Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
650,329
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMgR_h6AbB6Cftzl4vxnkG_jG43iYFsH6Puq-AXVP2o0j5sWSfZa3lCasIUDNofhwpxntAdAXgW0_gdc5FMZtnnDBrXh_glIpRO6Lh7-UmDI_-Q42n2c40jETZqoPlea12LqPLxRx6nvDZe5jleEhWr=w215-h322-s-no-gm

Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Tác giả: Đỗ Đỗ
Thể loại: Ngôn Tình, Quan Trường, Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là nha đầu được thiếu gia coi trọng nhất.

Không có lý do nào khác ngoài việc thiếu gia tuyệt vọng vì những người khác đều bỏ chạy.

Ta cười nhạo sự thiển cận của bọn họ, một người đẹp trai như vậy mà có thể làm chồng thì tốt quá.​
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 1



Ta bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi.

Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa.

Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia.

Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng.

Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp.

Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị.

"Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy?

Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống.

Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên."

Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra.

Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng.

Có thể nói là lòng dạ từ bi!

Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được.

Không may là kì thi Hương lại sắp đến.

Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này, sẽ phải chờ thêm ba năm nữa.

Ta bị bán vào phủ, là văn tự bán đứt, nếu bị phát hiện, ta sẽ bị đánh chết.

Mặc dù thiếu gia khẳng định là mình bị ngã, nhưng lý do này có rất nhiều sơ hở.

Vậy mà dường như cả phủ không ai quan tâm đến vấn đề này.

Chẳng những không trừng phạt ta, kế mẫu của thiếu gia, Việt phu nhân còn khen ngợi ta, thưởng cho ta hai bộ quần áo mới, bảo ta đến viện của thiếu gia hầu hạ.

Đến nơi ta mới hiểu được hoàn cảnh của thiếu gia qua lời nói của Tiêu ma ma.

Từ những lời phàn nàn trong lúc vô tình của bà ấy, ta đại khái đã có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Mệnh của thiếu gia có thể nói là một bông hoa nhỏ bạc mệnh, đáng thương trời sinh.

Cha ăn bám, nương c.h.ế.t sớm, tiểu thiếp thượng vị, hắn liền bị ngược đãi.

Càng nghe ta càng thấy thương hắn.

Lối thoát duy nhất của thiếu gia là khoa khảo, còn bị ta làm trễ nải ba năm một cách vô ích.

Ta run rẩy cầm bát trà bước đến chỗ thiếu gia, lặng lẽ nhìn cánh tay của hắn, cảm thấy vừa hối hận vừa xấu hổ.

Có lẽ ánh mắt của ta dừng lại quá lâu, thiếu gia phát giác được, liếc nhìn ta một cái, như thể cuối cùng hắn cũng nhớ ra ta là thủ phạm.

Nhưng mà hắn cũng không có tức giận với ta, mà hỏi tên của ta, sau đó gật gật đầu.

"Linh Đang, cái tên này rất thú vị."

Ta suy nghĩ một lúc nhưng không hiểu nó có gì thú vị, nên mạnh dạn hỏi.

Thiếu gia giải thích với ta.

"Ta tên là Việt Đạc. Chuông có lưỡi gọi là Đạc. Là một chiếc chuông rất lớn.

Vậy ta là chuông lớn còn ngươi là chuông nhỏ."

Ta vẫn chưa hiểu có gì thú vị. Việt Đạc nhìn thấy ta ngơ ngác, không khỏi lặp đi lặp lại.

"Linh Đang, nhớ kỹ lời ta nói, bất kể ai hỏi, đều phải nói là ta tự ngã.

Ngươi tuổi còn nhỏ, không biết dấu giếm, rất dễ lỡ miệng.

Đặc biệt là Tiêu ma ma, sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi, biết không?"
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 2



Ta muốn nói lời cảm ơn nhưng ta cảm thấy ân tình lớn lao như vậy không thể được đền đáp chỉ bằng một lời cảm ơn.

Nên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Lúc đó ta nghĩ rằng, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp thiếu gia.

Cho dù có trao cả mạng sống cho hắn cũng không sao.

Nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng cơ hội trả nợ lại đến nhanh như vậy......

Kế mẫu của Việt Đạc có thai, nên đã mời một đạo sĩ đến nhà.

Cuối cùng phán định lão gia cùng Việt Đạc mệnh cách tương khắc, không c.h.ế.t không thôi.

Loại thủ đoạn mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi ở thôn quê cũng không tin lại khiến lão gia nổi giận, đuổi Việt Đạc đến trang viên, chỉ cho phép mang hai nô bộc.

Người đầu tiên tất nhiên là Tiêu ma ma, bà là nhũ mẫu của tiên phu nhân, là người đáng tin cậy duy nhất mà nương của hắn để lại cho hắn.

Nhưng người còn lại...

Đôi mắt của thiếu gia quét qua những người còn lại.

Nhưng dù là gã sai vặt đã nhận được nhiều ân huệ từ thiếu gia.

Hay đại nha hoàn đỏ mặt khi nhìn thấy thiếu gia đều cúi đầu tránh ánh mắt của hắn vào lúc này.

Trong lòng của hắn đã có tính toán trước, cũng không có ý định đưa ai đi cùng nữa.

Thấy không có ai cùng ta tranh đoạt, ta lập tức nhảy ra, vui vẻ như nhặt được tiền.

"Thiếu gia, đưa ta đi cùng được không."

Chắc hẳn là sự cần cù chăm chỉ của ta những ngày này đã khiến thiếu gia thấy được áy náy và sự chân thành của ta.

Hắn vậy mà nguyện ý dẫn ta đi.

Nhưng suy nghĩ của hắn rõ ràng khác với ta.

"Linh Đang, trẻ con trong sân chúng ta đa phần đều sinh ra ở đây, không có lý do gì khiến chúng phải xa cách người thân.

Chỉ có ngươi là không có gì phải lo lắng, phải liên lụy ngươi cùng ta chịu khổ rồi."

Nếu nói về việc bị liên lụy, thì hắn mới là người bị ta làm liên lụy nhiều nhất.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ta không phải không có ràng buộc, thiếu gia là lo lắng của ta."

Tội "Khắc cha" rất nghiêm trọng, gần như có thể coi là bất hiếu.

Nói là đưa Việt Đạc chuyển đến trang viên để sống tạm thời, nhưng thực tế không khác gì việc đuổi hắn ra khỏi nhà.

Theo luật, Việt Đạc có thể lấy đi toàn bộ của hồi môn của cố phu nhân.

Mặc dù lão gia không ngăn cản nhưng cuối cùng được mang theo, chỉ có một xe thư tịch thẻ tre.

Lão gia nói rằng cố phu nhân là tài nữ có tiếng, thanh cao xa cách, nên sau khi mất tự nhiên chỉ lưu lại những vật này.

Tất cả vàng bạc châu báu đều chỉ là vật ngoài thân, lúc còn sống bà cũng không vừa mắt nên sau khi chớt thì càng không nói đến.

Đáng tiếc bây giờ Việt Đạc đang cõng trên lưng tội danh "khắc cha", cha hắn đã hạ quyết tâm muốn tiền không muốn mặt.

Việt Đạc không thể tranh giành được, nếu không hai chữ "hiếu thảo" cũng đủ để đè bẹp hắn.

Chúng ta ngồi trên xe ngựa, Tiêu ma ma lau nước mắt.

"Ta nhớ năm đó tiểu thư nhà chúng ta gả đi, của hồi môn chất cao như núi, ai mà không ghen tị?

Tài sản hiện tại của Việt gia đến từ đâu chứ hả?

Còn không phải đều là của tiểu thư chúng ta sao.

Cô gia bị nữ nhân họ Ngụy kia mê hoặc, để nâng nàng ta lên làm chính thê, mà hại chớt tiểu thư.

Đạc ca nhi đáng thương của chúng ta là đích trưởng tử, cũng bị tiện nhân kia khi dễ!"

Việt Đạc an ủi bà.

"Những cuốn sách đó đều là những tác phẩm kinh điển độc nhất vô nhị được nương ta sưu tầm, có bao nhiêu tiền cũng không thể so sánh được.

May mà bọn hắn không biết nhìn hàng, nếu không thì bỏ ở đó sẽ giày xéo tâm ý của mẫu thân."

Tiêu ma ma vui vẻ gật đầu, coi như đồng ý.

Ta vụng trộm liếc mắt, cảm thấy cả hai người hình như đều có chút bệnh nặng.

Làm sao có thể so sánh được hai thứ này với nhau chứ?
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 3



Sách viết trên thẻ tre dù có trân quý, chỉ cần chép lại thì nội dung vẫn như cũ.

Đọc sách ở đâu cũng như nhau mà?

Thế nhưng là không có bạc thì có thể làm được gì đây?

Ngươi cầm giấy vẽ thành ngân phiếu, tiền trang (ngân hàng) c*̃ng không đổi thành bạc cho ngươi nha!

Điền trang quả thực vừa nhỏ lại vừa tồi tàn.

Chỉ riêng những cuốn sách mà trong miệng thiếu gia nói có trị giá hơn cả hoàng kim chiếm trọn hai căn phòng.

Ba người chúng ta ở hai phòng cũng coi như tạm ổn.

Vào bếp xem xét, bếp lò đã sập một nửa, ngay cả cái nồi cũng thủng một lỗ lớn.

Cho thiếu gia một chỗ ở rách nát thành dạng này, có thể thấy được kế mẫu tốt bụng đặc biệt quan tâm đến hắn.

Tiêu ma ma nói, bây giờ hy vọng duy nhất của chúng ta là ba năm sau thiếu gia có thể trổ hết tài năng trong kỳ thi Hương.

Chỉ cần có chức quan, ngay cả lão gia cũng phải kiêng kị chúng ta.

Thiếu gia là người có đầu óc, chín tuổi đã đậu đồng sinh, một thời gian sau liền qua cao trung.

Nếu không phải lần này bị ta làm chậm trễ, có lẽ ngài ấy đã đạt được thành tích cao trong kỳ thi.

Cử nhân mười lăm tuổi!

Mộ tổ tiên Việt gia bọn hắn cũng có thể bốc khói xanh.

Ta cảm thấy lão gia quả thực là điên rồi, cung cấp cho thiếu gia ăn ngon uống sướng thì cũng có đáng bao nhiêu?

Vậy mà lại nỡ đem người đuổi đi chứ.

Thiếu gia nghe ta nói chỉ cười khẩy.

"Ta là con trai của hắn.

Chỉ cần ta họ Việt, dù hắn có làm gì ta, vinh quang của ta tự nhiên sẽ trở thành vinh quang của hắn, vinh quang của nhà họ Việt.

Hắn cần gì phải cho ta sắc mặt tốt chứ?"

Ba năm qua đi không hề dễ dàng như vậy.

Ba người chúng ta một người đã già, một người còn nhỏ, người còn lại chỉ biết đọc sách, cực kỳ vô dụng.

Kiếm tiền?

Quên đi thôi.

Việt gia mỗi tháng cũng ban cho một ít bạc tượng trưng.

May mắn là thiếu gia thân có công danh tú tài, triều đình mỗi tháng phát cho chút tiền lương.

Coi như hắn vẫn có chút tác dụng, bằng không căn bản không đủ dùng.

Nhưng có tiền cũng không thể tiêu thoải mái được.

Dù sao cũng không ai biết Việt Đạc có thực sự có bản lĩnh như vậy hay không.

Nếu ba năm sau hắn thi không đậu cử nhân, tiền đã xài hết rồi, chẳng lẽ chỉ còn ngồi chờ c.h.ế.t sao?

Thế nhưng là, ta vạn vạn nghĩ không tới.

Chịu khổ gặp cảnh khốn cùng thì cũng thôi đi, nghèo khổ nhưng ta cũng phải đọc sách?

Thiếu gia không biết là nối sai cái gân nào, muốn dạy ta đọc sách viết chữ.

Có lẽ ta thật sự có thiên phú này.

Ngài ấy dạy ta đọc cuốn "Thiên tự văn" một lần, ta đã có thể nhận rõ từng chữ.

Sau khi đọc nó năm lần, ta ném cuốn sách sang một bên, đã có thể học thuộc lòng trôi chảy.

Đôi mắt của thiếu gia mở to.

Không biết vì cái gì, trông hắn có vẻ hơi tự kỷ.

Nghe nói ngay cả bản thân hắn cũng kém xa tốc độ hiện tại của ta, ta nghĩ ...
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 4



Hắn đại khái là đã bị tổn thương lòng tự tôn.

Ta tưởng thiếu gia sẽ không bao giờ dạy ta nữa.

Ai biết đâu hắn càng nhiệt tình hơn?

Học như vậy được một tháng, ta thực sự không thể chịu nổi nữa.

Lúc thiếu gia đang giảng bài, ta ngủ gật khiến hắn tức đến mức mắt trợn ngược.

Thiếu gia ôm đầu ta lắc mạnh.

Đây là hành động vượt khuôn nhất mà ngài ấy có thể làm ra, có thể thấy được đã bị ta làm tức giận không nhẹ.

"Linh Đang, ngươi lãng phí đầu óc như vậy là phung phí của trời! Ngươi biết không?"

Những ngày này ta cùng thiếu gia gần gũi hơn khá nhiều, lá gan của ta cũng lớn hơn, ta chép miệng một cách dửng dưng.

"Phung phí của trời c*̃ng không thể trách ta.

Cho dù ngài không còn được người trong nhà coi trọng, ngài vẫn có thể tham gia kỳ thi Hương, cố gắng hết sức.

Nhưng dù ta đọc đến nát sách cũng không ai cho ta làm Trạng Nguyên."

Thiếu gia không biết làm sao lại trầm mặc, một lúc sau mới nói.

"Tri thức không bao giờ gạt người, Trạng Nguyên chính là Trạng Nguyên. Kỳ thật...... Không nên phân biệt nam nữ."

Có lẽ vì thấy ta thực sự không vui nên thiếu gia đã nghĩ ra một biện pháp.

Hắn ra phố mua một bịch kẹo đường lớn, cũng không tiếp tục bắt ta phải học gì cả nữa.

Hắn chỉ vào những cuốn sách trong hai căn phòng lớn, yêu cầu ta học thuộc lòng.

Mỗi lần ta ghi nhớ một cuốn, ta sẽ nhận được một viên kẹo để ăn.

Nhưng ta nhiều nhất chỉ được ăn một cái trong ba ngày, bởi vì sợ ta bị hỏng răng.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ món gì ngon kể từ khi còn nhỏ, nay lại có cái đãi ngộ tốt như vậy, nên điên cuồng học thuộc lòng, sau đó vui vẻ ăn kẹo.

Thiếu gia đưa tay lau nước miếng trên miệng ta, cuối cùng trong mấy tháng qua cũng nở nụ cười đầu tiên.

"Linh Đang, sao ngươi lại dễ dụ như vậy?

Trong phủ, đại nha hoàn mỗi tháng sẽ được ba lượng bạc, đủ cho ngươi mua rất nhiều kẹo đường.

Nhưng ta hiện tại ngay cả ba lượng bạc cũng không thể cho ngươi."

Ta quay đầu tránh né bàn tay của thiếu gia, lau miệng nói.

"Cho nên, chờ thiếu gia lên cao trung, phải bao ta ăn kẹo suốt đời."

Lúc đầu, ta chỉ dựa theo mệnh lệnh của Việt Đạc mà học thuộc lòng.

Ta có cảm giác mình giống như một con lừa đang kéo chiếc cối xay với củ cà rốt treo trước mặt, cứ quay vòng vòng.

Nhưng ta vẫn hơn con lừa rất nhiều, dù sao ta cũng có kẹo để ăn.

Nhưng sau đó tốc độ đọc thuộc lòng của ta ngày càng chậm lại, vì lúc này ta đã thực sự hiểu được cuốn sách.

Ta dần dần tò mò về ý nghĩa của một câu nào đó trong sách, thậm chí còn chủ động thỉnh giáo Việt Đạc.

Lúc đó ta mới nhận ra mình dường như ta đã rơi vào một cái bẫy.

Sau đó ta lại cảm thán, tại sao nội tâm của người đọc sách lại thâm sâu đến vậy?

Ta ngày càng dành nhiều thời gian cho việc học, Tiêu ma ma càng ngày càng bất mãn.

Dù ta có làm xong hết việc rồi, ta vẫn bị bà mắng.

Kỳ thật, Tiêu ma ma đối với ta rất tốt.

Bà ấy thường đắp chăn cho ta vào ban đêm, dạy ta từng bước cách may vá.

Thậm chí còn may chiếc váy đẹp nhất của bà thành một chiếc váy nhỏ hơn để ta mặc.

Ta có chút rầu rĩ sinh khí.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back