Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ

Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 10



Lão gia kêu lên.

"Ta rõ ràng đã tiêu hủy danh sách của hồi môn của mụ đàn bà đó rồi, cha ả ta cũng đã c.h.ế.t từ lâu.

Làm sao tên nhóc đó có thể có được bằng chứng chứ?"

Ngụy phu nhân nhắc nhở.

"Lão gia quên rồi sao, bên cạnh Việt Đạc còn có bà già họ Tiêu.

Mụ đàn bà đó khi sống chỉ tin tưởng bà ta, không chừng trong tay bà ta còn giữ cái gì đó."

Gương mặt béo núc vì lâu nay được ăn sung mặc sướng của lão gia giật giật, hắn nặn ra một tiếng cười lạnh.

"Mặc kệ nó có cái gì, chỉ cần ta c.h.ế.t không nhận tội, chỉ dựa vào việc nó tố cáo cha ruột, ta sẽ khiến nó suốt đời không ngóc đầu lên được!"

Ông ta đã hạ quyết tâm muốn đẩy thiếu gia vào chỗ chết, trên đường đến nha môn còn cho người gõ trống, kêu gọi mọi người đến công đường xem trò vui.

Cố ý loan tin thiếu gia bất hiếu đến mức đưa cha ruột của mình ra công đường, tội bất hiếu này thật đáng c.h.é.m đầu.

Việc con tố cáo cha là chuyện kỳ lạ hiếm có trên đời, tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người tò mò, nha mô lúc này đãn đông nghịt người, ai cũng nghển cổ cố gắng nhìn vào bên trong.

Khi lão gia đến nha môn, đầu tiên là tát thiếu gia một cái, dùng những lời khó nghe nhất sỉ nhục hắn.

Chỉ sau khi bị huyện lệnh trách mắng, lúc này mới vội vàng quỳ xuống.

Ông ta nhờ vào của cải và danh tiếng của Văn phủ và Văn phu nhân mà hống hách bao năm, lịch sự thì gọi là hương thân phú hào, nhưng nói trắng ra thì chỉ là một kẻ áo vải.

Thiếu gia là nguyên cáo, lại có công danh, tự nhiên không cần quỳ, nhưng lão gia thì khác.

Hắn cũng không cần mặt mũi, vừa quỳ xuống đã bắt đầu khóc lóc tố ngược lại.

Bao năm nay ông ta đã quen làm chủ trong nhà, lời nói tự nhiên cũng dõng dạc lưu loát, tốc độ nhanh đến mức huyện lệnh cũng không chen vào được.

Lúc thì nói của hồi môn của Văn phu nhân đã do thiếu gia mang đi.

Lúc thì nói thiếu gia lòng lang dạ sói, rõ ràng là đang nhắm vào tài sản của ông ta.

Nhưng tuyệt nhiên lại không nhắc đến tài sản đó từ đâu mà có.

Huyện lệnh nghe xong nhíu mày.

"Công tử không hề tố cáo chuyện của hồi môn, ngươi nói những lời này là có ý gì?"

Ý tứ rất rõ ràng: Người ta đâu có tố cáo, ngươi tự nhiên lại đi nói ra làm gì?

Việt lão gia nghẹn lời, mặt đỏ bừng.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, lại nghĩ đến có lẽ là chuyện thi hương.

"Quan gia minh xét, phu nhân của ta gần đây luôn ốm yếu, ta bận đến đầu tắt mặt tối, không tránh khỏi có chút sơ suất.

Nhưng tên nghịch tử này, mẹ kế đang ốm nằm liệt giường, hắn lại còn có tâm trạng đi thi, thật không đáng phận làm con."

Việt Đạc từ đầu đến cuối vãn không nói một lời, điều này khiến lão gia càng cảm thấy mình có lý, không khỏi đắc ý.

Huyện lệnh cũng im lặng, rõ ràng là không muốn nhắc nhở hắn, nghe hắn lải nhải xong lại mỉm cười chế nhạo.

"Vậy sao? Những điều ngươi nói công tử cũng chưa từng đề cập."

Huyện lệnh mạnh tay ném tờ đơn xuống đất, nếu không phải giấy quá nhẹ, chắc chắn đã đập vào mặt Việt lão gia.

"Ngươi tự xem đi, Việt Đạc chưa từng đề cập bất cứ điều gì về ngươi.

Nếu không phải ngươi tự biên tự diễn nên vở kịch này, ta thật sự đã không biết gì!"

Huyện lệnh tất nhiên là rất tức giận, tài năng của Việt Đạc nổi danh xa gần.

Nếu Việt Đạc đỗ đạt, có thể tính vào công trạng của hắn khi tại chức.

Việt lão gia nhặt tờ đơn lên, đến giờ trong lòng vẫn còn một mớ hỗn độn.

Dù sao thì, việc tố cáo cha ruột cũng là đại tội, chẳng lẽ là Việt Đạc bị tước công danh sao?
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 11



Tờ đơn đó là do ta và thiếu gia suy nghĩ suốt cả đêm, từng chữ từng chữ viết ra, tố cáo người giữ cổng nhà họ Việt.

Chỉ nói rằng tên nô tài kia lộng quyền, dám "giả truyền lệnh của chủ nhân" để ngăn thiếu gia ở ngoài cửa Việt phủ.

Thiếu gia cực kỳ hiếu thảo, tuyệt đối không tin đây là do phụ thân hạ lệnh xuống, chắc chắn là tên nô tài kia dối trá, mới khiến thiếu gia phải tố cáo.

Lời này khiến dân chúng bên ngoài nghị luận:

"Trên đời lại có người cha như thế sao?

Nuốt hết của hồi môn của vợ cả, đuổi con trai trưởng ra khỏi nhà, lại còn muốn cắt đứt đường tương lai của con trai mình sao?"

"Thật đáng thương cho tiểu công tử này, rõ ràng là nhà của mình, nhưng lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa.

Đến mức này rồi, vẫn còn nghĩ là do tên gác cổng lộng quyền không chịu báo cáo.

Cũng phải, ai mà tin được mình có một người cha đáng ghê tởm như thế chứ?"

Lão gia nuốt nước miếng:

"Không thể nào, nếu nó chỉ kiện người gác cổng, tại sao các người lại triệu ta đến?"

Huyện lệnh hoàn toàn không biết nói gì nữa, ai gọi ngươi chứ?

Không phải là ngươi tự đến sao?

Không chỉ đến, mà còn đánh trống khua chiêng, tuyên cáo thiên hạ mà đến.

Lão gia nhìn ta, hận không thể xé xác ta.

Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhất quyết không ngẩng đầu.

Ta chỉ nói thiếu gia muốn kiện Việt phủ chứ không nói là muốn kiện ai nha?

Ta không biết chữ, chỉ một lòng nhớ ơn chủ cũ, mới chạy về báo tin, ta có ý xấu gì đâu…

Cứ nhìn ta đi, nhìn đến nở tám cái hoa ta cũng không sợ.

Năm xưa lúc thiếu gia rời đi đã mang theo cả khế ước bán thân của ta và Tiêu ma ma.

Phải nói là mua lại với giá cao, vì việc này mà bị nhà họ Việt lừa không ít tiền, khiến chúng ta vốn đã nghèo còn nghèo hơn.

Bây giờ ta mới biết bước đi này thật cần thiết, không bị kìm kẹp mới thật thoải mái.

Đến đây mọi người đều hiểu ra, huyện lệnh nhìn sang Việt lão gia, hỏi:

"Sao nào?

Ngươi có gì muốn biện hộ không?"

Lão gia nghiến răng, hoàn toàn không còn chút tự trọng nào:

"Đúng rồi!

Tất cả đều là do tên nô tài kia lộng quyền, đáng thương cho con ta, suýt bị tên ác nô làm hỏng tương lai!"

Nói rồi, hắn bày ra bộ mặt từ bi của một người cha:

"Đạc nhi, đều do cha dùng người không đúng, con có trách cha không?"

Lão gia đưa lưng về phía thiếu gia, tất nhiên hắn không thể tỏ ra bất mãn nên cất giọng lạnh nhạt:

"Sao có thể chứ?

Con biết cha sẽ không bao giờ làm chuyện tàn nhẫn như vậy mà.

Nếu không phải vì kỳ thi sắp đến, con cũng không muốn làm khó cha trên công đường.

Đạc nhi chỉ muốn thi đỗ, phục vụ cho đất nước."

Xem kìa, thật là một đứa con hiếu thảo, những lời này là ta từng chữ từng chữ chuẩn bị cho thiếu gia.

Thiếu gia của ta phải luôn hoàn mỹ, sạch sẽ mà ngồi vững trên đỉnh cao nhân sinh.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 12



Dưới ánh mắt muốn g.i.ế.c người của huyện lệnh, lão gia chỉ có thể tiếp tục diễn.

"Đạc nhi, chuyện này cũng có lỗi của cha."

Ông ta gần như nghiến răng cắn lợi mà nói.

"Con yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa."

Một màn phụ tử tình thâm, dù không có mấy người tin tưởng.

Tiếng bàn tán của dân chúng không ngừng vang lên:

"Vậy... chỉ vậy thôi sao?

Công tử nhà họ Việt thật sự tin sao?

E rằng sau này có bị cha hắn bán cũng không biết."

"Ngươi thì hiểu gì chứ?

Ai cũng biết rõ, chỉ là giữ lại chút mặt mũi cho nhau mà thôi.

Nếu không, khi người cha vào tù, tiểu công tử nhà họ Việt sẽ là con của tội nhân, sẽ không còn tư cách tham gia khoa khảo nữa."

Việt Đạc tự tay đỡ phụ thân mình dậy, ghé sát tai hỏi một câu:

"Phụ thân, người có vui không?

Dù chỉ là diễn, người cũng phải cùng ta diễn một lần phụ tử tình thâm.

Diễn thôi mà, người cũng không cần buồn, vì ta cũng cảm thấy ghê tởm."

Ngày công bố kết quả, ta thức dậy rất sớm, nhưng tỉnh lại ta mới biết, ta là người vô lo vô nghĩ duy nhất trong cái viện nhỏ này.

Thì ra ta bị mùi hương Tiêu ma ma thắp nhang cầu phật đánh thức, nhưng bà chỉ dám thắp nhang trong phòng ta, vì sợ thiếu gia thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Vừa bước ra khỏi phòng, ta đã thấy thiếu gia ngồi dưới gốc cây trong sân, áo trên vai đã ướt một nửa, ta mới nhớ đến, đêm qua hình như có mưa.

Xem ra, hắn đã không ngủ suốt đêm.

Ta bước tới nhẹ nhàng vỗ vai hắn:

"Thiếu gia, hôm nay không phải là ngày xem bảng vàng sao?

Ta sẽ đi cùng ngài."

Hắn nhìn ta một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

"Nếu ta đỗ cao, triều đình sẽ có người đến báo tin.

Hơn nữa, ở kinh thành thịnh hành việc bắt rể dưới bảng vàng, nhỡ ta bị người khác cướp đi thì sao?"

Ta cười tươi trấn an hắn, còn nói đùa rằng:

"Nếu thật sự bị người ta bắt đi bái đường, thì thiếu gia cứ nhập gia thôi, khỏi phải chịu đựng nhà họ Việt nữa."

Thiếu gia vốn tính tình ôn hòa cũng cười:

"Không uổng công ta ngày đêm dạy ngươi đọc sách, tài nói nhảm của ngươi thật sự đã tiến bộ không ít."

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía phòng của ta và Tiêu ma ma:

"Vì ba chúng ta, vì mẫu thân, ta nhất định sẽ thi đỗ. Linh Đang, ta..."

Việt Đạc chưa nói hết câu, thì bị tiếng pháo bất ngờ cắt ngang.

Tiếng trống chiêng càng lúc càng gần, ngay cả tiếng gõ cửa báo tin cũng rộn ràng.

Quả nhiên, thiếu gia không phụ kỳ vọng, đỗ đầu kỳ thi hương, trở thành giải nguyên, từ nay đã là người nhận bổng lộc của triều đình.

Dù hiện tại chưa có chức quan để bổ nhiệm, nhưng cũng có một khoản tiền thưởng rất hậu hĩnh.

Ta nghĩ rằng thiếu gia sẽ dùng số tiền đó để đổi một căn nhà tốt hơn, hoặc mua bộ tứ bảo mà hắn đã nhắm trúng từ lâu.

Hoặc giống như ta, sẽ ra ngoài ăn một bữa thỏa thích!

Nhưng việc đầu tiên hắn làm là vào phủ nha, chuộc lại khế ước bán thân của ta và Tiêu ma ma, xóa bỏ thân phận nô lệ của chúng ta.

Tiêu ma ma cầm tờ giấy có dấu ấn của quan phủ mà nước mắt chảy dài.

Bà trung thành với chủ không phải là vì cam chịu số phận.

Hiện giờ là thật lòng vui mừng cho bản thân, và càng vui hơn vì lòng tốt của thiếu gia.

Thiếu gia lúc đó đã quỳ xuống trước mặt bà.

"Việt Đạc từ nhỏ đã mất mẹ, may mắn có ma ma không rời không bỏ tận tình chăm sóc bao năm.

Đạc nhi nguyện nhận ma ma làm trưởng bối, phụng dưỡng suốt đời."
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 13



Tiêu ma ma khóc càng lớn hơn, bà lắp bắp kéo tay ta, hỏi đi hỏi lại:

"Ta có được không?

Ta có được không?..."

Ta cười, lau nước mắt.

"Thiếu gia còn đang quỳ ở kia, bà thương thiếu gia như thế, còn không mau nhận đi?

Nếu quỳ hỏng chân, bà không đau lòng sao?"

Có gì mà không được chứ?

Thiếu gia chịu khổ chúng ta cùng chịu.

Bây giờ thiếu gia phát đạt, tất nhiên phải luận công ban thưởng.

Nếu thiếu gia nhận ta làm em gái nuôi, ta sau này chẳng phải cũng là nửa tiểu thư nhà quan rồi sao?

Nghĩ lại thật hoàn hảo, tiểu Linh Đang làm em gái của đại Linh Đang, không phải rất hợp lý sao?

Nhưng đến lượt ta đợi ban thưởng thiếu gia lại ấp úng.

"Linh Đang, xin ngươi hãy chờ ta thêm một thời gian nữa…"

Nghe như vẽ bánh nhưng ta lại thấy ngọt ngào, vì thiếu gia đã đưa hết số tiền còn lại cho ta.

Tiêu ma ma có con cháu nương tựa, ta có tiền tiêu.

Thiếu gia thật là người công bằng, chúng ta đều rất hài lòng.

Từ hôm đó, Việt Đạc không cho phép chúng ta gọi hắn là thiếu gia nữa, Tiêu ma ma phải luyện tập rất nhiều ngày mới có thể hoàn toàn thay đổi cách gọi.

Sau khi Việt Đạc đỗ giải nguyên, những người ở Việt phủ bắt đầu nảy sinh ý đồ, gửi lời mời và cho người đến đón muốn chúng ta quay về.

Ta cầm chổi quét mạnh vào đám người đó, miệng chửi hết những lời th* t*c mà ta có thể nghĩ ra, đuổi hết bọn họ đi.

Ta chỉ tiếc rằng những năm qua đọc sách đến ngu cả đầu, không thể chửi thêm nhiều lời th* t*c hơn nữa.

Châm biếm thay, Việt lão gia chịu nhịn đội "mũ xanh" này không phải vì sợ quyền thế của Việt Đạc khi đỗ cử nhân, mà vì con trai của Ngụy phu nhân đã đến tuổi đi học.

Ông ta đang nhẫn nhục chịu đựng để mở đường cho "con trai ruột" của mình.

"Thì ra ông ấy cũng có lòng thương con, chỉ là không dành cho ta."

Lúc Việt Đạc nói câu này không phải là đang đau lòng, mà nhiều hơn là nhẹ nhõm.

Dù sao cũng không có, ai có thời gian để lãng phí tình cảm vào những điều không đáng.

Việt Đạc sắp xếp lại suy nghĩ, viết thành sách lược, hy vọng có thể trình lên thiên tử.

Bản tấu này qua nhiều cấp bậc, cuối cùng đến tay hoàng đế.

Hoàng thượng rất khen ngợi, vừa thăng chức vừa ban thưởng.

Nhưng tất cả những lợi ích đó không rơi vào tay Việt Đạc.

Thì ra bản tấu đó thực sự được gửi lên, nhưng tên người đề cuối lại là thế tử của Thuần Quốc công, không liên quan gì đến Việt Đạc.

Dù là lúc bị đuổi ra khỏi nhà, Việt Đạc cũng chưa bao giờ tức giận đến vậy.

Không chỉ vì công lao bị người khác nhận vơ, mà còn vì những âm mưu đối với "Tu Văn Duệ" trước kia, chính phủ Thuần Quốc công là thủ phạm chính.

Hại mẹ rồi lại muốn hại con, Thuần Quốc công thật sự bắt cả nhà người ta ra mà vặt lông.

Căm mới hận cũ khiến Việt Đạc mất đi lý trí, ngây thơ tự mình đi tố cáo, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không vô vọng.

Huyện lệnh khi đó đã mời Việt Đạc đến nhà, hiếm khi thổ lộ tâm tư.

Ông thẳng thắn nói rằng gia đình Thuần Quốc công quyền thế, mua quan bán chức bao năm vẫn yên ổn, Việt Đạc chỉ là một cử nhân nhỏ nhoi, không thể làm lay chuyển chút nào.

Khi đứng trước công đường, Việt Đạc đã thành công chống lại quyền lực tưởng như không thể vượt qua của người cha.

Nhưng đến hôm nay hắn mới hiểu, tất cả dũng khí và sự kiên trì của hắn đối với tầng lớp quyền thế thật sự không đáng kể chút nào.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 14



Việt Đạc trở về với tâm trạng rã rời, tự mình lẩm bẩm:

"Không nên như thế, nếu ngày xưa mẹ ta thành công trong việc cải cách, pháp luật có thể kiềm chế quyền lực của những kẻ quyền quý, thì tuyệt đối sẽ không phải như bây giờ.

Mẹ ta đã thất bại, bây giờ ta cũng vậy…"

Ta cứng rắn đổ cả chén trà lên đầu hắn:

"Ngươi bây giờ như thế này thì có ích gì?

Phải lấy lại tinh thần, từng bước từng bước đi đến vị trí của Văn phu nhân ngày xưa, hoàn thành những gì bà chưa hoàn thành.

Năm sau còn có kỳ thi xuân, còn có thi đình.

Ngươi càng tiến xa, sẽ càng đến gần bọn họ, sẽ có ngày gần đến mức ngươi chỉ cần với tay là có thể kéo họ xuống được!"

Những ngày sau đó, vai trò của chúng ta hoàn toàn đảo ngược, ta trở thành người hàng ngày giục Việt Đạc học hành.

Hắn không ngủ nghỉ, ta cũng không ngủ nghỉ mà ở bên hắn.

Kỳ thi xuân sắp đến, Việt Đạc chính thức vào cống viện học tập để chuẩn bị.

Khi trở về, hắn vui vẻ kể về một học sinh khác mà hắn quen ở cống viện, tên là Phong công tử.

Các thí sinh khác đều kiêng dè hắn vì hắn đã đắc tội với phủ Quốc công nên đều tránh xa hắn.

Những ngày này, chỉ có Phong công tử là người duy nhất kết bạn với Việt Đạc.

Việt Đạc có đánh giá rất mâu thuẫn về Phong công tử này, có lúc hắn cảm thấy Phong công tử là người tài năng xuất chúng, sinh ra để trị quốc an bang.

Nhưng có lúc lại cho rằng người bạn đồng học này có gì đó không bình thường.

Khi Phong công tử được Việt Đạc mời về nhà chơi, ta cũng gặp mặt hắn.

Từ lời nói đến cử chỉ đều cho thấy hắn hẳn là xuất thân từ gia đình thế gia.

Chỉ có hành vi là hơi kỳ lạ, mắt hắn nhìn qua lại giữa ta và thiếu gia mà miệng cười không ngớt, không biết là vui cái quỷ gì.

Phong công tử này quả thực là khiến người ta không thể hiểu nổi.

Cho đến khi Việt Đạc trở về lần nữa, biểu cảm trên mặt rất nghiêm trọng, sắc mặt trở nên tái mét.

Việt Đạc luôn nghiêm nghị chín chắn, đây là lần đầu ta thấy hắn thất thố như vậy.

Việt Đạc đóng chặt cửa phòng lại, rồi mới bắt đầu nói cho ta nghe.

Hắn và Phong công tử đã kết bạn nhiều ngày, tính cách khá hợp nhau, hôm nay liền đề nghị kết nghĩa huynh đệ.

Phong công tử là nghĩa huynh.

Lúc này hắn thần bí nói muốn tặng Việt Đạc một món quà lớn.

Phong công tử hẹn gặp Việt Đạc vào canh ba giờ Thìn ngày mai tại Thập Lý Đình, đến lúc đó sẽ có đề thi năm nay.

Chúng ta đều nghi ngờ đây là bẫy của phủ Thuần Quốc công.

Dù sao thì trước kia đã có chút ân oán, có lẽ họ đang chờ Việt Đạc rơi vào bẫy.

Nhưng dù chuyện này là thật hay giả, thì việc lộ đề thi cũng không phải là chuyện nhỏ.

Điều này liên quan đến sự công bằng của hàng vạn sĩ tử, cũng liên quan đến tương lai của một quốc gia.

Ta và Việt Đạc nhìn nhau, kiên định với suy nghĩ trong lòng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back