Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 380


Tên côn đồ rú lên một tiếng, sau đó bịt cái mũi ngã chổng vó trên mặt đất.

Người qua đường thấy vậy định tiến lên đỡ tên côn đồ, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người của anh ta thì họ lại vội vàng đẩy người này ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ “hiểu rõ”, thế là chỉ đứng ở một bên hỏi: “Nè cậu kia, cậu không sao chứ?”

Tên côn đồ bỏ bàn tay đang bịt mũi ra, sau đó hé miệng phun hai cái răng cửa ra ngoài, người qua đường sợ hết hồn hết vía, vội đi vòng ra trước mặt nhìn anh ta một cái, sau đó hoảng sợ kêu lên: “Trời đất ơi, mũi cậu bị gãy rồi kìa! Tôi thấy cậu bị thương không nhẹ đâu, tốt nhất cậu nên đi bệnh viện khám thử xem như thế nào.”

Tên côn đồ không buồn ngó ngàng gì tới lời nói của người qua đường, cú va này đã khiến anh ta hoàn toàn tỉnh táo lại.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, khi thấy trước mặt là một bức tường thì lập tức bò dậy s* s**ng nó, vừa sờ vừa kinh hoàng hỏi: “Lối vào đâu? Lối vào đâu mất rồi?! Anh đại của tôi… bạn bè của tôi… mọi người đâu cả rồi?!”

Eo ôi, người này uống rượu xỉn quá rồi hay gì vậy trời?

Người qua đường thấy thế thì nhanh chóng lùi về sau hai bước, khó kiểu hỏi: “Lối vào nào, có phải cậu uống nhiều quá nên nhớ nhầm không? Chỗ này làm gì có đường!”

“Không thể nào! Không thể nào!” Tên côn đồ hoảng tới mức vã cả mồ hôi lạnh, anh ta chỉ vào vách tường trước mặt, lắp bắp nói với người qua đường: “Có mà! Ban nãy có đường thật mà! Lúc nãy... nơi này có một con hẻm nhỏ, còn có một người phụ nữ đi ra nói muốn dẫn bọn tôi vào, bạn… bạn của tôi đều đi vào trong đó hết rồi!”

“Tôi thấy cậu uống nhiều quá nên ngáo rồi đấy.” Người qua đường lắc đầu, tức giận giơ tay chỉ về phía bức tường bên cạnh anh ta: “Đó là tấm poster mà!”

Người qua đường không rỗi hơi để ý đến anh ta nữa, chỉ vừa bỏ đi vừa nói vọng lại: “Cậu mau về nhà đi, đừng lảng vảng ở bên ngoài nữa.”

Nói xong thì lắc đầu rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ôi, người trẻ tuổi bây giờ thật là.”

Tên côn đồ nhìn theo hướng mà người qua đường chỉ, lập tức thấy được tấm poster mà đối phương nói.

Anh ta lập tức đứng chết trân tại chỗ.

Trên tấm poster vẽ lối vào một con hẻm nhỏ, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở đầu hẻm, hai ngón tay kẹp một cây thuốc lá, khói thuốc chầm chậm bốc lên cao, bộ dáng trông rất là nhàn nhã.

Trong con hẻm nhỏ phía sau lưng cô ấy có ánh đèn đường mờ nhạt, những nơi ánh đèn chiếu vào thì không có gì cả, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ thấy, tại chỗ giao nhau của ánh đèn và bóng đêm dường như có… những khúc chân tay cụt đang nằm ở đó.

Càng nhìn kỹ sẽ càng phát hiện một số thứ như thật như giả ở bên trong, sau đó, tên côn đồ đột nhiên nghe thấy tiếng nước sền sệt truyền đến bên tai.

Nghe như... Nghe như tiếng máu đang chảy ra vậy.

Giây tiếp theo, một bàn tay đột nhiên duỗi ra từ trong bóng đêm, nhưng khi vừa chạm đến ánh đèn đường thì lại bị một thứ gì đó kéo ngược trở về, chỉ còn để lại một vết máu nhàn nhạt trên mặt đất.

“Á á á!” Tên côn đồ sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, thậm chí còn tự vấp té và ngã lăn quay trên mặt đất.

Anh ta ba chân bốn cẳng bò dậy, dùng giọng nói kỳ quái do bị gãy mất hai cái răng rú lên: “Quỷ! Quỷ! Có quỷ!”

Những người đi đường xung quanh thấy thế thì né như né tà, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, ai nấy đều cảm thấy là do anh ta xỉn quá nên hóa rồ.

Chờ anh ta đi rồi, Tô Tái Tái mới chậm rãi bước ra, cô cười cười nhìn về hướng tên côn đồ bỏ chạy, sau đó nghiêng đầu nói với người giấy nhỏ: “Người nọ cũng may phết nhỉ?”

Nói xong, cô mới vươn tay gõ vài cái lên tấm poster trên vách tường.

Đến khi bỏ tay xuống, chiếc vòng tay đang có mười bảy viên ngọc đen đã biến trở về mười chín viên như ban đầu.

Người phụ nữ trên tấm poster vẫn còn đó, nhưng cô ấy đã không còn sự linh động và có hồn như ban nãy nữa.

Tô Tái Tái nhìn tấm poster lần cuối rồi mới xoay người rời đi, nhưng mới vừa đi được mấy bước thì chuông điện thoại lại vang lên.

Người gọi tới là Chu Phổ.

“Alo, cháu chào thầy Chu ạ.” Tô Tái Tái nghe điện thoại, cô vừa bước đi trên lề đường vừa chào hỏi với người ở đầu dây bên kia.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 381


[Tiểu Tái đó à...] Giọng nói của Chu Phổ khá uể oải, như thể vừa bị tàn phá một cách dữ dội vậy.

Tô Tái Tái thấy thế thì không khỏi dừng bước, cô nghiêm túc nghĩ một lát rồi hỏi: “Sao thế ạ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Cô không hỏi “có phải bé ngỗng nghịch ngợm hay gây sự gì không”, bởi vì cô biết bé ngỗng nhà mình rất ngoan và rất biết nghe lời.

[Là bé ngỗng nhà cháu gây chuyện chứ sao nữa.]

“...”

À ừm...

Tô Tái Tái yên lặng gãi má, cười nói: “Bé ngỗng đã làm gì ạ?”

…Được rồi, cô quyết định rút lại câu nói ban nãy.

Chu Phổ thở dài, tỉ mỉ kể lại chuyện của hình nhân bằng giấy.

Tô Tái Tái nghe xong không khỏi câm nín che mặt lại.

…Khụ, cô lỡ quên mất chuyện này.

“Thế… thế mọi người có sao không ạ?” Tô Tái Tái hỏi lại, cô nghĩ một lát rồi bổ sung: “Không ấy cháu sang đó một chuyến nhé?”

[Không cần đâu. Mọi người đều ổn cả.] Chu Phổ nói, ông ấy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn con hình nhân bằng giấy đang vây quanh Nghiêm Thanh, chăm chú nhìn đóa hoa sặc sỡ được gấp bằng giấy trên tay của ông ấy.

Cảnh tượng này… vừa đáng sợ lại vừa có chút buồn cười.

Chu Phổ quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với Tô Tái Tái: “ Hình như chỉ lỡ hù dọa một người đang dắt chó đi dạo mà thôi, còn lại không sao hết. Bác cũng có gọi điện cho Ngô Hạo rồi, hẳn là sẽ ổn thôi.”

[Vậy là tốt rồi.] Tô Tái Tái nói: [À đúng rồi thầy Chu, phiền bác đưa điện thoại cho bé ngỗng giùm cháu.]

“Được thôi.” Chu Phổ gật đầu gọi Tô Hồng Bảo tới, sau khi đưa điện thoại cho cậu ấy thì đi tới bên cạnh Nghiêm Thanh, cùng bốn con hình nhân bằng giấy nhìn ông ấy gấp hoa.

“Tiểu sư thúc...” Tô Hồng Bảo khúm núm gọi người ở đầu dây bên kia.

Tô Tái Tái cười nói: [Sư thúc nói con nghe nè tiểu sư điệt, lần sau con phải cẩn thận hơn một chút nhé. Đám thầy Chu lớn tuổi hết rồi, không chịu nổi những cú sốc quá lớn đâu.]

“Con biết rồi.” Tô Hồng Bảo gật đầu.

[À đúng rồi. Đã dùng bùa tìm được người qua đường kia chưa?] Tô Tái Tái hỏi lại.

Việc này cũng dễ thôi, chỉ cần tìm được người qua đường bị dọa lần trước, nhân lúc buổi tối khiến người nọ tưởng mình chỉ gặp phải ác mộng là được rồi.

Tô Hồng Bảo nghe xong thì đột nhiên nhớ tới cái gì, thế là cậu ấy lùi về sau vài bước, thấp giọng nói: “Tiểu sư thúc, hôm nay con cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”

[Ồ? Không đúng chỗ nào?]

“Hình như có kẻ đang theo dõi đám người bác Chu hay sao ấy.” Tô Hồng Bảo dừng một chút rồi lại nói: “Tiểu sư thúc, có khi nào mục tiêu của bọn họ là cỏ Vọng Bắc Đông không?”

[Cũng không chừng.] Tô Tái Tái trầm ngâm: [Hôm nay con cho hình nhân bằng giấy canh gác kỹ vào, ngày mai sư thúc sẽ tới xử lý cỏ Vọng Bắc Đông.]

Tránh cho đêm dài lắm mộng.

“Vâng ạ.” Tô Hồng Bảo gật đầu.

Hai người lại nói chuyện phiếm với nhau một lát rồi mới cúp điện thoại.

Tô Tái Tái cầm di động lắc lư mấy cái rồi mới đưa cho người giấy nhỏ để nó tiếp tục chơi game, còn mình thì đi về phía Đại học Đế Đô.

Về phần là kẻ nào theo dõi Chu Phổ… chờ ngày mai cô đến chỗ ông ấy rồi tính sau.

Dù sao đám Đại Vi cũng phải sang đó, vừa hay tiện đường.

Ngày hôm sau, Đại Vi vừa mới đi ra Huyền Học Viện, còn chưa kịp ra khỏi cổng của Đại học Đế Đô thì cô ấy đã nghe thấy đám học sinh đi ngang qua bàn tán với nhau về tin tức mới nhất.

“Ê ê, mấy cậu biết tin gì chưa? Hôm qua cửa hàng trưởng của tiệm kem sau phố đã bị người ta trùm bao tải sấp mặt đó!”

“Gì? Thiệt hay giả vậy? Tớ biết người đó, thấy ghét dữ lắm luôn á.”

Hả?!

Đại Vi dừng bước, cô ấy im lặng quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

Khúc Nhiên thấy thế thì khó hiểu hỏi: “Đại Vi, cậu sao thế?”

Đại Vi không để ý tới cô ấy mà chỉ nhìn Tô Tái Tái - người đang trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn mình - sau đó cười trừ hỏi: “Tiểu Tái, em nghe thấy gì không? Hôm qua cửa hàng trưởng bị người ta trùm bao tải đó.”

“Em nghe chứ.” Tô Tái Tái gật đầu than thở: “Ôi, nhất định là do một người tốt bụng đã làm chuyện này, làm chuyện tốt mà còn không để lại tên họ, thật đáng quý.”

Để chị dỏng tai lên nghe em nói nhăn nói cuội tiếp ha!

Đại Vi yên lặng nhìn Tô Tái Tái, trên mặt thiếu điều muốn viết thẳng hai chữ “không tin”.

Là ai, là kẻ nào đã từng nói với chị rằng mọi người đều là học sinh, làm chuyện này là không tốt, hả?!

Em đúng là đồ lừa đảo mà!

Tô Tái Tái: ?

Tô Tái Tái nhìn đàn chị Đại với ánh mắt vô tội, như thể hoàn toàn không rõ vì sao cô ấy lại nhìn mình như thế.

Bởi vì cô chỉ là một đàn em năm nhất ngây thơ vô tội thôi mà.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 382


Mặc dù Tô Tái Tái không thừa nhận, nhưng Đại Vi có thể khẳng định chắc chắn là do cô lén lút làm.

... Hứ, đã nói là đi đánh người cùng với nhau vậy mà cô lại lén đi chụp bao bố trước.

Đừng bàn đến võ đức!

"Tiểu Tái, những chuyện như thế này lần sau em nhất định phải gọi chị nhé." Đại Vi không cam tâm nhắc nhở Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nghe xong, sau khi cô thở dài rồi mới thốt ra những lời nói ý vị sâu xa: "Đàn chị Đại, như thế không ổn. Chúng ta đều là học sinh, không thể làm những chuyện như thế này."

Sau khi dừng một chút cô lại nghiêng đầu nhìn Đại Vi, tiếp tục nói: "Hãy để đó cho người có lòng tốt, làm việc thiện nhưng không muốn lưu danh lo đi."

"..." Còn lâu chị mới tin em.

Đại Vi yên lặng liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, một lúc sau mới cụp mắt lại nhỏ giọng trả lời: "Chị cũng có thể làm việc tốt không cần để lại tên tuổi mà."

Cô ấy là học sinh của Huyền Học Viện, chỉ số võ lực không thể so với Cổ Võ Viện nhưng cũng tương đối hơn người bình thường, vậy cũng có thể tính là "người luyện võ" chứ?

Tệ lắm thì... đến lúc đó lại kéo theo Diện Diện nhà Khúc Nhiên cũng ổn mà.

Cùng lắm là sau khi về thì thay cho nó hơn một tháng dầu máy thôi.

"Chị?" Tô Tái Tái nghe Đại Vi nói xong, quay đầu nhìn về phía cô ấy.

Sau khi nhìn một lượt đánh giá từ trên xuống dưới lại cười: "Đàn chị Đại, chị làm... chắc hẳn không chỉ muốn lưu danh mà lúc về còn phải ghi tội."

Khúc Nhiên ở một bên nghe vậy thì không nhịn được mà phì cười, khiến cho Đại Vi tức giận, quay lại trừng mắt với người bạn tốt của mình, nham hiểm đe dọa: "Khúc Nhiên! Cậu có tin cậu mà còn cười nữa tới lúc về tớ đánh Diện Diện nhà cậu không?!"

"Hả?" Khúc Nhiên nghe thế thì nhìn Đại Vi, suy nghĩ rồi mới hỏi lại: "Cậu nói cậu bị Diện Diện đánh hả?"

"..." Đại Vi trừng mắt, cảm thấy hai người này bây giờ quá xấu xa mà.

Hứ. Thật bực mình.

Ba người vừa cười nói vừa đi ra bên ngoài trường học, chỉ vừa đi đến cổng ra vào đã lập tức nghe thấy một tiếng gọi "Chị Tái Tái!" ngọt ngào.

Tô Tái Tái nhìn lại tìm theo tiếng gọi, thấy người nhảy xuống xe chạy về phía cô đang đứng, không phải Chung Tử Ngang thì là ai.

"Chị Tái Tái, chị muốn đi ra ngoài à? Em đưa chị đi nhé." Chung Tử Ngang nhảy đến trước mặt Tô Tái Tái, sau khi chào hỏi với Khúc Nhiên và Đại Vi thì quay sang bắt chuyện với cô.

Khiến cho Khúc Nhiên cùng Đại Vi không khỏi nhướng mày, nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.

... Nếu không phải trước đó Chung Tử Ngang tham gia ghi hình Huyền Linh Sư, các cô ấy đã biết cậu ấy là một cậu ấm bướng bỉnh thì bây giờ chỉ nhìn sơ qua chắc hẳn đã tưởng cậu ấy là một đứa bé ngoan ngoãn rồi.

Ừ. Bởi vậy mà có thể thấy được đàn em của các cô ấy chính là một vũ khí lợi hại.

Nhìn đi, cậu ấm bướng bỉnh như thế cũng được dạy dỗ thành bé ngoan.

"Cậu chủ nhỏ, sao hôm nay cậu rảnh rỗi ghé thăm nơi đây vậy?" Tô Tái Tái có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chung Tử Ngang, cười nói: "Chị còn tưởng rằng cậu đã đi tìm nhóm người Đại Khôn Hào đi chơi nữa đó."

Vừa nói đến đây, Chung Tử Ngang tỏ ra có chút mất hứng, hơi bĩu môi: "Vốn dĩ em định đi tìm nhóm anh Khôn Hào chơi game, em còn cố ý dậy thật sớm nữa đó, ai mà biết mẹ em lại bảo em cùng đi đến nhà họ Phụng với bà ấy"

Khi Chung Tử Ngang nhắc đến "nhà họ Phụng" không biết liên tưởng đến ai mà trừ vẻ mất hứng trên mặt ra lại còn xen lẫn sự ghét cay ghét đắng với người đó.

Dừng một chút lại nói tiếp: "Cho nên em không thể tạo nhóm với mấy người anh Khôn Hào, cũng may cái đồ quỷ sứ chán ghét đó không ở nhà, nếu không bây giờ em vẫn phải chơi chung với nó đấy."

Chung Tử Ngang cau mũi một cái, nói đến mà trong lòng vẫn còn thấy sợ.

Cậu ấy dừng lại một chút rồi lại phấn chấn hơn, nhìn ba người Tô Tái Tái nở nụ cười: "Em nghĩ đằng nào cũng phải đi ngang qua cổng trường của các chị nên đến thử vận may, không ngờ rằng có thể gặp thật.

Chị Tái Tái, dù sao bây giờ em đi về cũng vô vị lắm, chỉ có một mình em ở nhà thôi. Mọi người muốn đi đâu vậy, có thể đưa em đi cùng với được không?"

Bởi vì có liên quan với Tô Tái Tái nên mối quan hệ hiện tại của Chung Tử Ngang và Đại Khôn Hào cũng không tệ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 383


Cho nên cũng nhờ cậu ta mà cậu ấy biết được Tô Tái Tái là học sinh của Đại học Đế Đô.

Vì vậy mà cậu ấy mới chạy đến đây.

... Nói đến mức như vậy, quả giống như một đứa trẻ ba không thương, mẹ không yêu đầy đáng thương.

Tô Tái Tái nghe xong, cùng trao đổi ánh mắt với hai người kia, đợi đến khi Khúc Nhiên và Đại Vi gật đầu cười thì mới quay về phía Chung Tử Ngang, thở dài đồng ý: "Được thôi."

Nhưng cô lại bổ sung thêm trước tiếng reo hoan hô của câụ ấy: "Nhưng mà em đi theo thì không được nghịch ngợm, phải nghe lời biết không?"

"Không sao đâu!" Chung Tử Ngang cam đoan.

"Vậy thì được, đi thôi." Tô Tái Tái cười, nhìn về phía Khúc Nhiên và Đại Vi: "Coi như là chúng ta được hưởng lợi từ cậu chủ nhỏ, tiết kiệm được tiền bắt xe."

Bốn người bọn họ lại lên xe, trên đường lái xe đến nhà Chu Phổ, Đại Vi tò mò hỏi Chung Tử Ngang: "Chị nói này cậu chủ nhỏ, em vừa mới nhắc đến nhà họ Phụng... là nhà họ Phụng kia à?"

Chung Tử Ngang nhăn cái mũi, có chút tức giận: "Ngoại trừ bọn họ thì còn ai nữa."

Nói xong, cậu ấy lập tức nhìn về phía Đại Vi cười "hì hì" rồi nói: "Chị Tiểu Vi, không phải em nói chị đâu..."

"Chị biết." Đại Vi cười, sau khi đưa tay xoa tóc cậu ấy thì nói với sự ngạc nhiên: "Chính là vừa nghe đến tên nhà họ Phụng, chị đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và dòng họ đứng đầu... Cũng không cách nhau quá xa."

Khúc Nhiên là người nhà họ Mễ nên đương nhiên cũng từng nghe nói về nhà họ Phụng. Cho nên hiện tại thấy Đại Vi nói như vậy, cô ấy cũng chỉ cười cười.

Nhưng Tô Tái Tái thì ngược lại, vẻ mặt mông lung: "Nhà họ Phụng? Nhà họ Phụng nào?"

"Tứ đại gia tộc không phải Bách, Tiền, Mễ, Thẩm sao?"

Sao bây giờ lại lòi ra thêm một nhà họ Phụng ở đâu ra nữa đây.

Lời của cô vừa thốt ra đã khiến ba người kia cùng nhau sửng sốt.

"Tiểu Tái, em không biết nhà họ Phụng hả?" Đại Vi nhìn Tô Tái Tái hỏi, rất là kinh ngạc.

Tô Tái Tái lắc đầu: "Rất ghê gớm à?"

Lời còn chưa dứt đã thấy Đại Vi liên tục gật đầu: "Chứ sao nữa, đúng là rất ghê gớm."

Sau khi dừng lại một chút, cô ấy mới thể hiện biểu cảm "ai bảo chị là đàn chị của em chi?" rồi nhanh chóng xích lại gần Tô Tái Tái, bắt đầu chế độ tám chuyện: "Nào, nào, để chị kể chuyện phiếm cho em nghe... Khụ, chị đang nói là nhà họ Phụng này, cũng nổi tiếng như nhà họ Trác."

Ngay lúc Đại Vi đang tám chuyện với Tô Tái Tái về nhà họ Phụng, Mễ Nhã đang ngồi ngoan ngoãn và lễ phép trong sảnh nhà họ Phụng, nghe thím họ của mình tán gẫu với bà chủ của nhà họ Phụng - Bối Trân, đến khi thím họ bắt đầu khoe khoang về cô ta thì lại tỏ vẻ ngượng ngùng.

"Đứa cháu họ này của tôi vẫn luôn rất hâm mộ bà Phụng. Cho nên lần này, khi nghe nói bà bị thương thì ngay lập tức nhờ bạn rất thân của nó ở Luyện Đan Viện làm cho bà thuốc bôi đấy." Bà Mễ vừa nói vừa nhìn về phía mu bàn tay của Bối Trân, hỏi thăm ân cần.

"Không biết hai ngày nay bà Phụng dùng cảm thấy hiệu quả thế nào?"

Bối Trân nghe vậy thì hơi gật đầu: "Rất tốt, ngay cả vết thương cũng lành nhanh hơn khi sử dụng các loại thuốc bôi khác nhiều." Nghỉ một chút lại nhìn về phía Mễ Nhã, nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: "Cô Mễ có lòng rồi."

Mễ Nhã nghe vậy, thụ sủng nhược kinh liên tục khoát tay: "Bà Phụng, bà khách sáo quá rồi, tôi cũng chỉ tốn chút sức mà thôi."

Sau khi ngừng lại, cô ta thận trọng lấy ra một cái hộp gấm đặt ở trên bàn trà rồi mở miệng: "Nếu bà Phụng cảm thấy thuốc có hiệu quả thì mong bà hãy nhận đan dược này."

"Đây là... ?" Bối Trân thấy thế thì ngờ vực nhìn về phía Mễ Nhã và thím họ của cô ta.

"Ôi chao, nhất định là đồ tốt của Huyền Học Viện." Thím họ thấy thế thì cười nói, dừng một chút nhìn về phía Mễ Nhã rồi nói tiếp: "Tôi cũng chưa từng thấy qua, chi bằng... Bà Phụng cứ mở ra xem thử, để tôi cũng có thể nhìn cùng?"

Thím họ vừa nói vừa cầm lấy hộp gấm đưa đến trước mặt bà Phụng.

Bối Trân thấy vậy, thản nhiên rũ mắt xuống nhìn qua mà không nhận lấy, bà ấy chỉ ra hiệu rằng tay mình bị thương nên mỉm cười nói: “Xin lỗi, tay của tôi không tiện lắm, hay là để bà Mễ mở ra giúp tôi nhé.”

“Hả? À… Được thôi.” Sau khi nghe vậy, người thím họ sửng sốt nhìn Mễ Nhã rồi gật đầu, mỉm cười mở hộp gấm cho Bối Trân.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 384


Bà ta cũng thò đầu nhìn xem, sau khi nhìn thấy mười viên đan dược màu vàng trắng sáng bóng tròn vo nằm bên trong, bà ta lập tức “ôi chu choa” khoe khoang: “Những viên thuốc này khác với những viên tôi đã thấy trước đây, nó giống như… ngọc mỡ cừu vậy.”

Dứt lời, người thím họ lại nhìn sang Mễ Nhã và hỏi: “Mễ Nhã à, những viên thuốc này của cháu có công dụng gì vậy?”

Mễ Nhã đương nhiên biết người thím họ đang đưa chủ đề nói chuyện cho mình, nên cô ta mỉm cười lên tiếng, trông như thể đang giải thích cho thím họ, nhưng thực ra là đang nói cho Bối Trân nghe.

“Đây là Mỹ Dung Hoàn, có tác dụng tốt vô cùng.”

Cô ta dừng lại, để có thể thuyết phục được Bối Trân, cô ta còn nghiêng mặt qua để bà ấy chú ý đến má của mình, cô ta nói tiếp: “Lúc trước, cháu vô tình bị cứa vào mặt, vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ để lại sẹo, nào ngờ sau khi uống viên thuốc này vào, bây giờ gần như không hề có sẹo. Bà Phụng hãy nhìn xem?”

Mễ Nhã vừa nói vừa đưa người về trước, để Bối Trân nhìn thấy kỹ hơn: “Bây giờ chỉ còn vết nho nhỏ mà thôi.”

“Đúng là vậy thật.” Bối Trân quan sát cẩn thận khuôn mặt của Mễ Nhã rồi kinh ngạc nhìn những viên thuốc, sau đó đưa tay nhận lấy hộp gấm: “Không ngờ những viên thuốc này lại có tác dụng tốt như vậy.”

Dừng một chút, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn hai người họ rồi cười nói: “Cảm ơn hai người, hai người đúng là có lòng mà.”

Thành công rồi!

Mễ Nhã và thím họ thấy Bối Trân tự mình nhận lấy nó, họ vui mừng khôn xiết, mỉm cười xua tay liên tục: “Không, không, đây là điều chúng tôi nên làm mà.”

Bối Trân cười, trở tay đưa hộp gấm cho người giúp việc đứng bên cạnh rồi lại nhìn Mễ Nhã và thím họ, nói: “Thường ngày tôi cũng không có bạn bè gì, khi nào hai người rảnh thì thường đến nhà họ Phụng chơi nhé.”

Lời nói này tương đương với việc bà ấy đã thừa nhận Mễ Nhã và người thím họ, nên cả hai đều mừng như điên, đáp lời liên tục.

Sau khi trò chuyện một hồi, vẻ mặt của Bối Trân trông thoải mái hơn vừa nãy, người thím họ mới nhìn quanh, mỉm cười nói: “Bà Phụng, sao không thấy cậu Cảnh vậy? Vừa nãy khi đến đây, tôi và Mễ Nhã đã nhìn thấy bà Chung và cậu út Chung. Chẳng lẽ cậu ấy đã đi chơi với cậu Chung rồi à?”

“À, Cảnh Nhi đã theo chú ba đến thành phố C rồi.” Bối Trân rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: “Có lẽ phải hai ngày sau mới về.”

“Tử Ngang vốn định đến chơi với Cảnh Nhi, nhưng trẻ con mà, khi bạn không có ở đây thì cũng không chịu ngồi yên lúc nào. Thế là bà Chung đã dẫn cậu ấy rời đi.”

Hóa ra là vậy.

Mễ Nhã và thím họ hiểu chuyện gật đầu.

Mễ Nhã thậm chí còn cười nói rằng: “Em trai của bạn cùng lớp với cháu cũng như vậy, không thích ở chung với đám người lớn bọn cháu, nói là chơi với bọn cháu không vui.”

“Đúng vậy.” Bối Trân cười: “Cảnh Nhi nhà cô cũng vậy, nó nói ở cùng với cô không vui.”

Bà ấy dừng lại rồi thở dài: “Cũng tại sức khỏe của cô không được tốt lắm, mất đi rất nhiều cơ hội ở bên nó.”

Mễ Nhã và thím họ nhìn nhau rồi vội vàng cười nói: “Không sao, bọn trẻ lớn lên rồi sẽ hiểu được những chuyện này mà.”

Dừng một chút rồi nói thêm: “Nếu bà rảnh rỗi muốn tìm người để nói chuyện thì có thể gọi cho chúng tôi.”

“Cũng được.” Bối Trân gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Chú ba thường ngày cứ lo lắng cho sức khỏe của tôi, đến người khác cũng lo lắng theo nên hiếm khi có người đến làm phiền tôi.

Nhưng lần này vô tình bị thương ở tay lại trong cái rủi có cái may. Có phải không? Ngoài đám người bà Chung ra thì hai người là người thứ hai đến thăm tôi.”

Khi nói đến đây, Bối Trân cười: “Sau này tôi lại có thêm người để chuyện trò rồi, vết thương này cũng coi như không bị thương vô ích.”

Nghe vậy, Mễ Nhã và thím họ đều đồng ý gật đầu và cùng cười.

Nhưng Mễ Nhã lại ngầm khẳng định được một chuyện thông qua lời nói của Bối Trân.

Đó chính là không có người lạ nào khác xuất hiện trước mặt Bối Trân trong mấy ngày qua, cho nên đám người Chu Phổ chưa có liên lạc gì với nhà họ Phụng.

Xem ra sau khi về nhà, cô ta có thể nói lại chuyện này với ba, để ông nội rút những người đã được sắp xếp theo dõi xung quanh biệt thự Chu Phổ về.

Để tránh việc bị phát hiện sau một thời gian trì hoãn quá lâu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 385


Mặt khác. Ở thành phố C, nhà họ Bạch.

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã không thể ngờ rằng một ngày nào đó, mình lại có thể làm quen được với người của nhà họ Phụng.

Hơn nữa đối phương còn là tự mình đến gặp.

Điều này khiến hai người họ đâu chỉ thấy vừa mừng vừa lo, hơn nữa còn là hết sức lo sợ.

Vì vậy, ngay cả ly nước trái cây trong tay Phụng Cảnh cũng do Hứa Tần Nhã tự mình vào bếp, canh chừng người giúp việc chuẩn bị rồi bà ta tự mình mang đến phòng khách mà hoàn toàn không cần người khác động tay vào.

Bà ta vừa đặt xuống vừa cười nói: “Nào, cậu Cảnh, chẳng phải vừa nãy cậu nói muốn uống nước trái cây sao? Mau thử xem đi?”

Bà ta dừng một hồi rồi lại nhìn sang Phụng Hồng Bác - ông ba Phụng đang ngồi trên sofa, bà ta cười nịnh nọt: “Tôi đã dặn người giúp việc chỉ lấy phần giữa của mỗi quả cam sành, nên chắc chắn là ngọt.”

Phụng Hồng Bác cười ha hả gật đầu: “Bà Bạch thật chu đáo.”

Dừng lại, ông ta lại nhìn Phụng Cảnh đang dính lấy bên cạnh mình rồi lại nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Nó chỉ là một đứa trẻ, kêu cái gì mà cậu Cảnh chứ, bà gọi nó là Tiểu Cảnh đi.”

Lời nói này khiến Hứa Tần Nhã xua tay liên tục và luôn miệng nói: “Không dám, không dám.”

Phụng Hồng Bác nghe vậy lắc đầu, nhìn bà ta và Bạch Văn Liên đang ngồi bên cạnh mình, nghiêm túc nói: “Năm đó ông hai Bạch có ơn với tôi nên hai người đương nhiên là xứng đáng được như vậy rồi.”

Dừng một hồi, ông ta lại thở dài nói: “Chỉ là hồi đó ông hai Bạch nói rằng không muốn quan tâm đến chuyện đời và muốn ở ẩn. Vì thế tôi cũng không tiện đến quấy rầy nữa, dù gì cũng có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Phụng, lỡ như vì tôi mà khiến cho ông hai Bạch gặp phải tai bay vạ gió thì đó chính là lỗi của tôi.”

“Về sau nhà họ Phụng lại xảy ra một loạt chuyện nên mãi đến giờ tôi mới đến thăm.” Khi nói đến đây, Phụng Hồng Bác khẽ gật đầu với Bạch Văn Liên rồi lắc đầu thở dài: “Điều này thực sự khiến tôi cảm thấy rất áy náy.”

Hành động này của ông ta khiến Bạch Văn Liên kinh ngạc đứng dậy, vội vàng cùng Hứa Tần Nhã cúi đầu khom lưng với ông ta, nói: “Đâu có, đâu có.”

Dáng vẻ nịnh nọt của hai vợ chồng khiến Phụng Hồng Bác nở ra một nụ cười hơi kỳ lạ khi hai người họ không nhìn thấy.

Ánh mắt của ông ta như muốn thiêu đốt mà lại có chút lạnh lùng.

Nhưng đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, vào giây tiếp theo khi đám người Bạch Văn Liên ngẩng đầu lên thì ông ta lại là một ông ba Phụng tốt bụng.

“Ôi dào, đừng khách sáo như vậy, mau ngồi xuống, ngồi đi.” Phụng Hồng Bác kéo tay Bạch Văn Liên để ông ta ngồi xuống ghế sofa, vỗ nhẹ vào tay ông ta rồi lại nhìn sang Hứa Tần Nhã đang ngồi bên cạnh.

Phụng Hồng Bác cười ha hả nói: “Tôi cũng không biết tại sao, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp hai vợ chồng, nhưng tôi lại có... cảm giác như thể chúng ta biết nhau vậy.”

Vừa nói xong, Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đưa mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía Phụng Hồng Bác cười nói: “Ông Phụng à, nói ra có thể ông không tin. Nhưng… thật ra vợ chồng chúng tôi cũng vậy đó, không biết sao, dù chỉ mới gặp ông thôi nhưng lại cảm thấy hết sức quen thuộc.”

Phụng Hồng Bác nghe thế, vỗ vào tay của Bạch Văn Liên rồi cười “ha hả”, giống như cực kỳ vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Tôi tin chứ. Nếu vậy thì…”

Ông ta trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía hai vợ chồng Bạch Văn Liên, nói: “Đừng gọi tôi là ông Phụng gì đó nữa, tôi gọi hai người là cháu trai, với cháu dâu, hai người gọi tôi một tiếng chú là được rồi.”

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã sắp bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống làm cho bất tỉnh mất rồi, hai người nhìn nhau với ánh mắt sáng rực, sau đó vội vàng gật đầu, lưu loát gọi một tiếng “Chú”.

Cách gọi thân thiết như thế này đúng là chẳng khác gì người thân trong nhà cả.

Phụng Hồng Bác cười nhếch môi, nhìn thoáng qua Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, âm thầm quan sát biểu cảm mừng rỡ trên khuôn mặt của bọn họ rồi mới mở miệng nói: “Hôm nay có hơi gấp gáp.”

Ông ta khựng lại một lúc, sau đó vừa nhìn về phía Phụng Cảnh đang rầu rĩ ngồi chơi đùa một mình, vừa mở miệng giải thích: “Sức khoẻ của mẹ Cảnh Nhi không được tốt cho lắm, nên hôm nay chỉ có chú ghé thăm nhà họ Bạch thôi, đợi khi nào hai đứa có thời gian thì đến nhà họ Phụng ở thủ đô chơi, chú mời hai đứa ăn cơm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 386


Thấy hai người họ liên tục gật đầu, lúc này ông ta mới đổi chủ đề, như thể chợt nghĩ đến điều gì đó: “Nói ra thì… chú nhớ ông hai Bạch cũng có một ngôi nhà ở thủ đô. Ông ấy còn từng mời chú tới chơi nữa, nhưng tiếc là vẫn chưa có dịp. Không biết bây giờ ngôi nhà đó còn không nữa?”

Phụng Hồng Bác nhìn về phía hai người Bạch Văn Liên, dừng một chút lại nói: “Nhiều năm như vậy rồi cũng không biết có cần sửa chữa hay không, nhà họ Phụng ở thủ đô cũng có chút dư dả, nếu cần thì thật ra chú cũng có thể giúp đỡ.”

“Ôi chao, sao có thể làm phiền chú được chứ.” Hứa Tần Nhã vui vẻ không thôi, kể hết mọi chuyện cho Phụng Hồng Bác nghe: “Cách đây không lâu mẹ cháu đã gọi thợ qua sửa chữa nhà cũ của chú hai rồi, bây giờ…”

Hứa Tần Nhã ngập ngừng một chút, lại tiếp tục cười nói: “Bà ấy đã giao cho đứa nhỏ trong nhà rồi.”

“Ồ?” Trong mắt của Phụng Hồng Bác loé lên một tia sáng, nhìn hai người rồi gật đầu: “Đúng ha, tuổi này của hai đứa chắc là con cái cũng sắp mười chín rồi hả? Hiện tại đứa nhỏ đang học ở đâu?”

“Dạ, con bé đang học ở Luyện Đan Viện của Đại học Đế Đô!” Hứa Tần Nhã vội vàng mở miệng nói: “Tên là Bạch Ngữ Dung.”

“Cái con bé này… lúc nào cháu gọi điện thoại cho nó, nó cũng luôn bảo không có thời gian, muốn tranh thủ học tập, hiếm khi ra ngoài vận động lắm.” Hứa Tần Nhã giở vờ than thở, dừng một lát lại cười nói: “Mà giờ thì tốt rồi, có chú ở thủ đô, con bé cũng xem như có thêm một nơi để đi.”

Còn về Tô Tái Tái… xì, bà ta sẽ không cho con nhỏ này có cơ hội tiếp cận nhà họ Phụng đâu!

Trước đó chẳng phải nói bản thân không phải người nhà họ Bạch sao?

Được lắm, sau này nhà họ Bạch sẽ nhờ nhà họ Phụng mà phất lên như diều gặp gió, đến lúc đó cũng đừng có hối hận, đi theo nịnh hót cầu xin bà ta giúp đỡ!

Hứa Tần Nhã nghĩ bụng, âm thầm cười giễu cợt.

Phụng Hồng Bác nghe thế, lộ ra sự kinh ngạc, nhìn về phía vợ chồng họ “chà chà” một tiếng lại nói: “Vậy tương lai sau này của đứa trẻ này chắc là sẽ sáng lạng lắm đây, không tệ không tệ. Bạch Ngữ… Dung sao?”

Ông ta lẩm nhẩm cái tên này, sau đó gật đầu nhìn về phía hai người họ, cười nói: “Chờ sau khi chú trở về, nhất định sẽ chăm sóc con bé thật chu đáo.”

Câu “chăm sóc thật chu đáo” của Phụng Hồng Bác nói nghe thật nhẹ nhàng, thậm chí còn có phần… không hợp với độ tuổi này của ông ta chút nào.

Nhưng Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đều không nghe ra, bởi họ đang bận kìm nén sự ngạc nhiên và vui sướng trong lòng, không ngừng nói cảm ơn Phụng Hồng Bác vì đã đồng ý chăm sóc cho Bạch Ngữ Dung trong tương lai.

Thậm chí hai vợ chồng còn nhịn không được mà nhìn nhau một cái, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bọn họ được mọi người hâm mộ, vây quanh, tranh nhau nịnh hót lấy lòng.

Phụng Hồng Bác lẳng lặng quan sát dáng vẻ vui mừng khôn xiết của hai người họ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Phụng Hồng Bác nói có việc phải làm, thế là dẫn theo Phụng Cảnh nói lời tạm biệt với hai người Bạch Văn Liên.

Lúc đứng cạnh xe thì mới nhớ tới hỏi thăm bà nội Bạch.

Vừa nói xong nụ cười trên mặt của Bạch Văn Liên phai nhạt đi một chút, nhịn không được thở dài: “Dạo gần đây mẹ cháu không được khoẻ lắm, cũng không biết có phải do lớn tuổi hay không, mà bà ấy rất thích ngủ. Cho nên cháu đã đưa bà ấy đến bệnh viện để điều dưỡng rồi.”

Nụ cười trên mặt của Hứa Tần Nhã cũng vụt tắt, buồn bã cúi đầu nhìn vòng ngọc trên tay mình, im lặng không nói gì.

Như thể bà ta cũng đang vô cùng lo lắng cho bệnh tình của mẹ chồng vậy.

Phụng Hồng Bác nhìn bà ta một cái, sau đó quay sang nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Thì ra là vậy, người lớn tuổi hay bị thế đó. Không chỉ riêng gì bà Bạch đâu, chú cũng vậy thôi.”

Ông ta còn chưa dứt lời, Hứa Tần Nhã lập tức cười nói: “Sao có thể chứ, chú càng già càng dẻo dai mà.”

“Đúng, đúng đó.” Bạch Văn Liên ở một bên gật đầu phụ họa.

Khiến Phụng Hồng Bác phá lên cười ha hả.

Cho tới khi xe của nhà họ Phụng đã chạy đi xa, Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã vẫn còn đứng tại chỗ rướn cổ lên, liên tục vẫy tay tạm biệt, sau đó mới đi vào nhà.

Hai vợ chồng lập tức trở về phòng ngủ nói chuyện mà chỉ có hai người họ biết.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 387


“Thật không ngờ rằng chú hai không những từng giúp Chu Phổ, mà còn giúp cả ông ba Phụng nữa.” Bạch Văn Liên đóng cửa lại xong, vừa xoay người đi tới chỗ Hứa Tần Nhã, vừa nói.

Ông ta vui mừng không tả nổi.

“Đúng vậy.” Hứa Tần Nhã vẫn còn có chút ngơ ngác, luôn cảm thấy giấc mộng đẹp này có hơi không chân thật.

Một lúc sau, dường như sực nhớ tới điều gì đó, bà ta vội ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình, hỏi: “Sao hồi nãy anh không nhắc đến chuyện của công ty? Nếu nói ra thì chắc chắn là ông ba Phụng đã giúp đỡ rồi.”

“Haiz, em vội gì.” Bạch Văn Liên tùy ý vẫy tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi bắt chéo chân, ngón tay gõ vài cái lên trên tay vịn, mở miệng nói: “Nếu khi nãy mà anh nhắc đến việc này thì làm sao có thể gia tăng tình cảm với ông ba Phụng đây? Việc này phải chờ đến khi thân thiết hơn rồi mới mở lời được.”

“Thậm chí là…” Bạch Văn Liên dừng lại một lát, cười nói: “Ông ba Phụng biết được tin tức này từ chỗ khác, sau đó chủ động trợ giúp cho chúng ta thì càng tốt.”

Bạch Văn Liên đã bỏ rất nhiều công sức để có thể ký kết hợp đồng với nhà họ Chung, đặc biệt là vì để thuận lợi gặp được người nhà họ Chung mà ông ta đã phải cắn răng làm vài vụ mua bán thua lỗ cùng với họ hàng xa của nhà họ Chung - Chung Trần Thuận - người đã bị “chuyển” đến công ty con ở thành phố C của tập đoàn nhà họ Chung.

Cũng vì để Chung Trần Thuận trở nên ưu tú hơn ở nhà họ Chung, như vậy thì khi Chung Trần Thuận giới thiệu ông ta, lời nói của anh ta mới càng có thêm trọng lượng.

Tuy nhiên, Chung Trần Thuận lại là người có lòng tham không đáy, không chỉ muốn chiếm lợi ích trong việc mua bán, mà còn muốn Bạch Văn Liên cho anh ta thêm một vài phúc lợi riêng nữa.

Đúng thật là ỷ vào việc có cây đại thụ là nhà họ Chung che chở rồi tác oai tác oái.

Cho nên hiện nay nhà họ Bạch đang bị tổn thất nặng nề, hơn nữa bởi vì Tô Tái Tái mà ông ta lại bỏ lỡ vụ làm ăn quan trọng nhất.

Có thể nói là dã tràng se cát biển Đông.

Dạo này Bạch Văn Liên vì chuyện đi vay tiền mà phát sầu. Thậm chí ông ta còn đi tìm mấy ngân hàng đen để vay mượn tiền hai lần.

Nghĩ vậy, Bạch Văn Liên ngược lại cảm thấy may mắn vì bà nội Bạch đang bị bệnh.

Nếu như bà ấy biết ông ta dám vay mượn tiền ở ngân hàng đen thì đoán chừng không phải chỉ mấy lời mắng chửi là có thể giải quyết mọi chuyện.

Vào lúc ông ta không biết nên làm thế nào thì Phụng Hồng Bác tìm tới.

Bạch Văn Liên chính là mượn danh tiếng của Phụng Hồng Bác, cho dù Phụng Hồng Bác không giúp đỡ, nhưng chỉ cần vào lúc thích hợp, ông ta cho thấy bản thân quen biết với Phụng Hồng Bác, như vậy cho dù là ngân hàng đen hay là bạn bè khác trong giới làm ăn đều sẽ thoải mái với ông ta hơn.

Thế nên Bạch Văn Liên nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm mà đã lâu không cảm nhận được.

Cuối cùng tối nay ông ta cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.

Hứa Tần Nhã nghe ông ta nói thế cũng gật đầu phụ họa, cảm thấy lời của Bạch Văn Liên rất có lý.

Dừng lại một chút, lại có vấn đề mới xảy ra: “Vậy ai đã để lộ tin tức này ra với ông ta?”

Bạch Văn Liên cười đắc ý: “Em quên ông ta vừa mới nói muốn chăm sóc Ngữ Dung sao?”

Hứa Tần Nhã đột ngột hiểu ra, vừa gật đầu vừa cười.

Chắc là vì đang rất vui mừng cho nên bà ta không cẩn thận nói lộ ra: “Không ngờ chú hai của anh chết đi còn có thể giúp chúng ta một ân tình lớn như thế, sớm biết thế lúc trước…”

Hứa Tần Nhã chưa nói hết lời, sắc mặt Bạch Văn Liên lập tức thay đổi, nhỏ giọng cắt lời: “Em nói bậy cái gì đó!”

Hứa Tần Nhã nhanh chóng im bặt, giật mình vì bản thân nói lỡ miệng. Bà ta ngại ngùng đứng như trời trồng nhìn chồng mình.

Bạch Văn Liên nhanh chóng đứng dậy, đi tới cửa phòng ngủ, mở cửa ra, nhìn về phía hành lang dò xét cẩn thận, xác định không có người giúp việc nào đi qua, cũng không có bóng dáng người nào khác.

Lúc này ông ta mới đóng cửa lại, bước nhanh tới trước mặt Hứa Tần Nhã, nhỏ giọng trừng mắt nhìn bà ta, nói: “Không phải chúng ta đã thống nhất vĩnh viễn không nói chuyện này ra ngoài sao?”

“Em…” Hứa Tần Nhã đuối lý, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu: “Em, em chỉ là vui mừng quá, nên… Lỡ miệng một chút.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 388


“Sau này em tuyệt đối không được vui mừng rồi lỡ miệng, đây là mạng người, là chuyện quan trọng đấy!” Bạch Văn Liên trầm giọng, nghiêm nghị cảnh cáo Hứa Tần Nhã.

Hứa Tần Nhã hơi không phục nói: “Được rồi, anh yên tâm đi. Đã hai mươi năm rồi, chú hai của anh giờ chắc cũng chỉ còn một đống xương trắng, có thể điều tra ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, em còn cố tình tìm ba lấy ít đồ, tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đâu!”

Bạch Văn Liên lạnh lùng cười, cảnh cáo Hứa Tần Nhã: “Bình thường chỉ là việc nhỏ, anh không cãi nhau với em, nhưng em đừng quên còn có Lục Bộ!”

“Chuyện mà các ban ngành bình thường không xử lý được thì đã có Lục Bộ xử lý. Tới lúc đó, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không chỉ có anh và em, còn có nhà họ Hứa nữa!”

Nhắc tới việc nhà họ Hứa sẽ bị liên lụy, lúc này Hứa Tần Nhã mới trở nên yếu thế, bà ta cười lớn, kéo tay Bạch Văn Liên, lấy lòng nói: “Em biết, em biết rồi. Anh yên tâm, em hứa tuyệt đối sẽ không có lần sau. Được không? Anh yên tâm đi!”

Hứa Tần Nhã im lặng một chút, ngẫm lại cũng thấy hơi sợ, bà ta vội vàng hỏi Bạch Văn Liên: “Lúc nãy bên ngoài thật sự không có ai chứ?”

“Không có ai.” Vốn dĩ Bạch Văn Liên đang vui vẻ, nhưng vì Hứa Tần Nhã lỡ miệng nói ra, tâm tình ông ta lúc này không tốt lắm.

Sau khi tức giận nói xong câu đó, ông ta đi ra ngoài: “Anh tới công ty, hơn nữa chắc tối nay cũng đã có lịch trình rồi, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm.”

Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta nhìn Bạch Văn Liên đã kéo mở cửa ra, không yên lòng hỏi lại một lần nữa: “Anh có chắc chắn không?”

Bạch Văn Liên dừng bước, nghiêng đầu tức giận nói với bà ta: “Đừng nói là không có ai, tới quỷ cũng không có con nào.”, sau đó đóng cửa rời đi.

Hứa Tần Nhã nghe ông ta khẳng định thế ôm lấy ngực, thở phào ngồi xuống ghế sô pha.

Người không có.

Nhưng quỷ… Không chắc chắn là không có nha ~

Nữ quỷ vẫn luôn dán sát người vào vách tường cạnh cửa chậm rãi ngẩng đầu, mơ hồ lộ ra tròng mắt trắng, tròng mắt mảnh mai như cây kim nhanh chóng chuyển động loạn xạ trong hốc mắt.

Một lúc lâu sau, nó chậm rãi nghiêng đầu, thay đổi góc độ, từ khe hở của những sợi tóc, lạnh lùng âm u nhìn chằm chằm Hứa Tần Nhã ngồi trên ghế sô pha, khóe miệng nứt ra nụ cười dữ tợn.

Nó không chỉ nghe thấy mà còn nhớ rõ toàn bộ để báo lại cho cô chủ!

Nữ quỷ nghĩ thế, u ám nhìn Hứa Tần Nhã chăm chú, rồi chậm rãi lùi lại, đi xuyên qua vách tường, không thấy tăm hơi đâu hết.

Tới khi nó biết mất, Hứa Tần Nhã ngồi trên ghế sô pha không biết suy nghĩ gì đột nhiên hoàn hồn, bà ta giật mình, quay đầu lại nhìn về một hướng.

Quay đầu nhìn một lúc, bà ta lại cảm thấy kỳ quái về hành động này của mình, lầm bẩm một câu: “Mình đa nghi quá rồi à?” Bà ta xoa cổ, đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài đi dạo phố.

Ở một bên khác, Chung Tử Ngang đi theo ba người Tô Tái Tái tới nơi.

Vốn dĩ cậu chủ nhỏ sau lưng Tô Tái Tái nhảy cẫng lên một cái vui vẻ, nhưng khi thấy Tô Tái Tái nhìn qua rồi vẫy tay với một cậu trai trẻ ngồi xổm bên bờ ruộng, cười gọi “bé ngỗng”, cậu ấy lập tức không còn vui vẻ, giống như bầu trời bỗng nhiên có thật nhiều mây đen.

Cậu ấy quên mất người gọi là “bé ngỗng” này!

Tô Hồng Bảo nghe giọng, quay qua nhìn Tô Tái Tái, nhìn thấy cô thì vẫy vẫy tay.

Khi ba người họ đi tới gần, Tô Hồng Bảo tuần tự gọi tên từng người một, sau đó nhìn Chung Tử Ngang đang lén lút ló đầu ra nhìn cậu ấy từ sau lưng Tô Tái Tái.

Trong chớp mắt khi bốn mắt nhìn nhau, cậu chủ nhỏ Chung Tử Ngang nhanh chóng “Hừ!” một tiếng, quay đầu đi, không nhìn Tô Hồng Bảo nữa.

Tô Hồng Bảo mở to mắt nhìn Chung Tử Ngang, có hơi mờ mịt.

Cậu ấy có thể xác định đây là lần đầu tiên gặp đối phương, không có lý do gì mà có xích mích với người ta cả.

Tô Tái Tái cũng để ý thấy động tĩnh của người sau lưng, cô dở khóc dở cười quay đầu nhìn lại: “Này… Cậu chủ nhỏ, cậu có phản ứng gì đấy?”

Cô vừa nói vừa mở lớn bàn tay, “Bộp” một phát nắm lấy đầu Chung Tử Ngang, xoay cái đầu đang nhìn đi nơi khác của cậu ấy lại: “Bé ngỗng nhà chị đáng yêu lại đẹp trai như thế, dáng vẻ này của cậu, nếu để người khác nhìn thấy… Trông giống như đang ghen tỵ vậy ~”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 389


“…” Tô Hồng Bảo.

À, tức là…

Bây giờ cậu ấy đã biết rõ sự đối địch của đối phương với mình đến từ đâu rồi.

Tô Hồng Bảo im lặng nhìn Tô Tái Tái, hoàn toàn im lặng.

Thế nhưng Tô Tái Tái vẫn tính tiếp tục khoác lác khoe khoang bé ngỗng nhà mình: “Nào, chào hỏi với bé ngỗng nhà chị đi. Đúng rồi, cậu phải gọi em ấy là anh trai. Vậy thì gọi là anh bé ngỗng đi. Đợi lát nữa nó dẫn cậu đi chơi, cậu nhất định sẽ thích được người đáng yêu, đẹp trai nhất nhà chị…”

“…” Tiểu sư thúc có thể đừng tiếp tục kéo thù hận cho cậu ấy được không?

Tô Hồng Bảo nhìn Chung Tử Ngang sắp tức giận tới nỗi biến thành cá nóc rồi, trước khi đối phương tức điên với mình, cậu ấy nhanh chóng đi tới trước, giải thoát đỉnh đầu của Chung Tử Ngang khỏi tay Tô Tái Tái, cắt ngang câu nói “gây thù chuốc oán” của tiểu sư thúc.

Sau đó cười với Chung Tử Ngang, nói: “Anh biết cậu. Tiểu sư thúc nhà anh khi gọi điện thoại cho anh có nói tới cậu. Nói cậu tuổi nhỏ nhưng hiểu chuyện, còn rất ngoan, bảo anh sau này, nếu có cơ hội nhất định phải làm quen với cậu.”

“… Hả?” Chung Tử Ngang nghe mà sửng sốt, bộ dáng ương ạnh biến mất ngay.

Chung Tử Ngang chớp mắt nhìn Tô Hồng Bảo, sau đó lại liếc mắt sang nhìn Tô Tái Tái, sau đó hỏi: “Chị Tái Tái… nói về tôi như thế hay sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tô Hồng Bảo cười gật đầu: “Sư thúc còn bảo là cậu có rất nhiều ưu điểm, bảo tôi nên học hỏi theo cậu. Tôi nghe mà không vui chút nào hết.”

Tô Hồng Bảo vừa mới dứt lời, Chung Tử Ngang đã kiêu ngạo hất cằm: “Chị Tái Tái còn khen tôi chơi game giỏi nữa đó.”

Dừng một lát, cậu ấy quay sang nhìn về phía Tô Hồng Bảo, nói: “Thế cậu có biết chơi game không thế? Nếu tôi có thời gian thì dẫn cậu đi cùng.”

“À đúng.” Tô Hồng Bảo gật đầu: “Tôi chưa chơi game bao giờ. Sau này mong cậu chỉ dẫn nha.”

“Cũng có chút lòng thành đấy.” Chung Tử Ngang kiêu ngạo vỗ ngực, sau đó lại trộm nhìn Tô hồng Bảo vài lần. Chẳng hiểu sao cậu ấy lại thấy người trước mặt… cũng không tồi đến thế.

Nghĩ tới đây, Chung Tử Ngang ngượng ngùng vươn tay, vừa ngượng ngùng lại thích ra vẻ kênh kiệu mà nói: “Tôi tên là Chung Tử Ngang.”

“Xin chào.” Tô Hồng Bảo cười, duỗi tay nắm lấy tay cậu ta: “Tôi tên là Tô Hồng Bảo.”

“Ưm. Tôi biết.” Chung Tử Ngang dừng lại đôi chút nói: “Anh Ngỗng.”

Anh ngỗng…

Tô Hồng Bảo nghe Chung Tử Ngang gọi mình thế thì súyt chút nữa lại giận dỗi, vất vả lắm mới giữ nguyên được nụ cười với bạn mới quen, gật đầu thu tay lại.

Chẳng qua đến cuối vẫn không nhịn được, ai oán trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Tiểu sư thúc, nhờ ơn người mà giờ ai ai dưới chân núi cũng gọi con là bé ngỗng rồi đó!

… người là đầu sỏ đó người biết không?

Bé ngỗng dỗi lắm rồi đó.

Chung Tử Ngang nhìn xung quanh thấy toàn là đồng với ruộng, dường như chẳng có gì là thú vị cả thì nhíu mũi nhìn về phía Tô Hồng Bảo hỏi: “Chỗ này thì mình chơi được cái gì không ạ?”

“Ừm…” Tô Hồng Bảo nghĩ nghĩ, chỉ vào bên cạnh cậu ấy rồi nói: “Không thì cậu hái hộ tôi chút rau dưa đi? Nếu cậu thích thì ăn luôn cũng được.”

Chung Tử Ngang nghe tới đây thì nhíu mày: “Tôi không ăn thứ gì chưa được rửa đâu.”

Cậu ấy vừa dứt lời thì đã bị gõ đầu, hé miệng kêu “Ai da” một tiếng, đưa tay lên che đầu cùng Tô Hồng Bảo ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

“Chị Tái Tái, sao chị lại đánh em.”

“Ai bảo cậu kiêu ngạo cơ.” Tô Tái Tái cười, duỗi tay ấn lên trán cậu ấy nói: “Không ăn đồ chưa được rửa thì tự mình rửa là được rồi.”

Cậu chủ nhỏ vô vùng tủi thân.

Tô Hồng Bảo thấy thế thì nhanh chân chạy tới chặn cái tay đang tiến tới của tiểu sư thúc, nói: “Thôi được rồi mà…” Tô Hồng Bảo ngừng lại, quay qua nhìn Chung Tử Ngang, tay chỉ vào nhà kính to đùng ở đằng kia rồi cất lời: “Ở đó có rổ đấy, cậu đi lấy đi.”

Chung Tử Ngang gật đầu, cảm kích nhìn Tô Hổng Bảo, nhíu mày nhìn Tô Tái Tái hừ một tiếng rồi che đầu chạy đến chỗ nhà kính kia.

“Ha…” Tô Tái Tái phì cười, chỉ vào bóng dáng đang chạy trốn của Chung Tử Ngang cáo trạng với Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng ơi, cậu ta lầm bầm sư thúc kia, con mau đi đánh cậu ta đi.”

Tô Hồng Bảo nghe xong thấy tức lắm: “Tiểu sư thúc, người đừng làm loạn nữa.” Dứt lời vẫn không nhịn được mà thở dài.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back