Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 240


Ông ấy cũng là giáo sư của Luyện Đan Viện, nhưng lại không cùng phe phái với Tần Trác Thắng và phó viện trưởng Tôn, cho nên khi thấy ông ta tới thì ông ấy chỉ gật đầu một cái cho có lệ thôi.

“Có chuyện gì à?”

Tần Trác Thắng hơi gật đầu, rõ ràng bản thân là người có việc cần nhờ giáo sư Nghiêm nhưng ông ta vẫn ra vẻ hách dịch vô cùng, như thể đang nói “tôi cho ông có vinh hạnh được giúp tôi” ấy.

“Đây là Bạch Ngữ Dung - học trò của tôi. Ngữ Dung, đây là giáo sư Nghiêm. Sau này khi con lên năm hai, môn đan dược sẽ do ông ta đứng lớp đấy.” Tần Trác Thắng nói với Bạch Ngữ Dung như thế.

Bạch Ngữ Dung nghe xong lập tức khom lưng chào Nghiêm Thanh, tươi cười mở miệng: "Con chào giáo sư Nghiêm ạ.”

Nghiêm Thanh liếc Bạch Ngữ Dung một cái, sau đó lại nhìn về phía Tần Trác Thắng, hỏi: "Có chuyện gì à?”

Thấy mình bị ngó lơ, nụ cười trên mặt của Bạch Ngữ Dung cứng đờ, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn Tần Trác Thắng, lại phát hiện sắc mặt của ông ta cũng không khá hơn là bao.

Hẳn cũng cảm thấy mất mặt vì thái độ dửng dưng của Nghiêm Thanh.

“Tôi muốn cho học trò của tôi tham gia đánh giá.” Tần Trác Thắng hít một hơi rồi nói, ông ta dừng một chút sau đó duỗi tay về phía Nghiêm Thanh: "Cho tôi một bảng đánh giá đi.”

Nghiêm Thanh nghe xong thì nhìn về phía Tần Trác Thắng, lạnh nhạt nói: “Ông không hiểu quy củ à?”

“… Cái gì?” Tần Trác Thắng hơi giật mình.

“Tôi hỏi là ông không hiểu quy củ à?”

Nghiêm Thanh không hề quan tâm tới khuôn mặt xanh mét của Tần Trác Thắng mà lặp lại thêm một lần nữa: “Mỗi một thầy chấm bài đánh giá đều có một số lượng bộ hồ sơ đăng ký nhất định, nếu như sinh viên có nhỡ viết sai thì cũng phải đem bộ sai đó tới nộp lại mới được đổi cho bộ mới. Thế mà giờ ông lại bảo tôi đưa cho ông một bộ?”

Ông đang giỡn mặt với tôi đấy à?

Mặc dù Nghiêm Thanh không có nói thẳng câu ở trên ra nhưng trên mặt ông ấy đã tỏ ra rất rõ.

Tần Trác Thắng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó vung mạnh tay một cái rồi rời đi, Nghiêm Thanh thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của ông ấy chuyển sang nhìn Bạch Ngữ Dung vẫn còn đang đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn cô ta.

Khiến cho Bạch Ngữ Dung giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đuổi theo Tần Trác Thắng rời đi.

Nghiêm Thanh? Xem ra mình phải đi hỏi Trình Ngạn Xương thử xem người này và Tần Trác Thắng đã có thù oán gì với nhau.

Bạch Ngữ Dung vừa đuổi theo Tần Trác Thắng vừa nghĩ.

Cuối cùng thì Tần Trác Thắng tìm một sinh viên năm cuối của Luyện Đan Viện, bảo cậu ấy tìm cho một bộ hồ sơ đăng ký đánh giá, thì Bạch Ngữ Dung mới có thể thuận lợi vào được phòng đánh giá.

Sau đó thì ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình thông báo kết quả đánh giá ở ngoài sảnh.

Mười phút sau, lúc Nhện Mặt Quỷ cuối cùng cũng chịu giãn người ra sau khi Khúc Nhiên hứa lúc về sẽ mua cho nó thêm một quả bóng to nữa thì màn hình lớn đột nhiên vang lên một tiếng thông báo, khiến cho mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều lập tức quay đầu nhìn về phía màn hình.

-- đây là tiếng thông báo dành riêng để báo tin khi có người thăng cấp thành công.

Mỗi một cuộc đánh giá hàng năm có khi còn chẳng có Viện nào có thể vang lên tiếng thông báo đó.

Cho nên khi tiếng thông báo đặc biệt đó được vang lên, đám người viện trưởng Lý vô cùng hưng phấn, tất cả đều quay đầu nhìn chăm chú.

Lúc này, trên màn hình lớn xuất hiện một cái tên: [Luyện Đan Viện. Năm nhất. Bạch Ngữ Dung: cấp thấp.]

Phó viện trưởng Tôn vốn đang ngồi nghỉ ở một bên lập tức đứng bật dậy, trợn to mắt nhìn.

Mà Tần Trác Thắng thì lại lộ ra nụ cười đắc ý.

Ông ta quay đầu nhìn xung quanh, muốn nhìn xem thử vẻ mặt của Ngô Lục Lục lúc này hiện sẽ như thế nào, nhưng nhìn một hồi vẫn không thấy ông ấy đâu.

Mà mọi người xung quanh thì đang ồn ào bàn tán xôn xao.

“Ôi trời ơi. Là sinh viên mới vào năm nay hả?”

“Lợi hại ghê đó. Bạch Ngữ Dung? Lát nữa phải đi làm quen mới được.”

“Ê! Mà nè, tui nhớ năm nay Luyện Khí Viện các ông cũng có một sinh viên được chiêu sinh nội bộ đúng không? Hay là bảo em ấy cũng đi lên đánh giá thử đi.” Có người đùa giỡn nói.

Vừa nói xong thì người còn lại đã tức giận trả lời: “Thôi đi, đừng nói nữa, cô đó vào bằng mối quan hệ đó.”

“Hả? Mau kể tui nghe với.”

“Ôi dào, cũng chả có gì đáng nói cả.” sinh viên của Luyện Khí Viện làm ra vẻ không nhịn được.

Hơi dừng lại một chút rồi nhỏ giọng cằn nhằn: “Ông không biết đó thôi, sinh viên chiêu sinh nội bộ đó là do viện trưởng của Phù Lục Viện đề cử cho viện trưởng của bọn tui, nếu là hai học viện kia thì tui cũng không nói gì đâu. Nhưng mà Phù Lục Viện thì… Bây giờ toàn bộ Phù Lục Viện chẳng có một ai ra hồn cả, không biết viện trưởng của bọn tui đang nghĩ gì nữa.”

“Chắc là… làm từ thiện chăng?” Người nọ nghĩ một chút rồi trả lời.

Nhưng câu này lại không khiến cho bạn mình cảm thấy buồn cười mà còn bĩu môi lại, còn mắng một câu: “Ông đi chết đi.”

“Ê. Vậy cái em sinh viên chiêu sinh nội bộ đó của viện các ông có đang ở đây không? Ông chỉ cho tui xem với, tui muốn nhìn xem thử vẻ mặt của ẻm lúc này như thế nào.” Người nọ vừa nói vừa nhìn xung quanh, vẻ mặt hóng hớt.

Vừa nói xong thì vai đã bị người đứng sau lưng vỗ nhẹ vài cái.

Vừa nghiêng đầu lại, nhìn thấy Tô Tái Tái thì giật mình, đang định hỏi: “Cô là ai thế?” thì…

Tô Tái Tái đã cười híp mắt, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình và nói với người kia: “Tôi chính là người sinh viên được chiêu sinh nội bộ đó nè.”

Hả… Chuyện này…

Hai người giật mình một cái, nhìn Tô Tái Tái đang cười híp mắt cùng với Khúc Nhiên và Đại Vi đang nhìn hai người họ với ánh mắt hình viên đạn.

Đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì đang nói xấu người khác mà bị người ta nghe thấy.

Hơn nữa còn bị thứ đang được toàn bộ Luyện Khí Viện xem là bảo bối – Nhện Mặt Quỷ, đang đứng bên đầu vai Khúc Nhiên, nhe răng với hai người họ.

Còn phát ra tiếng kêu “Xè xè--”.

Hai người giật mình sợ hãi, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt rồi từ từ nhìn về phía đang Tô Tái Tái, cố nặn ra một nụ cười thân thiện.

Sau đó nói một tiếng “Xin lỗi.” rồi vội vàng chạy mất.

“… Hừ, đúng là đồ hèn chỉ biết nói xấu sau lưng người khác.”

Đại Vi mắng một tiếng rồi nhìn về phía Tô Tái Tái mà an ủi cô: “Đàn em, em đừng để ý lời của bọn họ nhé.”

Khúc Nhiên cũng đứng bên cạnh gật đầu.

Tô Tái Tái lại không hề quan tâm tới chuyện đó, cô ngước đầu lên nhìn về phía màn hình, gãi gãi cằm nói: “Hai chị ơi, cấp thấp là sao vậy ạ?”

“Bình thường thì các sinh viên trong Huyền Học Viện được chia làm hai loại, ‘không có cấp’ và ‘cấp thấp’.”

Khúc Nhiên giải thích cho Tô Tái Tái nghe: “Như trong truyện thì là có linh căn hay không đó.”

Khúc Nhiên nói tỉ mỉ hơn, để cho Tô Tái Tái có thể biết rõ thêm về các đẳng cấp được phân chia.

Cấp thấp nhất là “không có cấp” và “cấp thấp”, lên cao hơn nữa sẽ là cấp F và cấp E.

Bình thường thì chỉ có một ít học sinh khóa trên mới đạt được cấp đó thôi, như Tiền Nguyên Nguyên chẳng hạn, anh ta là cấp E.

Đương nhiên, "không có cấp, cấp thấp, cấp F, cấp E” chỉ là cách chia của Huyền Học Viện mà thôi, chờ sau khi học sinh tốt nghiệp và vào Huyền môn thì sẽ có cách phân chia khác.

Từ cao xuống thấp là là Kim Cương Đen, Kim Cương, Bạch Kim, Hoàng Kim và Bạc Trắng.

Nhưng còn có một cấp cao hơn tất cả, đó là cấp S.

“Ồ... Ra là thế.” Tô Tái Tái tỉnh ngộ, cô gật đầu: "Em hiểu sơ sơ rồi.”

“Cho nên cái cô Bạch Ngữ Dung này, mới năm nhất mà đã được đánh giá là “cấp thấp” thì trong bốn năm kế chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được chú trọng bồi dưỡng của Luyện Đan Viện cho mà xem.” Đại Vi có hơi hâm mộ nói.

“Hở?” Tô Tái Tái nghe xong thì quay đầu lại nhìn về phía hai người, nghĩ một lát rồi hỏi: "Đặc biệt lắm sao ạ?”

Khúc Nhiên và Đại Vi gật đầu: “Chỉ có một mình cô ta được thế thì đương nhiên là đặc biệt rồi!”

“Nếu vậy...” Tô Tái Tái xoa cằm, cười nói: "Chỉ cần không phải một mình cô ta được thế thì cô ta cũng không còn đặc biệt đúng không?”

“?”

Ơ kìa đàn em ơi, em nói thế là có ý gì?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 241


Đại Vi và Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái đi về phía Ngô Hạo, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Có điều không chờ hai người đuổi theo hỏi cho rõ thì đã bị thu hút sự chú ý bởi tiếng cười to của phó viện trưởng Tôn.

“Ôi trời ơi, thật ngại quá viện trưởng Lý ơi.”

Phó viện trưởng Tôn cười tươi rói, ông ta vênh váo đi tới trước mặt của viện trưởng Lý và Ngô Thẩm Văn, hơi khom người rồi nói: "Hôm nay tôi mượn chỗ của Luyện Khí Viện cho học sinh của mình tham gia đánh giá, sau này nếu học sinh của Luyện Khí Viện có muốn đến Luyện Đan Viện đánh giá thì tôi luôn hoan nghênh nhé!”

Viện trưởng Lý lạnh lùng nhìn phó viện trưởng Tôn, thậm chí cũng lười mở miệng nói chuyện với ông ta.

Lúc này Tần Trác Thắng cũng đi về phía phó viện trưởng Tôn, sau đó ung dung gọi một tiếng: “Thưa thầy.”

Phó viện trưởng Tôn vô cùng vui mừng, ông ta vỗ vài cái lên bả vai của Tần Trác Thắng, vừa vỗ vừa nói: "Trác Thắng à! Trò đúng là học sinh tốt nhất của thầy mà! Không tồi không tồi! Thầy tin chắc là dưới sự dạy dỗ của trò, tương lai của bạn học Bạch sẽ càng ngày càng rạng ngời!”

Ông ta dừng một chút rồi “à” một tiếng, như thể bây giờ mới nhìn thấy Ngô Thẩm Văn đang đứng bên cạnh viện trưởng Lý, thế là vờ đồng tình bảo: "Viện trưởng Ngô à, Phù Lục Viện nhất định phải cố lên nha! Ông xem, giờ ba viện ai cũng trổ hết tài năng, viện trưởng Ngô cũng không nên kéo tuột tiến độ của mọi người, tôi nói có đúng không?”

Ngô Thẩm Văn chẳng buồn nhìn phó viện trưởng Tôn, chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện này không cần phó viện trưởng Tôn phải nhọc lòng.”

Ông ấy quay đầu nhìn về phía viện trưởng Lý, biểu cảm trên gương mặt hơi dịu lại: "Lão Lý à, để hôm khác tôi lại tìm ông tám chuyện tiếp nhé. Tôi về trước đây.”

“Ừ.” Viện trưởng Lý gật đầu, ông ấy nhìn Ngô Thẩm Văn nhưng không nói gì, chỉ vỗ lên tay ông ấy thay cho lời an ủi.

Không cần lời nói, chỉ cần hành động.

Nhưng ngay lúc Ngô Thẩm Văn mới xoay người đi được vài bước, màn hình lớn lại đột nhiên phát ra tiếng thông báo tăng cấp!

Mọi người sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trên màn hình lớn viết sáu chữ: [Ngô Lục Lục, cấp Bạc Trắng.]

“?!”

Phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng ban nãy còn huênh hoang ra mặt lúc này chỉ biết đờ đẫn trừng mắt nhìn lên màn hình lớn, một lúc sau họ nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, nhưng phát hiện chữ trên đó vẫn không hề thay đổi, lúc này cả hai mới dám tin đó là sự thật.

Người cũng khiếp sợ không kém là viện trưởng Lý, ông ấy trừng mắt nhìn màn hình, giơ tay ra phía sau quơ quơ: "Lão… lão Ngô ơi, hình như là người nhà của ông đúng không?”

Ngô Thẩm Văn hơi há miệng, mất cả buổi mới thốt nên lời, giọng nói như thể còn đang mơ chưa tỉnh: "Đúng vậy…”

Lúc mọi người đều đang trố mắt nhìn màn hình lớn, Bạch Ngữ Dung đi ra từ con đường bên hông, trên mặt là nụ cười mỉm hoàn mỹ đã luyện tập sẵn.

Trong lòng cô ta thậm chí đã nghĩ tới chuyện là mình nên ứng xử thế nào khi được mọi người ùa tới chúc mừng.

Về phần Tô Tái Tái...

Nụ cười trên môi của Bạch Ngữ Dung không kìm được càng thêm rạng rỡ.

Chắc hẳn cô ta chỉ có thể núp một bên thầm ghen tị với mình thôi chứ sao.

Vốn dĩ là cô ta chỉ nên ngoan ngoãn hâm mộ mình mới đúng, cho nên hôm nay chỉ là một hồi chuông cảnh tỉnh giúp cô ta nhận rõ hiện thực mà thôi.

Bạch Ngữ Dung nghĩ như thế, trong lòng đắc ý khôn xiết, thấy cửa ra đã gần ngay trước mắt, cô ta vội hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt thì mới nở nụ cười dịu dàng chuẩn bị bước ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, trong sảnh lớn lại vang lên tiếng thông báo tăng cấp khác.

Đồng thời trên màn hình cũng xuất hiện một cái tên mới, là Tô Tái Tái!

Cái tên này vừa xuất hiện, lập tức có người bật thốt ra miệng: “Luyện Khí Viện, năm nhất, Tô Tái Tái: cấp thấp.”

“Cấp thấp?! Lại thêm một sinh viên năm nhất cũng là cấp thấp kìa!”

“Là Luyện Khí Viện! Là Luyện Khí Viện của chúng ta đó!”

“Tôi biết người nọ, đó là sinh viên chiêu sinh nội bộ năm nay!”

Trong sảnh lớn của Luyện Khí Viện vang lên tiếng hoan hô rung trời, các học sinh và giáo viên của Luyện Khí Viện ai nấy đều cười tươi như hoa, họ đều cảm thấy tự hào lây về chuyện này.

Bạch Ngữ Dung đứng trong chỗ tối của đường đi, siết chặt nắm tay và trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Tái Tái, cô cũng đang chậm rãi đi ra từ con đường ở đối diện, sau đó tiếp nhận lời chúc mừng của toàn thể mọi người trong Luyện Khí Viện.

Mà cô ta lại giống như một con quỷ, chỉ có thể núp trong chỗ âm u và bị người khác quên lãng.

“Em trai!”

Ngô Lục Lục mới đi từ bên trong ra là đã bị Ngô Thẩm Văn và Ngô Hạo - hai người đã chờ sẵn ở đó từ lâu - chạy lên đón.

Đặc biệt là Ngô Thẩm Văn, ông ấy vô cùng kích động duỗi tay chộp lên vai của Ngô Lục Lục, sau khi dùng sức lay vài cái thì liên tục gật đầu bảo: “Không tồi!”

Đáng tiếc khóe mắt còn rơm rớm nước mắt đã làm lộ cảm xúc thật của ông ấy.

Ngô Lục Lục cũng không ngờ tới kết quả này.

Lúc Tô Tái Tái bảo Ngô Lục Lục có thể thử xem sao, ông ấy chỉ nghĩ nếu mình mà lấy được cấp F là đã mừng lắm rồi, ai dè bây giờ lại được hẳn cấp Bạc Trắng luôn!

Nói thật hiện tại bản thân ông ấy cũng kích động khôn xiết đây này.

Ngô Hạo đứng một bên, chờ hai người lớn nhà mình bình tĩnh lại một chút thì anh ấy mới cười mở miệng: “Ba, chú út, chúng ta cũng qua kia chúc mừng Tiểu Tái đi?”

“À ừ nhỉ!” Ngô Thẩm Văn sực tỉnh, ông ấy vỗ nhẹ lên trán, sau đó vừa cười ha ha vừa nói với Ngô Lục Lục: “Em coi đầu óc của anh này, chỉ lo vui chuyện của em mà quên mất con bé. Đi nào! Chúng ta đi chúc mừng viện trưởng Lý và tiểu hữu của em luôn!”

Ngô Thẩm Văn nói xong lập tức kéo Ngô Lục Lục đi về phía đám đông, bước chân của ông ấy rất nhẹ nhàng, mặt mày thì hớn hở, quả nhiên là người đang vui thì khí chất cũng rạng rỡ hẳn ra.

Ngô Lục Lục để mặc Ngô Thẩm Văn kéo mình đi về phía đám người Tô Tái Tái, trong mắt còn lộ ra nét trầm tư và hiểu thấu.

Trước kia ông ấy còn chưa dám xác định, nhưng bây giờ ông ấy có thể chắc chắn là Tô Tái Tái tuyệt đối không hề đơn giản!

Trước đây ông ấy còn tưởng là sau lưng cô có người tài ba nào, nhưng giờ nhìn lại thì… Xem ra là do ông ấy có mắt không thấy Thái Sơn mới đúng!

Ngô Lục Lục nghĩ như vậy xong thì nhìn về phía Tô Tái Tái - người đang bị đám đông bao vây - vừa hay thấy được cảnh Đại Vi kích động ôm chầm lấy cô và nhảy cẫng lên vài cái rồi mới buông ra.

“Tiểu Tái!” Đại Vi buông Tô Tái Tái ra, cô ấy hưng phấn đến nỗi đôi mắt sáng lấp lánh: “Chị không ngờ là em giỏi vậy luôn á!”

Tô Tái Tái nghe xong thì cười nói: “Em còn có thể giỏi hơn nữa kìa.”

Đáng tiếc mọi người nghe xong chỉ tưởng là do cô đang vui nên mới nói đùa với Đại Vi thế thôi, cho nên không ai để ở trong lòng cả, thậm chí còn nở nụ cười hùa theo cô.

Trong số những người đang cười đó có Khúc Nhiên.

Nhện Mặt Quỷ đã được dỗ dành ngoan ngoãn thấy thế thì không nhịn được lại muốn nhảy tới gặm tóc của cô ấy.

Bà tỉnh lại đi bà ơi! Người nọ là ma quỷ đó!

Trời ơi... đúng là tức chết nhện tui rồi.

Lúc mọi người nói tới đây thì viện trưởng Lý và các giáo sư khác của Luyện Khí Viện cũng đã chen vào trong đám đông.

Ai nấy đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Tái Tái, như thể bây giờ cô đã trở thành bảo bối quý giá nhất của Luyện Khí Viện vậy.

Về phần Nhện Mặt Quỷ ấy hả...

Không sao, nó vẫn là bé con đáng yêu của họ mà!

Diện Diện - con nhện máy tự nhiên bị rớt hạng kiểu: ???

“Bạn học Tô à.”

Viện trưởng Lý cười tươi đến mức không khép miệng được, ông ấy nhìn cô với ánh mắt trìu mến, sau đó vỗ vai cô rồi nói: “Chờ buổi đánh giá trong ngày hôm nay kết thúc, các giáo viên của Luyện Khí Viện sẽ lập tức mở họp ngay.”

“Dạ?” Tô Tái Tái nghe xong thì chớp mắt đầy khó hiểu: “Mở họp ấy ạ?”

“Ừ.” Viện trưởng Lý lại gật đầu nói: “Đến lúc đó bọn thầy sẽ chọn ra một giáo viên tốt nhất cho em, bảo đảm em sẽ có được nguồn tài nguyên tốt nhất.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 242


“À phải rồi.” Viện trưởng Lý nói đến đây thì bất chợt nhớ ra gì đó: “Chờ hai ngày nữa thầy sẽ bảo thầy Vạn cập nhật thông tin của em vào kho rèn của Luyện Khí Viện, như vậy thì sau này em mà cần tài liệu gì thì có thể đến đăng ký trực tiếp ở đó rồi lấy về là được.”

Ông ấy vừa nói như vậy xong, các học sinh của Luyện Khí Viện lập tức sợ ngây người, ánh mắt của họ khi nhìn về phía Tô Tái Tái cũng tràn ngập cảm giác hâm mộ.

Tô Tái Tái thì lại khác, cô liếc con Nhện Mặt Quỷ bị cả Luyện Khí Viện cưng như trứng hứng như hoa kia, sau đó không khỏi cười gượng một tiếng: “À thì… mọi người không cần khách sáo như vậy đâu ạ...”

Có điều không đợi cô nói xong, viện trưởng Lý đã cắt ngang lời cô: “Đây không phải là khách sáo.”

Viện trưởng Lý dừng một chút, dù rất tự hào nhưng ông ấy lại cố gắng ra vẻ khiêm tốn trước mặt của Tô Tái Tái: “Tuy Luyện Khí Viện không dám tự nhận là tốt nhất trong bốn viện, nhưng vẫn có thể xem như cần gì có nấy. Bạn học Tô à, em không cần phải lo lắng về chuyện tài liệu không đủ dùng đâu.”

Cứ dùng thoải mái! Bao đủ!

Bộ dáng lắm tiền nhiều của này của ông ấy làm học sinh chung quanh hâm mộ không thôi.

Chờ đến khi dời tầm mắt lên người của Tô Tái Tái, trong lòng mọi người không khỏi cùng xuất hiện một suy nghĩ: Phải lân la làm quen với đàn em Tô mới được!

Ngay cả Khúc Nhiên và Đại Vi cũng không ngoại lệ, sau khi hoàn hồn lại, cả hai lập tức chạy sang đó, mỗi người ôm một bên tay của cô rồi nhoẻn miệng cười với đôi mắt đầy mong đợi.

Hê hê hê...

Đàn em ơi, chị đói, chia miếng.

Tô Tái Tái dở khóc dở cười nhìn hai người họ.

Nói thật không phải cô khách sáo đâu, mà đồ trong Luyện Khí Viện... nhiều khi không có món nào lọt vào mắt xanh của cô luôn ấy chứ.

Cho nên Tô Tái Tái đành phải cười khổ bảo: “Không cần đâu ạ...”

“Nào nào, không cần phải sợ lãng phí tài nguyên! Rèn là thế đó, thất bại bao nhiêu lần cũng là chuyện bình thường.”

Viện trưởng Lý cho rằng Tô Tái Tái sợ lãng phí tài nguyên của Luyện Khí Viện cho nên cười an ủi cô: “Đừng nói là đàn anh đàn chị của em, ngay cả đối với các thầy cô khác thì việc thất bại cũng là chuyện bình thường. Em không cần để ý đâu!”

Viện trưởng Lý vừa mới nói xong thì giáo sư Trần của Luyện Khí Viện đứng ở một bên cũng gật đầu: “Đúng vậy đó bạn học Tô à, chuyện này bình thường như cân đường hộp sữa vậy.

Nếu em cảm thấy áp lực quá thì có thể làm học trò của thầy nè, chỗ thầy có dự trữ rất nhiều tài liệu rèn, bản thân thầy không xài tới nên có thể tặng cho em để em luyện tập...”

Ông ấy còn chưa nói xong thì giáo sư Dư đã vội phá đám: “Ủa ủa? Giáo sư Trần nói thế là không được đâu nhé. Bạn học Tô à, chỗ thầy chẳng những có nhiều tài liệu rèn thầy không dùng tới mà còn có rất nhiều tài liệu khác còn tốt hơn. Chỉ cần là thứ em cảm thấy có ích thì thầy sẽ cho em xài thoải mái luôn. Ha ha ha...”

Đáng tiếc còn chưa kịp “ha ha” xong thì ông ấy đã bị sư đệ của mình lật tẩy.

“Sư huynh, mấy thứ đó đều lấy từ chỗ của tôi mà.” Sư đệ vạch trần sư huynh của mình xong thì lập tức quay đầu nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt dịu dàng nói: “Bạn học Tô, nhà họ Thường là gia đình có lịch sử lâu đời về nghề rèn này, em có thể suy nghĩ thêm về chuyện làm học trò của thầy...”

“Giáo sư mấy ông bị sao thế, viện trưởng đã nói là sẽ mở họp để quyết định chuyện này mà, còn chưa họp hành gì mà mấy ông đã lo bò trắng răng! Bạn học Tô à, thầy là thầy Vạn, chút nữa thầy sẽ dẫn em đi đăng ký nhé. Đúng rồi, em thích ăn cái gì? Hay là chút nữa chúng ta đi ăn chung đi?”

“Hả? Gì chứ ăn uống là phải nhắc đến thầy, có một khách hàng của thầy có mở một nhà hàng, nơi đó chỉ chiêu đãi những thực khách sành ăn thôi đấy. Bạn học Tô, em cũng thích khẩu vị này hả? Trùng hợp thế, để thầy nói em nghe...”

“Ôi dào, chờ mở họp rồi mới bàn gì chứ, phải xem ý của bạn học Tô như nào mới là quan trọng nhất...”

Vì cướp được học sinh xuất sắc là Tô Tái Tái, các giáo sư của Luyện Khí Viện đã tranh giành với nhau đến mức “vỡ đầu chảy máu”, hoàn toàn không còn biết cái gì là lễ phép nữa.

Đám người Khúc Nhiên đứng một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này.

Trời ạ, các giáo sư ơi, bình thường các thầy luôn phong độ ngời ngời kia mà?!

Sao bây giờ lại...

Mọi người thắc mắc vì sao đám học sinh xung quanh lại “chua” xót như thế ư?

Bởi vì cả đám đã té vào sọt “chanh*” rồi.

(*) Chanh: Một từ lóng bên Trung, ý bảo là đang ghen ghét về một thứ gì đó.

Hu hu hu, quả nhiên ai cũng có số, không người nào giống người nào mà.

Giận quá mèn đét ơi.

Cũng may viện trưởng Lý thấy tình hình sắp “mất khống chế” thì vội giơ tay hô to: “Được rồi, yên đã nào!”

Lúc này mới miễn cưỡng khiến các giáo sư bình tĩnh lại.

Viện trưởng Lý nhìn lướt qua từng người một rồi lắc đầu thở dài, vẻ mặt như thể đang nói “mấy người xem mấy người kìa, còn mặt mũi gì không”.

Có lẽ là do biểu cảm “vô cùng đau đớn” của viện trưởng Lý quá chân thành cho nên các giáo sư đều không nhịn được cảm thấy hơi ngượng ngùng, họ bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân về hành vi có phần vô lễ của mình ban nãy.

Khụ, ai bảo đột nhiên gặp được một hạt giống tốt quý hiếm như vậy làm chi, bọn họ chỉ nóng lòng muốn dốc túi truyền lại mọi kiến thức mà mình biết cho cô thôi mà...

Đến khi các giáo sư đều đã “trở lại bình thường”, viện trưởng Lý mới khẽ ”hừ“ một tiếng, tiếp đó lại nhìn về phía Tô Tái Tái, vẻ mặt hiền từ và giọng điệu dịu dàng nói: “Tiểu Tái à, em đừng quan tâm đến bọn họ, đợi họp xong rồi nói sau cũng được. Tất nhiên, nếu em đã vừa ý giáo sư nào đó rồi thì cũng có thể trực tiếp chỉ định luôn.”

Dừng một chút, viện trưởng Lý ho nhẹ một tiếng, nhìn Tô Tái Tái vài cái rồi nói tiếp: “Mặc dù thầy đã lâu không dẫn dắt học sinh rồi, nhưng nếu em muốn chọn thầy thì thầy vẫn có thể làm được nhé.”

Thầy nói như vậy... em đã hiểu dụng ý của thầy rồi chứ? Bạn học Tô?

Hai mắt của viện trưởng Lý sáng rực, nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt đầy mong đợi.

“...????!” Các giáo sư khác.

Này viện trưởng, ông có còn một chút đạo đức nghề nghiệp nào hay không vậy?!

Ông có tin là tối nay bọn tôi sẽ trùm ông vào bao bố rồi đánh hội đồng hay không hả?!

Tô Tái Tái gượng cười, gật đầu đồng ý: “Em hiểu rồi, em sẽ quay về suy nghĩ kỹ càng. Viện trưởng và các vị giáo sư, mọi người cứ yên tâm ạ.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Viện trưởng Lý rất vui mừng.

Các giáo sư và cả viện trưởng Lý đều tranh giành nhau để được làm người dẫn dắt của Tô Tái Tái, điều này khiến các sinh viên của Luyện Khí Viện vô cùng ngưỡng mộ.

Có điều ngưỡng mộ cũng là một chuyện rất đỗi bình thường trong bản chất của con người, nhưng trong lòng sinh ra ghen ghét, thậm chí là đỏ cả mắt thì... lại là một chuyện khác.

Ví dụ như vào giờ phút này, ở đằng xa có vài sinh viên khoá trên của Luyện Khí Viện đang đứng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tô Tái Tái, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

“... Hừ, chẳng qua là đạt “cấp thấp” thôi mà, có gì ghê gớm đâu trời.”

Một cô gái trong nhóm mở miệng với giọng điệu khinh bỉ, hơn nữa còn cực kỳ chua chát: “Có nhiều người cả đời cũng chỉ dừng lại ở “cấp thấp” thôi không phải sao? Cho nên... con người là vậy đó, trèo càng cao thì té càng đau.”

Sau một lúc, khi những người còn lại đều lần lượt gật đầu, cô gái đó quay đầu nhìn về phía sau, hỏi: “Cậu nói đúng không? Mễ Nhã?”

Còn chưa nói xong, những người khác đã đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ở giữa là một cô gái có khuôn mặt lạnh lùng, đang nghiêng người ngồi trên ghế đọc sách. Cứ như những drama trong Luyện Khí Viện không liên quan gì đến cô ta cả.

Cho đến khi bạn bè của cô ta lên tiếng hỏi, cô ta mới ngẩng đầu nhìn đối phương, rồi khẽ đưa mắt nhìn về phía Tô Tái Tái.

Cô ta đảo mắt nhìn thoáng qua Tô Tái Tái một cái, sau đó dùng một tay đóng quyển sách lại rồi đứng dậy, mỉm cười nói: “Không liên quan gì đến tôi cả.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 243


Mễ Nhã im lặng vài giây rồi lại lên tiếng bổ sung: “Nếu con bé đó có thể đạt đến cấp F trước khi tốt nghiệp thì nói không chừng là tôi sẽ có chút hứng thú đấy. Nhưng hiện tại thì...”

Mễ Nhã lắc đầu: “Đi thôi.”

Vừa dứt lời, cô ta quay người đi về phía cổng, vừa đi vừa nói: “Cái chuyện đang được bàn tán sôi nổi này khiến tôi cảm thấy có chút nhàm chán.”

Nghe xong, mấy cô gái còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng đi theo sau cô ta.

Nhà họ Mễ là một gia tộc có truyền thống luyện khí từ nhiều đời nay, còn Mễ Nhã là sinh viên cấp F hiếm hoi của Luyện Khí Viện.

Đến năm nay, cô ta sẽ chính thức trở thành sinh viên năm tư, sau này chắc chắn sẽ có một tương lai cực kỳ sáng lạng.

Dù bọn họ chỉ là chân sai vặt của cô ta thôi, nhưng tin chắc rằng cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp cho mà coi.

Còn Tô Tái Tái thì sao?

Chỉ là một đứa sinh viên cấp thấp vừa mới vào trường, không quyền không thế mà thôi.

Có điều không ai để ý đến tình tiết nhỏ xảy ra ở trong góc này cả, lúc này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Tái Tái.

Ngay lúc các giáo sư đang đồng loạt liếc xéo viện trưởng, âm thầm cảnh cáo ông ấy “thu xếp sao cho ổn thoả” thì Ngô Thẩm Văn đã kéo theo Ngô Lục Lục bước lại gần.

Ông ấy vừa cười vừa cất lời: “Lão Lý nói đúng đó, chuyện này cứ để họp xong rồi hẳn nói đi.”

... Hừ, này viện trưởng Ngô, ông là bạn của viện trưởng Lý, nên đương nhiên là phải nói giúp ông ấy rồi!

Các giáo sư khác lại lẳng lặng liếc xéo Ngô Thẩm Văn.

Nhưng hiện tại Ngô Thẩm Văn đang rất vui vẻ, ông ấy chỉ thản nhiên vẫy tay đáp lại ẩn ý “trùm bao bố đánh hội đồng ông bây giờ” trong mắt của các giáo sư, bày ra dáng vẻ “tâm trạng tốt nên không nhìn thấy gì hết”.

Ngô Thẩm Văn quay đầu nhìn Tô Tái Tái, gật đầu với cô một cái rồi nói: “Bạn học Tiểu Tái, chúc mừng em nhé.”

Tô Tái Tái cười, vừa nói vừa nhìn về phía Ngô Lục Lục: “Em mới là người cần phải chúc mừng mới đúng, đại sư Ngô, chúc mừng ông nhé.”

Ngô Lục Lục nhìn Tô Tái Tái, vốn định cười nói “Mọi người cùng vui.” như mọi khi, nhưng lại chợt nhớ tới chuyện khi nãy, ông ấy cảm thấy mình không thể nói chuyện thoải mái với cô như ngày trước được nữa.

Ngô Lục Lục suy nghĩ một lúc rồi chỉnh lại quần áo của mình, đứng nghiêm trước mặt Tô Tái Tái, vừa đưa tay lên định chắp tay chào cung kính với cô.

Ngô Lục Lục vừa mới đưa tay lên thì Tô Tái Tái đã biết ông ấy định làm gì, cô bước lên một bước giữ chặt tay ông ấy lại.

Thấy ông ấy ngạc nhiên nhìn mình thì mới cười tủm tỉm nói: “Đại sư Ngô, ông không định nhận tiểu hữu tôi đây nữa rồi sao?”

Nói xong thì cô hơi dùng lực một chút, đè tay của Ngô Lục Lục hạ xuống.

Ngô Lục Lục nhanh chóng hiểu được ý của Tô Tái Tái, ông ấy thả lỏng tay xuống, cười nói với cô: “Sao lại không nhận chứ.”

Câu nói hơi dừng lại vài giây rồi mới tiếp tục: “… Tiểu hữu.”

Ngô Thẩm Văn và những người khác đứng ở gần đó hết nhìn Ngô Lục Lục rồi lại quay sang nhìn Tô Tái Tái, bọn họ đều không hiểu hai người này đang nói gì.

Nhưng mà Ngô Thẩm Văn cũng không quan tâm lắm, bây giờ ông ấy đang rất vui vẻ, cười vỗ vào vai Ngô Lục Lục rồi nói: “Nhắc tới ghi chép số liệu thì anh mới chợt nhớ ra. Nếu giờ em đã là cấp Bạc Trắng rồi thì lát nữa về Phù Lục Viện với anh nhé.”

Em trai à, Phù Lục Viện cần em.

Ngô Lục Lục nghe thế thì cười khổ một cái, ông ấy “Hả?” một cái, rồi quay lại nhìn Ngô Thẩm Văn nói: “Anh cả à, kiến thức ngày xưa được học em đã quên sạch cả rồi, vậy nên…”

Giờ mà bảo ông ấy đi dạy cho sinh viên thì không phải là muốn dạy hư sinh viên hay sao chứ?

“Ờ.” Ngô Thẩm Văn bình thản gật đầu, sau đó lại nói tiếp: “Thế nên giờ em chỉ có thể được xem như là giáo viên danh dự của Phù Lục Viện mà thôi, chờ tới khi nào em nắm kỹ lại các kiến thức đã được học lúc trước thì mới có thể bắt đầu đi dạy học được.”

“Được rồi. Một tháng nữa có một kỳ thi sát hạch, anh sẽ đăng ký báo danh cho em.”

Giáo viên và sinh viên cùng nhau đi thi.

Rất hiếm đó nha.

Ngô Lục Lục?

Ngô Lục Lục thấy Tô Tái Tái cười hả hê như vậy thì đau khổ thở dài một tiếng: “Nếu sớm biết như thế thì tôi đã không tham gia đánh giá năng lực rồi.”

Nói đến chuyện đánh giá năng lực thì…

Nghe Ngô Lục Lục than thở như thế, Ngô Thẩm Văn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ông ấy “Á!” một tiếng rồi quay đầu lại ngó dáo dác tìm kiếm ai đó.

Vừa đúng lúc thấy được phó viện trưởng Tôn đang chuẩn bị len lén rời đi, Ngô Thẩm Văn nhanh chóng la lớn về phía ông ta: “Phó viện trưởng Tôn!”, tiếng gọi rất lớn, làm cho mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Ngô Thẩm Văn nhanh chóng đi tới chỗ phó viện trưởng Tôn, vừa đi vừa nói: “Phó viện trưởng Tôn, ông định đi đâu thế? Tôi còn chưa kịp cảm ơn ông mà.”

Phó viện trưởng Tôn bị kêu nên không thể không xoay người lại, vẻ mặt của ông ta lúc này vô cùng khó chịu.

Thấy Ngô Thẩm Văn đến gần thì đành cố cười gượng một cái rồi mới nói: “Không biết viện trưởng Ngô có chuyện gì muốn nói.”

Biết thế thì ông ta đã đi từ sớm rồi. Còn cái thằng Tần Trác Thắng kia nữa, mới đó mà chạy đâu mất xác rồi.

Chờ khi nào về xem thử ông ta sẽ xử đứa học trò này như thế nào.

Phó viện trưởng Tôn chửi thầm trong lòng, sự xấu hổ và mất mặt bây giờ được ông ta chuyển thành sự tức giận, tất cả đều đổ lên đầu Tần Trác Thắng.

Ngô Thẩm Văn cũng chả thèm để ý tới vẻ mặt của phó viện trưởng Tôn hiện đang khó chịu đến mức nào.

Ngô Thẩm Văn thậm chí còn ước rằng vẻ mặt của phó viện trưởng Tôn còn khó chịu hơn nữa cơ.

Ông ấy: “Ôi chao!” một tiếng rồi dùng hai tay nắm chặt lấy hai vai của ông ta, lắc mạnh mấy cái, vô cùng nhiệt tình.

“Chỉ dạy gì chứ, phó viện trưởng Tôn khách sáo quá!” Ngô Thẩm Văn cười ha ha, sau đó bất ngờ vỗ cái bốp lên bả vai của phó viện trưởng Tôn, cú vỗ này thiếu chút nữa đã làm ông ta - người đang suy yếu - bay xa tám thước.

Cảnh tượng này khiến viện trưởng Lý và người xung quanh phải cố gắng dữ lắm mới nghẹn cười được.

Bọn họ đều biết lão Ngô đang trả thù ông ta.

Ai bảo bình thường phó viện trưởng Tôn sống chó quá làm chi, cho nên bây giờ đừng nói là có người đứng ra hòa giải, ngay cả học sinh tốt Tần Trác Thắng của ông ta cũng cuốn gói chạy mất tăm từ đời nào rồi.

Bởi vậy lúc này mọi người chỉ thờ ơ đứng một bên xem trò hề của ông ta mà thôi.

“Ông!” Phó viện trưởng Tôn suýt nữa đã bị vỗ đến ngã cắm đầu, sau khi đứng vững lại thì ông ta lập tức trừng mắt nhìn Ngô Thẩm Văn.

Nhưng phó viện trưởng Tôn còn chưa kịp nói thêm gì thì Ngô Thẩm Văn đã “úi chà chà” vài tiếng, ông ấy vừa phủi bụi thay cho ông ta vừa cười khà khà: “Do tôi vui mừng quá cho nên lỡ dùng sức hơi mạnh, chắc ông sẽ không để bụng đâu nhỉ, đúng không phó viện trưởng Tôn?”

Phó viện trưởng Tôn bị chặn họng, ông ta không biết đáp trả cái gì, cuối cùng chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi nào dám.”

Ngô Thẩm Văn không thèm chấp, ông ấy cười thêm vài tiếng sau đó nghiêm mặt nhìn phó viện trưởng Tôn: “Ít nhiều gì cũng nhờ câu nói ban nãy của phó viện trưởng Tôn cả đấy, nó cũng tương đương một kiểu cổ vũ cho Phù Lục Viện của chúng tôi, nhờ đó mà chúng tôi mới có được một giáo sư cấp Bạc Trắng như bây giờ. Ôi trời... Thật sự rất cám ơn ông.”

“A, em trai, em mau đến đây nói tiếng cảm ơn với phó viện trưởng Tôn đi!”

Ngô Thẩm Văn vẫy tay với Ngô Lục Lục, chờ ông ấy đến gần rồi nói tiếp: “Nếu không nhờ phó viện trưởng Tôn nói thẳng là chúng ta kéo tuột tiến độ của mọi người thì em làm gì có được như ngày hôm nay, em còn không mau cảm ơn người ta đi chứ.”

Ngô Lục Lục nghe xong lập tức cợt nhả nói tiếng cảm ơn với phó viện trưởng Tôn.

Nhưng chuyện còn chưa dừng ở đây, viện trưởng Lý cũng chạy tới xọc thêm một đao, ông ấy cười ha hả nói: “Phó viện trưởng Tôn à, năm sau tôi sẽ bảo trò Tiểu Tái sang Luyện Đan Viện của mấy ông tham gia đánh giá nhé.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 244


Nếu ông đã bảo là luôn hoan nghênh, vậy sang năm phiền ông cũng hoan nghênh bọn tôi tiếp nhé.

Lời này như mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ trong lòng của phó viện trưởng Tôn, sắc mặt ông ta xanh mét, đột nhiên rút tay về, sau khi hừ lạnh một tiếng thì xoay người đẩy đám đông ra rồi bỏ đi một mạch.

Ngô Thẩm Văn vẫn không quên nói vọng tới từ sau lưng ông ta: “Phó viện trưởng Tôn! Khi nào ông có rảnh thì tôi mời ông đi uống rượu nhé!”

Uống cái quần què chứ uống!

Phó viện trưởng Tôn tức xì khói.

Bên kia, Tần Trác Thắng đen mặt đứng trong góc nhìn từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Bạch Ngữ Dung, ông ta chẳng buồn nhìn cô ta một cái mà chỉ lạnh nhạt bảo: “Đi thôi.”

Bạch Ngữ Dung hơi cúi đầu đứng ở chỗ đó, cô ta im lặng trong chốc lát rồi mới đuổi theo Tần Trác Thắng.

Chờ đến khi ra khỏi Luyện Khí Viện, Bạch Ngữ Dung mới mở miệng: “Thầy ơi.”

Tần Trác Thắng dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta.

Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu, trong mắt có chút mong đợi: “Có… có phải sau này khi luyện đan, con cũng có thể...” Có thể giống Tô Tái Tái, muốn nguyên liệu gì cũng có thể lấy và dùng tùy thích hay không?

Tần Trác Thắng hiểu ý của Bạch Ngữ Dung, nhưng nguyên liệu của ông ta cũng rất hữu hạn, lại còn hay bị phó viện trưởng Tôn cắt xén thì lấy đâu ra mà cho Bạch Ngữ Dung tiêu xài hoang phí được.

Cho nên câu nói này của cô ta không khác gì đang tát thẳng lên mặt của ông ta cả.

Tần Trác Thắng - kẻ vừa kiêu ngạo nhưng cũng vừa tự ti - lập tức lạnh mặt cắt ngang lời cô ta: “Đừng có nghĩ tới những chuyện viển vông đó nữa!”

Bạch Ngữ Dung hơi kinh ngạc, sau đó nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu.

Tần Trác Thắng cũng nhận ra giọng điệu của mình quá hung tợn, ông ta thử xoa dịu cảm xúc trong lòng rồi mới cứng đờ bảo: “Con vẫn chưa rành rẽ mọi thứ, nếu để con lấy và dùng nguyên liệu tùy ý như thế là đang hại con đấy. Cho dù là “cấp thấp” thì cũng thế thôi, tóm lại con phải củng cố căn bản cho chắc trước đã!”

Tần Trác Thắng nhíu mày nói xong câu này, sau đó không đợi Bạch Ngữ Dung trả lời đã quay đầu bỏ đi mất.

Ông ta có ý tốt, nhưng lời này vào tai của Bạch Ngữ Dung lại biến thành đang ông ta cười nhạo cô ta, cho rằng cô ta không xứng được hưởng thụ ưu đãi như thế.

Bạch Ngữ Dung siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy oán hận.

Tần Trác Thắng đi một hồi, đến khi thấy Bạch Ngữ Dung không đuổi kịp mình thì ông ta mới dừng bước, sau đó quay đầu lại nói một cách không kiên nhẫn: “Con còn đứng tần ngẩn ở đó làm gì?”

Bạch Ngữ Dung mím môi đuổi theo Tần Trác Thắng, cô ta im lặng cúi đầu, giấu nhẹm cảm xúc âm u trong mắt đi.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, các học sinh đều thỏa mãn đi về nhà, trên đường cả đám cứ ríu rít bàn về tin tức nóng sốt ngày hôm nay, đó là trong buổi đánh giá của Luyện Khí Viện đã xuất hiện một người cấp “Bạc Trắng” và hai người “cấp thấp”.

Đương nhiên thứ xuất sắc nhất trong đó chính là sắc mặt của phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện, quả thật là “đẹp” hết chỗ chê.

Lần này không chỉ có Luyện Khí Viện mà ngay cả Phù Lục Viện cũng hả lòng hả dạ vô cùng, sảng khoái khỏi phải bàn!

Cái gì? Có cần lo là sẽ trở mặt với Luyện Đan Viện không ấy hả?

Xời, thứ mà Luyện Đan Viện có thì Luyện Khí Viện của bọn họ cũng có đó thôi!

Đừng quên trong hai học sinh “cấp thấp”, có một người thuộc về Luyện Khí Viện của bọn họ đấy!

Giỏi không?

Tiếng trò chuyện xung quanh râm ran không dứt.

Trên đường về ký túc xá, ba người Tô Tái Tái không ngừng nghe người xung quanh bàn tán về chuyện này.

Đại Vi nghe được cứ hay che miệng cười khúc khích, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Không chỉ như thế, suốt dọc đường có rất nhiều học sinh của Luyện Khí Viện còn nhiệt tình cười chào hỏi với Tô Tái Tái nữa chứ.

Đại Vi thấy thế thì thân mật ôm cánh tay Tô Tái Tái, sau đó nũng nịu dựa đầu vào vai cô rồi thỏ thẻ: "Đàn em à, sau này việc đàn chị có thể tung hoành trong Huyền Học Viện hay không đều phải nhờ vào em cả đấy.”

Cố lên nhé đàn em ơi!

Tô Tái Tái nghe xong không khỏi dở khóc dở cười.

Trong lúc cô không biết nên đáp lại cái gì, Khúc Nhiên thế mà cũng ôm lấy cánh tay còn lại của cô, học theo Đại Vi tựa đầu qua: "Còn có chị nữa nè. Đàn em à, sau này tài liệu rèn của chị đây cũng phải dựa vào em đấy.”

Cô ấy dừng một chút rồi lại bổ sung: "À phải rồi, em đi đăng ký thông tin mà đi một mình chắc sẽ cô đơn lắm nhỉ? Hay là... để chị đi cùng em cho đỡ buồn nhé?”

Đại Vi nghe xong lập tức gật đầu liên tục.

Cấp bậc của tài liệu rèn trong kho từ cao xuống thấp là S, A, B, C, D, E, F, tổng cộng có bảy cấp.

Trừ S và A ra, năm cấp còn lại mới là cấp tài liệu dành cho học sinh.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là bọn họ có tư cách vào kho rèn của tất cả các cấp bậc, chẳng hạn như học sinh có cấp bậc bình thường như Đại Vi thì chỉ có thể vào kho cấp F mà thôi, hơn nữa còn phải xin trước nửa tháng, chờ giáo viên và học viện đồng ý xong thì mới được vào.

Trước kia Khúc Nhiên cũng giống với Đại Vi, nhưng bây giờ cô ấy luyện ra được hàng xịn duy nhất của Luyện Khí Viện cho nên có thể tự do xin vào kho từ cấp C đến cấp F.

Hơn nữa tốc độ mà bên trên duyệt yêu cầu của cô ấy cũng nhanh hơn Đại Vi nhiều, nhưng dù là thế thì nhanh nhất cũng mất ba ngày, chậm thì bảy ngày.

Mà Tô Tái Tái thì khác.

Chỉ cần là kho tài liệu từ cấp B trở xuống thì cô có thể đến lấy tài liệu về dùng bất kỳ lúc nào cũng được.

Cảm giác này... Quả thực không khác gì sự khác nhau giữa “hàng giảm giá trong thời gian nhất định, cần xếp hàng suốt đêm để tranh nhau vào mua hàng” và “bao hết toàn bộ trung tâm mua sắm xong nhàn nhã đi dạo và chọn thứ cần mua” vậy!

Cho nên nếu so sánh giữa hai loại thì loại sau sẽ hấp dẫn người ta hơn rồi!

Tô Tái Tái cũng không ngại, cho nên cô nhún vai nói: "Vâng, đến lúc đó ba chúng ta cùng đi đi.”

Đại Vi và Khúc Nhiên nghe xong nhịn không được đập tay với nhau để chúc mừng.

Nếu là ngày lành tháng tốt như thế này thì phải ra ngoài chúc mừng một phen mới được, mà người bao cả đám… đương nhiên là Đại Vi rồi.

Khúc Nhiên ngớ người: "Vì sao lại là cậu bao?”

Bởi vì hôm nay người được xếp hạng “cấp thấp” là Tô Tái Tái, cho nên việc Khúc Nhiên nghĩ người bao là cô cũng là chuyện bình thường thôi.

Đại Vi chỉ chờ có thế, bởi vậy Khúc Nhiên vừa mở miệng hỏi là cô ấy lập tức cười “hì hì” rồi tự biên tự diễn phần âm thanh hiệu ứng: "Tèn ten!”

Cô ấy lấy tờ giấy ký tên kia ra khoe khoang trước mặt của Khúc Nhiên, kiêu ngạo nói: "Tiểu Tái giúp tớ xin chữ ký nè! Cho nên tớ sẽ bao mọi người một chầu!”

Là chữ ký của thần tượng của cô ấy đó!

Chờ Khúc Nhiên nhìn rõ cái tên bên trên xong, cô ấy không nhịn được mở to mắt nhìn về phía Tô Tái Tái và Đại Vi, khó tin hỏi: "Là của đàn anh Tiền - Tiền Nguyên Nguyên ấy hả?!”

“Đúng thế!” Đại Vi chống nạnh đầy kiêu ngạo, cái mũi hếch tuốt lên trời: "Là Tiểu Tái gọi anh ấy ra ký tên cho tớ đó nhé!”

Chỉ có duy nhất một tấm này thôi đấy, hoàn toàn không lừa già dối trẻ!

Khúc Nhiên nghe xong cũng khiếp sợ nhìn về phía Tô Tái Tái, cô ấy không nhịn được đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: "Em làm thế mà lại không bị đánh à?”

“Đánh?” Tô Tái Tái nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi cười tủm tỉm trả lời: "Chưa chắc là ai bị đánh đâu à nha.”

Tô Tái Tái vừa dứt lời, lập tức khiến Khúc Nhiên bỗng chốc nhớ tới cách đây không lâu, bản thân vừa chứng kiến cảnh cô dùng tay không rút xương ác quỷ, điều này làm cô ấy không khỏi rùng mình.

Cô ấy im lặng gật đầu phụ hoạ: “... Em nói cực kỳ có lý luôn.”

Đại Vi ở bên cạnh nghe vậy, quay đầu nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi: “Ủa? Hai người đang nói vụ gì vậy?”

“... Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ nhặt ấy mà.” Khúc Nhiên quay đầu nhìn Đại Vi nói.

Dừng một chút, chủ đề bỗng chốc chuyển sang bữa tối ăn gì: “Chúng ta đi đến Trần Ký ăn ha? Quán đó ngon lắm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 245


Khúc Nhiên lái cuộc trò chuyện sang chủ đề khác hoàn toàn là để duy trì hình tượng của anh chàng đẹp trai Tiền Nguyên Nguyên trong lòng của Đại Vi.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng vừa nghĩ đến việc Tô Tái Tái có thể rút xương của ác quỷ ra chơi cho vui, thế thì đàn anh Tiền... chắc hẳn cũng là một đối tượng để cô đánh cho vui có đúng không?

Nhìn đi! Việc mà cô ấy làm là để bảo vệ tâm hồn ngây thơ và trong sáng của Đại Vi, qua đó cũng đủ biết cô ấy yêu thương bạn bè đến cỡ nào rồi!

Nghĩ đến đây, Khúc Nhiên cảm thấy gọi một món đắt tiền một chút cũng không hề quá đáng: “Đàn em à, món ruột heo ram mặn ở quán Trần Ký này nổi tiếng lắm luôn á, chúng ta gọi một phần nhé?”

“Dạ, đàn chị quyết định là được rồi.” Tô Tái Tái ngoan ngoãn gật đầu.

Dù sao thì cô cũng chỉ phụ trách ăn thôi mà.

Đại Vi?

Đại Vi vô cùng ngạc nhiên: “???”

“Này, hai người bớt bớt lại đi! Bắt đầu từ học kỳ này, ba của tớ sẽ bắt đầu kiểm soát chi phí sinh hoạt đấy!”

Cô cả Đại bày ra vẻ đáng thương, nắm lấy hai người họ khóc thút thít “Đứa con ngốc nghếch của nhà tư bản cũng phải cạp đất mà ăn đây này!”

Đáng tiếc rằng Tô Tái Tái và Khúc Nhiên đều giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục mỗi người nói một câu, khiến Đại Vi phải lặng lẽ tính toán xem túi tiền đáng thương của mình còn bao nhiêu.

Nếu mà giờ cô ấy không lấy chữ ký của thần tượng nữa, liệu có còn kịp hay không vậy...

Đại Vi: _(:з」∠)_

------

May mà Tô Tái Tái và Khúc Nhiên chỉ nói đùa thôi.

Điều này khiến Đại Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau khi người phục vụ rời khỏi phòng đặt riêng, cô ấy hào phóng xua tay, nói: “Ôi chao, hai người khách sáo thật đó, sao gọi có bao nhiêu đây món vậy, không cần tiết kiệm giùm tớ đâu.”

“Ồ? Vậy hả?” Khúc Nhiên nghe xong, lập tức làm bộ như muốn đứng dậy: “Vậy giờ tớ sẽ gọi phục vụ lại, kêu thêm vài món đắt tiền nữa nhé?!”

Tô Tái Tái ở một bên giả vờ gật đầu, lên tiếng bổ sung: “Gọi món mắc nhất ấy chị.”

“??!” Cậu đứng lại cho tớ!

Cô cả Đại sắp đánh người rồi!

Trong khi chờ món ăn dọn lên, ba người bắt đầu tám chuyện, rồi bỗng chốc nói đến chương trình giải trí “Huyền Linh Sư” mà Khúc Nhiên tham gia.

Dường như Khúc Nhiên chợt nhớ tới điều gì đó, nói một tiếng “Phải rồi”, sau đó quay đầu nhìn Tô Tái Tái.

“Đàn em à, em có hứng thú tham gia “Huyền Linh Sư” không?”

Tô Tái Tái nghe xong, tiếp tục bưng trà lên uống.

Cô thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn một cái, ngay khi định trả lời “không có hứng thú”——

—— “Nghe nói những người tham gia đều sẽ nhận được tiền thưởng, hơn nữa còn khá là hậu hĩnh nữa đó nha.” Khúc Nhiên dừng một chút, nhìn Đại Vi rồi nói tiếp: “Tớ cũng có hơi rung động rồi này.”

Dứt lời, cô ấy quay đầu nhìn Tô Tái Tái, còn chưa kịp nói thêm điều gì, đã thấy Tô Tái Tái nhìn mình bằng cặp mắt sáng lấp lánh .

Thấy thế, Khúc Nhiên thoáng sững sờ, ngay lúc định mở miệng gọi một tiếng “Đàn em?”

Tô Tái Tái đã vươn tay nắm lấy tay của cô ấy, vừa lắc lên lắc xuống vừa nói: “Đàn chị ơi, xin chị hãy cho em cơ hội này nhé!”

Chỉ cần tiền thưởng hậu hĩnh thì chúng ta chính là chị em song sinh cùng cha khác mẹ khác trứng!

Khúc Nhiên bị dáng vẻ của Tô Tái Tái làm cho sửng sốt một hồi lâu, phải một lúc sau cô ấy mới “hì hì” một tiếng rồi bật cười.

Dừng một chút, Khúc Nhiên mở miệng nói: “Lúc trước, khi Cụ Đẹp, Cậu Vệ và chị nghe nói đến chuyện này thì người đầu tiên mà bọn chị nghĩ tới chính là em.

Bọn chị vốn tưởng rằng chuyện này đối với em mà nói chẳng khác nào trò trẻ con, cho nên mới đoán là em sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng không ngờ…”

“Sao có thể chứ?” Tô Tái Tái tiếp tục nắm tay Khúc Nhiên, cực kỳ ngoan ngoãn, vả lại còn vô cùng ngọt ngào đáp: “Em thích nhất là cách kiếm tiền nhàm chán mà lại không có tính thách thức này luôn á.”

Đúng là cơ hội để đi lụm tiền chứ còn gì nữa?!

Cô đồng ý hai tay hai chân luôn!

“Được.” Khúc Nhiên không nhịn được lại lần nữa bật cười, cảm thấy Tô Tái Tái thích nói giỡn thật ấy.

Sau một hồi nghiêm mặt suy nghĩ, cô ấy gật đầu nói: “Vậy sáng sớm mai chị sẽ gọi điện cho chị Hà, nhờ chị ấy giữ một vé cho chị.”

Nói đến đây, cô ấy lại bổ sung thêm: “Nhưng mà tấm vé đề cử của chị chỉ có thể giúp em miễn thi vòng loại thôi, em vẫn phải tham gia vòng hai và vòng chung kết à nha.”

Cái gì, thế nghĩa là mình vẫn phải “lao động” chứ không được “nằm hưởng sái” à?

Tô Tái Tái cảm thấy hứng thú của mình mình với chương trình Huyền Linh Sư đã giảm đi một chút xíu.

“Ồ...” Cô trầm ngâm trong chốc lát xong mới nghiêm túc mở miệng: "Thôi chắc để em suy nghĩ lại về việc có nên tham gia hay không đã.”

“Chị biết ngay là em sẽ cảm thấy nó quá nhàm chán mà.”

Khúc Nhiên cười nói: "Cũng phải thôi, mấy thứ này đối với em mà nói không khác gì trò trẻ con cả, nhưng em không cần gấp gáp trả lời chị đâu, tóm lại chị sẽ luôn giữ tấm vé này thay em, em cứ từ từ suy nghĩ rồi quyết định sau nhé.”

Đơn giản hay không không phải là vấn đề.

Cái đáng nói là, rõ ràng mọi thứ rất đơn giản nhưng chương trình lại thích cài cắm quá nhiều hạn chế gây phiền toái cho người chơi, chính điều này mới là thứ khiến Tô Tái Tái cảm thấy phiền phức.

Cô không sợ đơn giản, cô chỉ ghét mấy thứ phiền phức thôi.

Tô Tái Tái nghe xong thì nhoẻn miệng cười với Khúc Nhiên, sau đó rót một ly trà đẩy đến trước mặt cô ấy: "Cảm ơn đàn chị.”

“Không có chi.” Khúc Nhiên lắc đầu: "So với những chuyện mà em đã làm cho chị thì những chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

Đại Vi ở một bên nghe mà không hiểu mô tê gì, đến lúc này cô ấy mới tìm thấy cơ hội để chen vào cuộc trò chuyện: "Hai người đang nói cái gì vậy? Chuyện nhỏ gì cơ?”

Cô ấy nói đến đây thì dừng một chút, sau đó như hiểu ra gì đó, thế là hai mắt sáng rỡ nhìn về phía Tô Tái Tái: "Chẳng lẽ Tiểu Tái cũng giúp Khúc Nhiên xin được chữ ký của thần tượng của cậu ấy hả?!”

Sao em giỏi dữ vậy?!

“?” Hả?

Tô Tái Tái khờ ngang.

Khúc Nhiên cười phì sau đó trả lời thay cô: "Làm gì có. Chữ ký của đạo diễn Bách khó lấy hơn của sư huynh Tiền nhiều.”

Cô ấy dừng một chút, sau đó không nhịn được thở dài: "Tuy không có chữ ký, nhưng nếu có thể thường xuyên được gặp chính chủ như em thì chị sẽ thỏa mãn lắm cho mà xem.”

Đại Vi nghe xong thì cười “hì hì” với Khúc Nhiên, sau đó lè lưỡi trêu: "Thế thì khả năng cao là cậu không có cửa rồi.”

“Lại chả thế.” Khúc Nhiên cười thở dài.

Lần này người không hiểu biến thành Tô Tái Tái, cô hoang mang hỏi lại hai người: "Hai chị đang nói đến ai vậy?”

“Là đạo diễn nổi tiếng Bách - Bách Trúc ấy!”

Không đợi Khúc Nhiên mở miệng, Đại Vi đã giành đáp trước: "Anh ấy là thần tượng của Khúc Nhiên đó.”

“Có điều... Rất khó xin được chữ ký của anh ấy.”

Đại Vi nhún vai: "Chị nhớ có lần đạo diễn Bách tham gia một buổi phỏng vấn, người dẫn chương trình có hỏi xin anh ấy ký tên cho mình nhưng bị từ chối, ấy vậy mà người này vẫn cố chấp xin tiếp nên đã bị anh ấy mắng như tát nước vào mặt.

Thế là người nọ phải tiếp tục dẫn chương trình với đôi mắt sưng húp đỏ bừng như vậy cho tới khi chương trình phỏng vấn kết thúc, nhìn thấy mà tội luôn.”

Khi đó chuyện này còn lên hot search nữa, cư dân mạng nói Bách Trúc không biết tôn trọng phái nữ, đây là vết nhơ vẫn đi theo anh ấy cho đến tận bây giờ.

“Ồ...” Tô Tái Tái gật đầu, cô nhìn Khúc Nhiên rồi nói: "Ra là chú ấy.”

“Đúng vậy, anh ấy...” Đại Vi còn định nói thêm gì đó với Tô Tái Tái thì cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, người phục vụ phụ trách mở cửa cười với ba người: "Để ba vị đợi lâu rồi, bây giờ... Ui da!”

Còn chưa nói xong, một người phục vụ khác đang bưng khay đã bị một đôi nam nữ đuổi theo nhau chạy từ một phòng riêng khác ra tới tông trúng.

Người nọ lảo đảo một cái, cái khay cũng nghiêng sang một bên, đồ ăn trên mâm văng tung tóe trên mặt đất.

Thậm chí nước canh trong bát còn b*n r* khiến người phục vụ phụ trách mở cửa ban nãy bị bỏng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 246


“Hai người không sao chứ?” Đại Vi sợ hết hồn, sau khi tỉnh táo lại thì vội chạy tới hỏi thăm.

Phần mặt của người phục vụ đã bị bỏng tới mức đỏ bừng, tuy thế nhưng người nọ vẫn cố nén đau khoát tay với bọn họ: “Tôi không sao.”

Ấy thế mà kẻ đâm trúng người ta lại còn giở thói vừa ăn cắp lại vừa la làng.

“Tụi bây mù à?!”

Đại Vi vừa mới tới cửa, nghe thấy giọng nói này thì sửng sốt không thôi, cô ấy vội vàng nhìn theo hướng mà giọng nói truyền tới.

Chờ thấy rõ người nọ là ai xong, cô ấy lập tức giận sôi máu: "Đại Khôn Hào! Là cậu hả! Cậu đụng vào người ta mà còn dám mở miệng mắng chửi à?!”

Chàng trai tên Đại Khôn Hào bị nhắc tới có tuổi xêm xêm với Đại Vi, mặt cậu ta đỏ bừng vì say rượu, vừa thấy đã biết là uống quá chén rồi.

Cậu ta đang ôm một cô gái, nghe thấy giọng của Đại Vi thì quay qua nhìn cô ấy một cái, sau đó lại thờ ơ dời mắt đi, hoàn toàn không buồn mở miệng.

“Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là bà chị họ sinh viên đại học Đế Đô của tôi. Sao nào?

Mắng thằng em họ của chị là đồ vô dụng trước mặt nhiều người như vậy, sướng lắm đúng không?”

Đại Khôn Hào say xỉn cười cợt nói lớn tiếng với Đại Vi, cậu ta nói xong còn phẩy tay một cái: “Chị mắng chửi xong rồi thì tôi đi đây, tôi còn phải tới quán khác chơi tiếp.”

Đại Khôn Hào nói xong rồi ôm cô gái ở bên cạnh mình, chuẩn bị bỏ đi cùng với đám bạn.

Đại Vi tức giận bước tới chắn trước mặt Đại Khôn Hào quát lớn: “Cậu đứng lại đó cho tôi.”

Nói xong thì quay lại trừng cô gái đang được Đại Khôn Hào ôm một cái rồi chỉ về phía người phục vụ bàn: “Cô đụng vào người khác mà không biết xin lỗi à?”

Cô gái kia liếc Đại Vi một cái, sau đó lại quay đầu làm ra vẻ đáng thương với Đại Khôn Hào, còn làm nũng dậm chân một cái rồi nhỏ giọng kêu “Anh Hào ơi ~” một tiếng, rồi dựa vào trong lòng cậu ta nói: “Người ta sợ quá đi mất thôi.”

Đại Khôn Hào nghe thế thì v.uốt ve má cô gái đó một cái rồi nói: “Đừng quan tâm tới chị ấy làm gì.”

Sau đó móc ví tiền ra, tiện tay rút mười tờ tiền mặt rồi vứt thẳng vào người phục vụ bàn, sau đó nhìn về phía Đại Vi với ánh mắt khiêu khích.

“Đòi bồi thường chứ gì? Tôi cũng đâu phải là người không có tiền bồi thường cơ chứ. Như vậy được chưa hả? Giờ tôi đi được chưa hả? Bà chị họ?”

Đại Khôn Hào nói xong thì hất Đại Vi ra một bên rồi kéo theo một đám đi xuống lầu dưới.

Đại Vi tức giận đứng dậm chân tại chỗ: “Đại Khôn Hào! Cậu có tin là tôi sẽ mách chuyện này với chú út không hả?”

Đại Khôn Hào cũng không thèm quay đầu lại mà đưa tay lên ‘tặng’ cho Đại Vi một cái ngón giữa.

Đại Vi vô cùng tức giận, nhưng cô ấy cũng chẳng thể làm được gì.

Quay đầu lại thì đã thấy Tô Tái Tái và Khúc Nhiên đã đỡ người phục vụ dậy, cô ấy ngồi xổm xuống nhặt hết tiền mặt ở dưới đất lên, đi tới trước mặt người phụ vụ bàn với vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “Thật là ngại quá, em trai của tôi hư quá.”

Người phục vụ bàn cố gắng cười một cái rồi lắc đầu: “Không sao đâu, có điều… đồ ăn của quý khách phải chờ để làm lại rồi.”

“Không sao, không sao.” Đại Vi vội vàng xua xua tay: “Bị đổ rồi thì cũng cứ tính tiền cho tôi rồi làm lại cái khác là được.”

“Vâng… vậy để tôi đổi cho mọi người một căn phòng khác.” Người phục vụ bàn đứng dậy nhìn ba người cười nói.

“Không sao đâu, thế này đi, mấy thứ còn lại thì làm phiền đóng hộp dùm tôi. Chúng tôi mang về là được.” Đại Vi nói, cô ấy hơi dừng lại một chút rồi lại áy náy nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.”

“Không sao đâu ạ.” Người phục vụ lắc đầu nói: “… Quen rồi ạ.”

Câu này khiến cho Đại Vi càng xấu hổ hơn.

Chờ tới khi ba người trả tiền và mang theo thức ăn đi, trên đường về, Đại Vi mới bắt đầu kể cho hai người còn lại nghe về Đại Khôn Hào.

Nói đơn giản thì chỉ vì cậu ta là cháu trai duy nhất trong nhà cho nên được bà nội chiều quá sinh hư, cuối cùng thì biến thành như bây giờ.

“Ước gì có ai đó có thể dạy dỗ cho nó một bài học, để cho nó biết tay.” Đại Vi càm ràm hết một buổi tới tận cổng trường mới xong.

Sau đó còn nói thêm một câu: “Hồi nhỏ nó ngoan lắm.”

“Thôi, đừng tức giận nữa.” Khúc Nhiên vỗ vào vai Đại Vi, an ủi cô ấy: “Có khi nó lớn hơn chút nữa thì sẽ ổn thôi ấy mà.”

“… Hy vọng thế.”

Đại Vi không hy vọng nhiều, lắc đầu nói: “Chú út của tớ cũng đánh nó nhiều lắm, nhưng mà lần nào bà nội cũng bênh nó.”

Khúc Nhiên nghe xong thế thì lại vỗ vai Đại Vi.

Lúc ba người định đi vào trường thì một tiếng còi xe vang lên. Tô Tái Tái và hai người còn lại đều quay sang nhìn.

Vừa quay đầu nhìn thì thấy một người đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và đeo khẩu trang, nhô đầu ra khỏi cửa xe, vẫy vẫy tay với Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu rồi quay lại nói với Khúc Nhiên và Đại Vi: “Đàn chị, hai chị về trước đi. Em có chút việc phải đi.”

Cô chỉ chỉ về phía người đó.

Khúc Nhiên gật đầu, nhìn thoáng qua người kia một cái, có chút lo lắng nên dặn dò Tô Tái Tái: “Em đi cẩn thận nhé.”

“Chị cứ yên tâm.”

Tô Tái Tái gật đầu, lúc này mới đi về phía Bách Trúc.

Cô không lên xe mà chỉ đứng bên ngoài gõ lên cửa kính ý bảo anh ấy hạ cửa kính xuống: "Có chuyện gì à?”

“Nơi này không tiện nói chuyện, cháu lên xe trước đi.” Bách Trúc vừa trả lời vừa nhìn trái nhìn phải, sợ bị người ta nhận ra.

Đáng tiếc Tô Tái Tái vẫn đứng yên tại chỗ, chờ Bách Trúc khó hiểu không biết vì sao cô lại không nhúc nhích gì thì cô mới mở miệng nói: "Fans của chú sợ chú là người xấu cho nên bảo cháu cẩn thận một chút, không được lên xe của chú, bởi vậy có việc gì chú cứ nói thẳng ra đi.”

“???”

Ủa alo, vụ gì vậy?

Đạo diễn nổi tiếng Bách đờ người ra.

Thấy Tô Tái Tái không tính lên xe thật, Bách Trúc cũng không còn cách nào, chỉ đành đưa một phong thư với vỏ ngoài vô cùng tinh xảo cho cô: “Đây nè.”

Nào ngờ Tô Tái Tái vừa thấy phong thư thì lập tức lui về phía sau hai bước: "Hai ta không thân thiết gì cho cam, cháu không đi tham dự hôn lễ của chú đâu nhé.”

Cho nên đừng mơ là cháu sẽ gửi tiền mừng cưới cho chú.

Bách Trúc khờ luôn, anh ấy trừng mắt nhìn Tô Tái Tái hồi lâu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, một lát sau anh ấy mới tức giận nói: "Đây là thư mời!”

“Thư mời gì cơ?” Hôn lễ hả? Cảm ơn nhưng cháu xin kiếu.

“Tóm lại không phải thư mời tham dự hôn lễ đâu.” Bách Trúc hít sâu một hơi, muốn giận cũng không giận nổi nữa.

Anh ấy dừng một chút rồi bổ sung: "Là bức thư mời sẽ không làm cháu tốn một xu một cắc nào hết.”

Vừa dứt lời, Tô Tái Tái lập tức lườm anh ấy một cái như thể đang nói “sao chú không nói sớm”, sau đó nhận lấy nó trong biểu cảm bực bội của đạo diễn Bách.

Cô nhìn qua nhìn lại một lát rồi hỏi: "Rốt cuộc nó là gì thế ạ?”

“Cháu biết chương trình Huyền Linh Sư đúng không?”

Bách Trúc thấy Tô Tái Tái gật đầu thì mới nói tiếp: "Bọn họ mời chú đi làm tổng đạo diễn cho chương trình này, cho nên chú có xin một chân làm khách mời cho cháu đấy.”

“Cảm ơn chú.” Tô Tái Tái gật đầu nói cảm ơn, sau khi dừng một lát thì chân thành hỏi lại: "Thế có tiền thưởng không ạ?”

“Không có.”

“Bye chú.”

“Nhưng tiền công họ trả ăn đứt tiền thưởng luôn!” Đạo diễn Bách nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Tái Tái - người đã không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Bách Trúc vừa dứt lời đã thấy Tô Tái Tái cười ngọt ngào quay phắt lại, cô đi về phía anh ấy, nghiêng đầu hỏi một cách đáng yêu: "Bao giờ chúng ta tới tổ chương trình vậy chú hai?”

“...” Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.

Bách Trúc trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô.

“À phải rồi.” Dường như Tô Tái Tái đột nhiên nhớ tới gì đó, cô duỗi tay vào trong mũ choàng nhận lấy cây bút do người giấy nhỏ đưa rồi giơ nó về phía của Bách Trúc: "Chú ký giùm cháu cái tên cho fans của chú đi.”

“...” Hình như cháu yêu cầu hơi bị nhiều rồi đó.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 247


Hơn mười phút sau.

Tô Tái Tái trở lại ký túc xá và gõ cửa phòng của Khúc Nhiên.

Khúc Nhiên mở cửa xong thì cười nói: "Em vào nhanh lên, chén đũa dọn xong hết rồi đấy.”

Tô Tái Tái gật đầu, lúc vào phòng không quên đưa tờ giấy đã được gấp gọn cho Khúc Nhiên: "Đàn chị, cho chị nè.”

“Là gì thế...” Khúc Nhiên mở ra xem, sau đó nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.

Đại Vi đưa chén đũa cho Tô Tái Tái và giục “mau ăn đi, món này ngon lắm”, nhưng chờ ăn mấy đũa rồi, cô ấy lại phát hiện Khúc Nhiên vẫn còn đứng tần ngần ở cạnh cửa.

Cô ấy ngẩng đầu gọi: "Khúc Nhiên, ăn cơm nè... Khúc Nhiên ơi?”

Đại Vi chớp mắt, thấy Khúc Nhiên vẫn không hề nhúc nhích, thế là quay đầu sang hỏi Tô Tái Tái: "Cậu ấy bị sao vậy em?”

“Không sao đâu ạ.”

Tô Tái Tái nhìn thoáng qua rồi nói: "Đợi chút là bình thường ngay thôi.”

Đợi chút? Vì sao phải đợi? Rốt cuộc là có chuyện gì?

Đại Vi tò mò nên quyết định cũng đi qua đứng sau lưng của Khúc Nhiên rồi nhón chân xem.

“?!”

Tô Tái Tái vừa ăn vừa lén đút cho người giấy nhỏ và lệ quỷ mấy đũa.

Qua vài phút, cô quay đầu lại thì phát hiện có “hai bức tượng điêu khắc” đứng kế bên cửa, lúc này mới bất đắc dĩ mở miệng: "Hai người không qua đây là một mình em ăn hết ráng chịu đó nha.”

Chị đừng để ý tới bọn họ, mau đút cho em thêm một miếng thịt đi!

Người giấy nhỏ lén chọt chọt Tô Tái Tái, ngoan ngoãn chờ cô đút cho mình ăn.

Đến khi Khúc Nhiên biết được cái người bịt mặt mũi kín mít, trông không giống như người tốt mà lúc trước cô ấy đã nhìn thấy ở cổng trường chính là thần tượng của mình...

Cô ấy không nhịn được mà trầm cảm chung với Diện Diện nhà cô ấy luôn.

Kết quả là ngày hôm sau, lúc Tô Tái Tái chuẩn bị ra ngoài thì thấy dưới mắt của Khúc Nhiên có hai quầng thâm đen xì.

“Đàn chị, chào buổi sáng!”

So với dáng vẻ tràn đầy năng lượng của Tô Tái Tái, lúc này Khúc Nhiên chỉ ngẩn người đáp: “Chào buổi sáng...”

“?” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, nhìn Khúc Nhiên chậm chạp rẽ vào khúc ngoặt, đi xuống lầu tập thể dục buổi sáng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đại Vi đang đứng ở cửa ôm Nhện Mặt Quỷ dụi dụi mắt: “Đàn chị vẫn chưa hết sốc sao ạ?”

Đại Vi gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại: “Có lẽ thế.”

“Ồ...” Tô Tái Tái nghe vậy sờ cằm, nhìn về hướng mà Khúc Nhiên rời đi.

Theo đuổi thần tượng đúng thật là một việc vô cùng khổ sở mà.

... Thế nếu như cô nói với Khúc Nhiên rằng vài ngày nữa cô sẽ đi gặp chú hai Bách, liệu cô ấy có vui hơn không nhỉ?

Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra đáp án, cô nhún vai, vẫy tay với Đại Vi rồi nói: “Đàn chị Đại ơi, em đi trước nhé.”

“Ừm.” Đại Vi ôm Nhện Mặt Quỷ giống như ôm gối ôm vậy, một người một vật nhìn về hướng Tô Tái Tái rời đi.

Mãi đến khi cô rẽ vào khúc ngoặt rồi biến mất, Đại Vi mới cúi đầu nhìn Nhện Mặt Quỷ, rồi nói với nó: “Hai người họ đều đi hết rồi, hay là…”

Diện Diện: (●—●)?

“Chúng ta cũng vận động một chút nhé. Chị ném còn em nhặt ha?” Là quả bóng mà em yêu thích nhất đây nè~

Nhện Mặt Quỷ nghe vậy, lập tức giơ hai chân trước lên: Vui quá!

(》 u《)/

Tô Tái Tái vừa chuẩn bị ra khỏi cổng trường thì có tin nhắn gửi tới, hóa ra là tiểu sư điệt đã hoàn thành “bài tập” mà cô giao cho rồi, lúc này đã gửi lại cùng với bản sửa lỗi cho cô.

Vì thế Tô Tái Tái lập tức chuyển sang đi lấy trước, cô rút tấm bùa trắng kẹp trong quyển sách ra cất vào trong người, sau đó vừa thản nhiên lật sách vừa bước ra ngoài, xem như đang kiểm tra “bài tập” của tiểu sư điệt.

Đến khi ra khỏi cổng, cô mới đóng sách lại, ngẩng đầu lên thì thấy Bách Trúc đã đứng ở đằng xa đợi mình.

Phong cách ăn mặc của anh ấy vẫn giống như tối hôm qua, vừa thấy Tô Tái Tái thì anh ấy lập tức vẫy tay, ra hiệu cho cô lên xe.

Tô Tái Tái gật đầu, rảo bước đi về hướng Bách Trúc.

Mà cảnh tượng này lại vô tình bị Trình Ngạn Xương nhìn thấy.

Vốn dĩ lúc anh ta nhận ra Tô Tái Tái thì đã không khỏi cau mày, đến khi nhận ra chiếc xe kia thì khuôn mặt lại càng lộ ra vẻ chán ghét.

Sau khi âm thầm đưa ra quyết định, anh ta nhanh chóng bước về phía Tô Tái Tái.

Thấy cô sắp bước lên xe thì hét lên: “Tô Tái Tái!”

Bách Trúc đang định nói chuyện với Tô Tái Tái thì chợt nghe thấy giọng điệu không mấy thân thiện của Trình Ngạn Xương, Bách Trúc lập tức cau mày tìm kiếm người phát ra âm thanh đó.

Sau khi đã thấy đối phương, anh ấy quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, thấy cô cũng đang quay đầu nhìn Trình Ngạn Xương, vả lại còn hơi nhíu mày lại.

Biểu cảm của cô không giống như là đang nhìn bạn bè cho lắm, Bách Trúc thấy thế bèn hỏi: “Cháu có quen người kia không?”

“Dạ có.” Tô Tái Tái tùy ý đáp một tiếng, rồi quay đầu ném lên ghế phụ lái, tiếp đó nói với Bách Trúc: “Chú hai Bách ơi, cháu đi xử lý một lát nhé!”

Vừa dứt lời, Tô Tái Tái vặn cổ sang trái rồi lại vặn sang phải, như thể đang làm nóng cơ bắp trước để vào tư thế chuẩn bị vậy.

Nhìn thấy một màn này, Bách Trúc có hơi ngây người, sửng sốt đến mức nuốt câu “Có cần chú giải quyết giùm không?” mà mình vốn định hỏi vào trong miệng luôn.

Khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, chậm rãi nhìn theo bóng lưng của Tô Tái Tái.

... Không phải chứ, dáng vẻ hung ác lúc nãy của cô nhóc này... hình như quá mức thuần thục rồi thì phải?!

Sau khi Bách Trúc lấy lại tinh thần, cảm thán một tiếng rồi sờ cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Tái Tái, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bên kia, Tô Tái Tái đi tới trước mặt Trình Ngạn Xương, hỏi: “Có chuyện gì?”

Trình Ngạn Xương vô cùng chán ghét mà liếc nhìn chiếc xe đang đậu ở đằng xa một cái, tiếp đó lại một lần nữa đảo mắt nhìn sang Tô Tái Tái: “Vốn dĩ là Ngữ Dung bảo tôi đừng quan tâm đến chuyện này, vả lại tôi cũng cảm thấy không liên quan gì đến mình. Nhưng mà…”

Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cô cứ để người ta đến tận cổng trường đón mình một cách trắng trợn như thế này, nếu bị những người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ sao về Ngữ Dung? Nghĩ sao về nhà họ Bạch đây hả?”

Nếu trước đó không có bên Hứa Tần Nhã gọi điện thoại cho Tô Tái Tái, thì e rằng cô vẫn không hiểu rõ rốt cuộc Trình Ngạn Xương đang muốn diễn cái quái gì với cô.

Nhưng bây giờ cô hiểu ngay lập tức.

Trình Ngạn Xương còn chưa nói dứt lời, cô đã chậm rãi nói: “Quan trọng nhất là, sẽ liên lụy tới thanh danh nhà họ Trình, có đúng không?”

Tô Tái Tái nói xong cũng không đợi Trình Ngạn Xương nói thêm câu nào để phản bác, cô có thể nhìn ra mánh khóe từ vẻ mặt của anh ta.

Cô cười, gật gật đầu, sau đó nói: “Đúng là người bỉ ổi chỉ có thể nghĩ tới những chuyện xấu xa.”

“Cô nói vậy là có ý gì?” Trình Ngạn Xương nhíu mày: “Tôi cùng lắm cũng chỉ là vì Ngữ Dung…”

“Anh thật sự là vì muốn tốt cho Ngữ Dung sao? Vậy tốt nhất từ giờ anh nên theo sát cô ta thật chặt vào!”

Tô Tái Tái không để Trình Ngạn Xương nói hết câu đã ngắt lời: “Không phải… Nói đúng ra thì phải là tới khi nào thì anh sẽ… Rực rỡ muôn màu.”

Tô Tái Tái nói hết câu, đồng thời vẻ mặt cô khi nhìn l*n đ*nh đầu Trình Ngạn Xương đầy ẩn ý sâu xa.

“Cô đang nói cái gì đó?” Trình Ngạn Xương nhíu mày, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy buồn bực: “Tôi đang nói chuyện của cô, cô kéo Ngữ Dung vào làm gì?”

Anh ta dừng lại một chút, kiềm chế cơn giận, nhìn Tô Tái Tái nói: “Cô đang thiếu tiền à?”

“?”

Trình Ngạn Xương cũng mặc kệ vẻ mặt đầy nghi ngờ của Tô Tái Tái, anh ta nhìn chiếc xe kia một chút, lấy từ trong túi ra tờ chi phiếu mỏng, nhanh chóng viết lên đó, giật nó ra, đưa cho Tô Tái Tái: “Số tiền này đủ cho cô dùng chưa? Cô cầm tiền rồi chấm dứt quan hệ với người kia đi, đừng khiến Ngữ Dung mất mặt.”

Quan trọng nhất là đừng làm liên lụy tới nhà họ Trình bọn họ.

Tô Tái Tái nhìn Trình Ngạn Xương một lúc, vẻ mặt anh ta không giống như đang nói đùa, vì thế cô nhận lấy chi phiếu, nhìn con số hai trăm ngàn tệ trên đó, hàng lông mày nhướng lên.

Cô khựng lại một chút, sau đó hơi nhướng mắt nhìn Trình Ngạn Xương, giọng điệu vừa hoang mang vừa buồn cười nói với anh ta: “Tôi thật sự không hiểu lắm, anh thật sự nghiêm túc… Hay đang nói đùa.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 248


Cô muốn mở đầu bọn họ ra xem bên trong chứa cái quỷ gì.

Tư duy của bọn họ thật thần kỳ, cô chẳng thể nào theo kịp tiết tấu này.

“Cái gì cơ?”

Trình Ngạn Xương nhíu mày, nhưng anh ta cũng không tính nghe Tô Tái Tái giải thích, vẻ mặt anh ta hoàn toàn thể hiện rằng “Đừng có nói nhảm nữa”, sau đó nói tiếp với Tô Tái Tái: “Nếu cô đã cầm chi phiếu thì cũng biết bản thân nên làm gì rồi đấy!”

Nói xong, anh ta không để Tô Tái Tái trả lời, xoay người muốn rời đi.

Trình Ngạn Xương còn chưa kịp rời đi đã bị Tô Tái Tái gọi lại.

“Cái gì nữa!”

Tô Tái Tái chờ Trình Ngạn Xương quay đầu lại, cô sờ vào túi của mình, lấy cái bùa trắng mà lúc nãy cô vừa mới kẹp vào trong quyển , đưa cho anh ta: “Lá bùa, anh cầm lấy.”

Trình Ngạn Xương nghi ngờ, anh ta nhận lấy nó, Tô Tái Tái không đợi anh ta hỏi thăm chi tiết đã nói: “Tôi không phải người khi không nhận tiền của người khác, cái này bán cho anh đấy.”

Tô Tái Tái hơi hất cằm, chỉ vào lá bùa trắng trên tay Trình Ngạn Xương, rồi giơ giơ cái chi phiếu lên nói: “Thanh toán xong rồi.”

Nói xong, cô xoay người đi về hướng Bách Trúc.

Sau khi cô ngồi vào ghế lái phụ, kẹp chi phiếu vào trong quyển , Bách Trúc tò mò nhìn một chút rồi hỏi thăm: “Cái gì đấy?”

Tô Tái Tái hơi nghiêng tay để Bách Trúc nhìn.

Khi Bách Trúc nhìn rõ đó là một tấm chi phiếu hai trăm ngàn tệ, anh ấy liếc nhìn nó đầy ghét bỏ.

Bỗng nhiên anh ấy nghĩ tới chuyện gì đó, quay qua nhìn Tô Tái Tái rồi hỏi: “Hình như chú còn chưa tặng cháu quà gặp mặt nhỉ?”

Không để Tô Tái Tái nói thêm câu nào, Bách Trúc lập tức lấy một tờ chi phiếu mỏng ra, vung bút lên viết viết rồi vô cùng khí phách đưa cho Tô Tái Tái: “Đây này!”

Tô Tái Tái nhận lấy, cô nhìn con số trên đó nhiều gấp ba lần so với con số của Trình Ngạn Xương, mắt mở to, ngẩng đầu nhìn Bách Trúc, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chân thành, hỏi: “Cảm ơn chú hai Bách, nhưng mà… Có thể chuyển khoản trực tiếp luôn được không?”

Chi phiếu thật sự rất phiền phức. Mấy người có tiền không thể cứ thể chuyển khoản hoặc đưa thẻ luôn sao?

Đứa nhỏ ở trên núi như cô đây còn biết các tiện ích của điện thoại di động, vì sao những người rất, rất có tiền này lại tụt hậu như thế hả!

Chẳng lẽ… Là vì lúc ký chi phiếu trông rất khí phách, rất đẹp trai sao. Chỉ có cách này mới thể hiện được thân phận của người có tiền sao?

Cô thật sự muốn chửi thề rồi!

Hoặc là bọn họ cứ dùng tiền mặt quăng vào người cô cũng được.

Cô lại lần nữa thở dài, rồi yên lặng nhìn Bách Trúc, giống như đang nhìn một đứa ngốc vậy.

Con mẹ nó…

Bách Trúc trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, anh ấy tức giận đến mức chẳng biết phải nói lại như thế nào.

Một lúc sau anh ấy mới rút tấm chi phiếu ở trên tay cô, tức giận mà nói: "Được, tôi sẽ chuyển khoản cho cháu!"

Thế này mới đúng nha...

Tô Tái Tái hài lòng gật đầu, lại thấy Bách Trúc không nhịn được mà tỏ vẻ khinh thường.

Đáng tiếc đã bị kính râm che mất, không để anh ấy thể hiện ra.

Mà ở phía bên kia, Trình Ngạn Xương bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn theo Tô Tái Tái rời đi, một lúc sau mới hoàn hồn nhớ tới lời cô nói "thanh toán xong".

Sau khi cúi đầu nhìn thấy rõ món đồ trên tay, anh ta mới cười khẩy một tiếng.

Chỉ là một tấm giấy trắng, lại có mặt mũi dám bảo là bùa chú?!

Chẳng lẽ là do hôm qua kiểm tra được trình độ "sơ cấp" nên lập tức ngông nghênh dùng thứ này gạt người à?

... Thật sự là hết đường cứu chữa .

Sau khi Trình Ngạn Xương lại nhìn lướt qua về hướng của Tô Tái Tái, anh ta vừa xoay người rời đi vừa vo tròn tờ giấy trong tay thành một cục rồi vứt trên mặt đất.

Nhưng nếu anh ta quay đầu lại nhìn thì sẽ phát hiện một chuyện đầy ngạc nhiên rằng tờ giấy trắng bị vo viên vừa bị anh ta vứt bỏ động đậy đầy khó khăn.

Sau đó nó lăn trên đất đi về phía Tô Tái Tái như bị gió nhẹ thổi bay.

"Hửm?" Tô Tái Tái phát hiện, cô vừa nói xong một câu "đợi một chút" thì hạ cửa sổ xe xuống ngay lập tức.

"Hả?" Bách Trúc đang định đánh tay lái nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đầy nghi ngờ.

Anh ấy đang định mở miệng hỏi có phải cô để quên đồ gì không thì mặt lập tức trợn to lên anh ấy nhìn thấy một cục giấy rơi vào trong xe qua khe hở của cửa sổ xe.

Nó lại rơi vào đúng ngay lòng bàn tay đang xòe ra của Tô Tái Tái.

Sau đó lại hơi động đậy, giống như tỏ vẻ oan ức.

"Ấy vậy mà anh ta lại ném mày đi à?" Tô Tái Tái nhìn viên giấy trên tay.

Sau đó, dưới ánh mắt mở to của Bách Trúc, viên giấy nho nhỏ trong lòng bàn tay của Tô Tái Tái lại run rẩy tủi thân một chút.

"Tiểu, Tiểu Tái." Bách Trúc trừng mắt, nhìn xem cái cục giấy đó, không chắc chắn mà mở miệng hỏi: "Nó động đậy à?"

Tô Tái Tái nghe thế thì quay đầu nhìn về phía Bách Trúc, vừa thể hiện trên mặt "Sao chú lại có biểu cảm như thế vậy?" vừa đáp: "Chú hai Bách, không phải chú đã tận mắt nhìn thấy con chim béo trước đó rồi à?"

"Đó, đó không giống nhau mà..." Bách Trúc ngượng ngùng.

Thời gian đã qua lâu như vậy nên anh ấy đã sắp quên mất con chim béo trong nhà kia cũng là một loại bùa chú, chứ không phải một động vật nhỏ chân chính.

Ngẫm lại thì chính anh ấy và nó cãi qua cãi lại cả ngày cũng rất là… ngây thơ?

Nhưng mà anh ấy vừa nghiên đầu qua đã thấy Tô Tái Tái đang nhìn mình, giống như đang nói "không giống nhau chỗ nào chứ?"

Ngay cả cục giấy nhỏ trên tay cô hình như cũng hơi nghiêng đầu giống như vậy, nhìn mình với ánh mắt ngây thơ.

... Tự dưng cảm thấy cũng đáng yêu.

"Được rồi." Tô Tái Tái cụp mắt, lại nhìn về lá bùa trắng trên tay lần nữa, sau khi tấm tắc lắc đầu lại còn nói: "Là do anh ta không biết trân trọng, chúng ta không cần phải tức giận."

Đúng! Chúng ta không cần phải tức giận!

Người giấy nhỏ vẫn luôn ở trong mũ trùm cuối cùng cũng không kiềm được nữa, đột nhiên hét lên một tiếng: "Hừ!".

Nó bay tới trong lòng bàn tay Tô Tái Tái trước ánh mắt trợn tròn lần nữa của Bách Trúc.

"Hự hự" một chút rồi ôm lấy viên giấy nhỏ nhưng lại to hơn cả nó.

Vừa "hự hự" xê dịch vào trong mũ trùm vừa trấn an cục giấy nhỏ.

Cậu chờ đi, tôi sắp trở thành băng keo rồi, lập tức sẽ giúp cậu phẳng phiu lại một lần nữa!

???

Cục giấy nhỏ ngu ngơ, chẳng hiểu gì.

Nó không hiểu giữa băng keo và làm cho phẳng phiu lại... thì cuối cùng chúng có mối liên hệ gì với nhau?

Mà Bách Trúc vẫn luôn mở to mắt nhìn, cho đến khi người giấy nhỏ ôm lấy cục giấy rồi nhảy vào mũ trùm áo hoodie của Tô Tái Tái rồi biến mất thì mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái một lần nữa, cảm thán muộn màng.

"Rốt cuộc chú cũng biết vì sao cháu suốt ngày mặc áo hoodie có mũ rồi."

Hóa ra là do bên trong đó có bí mật!

"Ừm, như thế cũng tiện lợi." Tô Tái Tái vừa nói, vừa rút ra tấm chi phiếu vốn dĩ kẹp ở trong [Thiên Thảo Tập], từ từ xé nát rồi chuẩn bị ném đi.

Cô lại bị Bách Trúc ngăn lại.

"Chờ một chút."

"?" Tay Tô Tái Tái ngừng lại phía trên thùng rác của xe ô tô, quay đầu nhìn về phía Bách Trúc.

Thấy anh ấy chỉ chỉ tấm chi phiếu bị xé nát và nói: "Để đề phòng chuyên ngộ nhỡ, cháu nên giữ lại cái này làm chứng cứ."

"Cẩn thận như vậy à." Tô Tái Tái cười, nhưng vẫn nghe theo Bách Trúc mà lấy điện thoại di động ra, sắp xếp lại tờ séc theo hướng dẫn của anh ấy và chụp vài bức ảnh, xong xuôi mới cho nó về nơi nó nên ở.

“Đó là cách để chú tồn tại trong cái ngành này.” Bách Trúc vừa lái xe vừa nói với Tô Tái Tái: “Đôi khi nghĩ nhiều một chút cũng rất có ích đấy.”

Bách Trúc hơi dừng lại một chút, rồi hình như là chợt nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt hớn hở nói với Tô Tái Tái: “Đúng rồi, cháu có biết một người tên là Tần Trách Thắng không? Còn có phó viện trưởng Tôn nữa? Hình như hai người đó là giáo sư ở trường của cháu đúng không?”

“Hả?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn Bách Trúc một cái, cảm thấy rất thú vị: “Cháu biết bọn họ.”

“Cháu tự nghe đi.” Bách Trúc đưa điện thoại của mình cho Tô Tái Tái, vừa tiếp tục lái xe vừa nói với cô: “Nếu như cháu biết hai người này thì lúc ở trên trường nhớ tránh xa hai người này ra một chút.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 249


Bách Trúc xì cười một tiếng rồi còn nói: “Hai người đó đều chẳng tốt lành gì đâu.”

Lúc Bách Trúc đang nói thì Tô Tái Tái đã tìm được tệp ghi âm mà anh ấy nói tới.

Vừa nhấn chạy thì đã nghe được giọng của Tần Trách Thắng: [Tôi muốn nhà họ Bách các anh giúp tôi trở thành viện trưởng của Luyện Đan Viện, và còn… nợ tôi một lần.]

Ồ!

… Được đấy chứ.

Tô Tái Tái cảm thấy tệp ghi âm này rất thú vị, cô quay đầu nhìn Bách Trúc nói: “Chú hai Bách, cái này có thể gửi cho cháu một bản được không?”

“Chuyện nhỏ, cháu tự gửi đi.” Bách Trúc nghe Tô Tái Tái hỏi thế thì bảo cô cứ tự nhiên, chuyện này chẳng có gì to tát cả.

Nhưng sau lại không nhịn được mà tò mò hỏi: “Cháu định lấy nó đem đi uy h**p Tần Trách Thắng hả?”

“Cháu không rãnh đi làm mấy chuyện đó làm gì.” Tô Tái Tái lắc đầu, sau đó cười hì hì nói: “Nhưng cháu thấy dùng nó để làm vợt đập ruồi rất tốt.”

Nếu con ruồi không biết điều, cứ thích bay tới trước mặt mình làm phiền thì cô có thể dùng cái vợt này đập nó.

Nghĩ tới mà sướng.

Bách Trúc nghe thế thì hơi nghiêng đầu nhìn Tô Tái Tái một cái, thấy cô cười tới híp cả mắt thì cũng bật cười lắc lắc đầu, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước chăm chú lái xe tới tổ chương trình Huyền Linh Sư.

Trong lòng Bách Trúc còn thầm chẹp hai tiếng, cảm thấy bây giờ Tô Tái Tái cười giống một con quỷ nhỏ.

Ở bên kia, tổ chương trình Huyền Linh Sư đang bận rộn ngược xuôi chuẩn bị chào đón đạo diễn Bách.

Đạo diễn của tổ A và B cũng bởi vì có tổng đạo diễn Bách Trúc mà giờ đã tự động biến thành phó đạo diễn.

Lúc này bọn họ đang tụ tập lại cùng nhau, các nhân viên quay phim đang bàn bạc xem đợi lát nữa Bách Trúc vào thì nên bắt đầu quay từ đâu, lấy cảnh như thế nào.

Phải đảm bảo sao để tạo được một đoạn trailer hay.

“Mà này, micro đã chuẩn bị xong chưa?”

A Quần phụ trách sắp xếp chuẩn bị dụng cụ hỏi một nhân viên: “Nhớ là phải chuẩn bị thêm một cái micro dự phòng, để phòng lỡ có trục trặc xảy ra.”

Nhân viên phụ trách nhanh chóng gật đầu: “Đã chuẩn bị rồi, hai cái micro, đảm bảo nếu như có một cái bị hư thì sẽ có cái để thay liền.”

Nhưng nhân viên phụ trách vừa nói xong thì A Quần đã nhíu mày: “Sao lại chỉ có hai cái? Phải chuẩn bị bốn cái chứ? Bốn cái mà!”

“Hả?” nhân viên phụ trách bị mắng có chút giật mình: “Sao lại là bốn cái?”

“Đương nhiên là bốn cái rồi.” A Quần ném đồ đang cầm ở trên tay lên bàn, vừa trợn trừng mắt nhìn nhân viên phụ trách vừa mắng: “Hôm nay đạo diễn Bách có dẫn một người tới, sao cậu lại chỉ chuẩn bị có hai cái là sao hả?”

“Nhưng mà…” nhân viên phụ trách cảm thấy mình rất oan, anh ấy nhỏ giọng cãi lại: “Nhưng mà anh đâu có nói cho em biết là đạo diễn Bách sẽ dẫn thêm người tới đâu…”

Lại không ngờ rằng lời của anh ấy lại khiến cho A Quần nổi giận, mắt của anh ta trợn trừng lên, quát lớn: “Là tôi không nói cho cậu biết hay là tôi nói rồi mà cậu không nghe thấy hả?”

Nhân viên phụ trách còn định nói gì thì một nhân viên lâu năm thấy thế lập tức chạy tới, cười ha ha nói: “Được rồi được rồi, giờ mình bổ sung thêm nữa là được ấy mà.”

Nhân viên lâu năm nhìn về phía A Quần rồi nói: “Anh Quần, thằng nhóc này mới tới nên có nhiều thứ chưa biết, để em dẫn nó đi lấy thêm đồ. Anh nghỉ ngơi tí đi nha.”

Nói xong thì đẩy nhân viên phụ trách ra khỏi phòng họp.

A Quần vẫn còn chưa hết tức giận, đứng chống nạnh thở phì phò một lúc, anh ta cố gắng hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, xoay người đá văng cái ghế, rồi mới mở cửa và đóng dập mạnh sau khi đi ra ngoài.

Hành động côn đồ hung dữ này của anh ta khiến cho mọi người còn lại ở trong phòng họp đều sững sờ, mọi người nhìn nhau một lúc rồi mới bắt đầu thầm thì bàn tán xôn xao.

“Anh Quần bị sao vậy nhỉ? Dạo này thấy anh ấy cứ khó ở sao ấy.”

“Ai biết đâu.” Một người khác nhún vai: “Chắc cãi nhau với bạn gái chứ gì?”

“Nhưng... anh Quần còn chưa có bạn gái mà...” Một người khác nghĩ một lát rồi đáp.

“Vậy có thể là bạn trai chăng?” Người nọ tự cảm thấy điều mình nói khá hài hước, cho nên dừng một chút rồi tiếp tục đùa cợt: “Chứ đâu thể nào là bị quỷ ám xong đổi tính đổi nết đâu đúng không?”

Người này vừa dứt lời thì lập tức thấy những người còn lại đều trừng to mắt nhìn mình, biểu cảm như thể đang nói “cậu nói bậy bạ gì đấy”.

Đến lúc này người nọ mới giật mình nhận ra mình đã nói lỡ miệng.

Bọn họ là người làm chương trình về mảng Huyền Học, cho nên rất kiêng dùng chuyện này để đùa giỡn.

Người này lấy lại tinh thần, vội “ấy chết” một tiếng rồi tự vả miệng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi lỡ nói bậy rồi.”

Những người khác lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, cả bọn bắt đầu tập trung vào công việc của mình.

Ở một bên khác, sau khi đá văng cửa WC, A Quần mở vòi nước lạnh rồi cúi đầu tạt mấy vốc nước lên mặt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.

Mắt anh ta đỏ ngầu vì tơ máu, đây là biểu hiện của việc không được ngủ ngon trong nhiều đêm liên tiếp.

A Quần nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình trong gương một hồi lâu, anh ta thở hắt ra một hơi rồi vươn tay xé một tờ giấy lau khô mặt và tay.

Có lẽ là dạo này áp lực công việc quá lớn nên mình mới hay cáu bẳn như thế.

Chờ kỳ này của chương trình kết thúc xong thì anh ta phải tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe mới được, A Quần vừa nghĩ vừa vứt tờ khăn giấy đã dùng vào sọt rác, sau đó rời khỏi WC.

Ngay lúc A Quần vừa quay người lại, một con quỷ lập tức xuất hiện ngay sau lưng của anh ta.

Con quỷ kia chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi nhỏ như đầu kim chuyển động điên cuồng trong hốc mắt, một lát sau nó mới nghiêng đầu một cách kỳ dị, sau đó vèo một cái đã hóa thành sương khói biến mất ngay tại chỗ.

Cửa WC tự mở ra rồi đóng lại, tiếng nước nhỏ giọt kỳ quái truyền đến, sau khi đuổi kịp A Quần, tiếng nước dần hòa làm một với tiếng bước chân của anh ta.

Tiếng cười khặc khặc vô cùng kinh dị quẩn quanh trong không trung, đáng tiếc lại không một ai nghe thấy.

Lưng tựa lưng, lưng tựa lưng...

Hì hì hì hì... Lưng tựa lưng*…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back