Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 390


Không biết sư tôn có thường xuyên cảm thấy mệt hết cả lòng như mình không.

Cơ mà không đợi Tô Hồng Bảo phỏng đoán về sư tôn mình chưa từng gặp mặt sẽ có tâm trạng gì khi đối mặt với tiểu sư thúc thì lại bị Tô Tái Tái gõ đầu.

“Bé ngỗng, con thay đổi rồi.” Tô Tái Tái gõ cái cốc còn không quên nói lời cảm thán, lắc đầu thở dài: “Trước kia con vô cùng đáng yêu lại còn ngoan ngoãn nữa.”

Tô Hồng Bảo xoa cái trán không đau lắm, tức giận nói: “Tiểu sư thúc, người đừng có kể xấu con đấy nhé.”

“Ơ? Ai nói xấu gì con?” Tô Tái Tái đi theo sau Tô Hồng Bảo, vừa đi vừa chân thành cất lời: “Bé ngỗng nhà ta ấy mà, trong lòng sư thúc là một chàng thiếu niêu vừa đáng yêu vừa đẹp trai lại còn ngoan ngoãn nữa. Cơ mà sư thúc là người ăn ngay nói thật, người khác ghen ghét con là vì hâm mộ con đó.”

“Rồi rồi, con biết rồi.” Tô Hồng Bảo chẳng thèm quay đầu mà đi thẳng.

Tô Tái Tái duỗi tay đuổi theo, mắt đầy ý cười nhìn hai bên tai đỏ bừng của Tô Hồng Bảo, ra vẻ khó hiểu mà hỏi mãi: “Ô kìa? Bé ngỗng sao lại không quay lại nhìn tiểu sư thúc lại còn tự dưng đi nhanh hơn thế? Con có việc gì gấp lắm hả?

À… Sư thúc biết rồi, muốn kiếm cậu chủ nhỏ dạy con chơi game hả? Ở trong lòng sư thúc ấy mà, tuy con chưa biết chơi game cơ mà sư thúc tin con là người thông minh lanh lợi đáng yêu nên có thể học rất nhanh, đánh rất giỏi, không khác gì tiểu sư thúc của con hết!”

“Được rồi mà tiểu sư thúc ơi, đủ lắm rồi ạ!” Tô Hồng Bảo được khen đến mức tai đỏ như máu.

Tiểu sư thúc thật là… Hừm!

╭/(/╯/^/╰/)/╮

——

Chung Tử Ngang chạy tới chỗ nhà kính nào có biết lúc mình đi rồi xảy ra chuyện gì đâu. Nếu không thì cậu ấy sẽ nghĩ: “Ôi anh ngỗng trông dữ quá đi à, chắc không phải người tốt rồi.” ╮(╯▽╰)╭

“Ô? Chung Tử Ngang đó hả.” Thẩm An đứng ở ngay bên cạnh hàng rào quay đầu cười nói với cậu ấy: “Em đi theo Tiểu Tái tới đây hả?”

“Dạ, anh Tiểu An ơi, em tới lấy rổ ạ.” Chung Tử Ngang gật đầu.

“À, ở đằng kia nhé, em tự lấy đi, giờ anh đang hơi bận nên không lấy giúp được.” Thẩm An chỉ vào đống rổ đằng kia, cười nói.

Chung Tử Ngang gật đầu rồi đi về chỗ kia.

Thẩm An nhìn theo bóng dáng của cậu ấy, thu tay ôm lấy bình thủy tinh Ôn Phục Tử, lấy miếng vải đen đã chuẩn bị từ trước che vội lại để đảm bảo nó sẽ không bị ánh mặt trời chiếu vào.

Sau đó Thẩm An mới cất cái bình trong túi nilon, thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới xách tới nhà họ Nghiêm.

Bước tới cửa nhà kính, Thẩm An như nhớ ra cái gì mới quay đầu về phía Chung Tử Ngang gọi với theo: “Chung Tử Ngang, em cẩn thận chút đừng có làm hỏng mấy gốc thảo dược nho nhỏ đó nha.”

“Dạ, em biết rồi.” Chung Tử Ngang đáp lại.

Lúc này Thẩm An mới gật đầu, yên tâm bước ra khỏi nhà kính.

Chung Tử Ngang lấy được rổ xong, chuẩn bị bước ra khỏi nhà kính thì đột nhiên ngừng bước chân.

Cậu ấy quan sát xung quanh, nhớ ra đây là lần đầu tiên mình bước tới chỗ này thế là cầm điện thoại ra, giơ lên thật cao, tạo dáng chụp ảnh “tanh tách”.

Viết đúng hai chữ “Thăm vườn” xong đăng lên vòng bạn bè.

Làm xong thì cậu ấy cất điện thoại đi, bước ra khỏi nhà kính, vui vẻ chạy tới chỗ Tô Hồng Bảo.

Tô Tái Tái với Tô Hồng Bảo đã ngồi xổm chờ ở đó rồi, đang nghĩ xem sao cậu ấy lại ra ngoài này chậm tới thế, thì thấy cậu ấy bước ra đây.

Hai sư thúc sư điệt ngồi xổm ở đó cùng nhau quay đầu nhìn về phía cậu ấy, cười vẫy tay.

“Cậu chủ nhỏ, cậu đi nhanh đi.”

Chung Tử Ngang vừa muốn đáp lại thì đột nhiên ngừng bước chân, nhìn chằm chằm vào Tô Hồng Bảo, đột nhiên “ơ?” một tiếng.

Mới nãy cậu ấy không để ý, giờ mới phát hiện hình như Tô Hồng Bảo có hơi quen mắt.

Giống như là… đã từng gặp ở đâu đó.

Nhưng mà nghĩ mãi không ra.

“Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại ngẩn người ra thế? Mau qua đây.” Tô Tái Tái lại thúc giục.

Cô thấy cậu ấy ngơ ngẩn nhìn Tô Hồng Bảo thì cười nói đùa: “Sao thế? Có phải đột nhiên phát hiện anh Ngỗng không chỉ cao hơn cậu, lại còn ngoan ngoãn chọc người yêu mến phải không?”

“Tiểu sư thúc!” Người mau ngừng ngay cái hành vi kéo thù hận của người lại nhá!

Tô Tái Tái cười ha hả, thấy Tô Hồng Bảo ngượng tới mức đỏ mặt, duỗi tay khò khè cô.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 391


Chờ Tô Hồng Bảo gục mặt xuống sửa sang lại tóc tai xong thì mới đưa tay lên chào Chung Tử Ngang, ý bảo cậu ấy mau tới đây.

Chung Tử Ngang: ?

Vốn dĩ Chung Tử Ngang có chút bực dọc nhưng nhìn thấy anh Ngỗng cũng không khác gì mình bị Tô Tái Tái xoa tóc thành ổ gà thì tâm lý trở nên cân bằng lại, vui vẻ chạy tới chỗ hai người.

Đúng lúc đó, Phụng Cảnh – cậu chủ nhỏ nhà họ Phụng mới rời khỏi nhà họ Bạch không lâu, bật máy nhàm chán lướt mạng.

Mà Phụng Hồng Bác ngồi ở đằng sau xe nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không biết suy nghĩ cái gì.

Phụng Hồng Bác ngắm nhìn khung cảnh phố phường lao vun vút ngoài cửa sổ, nhớ lại vẻ mặt nịnh nọt của hai vợ chồng Bạch Văn Liên ban nãy, để rồi không kiềm được mà hừ nhẹ một tiếng.

Bao nhiêu năm trôi qua, thật không ngờ hai người đó vẫn vô tích sự y như trước.

Trớ trêu thay kế hoạch của mình lại bị hủy trong tay hai kẻ như vậy, thật là khiến con người ta vừa tức, vừa không cam lòng mà!

Phụng Hồng Bác từ tốn hít sâu một hơi, lại thở ra thật chậm rãi. Cũng may, tuy quá trình có hơi lắt lẻo, nhưng kết quả nhận được tại thời điểm này cũng xem như khả quan.

Phụng Hồng Bác vừa nghĩ, vừa quay đầu nhìn Phụng Cảnh đang ngồi bên cạnh mình, cắm cúi chơi điện thoại.

Đứa nhỏ mới bảy, tám tuổi ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, đôi chân ngắn cũn cỡn không chạm đất khẽ đong đưa, tự mình mua vui cho bản thân, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là đa mưu túc trí cả.

“Tiểu Cảnh nè, hai hôm trước mẹ cháu bất cẩn cắt trúng tay, nên là sau khi về cháu có thể qua ở với mẹ vài ngày không?” Phụng Hồng Bác xoa đầu Phụng Cảnh, hiền từ hỏi.

Nghe vậy, Phụng Cảnh lập tức tỏ vẻ không vui, đặt điện thoại xuống, sau đó bĩu môi từ chối: “Cháu không đi! Ông ba à, cháu không qua đó ở đâu.”

“Hây da, đứa nhỏ này, bà ấy là mẹ cháu cơ mà!” Nghe có vẻ như đang dạy bảo, nhưng giọng Phụng Hồng Bác lại chẳng có tí gì là trách móc, hệt như một người giơ cành liễu mềm oằn, trợn trừng mắt giả vờ muốn đánh vậy.

Mặc dù Phụng Cảnh được Phụng Hồng Bác nuông chiều từ nhỏ, nên nhiễm cái thói ngang ngược, bướng bỉnh, coi trời bằng vung, nhưng cậu bé cũng rất thông minh.

Thấy thái độ này của Phụng Hồng Bác thì lập tức hiểu ngay là ông ta không có giận mình, bèn nhích lại gần, dựa sát vào người Phụng Hồng Bác làm nũng: “Ông ba ơi, không phải cháu không muốn đi thăm mẹ, mà là…”

Cậu chun mũi, bực bội than vãn: “Mà là mỗi lần qua chỗ mẹ chơi, quản gia với dì lúc nào cũng nhắc nhở cháu phải đi đứng thật nhẹ nhàng, không được làm ồn tới mẹ, rồi còn phải ngoan ngoãn, nghe lời… Hầy, phiền chết đi được ấy.”

Mỗi lần nói đến chuyện này là Phụng Cảnh lại thấy buồn bực, bắt đầu vung chân đá lung tung để phát tiết cảm xúc. Đế giày của cậu cọ qua chiếc ghế da, để lại mấy vệt bùn đất.

Dám làm ra hành động thế này, chưa bàn tới con cháu của những gia đình có gia giáo như nhà họ Phụng, dù chỉ là đứa nhỏ ở gia đình bình thường thôi cũng sẽ bị bố mẹ khiển trách là vô giáo dục, sau đó dạy nó phải ngồi ngay ngắn, không được lộn xộn.

Nhưng Phụng Hồng Bác lại chỉ mỉm cười nhìn cậu bé, khẽ lắc đầu chứ không nói gì nặng lời cả.

Tất nhiên tài xế của nhà họ Phụng cũng nghe được rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại giữa hai ông cháu.

Chú ấy lặng lẽ quan sát tình hình phía sau qua gương chiếu hậu, sau đó vội vàng dời mắt, thầm lắc đầu thở dài trong lòng.

Đạp bẩn ghế chỉ là chuyện nhỏ, trước kia Phụng Cảnh từng làm ra rất nhiều trò đùa quá đáng, tới cả người hầu như họ cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi, vậy mà Phụng Hồng Bác lại bật cười, nói một câu “Tiểu Cảnh còn nhỏ” rồi nhẹ nhàng đẩy chuyện này sang một bên.

Nhưng trên đời cũng có không ít người lớn tuổi cư xử như Phụng Hồng Bác, vì vậy chuyện ông ta cưng chiều Phụng Cảnh quá mức cũng không phải có gì lạ.

Chỉ mong sau này, khi cậu Cảnh trưởng thành sẽ ngoan ngoãn hơn vậy.

Mà suy cho cùng thì đây là chuyện riêng của nhà họ Phương, chẳng liên quan gì tới một người hầu làm công ăn lương như chú ấy cả.

Nghĩ tới đây, tài xế lập tức tập trung tinh thần, nghiêm túc hoàn thành tốt công việc của mình.

Kỳ thật lúc Phụng Cảnh còn nhỏ từng thường xuyên nhớ mong Bối Trân, muốn tới tìm bà ấy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 392


Nhưng trẻ con lại rất hiếu động, một hai lần còn đỡ, chứ lần nào mới vừa đòi qua thăm mẹ là lại có một đống người vây quanh lải nhải, dặn dò đủ kiểu, về lâu về dài tất nhiên sẽ khiến Phụng Cảnh cảm thấy phiền lòng.

Mà hai mẹ con lâu ngày không gặp, tình cảm chắc chắn sẽ nhạt dần, giờ biến thành người khác muốn cậu đi, nhưng bản thân cậu lại không thích đi.

“Hầy.” Phụng Hồng Bác thở dài, sờ đầu Phụng Cảnh, an ủi: “Cũng không thể trách mẹ cháu được, lúc cháu còn nhỏ, bố cháu không may gặp chuyện, qua đời, mẹ cháu vừa phải chăm sóc cháu, vừa giải quyết việc kinh doanh của nhà họ Phụng, vất vả lâu ngày đâm ra đổ bệnh, cộng thêm trong lòng mẹ cháu luôn nhớ mong anh trai cháu nên mãi cũng không khỏe lại được.”

Nói tới đây, Phụng Hồng Bác không nhịn được mà thở dài, lắc đầu cảm thán: “Nếu anh trai cháu còn sống thì tốt rồi, như thế mẹ cháu sẽ vui hơn một chút, sức khỏe cũng khá lên nhiều.”

Phụng Cảnh mới bảy, tám tuổi, nghe thấy ông ba lại nhắc tới người anh trai chưa từng gặp mặt kia thì phiền không chịu nổi, trên mặt lập tức để lộ vẻ mất hứng, bĩu môi cầm điện thoại vừa đặt xuống lên, tính mượn cớ chơi điện thoại để Phụng Hồng Bách không có cơ hội nói tiếp đề tài đó nữa.

Tiếc thay hình như Phụng Hồng Bác đã rơi vào dòng chảy ký ức, không hề để ý tới thái độ khó chịu ra mặt của Phụng Cảnh, hồn nhiên kể tiếp: “Hồi đó cháu còn chưa ra đời, ông từng gặp anh trai cháu vài lần, thằng bé vừa thông minh, vừa ngoan ngoãn, còn rất vâng lời, tiếc là…”

Ông ta tạm dừng, thở dài.

“Hừ!” Nghe xong, Phụng Cảnh quay đầu Phụng Hồng Bác, nói móc: “Tiếc là anh ta chết mất rồi đúng không? Nhưng cháu chẳng thấy tiếc chút nào, bởi nếu anh ta còn sống, người ông ba thích nhất sẽ là anh ta chứ không phải cháu.”

Nói đoạn, cậu bé nghỉ vài giây, rồi bổ sung: “Vậy tính ra anh ta chết cũng tốt.”

Nghe tới đây, không chỉ tài xế bị dọa, mà tới Phụng Hồng Bác cũng phải lên tiếng quở trách: “Tiểu Cảnh! Sao cháu có thể ăn nói như vậy về anh của mình chứ?!”

“Cháu…” Phụng Cảnh thấy Phụng Hồng Bác giận thật thì hốc mắt lập tức đỏ ửng lên, khóe miệng trề xuống như sắp khóc.

Dù thế, mặt mày Phụng Hồng Bác cũng không tươi lên chút nào, vẫn sa sầm quát: “Sau này không được nói anh trai như vậy nữa, biết chưa? Nhất là lúc ở trước mặt mẹ cháu đấy.”

Nước mắt Phụng Cảnh lập tức lăn dài, trông đáng thương vô cùng.

Cậu bé thút tha thút thít hét lên: “Thế thì mọi người đừng có nhắc tới anh ta trước mặt cháu nữa! Chỉ tổ khiến cháu càng ghét anh ta hơn thôi, nghe càng nhiều thì hận càng sâu!”

Vừa nói, cậu bé vừa đá chân tới lui thật mạnh, như thể sắp nằm vật xuống sàn khóc lóc ăn vạ tới nơi vậy.

“Cháu…”

Phụng Hồng Bác trừng mắt, đang định nói gì đó thì cậu bé bỗng khóc toáng lên.

Vừa khóc, Phụng Cảnh vừa kêu gào: “Người mẹ thích nhất là anh trai, giờ tới ông ba cũng thích anh trai nhất, chẳng ai thương Tiểu Cảnh cả, chẳng thà để Tiểu Cảnh chết quách đi cho rồi, chết coi như hết mà!”

Nói xong, cậu bé vươn tay, tính lau mặt.

Thấy vậy, Phụng Hồng Bác vội nắm lấy tay cậu bé, ngăn không cho cậu chà hỏng mặt mình, đồng thời vừa an ủi, vừa dỗ dành: “Làm gì có chuyện đó, ông ba thích Tiểu Cảnh nhất mà, đừng khóc, nín nào, cháu ngoan đừng khóc nha.”

Dứt lời, ông ta định vươn tay lau nước mắt cho Phụng Cảnh, nhưng khi thấy cậu bé khóc tới chảy luôn cả nước mũi thì lập tức bẻ lái, rút khăn ra đưa cho Phụng Cảnh: “Cháu là đàn ông đội trời đạp đất mà, nào, tự mình lau nước mắt đi, thật là…”

Phụng Hồng Bác vừa nói, vừa bật cười nhìn Phụng Cảnh, tựa như một người ông hiền từ, khả ái.

Phụng Cảnh tự mình lau sạch nước mắt nước mũi, đôi mắt ửng đỏ nhìn về phía Phụng Hồng Bác: "Vậy ông ba ơi, có đúng là ông chỉ thích mình Tiểu Cảnh không?"

"Đương nhiên rồi, đương nhiên ông chỉ thích mỗi Tiểu Cảnh thôi." Phụng Hồng Bác cười nói.

"Vậy... Nếu anh trai còn sống thì sao? Nếu anh trai vẫn còn sống thì ông sẽ thích cháu hay anh ấy ạ?" Phụng Cảnh bĩu môi hỏi.

Phụng Hồng Bác nghe thế thì thở dài, đưa tay xoa đầu của cậu ấy rồi đáp: "Đứa nhỏ ngốc này, sao anh trai của cháu có thể còn sống đây? ... Haiz."

Ông ta ngừng một chút lại nói tiếp: "Tóm lại, ông thích Tiểu Cảnh. Cháu đã vừa lòng với đáp án này chưa?"

Phụng Cảnh nghe vậy mới cười tươi gật đầu, vui vẻ "Ừm!" một tiếng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 393


Phụng Hồng Bác nhìn thấy Phụng Cảnh vừa khóc rồi lại cười như thế thì ôm lấy cậu ấy mà nói: "Vừa nãy con đang xem gì đó? Cho ông ba xem thử một chút nhé?"

"Là bạn bè của cháu." Phụng Cảnh giơ cao cái điện thoại, ríu rít nói: "Anh Tử Ngang vừa mới đăng một tấm ảnh, cháu chưa kịp xem nữa."

"À, vậy cháu mở đi, chúng ta xem cùng với nhau." Phụng Hồng Bác cười nói.

"Vâng ạ!"

Nghe thấy hai ông cháu ngồi ở đằng sau đã làm hòa, trò chuyện lại, lái xe thở phào, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Thế nhưng mà... Chẳng biết tại sao, rõ ràng chính người lái xe cũng hiểu rất rõ lời nói vừa rồi của ông ba là để an ủi Phụng Cảnh, nhưng... Câu nói "Sao anh trai của cháu có thể còn sống đây?" kia lại khiến cho ông ta cảm thấy ớn lạnh một cách vô cớ.

Thật là khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Lái xe nhún nhún vai, cho câu chuyện nhỏ này vào quên lãng.

Mà đúng lúc này, Phụng Hồng Bác kinh ngạc kêu "A?" một tiếng.

Ông ta nhìn chằm chằm tấm hình Chung Tử Ngang tự sướng kia, ánh mắt nhạy bén nhìn hình ảnh thấp thoáng phía sau.

Sau khi bế Phụng Cảnh rồi đặt qua một bên thì ông ta lại mở lời với cậu ấy: "Tiểu Cảnh, con cho ông coi kỹ tấm hình này một chút đi."

"Dạ." Phụng Cảnh gật đầu, để cho Phụng Hồng Bác cầm lấy điện thoại của mình, rồi nhấn vào bức hình chụp, phóng to. Ông ta lập tức thấy rõ nửa cây thảo dược mà Chung Tử Ngang vô ý chụp được.

Cái cây này. . . Đúng là cỏ Vọng Đông Bắc!

Ánh mắt Phụng Hồng Bác trở nên sắc bén, ông ta lập tức nhìn về phía Phụng Cảnh, lên tiếng một cách từ ái, ôn tồn: "Tiểu Cảnh, cháu giúp ông gọi điện thoại hỏi thăm anh Tử Ngang của cháu bây giờ đang đi chơi ở đâu, đợi sau khi chúng ta về tới nơi lại đi tìm cậu ấy chơi chung được không nào?"

Phụng Cảnh nghe nói vậy thì hai mắt tỏa sáng, gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Phụng Hồng Bác sáng rực dõi theo, trong lòng ông ta có chút kích động.

Lại là cỏ Vọng Đông Bắc. Nếu như có thể có được loại thảo dược này, vậy không phải thực lực của ông ta có thể nâng cao thêm một tầm nữa sao?!

Quá tốt rồi.

Phụng Hồng Bác nghĩ ngợi như thế.

Ở một bên khác, trong sân biệt thự.

Nhân lúc Tô Hồng Bảo đang hướng dẫn Chu Phổ làm thế nào để hái cỏ Vọng Đông Bắc, Tô Tái Tái lại dẫn Chung Tử Ngang đi lựa dưa hấu.

Đến khi đã lựa được xong xuôi, Tô Tái Tái dễ dàng ôm mỗi tay mỗi quả, khiến cho Chung Tử Ngang kinh ngạc đến mức không kiềm được mà há hốc miệng ra.

Toát ra biểu cảm "Chị Tái Tái thật là lợi hại!".

"Hả? Đã chuẩn bị xong chưa?" Tô Tái Tái ôm hai trái dưa đi đến nhà kính, Chung Tử Ngang rất ân cần, chủ động chạy "lộc cộc" đến phía trước, vén tấm bạt che nhà kính lên trước giúp Tô Tái Tái.

Vô cùng ngoan ngoãn.

Sau khi Tô Tái Tái khen ngợi cười với cậu ấy một tiếng thì quay đầu nhìn về phía nhóm người Tô Hồng Bảo.

"Ừm, chuẩn bị xong hết rồi." Tô Hồng Bảo gật đầu.

Một chặp lại nói thêm: "Tiểu sư thúc, "Tiêu Mễ" vẫn còn chưa chín lắm, chi bằng hai ngày nữa hẳn thu hoạch?"

Tô Tái Tái vừa mới đặt trái dưa hấu lên bàn, dặn dò kỹ càng để Chung Tử Ngang đi lấy dao, sau khi nghe Tô Hồng Bảo nói thì nhìn về "Tiêu Mễ" ở một bên, đang muốn gật đầu nhưng lại không kìm lòng mà trầm ngâm.

Chu Phổ và Thẩm An đang bỏ cỏ Vọng Đông Bắc vào bình thủy tinh mà Tô Hồng Bảo đã dặn trước, mới vừa làm xong, quay đầu lại thì bắt gặp Tô Tái Tái đang vuốt cằm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Sao thế?" Chu Phổ hết nhìn cô rồi lại nhìn Tô Hồng Bảo, tưởng rằng Tiêu Mễ có vấn đề gì.

Tô Hồng Bảo lắc đầu, ra hiệu mọi người đừng nói chuyện, đợi xem Tô Tái Tái nói thế nào.

"Ừm." Tô Tái Tái trầm ngâm một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Chu Phổ, vỗ tay một cái nói: "Thầy Chu đến cắt dưa hấu được chứ?"

Câu nói vừa được thốt ra, ngoại trừ Tô Hồng Bảo, những người còn lại đều sửng sốt.

... Không phải chứ, bạn học Tô, chuyện trọng điểm bây giờ là chuyện cắt dưa hấu sao?

Thế nhưng Tô Hồng Bảo lại gật đầu nói: "Vậy để con đi múc nước rửa tay cho bác Chu."

Thẩm An mặc dù không hiểu mô tê gì, nhưng nghe cậu ấy nói như vậy cũng lập tức kịp nói câu "Để anh đến giúp".

"Tiểu Tái, tại sao lại biến thành cắt dưa hấu rồi vậy?" Đại Vi đứng ở một bên, ôm cái bình chứa rễ cỏ Vọng Đông Bắc, tỏ vẻ không hiểu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 394


Tô Tái Tái cười, ngón tay đặt ở trên môi: "Đợi lát nữa mọi người sẽ biết thôi."

... Được thôi.

Đại Vi và Khúc Nhiên nhìn lẫn nhau, nhún nhún vai.

"Ai? Sao cậu chủ nhỏ vẫn chưa quay về nhỉ?" Tô Tái Tái vừa mới nói dứt câu với bọn họ, quay đầu nhìn về hướng Chung Tử Ngang đã đi thì vừa lúc trông thấy cậu ấy vừa nghe điện thoại vừa đi về phía mình.

Rõ ràng trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, nhưng giọng điệu lại rất nhẫn nại.

Tô Tái Tái thấy vậy thì rất ngạc nhiên.

… không ngờ vẫn còn có người khiến cậu chủ nhỏ không thể bộc lộ sự tức giận của mình?

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn. Một con gấu còn có một con gấu nhỏ hơn.

"Vậy cũng được, chờ em về rồi nói sau... . Ừ, gặp lại sau." Chung Tử Ngang nói xong, cúp điện thoại một cách dứt khoát, trên mặt còn lộ ra vẻ thở phào, khiến cho Đại Vi ở một bên cực kỳ tò mò.

"Cậu chủ nhỏ, ai vậy?"

Chung Tử Ngang rất phiền não lắc đầu, dáng vẻ chẳng buồn nói bất cứ chuyện gì.

Chỉ đưa dao gọt trái cây cho Tô Tái Tái: "Chị Tái Tái."

"Ừm." Tô Tái Tái gật đầu, sau khi nhận lấy thì để qua một bên.

Đúng lúc Thẩm An cũng đã lấy được một chậu nước bê vào đây, theo lời Tô Tái Tái nói để cho Chu Phổ rửa sạch sẽ tay.

"Tiểu Tái, sau đó thì sao?" Sau khi Chu Phổ lau khô tay mình xong thì cũng không biết phải làm gì tiếp.

Tô Tái Tái chỉ chỉ dưa hấu một bên, nói vô cùng nhẹ bâng: "Đương nhiên là cắt dưa hấu rồi."

Dừng một chút rồi lại nói cười an ủi Chu Phổ: "Thầy, không có việc gì, thầy chỉ cần cắt giống như bình thường là được rồi."

Chu Phổ thấy Tô Tái Tái cũng không có lời dặn dò nào khác nên nhìn về phía Nghiêm Thanh, đối phương cũng chỉ gật đầu với ông ấy. Thấy vậy ông ấy mới cầm lấy dao gọt trái cây, chuẩn bị cắt dưa hấu.

Khi con dao sắp cắt trái dưa hấu, Phụng Cảnh cầm điện thoại nhìn về ánh mắt sáng rực của Phụng Hồng Bác: "Ông ba, anh Tử Ngang bảo bọn họ đang ở sân biệt thự."

Sân biệt thự?

Phụng Hồng Bác nhắm lại mắt, sau khi gật đầu mới ra lệnh cho người lái xe: "Lái xe nhanh một chút, chúng ta lập tức quay về Thủ Đô!"

"Vâng."

Cùng lúc đó, Tô Tái Tái tiện tay cầm một miếng dưa hấu đã được cắt gọn, nhìn những hạt dưa hấu rải rác trên bàn, vừa lặng lẽ gật đầu vừa cắn một miếng dưa hấu.

Sau khi nuốt xuống mới nói với đám người Chu Phổ: "Đừng chờ thêm hai ngày nữa chi, Tiêu Mễ bây giờ thu hoạch được rồi, mặt khác..."

"Mặt khác?" Nghiêm Thanh hỏi lại.

Tô Tái Tái nhìn về phía ông ấy và Đại Vi: "Đàn chị Đại, hôm nay lập tức bắt đầu luyện kim châm của thầy Nghiêm thôi."

"À? Gấp như thế sao?" Đại Vi nghe vậy thì hoảng hốt: "Nhưng.. Nhưng mà bây giờ chị còn chưa có chuẩn bị gì hết đó."

"Không sao." Tô Tái Tái cười: "Lần này em sẽ ở bên cạnh để quan sát."

Đại Vi nghe cô nói thế mới hơi yên lòng.

Tô Tái Tái nói xong lại nhìn về phía Khúc Nhiên: "Đàn chị, chị giúp tụi em xin nghỉ hai ngày nhé."

"Được." Khúc Nhiên gật đầu.

"Tiểu sư thúc, con cũng sẽ hỗ trợ." Tô Hồng Bảo nói.

Tô Tái Tái khẽ lắc đầu, nhìn Tô Hồng Bảo nói: "Bé ngỗng, con ở lại đây để hỗ trợ đi."

Tô Hồng Bảo muốn nhắc nhở Tô Tái Tái chuyện gì đó, nhưng vừa mới há mồm chưa kịp lên tiếng, Tô Tái Tái đã cười với cậu ấy một tiếng để trấn an: "Yên tâm, sư thúc nhớ rồi."

... Tiểu sư thúc, đừng tưởng là con không biết sư thúc là kiểu dù mỗi lần đều biết nhưng vẫn thích cố tình phạm phải.

Nhưng hiện tại Tô Hồng Bảo phải ở đây, cậu ấy cảm thấy mình cũng không thể nào trông nom Tô Tái Tái, chỉ có thể kìm nén bực bội nhắc nhở cô: "Sư thúc nhớ nhớ lấy lời mình đã nói, nếu không tới lúc quay về con sẽ đi mách tội đấy."

"Biết rồi, nhóc mách lẻo." Tô Tái Tái cười, gõ nhẹ một cái lên đầu Tô Hồng Bảo.

... Hứ. Còn không phải do tiểu sư thúc ép con sao.

Tô Hồng Bảo sờ đầu, kiêu ngạo lẩm bẩm trong lòng.

Tô Tái Tái nói xong, nhìn về phía Chu Phổ: “Thầy Chu, có lẽ trong vài ngày tới thầy sẽ gặp phải một vài rắc rối, nhưng cũng không lớn. Cho nên cháu chỉ nhắc thầy Nghiêm tránh đi thôi.”

Chu Phổ gật đầu, nhớ đến mấy việc mà Tô Tái Tái vừa dặn dò thì lại mở miệng hỏi: “Là nhắm vào cỏ Vọng Bắc Đông sao?”

“Chắc là vậy.” Trên quẻ bói chỉ đồ vật.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 395


Nhưng rốt cuộc là loại đồ vật như thế nào thì Tô Tái Tái hoàn toàn không thể xác định được.

“Vậy thì lạ thật.” Thẩm An nghe thế, nhìn xung quanh: “Chúng ta đã bố trí camera khắp nơi nhưng không hề phát hiện ra có chỗ nào bất thường cả? Hơn nữa...”

Anh ấy nói được nửa chừng thì dừng lại, nhìn Tô Hồng Bảo một cái rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa sau khi bé ngỗng đến thì đáng lẽ ra phải càng không có xảy ra sơ suất gì mới đúng.”

Mặc dù Thẩm An còn chưa nói hết, nhưng Chu Phổ và Nghiêm Thanh đều đã hiểu được ý của anh ấy, chỉ có ba người Khúc Nhiên là đứng một bên thắc mắc không thôi.

Có điều Thẩm An vừa dứt lời, Tô Hồng Bảo đã lên tiếng.

“Không phải đâu, thật ra luôn có người núp ở xung quanh theo dõi bác Chu và bác Nghiêm đó.”

“???!” Chu Phổ và Nghiêm Thanh.

——Sao họ lại không biết nhỉ?!

Tô Hồng Bảo nhìn trái nhìn phải rồi bổ sung: “Nhưng bọn họ chỉ giám sát thôi chứ không có ý định đến gần, nên cháu mới mặc kệ bọn họ đấy ạ.”

“???!!” Thì ra là vậy?!

Ba người Chu Phổ đồng loạt giật mình lùi về phía sau. Vừa kinh ngạc vừa có chút xấu hổ.

Hóa ra trong lúc mà mình không hề hay biết gì... họ đã được bé ngỗng - đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ở đây bảo vệ sao?!

“May mà có bé ngỗng.” Thẩm An mỉm cười xoa đầu của Tô Hồng Bảo.

Tô Hồng Bảo được khen thì có hơi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng cả lên.

Tô Tái Tái nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu sư điệt nhà mình thì không nhịn được mà cười khúc khích.

-----

Ở lối vào của quán bar dưới lòng đất, Ngô Hạo và phụ tá A Lai vừa bước xuống xe thì thành viên của Lục Bộ đã tiến lại gần nghênh đón họ.

“Đội trưởng, đội phó.”

“Sao rồi?” Ngô Hạo gật đầu, vừa đi vào trong vừa hỏi tình hình.

Đội viên lắc đầu: “Hỏi người xung quanh thì không có ai biết tại sao những người này lại nằm ở đây. Hơn nữa camera giám sát ở gần đó lại tình cờ bị hư hai ngày nay rồi, cho nên không điều tra được gì cả. Vì thế mà bên phía họ mới chuyển vụ án này cho Lục Bộ của chúng ta giải quyết.“

“Trùng hợp vậy sao?” A Lai nghe thế, vừa hỏi vừa nhìn về phía Ngô Hạo.

Đội viên cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi và những người khác cũng cảm thấy chuyện này quá là trùng hợp.”

Anh ấy dừng một chút, ngượng ngùng gãi đầu rồi lại nói: “Tôi vốn không muốn làm phiền đến đội trưởng, nhưng không ngờ anh lại đích thân đến đây.”

“Vừa lúc ở gần đây nên tôi tiện đường ghé qua xem thử luôn.” Ngô Hạo trả lời, không hề cảm thấy đây là chuyện phiền phức gì.

Dù sao thì anh ấy cũng là một người đáng thương bị phái đi mua đồ ăn vặt cho đứa bé quỷ.

Đợi khi tiến lại gần, từng tiếng gọi “đội trưởng” lần lượt vang lên, Ngô Hạo vừa gật đầu vừa đi vào sâu bên trong, đến khi thấy rõ dáng vẻ của đám người đó thì không khỏi sửng sốt.

Anh ấy đứng cứng đờ tại chỗ một lúc rồi mới quay đầu lại nhìn về phía đội viên, hỏi: “Bọn họ bao nhiêu tuổi?”

“Thấy trong căn cước công dân để... người lớn nhất cũng chỉ mới có hai mươi lăm tuổi thôi.” Đội viên gãi đầu.

“Hai mươi lăm ư? Nói bọn họ năm mươi hai tuổi tôi cũng tin nữa đấy.” Phụ tá A Lai đứng kế bên cảm thán, nhìn chằm chằm mấy người đang ngồi dựa vào chân tường.

Những người đó vô cùng gầy ốm, hốc mắt trũng sâu, đôi má hóp lại. Cả người chỉ có da bọc xương, hơn nữa tóc cũng gần như bạc trắng.

Bọn họ giống như khúc gỗ mục, ngồi đó với đôi mắt đờ đẫn, dáng vẻ cứ như đã mất hết hồn phách, trông chẳng khác nào một thây ma biết đi.

Đợi khi đội viên tốt nghiệp từ Luyện Đan Viện đứng lên, Ngô Hạo mới mở miệng hỏi: “Thế nào rồi?”

Đội viên cau mày, nghi hoặc lắc đầu: “Không có vết thương ngoài da, chỉ là... tiêu hao quá nhiều năng lượng và đói bụng nên mới thành ra như vậy.”

“Nói một cách đơn giản thì...” Đội viên có chút ngượng ngùng, nhìn Ngô Hạo một cái rồi lại tiếp tục phân tích: “Có lẽ chính là... bất tỉnh do kiệt sức?”

“Chà... may mà bọn họ vẫn còn trẻ đó.” A Lai có hơi ngạc nhiên, mở miệng giễu cợt: “Nếu không thì sẽ không biến thành dáng vẻ năm mươi mấy tuổi như bây giờ, mà đã trực tiếp được chôn cất luôn rồi nhỉ?”

Có điều A Lai vừa mới châm chọc xong, Ngô Hạo đã lập tức quay sang trừng mắt nhìn anh ấy một cái, thế là anh ấy nhanh chóng tự tát vào miệng rồi im bặt.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 396


“Đội trưởng, chúng ta phải mau chóng đưa bọn họ đến bệnh viện ngay thôi, kéo dài quá lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.” Đội viên tốt nghiệp từ Luyện Đan Viện lên tiếng đốc thúc.

“Được, vậy cô thu xếp đi.” Ngô Hạo gật đầu.

Sau khi cô ấy rời đi thực hiện nhiệm vụ thì Ngô Hạo lại nhìn về phía đội viên dẫn đường cho mình khi nãy: “Nếu đã không tra được camera của hai ngày qua, vậy thì tua lại của những ngày trước đó đi. Bọn họ đột ngột xuất hiện ở đây chắc chắn phải có lý do chứ, à với lại nhớ mở rộng phạm vi giám sát luôn.”

“Vâng.” Đội viên đáp.

Ngô Hạo quay sang nhìn A Lai, nói: “Vụ án này cậu phụ trách nhé, nếu không có vấn đề gì thì giao cho bộ phận bình thường là được.”

“Tôi hiểu rồi.” A Lai gật đầu.

Trước đây cũng không phải là chưa từng gặp loại chuyện như vầy.

Có đôi khi một số kẻ xui xẻo thường xuất hiện ở những nơi mà đáng lẽ ra họ không nên xuất hiện. Cộng thêm thời điểm thích hợp nữa thì chẳng phải là sẽ gặp được chuyện kỳ quái rồi hay sao.

Tình huống giống thế này đến cuối cùng chỉ có thể ghi chép lại hồ sơ rồi lưu trữ trong Lục Bộ thôi.

“Đội trưởng, anh đi đâu thế? Có cần tôi đưa anh đi không?” A Lai đi theo phía sau Ngô Hạo, hỏi.

“Không cần đâu, cậu giải quyết chuyện ở đây trước đi.” Ngô Hạo giơ tay bắt taxi, mở cửa xe phía sau ra rồi nói với phụ tá: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt ấy mà.”

Không đợi A Lai trả lời, Ngô Hạo đã vẫy tay, lên xe rời đi.

Đến khi xe chạy đi xa, A Lai mới hoàn hồn, có hơi nghi hoặc gãi đầu rồi lẩm bẩm: “Đội trưởng thích ăn vặt từ khi nào vậy ta?”

Sau khi suy nghĩ mãi mà vẫn không ra kết quả, anh ấy nhún vai xoay người đi vào trong.

Tất nhiên, người thích ăn đồ ăn vặt không phải là Ngô Hạo mà là đứa bé quỷ mới đến nhà bọn họ.

Lúc Ngô Hạo xách theo hai cái túi lớn đựng đầy đồ ăn vặt trở về nhà họ Ngô đã là chuyện của một tiếng sau.

Anh ấy sắp bước tới gần sảnh chính rồi nhưng lại không hề nghe thấy tiếng gà bay chó sủa như mọi khi, ngay lúc anh ấy đang thắc mắc “Hôm nay thằng bé quỷ ngoan như vậy à?” thì giây tiếp theo anh ấy nhìn thấy Tô Tái Tái đang ngồi ở đó, uống trà và trò chuyện cùng với Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục.

Còn về đứa bé quỷ...

Không thể tin được là nó đang quét nhà!

Ngô Hạo nhìn đứa bé quỷ đang ngoan ngoãn cầm cây chổi đi ngang qua mình, quét sàn một cách nghiêm túc thì lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Có lẽ là do cái nhìn của Ngô Hạo quá mức trắng trợn, cho nên sau khi đứa bé quỷ đi ngang qua thì không quên ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh ấy một cái.

Kiêu ngạo quay đầu đi, “hừ!” một tiếng

Nhìn cái gì mà nhìn?! Chưa từng thấy cảnh đứa bé đáng thương khuất phục trước “thế lực tà ác” à?!

Ngô Hạo chớp chớp mắt, cảm thấy đáng tiếc vì máy ảnh không thể ghi lại cảnh tượng này.

Dù sao thì kể từ khi rước đứa bé quỷ này về nhà thì không phải là náo nhiệt nữa.

Mà là có thêm một ông con chuyên đi phá phách thì đúng hơn!

Anh ấy đã vác theo hai cái quầng thâm mắt bự hơn một tuần nay rồi đây!

Thế mà bây giờ đứa bé quỷ này lại đang ngoan ngoãn quét nhà á?!

... Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?

Hay là cuối cùng anh ấy đã mất ngủ nhiều đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác luôn rồi?

Ngay lúc Ngô Hạo hoài nghi nhân sinh thì Tô Tái Tái đang ngồi trong sảnh chính dường như cũng nhận ra điều đó, cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hạo đang đứng.

“Ồ? Đàn anh Ngô về rồi à?”

… Ơ. Thì ra không phải là ảo giác.

Mà là do thằng nhóc ranh này đã gặp phải "đại ma vương".

Sau khi hiểu ra sự việc, Ngô Hạo lại một lần nữa sải bước đi về phía sảnh chính.

Anh ấy vừa đi, vừa gật đầu với Tô Tái Tái rồi gọi một tiếng “cô Tô”.

Chỉ có người ngoài không biết chuyện Ngô Lục Lục đi theo Tô Tái Tái học tập thôi chứ người trong nhà đều đã biết ráo trọi.

Hơn nữa nơi này là nhà họ Ngô, anh ấy không có gì phải ngần ngại khi gọi Tô Tái Tái một tiếng “cô Tô” cả.

“Tôi thấy đàn anh Ngô cứ gọi tôi là đàn em thì hơn.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.

“Vậy được, đàn em.” Ngô Hạo gật đầu.

Chờ Ngô Hạo ngồi xuống, Ngô Thẩm Văn mới mở miệng hỏi: “Sao con đi lâu quá vậy?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 397


Không phải Ngô Thẩm Văn muốn trách móc gì, ông ấy chỉ cảm thấy đáng tiếc vì Ngô Hạo về trễ quá nên đã bỏ lỡ mất cơ hội được học hỏi từ Tô Tái Tái mà thôi.

“Lúc con đang đi thì có đội viên gọi điện thoại tới, nói là có sự cố xảy ra trên đường Hoàn Diễm cho nên con phải qua đó xem thử.”

Ngô Hạo thành thật đáp, hoàn toàn không chú ý đến khi anh ấy nhắc tới “đường Hoàn Diễm”, bàn tay đang giơ chén trà đến bên môi chuẩn bị uống của Tô Tái Tái chợt khựng lại.

“Sự cố? Đã xảy ra chuyện gì ư?” Ngô Lục Lục hỏi.

“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Ngô Hạo dừng một chút, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện cho những người ở đây nghe.

Ngô Lục Lục gật đầu, trả lời một cách chắc nịch: “Nhất định là mấy người này đã vô tình làm phật lòng ai rồi.”

“Sao chú út lại nghĩ như thế ạ?” Ngô Hạo nghe xong thì nghiêm túc nhìn về phía Ngô Lục Lục: “Cháu còn tưởng là do mấy người này xui xẻo thôi chứ.”

Nhiều năm lang bạt bên ngoài của Ngô Lục Lục không hề lãng phí, ông ấy bắt đầu tỉ mỉ phân tích cho cháu trai của mình: “Nếu ngay cả người của Lục Bộ bọn cháu cũng không phát hiện một chút dấu vết nào để lại thì chứng tỏ con lệ quỷ này không phải hạng xoàng.

Mà một con lệ quỷ mạnh mẽ như thế nếu đã ra tay hại người thì làm sao mà lại để sót người sống cho được, đúng không?”

Có lý.

Ngô Hạo gật đầu.

Từ trước đến nay, trong số những con lệ quỷ và ác quỷ mà anh ấy biết, con nào con nấy đều muốn sống chết tới cùng với bọn họ.

Làm gì có chuyện chúng sẽ ra tay “dịu dàng” như lần này chứ.

“Nếu vậy thì ai là người có năng lực làm ra chuyện này nhỉ?” Ngô Thẩm Văn lấy làm khó hiểu, sau khi cẩn thận suy ngẫm hồi lâu vẫn không nhớ ra ở thủ đô có ai có thể làm được như vậy, thế là quay sang hỏi Ngô Lục Lục: “Em trai, em có nhớ ra ai phù hợp với những điều kiện này không?”

Ngô Lục Lục nghe xong chỉ biết cười khổ: “Anh cả à, mấy năm nay em đi đây đi đó chủ yếu là nghe người ta nói thôi chứ sao mà có cơ hội gặp được một người tài ba như thế.”

Mới vừa nói xong, ông ấy đột nhiên “a” một tiếng, sau đó đần mặt nhìn Ngô Thẩm Văn như thể vừa sực nhớ ra cái gì.

Không chỉ có ông ấy, Ngô Thẩm Văn và Ngô Hạo cũng đã ngờ ngợ ra gì đó.

Ba người im lặng, sau đó đồng thời quay đầu lại nhìn đứa bé quỷ - con quỷ bình thường không sợ trời không sợ đất bây giờ lại ngoan ngoãn đứng một bên quét rác, kế đó lại quay sang nhìn Tô Tái Tái - người đã im lặng ngồi uống trà nãy giờ không hó hé câu nào.

“...” Ba người nhà họ Ngô đã hiểu ra tất cả.

“Hửm?” Tô Tái Tái ngẩng đầu nhìn về phía ba người, sau đó hoang mang chớp mắt, như thể không hiểu vì sao bọn họ lại nhìn chằm chằm mình như vậy.

Ngô Lục Lục híp mắt nhìn cô, một hồi lâu mới hỏi: “Tôi nói này cô giáo nhỏ, gần đây cô có... từng đi ngang qua đường Hoàn Diễm không?”

Vừa dứt lời, Tô Tái Tái lập tức đặt chén trà xuống, nhíu mày hỏi: “Hả? Hoàn nào? Diễm nào? Hổng có biết.”

Không hề biết. Không nghe qua. Đừng hỏi tôi.

“...” Ngô Lục Lục híp mắt lại.

Quá đáng ngờ!

“Tiểu hữu à.”

“Hở?” Tô Tái Tái tròn xoe mắt nhìn Ngô Lục Lục, thậm chí còn chớp chớp mắt ra vẻ vô tội: “Sao vậy đại sư Ngô?”

“Cô nói xem... Vì sao mấy người kia lại biến thành như vậy?” Ngô Lục Lục nhướng mày hỏi.

“Chuyện đó hả...” Tô Tái Tái hạ chén trà xuống, nghiêm túc nhìn về phía Ngô Hạo: “Có lẽ là vì bọn họ là người xấu, cho nên có một người tốt bụng thích làm việc tốt nhưng không để lại tên họ đã đứng ra dạy dỗ từng người họ một chút xíu mà thôi?”

“Một chút xíu?” Ngô Lục Lục lặp lại.

Thật là chỉ có chút xíu không? Mỗi người đều biến thành ông già hết rồi kìa.

“Thật mà, chỉ có một xíu xiu thôi.” Tô Tái Tái nhún vai: “Chỉ cần quyết tâm thay đổi bản thân, bồi bổ chừng một hai năm là ổn ngay mà.”

Rồi đấy, sự thật đã sáng tỏ.

Ngô Lục Lục và Ngô Thẩm Văn nhìn nhau, cười lắc đầu.

Ngô Hạo cũng không ngốc, anh ấy không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho phụ tá A Lai của mình, thấy bên kia vừa nhấc máy là nói ngay: “A Lai, cậu trả vụ án này lại cho phòng ban của người thường xử lý đi.”

[Ơ?] A Lai hoang mang: [Đội trưởng, bên mình không điều tra nữa sao ạ?]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 398


“Ừ.” Ngô Hạo đáp lời, anh ấy dừng một lát rồi ngẩng đầu nhìn sang Tô Tái Tái - người đang cầm chén trà chậm rãi nhấm nháp - cuối cùng rũ mắt nói: “Bọn họ chỉ bị một người tốt bụng thích làm việc tốt nhưng không để lại tên họ đứng ra dạy dỗ một chút xíu mà thôi. Cậu rút quân về đi.”

[À... vâng.] A Lai gật đầu: [Tôi biết rồi đội trưởng.]

Ngô Hạo “ừ” một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.

Làm xong chuyện này, anh ấy lại nhìn về phía Tô Tái Tái đang nghiêm túc uống trà, thở dài bảo: “Đàn em à, nếu sau này có cơ hội, phiền em nói với người bạn thích làm việc tốt nhưng không để lại tên họ đó một câu được không, bảo người đó là “có việc gì thì phải tìm chú cảnh sát trước đã”.”

Tô Tái Tái đặt chén trà xuống, cô nghiêm túc gật đầu, biểu cảm như đang nói “đàn anh nói đúng lắm”: “Đàn anh nói rất có lý, cũng may trong số bạn bè của tôi không có ai giống vậy hết.”

“...”

Rồi rồi, có đánh chết cũng không nhận là mình làm đúng không.

“Cũng trễ rồi, tôi còn có việc nên đi trước nhé.” Tô Tái Tái đặt chén trà xuống rồi gật đầu nói với ba người.

Khi đối diện với Ngô Hạo, cô còn cúi người thêm một lần rồi cười tủm tỉm nói: “Đàn anh vất vả rồi.”

Ngô Hạo gật đầu, nói thật thì anh ấy cũng không giận gì cho cam.

“Để tôi tiễn cô.” Ngô Lục Lục vừa mở miệng vừa đứng dậy đi theo Tô Tái Tái ra bên ngoài.

“À.” Đi được nửa đường, Tô Tái Tái như sực nhớ tới chuyện gì, thế là quay đầu lại cười tủm tỉm với Ngô Hạo: “Suýt nữa thì quên mất.”

Cô vừa nói vừa duỗi tay vào mũ choàng, một viên ngọc màu lục lam bất ngờ bay ra, vừa hay bị Tô Tái Tái bắt lấy.

Nói thật, hành vi này giống như có thứ gì ở bên trong quăng viên ngọc ra cho cô vậy.

Ngô Lục Lục không khỏi tò mò nhìn thoáng qua mũ choàng của Tô Tái Tái.

Trước kia ông ấy luôn cảm thấy mũ choàng của Tô Tái Tái đang ẩn giấu một bí mật nào đó, quả thật không khác gì túi thần kỳ của Doraemon cả.

“Đàn anh, nhận lấy nè.” Tô Tái Tái vừa nói vừa vứt viên ngọc qua cho Ngô Hạo, chờ anh ấy chụp được thì cô mới mở miệng nói tiếp: “Cám ơn anh.”

Nói xong, không chờ Ngô Hạo và Ngô Thẩm Văn kịp phản ứng lại, cô đã vẫy tay cùng đi ra ngoài với Ngô Lục Lục.

Tuy Ngô Lục Lục cũng tò mò không biết Tô Tái Tái cho cháu trai mình thứ gì, nhưng ông ấy nhìn xung quanh một lát xong vẫn quyết định tiễn cô đi trước rồi tính tiếp.

Dù sao sau khi trở về ông ấy cũng có thể xem mà.

Ngô Thẩm Văn nhìn về phía con trai, thấy anh ấy ngẩn người nhìn thứ trong tay thì tò mò hỏi: “Tiểu Hạo, Tiểu Tái cho con cái gì thế?”

“Ba ơi…” Ngô Hạo chậm rãi nhìn về phía Ngô Thẩm Văn: “Ba nói xem... Nếu bây giờ con đuổi theo xin đàn em nhận con làm đồ đệ thì chú út có mắng con vì đã làm rối vai vế của chú ấy không?”

“Hở?” Sao tự nhiên lại bẻ cua qua chuyện nhận đồ đệ thế này?

Tuy rất hoang mang nhưng Ngô Thẩm Văn biết nguyên do dẫn tới chuyện này chính là thứ mà Tô Tái Tái tặng, thấy con trai không đáp, ông ấy quyết định tự mình tìm hiểu tới cùng.

Ngô Thẩm Văn vừa đến gần Ngô Hạo vừa nói: “Đâu đâu, để ba xem là thứ gì mà lại khiến con sốt ruột đi nhận sư phụ như thế, hiếm đến thế thật sa...”

Ngô Thẩm Văn đang nói dở, nhưng ngay khi thấy rõ hạt ngọc quỷ trong tay của Ngô Hạo thì nửa câu còn lại lập tức kẹt cứng trong cổ họng của ông ấy.

Hiếm ư?

Quá hiếm luôn ấy chứ!

“Ba, hai mắt của ba sáng rỡ luôn rồi kìa.” Thấy biểu cảm của ông ba nhà mình, Ngô Hạo chậm rãi mở miệng trêu.

Ngô Thẩm Văn?

Ngô Thẩm Văn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn sang con trai lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào hạt ngọc quỷ trong tay Ngô Hạo rồi chuyển tầm mắt, luyến tiếc mở miệng: “Tiểu Hạo à, dạo này ba già rồi nên có hơi nhòe mắt.

Con có thể đưa cho ba nhìn xem hạt ngọc quỷ trông như thế nào không? Ô kìa, thằng mất nết này, mày lùi ra xa là có ý gì hả?”

Ngô Thẩm Vân duỗi tay còn chưa kịp chạm tới hạt ngọc quỷ kia thì đứa con ngoan của ông ấy lại “lộc cộc” lùi ra chỗ khác.

“Ba, con là con trai ba.” Ngô Hạo nhìn ba mình, chậm rãi mở miệng nói: “Nên đương nhiên là con biết ba đang nghĩ cái gì.”

Ba đừng nghĩ cầm hạt ngọc quỷ của đàn em cho con cất vào két sắt trong phòng sách của ba.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 399


“Ô cái thằng này, nghĩ linh ta linh tinh cái gì không biết.” Ngô Thẩm Vân nhíu mày, tiếp tục nói: “Ba là người như thế hay sao?”

“...” Hóa ra ba không phải người như vậy hay sao.

Lần này Ngô Hạo còn chẳng thèm đáp lại nữa mà yên lặng nhìn Ngô Thẩm Văn.

Ngô Hạo nhìn chăm chú quá làm cho Ngô Thẩm Văn ngượng ngùng cứ như là âm mưu đã bị vạch trần thật.

Ông ta vẫy tay, lòng rối bời mà phất tay, miệng nói: “Được rồi, được rồi, thế có cho ba xem không?”

… Cái này cũng không khác gì mấy.

Ngô Hạo gật đầu, lại gần Ngô Thẩm Văn. Anh ấy cẩn thận nhấc từng ngón tay chụm như vỏ sò để cho Ngô Thẩm Văn và mình cùng quan sát.

“Ba ơi, theo ba thì lần này con có luyện khí thành công không ạ?” Ngô Hạo vô cùng kích động.

“Ba nghĩ là có thể đó.” Ngô Thẩm Văn cũng kích động.

Con trai làm việc ở Lục Bộ, tỷ lệ gặp phải nguy hiểm cao hơn ông ấy biết bao nhiêu lần. Nếu có thể luyện khí thành công thì sự an toàn sẽ được đảm bảo phần nào.

Cơ mà…

“Con trai à, hạt ngọc quỷ chất lượng tốt như thế này, con không thấy…” Ngô Thẩm Văn xoa tay, ánh mắt ánh lên vẻ thèm nhỏ dãi: “Chẳng phải con chỉ cần nửa hạt là có thể thành công mà?”

Thế thì nửa viên còn lại… Hê hê hê…

“...” Bái bai!

Ngô Hạo yên lặng nhìn ba mình, tay vội khép lại như vỏ trai, quay người rời đi.

Để lại Ngô Thẩm Văn với đầy dấu chấm hỏi.

“Ai nha! Ba chỉ nói thế thôi mà Tiểu Hạo? Nếu không thì một phần ba cũng được.”

“...” Thôi thôi.

——

“Đúng rồi, đại sư Ngô, ông đã đưa lì xì cho đàn chị Viên Tuế chưa ạ?” Tô Tái Tái cất lời hỏi.

“Tất nhiên là rồi.” Ngô Lục Lục gật đầu: “Hơn nữa tôi còn cho con bé gấp đôi cơ mà.”

Khựng lại đôi chút, Ngô Lục Lục ra vẻ tò mò hỏi Tô Tái Tái: “Tiểu hữu này, cô bảo tôi đưa bao lì xì phải chăng là vì… liên quan đến chuyện cô tìm tôi mượn bao tải kia đúng không?”

Hôm nay ông ấy đến trường học thì nghe thấy có người bị người ta trùm bao tải đánh.

“À cái đó ấy ạ…” Tô Tái Tái hơi nghiêng người, cong ngón tay hơi nghiêng đầu: “Ông cứ coi như mình hảo tâm làm chuyện tốt không lưu danh sử sách, hồi báo cho cô ấy đi.”

Thần bí cổ quái.

Thôi thôi, ông ấy không hỏi nữa đâu.

Ngô Lục Lục giận dỗi phất tay, dừng lại đôi chút rồi nói: “Nói chung là cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng nghiên ngẫm cuốn sách mà cô đưa tôi. Cái khác… Tôi cũng sẽ để ý tới Viên Tuế kia.”

“Nhà họ Đồng có là cái thá gì đâu.” Ngô Lục Lục kiêu ngạo nói: “Tôi cũng chẳng phải anh tôi, kẻ nào mà dám trêu chọc đệ tử của tôi thì tôi sẽ khiến cho bọn họ ăn không hết phải gói đem về nữa cơ.”

Được, không hổ là đại sư Ngô.

Tô Tái Tái nghe xong thì giơ ngón cái tán thưởng ông ấy.

“Thế thì tôi đi trước đây, có chuyện gì thì hai ngày nữa tôi về rồi nói tiếp.”

“Được.”

Ngô Lục Lục gật đầu, nhìn Tô Tái Tái ngồi lên xe nhà họ Thẩm rồi mới quay người rời đi.

Cho tới khi họ quay về đến nhà chính thì không thấy Ngô Hạo đâu mà chỉ có mỗi Ngô Thẩm Văn ngồi đó, chân bắt chéo, chậm rãi thưởng trà.

Ngô Thẩm Văn thấy Ngô Lục Lục vào nhà thì đến mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, mở miệng: “Về rồi đấy à?”

Ngô Lục Lục gật đầu, liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh cả, Tiểu Hạo đâu?”

Ông ấy nào có biết tiểu hữu mới vừa rồi tặng cháu trai mình cái gì đâu.

“Ồ, chắc là trốn đi vui một mình rồi.” Ngô Thẩm Văn vẫn giữ dáng vẻ thần bí kia, chờ Ngô Lục Lục ngồi xuống bên cạnh mình, duỗi tay bưng chén trà đến bên miệng, nhìn ông ấy.

Trộm đi vui vẻ á?

“Tiểu hữu tặng cho thằng bé đồ gì tốt mà làm cho thằng bé phải trộm đi vui một mình thế kia?” Ngô Lục Lục cười, lắc đầu rung đùi đắc ý, ra vẻ “người từng trải” mà cất lời: “Giờ Tiểu Hạo chưa trải sự đời mấy, sau này biết nhiều chuyện rồi thì sẽ không xử sự như thế nữa.

“…” Ừm, nói không sai.

Ngô Thẩm Văn nhấp chén trà, chẳng buồn liếc mắt.

Ngô Lục Lục đang tính thổi phồng thêm dăm ba câu thì Ngô Thẩm Văn lại mở miệng.

“Em trai à, Tiểu Tái tặng cho Ngô Hạo một hạt ngọc quỷ đấy.”

Ngô Lục Lục ậm ừ gật đầu, bưng tách trà lên uống.

Ngay sau đó…

“Phụt!”

Cũng may Ngô Thẩm Văn nhân lúc Ngô Lục Lục uống trà đã hơi nhích đi, trộm rút mấy tờ giấy.

Giờ phút này vừa hay giơ khăn giấy lên lau đống nước trên mặt sau đó ghét bỏ duỗi tay đưa khăn giấy cho Ngô Lục Lục.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back