinh nói vậy, càng thấy yên tâm hơn.

Nhưng Trần tiên sinh, ngài cầm gậy làm gì?”

“Ngươi nói một năm qua đã luyện được võ công lợi hại mà?” Trần Nho

không còn chút nho nhã lúc vừa rồi, nhíu mày với hai người: “Tỷ thí chút

không?”

Bách Lý Đông Quân cười ha hả vài tiếng, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông:

“Vẫn là tiên sinh sảng khoái, cái tên thái giám hôm qua đưa đẩy với chúng

ta cả nửa ngày mà chẳng chịu động thủ.”

“Rõ ràng người ta đã ra tay, còn đánh lui nhà ngươi cơ mà.” Tư Không

Trường Phong cười nhạo.

“Thái giám?” Trần Nho sửng sốt.

“Đại tổng quản Trọc Thanh.” Bách Lý Đông Quân cúi người.

Keng một tiếng, trường kiếm rời vỏ.

Thanh Vương phủ.

Thanh Vương đứng ngồi không yên, chờ tin tức của Ngự Sử Đài.

Mãi tới xế chiều mới có người đưa thư bước vào cửa lớn Thanh Vương phủ.

Thanh Vương uống một ngụm trà lớn, đi tới hỏi: “Sao rồi?”

Người đưa thư lắc đầu: “Trần ngự sử chỉ nói bốn chữ.”

“Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu! Nói thẳng ra đi, ai quan tâm hắn

nói bốn chữ hay năm chữ!” Thanh Vương giơ chân đá người đưa thư ngã

lăn dưới đất. “Nói mau!”

“Vâng vâng vâng vâng, thuộc hạ lỡ lời.” Người đưa thư vội vàng cúi đầu:

“Trần ngự sử nói, khó mà thành công.”

“Khó thành công? Phụ hoàng không muốn giết Bách Lý Lạc Trần?” Thanh

Vương lùi lại ba bước, đờ đẫn ngã xuống ghế: “Không, không thể nào! Hôm

đó bản vương đã vào cung gặp phụ hoàng, khi nói chuyện Bách Lý Lạc Trần

mưu phản với phụ hoàng, rõ ràng phụ hoàng rất ủng hộ cơ mà. Sao bây

giờ chỉ thiếu một chút nữa thôi mà phụ hoàng lại không ủng hộ nữa?”

“Sao lại khó mà thành công!” Người hầu bên cạnh Thanh Vương hỏi.

Người đưa thư lắc đầu: “Trần ngự sử không muốn nói.”

“Hừ, Thanh Vương phủ chúng ta còn chưa sụp đổ đâu, lão ta đã vội vã phủi

sạch quan hệ à?” Người hầu cả giận nói: “Không muốn nói? Thế sao lúc

nhận bạc hắn lại không nói không muốn?”

Thanh Vương chống tay phải lên trán, khẽ phất tay, ủ rũ nói: “Ngươi lui

xuống trước đi.”

“Vâng vâng vâng.” Người đưa thư như được đại xá, vội vàng đứng dậy đi ra

ngoài, nhưng mới đi được mấy bước hắn đã quay lại.

Người hầu cả giận: “Còn gì nữa!”

Người đưa thư ngẩng đầu nhìn lên, miệng lẩm bẩm: “Có... có khách tới.”

“Khách khứa quái gì? Cút!” Thanh Vương tức giận nói.

“Vương gia nóng tính thế? Chuyện trong triều phong vân biến ảo, lên lên

xuống xuống, chỉ là tình thế nhất thời. Chỉ cần không tranh được mất nhất

thời, sẽ đứng trong thế bất bại lâu dài.” Một giọng nói hơi the thé vang lên

cạnh cửa.

Thanh Vương sững sờ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Là ngươi, ngươi

đến rồi!”

“Tổng quản chưởng sách, Trọc Lạc công công!”

Lúc trước chính vị tổng quản chưởng sách này tiếp cận hắn, móc nối hắn

với đại tổng quản Trọc Thanh quyền thế nhất đại nội, sau đó cũng là đại

tổng quản Trọc Thanh chỉ cho hắn con đường hạ gục Bách Lý Lạc Trần để

nhận được thánh tâm, cuối cùng trở thành người kế vị. Có thể nói mọi

chuyện hắn làm đến giờ đều là do đại tổng quản Trọc Thanh mưu đồ. Thế

nhưng ngay trong thời gian mấu chốt nhất này, đại tổng quản Trọc Thanh

lại như biến mất, tin tức đưa tới Thanh Vương luôn chỉ có một chữ ‘chờ’!

“Cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi!” Thanh Vương nghiến răng nghiến lợi

nói.

Trọc Lạc công công mỉm cười: “Đại tổng quản cũng cảm thấy đã đợi được

thời cơ tới, cho nên phái ta tới đây gặp ngươi.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 256: Trận chiến sắp tới



Trong học đường, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong thu hồi

binh khí, lau mồ hôi trên trán.

Trần Nho chỉ nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên ống tay áo, mỉm cười: “Không

tệ.”

Tư Không Trường Phong dứt khoát ném trường thương xuống đất, nằm

ngửa người ra: “Hai người chúng ta tốn cả nửa ngày, cạn kiệt sức lực rồi,

tiên sinh thì tay trái một chưởng, tay phải một quyền, chưa dịch xa quá ba

bước. Có chỗ nào không tệ...”

Bách Lý Đông Quân đi tới cầm ấm trà lên uống một hơi cạn sạch: “Tiên sinh

là người đọc sách cơ mà? Sao đánh nhau tốt thế?”

“Dù sao ta cũng là viện giám của Sơn Tiền thư viện, Sơn Tiền thư viện sừng

sững trong giang hồ cả trăm năm không đổ, sao lại chỉ có người đọc sách

được? Ta là người hộ viện thế hệ này, đương nhiên biết đánh đấm rồi.” Trần

Nho đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, cũng rót cho mình một chén trà.

“Hơn nữa đừng thấy ta nhẹ nhõm, thật ra cũng mệt mỏi lắm đấy.”

“Không nhìn ra.” Tư Không Trường Phong cười khổ.

“Dù sao cũng là người đọc sách, núi lở trước mặt cũng không đổi sắc. Có

mệt mỏi cũng phải giấu trong lòng.” Trần Nho uống một ngụm trà.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói: “Vậy ngài đi rồi, người hộ viện đời sau

của Sơn Tiền thư viện là ai?”

“Tạ Tuyên đấy.” Trần Nho cười nói.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Hắn, ngoài đọc sách ra hắn còn biết đánh

nhau à?”

Tư Không Trường Phong gãi đầu một cái: “Hắn nói không biết mà.”

“Bây giờ thì không, nhưng một ngày nào đó thì sẽ.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.

“Có lẽ Thái An Đế định lập Lang Gia Vương làm thái tử.” Bách Lý Đông Quân

đột nhiên nói.

Tư Không Trường Phong giật mình, cho dù hắn cách xa triều đình nhưng

cũng biết câu này đại diện cho điều gì, hắn hạ giọng nói: “Đông Quân.”

Trần Nho khẽ nhún chân, một cơn gió lướt qua mũi chân, trong phương

viên ba mươi trượng, bụi bặm cuốn lên. Trần Nho gật nhẹ đầu: “Không có

ai.”

“Tiên sinh cũng sợ nhắc tới chuyện này? Sư phụ ta có sợ đâu.” Bách Lý

Đông Quân thần sắc không đổi.

Trần Nho ngửa đầu nhìn lên trời: “Tiên sinh đã là người siêu phàm thoát tục,

ta đâu có được như vậy, vẫn là nho sinh dưới trần gian. Sao ngươi lại nói

câu đó?”

“Ta chỉ nghĩ, chúng ta chạy ngàn dặm xa xôi tới đây, rốt cuộc ai sẽ được lợi.”

Bách Lý Đông Quân gõ nhẹ tay lên mặt bàn: “Sau chuyện Diệp tướng quân,

quan hệ giữa hoàng đế và ông nội vốn đã không hòa thuận, lần này Ngự

Sử Đài muốn điều tra ông nội ta, bất luận ra sao chỉ khiến quan hệ tệ hơn.

Nếu hắn trị tội ông nội ta, còn có thể hiểu là hạ quyết tâm thu hồi quân

quyền. Nhưng hắn lại không định trị tội ông nội ta, thế thì hắn làm vậy là vì

sao? Vị vương gia đã tố cáo sau này sẽ là cái đinh trong mắt phủ Trấn Tây

Hầu chúng ta. Nhưng Lang Gia Vương lại hộ tống ông nội, dọc đường hết

sức cung kính, giết địch đẩy lui địch, dừng cả sinh mạng bảo đảm an toàn

cho ông nội ta. Hắn, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà phủ Trấn Tây Hầu

chúng ta ưu ái. Mà có phủ Trấn Tây Hầu chúng ta ủng hộ còn vượt qua bất

cứ vị vương hầu nào trong thiên hạ này!”

“Phân tích không sai.” Trần Nho gật nhẹ đầu.

“Hoàng đế cũng ủng hộ tranh chấp bè phái?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày

nói.

“Chẳng phải năm xưa Thái An Đế cũng đoạt được hoàng vị như vậy à?” Trần

Nho uống một ngụm trà: “Tới đây thôi.”

Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, cúi đầu: “Hiểu rồi, tiên sinh.”

“Một năm vừa qua ngươi đã thay đổi nhiều, không chỉ về mặt võ công.

Trước kia ngươi đã chẳng quan tâm mấy chuyện này.” Trần Nho nhìn Bách

Lý Đông Quân một cái.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Một năm qua ta ở trong gian nhà cũ của Cổ

Trần sư phụ, đọc rất nhiều sách cổ mà người lưu lại. Trước kia không thích

đọc sách, giờ nghĩ lại mới thấy tiên sinh nói đúng, trong sách tự có thiên

hạ.”

“Đọc sách biết thiên hạ lớn, còn rốt cuộc thiên hạ lớn đến đâu, còn phải

xem đường dưới chân mình.” Trần Nho cúi đầu: “Ta tới Thiên Khải cũng là

muốn mở mang thiên địa của mình.”

“Đã lâu không dùng bữa trong học đường.” Bách Lý Đông Quân ngồi

xuống: “Tối nay ăn ở đây nhé, tiên sinh thấy sao?”

“Đương nhiên là được.” Trần Nho phất tay nói: “Trường Phong.’

Bách Lý Đông Quân nhìn xung quanh một hồi: “Vẫn hơi hiu quạnh. Bọn Lôi

nhị ca, Lạc Hiên ca đều không ở đâu.”

“Thanh Ca công tử, Liễu Nguyệt công tử và Mặc Trần công tử đã rời khỏi

Thiên Khải Thành, vân du thiên hạ rồi. Tính cách bọn họ vốn thuộc về giang

hồ, không thuộc về triều đình.” Trần Nho nhấp một ngụm trà: “Mây gió

trong Thiên Khải Thành sắp đổi hướng, ở lại nơi này, cuối cùng sẽ bẩn y

phục.”

“Vậy tiên sinh thì sao?” Bách Lý Đông Quân tò mỏ hỏi: “Cũng ủng hộ Lang

Gia Vương à?”

“Ta là người đọc sách, ở đâu cũng như nhau.” Trần Nho thở dài: “Còn Lang

Gia Vương ấy à... tình cảnh của hắn hết sức khó xử.”

“Không nhắc tới mấy chuyện phiền lòng nữa. Đúng rồi, Lôi nhị ca đi đâu?

Nghe lời ngài nói thì hắn đâu có vân du thiên hạ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Mơ ước của Lôi Mộng Sát là kiến công lập nghiệp, công lao trên chiến

trường. Con đường ở Thiên Khải là hắn tự chọn, đã không thể quay đầu lại.”

Trần Nho trầm giọng nói: “Hắn rời khỏi Thiên Khải là vì phụng lệnh, đi tìm

Cảnh Ngọc vương phi Dịch Văn Quân đang ở đâu.”

“Dịch Văn Quân, cô ấy đi đâu?” Bách Lý Đông Quân lập tức đứng dậy.

“Bị người khác cướp đi, những người đó có võ công rất cao, hành động

cũng rất nhanh chóng. Cảnh Ngọc vương phủ và Lang Gia vương phủ còn

chưa kịp phản ứng lại thì người đã rời khỏi Thiên Khải Thành rồi. Nghe nói

cuối cùng những người đó tới Nam Quyết, sau đó không rõ tung tích. Lôi

Mộng Sát phụng lệnh ra ngoài tìm kiếm, đến giờ còn chưa trở lại.” Trần Nho

chậm rãi nói.

Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Là Diệp Đỉnh Chi làm à?”

“Tạm thời chưa rõ. Thực lực những người kia quá mạnh, tông chủ Ảnh tông

đích thân ra tay cũng không cản nổi, ta cho rằng không phải Diệp Đỉnh Chi

làm.” Trần Nho trầm giọng nói: “Nhưng ta cảm thấy chuyện này có liên

quan tới Diệp Đỉnh Chi, thậm chí nơi cuối cùng Dịch Văn Quân đi tới chính

là chỗ của Diệp Đỉnh Chi.”

“Vậy à.” Bách Lý Đông Quân ngồi xuống, cúi đầu trầm ngâm.

“Hình như ngươi không vui vẻ cho lắm?” Trần Nho hỏi.

Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Cứ cảm thấy... hơi bất an.”

Sắc trời nhanh chóng chuyển tối, ba người ăn bữa tối đơn giản trong sân.

So với Lý tiên sinh xuất thế có thể tôn là thánh nhân trong miệng Trần Nho,

bản thân hắn lại thanh đạm hơn nhiều, chỉ có một bình rượu nhạt, chút

thức ăn. Nhớ lại Lý tiên sinh năm xưa, bữa nào cũng có gà quay, không thể

thiếu rượu ngon, đúng là nhàm chán...

Bách Lý Đông Quân chép miệng buông đũa: “Ta về đây. Tư Không Trường

Phong, tối nay ngươi ở lại học đường đi.”

“Hả? Vì sao?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc.

Bách Lý Đông Quân vỗ vai hắn: “Trần tiên sinh cũng coi như nửa sư phụ, đã

lâu không gặp, đêm nay lãnh giáo võ công đi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta

sẽ rời Thiên Khải Thành rồi.”

“Các ngươi đi rồi, ta vẫn ở lại được mà...” Tư Không Trường Phong ngơ

ngác.

“Cứ thế đi.” Trần Nho giơ tay chặn Tư Không Trường Phong đang định đứng

dậy: “Đi đường cẩn thận.”

Bách Lý Đông Quân cúi đầu nói: “Tiên sinh yên tâm, sẽ không chết đâu.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 257: Chiến đấu một mình



Sau khi Bách Lý Đông Quân bước ra khỏi cửa, Tư Không Trường Phong

không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, vì sao Đông Quân lại muốn về một mình.”

Con mắt Trần Nho nhìn lướt qua một góc: “Xem ra chính hắn cũng phát

giác.”

Trong góc, một bộ áo trắng bay lên, Tư Không Trường Phong ngẩng đầu

nhìn lên, kinh ngạc nói: “Sư phụ.”

Người đang đứng đó chính là Lý Trường Sinh. Lý Trường Sinh đi tới bên

chiếc bàn đá, đầu tiên nhìn thức ăn trên bàn, lộ rõ vẻ khinh thường, sau đó

lại nhìn theo hướng Bách Lý Đông Quân rời khỏi, thở dài: “Đúng vậy, nhưng

lần này hắn muốn tự ứng phó.”

Tư Không Trường Phong không hiểu: “Sư phụ, Trần tiên sinh, hai người

đang nói gì vậy?”

“Trong trận phân tranh này, Thái An Đế sẽ không động tới Bách Lý Lạc Trần,

nhưng ta đoán chắc chắn hắn sẽ không dung tha cho Bách Lý Đông Quân.

Di trạch quân tử, ba đời là hết, đối với họ Tiêu ở Bắc Ly, ông cháu nhà Bách

Lý đã quá ưu tú.” Lý Trường Sinh ngáp một cái.

“Đông Quân gặp nguy hiểm!” Tư Không Trường Phong cầm trường thương

lên định chạy ra ngoài.

“Đừng vội.” Trần Nho giơ tay ngăn cản, nhìn sang phía Lý Trường Sinh.

Lý Trường Sinh mỉm cười: “Đừng nóng vội. Chờ.”

Bên ngoài học đường, Bách Lý Đông Quân sải bước đi tới.

Hình như bất cứ lúc nào y ra tay cũng có người giúp đỡ, Lôi Mộng Sát, Ôn

Hồ Tửu, Tiêu Nhược Phong, Diệp Đỉnh Chi, Lý Trường Sinh, có bọn họ sau

lưng, bất luận kẻ địch cường đại đến đâu đi nữa, y cũng không có gì phải lo

lắng, không cần sợ hãi. Nhưng một ngày nào đó họ sẽ không ở cạnh y nữa,

cuối cùng sẽ có ngày y đi khắp giang hồ, bên cạnh ngoài đao ngoài kiếm là

không còn gì khác!

“Thế thì lần này, để ta thử xem cực hạn của mình ở đâu!” Bách Lý Đông

Quân ấn thanh Bất Nhiễm Trần bên hông, hét lớn một tiếng, lao lên con

phố phía trước.

Nơi đó đang có một đao khách thân hình khôi ngô, đội cái nón che như

ngư dân, đầu cúi xuống, sát khí bùng lên.

“Bách Lý Đông Quân?” Đao khách hạ giọng nói.

“Ngươi tới đây là để giết ta?” Bách Lý Đông Quân cúi người đặt tay lên

chuôi kiếmal

“Đúng.” Đao khách trầm giọng nói.

“Ngươi mà xứng!” Bách Lý Đông Quân nhảy lên, chỉ trong chớp mắt, kiếm

đã tới trước mặt đao khách.

Thuấn Sát kiếm thuật.

Bách Lý Đông Quân học được bộ kiếm pháp này từ chỗ cha mình từ lâu,

nhưng đây là lần đầu tiên y sử dụng mạnh mẽ trực tiếp như vậy.

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi học đường, trong lòng y đã tích lũy một

luồng kiếm khí, chỉ chờ thời khắc này...

Rút kiếm!

Hai người lướt qua nhau. ‘Keng một tiếng, Bất Nhiễm Trần đã vào vỏ.

‘Bịch’ một tiếng.

Nón che của đao khách bị chém thành hai nửa, ngã nhào xuống đất.

Còn đao của hắn, mới rút được có một nửa.

“Kiếm thuật hay lắm!” Khóe miệng đao khách cứng đờ.

“Nhưng ta lại không được thấy đao của ngươi rồi.” Bách Lý Đông Quân

trầm giọng nói.

Đao khách cắm thanh đao mới rút một nửa về, điểm mũi chân, nhanh

chóng lùi lại ba bước, tới sát bên tường. Hắn lau vết máu trên khóe miệng,

ngẩng cái đầu có vết sẹo ngang mặt lên, cười lạnh: “Công tử đừng vội.”

Một tiếng tiêu bỗng vang lên trên bức tường.

Trong màn đêm lạnh lẽo này, tiếng đàn đọng lòng người, nhưng cũng

mang đầy sát khí.

Một nam tử áo xanh cầm ngọc tiêu đứng trên bức tường sau lưng đao

khách. Một cô gái quần áo sặc sỡ xuất hiện bên cạnh hắn, nhảy múa theo

tiếng tiêu. Đao khách bước lên trước một bước: “Đúng vậy, chúng ta chính

là: Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi.”

Bách Lý Đông Quân vẫn bất động.

“Trên bảng xếp hạng sát thủ giang hồ, ta đứng hạng tư, là đao khách Cửu

Thành.” Đao khách bổ sung.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”

Y không nói dối, Bách Lý Đông Quân mới tập võ có mấy năm, còn chưa thật

sự bước chân vào giang hồ, vốn chẳng biết gì về mấy chuyện này. Huống

chi hắn vừa vào giang hồ đã tiếp xúc với Lý Trường Sinh thiên hạ đệ nhất,

viện giám Sơn Tiền thư viện Trần Nho. Hạng tư trên bảng sát thủ?

Là cái quái gì!

Bách Lý Đông Quân nhảy lên, vung kiếm, trực tiếp đánh về phía ‘Phượng

Hoàng’ kia.

Cô gái mặc y phục sặc sỡ cười khanh khách, duỗi ống tay áo sạch sỡ phất

về phía trường kiếm của Bách Lý Đông Quân.

“Lòe loẹt.” Bách Lý Đông Quân không buồn nhìn, vung trường kiếm cắt nát

ống tay áo.

Nhưng tay áo rơi xuống, châm bạc b*n r*.

Bách Lý Đông Quân lùi nhanh lại, vung trường kiếm, đánh rơi đống châm

bạc, đứng trên mái hiên đối diện với bọn họ.

Cô gái y phục sặc sỡ cười nói: “Bản lĩnh của công tử chỉ có mỗi chiêu Thuấn

Sát kiếm thôi sao? Đúng là chẳng đáng chú ý...”

“Chẳng đáng chú ý à.” Bách Lý Đông Quân cười một tiếng, lại cúi người, chỉ

trong chớp mắt đã lao tới bên cạnh cô gái quần áo sặc sỡ kia. Cô gái kia

sửng sốt, vội vàng vung tay áo đánh tới, nhưng thân hình Bách Lý Đông

Quân đã lập tức biến mất.

“Đã đủ chú ý chưa!” Bách Lý Đông Quân vung kiếm chém đứt một nửa ống

tay áo của cô gái quần áo sặc sỡ kia.

“Cẩn thận, là Thuấn Ảnh kiếm thuật.” Đao khách đứng dưới tường nhảy lên,

giơ đao đánh lui Bách Lý Đông Quân.

“Ồ, rút đao rồi à, nhưng cũng chỉ thế thôi?” Bách Lý Đông Quân điểm mũi

chân, nhẹ nhàng xoay tròn. “Xem thử kiếm này!”

“Kiếm này là ta học được ở chỗ sư huynh. Tên là, Thiên Hạ Đệ Tam!”

“Sư huynh của ta nói, sư phụ của chúng ta Lý Trường Sinh có một chiêu

kiếm tên Thiên Hạ Đệ Nhị. Sư huynh không bằng tiên sinh, chỉ có thể xưng

là Thiên Hạ Đệ Tam. Cũng đã nói, dưới Lý tiên sinh, trong kiếm thuật, chỉ có

Tiêu Nhược Phong hắn. Ta không phục, còn có Bách Lý Đông Quân ta.”

“Các ngươi, chẳng đủ nhìn!”

Kiếm khí đột nhiên nặng nề như núi Thái Sơn, ép thẳng xuống.

Cô gái y phục sặc sỡ và đao khách kia lập tức bị kiếm khí đánh rơi, cố ổn

định thân thể nhưng bị kiếm khí kia ép tới cúi gập cả người.

Bách Lý Đông Quân tức giận quát: “Ta sẽ ép cho các ngươi không ngẩng

đầu lên được!”

“Tiêu Thiều!” Cô gái quần áo sặc sỡ quát khẽ.

Từng tiếng tiêu uyển chuyển vang lên, dường như gió thổi trong không

ttung bị người ta nhẹ nhàng thu lại.

Kiếm khí đang đè xuống đột nhiên tiêu tan.

Nam tử kia đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thổi ngọc tiêu. Cơn

gió thổi qua, vén vài sợi tóc trên trán hắn.

Cô gái y phục sặc sỡ và đao khách kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội thở

lấy sức, giậm chân lướt về phía sau.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười nhìn nam tử kia: “Hóa ra ngươi mới là chính

chủ.”

Nam tử kia không nhìn y, vẫn thờ ơ thổi tiêu.

Bách Lý Đông Quân nhớ tới Thanh Ca công tử Lạc Hiên, hình như hắn cũng

biết công phu truyền ma âm vào tai này, tuy hắn không dạy mình làm thế

nào để phá giải công phu này, nhưng tóm lại mọi thứ đều xuất phát từ

ngọc tiêu kia.

Đánh nát là được!

Kiếm quang của Bất Nhiễm Trần lóe lên, đã tới trước mặt nam tử kia.

Nhưng bị một binh khí khác kẹp lại, binh khí kia khá giống móng vuốt,

nhưng cũng giống đinh ba trong đồng ruộng, người cầm nó chặn trước

mặt nam tử kia là một đứa bé.

“Thế thì, ngươi chính là Lai Nghi?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.

Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi, người trong giang hồ, đúng

là hay làm màu.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 258: Phượng Hoàng Lai Nghi



Nói tới hai chữ làm màu, Bách Lý Đông Quân không khỏi nhớ lại vị sư

huynh Thanh Ca công tử Lạc Hiên. Trước khi xuất hiện là phải tấu nhạc, hiện

thân thì phải rải hoa, sau khi rải hoa chắc chắn sẽ mỉm cười, sau khi mỉm

cười thì nhặt hoa, nhặt hoa xong thì nói một câu.

“Xin chào, ta là Thanh Ca công tử Lạc Hiên.”

So với đám người này, đội nón che ngư dân giả bộ cao nhân, mặc áo lòe

loẹt kêu Phượng Hoàng, cộng với cái loại đang đánh nhau mà đi thổi tiêu,

có thể nói phương diện làm màu này chỉ hơn chứ không kém.

Thế thì sau này mỗi khi xuất hiện, mình nên làm gì?

Chắc chắn là phải uống rượu rồi?

Bách Lý Đông Quân cầm bình rượu bên hông lên, ngửa mặt lên trời uống

một ngụm. Bình rượu của y làm bằng bạch ngọc, vừa nhìn là biết không

phải vật phàm. Bốn người thấy động tác này của Bách Lý Đông Quân là giật

nảy mình, sợ trong bình rượu kia giấu vũ khí lợi hại gì đó.

Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ uống một ngụm rượu mà thôi.

Cũng phải có một lời dạo đầu chứ.

Ta là Bách Lý Đông Quân? Quá bình thường, phải có danh hiệu đi kèm. Ta là

Thanh Ca công tử Lạc Hiên, ta là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, ta là

Lý tiên sinh ở học đường. Thế còn mình thì sao?” Ta là Càn Đông Thành tiểu

bá vương Bách Lý Đông Quân? Không được, không được, danh hiệu này là

từ hồi trước, bây giờ không thể gọi vậy được, thiên hạ rộng lớn, Càn Đông

Thành đã là gì? tiểu bá vương đã là gì? Ông nội còn được tôn làm Sát Thần

cơ mà.

Ngay thời khắc sinh tử mà Bách Lý Đông Quân lại thất thần.

Nhưng bốn sát thủ ‘Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi’ lại

không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều nghĩ rằng người trẻ tuổi đầy rẫy

chiêu lạ này đang chuẩn bị làm gì đó.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng trở nên quái dị.

Bốn người đứng yên tại chỗ, nín thở chờ đợi.

Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, chìm vào trầm tư.

Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu y...

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, giơ Bất Nhiễm Trần bên tay phải lên, tay trái

cầm bình rượu ngửa đầu uống một hơi, y buông bình rượu xuống, mỉm

cười.

“Xin chào, ta là Tửu Tiên, Bách Lý Đông Quân.”

“Cái gì?” Đám người sửng sốt.

“Ha ha ha ha, hay lắm!” Bách Lý Đông Quân xuất kiếm lao tới bên cạnh đao

khách kia: “Ngươi rút lui trước đi.”

Đao khách gầm lên một tiếng, rút trường đao, chém thẳng về phía Bách Lý

Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân vung trường kiếm, không cần nhìn cũng đánh rơi đao

của hắn xuống dưới đất, sau đó giơ chân đá bây hắn ra ngoài.

Đao khách bị đá bay ra, đập vào tường đá, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bách Lý Đông Quân lại uống một ngụm rượu, nhìn sang cô gái quần áo sặc

sỡ kia.

Cô gái kia ánh mắt sáng lên, mỉm cười, dịu dàng gọi: “Công tử...”

Trong ánh mắt như thoáng hiện sắc đỏ yêu dị.

Thân hình Bách Lý Đông Quân lập tức trì trệ.

Gương mặt cô gái quần áo sặc sỡ càng dịu dàng: “Công tử, đời này phải

biết thương hoa tiếc ngọc chứ.”

Ánh mắt Bách Lý Đông Quân cũng mềm ra, từ từ đặt kiếm xuống.

Cô gái sặc sỡ kia bước mấy bước, đi tới trước mặt Bách Lý Đông Quân, giơ

cánh tay nhẹ nhàng vuốt cằm Bách Lý Đông Quân, giọng điệu yêu kiều:

“Đúng là một thiếu niên tuấn tú...”

Trên tường đá, nam tử cầm ngọc tiêu lại thổi khúc nhạc câu hồn đoạt phách

kia, đứa bé cầm vũ khí kỳ quái đứng bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn xuống

dưới.

“Người kia, chắc là trúng mị thuật của Phượng Hoàng rồi?” Đứa bé hạ

giọng nói.

Nam tử không trả lời, chỉ thổi khúc nhạc kia, âm điệu càng lúc càng cao.

Đầu ngón tay của cô gái quần áo sặc sỡ lóe lên ánh bạc, dừng lại trước yết

hầu của Bách Lý Đông Quân.

“Thật đáng tiếc.”

Cô gái giơ tay vạch nhẹ một cái.

Nhưng ngay lúc này yết hầu của Bách Lý Đông Quân lại co về phía sau một

tấc. Sau đó Bách Lý Đông Quân há miệng phun ra một ngụm rượu, bắn

thẳng về phía cô gái y phục sặc sỡ kia. Cô gái nhanh chóng thối lui, nhưng

vẫn bị phun rượu vào người, cô bực bội lau người, vẻ mặt kinh hãi.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Ngươi phải thấy may vì gặp ta chứ không

phải gặp cậu của ta, Ôn Hồ Tửu. Nếu không chắc chắn trong rượu này có

độc, cái mặt xinh xắn của ngươi cũng chẳng chịu nổi.”

Cô gái y phục sặc sỡ tức tối quát khẽ: “Vì sao ngươi không trúng mị thuật!”

Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Ta cảm thấy nguyên nhân rất đơn giản.”

“Cái gì?” Cô gái kia lùi lại phía sau một bước.

“Ngươi còn chưa đủ... xinh đẹp.” Bách Lý Đông Quân ra vẻ đương nhiên:

“Thế nên không quyến rũ được ta thôi!”

Cô gái y phục sặc sỡ sửng sốt, trường kiếm đã đánh tới trước mặt.

Nam tử cầm tiêu trên tường nôn nóng, tiếng tiêu càng nhanh chóng, trán

đã đầy mồ hôi.

Người trẻ tuổi bên dưới trông mới ít tuổi thôi nhưng vì sao nội công lại

hùng hậu như vậy. Ma âm của mình đã thổi vào tai hắn lâu như vậy, sao

không có chút hiệu quả nào?

Cô gái y phục sặc sỡ né trái né phải, đầu cũng đầy mồ hôi, cô ngẩng đầu

lên hô:”Tiêu Thiều, ngươi đang làm gì vậy!”

“Tiếng tiêu này rất dễ nghe, nghe xong ta cũng muốn nhảy một bài. Thật ra

ta còn một chiêu rất lợi hại, cầm kiếm khiêu vũ, nhưng các ngươi còn chưa

đủ tư cách.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Không được thấy.”

Cuối phố, một nam tử mặc mãng bào cầm kiếm cúi đầu mỉm cười: “Đây là

sát thủ dưới trướng Thanh Vương à? Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng

Lai Nghi. Đúng là vô dụng.”

“Thế nên Thanh Vương mới kém Cảnh Ngọc Vương, càng không bằng Lang

Gia Vương. Đừng nói cao thủ trong phủ bọn họ, chỉ riêng Lang Gia Vương

thôi, ở đây có ai là đối thủ của hắn.” Bên cạnh hắn

là một nam tử cao gầy mặc y phục giống hệt, lên tiếng trả lời.

“Vốn tưởng hôm nay chỉ đứng ngoài quan sát, không ngờ lại phải rút kiếm

thật. Đại tổng quản đúng là không chào đón ta, giao cho ta công việc khó

khăn như vậy. Giết cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu, đúng là điên.” Nam

mặc mãng bào khẽ lắc đầu.

“Ta cũng muốn phân ưu cho đại tổng quản, nhưng võ công của ta rất bình

thường.” Nam tử cao gầy khẽ thở dài.

“Hay cho một tổng quản chưởng sách võ công rất bình thường, đừng làm

ta cười rụng cả răng.” Nam tử mặc mãng bào hừ lạnh nói.

Nam tử cao gầy đổi đề tài: “Ngươi cảm thấy bọn chúng còn đánh được bao

lâu?”

“Chỉ mười chiêu thôi. Thật ra từ đầu thằng nhóc tên Bách Lý Đông Quân đã

nắm giữ chiến cuộc rồi. Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi, chủ

yếu dựa vào truyền ma âm vào tai, lại thêm mị thuật của Phượng Hoàng.

Cửu Thành một đao đoạt mạng, với Lai Nghi ra tay trong lúc sinh tử. Đầu

tiên hắn xóa sạch nhuệ khí đao khách của bọn chúng, sau đó lại ép ra quân

cờ sinh tử của chúng, lại còn cố ý giả vờ yếu thế để tiếng tiêu và mị thuật

vây khốn rồi tìm cơ hội phản kích, phá hỏng tự tin của sát thủ. Bây giờ bốn

người này đã không còn tin tưởng mình có thể g**t ch*t đối phương.” Nam

tử mặc mãng bào trầm giọng nói: “Đúng như đại tổng quản đã nói, không

thể coi thường.”

“Ta không thích giết người, cho dù các ngươi tới giết ta.” Bách Lý Đông

Quân nhìn cô gái y phục sặc sỡ, hạ giọng nói: “Đi chưa?”

Cô gái vừa thối lui vừa cười khổ: “Đi đâu? Nhiệm vụ thất bại, làm sao Thanh

Vương bỏ qua cho chúng ta được?”

“Ồ? Thanh Vương, cái tên thú vị đấy.” Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng lao

tới: “Thế thì không còn cách nào rồi.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 259: Thái giám cầm kiếm



Tiếng tiêu đột nhiên ngưng bặt.

“Phượng Hoàng!” Nam tử buông ngọc tiêu, hét lớn một tiếng.

Nhưng Bất Nhiễm Trần đã đặt lên yết hầu cô gái quần áo sặc sỡ kia. Cô lùi

tới sát tường, hai mắt trợn trừng nhìn Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân cúi đầu: “Sống chết gì đều trong một suy nghĩ thôi.”

Nam tử từ trên tường nhảy xuống, giọng điệu gấp rút: “Công tử! Xin công

tử đừng giết nàng.”

“Ngươi có vẻ trọng tình trọng nghĩa nhỉ?” Bách Lý Đông Quân như cười như

không: “Chẳng phải bây giờ nên bỏ cô ta lại, mau mau chạy trốn à?”

Đứa bé kia cúi người, hai tay nắm chặt binh khí kỳ quái.

“Chớ vọng động!” Nam tử kia hạ giọng trách mắng, sau đó quay sang cười

lấy lòng với Bách Lý Đông Quân: “Công tử, ta và Phượng Hoàng quen nhau

từ nhỏ, sống nương tựa vào nhau đã hơn hai mươi năm, làm sao dứt bỏ

được. Xin công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một con đường

sống.”

“Nếu bây giờ là các ngươi đặt kiếm lên cổ ta, ta xin các ngươi tha cho ta

một con đường sống.” Bách Lý Đông Quân nhướn mày: “Các ngươi có bỏ

qua cho ta không?”

Nam tử im lặng không nói.

Đứa bé kia càng tức tối.

Cô gái quần áo sặc sỡ cười khổ nói: “Tiêu Thiều, các ngươi đi đi, đừng để ý

tới ta.”

Sắc mặt nam tử không đành lòng, dù biết tình thế khó lòng xoay chuyển

nhưng vẫn không cam tâm nói: “Nếu công tử đồng ý thả cho Phượng

Hoàng một con đường sống, sau này bốn người chúng ta sẽ là nô bộc của

công tử.”

“Ta không cần nô bộc.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Nếu không muốn chết,

vậy vì sao lại cướp đi tính mạng người khác? Mạng của các ngươi là mạng,

mạng của người khác cũng là mạng. Mỗi người đều có người nhà, bằng

hữu, bọn họ chết đi, sẽ có người đau khổ vì họ.”

Nam tử thở dài một tiếng: “Người trong giang hồ, không thể làm theo ý

mình.”

“Đánh rắm.” Bách Lý Đông Quân gắt một tiếng: “Người giang hồ mà ta biét,

bọn họ chỉ làm theo bản tâm. Không thể làm theo ý mình chỉ là lấy cớ để

kiếm thêm lợi ích mà thôi. Giang hồ rộng lớn như vậy, ở đâu mà chẳng có

chỗ dung thân.” Bách Lý Đông Quân thu kiếm, đi sang một bên.

Nam tử sửng sốt: “Bách Lý tiểu công tử làm vậy là?”

“Trốn đi, bây giờ bọn chúng chỉ một lòng muốn giết ta, sẽ không để tâm tới

các ngươi. Nhân cơ hội này, mau trốn đi.” Bách Lý Đông Quân quay lưng lại,

không nhìn bọn họ.

Ánh mắt đứa bé sáng bừng lên.

Theo hắn thấy thời khắc này toàn thân Bách Lý Đông Quân đầy những sơ

hở.

Nam tử chặn đứa bé lại, giơ tay phải kéo cô gái y phục sặc sỡ sang, hắn hạ

giọng nói: “Phượng Hoàng, tới đỡ Cửu Thành dậy.”

Cô gái quần áo sặc sỡ gật nhẹ đầu, đi tới ven tường, đỡ đao khách Cửu

Thành lên. Nam tử cảnh giác nhìn bóng lưng Bách Lý Đông Quân, phía sau

đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn trầm giọng nói: “Đại ân của công tử, đời

này khó quên.”

“Giang hồ rộng lớn, nơi này không thể theo ý mình thì tránh sang nơi khác.”

Bách Lý Đông Quân đưa lưng về phía bọn họ.

“Tiêu Thiều xin ghi nhớ.” Nam tử kéo đứa bé lùi lại phía sau mười bước,

cuối cùng cũng yên tâm, quay đầu lại định rời khỏi.

Nhưng không biết, ngay lúc bọn họ thở phào nhẹ nhõm, Bách Lý Đông

Quân cũng thở phào nhẹ nhõm....

“Lần đầu tiên nói năng kiểu cao thủ, đúng là căng thẳng thật.”

Nhưng bốn người Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi vừa phi

thân, lại thấy một luồng kiếm quang lóe lên.

“Ở lại!” Một tiếng gầm vang lên.

Cô gái quần áo sặc sỡ vội vàng hạ xuống, nhưng đao khách Cửu Thành

đang được cô đỡ lại bị chém thành hai nửa.

Cô vừa hạ xuống, chỉ thấy nam tử và đứa bé ở phía khác cũng bị kiếm khí

đánh bị thương. Đứa bé miễn cưỡng giơ binh khí ngăn cản một chút, sau

đó hộc máu, ngã co quắp dưới đất.

Một nam tử mặc mãng bào màu tím từ trong sương mù đi ra, hắn cúi đầu

nhìn bốn sát thủ ngã dưới đất, ánh mắt thương hại: “Lũ các ngươi mà có

tên trên giang hồ Sát Thủ Bảng à?”

Cô gái y phục sặc sỡ tức giận quay người nhìn Bách Lý Đông Quân: “Ngươi

đã nói sẽ thả chúng ta cơ mà?”

Bách Lý Đông Quân xoay người, nhìn nam tử mặc mãng bào, thần sắc hờ

hững: “Vị công công này, mặc quan phục đi giết người, có phải ngông

nghênh quá không?”

Nam tử mặc mãng bào mỉm cười: “Thì đã sao? Những kẻ đã thấy ta, không

thể sống sót ra khỏi nơi này.”

“Ngươi tự tin đến vậy à?” Bách Lý Đông Quân nắm chặt trường kiếm trong

tay.

Chỉ xét riêng sát khí thôi thì bốn người kia kém xa thái giám mặc quan phục

này.

“Ngươi là tổng quản chưởng kiếm, Trọc Sâm.” Nam tử tên Tiêu Thiều trầm

giọng nói.

Nam tử mặc mãng bào thở dài: “Nói ra tên ta, chỉ khiến ngươi chết nhanh

hơn mà thôi.”

Tiêu Thiều quay đầu lại nói: “Người này là một trong Ngũ Tổng Quản, kiếm

thuật cực cao, gần với đại tổng quản. Một mình công tử khó lòng đối phó,

hay là ba người chúng ta liên thủ.”

“Thôi.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Liên thủ với các ngươi còn mất tập

trung, ngươi phản bội ra tay, lấy mạng ta đổi lấy đường sống cho các

ngươi, thế thì ta có thành quỷ cũng chẳng thể nói lý với ai được.”

Con ngươi của Tiêu Thiều co lại: “Công tử không tin chúng ta à!”

“Lắm lời.” Bách Lý Đông Quân hừ lạnh.

Tuy ta trông rất lương thiện, nhưng ta thả cho các ngươi một con đường

sống chỉ vì ta không thích đoạt mạng người khác. Nhưng dù sao ta cũng

từng là tiểu bá vương ở Càn Đông Thành, cái loại tâm địa xấu xa như ngươi,

chẳng lẽ ta thấy còn ít?

Tiêu Thiều nhìn qua Phượng Hoàng, cắn răng: “Vậy công tử tự cầu phúc

thôi.”

Trọc Sâm ‘chậc’ một tiếng, như mất hết kiên nhẫn: “Ta đã bảo các ngươi có

nói gì cũng là phí lời mà? Bất luận các ngươi làm gì, hôm nay tất cả những

ai thấy ta ở đây...”

“... đều phải chết.”

Trọc Sâm lại rút kiếm.

Bách Lý Đông Quân lạnh lùng bàng quan, nói thật, lần đầu tiên Trọc Sâm

xuất kiếm, y đưa lưng về phía bọn họ, không thấy thân kiếm, chỉ cảm nhận

được kiếm khí.

Lần này, y đã thấy kiếm.

Một thanh kiếm dài!

Thất xích kiếm!

Chỉ có đế vương tế lễ mới dám dùng kiếm dài như vậy, người bình thường

mà sử dụng, khó khăn dị thường.

Nhưng khó khăn cũng mang ý nghĩa khi dùng nó sẽ càng cường đại.

Tiêu Thiều giậm chân xuống đất, chân khí bùng lên khắp người. Hắn lao tới

xuất quyền đánh lên thanh kiếm này.

Hóa ra trừ thuật ma âm, nội lực của hắn cũng hùng hậu như vậy.

“Chạy đi!” Tiêu Thiều hét lớn.

Phượng Hoàng không hề do dự, đứng dậy phi thân, định bỏ trốn.

“Đáng thương thay, nam tử si tình, nữ tử tuyệt tình.” Bách Lý Đông Quân u

oán thở dài một tiếng.

“Có tác dụng gì đâu?” Trọc Sâm thu kiếm.

Tiêu Thiều vận hết chân khí, gục xuống trong vũng máu, hắn gẩng đầu nhìn

bộ y phục sặc sỡ rời khỏi, ý thức dần mơ hồ.

“Phượng... Phượng hoàng.”

Sau đó chỉ thấy bộ y phục sặc sỡ kia rơi xuống.

Gục ngã bên cạnh hắn.

Lúc này Trọc Sâm mới thu kiếm về vỏ.

“Nếu ngươi ở lại, có lẽ ta sẽ thả cho các ngươi một con đường sống.” Trọc

Sâm mỉm cười: “Dù sao ta cũng từng là người si tình.”

Bách Lý Đông Quân nhìn hai thi thể dưới đất, cười lạnh: “Thái giám!”
 
Back
Top Bottom