Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ

Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 5



Nếu Tiêu ma ma chỉ đau lòng cho thiếu gia thì tốt rồi.

Nhưng bà ấy cũng thương ta, hại ta cũng không có cách nào chán ghét bà ấy.

Suy cho cùng, bản chất của con người là thân sơ xa gần, nhân chi thường tình.

Bất kể lúc nào, bà đương nhiên cũng đều đặt thiếu gia lên hàng đầu.

Tiêu ma ma luôn cảm thấy việc học tập là một đặc ân mà chỉ có thiếu gia mới có được.

Cho dù là thiếu gia yêu cầu, ta cũng phải kiên quyết từ chối.

Nhiệm vụ của một người hầu trung thành không phải là không biết phân biệt cấp bậc như vậy.

Trong lòng bà ấy, chỉ có cống hiến hết mình cho gia chủ, đồng thời giữ vững bản phận, mới không thẹn với danh tiếng của một người hầu trung thành.

Thế đạo là như thế, quy huấn là như thế, cũng không thể nói là bà ấy sai.

Chỉ là, có lẽ ta là một kẻ ly kinh phản đạo, suy nghĩ lệch lạc.

Trong lòng luôn cảm thấy không muốn làm như vậy.

Ta không còn là Linh Đang bài xích việc đọc sách, cần ai đó dỗ ngọt bằng kẹo mới bằng lòng dụng tâm chịu khó học hành.

Đôi lúc ta cũng hoài nghi liệu mình có quá tham lam hay không?

Nhưng mỗi lần đi học với thiếu gia, ta lại nghĩ, mình tham lam thì sao?

Ta chỉ muốn tham lam mà thôi!

Điều kỳ lạ là khi ta và thiếu gia đã lớn, Tiêu ma ma không ngăn cản ta nữa.

Sau này ta mới hiểu, đại khái là ở trong mắt bà ấy, việc mỗi ngày ta ra vào phòng thiếu gia sớm chiều ở chung, thật giống như một hồng nhan tri kỉ an ủi thiếu gia.

Khi thiếu gia mười bảy tuổi, hắn đã trưởng thành.

Ta cũng không còn bị coi là một tiểu cô nương nữa.

Dù cuộc sống không giàu có nhưng ta đã được nuôi dạy rất tốt, vóc dáng trổ mã cũng dễ nhìn.

Ngược lại, Tiêu ma ma ngày càng già đi, tựa hồ càng ngày càng thấp đi, tấm lưng ngày càng khom xuống.

Bà ấy thường xuyên lo lắng mình còn có thể tiếp tục chăm sóc Việt Đạc hay không.

Tiêu ma ma cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Lão nhân gia gọi ta đến góc tường, nịnh nọt đưa cho ta một đôi vòng tay bạc, còn nói muốn thăng chức cho ta làm nha hoàn thông phòng của thiếu gia.

Bà ấy có chút xấu hổ khi nói điều này.

Nói đó là "thăng chức", nhưng nó không mang lại dù chỉ một xu lợi ích.

Ta vừa làm nha hoàn vừa làm thư đồng cho thiếu gia, thì cũng thôi đi.

Nhưng bà ấy muốn ta làm thêm một công việc nữa mà chẳng được gì sao?

Tiêu ma ma không có tự tin, giọng nói có chút yếu ớt.

"Linh Đang ngoan, ta biết điều này là có lỗi với con.

Mặc dù chúng ta đang trong thời điểm khó khăn, nhưng ít nhất thiếu gia cũng là người hữu tâm, có tiền đồ, sẽ không uổng cho ngươi."

Ta lạnh mặt đẩy chiếc vòng tay trở về, rồi kể lại nguyên văn cho thiếu gia câu chuyện của mình y như thật.

Lần đầu tiên Thiếu gia tức giận với Tiêu ma ma, không biết bọn họ đã nói gì.

Tóm lại cuối cùng Tiêu ma ma cũng không đề cập tới chuyện này nữa.

Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa thiếu gia và ma ma.

Mặc dù ngoài miệng Tiêu ma ma nói rằng bà đã khiến ta thua thiệt, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy ta trèo cao.

Còn nếu thiếu gia cảm thấy ủy khuất ta, vậy hắn nhất định sẽ không làm.

Bởi vì ủy khuất chính là ủy khuất, cho nên dù lời nói có ngọt ngào đến đâu, cũng cần có người cắn răng nuốt vào bụng.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 6



Tất nhiên, nhiều khả năng là thiếu gia cũng không thích ta chút nào.

Thiếu gia đã là tú tài, có thể học ở học viện.

Khi trở về sẽ giảng cho ta nghe những gì mình học được một cách chi tiết dễ hiểu hơn.

Thiếu gia ôn lại bài cũ, ta học cái mới.

Tất cả chúng ta đều có một tương lai tươi sáng.

Nhưng có một số người luôn muốn cản con đường tương lai tươi sáng này.

Việt Đạc không thể ghi danh thi Hương vì hộ tịch của hắn vẫn còn ở Việt gia.

Để đăng ký tham gia kỳ thi, cần các trưởng lão trong tộc đưa ra giấy bảo đảm.

Thật vừa đúng lúc, vào thời điểm này, kế mẫu của Việt Đạc lại đổ bệnh, luôn giữ chân lão gia trì hoãn hết ngày này sang ngày khác.

Lão gia lại cứ như vậy chấp nhận. Thậm chí còn có ý tứ trợ giúp.

Nhìn ngày thi sắp đến gần, ta còn lo lắng hơn cả thiếu gia.

Ngài ấy đã bị ta trì hoãn một lần rồi, làm sao có thể chờ thêm ba năm nữa chứ?

Nhưng suy cho cùng, ta cũng chỉ là một nha hoàn thấp cổ bé họng.

Nói trắng ra, chỉ có thiếu gia mới coi ta như báu vật.

Sau khi Thiếu gia một lần nữa trở về Việt gia thương lượng không có kết quả.

Sau khi trở về, liền nhốt mình trong phòng.

Ta tới gõ cửa, vốn tưởng rằng sẽ phải phí một phen miệng lưỡi, nhưng không ngờ thiếu gia lập tức mở cửa.

Không nói một lời, cũng chỉ nghiêng người để cho ta tiến vào.

Hắn không nói ta liền nói, hai người dù sao cũng phải có một người lắm miệng.

"Thiếu gia, ngài có biết tại sao lần đầu tiên khi gặp ngài ta lại trèo tường không?"

Thấy thiếu gia nhìn sang, ta nói tiếp.

"Bởi vì ta muốn đứng cao hơn để có thể nhìn ra bên ngoài viện, nhìn thấy cha mẹ ta vẫn chưa đi xa, để xem họ có thật sự rời đi, bỏ lại ta ở phía sau không."

Nhưng họ thậm chí còn không muốn nhìn lại, gấp gáp rời đi nhanh đến mức ta thậm chí không thể nhìn thấy bóng lưng của họ.

Khi nhìn thấy bọn họ vui vẻ nhận tiền mà không hề tỏ ra miễn cưỡng, ta cảm thấy như có thứ gì đó bị móc rỗng.

Vì vậy ta mới trượt chân ngã từ trên tường xuống, như thể bị một đôi bàn tay vô hình đẩy xuống vực thẳm không đáy.

Nhưng có người ở bên dưới đã tiếp được ta.

Bất kể người này có tự nguyện cứu ta hay không, ta vẫn muốn quấn lấy hắn.

Phải luôn có một người mà mình có thể nhớ đến để lấp đầy trái tim mình.

Đây là lần đầu tiên ta để lộ vết sẹo của mình trước mặt thiếu gia.

Cuối cùng, hắn cũng mở miệng.

"Bây giờ ngươi còn nhớ bọn họ không?"

Ta lắc đầu.

"Không nhớ nữa, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn thấy sợ.

Cảm giác bị bỏ rơi thật khó chịu.

Sau này khi đã ổn định cuộc sống, ta vẫn không thể quên được cảm giác đó, không ít đêm vẫn nằm khóc thầm."

Vốn dĩ ta muốn kể lại câu chuyện về số phận của mình để an ủi thiếu gia.

Nói cho hắn biết, có một số hài tử không được cha mẹ yêu thương giống như hắn và ta, nhưng đây không phải lỗi của chúng ta.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 7



Thiếu gia còn muốn hỏi: "Hiện tại thế nào? Vẫn còn lén khóc sao?"

"Bây giờ? Bây giờ ta đã lớn rồi, ta sẽ không khóc nữa."

Đây không phải là lời nói dối, vì nước mắt cuối cùng cũng sẽ cạn.

Thiếu gia giơ tay lên như muốn chạm vào đầu ta nhưng rồi lại đặt xuống.

Ta không quan tâm mà nói tiếp.

"Thiếu gia, trong cuộc sống của ngài không thể tránh khỏi những chuyện không như ý muốn.

Ngài là người hiểu biết, dung mạo tốt, tính tình cũng tốt, mọi thứ đều tốt.

Đây là những điều mà không ai cũng có thể cầu được.

Đó là điều may mắn, nhưng trong cuộc sống ai mà không đau khổ một chút chứ?

Cuộc đời chúng ta, ai cũng vất vả như vậy, sống mà vẫn không buông bỏ được nỗi đau trong lòng, nhưng vẫn phải sống nha."

Thiếu gia nhìn ta, trong mắt hình như có hào quang.

Ta vô thức cúi đầu, không dám nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình đã nói quá nhiều, sau này tốt nhất không nên nói nhiều nữa.

Thiếu gia vẫn ngơ ngác ngồi đó, nhưng ta cảm thấy mình không thể ở lại lâu hơn nữa.

"Sắc trời không còn sớm nữa, ta đi nhóm bếp sưởi, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi."

Thiếu gia ngăn ta bước tiếp.

"Ngươi có biết tại sao phụ thân ta lại ghét ta đến vậy không?

Bởi vì ông ấy luôn cảm thấy ta không phải là con ruột của ông ấy."

4

Nói gì vậy?

Thiếu gia ngươi dám nói ta cũng không dám nghe nha!

Ta không biết nên làm sao tiếp, chỉ có thể trầm mặc.

May mắn thay, thiếu gia cũng không có ý định để ta trả lời, nhưng vẫn không ngừng nói.

"Mười sáu năm trước, có một hình án quan nổi danh trong triều.

Người này tài năng kinh tài tuyệt diễm, đột nhiên xuất hiện.

Với sự hỗ trợ của tiên đế, hoàn thiện luật pháp, trấn áp kẻ mạnh, bảo vệ bình dân.

Không chối từ vất vả, giải quyết hết tất cả những vụ án oan tồn đọng trong mười năm qua, toàn bộ đều được xét xử lại."

Vấn đề có phải con ruột hay không dường như đã bị bỏ qua rồi sao?

Ta nhanh chóng tiếp lời.

"Người này quả thực rất lợi hại, đáng được thiếu gia kính ngưỡng."

"Đúng vậy, từ khi còn nhỏ ta đã biết người đó sẽ là tấm gương để ta noi theo suốt đời.

Có tin đồn rằng lúc mẫu thân của ta chưa xuất các, người này đã đến thăm phủ đệ của ông ngoại ta nhiều lần, rất thân thiết với mẫu thân của ta."

Không tốt!

Tại sao lại vòng trở về rồi?

Thế là ta lại ngậm miệng, hành động như một con chim cút.

"Việc cải cách của người đó đã xúc phạm rất nhiều người có thế lực, nên dưới sự chỉ đạo của họ, tin đồn ngày càng gay gắt.

Thậm chí truyền ra có hạ nhân đã chứng kiến người đó bước ra từ khuê phòng của mẫu thân ta."

Ta không dám nói lời nào, trái tim như thắt lại.

Những tin đồn như vậy đơn giản là một tai hoạ ngập đầu đối với một nữ tử.

"Sau đó, hình án quan đột nhiên lâm bệnh qua đời, mẹ ta nhanh chóng được ông ngoại gả cho cha ta cùng với toàn bộ gia sản.

Tám tháng sau, mẹ ta sinh ra ta.

Ta dần dần lớn lên, cũng rất yêu thích thư pháp, nhất là hình luật."
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 8



Chuyện cũ nói đến đây, giống như cơ hồ liền có thể xác định được điều gì đó.

Nhưng ta lại đọc được một cảm xúc khác trong mắt thiếu gia.

Là không cam lòng, là thương tiếc.

"Mẫu thân của ta chưa hề thất trinh, nhưng ta quả thực là huyết mạch của hình án quan kia."

Nhìn vào mắt Việt Đạc, ta chợt nhớ đến câu nói của hắn.

"Tri thức sẽ không bao giờ nói dối. Trạng Nguyên chính là Trạng Nguyên. Kỳ thực.... không nên phân biệt nam nữ."

Đột nhiên trong đầu ta có một suy đoán rất điên rồ.

"Vị hình án quan kia, không phải là... cố phu nhân đấy chứ!"

Việt Đạc nhẹ nhàng gật đầu.

"Mẫu thân của ta tên là Văn Tu Trúc, bà từ nhỏ đã rất thông minh, trong mắt thế nhân, trí thông minh của bà dường như rất khác người.

Bà cải trang thành nam giới và trở thành Tu Văn Duệ, trở thành người được mọi người ca tụng cho đến ngày nay, vị hình án quan đã chớt trẻ kia.

Sau này, khi tên của Văn Tu Trúc gắn liền với Tu Văn Duệ, Văn lão gia sợ những người đó sẽ điều tra sâu hơn, chuyện nữ nhi khi quân sẽ bại lộ, liền vội vàng ép bà thành thân.

Lúc này, một thế hệ nữ anh hùng đã c.h.ế.t ở hậu viện, mọi người chỉ nghĩ rằng chủ mẫu Việt phủ đã chớt.

Không ai biết rằng bà từng là quan phụ mẫu, gánh vác công lý, bảo vệ hàng ngàn người, chỉ với đôi vai yếu đuối của mình."

"Bọn hắn dùng một lời đồn, g.i.ế.c mẫu thân hai lần."

Một lần họ g.i.ế.c Tu Văn Duệ, và một lần nữa họ tiêu diệt Văn Tu Trúc.

Trách không được Văn phu nhân buồn bực sầu não mà chết.

Từng thấy núi rừng, nuôi cỏ cây, nghe được tiếng gọi của thiên nhiên, tưởng như dòng suối chảy ra biển nhưng cuối cùng lại bị nhốt trong lồng.

Làm sao có thể không tuyệt vọng?

Chưa kể, Văn lão gia vội vàng chọn cho bà vị hôn phu cũng không phải là người xứng đôi.

Khi nghèo khó, hắn đổi tôn nghiêm của mình lấy tiền.

Nhưng sau khi được no đủ, hắn nghĩ rằng tôn nghiêm trước đây của mình có thể đổi được ngàn vàng, cảm thấy mình đã thua lỗ.

Liền trút hết cơn giận lên "người mua" Văn Tu Trúc.

Ta đoán, hắn có thể không thực sự tin vào những tin đồn đó.

Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cũng cần một lý do danh chính ngôn thuận để đánh lừa lương tâm của mình.

Chỉ cần bà ấy bị buộc tội vô căn cứ là thất trinh thì mọi hành động trong quá khứ sẽ không còn được truy cứu nữa.

Ta vô thức tiến lại gần Việt Đạc, hy vọng có thể truyền cho hắn một chút hơi ấm.

"Có lẽ ông trời còn chưa mở mắt, Văn phu nhân thức tỉnh quá sớm, mới có thể bất lực như thế.

Trong bóng tối không tìm thấy con đường phía trước, không nhìn thấy ánh sáng, thậm chí không có người đồng hành cùng bà ấy."

Ánh mắt Việt Đạc thoáng bối rối.

"Nếu như ngươi là bà ấy, ngươi sẽ làm thế nào?"

Ta suy nghĩ kỹ rồi trả lời.

"Nếu không làm được mà cứ đi đến cùng, vậy ta liền thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục."

Nếu như không cam tâm đem thiên nga giấu trong giếng khô, bỏ mặc mây xanh trong vũng lầy.

Vậy thì ta thà để "Văn Tu Trúc và Tu Văn Duệ" c.h.ế.t cùng nhau, còn hơn để Văn Tú Trúc một mình nén giận chịu đựng.

Nhưng Văn phu nhân khác với ta, ta chí có một mình một mạng.

Bà vẫn còn người thân và gia tộc.

Là điều bà ấy dựa vào cũng là thứ khiến bà ấy cố kỵ.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 9



Thiếu gia hít sâu một hơi, lần nữa mở mắt ra, hạ quyết tâm.

"Linh Đang, ta muốn đi tìm một cái công đạo.

Cho dù cuối cùng phải rời khỏi Việt thị, ta cũng phải đến trường thi."

Lời nói của hắn thực sự làm ta sợ hãi, ta nhanh chóng rút lại lời vừa nói.

"Thiếu gia, đại trượng phu co được dãn được, có đôi khi khẩu khí này chúng ta vẫn nên nuốt xuống."

Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, một khi mang tiếng bất hiếu, bất trung với gia tộc, thiếu gia sẽ bị hủy hoại hoàn toàn chứ đừng nói đến việc đạt được công danh.

Ý ta là, đúng là ta thà c.h.ế.t chứ không đầu hàng, nhưng không phải tự tìm đường chớt!

Thiếu gia dùng hai tay đè lên vai ta.

"Cho dù bây giờ ta không chiến đấu, liệu sau này hắn có cho ta tham gia khoa khảo không?

Ta cũng không muốn cả đời ở lại ngôi làng nhỏ này, ta cũng không muốn các ngươi theo ta một năm rồi lại một năm không có hi vọng.

Linh Đang, ta biết điều này là coi trời bằng vung, nhưng tại sao năm đó mẫu thân phải đơn độc một mình chứ?"

Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Được rồi, thiếu gia dám cược, vậy thì ta có gì phải sợ?

Nhưng thiếu gia, đánh cược như vậy không công bằng, nếu thất bại, ngươi không còn tiền đồ, nhưng người kia chỉ mất đi một nhi tử mà hắn không thích mà thôi, không đáng.

Chúng ta nên giảm bớt rủi ro của chính mình, khiến đối phương phải trả giá nhiều hơn..."

Ngày hôm sau, thiếu gia đi huyện nha đưa đơn kiện.

Còn ta thì chạy một mạch, vừa khóc vừa gõ cửa Việt phủ.

Nữ mười tám đại biến, lại thêm bản thân ta chỉ là một nhân vật tép riu, nên Ngụy phu nhân nửa điểm ấn tượng đều không có.

Ta quỳ xuống đất ôm lấy chân bà ta, như gặp lại cha mẹ ruột.

"Phu nhân, ta là Linh Đang, năm đó ngài ban thưởng quần áo cho ta.

Ta lại là một người hầu vô dụng, không ngăn cản được thiếu gia.

Thật có lỗi với ân huệ của ngài, nô tỳ đáng chết."

Lúc này, dù Ngụy phu nhân có ngốc đến đâu, cũng biết thiếu gia mà ta đang nói đến là ai.

Việt lão gia đập bàn, trợn mắt.

"Nói rõ cho ta biết, tên nghịch tử đó muốn làm gì?"

Ta lén nhéo chân mình, càng khóc to hơn.

"Thiếu gia... hắn đến Nha Môn kiện phủ nhà chúng ta!"

Người làm nhiều chuyện bất lương, dù không biết xấu hổ, nhưng trong lòng cũng có quỷ.

Hai phu thê gian trá lúc này cũng không tránh khỏi lo lắng.

Việt Đạc rốt cuộc muốn kiện chuyện gì?

Là chiếm đoạt của hồi môn của mẫu thân hắn, ngược đãi con cái, cố ý ngăn cản thi cử, hay là...

Ngụy phu nhân cũng coi còn có chút thông minh, bà ta đỡ ta dậy, từ ái hỏi:

"Tiểu cô nương, ngươi thật có lòng khi đã nghĩ đến chúng ta, thiếu gia nhà ngươi mang theo cái gì đi?

Ngươi cố nhớ xem, qua được cửa ải này, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi."

Mắt ta đảo quanh, dường như đang cố gắng nhớ lại.

"Hình như là một danh sách, rất dài.

Chỉ tiếc nô tỳ không biết chữ, không biết bên trên viết gì."

"Làm sao có thể?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back