Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ

Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 15



Ngày hôm sau, hắn theo đúng giờ đã hẹn đi ra ngoài, còn ta đi báo quan, dẫn đường cho quan sai mai phục ngoài Thập Lý Đình, chờ khi Phong công tử lấy phong thư ra liền bắt ngay tại chỗ.

Khi bị áp giải đi, Phong công tử vẫn còn không thể tin được, dường như việc bị Việt Đạc bán đứng còn khó chấp nhận hơn việc phải vào tù.

"Ta thật không hiểu, vì sao ngươi lại đi tố cáo ta, Việt Đạc?

Ta thậm chí còn không đòi ngươi một đồng nào.

Ngươi có hiểu thế nào là huynh đệ không?

Ngươi có biết thế nào là nghĩa khí không?

Ngươi hiểu không?

Ngươi có khí tiết thì không nhận lời là được, sao lại đi tố cáo ta!

Đây là việc mà người có thể làm ra sao?"

Việt Đạc cúi đầu không nói, ta biết trong lòng hắn thực sự cảm thấy rất day dứt.

Hắn thực sự ngưỡng mộ tài năng của đối phương.

Nếu Phong công tử không làm ra chuyện hồ đồ này, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.

Cảm giác tiếc nuối này không kéo dài bao lâu đã nhanh chóng chuyển thành giận dữ.

Vì ngay sau khi bị giam, Phong công tử đã biến mất, từ tri phủ đến nha dịch, ai nấy đều không hé nửa lời.

Điều này càng làm chúng ta tin tưởng đây là thủ đoạn của phủ Thuần Quốc công.

May mà Việt Đạc không mắc bẫy.

Hắn bị cuốn vào chuyện này nhưng nhờ việc tố cáo có công, nên không bị liên lụy, vẫn có thể tham gia dự thi hội.

Ta hiểu rõ tài năng của Việt Đạc, nên thực sự hy vọng hắn sẽ đỗ cao.

Nhưng đáng tiếc, không biết vì sao mà Việt Đạc lại đỗ ở vị trí cuối cùng của cống sinh để vào thi đình.

Nếu việc này có sự can thiệp của phủ Quốc công, thì hắn chắc chắn sẽ thi trượt, chứ không có khả năng tiếp tục đi thi.

Nhưng nếu họ không động tay, Việt Đạc sẽ không thể là người xếp chót!

Những thắc mắc của chúng ta cuối cùng cũng được giải đáp trong kỳ thi đình.

Sau này, Việt Đạc đã nói với ta, vị cửu ngũ chí tôn trên Kim Loan Điện kia, chính là người đã kết nghĩa kim lan với hắn, rồi bị hắn tống vào ngục, Phong công tử.

Hoàng thượng đích thân phong cho Việt Đạc làm trạng nguyên, ánh mắt nhìn hắn vừa hài lòng vừa có chút hận thù.

"Trạng nguyên lang là thiên tài mà lại xếp vị trí cuối cùng, cảm giác không dễ chịu phải không?

Trẫm thử lòng biết bao sĩ tử, chỉ có khanh là dám tống trẫm vào ngục!"

---

Khi "Phong công tử" lần thứ hai đến thăm tiểu viện của chúng ta, ngài ấy liền tỏ vẻ chán ghét.

"Lần trước đến không cảm thấy gì, nay nhìn lại nơi tồi tàn này, thật không xứng với thân phận trạng nguyên.

Nhưng nghe nói Việt phủ ở kinh thành giàu có số một số hai, nên trẫm sẽ không cấp thêm phủ đệ cho khanh."

Lời nói này rất khéo léo, nhưng ta hiểu ngay.

Hoàng thượng đang chống lưng cho Việt Đạc, muốn hắn trở về một cách vinh quang.

Ngầm thừa nhận Việt phủ sau này sẽ là của Việt Đạc.

Ngay cả Việt lão gia cũng không thể thể hiện uy quyền trước mặt hắn.

Vì hoàng thượng lần này đến với tư cách là "nghĩa huynh", nên ta mạnh dạn rót cho ngài ấy một chén rượu, hỏi:

"Chuyện lần trước, Linh Đang thay mặt thiếu gia xin lỗi công tử, công tử là người rộng lượng, hôm nay đến đây làm khách, chắc là đã nguôi giận rồi phải không?"

Hoàng thượng uống rượu của ta, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha.

"Nha đầu nhà ngươi, đừng nghĩ rằng chỉ vài câu là có thể thoát tội, chuyện này chắc hẳn có phần của ngươi, đúng không?"
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 16



Nói không có thì chắc chẳng ai tin.

Người đi bắt ngài là ta dẫn đường mà.

Những lời này ta đương nhiên không thể nói ra, nên liền tìm cách chuyển đề tài.

"Công tử đừng hù dọa ta, nếu không phải ngài độ lượng, thì sao lại chọn thiếu gia của ta làm trạng nguyên chứ?"

Ta vô tình hỏi đúng điểm mấu chốt, lần này ngài ấy không tự xưng là Phong công tử nữa.

"Trẫm nhìn trúng hắn ở chỗ không biết thức thời, những kẻ gọi là linh hoạt thức thời kia chẳng qua chỉ là vì tư lợi mà thôi.

Trẫm thử lòng biết bao nhiêu sĩ tử trong cống viện, không phải là không ai từ chối, nhưng không có ai dám làm như hắn."

Những người đó hoặc sợ bị nghi ngờ, hoặc e ngại quyền lực phía sau, nên không dám đối đầu.

Chỉ có Việt Đạc dám liều mạng tiến lên, mà hoàng thượng hiện tại đang cần một người như thế.

Hiện nay quyền thần lộng hành, hoàng thượng không thể ngồi yên.

Người của thế gia không dùng được, tất nhiên phải bồi dưỡng người của mình.

Hoàng thượng quay sang Việt Đạc:

“Hiền đệ, ngươi cảm thấy phủ Thuần Quốc công như thế nào?”

Việt Đạc không trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ đưa ra một nhận xét chung chung khách quan.

“Trăm năm thế gia, công lao hiển hách, phú quý không thể nói.”

Ta cũng không ngốc, biết là bọn họ đang bàn chính sự, nên lặng lẽ rút lui, trước mặt hoàng thượng ta không nên thể hiện quá nhiều.

Lỡ như người ta có điều gì không muốn ta nghe thấy thì sao?

Dù sao Việt Đạc cũng sẽ không giấu giếm ta điều gì, nếu thật sự có chuyện, hắn sẽ nói riêng với ta.

Nhưng khi thấy không lấy được câu trả lời mong muốn từ Việt Đạc, hoàng thượng lại quay sang hỏi ta:

“Linh Đang, ngươi nói xem?”

Câu hỏi này là ngầm cho phép ta ở lại, có vẻ cũng không muốn giấu ta.

Ngài đã rộng rãi như vậy thì ta tự nhiên cũng thẳng thắn.

“Kẻ cắp, kẻ lừa đảo, kẻ bôi nhọ.”

Ta không dám trực tiếp nhắc đến những việc xấu xa mà phủ Quốc công làm trong quan trường, chỉ mắng những gì ta biết: ăn cắp bài văn của thiếu gia, lừa gạt hoàng thượng, còn bôi nhọ Văn phu nhân!

Hoàng thượng hài lòng gật đầu:

“Hiền đệ, nha đầu này so với ngươi còn thành thật hơn.

Phủ Thuần Quốc công ăn cắp sách lược, lấy bài văn của ngươi làm của hắn.

Ngươi chịu oan ức lớn như vậy, lại không hề tố cáo với ta, rõ ràng trong lòng không có người huynh trưởng này.”

Đã nói đến vậy rồi, thiếu gia còn không mở lòng thì thật sự không đủ chân thành.

Việt Đạc quỳ xuống, trịnh trọng nói:

“Thần chịu oan ức không đáng nói, nhưng xin bệ hạ minh oan cho mẫu thân của thần, trả lại công lý cho bà.”

Việt Đạc kể lại toàn bộ chuyện của Văn phu nhân năm xưa, cầu xin hoàng thượng đứng ra đòi lại công đạo cho mẹ mình.

Thực ra cái c.h.ế.t của Văn phu nhân năm đó không thể hoàn toàn đổ lỗi cho phủ Thuần Quốc công.

Người hại c.h.ế.t bà là hoàn cảnh, là những lời đồn đại, là hôn nhân mù quáng, là sự ngột ngạt không thể đạt được thành tựu vì giới tính, là quy chuẩn xã hội khắt khe.

Việt Đạc nhắm mũi nhọn vào phủ Quốc công không chỉ để bày tỏ lập trường đối địch, mà còn dâng lên một điểm yếu của mình cho hoàng thượng, thể hiện lòng trung thành.

Văn phu nhân nữ giả nam trang vào quan trường, là tội khi quân.

Vậy Việt Đạc là con của tội nhân, nếu sau này hắn không trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng có thể cách chức hắn bất cứ lúc nào.

Có cùng mục tiêu, lại có thể kiểm soát bất cứ lúc nào, dùng như vậy mới yên tâm.

Hoàng thượng rất hài lòng với tấm lòng thành của Việt Đạc, ngay lập tức hứa hẹn.

“Việt ái khanh hãy phò tá thật tốt, đợi đến ngày thích hợp.

Khi thời cơ đến, trẫm không chỉ rửa oan cho mẹ ngươi, mà còn phục hồi chức quan của bà, để thiên hạ biết rằng bà là nữ quan đầu tiên trong lịch sử!”

Khi nào là thời điểm thích hợp?

Tất nhiên là khi phủ Thuần Quốc công sụp đổ…
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 17



Ta, Việt Đạc và Tiêu ma ma cuối cùng lại đứng trước cửa Việt gia.

Bốn năm trước, chúng ta bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, nhưng bây giờ, không ai có thể quyết định được sự ra đi của chúng ta nữa.

Việt Đạc mang theo danh nghĩa của hoàng thượng, “mời” Việt lão gia ra khỏi chủ viện, cha hắn không dám nói một lời.

Chỉ tiếc là, mấy vị đại nhân ở Đô Sát viện dường như đặc biệt quan tâm đến Việt Đạc.

Nếu không vì sợ bị Đô Sát viện tố cáo, có lẽ nên đuổi bọn họ đến trang viên để thư giãn gân cốt.

Sau khi vào chủ viện, đại nha hoàn cũ của Việt Đạc, Xuân Vũ, liền bước tới, vẫn giữ thái độ như xưa, ra vẻ chỉ dạy ta.

“Linh Đang muội muội, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng quản lý trong phòng này.

Ngươi hầu hạ thiếu gia chưa lâu, có gì không hiểu cứ hỏi ta.

Trước đây chưa có ai dạy ngươi quy củ, nha hoàn trong phòng thiếu gia đều có tên bắt đầu bằng chữ Xuân, ngươi theo lệ của ta, đổi tên thành Xuân Linh đi.”

Ta nhìn nàng ta thao thao bất tuyệt dạy dỗ định đoạt, nghe mà ngơ ngẩn.

Cảm thấy vô cùng may mắn khi đã rời đi cùng Việt Đạc, quả thật là vật hợp theo loài.

Trong phủ này, từ lão gia đến nha hoàn đều tự cho mình là đúng.

Không chỉ muốn đòi lại vị trí đại nha hoàn, mà còn muốn áp chế ta sao?

Khi ăn bánh ngươi không mở miệng, khi ăn thịt ngươi lại muốn hưởng, mơ tưởng!

Bây giờ ta đã được giải phóng khỏi thân phận nô tỳ, không còn là nha hoàn của Việt Đạc.

Thực ra, ta là chủ nợ của hắn, hắn đã hứa sẽ lo cho ta được ăn kẹo cả đời, nếu không ta cũng chẳng theo hắn về.

Xuân Vũ thấy ta không nói gì, tưởng rằng ta đã ngầm đồng ý, rất hài lòng với sự khéo léo của mình, lại nói.

“Thiếu gia đã đỗ trạng nguyên, đã khác xa khi xưa.

Bây giờ người trong phòng cũng nhiều, mọi việc phải có quy củ, sau này có gì ngươi cứ nói với ta trước, ta sẽ báo lại cho thiếu gia.”

Ta vừa định mở miệng, Tiêu ma ma đã như gà mẹ che chở gà con chắn trước mặt ta, mở miệng mắng.

“Ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi!

Trước đây ta đã thấy ngươi không an phận.

Gắn lên đầu mấy cái lông chim mà đã muốn vào núi làm phượng hoàng rồi sao?

Phì, cũng không sợ bị ngứa à!”

Quả nhiên, mắng chửi phải dựa vào kinh nghiệm sống, trình độ mắng chửi của Tiêu ma ma, ta còn phải học hỏi nhiều.

Việt Đạc đúng lúc bước vào , Xuân Vũ như thấy cứu tinh, nước mắt nước mũi nói chảy là chảy được ngay.

“Thiếu gia, những năm qua ngài sống thế nào? Nô tỳ không ngày nào không nhớ mong ngài, chỉ là…”

Việt Đạc làm như không nghe thấy mà đi thẳng đến trước mặt ta.

“Ngươi có thích căn phòng này không? Gọi người thay hết đồ trang trí và đồ dùng, sửa sang lại cho tốt.

Hai phòng ở phía đông vẫn để sách của mẫu thân, ngươi rảnh thì vào đọc.

Ta dạo này bận rộn, không quan tâm ngươi được, nhưng không được lười biếng, sau này ta sẽ kiểm tra ngươi.”

Trước khi về, Việt Đạc đã nói với ta, phòng này trước khi bị Ngụy thị chiếm là nơi ở của Văn phu nhân, bây giờ để ta dùng.

Hắn muốn ta phải chăm chỉ học hành, lấy Văn phu nhân làm gương, không được phụ lòng bà để lại báu vật này.

Việt Đạc nhìn thoáng qua, tiếp tục nói.

“Còn người ngươi không thích, không cần giữ lại, làm việc ngoài sân cũng là việc tốt.”

Xuân Vũ đến tận lúc bị kéo ra ngoài vẫn còn la hét, nói ta dụ dỗ chủ tử, mượn ân mà đòi báo đáp.

Chẳng qua là dựa vào ân tình giúp thiếu gia thượng vị, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt.

Thế nào gọi là mượn ân báo đáp?

Đây là đồng cam cộng khổ.

Ta không thấy có gì không đúng.

Việt Đạc vui vẻ cho, ta nhận.

Đáng chịu khổ thì chịu khổ, đáng hưởng phúc thì hưởng phúc, có gì không xứng chứ?

Đây là những gì ta xứng đáng nhận được!
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 18



Ta và Việt Đạc ở cùng một viện, một nam một bắc, khoảng cách không xa, nhưng gần đây ta cũng không gặp hắn nhiều, hắn lúc nào cũng bận rộn.

Ba người đứng đầu trong kỳ thi, bảng nhãn và thám hoa đều vào Hàn Lâm Viện, chỉ có Việt Đạc vào Bộ Hình, dựa vào sự tín nhiệm của hoàng thượng, làm việc quyết đoán, hiệu quả rõ ràng.

Khi lưỡi d.a.o này c.h.é.m vào tay chân của phủ Thuần Quốc công, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Phủ Thuần Quốc công dù sao cũng là thế gia, tuy trong lòng không biết xấu hổ, nhưng bề ngoài lại rất biết giữ lễ.

Đại quản gia của phủ Thuần Quốc công đích thân đến tận cửa, vừa xin lỗi vừa lôi kéo, còn kèm theo một khoản tiền không nhỏ.

Nhưng nếu so ra, thủ đoạn này so với Phong công tử thì còn quá non nớt.

Là hoàng đế, ngài ấy lại có thể hạ mình ngồi trong tiểu viện tồi tàn cùng nâng chén luận tình huynh đệ.

So ra mà nói, phủ Thuần Quốc công lại chỉ cử một quản gia đến xin lỗi, muốn coi thường ai chứ?

Nếu ta là Việt Đạc, ta cũng vui lòng dốc sức vì hoàng thượng.

Nhưng ta không ngờ, việc dốc sức không chỉ là lời nói, nó thực sự có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Chuyện xảy ra sau khi Việt Đạc kiên quyết từ chối lời mời của phủ Thuần Quốc công.

Trong một đêm không lễ không tết, kinh thành lại có người thả đèn Khổng Minh, thật tình cờ, ngọn lửa lại rơi trúng vào Việt phủ nhà ta.

Càng trùng hợp hơn, nó rơi ngay vào chủ viện nơi Việt Đạc ở.

May mắn được phát hiện kịp thời, ta là người chạy đến đầu tiên.

Nhưng giữa đường lại quay trở lại, lao vào một trong những phòng chứa sách.

Dù lửa chưa lan đến đây, trong phòng chỉ có khói, nhưng nếu không dập tắt kịp thời, cả phòng sách sẽ bị thiêu rụi.

Những thứ khác có thể bỏ mặc, nhưng có một cuốn sách do Văn phu nhân đích thân viết, chứa đựng tâm huyết nửa đời của bà, ta còn chưa kịp học hết.

Chưa kịp lao vào trong thì ta đã bị một bàn tay kéo lại.

Là Việt Đạc chạy đến ôm chặt lấy ta.

“Đừng ngốc nghếch, ta không cần sách, ta chỉ cần người.”

Trong khoảnh khắc hắn ôm ta, nhịp tim đập nhanh hơn, cũng không biết là của ta hay của hắn.

Việc dập lửa diễn ra rất nhanh, chỉ có nửa phòng sách bị hư hại.

Vấn đề không lớn, vì phần lớn nội dung trong đó đã nằm trong đầu ta.

Khi ta đang cố nhớ và chép lại những cuốn sách đó, Việt Đạc đã tìm ra thủ phạm của vụ phóng hỏa này.

Đèn Khổng Minh chỉ là để che mắt, thực ra là do Việt lão gia và phủ Quốc công hợp tác, sai Xuân Vũ phóng hỏa.

Việt Đạc tìm người bán Xuân Vũ đi, ngay lập tức quay lại Bộ Hình lập án, muốn tố cáo cha mình mưu sát mệnh quan triều đình.

Ta ngăn hắn lại, không nói đến chứng cứ, vụ việc này cuối cùng cũng không có thương vong, lại còn có tình phụ tử, hình phạt cũng chẳng đáng gì.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 19



Ngược lại, nếu Việt Đạc lộ ra chuyện gia đình không yên ổn, cha hắn còn muốn ra tay g.i.ế.c hắn, ảnh hưởng tiêu cực sẽ rất lớn.

Chưa kể, Đô Sát viện còn có một vị Hứa đại nhân, người mà mỗi lần Việt Đạc bước thêm một bước thăng quan tấn tước đều sẽ mắng vài câu.

Việt Đạc quá coi trọng công bằng chính nghĩa, nhưng lại thiếu sự linh hoạt và thủ đoạn. Nhưng không sao, ta có đủ linh hoạt và thủ đoạn!

Dưới sự chỉ đạo của ta, Việt Đạc vào cung xin hoàng thượng một ân điển, cầu xin cho cha hắn một chức quan ngoại vi.

Chức quan không lớn, chỉ là một chức chủ bạ cửu phẩm, thậm chí không đủ tiêu chuẩn ngoài rìa.

Lại còn được bổ nhiệm ở một nơi xa xôi, gần biên giới.

Việt Đạc còn đặc biệt xin hoàng thượng ban cho cha mình một con ngựa tốt, vì cha hắn chịu không nổi cảnh xe ngựa xóc nảy.

Hoàng thượng hiểu ý, ban cho hắn một con ngựa “tốt” năm nay đã 41 tuổi, tuổi tác đủ để làm huynh đệ với Việt lão gia.

Đừng nói đến cưỡi, dắt đi bộ cũng mệt.

Hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, không câu nệ thời gian nhậm chức, đi đường không cần gấp.

Biết ngươi không nỡ rời xa thê nhi, trẫm cũng không phải là người khắt khe, tất nhiên cũng sẽ cho phép ngươi mang theo gia quyến.

Người thông minh sẽ hiểu rằng: cầu quan ngoại vi.

Thực tế là lưu đày cha ruột.

Trong khi cầu quan cho cha, Việt Đạc cũng nhận lệnh của hoàng thượng, đi điều tra một vụ án ở Giang Bắc.

Quê hương của Thuần Quốc công nằm ở Giang Bắc, gần như bảy phần “giao dịch” của phủ Quốc công đều ở đó.

Thực ra ban đầu cũng không cần gấp rút như vậy, nhưng sau vụ phóng hỏa, Việt Đạc không thể chờ đợi được nữa.

Rời khỏi kinh thành cũng nhằm phân tán sự chú ý của phủ Thuần Quốc công, chỉ cần hắn đi, ta và Tiêu ma ma sẽ an toàn hơn.

Trước khi lên đường, Việt Đạc đến phòng ta, đưa cho ta một cái hộp.

Bên trong là toàn bộ gia sản của hắn, bao gồm cả con dấu riêng.

“Linh Đang, nếu lần này ta không trở về, thì đây sẽ là di vật của ta.

Ngươi cầm lấy, cùng Tiêu ma ma sống cho tốt.

Nếu ta có thể trở về, thì đây là sính lễ của ta, ngươi có đồng ý gả cho ta không?”

Lời tỏ tình này của hắn đến sớm hơn ta dự đoán, ta cứ tưởng hắn sẽ đợi đến khi trở về mới nói, xem ra lần này thực sự có nguy hiểm.

Ta suy nghĩ một lát: “Việt Đạc, ta thực sự thích ngươi.

Nhưng ta muốn nói rõ ràng, nếu ngươi muốn ta làm thiếp, thì trước đây không nên cho ta kẹo, lừa ta học chữ.”

Đã nói đến chuyện tình cảm, ta thích thẳng thắn, không muốn để một mối tình bắt đầu mơ hồ, rồi kết thúc trong sự lạc lõng.

“Nếu ta cũng thích ngươi, ta sẽ không mập mờ, rõ ràng có miệng cũng nên nói rõ ràng, càng không vì từng là nha hoàn mà cảm thấy mình không xứng với ngươi.

Vì vậy, nếu ngươi muốn ta làm thiếp, làm trắc, thậm chí là bình thê, ta sẽ không đồng ý.

Ta có thể không ở bên ngươi, nhưng không thể trở thành thê thiếp của ngươi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back