Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 340


“Em nhớ.” Tô Tái Tái nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Mà sau lúc đó...” Đại Vi chớp mắt nhìn Tô Tái Tái: “Chị có bảo em đấm chị một đấm để xem chị có đang nằm mơ hay không á.”

À à.

Tô Tái Tái sực nhớ.

“Lúc nãy khi thấy động tác nhấc cậu chủ nhỏ của em là chị đã biết ngay, thì ra khi trước chị đã từng đứng trước bờ vực sinh tử mà không hề hay biết!”

Đại Vi đứng đắn nói, cô ấy nhanh chóng cầm ly Cocacola lạnh ở một bên đưa cho Tô Tái Tái rồi cười hì hì bảo: “Thế thì đúng là chị cần cảm ơn vì em đã bỏ qua cho chị rồi còn gì.”

Chỉ vậy thôi hả?

Nhện Mặt Quỷ thừa dịp hai người nói chuyện nhanh chóng lẻn lên đầu của Khúc Nhiên, lúc nghe tới đây nó không khỏi đần mặt ra.

Nó dừng một chút, sau đó chớp chớp đôi mắt kép tròn xoe tò mò nhìn về phía Khúc Nhiên.

Nếu vậy không phải Đại Vi nên cảm ơn nó trước hay sao?

Bởi vì tuy cô ấy đã ôm nó như ôm gối ôm lâu như vậy nhưng nó cũng có “xử đẹp” cô ấy đâu.

Khúc Nhiên không hiểu ý của Nhện Mặt Quỷ, chỉ cảm thấy nó bò xuống thấp quá cản hết tầm mắt của mình.

Cô ấy hơi lắc đầu đi tới và đặt túi đồ ăn còn lại lên bàn: “Rồi rồi, cảm ơn xong thì chúng ta ăn tối được rồi chứ?”

Chạy nhảy lâu như vậy làm cô ấy đói meo nãy giờ rồi nè.

Ba cô học sinh cười đùa với nhau xong thì chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn.

Ở một bên khác, Bách Trúc đang rất vui vẻ, nhưng ngay lúc anh ấy định bảo “tan họp thôi, tôi mời mọi người ăn cơm chiều” thì một nhân viên công tác phụ trách vấn đề hot search trên Weibo đột nhiên tái mặt.

Người này vội vàng giơ tay lên, sau khi được cho phép thì nhanh chóng báo cáo: “Không ổn rồi đạo diễn Bách ơi! Có hai tin tức không tốt về cô Tô đã nhảy lên hot search!”

Bách Trúc nhíu mày: “Chuyển tiếp hình ảnh lên màn chiếu đi.”

Giây tiếp theo, mọi người lập tức thấy được hai hot search cạnh nhau vô cùng bắt mắt.

# Tô Tái Tái ăn h**p con nít mà được tẩy trắng thành người tốt biết quan tâm người khác à?! Chương trình Huyền Linh Sư có còn biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không vậy? #

# Xin dân chơi game cùi bắp đừng có cố ý ké fame với trùm esports dùm cái, tởm lợm quá đi mất! #

Bởi vì Bách Trúc có chuẩn bị tinh thần trước rồi cho nên hot search thứ nhất không làm anh ấy quá kinh ngạc, nhưng cái làm anh ấy bất ngờ là hot search thứ hai.

“Trùm esports?” Anh ấy nhìn về phía nhân viên công tác, khó hiểu mở miệng: “Là Bé Giấy mà ban nãy Chung Tử Ngang nhắc tới ấy hả?”

“Đúng thế ạ!” Nhân viên công tác rầu thúi ruột: “Đạo diễn Bách ơi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

“Thì mời cái người trùm esports gì đó đứng ra làm sáng tỏ là được rồi còn gì?” Bách Trúc nói một cách nhẹ nhàng.

“Không được đâu đạo diễn Bách ơi!” Nhân viên công tác nhấn bàn phím một cái, khi thấy màn hình chiếu chuyển sang tài khoản của “Bé Giấy” thì người này mới mở miệng nói tiếp: “Bé Giấy gần như không lên Weibo!”

Lúc này Bách Trúc và những người khác mới thấy rõ, thì ra tài khoản Vip “Bé Giấy” có cả triệu fans này… chỉ đăng có mỗi hai bài đăng thôi!

“Ha ha...” Bách Trúc không nhịn được phì cười.

Đây là lần thứ hai anh ấy thấy một tài khoản chỉ đăng có hai bài mà đã được cả triệu fans đấy.

Ủa mà khoan?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Bách Trúc lập tức sửng sốt không thôi.

...Lần thứ hai ư?

Lần đầu tiên hình như là... Tiểu Tái?!

“Sao trùng hợp dữ vậy...” Sau khi sực nhớ ra người đầu tiên là ai, Bách Trúc trầm ngâm nhìn tài khoản Weibo “Bé Giấy” này hồi lâu.

Cùng lúc đó, ở sân bay.

Bạch Ngữ Dung đang đợi Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã.

Hứa Tần Nhã đi cạnh Bạch Văn Liên, vừa bước ra cửa đã nhìn thấy Bạch Ngữ Dung trong đám đông.

Bà ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đi tới chỗ cô ta, thân thiết nắm lấy tay của cô ta xem một lát rồi nói: “Ngữ Dung à, con lại đẹp gái hơn nữa rồi.”

Dừng một chút, nhân lúc Bạch Văn Liên còn chưa đến gần, bà ta thấp giọng hỏi: “Viên thuốc kia của con...?”

“Mẹ yên tâm đi, con đã sớm chuẩn bị xong cả rồi.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.

“Vậy thì tốt quá!” Hứa Tần Nhã vui sướng không thôi.

Ngay lúc hai người đang trò chuyện, Bạch Văn Liên đã bước tới gần, khẽ cười hỏi: “Hai mẹ con ở sau lưng ba thì thầm chuyện gì đó?”

“Đâu có chuyện gì đâu ạ.” Bạch Ngữ Dung thân thiết khoác lấy cánh tay của Bạch Văn Liên, tựa vào vai của ông ta rồi nói: “Ba, sao lần này ba cũng tới đây vậy?”

Dừng một chút, cô ta lại nhìn về phía sau lưng của hai người, vờ như tùy ý hỏi: “Phải rồi, bà nội đâu ạ? Bà nội không đi cùng với ba mẹ sao?”

Ánh mắt của Hứa Tần Nhã chợt lóe lên một cái, sau đó vươn tay xoa huyệt thái dương và nhanh chóng nhìn về phía Bạch Văn Liên, thấy ông ta không để ý đến mình, lúc này bà ta mới mỉm cười nói với Bạch Ngữ Dung: “Mấy ngày nay bà nội con bị cảm nên không tới đó mà.”

“Vả lại.” Bà ta dừng một chút, lại giả bộ hờn dỗi nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Lần này mẹ và ba con đến đây là có việc quan trọng phải làm.”

Nói xong, bà ta nhìn về phía chồng mình: “Đúng không, Văn Liên?”

“Hả? Ờ, đúng vậy.” Bạch Văn Liên còn đang ngẩn người, bị Hứa Tần Nhã hỏi thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ vào tay mà Bạch Ngữ Dung đang khoác lấy cánh tay của mình, rút ra và nói: “Thật ra lần này ba mẹ đến đây chủ yếu là để bàn chuyện làm ăn.”

Sau một lúc, ông ta lại bổ sung: “Nếu có thể đàm phán ổn thoả vụ làm ăn lần này thì không bao lâu nữa kế hoạch mở công ty con ở thủ đô của tập đoàn nhà họ Bạch sẽ sớm thành hiện thực thôi.”

Hứa Tần Nhã nghe xong, không giấu được sự vui mừng trên mặt, bà ta và Bạch Văn Liên nhìn nhau cười.

“Thật sao?” Bạch Ngữ Dung vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dừng một lát, lại tò mò hỏi: “Ba ơi, là vụ làm ăn gì thế ạ?”

“Là vụ làm ăn với nhà họ Chung.” Bạch Văn Liên còn chưa kịp trả lời, Hứa Tần Nhã đã cười nói: “Ba con đã nỗ lực rất lâu mới có thể nhờ dòng thứ của tập đoàn nhà họ Chung giật dây, tranh giành được cơ hội gặp mặt và bàn bạc chuyện làm ăn với người nhà họ Chung vào ngày mốt đấy!”

“Ồ! Vậy thì quá tốt rồi.” Bạch Ngữ Dung cũng cực kỳ ngạc nhiên, dừng một chút rồi nhìn về phía Bạch Văn Liên: “Chúc mừng ba nha.”

“Hầy, sự việc còn chưa đâu vào đâu cả, đừng vội chúc mừng sớm vậy.” Bạch Văn Liên cười ha hả, khiêm tốn trả lời, nhưng vẻ đắc ý trong mắt của ông ta đã nói lên tất cả.

Hứa Tần Nhã cũng ở một bên cười nở một nụ cười cực kỳ kiêu hãnh, sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, bà ta mở miệng bảo: “Ngữ Dung à, hay là đến lúc đó con đi cùng với ba mẹ nhé?

Văn Liên, chẳng phải Chung Trần Thuận nói cậu chủ nhỏ của nhà họ Chung rất khó ở sao? Từ nhỏ Ngữ Dung đã rất được lòng mọi người, biết đâu có thể giúp được gì thì sao.”

Bạch Văn Liên gật đầu đồng ý, nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Mẹ con nói đúng đó, Ngữ Dung, đến lúc đó con cũng đi cùng đi, hơn nữa...” Ông ta dừng vài giây rồi nói tiếp: “Con lại là học sinh của Huyền Học Viện, nói ra lại là một điểm cộng đấy.”

Nhà họ Chung chủ yếu là kinh doanh buôn bán, không hề có một “hạt giống tốt” nào đi theo con đường Huyền Học cả.

Nhưng bởi vì thân thiết với nhà họ Bách, vả lại còn có quan hệ họ hàng với nhà họ Trác, cho nên dù không nằm trong bốn gia tộc lớn, nhưng vẫn có thể hô mưa gọi gió ở thủ đô.

Đợi sau khi đã dần quen thân với nhà họ Chung thì sẽ được đối phương giới thiệu gặp mặt và làm quen với nhà họ Bách và Trác, như vậy thì càng tốt.

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cùng nghĩ đến điểm này, vì thế khi ông ta nhắc tới Huyền Học Viện, rồi nhìn về phía Hứa Tần Nhã, hai vợ chồng lập tức trao cho nhau một cái nhìn đầy thấu hiểu.

Mà nụ cười trên môi càng thể hiện sự đắc ý về con đường tương lai sáng lạng.

Bạch Ngữ Dung nghe Bạch Văn Liên nói thế, đang tính gật đầu đồng ý thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Giây tiếp theo, cô ta lập tức trở nên ủ rũ, hàng lông mi hơi cụp xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên, gượng cười nhìn hai người họ, chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Ba mẹ đừng nói như vậy mà, con... có lẽ bây giờ con... haiz. Chẳng những không thể giúp ba mẹ có thêm điểm cộng, mà còn khiến hai người bị trừ điểm nữa ạ.”

“Hay là…” Cô ta ngập ngừng: “Hay là con không nên đi thì hơn?”

“Ơ? Ngữ Dung, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Hứa Tần Nhã nghe vậy lập tức cau mày, quan tâm nhìn Bạch Ngữ Dung, như chợt nghĩ đến điều gì, bà ta nhíu mày trầm giọng hỏi: “Có phải con Tô Tái Tái đã gây rắc rối ở Đại học Đế Đô, rồi làm ảnh hưởng đến con hay không?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 341


“Không, không có ạ!” Bạch Ngữ Dung nghe thế, vội vàng xua tay, sau đó khẽ cúi đầu thủ thỉ: “Tuy... Tiểu Tái đi cùng với bọn họ, nhưng... có lẽ chuyện lần này không liên quan đến em ấy đâu.”

“Con không cần phải nói giúp nó, chắc chắn là nó đã gây ra chuyện gì khiến con bị liên lụy rồi đúng không?” Hứa Tần Nhã hừ một tiếng, thúc giục Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”

Dừng một chút, bà ta lại bổ sung: “Lần này ba con cũng ở đây, nếu thật sự có chuyện thì mẹ và ba con sẽ đi tìm nó nói chuyện!”

“Thật ra thì... cũng không phải là chuyện to tát gì.” Bạch Ngữ Dung do dự một hồi, sau đó kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho hai người họ nghe.

“Sao lại có chuyện như vậy được chứ?!” Cô ta vừa kể xong, Hứa Tần Nhã lập tức nổi giận đùng đùng: “Sao nó lại có thể đứng về phía đám người đến dạy dỗ con chứ?!... Hừ, mẹ đã nói rồi mà, nó chưa từng coi bản thân là người nhà họ Bạch. Nhìn đi, bây giờ nó thà giúp người ngoài chứ không thèm giúp Ngữ Dung nói một lời nào kia kìa.”

Hứa Tần Nhã nói đến đây, giận dữ nhìn Bạch Văn Liên một cái, giống như tất cả đều là lỗi của ông ta vậy.

Bạch Văn Liên chỉ cảm thấy Hứa Tần Nhã có hơi vô lý, nhưng ông ta không lên tiếng mà thay vào đó nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, khẽ cau mày hỏi: “Ngữ Dung à, giờ con không thể đến lớp của hai giáo viên đó, vậy việc học của con có bị ảnh hưởng không?”

Bạch Ngữ Dung lắc đầu: “Giáo sư Tần đã sắp xếp ổn thoả cho con hết rồi, cho nên cũng không phải vấn đề lớn gì.”

“Vậy thì tốt.” Bạch Văn Liên gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Đối với ông ta mà nói, điều quan trọng không phải là quá trình như thế nào, mà là kết quả ra sao.

Vì thế ông ta nhìn về phía Bạch Ngữ Dung rồi mở miệng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là một số tin đồn vô căn cứ mà thôi. Chỉ cần con làm tốt bổn phận của mình là được rồi, qua một thời gian nữa sẽ không ai nhớ đến chuyện này đâu, với cả...”

Ông ta dừng một chút, lại nói tiếp: “Hội đánh giá đan dược gần sắp đến rồi. Tới lúc đó cho dù con không thể luyện chế ra được đan dược cấp thấp, nhưng chỉ dựa vào việc con mới năm nhất mà đã đạt đến cấp F thì sau khi trở lại trường học cũng sẽ không có ai dám dị nghị về con đâu.”

Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu: “Con cũng nghĩ như vậy đấy ạ.”

“Đúng đó.” Hứa Tần Nhã đứng ở một bên nghe xong, ánh mắt bỗng chốc sáng rực, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, hay giờ con công bố chuyện mình đã đạt cấp F ra đi, như vậy thì những người đó sẽ không dám nói xấu con nữa rồi có đúng không?”

Bạch Ngữ Dung lắc đầu: “Mẹ à, bây giờ chưa phải là lúc đâu ạ.” Cô ta dừng một chút, dòm ngó xung quanh, sau khi xác nhận không có ai chú ý tới bọn họ, cô ta mới áp sát lại hai người họ.

Nhìn thấy động tác của cô ta, hai người Hứa Tần Nhã chợt hiểu ra cô ta muốn nói bí mật gì đó nên cũng sáp lại gần và nín thở.

“Trong hội đánh giá đan dược, ngoài việc đánh giá đan dược và buôn bán các đồ vật có liên quan đến Huyền Học ra thì còn có sòng bạc nữa.”

“Sòng bạc sao?” Hứa Tần Nhã lặp lại lời cô ta, quay sang nhìn Bạch Văn Liên một cái.

Bạch Ngữ Dung gật đầu, sau đó nhỏ giọng bảo: “Phó viện trưởng Tôn nói... đến lúc đó phải ra tay bất ngờ, giành lấy nhiều đồ hơn... cho Luyện Đan Viện.”

Cô ta nói một cách khéo léo, nhưng hai vợ chồng Bạch Văn Liên đều ngầm hiểu.

Thế tại sao phải tranh giành nhiều đồ cho học viện ư, nói trắng ra là muốn lợi dụng Bạch Ngữ Dung để hốt một mớ ấy mà.

“Vậy... Ngữ Dung à, ba mẹ có thể tham gia không?” Hứa Tần Nhã đảo mắt, sau đó lập tức nghĩ đến việc này.

“Chuyện này… chỉ khi nào có thể vào được hội đánh giá đan dược mới có thể tham gia vào sòng bạc.” Bạch Ngữ Dung suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Con thử xem sao nha? Con nghe nói nếu học sinh chỉ mới năm thứ nhất đã đạt tới ‘cấp thấp’ sẽ nhận được thư mời.”

“Thế thì tốt quá.” Hứa Tần Nhã vui vẻ nhìn cô ta, mãi đến lúc này bà ta mới nhận ra ba người đã đứng ở sân bay quá lâu, nên vội vàng bảo họ rời đi: “Chao ôi, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này trước đi, chúng ta sẽ nói đến những chuyện khác sau khi ngồi xuống.”

“Dạ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.

Ở bên khác, Tô Tái Tái vừa từ chỗ Đại Vi biết được việc mình đã bị cư dân mạng chế giễu hồi lâu.

Sau khi nghe sơ qua sự việc, cô bỗng chốc chỉ cảm thấy mình đã nghe nhầm.

“... Ai??” Tô Tái Tái ngoáy tai rồi hỏi lại: “Đàn chị Đại, họ nói em ké fame của ai?”

“Chính là Bé Giấy đấy.” Đại Vi tỏ ra không phục: “Em đã giỏi đến mức này rồi, cần phải ké fame của người khác sao?!”

Đúng vậy.

Tô Tái Tái gật đầu.

“Hơn nữa, Bé Giấy này là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là chơi game hơi giỏi mà thôi, chỉ dựa vào việc này ư?! Bộ có thể so sánh với những người Huyền Học Viện của chúng ta sao?!” Đại Vi tiếp tục tỏ vẻ bất mãn, thậm chí càng nói càng lớn tiếng.

Không… Hả?

Tô Tái Tái đang định gật đầu thì dừng lại, chậm rãi ngước mắt lên nhìn Đại Vi, cô suy nghĩ một hồi và cảm thấy mình cần phải giải thích với cô ấy: “Đàn chị Đại à, em cảm thấy cô ấy cũng kha khá đấy. Với lại…”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Huyền Học Viện... Thật ra cũng chỉ có thế thôi. Nếu so sánh thì dường như cũng có thể hơn nhỉ?”

“...?” Đại Vi im lặng, cô ấy giữ nguyên động tác chống nạnh nhìn Tô Tái Tái, hồi lâu không lên tiếng.

“Không phải, đàn em à, chị đang nói giúp em đấy!” Sao em có thể bênh vực người ngoài vậy?!

Đại Vi tức giận.

“... Đàn chị Đại, em cũng là đang nói giúp chị.” Người giấy nhỏ tôi đây đã giúp chị giữ lại rồi, nếu không chị bị đánh chết mà tôi còn phải chịu trách nhiệm.

Tô Tái Tái thở dài.

Còn Khúc Nhiên thì sao? Cô ấy đang ngồi một bên bận bấm lạch cạch cãi nhau với cư dân mạng, nên tạm thời không rảnh quan tâm đến hai người đang “nói đùa”.

“?” Đại Vi chưa hiểu ý của Tô Tái Tái, nhưng sau một hồi ngây người thì cô ấy thản nhiên xua tay rồi cầm điện thoại của mình gõ lạch cạch gửi tin nhắn để phản bác cư dân mạng.

Nhưng đối tượng của trận chiến lần này hơi khác với thường ngày, những người lăn lộn trong giới esports, ít nhiều cũng thành thạo “kỹ năng mắng chửi cấp quốc gia” này, một khi bắt đầu đấu khẩu thì ai nấy cũng rất lợi hại.

Tô Tái Tái vốn đang ngồi giữa Khúc Nhiên và Đại Vi, cô phụ trách đút lần lượt hai người họ ăn tôm do Nhện Mặt Quỷ bóc vỏ, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những câu trả lời của cư dân mạng giới esports trong khu bình luận.

[Ôi dào, về kỹ năng chơi game của chị Tái Tái các người, chúng tôi đâu phải chưa xem qua chương trình phát sóng trực tiếp mà cô ta đã ứng viện cho Đại Nhị Hào, với trình độ và kỹ năng đó, gà đến mức gà mờ cũng phải chê đấy, được không nào? Cô ta ư?! Thậm chí không đáng xách giày cho Bé Giấy siêu đỉnh nhà chúng tôi! Xùy @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi!]

[Tôi không ở trong giới của cô và cũng không theo dõi, nhưng tôi phải đứng ra nói gì đó về việc này, thần Giấy là người siêu đỉnh mạnh nhất mà tôi từng thấy.

Không ngoa khi nói rằng cho dù có gọi cô ấy là trùm esports thì cũng không có gì sai cả. Trong giới của tôi yêu cầu thực lực, lên tiếng bằng chính năng lực của mình.

Cho nên, tốt hơn hết vẫn là đừng đến ké fame của thần Giấy nhà tôi đi được không? @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.]

[Đúng vậy, giữ chút thể diện cho mình đi! @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.]

[Tôi hy vọng người nào đó chớ có không biết phải trái, tự đến weibo của thần Giấy chúng tôi quỳ xuống và xin lỗi chân thành đi @ Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.]

Những lời trên đều mang giọng điệu khá nhẹ nhàng, thậm chí còn có một số lời mắng chửi cấp quốc gia cần phải chỉnh tiếng “bíp” toàn bộ.

Khúc Nhiên và Đại Vi chưa từng thấy qua trận chiến kiểu vậy, nên họ lập tức bị mắng đến ngớ người.

Hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt không biết nên làm sao mới phải.

“Thật thê thảm, đến cậu chủ nhỏ cũng bị gán mác thành người hâm mộ của em sau khi nói giúp em vài câu, họ chửi cậu ấy không chung thủy.” Khúc Nhiên nói.

“Tiểu Hào nhà chị cũng vậy, nó vừa mới cãi nhau với người khác trên mạng, bây giờ thì đang cãi nhau với đội viên của mình.” Đại Vi nhăn nhó nhìn wechat.

Nghe vậy, Tô Tái Tái quay sang nhìn Đại Vi, cô cũng tỏ ra khó hiểu như Khúc Nhiên: “Cậu ta với đội viên cãi nhau vì việc gì? Đội viên của nhà cậu ta không phải đang bị đuổi đánh sao?”

“Ơ? Em cũng biết chuyện này à?” Đại Vi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì có lẽ là Đại Khôn Hào đã nói với Tô Tái Tái, thế là cô ấy lại thở dài nói: “Đuổi đánh thì đuổi đánh, cũng gây ra một ám ảnh tâm lý không nhỏ, nhưng... Người ta đã đánh đến tất cả bọn họ phải tâm phục khẩu phục rồi mà…”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 342


“...”

Hiểu rồi, đây là giữ chặt rồi cọ xát trên mặt đất, cọ ra cảm giác khâm phục sự mạnh mẽ.

Hiểu hiểu.

“Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Sau khi nói xong, Đại Vi với Khúc Nhiên nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn Tô Tái Tái.

Hai người trông thật đáng thương, không biết còn tưởng bây giờ họ mới là những người bị mắng trên mạng.

“Ừm. Thật ra thì…” Tô Tái Tái ăn thêm một miếng tôm rồi trả lời: “Chuyện này cũng dễ xử lý.”

Sau khi dứt lời, cô nhìn Đại Vi và Khúc Nhiên, mỉm cười đứng dậy rồi vỗ tay nói: “Em sẽ mở cái phát sóng trực tiếp.”

“?” Đại Vi và Khúc Nhiên đều sửng sốt, bối rối nhìn bóng lưng của Tô Tái Tái. Khi cô mở cửa định đi ra ngoài thì họ mới lên tiếng: “Tiểu Tái, em phát sóng trực tiếp về việc gì vậy?”

Tô Tái Tái quay lại cười với hai người họ.

“Đương nhiên là chương trình phát sóng trực tiếp của trình gà chơi game rồi.”

“???”

Cùng lúc đó, Chung Tử Ngang đang cố gắng giải thích trên mạng nhưng lại bị mắng thành “kẻ phản bội” đột nhiên nhận được tin nhắn riêng trên weibo.

Ngay khi bấm vào thì cậu ấy hạnh phúc đến há hốc mồm, sau khi ôm điện thoại nhảy đành đạch trên giường hai cái thì cậu ấy mới cầm điện thoại cẩn thận trả lời tin nhắn: [Chị Bé Giấy! Cuối cùng chị cũng trả lời tin nhắn của tôi rồi (trái tim trái tim)]

[Ừm. Chơi game không? Tôi sẽ dẫn dắt cậu. Trên phát sóng trực tiếp.]

Chung Tử Ngang sửng sốt, lập tức vui vẻ trả lời: [Chơi chơi, chơi chứ! Nhưng là… chị Bé Giấy, tôi có một chuyện muốn giải thích với chị…]

[Đợi một hồi kết nối micro rồi nói, tôi gọi bạn của tôi lên trước.]

[Ồ, dạ được.]

Sau khi trả lời xong, Chung Tử Ngang ngây người một giây rồi vội vàng nhảy xuống giường đi bật máy vi tính.

Mà ở bên kia, Đại Khôn Hào đang tranh cãi gay gắt với AD trong đội do nói giúp cho Tô Tái Tái.

Khi trợ lý và ba người khác đang khuyên can thì lập tức ngây người sau khi liếc nhìn điện thoại lúc rảnh tay.

Cậu ấy ngay lập tức kéo đồng đội ra, giơ điện thoại lên trước mặt Đại Khôn Hào và AD, kích động đến nhảy cẫng lên: “Giấy, Giấy…”

“Ui xời, giấy gì mà giấy, không thấy bên này đang cãi nhau sao? Mau tránh ra đi!” Đại Khôn Hào nóng nảy giơ tay che mặt của trợ lý, định đẩy cậu ấy ra khỏi vòng chiến.

Trợ lý nghiêng đầu hét lớn: “Thần Giấy mời chúng ta lập đội đấu một trận trên phát sóng trực tiếp ngay bây giờ! Đối thủ là Thần Hào, Anh Ngũ và Ông Bing!”

Ngay khi lời này vừa nói ra, đừng nói đến những đội viên khác, ngay cả Đại Khôn Hào cũng trợn to mắt, quay qua nhìn cậu ấy.

... Ai???!

“Mọi người xem weibo này!” Trợ lý vô cùng phấn khích, vừa dùng tay quạt mát hạ hỏa cho bản thân, vừa cười toe toét.

Đám người Đại Khôn Hào vội vàng lấy điện thoại ra và phát hiện mình cũng được tag bởi weibo của “Bé Giấy”.

Cùng lúc đó, từ khóa trên weibo # Thần Giấy phát sóng trực tiếp, vả vào mặt Huyền Linh Sư! # đã hiện lên trên hot search.

Ngay khi bấm vào coi thì nhìn thấy weibo của Bé Giấy vừa mới cập nhật.

Bé Giấy: Chơi game không? Phát sóng trực tiếp. @ Thần Hào @ Anh Ngũ @ Ông Bing @ Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang @ Đại Khôn Hào, dẫn theo đội tuyển esports của mình.

Còn khu bình luận, hiện đã có hơn mười ngàn lượt bình luận và chuyển phát.

[A a a! Thần Giấy!]

[Lại xem vả mặt kìa! Ha ha ha!]

[Trình gà mau lại đây kìa!]

Đại Khôn Hào cũng vô cùng kích động, cậu ta đã xem qua trận đấu giữa thần Giấy với những người khác, cách di chuyển vị trí và tốc độ bấm kia, đúng là tuyệt đẹp!

Nhưng mà…

Trong giới của Bé Giấy, hình như... chỉ có mình nói giúp cho cô Tô, chuyện này…

Trong lúc Đại Khôn Hào còn đang do dự thì tiếng thông báo của điện thoại vang lên. Cậu ta mở ra kiểm tra thì thấy là thông báo đến từ Tô Tái Tái.

[Bé Giấy mời bạn chơi trò chơi.]

[Ơ? Cô Tô nói thật hả?] Đại Khôn Hào vô cùng thắc mắc mà nhắn tin bùm bùm hỏi Tô Tái Tái.

[Thật mà.]

Thôi cũng được.

Nếu như cô giáo đã đồng ý thì…

Đại Khôn Hào khẽ cắn môi. Cậu ta vừa mới ngảng đầu thì thấy đồn đội của mình đang vui sướng khi người gặp họa mà nhìn mình.

Cả nhóm cười “Hề hề” nhìn cậu ta như nói: “Chú em xong rồi, chú em sẽ bị thần Giấy ngược cho phun máu luôn” vậy.

“… Đánh thì đánh! Bật máy lên!” Đại Khôn Hào căng da đầu mà gật đầu.

Thầm nghĩ đã tới giờ, các cư dân mạng đã nôn nóng chờ bên phòng phát sóng trực tiếp của “Bé Giấy”. Ngay lúc thấy phòng phát sóng trực tiếp sáng lên cái là nhảy vào ngay.

[Đến rồi, đến rồi!]

[A a a a a vui vẻ lăn lộn trong phòng phát sóng trực tiếp của thần Giấy! Mẹ ơi mẹ có thấy không ạ? Con đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của thần Giấy nè! Chính là thần Giấy đó!]

[Hê hê hê chúng tôi tới đây xem Đại Khôn Hào bị treo lên đánh như đứa trẻ con ấy!]

Chỉ sau một phút, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đột phá trăm nghìn làm cho Weibo có hơi lag nhẹ.

Lúc này, vài người được mời cũng sôi nổi hẳn lên, giọng của họ vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp của “Bé Giấy”.

Trong nháy mắt toàn là những lời chào kiểu [Bái kiến các đại thần] tràn đầy màn hình.

Nhưng khi Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang xuất hiện thì trên màn hình toàn chữ [Phi.]

Giang cư mận đang trêu Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang thì thấy màn hình đen như mực bỗng nhiên được bật microphonr, sau đó tiếng âm thanh đã được biến đổi vang lên.

“Ai nhập chữ ‘phi’ thì tự động đi ra ngoài.”

Giọng nói đã được biến đổi lạnh lùng lười biếng đột nhiên truyền đến làm cho các dân cư mạng ngẩn ngơ sau đó lại một đống bình luận ập tới như làn đạn.

[Á á á! Này là giọng của thần Giấy đó! Tuy đã bị dùng máy biến giọng rồi nhưng nghe vẫn hay đến mức tê hết cả da đầu! Mẹ ơi con yêu rồi!]

[Không không không tui không ra đâu! Cùng lắm thì tui tự li.ếm hết chữ “phi” tui mới nhập (hèn mọn) ]

[Cả nhà chú ý không được bình luận như làn đạn thế này đâu! Thần Giấy không thích.]

[Đã hiểu.]

[Đã biết!]

Chờ tới khi khu bình luận trở về bình thường thì acc được đánh dấu đại V mang tên “Thần Hào” lúc này mới mở miệng: “Thần Giấy, ngài thấy chúng tui nên phân tổ như thế nào được?]

… Tới rồi đó.

Đại Khôn Hào nghe thế thì ngay lập tức để ý, phần bình luận cũng phản ứng theo, toàn là [233]

Đến cả mấy người bật micro cũng phát ra tiếng cười cực kỳ có thâm ý.

Bởi vì ai cũng rõ lần phát sóng trực tiếp này nói thẳng ra là “Bé Giấy” ngược Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang, gián tiếp đánh thẳng vào mặt Tô Tái Tái.

Nhưng… nếu mà thua thì cậu ta cũng sẽ nỗ lực không để cho cô giáo mất mặt đâu!

Trong lúc Đại Khôn Hào đang hạ quyết tâm, cố an ủi “tuy bại vẫn vinh” thì:

“Ừm, cũng được rồi đó.” Thần Giấy cất tiếng.

Tiếng máy móc lười biếng lại có vẻ quyến rũ khác thường. Nó giống như vương ngồi trên đài cao, nhàm chán bễ nghễ nhìn xuống dưới, mặc kệ hai tên thần tử nhìn nhau không vừa mắt.

“Đại khôn Hào cùng với Cậu Chủ Nhỏ và tôi một đội. Những người còn lại một đội.” Thần Giấu dừng lại một chút rồi bổ sung: “Những người khác thì hai người một đội là được.”

Khu bình luận trống trơn không có bình luận gì cả. Không chỉ các cư dân mạng ngẩn người mà đến cả những người bật mic mới cười nhạo cũng sửng sốt.

Nửa ngày sau, Thần Hào mở miệng đầu tiên cuối cùng cũng hồi phục tinh thần: “Hả?”.

Anh ấy lắp bắp nói: “Thần, thần Giấy, ý của ngài là gì?”

“Đúng thế đó.” Bé Giấy cười nói: “Tôi dẫn theo hai người họ đánh các anh đó.”

Cô dừng lại một chút, nhìn màn hình phát sóng trực tiếp toàn [?] thì bổ sung: “Yên tâm, tôi không nhầm đâu.”

… Không phải chứ, chắc đại thần nhầm rồi chăng?

Mắc gì đại thần lại muốn giúp mấy đứa bên kia đánh chúng tui cơ chứ?

Chẳng lẽ đây là ngược fans trong truyền thuyết hả?

[À thì…] Khu bình luận có người rụt rè giơ tay: [Tui muốn nói một câu là “Cuối cùng chút tình cảm này vẫn đặt sai người rồi”, chẳng biết Thần Giấy có đồng ý thả tui đi không nhỉ? Nếu có thì xem như tui chưa nói gì hết nha. (hèn mọn)]

Giờ phút này, không ai trả lời câu hỏi này hộ anh ta, bởi vì trong lòng mọi người cũng nghĩ y chang vậy.

Đồng thời, #Cuối cùng chút tình cảm này vẫn đặt sai người# cũng leo thẳng lên hotsearch.

***

Sau một hồi hỏi han, xác nhận “Thần Giấy” không tính sai… Còn làm gì được nữa giờ?

Chiến thôi chứ sao.

Ai bảo bọn họ là fan chứ… _(:з" ∠)_

Nhưng cũng có người cảm thấy đây là cơ hội Thần Giấy mở ra cho mọi người.

Xem đi, cho dù Thần Giấy có đỉnh tới cỡ nào thì đây cũng là cục diện một gánh bốn đó!

Về phần Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang, tuy trình độ cũng ổn đấy, nhưng khoảng cách giữa nghiệp dư và tuyển thủ chuyên nghiệp nó lớn lắm, như lạch trời vậy!

Ngay lúc cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi, màn hình trực tiếp đã chuyển sang giao diện của trò chơi, chỉ còn mỗi một cửa sổ nhỏ dưới góc phải là hiện hình ảnh bên phía Thần Giấy thôi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 343


Có điều từ đầu lúc phát sóng đến giờ, Thần Giấy vẫn luôn hướng camera lên trên trần nhà, khiến mọi người chỉ nghe thấy giọng chứ không nhìn thấy người.

Dù vậy cũng chẳng thể cản bước d.ục vọ.ng tám chuyện mãnh liệt của cư dân mạng.

Từ cách trang trí của một góc phòng xuất hiện trên camera, có người đã soi ra được đây là một gian phòng ký túc xá.

Nói cách khác…

Thần Giấy nhà họ vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường.

Sau đó, từ chuyện trong ký túc xá vẫn được xài máy tính, có thể tự do lên mạng các kiểu, họ tiếp tục suy đoán có thể Thần Giấy là sinh viên!

Lợi hại, quá lợi hại!

Đương lúc cư dân mạng đang thổi phồng Thần Giấy lên, một bình luận yếu ớt lướt qua: [Chị Tái Tái cũng là sinh viên đó.]

Bình luận này vừa xuất hiện đã bị những người khác tấn công dồn dập.

[Cút ngay! Chạy tới chỗ này làm gì, mấy người đâu có hiểu thế nào là thi đấu thể thao điện tử.]

[Đúng thế, tôi cắn rơm cắn cỏ lạy mấy người đó, đừng tới bú fame nữa được không? Mặt đâu mà dày quá vậy?]

[Hừ, bọn này tới cổ vũ Đại Nhị Hào và Cậu Chủ Nhỏ thôi, tưởng bọn này thích xem thi đấu thể thao chán òm lắm hả?!]

[Nhưng đối tượng mấy người cổ vũ là cùng một đội với Thần Giấy đó nha~]

Chuyện này thì…

Bình luận kia vừa xuất hiện đã khiến các “fan Tái Tái” cứng họng, không biết phản biện thế nào, mãi tới khi có một người mồm mép nhanh nhẹn chửi xéo ngược lại: [Như nhau cả thôi! Giờ mấy người tính cổ vũ cho chủ nhân hay là tiếp tục gào tên Đại Nhị Hào và Cậu Chủ Nhỏ vậy?]

À thì…

Lần này tới lượt “fan Bé Giấy” im lặng là vàng.

Dù hai bên cách cả một thế giới ảo, nhưng người khác vẫn cảm nhận được họ đang mắt to trừng mắt nhỏ, ngây người nhìn nhau chằm chằm.

Mãi tới khi có bình luận “khuyên giải” kiểu [Thôi thôi thôi, sắp bắt đầu thi đấu rồi đó] lướt qua, hai bên mới bậc thang để bước xuống.

Sau khi hừ một tiếng vào mặt đối phương, cả hai cùng tiếp tục xem trận đấu.

Nhưng thực tế thì, cả hai bên đều cảm thấy mất tự nhiên chết đi được.

Chớp mắt một cái, câu nói “Chào mừng đến với bình nguyên vô tận” báo hiệu trò chơi bắt đầu đã vang lên, nhưng trong đầu họ vẫn còn đắn đo với câu hỏi: … Bây giờ phải cổ vũ kiểu gì đây…

Làm fan khổ quá đi _(:з" ∠)_

***

Trận đầu tiên, “Thần Hào” đi rừng, kéo theo chiến đội bốn người Đại Khôn Hào tham chiến.

Bé Giấy cũng chọn đi rừng, kết quả là túm gọn AD của đội đối diện, tẩn người ta khóc bù lu bù loa, tới hai giết hai, tới ba tiễn ba.

[Thần Hào à! Đâu mất rồi!] Thành viên đi Mid gào thét trong vô vọng.

“Thần Hào” còn 37 giây nữa mới sống lại từ chối nói chuyện.

Sang ván thứ hai, đổi thành “Anh Ngũ” lên, thay thế vị trí của AD, còn bảo anh ta mau lui xuống mà khóc đi, kỳ thật hành động này chẳng khác nào nhếch mép cười khẩy nói [Vậy thôi hả?] với người ta cả.

Không ngờ AD còn chưa kịp lên tiếng thì Đại Khôn Hào đã nổi bão trước: [AD nhà bọn này đánh rất tuyệt!]

Làm AD cảm động vô cùng.

Sếp à, tuy chúng ta mới cãi nhau một trận, nhưng sếp đúng là một người sếp tốt.

“Anh Ngũ” thấy Đại Khôn Hào ra mặt giùm AD thì bật cười hai tiếng, khiêu khích: [Nếu cậu không phục thì đổi lane đê.]

Cùng thì cùng, ai sợ ai chứ!

Đương lúc Đại Khôn Hào chọn xong AD, cho rằng “Bé Giấy” vẫn sẽ chọn đi rừng như ván trước, ai ngờ đâu người ta lại… dứt khoát chọn support, sau đó biếng nhác mở miệng: [Cậu Chủ Nhỏ đi rừng.]

Anh Ngũ: “…”

Cư dân mạng: […]

... Ui ta nói chứ, Thần Giấy này, cô đang làm gì vậy hả?

Nếu không phải vì cô vốn là Thần Giấy thì chúng tôi đều cho rằng cô thật sự là kẻ phản bội đứng về phe Tô Tái Tái đấy!

Sau đó, ở ván thứ hai, cư dân mạng đã được mở mang tầm mắt khi chứng kiến cảnh phụ trợ dí theo giết AD vô cùng hiếm có khó tìm.

Còn Đại Khôn Hào thì sao? Đứng trơ ra nhìn phụ trợ ở trước mặt cả nửa buổi trời mới chực tỉnh hồn bỏ chạy.

Giây tiếp theo, tiếng trò chơi thông báo phụ trợ của Thần Giấy đã g**t ch*t AD vang lên khắp thung lũng.

Không chỉ vậy, "Bé Giấy" còn thở dài một tiếng rồi lầm bầm trong miệng: [… Chỉ có nhiêu đó thôi á hở? Anh Ngũ?]

“Anh Ngũ” giơ tay lên che miệng, khóc không thành tiếng với AD của đội Đại Khôn Hào.

Ván thứ ba, “Ông Bing” chọn đi mid, Thần Giấy cũng chọn đi mid, để cho cư dân biết thế nào gọi là “chú mèo nhỏ trốn trong bụi cỏ”.

Ván thứ tư, “Thần Hào”, “Anh Ngũ” và “Ông Bing” cùng lên sàn đấu, Thần Giấy đã biểu diễn cho mọi người thấy “đường top còn có thể chơi như vậy”.

Ván thứ năm, ván thứ sáu…

… Thứ bảy

À, không có ván thứ bảy.

[Được rồi, một tiếng đồng hồ trôi qua rồi.] Lúc giọng nói nhàn nhạt của Thần Giấy vang lên, cư dân mạng và đồng đội của “Thần Hào” đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thần Giấy quả thật là đã “hành hạ” người hâm mộ nhà mình một phen ra trò!

Nhưng Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang… ngược lại thì ăn thắng ké rất thoải mái.

Đặc biệt là cậu chủ nhỏ, cậu ấy còn thấy chưa thỏa mãn mà nói: [Hả, chị Bé Giấy, chị không chơi nữa sao?]

Ngữ điệu mang chút tiếc nuối, hiển nhiên là vẫn chưa chơi chán, kiểu nói này khiến cho nhóm “Anh Hào” rất muốn nhào tới tét mông cậu bé.

[Không chơi nữa, bởi vì một lát nữa cậu còn có việc phải làm đấy.] Bé Giấy đáp.

Chung Tử Ngang ngơ ra một lúc, khó hiểu nói: [Tôi làm gì có việc phải xử lý đâu.]

[Có.] Bé Giấy đáp, sau đó dừng lại một chút rồi nhắc nhở thêm một câu: [Bảng kiểm điểm một nghìn chữ, nhớ viết cho thành tâm chút.]

Chung Tử Ngang: [Hể??? Tại sao tôi phải viết bảng kiểm điểm cơ chứ?!] Cậu chủ nhỏ oan ức đáp.

Rõ ràng là cậu ấy không làm gì cả mà! Rất là ngoan ngoãn ăn thắng ké thôi mà!

[Ồ, nghe giọng cậu nói thì có vẻ vẫn cảm thấy mình bị oan nhỉ?] Bé Giấy lười biếng đáp.

[Rất, rất là oan uổng cho tôi luôn á…] Chung Tử Ngang vừa nghe chị Bé Giấy hỏi ngược như vậy, không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi chột dạ, thế là cậu ấy yếu ớt trả lời: [Chị, chị à… Dù sao thì chị cũng phải nói với tôi là tôi… tôi sai chỗ nào mới được chứ?]

Nhưng ngay khi vừa mở miệng hỏi câu này, cậu ấy đã lập tức rước lấy một cơn bão bình luận “Ha ha ha” trên màn hình.

[Ei câu hỏi này tui có thể trả lời giùm Thần Giấy nè! Bởi vì cậu đã leo tường phản bội đồng đội đó cậu chủ nhỏ à!]

[Đúng zị đúng zị! Thế mà lại đi xu nịnh cái cô Tô Tái Tái kia. Ui đậu móa, nếu tôi là cậu thì sẽ chạy đi viết kiểm điểm ngay đấy! Không những thế mà còn là quỳ viết nữa cơ!]

[Đúng zị đúng zị!]

"Thần Hào" vừa rồi bị ăn hành đến đáng thương, bây giờ cũng tỏ ra rất vui vẻ.

Sau khi giả vờ ho khan một tiếng, anh ấy quay sang nói với Chung Tử Ngang: [Cậu chủ nhỏ à, ngoan ngoãn về nhà viết kiểm điểm đi ha.]

Nói rồi anh ấy chợt dừng lại một chút, dường như là vừa chực nhớ ra điều gì đó: [À đúng rồi, tôi nói này Đại Nhị Hào, cậu được Thần Giấy nhà tôi gánh cho thắng ké lâu như vậy rồi, chắc cũng lĩnh hội được sự lợi hại của Thần Giấy nhà tôi rồi đúng không? Vậy thì…. Có phải cậu cũng nên viết bảng kiểm điểm một nghìn chữ không nhỉ?]

“??!” Dài tay chuyện của tôi chi?!

Đới Côn Hạo chỉ load một lát rồi đáp chắc nịch: "Tôi rất vui vì Thần Giấy đã kéo tôi thắng, cũng rất cảm ơn cô ấy. Nhưng tôi vẫn đứng về phe cô tôi thôi!”

Câu nói vừa dứt một phát, lập tức nhận được một tràng hoan hô của “fan Tái Tái”, mọi người thi nhau gào thét [Đại Khôn Hào giỏi lắm cưng ơiiiii!]

Còn nhóm “fan Bé Giấy” thấy vậy thì đồng loạit hít vào một hơi thật sâu.

[Vậy thì hết cách rồi.] “Thần Hào” nhún nhún vai, tỏ vẻ “ôi vậy thì tiếc quá”: [Lúc tôi chơi vài ván với đồng đội của cậu, vốn nghĩ cũng khá ổn, muốn đấu luyện với bọn họ, tranh thủ lúc đấu chính thức giúp các cậu thăng cấp lên team chiến cấp C. Nhưng mà bây giờ,…]

Nói đoạn, anh ấy thở dài một hơi: [Xem ra, không có duyên phận với nhau rồi.]

“Thần Hào” vừa dứt lời, “Anh Ngũ” và “Ông Bing” cũng lên tiếng theo: [Tôi cũng nghĩ vậy đấy, bây giờ… aizzz, thôi bỏ đi.]

[Tôi như trên.]

[Đại kaaa…] Support gào khóc, tuy không hề nói lời nào, nhưng ý nghĩa của những lời này đã rất rõ ràng rồi.

Nói thật thì Đại Khôn Hào cũng đắn đo dữ lắm, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn quyết định cắn môi cãi lại: [Support, cậu câm miệng lại cho tôi, một mình chúng ta cũng có thể đánh được mà!]

Support tủi thân sụt sịt mấy cái.

Khu bình luận lúc này chia làm hai phe, một phe thì trầm trồ khen ngợi còn một phe thì chửi bới loạn cả lên, tóm lại vô cùng náo nhiệt.

Đúng lúc này.

[À ừm... Hình như mọi người quên gì rồi đúng không?] Bé Giấy vừa lên tiếng thì đám người Đại Khôn Hào lập tức im miệng hết, ngay cả khu bình luận cũng im phăng phắc, bày ra bộ dáng “mị đang ngoan ngoãn nghe thiên tài nói chuyện đây”.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 344


Tô Tái Tái vừa dùng phần mềm giả giọng nói chuyện vừa nhìn về phía người giấy nhỏ, khi thấy nó khoanh tay trước ngực gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì cô mới mở miệng nói: [Nếu tôi ra tay kéo thì... Đại Nhị Hào, đội tuyển của cậu có thể lên tới cấp nào?]

Đại Khôn Hào: [Hả?!]

Khu bình luận: [Hả?!]

Phòng phát sóng trực tiếp im như thóc, phải qua vài giây thì AD mới run rẩy bật thốt lên một cách kích động: [Nếu… nếu thế thì ít nhất cũng lên được cấp C đấy!]

[Cấp C hả?] Tô Tái Tái nhìn về phía người giấy nhỏ, thấy nó giơ tay làm động tác “ok” thì cô mới nói tiếp: [Vậy tôi kéo mọi người lên thành đội tuyển cấp A luôn.]

Mọi người: (⊙o⊙)????!

[Khoan… khoan đã...] Sau một hồi im lặng, “Thần Hào” mới cười gượng hỏi: [Thần Giấy à, sao… sao cô lại muốn giúp bọn họ thế? Bọn họ là... đội tuyển của Đại Khôn Hào mà.]

Đó là đội tuyển đối đầu với chúng ta, là đội tuyển của Đại Khôn Hào đang đứng về phe của Tô Tái Tái đấy!

[Về chuyện này ấy hả...] “Bé Giấy” tắt phần mềm giả giọng đi, để lộ ra giọng nói thật của mình, tiếp theo màn hình phát sóng trực tiếp cũng thay đổi, từ màn hình nhỏ bên dưới góc phải chuyển thành màn hình lớn, sau đó một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh bẻ lại hướng quay của camera - thứ vốn đang chĩa thẳng lên trần nhà.

... Ủa khoan, sao giọng của Thần Giấy nghe quen dữ thần vậy?!

Không chỉ Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang cảm thấy như vậy mà các “fans của Tái Tái” trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy y như thế.

[...Từ từ đã bây ơi, giọng nói này?! Giọng nói này?!]

[Á đù... mọi người ơi, tui bắt đầu hưng phấn rồi đó.]

[Cảnh báo, tiếp theo sắp có tin sốt dẻo nha bà con!]

Camera được chỉnh lại góc quay, chờ bàn tay đó lùi lại, gương mặt của Tô Tái Tái lập tức xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp khiến mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

“Hiện giờ.” Tô Tái Tái cười nháy mắt với màn hình phát sóng trực tiếp: “Mọi người đã biết lý do rồi chứ?”

[Á á á tía má ơi!]

[Chị Tái Tái là… là Thần Giấy?!]

[Éc éc! Tui điên con mẹ nó rồi! Mẹ ơi con muốn gả cho chị ấy! Áu áu áu!]

“Cậu chủ nhỏ.” Tô Tái Tái tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn màn hình đã bị lấp kín bởi các bình luận nổi: “Bây giờ cậu đã biết vì sao mình cần viết bản kiểm điểm dài một ngàn chữ rồi đúng không?”

[Tôi… tôi biết rồi thưa Giấy... Không đúng, tôi biết rồi thưa chị Tái Tái!] Chung Tử Ngang kích động quá trời quá đất: [Chút nữa tôi viết ngay, viết xong tôi là đăng lên Weibo liền!]

“Ừ, thế mới ngoan chứ.” Tô Tái Tái cười.

[Cô ơi...] Giọng của Đại Khôn Hào vô cùng u oán: [Lần trước cô gạt em...]

Cậu ta dừng một chút, giọng nói càng sầu thảm hơn: [Lại còn giả làm gà mờ không biết chơi game nữa chứ...]

Vừa nghe Đại Khôn Hào nói như thế, cư dân mạng lập tức nhớ tới lần trước khi cậu ta mời Tô Tái Tái đi tham gia phát sóng trực tiếp, lúc đó Tô Tái Tái nói bản thân không biết chơi game, Đại Khôn Hào còn hùng hồn tỏ vẻ “em có thể kéo cô”.

Kết quả thì sao?

Thì ra khi ấy “bà trùm” chỉ đang giả khờ thôi ư?!

“Ừ, cậu cứ yên tâm, dù tôi có chê tất cả mọi người là cùi bắp thì tôi cũng không bao giờ chê cậu đâu.” Tô Tái Tái dùng một tay chống cằm, trả lại hoàn chỉnh câu nói mà Đại Khôn Hào đã từng nói với mình lúc sắp bắt đầu trò chơi khi trước.

Đại Khôn Hào: ???

Trong tiếng “ha ha ha” càng lúc càng lớn của cư dân mạng, Đại Khôn Hào lại càng thêm oán hờn.

[Bé Giấy Tái Tái phát sóng trực tiếp biểu diễn cho mọi người thấy cái gì gọi là “phương pháp thù dai chính xác nhất”.]

[Thù dai gì đâu, Bé Giấy Tái Tái của chúng ta chỉ tới đây để lan tỏa một ít năng lượng tích cực thôi mà!]

[Tôi lại cảm thấy thế giới bất công nữa rồi! Thì ra đã mang danh “trùm” là sẽ am hiểu mọi thứ như vậy hả?!]

Trong lúc khu bình luận đang ồn ào náo nhiệt, đám người “Thần Hào” cũng chột dạ chuẩn bị sủi thì Tô Tái Tái lại bất ngờ mở miệng.

“À, tranh thủ trước khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, tôi muốn nói rõ với mọi người vài chuyện.”

Hả? Chuyện gì cơ?

Cư dân mạng lập tức ngưng hành vi spam bình luận, hai mắt long lanh nhìn Tô Tái Tái.

“Mấy người nói tôi ké fame, nói tôi tởm lợm nhỉ?” Tô Tái Tái cười tủm tỉm.

À...

“Nói tôi không xứng xách giày cho ai hết đúng không?” Tô Tái Tái khoanh tay trước ngực tiếp tục cười nói.

À ừm...

“Còn bảo tôi phải dùng thực lực để nói chuyện nữa, phải không nhỉ?” Tô Tái Tái giữ nguyên động tác khoanh tay tựa người vào lưng ghế.

À ừm thì...

“Còn nói tôi không biết xấu hổ.” Tô Tái Tái vừa cười vừa từ tốn gật đầu.

[Hu hu hu, Tái Tái đừng mắng nữa mà, bé bị mắng khờ luôn rồi nè.]

[Ha ha ha! “Fans Tái Tái” lót dép hít drama! Ủa khoan, hình như tôi đang tự hít drama nhà mình hả ta? Thôi kệ, hít drama “nhà làm” cũng vui mà!]

[“Fans Tái Tái” xoa đầu “fans Giấy Giấy” một cách đồng tình.]

Thấy “fans Tái Tái” đắc ý vênh mặt hất hàm trong phòng phát sóng trực tiếp, Tô Tái Tái lại mở miệng tiếp: “Mấy người khoan vội vui mừng, ban nãy hình như có ai nói câu “chủ nào fans đó” đúng không?”

À ừm thì là mà...

Lần này đến lượt phe “fans Tái Tái” co đầu rút cổ.

“Mấy người thật là.” Tô Tái Tái lắc đầu thở dài: “Sau này đừng có làm ba cái chuyện này nữa, tôi không thích đâu, biết chưa hả?”

[Biết… biết òi!]

[Mẹ ơi con muốn gả...]

“Còn nữa, tôi không cưới được nhiều người như vậy đâu.” Khu bình luận còn chưa kịp hú hét xong thì Tô Tái Tái đã lên tiếng, câu nói này của cô làm khu bình luận xuất hiện một tràng “ha ha ha”.

“Được rồi, hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi. Ai bận gì thì đi làm đi, ai rảnh thì cứ thong thả chơi.” Tô Tái Tái vỗ tay, sau đó như sực nhớ ra cái gì thế là “à” lên một tiếng, lại lần nữa nở nụ cười ngây thơ vô số tội với người xem.

“Tôi hy vọng một số thành phần sẽ biết tự giác nhận sai sau đó quỳ xuống xin lỗi dưới Weibo của tôi.”

À...

Cư dân mạng lập tức co rúm lại, hèn mọn như một đàn chim cút nhỏ.

Còn cách nào khác đâu? Ai bảo người mình đu là kiểu người siêu thù dai cơ chứ.

Cho nên đã là fans của người ta thì chỉ biết rơm rớm nước mắt làm theo thôi chứ biết sao bây giờ.

Trong mắt các cư dân mạng đều có ý cười, nhưng tay thì lại gõ ra một loạt “hu hu hu” đăng lên tỏ vẻ đáng thương.

[Mị biết òi… QAQ]

[Hu hu hu bé đi liền nè...]

[Cho dù chị không cưới được nhiều như thế thì em cũng muốn hô to em muốn gả cho chị QAQ...]

Tô Tái Tái thấy thế thì rất vừa lòng, cô gật đầu vẫy tay với mọi người: “Vậy buổi phát sóng trực tiếp hôm nay kết thúc ở đây nhé, tôi không biết chúc gì, thôi thì chúc mọi người đi đêm không gặp ma ha. Tạm biệt.”

???

... Ủa alo thần tượng của tôi ơi, chị chúc kiểu gì mà nghe thấy ghê quá vậy?!

Nè! Mau trở về chúc lại đi! Nếu không là bọn tôi không làm fans của chị nữa đâu á!

Fans cũng biết giận chứ bộ, ơ kìa!

Đáng tiếc “thần tượng” của họ đã tắt phát sóng trực tiếp một cách nhanh gọn lẹ, sau đó đứng lên duỗi người.

Người giấy nhỏ nhân cơ hội này bay tới ngồi xuống trên vai cô, sau đó lúc lắc hai cái chân.

Chờ duỗi người và giãn lưng xong, Tô Tái Tái duỗi tay chọt chọt người giấy nhỏ: “Nè, chị giao đội tuyển của Đại Khôn Hào cho em huấn luyện đấy nhé.”

Cô dừng một chút rồi lại nói: “Bọn họ có lên cấp A nổi không đấy?”

Cô vừa dứt lời thì người giấy nhỏ lập tức kiêu ngạo hếch cằm lên, sau đó vừa tiếp tục lúc lắc hai cái chân vừa nói chuyện phiếm với Tô Tái Tái.

Nếu không lên được thì nhất định là do bọn họ quá cùi bắp chứ không phải là do em dạy không tốt đâu!

“Ừ ừ, em nói đúng lắm.” Tô Tái Tái nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người gõ ba cái lên cửa ký túc xá, động tác vô cùng cung kính, tiếp theo, giọng Đại Vi vọng tới từ bên ngoài: “Xin hỏi...

Bé Giấy Tái Tái - trùm chơi game của Huyền Học Viện của chúng ta có ở đây không ạ? Chị tới đưa món Cocacola lạnh đây...”

Cô ấy ngừng một chút, sau đó nói một cách hèn mọn: “Cho nên... Có thể đừng đánh chị không đàn em...”

Cô ấy chỉ là một cô bé ngây thơ vô tri thôi mà...

Tô Tái Tái sửng sốt, cô nhìn về phía người giấy nhỏ, sau đó cả hai cùng cười khúc khích.

*******

Từ khóa #Sau này đừng gọi là chị Tái Tái nữa, phải gọi là Bé Giấy Tái Tái!# đứng đầu trên bảng hot search Weibo chỉ sau một đêm.

Mãi đến chiều ngày hôm sau mới có dấu hiệu hạ nhiệt và được thế chỗ bởi các hot search khác, nhưng kết quả kéo theo sau đó là đủ loại lời mời khác nhau được gửi tới.

Nào là muốn mời Bé Giấy Tái Tái siêu đỉnh tham gia đấu giải phát sóng trực tiếp, đấu các trận giao hữu, rồi nào là muốn bái cô làm sư phụ. Tóm lại là đủ loại phiền phức.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 345


Không những thế, Bách Trúc còn bị gọi hỏi là Tô Tái Tái đã ký hợp đồng với công ty môi giới hay chưa, nếu chưa thì bọn họ rất sẵn lòng ký hợp đồng với cô!

Khiến cho Bách Trúc phiền đến mức không thể không gọi điện cho Tô Tái Tái, khóc than với cô rằng anh ấy sắp không gánh nổi nữa rồi, cho nên “đỉnh lưu” là cô tự mình giải quyết đi.

“Được rồi, vậy để tôi đăng tus lên Weibo.” Tô Tái Tái nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

Bạch Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp điện thoại đây.”

Nhưng mới ngưng được một giây, anh ấy lại vui vẻ, giọng điệu còn mang theo chút ý khoe khoang nói với Tô Tái Tái: “Tôi đã hẹn gặp được ảnh hậu Trác để bàn về bộ phim mới rồi.”

Tô Tái Tái nghe xong thì nở nụ cười, sau khi tán gẫu thêm vài câu thì cô cúp điện thoại, sau đó đi ra ngoài cổng Đại học Đế Đô.

Tính theo thời gian thì số Ôn Phục Tử mà cô đặt trong ống trúc lúc trước cũng đã có thể lấy ra được rồi.

Nhưng ngay khi vừa bước đến cổng trường, có một giọng nói bỗng vang lên bên tai cô. Tô Tái Tái lần tìm theo hướng âm thanh, lúc nhìn thấy ai vừa nói thì cô không khỏi cau mày lại.

“Tiểu Tái,chị đưa ba mẹ đến thăm em này.” Bạch Ngữ Dung bước nhanh đến, giọng điệu vô cùng thân thiết, vừa nói, cô ta còn vừa vươn tay ra kéo lấy tay của Tô Tái Tái.

Nhưng Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp chạm tới thì Tô Tái Tái đã nghiêng người tránh sang một bên rồi lườm cô ta một cái, sau đó cô chuyển mắt nhìn Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đang đi phía sau Bạch Ngữ Dung.

“... Có chuyện gì sao?”

Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, sau đó quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên với ánh mắt khó xử như muốn nói rằng “ba mẹ tự đến thì vẫn tốt hơn” ấy.

Sắc mặt của Hứa Tần Nhã không được tốt cho lắm, bà ta tiến tới, câu đầu tiên mở miệng là chất vấn: “Con chặn số điện thoại của mẹ hả?”

“Tần Nhã.” Bạch Văn Liên quát vợ một tiếng, ý muốn ngăn lại rất rõ ràng.

Chờ lúc Hứa Tần Nhã chịu ngậm miệng lại, Bạch Văn Liên mới nhìn sang Tô Tái Tái, khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu Tái, cũng lâu rồi chưa gặp con, vốn là ba định gọi con ra ngoài ăn bữa trưa, nhưng không ngờ… Ba số điện thoại của ba, mẹ với cả chị con không số nào gọi được cho con cả. Thế là ba theo Ngữ Dung đến đây luôn, ai dè lại trùng hợp đúng lúc gặp được con như vậy.”

“Ồ.” Tô Tái Tái gật đầu, sau một hồi im lặng mới nói với Bạch Văn Liên một câu "Đã lâu không gặp", coi như là chào hỏi ông ta.

Về phần Hứa Tần Nhã thì nãy giờ vẫn chưa được đả động đến, khiến bà ta đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng.

Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì vội bày ra nụ cười xởi lởi, nắm lấy cánh tay của Hứa Tần Nhã, kéo bà ta lùi ra xa hai bước, để cho Bạch Văn Liên nói chuyện với Tô Tái Tái.

"Bây giờ gặp được rồi thì ông còn gì muốn nói nữa không? Nếu không thì bây giờ tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây.” Tô Tái Tái nói với Bạch Văn Liên, nói hết câu, cô dừng lại một chút rồi bổ sung: "Nếu như hai người muốn tham quan Đại học Đế Đô thì có Bạch Ngữ Dung là đủ rồi."

"Cũng không có việc gì đâu.” Bạch Văn Liên mỉm cười: "Ba chỉ tới thăm con chút thôi.”

… Có thật là vậy không?

Tô Tái Tái lẳng lặng nhìn Bạch Văn Liên, sau khi im lặng vài giây, cô lên tiếng: "Nếu thật sự không có việc gì thì tôi đi đây… Tôi còn có việc bận.”

Tô Tái Tái vừa dứt câu, Hứa Tần Nhã đứng bên cạnh lập tức khịt mũi nói: "Lí do lí trấu bận việc cái gì chứ, chẳng qua là không muốn thấy mặt bọn tôi ấy chứ.”

“Tần Nhã!” Bạch Văn Liên lên tiếng ngăn bà ta lại một lần nữa.

Nhưng câu nói còn chưa dứt, Hứa Tần Nhã đã nghiêng đầu nhìn chồng, bực mình ngắt lời ông ta: "Lòng và lòng vòng với nó làm gì, vào thẳng vấn đề luôn không được sao?”

Nói xong, bà ta lại nhìn sang Tô Tái Tái, trong mắt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn nói với cô: "Mẹ nghe Ngữ Dung nói con có quan hệ khá tốt với em trai của viện trưởng Phù Lục Viện, đúng không? Hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi, con tìm em trai của viện trưởng xin hai tấm thiệp mời đi.”

Sau khi nói xong, Hứa Tần Nhã dịu giọng bổ sung thêm một câu: "Được như vậy thì chuyện lúc trước con bênh người ngoài bán người nhà, không giúp Ngữ Dung mà còn cố ý bỏ đá xuống giếng, cả nhà cũng sẽ không tính toán với con nữa.”

Tô Tái Tái nghe vậy thì lông mày khẽ nhướng lên, cười như không cười nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Vậy thì bà cứ tiếp tục tính toán với tôi đi.”

"Về phần thiệp mời thì…” Cô dừng lại một chút, liếc nhìn Bạch Ngữ Dung rồi nói: "Để Bạch Ngữ Dung giúp gia đình mình đi ha.”

“Mày?!” Hứa Tần Nhã nghe vậy thì trợn to mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó tin nhìn Tô Tái Tái.

Bà ta hạ thấp giọng tức giận nói: "Mày còn chút ý thức mình là người nhà họ Bạch nào không vậy?!”

“Không.” Tô Tái Tái trả lời rất dứt khoát, chặn cứng họng Hứa Tần Nhã luôn.

Dừng một chút, cô lại bồi thêm: "Bởi vì tôi họ Tô."

"Tiểu Tái, con biết rõ ngay từ đầu cả nhà không bắt con đổi tên là vì muốn cảm ơn công dưỡng dục con nhiều năm qua của ba mẹ nuôi, hơn nữa lúc ấy chính con cũng đồng ý rồi mà. Sao bây giờ con lại lấy chuyện này ra trách móc ba với mẹ cơ chứ?"

Bạch Văn Liên nghe xong câu trả lời cũng cau mày nhìn Tô Tái Tái: “Thật không thể tưởng tượng nổi mà.”

Giọng điệu và thái độ của ông ta tốt hơn Hứa Tần Nhã gấp mấy lần, ngay cả giọng điệu cũng hơi khó xử nhưng không tức giận, giống như một người lớn đang răn dạy con trẻ nghịch ngợm vậy. Nhưng thực tế thì điều đó đổi lại chỉ làm Tô Tái Tái thêm chán ghét ông ta mà thôi

Tô Tái Tái rút lại chút sự lễ phép lúc nãy mình dành cho Bạch Văn Liên, nhìn ông ta nói: "Thật ra thì dù cho mấy người có yêu cầu tôi đổi thành họ Bạch thì tôi cũng sẽ phản đối thôi."

Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã lập tức sửng sốt, sau đó lại nhìn Tô Tái Tái, đồng thanh nói: "Cái gì?"

Tô Tái Tái thở hắt một hơi, lấy tâm lý “hôm nay làm cho rõ ràng luôn” nói: "Lúc đầu nếu không vì nể mặt bà nội thì tôi đã không bước vào cánh cửa nhà họ Bạch rồi.”

Sau khi dừng lại một chút, cô nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã với vẻ mặt bất lực: "Cho nên, gia đình mấy người có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Nói thật là phiền chết đi được luôn đấy, có biết không vậy?”

"Mày! Mày…!” Hứa Tần Nhã run run tay chỉ vào mặt Tô Tái Tái nhưng không thể thốt ra được lời nào.

Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì vội lên tiếng: "Mẹ ơi, mẹ bớt giận đi.", đồng thời săn sóc vuốt vuốt lưng cho bà ta.

Qua một lúc, cô ta nhìn sang Tô Tái Tái, khuôn mặt bày ra vẻ không tán thành nói: "Tiểu Tái, sao em lại có thể nói như vậy với ba mẹ chứ.”

“Cô im miệng đi.” Tô Tái Tái liếc nhìn Bạch Ngữ Dung bằng ánh mắt lạnh như băng.

Bạch Ngữ Dung lập tức ngớ người, nhất thời không nói được lời nào cả.

Bạch Văn Liên đứng bên cạnh thấy vậy thì cau mày: "Tiểu…”

"Ông cũng im luôn đi.” Tô Tái Tái lại nhìn sang Bạch Văn Liên.

Gia đình ba người kia đồng loạt sửng sốt, Tô Tái Tái khoanh hai tay trước ngực nhìn bọn họ: “Tôi hiểu rất rõ trước giờ mấy người chưa từng xem tôi là con gái hay máu mủ ruột rà, nhưng mà, cũng vừa hay…” Cô nhún vai: “Bởi vì tôi cũng chẳng xem mấy người là ba mẹ của mình.”

Tô Tái Tái nhìn sang Bạch Ngữ Dung, nói tiếp: “Cho nên việc mấy người muốn xem ai là con gái thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu hai bên đã xem nhau như người xa lạ rồi thì đừng hễ có chuyện gì cũng chạy đến trước mặt tôi nói dăm ba cái gì mà người nhà họ Bạch, nhà họ Bạch dài ngắn ra sao. Chỉ có ba người mấy người mới thực sự là người nhà họ Bạch thôi.”

Tô Tái Tái lại duỗi tay ra, vẽ một vòng tròn chỉ phía Bạch Văn Liên và hai mẹ con nhà kia, sau đó chỉ vào chính mình, nói: "Tôi đây, không phải."

"Mày… Mày thật không ra thể thống gì mà!" Hứa Tần Nhã trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái một hồi lâu, cuối cùng hét to lên: "Cho dù mày có không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì bọn tao cũng là ba mẹ ruột đã sinh ra mày đó!"

"Đúng rồi, sinh ra nhưng có nuôi được ngày nào đâu mà.” Tô Tái Tái lạnh lùng đáp, khiến cho Hứa Tần Nhã nhất thời á khẩu luôn.

Cô lại nói tiếp: "Sau khi tìm được tôi về cũng chẳng có ý định yêu thương, chăm sóc cho thật tốt gì mà."

Nói xong, cô nhếch miệng cười nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã: "Con nói có đúng không, ba mẹ?"

“…” Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên cùng trợn tròn mắt nhìn Tô Tái Tái, khuôn mặt tỏ rỏ vẻ lúng túng khi bị cô vạch trần như vậy.

Bạch Ngữ Dung thấy cảnh tượng này thì chầm chậm cúi đầu xuống, trông có vẻ rất buồn bã, nhưng thực tế thì khuôn mặt cô ta lại vô cùng hí hửng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 346


Cô ta đang phấn khích cực độ, Tô Tái Tái lật bài ngửa với ba mẹ rồi!

"Thế nên, tôi chặn số điện thoại của người lạ thì có vấn đề không nhỉ?" Tô Tái Tái nhìn hai người họ, hỏi rất nghiêm túc.

Đợi mãi một lúc mà hai người kia vẫn chưa đáp lại được câu nào, Tô Tái Tái nói tiếp: “Nếu không còn gì để nói nữa thì tôi đi đây. Sau này mà có gặp lại thì cũng không cần chào hỏi nhau gì đâu ha, tạm biệt.”

Tô Tái Tái gật nhẹ đầu, xoay người đi đến bên đường, chuẩn bị bắt taxi.

"Mày! Mày…!” Hứa Tần Nhã chỉ vào bóng lưng của Tô Tái Tái, phải một lúc sau mới mắng được thành tiếng: "Sau khi mày trở về nhà họ Bạch, ăn gì dùng gì không phải đều là của nhà họ Bạch này à?! Bây giờ mày nói được cái câu đó, có còn lương tâm gì không vậy hả?"

"Ồ.” Tô Tái Tái bày ra vẻ mặt như thể vừa được Hứa Tần Nhã nhắc nhở, cô quay đầu lại nhìn bà ta và Bạch Văn Liên, nói: "Số tiền mà các người cho tôi, tôi chưa từng đụng đến một cắt. Còn về phần chi phí ăn ở trong lúc ở nhà họ Bạch thì…”

Cô nhếch mép cười, nói tiếp: "Lát nữa tôi sẽ chuyển trực tiếp vào tài khoản của mấy người ha. Tạm biệt.”

Tô Tái Tái mở cửa, sau khi lên xe thì không thèm nghe những lời mắng chửi của Hứa Tần Nhã nữa mà bảo tài xế chạy thẳng luôn.

Hứa Tần Nhã vẫn đứng phía sau mắng vọng theo: "Sau này, không chỉ nhà họ Bạch, mà ngay cả nhà họ Hứa cũng không có đứa cháu là mày!"

Trên xe, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến Ôn Phục Tử.

Bên kia, Bạch Ngữ Dung đang vuốt ngực cho Hứa Tần Nhã: "Mẹ, mẹ đừng tức giận mà, hay là… Chờ khi Tiểu Tái quay về, con lại khuyên em ấy sau."

"Không cần!" Hứa Tần Nhã cực kỳ tức giận: "Dù sao mẹ cũng chỉ xem con là con gái duy nhất của mẹ."

Nói xong bà ta dừng một chút rồi lại nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng điệu có chút buồn bã: "Ngữ Dung, sau này mẹ chỉ dựa vào con thôi đó…”

Bạch Ngữ Dung nhẹ nhàng đáp lại, dang tay ôm lấy Hứa Tần Nhã.

Về phía Bạch Văn Liên, ông ta vẫn đứng như trời trồng nhìn về phía Tô Tái Tái rời đi rồi lắc đầu thở dài một tiếng: "Vốn ban đầu anh còn nghĩ là, nếu như con bé hiểu chuyện thì ngày mai đến nhà họ Chung có thể dẫn nó đi theo, nhưng mà bây giờ…”

Haizzz…

Bạch Văn Liên lại lắc đầu.

Bạch Ngữ Dung nghe lời ông ta nói thì lông mi khẽ rũ xuống, giấu đi suy nghĩ của mình.

"Anh dẫn nó theo làm gì?!" Hứa Tần Nhã nghe vậy thì lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn chồng: "Nó có hiểu chuyện không? Có thể so với Ngữ Dung không?!"

"Ôi trời… Anh chỉ nói vậy thôi mà. Với cả bây giờ đã thành thế này rồi, chắc chắn là không dẫn con bé theo được rồi.” Bạch Văn Liên cảm thấy gần đây oán khí của Hứa Tần Nhã rất nặng nề, ông ta giải thích cũng mệt đầu.

Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì vội nhẹ giọng khuyên nhủ, sau khi xoa dịu Hứa Tần Nhã xong, ba người bọn họ mới đi vào Đại học Đế Đô.

Sau khi Tô Tái Tái đạt được mục đích của mình, việc cô làm đầu tiên là đến nhà của Nghiêm Thanh. Còn chưa vào cửa mà cô đã thấy Ôn Liễu đang đứng ở trong sân, mắt nhìn chăm chú nhánh cây mà bà ấy thuận tay nhặt được, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Nhìn thấy bà ấy như vậy, Tô Tái Tái cũng không lên tiếng mà chỉ đứng sang một bên, lẳng lặng chờ đợi.

Người giấy nhỏ cũng thò đầu ra từ mũ áo hoodie, bò lên vai cô, ngước đầu nhìn Ôn Liễu.

Dường như cả hai đều hiểu rõ Ôn Liễu đang nghĩ gì vậy.

Con mèo ở bên cạnh đang chơi một mình với những chiếc lá đột nhiên vểnh tai lên, như thể vừa nhận ra điều gì đó, nó lập tức nhìn về phía Tô Tái Tái.

Sau khi nhìn thấy cô, lúc nó chuẩn bị lấy đà chạy về phía Tô Tái Tái thì cô lại giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đưa lên môi, chú mèo nhỏ lại ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, nhưng cái đuôi lại bán đứng tâm trạng lúc này của chú mèo, không ngừng phấn khích vung vẫy từ bên này sang bên kia.

Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng Ôn Liễu cũng đứng dậy, bà ấy hít sâu một hơi như đang lấy hết can đảm, con ngươi khẽ hướng lên, ánh mắt đột nhiên đanh lại.

Bà ấy dùng nhánh cây làm kiếm, thử múa một đường kiếm, chợt phát hiện cảm giác đau nhức trên cổ tay quả thật đã biến mất.

Sau khi múa kiếm nhuần nhuyễn hơn, ánh mắt bà ấy lập tức sáng lên, lại tăng nhanh tốc độ một chút.

Sau đấy, Ôn Liễu không nhịn được mà phấn khởi hơn, bàn chân khẽ đưa ra sau tạo thế tấn, phối hợp với động tác của tay, lúc mới đầu vẫn còn hơi trúc trắc, nhưng dần dần động tác đã trở nên thuần thục.

Từ chậm đến nhanh, cho đến khi nước chảy mây trôi.

Càng múa, ánh mắt Ôn Liễu càng xuất thần, đáy mắt sáng ngời, bà ấy thật sự… có thể múa kiếm lại một lần nữa rồi!

Nhưng lúc Ôn Liễu múa được một nửa, đang xoay người đâm ngược về sau thì cổ tay bỗng nhiên nhói hết cả lên, tê rần, giống như là bị điện giật vậy. Tay Ôn Liễu run lên một cái, nhánh cây được dùng làm kiếm lập tức rơi xuống đất.

"Gấp gáp không tốt đâu."

Ôn Liễu vốn đang nắm lấy cổ tay, mờ mịt nhìn cành cây trên mặt đất, nghe thấy câu nói thì vội ngước đầu lên, thấy Tô Tái Tái đang đứng đấy chống hai tay lên tường, khuôn mặt Ôn Liễu lộ rõ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vội đi ra nghênh đón: "Tiểu Tái?! Em tới rồi hả? Mau vào đi."

Sau khi Tô Tái Tái vào cửa, Ôn Liễu lập tức rót một chén trà thanh nhiệt đưa cho cô: "Em khát rồi đúng không? Mau uống đi."

"Cảm ơn sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái nhận lấy, sau khi uống xong thì đưa ly cạn cho Ôn Liễu, quan sát động tác đặt tách trà lên bàn của bà ấy rồi nói: “Chúc mừng cô ạ.”

Nghe được những lời này, Ôn Liễu có thể chắc chắn rằng tay chân mình đã thực sự hồi phục. Bà ấy xúc động, tay khẽ run lên, nhìn Tô Tái Tái hỏi: "Tiểu Tái, tay của cô… còn có thể giống như trước đây không?”

"Chuyện này còn phụ thuộc vào cái cây em đưa cho cô nữa, xem cô chăm sóc nó tốt được đến đâu.” Tô Tái Tái lại nói thêm: "Có thể sẽ không còn được như trước đây, cũng có thể sẽ vượt qua cả lúc trước luôn.”

Câu nói này khiến cho cả người Ôn Liễu không nhịn được mà khẽ run lên.

Bà ấy nhắm chặt mắt, kìm lại giọt nước đang chực tuôn ra, cố gắng làm dịu tâm trạng kích động của mình.

Thật ra thì, từ khi Tô Tái Tái đưa hạt giống kia cho bà ấy cách đây vài hôm, lúc nó từ từ mọc ra những chồi non là bà ấy đã nhận thấy được sự thay đổi trong kinh mạch của tay chân, nhưng bà ấy lại lo rằng mình chỉ đang mừng hụt nên cũng không nói gì với chồng mình là Nghiêm Thanh luôn.

Mãi đến hôm nay bà ấy mới không nhịn được mà múa thử vài đường kiếm pháp, lúc này, bà ấy mới chắc chắn đây là sự thật! Không phải là suy nghĩ chủ quan của mình!

Ôn Liễu mở mắt ra, khóe mắt ửng đỏ nhìn Tô Tái Tái, gật gật đầu mấy lần rồi mới nghèn nghẹn nói: "Cô, cô sẽ chăm cái cây con cho tận tình nhất có thể.”

Dừng lại một chút, bà ấy vội vàng bổ sung: "Nhất định sẽ không vì cái lợi trước mắt mà chủ quan đâu."

"Vậy là tốt rồi." Tô Tái Tái cười: "Giờ thì em đi tìm thầy Chu đây. Hôm nay phải lấy Ôn Phục Tử ra mới được, thầy Chu đang ở trong nhà kính ạ?"

"Ừ, cả ba người họ đều đang ở trong nhà kính đấy.” Ôn Liễu nắm cổ tay mình, mỉm cười đáp.

"Ồ, vậy em qua đó nha. Tạm biệt sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái gật đầu, vừa mới xoay người lại thì ——

"Đợi đã, Tiểu Tái."

Tô Tái Tái quay đầu lại, nhìn về phía Ôn Liễu, trên đầu hiện ra một dấu hỏi chấm.

Ôn Liễu mím môi, hít một hơi thật sâu, hai lòng bàn tay chắp lại với nhau, trịnh trọng cúi người, hành lễ như các kiếm giả vẫn thường làm với Tô Tái Tái.

“… Cảm ơn em.”

Tô Tái Tái mỉm cười, gật đầu đáp lễ: "Sư mẫu khách sáo rồi, em rất mong chờ được chiêm ngưỡng kiếm pháp của cô đó ạ."

Nói xong, Tô Tái Tái tạm biệt Ôn Liễu rồi đi về phía nhà kính của Chu Phổ.

Khi vào đến nơi, Tô Tái Tái lập tức nhìn thấy ba người Chu Phổ, Nghiêm Thanh và Thẩm An đang ngồi xổm một hàng ngang trước ống trúc.

Dáng vẻ mỏi mắt chờ mong đó trông thực sự rất buồn cười.

"Thầy Nghiêm, sao mà thầy cũng ngồi xổm ở đây vậy ạ?" Tô Tái Tái mỉm cười trêu chọc.

"Tiểu Tái?!" Chu Phổ nghe thấy giọng nói của cô thì vội quay đầu nhìn ra, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi cô: "Cuối cùng cháu cũng đến rồi, mấy ông già này chờ cháu cả nửa ngày rồi đấy.”

Mau lên, mau lên, cho ông ấy xem thử Ôn Phục Tử thật sự trông như thế nào đi.

Dừng khoảng chừng là hai giây, ông ấy lại trợn trắng mắt nhìn Nghiêm Thanh nói: "Vì đợi cháu đến mà thầy Nghiêm của cháu đã đổi tiết dạy hôm nay thành tiết tự học, rồi để đàn chị Trác của cháu đi trông lớp luôn đấy."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 347


"… E hèm, tôi đến để mở mang tầm mắt mà.” Nghiêm Thanh ngượng ngùng ho khan một tiếng đáp.

Tô Tái Tái ngược lại có chút tò mò về "đàn chị Trác" trong câu nói của Chu Phổ: "Đàn chị Trác sao ạ?"

Là ai vậy ta?

"Ồ, học trò tâm đắc của thầy Nghiêm của cháu đấy, vừa mới trở về sau chuyến đi du học nửa tháng ở nước ngoài. Khoảng thời gian này thì…” Chu Phổ nhìn sang Nghiêm Thanh, nói: "Chắc phó viện trưởng Vạn cũng sắp trở về rồi nhỉ?"

"Đúng vậy.” Nghiêm Thanh gật đầu: "Tiểu Trác nói phỏng chừng trong mấy ngày này thôi.”

"Vậy thì tốt quá, đơn xin trao đổi ở Luyện Đan Viện của Tiểu Tái cuối cùng cũng được ký rồi.” Chu Phổ rất vui vẻ, quay đầu nhìn Tô Tái Tái nói: "Tiểu Tái, đến lúc đó, cháu cũng có thể xin vào thư viện tài liệu của Luyện Đan Viện đấy."

Cháu thấy sao? Tuyệt vời lắm có phải không?!

Chu Phổ kiêu ngạo chống nạnh.

Tô Tái Tái vừa mới rửa sạch tay, nghe xong thì cười khan hai tiếng: “… Quả thật là rất tốt.”

Cũng may Nghiêm Thanh vẫn còn khá "tỉnh táo", ông ấy vỗ vỗ sư đệ đang vênh mặt của mình, chỉ vào ống trúc Ôn Phục Tử, ẩn ý mở miệng: "Tiểu Tái làm đấy."

Sau đó lại chỉ tiếp vào nhánh cỏ Vọng Bắc Đông đã mọc ra hai lá ở bên cạnh: "Tiểu Tái cho đấy.”

Ngón tay lại di chuyển sang hướng Tiêu Mễ: “Cũng là Tiểu Tái cho luôn.”

Cho nên, thư viện tài liệu nhỏ bé mà họ mở ở Luyện Đan Viện thực sự "tuyệt vời" như lời Tô Tái Tái nói sao?

Chậc, chuyện này…

Chu Phổ chớp chớp mắt, mất một lúc sau mới chực bừng tỉnh, ông ấy ngượng ngùng không biết nên nói cái gì cho phải, thế là dứt khoát chọn cười xởi lởi với Tô Tái Tái: "E hèm… Bác nên mời cháu một bữa ăn nhỉ.”

Dừng một chút, ông ấy lại bổ sung thêm: "Tất cả đều là thịt!"

Tô Tái Tái mới vừa rồi vẫn còn cười khan, lúc này lại thành thật gật đầu liên tục, trả lời vô cùng chắc nịch mà không kém phần hưng phấn: "Vậy thì tuyệt quá ạ!"

Thẩm An nhận lấy chiếc khăn mà Tô Tái Tái vừa dùng để lau khô tay rồi nhìn sang thầy và sư bá, sau khi trao đổi ánh mắt với hai người thì bọn họ đồng loạt cười thành tiếng.

Tô Tái Tái lấy Ôn Phục Tử nổi danh có thể làm thuốc và luyện khí từ trong ống trúc ra, hai mắt của ba người kia lập tức mở to.

"Đây… Đây là Ôn Phục Tử sao?" Chu Phổ chỉ vào Ôn Phục Tử trong tay Tô Tái Tái, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên hỏi.

Tô Tái Tái gật đầu, hai tay nâng cẩn thẩn bỏ vào lọ thủy tinh mà Thẩm An đang cầm.

Sau khi Thẩm An đóng nắp lại thì vội chụm đầu lại với Chu Phổ và Nghiêm Thanh, tỉ mỉ quan sát lọ thủy tinh trước mặt.

Ôn Phục Tử trong lọ thủy tinh là một khối thạch hoàn toàn trong suốt, không lẫn một chút tạp chất nào. Nếu đặt chiếc lọ này chung một chỗ với những lọ thủy tinh rỗng khác thì khẳng định là nhìn một lượt qua sẽ không thể nào nhận ra trong lọ có gì.

"Hóa ra đây là Ôn Phục Tử thật.” Nghiêm Thanh gật gù, sau khi dừng một chút lại nhìn sang Tô Tái Tái, hỏi: "Tiểu Tái, vậy thì lượng dùng của nó..."

"Số này cũng đủ cho ba lần dùng nhỉ?" Tô Tái Tái nhìn số lượng Ôn Phục Tử trong lọ thủy tinh, ước chừng.

Sau đó cô lại bổ sung thêm: "Vừa khéo đủ dùng cho ba người luôn nè, mỗi người một phần.”

"Ừ… Hả?!" Nghiêm Thanh đang gật gật đầu thì chợt giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Thầy không tham gia hội đánh giá đan dược mà, phần của thầy để cho Tiểu An dùng đi."

Nghiêm Thanh hào phóng xua tay nói.

"Ồ… Thầy chắc chứ ạ?" Tô Tái Tái nhìn sang mớ cỏ Vọng Bắc Đông đã mọc được hai lá ở bên cạnh, sờ sờ cằm, sau đó nhìn lại nhìn Nghiêm Thanh hỏi.

Nếu thật là như vậy thì cô ấy cũng đỡ cực hơn được một chút.

"Thầy chắc…” Nghiêm Thanh còn chưa dứt câu thì Chu Phổ đã “Bụp!” một tiếng bịt miệng sư huynh mình lại, lớn tiếng trả lời thay: “Ông ấy không chắc đâu!”

"?!" Nghiêm Thanh trợn tròn mắt nhìn Chu Phổ, khuôn mặt tràn ngập dấu chấm hỏi.

Chỉ có Thẩm An là hiểu thầy của mình, lẳng lặng ghé lại gần thì thầm với Nghiêm Thanh: "Sư bá à, thầy cháu nói rồi, những thứ mà đàn em Tô đưa chắc chắn đều là đồ tốt, cho nên…”

Sư bá hiểu mà…

Ồ~~~

Nghiêm Thanh chợt tỉnh ngộ, sau khi đẩy tay Chu Phổ ra, ông ấy cười hì hì xoa xoa tay nhìn Tô Tái Tái: "À thì… cái đó… Tiểu Tái này... Thôi thì cứ tính thầy một phần đi ha?”

"Ồ thế thì…” Tô Tái Tái kéo dài chữ cuối, thấy Nghiêm Thanh nhìn mình với đôi mắt tha thiết mong chờ thì không nhịn được mà bật cười, sau đó gật đầu: "Được thôi ạ."

Ba người họ lập tức chuyển sang trạng thái vui vẻ, Nghiêm Thanh xoa xoa tay, miệng cười hê hê: "Vậy… Tiểu Tái này, em tính làm gì với phần của thầy thế?”

"Ờm… Để lát nữa em nói với thầy sau nhé?" Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Em phải đi xem đàn chị luyện tập đến đâu rồi đã.”

"Đàn chị, luyện tập?" Nghiêm Thanh khó hiểu đáp.

Ngay lúc Tô Tái Tái đang định nói gì đó thì lại có một cuộc gọi đến, Tô Tái Tái nhìn xem là ai gọi, thì ra là của Tô Hồng Bảo.

Cô mỉm cười với Nghiêm Thanh và hai người kia, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại, không để ý tới biểu cảm sững sờ của ba người Chu Phổ khi cô lấy cái điện thoại cục gạch ra.

Thấy Tô Tái Tái đã đi khá xa, ba người họ mới cau mày tụ lại với nhau, tỏ ra vô cùng áy náy.

"Thực sự là Tiểu Tái đã giúp mình nhiều như vậy mà chúng ta lại chưa làm được gì cho Tiểu Tái hết.” Nghiêm Thanh tự trách mình, dừng một chút, lại nhìn về phía Chu Phổ: "Sư đệ này, bình thường chú kỹ tính hơn tôi đấy, sao mà ngay cả chuyện này cũng không để ý gì đến vậy?"

“?!” Có kỹ tính luôn hả trời?! Chu Phổ ngạc nhiên nhìn Nghiêm Thanh, gương mặt trưng ra biểu cảm "Sao tui hổng biết chút gì luôn zị cà?!".

Chẳng qua là tôi có anh làm nền nên mới được tôn lên vậy thôi, sư huynh à!

Chu Phổ nghĩ thông rồi, lập tức quay đầu nhìn Thẩm An: "Tiểu An, sao em không nhắc thầy?"

"?!" Thẩm An dở khóc dở cười.

Ôi thầy ơi, thầy cho rằng bình thường thầy và sư bá chưa đủ khiến con nhọc người phải không ạ?

Hơn nữa… Có lẽ vì từ trước đến nay Tô Tái Tái luôn tạo cho họ cảm giác rằng cô cực kỳ ổn, cho nên mới khiến cho Thẩm An cũng bỏ qua những chi tiết này nhỉ?

"Xin lỗi thầy ạ, sau này em sẽ chú ý hơn."Vai vế của anh ấy thấp nhất trong ba người, ngoài thành thật nhận sai ra thì anh ấy có thể làm gì khác hơn đây?

"Vậy…” Nghiêm Thanh nhìn hai người còn lại: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Trong nhà không có con gái lại thành vấn đề nan giải cho ba người họ.

"Hay là gửi lì xì được không?” Chu Phổ gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mặc dù có hơi tầm thường một tí nhưng mà vẫn “mạnh” hơn là đãi Tiểu Tái ăn thịt nhỉ?”

"Cũng có lý.” Nghiêm Thanh gật đầu, nhìn hai người, sau đó chỉ chỉ vào những “bảo bối” Tô Tái Tái cho trong nhà kính của Chu Phổ, nói: "Mấy cái này chỉ một hai miếng thịt thì không giải quyết được gì, mà nếu có thì cũng phải tính bằng mấy chục xe chở thịt.”

Nghiêm Thanh dừng một chút, lại gật đầu: "Vẫn nên gửi lì xì đi… Số to to tí.”

Chu Phổ và Thẩm An đều gật đầu đồng ý.

Tiếc là Tô Tái Tái hiện không có mặt ở đây, chứ cô mà nghe được ba người bọn họ bàn bạc như vậy, phỏng chừng chỉ mong sao bọn họ đổi lại mấy chục xe thịt mất thôi.

Thế này thì lương thực của mấy “bé thú cưng” sau núi lại bị hụt đi rồi.

"Bé Ngỗng, sao đột nhiên con lại nhớ tới tiểu sư thúc mà gọi điện thoại vậy.” Tô Tái Tái cười.

"Tiểu sư thúc ơi.” Tô Hồng Bảo ở đầu bên kia điện thoại chậm rãi nói: "Con tới thủ đô thi đấu rồi ạ."

Tô Tái Tái: "?!"

"Con còn kiếm thêm được chút tiền lúc trên đường đến đây đấy ạ.” Tô Hồng Bảo nhìn xấp tiền trong tay rồi nói với Tô Tái Tái ở đầu bên kia điện thoại: "Đủ cho con với sư thúc ăn một bữa no nê rồi ạ."

-----

Tô Hồng Bảo đến thủ đô, làm sao mà Tô Tái Tái có thể để cho cậu ấy đãi khách được chứ?

Sau khi nói thêm vài câu thì hai người cúp điện thoại. Tô Tái Tái báo lại tình hình đại khái cho ba người Chu Phổ rồi chạy đi đón Tô Hồng Bảo.

Nhưng ba đồng chí kia vừa mới tự kiểm điểm “Mình không hiểu chuyện” xong, đương nhiên là sẽ không để Tô Tái Tái đi một mình như vậy.

Thế là Thẩm An trực tiếp lái xe, đi đón Tô Hồng Bảo cùng với Tô Tái Tái, Nghiêm Thanh sẽ về nhà nấu ăn, còn Chu Phổ thì chạy đi mua chút đồ ngon về thiết đãi Tô Hồng Bảo từ phương xa đến.

Sau khi biết Tô Hồng Bảo định đến khách sạn, Nghiêm Thanh lập tức vỗ ngực bảo bạn nhỏ cứ đến nhà mình ở đi.

"Bé Ngỗng, con thấy sao?" Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo, mỉm cười hỏi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 348


Trước giờ cô và ông Tô chưa bao giờ ép Tô Hồng Bảo phải làm việc gì.

Tô Hồng Bảo nhìn sang Ôn Liễu rồi gật đầu: "Dạ được ạ!"

Cậu ấy nhìn ra phong thái kiếm giả của Ôn Liễu, cảm thấy thân thiết cho nên mới vui vẻ nhận lời, Tô Tái Tái biết điều này nên cũng không nói gì, cười cười vuốt đầu cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thanh, nhẹ gật đầu: "Vậy thì làm phiền sư bá Nghiêm rồi."

"Chuyện nhỏ ấy mà!" Nghiêm Thanh còn mong được Tô Tái Tái làm phiền là đằng khác nữa là.

Đợi đến tối, thấy thời gian không còn sớm nữa, lúc này Tô Tái Tái mới rời khỏi nhà Nghiêm Thanh, Tô Hồng Bảo dĩ nhiên là cũng muốn tiễn cô về.

Mọi người đều biết hai người họ đã lâu không gặp, chắc chắn là sẽ có rất nhiều điều để nói, vả lại Tô Tái Tái còn nói "Bé Ngỗng tự mình quay về, không sao đâu", khu biệt thự này cũng khá an toàn, thế là bọn họ đã để hai người rời đi.

Trên đường đi, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện thú vị, giữa chừng thì chuông điện thoại báo Chung Tử Ngang gọi đến bỗng reo lên.

Tô Hồng Bảo thấy vậy thì ôm chú mèo sữa nhỏ và người giấy nhỏ lại tự chơi với nhau, ngoan ngoãn chờ tiểu sư thúc nghe điện thoại.

“Chị Tái Tái!” Vừa bắt điện thoại đã nghe thấy giọng nói cực kỳ ngọt ngào của Chung Tử Ngang từ đầu bên kia điện thoại vang lên.

Tô Hồng Bảo nghi hoặc nhìn người giấy nhỏ, trên mặt dán bốn chữ "Đó là ai vậy?" to đùng.

Người giấy nhỏ lập tức ghé vào tai Tô Hồng Bảo thì thầm to nhỏ.

“Ổ, cậu chủ nhỏ à.” Tô Tái Tái mỉm cười: "Viết xong bản kiểm điểm rồi à?"

Câu nói vừa dứt, giọng điệu ngọt ch** n**c của Chung Tử Ngang lập tức tắt ngúm, cậu ấy ha ha cười khan: “Vẫn… Vẫn chưa viết xong.”

Một ngàn chữ phải nói là quá nhiều đối với một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, không phải là bài tập bình thường có thể hoàn thành trong một ngày!

"Vậy cậu gọi tôi làm gì?" Tô Tái Tái hỏi: "Đừng có nói là gọi rủ tôi chơi game với cậu đấy nhé? Không rảnh đâu.”

“Không phải mòoo.” Chung Tử Ngang nằm sấp ở trên giường, hai chân lắc qua lắc lại: “Tôi gọi để mời chị Tái Tái ngày mai đến nhà tôi chơi á.”

Chung Tử Ngang dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi đã bảo quản gia mời đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất đến đây, món tráng miệng người này làm ngon lắm đấy! Chị Tái Tái, chị tới nhà tôi chơi đi, tôi mời chị ăn đồ ngọt, nhé?”

"Ra là vậy…” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút, cũng hơi hơi lung lay rồi.

“Đến đi, đến đi, nhé? Ăn không hết còn có thể gói mang về á!” Chung Tử Ngang nhiệt tình mời mọc.

"Ngày mai tôi có hai tiết học vào buổi sáng, nếu học xong mà vẫn còn sớm thì tôi sẽ sang đấy.” Tô Tái Tái đáp.

Chung Tử Ngang nghe xong lập tức từ trên giường nhảy cẫng lên, sau đó quỳ xuống mép giường vui vẻ nhún nhảy: “Vậy đến lúc đó tôi bảo tài xế đến đón chị nhé! Chị Tái Tái gửi địa chỉ cho tôi là được rồi.”

"Không cần đâu, tôi tự tới được rồi.” Tô Tái Tái nói.

“Vậy… Đuợc thôi. Hẹn mai gặp, chị Tái Tái!”

"Ừm, mai gặp.” Tô Tái Tái lại đáp.

Lúc đang chuẩn bị cúp máy thì cô thấy Tô Hồng Bảo đang quay đầu nhìn đi đâu đó, thế là cô vừa bỏ tay xuống nhấn tắt cuộc gọi, vừa lên tiếng hỏi: "Bé Ngỗng, con đang nhìn gì vậy?"

???!

Bé Ngỗng???!

Mấy chữ đầu đã lọt vào tai Chung Tử Ngang, cậu ấy lập tức nhớ tới trước đây Tô Tái Tái đã từng so sánh mình với “Bé Ngỗng” này, mà có phải chỉ một lần hai lần đâu.

Vậy nên, rốt cuộc “Bé Ngỗng” này là ai?!

Cậu chủ nhỏ thầm nghĩ, ngày mai phải tìm cơ hội nghe ngóng một chút mới được.

Mà Tô Hồng Bảo lại không biết rằng tiểu sư thúc đã vô tình “gặt” giùm mình không ít thù hận. Cậu ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái, lắc đầu nói: "Không có gì đâu ạ, tiểu sư thúc."

"Ừ.” Tô Tái Tái ngước mắt liếc nhìn hướng Tô Hồng Bảo vừa nhìn, sau đó gật đầu, duỗi tay xoa gáy cậu ấy, cười nói: "Không phải ngày mai con sẽ tham gia thi đấu sao? Đến lúc đó tiểu sư thúc sẽ tới đón con, rồi buổi tối sư thúc đãi con ăn vịt quay nhé."

“Dạ!” Tô Hồng Bảo ngại ngùng mỉm cười.

"Được rồi, con không cần tiễn nữa đâu, mau quay về đi.” Tô Tái Tái nói.

“Dạ, tạm biệt tiểu sư thúc ạ.” Tô Hồng Bảo ôm con bé mèo nhỏ, nói với Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái lại đưa tay ra xoa tóc cậu ấy lần nữa, người giấy nhỏ thấy vậy cũng bắt chước theo, xoa đầu cậu một cái rồi mới bay trở lại trên vai Tô Tái Tái, sau khi ngồi ngay ngắn lại, nó nghiêng đầu vẫy tay chào tạm biệt Tô Hồng Bảo.

Tô Hồng Bảo mỉm cười, ôm mèo con đứng tại chỗ, mãi cho đến khi không nhìn thấy Tô Tái Tái nữa thì mới xoay người đi về.

Đang đi được nửa đường, cậu ấy lơ đãng liếc nhìn ven đường, bỗng thốt lên “Ôi!” một tiếng rồi dừng lại.

Bàn chân lập tức hướng đến bên đường, Tô Hồng Bảo ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ ống trúc bị chém làm đôi, mặt cắt trơn nhẵn không có lấy một cọng xơ, khẽ gật đầu.

Đây quả nhiên là tác phẩm của tiểu sư thúc.

Ngay lúc Tô Hồng Bảo đang chuẩn bị đứng dậy thì ánh mắt cậu ấy bỗng liếc nhẹ ra phía sau.

"Anh là…?"

Bánh xe lăn ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh sàn sạt, mãi khi đến gần nó mới ngừng lại.

Trình Hồng Huy nhìn cậu bé đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, lúc cậu quay sang nhìn thấy anh thì vẻ mặt cũng thoáng chút sững sốt, cảm xúc của anh ấy cũng không thay đổi gì mấy.

Anh ấy biết rõ mình trông người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí là phần lớn biểu cảm của mọi người nhìn thấy anh còn không bình tĩnh được như cậu bé này nữa là.

“Xin lỗi, tôi không có ý dọa cậu đâu.” Trình Hồng Huy mỉm cười nói: "Chẳng qua đây là cửa nhà của tôi."

"À dạ.” Tô Hồng Bảo lập tức cúi người chào đối phương: "Xin lỗi chú, cháu bắt gặp cây trúc kia nên mới tò mò một chút thôi ạ." Dừng một chút, cậu ấy lại bổ sung thêm: "Cháu đi ngay bây giờ đây ạ."

Trình Hồng Huy gật đầu, mãi đến khi Tô Hồng Bảo đi rồi, lúc này anh ấy mới mở cửa đi vào trong.

Không ngờ là, sau khi Trình Hồng Huy vào nhà rồi, Tô Hồng Bảo vốn đã rời đi lúc nãy giờ lại vòng ra từ ngã rẽ. Cậu ấy đứng lẳng lặng nhìn tấm biển ghi "Nhà họ Trình” mãi một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.

Vết thương của người đó… giống y đúc với vết thương lúc trước của cậu.

Tô Hồng Bảo vừa đi vừa nghĩ, trong lòng chất đầy suy tư.

------

Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngữ Dung đi theo Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đến nhà họ Chung.

"À đúng rồi, Ngữ Dung này, con có biết chơi game không?" Hứa Tần Nhã đang cầm gương trang điểm, tỉ mỉ ngắm nhìn bản thân, rồi như chợt nghĩ đến điều gì đó, bà ta quay đầu lại nhìn Bạch Ngữ Dung.

"Dạ?" Bạch Ngữ Dung ngơ ngác hai giây rồi lắc đầu: "Con không biết ạ."

"Ôi, vậy thì hỏng bét rồi.” Hứa Tần Nhã bày ra điệu bộ tính sai nước, sau đó dừng lại giải thích với Bạch Ngọc Dung: "Mẹ nghe nói gần đây cậu chủ nhà họ Chung rất thích chơi game, thường xuyên nhắc tới cái chị gì ấy.”

"Ôi dào, không sao đâu.” Bạch Văn Liên ngồi ở ghế lái nghe vậy thì lên tiếng: "Em nói mới được một nửa thôi, cái cậu đó ngoài thích chơi game ra, hình như còn khá hứng thú với Huyền học đấy.

Cho nên chúng ta không cần lo lắng gì đâu, lát nữa Ngữ Dung chỉ cần nói mình là học sinh của Huyền Học Viện, khẳng định là không thành vấn đề luôn.”

“Đúng, đúng, đúng.” Hứa Tần Nhã liên tục phụ họa, mỉm cười nắm lấy tay Bạch Ngọc Dung, vừa yêu chiều vỗ vỗ, vừa vui vẻ mở miệng: "Cũng may là mẹ còn có đứa con gái ngoan như Ngữ Dung đấy, nếu không thì… Hừ, đổi lại là con nhỏ kia ấy hả, chắc ngay cả cái cửa nhà họ Chung cũng bước không qua quá, con nói có phải không?"

Bạch Ngữ Dung nghe vậy thì ngượng ngừng cười, ngoài miệng còn không quên nói đỡ cho Tô Tái Tái: "Thật ra Tiểu Tái cũng có ưu điểm mà mẹ, có lẽ… Chẳng qua là chúng ta tạm thời vẫn chưa phát hiện ra thôi ạ."

"Hừ.” Hứa Tần Nhã nhếch miệng cười, lắc đầu nói: "Thôi được rồi, không nhắc tới nó nữa." Vừa dứt câu, bà ta nhìn về phía trước, hưng phấn nói: "Đến nhà họ Chung rồi!”

Gia đình ba người được người giúp việc nhà họ Chung dẫn vào cửa. Sau khi lịch sự mời bọn họ ngồi xuống, bưng trà bánh lên, người giúp việc nhẹ cúi người cáo lỗi với bọn họ: "Thật ngại quá, hôm nay có khách quý đến nhà, cho nên đành phải để gia đình mình chịu thiệt, phiền ba vị ngồi ở sảnh phụ một lúc ạ."

"Không sao, không sao.” Cả nhà Bạch Văn Liên mỉm cười đáp lại: "Là do chúng tôi đến thăm mà không báo trước."

Người giúp việc mỉm cười, lại gật đầu nhìn ba người bọn họ, nói: "Vậy ba vị ngồi đây một lát nhé, tôi đi gọi quản gia ạ."

Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài.

Đợi người đi hết, Hứa Tần Nhã lập tức xích lại gần chồng, hạ thấp giọng thì thầm: "Hôm nay chúng ta cũng khá may đấy chứ, ngoài gặp được quản gia nhà họ Chung ra, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được khách quý của nhà họ Chung nữa."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 349


Người mà ngay cả nhà họ Chung còn phải đối đãi thận trọng như vậy, chắc chắn không phải là nhân vật bình thường.

Có khi còn… thuộc tứ đại gia tộc cũng nên ấy nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hứa Tần Nhã cảm thấy hôm nay thật may mắn làm sao. Bà ta cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngữ Dung , dặn dò cô ta: "Ngọc Dung này, đợi lát nữa con phải cố gắng lên đó nha."

“Con biết rồi mẹ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.

Một thằng quỷ nhỏ thôi mà, khen suông vài câu chẳng phải là vuốt đuôi được rồi sao? Có gì mà khó khăn đâu chứ?

Ngay lúc ba người đang bàn đến chuyện này thì quản gia Chung bước vào từ cửa với nụ cười tiêu chuẩn trên môi, một mặt nói "Thật ngại quá!", một mặt chủ động đưa tay ra với Bạch Văn Liên.

Cả nhà ba người đã đứng dậy từ lúc nãy, lần lượt bắt tay với quản gia Chung, hai bên khách sáo với nhau một hồi mới ngồi xuống lại ghế.

“Ôi thật ngại quá, hôm nay có vị khách cậu chủ vô cùng coi trọng đến chơi, chúng tôi tiếp đón gia đình mình chưa được chu đáo rồi.” Quản gia Chung mỉm cười nói: "Ông Bạch, tôi đã đưa bản kế hoạch của ông cho ông chủ rồi, nhưng mà… có lẽ vẫn chưa thể đáp lại nhanh như vậy được. Thành thực xin lỗi ông."

Bạch Văn Liên nghe xong thì trong lòng hơi chùng xuống, nhưng ông ta lập tức giấu đi bằng nụ cười: "Không sao đâu, mối làm ăn lớn như vậy, ông Chung phải suy nghĩ kỹ càng là chuyện hết sức thường tình.”

Quản gia Chung liếc nhìn Bạch Văn Liên, mỉm cười gật đầu không nói gì.

Thật ra thì “mối làm ăn lớn” trong miệng của ông ta cũng có thể để cho cậu chủ nhỏ quyết định.

Nhưng mà… Nếu nói thật như vậy thì không chừng sẽ làm mất mặt nhà họ Bạch, cho nên quản gia Chung cũng chỉ cười chứ không nói gì.

Đúng lúc này, Chung Tử Ngang ở bên ngoài đi lướt qua, ánh mắt Hứa Tần Nhã lập tức sáng lên, vội mở miệng: "Vị này là cậu chủ nhà họ Chung đúng không?"

Chung Tử Ngang nghe thấy nên quay đầu nhìn về phía sảnh phụ, so với đám người Hứa Tần Nhã đang tỏ ra niềm nở, cậu ấy chỉ đứng ở xa xa, thản nhiên gật đầu với ba người bọn họ, để lại một câu "Xin chào" rồi quay người định rời đi.

Nhưng quản gia Chung đã kịp lên tiếng: "Cậu chủ...”

Chung Tử dừng bước nhìn về phía quản gia, thấy đối phương vẫy vẫy tay với mình, cậu ấy mới bất đắc dĩ đi vào sảnh phụ, không mấy hứng thú ngồi lên ghế sofa, cả người lười biếng chẳng thèm quan tâm.

Quản gia nhìn về phía Bạch Văn Liên, nói: "Cậu chủ nhà chúng tôi còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu chuyện."

"Không sao, không sao, trẻ con mà, đứa nào cũng như vậy cả.” Bạch Văn Liên mỉm cười nói, sau đó nhìn sang Bạch Ngữ Dung nói: "Giống như Ngữ Dung nhà chúng tôi đây, bây giờ thấy ngoan vậy chứ thật ra lúc còn bé nó cũng nghịch ngợm lắm, có làm thế nào cũng không chịu ngồi yên."

"Đúng vậy, nhưng lớn hơn một chút thì lại ngoan rồi.” Hứa Tần Nhã lập tức tiếp lời, vui vẻ nhìn Bạch Ngữ Dung nói: "Bây giờ nó đã được nhận vào Huyền Học Viện của Đại học Đế Đô, chúng tôi cũng đỡ lo hơn nhiều.”

"Ồ?" Quản gia Chung ngạc nhiên, lần đầu tiên nhìn thẳng Bạch Ngữ Dung: "Không ngờ cô Bạch lại giỏi như vậy ha.”

Dừng một chút, ông ấy nhìn sang Chung Tử Ngang, nói: "Cậu chủ này, cô Bạch là học sinh của Huyền Học Viện đấy.”

Chung Tử Ngang đang lười biếng ngồi bên kia nghe vậy thì liếc nhìn Bạch Ngữ Dung đang cười dè dặt, rồi sau đó chỉ “Ồ” một tiếng trong sự mong đợi của Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên.

“…”

Đừng nói đến Bạch Ngữ Dung, ngay cả nụ cười trên mặt của Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cũng nháy mắt đông cứng luôn.

Ồ thôi hả?

Chỉ một từ “ồ” thôi?!

Ồ??!

Hứa Tần Nhã cho rằng Chung Tử Ngang nghe không hiểu, cho nên bà ta cười giả lả với quản gia Chung một tiếng rồi lại nhìn sang Chung Tử Ngang: "Cậu Chung này, có thể cậu chưa hiểu rồi nhỉ, chị Ngọc Dung của cậu, là học sinh của HUYỀN – HỌC – VIỆN đấy, chắc cậu cũng biết Huyền Học Viện đúng không? Là…”

"Tôi biết."

Ngay lúc Hứa Tần Nhã đang định khua tay múa chân mô tả cho Chung Tử Ngang hình dung thì bà ta đã bị cậu cắt lời một cách chán nản.

Tay chân bà ta cứng đờ giữa khoảng không mất một hồi rồi mới ngượng ngùng buông xuống.

Chung Tử Ngang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, hơi nghiêng đầu: "Vậy chị biết bắt quỷ không?"

Nụ cười của Bạch Ngữ Dung lập tức đông cứng lại: "Cái này… Chị chỉ mới học năm nhất thôi, tạm thời vẫn chưa được học mấy thứ này, vả lại… Cậu chủ Chung này, Huyền Học Viện là phân viện thôi, chuyên ngành chính của chị là luyện đan…"

"Ồ. Vậy có nghĩa là không biết rồi.” Chung Tử Ngang gật đầu, cắt ngang lời cô ta. Dừng một chút, cậu lại hỏi: "Vậy chị có biết chơi game không?"

Nụ cười trên mặt Bạch Ngữ Dung càng gượng gạo hơn: “… Không biết.”

"Ồ. Hóa ra là cô chẳng biết gì cả.” Sau khi Chung Tử Ngang nói câu này, cậu ấy lập tức về lại trạng thái mất hứng thú, tiếp tục ngồi ngửa ra ghế sofa đong đưa chân.

Mà cả nhà ba người kia đã không cười lấy lệ nổi nữa luôn rồi.

Quản gia Chung thấy vậy thì lên tiếng: "Ôi ngại quá, cậu chủ nhà chúng tôi…”

Ông ấy còn chưa kịp nói hết câu thì một người giúp việc đã nhanh chóng đi tới trước cửa, khẽ cúi người chào mọi người trong sảnh phụ, sau đó quay sang nói với Chung Tử Ngang: “Thưa cậu chủ, cô Tô tới rồi ạ.”

Người giúp việc vừa chấm câu một phát là Chung Tử Ngang đã lập tức thay đổi trạng thái nửa chết nửa sống vừa rồi, vui vẻ nhảy chân sáo chạy bay ra ngoài.

Sảnh đón khách chính ở ngay bên cạnh, cho nên giọng nói phấn khích và niềm nở của cậu dễ dàng lọt vào tai của đám người Hứa Tần Nhã.

Không còn gì xấu hổ hơn vì sự khác biệt thái độ trước và sau như vậy, điều này càng khiến một nhà ba người kia không biết giấu mặt đi đâu cho hết.

… Vẫn chưa hết.

"Chị Tái Tái, tôi đợi chị lâu lắm rồi đấy, sao giờ chị mới đến vậy? Mau mau mau, nhìn này, tất cả chỗ này đều là “cực phẩm” tôi chuẩn bị cho chị đấy! Chị xem có thích không?"

Chị, chị Tái Tái?!

“… Quản gia Chung này.” Nụ cười trên mặt của Hứa Tần Nhã cứng như đá, bà ta chậm rãi nhìn quản gia Chung, hai tay siết chạt, cố kiềm chế giọng nói của mình: "Thứ cho tôi hơi l* m*ng… Cho hỏi, “khách quý” mà lúc nãy ông nhắc đến là…?”

"À, là một cô gái trẻ.” Quản gia Chung mỉm cười đáp: "Tên là Tô Tái Tái… Ối, bà Bạch? Ông Bạch?"

Sắc mặt của ba người nhà họ Bạch giờ đây đen còn hơn cả đít nồi luôn rồi.

Tô Tái Tái vừa mới bước vào thì Chung Tử Ngang đã lao tới, dọc theo đường đi còn liên tục gọi “Chị Tái Tái!” làm cho cô không khỏi nhớ tới con cún con thở hổn hà hổn hển, vì chạy nhanh quá mà ngã sóng soài.

“Cuối cùng thì chị cũng tới rồi. Chị nhìn này, tôi đã lấy rất nhiều đồ ăn ngon cho chị đó.” Chung Tử Ngang kéo tay cho đến chỗ mặt bàn bày cả đống điểm tâm.

Thậm chí cậu ấy còn chủ động cầm một cái đĩa nhỏ, ánh mắt sáng bừng bừng nhìn cô mà nói: “Chị Tái Tái, chị có muốn ăn cái gì lắm không? Tôi lấy cho chị.”

“Ồ.” Tô Tái Tái nhìn về phía Chung Tử Ngang, ra vẻ kinh ngạc trêu cậu ấy: “Cậu này khác biệt ghê nha?”

Chung Tử Ngang bị cô trêu như thế thì ngượng ngùng cười “Hề hề hè” gãi gáy nói: “Thì chẳng phải tại vì… không biết người đó là chị hay sao?”

Dừng lại đôi chút rồi lại nháy mắt nhìn Tô Tái Tái, nói với giọng vô cùng ngọt ngào: “Chị ơi, tôi gắp thức ăn cho chị như thế này coi như nhận lỗi sai được không ạ?”

“Thôi được rồi, xét thấy thái độ thành khẩn này của cậu nên tôi tha thứ cho cậu.” Tô Tái Tái búng nhẹ lên trán cậu ấy.

Chung Tử Ngang cũng phối hợp mà “ai da” một tiếng, lại còn đưa tay lên xoa trán, ra vẻ như đau lắm mà nhìn Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, chị đánh cũng đánh rồi, tôi cũng biết sai của mình rồi nên sau này chị không được lôi chuyện này ra nói tôi đâu đó.”

“Ha, không ngờ cậu vẫn là đứa nhóc lanh lợi ha.” Tô Tái Tái nhìn Chung Tử Ngang cười nói.

Dừng lại đôi chút rồi nói: “Nếu như bé ngỗng nhà tôi cũng có bản lĩnh dám chơi xấu như cậu thì đã tốt rồi.”

Bé ngỗng nhà tôi đôi khi quá ngoan, dễ dàng bị bắt nạt.

Chung Tử Ngang vừa nghe thấy hai từ “bé ngỗng” thì đã phồng mặt giận dữ như con cá nóc: “Chị Tái Tái, rốt cuộc bé ngỗng chị nói là ai thế ạ?”

“À, đấy là bạn nhỏ nhà tôi ấy mà.” Tô Tái Tái mở miệng, lấy ngón cái với ngón trỏ tạo thành một khoảng cách nho nhỏ nói: “Chắc là lớn hơn cậu hai tuổi đó.”

Dứt lời, cô lại khua tay múa chân trên đầu Chung Tử Ngang để miêu tả độ cao, vừa gật đầu vừa nói: “Cao hơn cậu một chút… Cũng đẹp trai hơn cậu.”

Tóm lại nhà tôi là tốt nhất.

Bé ngỗng là thế, sư tôn cũng vậy, nhị sư đệ cũng không khác.

Chung Tử Ngang nghe mà không hề bội phục chút nào cả: “Cậu ta lớn hơn tôi thì chắc chắn là cao hơn tôi rồi.” Cậu ấy dừng lại chút rồi nhìn Tô Tái Tái, nhỏ giọng thầm thì.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back