Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 400


“… Lau đi này.”

Ngô Lục Lục yên lặng nhận lấy, lau miệng, vạt áo rồi mới quay đầu nhìn về phía Ngô Thẩm Văn nói với giọng đầy trách móc: “Anh cả, anh cố tình đúng không?”

“Hả? Cố ý cái gì cơ?” Ngô Thẩm Văn vuốt nắp trà, mặt mày vô tội nhìn Ngô Lục Lục, vẻ mặt khó hiểu.

Hỡi em trai thân yêu của tôi, sao em lại cảm thấy anh trai em cố ý vậy. Anh trai em ấy mà, chắc chắn, khẳng định luôn là không có chuyện vì hành vi len lén lần trước của em mà “ghi hận trong lòng” tới tận bây giờ đâu.

——

Tại vì đã có Tô Tái Tái sắp xếp từ trước cho nên Chu Phổ biết ngay dạo gần đây mình sẽ có khách không mời mà tới.

Nhưng ông ấy không thể nào tưởng tượng nổi khách không mời này lại là Phụng Hồng Bác!

“Thầy ơi!” Thẩm An vội vã xông vào trong sân trước nhà họ Nghiêm, anh ấy còn chưa kịp chào hỏi Ôn Liễu đã vội vã mở miệng nói: “Ông ba Phụng tới.”

“Ai cơ?”

Cả Chu Phổ lẫn Ôn Liễu đều vô cùng ngạc nhiên.

Một người khác cũng vội vã chạy về không ai khác chính là chị Thịnh.

Chị ấy vừa vào tới nhà, thấy Tô Hồng Bảo với Trình Hồng Huy ở ngay đó thì “Ai nha” một tiếng, nôn nóng mở miệng: “Tiểu sư phụ Tô, người mau ra kia xem đi ạ. Cái người ở chỗ nhà kính của thầy Chu trông có vẻ không giống là người tốt.”

Tô Hồng Bảo nghe xong thì vội chạy ra ngoài.

Trình Hồng Huy cũng chậm rãi đứng dậy, mở miệng: “Chị Thịnh, chị cầm cây gậy ra đây, chúng ta cùng đi xem.”

“Vâng!” Chị Thịnh gật đầu, bỏ giỏ rau qua một bên mà đi lấy cây gậy.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Mễ.

“Cái gì?” Mễ Ông Thành đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn con trai: “Ông ba Phụng đích thân đi tới chỗ Chu Phổ á?”

Mễ Nghĩa Văn gật đầu, cau mày: “Ba ơi, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Mễ Ông Thành cắn răng: “Đi! Đi tới chỗ Chu Phổ thôi!”

“Ôi chao, giáo sư Chu khách khí quá.” Chu Phổ tự bưng trà lên, còn chưa đến nơi thì Phụng Hồng Bác đã bật cười khanh khách đứng phắt dậy, vươn tay nhận lấy khay trà, sau đó thân thiết nắm lấy tay ông ấy, ra hiệu cho ông ấy ngồi xuống cạnh mình.

Chu Phổ mỉm cười, lịch sự đáp: “Nào có.” Vì không tiện giằng tay ra khỏi tay Phụng Hồng Bác, ông ấy chỉ đành ngồi xuống.

Lúc này, Thẩm An cũng bưng ly nước trái cây tới, để nó xuống bàn, ngay trước mặt Phụng Cảnh: “Cậu Cảnh, nước của cậu đây.”

“... Hừ!” Phụng Cảnh lườm Thẩm An, khịt mũi hừ một tiếng, rồi quay sang phía Phụng Hồng Bác làm nũng: “Ông ba ơi, chỗ này chẳng có gì thú vị cả, chúng ta về nhà đi ông.”

Dứt lời, cậu bé dè bỉu nhìn bùn đất dính dưới đế giày, giậm mạnh.

Bẩn ơi là bẩn, có gì thú vị đâu, sao anh Tử Ngang lại thích tới mấy chỗ thế này chơi chứ.

Nghe cậu nói vậy, Phụng Hồng Bác quay đầu nhìn, cau mày quát khẽ: “Ngồi yên, ngoan nào.”

Giọng ông ta hơi trầm, khiến Phụng Cảnh giật mình, vội vàng ngậm miệng, thậm chí là hoảng sợ nhìn Phụng Hồng Bác.

Kế tiếp, cậu bé lại quay sang trừng Thẩm An, trông vừa dữ tợn vừa thâm độc, không hề giống một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi chút nào.

Nghe đồn đứa bé này là do một tay ông ba Phụng nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, xem tình hình này thì…

Thẩm An cụp mắt xuống.

Về phần Phụng Hồng Bác, sau khi mắng Phụng Cảnh thì vội quay sang nhìn Chu Phổ, mỉm cười xin lỗi: “Thật ngại quá, thằng bé này bị tôi chiều hư rồi.”

Nói đoạn, ông ta dời mắt qua Thẩm An, vừa gật đầu tán thưởng vừa nói: “Đây là… Tiểu An nhà họ Thẩm đúng không? Bác biết cháu, bác từng thấy cháu vài lần trong mấy bữa tiệc. Có thể đi theo bên cạnh giáo sư Chu học tập, tương lai ắt hẳn vô cùng tươi sáng, không đoán trước được.”

“Làm gì có, bác quá khen rồi.” Thẩm An bình tĩnh đối diện với ông ta, mỉm cười khiêm tốn đáp lời, đặng lui về đứng ngay phía sau Chu Phổ, tỏ ý người lớn nói chuyện, anh ấy không dám xen vào.

Thấy vậy, Phụng Hồng Bác lại gật gù, nói với Chu Phổ: “Là một đứa trẻ tốt.”

Vừa khen, ông ta vừa vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Phổ.

Chu Phổ hơi cong môi, ngay lúc định nói gì đó thì lại vô tình nhìn thấy sợi dây nơi cổ tay Phụng Hồng Bác, chờ tới khi xem rõ hình dạng của sợi dây xong, ông ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi Phụng Hồng Bác: “Ông ba Phụng, sợi dây trên tay ông là…”

Phụng Hồng Bác liếc nhìn sợi dây mà mình cố tình đeo để tới gặp Chu Phổ, lòng thầm đắc ý vì mình quá thông minh, cũng thấy rất tự hào với sự hiểu biết của mình về người này, đồng thời có chút xem thường Chu Phổ, bao nhiêu năm rồi, thế mà vẫn dại khờ như trước.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 401


Có điều ông ta chỉ nghĩ trong đầu, chứ ngoài mặt chẳng để lộ mảy may.

Ông ta bật cười thành tiếng, sau đó trở tay, thoải mái giơ ra cho Chu Phổ xem, tiện thể khẳng định nghi vấn của ông ấy: “Đúng thế, là quà năm ấy ông hai Bạch tặng tôi đấy.”

Vừa nghe thấy vậy, hai mắt Chu Phổ lập tức sáng bừng, ánh mắt nhìn Phụng Hồng Bác khác hẳn lúc trước, giọng điệu càng thêm thân thiện: “Chẳng lẽ ông cũng là…?”

Phụng Hồng Bác gật đầu, cười bảo: “Khoảng hơn hai mươi năm trước, tôi cũng may mắn nhận được sự trợ giúp của ông hai Bạch, có điều… Hầy.”

Ông ta lắc đầu thở dài, có vẻ đau khổ lắm: “Tiếc là khi ông ấy còn sống, tôi lại không giúp được gì cho ông ấy, thế nên bao năm qua, trong lòng lúc nào cũng áy náy không yên.”

Những lời này lập tức nhận được sự đồng cảm của Chu Phổ, ông ấy lặng lẽ gật đầu.

Ông ấy cũng thế thôi, có khác gì đâu?

“Đúng vậy, thật ra tôi cũng giống như ông đó.” Dứt lời, Chu Phổ tươi cười nhìn Phụng Hồng Bác, nói: “Thật là trùng hợp, không ngờ ông ba Phụng cũng từng được ông hai trợ giúp.”

“Không chừng đây là duyên phận.” Phụng Hồng Bác mỉm cười, lại vỗ nhẹ tay Chu Phổ, thậm chí là thoải mái phủ tay lên cổ tay ông ấy.

Chu Phổ gật đầu, cảm thấy Phụng Hồng Bác nói rất có lý.

Nhưng Thẩm An đứng bên cạnh lại sốt hết cả ruột, anh ấy đi theo bên cạnh Chu Phổ nhiều nằm như vậy, trong lòng biết rất rõ Chu Phổ là kiểu người gì.

Mấy lời ban nãy của Phụng Hồng Bác rõ ràng là đã nắm bắt được tính cách của thầy nên tính đánh bài tình cảm đây mà!

Nghĩ vậy, anh ấy không thèm quan tâm tới chuyện hành động của bản thân có bất lịch sự không mà vội mỉm cười, xen miệng vào: “Đúng vậy, có lẽ chính duyên phận khác thường này đã xui khiến cho ông ba Phụng và thầy gặp gỡ nhau hôm nay cũng nên? Thầy thấy em nói có đúng không?”

Nói tới đây, Thẩm An đưa mắt nhìn Chu Phổ, chờ tới khi ông ấy ngẩng đầu nhìn mình thì vội nháy mắt ra hiệu, nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả nói: “Thầy nè, hay là em ra vườn hái hai quả dưa hấu vào cho ông ba Phụng nếm thử, cũng để mọi người ăn dưa giải khát, được không ạ?”

Lúc nói đến hai chữ “dưa hấu”, Thẩm An khéo léo đổi giọng, nhờ đó mà Chu Phổ lập tức tỉnh táo lại, không chỉ nghĩ tới lời dặn của Tô Tái Tái, mà còn nhớ ra hôm nay, Phụng Hồng Bác ôm một bụng ý xấu tới đây.

Tâm trí vốn đã hơi thả lỏng lại một lần nữa căng như dây đàn, ông ấy khẽ gật đầu, rồi nhìn sang phía Phụng Hồng Bác, rụt bàn tay đang bị Phụng Hồng Bác nhiệt tình nắm chặt về.

Đồng thời mở miệng hùa theo: “Tiểu An nói rất đúng, ông ba Phụng này, hôm nay trời nóng như vậy, để tôi sai Tiểu An ra vườn hái hai quả dưa hấu vào giải nhiệt nhé, ông thấy sao? Dưa tôi tự trồng đấy, mùi vị cũng khá lắm.”

Trong mắt Phụng Hồng Bác lóe lên tia sáng, ý cười ngoài mặt vẫn chẳng chút thay đổi.

Ông tay thu tay về, tiện liếc Thẩm An một cái, xong xuôi mới mở miệng: “Không cần phiền phức thế đâu, như vầy cũng được rồi mà.”

Thẩm An cảm nhận được ánh mắt Phụng Hồng Bác mới nhìn mình chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, nhưng chuyện đã đến nước này, thật sự anh ấy không còn cách nào, chỉ đành cố gượng cười chuyển đề tài.

Anh ấy nhìn sợi dây đeo trên cổ tay Phụng Hồng Bác, giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi: “Mà em nhớ sợi dây của thầy mục lắm, đứt từ lâu rồi, còn sợi dây này của ông ba Phụng hình như còn khá mới thì phải?”

Nghe Thẩm An nói vậy, Chu Phổ mới giật mình nhận ra đúng thế thật, bèn vội vàng quay sang nhìn Phụng Hồng Bác, muốn nghe xem ông ta sẽ trả lời thế nào.

Phụng Hồng Bác mỉm cười gật đầu, trên mặt hiện rõ vẻ khen ngợi: “Ừm, năm đó ông hai Bạch tặng bác chỉ có đúng một sợi thôi, bác cảm thấy ý nghĩa của nó khá tốt, bèn đưa cái của mình cho Tiểu Cảnh đeo, còn cái trên tay bác là mãi về sau, bác tìm người đan mới theo sợi dây cũ đó.”

Nói đoạn, ông ta quay đầu, nhìn Phụng Cảnh: “Tiểu Cảnh này, cho chú với bác đây xem sợi dây trên tay cháu một chút nhé?”

Nghe vậy, tuy có chút không vui, nhưng Phụng Cảnh vẫn kéo tay áo lên, để lộ cổ tay cho hai người xem, sau đó “hừ” một tiếng, thu tay về.

Chu Phổ nhìn Phụng Cảnh, lại nhìn Phụng Hồng Bác, không nói gì, chỉ gật đầu cười.

Thú thật, nếu không phải Thẩm An bảo trông sợi dây của Phụng Hồng Bác khá là mới, có lẽ ông ấy sẽ chẳng phát hiện ra điểm gì bất thường đâu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 402


Bởi nhìn thoáng qua thôi cũng biết hai sợi dây này… là do cùng một người làm.

Sau khi trò chuyện qua lại vài ba câu, Phụng Hồng Bác bỗng thở dài, ra chiều do dự muốn nói lại không biết nói thế nào.

Sau khi nhìn Chu Phổ một lúc mới dám mở miệng: “Giáo sư Chu này, thật ra… hôm nay tôi tới đây là có một yêu cầu quá đáng, mong…” Ông ta nhìn Chu Phổ, giọng nghe rất thành khẩn: “Mong giáo sư Chu có thể bỏ được thứ mình yêu thích.”

… Đến rồi.

Chu Phổ cùng Thẩm An nghe thấy tiếng ông ta thì rùng mình trong lòng.

Mễ Ông Thành dẫn theo con trai là Mễ Nghĩa Văn vội vàng chạy đến, vừa tới nơi đã nghe thấy giọng nói của Chu Phổ: "Ông ba Phụng, thật sự xin lỗi, nếu như là những chuyện khác mà tôi có khả năng giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ giúp ông, nhưng... cỏ Vọng Đông Bắc này cũng đủ chỉ mình tôi dùng, thêm nữa là Hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi, cho nên..."

Cỏ Vọng Đông Bắc?!

Mễ Ông Thành trừng mắt lớn, trao đổi ánh mắt qua lại với Mễ Nghĩa Văn.

Chả trách Phụng Hồng Bác lại đích thân tự mình đến đây chuyến này rồi.

Thì ra không phải đến bởi vì chuyện của bà Phụng à?

Hơn nữa theo như ý tứ này của Chu Phổ... Rõ rành rành là đang từ chối Phụng Hồng Bác.

Đây đúng là cơ hội tốt để thêm dầu vào lửa, bỏ đá xuống giếng khiến cho ông ba Phụng hoàn toàn căm ghét đám người Chu Phổ này.

"Giáo sư Chu, tôi hiểu khó xử của ông. Nhưng cỏ Vọng Đông Bắc có lợi rất lớn với quá trình bình phục của Bối Trân." Phụng Hồng Bác thở dài lại bồi thêm: "Tôi đã lớn tuổi rồi, nói khó nghe hơn thì chính là đất đã cao đến cằm rồi, không biết còn sống đến ngày nào. Nhưng..."

Ông ta ngập ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía Phụng Cảnh, đưa tay ra xoa đầu cậu ấy đầy yêu thương rồi mới nói tiếp: "Tiểu Cảnh còn nhỏ như vậy, nếu lỡ may tôi đi rồi, với tình trạng sức khỏe hiện tại của Bối Trân, sợ là rất khó đợi đến khi Tiểu Cảnh trưởng thành, vì vậy nên mới mặt dày đến đây."

"Còn về phần Hội đánh giá đan dược..." Phụng Hồng Bác cười cười rồi mở miệng: "Nói như thế nào thì tôi cũng được coi là một trong những trưởng lão danh giá của Hội Huyền học, sau này ít nhiều gì cũng có thể giúp đơc giáo sư Chu."

Ông ta nói ngắt quãng: "Mà với lại, giáo sư Chu đã đảm nhiệm chức vụ giáo viên danh dự của Luyện Đan Viên trong một thời gian dài rồi đúng không? Với lý lịch của cậu thì vốn dĩ sớm đã phải được bổ nhiệm chính thức rồi, tối nay đúng dịp phó viện trưởng Tôn đến khám bệnh cho Bối Trân, tôi có thể nhân cơ hội mà nói một chút về chuyện này với ông ấy."

Phụng Hồng Bác có ý gì, chỉ cần nhìn qua là đoán được ngay.

Nếu như là người khác, ví dụ như là Tần Trác Thắng, ông ta mà gặp chuyện giống vậy có lẽ đã đồng ý ngay rồi.

Dù sao cỏ Vọng Đông Bắc chỉ luyện ra đan dược cần thiết loại tốt thôi, chứ không có nghĩa là thêm nó vào thì có thể tạo đan dược cao cấp.

Những rủi ro phải chịu trong quá trình này cũng không giảm thiểu chút nào.

Lỡ như thất bại, không chỉ không đạt được bất kỳ danh hiệu nào trong Hội đánh giá đan dược mà cơ hội được bổ nhiệm chính thức cũng sẽ bị vụt mất.

Nhưng nếu đưa cỏ Vọng Đông Bắc cho Phụng Hồng Bác thì mọi chuyện sẽ khác đi.

Chỉ cần đưa cho ông ta, Chu Phổ sẽ không phải gánh vác bất kỳ rủi ro thất bại nào, chỉ cần đợi trở thành giáo sư chính thức của Luyện Đan Viện là được rồi.

Nhưng Thẩm An lại hiểu rất rõ tính tình người thầy của mình.

Từ xưa đến nay, ông ấy chẳng thèm ngó tới đường tắt như thế này. Mà với lại như vậy, đoán chừng sẽ còn...

Không đợi Thẩm An suy nghĩ xong, anh ấy đã thấy Chu Phổ nhăn hàng lông mày lại, vốn dĩ chút nhiệt tình ban đầu vì ông hai Bạch cũng đã bay biến đi mất.

"Ông Phụng, thật sự rất xin lỗi. Bây giờ tôi không có nhiều cỏ Vọng Đông Bắc này, còn về chuyện của Huyền Học Viện kia..."

Ông ấy ngắt một chút lại nói tiếp: "Tôi vẫn muốn tự dựa vào tài cán của mình mà đạt được một vài thứ."

Nói đến đây, Chu Phổ đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng: "Xin lỗi, Hội đánh giá đan dược đã gần ngay trước mắt, nếu ông Phụng không còn chuyện gì khác..."

Yêu cầu tiễn khách được đưa ra rất dứt khoát, nhưng lại khiến cho Thẩm An toát một lớp mồ hôi mỏng ở sau lưng.

Lúc anh ấy đang định thay thầy mình giảng hòa thì lại nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên ngoài cửa, sau đó Mễ Ông Thành dẫn Mễ Nghĩa Văn đi đến.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 403


Vừa đi vừa cười ha hả: "Ôi chao, ông Phụng, ông ở đây thật đấy à? Tôi thấy vệ sĩ đi theo ông quanh năm ở bên ngoài, vốn là chưa tin lắm, lại gần mới dám chắc chắn."

"À. Thì ra là ông." Phụng Hồng Bác vừa bị Chu Phổ từ chối nên sắc mặt hơi tối lại, bây giờ lại nhìn thấy Mễ Ông Thành, tự nhiên giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Sao đột nhiên lại đến đây thế? Chẳng lẽ..."

Ông ta ngừng một chút, nhìn thoáng qua về hướng Thẩm An rồi lại nhìn về phía Mễ Ông Thành: "Nhà họ Mễ và nhà họ Thẩm lại mới có mối hợp tác nào mới, thế nên bây giờ đến đây để trao đổi một cách trùng hợp à?"

Mễ Ông Thành vội vã khua tay, cười ha hả: "Sao lại như thế được chứ ông Phụng."

Sau khi ngừng một chút, ý cười cũng nhạt đi, ông ta lên tiếng: "Nhà họ Mễ tôi chỉ là buôn bán nhỏ, sống tạm qua ngày mà thôi, làm gì có máu mặt nào để làm ăn với nhà họ Thẩm chứ. Với không tới, với không tới."

Một câu nói đã khái quát được mối quan hệ hời hợt của hai nhà.

Muốn nghe đàn thì phải nghe nhạc.

Phụng Hồng Bác nghe xong thì đã hiểu ỵ́, sắc mặt mới hơi dịu lại, sau khi "Ồ?" một tiếng rồi mới tỏ chút ý cười với Mễ Ông Thành.

Rồi lại gật đầu với ông ta và nói: "Nghe nói hôm qua cô bé nhà họ Mễ đến nhà thăm nom Bối Trân, lại còn đưa loại thuốc cực kỳ trân quý, thật sự chu đáo quá rồi."

"Đâu có đâu có." Mễ Ông Thành khiêm tốn, khẽ khom người, nhìn thoáng qua Chu Phổ rồi đáp: "Cũng chỉ là đúng lúc biết được có người quen cần, tiện tay giúp mà thôi. Lúc tôi mới tới đã vô tình nghe được vài câu, nom ý tứ này... Không phải tất cả mọi người đều có lòng sẵn tay giúp đỡ à?"

Phụng Hồng Bác nghe vậy thì thở dài lắc đầu tỏ vẻ như "đừng nói, đừng nói nữa".

Làm sao Mễ Ông Thành có thể không nói đây? Ngay lúc này đây, nếu ông ta càng nói nhiều, càng đâm chọt Chu Phổ, chính là đang xả giận thay cho Phụng Hồng Bác, thế thì càng có thể nịnh bợ nhà họ Phụng.

Cho nên Mễ Ông Thành "có được sự khuyến khích" thì nhìn về phía Chu Phổ, cười ha hả mà nói: "Giáo sư Chu, cậu đã có thì chi bằng chia một ít cho ông cụ Phụng đi.

Cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi mà, không phải trước đó cậu cũng trị liệu miễn phí cho con gái tôi à? Sao thế? Chẳng lẽ giáo sư Chu tiện tay giúp đỡ mà cũng phân biệt người này người khác sao?"

"Ông!" Chu Phổ nhìn về phía Mễ Ông Thành, kìm nén cơn giận: "Ông Mễ, xin ông đừng xuyên tạc ý của tôi."

"Xuyên tạc?" Mễ Ông Thành ngờ vực, khó hiểu: "Nếu không thì giáo sư Chu hãy giải thích cặn kẽ đi? Để tôi có thể hiểu ý của cậu kỹ càng, như thế thì sẽ không bị bóp méo được nữa đúng không?"

Chu Phổ thở gấp, không biết nên nói cái gì cho phải.

Thẩm An thấy thế, lập tức tiến lên một bước định hòa giải đôi bên, nhưng vừa chỉ cười, thốt ra một tiếng: "Ông Mễ..."

Mễ Ông Thành lập tức trầm giọng, quay đầu trừng mắt với anh ấy trước: "Im ngay!"

Sau khi thét lên khiến Thẩm An ngỡ ngàng, ông ta khó chịu: "Tên nhóc nhà họ Thẩm kia, ông Phụng đang ở đây, cửa nẻo nào để một đứa nít ranh như cậu xen vào thế?! Thì ra đây là gia giáo của nhà họ Thẩm à?!"

Câu nói này không chỉ mắng Thẩm An, mà còn lăng mạ cả nhà họ Thẩm.

Thẩm An nghe thấy thế thì trong mắt lạnh tanh, Chu Phổ cũng nhảy dựng lên.

Lúc đang định chỉ vào mặt Mễ Ông Thành để chửi lại thì lại nghe thấy giọng nói của một thiếu niên truyền từ bên ngoài vào…

… "Ông chú này, người có gia giáo sẽ không chỉ tay năm ngón trong nhà người khác như thế đâu."

Lời nói này đúng là đã cho Mễ Ông Thành một bạt tai.

Ông ta tức giận đến mức lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa trước: "Lại là đứa nào không được dạy dỗ đàng hoàng nói linh tinh nữa đây?!"

Phụng Hồng Bác ngồi đó, kéo nắp trà ngồi xem như người ngoài cuộc, như thể cuộc cãi vã lúc này không hề liên quan đến mình vậy.

Chỉ khi mọi người cùng nhìn về phía cửa thì ông ta cũng nhìn sang.

Nhưng khi Tô Hồng Bảo bước vào, khoảnh khắc Phụng Hồng Bác thấy rõ dáng vẻ của cậu ấy thì khóe mắt của ông ta run lên, nắp trà trong tay trượt xuống, úp lại lên tách trà.

Không ai để ý thấy hành động này của ông ta, chỉ có Phụng Cảnh nghe thấy tiếng ly đĩa va chạm nên tò mò nhìn sang Phụng Hồng Bác.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 404


Tô Hồng Bảo bước vào, đứng thẳng tắp ở đó đối mặt với Mễ Ông Thành.

Cậu ấy khẽ hất cằm, kiêu ngạo nói: “Lời là do tôi nói đấy, nhưng người mất dạy lại là ông già chết tiệt như ông đấy.”

Giọng điệu đó, dáng vẻ đó. Đừng nói là Mễ Ông Thành rất tức giận, mà đến cả Chu Phổ và Thẩm An cũng trợn to mắt.

À đây là…

Bé ngỗng thường ngày luôn ngoan ngoãn và nghe lời, hoàn toàn không phải như vậy mà ta?

Tô Hồng Bảo không biết đám người Chu Phổ đang nghĩ gì, cậu ấy chỉ biết có người đã đạp vào địa bàn của tiểu sư thúc nhà mình.

Nếu ai dám khiêu khích tiểu sư thúc thì chính là đang khiêu khích cậu ấy!

Khi nghĩ vậy thì bé ngỗng ngước cao đầu đầy kiêu hãnh.

Giống như con ngỗng nhỏ được nuôi trong nhà đang bắt đầu vỗ cánh vậy.

Nhào vô đi, ông già chết tiệt.

----

Có lẽ Chu Phổ và người kia chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tô Hồng Bảo nên Ôn Liễu theo sau cậu ấy hai bước đã dịu dàng gọi “bé ngỗng à”, tiện thể khiến cho Chu Phổ và Thẩm An định thần lại.

“Thiệt tình.” Ôn Liễu sờ đầu Tô Hồng Bảo, vừa lắc đầu thở dài vừa hờn dỗi khẽ trừng mắt nhìn cậu ấy.

Bà ấy bảo vệ Tô Hồng Bảo đi đến bên cạnh Chu Phổ và Thẩm An, sau đó mới nhìn Mễ Ông Thành, cười nói rằng: “Ông Mễ, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi nghĩ ông sẽ không tính toán với cậu ấy đâu, đúng không?”

Nghe vậy, Mễ Ông Thành lập tức trợn mắt.

Sau khi nhìn Ôn Liễu có vẻ mặt dịu dàng khiêm tốn, nhưng lại không hề rời mắt sang chỗ khác, Mễ Ông Thành mới hừ lạnh một tiếng rồi rời mắt trước: “Cho dù là một đứa trẻ thì cũng phải biết xin lỗi khi làm sai chứ nhỉ?”

Dừng một hồi, ông ta lại nhìn sang Ôn Liễu, nói: “Sao? Một câu vẫn còn là trẻ con là có thể bỏ qua hết mọi thứ, đến câu xin lỗi cũng không biết nói sao?”

Thấy vậy, Ôn Liễu mỉm cười và đang định nói gì đó nhưng Tô Hồng Bảo đã lên tiếng trước.

“Muốn tôi xin lỗi ông cũng được. Nhưng ông phải xin lỗi anh Tiểu An của tôi trước chứ?”

Khi nghe thấy vậy, Mễ Ông Thành lập tức trừng mắt nhìn Tô Hồng Bảo.

Ánh mắt của Tô Hồng Bảo không hề né tránh mà còn trừng mắt nhìn lại ông ta, sau đó lại nói: “Sao? Do ông lớn tuổi đến mức sắp xuống lỗ rồi, nên có thể tùy ý mắng người ta mất dạy, già mà không nên nết đến lẽ thẳng khí hùng như vậy sao?”

“Mày nói gì?!” Mễ Ông Thành giận đến nhảy đành đạch, cầm cây gậy đập mạnh xuống đất vài lần.

Tô Hồng Bảo chớp mắt ngờ vực, quay qua nhìn Thẩm An rồi hỏi: “Anh Tiểu An, có phải ông ta già cả lãng tai rồi không?”

À này thì…

Khi Thẩm An đang định nói gì đó thì thấy Tô Hồng Bảo lại quay đi nhìn Mễ Ông Thành, đặt hai tay bên miệng tạo thành hình kèn: “Tôi nói ông phải xin lỗi anh Tiểu An! Ông già chết tiệt!!”

Mễ Ông Thành cảm thấy mình sắp bị Tô Hồng Bảo chọc giận đến thở không ra hơi. Ông ta chỉ vào Tô Hồng Bảo, lộ ra vẻ mặt nói không nên lời.

Mễ Nghĩa Văn hốt hoảng vội trấn an ông ta: “Ba ơi?! Ba không sao chứ?”

Dừng một hồi, ông ta quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, ông ta tiến lên hai bước, giơ chân lên định đá vào ngực Tô Hồng Bảo.

Thẩm An và Chu Phổ thấy vậy thì lập tức sợ hãi định bước lên trước.

Còn Tô Hồng Bảo thì giơ ngón tay phải lên khép lại như thanh kiếm, ánh mắt tập trung chuẩn bị giơ tay lên thì ——

Ôn Liễu liếc thấy cây gậy tre dưới chân, thế là bà ấy dùng chân trượt một phát rồi khều lên. Ôn Liễu ngay lập tức bắt được cây gậy tre.

Bà ấy xoay cổ tay dùng Kiếm Hoa trở tay giữ chặt và đỡ lấy lòng bàn chân của Mễ Nghĩa Văn, để ngăn cản sức mạnh đá về phía trước của ông ta.

“Sư huynh Mễ, hãy nương tay.” Ôn Liễu nhìn chằm chằm Mễ Nghĩa Văn, sau khi nói xong từng từ một thì bà ấy khẽ dùng lực tay đẩy Mễ Nghĩa Văn ra sau.

Mễ Nghĩa Văn theo đà lùi về sau hai bước và lại đứng bên cạnh Mễ Ông Thành.

Khi Mễ Nghĩa Văn định bước lên lại thì Phụng Hồng Bác luôn ngồi bên cạnh đột nhiên ho một tiếng.

Mễ Ông Thành nghe thấy vậy thì lập tức nắm lấy cánh tay của con trai, Mễ Nghĩa Văn cũng vì thế mà dừng lại, ngoan ngoãn dìu ba của mình.

Tuy nhiên…

Ông ta liếc nhìn Ôn Liễu, âm thầm xoay chân để bớt tê.

“Thôi, đủ rồi, đủ rồi.” Phụng Hồng Bác thở dài, vừa đứng dậy vừa khuyên can mọi người.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 405


Phụng Hồng Bác nhìn Mễ Ông Thành rồi lại nhìn Chu Phổ, nói với vẻ mặt đầy áy náy: “Giáo sư Chu, thật xin lỗi, thật ra tôi không phải một hai lấy cho bằng được cỏ Vọng Bắc Đông của cậu, và tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Ôi, xem ra là tôi đã làm khó cho cậu rồi, thật xin lỗi.”

Chu Phổ dời mắt đi chỗ khác, không muốn nói chuyện.

Ôn Liễu thấy vậy, mỉm cười với Phụng Hồng Bác và nói: “Ông Phụng đừng nói vậy, chúng tôi cũng có chỗ không phải phép, nên hy vọng ông đừng trách chúng tôi.”

“Không có, không có.” Phụng Hồng Bác cười, dừng một hồi rồi nói tiếp: “Hôm nay không phải thời điểm tốt, hôm khác tôi sẽ mời mọi người đến nhà họ Phụng chơi, cũng coi như là xin lỗi giáo sư Chu.”

Chu Phổ nghe xong vẫn quay đầu đi không lên tiếng.

Ôn Liễu thấy vậy, trở tay cầm cây gậy tre chọc vào lưng của ông ấy, khiến cho Chu Phổ giật mình nhảy dựng lên.

Chu Phổ vừa nhìn Ôn Liễu, vừa sờ vào chỗ bị chọc, bực bội trả lời: “Không dám.”

Dừng một hồi, ông ấy miễn cưỡng cúi người nói thêm: “Ông Phụng đi cẩn thận”, đây coi như là hoàn tất mọi lễ nghi.

Phụng Hồng Bác gật đầu cười ha hả, như thể vừa nãy không hề xảy ra chuyện gì không vui cả.

Ông ta nhìn lướt qua khuôn mặt Tô Hồng Bảo, thấy cậu ấy không có phản ứng gì, thế là ông ta lại nhìn sang Mễ Ông Thành, cười nói rằng: “Ông Mễ, bây giờ ông có rảnh không? Hai ông già chúng ta tụ họp một bữa nhé?”

Mễ Ông Thành vừa mừng vừa lo, gật đầu lia lịa rồi làm ra động tác “mời” với Phụng Hồng Bác, sau khi Phụng Hồng Bác rời đi trước thì ông ta mới đi theo.

Phụng Cảnh đi theo phía sau và còn liếc nhìn Tô Hồng Bảo khi cậu ấy rời đi.

Khi Tô Hồng Bảo nhìn ngược lại cậu ấy thì cậu ấy khẽ mím môi lại, sau đó giọng nói của Phụng Hồng Bác vang lên: “Tiểu Cảnh, đi thôi.”

“Dạ.” Phụng Cảnh đáp lại, nhìn Tô Hồng Bảo nhíu mũi, liếc cậu ấy rồi mới xoay người đuổi theo Phụng Hồng Bác.

Tô Hồng Bảo hơi rũ mắt xuống khi thấy vậy.

Khi Trình Hồng Huy chống gậy đến nơi thì tình cờ nhìn thấy Phụng Hồng Bác và Mễ Ông Thành rời đi.

Có lẽ do anh ấy còn trẻ mà đã chống gậy như ông già nên hơi thu hút sự chú ý của mọi người, hoặc là vì một lý do nào khác, tóm lại là khi Phụng Hồng Bác đi ngang qua thì ông ta đã liếc nhìn anh ấy.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật ốm yếu của Trình Hồng Huy thì ông ta lập tức mất hứng và nhìn sang chỗ khác.

Mễ Ông Thành đang đi theo ông ta thậm chí không để ý đến Trình Hồng Huy, mà quay sang nhìn con trai, dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai làm việc gì đó.

Mễ Nghĩa Văn đương nhiên hiểu ý của ba mình, biết rằng đang bảo mình rút hết những người đang giám sát Chu Phổ về.

Hôm nay Chu Phổ không chút nể mặt Phụng Hồng Bác, ông ta cũng không cần phải lo hai sư huynh đệ này có quan hệ gì với nhà Phụng, cho nên đám thuộc hạ đương nhiên cũng không cần phải ở lại đây nữa.

Mễ Nghĩa Văn chỉ đơn giản gọi một cú điện thoại thì đám thuộc hạ phụ trách giám sát lập tức nhanh chóng rời đi.

Một người trong số đó vô thức nhìn về phía nhà kính khi đi ngang, tình cờ nhìn thấy Trình Hồng Huy đi vào, không khỏi “ủa?” một tiếng.

Đồng nghiệp nghe thấy vậy thì lập tức nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhưng chỉ thấy tấm màn đung đưa, nên nhìn anh ta hỏi: “Sao vậy?”

Dừng một chút thì nói đùa rằng: “Không phải lại thấy ma nữa chứ?”

Lời nói này lập tức khiến người kia quay đầu lại, xùy đồng nghiệp của mình rồi rời mắt sang chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là trên suốt đường đi, anh ta đều không khỏi liếc nhìn về phía nhà kính.

Anh ta nhớ Trình Hồng Huy, nhưng… hai ngày trước anh ấy rõ ràng vẫn ngồi liệt trên xe lăn, trông như một kẻ tàn phế cả đời cũng không thể đứng dậy nổi mà, tại sao bây giờ… lại có thể chống gậy đi lại chứ?

… Kỳ lạ.

Thuộc hạ nhún vai rồi quên sự thắc mắc này đi.

Khi Trình Hồng Huy đến đây, đám người Chu Phổ cũng không bất ngờ lắm, suy cho cùng thì họ đều biết chuyện mà Tô Hồng Bảo phải giải quyết khi ở lại đây là có liên quan đến anh ấy.

Chỉ là họ có chút lo lắng khi Phụng Hồng Bác lại dễ dàng rời đi như vậy.

Ngược lại, một người ngoài cuộc như Trình Hồng Huy thì có thể nhìn nhận mọi việc rõ hơn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 406


“Nếu cô Tô không nói gì thì tức là không có vấn đề gì cả. Cho nên giáo sư Chu và mọi người không cần phải quá lo lắng.” Trình Hồng Huy dừng một chút rồi nói thêm: “Điều quan trọng nhất hiện giờ không phải là hội đánh giá đan dược sao?”

… Đúng vậy.

Mọi người lặng lẽ gật đầu và cảm thấy Trình Hồng Huy nói có lý.

Đôi khi có một số việc vốn dĩ chỉ bị che mắt, nhưng sau khi tỉnh ngộ thì sẽ không có quá nhiều vướng mắc.

Vì vậy, Chu Phổ đã tỉnh ngộ lại có tâm trạng đùa giỡn, ông ấy nhìn Tô Hồng Bảo nói: “Bé ngỗng à, vừa nãy cháu dữ thật đấy.”

Cậu ấy ngày thường rõ ràng rất ngoan, thậm chí còn hở chút là đỏ mặt. Nhưng không ngờ vừa nãy cậu ấy lại miệng mồm lanh lợi đến thế.

Tô Hồng Bảo nghe vậy thì mím môi cười, mặt đỏ lên có chút ngượng ngùng: “Có lẽ vì ông già chết tiệt đó đủ thấy ghét.”

Nếu không thì cậu ấy cũng là người rất dễ tính.

Thẩm An nghe vậy, mỉm cười đưa tay vò tóc của Tô Hồng Bảo rồi hỏi: “Bé ngỗng, vừa nãy Mễ Ông Thành hung dữ như vậy, em có sợ không?”

“Hả?” Tô Hồng Bảo lập tức sửng sốt bởi câu hỏi này, cậu ấy thậm chí còn chớp mắt khó hiểu.

Những ác quỷ và lệ quỷ mà cậu ấy đã nhìn thấy từ khi còn nhỏ không có một nghìn thì cũng có vài trăm, cậu ấy cũng chẳng hề sợ chúng chứ nói chi là một ông già chết tiệt còn chưa tới số.

Vì vậy, Tô Hồng Bảo khẽ lắc đầu trả lời: “Em không sợ.”

Đám người Chu Phổ không biết được lý do, đều rối rít cười khen: “Bé ngỗng thật dũng cảm”.

Khiến cho Tô Hồng Bảo nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, chỉ biết ngại ngùng mỉm cười nhận lấy lời khen.

“Đúng rồi!” Chu Phổ như thể chợt nhớ tới điều gì đó, chậm chạp quay lại nhìn Ôn Liễu, quan sát bà ấy với vẻ mặt kinh ngạc rồi nói: “Chị dâu, vừa nãy chị chọt tôi…”

“Hả?” Ôn Liễu nghe vậy thì che miệng cười, có chút ngượng ngùng xin lỗi ông ấy: “Tôi đã ra tay mạnh quá phải không? Xin lỗi nhé Chu Phổ, tôi nóng vội quá nên có lẽ hơi mạnh tay chút.”

Nghe vậy, Chu Phổ lập tức lắc đầu.

Cú chọt bằng cây gậy tre của Ôn Liễu vừa nãy không nhẹ, nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt!

Mấu chốt là... Ôn Liễu - người không thể xách được vật nặng đã có sức lực này từ khi nào vậy.

“Chị dâu, làm phiền đưa tay ra cho tôi kiểm tra thử.” Chu Phổ nhìn Ôn Liễu bằng ánh mắt sáng ngời.

Bây giờ đến Thẩm An và Trình Hồng Huy cũng nhận ra điều gì đó không đúng, nhất là Trình Hồng Huy, tuy anh ấy đã sống ở biệt thự này nhiều năm, nhưng anh ấy cũng biết đôi điều về Ôn Liễu. Bây giờ nghe thấy ý của Chu Phổ…

Chẳng lẽ?!

Anh ấy nhìn Tô Hồng Bảo, ánh mắt sáng ngời đến lạ thường, nhịp tim cũng dần đập mạnh hơn.

Nếu Ôn Liễu có thể làm được, vậy có phải anh ấy cũng…

Ôn Liễu cười, thoải mái đưa tay ra cho Chu Phổ bắt mạch.

Chu Phổ bắt mạch một hồi, vẻ mặt dần lộ ra sự mừng rỡ. Ông ấy không thể tin được nhìn Ôn Liễu, rồi lại kiểm tra mạch đập của bà ấy.

Ông ấy còn sợ mình nhầm lẫn nên kiểm tra luôn tay còn lại của Ôn Liễu. Sau khi kiểm tra thấy mạch đập hai tay đều giống nhau thì ông ấy mới nhìn Ôn Liễu, kích động đến giọng nói có hơi run rẩy: “Chị dâu…”

Ôn Liễu mỉm cười gật đầu, nước mắt rưng rưng. Sau khi bình tĩnh lại thì nói: “Tôi vẫn chưa nói cho Nghiêm Thanh biết.”

Tay chân của bà ấy gần như đã khôi phục lại bình thường rồi.

“Đây, đây là do sự giúp đỡ của Tiểu Tái đúng không?” Chu Phổ mừng rỡ, sau khi Ôn Liễu mỉm cười gật đầu thì Chu Phổ vỗ tay cưới lớn: “Tuyệt quá, đây đúng là một tin tốt động trời! Lúc sư huynh trở về chắc chắn sẽ rất vui khi hay tin!"

“Đúng rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ đặt một bàn tiệc để ăn mừng nhé?” Chu Phổ vừa nói vừa nhìn Thẩm An.

Dừng một chút, ông ấy nói với Trình Hồng Huy: “Lúc đó cậu Trình cũng tới chung vui nhé.”

“Được.” Trình Hồng Huy gật đầu và cũng không từ chối.

Ôn Liễu nghe vậy thì mỉm cười: “Hay là để tôi nấu bữa tối hôm nay nhé?”

Kỹ năng thái rau của bà ấy rất tốt.

Nhưng tiếc thay, bà ấy vừa nói ra lời này thì Chu Phổ lập tức trở nên khổ sở: “Chị dâu, không phải tôi không nể mặt chị, mà là… hội đánh giá đan dược đang gần kề rồi, tôi không muốn bỏ lỡ nó do viêm dạ dày cấp tính phải nằm viện.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 407


Cho nên tài nghệ nấu nướng của chị… vẫn nên để lại cho một mình sư huynh hưởng thụ đi.

Nhớ lại năm đó, sau khi Nghiêm Thanh và Ôn Liễu quen nhau, có một lần Ôn Liễu tự tay xuống bếp làm hộp cơm tình yêu mang tới, mà Chu Phổ lại táy máy tay chân ăn vụng một ít.

Kết quả, ông ấy và Nghiêm Thanh, hai học sinh giỏi của Luyện Đan Viện đã nằm trên giường cả ngày do trúng thực!

Vì vậy, Chu Phổ vẫn nhớ như in về tay nghề của Ôn Liễu, ông ấy chắc chắn sẽ không táy máy tay chân lần nữa!

Ôn Liễu nghe xong thì trừng mắt nhìn Chu Phổ. Khi bà ấy rời mắt đi thì nhìn thấy Tô Hồng Bảo ở bên cạnh đang lộ vẻ mặt không chắc chắn và ngập ngừng muốn nói gì đó.

Thế là bà ấy mỉm cười hỏi: “Bé ngỗng, có chuyện gì vậy?”

Điều này khiến cho Chu Phổ và hai người còn lại đều đồng loạt nhìn cậu ấy.

“Ừmmm…” Tô Hồng Bảo nhìn Ôn Liễu rồi lại nhìn đám người Chu Phổ, sau đó lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Dừng một chút, cậu ấy lại ngượng ngùng nói: “Chỉ là… cháu không ngờ trong khoảng thời gian xuống núi này… tiểu sư thúc vẫn nghiêm túc học... Hoàng Đế nội kinh?”

Nếu không thì vừa nãy bác Chu nói gì mà chuyện dì Ôn, cũng may nhờ có tiểu sư thúc nhà mình đấy?

Hoàng…

Chu Phổ nghe vậy vẻ mặt cổ quái quay qua nhìn Ôn Liễu, sau đó cười “phụt” một tiếng, ông ấy vươn tay ra vò đầu cậu ấy, vẻ mặt tức giận nói: “Hoàng Đế nội kinh cái gì chứ, đứa nhóc này, cháu nghĩ đi đâu thế?”

“Hả? Không phải có em bé sao?” Tô Hồng Bảo ngốc nghếch hỏi.

“Là gân tay và gân chân của dì Ôn em đã hồi phục lại như cũ.” Thẩm An nhanh chóng giải thích, dừng lại một chút, anh ấy cũng không kiềm được mà dọc theo dáng vẻ của thầy mình, vò vò tóc của Tô Hồng Bảo, còn ra vẻ nửa đùa nửa thật nói: “Đứa nhỏ này, có phải em hiểu biết nhiều quá rồi không?”

“À… Chuyện này…” Tô Hồng Bảo nhanh chóng hiểu ra bản thân tính sai, mặt đỏ ứng, lập tức đẩy nồi cho người khác: “Chắc là vì… Tiểu sư thúc dạy dỗ tốt đấy!”

Cậu ấy nói thế chọc cho mọi người nhìn nhau rồi cùng cười ha hả.

Đẩy nồi cho nhau là truyền thống của mấy người à?

“… Hắt xì!”

Tô Tái Tái xoa xoa sống mũi, hơi nghiêng đầu chẳng hiểu gì cả.

Đại Vi quay qua nhìn cô: “Tiểu Tái, em bị cảm à?”

Cảm lạnh á?

Tô Tái Tái yên lặng nhìn lò lửa lớn trước mặt, lại nhìn căn phòng đang nóng một cách bất thường, lúc này mới quay qua nhìn Đại Vi, trả lời câu hỏi của cô ấy: “Đàn chị Đại Vi, em không thể nào bị cảm lạnh đâu, nhiều lắm là cảm nóng một chút.”

Cô im lặng một chút rồi yên lặng gật đầu, bổ sung thêm một phỏng đoán có tính khả thi khác: “Hoặc là…”

“Hoặc là?” Lần này không chỉ Đại Vi tò mò mà ngay cả Nghiêm Thành đang nhìn chằm chằm lò luyện đan cũng nghiêng đầu qua nhìn Tô Tái Tái, muốn nghe tiếp nửa câu sau của cô.

“Hoặc là có người nói xấu em, đúng không?” Tô Tái Tái nói.

Đại Vi cười, cô ấy tính nói gì đó thì Tô Tái Tái chỉ vào lò luyện đan nói: “Lửa.”

Trong lòng hai người họ run lên, nhanh chóng quay lại nhìn lò luyện đan, ngọn lửa vừa mới nãy còn là màu đỏ cam giờ đã dần dần biến thành màu đen.

“Nhanh lên.” Tô Tái Tái thấy vậy đứng vào một góc hẻo lánh, từ khoảng cách đó quan sát thế lửa.

Khi hai người Nghiêm Thành và Đại Vi ngừng thở nhìn ngọn lửa màu đỏ dần dần biến thành màu đen thì nghe thấy Tô Tái Tái trầm giọng nói: “Tới lúc rồi. Thầy Nghiêm! Đàn chị!”

Hai người họ gật đầu, từ hai phía khác nhau ném cỏ Vọng Bắc Đông và Ôn Phục Tử vào trong lò.

Ngọn lửa trong chớp mắt cắn nuốt hai món dược liệu này, màu sắc cũng dần dần chuyển từ màu đen qua màu xanh đen, xanh đậm rồi qua màu xanh.

Cuối cùng biến thành ngọn lửa màu xanh nhạt lạnh lùng, màu sắc không giống như ngọn lửa nóng bỏng mà giống như khối băng ngàn năm.

“Được rồi sao?” Đại Vi vui mừng khôn xiết, nhảy dựng lên khỏi mặt đất.

Tô Tái Tái ở bên cạnh nhìn, hàng lông mày cau lại, không nói gì.

Nghiêm Thành nhìn ngọn lửa, ông ấy rất cẩn thận, cho nên khi ngọn lửa màu xanh lam như băng xuất hiện một chấm đen nhỏ, ông ấy lập tức phát hiện ra có gì đó không ổn.

Đúng vào lúc này, lò luyện đan trở nên không ổn định, lay động từ rất nhỏ dần dần trở nên kịch liệt.

Dung nham màu xanh băng trào ra, nhỏ xuống mặt đất, hòa tan thành từng lỗ nhỏ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 408


“Chị…” Cô gái kia thoáng cau mày, nhìn qua ngó lại thấy xung quanh không có ai mới kéo Bạch Ngữ Dung qua một bên, nhỏ giọng lấy lòng: “Em Ngữ Dung này, chị nghe bảo… Khoảng thời gian trước em có tặng Mễ Nhã vài viên thuốc có hiệu quả làm đẹp, dưỡng da, đúng không em?”

Chị ta tạm dừng, lại vội vàng nói thêm, như sợ Bạch Ngữ Dung sẽ hiểu lầm mình vậy: “Em đừng hiểu lầm, chị không tới đòi em tặng không đâu, chị sẽ trả tiền mà, có điều… không biết em có thấy tiện không thôi?”

Tuy chỉ là người hầu của Mễ Nhã, nhưng nếu được cô ta giữ lại bên cạnh, chắc hẳn chị ta cũng có ích.

Thế là vừa nghe vậy, Bạch Ngữ Dung lập tức mỉm cười gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên là được rồi, mấy viên thuốc thôi mà, đàn chị không cần khách khí như thế đâu ạ.”

Cô gái mừng ra mặt, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Ngữ Dung, đặng hỏi: “Thật không em? Thế thì tốt quá rồi. Mà em Ngữ Dung này… hết bao nhiêu tiền vậy?”

Bạch Ngữ Dung lắc đầu, chủ động nắm lấy tay chị ta, cười bảo: “Không cần tiền, xem như em tặng đàn chị cũng được.”

“Vậy ngại lắm.” Chị ta mở cờ trong bụng, ngoài mặt vẫn không quên tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Cứ coi là quà kết bạn với đàn chị của em, hay là…” Bạch Ngữ Dung cụp mắt, mất mát nói: “Bởi vì mấy lời đồn thổi gần đây nên chị không muốn chơi với em?”

Nói xong, bàn tay đang thân thiết nắm lấy tay cô gái kia cũng từ từ rụt về, hành động lùi một bước tiến hai bước này của cô ta đã thành công, đàn chị lập tức trở tay nắm chặt lấy tay cô ta, lắc đầu nguầy nguậy bảo: “Làm gì có, mấy thứ đó đều là tin đồn nhảm, không có căn cứ gì cả, chị không có tin đâu. Nếu đàn em đã nói như vậy… thôi được.”

Chị ta giả vờ như khó xử lắm, sau vài giây suy ngẫm mới gật đầu: “Nếu đàn em đã có lòng, vậy chị cũng mặt dày nhận lấy, sau này em có chuyện gì cần nhờ cứ việc nói một tiếng, nếu giúp được chắc chắn chị sẽ giúp.”

“Vâng.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười, lát sau lại nói: “Thế đàn chị đứng đây chờ em nhé, em về phòng lấy thuốc cho chị rồi xuống ngay.”

“Làm phiền em Ngữ Dung rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.”

Bạch Ngữ Dung mỉm cười, dặn chị ta nhớ đợi mình xong thì bước vội về phía ký túc xá.

Cô ta cười cười nói nói tiến vào thang máy, ngay khi cửa thang máy đóng lại, xung quanh chỉ còn một mình, nụ cười tức khắc bay biến.

Về đến ký túc xá, Bạch Ngữ Dung lập tức bước tới trước cái bàn đặt một loại chai lọ, lấy đại một bình chất lượng bình thường, ngay lúc tính xoay người xuống lầu thì thoáng dừng bước, một lần nữa quay đầu nhìn bình thuốc cô ta đặt bên cạnh.

Đó là loại thuốc cô ta kết hợp phối phương từ Ghi chép về người con gái xinh đẹp và nửa quyển sách luyện đan của nhà họ Hứa, có điều mãi chưa tìm được người thử nghiệm, hiện tại… đúng là cơ hội tốt.

Tròng mắt Bạch Ngữ Dung đảo một vòng, sau đó dứt khoát lấy hai viên cho vào bình, treo nụ cười giả tạo lên miệng, xong xuôi mới xoay người ra cửa.

Vừa xuống lầu, Bạch Ngữ Dung lập tức nhìn thấy cô gái kia đứng chờ sẵn, bèn ngọt ngào hô một tiếng “Đàn chị”, đợi đối phương ứng tiếng quay đầu lại thì tức tốc tiến lại gần.

Bạch Ngữ Dung đưa bình thuốc trong tay cho chị ta, thấy chị ta vui mừng nhận lấy lại mở miệng: “Đàn chị nè, lúc trước khi chị Mễ Nhã dùng thuốc cũng sẽ thường xuyên nói lại cho em biết về hiệu quả của thuốc, nên cảm phiền chị…”

“Chị biết, chị biết mà.” Cô gái kia nắm chặt lấy bình thuốc, gật đầu lia lịa: “Đàn em yên tâm, chị cũng sẽ thường xuyên báo lại cho em biết về hiệu quả của thuốc.”

“Dạ, vậy thì tốt quá.” Bạch Ngữ Dung cười: “Nhờ cả vào chị nhé.”

“Em Ngữ Dung đừng khách khí như vậy, phải là chị cảm ơn em mới đúng.”

“Làm gì có.” Bạch Ngữ Dung nhìn chị ta một cách dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng, tha thiết lại ẩn giấu chút âm u khó có thể nhận ra: “Em phải cảm ơn chị mới phải.”

Bạch Ngữ Dung dõi mắt nhìn chị ta vui vẻ rời đi, khẽ cười gằn một tiếng không rõ nghĩa, rồi xoay người lên lầu.

Vừa về đến phòng, Hứa Tần Nhã chợt gọi điện tới.

Cô ta liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, bực bội cau mày, chờ vài giây mới bắt máy: “Alo, mẹ ạ, có gì không? Con…”

“Ngữ Dung hả, mẹ có tin cực tốt muốn kể cho con nghe đây!” Bạch Ngữ Dung chưa có viện cớ xong thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng Hứa Tần Nhã.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 409


Đại Vi “A!” một tiếng, nhanh chóng nhảy né đi, vẻ mặt vui mừng hóa thành hoảng sợ.

Đây là lò luyện đan của nhà họ Thẩm, cao khoảng một tầng nhà, dáng vẻ lung lay như sắp nổ tung của nó lúc này thật khiến người ta sợ hãi.

Nhất là khi ngọn lửa trong lò đã đốt ra thành một cái hố, nếu nó nổ tung! Nổ…

Đoán chừng bọn họ sẽ chẳng còn gì để lại cả!

“Nguy rồi!” Nghiêm Thành thấy tình hình không ổn thì lập tức quay đầu nhìn về phía Đại Vi và Tô Tái Tái, lớn tiếng gào với bọn họ: “Chúng ta đi nhanh thôi! Lò luyện đan này sắp phát nổ rồi!”

Đại Vi nghe thế lập tức chạy tới chỗ Tô Tái Tái, muốn kéo cô bỏ chạy.

Còn hai bước nữa là cô ấy tới nơi, tay vươn ra chưa chạm tới chỗ cô.

Tô Tái Tái vòng tay trước ngực, đứng dựa vào tường, cười lớn nói: “Có em ở đây. Thầy vội gì chứ.”

Tô Tái Tái vừa nói xong, một cơn gió từ dưới chân cô xoay tròn dần mạnh lên, Đại Vi bị gió thổi qua thì nhanh chóng vươn tay ra che trước mặt.

Trong chớp mắt lúc cô ấy híp mắt nghiêng đầu tránh, vừa đúng lúc nhìn thấy một bóng người màu trắng lướt qua, cô ấy chỉ thấy một cái váy dài màu trắng và tóc đen đang bay lên.

… Hả?

Đại Vi đột ngột quay đầu lại, phát hiện đó là Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhận ra ánh mắt cô ấy, cô hơi nghiêng đầu, hoạt bát chớp mắt với cô ấy một cái.

Sau đó cô nhún chân một cái, nhanh chóng nhảy lên giữa không trung, hai tay lập tức vẽ ra pháp ấn.

Những tiếng chuông lục lạc kỳ ảo vang lên theo sự hình thành của pháp ấn trên không trung.

Pháp ấn màu vàng lơ lửng trên không trung, ịn vào trong vách tường ở trong phòng, chớp mắt một cái đã không thấy nữa.

Ngọn lửa ngông cuồng tới mất khống chế dần dần bị ép ngược lại về trong lò luyện đan, chỉ còn gió nóng phần phật thổi ra, chiếu sáng gương mặt của Tô Tái Tái đang lơ lửng giữa không trung.

Áo bào phất phơ, tóc đen bay bay, vừa duyên dáng vừa xinh đẹp.

Đại Vi mở to mắt nhìn Tô Tái Tái giữa không trung, môi mím lại, không nói thành lời.

Quần áo cổ xưa… Tiểu Tái?

Khi lò luyện đan không ổn định hoàn toàn bị áp chế, đốm đen nho nhỏ cũng biến mất, ngọn lửa quay lại thành màu xanh băng.

Tô Tái Tái mặc đồ màu trắng ở giữa không trung chậm rãi rơi xuống, mũi chân điểm nhẹ một chút, lao về hướng đằng sau.

Khi cô lần nữa tới bên cạnh Đại Vi, thì lại hoạt bát chớp mắt nhìn cô ấy một cái.

Vô cùng linh động.

Đại Vi nhìn theo tầm mắt cô, một giây sau, mắt cô ấy trợn tròn.

Bởi vì Tô Tái Tái vẫn luôn đứng dựa vào tường, hai tay ôm ngực, không động đậy chút nào.

Còn Tô Tái Tái mặc đồ trắng đang đứng gần cô ấy lập tức biến thành một dải ánh sáng trắng, chui vào trong cái bóng của Tô Tái Tái không thấy tăm hơi.

“… Xong rồi.” Tô Tái Tái bỏ tay xuống, nhìn ngọn lửa đã hoàn toàn được dập tắt, trong lò luyện đang phát ra ánh sáng màu xanh lam như băng, giống như đang đợi chủ sở hữu nó tuyên bố.

Tô Tái Tái nhìn Đại Vi: “Đàn chị Đại, chị mở hay là thầy Nghiêm mở?”

“Thầy… Mở đi.” Đại Vi đang ngơ ngác cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn qua Nghiêm Thành cũng đang ngơ ngác.

“À, được.” Nghiêm Thành hoàn hồn, một lần nữa nhìn về phía lò luyện đan.

Ông ấy kích động, cẩn thận từng bước một đi lại gần nó.

Khi nắp lò sắp được mở ra hoàn toàn, ánh sáng màu xanh băng chiếu rọi cả căn phòng, thậm chí chiếu sáng luôn cả pháp ấn màu vàng ẩn mình trên tường lúc nãy, xanh băng và vàng giao thoa với nhau trông thật đẹp mắt.

Khoảnh khắc khi ánh sáng tản đi, mười cái kim châm cứu lẳng lặng nằm trong tay Nghiêm Thành.

Luyện khí thành công!

Cùng thời gian đó, ánh sáng màu xanh băng vốn nên hoàn toàn biến mất lại hiện lên giữa không trung, ánh sáng vàng bao quanh nó, bóng đêm bên dưới càng lộng lẫy hơn.

Ở nơi xa xôi.

Ông cụ Tô đang ngồi hình như có cảm ứng gì đó, ông ấy mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Gió mát phất phơ, giống như không có gì khác lạ.

“Em Ngữ Dung ơi.”

Nghe thấy có người gọi, Bạch Ngữ Dung ứng tiếng quay đầu lại, đợi tới khi người đó tới gần mới giật mình nhớ ra cô ta từng gặp người này ở chỗ Mễ Nhã.

Hẳn là một trong số những người hầu của Mễ Nhã rồi.

Nghĩ vậy, cô ta xoay hẳn người lại, mỉm cười chào hỏi: “Đàn chị có chuyện gì cần tìm em hả?”
 
Back
Top