Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 260


Đại Vi vô tình nhìn thấy cảnh Tô Tái Tái ăn vặt, định mở miệng chọc ngoáy một câu, nhưng còn chưa nói xong thì…

“Chú ơi.”

Tiếng trẻ con truyền tới từ màn hình kéo sự chú ý của Đại Vi về, cô ấy chầm chậm quay đầu lại nhìn, lúc này, màn ảnh cũng hơi rung lên, lùi nhanh về phía sau.

Khoảnh khắc máy quay lia trúng A Quần, khu bình luận lập tức bị tiếng la hét chói tai che phủ.

[A a a!]

[Muốn khóc quá!]

[Dọa kiểu này là không đơn giản chỉ đền tiền thôi đâu nhé! Phải đền cả mạng luôn đấy!]

“Chú à.”

Trước màn ảnh rung rung, A Quần nhìn thẳng về phía máy quay, bề ngoài rõ là một người trưởng thành, nhưng khi nói lại phát ra giọng con nít: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi nha?”

Khi A Quần nói ra lời này, trên mặt còn lộ ra vài nét ngây thơ trong sáng của trẻ con, như thể anh ta thật sự là một đứa trẻ vậy.

Nhưng trong bầu không khí lúc bấy giờ, cảnh tượng này lại trông vô cùng kỳ dị.

Những khán giả ngồi trước TV sớm đã dán chặt lưng vào ghế, dùng tay che miệng, mở to mắt nhìn chằm chằm A Quần trong màn hình.

Trong lúc đó, anh ta còn mỉm cười nói: “Chú thua rồi, chúng ta chơi lưng tựa lưng đi.”

Màn hình im lặng trong hai giây, sạch sẽ giống như mọi bình luận vừa được xoá sạch.

Cho đến khi một dòng bình luận màu đỏ rực bất thình lình xuất hiện trên màn hình——

[Chạy đi!!!]

Đại Vi nhìn dòng chữ đỏ đột nhiên nhảy ra, da đầu của bản thân cũng theo đó mà tê rần.

Mà cùng lúc đó, người trong ống kính cứ như là nhìn thấy được dòng bình luận trên màn hình vậy, lập tức quay người bỏ chạy!

Có lẽ là do dòng chữ [Chạy đi!] đã khiến những khán giả khác tỉnh táo trở lại, hoặc cũng có thể do nguyên nhân gì khác, nói chung là cơn mưa bình luận trong thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ màn hình, tất cả đều là những chữ như [Chạy đi!], [Mau chạy đi!].

Ngay lúc giọng nói chói tai của đứa trẻ vang lên: “Chú ơi, con bắt được chú rồi nè!”, bỗng có một giọng cười sảng khoái truyền đến—

—“Chị cũng bắt được em rồi đây, bạn nhỏ à.”

Trong phút chốc, màn hình chợt lóe lên rồi xuất hiện tình trạng nhiễu hạt, phát ra tiếng “sàn sạt”, sau đó “đùng!” một tiếng rồi trở nên tối đen như mực.

Chỉ để lại một loạt bình luận mang dấu chấm hỏi trên màn hình, có thể thấy tất cả người xem đều chưa kịp hoàn hồn.

[?! Chuyện gì thế này?!]

[Ủa là sao?!]

[Tổ chương trình cố tình gây hấn đây mà! Đoạn kết đâu? Mấy người có gan hù dọa mọi người, vậy thì cũng phải có gan tung hết video ra chứ! Chết tiệt, buổi tối tôi còn phải đi vệ sinh nữa đấy!]

Vào giờ phút này, đừng nói là những dòng bình luận đã ồ ạt kéo đến như bão táp, mà ngay cả Đại Vi cũng vậy.

Nhưng lúc bấy giờ, người khiến cô ấy nóng vội là Tô Tái Tái.

“Là em có phải không?! Giọng nói đó là của em đúng không?!” Đại Vi lắc lắc người Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái vừa nhịn cười vừa đáp: “Phải phải phải, chính là em đấy.”

Đại Vi nghe vậy thì đột nhiên im bặt, ngồi yên tại chỗ một lúc, sau đó ôm chầm lấy Tô Tái Tái rồi bắt đầu hét lên: “Aaaa! Vừa rồi làm chị sợ chết khiếp luôn! Đáng sợ quá đi!”

“Tất cả đều là giả thôi.”

Sau khi Tô Tái Tái bị Đại Vi lắc tới lắc lui đến mức chịu không nổi, cô nhanh chóng chỉ vào màn hình nhắc nhở cô ấy và Khúc Nhiên: “Mau lên, mau lên, tên vị khách mời bí ẩn mà hai chị ngày đêm mong ngóng đã được tiết lộ rồi kìa.”

Tô Tái Tái vừa dứt lời, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía TV.

Dòng chữ “Tổng đạo diễn: Bách Trúc” được viết thẳng lên màn hình.

Tin tức này chấn động đến mức trong nháy mắt không còn một bình luận nào trên màn hình, sau đó lại một lần nữa lũ lượt kéo đến.

[Á đù, ôi trời ơi! Ai đây?! Tôi đã nhìn thấy ai vậy nè?!]

[Bách... Trúc???!]

[May là tôi còn sống! May là tôi còn sống!]

[Sao tôi lại có cảm giác như mình đã nghe giọng nói của cô bé lúc nãy... ở đâu đó rồi nhỉ?]

Đối mặt với hàng loạt lời bình luận xoay quanh gương mặt lão làng là Bách Trúc thì những dòng bình luận về Tô Tái Tái chỉ trong vài giây đã biến mất không thấy tăm hơi.

[Tôi là cái người lúc nãy đã nói hù chết tôi thì phải đền tiền đây, mà giờ không cần phải đền tiền nữa đâu! Tổ chương trình ơi, các bạn chỉ cần bồi thường tổng đạo diễn của các bạn cho tôi là được! Đến đi! Tôi có thể! Tôi có thể mà!]

[Này bác lầu trên, bác đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?! Bác có thể nhưng tôi không thể!]

[Thì ra là thật sự dùng kỹ xảo quay phim kinh dị để làm chương trình truyền hình thực tế á?! Huyền Linh Sư quá đỉnh luôn!]

Cuối cùng, khi tổ chương trình Huyền Linh Sư gõ ra câu “Sắp sửa ra mắt”, bão bình luận vẫn nhiều đến mức muốn phát nổ.

Sự phấn khích khó lòng kiềm nén khiến các cư dân mạng lập tức thay đổi “mặt trận”, nhảy sang weibo để tiếp tục cuộc vui vừa rồi.

Trong chốc lát, chương trình Huyền Linh Sư đã một mình độc chiếm hết năm vị trí đầu của bảng hot search trên weibo!

#Đạo diễn Bách dạy bạn cách quay chương trình truyền hình thực tế bằng kỹ xảo quay phim ảnh#

#Trò chơi lưng tựa lưng#

#Khách mời bí ẩn!#

Có một cư dân mạng đã thoát ra từ lâu, hoàn toàn chưa xem tới phần sau, cũng không biết đến đoạn trailer của chương trình.

Cậu ta xem xong các bài đăng khác trên weibo rồi quay lại, nhìn thấy Huyền Linh Sư đang bao trọn hot search thì đầu tiên là sửng sốt trong vài giây, sau đó cười nhạo một tiếng rồi đăng bài.

[Cái quái gì thế này? Tổ chương trình Huyền Linh Sư cũng giàu thật đấy chứ! Bao thầu cả năm vị trí đầu của bảng hotsearch luôn à?! Nhưng mà ai đời lại mua hot search theo cách này hả?! Cách làm này không được xem là tài đại khí thô*, mà nên gọi là kẻ ngốc lắm tiền thì đúng hơn!]

*Tài đại khí thô: chỉ những người giàu có và có khí chất hơn người.

Cậu bạn cư dân mạng này vừa gửi tin lên rồi vứt điện thoại qua một bên, mấy chục phút sau, lúc cậu ta cầm điện thoại lên một lần nữa thì sững sờ.

Bởi vì tin nhắn trên weibo của cậu ta đã thành 99+ đỏ lòm.

Chẳng lẽ là vì vừa rồi mình mắng chương trình Huyền Linh Sư nên được rất nhiều người đồng ý với ý kiến của mình sao?

Mình sắp được nổi tiếng rồi sao?

Chờ tới khi cậu bạn cư dân mạng đó ôm cảm xúc hưng phấn mở weibo ra thì lại thấy nội dung mà mọi người nhắn lại cho mình không giống như những gì mình đã nghĩ.

[Anh bạn à, anh bạn không xem hết trailer đúng không? Tiếc thật đó.]

[Ông mau đi xem hết trailer đi là sẽ biết năm cái hot search đó không phải mua liền à.]

Là cái quỷ gì?

Cậu bạn cư dân mạng cảm thấy rất khó hiểu, dùng ngón tay lướt xuống đọc các tin nhắn thì thấy mọi người đều nhắn cùng một nội dung giống nhau, ai nấy đều cảm thấy đáng tiếc thay cậu ta.

Kéo mãi mới thấy được một cái bình luận có tag @Weibo Official của chương trình Huyền Linh Sư vào kèm theo lời nhắn: [Anh bạn tự vào đây xem là hiểu ngay ấy mà.] thì lúc này cậu bạn cư dân mạng mới ôm theo sự tò mò nhấn mở xem.

Mười mấy phút sau, sau khi cậu ta đã xem lại đoạn trailer hai lần rồi mới quay trở về với khuôn mặt đầy khiếp sợ, sau đó nhanh chóng đăng bài mới lên weibo.

[Tui quay về rồi nè mấy ông ơi! Tui nhất định sẽ tiếp tục theo dõi Huyền Linh Sư. Không đi đâu hết á. Cảm ơn mọi người nha.]

[Tui sai rồi! Huyền Linh Sư vẫn là chương trình truyền hình mà tui thích nhất. Đạo diễn Bách ơi, em có thể nha.]

[Tôi mãi mãi là em bé của Huyền Linh Sư.]

Mà lúc đó, bài đăng mới nhất của trang Weibo Official của chương trình Huyền Linh Sư cũng nhanh chóng xuất hiện trên bảng hot search.

# Bạn mà không xem thì coi như tôi thua. #

... Đệch, dù rất muốn đánh khi nghe câu này nhưng mà nghĩ kĩ thì... nó nói rất đúng mà...

Đám cư dân mạng: ... _(:з" ∠)_

-------

Đây không chỉ là một sự thay đổi từ tổ chương trình Huyền Linh Sư, mà đây là một cuộc bùng nổ.

Thế nên khi người bên tổ truyền thông thông báo cho mọi người biết với giọng nói vừa to vừa run rẩy: “Tỉ lệ người xem của chúng ta nhờ có trailer của đạo diễn Bách mà đã từ vị trí thứ bảy nhảy lên vị trí thứ nhất rồi.”

Thì tất cả mọi người trong phòng họp đều không nhịn được mà vui mừng nhảy cẫng lên, cả đám vui vẻ cùng nhau vỗ tay chúc mừng lẫn nhau.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 261


Chỉ có mỗi phó đạo diễn của tổ B vẫn ngồi ở đằng kia, thậm chí còn nói lép nhép trong miệng “Có thế mà cũng mừng.”.

Nhưng ông ta không dám biểu hiện ra mặt quá rõ, chỉ có thể vừa giả cười vui cùng mọi người vừa khó chịu ở trong lòng.

Nhưng mà dù có thế thì cũng chỉ có mỗi ông ta tự biết mà thôi.

Bây giờ mọi người đang rất vui vẻ, cho dù có biết thì đều giả vờ như không biết, thậm chí có người còn trêu chọc A Quần.

“Anh Quần, thì ra hôm đó anh và đạo diễn Bách đã làm việc với nhau từ trước rồi à?”

Một nhân viên phụ trách nhìn A Quần nói: “Thảo nào, bình thường anh rất hiền hòa tốt bụng, sao tự nhiên hôm đó lại dễ phát cáu như vậy, thì ra từ lúc đó anh đã bắt đầu diễn rồi.”

“A Quần, cậu có ý định đổi sang làm diễn viên không? Tôi thấy cậu rất có tài diễn xuất đó.”

Chị Hà cũng đứng ở một bên trêu ghẹo A Quần: “Cậu đóng vai người bị quỷ nhập ở trong đoạn trailer đó nhìn sợ dã man í. Nếu có ý định đổi nghề làm diễn viên nhớ nói cho tôi biết một tiếng nhé, cậu cũng biết là tôi quen với rất nhiều người quản lý tốt mà.”

Lời của chị Hà làm cho đám người trong phòng họp cười ầm lên, còn có người nói mấy câu đại loại như “sau này nổi tiếng rồi đừng quên mọi người ở đây đấy nhé”.

Khiến cho A Quần không thể không cười khổ mà nói: “Chị Hà, chị đừng trêu em nữa. Em làm gì có tài đi làm diễn viên cơ chứ.”

Diễn cái gì mà diễn chứ. Anh ta bị quỷ nhập thiệt đó.

Có điều A Quần đã đồng ý với mấy người đạo diễn Bách là sẽ không kể chuyện này ra ngoài, mọi người đều thống nhất sẽ nói rằng toàn bộ đều đã được ‘bàn bạc từ trước’.

Hơn nữa tiền bối Tô cũng đã giúp mình củng cố lại linh hồn, nói rằng chắc là anh ta đã lỡ giúp người khác cầm phải thứ gì đó không nên cầm, thế nên mới khiến một trong hai con lệ quỷ kia có cơ hội đi theo anh ta.

Cũng may là sức khỏe của A Quần rất tốt, người cũng chính trực cho nên chỉ bị bệnh nặng một trận chứ không có bị nhập vào người ngay lúc đó.

Ai ngờ sau khi đi bệnh viện lại xui rủi đụng trúng đứa bé quỷ ở đó, con lệ quỷ kia muốn nhân cơ hội thân thể của A Quần còn đang suy yếu để nhập vào, sau đó chờ tới thời cơ thích hợp thì thịt luôn anh ta và đứa bé quỷ, có thể nói kế hoạch này của nó quả thật là một hòn đá ném hai con chim.

Cũng may anh ta khá may mắn, gặp được tiền bối Tô, cho nên mới có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện.

Bởi vì nợ ơn của Tô Tái Tái cho nên A Quần sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài.

“Ôi dào, anh A Quần khiêm tốn quá rồi đấy.”

Ngay khi A Quần vừa mới nói xong “tôi không có tài năng để theo nghề diễn viên đâu”.

Một nhân viên công tác đang lướt Weibo nãy giờ lập tức đưa điện thoại cho anh ta xem, thậm chí còn giật mình chỉ vào hot search trên đó và nói: “Xem nè, anh lên hot search luôn rồi đó.”

Cái gì?!

A Quần đần mặt nhìn chằm chằm hashtag # nhân viên công tác là khách mời # bên trên.

Chị Hà ở một bên thấy thế thì nửa đùa nửa thật xoa cằm nhìn về phía đạo diễn La rồi trao đổi với ông ấy: “Không ấy... Chúng ta cũng lăng xê A Quần thử xem sao?”

Chị ấy vừa nói như thế thì người chung quanh lập tức hùa theo, rõ ràng là kiểu “đã hóng chuyện thì không sợ lớn chuyện”.

“?!”

Đến mức này sao?

A Quần khờ ngang, anh ta nhìn mấy đồng nghiệp đang hí ha hí hửng ở bên kia, cảm thấy bọn họ hưng phấn hơi bị quá.

Mà một quần thể khác cũng đang phấn khích không kém chính là fans của Bách Trúc.

Khoảng thời gian trước Bách Trúc có nói là mình muốn chuyển hướng phát triển, sẽ thử quay những bộ phim về chủ đề kinh dị huyền bí, cũng vì lý do này cho nên anh ấy đã bị cư dân mạng chế giễu rất lâu.

Những ý kiến như “đồ hết thời”, “tôi thất vọng quá”, “chủ đề tương lai đã lụi tàn”,... xuất hiện không ngớt.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đạo diễn Bách dùng một đoạn trailer ngắn chỉ chừng năm phút đã vả bôm bốp lên mặt của đám người đó!

[Rặt một lũ rác rưởi, đạo diễn Bách nhà bọn tôi là người đa tài đa nghệ hẳn hoi đấy nhé, muốn “mặn” có “mặn”, muốn “ngọt” có “ngọt”, dù là chủ đề khoa học viễn tưởng hay chủ đề huyền bí kinh dị thì anh ấy cũng không ngán thứ gì!]

[Mấy người không phục thì cũng không làm nên trò trống gì đâu!]

[Nhưng đạo diễn Bách à, phim kinh dị mà anh quay đúng là đáng sợ thật đấy, tuy bé sợ muốn tắt thở luôn nhưng mà bé thích lắm, bao giờ anh mới chính thức quay vậy?]

[Người yêu thích phim kinh dị đã xếp hàng chờ sẵn, ngoan ngoãn há miệng chờ “đớp” phim O(∩_∩)O]

Bách Trúc: “???”

Bách Trúc yên lặng lướt Weibo, nhìn những lời khen có cánh dành cho mình, anh ấy chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn ứ, cuối cùng quyết định nhắm mắt làm ngơ, tắt điện thoại rồi vứt nó vào trong ngăn kéo của cái tủ đầu giường.

Người khác đều tưởng rằng đoạn phim đó là do anh ấy quay chụp và biên tập lại rồi mới đăng.

Nhưng nào có ai biết, đó là “phim phóng sự” một trăm phần trăm đó trời ơi!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Nỗi sợ và những chi tiết kinh dị bên trong không phải là giả đâu!

┴─┴︵╰ ( ‵□′╰ )

Thật sự là siêu đáng sợ luôn á!

┴┴︵╰ ( ‵□′ ) ╯︵┴┴

Thôi thôi…

Mấy người đâu có hiểu, mấy người chỉ biết hưởng thụ “thành quả” thôi.

Đạo diễn Bách đã phải yên lặng trả giá quá nhiều, anh ấy tủi thân mà không biết phải làm sao, chỉ đành nắm lấy chiếc túi đang đựng lá bùa trắng rồi nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Giờ cứ ngủ đã, chờ anh ấy tỉnh ngủ thì hẵng đối mặt với cái thế giới “hoàn toàn không khoa học” này sau vậy.

Có người vui thì cũng có kẻ sầu.

Trong lúc mọi người đang bàn luận rôm rả, mặc sức hân hoan trên Weibo vì trailer mới ra của Bách Trúc, thậm chí ngay cả “khách mời” là A Quần cũng chễm chệ nằm trong top mười của hot search.

Không một ai phát hiện Đồng Ngược Thiến - người ban nãy còn đang đứng trong hạng mười hot search, được mệnh danh là “người dự thi được hoan nghênh nhất”, “người cạnh tranh đáng gờm trong chương trình Huyền Linh Sư” - đã biến mất không một chút dấu vết.

Đồng Nhược Thiến ngồi trên sô pha, tuy chương trình Huyền Linh Sư đã kết thúc được một lúc lâu nhưng bây giờ cô ta vẫn còn cảm thấy cả người lạnh toát.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, Đồng Nhược Thiến lập tức vứt cái gối mình ôm vào lòng nãy giờ - thứ giúp cô ta tiếp thêm dũng khí - sang một bên.

Cô ta đứng bật dậy, sau đó tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào TV.

Có lẽ người khác không biết chủ nhân của giọng nói đó là ai, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không biết!

Lúc trước trong buổi tiệc tối ở nhà họ Bạch, Tô Tái Tái cũng dùng giọng điệu này xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó cướp sạch hết thảy vinh quang của Bạch Ngữ Dung.

Cho nên dù người ban nãy chỉ nói một câu ngắn ngủn nhưng ký ức của Đồng Nhược Thiến vẫn còn rất mới mẻ, cho nên cô ta lập tức biết ngay đó là giọng của ai.

“Tô Tái Tái!”

Đồng Nhược Thiến gằn từng chữ.

Tuy Tô Tái Tái chỉ nói một câu, nhưng chỉ cần là người quen đều sẽ nhận ra được giọng của cô.

Thế nên Tô Tái Tái giây trước vừa cười đùa giãy dụa dưới “ma trảo” của Đại Vi, giây sau đã nhận được tin nhắn do Miêu Đại Yên và Vệ Cát gửi tới, hỏi có phải đàn em siêu đỉnh cũng muốn tham gia Huyền Linh Sư không?!

Nếu là thật thì hai người bọn họ cùng với nhóm Khúc Nhiên có thể giúp Tô Tái Tái miễn tham gia đấu loại cùng với bán kết, tiến thẳng vào vòng chung kết.

Sau khi đọc xong tin nhắn, Tô Tái Tái ngẩng mặt lên, thấy Khúc Nhiên gật đầu với mình, tỏ ý lời hai người họ nói là thật.

… Ban nãy bốn người họ đã bàn với nhau trước trong nhóm trò chuyện rồi.

“Không cần đâu, chú hai Bách đã giúp em giành được một suất trở thành khách mời chính thức rồi, không cần lãng phí phiếu bầu của mọi người đâu.”

Tô Tái Tái mỉm cười nói với Khúc Nhiên: “Mọi người cứ bầu cho thí sinh mà mình thích đi.”

… Trong tay mỗi khách mời đều có một tấm phiếu, ngoại trừ để bỏ phiếu bầu ra thì nếu cảm thấy có một thí sinh rất giỏi nhưng không may bị loại, khách mời cũng có thể dùng tấm phiếu đó để giúp thí sinh ấy giành được “quyền sống lại”.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 262


Nhưng tấm phiếu này chỉ có thể dùng một lần duy nhất, không được dùng lại, hơn nữa càng vào sâu bên trong, số lượng phiếu để “sống lại” cũng sẽ tăng tương ứng.

Ví dụ như ở vòng đấu loại chỉ cần một tấm, vòng bán kết lại cần ba tấm, còn trận chung kết sẽ cần tới toàn bộ số phiếu của năm vị khách mời thường trú là năm tấm.

Nhưng bây giờ lại có thêm một khách mời bí ẩn là Tô Tái Tái, trên tay cô có phiếu bầu hay không, vậy phải xem tổ chương trình sắp xếp thế nào rồi.

Nếu Tô Tái Tái đã nói vậy, Khúc Nhiên đành tiện thể thuật lại lời cô nói cho hai người Miêu Đại Yên biết.

Ngoài ra, thân phận của khách mời bí ẩn tạm thời còn là một ẩn số, thế nên hiện không thể đăng bài lên weibo kéo tương tác, thu hút sự chú ý của công chúng hay gì đó giúp Tô Tái Tái được.

Mà có khi Tô Tái Tái còn chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện này.

Bởi vì mục đích của cô chính là khoản tiền cát-xê hậu hĩnh của khách mời thường trú.

Nhưng Khúc Nhiên và nhóm Miêu Đại Yên lại không nghĩ vậy, đạo diễn Bách cũng thế!

Đạo diễn Bách nổi tiếng thế mà lại đích thân tới làm tổng đạo diễn cho tổ chương trình của họ, lúc còn sống lại gặp được cơ hội hiếm hoi này đúng là đủ rồi!

Tin chắc rằng không chỉ Khúc Nhiên mà đêm nay còn có rất nhiều người hào hứng đến độ không thể nào ngủ nổi cho xem.

Ngày hôm sau, Tô Tái Tái thức dậy, vừa mở cửa phòng ngủ, đúng lúc Khúc Nhiên ở đối diện cũng mở cửa bước ra ngoài, cô còn nhìn thấy được hai bọng mắt thâm quầng của Khúc Nhiên nữa kìa.

Ừm, vậy mà lại chẳng thấy bất ngờ tí nào.

Có điều…

Tô Tái Tái dời mắt, nhìn về phía Đại Vi cũng sở hữu cặp mắt “gấu trúc”, trông vẫn còn ngái ngủ.

Sau một hồi nghĩ ngợi, cô hỏi: “Đàn chị Đại cũng là fan của chú hai Bách sao?”

Biết vậy lúc đó đã xin thêm vài chữ ký nữa của chú hai Bách rồi.

Nói đến đây, Đại Vi duỗi tay ra, mặt không biến sắc chỉ thẳng vào Khúc Nhiên, nói với giọng lên án: “Đêm qua cậu ta tự dưng lay chị dậy để nói chuyện phiếm với mình đó.”

Nên mới thành ra cả cô ấy cũng không được ngủ ngon này!

Nghe vậy, Nhện Mặt Quỷ đang nằm liệt trên đầu Khúc Nhiên, thoạt nhìn mệt đến “bán sống bán chết” cũng run rẩy giơ chi, nhưng mới nâng lên được một chút đã chẳng còn chút sức lực nào, lại rơi xuống cái oạch.

Dáng vẻ “sắp chết đến nơi” của nó như điểm tô thêm cho lời kể của Đại Vi.

Nó có thể làm chứng, vì tối qua nó cũng không được ngủ ngon!

Suýt nữa đã trốn ra khỏi phòng, học nhện thật cách dệt lưới, rồi tự dệt cho mình một căn “lều dã ngoại” luôn rồi.

Dù vậy, Khúc Nhiên và Đại Vi vẫn muốn cùng Tô Tái Tái đi tới kho luyện khí để học hỏi một chút.

Bớt giỡn, đây là cơ hội hiếm có khó tìm đó biết không!

Nhất định phải đi xem một lần cho biết mới được.

Chờ tới khi ba người tới nơi thì giáo sư Vạn, người giúp Tô Tái Tái hoàn thành các thủ tục đã sớm chờ ở đó.

Nghe Tô Tái Tái nói muốn mang theo Khúc Nhiên và Đại Vi vào xem thì giáo sư Vạn cũng rất dễ chịu mà đồng ý, chỉ dặn dò một ít vấn đề cần phải chú ý mà thôi.

Tô Tái Tái nhanh chóng cảm ơn, lại thấy lúc giáo sư Vạn nói chuyện với mình thì mắt thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn lên trên đầu Khúc Nhiên.

Thế là cô quay đầu nhìn Khúc Nhiên, lúc Khúc Nhiên còn đang không hiểu chuyện gì thì gật đầu với cô ấy một cái rồi thò tay ôm Nhện Mặt Quỷ xuống.

Sau đó Tô Tái Tái nói với Nhện Mặt Quỷ: “Em ngoan ngoãn ở đây với giáo sư Vạn một lúc nhé, bọn chị vào chút rồi ra liền.” sau đó thì đưa nó cho giáo sư Vạn còn đang há hốc mồm kinh ngạc.

“Giáo sư, hôm qua nó ngủ không ngon, nên hơi mệt, thầy cho em gửi nó ở đây ngủ một lát nhé.”

Tô Tái Tái nói cứ như là đang gửi túi xách ở bên ngoài trước khi vào siêu thị mua sắm vậy.

Giáo sư Vạn đồng ý ngay, ông ấy nhanh chóng tiếp nhận Nhện Mặt Quỷ. Để nó ở trên khuỷu tay rất cẩn thận, cứ như là đang bế em bé.

Từ lúc đó, ánh mắt của giáo sư Vạn không hề rời khỏi Nhện Mặt Quỷ, ngay cả lúc ba người Tô Tái Tái chào ông ấy để đi vào bên trong kho rèn thì ông ấy cũng chỉ ừ một tiếng chứ không hề ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một chút nào.

Mà tiếp tục vui vẻ nhìn em bé đáng yêu của Luyện Khí viện bọn họ.

“Tiểu Tái, chị thề với em là lúc nãy giáo sư Vạn nhìn em với đôi mắt sáng rực luôn á.”

Đại Vi đi ở sau lưng Tô Tái Tái, trong lúc chờ cô viết tên vào trong sổ đăng ký ra vào kho rèn thì cô ấy quay đầu nhìn về phía giáo sư Vạn.

Vừa nhìn giáo sư Vạn vừa nói chuyện với Khúc Nhiên và Tô Tái Tái.

“Thế à?” Tô Tái Tái nghe thế thì cười quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc thấy giáo sư Vạn đang ôm Nhện Mặt Quỷ và nâng lên cao.

Lúc nâng lên cao trong miệng còn không quên “A~~” một tiếng y hệt như lúc đang chơi với em bé vậy.

Không biết là giáo sư Vạn xem nó là em bé hay là xem nó như một con thú nhỏ đáng yêu nữa.

Nói chung là hình ảnh như thế nếu như đứng từ xa nhìn lại thì rất ấm áp.

“Rõ ràng là ánh mắt của giáo sư Vạn luôn nhìn về phía Diện Diện.” Tô Tái Tái nói.

… Cũng đúng.

Đại Vi gật đầu, sau đột nhiên nghĩ tới một việc, cô ấy quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, nói đùa: “Khúc Nhiên, có khi nào giáo sư Vạn sẽ vì Diện Diện mà xin viện trưởng chuyển qua dạy lớp cậu không?”

“Hả?” Khúc Nhiên giật mình, sau đó cười mếu máo: “Chắc sẽ không đâu… nhỉ?”

Giáo sư Vạn là thầy giáo nổi tiếng là nghiêm khắc và khó tính nhất Luyện Khí Viện, số lần kiểm tra bài còn nhiều gấp đôi so với các lớp khác.

Nếu như giáo sư Vạn mà chuyển sang lớp mình dạy thì…

Khúc Nhiên từ chối nghĩ tới điều đó, cô ấy vội lắc lắc đầu để vứt cái hình ảnh đáng sợ đó ra khỏi đầu mình.

“Sợ gì chứ.” Lúc này, cửa của kho rèn cũng đã mở ra, Tô Tái Tái dẫn theo hai người đi vào, vừa đi vừa nói đùa: “Đến lúc đó thì đàn chị hãy đưa Diện Diện cho giáo sư Vạn là được ấy mà.”

Đừng nói chỉ là mấy bài kiểm tra, có khi cho dù chị không tham gia thi khảo sát thì giáo sư Vạn cũng sẽ nhìn mặt mũi của Nhện Mặt Quỷ mà cho chị điểm cao ấy chứ.

Khúc Nhiên và Đại Vi giật mình một cái, sau đó cả hai cùng đồng loạt nhìn về phía giáo sư Vạn vẫn còn đang chơi trò nâng cao với Nhện Mặt Quỷ, cả hai đột nhiên cảm thấy lời mà Tô Tái Tái nói cũng rất có lý đấy chứ.

“Khúc Nhiên! Nếu như lần này tớ mà lỡ xui chọn trúng lớp của giáo sư Vạn thì cậu nhớ đưa Diện Diện cho tớ mượn một lát đấy nhé.” Đại Vi lập tức nhảy số ngay, cô ấy vội vàng quay đầu nói với Khúc Nhiên.

Nói trước, đặt cọc trước, nếu có người khác cũng nghĩ ra cách này thì cũng đều phải nhường cho cô ấy trước.

Hê hê, mình thật là thông minh quá đi mà.

Cô cả Đại kiêu ngạo mà đứng chống nạnh.

Khúc Nhiên nghe thế thì dở khóc dở cười, không biết phải trả lời Đại Vi sao nữa.

Ba người vừa nói vừa cười đi vào bên trong kho rèn, lúc cửa kho vừa mới khép lại thì có hai người khác cũng vừa mới đi tới trước cửa kho rèn.

Một người trong đó vô tình ngẩng đầu lên nhìn một cái thì nhanh chóng nhận ra hình bóng của Khúc Nhiên ở đằng xa.

Cô ta ngạc nhiên kêu “Ủa?” một tiếng.

Sau đó nhìn về phía người bên cạnh mình: “Mễ Nhã, hình như tớ vừa thấy Khúc Nhiên ở bên trong thì phải?”

Mễ Nhã nghe xong thì ngẩng đầu nhìn về phía bạn mình vừa chỉ, sau đó mặt mũi lạnh tanh rũ mắt xuống, thờ ơ đáp: "Cô ta làm gì có tư cách vào kho rèn cấp B.”

“Đi thôi.” Mễ Nhã đang cần một loại tài liệu cấp D để rèn, cho nên phải nộp đơn xin mới được.

Bây giờ còn khá sớm, hẳn là có thể mau chóng thông qua xét duyệt, như vậy thì hai ngày sau cô ta có thể tới kho rèn để lấy đồ về dùng rồi.

Mễ Nhã là học sinh cấp F hiếm hoi của Luyện Khí Viện, cho nên tốc độ xin xét duyệt để lấy tài liệu rèn cũng nhanh như Khúc Nhiên vậy.

Mễ Nhã nói xong thì chuẩn bị đi tiếp vào trong, nhưng mới vừa bước ra một bước thì cô ta lại nghe thấy người bạn đi cùng chần chờ mở miệng: “Nhưng mà…”

Người bạn này dừng một chút rồi lại nói: "Hình như Khúc Nhiên đi theo cái người tên Tô Tái Tái vào á.”

Vừa nghe người nọ nói như thế, Mễ Nhã lập tức dừng bước.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 263


Bàn tay cầm tờ đơn xin hơi siết chặt, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng, cô ta ra vẻ như thường xoay người nhìn sang bạn mình: "Đi theo người khác vào thì sao nào? Cô ta cũng chỉ có thể trố mắt nhìn mà thôi, bởi vì cô ta làm gì có quyền sử dụng chúng, đúng chứ?”

Mễ Nhã hỏi một cách bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía bạn mình thì lại lạnh như băng.

Người bạn này hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười lấy lòng với cô ta: "Đương nhiên rồi, cô ta làm gì có tư cách đó.”

Câu nói với chất giọng khinh thường này khiến ánh mắt của Mễ Nhã dịu đi phần nào, cô ta bình tĩnh mở miệng: "Tôi định đi nộp đơn xin, cậu muốn đi cùng không?”

Người nọ vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu sau đó vội vàng đi theo Mễ Nhã, vừa đi vừa không ngừng huyên thuyên: "Mễ Nhã nè, chờ hai ngày sau khi cậu vào kho rèn thì có thể cho tôi… cho tôi vào cùng được không, tôi muốn mở mang tầm mắt một chút ấy mà?”

Người này dừng một chút sau đó hâm mộ nói: "Đến bây giờ mà tôi vẫn kẹt ở hạng “không có cấp”, xem ra sau này cũng không có cơ hội lên cấp rồi, nhưng nếu được đi theo Mễ Nhã trải nghiệm nhiều hơn thì sẽ không uổng công tôi được vào học trong Huyền Học Viện.”

Mễ Nhã nghe xong thì liếc người nọ một cái, sau đó ung dung bảo: "Cậu đừng tự coi nhẹ mình như vậy, chúng ta mới năm tư thôi mà, nói không chừng cậu có thể đột phá trong năm nay thì sao?”

Người bạn đi cùng cười khổ: "Tôi biết năng lực của mình tới đâu mà, cho nên không dám mơ mộng hão huyền như vậy đâu.”

“Thôi được rồi.” Mễ Nhã nghe xong thì nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại liếc người nọ một cái: "Đến lúc đó cậu cứ theo tôi vào kho rèn.”

Người bạn đi cùng vui như mở cờ trong bụng, liên tục nói cảm ơn Mễ Nhã, như thể đây là ơn huệ to lớn lắm vậy, hành động này khiến Mễ Nhã không nhịn được lộ ra ý cười.

Mà ba người Tô Tái Tái đã đi vào trong từ trước thì hoàn toàn không hay biết gì về sự kiện bé nhỏ này.

Khúc Nhiên và Đại Vi mới vừa vào trong thì lập tức trợn tròn hai mắt, miệng không ngừng phát ra tiếng trầm trồ, thoạt nhìn không khác gì Hai Lúa mới lên thành phố cả.

Mà Tô Tái Tái thì… uể oải đi theo phía sau, cô nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng quyết định ngồi vào một chiếc ghế ở gần đó, vừa ăn vặt vừa nghỉ ngơi.

Không ngờ trong kho rèn mà còn chuẩn bị sẵn đồ ăn nữa chứ, Tô Tái Tái rất chi là vừa lòng với chuyện này.

Đại Vi đang châu đầu ghé tai thảo luận hăng say với Khúc Nhiên, vừa quay đầu lại thì phát hiện Tô Tái Tái đang… chăm chú ăn gì đó ở bên kia???

Cô ấy cạn lời bảo: "Tiểu Tái à, nơi này có nhiều thứ tốt như thế sao em không đi xem mà lại cắm đầu ăn vậy?!”

Thứ tốt?

Ở đâu cơ?

Tô Tái Tái dừng tay, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Đại Vi, cô chớp mắt một cách vô tội, tiếp theo lại cầm bánh lên vừa ăn vừa nói: "Dù sao em cũng có thể vào đây xem bất kỳ lúc nào mà, không cần gấp gáp làm gì.”

Hơn nữa dù gom hết đống đồ ở đây lại thì nhiều khi giá trị của chúng còn không bằng chậu cây trên ban công của cô - thứ được gửi từ trên núi xuống - nữa kìa.

Tóm lại có cái gì đẹp đâu mà nhìn?

“...”

Có lẽ là vẻ mặt tự tin của Tô Tái Tá quá đáng đánh đòn cho nên Đại Vi nghe xong thì tức giận đến mức chỉ muốn xoay người rời đi luôn.

Nhưng mà… nghĩ lại thì Tô Tái Tái nói đúng mà.

Thế nên Đại Vi quay đầu nhìn Khúc Nhiên, tay thì chỉ vào Tô Tái Tái mà nói với cô ấy: “Khúc Nhiên, cậu nghe xem con bé này nói gì kìa.”

Đàn em này tự tin quá, không dám nhận người quen luôn á.

Khúc Nhiên nghe thế thì cũng không thèm nhìn Đại Vi lại một cái mà tiếp tục đọc sách, vẫy tay tỏ vẻ chẳng làm sao cả: “Không sao, cứ để cho đàn em nói cho hết.”

Dù sao thì giờ Khúc Nhiên cũng chẳng nghe vào được gì, trong mắt cô ấy bây giờ chỉ có những thứ tốt này thôi.

Có điều… lấy trình độ bây giờ của Khúc Nhiên thì dù có sở hữu những tài liệu này thì cũng chỉ lãng phí mà thôi.

Cho nên bây giờ có cơ hội thì đọc cho đỡ nghiện.

Hy vọng chờ tới khi mình lên năm bốn thì có tư cách vào được kho rèn cấp B này.

Đại Vi cũng chỉ nói đùa một tí thôi, thấy Khúc Nhiên đang bận đọc sách thì cũng không quấy rầy cô ấy nữa mà đi tìm xem ở đây còn gì hay hơn không.

Mãi tới khi Đại Vi cảm thấy bụng đói sôi ào ào thì mới nhớ tới mình còn chưa ăn sáng, cô ấy nhanh chóng chạy tới chỗ Tô Tái Tái.

Vừa định ăn chút gì đó thì thấy cô vừa mới chỉnh cái mũ trùm sau áo lại.

Mà khay đựng bánh thì đã… trống không.

“Hả?” Tô Tái Tái cười xấu hổ dưới ánh mắt ai oán của Đại Vi: “Miếng bánh cuối cùng cũng không còn rồi.”

Đúng, không còn.

Người giấy nhỏ ngồi xếp bằng ở trong mũ, hai má phồng lên, vừa nhai vừa gật đầu.

Cuối cùng thì Tô Tái Tái phải hứa là sẽ mời hai người họ một bữa ăn sau khi ra khỏi đây thì Đại Vi mới vui vẻ trở lại.

Nhưng tâm trạng vui vẻ của Khúc Nhiên lại bay mất khi đụng trúng Mễ Nhã ở nhà vệ sinh.

“Ồ? Cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi kho rèn rồi đấy à?” Mễ Nhã đang rửa tay, vừa ngước mắt lên thì thấy Khúc Nhiên thông qua gương trong nhà vệ sinh.

Cô ta vừa nói vừa cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Sao hả? Kho rèn cấp B ngon đấy chứ hả?”

Khúc Nhiên mím môi, không hề đáp lại lời nào mà xoay người rời đi.

Nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Mễ Nhã làm cho bước chân dừng lại.

“Chỉ mới là cấp thấp mà thôi, hay là cô nghĩ cô giống bà ta nên cô có thể làm được giống như bà ta ngày xưa?”

Mễ Nhã nói xong thì vẫy vẫy nước trên tay, sau đó mới rút giấy, vừa lau tay vừa quay người lại nhìn Khúc Nhiên.

Cô ta hừ một tiếng rồi nói: “Lúc trước mẹ cô ỷ rằng mình là cấp thấp là mình ngon, nên mới gả cho đồ vô dụng là ba cô. Kết quả thì sao chứ?”

Khúc Nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn Mễ Nhã nghiến răng nói: “Tôi không cho phép cô nói ba mẹ tôi như thế.”

“Tôi cứ nói đấy thì sao nào?” Mễ Nhã nghiêng đầu nhìn Khúc Nhiên, tỏ vẻ không thèm quan tâm nhún nhún vai: “Cô dám đánh tôi sao?”

Khúc Nhiên siết chặt lấy nắm tay.

Mễ Nhã thấy thế thì cũng không sợ mà lạnh lùng nói: “Cô dám động vào tôi một cái thì hãy chờ nhặt xác mẹ cô ở bãi rác đi.”

Câu nói của cô ta khiến cho Khúc Nhiên run rẩy cả người, nắm tay vốn đang nắm chặt cũng dần dần thả lỏng ra.

Cô ấy cúi gầm đầu xuống đất.

Mễ Nhã rất thích nhìn bộ dáng bây giờ của Khúc Nhiên, cô ta kề tới sát gần mặt Khúc Nhiên, sau đó đưa tay lên vừa vỗ nhẹ lên mặt cô ấy vừa cười nói: “Vậy mới ngoan chứ hả, em họ.”

Mễ Nhã vỗ vào mặt của Khúc Nhiên dù không đau nhưng lại khiến người ta còn cảm thấy nhục nhã hơn là bị tát vào mặt.

Nhưng Khúc Nhiên vừa nghĩ tới mẹ của mình thì cũng chỉ có thể cúi đầu.

Mãi cho tới khi Mễ Nhã vừa lòng thì cô ta mới dừng lại.

“Được rồi, hai ngày nữa thì hãy quay về nhà lớn.” Mễ Nhã nhìn Khúc Nhiên nói: “Mang theo cái con kia về, sẵn tiện viết rõ cặn kẽ ra cô đã rèn như thế nào để tạo ra được nó, phải viết cho cẩn thận tỉ mỉ vào đấy nhé.”

“?!” Khúc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mễ Nhã, cô ấy trừng mắt nhìn cô ta một hồi lâu, sau đó mới tiu nghỉu nói: “Nguyên nhân rèn Diện Diện thành công có hơi đặc biệt...”

Mễ Nhã nhíu mày cắt ngang lời cô ấy: “Bảo cô viết thì cô cứ viết đi, nói nhảm nhiều thế làm gì.”

Cô ta dừng một chút, sau đó đánh giá Khúc Nhiên từ trên xuống dưới một cách đầy khinh thường: “Cô tưởng trong kho rèn của nhà họ Mễ chúng tôi không có mấy món tài liệu mà cô dùng chắc?”

Khúc Nhiên đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên lại bị một người khác cướp lời: “Đàn chị ơi.”

Khúc Nhiên sửng sốt, cô ấy và Mễ Nhã cùng quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện Tô Tái Tái và Đại Vi đã đứng ở đó từ bao giờ.

Khác với sự bình tĩnh của Tô Tái Tái, Đại Vi hơi mím môi, cô ấy trừng mắt nhìn Mễ Nhã với ánh mắt cực kỳ khó chịu.

“Đàn em đó à?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 264


Tô Tái Tái nghe Khúc Nhiên gọi mình thì chuyển ánh mắt từ trên người của Mễ Nhã sang cô ấy: “Em và đàn chị Đại chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi đó, chị chậm quá đi.”

“À à, chị ra liền.” Khúc Nhiên vội vàng gật đầu, đang muốn xoay người đi về phía đám người Tô Tái Tái thì Mễ Nhã đột nhiên vượt mặt cô ấy rồi đi một mạch qua đó.

“Cô là Tô Tái Tái - sinh viên năm nhất mới vào năm nay của Luyện Khí Viện đúng không?” Mễ Nhã chả buồn nhìn Đại Vi mà chỉ chăm chăm vào Tô Tái Tái rồi nở nụ cười.

Cô ta ra vẻ từ tốn gật đầu nói: “Chào cô, tôi là Mễ Nhã - sinh viên năm tư, cấp F, cô có thể gọi tôi là đàn chị Mễ.”

“Hẳn là cô cũng biết nhà họ Mễ nhỉ?”

Mễ Nhã cười cười: “Có lẽ cô còn chưa rõ tình hình cụ thể trong học viện, thường thì tới năm tư là mọi người sẽ phải suy xét về con đường tương lai cho mình rồi.

Nếu không vào Lục Bộ được thì việc gia nhập một số gia tộc có lịch sử lâu đời là sự lựa chọn không tồi đấy. Cô mới năm nhất mà đã đạt được hạng “cấp thấp”, cho nên cô có tư cách tiến vào nhà họ Mễ của bọn tôi.

Hay cô kết bạn WeChat với tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô thời gian đến tập đoàn của nhà họ Mễ để đăng ký thông tin, cô thấy sao?”

Giọng điệu bố thí của kẻ bề trên, quả không hổ là cô cả của nhà họ Mễ.

Đại Vi ở một bên nghe xong lập tức sầm mặt, nếu không phải cô ấy còn nhớ tập đoàn của nhà họ Đại có hợp tác với tập đoàn của nhà họ Mễ thì cô ấy đã nổi trận lôi đình từ lâu rồi, xem như xả giận thay cho Khúc Nhiên và Tô Tái Tái.

Con nhỏ Mễ Nhã này vẫn khó ưa như xưa!

Nhưng Tô Tái Tái lại không thèm để ý, cô hơi nghiêng đầu tựa người vào khung cửa, ánh mắt lướt qua Mễ Nhã rồi dừng lại trên người của Khúc Nhiên, nhẹ giọng thúc giục: “Đàn chị, chị xong chưa?”

“Hả?” Khúc Nhiên ngẩn người nhìn về phía Tô Tái Tái - người cũng đang nhìn mình - cảm thấy đầu óc như thể đang chết máy.

Từ nhỏ tới lớn cô ấy đã bị Mễ Nhã dùng cách này cướp lấy bạn bè của mình không biết bao nhiêu lần.

Đại Vi là ngoại lệ duy nhất.

Nhưng bây giờ...

Khúc Nhiên sững sờ nhìn Tô Tái Tái, trống ngực dồn dập liên hồi.

Cô ấy vô cùng chờ mong, nhưng rồi lại không dám hy vọng quá xa vời.

Bởi vì bị tổn thương quá nhiều lần cho nên cô ấy đã xuất hiện phản xạ có điều kiện muốn né tránh những chuyện như thế này.

Lần này… Liệu cô ấy có thể đặt niềm tin thêm một lần nữa không?

Có lẽ là vì Khúc Nhiên đã sững người quá lâu, Tô Tái Tái lại nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Chị xong chưa? Xong rồi thì tụi mình đi ra ngoài ăn cơm nè.”

Không chờ Khúc Nhiên trả lời, Mễ Nhã đã hoàn hồn trước, cô ta nhíu mày nhìn Tô Tái Tái, nhưng chỉ mới kịp thốt ra một chữ “cô” thì Tô Tái Tái đột nhiên liếc về phía cô ta một cái, sau đó thản nhiên nói: “Tránh ra giùm cái.”

Mễ Nhã ngớ người, cảm thấy mình đã nghe lầm rồi: “Gì cơ?”

“Chị cản đường tôi.” Tô Tái Tái bình tĩnh trình bày sự thật, giọng nói không có vẻ gì là tức giận cả.

Nhưng Mễ Nhã nghe xong thì sắc mặt lập tức lạnh như băng, chờ Tô Tái Tái nói nốt nửa câu cuối, mặt cô ta cũng xanh mét như tàu lá.

“Bộ chị không biết là mình chướng mắt lắm hả?” Tô Tái Tái hỏi một cách chân thành, giọng nói vừa vô tội lại vừa có phần… dễ chọc người ta chửi.

Nhưng câu nói này lại làm Đại Vi - người đứng bên cạnh Tô Tái Tái - thiếu điều muốn ôm lấy và hôn cô một cái “chụt”.

Ôi, có đàn em kiêu ngạo như thế này, cô ấy yêu đàn em chết mất.

Đại Vi - người trước đó không lâu còn nói “đàn em kiêu ngạo như thế này chắc phải vứt thôi chứ không xài được” - lập tức lật mặt như lật bánh tráng.

“Đàn em à, cảm ơn em nha.” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái, cảm động đến mức không biết nên nói gì.

“Đàn chị không cần khách sáo.” Tô Tái Tái nói: “Em chẳng qua chỉ là nói sự thật thôi.”

Nghe vậy, Đại Vi lập tức ưỡn ngực tự hào, lớn tiếng hùa theo Tô Tái Tái: “Đúng đó! Tiểu Tái chỉ đang nói sự thật thôi mà.”

Khúc Nhiên mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng.

Có điều nghĩ đến khuôn mặt cực kỳ khó coi vừa rồi của Mễ Nhã lúc cô ta rời đi, trên mặt của Khúc Nhiên lại lộ ra vẻ lo lắng.

Cô ấy thở dài, nói: “Chị chỉ lo là sau này Mễ Nhã sẽ làm khó em thôi.”

“Làm khó ư?” Tô Tái Tái nghe vậy, dừng một chút, tiếp đó bổ sung: “Em á?”

Lời nói của Khúc Nhiên cũng khiến Đại Vi từ trong cơn phấn khích quá độ vừa rồi bình tĩnh trở lại, bắt đầu lo lắng thay cho Tô Tái Tái giống như Khúc Nhiên.

Thấy cô trả lời như vậy thì Đại Vi “ây da!” một tiếng rồi lại lên tiếng: “Tiểu Tái à, Khúc Nhiên nói đúng đó, có lẽ trước đây em không ở thủ đô nên không biết thôi, nhà họ Mễ... không dễ chọc đâu.”

Tuy cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng cũng đành phải bĩu môi khuất phục mà thôi.

Dừng một chút, cô ấy bổ sung thêm: “Em hỏi Khúc Nhiên là biết liền.”

Khúc Nhiên gật đầu, cô ấy đang định kể sơ cho Tô Tái Tái nghe về nhà họ Mễ thì cô chợt lắc đầu cắt ngang: “Đàn chị ơi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”

“Loại chuyện nhỏ nhặt này...” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, vỗ vào bụng, nói: “Hay là đợi lúc ăn cơm rồi mình hãy nói nha chị?!”

Cứ coi như là nói chuyện phiếm trong lúc ăn cơm đi.

“???”

Có lộn không vậy đàn em, em nói đây là chuyện nhỏ ư???!

... Đúng là đàn em siêu đỉnh có khác.

Khúc Nhiên và Đại Vi nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó quay đầu lại nhìn Tô Tái Tái rồi đồng loạt giơ ngón tay cái lên.

Không biết nên nói gì mới tốt đây, thôi thì cho em một cái like vậy.

Cũng không hiểu vì sao lúc đầu hai người họ còn có chút căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ “kiêu ngạo” của Tô Tái Tái thì... họ lại cảm thấy sự việc cũng không quan trọng đến mức đó!

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Khúc Nhiên cười nói: “Vừa ăn vừa nói chuyện nè.”

-------

Thật sự thì chuyện này nói ra cũng khá đơn giản, mẹ của Khúc Nhiên là con gái của nhà họ Mễ, Mễ Nhã phải gọi mẹ Khúc một tiếng “cô út”.

Thời mẹ Khúc còn trẻ cũng từng thi vào Huyền Học Viện, vào năm hai, khi bà ấy làm kiểm tra đánh giá đầu năm thì đạt “cấp thấp”.

Từ đó bà ấy không chỉ được Luyện Khí Viện coi trọng, mà nhà họ Mễ cũng quyết định dốc hết sức bồi dưỡng bà ấy.

Cũng vì thế mà còn từng đe dọa đến vị trí người đứng đầu của thế hệ tiếp theo ở nhà họ Mễ lúc đó, cũng tức là vị trí hiện nay của ba Mễ Nhã.

Nhưng mẹ Khúc chưa từng nghĩ đến việc tranh giành nhà họ Mễ với anh cả của mình.

Bà ấy không hề hứng thú với vị trí đó, cũng không hề hứng thú với việc luyện khí, chỉ vì nhà họ Mễ là một gia tộc nổi tiếng về luyện khí, nên bà ấy mới bị ép phải lựa chọn Luyện Khí Viện mà thôi.

Nhưng trên thực tế, mẹ Khúc lại có hứng thú với các dược lý của Luyện Đan Viện hơn.

Bà ấy thường xuyên trốn tiết ở Luyện Khí Viện, rồi lén lút tham gia các lớp học của Luyện Đan Viện.

Dần dà, mẹ Khúc đã quen biết với ba Khúc - người lấy tư cách là học sinh dự thính để vào trường.

Ba Khúc nghĩ rằng mẹ Khúc cũng là học sinh dự thính như mình nên đã hết lòng giúp đỡ bà ấy, sau khi cả hai tiếp xúc với nhau được một thời gian thì sinh ra tình cảm với đối phương.

Đến lúc nhà họ Mễ biết được chuyện này, mẹ Khúc đã quyết định không kết hôn với ai khác ngoài ba Khúc.

Thậm chí là lấy cái chết để uy h**p, ép nhà họ Mễ phải hủy bỏ cuộc hôn nhân đã sắp đặt ban đầu, chấp nhận để bà ấy gả cho ba Khúc.

Đồng thời mẹ Khúc hứa rằng sẽ cùng với ba Khúc nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp con người ta nhanh chóng đột phá.

Hơn nữa bà ấy còn sẵn sàng làm vật thử nghiệm của ba Khúc.

Kết quả là nghiên cứu còn chưa thành công thì ba Khúc đã qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn.

——Vì để hái một loại thảo dược quan trọng mà ông ấy đã tiến vào vùng đất âm tà, để rồi bị lệ quỷ nuốt chửng hết nửa người.

Lúc tìm thấy thì máu thịt của ông ấy đã nằm rải rác khắp nơi, vả lại còn không đủ để ghép thành một thi thể hoàn chỉnh nữa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 265


Mẹ Khúc vì điều này mà chịu đả kích rất lớn, nhưng nhà họ Mễ lại không hề nể tình cái chết của ba Khúc mà ngừng gây áp lực cho mẹ Khúc, thậm chí còn muốn bà ấy nhanh chóng tái giá để có thể sinh ra đứa con có năng lực hơn.

Lúc đó Khúc Nhiên đã được năm sáu tuổi, vả lại còn cực kỳ thông minh.

Nếu cô ấy được lớn lên trong một gia đình bình thường thì chắc chắn đã trở thành một đứa trẻ được những người lớn trong nhà yêu thương rồi, nhưng ở trong một gia tộc đi theo con đường Huyền học như nhà họ Mễ, trí tuệ không thể sánh bằng năng lực.

Khúc Nhiên không biết lúc đó mẹ Khúc phải chịu áp lực lớn đến nhường nào, cô ấy chỉ biết rằng mình gần như chưa từng thấy mẹ ngủ một giấc yên ổn.

Bà ấy luôn luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm, luôn luôn có vô số tài liệu luyện đan cần phải phân tích.

Có lẽ là do mệt mỏi trong một thời gian dài nên đã xảy ra sơ suất.

Tóm lại, mẹ Khúc đã nhầm lẫn liều lượng của đan dược, vả lại còn uống vào, thế rồi bà ấy không chỉ mất đi năng lực “cấp thấp”, mà cả người còn trở nên ngây ngây dại dại, trí thông minh chỉ bằng đứa bé hai ba tuổi, không nhận ra ai cả.

Vậy nên nguyên do Khúc Nhiên cố gắng thi đậu vào trong Huyền Học Viện không chỉ là vì muốn có thêm khẩu khí mà vì cô ấy hy vọng một ngày kia mình có đủ ưu tú nghĩ ra được cách chữa trị cho mẹ mình.

“Hóa ra là thế.” Tô Tái Tái gật đầu, hơi dừng lại một chút rồi lại hỏi: “Em nhớ rõ trong Luyện Đan Viện có không ít giảng viên giỏi, sao…?”

Khúc Nhiên cười khổ lắc đầu: “Mẹ chị từ lúc ngã bệnh đã ở bệnh viện nhà họ Mễ, mỗi tháng chị chỉ được gặp mẹ có một lần. Hơn nữa…”

Cô ấy dừng lại một chút rồi nói: “Trước kia chị cũng từng nhờ thầy Chu Phổ, thầy cũng đồng ý giúp chị rồi. Nhưng mà… bọn chị còn chưa bước được vào phòng bệnh nữa.”

Bảo sao mới nãy Khúc Nhiên bị Mễ Nhã cản lại.

Tô Tái Tái gật đầu.

“Việc này tạm thời không giải quyết ngay được, đi trước xem thế nào.”

Khúc Nhiên thở dài. Cô ấy điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn về phía Tô Tái Tái rồi lại nhíu mày: “Nhưng mà đàn em này, Mễ Nhã bảo chị viết phương pháp luyện khí này…”

“Chị cứ viết theo tình hình thực tế là được.”

Tô Tái Tái lại nhẹ nhàng bâng quơ. Cô dừng lại một chút rồi giương mắt nhìn cô ấy nói tiếp: “Dù sao thì vốn dĩ vẫn là một mình chị làm mà.”

Khúc Nhiên nghe Tô Tái Tái nói vậy thì như thể hiểu ra cái gì, bừng tỉnh gật đầu nói: “Chị biết rồi.”

Nói xong sau đó Khúc Nhiên mới thấy đỡ áp lực hơn đôi chút.

Lúc này cô ấy mới phát hiện không thấy Đại Vi nói cái gì, quay đầu thì thấy vẻ mặt cô ấy vẫn là vẻ tức giận như lúc nghe tin.

“Cậu sao thế?” Khúc Nhiên tò mò hỏi.

Đại Vi hừ một tiếng ngẩng đầu, lớn tiếng nói với hai người họ: “Chẳng phải là do hai người họ nói linh ta linh tinh hay sao! Hai người từ từ, tớ còn chưa mắng xong đây, chờ tớ đánh xong tớ nói với các cậu.

Đại Vi nói xong thì cúi đầu gõ phím bùm bùmg.

Nhìn bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi thế kia thì có thể đoán được cô mắng ghê thế nào.

Cô ấy nói bậy á hả?

Tô Tái Tái tò mò, ngẩng đầu nhìn nhau rồi lôi điện thoại ra mở Weibo lên kiểm tra.

Lúc này hashtag #Chương trình Huyền Linh Sư chơi quy tắc ngầm chói lọi trên bảng tìm kiếm.

Mà ngay trên nó là hashtag #Khách mời bất ngờ cút đi chiễm chệ trên top tìm kiếm.

“Uầy.” Tô Tái Tái nhướn mày, vui vẻ cất lời: “Một mình em chiếm top 5 hotsearch kia, giỏi quá đi mất.”

Đáng tiếc, cô dứt lời cũng không có ai cổ động.

Tô Tái Tái ngẩng đầu thì thấy Khúc Nhiên đã gia nhập vào đại quân mắng nhiếc kia.

… Thôi vậy.

Tô Tái Tái nhún vai, mở Weibo của mình lên, đăng xuất khỏi tài khoản “Bé Giấy” rồi đăng nhập vào tài khoản “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi”.

Tài khoản gánh hai cái hotsearch, đăng bài post đầu tiên.

Tô Tái Tái Dưới Chân Núi: “Chị đây chính là khách mời bất ngờ mà các cưng nói nè. Có giỏi thì tới mà cắn chị đây đi nè.”

Cái giọng điệu này khác gì lửa cháy đổ thêm dầu đâu cơ chứ?

Không chỉ các bạn trên mạng ngạc nhiên mà đến cả Khúc Nhiên lẫn Đại Vi cũng sốc.

Sau khi hồi phục tinh thần thì quay qua nhìn Tô Tái Tái thì thấy cô đã bật chế độ ti nhắn chờ, vất điện thoại vào mũ hoodie đằng sau rồi cầm đũa lên ăn cơm.

Lúc cô gắp đồ ăn còn lộ ra vẻ mặt “nguy hiểm ghê”, nói với hai người họ: “Cũng may là em nhớ tin nhắn ở chỗ nào.

Khúc Nhiên và Đại Vi: ?

Ơ kìa em ơi, em đang làm việc đó?

Làm việc đó?

Cái người bận rộn phải là Đồng Nhược Thiến mới đúng.

Cô ta nhìn tài khoản Weibo “Tô Tái Tái Ở Dưới Chân Núi” bị chửi cho lên bờ xuống ruộng thì cười đắc ý ném di động qua một bên, tâm trạng vui sướng mà nhấp ngụm hồng trà.

Kỳ thật cô ta cũng đâu có làm gì đâu.

Chẳng qua là gọi điện “thăm hỏi” Phương Hiểu Tuyết đã bị hủy tinh đồ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.

Rồi thì “vô ý” đề cập tới chuyện hình như đàn em Khúc Nhiên mới tham gia chương trình Huyền Linh Sư, hơn nữa mới ra trailer là khách mười bất ngờ nói cho cô ta nghe mà thôi.

À, thậm chí, cô ta còn săn sóc sợ Phương Hiểu Tuyết không làm được việc mà còn cực kỳ tận tâm đánh thức ký ức của cô ta.

Đó chính là đoạn ký ức trong chương trình, cái tập quay ở khu biệt thự giữa non xanh nước biếc, có đàn em gọi điện cho Khúc Nhiên bảo cô ấy đừng có đi vào biệt thự số ba mươi.

Quả nhiên, ba mươi phút sau Phương Hiểu Tuyết lên Weibo khóc lóc kể lể rằng hôm trước mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc phát sóng trực tiếp không phải là diễn lố lăng hay gì đâu mà thật sự đã chọc tới thứ gì đó rồi.

Nhưng cô ta lại là người chịu tội thay.

Bây giờ, cô ta thành như thế này, không những bị buộc phải rời chương trình Huyền Linh Sư mà sau này cũng không thể nào đặt chân vào giới giải trí nữa.

Mà người hại cô ta biến thành như vậy chẳng những vẫn sống tốt mà còn nâng đỡ đàn em của mình tiến vào tổ chương trình, thậm chí trở thành khách mời bất ngờ nữa chứ.

Phương Hiểu Tuyết cảm thấy bản thân bị như vậy là do mình xui xẻo thôi, nhưng khi nghĩ đến các fans hiền lành tốt bụng của mình bị chương trình dắt mũi vì chẳng hay biết gì thì cô ta lại cảm thấy không nỡ, cho nên Phương Hiểu Tuyết mới quyết định đứng ra vạch trần sự thật.

Cô ta hy vọng sau khi cư dân mạng biết được gương mặt thật của người nào đó xong thì có thể có được phán đoán của riêng mình.

Bài Weibo này của Phương Hiểu Tuyết vừa xuất hiện thì lập tức khiến fans của cô ta sửng sốt không thôi.

Sau khi “hiểu rõ sự thật”, bọn họ nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ chuyện này quả nhiên có dính dáng tới Khúc Nhiên!

Bọn họ biết ngay Khúc Nhiên không phải là thứ gì tốt lành mà!

Trong khoảng thời gian ngắn, fans của Phương Hiểu Tuyết lập tức vọt tới siêu thoại của Khúc Nhiên la lối chửi bậy khiến fans của Khúc Nhiên không hiểu mô tê gì.

Nhưng hai bên vốn đã không ưa gì nhau rồi, lại thêm đây không phải là lần đầu tiên fans của Phương Hiểu Tuyết chạy tới kiếm chuyện, cho nên “lửa chiến tranh” không cần ai đổ thêm dầu cũng đã bốc cháy hừng hực.

Đại Vi là fans của chương trình Huyền Linh Sư, cho nên cũng có tham gia vào trong các nhóm fans, bởi vậy không qua bao lâu cũng biết được chuyện này.

Cô ấy lập tức chạy tới nói đỡ cho Khúc Nhiên.

Nhưng mắng một hồi, dư luận dần đổi hướng.

Cũng không biết từ giai đoạn nào, đối tượng bị tấn công đã chuyển từ Khúc Nhiên thành đàn em của hai người họ.

Đến cuối cùng, tuy các fans không biết cô “đàn em” này là ai, nhưng chuyện này vẫn nhanh chóng cướp được hai vị trí trong bảng hot search trên Weibo.

Mà người đứng phía sau tất cả chuyện này không phải ai khác mà chính là Đồng Nhược Thiến.

Đáng lẽ cô ta còn tính bỏ tiền thuê người seeding để đổ dầu vào lửa, chờ khi tình hình lên đến một mức độ nào đó thì cô ta sẽ thả tin tức cá nhân của Tô Tái Tái ra.

Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ đến là, Tô Tái Tái lại tự mình ra mặt!

Cô chỉ mới đăng Weibo đầu tiên thôi mà đã khiêu khích toàn bộ cư dân mạng rồi, quả thật là sợ chuyện còn chưa đủ to, muốn góp thêm ít mồi lửa cho cuộc chiến này.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 266


Tô Tái Tái, tôi còn tưởng cô là người thông minh chứ, thật không ngờ…

Nhìn hành động ngu xuẩn này của cô, Đồng Nhược Thiến cười lạnh lắc đầu.

Quả nhiên cô ta đã quá coi trọng con nhỏ nhà quê này rồi.

Chỉ nhiêu đây mà cũng đòi vượt qua mình và trở thành khách mời của của chương trình Huyền Linh Sư ư?

Đùa nhau à.

Cơ mà… Đáng tiếc hôm đó cô ta không kịp chụp cảnh Tô Tái Tái đi cùng với kim chủ, nếu không hôm nay cũng không cần phải lòng vòng nhiều như vậy.

Đồng Nhược Thiến thở dài, có hơi tiếc nuối về “sai lầm” của mình, cô ta vừa lướt Weibo vừa sung sướng nhìn những bình luận chửi rủa Tô Tái Tái.

[@Tô Tái Tái Dưới Chân Núi mau cút khỏi chương trình Huyền Linh Sư đi! Còn có @Weibo Official của chương trình Huyền Linh Sư nữa, thật không ngờ mấy người lại dám làm ra chuyện này luôn đó! Tôi quá thất vọng về mấy người rồi!]

[Mau cút đi!]

[Kinh khủng quá, tôi biết ngay chuyện của Hiểu Tuyết lúc trước không đơn giản mà, nhưng tôi không ngờ sự thật lại là như vậy! Thì ra cái cô đàn em gì đó là do các người sắp xếp sẵn từ trước, chúng tôi không chấp nhận chuyện này! Cút đi!]

[Nếu chương trình Huyền Linh Sư không thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì từ nay chúng tôi sẽ tẩy chay chương trình của mấy người đấy nhé! Tẩy chay tới cùng luôn!]

[Đúng thế! Tuyệt đối không xem!]

[Ra đây hai mặt một lời với chúng tôi coi! Đăng Weibo xong cụp đuôi chạy mất là sao?! Cô chột dạ đúng không @Tô Tái Tái Dưới Chân Núi?!]

Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, tài khoản “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi” đã từ một tài khoản không có một mống fans nào biến thành một tài khoản có hơn năm chục ngàn người theo dõi, hơn nữa số lượng này vẫn đang không ngừng gia tăng.

Có điều đám “fans” này toàn tới để mắng chửi cô thôi.

Không biết biểu cảm của Tô Tái Tái bây giờ là như thế nào nhỉ?

Đồng Nhược Thiến không nhịn được nở nụ cười, cô ta thường xuyên lướt đọc những bình luận chửi bới dưới Weibo của Tô Tái Tái, sau đó lại đổi sang hai cái hot search có liên quan đến cô, tóm lại vô cùng vui vẻ.

Tới lúc này thì hẳn là tổ chương trình của Huyền Linh Sư cũng bắt đầu suy nghĩ biện pháp xử lý rồi nhỉ?

Dù sao thân phận của khách mời thần bí vẫn chưa được chính thức công bố, họ chỉ cần nói thẳng người này không phải Tô Tái Tái, sau đó lại tìm một minh tinh nữ nào đó tới giúp đỡ là được.

Loại chuyện “bỏ xe giữ tướng” này đã quá quen thuộc trong giới giải trí rồi.

Đồng Nhược Thiến cười rất tươi, nhưng khi thấy một hot search mới xuất hiện thì nụ cười đó lập tức cứng đờ trên mặt cô ta.

[Bách Trúc: @Tô Tái Tái Dưới Chân Núi là vị khách mời mà ông đây đã phải mất công mất sức, van xin nài nỉ đủ kiểu mới mời tới được đấy! Mấy người ai có ý kiến gì thì vác cái bản mặt tới mà tìm tôi nè!]

Sau khi đọc xong Weibo mới nhất do Bách Trúc đăng, biểu cảm của cư dân mạng cũng “đẹp” không khác gì Đồng Nhược Thiến cả.

Sau khi nhìn thấy Bách Trúc nổi giận trên Weibo, bọn họ còn cho rằng mình đang nhìn nhầm.

Bọn họ dùng sức nhắm mắt lại, rồi lại lần nữa mở ra, xác định một lần nữa thật sự đó là đạo diễn Bách.

Mọi người trên Weibo đều đồng loạt im lặng một vài giây.

Sau đó bọn họ chậm rãi hoàn hồn, hiểu được Bách Trúc mới vừa nói gì.

… Đờ cờ mờ!

Đây là khách do thần tượng mời tới… Nhưng bọn tôi đã mắng người ta!!!

Trong số những cư dân mạng mắng cô, có không ít người là người hâm mộ của Bách Trúc. Bây giờ… Bọn họ cầm điện thoại, cứng ngắc tại chỗ.

Hự, trường hợp này thật sự rất lúng túng.

Cùng lúc đó, khi đám cư dân mạng đang chần chờ xem có muốn đi xin lỗi Tô Tái Tái không…

Weibo chính thức của Huyền Linh Sư bấm thích bài đăng của Bách Trúc.

Ba người Miêu Đại Yên, Vệ Cát và Khúc Nhiên cũng bấm thích và chia sẻ nó.

Miêu Đại Yên: “Quá tốt rồi! Rốt cuộc siêu đỉnh cũng chịu tới rồi. Hu hu hu, cảm động quá, sau này xin quan tâm nhiều hơn @Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.”

Khúc Nhiên: “Cụ đừng có giành siêu đỉnh với tôi, đàn em phải chịu trách nhiệm bảo vệ tôi, đúng không, đàn em? @Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.”

Vệ Cát thẳng thắn nói rõ: “Siêu đỉnh. Tôi hơi sợ. Nâng cao @Tô Tái Tái Dưới Chân Núi.”

Cư dân mạng:???

Này Cậu Vệ, đừng có dùng gương mặt lạnh lùng đó nói mấy lời này… Có phải quá không hòa hợp rồi không hả?

Khi cư dân mạng đều cho rằng đội hình có cả đạo diễn Bách, Huyền Linh Sư và dàn khách mời chính thức đã là một đội hình xa hoa quý báu, thì Weibo chính thức của Huyền Linh Sư lại đăng một bài viết mới.

Đó là một đoạn phim cũ về bốn người Khúc Nhiên, được quay ở một biệt thự nằm ở khu vực non xanh nước biết.

Bởi vì chỗ này quá nguy hiểm, ba người Miêu Đại Yên không tình nguyện ghi hình, đạo diễn và tổ sản xuất ở hiện trường khuyên nhủ bọn họ, có điều không có hình ảnh nào được chiếu lên.

Đồng thời còn có thêm một câu
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 267


Cô là siêu đỉnh, cô nói gì thì là cái đó.

Tô Tái Tái Dưới Chân Núi cho cả nhà biết thế nào là “Khách mời bất ngờ chân chính” rồi cứ thế offline.

Thậm chí còn chẳng thèm nghía tới đống lời chửi bậy bạ bên dưới.

Nhưng chỉ với mấy bài post này mà cô có gần mười nghìn người hâm mộ.

Thậm chí còn đẩy hashtag #Khách mời thần bí của Huyền Linh Sư trong lời đồn đã lên tiếng# cứ thế leo lên top 1 thanh tìm kiếm, đè hết hashtag về Bách Trúc xuống.

Các dân chúng hóng hớt thị phi trêu chọc tỏ vẻ họ không biết khách mời bất ngờ sẽ xuất hiện sau sáu ngày tới là ai. Nhưng sao mà thấy… Thấy vị khách quý ấy cứ thế lên top 1 tìm kiếm Weibo thôi.

Lại nói tiếp, hồi trước chuyện lỳ lạ trong tập “Biệt thự Thanh Sơn” của chương trình Huyền Linh Sư lại có chuyện “khách mời đặc biệt” gọi điện cảnh báo nữa cơ à?

Nếu thế thì tạm thời không biết vị khách mời thần bí này có bản lĩnh thật hay không nhưng riêng chuyện lên top tìm kiếm thì giỏi thật.

Không biết Phương Hiểu Tuyết tự dưng nhảy ra cào cô với Khúc Nhiên đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?

Có người nhắc tới thì các bạn mạng mới nhớ ra hình như Phương Hiểu Tuyết ầm ĩ nãy giờ tự dưng im bặt đi thì phải?

Mà lúc này, Phương Hiểu Tuyết đang ở trong bệnh viện vừa mới nhét điện thoại vào dưới gối. Cửa sổ mở cái “cạch” do bị người ta mở ra một cách thô bạo.

Lực tác động mạnh quá làm cho cửa đập vào vách tường rồi đập ngược quay về.

Phương Hiểu Tuyết vừa định gào lên nhưng thấy người bước vào là quản lý của mình thì co rúm cả lại.

Cô ta nhỏ giọng nói: “Chị Vi Vi…”

Quản lý còn chẳng thèm trả lời.

Chị ta hùng hổ đi tới chỗ Phương Hiểu Tuyết, hung hăng tát cái bộp lên mặt cô ta làm cho cô ta kêu thảm thiết ôm mặt quay qua chỗ khác, suýt chút nữa là đụng phải tủ đầu giường.

Cho tới khi cô ta quay lại, nhìn chị quản lý với vẻ mặt sợ hãi, băng gạc che miệng vết thương đã lấm tấm chút máu chứng tỏ miệng vết thương đã rách ra mất rồi.

Quản lý cũng chẳng thèm quan tâm tới vết thương của Phương Hiểu Tuyết như thế nào.

Chị ta chỉ vào Phương Hiểu Tuyết mà chửi ầm cả lên: “Trước đó chị đã nói với em như thế nào rồi hả? Có phải em coi lời chị nói như gió thoảng qua tai thôi đúng không?”

Chị ta vừa nói, vừa duỗi tay nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn mà nhéo tai Phương Hiểu Tuyết.

Phương Hiểu Tuyết bị nhéo đau tới mức gọi toáng lên “chị Vi Vi!”, nghiêng người theo lực nhéo của chị quản lý mong giảm chút đau đớn.

Chờ tới khi chị quản lý hung hăng bỏ tay ra thì suýt chút nữa cô ta đã lăn xuống giường rồi.

Nhưng Phương Hiểu Tuyết cũng chẳng dám nói gì.

Cô ta khóc lóc chui tọt lại vào trong chăn, che đầu gối che lỗ tai, sợ hãi nhìn chị quản lý vừa khóc vừa mếu máo: “Em đâu có coi lời chị nói như gió thoảng qua tai đâu ạ. Em chỉ nói chuyện em bị oan thay cho Khúc Nhiên là do đàn em của cô ta hại em thôi mà.

Chỉ là… Chỉ là em muốn cọ chút bàn luận xem có thể chuyển mình hay không. Đây, đây cũng là vì em muốn kiếm tiền cho chị thôi mà chị Vi Vi ơi.”

Phương Hiểu Tuyết tủi thân mà nói, kiếm lý do mà nói nghe chính đáng lắm.

“Chuyển mình? Em nghĩ là em gây ra chuyện này hôm nay còn có cơ hội chuyển mình ư?” Quản lý nghe xong cười lạnh, trừng mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết, chỉ thấy cô ta ngu ngốc không sao chịu được.

“Chị Vi Vi… chị nói thế… nghĩ là sao ạ?” Phương Hiểu Tuyết nhìn quản lý, hơi ngây ngốc mà hỏi.

“Có ý gì hả?” Quản lý cười lạnh: “Thế em nghĩ tại sao chị lại ở đây? Còn không phải là vì em dây vào người không nên dây vào à!”

“Ơ, chẳng lẽ là đạo diễn Bách…” Phương Hiểu Tuyết nói tới đây thì nhớ ngay mới nhìn thấy trên Weibo rằng đàn em của Khúc Nhiên ra mắt chỗ Bách Trúc.”

“Không phải!” Quản lý trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, giọng ken két như toát ra từng kẽ răng: “Bách Trúc chỉ là người trong giới giải trí. Cho dù em có bôi đen anh ấy tới mức nào thì sau này gặp mặt qua lại đôi ba câu vẫn có thể nổi tiếng lại được. Hơn nữa em nghĩ Bách Trúc thèm để tâm tới loại tép riu như em không?”

Quản lý dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng em ngàn vạn lần không nên chọc vào đàn em của Khúc Nhiên làm gì!”

Phương Hiểu Tuyết nghe tới đây thì luống cuống lắm.

Cô ta chẳng rảnh lo có bị quản lý đánh nữa hay không mà vội vàng bò lại gần, túm lấy tay chị quản lý, hỏi với vẻ mặt vô cùng nôn nóng: “Chị Vi Vi, chị nói thế tức là sao ạ? Chẳng lẽ chị bảo em lại không thể nổi tiếng trên mạng thôi là sao hả chị Vi Vi? Chị Vi Vi ơi?”

Cô ta còn chưa hỏi xong đã bị quản lý không kiên nhẫn mà hất ra, ngã sõng soài sang một bên.

“Đúng rồi đấy.” Quản lý trừng mắt nhì cô ta vô cùng hận thù: “Không chỉ em đâu mà chị còn không biết có giữ được bát cơm của mình hay không đây này!

Em đúng là cái đồ xui xẻo! Tôi tới đây chỉ để thông báo cho em như thế này thôi. Từ hôm nay, cô bị đuổi việc! Mời cô thu dọn đồ đạc ngay lập tức cút ra khỏi phòng bệnh này!”

Quản lý chỉ vào cửa, nói với giọng lạnh lùng: “Còn nữa, trước đây cô có ký hợp đồng với công ty. Giờ cô làm trái hợp đồng thì liệu mà chuẩn bị tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho công ty dần đi!”

“Cái gì? Tiền vi phạm hợp đồng ấy ạ?” Phương Hiểu Tuyết vội bò lại, túm lấy tay chị quản lý mà khóc hu hu, nước mắt nước mũi tèm lem ra vẻ đáng thương.

“Chị Vi Vi! Chị Vi Vi! Em không bồi thường nổi đâu ạ! Em không đủ tiền bồi thường đâu ạ! Em xin chị giúp em một chút! Giúp em chút đi ạ!” Phương Hiểu Tuyết vội xin xỏ.

Quản lý chán ghét mà nhìn cô, nhẫn nhịn lắm mới mở miệng nói: “Cô mau xóa hết tất cả các bài trên Weibo đi chỉ để lại mỗi bài xin lỗi thôi. Nói không chừng tôi còn có thể tranh thủ chút cơ hội cho cô.”

Thật ra chị ta cũng không định giúp Phương Hiểu Tuyết đâu nhưng giờ giúp cô ta chẳng khác nào tự giúp lấy mình. Nói không chừng… Mình còn giữ được bát cơm.

Còn chuyện Phương Hiểu Tuyết phải bồi thường tiền vì vi phạm hợp đồng.

Quản lý thầm cười lạnh trong lòng.

Cuối cùng có phải đền hay không thì cũng đâu có quan hệ gì với mình đâu?

Nhưng Phương Hiểu Tuyết thì không biết, cô ta gật đầu liên tục, lau khô nước mắt, run rẩy cầm lấy di động nhét dưới gối nói: “Dạ vâng, em, em làm ngay đây.”

Còn chưa kịp mở khóa điện thoại, Phương Hiểu Tuyết đã nghe quản lý nói tiếp, thế là cô ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía chị ta.

“Nhớ kỹ đó.” Quản lý nhìn chằm chằm Phương Hiểu Tuyết, dặn dò từng câu từng chữ: “Xin lỗi cho có tâm vào, đừng có mà ăn nói bậy bạ nữa đấy.”

“Dạ, nhớ rồi…” Phương Hiểu Tuyết lễ phép trả lời với giọng nói run rẩy.

Mà bên kia, sau khi được cư dân mạng nhắc nhở một câu, cuối cùng mọi người cũng đã sực nhớ ra Phương Hiểu Tuyết, thế là họ lại ùa vào Weibo của cô ta.

Sau khi xem xong thì không khỏi sửng sốt.

Bởi vì không chỉ có bài viết gây war vừa rồi bị xóa bỏ, mà ngay cả những bài viết khác trên trang Weibo của Phương Hiểu Tuyết cũng đều đồng loạt biến mất.

Có chuyện gì đang diễn ra vậy? Chẳng lẽ cô ta đang định xóa Weibo rồi chạy trốn ư?!

Ngay khi những người thích hóng drama và fans hâm mộ của Phương Hiểu Tuyết đều ngơ ngác, không nhịn được mà để lại bình luận hỏi “Hiểu Tuyết ơi, cô có ổn không? Sao cô xoá Weibo thế?” thì Phương Hiểu Tuyết đã xoá sạch Weibo, tiếp đó lại đăng lên một bài xin lỗi.

[Tôi, Phương Hiểu Tuyết, trân trọng gửi lời xin lỗi tới Khúc Nhiên @Học Trò Nhỏ Học Nghề Vất Vả và đàn em của cô ấy @Tô Tái Tái Dưới Chân Núi. Bởi vì tôi đã tin nhầm lời nói phiến diện của người khác, thêm vào đó là lòng ghen tỵ và sự đua đòi của bản thân.

Nên vẫn luôn có thái độ thù địch với Khúc Nhiên, thậm chí là bôi nhọ đàn em của cô ấy. Tại đây, tôi muốn gửi lời xin lỗi tới cả hai người họ. Thành thật xin lỗi, tôi đã sai rồi. Từ hôm nay tôi sẽ xoá Weibo để bày tỏ sự day dứt trong lòng.

Cảm ơn các bạn fans từ trước tới nay vẫn luôn tin tưởng và yêu quý tôi, nhưng tôi thành thật xin lỗi vì đã không xứng với tình yêu mà các bạn dành tôi. Xin lỗi —— Phương Hiểu Tuyết.]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 268


Lúc bài xin lỗi này vừa được đăng lên Weibo, nhóm người đầu tiên bùng nổ là fans hâm mộ của Phương Hiểu Tuyết.

Không ít người tỏ vẻ thất vọng, sau đó lần lượt thoát fans và quay ngược lại chỉ trích.

Nói những câu như “Cô làm tôi thất vọng quá, tôi không ngờ cô lại là loại người như vậy luôn á!”, một số khác lại bảo cô ta rút khỏi giới giải trí.

Chỉ vài giây sau, từ khoá #Phương Hiểu Tuyết cút ra khỏi giới giải trí# đã nhanh chóng leo lên hot search.

Làm cho không ít cư dân mạng liên tục để lại những bình luận hả hê.

[Một tiếng trước, hình như mấy bạn còn hô hào bắt đàn em của Khúc Nhiên biến khỏi giới giải trí mà nhỉ? Sao bây giờ lại trở thành Phương Hiểu Tuyết rồi? Tui nói nghe nè, mỗi ngày mấy bạn muốn bao nhiêu người biến mất nữa vậy? Tui tò mò lắm luôn á. Đừng nói là ngày mai tới lượt tui bị mắng cút khỏi Weibo đó nha?!]

[Ha ha ha ha! Thím phía trên ơi, thím làm tui cười ẻ rồi này.]

[Mấy bạn fan ơi tui nói nghe này, mấy bạn thoát fan hay phốt ngược gì tui không có ý kiến, dù sao thì tui cũng không thích Phương Hiểu Tuyết lắm, chỉ có điều trước khi phốt ngược, có phải mấy bạn nên xin lỗi người mà mấy bạn đã đòi đuổi ra khỏi giới giải trí trước đó hay không?]

[Bỏ đi bà ơi, những người này chỉ biết giả vờ câm điếc thôi, muốn bọn họ xin lỗi hả? Ha ha ha, chắc nằm mơ còn nhanh hơn ấy bà.]

Trò hề trên mạng này cứ liên tục đảo ngược tình thế qua lại, rồi kết thúc tại đây.

Cư dân mạng được một phen hóng hớt phải hô to “Hay quá!”

Cho dù là kết cục của Bách Trúc hay hành động khiêu khích cộng đồng mạng của đàn em, hoặc là lời xin lỗi vào khúc cuối của Phương Hiểu Tuyết, đều khiến bọn họ có cảm giác như là đã đọc được một quyển tiểu thuyết sảng văn* đầy hấp dẫn vậy.

*Sảng văn: Nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng.

Thậm chí có cư dân mạng còn đùa rằng: [Nếu mà phim truyền hình cũng có thể quay như vậy thì tuyệt rồi, tôi chắc chắn sẽ không còn cảm thấy nhàm chán và không muốn xem nữa.]

Bình luận này vừa đăng lên đã nhận được phản hồi ngay: [Ông bạn à, ông quên là Huyền Linh Sư có buổi livestream vào sáu ngày sau rồi à?]

... Ờ ha!

Lời bình luận này như đánh thức người trong mộng, cư dân mạng lần lượt bừng tỉnh, sau đó bắt đầu ngồi chờ buổi livestream vào sáu ngày sau.

Không chỉ có những người hóng hớt “không ngại xem náo nhiệt, chỉ ước sự việc càng lớn càng tốt”, mà ngay cả những anh hùng bàn phím từ bốn phương tám hướng vẫn còn đang nghẹn cục tức ở trong lòng, đã sẵn sàng để chất vấn Bách Trúc cùng Tô Tái Tái, lúc này đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Ấy vậy mà trời xui đất khiến, sau khi Huyền Linh Sư thay đổi tổ đội, lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Khiến tổ chương trình hết sức mừng rỡ.

Tuy rằng không dám khẳng định tỷ lệ rating sẽ đứng đầu, nhưng ít nhất cũng sẽ lọt vào top năm cho coi!

Trong khi người người nhà nhà đều hồi hộp chờ đợi thì cuối cùng cũng đến ngày phát sóng livestream của chương trình Huyền Linh Sư.

——

Sáu giờ tối, Đại Vi cũng giống như bao nhiêu người khác, đã ngồi chầu trực trước máy tính từ sớm và vào sẵn phòng livestream vòng bán kết của chương trình Huyền Linh Sư.

Tuy rằng phòng livestream vẫn còn là màn hình đen, nhưng cũng không ảnh hưởng tới những cư dân mạng vào sớm để nhắn tin tám chuyện với nhau.

[Chừng nào mới bắt đầu thế? Tui chờ muốn rụng chân luôn rồi nè.]

[Sắp rồi!]

[Đến coi vị khách mời bất ngờ từ trên trời rớt xuống thôi, tui muốn xem thử xem cô ấy xuất hiện như thế nào.]

[Ha ha ha, đừng nói là bay xuống thiệt đó nha? Ha ha ha cười chớt tui rồi.]

[Chẳng lẽ... là kiểu mông tiếp đất giống như là chim nhạn sà xuống bãi cát vậy à?!]

[Ha ha ha ha.]

Đại Vi nhìn chằm chằm những bình luận giễu cợt có hơi ác ý trên màn hình, trừng mắt một cái, rồi lập tức lau khô tay, chuẩn bị "giao lưu" một trăm hiệp với những người này thì chợt nghe thấy âm thanh dồn dập từ bên ngoài.

Sau đó mở cửa, đóng cửa rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy một cách nhanh gọn dứt khoát.

Lúc bài xin lỗi này vừa được đăng lên Weibo, nhóm người đầu tiên bùng nổ là fans hâm mộ của Phương Hiểu Tuyết.

Không ít người tỏ vẻ thất vọng, sau đó lần lượt thoát fans và quay ngược lại chỉ trích.

Nói những câu như “Cô làm tôi thất vọng quá, tôi không ngờ cô lại là loại người như vậy luôn á!”, một số khác lại bảo cô ta rút khỏi giới giải trí.

Chỉ vài giây sau, từ khoá #Phương Hiểu Tuyết cút ra khỏi giới giải trí# đã nhanh chóng leo lên hot search.

Làm cho không ít cư dân mạng liên tục để lại những bình luận hả hê.

[Một tiếng trước, hình như mấy bạn còn hô hào bắt đàn em của Khúc Nhiên biến khỏi giới giải trí mà nhỉ? Sao bây giờ lại trở thành Phương Hiểu Tuyết rồi? Tui nói nghe nè, mỗi ngày mấy bạn muốn bao nhiêu người biến mất nữa vậy? Tui tò mò lắm luôn á. Đừng nói là ngày mai tới lượt tui bị mắng cút khỏi Weibo đó nha?!]

[Ha ha ha ha! Thím phía trên ơi, thím làm tui cười ẻ rồi này.]

[Mấy bạn fan ơi tui nói nghe này, mấy bạn thoát fan hay phốt ngược gì tui không có ý kiến, dù sao thì tui cũng không thích Phương Hiểu Tuyết lắm, chỉ có điều trước khi phốt ngược, có phải mấy bạn nên xin lỗi người mà mấy bạn đã đòi đuổi ra khỏi giới giải trí trước đó hay không?]

[Bỏ đi bà ơi, những người này chỉ biết giả vờ câm điếc thôi, muốn bọn họ xin lỗi hả? Ha ha ha, chắc nằm mơ còn nhanh hơn ấy bà.]

Trò hề trên mạng này cứ liên tục đảo ngược tình thế qua lại, rồi kết thúc tại đây.

Cư dân mạng được một phen hóng hớt phải hô to “Hay quá!”

Cho dù là kết cục của Bách Trúc hay hành động khiêu khích cộng đồng mạng của đàn em, hoặc là lời xin lỗi vào khúc cuối của Phương Hiểu Tuyết, đều khiến bọn họ có cảm giác như là đã đọc được một quyển tiểu thuyết sảng văn* đầy hấp dẫn vậy.

*Sảng văn: Nhân vật chính làm mọi việc đều thuận lợi, đánh đâu thắng đó, thăng cấp nhanh chóng.

Thậm chí có cư dân mạng còn đùa rằng: [Nếu mà phim truyền hình cũng có thể quay như vậy thì tuyệt rồi, tôi chắc chắn sẽ không còn cảm thấy nhàm chán và không muốn xem nữa.]

Bình luận này vừa đăng lên đã nhận được phản hồi ngay: [Ông bạn à, ông quên là Huyền Linh Sư có buổi livestream vào sáu ngày sau rồi à?]

... Ờ ha!

Lời bình luận này như đánh thức người trong mộng, cư dân mạng lần lượt bừng tỉnh, sau đó bắt đầu ngồi chờ buổi livestream vào sáu ngày sau.

Không chỉ có những người hóng hớt “không ngại xem náo nhiệt, chỉ ước sự việc càng lớn càng tốt”, mà ngay cả những anh hùng bàn phím từ bốn phương tám hướng vẫn còn đang nghẹn cục tức ở trong lòng, đã sẵn sàng để chất vấn Bách Trúc cùng Tô Tái Tái, lúc này đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Ấy vậy mà trời xui đất khiến, sau khi Huyền Linh Sư thay đổi tổ đội, lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Khiến tổ chương trình hết sức mừng rỡ.

Tuy rằng không dám khẳng định tỷ lệ rating sẽ đứng đầu, nhưng ít nhất cũng sẽ lọt vào top năm cho coi!

Trong khi người người nhà nhà đều hồi hộp chờ đợi thì cuối cùng cũng đến ngày phát sóng livestream của chương trình Huyền Linh Sư.

——

Sáu giờ tối, Đại Vi cũng giống như bao nhiêu người khác, đã ngồi chầu trực trước máy tính từ sớm và vào sẵn phòng livestream vòng bán kết của chương trình Huyền Linh Sư.

Tuy rằng phòng livestream vẫn còn là màn hình đen, nhưng cũng không ảnh hưởng tới những cư dân mạng vào sớm để nhắn tin tám chuyện với nhau.

[Chừng nào mới bắt đầu thế? Tui chờ muốn rụng chân luôn rồi nè.]

[Sắp rồi!]

[Đến coi vị khách mời bất ngờ từ trên trời rớt xuống thôi, tui muốn xem thử xem cô ấy xuất hiện như thế nào.]

[Ha ha ha, đừng nói là bay xuống thiệt đó nha? Ha ha ha cười chớt tui rồi.]

[Chẳng lẽ... là kiểu mông tiếp đất giống như là chim nhạn sà xuống bãi cát vậy à?!]

[Ha ha ha ha.]

Đại Vi nhìn chằm chằm những bình luận giễu cợt có hơi ác ý trên màn hình, trừng mắt một cái, rồi lập tức lau khô tay, chuẩn bị "giao lưu" một trăm hiệp với những người này thì chợt nghe thấy âm thanh dồn dập từ bên ngoài.

Sau đó mở cửa, đóng cửa rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy một cách nhanh gọn dứt khoát.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 269


Khúc Nhiên đặt đồ ăn nhanh lên trên bàn, thở hổn hển nhìn về phía Đại Vi, hỏi: “Tớ vẫn kịp mà đúng không?”

Đại Vi chỉ vào màn hình đen trong phòng livestream, vừa mở hộp đồ ăn vừa trả lời: “Kịp mà.”

Dừng một chút lại tò mò nhìn thoáng qua Khúc Nhiên: “Nè Khúc Nhiên, hôm nay đạo diễn Bách đích thân chỉ đạo buổi livestream này đó, cậu không tính đi xem à?”

Khúc Nhiên nghe xong lời này, sắc mặt có chút kỳ lạ.

Nhìn về phía Đại Vi rồi mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại thì lại ngậm miệng, lắc đầu nói: “Tớ với Cụ Đẹp, còn có Cậu Vệ đều không đi.”

“Ủa sao vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, Đại Vi cực kỳ tò mò: “Cụ Đẹp cũng là fans hâm mộ của đạo diễn Bách mà đúng không? Hơn nữa... cho dù mọi người đều là khách mời cố định, không cần tham gia hai đợt thi đấu này, nhưng mà tới chương trình ló cái mặt để tăng thêm một chút độ hot cũng được chứ bộ.”

Đại Vi càng nói càng không hiểu tại sao, mà càng không rõ thì càng muốn làm cho rõ.

“Bởi vì……” Khúc Nhiên chần chừ một lát rồi mới mở miệng nói ra sự thật: “Hôm nay, lúc đàn em đi ra ngoài, tớ thấy em ấy có mang theo nhang nữa.”

Vả lại lúc Tô Tái Tái quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực của cô ấy thì còn vô cùng tốt bụng gật đầu, coi như là trả lời vấn đề mà cô ấy chưa kịp hỏi.

——Nhang quỷ.

Cho nên Khúc Nhiên mới vội vàng cắm cổ chạy thụt mạng đi gửi tin nhắn cho bọn Miêu Đại Yên.

Đi sao? Đi cái gì mà đi?!

Có đưa tiền tớ cũng không đi đâu!

Chỉ mới hình dung đến cảnh tượng lúc đó ở trong đầu thôi thì Khúc Nhiên đã không nhịn được mà rùng mình rồi.

Đại Vi nhìn thấy cô ấy như vậy thì càng tò mò hơn: "Đem theo nhang ư? Có bí ẩn gì trong đó sao?"

Khúc Nhiên há miệng nhưng không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Đợi lát nữa cậu xem xong thì sẽ hiểu thôi. Tớ chỉ có thể nói là... chương trình tuần này chắc sẽ rất gây cấn đó nha."

“???” Khuôn mặt của Đại Vi trở nên ngơ ngác.

Đúng lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của Huyền Linh Sư rốt cuộc cũng mở ra!

Người đầu tiên xuất hiện trước ống kính chính là người đang quan sát màn hình và điều chỉnh máy móc – Bách Trúc.

Bão bình luận nhanh chóng bùng nổ.

[A a a a a! Là đạo diễn Bách! Là đạo diễn Bách!]

[Hôn, hôn!]

[Không cho phép hôn chồng tôi!]

[Hừ! Ai là chồng cô, đó là chồng tôi!]

Bão bình luận không ngừng bay qua khiến Khúc Nhiên cau mày, nhanh chóng quên đi chuyện nhang quỷ, nhíu mày than phiền: “Mấy cái bình luận này là sao thế, nói năng lộn xộn cái quỷ gì không biết!”, cô ấy cầm điện thoại của mình lên, lạch cạch gõ bình luận.

Nhện Mặt Quỷ nằm trên đỉnh đầu cô ấy cúi nhìn xuống bên dưới, lập tức thấy Khúc Nhiên bình luận: [Đều tránh ra hết, để tôi tới hôn nào!]

… Có vẻ như cô ấy cũng không tốt hơn người khác là bao nha.

Nhện Mặt Quỷ không đổi sắc mặt thầm nghĩ.

Ở một bên khác, sau khi Bách Trúc điều chỉnh máy quay xong thì vỗ tay, liếc nhìn qua màn hình bên cạnh, sau khi nhìn thấy những bình luận không ngừng bay qua, anh hơi nhíu mày, quay qua nói với nhân viên công tác: “Chặn hết mấy từ mai mối, hôn… Gì đó đi.”

Cái này thì…

Tổng đạo diễn à, đây đều là độ ảnh hưởng đó…

Nhân viên công tác đứng ngơ ngác ở đó, trông khá luống cuống.

Phần bình luận cũng theo đó ngẩn ngơ, sau đó trên màn hình toàn là mặt [QAQ], mọi người nhốn nháo la hét: [Không muốn mà! Chúng tôi chỉ hôn mặt thôi mà!]

… Nếu không thì mấy người còn muốn hôn chỗ nào nữa hả?

Nhân viên công tác nhìn bão bình luận, cũng không nhịn được âm thầm mỉa mai trong lòng.

Ngón tay nhân viên công tác dừng lại ở chỗ “chặn từ khóa”, lúc anh ấy đang do dự có nên làm không thì thấy Bách Trúc nhìn đồng hồ, rồi quay qua nhìn về phía lối ra vô, nhíu mày hỏi: “Chị Hà, cô ấy tới chưa?”

Cô ấy? Là tuyển thủ dự thi sao? Không phải đều đến cả rồi sao?

Trong lúc bão bình luận đang đầy dấu chấm hỏi thì chị Hà lại hiểu Bách Trúc đang nói tới ai.

Chị ấy vừa mới bỏ bộ đàm xuống, lập tức trả lời: “Đã đến rồi, A Quần đã qua đón cô Tô rồi.”

[À… Hóa ra là khách mời bất ngờ chưa tới nha (bĩu môi).]

[Thật là, những người khác tới dự thi đã tới từ sớm, còn ở bên kia nhận phỏng vấn, cô ta thì hay rồi, bây giờ mới từ tốn tới!]

[Người ta có quan hệ mà, đều như thế cả.]

[Hóa ra đây chính là ý nghĩa của khách mời bất ngờ à? Đã hiểu, đã hiểu rồi!]

[Nhìn đi, người có quan hệ đúng là được đãi ngộ khác hẳn, A Quần người ta phải tự mình đi đón đấy!]

Cũng may Bách Trúc đang bận nhìn lối ra vào, không chú ý tới bão bình luận, nếu không chắc chắn sẽ lại là một trận cãi vã ồn ào.

Nhưng anh ấy không để ý tới không có nghĩa là chị Hà không để ý tới, chị ấy nhanh chóng, lén lút ngoắc tay với nhân viên công tác, để anh ấy tranh thủ đứng cách xa đạo diễn Bách ra một chút.

Đừng để lát nữa anh ấy nhìn thấy bão bình luận, vậy thì chương trình còn chưa bắt đầu anh ấy đã xông lên đánh nhau với cư dân mạng.

Nếu mà xảy ra chuyện này thật, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được từ khóa lên hot search của Huyền Linh Sư ngày hôm nay là gì.

Nhân viên công tác thấy vậy nhanh chóng chạy lại, còn về việc lúc nãy Bách Trúc nói anh ấy chặn vài từ đi… Ừ, coi như anh ấy quên rồi!

Đó cũng là độ ảnh hưởng đấy, không thể làm ẩu theo đạo diễn Bách được.

Phó đạo diễn cũng đã nhận ra tình hình trên bão bình luận, lập tức nói người quay phim đi phỏng vấn những thí sinh lọt vào vòng bán kết và cả người chơi bình thường nữa.

Người đầu tiên được phỏng vấn chính là Đồng Nhược Thiến.

Cho dù là về ngoại hình hay là mức độ nổi tiếng trên weibo thì Đồng Nhược Thiến tuyệt đối là con ngựa đen lớn nhất của Huyền Linh Sư.

Thậm chí có rất nhiều cư dân mạng tin tưởng, vị trí khách mời thường xuyên ngoại trừ cô ta ra không thể là ai khác.

Nhưng ai có thể ngờ được, lại có một người từ trên trời rơi xuống như Tô Tái Tái xuất hiện chứ?

Thật sự khiến người ta nhịn không được cảm thấy đáng tiếc thay cô ta.

Bây giờ phần bình luận cũng đang thảo luận cái này.

Đồng Nhược Thiến đang tiếp nhận phỏng vấn cũng nhìn thấy những bình luận này, nhưng cô ta chỉ hào phóng mỉm cười, sau đó quay đầu qua nhìn về phía ống kính, hơi gật nhẹ đầu.

“Cảm ơn mọi người đã tán thưởng tôi, cũng không cần cảm thấy đáng tiếc thay cho tôi. Hơn nữa, tôi cũng tin tưởng vào sự công bằng của tổ chương trình, nếu như có ai không tốt, hoặc là có biểu hiện làng nhàng trong cuộc thi, tôi tin rằng Huyền Linh Sư sẽ không giữ người vô dụng, mọi người nói có đúng không?”

Hôm nay Đồng Nhược Thiến trang điểm tương đối xinh đẹp và rạng rỡ, khi cô ta nói xong, cả người đều tỏa ra khí thế đặc biệt.

Phần bình luận rối rít nói [Đúng!], [Nữ thần mạnh mẽ!].

Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa… Bây giờ cũng đang phát sóng trực tiếp, đợi lát nữa, khi chúng tôi phát huy khả năng của mình, mọi người có thể nhìn thấy ngay được.”

“Đây cũng chính là điểm tôi thích ở Huyền Linh Sư.” Đồng Nhược Thiến cười: “Nói chuyện bằng thực lực.”

[Đúng vậy! Chúng ta nói chuyện bằng thực lực!]

[Ngồi đợi khách mời bất ngờ bị vả mặt!]

[Ngồi đợi!]

Cùng khoảng thời gian này, hot search đầu tiên của Huyền Linh Sư #Nói chuyện bằng thực lực# ra lò.

Thí sinh còn phải chuẩn bị thêm một lát nữa, cho nên sau khi người quay phim phỏng vấn cô ta đơn giản một chút rồi chuyển qua người tiếp theo.

Đúng lúc này, rốt cuộc Tô Tái Tái cũng đi vào hiện trường phát sóng trực tiếp.

A Quần đi theo bên cạnh cô, đẩy theo một chiếc xe đạp màu vàng.

Bách Trúc thấy cô thì hai mắt tỏa sáng, ba bước thành hai chạy tới, nhịn không được nhíu mày phàn nàn: “Sao giờ cháu mới tới thế?”

Tô Tái Tái giơ cái túi trên tay lên, nói: “Trên đường đi cháu có gặp một ông cụ già, vừa đúng lúc hơi đói nên mua hết chỗ bánh bao ngọt còn lại của ông cụ.”

Cô nói vậy khiến không chỉ Bách Trúc mà cả đám cư dân mạng cũng cảm thấy hiếu kỳ, người quay phim dường như hiểu suy nghĩ của bọn họ, dời ống kính về phía cái túi Tô Tái Tái đang xách trên tay.
 
Back
Top