Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 160


“Thật mà.” Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu.

Bởi vì sáng hôm nay, hai thùng đồ ăn vặt lớn đó đã gần sắp thấy đáy rồi.

“Vậy khi nào cô ăn xong thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ gửi…”

——“Tôi ăn hết rồi.”

Ngô Lục Lục còn chưa dứt lời, khuôn mặt vẫn đang nở nụ cười.

Ông ấy khựng lại vài giây, tiếp đó quay đầu nhìn Tô Tái Tái: “... Cái gì?”

“Tôi ăn hết sạch rồi.” Tô Tái Tái ngoan ngoãn ngồi ở đó, nghiêm túc trả lời.

Đồng thời cô khẽ gật đầu, nhìn Ngô Lục Lục với ánh mắt đầy mong đợi: “Hôm nay có thể đưa đến được không?”

“...???”

Không phải chứ, đừng nói là cô đã phân phát đống đồ ăn vặt đó cho tất cả học sinh trong cả tòa nhà đấy nhá?!

Ngô Lục Lục sửng sốt suốt nửa ngày trời không nói nên lời.

... Ôi, em xin lỗi anh trai, nhưng có vẻ như đứa em bất hiếu của anh đã kết giao với một người bạn có sức ăn hơi bị khủng luôn ấy!

“Ơ?!”

Lúc xe của Ngô Lục Lục chạy đến cổng Đại học Đế Đô thì tình cờ đi ngang qua một chiếc xe khác.

Sau khi nhìn rõ biển số, Ngô Lục Lục vốn đang hờ hững đột nhiên lộ ra biểu cảm cực kỳ kinh ngạc, còn ánh mắt thì dán chặt lên chiếc xe đó.

“Sao thế?” Nhìn thấy phản ứng của ông ấy, Tô Tái Tái không khỏi thắc mắc.

“Đó là xe của viện trưởng Lý.” Ngô Lục Lục trả lời, dừng lại một lát rồi bổ sung: “Phải rồi, ông ấy chính là viện trưởng của Luyện Khí Viện đấy. Nhờ có ông ấy giúp đỡ mà cô mới có thể vào Luyện Khí Viện học á.”

Nói xong, Ngô Lục Lục lại lẩm bẩm một mình: “... Kỳ lạ thật, không phải hôm nay ông ấy cũng đi đến buổi đấu giá sao?”

Rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng đến mức khiến ông ấy phải bỏ buổi đấu giá để chạy về Đại học Đế Đô nhỉ?

Trong lúc Ngô Lục Lục còn đang thắc mắc, viện trưởng Lý đã đi đến tầng dưới của ký túc xá Luyện Khí Viện, cùng bước xuống xe và đi theo sau ông ấy là hai vị giáo sư khác của Luyện Khí Viện.

Sau khi kiểm tra dấu vết ở xung quanh, một vị giáo sư kích động nói: “Viện trưởng, đúng là vậy! Quả thật là có quỷ khí còn sót lại.”

Không ngờ lại có quỷ có thể phá bỏ kết giới do Huyền Học Viện bố trí ở xung quanh Đại học Đế Đô để đến được đây.

Nó có thể là gì đây?!

Viện trưởng Lý không những không có chút hưng phấn nào, mà trái lại còn cau mày thật chặt.

Ông ấy trầm giọng phân phó: “Mau lên! Gọi các giáo viên khác và cả những học sinh khoá trên của Luyện Khí Viện nhanh chóng tới đây ngay! Đồng thời thông báo cho Lục Bộ biết nữa!”

“Viện trưởng?” Giáo sư thoáng sửng sốt, chưa kịp đặt câu hỏi thì đã lập tức tỉnh táo: “Có... có học sinh nào ngủ lại ở trường không?”

Hỏng rồi, vậy không phải là lành ít dữ nhiều hay sao?!

Viện trưởng Lý không nói lời nào mà chỉ mím chặt môi.

Cùng lúc đó, Khúc Nhiên đang chuẩn bị luyện hoá hạt ngọc quỷ và con nhện máy.

*****

Khi Ngô Lục Lục dẫn Tô Tái Tái tới Hội đấu giá, người đàn ông mặc tây trang màu đen đang kiểm tra thư mời của từng khách một, xác định không có gì sai sót mới hơi gật đầu với khách, đồng thời tay cũng ra dấu “Mời”.

Người đó không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, không bởi vì người cầm được thiệp mời có thể là người không phú thì quý mà có thái độ gì khác thường.

“Chậc, sao Tiểu Hạo còn chưa tới nhỉ?” Ngô Lục Lục nhìn trái nhìn phải, xác định không nhìn thấy bóng dáng của cháu trai Ngô Hạo đâu thì thắc mắc.

Tô Tái Tái quay qua nhìn ông ấy: “Sao thế?”

Ngô Lục Lục cười hì hì, ngại ngùng xoa xoa cái ót nói: “Thư mời để ở chỗ thằng nhóc.”

“Thế nên… Chúng ta không vào được đúng không?” Tô Tái Tái chớp chớp mắt, chậm rì rì nói, cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Không thể dùng mặt sao?”

Dùng…

Ngô Lục Lục nghe xong thì dở khóc dở cười nói: “Tôi làm gì có mặt mũi lớn như thế để mà dùng mặt chứ.”

“Vậy ai có? Chúng ta đi tìm người đó?” Tô Tái Tái ngẫm nghĩ rồi nói.

“Hả? Dù sao theo như tôi biết thì… Tới nơi này vẫn chưa có người đó đâu.” Ngô Lục Lục trả lời.

Dù sao Ngô Hạo cũng chưa tới, bọn họ vẫn phải đứng đợi, thế nên ông ấy tranh thủ thời gian nói chuyện phiếm một hai câu với Tô Tái Tái: “Cô thấy người đeo huy chương màu xanh bạc kia không? Đó là huy chương của Hội Huyền học.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 161


Ngô Lục Lục chỉ vào người đàn ông mặc tây trang kia rồi nói: “Ví dụ như sau này cô có thứ gì tốt muốn bán đi thì có thể tìm bọn họ.”

“Nếu người bán không muốn để người khác biết thân phận của mình thì có thể tìm Hội Huyền học, còn có thể tránh được rất nhiều phiền phức nếu có về sau.” Ngô Lục Lục dừng lại một chút, thấy không có ai đứng gần bọn họ mới nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái.

“Phó viện trưởng Quách của Luyện Đan Viện đã từng bán đấu giá một viên đan dược, nhưng không bao lâu thì xảy ra chuyện rồi biến thành người thực vật. Có lời đồn nói thân phận của ông ấy bị Hội đấu giá tiết lộ ra ngoài cho nên phó viện trưởng Quách mới thành ra như thế.”

Tô Tái Tái gật gật đầu, vẻ mặt như thể “Thì ra là thế”.

“Còn việc dùng mặt để đi vào…” Ngô Lục Lục nhún vai, chậm rãi lắc đầu, giọng điệu như thể “cô có suy nghĩ quá viển vông rồi”.

Ông ấy nói: “Ngay cả viện trưởng Huyền Học Viện đều phải có thư mời mới được vào. Dùng mặt hả? Trừ khi là người kia tới đây!”

“Người kia? Đó là ai?” Tô Tái Tái hỏi.

Để cô xem thử là ai mà có mặt mũi lớn tới thế.

“Đó là…” Ngô Lục Lục vừa định nói, nhưng thấy có người đi tới thì nhanh chóng im bặt.

Không phải cấp dưới của Ngô Hạo thì còn là ai vào đây nữa?

“Ông Ngô.” Người của Lục Bộ chạy tới, thở hổn hển, chào hỏi xong lại quay qua gật đầu với Tô Tái Tái, sau đó mới lấy ra hai tấm thiệp mời đưa cho Ngô Lục Lục.

“Xin lỗi ông Ngô, tôi tới hơi trễ một chút. Đây là thư mời của ông.”

“Hả? Sao lại là cậu đưa tới?” Người này là phụ tá của Ngô Hạo, đã đi theo Ngô Hạo tới nhà họ Ngô hai lần nên Ngô Lục Lục cũng nhận ra cậu ấy.

Ông ấy vừa nhận thiệp vừa hỏi: “Không phải Tiểu Hạo nói nó cũng muốn tới sao?”

“Trên đường tới đây đội trưởng lâm thời nhận được nhiệm vụ cho nên đã đi trước rồi.” Phụ tá cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Vốn dĩ cậu ấy còn định dính chút ánh sáng của đội trưởng để vào trong xem một chút Hội đấu giá trong truyền thuyết trông như thế nào.

Không ngờ tất cả đều bị ngâm nước cả.

Hầy, chỉ có thể xem thử lần tổ chức Hội đấu giá sau, đội trưởng có thể tiếp tục từ bi hỷ xả dẫn cậu ấy đi cùng không.

“Lâm thời có nhiệm vụ sao?” Ngô Lục Lục lặp lại một lần, không biết sao ông ấy lại nghĩ tới chuyện vừa mới nhìn thấy ở Đại học Đế Đô, liên quan tới xe của viện trưởng Lý.

Ông ấy hỏi: “Có phải ở Đại học Đế Đô không?”

Ông ấy vừa nói xong, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của phụ tá là biết bản thân đoán đúng rồi.

“Sao ông biết là ở Đại học Đế Đô?” Phụ tá kinh ngạc, khựng lại một chút nhưng rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Cậu ấy nhanh chóng lắc đầu, rồi lại gật đầu với Ngô Lục Lục, nói: “Tóm lại là chuyện có hơi khẩn cấp, tôi không trò chuyện thêm với ông Ngô nữa, phải nhanh chóng chạy tới Đại học Đế Đô thôi.”

“Được, cậu cứ đi đi.” Ngô Lục Lục gật gật đầu, ông ấy nhìn theo bóng lưng chạy đi của phụ tá, sau đó vừa nói vừa cười, vừa quay qua nhìn Tô Tái Tái: “Lục Bộ chính là như vậy, lúc không có việc gì thì khá nhàn rỗi, một khi có việc thì vô cùng vội vã, nếu sau này cơ cơ hội tôi sẽ dẫn cô tới Lục Bộ xem… Hả?”

Ngô Lục Lục quay đầu nhìn qua mới phát hiện không biết Tô Tái Tái đã cách xa ông ấy cả tám mét, vẻ mặt như kiểu “Cái gì tôi cũng không biết, không liên quan gì tới tôi hết.”

Thậm chí cô ấy thấy ông ấy đi lại gần còn chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

“Cô chạy xa như thế làm gì?” Ngô Lục Lục không nghi ngờ gì, dở khóc dở cười vẫy vẫy tay với Tô Tái Tái rồi nói: “Đi thôi, chúng ta nên vào rồi.”

“Được.” Tô Tái Tái đáp lời, lúc này mới chậm rì rì đi theo sau Ngô Lục Lục để vào trong.

Sau khi người đàn ông mặc tây trang đen kiểm tra thư mời xong, trả lại cho Ngô Lục Lục thì làm dấu tay ra hiệu “Mời” với hai người.

Giọng nói người này hơi trầm và tràn đầy năng lượng, xem ra là một người có võ.

Ngô Lục Lục không hề kiêu căng, ông ấy làm một cái lễ với người kia sau đó mới quăng cho Tô Tái Tái một ánh mắt, ý bảo cô đuổi theo cho kịp.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 162


Tô Tái Tái chắp tay sau lưng cũng hơi khom người với người đàn ông mặc tây trang đen, sau đó đuổi theo Ngô Lục Lục.

Tới khi bọn họ đi lên lầu, cách người kia một khoảng, Ngô Lục Lục mới nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái: “Người đó là Cổ Võ Viện.”

Dừng lại một chút, ông ấy quay lại nhìn thoáng qua rồi tấm tắc bảo lạ: “Thật không ngờ ngay cả người kiểm tra thư mời của Hội Huyền học cũng lợi hại tới như vậy.”

… Gì cơ?

Tô Tái Tái nghe xong, vẻ mặt bày tỏ “Mặc dù tôi còn trẻ tuổi nhưng hình như hơi lãng tai” mà nhìn về phía Ngô Lục Lục.

Cô thấy vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, giống như không phải đang nói giỡn, mới chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc tây trang kia một lần nữa.

Cô thu hồi một đống dấu chấm hỏi kiểu “Chỉ như này thôi á hả?!” xong, thì quay qua nhìn Ngô Lục Lục nói: “Không sao, tương lai không lâu nữa ông có thể tùy ý chơi với anh ta.”

“Tôi á?” Ngô Lục Lục nghe xong cười: “Tiểu hữu, đây xem như là cô đang khen tặng tôi sao?”

Ông ấy khựng lại một chút rồi cười than thở: “Cảm ơn, có điều… Kiếp này tôi không thể nào mạnh hơn cậu ta được. Kiếp sau nếu cố gắng hơn thì có thể đấy.”

Ngô Lục Lục tự giễu, là người khá rộng rãi.

Tô Tái Tái thấy ông ấy không tin tưởng bản thân thì chỉ nhún nhún vai, không nói gì nữa. Cô cho ông ấy một ánh mắt ý bảo “Sau này chính ông có thể thức tỉnh.”

Cùng lúc đó, Tần Trác Thắng đang lấy lại thư mời từ trong tay người đàn ông mặc tây trang đen, làm lơ hành lễ của đối phương mà đi thẳng vào trong.

Bạch Ngữ Dung đi theo bên cạnh ông ta.

Bởi vì bọn họ đều đi lên phòng riêng ở trên lầu, cho nên Bạch Ngữ Dung vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Tái Tái đang ở lối rẽ đi lên lầu ba.

Cô ta không khỏi kêu lên một tiếng “A!” kinh ngạc.

Tần Trác Thắng nghe thế dừng bước, nhìn về phía học trò nhỏ nhất của mình, ông ta nhíu mày, kiêu ngạo hỏi: “Sao đấy?”

“Dạ… Không có gì.” Bạch Ngữ Dung vội vàng lắc đầu, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Tần Trác Thắng.

Sau đó, cô ta chần chờ hỏi: “Hình như… Con nhìn thấy Tiểu Tái. Không biết em ấy đi cùng với ai tới đây.”

Bạch Ngữ Dung vừa nói vừa lén lút nhìn về phía Tần Trác Thắng giống như đang dò hỏi.

“À. Người nhà họ Ngô thôi.” Tần Trác Thắng không thèm quay đầu lại, ông ta trả lời xong thì tiếp tục bước lên bậc thang.

Ông ta liếc mắt nhìn lên trên một cái rồi lại nói: “Không cần để ý, chỉ là người bình thường thôi.”

Bình thường tới nỗi thậm chí còn chẳng có tư cách đánh đồng với ông ta.

Mặc dù Tần Trác Thắng nghĩ thế, nhưng ông ta lại lần nữa nhìn Bạch Ngữ Dung, vẻ mặt kiêu căng, nói: “Ngữ Dung, con là học trò của thầy. Con không cần phải lo lắng để ý tới người bình thường phải đi cửa sau để vào được trường này. Mắt của con hẳn là nên nhìn về phía trước.”

“Còn về người ở đằng sau con… Cứ để cô ta ở sau lưng là được rồi.” Tần Trác Thắng nói xong thì lại nhìn thẳng vào Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Đôi mắt Bạch Ngữ Dung lóe sáng, liên tục gật đầu: “Thưa thầy, con hiểu rõ rồi!”

“Tốt lắm.” Tần Trác Thắng tán dương gật đầu, tiếp tục đi lên trên.

Khi bọn họ lên tới lầu hai, Tần Trác Thắng đang chuẩn bị rẽ trái đi về phía phòng riêng thì phát hiện Bạch Ngữ Dung còn muốn đi tiếp lên lầu ba.

Ông ta quay đầu lại gọi cô ta: “Ngữ Dung.”

“Dạ?”

“Phòng riêng của chúng ta ở bên này.” Tần Trác Thắng chỉ về bên trái, ông ta thấy Bạch Ngữ Dung lại nhìn thoáng qua phía lầu ba mới hơi mím môi, nói: “Lầu ba dành cho cấp bậc của viện trưởng và phó viện trưởng.”

“À… Hóa ra là vậy.” Bạch Ngữ Dung nhanh chóng chạy lại gần Tần Trác Thắng, nụ cười vô cùng ngây ngô nói: “Chờ thêm hai năm nữa con cũng có thể dựa vào thầy mà đi lên lầu ba rồi nhỉ?”

Trong chớp mắt vừa rồi, Bạch Ngữ Dung có thể nhận ra Tần Trác Thắng không vui, cô ta nhanh chóng nói mấy lời dễ nghe.

Quả nhiên cô ta vừa nói thế xong, khóe môi đang mím chặt của Tần Trác Thắng hơi buông lỏng ra, vừa lòng liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi nói: “Con nên nghĩ làm sao để lên đó bằng chính bản lĩnh của mình chứ không phải ỷ vào thầy.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 163


Tuy ông ta nói như thế, nhưng giọng nói chẳng hề có chút ý trách cứ nào.

Hiển nhiên Bạch Ngữ Dung nịnh bợ vừa đúng điểm.

Bản thân Bạch Ngữ Dung cũng hiểu rõ, cô ta ngại ngùng, chân thành cười nói: “Đó không phải là nhờ có thầy sao.”

Tần Trác Thắng cười nói: “Đi thôi.” Tâm tình ông ta rất tốt, dẫn theo Bạch Ngữ Dung đi về hướng phòng riêng.

Còn về phần Ngô Lục Lục mới vừa lên lầu ba.

Nếu không phải ông ấy sinh ra trong gia đình tốt, có người anh trai làm phó viện trưởng, nếu chỉ dựa vào mình ông ấy…?

E rằng tới cả cửa Hội đấu giá ông ấy cũng chẳng vào được.

Tần Trác Thắng áp chế sự ghen ghét trong lòng, khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

Cùng lắm cũng chỉ là tên rác rưởi phải dựa vào người khác mà thôi.



Ở bên kia, Ngô Lục Lục đang dặn dò người của Hội Huyền học đưa ít trái cây bánh ngọt tới.

Sau khi vào phòng riêng, dưới sự “ám chỉ” của người giấy nhỏ và viên ngọc đen, Tô Tái Tái chỉ có thể bất đắc dĩ nói thêm: “Đưa lên nhiều một chút, nếu không thì không đủ ăn đâu.”

Ngô Lục Lục nghe xong nhịn không được bật cười, ông ấy lắc đầu, rồi nhìn người nọ cười gật đầu nói: “Đưa tới nhiều một chút.”

“Vâng, quý khách chờ một lát.” Người của Hội Huyền học hơi gật gật đầu, lúc rời đi còn nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Tái Tái.

Ngô Lục Lục thu hết những động thái của người đó vào trong mắt.

Ông ấy đóng cửa xong quay qua nhìn Tô Tái Tái cười nói: “Tuy đây là lần đầu tiên tôi tới Hội đấu giá của Huyền Học Viện nhưng họ định đấu giá cái gì thì tôi lại chẳng quan tâm cho lắm, ngược lại tôi để tâm hơn về chuyện có đủ điểm tâm đút no mình hay không cơ.”

Tô Tái Tái nghe thấy thế thì nhún vai, tiếp tục rót trà, chẳng thèm ngẩng mặt lên mà tiếp lời: “Ngoại trừ vụ ăn uống ra thì tôi cũng không ôm kỳ vọng gì với bọn họ cả.”

“Ha, khẩu khí lớn thế cơ à?” Ngô Lục Lục cười cười, nhận lấy chén trà Tô Tái Tái mới rót cho mình, nói tiếp: “Ra ngoài đừng nói như thế, lỡ mà đắc tội người ta thì phải làm sao?”

Nói rồi Ngô Lục Lục nhấp ngụm trà, thở dài đặt chén trà xuống rồi nói: “Dù là người cùng chung tông môn cũng tồn tại hạng người lòng dạ hẹp hòi, thích ghen ghét đố kỵ người khác cơ mà.”

Nhắc tới đề tài này, không biết Ngô Lục Lục nghĩ tới cái gì, hơi trầm mặc chút rồi lại thở dài, sau đó mới cười cười tùy tiện phất tay, ra vẻ “không nói tới cái đó.”

Tô Tái Tái rũ mắt, nghiêm túc thưởng trà. Sau khi cảm nhận hương vị ổn định đúng gu thì mới khẽ gật đầu nhấp ngụm nhỏ.

Cô nghe thấy Ngô Lục Lục nói như thế thì gương mắt nhìn về phía ông ấy rồi nói: “Ừm, tôi biết rồi.”

Im lặng đôi chút rồi lại bổ sung coi như an ủi ông ấy: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đắc tội người ta đâu.”

Tại vì cô là người lương thiện yêu hòa bình, sao có thể đắc tội người khác được, có thì là người ta đắc tội cô.

Ngô Lục Lục không biết Tô Tái Tái nghĩ cái gì, gật đầu.

Ông ấy thấy cô có vẻ thích loại trà này thì cười nói: “Sao thế? Trà này ngon lắm hả?” Nói xong ông ấy cũng nhấp một ngụm thử xem sao.

Sau đó thì cảm thán: “Huyền Học Viện đúng là tài đại khí thô, đến cả trà đãi khách cũng dùng loại thượng phẩm như thế này cơ.”

Nói rồi ông ấy cúi đầu nhìn nước trà xanh biếc, lắc nhẹ chén trà rồi nói tiếp: “Không biết bọn họ có bán cái này không nữa.”

“Không tệ.” Tô Tái Tái gật đầu, đặt chén trà sang bên cạnh.

Cô thấy Ngô Lục Lục có vẻ khá là yêu tích, nghĩ tới tương lai người ta còn phải cung cấp vô hạn đồ ăn vặt cho “cục cưng” nhà mình thì xoa xoa mũi rồi nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ bảo người nhà gửi ít trà tới, ông xem có thích hay không?”

Ngô Lục Lục nghe xong thì cười ha hả buông chén trà, gật đầu nói: “Vậy thì tôi không khách khí với cô nữa.”

“Ông đưa đồ ăn vặt cho tôi, tôi cũng không khách khí đâu.” Tô Tái Tái lắc đầu nói.

Họ đang nói chuyện thì người của Huyền Học Viện mang đồ ăn tới đây.

Ngô Lục Lục nhìn phục vụ đẩy bốn chiếc xe đồ ăn đi tới thì có hơi sửng sốt.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 164


Họ vừa mới rời khỏi thì ông ấy mới quay qua nhìn về phía Tô Tái Tái, cười khổ bảo: “Nhiều như thế cô có ăn hết không?”

“Yên tâm.” Tô Tái Tái sờ tay, ra vẻ “Không thành vấn đề.”



Thôi được rồi.

Ngô Lục Lục lắc đầu, thầm nghĩ rằng cùng lắm tí nữa ăn cơm trưa muộn chút là được.

Tô Tái Tái chẳng biết Ngô Lục Lục đang nghĩ cái gì. Cô chọn một vài món ăn rồi ngồi xuống bên cửa sổ, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô chỉ vào tầng bốn, tầng năm hỏi: “Những người như thế nào sẽ ngồi ở hai tầng kia vậy?”

“Tất nhiên là những người giỏi giang hơn người rồi.” Ngô Lục Lục thấy cô ăn ngon thế thì bỗng nhiên thấy cũng hơi thèm ăn nên học theo Tô Tái Tái, bê đĩa của mình ngồi xuống bên cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài giống như cô vậy.

Ông ấy cắn miếng đồ ăn, chỉ vào tầng bốn nói: “Thường thì sẽ là hội trưởng của Huyền Học Viện, hoặc là một ít nhân vật lớn không tiện xuất hiện trước công chúng thì sẽ ở tầng bốn.”

“Thế còn lầu năm thì sao?” Tô Tái Tái hỏi.

“Còn tầng năm thì sao…” Ngô Lục Lục nghĩ rồi cười nói: “Mỗi lần tôi tới đều không có tư cách đi lên trên đó. Mà dù có tư cách bước lên đấy… cũng khinh thường chỗ đấy cho nên cũng không đi.”

“Ồ…” Tô Tái Tái gật đầu ra chiều đã hiểu.

Cô chuyển tầm mắt nhìn xuống bên dưới thì tiếng Ngô Lục Lục lại vang lên: “Tầng hai hình như là dành cho giảng viên học sinh, hoặc một ít danh nhân. Còn tầng ba… là viện trưởng của học viện, phó hiệu trưởng hoặc là đội trưởng cấp cao của Lục Bộ cùng với người trong thế gia.”

Tô Tái Tái gật đầu, chỉ vào tầng một rồi hỏi tiếp: “Thế còn tầng một thì sao?”

Ngô Lục Lục nhìn xuống sảnh chính: “Là những người có thể bỏ tiền, cũng có người có tư cách bước vào nơi này.”

Tô Tái Tái nghe xong thì không khỏi liếc mắt nhìn Ngô Lục Lục.

Tuy ông ấy nói không hề mang chút cao cao tại thượng nào cả nhưng lại như đang giải thích cho chính mình rằng có những thứ có sẵn trong xương cốt, không phải muốn học là học được.

Ví dụ như lúc Ngô Lục Lục nói mấy câu này thì tự thân mang công huân quý khí.

Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, nhưng khi nhìn thấy Chu Phổ ở tầng một thì: “Ờ kia?” một lát rồi nói: “Là thầy Chu đấy.”

“Ai cơ? Ai cơ? Là người quen của cô à? Có cần mời người đó lên đây ngồi không?” Vẻ quý tộc kia tức khắc tan thành mây khói.

Ngô Lục Lục nghe thấy Tô Tái Tái bảo thấy người quen thì ngay lập tức ló đầu ra ngóng xuống tầng một, vô cùng nhiệt tình.

“Ở đằng kia.” Tô Tái Tái chỉ theo bóng dáng của Chu Phổ, nói tiếp.

“À… Tôi biết người này.” Ngô Lục Lục nhận ra, dừng một chút rồi nói với vẻ cảm khái: “Không ngờ đã nhiều năm như thế rồi…”

Ngô Lục Lục trầm mặc một chút như nhớ lại đièu gì xưa cũ. Nhưng ngay sau đó lại hoàn hồn nhìn về phía Tô Tái Tái: “Cô có muốn mời người đó lên đây không?”

“Có.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Thầy Chu là người khá tốt.”

Ngô Lục Lục ra vẻ “đã hiểu” xong thì quay người gọi người của Huyền Học Viện mời người kia lên đây.

Người giấy nhỏ với đám lệ quỷ nhân lúc không ai để ý thì nhanh chóng xử lý đĩa đồ ăn của Tô Tái Tái.

Đến cả miếng bánh đã cắn một miếng trên tay cô cũng không buông tha.

Cho tới khi Ngô Lục Lục quay về thì thấy đĩa đồ ăn trống trơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô tái Tái.

Ông ấy có hơi ngạc nhiên rồi mới thấy đĩa của Tô Tái Tái sao mà sạch bong sáng bóng thì nghiêng đầu tự hỏi có khi nào mình nhớ nhầm không.

Ông ta nhớ rõ vừa nãy có một đĩa đồ ăn nhỏ, xếp thành ngọn núi nhỏ luôn, sao mà giờ lại…

Đối mặt với vẻ ngờ ngợ của Ngô Lục Lục, Tô Tái Tái tỏ vẻ vô tội.

Không biết gì hết.

Hỏi cũng không biết.

——

Ở bên kia, tại đại học Đế Đô.

Xe còn chưa đỗ xong thì Ngô Hạo đã vội vàng đi tới chỗ viện trưởng Lý, vừa đi vừa gọi: “Viện trưởng!”

“Ngô Hạo.” Viện trưởng Lý đang nhíu chặt mày, nhìn thấy Ngô Hạo đi tới thì biểu cảm đã hòa hoãn lại: “Em tới rồi đó hả.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 165


Ngô Hạo gật đầu nhìn về phía ký túc xá ở đằng sau: “Tình huống trong đó như thế nào rồi ạ?”

Giáo sư đã dẫn người vào trước lập tức lắc đầu: “Trong số những học sinh đăng ký ở lại trường trong kỳ nghỉ, trừ lầu bốn ra thì những học sinh của các lầu khác đều đã được sơ tán an toàn rồi.”

Giáo sư nói đến đây thì nhìn sang một bên, đó là nơi những học sinh khóa trên của Luyện Khí Viện đang đứng, dưới sự dẫn dắt của giáo sư, họ đang đón các đàn em của mình đến nơi an toàn.

“Lầu bốn ư?!” Ngô Hạo hơi kinh ngạc.

Viện trưởng Lý quay đầu nhìn về phía anh ấy: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”

Ngô Hạo hơi mím đôi môi mỏng của mình, anh ấy ngẩng đầu nhìn lầu bốn rồi nói: “Ký túc xá của cô Tô kia hình như cũng nằm ở lầu bốn.”

Hơn nữa còn là do chú út của anh ấy tự mình chọn giúp.

Nói là phong thuỷ và ánh sáng chỗ đó đều khá tốt.

“Cái gì?” Nhờ có Ngô Hạo nhắc nhở nên viện trưởng Lý cũng nhớ tới chuyện này, thế là lập tức quay sang nhìn người bên cạnh với ánh mắt dò hỏi.

“Viện trưởng cứ yên tâm, quản lý của ký túc xá nói là sáng nay có thấy cô sinh viên được chiêu sinh nội bộ kia đã đi ra ngoài rồi, tầng đó chỉ còn lại một sinh viên năm hai, hình như tên là… Khúc Nhiên thì phải?” Giáo sư nghĩ một lát rồi đáp.

“Khúc Nhiên ư?” Viện trưởng Lý lặp lại, phát hiện mình cũng không có ấn tượng về học sinh này, có lẽ đây chỉ là một học sinh có tư chất tầm thường trong Luyện Khí Viện mà thôi.

Nhưng dù không phải là thiên tài nổi bật gì thì đó vẫn là học sinh trong viện của mình, ông ấy là viện trưởng thì sao có thể để học sinh của mình gặp bất trắc được.

Viện trưởng Lý lập tức nhìn về phía Ngô Hạo: “Đội trưởng Ngô, chút nữa tôi sẽ lên đó cùng với các cậu, chúng ta phải giúp học sinh này xuống dưới an toàn mới được.”

Viện trưởng Lý vừa nói như vậy xong, còn không đợi Ngô Hạo mở miệng thì giáo sư đứng bên cạnh ông ấy đã sốt ruột ngăn cản: “Viện trưởng à, ông không thể đi lên được đâu! Hay… hay để tôi đi cho? Chút nữa tôi sẽ đi cùng đội trưởng Ngô.”

“Ôi trời, cậu đừng có giành chuyện này với tôi.” Viện trưởng Lý cắt ngang lời nói của giáo sư, ông ấy chau mày: “Thứ kia có thể vào tận trong này chứng tỏ nó cực kỳ nguy hiểm. Lỡ như có chuyện gì thì cũng cần có người ở bên ngoài xử lý chứ, tôi nói đúng không?”

“Nếu thế thì ông nên là người ở bên ngoài mới đúng, đến lúc đó mà có sự cố gì xảy ra thì ông mới có thể ra mặt nói chuyện với viện trưởng của ba viện khác.” Giáo sư lập tức cãi lại, sau đó cũng nhìn về phía Ngô Hạo: “Ngô Hạo, cậu thấy tôi nói vậy có đúng không?”

Bởi vì trước đây Ngô Hạo cũng là học sinh của Luyện Khí Viện cho nên trong lúc gấp gáp, giáo sư cũng quên gọi anh ấy là “đội trưởng Ngô” mà gọi thẳng tên của Ngô Hạo luôn.

Cũng may Ngô Hạo không phải là người hay để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, anh ấy gật đầu đáp: “Em thấy giáo sư nói đúng lắm, nhưng mà…”

Ngô Hạo dừng một chút, sau khi nhìn về phía viện trưởng Lý và giáo sư xong thì lại cười nói: “Nếu mọi người đã gọi Lục Bộ tới thì bây giờ nơi này sẽ do Lục Bộ hoàn toàn tiếp quản, cho nên dù là viện trưởng hay giáo sư thì cũng cần nghe theo lệnh của em hết.”

“Bây giờ thì…” Anh ấy nhìn đội viên thuộc Lục Bộ của mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho họ rồi nói tiếp: “Xin hai người hãy lui về khu vực an toàn để Lục Bộ của bọn em bắt đầu công tác.”

Ngô Hạo vừa mới nói xong thì đội viên của Lục Bộ lập tức nhịn cười tiến lên bày ra tư thế “mời” với viện trưởng Lý: “Viện trưởng, giáo sư, mời hai người đi qua đây ạ.”

Đội viên cũng là học sinh tốt nghiệp từ Luyện Khí Viện, thế nên viện trưởng Lý rất tức giận, ông ấy trừng mắt lên, chỉ tay vào mặt người đội viên nọ và Ngô Hạo, nói: “Mấy thằng nhóc các cậu giỏi nhỉ, tưởng tốt nghiệp rồi là ngon rồi đúng không? Ngô Hạo, cậu có tin giờ tôi gọi điện thoại cho ba cậu liền không hả?”

Làm ông ấy tức chết đi mà.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 166


Viện trưởng Lý phải gọi điện thoại bảo viện trưởng Ngô tới đánh con trai mình mới được.

“Vâng ạ, vậy thầy đi ra xa xa một chút để gọi nha, chứ đứng đây sợ tín hiệu bị quấy nhiễu đó, em sợ ba em nghe không rõ.” Ngô Hạo gật đầu rồi nhìn sang phía mấy đội viên.

Mấy người đội viên cố nín cười, xúm lại dỗ dành khuyên bảo viện trưởng và giáo sư Bành tránh xa nơi này ra một chút.

Viện trưởng Lý đứng ở một bên, nhìn chăm chăm vào Ngô Hạo đang sắp xếp phân bổ công việc cho các đội viên.

Sau đó, dưới ánh mắt nén cười của giáo sư Bành, viện trưởng Lý cất điện thoại vào lại trong túi, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Quả nhiên là học sinh của Luyện Khí Viện.”

“Đúng thế.” Giáo sư Bành nghe thế thì gật đầu đồng ý, ông ấy vui vẻ nhìn về phía đám đội viên của Lục Bộ nói: “Chúng ta đã dạy ra được rất nhiều học sinh tốt…”

Nhưng, vào đúng ngay lúc này.

Ầm! Một tiếng nổ lớn truyền ra từ trên lầu bốn khu ký túc xá, kèm theo đó là tiếng cửa thủy tinh bị phá vỡ cùng với những luồng khói đen xông ra từ một căn phòng nào đó trên lầu bốn.

Mọi người ở dưới lầu lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu để bảo vệ mình.

Một lúc sau, sau khi mọi người xác định được không có gì nữa thì mới từ từ đứng dậy.

Viện trưởng Lý và giáo sư Bành vội vã chạy về phía chỗ đám Ngô Hạo đang đứng.

“Mọi người có ai bị làm sao không?” viện trưởng Lý lo lắng hỏi, ông ấy nhìn hết một lượt mọi người ở đây rồi mới nhìn về phía Ngô Hạo: “Ngô Hạo, cậu không sao chứ?”

Nếu Ngô Hạo bị gì thì ông ấy không biết phải ăn nói làm sao với ông bạn già của mình mất.

“Em không sao ạ.” Ngô Hạo phủi bụi ở trên đầu, ngẩng đầu nhìn về phía khói đen nồng nặc đang bốc ra ngoài, ánh mắt như đang nghĩ tới điều gì đó.

Lúc này, viện trưởng Lý và giáo sư Bành cũng đã nhận ra điều gì đó.

“Đây là…”

“Hạt ngọc quỷ, là kết tinh của quỷ khí. Khi quỷ khí dày đặc như khói đen, bên trong có ánh sáng đỏ chợt tắt chợt lóe thì… khí thành.” Giáo sư Bành nhìn những tia chớp màu đỏ xen lẫn trong làn khói đen dày đặc, lẩm bẩm một câu được trích từ trong sách luyện khí, đến hai từ cuối cùng thì chợt la lớn lên.

Như vậy có nghĩa là… có học sinh đã dùng hạt ngọc quỷ để luyện khí thành công rồi sao?

Dòng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì giáo sư Bành đã kích động tới mức toàn thân run rẩy.

Gần sáu mươi năm, vẫn chưa có người ở luyện khí viện có thể luyện khí thành công được, có lẽ nào, ngày hôm nay…

Giáo sư Bành và viện trưởng Lý nhìn nhau một cái, giây tiếp theo, hai người họ cùng đồng loạt chạy về phía ký túc xá mà không cần nói một câu nào.

Ngô Hạo cũng rất kích động, anh ấy thấy hai giáo sư chạy thì cũng lập tức đuổi theo.

Lần này, mấy người bọn họ đều vô cùng thuận lợi đi thang máy lên lầu bốn, không còn gặp hiện tượng “quỷ che mắt” như lúc nãy, khiến cho giáo sư Bành không thể lên tới lầu bốn được.

Có điều, bây giờ nghĩ lại thì lúc nãy không phải là hiện tượng “quỷ che mắt” mà là một loại kết giới được hình thành để bảo vệ lúc luyện khí, để tránh bị người khác quấy rầy.

Đương nhiên, loại kết giới này rất khó để được tạo ra.

Hoặc là có cao thủ ra tay giúp đỡ, hoặc là vật được hóa luyện tự động tạo ra.

Xét theo tình hình hiện tại thì chắc là cái sau rồi.

Viện trưởng Lý vừa nghĩ vừa bước vào trong thang máy cùng với đám người của Ngô Hạo.

Nhưng làn khói đen ở trên hành lang vẫn còn rất dày đặc, tầm nhìn của mọi người bị hạ xuống còn chưa tới một mét.

Ngô Hạo thấy thế thì bảo các đội viên của Lục Bộ nhanh chóng bảo vệ viện trưởng Lý và giáo sư Bành cùng với bản thân anh ấy, vây quanh hai người họ lại.

Bọn họ thì lấy ra một cây gậy baton bằng chất đặc biệt ra, vừa đề phòng vừa cẩn thận bước về phía trước từng bước một.

“Mọi người cẩn thận đấy, coi chừng còn có nguy hiểm rình rập.” Ngô Hạo xung phong đi đầu, anh ấy nhìn về trước, hạ giọng nói.

Nhưng lời của Ngô Hạo còn chưa nói xong thì đã thấy giáo sư Bành đưa tay ra sờ lên tường, anh ấy còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì giáo sư Bành đã bị tia chớp đỏ xen lẫn trong làn khói đen giật cho một cái, ông ấy vội vàng rụt tay lại.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 167


Giáo sư Bành nhìn vết thương đỏ trên đầu ngón tay, vô cùng kích động đưa tới trước mặt viện trưởng Lý nói: “Viện trưởng, là luyện khí cao cấp. Ông hãy xem đường lằn này nè, hãy xem lực tấn công mà nó tạo ra.”

“Ừ ừ.” Viện trưởng Lý cũng vô cùng kích động, sau đó ông ấy cũng thò tay ra sờ lên tường. Rồi cũng bị giật cho một cái và vội vàng rụt tay lại, sau đó, ông ấy cùng với giáo sư Bành đứng cười ngây ngô.

“…” Hai thầy ơi, hai người đang làm gì vậy hả?

Ngô Hạo cạn lời, không biết phải nói gì với hai người này nữa.

Cũng may là vào lúc này đột nhiên có một tiếng ‘keng, keng’ của máy móc cùng với tiếng la hét của con gái truyền tới từ đằng trước.

Thế nên mới có thể dừng lại hành động ‘ngây thơ’ của hai người giáo sư lớn tuổi này, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

Chờ tới khi đoàn người tới gần cửa phòng ký túc xá của Khúc Nhiên thì đã bước ra khỏi luồng khói đen, tầm nhìn đã rõ hơn.

Nhìn lại sau lưng, luồng khói đen vẫn còn đang tụ tập ở đó, không hề có dấu hiệu tan biến, khói đen cuồn cuộn di chuyển nhưng dường như không dám tiến về phía trước, cứ như là có một tấm chắn vô hình đang chặn chúng nó lại.

Hoặc là chúng nó đang sợ hãi thứ gì đó.

Đám người viện trưởng Lý chỉ cảm thấy hiện tượng này thật kỳ lạ nhưng không để ý lắm, họ nhanh chóng bước tới căn phòng đang truyền ra tiếng động, vừa mới tới cửa phòng thì đã thấy Khúc Nhiên đang lảo đảo lùi bước ra khỏi phòng, trong ngực đang ôm một thứ gì đó.

May là Ngô Hạo nhanh chóng đỡ được Khúc Nhiên, không thì cô ấy đã ngã ngửa xuống đất rồi.

Có điều bộ dạng bây giờ của Khúc Nhiên cũng chẳng tốt chút nào, không chỉ trên mặt bị khói ám đen thui mà toàn thân đều có không ít vết thương nhỏ.

Giống như là bị một vũ khí mỏng như cánh ve cứa qua vậy.

“Cẩn thận.” Ngô Hạo đỡ Khúc Nhiên, sau khi xác định được cô ấy có thể đứng vững được thì mới tò mò nhìn thứ đang được cô ấy ôm trong ngực.

Còn chưa kịp nhìn kỹ là gì thì viện trưởng Lý và giáo sư Bành đã đẩy Ngô Hạo sang một bên, lo lắng nhìn Khúc Nhiên hỏi: “Bạn học Khúc, em không sao chứ?”

Quan trọng nhất là đồ mà em vừa mới luyện được ra có bị làm sao không hả?

“Hở?” Lúc này Khúc Nhiên mới nhìn ra rõ bọn họ là ai, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Viện trưởng Lý, giáo sư Bành, sao hai thầy…”

Lời đang nói của Khúc Nhiên đột nhiên dừng lại, cô ấy quay đầu nhìn về phía ngoài hành lang phòng ký túc xá, dù xung quanh đây có khói đen dày đặc cũng không thể che giấu được những vết chém trên tường và ván cửa, cô ấy giật mình: “Đây là… sao ở đây lại biến thành như thế…”

“Không sao đâu, không sao đâu.” Viện trưởng Lý xoa xoa hai tay, hai mắt ông ấy sáng rực lên nhìn thứ ở trong tay Khúc Nhiên nói: “Mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, học viện sẽ tự bỏ tiền ra sửa chữa.”

Nghe ông ấy nói như vậy, Khúc Nhiên lập tức yên tâm ngay.

Viện trưởng Lý và giáo sư Bành xoa tay và cười “hề hề” với Khúc Nhiên: “À thì... Bạn học Khúc à, mấy thứ mà trò rèn xong ấy... Có thể cho thầy xem thử không?”

Không chỉ có hai người họ mà ngay cả Ngô Hạo và mấy thành viên còn lại của Lục Bộ cũng vô cùng kích động.

Khúc Nhiên cũng hào hứng không kém, cô ấy gật đầu “vâng” một tiếng, sau đó đặt thứ đang cầm trong tay lên mặt đất.

Sau khi bảo mọi người lùi lại một chút, cô ấy mới nhỏ giọng giải thích: “Mọi người cẩn thận nhé, nó hơi dữ đó.”

“Dữ hả? Dữ càng tốt mà!” Viện trưởng Lý nhìn chằm chằm vào món đồ đó, ông ấy vừa cười ha ha vừa liên tục gật đầu, nhìn qua không khác gì kiểu ông bà cưng chiều con cháu vô tội vạ, hơn nữa còn là mấy đứa cháu phá như giặc.

Thứ mà Khúc Nhiên đặt trên mặt đất là một quả cầu đen thui bóng loáng, nhìn kỹ còn có thể thấy được những hoa văn chìm có màu đỏ đen.

Đường kính của nó tầm mười centimet, mới nhìn qua thì chưa thấy nó có chỗ nào độc lạ cả.

Thành viên của Lục Bộ đứng một bên hơi thiếu kiên nhẫn, trong lúc người này vừa định nói cái gì thì hai mắt của Khúc Nhiên đột nhiên sáng ngời, lập tức vươn tay ý bảo mọi người “mau nhìn kìa”.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 168


Quả nhiên, lúc này quả cầu đen kia đang từ từ biến hình.

Đám người viện trưởng Lý kinh ngạc há hốc mồm, bởi vì thứ kia không phải một quả cầu mà là một con nhện máy đang ôm lấy chân mình cuộn tròn lại.

Mà bây giờ khi nó mở chân ra, bọn họ mới phát hiện nó là một con Nhện Mặt Quỷ trông khá là khát máu và hung tợn, mấy con mắt kép của nó cũng có màu đỏ như máu!

Nó bò quanh một vòng, khi thấy có nhiều người vây quanh mình như thế thì nó lập tức ép sát người lên mặt đất, sau đó kêu một tiếng “khè” mang hàm ý uy h**p.

Thấy nó đã vào trạng thái chuẩn bị tấn công, Khúc Nhiên vội hô một tiếng “tiêu rồi”, sau đó lao qua dùng tay đè nó lại.

Dưới sự giãy dụa điên cuồng của Nhện Mặt Quỷ, cô ấy hét to với đám người Ngô Hạo: “Lấy cái nồi nhỏ kia lại đây giúp tôi đi, nhanh lên!”

Ngô Hạo nghe xong vội vàng chạy đi nhặt cái nồi nhỏ rớt ở góc ký túc xá đưa qua, Khúc Nhiên nhận lấy ụp lên người của Nhện Mặt Quỷ, sau khi đóng nắp nồi còn dùng dây thừng cột mấy vòng mới ngừng lại.

Dù thế nhưng Nhện Mặt Quỷ vẫn điên cuồng ủi tới ủi lui trong cái nồi, khiến thành nồi hết lồi chỗ này lại lõm chỗ kia, phải thật lâu sau thì nó mới chịu ngừng lại.

Khúc Nhiên thấy cái nồi không còn nhúc nhích nữa thì mới thở phào một hơi rồi tựa vào vách tường sau lưng, cô ấy ngồi bệt xuống cười với đám người viện trưởng Lý: “Hiện giờ em còn chưa thuần hóa được nó.”

Viện trưởng Lý kích động đến mức không nói nên lời, cho nên chỉ có thể gật đầu đáp lại, sau đó ông ấy còn duỗi tay nắm lấy tay của Khúc Nhiên lắc lên xuống lia lịa.

“Không sao, không sao! Bạn học Khúc à, trò không cần phải vội về chuyện thuần hóa nó đâu. À phải rồi! Trò còn cần học viện trợ giúp chuyện gì không, chỉ cần trò muốn thì thầy sẽ cho người đưa lại đây ngay!”

Hiện giờ trò là ánh sáng hy vọng của Luyện Khí Viện của chúng ta đó!

Không chỉ viện trưởng Lý mà ngay cả những người đã từng tốt nghiệp từ Luyện Khí Viện như Ngô Hạo cũng đều nhìn Khúc Nhiên với ánh mắt trìu mến.

Khúc Nhiên: “???”

Khúc Nhiên hơi hoang mang vì sự nhiệt tình của mọi người, nhưng cô ấy đã thức từ đêm qua đến bây giờ cho nên thật sự quá mệt mỏi, bởi vậy chỉ uể oải cười khổ một tiếng: “Hiện giờ em không nghĩ ra được gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc thôi, sau đó...”

Cô ấy dừng một chút, quay đầu nhìn về những dấu vết và khí đen bám trên vách tường: “Sau đó chỉ cần giúp ký túc xá trở về như ban đầu là được.”

“Được thôi! Không thành vấn đề!” Viện trưởng Lý cười ha hả gật đầu, thúc giục ánh sáng hy vọng của cả Luyện Khí Viện: “Bạn học Khúc mau đi nghỉ ngơi đi, chờ trò tỉnh dậy thì nơi này đã trở lại như cũ rồi. À phải, trò có muốn đổi sang ký túc xá một người không, như vậy sẽ thoải mái hơn đó.”

Giáo sư Bành nghe xong lập tức tiếp lời: “Lầu năm có hai phòng ký túc xá một người khá ổn đấy, hay là bạn học Khúc dọn đến đó đi?”

Khúc Nhiên nghe xong lập tức nhớ tới Tô Tái Tái, theo bản năng lắc đầu từ chối: “Cám ơn ý tốt của viện trưởng, nhưng em cảm thấy ký túc xá hiện tại của mình đã tốt lắm rồi.”

Lời này của cô ấy khiến nét mặt của viện trưởng Lý và giáo sư Bành càng thêm vui mừng và cảm động.

Khúc Nhiên thấy thế lại càng khó hiểu.

Ôi… Ánh sáng hy vọng của cả Luyện Khí Viện thật giản dị, trò ấy không hề kiêu căng chút nào!

Lại một lần nữa, viện trưởng Lý cảm thấy Luyện Khí Viện của mình đúng là một nơi có nhiều học sinh dễ thương nhất trong trường!

Nhưng sự thật là Khúc Nhiên chỉ theo bản năng muốn được ở gần Tô Tái Tái một chút thôi.

Sau khi trải qua vụ rèn ngày hôm nay, cô ấy có thể khẳng định Tô Tái Tái tuyệt đối không phải hạng người đơn giản.

Nhưng đối phương lại đưa hạt ngọc quỷ cho mình một cách dễ dàng như thế…

Nghĩ như vậy, Khúc Nhiên tạm thời nuốt ngược câu nói thật mà cô ấy tính nói với viện trưởng Lý vào bụng.

Thôi vậy… Cứ chờ đàn em về rồi mình hỏi ý kiến của em ấy xem sao đã, đến lúc đó mới quyết định là có nói sự thật về hạt ngọc quỷ cho viện trưởng hay không.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 169


Bởi vì người nên được hưởng vinh dự này phải là đàn em mới đúng.

Khúc Nhiên nghĩ thầm trong lòng như thế.

Ở một bên khác, Tô Tái Tái đang ăn bánh ngọt đột nhiên cảnh giác hẳn lên, hành vi này khiến Ngô Lục Lục và Chu Phổ - hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau - đồng loạt nhìn về phía cô.

“Tiểu hữu, có chuyện gì à?” Ngô Lục Lục hỏi.

“Không có gì.” Tô Tái Tái vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải.

Kỳ quái.

Cô cứ có cảm giác như thể có ai đang muốn… “hãm hại” mình vậy.

Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ chắc mình đoán sai rồi, bởi vì bình thường toàn là cô hãm hại người khác chứ làm gì có chuyện người ta hãm hại được cô.

╮(╯▽╰)╭

-----

Ngô Lục Lục và Chu Phổ nhất định là người quen cũ.

Có điều Tô Tái Tái lại không có hứng thú gì với chuyện này cả, hai người họ gần tuổi nhau, nói không chừng là khi còn trẻ từng quen biết chăng, tóm lại là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi ấy mà.

Tô Tái Tái thừa dịp hai người họ trò chuyện rôm rả thì lén “nhập cư trái phép” bánh ngọt cho người giấy nhỏ và đám lệ quỷ.

Cho nên chờ đến khi Hội đấu giá bắt đầu, Ngô Lục Lục vừa quay đầu đã giật nảy mình khi thấy bốn xe thức ăn đã trống rỗng, ông ấy sợ tới mức thậm chí còn suýt làm rơi ấm trà đang cầm trong tay xuống đất.

“Cô ăn hết rồi hả?!” Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, hết hồn hết vía hỏi.

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút lại nói: “Cũng ngon phết.”

Chu Phổ cũng khiếp sợ không kém, sau khi lấy lại tinh thần thì ông ấy định bắt mạch cho Tô Tái Tái rồi cho cô uống một ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa gì đó.

Không đùa được đâu, đây là cháu gái ruột của bà nội Bạch đấy, ông ấy đã hứa với bà ấy là sẽ chăm sóc tốt cho cô rồi.

Có điều Chu Phổ vừa mới đặt tay lên mạch của Tô Tái Tái thì cô đã nhẹ nhàng rút tay về, không cho ông ấy ấn ngón tay lên đó.

“Cháu không sao đâu, tại đồ ăn ngon quá nên ăn hơi nhiều tí thôi ấy mà."

Hơi… nhiều thôi ấy hả?

Ngô Lục Lục giật mình, ông ấy đột nhiên nhớ tới Tì Hưu Mặt Quỷ đã từng cứu mình, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn chuỗi hạt bằng ngọc trên tay phải của Tô Tái Tái một cái.

Sau đó, Ngô Lục Lục lập tức kéo Chu Phổ đang định bắt mạch cho Tô Tái Tái lại, cười hì hì nói: “Được rồi, được rồi, nếu tiểu hữu đã nói không sao thì chắc chắn là không sao đâu, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chắc anh không muốn bỏ lỡ thảo dược mà anh định mua đấy chứ.”

Chu Phổ còn định nói gì thì đã bị Ngô Lục Lục ngăn lại.

Nhìn thấy sắc mặt Tô Tái Tái vẫn bình thường chẳng có gì khác, Chu Phổ cũng nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Nhưng vẫn còn có chút lo lắng nên nói với Tô Tái Tái một câu: “Nếu cháu thấy khó chịu thì phải nói cho chú biết liền nhé.” rồi mới tập trung vào hội đấu giá.

Lần này Chu Phổ tới hội đấu giá bởi vì ở đây có một loại thảo dược mà ông ấy vô cùng muốn có được.

Ngô Lục Lục thì ngồi ở một bên, đợi tới khi thấy Chu Phổ đang tập trung chú ý lên hội đấu giá thì mới lặng lẽ liếc Tô Tái Tái một cái.

Nhìn thấy Tô Tái Tái đang giả vờ hiền thục, Ngô Lục Lục mới lén lút kề sát vào cô thì thầm nói: “Hay là… hay là tôi gọi cho cô thêm hai mâm đồ ăn nữa nhé.”

Vừa nói vừa nhìn về phía chuỗi hạt bằng ngọc trên tay Tô Tái Tái.

Hiển nhiên trong lời nói đang ám chỉ gì đó.

Tiếc là lúc này Tô Tái Tái lại trưng ra bộ mặt vô tội. Cô quay đầu nhìn Ngô Lục Lục, đầu hơi nghiêng qua một bên, giả ngu hỏi: “Hở? Cái gì? Không cần đâu, tôi định để dành bụng lát ăn cơm trưa nữa.”

“…” Được thôi, cô nói sao thì cứ thế đi vậy.

Ngô Lục Lục lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa.

Dù sao thì ai cũng có vài bí mật riêng tư mà.

Có điều… Càng lúc Ngô Lục Lục càng cảm thấy người tiểu hữu này của ông ấy không đơn giản tí nào.

Lúc hai người còn đang bận thì thầm thì hội đấu giá ở phía dưới đã bắt đầu bán đấu giá thảo dược.
 
Back
Top Bottom