Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 290: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 5



Về phần nguyên nhân, trong lòng Lộ Niên Niên cũng biết rõ.

Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không quên được hay từ bỏ được Hứa Lễ, không thể nói là cô vẫn luôn thích anh nhưng thật sự là cô chưa gặp người nào khiến cô có tình cảm được nũa.

Cho nên khi anh xuất hiện lần nữa mới có thể làm cho cuộc sống vừa bình tĩnh vừa an nhàn của cô nổi gợn sóng, xuất hiện một ít cảm xúc vô cớ, khiến cô luôn không cho anh vẻ mặt tốt.

Lộ Niên Niên tựa vào cửa sổ xe suy nghĩ những hành động gần đây cũng Hứa Lễ. Nếu như cô nghĩ không sai, anh có ý như cô đang nghĩ, vậy thì cô phải đáp lại anh thế nào?

Cô không biết.

Suy nghĩ cho tới khi về đến nhà, Lộ Niên Niên cũng không có được đáp án.

Mấy ngày sau, vấn đề này vẫn quấy rầy cô như cũ.

Đến khi Lộ Tuệ Tuệ hỏi chuyện của cô và Hứa Lễ, Lộ Niên Niên thật sự không nhịn được nữa, tò mò hỏi cô ấy.

Lộ Tuệ Tuệ nói cho cô biết, yêu người mình yêu, cho dù là buồn chán ngồi ở nhà cả buổi chiều, ngây ngốc cả buổi chiều, cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Cô ấy hỏi Lộ Niên Niên, có phải muốn yêu rồi hay không?

Lộ Niên Niên không trả lời nhưng trong lòng cô có câu trả lời, đó là phải. Nhưng nếu bảo cô và Hứa Lễ yêu đương thì cô lại không cam tâm.

Dù rằng, có vẻ như cô vẫn còn chút thích anh.

Lộ Niên Niên không có thời gian để suy nghĩ về tình yêu của mình với Hứa Lễ.

Vì chớp mắt đã tới thời gian cô vào đoàn phim.

Địa điểm quay phim mới của Lộ Niên Niên tương đối hẻo lánh, ở sâu trong núi. Lần này cô quay một bộ phim về gia đình, diễn con gái của hai vị diễn viên gạo cội, là loại phim về cuộc sống điền viên, cô cũng rất thích thể loại này.

Có một cảm giác tích cực hướng về phía trước, nỗ lực trong sinh hoạt.

Sau khi vào đoàn quay phim, mỗi ngày Lộ Niên Niên đều chìm đắm trong kịch bản, sinh hoạt của cô quanh đi quẩn lại chỉ ở hai nơi là phim trường và khách sạn.

Khách sạn bọn họ ở không tính là cao cấp, điều kiện bên này có hạn nên chỉ ở mức bình thường.

Thỉnh thoảng cô nhận được tin nhắn của Hứa Lễ.

Lộ Niên Niên có thời gian rảnh sẽ trả lời hai câu, không rảnh sẽ không trả lời. Thái độ cô với Hứa Lễ bây giờ là vậy đấy.

Cũng may Hứa Lễ không phải loại người rất keo kiệt, cho dù không nhận được tin trả lời của cô, ngày hôm sau vẫn sẽ gửi tin nhắn cho cô, coi như ngày hôm qua không tồn tại chuyện cô không trả lời.

Lộ Niên Niên cảm thấy anh thay đổi không ít, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy thật ra cô chưa bao giờ hiểu rõ Hứa Lễ, có rất nhiều tin tức liên quan đến Hứa Lễ phải mãi sau này cô mới từ từ biết được.

Ngày hôm đó Lộ Niên Niên nhận được tin tức, Lộ Tuệ Tuệ bị bị fan cuồng theo dõi, đe dọa.

Sau khi biết được chuyện này, Lộ Niên Niên xin đạo diễn nghỉ quay về.

Về tới nhà không lâu, cô nhận được tin Hứa Lễ hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì không, sao lại đột nhiên xin nghỉ.

Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm cuộc đối thoại của hai người, nhịn không được hỏi:

[Cậu cài người theo dõi tôi ở phim trường?]

Cô mới về sáng nay mà Hứa Lễ đã biết luôn rồi.

Hứa Lễ: [Không có.]

Lộ Niên Niên: [Vậy sao cậu biết?]

Hứa Lễ: [Tôi quen một diễn viên trong đoàn phim của em.]

Lộ Niên Niên: [Cái này không phải giám sát tôi sao?]

Hứa Lễ: [Xin lỗi.]

Lộ Niên Niên: [Cậu thật sự hơi b.iến th.ái rồi đấy.]

Hứa Lễ: [Ừm.]

Lộ Niên Niên không còn lời nào để nói.

Buổi chiều sau khi biết chuyện của Lộ Tuệ Tuệ đã được giải quyết, Lộ Niên Niên quyết định quay về đoàn phim.

Cô không ngờ, cô vừa ra khỏi cửa liền gặp Hứa Lễ.

Nhìn thấy người đứng trước cửa nhà họ Lộ, Lộ Niên Niên sửng sốt.

“Sao cậu lại ở đây?”

Hứa Lễ rũ mi:

“Tôi không yên tâm nên tới xem một chút.”

Lộ Niên Niên: "Ồ."

Cô mím môi.

“Vậy giờ cậu thấy rồi, tôi không sao, có thể đi được chưa?”

Hứa Lễ không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô một lát rồi hỏi:

“Em muốn quay về đoàn phim?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Hứa Lễ nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói:

“Bây giờ về thì sẽ tối mất.”

“Vậy cũng phải quay về.”

Lộ Niên Niên nói:

“Tôi không muốn làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim.”

Hứa Lễ trầm mặc nhìn cô một lúc lâu:

“Niên Niên.”

Hai chữ “Niên Niên” nói ra từ miệng anh, Lộ Niên Niên cứ cảm thấy nó có phần lưu luyến, rất thoải mái, rất êm tai.

Cô “Ừm” một tiếng, không tỏ vẻ gì với anh.

Hứa Lễ nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc:

“Tôi đưa em về, được không?”

Lộ Niên Niên ngẩn ra, khẽ cau mày:

“Anh không có công việc gì à?”

“Không chậm trễ đâu.”

Hai người nhìn nhau nửa ngày.

Lộ Niên Niên đang muốn từ chối, bỗng nhiên chú ý tới đôi mắt anh. Hứa Lễ có một đôi mắt rất đẹp, nếu bạn nhìn mắt của anh sẽ cảm thấy anh đáng thương khiến bạn không đành lòng từ chối anh.

Ít nhất giờ phút này Lộ Niên Niên chính là như vậy.

Cô mím môi, nhẹ giọng nói:

“Tùy anh.”

Hứa Lễ khiêm tốn, lễ độ nói với cô:

“Cảm ơn.”

Lộ Niên Niên: "..."

Có phải hơi dối trá không?

-

Vé máy bay buổi chiều có hơi muộn, Lộ Niên Niên và Hứa Lễ cùng với trợ lý Tiểu Thu ăn một bữa cơm ở sân bay rồi mới lên máy bay.

Trên máy bay, Lộ Niên Niên không nói chuyện với Hứa Lễ, anh cũng không chủ động bắt chuyện với cô.

Xuống máy bay, Lộ Niên Niên còn ở lại đợi tài xế tới đón mình, cô nhìn về phía người luôn trầm mặc, hỏi:

“Cậu muốn đưa tôi đến khách sạn à?”

Hứa Lễ gật đầu.

Anh nói:

“Từ sân bay qua chỗ em quay phim hơi xa, tôi với tài xế thay phiên lái xe.”

Tránh cho tài xế lái mệt mỏi.

Lộ Niên Niên kệ anh.

Nếu cô chấp nhận để anh đưa đi, vậy thì cô cũng không thể hối anh quay về ngay lúc ở sân bay được.

Lái xe vào ban đêm quả thật rất nguy hiểm.

Tài xế lái rất vững nhưng lái lâu sẽ mệt mỏi là sự thật. Lái một đoạn, Hứa Lễ đề nghị để anh lái thay.

Tài xế quay đầu nhìn Lộ Niên Niên:

“Niên Niên.”

“Để cậu ta lái đi.”

Cô móc mỉa:

“Để chúng ta mở mang tầm mắt xem kỹ thuật lái xe của đạo diễn Hứa tốt như thế nào.”

Hứa Lễ: "..."



Nghe giọng móc mỉa của Lộ Niên Niên, Hứa Lễ cũng không tức giận.

Ngược lại là Tiểu Thu và tài xế ở bên cạnh thì hơi xấu hổ.

Hứa Lễ cười cười, bình tĩnh nhìn Lộ Niên Niên qua gương chiếu hậu, nói khẽ:

“Nghỉ ngơi một lát đi, còn hơn hai tiếng nữa mới tới.”

Lộ Niên Niên: “Lo lái xe đi.”

Cô có ngủ hay không không cần anh quan tâm.

Hứa Lễ không nói nữa.

Lộ Niên Niên ngồi đằng sau Hứa Lễ nên không thấy anh lái xe như thế nào. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy được, kỹ thuật lái xe của Hứa Lễ rất tốt.

Hình như còn tốt hơn so với tài xế của cô.

Lúc đầu, Lộ Niên Niên ráng cầm cự để không ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, bất giác đã chìm vào giấc ngủ say.

“Tiểu Thu.”

Tiểu Thu đang lướt điện thoại chợt nghe tiếng gọi lạnh lùng.

“Đạo diễn Hứa.”

Hứa Lễ gật đầu, ra hiệu:

“Cô ấy ngủ rồi, cô lấy chăn đắp cho cô ấy đi.”

Anh nhìn Tiểu Thu một chút qua gương chiếu hậu, dặn dò:

“Nhẹ chút, đừng đánh thức cô ấy.”

Tiểu Thu chớp mắt, quay đầu nhìn lại, chị Niên Niên của cô ấy thật sự đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Tiểu Thu gật đầu, cẩn thận từng li từng tí cầm cái chăn bên cạnh, lại cẩn thận từng li từng tí đắp lên cho Lộ Niên Niên.

Đắp lên chưa được bao lâu, Tiểu Thu phát hiện được tốc độ xe họ chậm lại, không giống như đang ngồi xe, ngược lại là… ngồi thuyền hơn.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 291: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 6



Không phải là một con thuyền lắc lư mà là một con thuyền vững vàng chạy về phía trước, là chiếc thuyền rất thích hợp để ngủ.

Không lâu sau, ngoại trừ tài xế, mọi người trong xe đều ngủ thiếp đi.

Cũng chỉ có lúc này Hứa Lễ mới có thể tham lam nhìn người ngủ say ở phía sau qua gương chiếu hậu. Khuôn mặt Lộ Niên Niên tròn nhỏ, trông rất đáng yêu, nhưng thỉnh thoảng có loại cảm giác dịu dàng khó tả.

Đôi mắt ngập nước kia của cô giờ phút này khép chặt lại, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi cong vút của cô.

Nhân lúc đang đèn đỏ, Hứa Lễ chăm chú nhìn thêm vài giây mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục chạy tiếp.

Anh lái rất chậm.

Nếu không phải trong xe vẫn còn người, anh thậm chí còn muốn chạy chậm thêm một chút, thậm chí còn hy vọng con đường này không bao giờ kết thúc…

-

Lộ Niên Niên có một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, cô quay về trường cấp ba, về lúc mới quen biết Hứa Lễ.

Hứa Lễ là học sinh giỏi nổi tiếng trong lớp, mỗi lần anh thi đều luôn đứng thứ nhất trong khối, bỏ cô rất xa.

Lộ Niên Niên liều mạng chạy, nhưng vẫn luôn không đuổi kịp anh.

Ban đầu, Lộ Niên Niên không có hứng thú với bạn học tên Hứa Lễ này.

Lúc học lớp mười, hai người không phải cùng lớp. Đến năm lớp mười một chia lại lớp, họ chia theo thành tích học tập, Lộ Niên Niên và Hứa Lễ mới được phân vào cùng một lớp.

Cũng chính lúc đó, cô mới thật sự tìm hiểu bạn học sinh nam nhiều lần thi cử luôn đứng trên cô.

Lần chia lớp vào năm lớp mười một đó không phải là lần đầu tiên Lộ Niên Niên gặp anh.

Dù gì cũng học cùng một trường nên kể cả có không gặp nhau thì cũng không đến mức không biết gì về đối phương. Lần đầu cô gặp Hứa Lễ là ở buổi khai giảng, Hứa Lễ là học sinh xuất sắc lên bục phát biểu.

Lúc nhìn thấy anh, trong đầu Lộ Niên Niên lóe lên chữ sạch sẽ.

Hứa Lễ rất sạch sẽ.

Anh sạch sẽ, không chỉ là về quần áo, cô chợt cảm thấy từ con người này từ trên xuống dưới đến cả bụi bẩn cũng không đành lòng chạm vào anh, anh sạch sẽ đến mức không ai có thể so sánh được.

Về sau, hai người cũng không gặp nhau quá nhiều.

Gặp nhau lần nữa là lúc chia lớp mười một.

Phòng học Lộ Niên Niên ở lầu hai, sau khi chia lớp, phòng học của cô ở lầu bốn, cô phải ôm một đống sách lên lầu.

Lộ Niên Niên được nuông chiều từ nhỏ, không được khoẻ lắm, hơi yếu đuối nên khiêng đồ chậm như rùa.

Cô đang ôm một chồng sách đi lên cầu thang, đột nhiên bên cạnh truyền đến một mùi hương rất trong lành, hương thơm thoang thoảng, có chút giống mùi bột giặt mà lâu rồi cô chưa được ngửi lại, lại có đôi chút giống xà phòng.

Lộ Niên Niên không thể phân biệt được, bởi vì hai loại này cô không dùng, chỉ lâu lâu mới ngửi được.

Cô chưa kịp ngửi kỹ hơn để phân biệt hai loại đó thì bên cạnh truyền đến giọng nam lạnh lùng:

“Cần giúp một tay không?”

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, vô thức ngước mắt lên.

Khi nhìn thấy Hứa Lễ, cô rõ ràng có phần kinh ngạc.

Hứa Lễ rũ mi, lông mi dài cong cong, anh có một cảm giác thiếu niên u ám khó tả.

Nó mâu thuẫn với sự sạch sẽ của anh, khiến người ta có cảm giác không nói nên lời.

Thấy cô thất thần, Hứa Lễ hỏi lại một câu:

“Cần không?”

Lộ Niên Niên: "Nếu cậu không ngại."

Vừa dứt lời, Hứa Lễ nhận lấy chồng sách trong tay của cô.

Lúc anh nhận lấy chồng sách, Lộ Niên Niên nhìn thấy đường cong cơ bắp nổi lên vì dùng sức của anh. Cô vốn rất ghét người có cơ bắp, ấn tượng của cô về những người có cơ bắp là những anh chàng cao to đen hôi trong phong tập thể thao, họ nhớp nháp mồ hôi thế nào ấy.

Nhưng nhìn tới Hứa Lễ, cô mới phát hiện mình cũng không ghét cơ bắp của người khác phái lắm..

Chỉ xem người thế nào thôi.

“Tôi cũng có thể tự cầm một ít.”

Lộ Niên Niên nói.

Hứa Lễ: “Không cần đâu.”

Sắc mặt anh không thay đổi, giọng điệu bình tĩnh không nghe ra được chút phập phồng nào.

“Còn gì nữa không?”

Lộ Niên Niên sửng sốt.

“Cái gì?”

Hứa Lễ lặp lại lần nữa, hỏi cô:

“Sách, còn có cái nào chưa dọn không?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Hứa Lễ nhìn cô.

“Nhiều không?”

“Không nhiều lắm.”

Lộ Niên Niên chần chừ nói.

Hứa Lễ “Ừm” một tiếng, bình tĩnh nói:

“Đi bê ra đây đi.”

“...”

Lộ Niên Niên hiểu ý của Hứa Lễ.

Cô quay người trở về phòng học, dọn sách ra ngoài.

Toàn bộ đều được Hứa Lễ bê hộ.

Lúc đi lên lầu, Lộ Niên Niên muốn nói lại thôi.

“Cái kia..."

Cô hơi khựng lại, nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp không có nhiệt độ của anh, nhẹ giọng hỏi:

“Cậu biết tôi à?”

Hình như Hứa Lễ cười một cái.

Anh rũ mắt, khẽ nói:

“Lộ Niên Niên.”

Đó là lần đầu tiên Hứa Lễ gọi tên cô, cũng là lần đầu tiên Lộ Niên Niên phát hiện được cái tên bình thường của mình lại dễ nghe như vậy.

Bởi vì thành tích của hai người tốt nên giáo viên sắp xếp hai người ngồi trước và sau.

Lộ Niên Niên ngồi trước Hứa Lễ, thỉnh thoảng cô lại cảm thấy ánh mắt của Hứa Lễ đặt trên người mình, nhưng cô quay đầu lại thì Hứa Lễ luôn cúi đầu giải đề. Nhìn anh như vậy, Lộ Niên Niên lại không đành lòng quấy rầy anh.

Nhưng Lộ Niên Niên có thể cảm nhận rõ ràng Hứa Lễ không thích nói chuyện.

Bạn học nữ trong lớp hỏi bài anh, ngoại trừ giảng bài, anh không hề nói chuyện gì khác với họ.

Thỉnh thoảng bạn học trong lớp mời anh đi xem phim, anh cũng nhã nhặn từ chối.

Lúc đầu, Lộ Niên Niên còn thông cảm với những bạn học bị anh từ chối.

Thời gian dần trôi, cô bắt đầu buồn rầu.

Sao Hứa Lễ khó gần như thế, cô muốn hẹn anh đi xem phim thì làm sao bây giờ? Sau cùng, Lộ Niên Niên nghĩ ra một cách vòng vo, cô không mời Hứa Lễ đi xem phim, cô hẹn anh đi thư viện đọc sách. Là một học sinh giỏi xuất sắc thích đọc sách, chắc anh không từ chối yêu cầu này của cô đâu nhỉ?

Quả nhiên, Hứa Lễ khi nghe đề nghị cuối tuần đi thư viện học với cô, cau mày một lúc lâu, cuối cùng đồng ý.

Về sau, thỉnh thoảng Lộ Niên Niên lại lấy cái cớ này hẹn anh ra ngoài.

Nhưng không phải lần nào Hứa Lễ cũng đồng ý, cuối tuần hình như anh rất bận rộn, thường xuyên không có thời gian.

Nhiều lần như vậy Lộ Niên Niên sẽ tức giận.

Có vài lần, Hứa Lễ thậm chí còn tới muộn. Mỗi lần như thế, Lộ Niên Niên sẽ không để ý tới anh một ngày, hai người nhiều lần chiến tranh lạnh với nhau.

Tất nhiên, chiến tranh lạnh phần lớn là Lộ Niên Niên đơn phương khởi xướng, Hứa Lễ không biết gì cả.

Bởi vì cho dù một ngày cô không tìm anh thì anh cũng không chủ động tìm cô.

...

Giấc mơ thật dài, thật dài.

Lộ Niên Niên cảm thấy mình tủi thân muốn chết.

Cô không thể không tỉnh giấc mơ, đánh Hứa Lễ một trận.

Nghĩ như vậy, Lộ Niên Niên bất giác mở mắt ra.

Lúc cô mở mắt ra, trong xe tối đen như mực.

Lộ Niên Niên mơ màng, mí mắt không tự chủ được giật giật, vô thức gọi:

“Tiểu Thu.”

Vừa dứt lời, bên tai truyền tới giọng nói của Hứa Lễ:

“Tôi ở đây.”

Anh trả lời, tiện tay bật đèn xe lên.

Lộ Niên Niên sững sờ, kinh ngạc nhìn anh.

“Tiểu Thu đâu rồi?”

“Về ngủ rồi.”

Hứa Lễ đã đổi vị trí ngồi cạnh cô.

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, kịp thời phản ứng lại:

“Đến rồi à.”

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mặt là khách sạn quen thuộc.

Hứa Lễ gật đầu.

Anh nhìn về phía Lộ Niên Niên:

“Về khách sạn?”

Lộ Niên Niên gật đầu, cau mày nhìn anh:

“Tới từ khi nào vậy, sao cậu không gọi tôi?”

“Gọi rồi.”

Hứa Lễ nói:

“Gọi không dậy.”

Lộ Niên Niên: “Không thể nào, sao tôi có thể ngủ say như chết được?”
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 292: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 7



Hứa Lễ không lên tiếng, không đáp lại phản bác này của cô.

Lộ Niên Niên hơi bối rối, sờ chóp mũi nói:

“Lần tới cứ gọi thêm vài lần đi.”

Hứa Lễ: “Ừ, để lần sau.”

Lộ Niên Niên: "..."

“...”

Lần sau?

Câu trả lời gì đây?

Hai người xuống xe, đi vào khách sạn.

Lộ Niên Niên mím môi nhìn Hứa Lễ:

“Chắc là còn phòng trống nhỉ?”

Chỗ họ hẻo lánh, khách sạn không thể hết phòng được.

Hứa Lễ: “Đã làm thủ tục nhận phòng, chỉ cần lên ở là được.”

Lộ Niên Niên: “Làm trong lúc tôi ngủ à?”

Hứa Lễ gật đầu.

Lộ Niên Niên bĩu môi, cứ cảm giác mình ngủ một giấc mà đã bỏ lỡ nhiều thứ.

Cô sờ chóp mũi, tiến vào thang máy với Hứa Lễ.

Nhấn lầu của thang máy, Lộ Niên Niên quay đầu nhìn anh.

“Anh ở lầu mấy?”

Hứa Lễ: “Lầu ba, đưa em lên trước đã.”

Khách sạn này không cao lắm, tổng cộng có bảy tầng, Lộ Niên Niên ở lầu sáu.

Chính xác mà nói, đoàn làm phim bọn họ bao toàn bộ lầu năm và lầu sáu. Đây cũng là nguyên nhân cô hỏi Hứa Lễ ở lầu mấy, bởi vì cho dù thế nào, anh cũng không thể ở cùng một lầu với cô được.

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, không từ chối.

Hai người vào thang máy.

Giờ này, ngoài nhân viên lễ tân của khách sạn thì không còn người khác.

Trong thang máy yên lặng không một tiếng động, lúc hai người đi ra khỏi thang máy, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy truyền tới vì cách âm không tốt của khách sạn.

Tất nhiên còn có một số âm thanh hỗn loạn.

Lộ Niên Niên thích yên tĩnh, phòng của cô cuối hành lang, không có người đi ngang qua.

Đến trước cửa, cô lấy thẻ phòng ra.

Đẩy cửa ra, Hứa Lễ để cô bật đèn lên.

Bật đèn lên, căn phòng được bao trùm bởi ánh sáng, rộng rãi thoáng mát lại dễ chịu.

Hứa Lễ quan sát một lượt, rồi nhìn sang cô:

“Đi ngủ sớm một chút, nhớ phải khóa trái chốt cửa.”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Hứa Lễ hơi dừng lại.

“Ngủ ngon.”

Lộ Niên Niên tiếp tục gật đầu.

Hứa Lễ nhìn cô như thế này, không biết nên nói cái gì.

Anh trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

“Tôi về trước đây.”

“Ừm.”

Hứa Lễ nhìn cô trong giây lát, quay người đi ra ngoài.

Bỗng chốc, Lộ Niên Niên gọi anh lại:

“Hứa Lễ.”

Hứa Lễ quay đầu.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang đã tắt lại sáng lên.

Lộ Niên Niên ngước mắt nhìn về phía anh, đôi mắt trong suốt, ngập nước phản chiếu khuôn mặt lúc này của anh. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, môi giật giật, cuối cùng không nhịn được, hỏi thẳng:

“Cậu có ý gì?”

Hứa Lễ khẽ ngẩn ra, không hiểu ý cô.

Lộ Niên Niên mím chặt môi:

“Những hành động gần đây của cậu là sao?”

Hứa Lễ hiểu ra.

Anh đứng yên tại chỗ một hồi, hít sâu rồi đến gần cô.

“Niên Niên.”

Lộ Niên Niên không đáp lời.

Hứa Lễ nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng hỏi:

“Đã muộn mất sáu năm rồi nhưng tôi vẫn muốn hỏi em, em có thể cho tôi một cơ hội không?”

Anh ngừng lại, nói nhỏ:

“Cơ hội theo đuổi em, được không?”

“Cậu còn biết đã muộn sáu năm.”

Lộ Niên Niên cầm nắm cửa, nhìn về phía anh:

“Cậu cảm thấy nếu tôi muốn ăn một món gì đó mà tận sáu năm sau mới có thể ăn, vậy tôi còn muốn ăn nó nữa không?”

Hứa Lễ thu mắt lại, môi giật giật, không nói được chữ nào.

Lộ Niên Niên nhìn dáng vẻ suy sụp của anh, có chút không đành lòng.

Cô khẽ cắn môi, giọng nói nghẹn ngào:

“Tại sao… sáu năm rồi mới hỏi?”

Hứa Lễ: “Xin lỗi.”

Trừ xin lỗi ra anh không biết nên nói gì.

Lộ Niên Niên nhìn anh:

“Cậu từng từ chối tôi.”

Cô ngước mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

“Tôi chỉ muốn một câu trả lời.”

Hứa Lễ rũ mắt.

“Em nói đi.”

Lộ Niên Niên: “Lúc tốt nghiệp cấp ba tôi tỏ tình với cậu, khi đó cậu từ chối tôi, là thật sự là không thích tôi sao?”

Lúc đó câu trả lời của Hứa Lễ là không thích cô, anh tạm thời không muốn yêu đương.

Nhưng Lộ Niên Niên chưa từng tin điều đó.

Cổ họng Hứa Lễ hơi chát, có loại khó chịu không nói được.

Nhìn vào hai mắt Lộ Niên Niên, anh không thể nói ra những lời lừa gạt cô được nữa. Anh lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Không phải."

“Khi đó…”

Hứa Lễ nói từng câu từng chữ.

“Tôi lừa em đấy.”



Lộ Niên Niên cảm thấy có lúc Hứa Lễ thật tàn nhẫn.

Sáu năm trước, anh đã từ chối cô, mà bây giờ...

Khi đó anh nói dối, từ chối cô, nói không thích cô, cũng không muốn yêu đương gì. Nhưng bây giờ, anh lại nói với cô, khi đó anh lừa mình, không phải anh không muốn yêu đương với cô.

Ngược lại, Hứa Lễ rất muốn.

Rất muốn, rất muốn.

Chỉ là Lộ Niên Niên năm đó quá tốt đẹp, khi đó anh không xứng với cô.

Lộ Niên Niên ngước mắt nhìn anh:

“Tại sao?”

Hứa Lễ há miệng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm anh, từng bước từng bước tới gần.

“Rất khó trả lời sao?”

Cô nói.

“Câu trả lời này, chắc hẳn cậu đã nghĩ sáu năm rồi, nó không khó đọc thành lời đâu nhỉ.”

Hứa Lễ nhìn cô.

“Nhất định phải biết ư?”

“Đúng.”

Lộ Niên Niên nói:

“Cậu không nói, sao tôi cân nhắc có nên cho cậu một cơ hội bồi thường hay không được?”

Trước khi đưa ra quyết định này, Lộ Niên Niên suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Cuối cùng, cô buông tha bản thân, cho bản thân cơ hội cuối cùng, cũng cho Hứa Lễ một cơ hội, thử xem cuối cùng có thể đến bên nhau không.

Lộ Niên Niên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định cho bản thân một cơ hội.

Nhưng điều kiện tiên quyết là câu trả lời mà Hứa Lễ đưa ra phải làm cô hài lòng.

Cô rất cố chấp với mấy chuyện nhỏ kiểu vậy, cố chấp đến đáng ghét.

Hứa Lễ trầm mặc.

Tại sao từ chối Lộ Niên Niên, Hứa Lễ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng, anh lại cảm thấy nói ra thì lại thành ra vẻ. Anh không muốn giả vờ đáng thương.

Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm anh, thấp giọng hỏi:

“Rất khó trả lời sao?”

Hứa Lễ: “Không khó.”

Anh lại mở miệng, giọng nói có chút trầm và khàn:

“Trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào."

Lộ Niên Niên rũ mắt, đại khái biết anh đang suy nghĩ gì, cũng biết tính cách của con người này.

Cô mím môi:

“Vậy tôi hỏi, cậu trả lời.”

Hứa Lễ: “... Được.”

Lộ Niên Niên suy nghĩ một hồi, nghiêng người:

“Vào rồi nói chuyện.”

Cô cứng rắn nói.

“Đứng ở cửa sẽ ồn tới phòng bên cạnh.”

Hứa Lễ cười khẽ, đồng ý:

Vào phòng, hai người ngồi đối mặt nhau, Lộ Niên Niên bị Hứa Lễ nhìn, cô cảm thấy ánh mắt của anh không hiểu sao có phần áp bức, cô không thích.

Vì để bản thân khí thế hơn, Lộ Niên Niên ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn Hứa Lễ cách đó không xa.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Lộ Niên Niên mím môi, khẽ hỏi:

“Cậu vừa nói, lúc học cấp ba lừa tôi, ý là...”

Cô nói từng câu từng chữ một:

“Khi đó cậu thích tôi hả?”

Hứa Lễ nhìn vào mắt của cô, nói rõ:

“Đúng.”

Mi mắt Lộ Niên Niên run lên.

“Tôi nghe bạn học nói, cậu học Đại học B?”

Hứa Lễ: "Ừm."

“Vậy chuyện cậu ra nước ngoài...”

“Năm ba đại học làm sinh viên trao đổi.”

Hứa Lễ nói cho cô.

Lộ Niên Niên gật đầu.

“Tôi nghe người ta nói...”

Cô chần chừ một lúc, sợ chọc ngoáy vào chuyện buồn của Hứa Lễ, đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào, Hứa Lễ tiếp lời cô.

“Muốn hỏi bà nội của tôi?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

“Nếu khó nói thì có thể không cần nói.”

“Không khó.”

Hứa Lễ nói cho cô.

“Bà mất vào năm tôi lên năm hai đại học.”

Cũng bởi vì bà nội mất, Hứa Lễ mới chấp nhận điều kiện làm sinh viên trao đổi và đi nước ngoài. Chuyên ngành ban đầu anh học không phải là đạo diễn, ra nước ngoài mới đổi chuyên ngành.

Lộ Niên Niên: “Nén bi thương.”

Hứa Lễ: “Tôi biết.”

Chuyện đã qua lâu rồi, buồn cũng vô dụng. Hứa Lễ nghĩ lúc bà rời đi không hề bị ốm đau dày vò, như vậy cũng rất tốt.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 293: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 8



Anh nhìn Lộ Niên Niên.

“Bà nội tôi nhớ em.”

Lộ Niên Niên gặp bà nội của Hứa Lễ một lần, lúc học cấp ba, cô sống chết muốn theo Hứa Lễ về nhà, qua nhà anh ăn chực.

Nhưng chưa tới nhà của Hứa Lễ đã bắt gặp bà nội của anh ở ven đường.

Lộ Niên Niên không biết, đó chính lần hiếm hoi bà nội của anh ra ngoài vận động.

Sức khỏe của bà cụ không tốt lắm, trên cơ bản không thể làm việc quá sức, thỉnh thoảng ra khỏi phòng rất phí mất sức. Một năm có cả nửa thời gian là ở bệnh viện, nhưng nhà anh quá nghèo, không thể ở bệnh viện trong thời gian dài được.

Có đôi khi Hứa Lễ nghĩ, giá như anh giàu có hơn, anh giỏi hơn nữa, vậy thì bà nội của anh sẽ không rời đi nhanh như vậy.

Nhưng nhiều chuyện, không có giá như.

Từ khi còn nhỏ, bố mẹ anh đã không còn.

Hứa Lễ là do bà nội nuôi lớn, anh và bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Anh hiểu chuyện khá sớm, cũng biết nhà của mình và nhà người khác không giống nhau, anh không còn đường nào khác ngoài học, nên anh cũng chỉ có thể nỗ lực học tập.

Vốn dĩ Hứa Lễ không có ý định học trường của Lộ Niên Niên.

Nhưng nghe hiệu trưởng ra điều kiện miễn phí học phí và mỗi kỳ có thể nhận 8000 tiền học bổng, Hứa Lễ mới đi.

Anh cần tiền.

Anh có lòng tin học kỳ nào mình cũng có thể lấy được 8000 tệ. Sự thật chứng minh, không phải anh tin tưởng mù quáng mà thật sự suốt ba năm học cấp ba, tiền học bổng đứng đầu khối đều thuộc về anh.

Chỉ là số tiền này vào lúc đó còn thua cả một bộ quần áo của Lộ Niên Niên, thậm chí là một đôi giày.

Bắt đầu từ lúc đó, Hứa Lễ biết mình và Lộ Niên Niên chênh lệch lớn cỡ nào.

Có lẽ, còn xa hơn dải ngân hà.

Cô là đại tiểuthw của một nhà tài phiệt, mà anh, có lẽ còn chẳng được tính là bạn của cô. Cho dù Lộ Niên Niên có nhận người bạn này, Hứa Lễ tự biết mình không xứng.

Trước kia, dù Hứa Lễ có nghèo đi nữa thì anh cũng chưa từng tự ti.

Bởi vì tiền tài với anh mà nói là vật ngoài thân, hiện tại anh không có, không có nghĩa là sau này anh không có, anh có thể kiếm ra được.

Nhưng thấy Lộ Niên Niên, nghe các bạn học thảo luận kỳ nghỉ Lộ Niên Niên đi chơi chỗ nào, cái túi hôm nay Lộ Niên Niên đeo hình như là hàng đặt riêng của một nhãn hiệu nào đó, lúc đó ở trong nước không có loại hàng này. Đấy là lần đầu tiên Hứa Lễ oán giận, tại sao anh không phải con của người có tiền, tại sao chênh lệch giữa anh và Lộ Niên Niên lớn như vậy.

Điều thật sự làm Hứa Lễ đưa ra quyết định từ chối cô lần đó là chính tai nghe thấy người bên cạnh Lộ Niên Niên trêu chọc, nói Bùi Chi Hành là chồng sắp cưới của cô.

Buổi chiều tan học, Hứa Lễ gặp được Bùi Chi Hành.

Anh ấy cao ráo đẹp trai, vẻ đẹp trưởng thành hơn độ tuổi học sinh là họ. Anh ấy tới đón Lộ Niên Niên về nhà. Hai người trông rất thân, rất xứng đôi.

Sau này, Hứa Lễ mới biết người kia là người thừa kế tập đoàn Kinh Thịnh, là chồng sắp cưới từ nhỏ của Lộ Niên Niên, quan hệ của họ rất tốt...

...

Rất nhiều, rất nhiều chuyện, Hứa Lễ không muốn nhớ lại.

Anh thừa nhận, khi đó nhìn thấy Bùi Chi Hành, anh đã nao núng.

Anh không biết bản thân có thể cho Lộ Niên Niên thứ gì, nên bám lấy cô, bắt cô chịu khổ cùng mình, hay là cố gắng nịnh nọt cô, trèo lên cao.

Những lựa chọn này, đều không phải thứ Hứa Lễ muốn.

Khi đó cốt cách Hứa Lễ kiêu ngạo.

Con người anh nghèo, nhưng chí hướng không nghèo.

Lúc đó anh nghĩ, Lộ Niên Niên có chồng sắp cưới tốt như vậy, hiện tại có lẽ cô không thích người kia cho lắm, nhưng rồi sẽ thích thôi, hơn nữa, Bùi Chi Hành đối xử với cô rất tốt.

Bởi vì chuyện này, lúc cô tỏ tình với Hứa Lễ, anh tàn nhẫn từ chối cô.

Sau này hai người họ không liên lạc gì với nhau.

Lộ Niên Niên chặn số của anh.

Mà Hứa Lễ bởi vì chuyện bà nội bị bệnh, toàn bộ kỳ nghỉ hè đều chỉ đi lại giữa chỗ làm và bệnh viện, thậm chí anh không có thời gian về nhà ngủ, mỗi ngày nằm co quắp nghỉ ngơi trên ghế ở hành lang bệnh viện.

Nghỉ hè qua đi.

Tình huống của bà nội Hứa Lễ chuyển biến tốt, bà cụ xuất viện về nhà, mà Hứa Lễ cũng chính thức bước vào cánh cổng đại học.

Đáng tiếc là, tiệc vui thì chóng tàn.

Không lâu sau, bệnh tình bà nội nặng hơn, về sau, mỗi ngày đều phải ở bệnh viện. Lúc đó, Hứa Lễ chỉ muốn kiếm tiền, hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, cho dù là dành thời gian nghĩ về Lộ Niên Niên mà anh cũng cảm thấy đó là mình tham lam, mình lòng tham không đáy.

Kỳ một đại học năm hai, bà nội Hứa Lễ qua đời vì bệnh nặng.

Sau khi lo tang xong, giảng viên biết tình huống của anh, tìm tới anh, hỏi anh có đồng ý làm sinh viên trao đổi không, không cần lo chi phí, anh có năng lực, trường học sẽ hỗ trợ.

Khi đó, Hứa Lễ chỉ muốn rời khỏi đây, đi ra ngoài, muốn một bầu trời rộng hơn, anh đồng ý không chút suy nghĩ.

Nhân duyên thật trùng hợp, anh quen được một người bạn.

Sau này, anh muốn viết một câu chuyện về bản thân, học chuyên ngành liên quan tới đạo diễn, quay một bộ phim điện ảnh bản thân mình muốn, từ đó danh tiếng vang xa...

...

Không để cho Lộ Niên Niên thấy khó xử khi phải tìm câu hỏi này thích hợp, Hứa Lễ nói sơ qua những chuyện cô muốn biết.

Nghe xong, Lộ Niên Niên im lặng hồi lâu.

Bên trong căn phòng yên tĩnh lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Lễ nghe giọng nghẹn ngào của Lộ Niên Niên:

“Cho nên ngay cả hỏi cậu cũng không hỏi mà đã khẳng định mối quan hệ giữa tôi và Bùi Chi Hành ư?”

Hứa Lễ há miệng, thấp giọng nói:

“Xin lỗi.”

Thật ra không chỉ là vậy.

Chủ yếu là lúc đó anh và Lộ Niên Niên, một người trên trời một người dưới đất. Cứ cho là không có Bùi Chi Hành, Hứa Lễ cũng không có dũng khí để ở bên cô.

Anh không xứng.

Anh vẫn luôn cho rằng như thế.

“Cậu có xứng hay không là do cậu quyết định à?”

Nghe được lời này của anh, Lộ Niên Niên nhịn không được dữ dằn hỏi anh.

Hứa Lễ rũ mi, không nói chuyện.

Lộ Niên Niên hung hăng lườm anh.

“Cậu cứ luôn tự cho mình là đúng.”

Môi Hứa Lễ mấp máy, một chữ cũng không dám nói.

Hồi lâu, Lộ Niên Niên rũ mi.

“Tôi biết rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Cô đè nén tâm tình của mình, nói khẽ:

“Câu hỏi của cậu, mấy ngày nữa tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”

Hứa Lễ khàn giọng:

“Được.”

Anh nhìn về phía Lộ Niên Niên, nói khẽ.

“Nghỉ ngơi sớm.”

“Ừm.”

Hứa Lễ: “Ngày mai tôi sẽ về.”

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, gật đầu:

“Biết rồi.”

Hứa Lễ đi rồi, cửa cũng đã đóng lại.

Lộ Niên Niên đi tới cửa, nghiêng tai lắng nghe, hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân Hứa Lễ rời đi.

Lộ Niên Niên cau mày, cô không biết Hứa Lễ đã đứng ngoài cửa rất lâu, lâu đến nỗi anh bị gió thổi tới mức lạnh cóng, khi ấy anh mới nhấc chân bước đi.

Anh đoán chắc là Lộ Niên Niên ngủ rồi.

-

Buổi sáng hôm sau, lúc Lộ Niên Niên thức giấc, cầm điện thoại di động lên thấy được tin nhắn Hứa Lễ gửi cho cô, anh đi trước.

Ngón tay Lộ Niên Niên giật giật, muốn gõ gì đó, lại nhịn xuống.

Cô cũng không biết phải trả lời cái gì.

Đặt điện thoại xuống, Lộ Niên Niên vén chăn rời khỏi giường.

Xế chiều hôm nay cô phải quay phim, hôm qua xin phép nghỉ một ngày, Lộ Niên Niên quyết định qua phim trường sớm một chút.

“Chị Niên Niên.”
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 294: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 9



Sau khi Tiểu Thu nhận được tin nhắn của cô liền qua đây:

“Đây là bữa sáng.”

Lộ Niên Niên “Ừm” một tiếng, ngồi xuống bàn ăn.

Sau khi nhìn thấy bữa sáng trước mặt, cô hơi sửng sốt:

“Bữa sáng này...”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, Tiểu Thu nhỏ giọng nói:

“Đạo diễn Hứa đưa cho em, bảo em đợi chị thức hâm nóng rồi đem qua cho chị.”

Lộ Niên Niên “Ò” một tiếng, cũng không từ chối.

Cô cúi thấp tầm mắt, bắt đầu húp cháo.

Vừa ăn một miếng, cô liền biết cháo này là chính tay Hứa Lễ làm, là hương vị cô từng quen thuộc.

Tiểu Thu ở bên cạnh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô từng li từng tí, khẽ hỏi:

“Chị...”

Lộ Niên Niên nhìn cô một cái.

“Muốn nói gì?”

“Đạo diễn Hứa đang theo đuổi chị phải không?”

Tiểu Thu thật sự không nhịn được muốn biết, nội tâm thích hóng chuyện của cô ấy đang bùng cháy.

Lộ Niên Niên hơi ngừng lại, rũ mắt uống húp cháo rồi hỏi.

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

Tiểu Thu: “Đã muốn hỏi từ lâu rồi.”

Cô ấy thành thật nói:

“Nhưng trước đó không chắc chắn lắm.”

Lộ Niên Niên nhướng mày, buồn cười nhìn cô ấy:

“Bây giờ chắc chắn rồi hả?”

“Đúng vậy.”

Tiểu Thu nói thầm.

“Tối qua đạo diễn Hứa đối xử với chị như vậy, ai cũng cảm giác được anh ấy đang theo đuổi chị.”

Nghe thế, Lộ Niên Niên quay đầu nhìn cô ấy, tò mò hỏi:

“Tối qua cậu ấy đối xử với chị ra sao, là kiểu nào?”

“Thì...”

Tiểu Thu nhớ lại. Tối hôm qua sau khi Lộ Niên Niên ngủ trong xe, Hứa Lễ không chỉ chạy chậm lại, lái rất vững vàng, anh còn tắt hết đèn trong xe, chỉ có đèn đường thỉnh thoảng lóe lên ngoài cửa sổ.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Chỗ ngồi của Lộ Niên Niên đã được điều chỉnh thấp xuống, nhưng cô lại là người không ngủ đàng hoàng.

Không lâu sau, cái chăn Tiểu Thu đắp cho cô rơi xuống, nhưng lại không rơi xuống đất hẳn, bởi vậy Tiểu Thu không chú ý tới.

Ai ngờ, ngược lại là tài xế chú ý tới.

Một đoạn đường này, Hứa Lễ nhắc nhở Tiểu Thu kéo chăn cho Lộ Niên Niên ít nhất ba lần.

Nói thế nào nhỉ?

Những hành động này, trông có vẻ như không phải rất hoành tráng và rất cảm động, nhưng vẫn rất chu đáo khiến người ta rung động. Tiểu Thu là người ưa để ý tiểu tiết, những tiểu tiết nhỏ này của Hứa Lễ, rõ ràng nói cho người khác biết, anh vẫn luôn quan tâm Lộ Niên Niên, thậm chí rất để ý.

Nếu không phải là thích, ai đời chú ý người khác từng giây từng phút như vậy.

Nghe Tiểu Thu nói xong, Lộ Niên Niên trầm mặc, khẽ hỏi:

“Còn gì nữa không?”

“Còn nữa đó là...”

Tiểu Thu mím môi, biết cô muốn nghe gì liền kể hết với cô:

“Sau khi tới khách sạn, em nói gọi chị dậy, đạo diễn Hứa nói không cần, bảo em và tài xế về phòng nghỉ ngơi trước, chờ chị dậ thì anh ấy sẽ đưa chị về.”

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, nhìn cô ấy một cái:

“Cho nên em yên tâm thoải mái giao chị cho Hứa Lễ hả?”

Tiểu Thu: "..."

Cô xấu hổ.

“Chị Niên Niên, em đâu thể quấy rầy giấc ngủ của chị.”

Lộ Niên Niên hừ nhẹ:

“Em không biết đối phương là hạng người gì, nửa đêm để người ta trông chị hả?”

“Em nào có.”

Tiểu Thu biện minh cho mình.

“Em cảm thấy đạo diễn Hứa là kiểu người tình nguyện bị thương cũng sẽ không làm tổn thương chị đâu.”

Không đợi Lộ Niên Niên phản bác, Tiểu Thu nói thầm:

“Hơn nữa, em cảm thấy chị và đạo diễn Hứa sắp ở bên nhau rồi.”

Lộ Niên Niên bị Tiểu Thu chọc trúng tim đen, muốn phản bác chút gì đó, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết.

Cô đã có thể thản nhiên đối mặt với ý nghĩ sâu trong nội tâm của mình, với lại phủ nhận hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô nhìn Tiểu Thu một cái, mạnh miệng nói:

“Bây giờ em đã tự tiện thay chị quyết định rồi ha.”

Tiểu Thu cười hì hì.

“Vậy chị cảm thấy em làm đúng hay không đúng?”

Lộ Niên Niên không để ý tới cô ấy.

“Chị Niên Niên.”

Tiểu Thu lại gọi:

“Chị còn chưa nói cho em biết, có phải hay không?”

Lộ Niên Niên: “Chính em cảm thấy là vậy, còn cần chị nói gì nữa?”

Tiểu Thu: “Cần nha.”

Lộ Niên Niên: "..."

-

Đấu võ mồm với Tiểu Thu xong, ăn bữa sáng xong, Lộ Niên Niên thay đồ qua phim trường.

Đến phim trường chào hỏi với đạo diễn, cô yên tĩnh ngồi chờ ở bên cạnh. Cảnh quay hôm nay của cô là vào buổi tối nên cô không cần vội trang điểm thay đồ.

Lộ Niên Niên tới bên cạnh xem diễn viên khác quay phim, học tập.

Bỗng chốc, điện thoại trong túi rung lên.

Lộ Niên Niên lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Hứa Lễ gửi tới.

Anh vừa tới sân bay.

Lộ Niên Niên nhìn tin nhắn của anh trong chốc lát, suy nghĩ có nên trả lời hay không, trả lời thì nên trả lời như thế nào.

Cô vẫn chưa quên mình còn chưa cho Hứa Lễ một đáp án.

Cô đang tự hỏi thì tin nhắn khác của Hứa Lễ tới.

Hứa Lễ: [Không hối đáp án của em, dậy chưa?]

Lộ Niên Niên: [... Ở phim trường này, cậu có camera chạy bằng cơm mà, biết rõ còn cố hỏi.]

Hứa Lễ: [Xin lỗi, tôi muốn xem thử có bị em chặn số hay không thôi.]

Lộ Niên Niên cạn lời, trợn mắt nhắn cho anh:

[Nếu như anh bị tôi chặn số thì không gửi tin nhắn cho tôi được.]

Hứa Lễ: [Thế à?]

Lộ Niên Niên nghi ngờ anh đang giả ngu, nhưng cô không có chứng cứ.

Hứa Lễ: [Ăn sáng chưa?]

Lộ Niên Niên: [... Rồi.]

Hứa Lễ: [Hương vị thế nào, thích không?]

Lộ Niên Niên: [?]

Hứa Lễ: [Nếu thích thì sau này tôi làm cho em ăn.]

Không biết tại sao, Lộ Niên Niên cảm thấy anh đang định bẫy mình.

Cô trầm tư suy nghĩ mười giây, trả lời:

[Bình thường, không ngon bằng dì Dương làm.]

Hứa Lễ: [...]



Lộ Niên Niên nghĩ rằng Hứa Lễ bị cô đả kích như vậy sẽ lùi bước.

Ai mà ngờ, anh còn mặt dày mặt dạn trả lời mình, nói với cô sau này anh sẽ học hỏi dì Dương nhiều hơn.

Lộ Niên Niên: [Cậu tưởng bở.]

Học hỏi dì Dương nghĩa là anh sẽ tới nhà họ Lộ, thế thì sẽ không phải là do Lộ Cảnh Sơn mời tới mà sẽ đi với cô.

Lộ Niên Niên sâu sắc cảm thấy rằng mấy năm không gặp, Hứa Lễ mưu mô hơn nhiều rồi.

Nói chuyện với Hứa Lễ một hồi, Lộ Niên Niên quay đầu nghiêm túc xem diễn viên khác quay phim.

“Niên Niên.”

Diễn viên chung đoàn phim đi qua nói chuyện với cô.

“Không có chuyện gì chứ?”

Mọi người đều biết việc cô xin nghỉ.

Lộ Niên Niên cười cười:

“Không sao đâu.”

Cô vui vẻ trò chuyện với diễn viên.

Trong đoàn quay phim từ trước đến nay Lộ Niên Niên luôn được hoan nghênh, bất kể là già trẻ nam nữ, đều rất thích cô.

Nói chuyện với diễn viên một hồi, Lộ Niên Niên bắt đầu xem cảnh diễn của nhân vật vào buổi tối.

Tuy cô là một con lười không chí tiến thủ, nhưng vẫn coi trọng việc quay phim, mỗi một bộ phim cô đều nghiêm túc.

Lúc Lộ Niên Niên quay xong phân cảnh của ngày hôm nay và rời khỏi phim trưởng, trời đã không sớm nữa.

Buổi chiều cô nhận được tin nhắn của Hứa Lễ nói anh đã về tới nhà.

Trên đường về khách sạn, Lộ Niên Niên lại nhận được tin nhắn của anh, hỏi cô xong việc chưa.

Lộ Niên Niên lướt lên trên một cái, phát hiện thời gian gần đây số lần Hứa Lễ gửi tin nhắn cho cô rất thường xuyên, hơn nữa đa số đều chỉ là quan tâm hỏi han mấy chuyện cỏn con.

Lộ Niên Niên khẽ hừ một tiếng, cúi thấp đầu trả lời lại anh.

[Xong rồi.]

Hứa Lễ: [Về khách sạn rồi à?]

Lộ Niên Niên: [Còn chưa tới.]

Hứa Lễ: [Bảo tài xế lái chậm một chút, đến khách sạn thì nói với tôi một tiếng.]

Lộ Niên Niên biết ý của anh là gì, nhưng cô lại cứ thích đi ngược lại với ý anh.

Bây giờ cô cũng là một bé nhím nhỏ.

Lộ Niên Niên: [Nói gì với cậu chứ? Tôi về khách sạn sao phải nói cho cậu, đạo diễn Hứa là cảnh sát à?]
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 295: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 10



Hứa Lễ: […]

Lộ Niên Niên: [?]

Hứa Lễ: [Để tôi có thể yên tâm.]

Lộ Niên Niên: [Ồ.]

Cô đọc tin nhắn trả lời của Hứa Lễ, có chút kinh ngạc vì anh không tức giận.

Nói thật, nếu có người bắt chẹt mình như thế này, cô đã chặn số người kia từ lâu rồi.

Nghĩ đến đây, Lộ Niên Niên hơi kiềm chế lại, tự ngẫm lại bản thân.

Hai người trò chuyện câu được câu không với nhau.

Hứa Lễ hỏi cô quay phim thuận lợi không, Lộ Niên Niên thành thật trả lời.

Bất giác đoạn đường trở về khách sạn trở nên thật ngắn, chớp mắt một cái đã tới nơi.

Lúc xuống xe, Lộ Niên Niên còn nói với Tiểu Thu.

“Nhanh thật.”

Tiểu Thu: “Hả?”

Cô ấy bày ra vẻ mặt khiếp sợ.

“Thế này mà nhanh á?”

Trước đó Lộ Niên Niên còn ghét bỏ khách sạn xa phim trường làm cô phải dậy sớm hơn nửa tiếng so với khi ở đoàn phim khác.

Lộ Niên Niên nhìn cô ấy một cái, kiêu ngạo nói:

“Thì nhanh mà.”

Tiểu Thu thấy cô cầm điện thoại, nhỏ giọng thầm thì:

“Nói chuyện với người mình thích, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Lộ Niên Niên: “…”

-

Bởi vì Lộ Niên Niên quay phim, Hứa Lễ chỉ có thể quấy rầy cô vào lúc cô nghỉ ngơi, hoặc là vào buổi tối.

Lộ Niên Niên không nói có cho anh theo đuổi hay không, Hứa Lễ ngầm thừa nhận là cô đồng ý, cứ cho là không đồng ý, anh cũng sẽ theo đuổi, về chuyện này, anh rất cứng đầu.

Ngoại trừ nói chuyện phiếm, hai lần Lộ Niên Niên trở về nhận được đồ Hứa Lễ nhờ người ta đưa cho cô.

Một lần là hoa, một lần là Stella Lou.

Lúc nhìn thấy bé Stella Lou, Lộ Niên Niên có chút ngạc nhiên.

Cô mơ hồ cảm thấy, bé này với bé trong máy gắp thú cô thấy lần trước y hệt nhau.

Sau khi hỏi Hứa Lễ, Hứa Lễ nói với cô rằng anh gắp được bé ấy từ máy gắp thú.

Lộ Niên Niên: [Tốn hết bao nhiêu tiền mới gắp được?]

Cô cảm thấy máy gắp thú kia lừa bịp, ông chủ cố ý làm cái móng gắp kia rất lỏng.

Hứa Lễ: [100.]

Lộ Niên Niên: […Con Stella Lou này mua trên Taobao đoán chừng không quá 20 tệ.]

Hứa Lễ: [.]

Lộ Niên Niên: [Quả là tốn tiền.]

Hứa Lễ: [Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.]

Lộ Niên Niên thấy anh như vậy cũng không muốn nói nặng lời.

Cô đang suy nghĩ làm sao để hóa giải bầu không khí lúc này, Hứa Lễ lại gửi tin nhắn tới, hỏi cô:

[Vẫn thích, đúng không?]

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, cầm bé con trước mặt lên quan sát một chút, miễn cưỡng trả lời anh:

[Chắc là vậy, rất đáng yêu.]

Hứa Lễ: [Ừm.]

Lộ Niên Niên: […]

Hứa Lễ: [Sao thế?]

Lộ Niên Niên: [Không có gì.]

Cuối cùng cô cũng phát hiện, Hứa Lễ là một thẳng nam không biết nói chuyện.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại thích thẳng nam này.

Trước khi Lộ Niên Niên đóng máy, Hứa Lễ lại tới thăm ban cô một lần.

Trước khi đến, anh không nói với Lộ Niên Niên, dù sao Hứa Lễ không chỉ là một người quen của cô ở phim trường. Anh xuất hiện ở trường quay, Lộ Niên Niên không kịp phản ứng cho đến khi thấy anh như từ trên trời rơi xuốnng.

Nhưng Hứa Lễ có vẻ rất bận rộn.

Anh mời cô ăn một bữa cơm, lại làm một bữa sáng cho cô rồi biến mất không thấy.

Lộ Niên Niên biết anh đang chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh mới.

Về phần nội dung của phim điện ảnh, cô không hỏi, Hứa Lễ cũng không nói.

Sau một ngày khi hai người nói chuyện, Lộ Niên Niên xem lại bộ phim điện ảnh đã quay trước của Hứa Lễ lần nữa.

Lần đầu xem, cô mơ hồ có cảm giác quen thuộc. Cho đến khi xem lại, liên hệ với những chuyện xảy ra trên người Hứa Lễ kia, Lộ Niên Niên phát hiện, nhân vật chính trong phim điện ảnh có phần giống cô và Hứa Lễ.

Có phần giống, nhưng không hoàn toàn.

Xem hết, ngay trong ngày hôm đó cô gửi tin nhắn cho Hứa Lễ, hỏi có phải anh viết kịch bản dựa theo câu chuyện của họ không.

Hứa Lễ nói với cô, có một nửa đúng, nhưng kết cục của họ không giống như phim điện ảnh.

Lúc ấy anh chỉ tình cờ viết một câu chuyện như vậy, quay một bộ phim như thế này mà thôi.

Lộ Niên Niên tin.

Thật ra cô cũng cảm thấy họ sẽ không giống phim điện ảnh. Cô không giống cô gái kia, Hứa Lễ cũng không phải người đáng thương kia.

Có lẽ quá khứ là vậy, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải.

Ngày Lộ Niên Niên đóng máy bộ phim, không bất ngờ cô lại được lên hot search.

Hứa Lễ còn nhờ người tặng hoa cho cô, chúc mừng cô đóng máy.

Trên đường về khách sạn, Lộ Niên Niên nhận điện thoại của anh.

“Alo.”

Tay Lộ Niên Niên còn cầm hoa, cúi thấp mặt:

“Cậu không bận à?”

Hứa Lễ: “Đang bận.”

Anh khẽ hỏi: “Nhận được hoa chưa?”

Lộ Niên Niên “Ừm” một tiếng, mím môi nói:

“Cảm ơn.”

Hứa Lễ không trả lời.

An tĩnh một hồi, anh hỏi cô:

“Đóng máy xong sẽ về nhà luôn sao?”

Lộ Niên Niên: “Tôi chuẩn bị qua chỗ chị tôi.”

Hứa Lễ “ồ” một tiếng, kiềm chế hỏi:

“Đi mấy ngày?”

Lộ Niên Niên: “Nói sau đi, đóng máy xong tôi không bận gì, thích đi bao nhiêu thì đi bấy nhiêu.”

Hứa Lễ không nói gì, đáp lại:

“Vậy chú ý an toàn.”

“Biết rồi.”

-

Lộ Niên Niên không biết thế sự vô thường.

Cô không ngờ là sẽ có chuyện xảy ra trong ngày cô đi thăm ban Lộ Tuệ Tuệ.

Trong khoảnh khắc bị bắt cóc, lúc chiếc xe bị va chạm, cô mơ màng tỉnh lại rồi té xỉu.

Bỗng nhiên Lộ Niên Niên rất hối hận.

Cô hối hận vì sao không đồng ý với Hứa Lễ, tại sao cô chưa yêu đương đã chết, như vậy lỗ chết mất!

...

Khi tỉnh lại ở bệnh viện, suy nghĩ đầu tiên của Lộ Niên Niên là cô muốn yêu đương, cô mặc kệ, cô muốn yêu đương.

Như vậy, cho là ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng chết mà không hối tiếc.

Còn những cái khác, cô không suy xét đến.

Cô ích kỷ, cô chỉ muốn thỏa mãn khát vọng và nguyện vọng sâu trong lòng mình, cô không muốn để ý tới chuyện sau này, cô muốn vui vẻ sống cuộc sống hiện tại.

Sau khi tỉnh lại, Lộ Niên Niên được đưa đi kiểm tra toàn thân.

Toàn bộ quá trình đều có Hứa Lễ đi cùng cô.

Lộ Niên Niên mơ hồ cảm thấy ánh mắt Hứa Lễ nhìn mình không thích hợp cho lắm. Anh có vẻ đang tức giận, nhưng anh lại không bộc lộ ra quá nhiều, lúc nói chuyện với mình, giọng điệu không thay đổi, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cô cảm thấy sợ hãi.

Thừa dịp Hứa Lễ đi tìm bác sĩ, Lộ Niên Niên nhỏ giọng hỏi Uông Trân và Tiểu Thu:

“Có phải Hứa Lễ… bị em dọa sợ không?”

Uông Trân nhìn cô:

“Em nói xem, có ai mà không bị em và Tuệ Tuệ hù dọa hả?”

Lộ Niên Niên một mặt vô tội nhìn chị ấy:

“Đây là lỗi của người xấu, không phải lỗi của em và chị em.”

Ai mà nghĩ bọn họ sẽ phát rồ như vậy.

Uông Trân: “Biết em nói có lý rồi.”

Lộ Niên Niên lè lưỡi, vô cùng đáng yêu:

“Chị Trân, chị còn chưa nói cho em biết, có phải cậu ấy bị em dọa sợ không mà.”

“Em không hỏi Hứa Lễ?”

Lộ Niên Niên “Ừm” một tiếng, cô không dám hỏi, cô sợ.

Mà cô cảm thấy, cho là mình hỏi đi nữa, Hứa Lễ không nhất định sẽ trả lời cô, chẳng thà hỏi Uông Trân và Tiểu Thu, hỏi bọn họ có thể biết đáp án mình muốn biết nhất.

Uông Trân thở dài.

“Không biết nữa.”

Chị ấy nói:

“Chị cảm giác Hứa Lễ…hơi điên.”

Chị ấy nhìn Lộ Niên Niên:

“Em có cảm giác này không?”

Lộ Niên Niên chớp mắt, thật ra là có, cô mơ hồ cảm giác Hứa Lễ rất cố chấp với một số chuyện, loại cố chấp kia của anh thiên về b*nh h**n.

Lúc trước, cô đã cảm thấy Hứa Lễ có chút lạ.

Anh là một người mắc bệnh sạch sẽ rất rất rất là nghiêm trọng, cẩn thận tỉ mĩ, làm cái gì cũng có tiêu chuẩn.

Nói thế nào nhỉ?

Lộ Niên Niên nhớ lại, cổ áo của anh phải ủi cho phẳng, không được có một chút nếp gấp. Sách của anh, anh không cho phép người khác viết chữ lên đó, nhất định phải sạch sẽ.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 296: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 11



Có một lần Lộ Niên Niên không cẩn thận vẽ lên một chút bị Hứa Lễ nhìn thoáng qua, cái nhìn kia khiến cô cảm giác Hứa Lễ muốn diệt khẩu cô.

Nói tóm lại, con người Hứa Lễ có chút cố chấp đến b*nh h**n.

Bất kể là đối với con người hay là chuyện gì đều cố chấp làm cô không biết nên đánh giá thế nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô thích loại cố chấp này.

Suy nghĩ, Lộ Niên Niên gật đầu:

“Sau đó thì sao?”

Cô hỏi Uông Trân:

“Hai ngày trước cậu ấy nổi điên hả?”

Uông Trân: “Cậu ta chạy tới sau chị.”

Chị ấy nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cũng không biết nên đánh giá thế nào.

Lộ Niên Niên nhìn bộ dáng khó tả của chị ấy, suy đoán nói:

“Cậu ấy không làm khó bác sĩ đấy chứ?”

“Không có.”

Uông Trân nói:

“Nhưng lúc cậu ta tới, chị cảm thấy nhiệt độ hành lang giảm xuống mười độ, nếu không phải chị biết mình đang ở trấn Khê Thủy, thiếu chút nữa chị cho rằng mình đang ở Siberia rồi đấy."

Lộ Niên Niên: “…”

“Còn nữa.”

Uông Trân nói:

“Lúc em kiểm tra xong được đẩy ra.”

Chị ấy dừng lại:

“Dáng vẻ Hứa Lễ kìm chế hôn em khiến chị và Hạ Lỵ chết đứng luôn đấy.”

Hứa Lễ kìm chế hôn Lộ Niên Niên, anh rũ mắt nắm chặt hai tay, có loại cảm giác muốn hôn nhưng lại không đành lòng chạm vào.

Lúc đó có hôn được hay không, chính Uông Trân cũng không xác định được.

Dù sao chị ấy cảm thấy có, nhưng Hạ Lỵ nói không có. Môi Hứa Lễ chỉ là lướt qua trán của cô, kìm chế rời đi. Sau đó lúc bế cô lên giường, anh luôn trầm mặc ở bên cạnh, y tá bị anh dọa sợ tới run lẩy bẩy.

Uông Trân đoán nếu không phải Hứa Lễ sợ làm đau cô, anh sẽ muốn tự làm, bởi vì anh cảm thấy những người khác chăm sóc Lộ Niên Niên không tốt.

Lộ Niên Niên trợn tròn mắt:

“Cậu ta còn lén hôn em hả?”

Uông Trân: “Đây là trọng điểm hả?”

Lộ Niên Niên ngượng ngùng:

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Uông Trân nhìn cô một cái, không muốn nói chuyện.

“Còn gì nữa không chị?”

“Còn nữa…”

Uông Trân nhỏ giọng nói.

“Sau khi biết em và Tuệ Tuệ không nguy hiểm tới tính mạng, cậu ta và sếp Bùi đi tới chỗ bọn bắt cóc.”

Bởi vì đó là tai nạn giao thông liên hoàn nên có hai tên bắt cóc cũng bị thương.

Lộ Niên Niên: “Hả?”

Uông Trân: “Sếp Bùi là người văn nhã, không động thủ, nhưng Hứa Lễ thì khác.”

Hứa Lễ đi vào, cũng không để ý người bị thương có nặng hay không, nắm cổ áo người ta ném xuống giường bệnh, hung hăng đánh một trận.

Lúc Uông Trân nghe được tin chạy qua, thấy Hứa Lễ nắm tóc của người đó, lạnh lùng đập đầu của người đó xuống đất.

m thanh kia khiến người ta hoảng sợ, kinh hồn bạt vía.

Hết lần này tới lần khác, không ai dám qua ngăn cản.

Bác sĩ bó tay, những người khác thờ ơ lạnh nhạt.

Bùi Chi Hành là đồng lõa, hững hờ giẫm lên chân đối phương, không cho người ta động đậy, không cho người đó phản kháng.

“Em không biết đó thôi, ánh mắt của Hứa Lễ…”

Uông Trân thấp giọng nói cho cô:

“Nếu không phải còn nhớ tới em, chị cảm thấy cậu ta có thể sẽ kích động đến giết người luôn đấy.”

Lộ Niên Niên: “…”

Cô tưởng tượng ra cảnh đó trong giây lát, dường như như có thể tưởng tượng được dáng vẻ tràn ngập tàn bạo của Hứa Lễ.

Cô đang định hỏi tiếp, Hứa Lễ quay trở lại.

Nhìn thấy Hứa Lễ xuất hiện, Tiểu Thu và Uông Trân tự giác đứng lên, nói:

“Đạo diễn Hứa, bác sĩ nói thế nào?”

Hứa Lễ: “Không có gì nghiêm trọng, về Lộc Thành kiểm tra lần nữa, tĩnh dưỡng cho tốt.”

Uông Trân nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Lộ Niên Niên.

“Vừa khéo đang nghỉ ngơi, trong thời gian này cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi.”

Lộ Niên Niên bị ép phải gật đầu.

Sau khi Uông Trân và Tiểu Thu rời đi, Lộ Niên Niên nhìn người bên cạnh.

Ánh mắt Hứa Lễ trầm tĩnh, không dời đi mà nhìn thẳng vào cô.

Nhìn ánh mắt anh một lúc lâu, Lộ Niên Niên ra hiệu:

“Ngồi không?”

Hứa Lễ ngồi xuống.

Trong lúc nhất thời Lộ Niên Niên cảm thấy không khí trong phòng loãng hơn một ít.

Cô im lặng một hồi, vươn tay muốn cầm cốc nước.

Còn chưa đụng được, Hứa Lễ mở miệng hỏi trước:

“Muốn uống nước?”

“Ừm.”

Lộ Niên Niên nhìn anh cầm cốc nước qua, cô muốn nhận, không biết Hứa Lễ lại lấy ở đâu ra một cái ống hút, c*m v** rồi đưa tới bên miệng cô.

Lộ Niên Niên: “… Tôi cầm được.”

Hứa Lễ không buông tay, cứ như vậy mà nhìn cô.

Lộ Niên Niên hơi bối rối, mở miệng ngậm lấy ống hút kia.

Nhờ tay của Hứa Lễ, cô uống hơn nửa cốc nước.

Chẳng biết tại sao, Lộ Niên Niên cảm thấy cốc nước lọc này rất ngọt.

Uống nước xong, hai người tiếp tục trầm mặc.

Lộ Niên Niên thật sự chịu không nổi ánh mắt Hứa Lễ nhìn mình, lên tiếng nói:

“Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Hứa Lễ: “Sao thế?”

Lộ Niên Niên: “Cậu không thể chơi điện thoại à?”

“Không có gì hay.”

Hứa Lễ trả lời thành thật.

Lộ Niên Niên hơi nghẹn:

“Vậy thì cậu cũng đừng có nhìn chằm chằm tôi chứ.”

Hứa Lễ trầm mặc một lát, thấp giọng nói:

“Xin lỗi.”

Anh chỉ muốn nhìn cô, muốn cô luôn xuất hiện trong tầm mắt của mình, có như vậy cô mới không bị thương.

Một lời xin lỗi của anh khiến Lộ Niên Niên không biết phải làm sao.

Cô nghĩ tới lời Uông Trân vừa nói, nói khẽ:

“Không phải tôi không cho cậu nhìn…”

Cô mấp máy môi, nói nhẹ nhàng:

“Nhưng ngoại trừ nhìn tôi ra, chắc hẳn cậu còn chuyện khác muốn làm nhỉ?”

Hứa Lễ không thể nào rảnh rỗi như vậy.

Lộ Niên Niên nghĩ.

Hứa Lễ: “Không có.”

Lộ Niên Niên không tin được nhìn anh.

“Hả?”

Hứa Lễ: “Bây giờ tôi chỉ muốn làm một việc.”

Lộ Niên Niên nhìn anh, chớp nhẹ mắt, vô thức hỏi:

“Là gì?”

Ánh mắt Hứa Lễ sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, giọng nói nặng nề:

“Giám sát em chặt chẽ.”

Lộ Niên Niên: “…”



Lộ Niên Niên ở bệnh viện của thị trấn Khê Thủy mấy ngày, sau đó quay về bệnh viện Lộc Thành với Lộ Tuệ Tuệ.

Thời gian ở bệnh viện mặc dù được lười biếng nhưng cũng rất dày vò.

Nếu không phải bác sĩ và đám người Hứa Lễ không cho phép, Lộ Niên Niên ước gì có thể xuất viện ngay và luôn.

Cô thật sự chịu đủ thời gian ở bệnh viện rồi.

Thứ nhất là ở bệnh viện làm cái gì cũng bất tiện, mỗi ngày ở bệnh viện ngoại trừ tản bộ bên ngoài thì là lướt điện thoại xem phim. Quan trọng nhất là cô không thể xem quá lâu, xem lâu thì Hứa Lễ sẽ nhìn cô chằm chằm, lúc thì nhìn mặt của cô, lúc thì nhìn tay của cô, ám chỉ rõ ràng.

Thứ hai chính là Hứa Lễ.

Hứa Lễ một tấc cũng không rời, như thể bị trói lại với cô, không chỉ là ân cần hỏi han, rót nước bưng trà, ngay cả khi cô đi vệ sinh, có cảm giác như anh cũng muốn đi theo. Nếu không phải Lộ Niên Niên thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của mình, không cho phép anh lại gần, cô thật sự cảm thấy trong sạch của mình cũng chẳng còn.

Tổng kết lại, Lộ Niên Niên muốn xuất viện, rất rất muốn xuất viện.

Lộ Tuệ Tuệ cũng như cô.

Chỉ tiếc là hai chị em chỉ có ý tưởng nhưng không áp dụng được.

Hứa Lễ trông chừng nghiêm ngặt, Bùi Chi Hành cũng không lỏng hơn.

Cuối cùng đến ngày xuất viện, Lộ Niên Niên hận không thể mua dây pháo đốt ở ngoài bệnh viện.

Cân nhắc tới bệnh viện là nơi yên tĩnh, cô đề xuất với Lộ Cảnh Sơn, hay là đốt trước cửa nhà.

Biểu cảm của Lộ Cảnh Sơn vi diệu, nhìn cô nửa ngày, nói với cô, khu vực thành thị cấm đốt pháo hoa, nếu cô thật sự muốn đốt pháo, ông ấy sẽ dẫn cô ra ngoại ô.

Lộ Niên Niên ngượng ngùng, từ bỏ suy nghĩ này.

Quên đi.

Cô nhịn một chút, mở Wechat gửi mấy cái icon pháo hoa cho Uông Trân, Tiểu Thu và một số bạn bè của mình cho đỡ thèm.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 297: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 12



Biết hành động này của cô, Hứa Lễ buồn cười.

Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói lành lạnh:

“Muốn như vậy sao?”

Lộ Niên Niên: “Bình thường cũng không muốn lắm, nhưng lúc này quả thật muốn.”

Hứa Lễ giật mình, suy nghĩ nói:

“Chờ em khỏe rồi đi.”

Lộ Niên Niên sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh:

“Đi đâu?”

Hứa Lễ: “Ngoại ô đốt pháo hoa.”

“Ồ.”

Lộ Niên Niên mím môi, cũng không ra dẻ nữa:

“Tới lúc đó rồi nói, nói không chừng lúc đó tôi sẽ vào đoàn quay phim, không có thời gian.”

Hứa Lễ hơi ngừng lại, nhìn cô:

“Đã lên kế hoạch rồi?”

Lộ Niên Niên lắc đầu.

“Vẫn chưa.”

Chỉ là gần đây cô nghỉ ngơi, xem không ít kịch bản.

Hứa Lễ trầm mặc một hồi, ánh mắt chân thành nhìn về phía cô:

“Niên Niên.”

Lộ Niên Niên giương mắt.

Hứa Lễ hỏi nghiêm túc.

“Có muốn quay phim điện ảnh không?”

Lộ Niên Niên từng quay vài bộ, nhưng thành tích khá là mờ nhạt.

Nội tâm của cô không mạnh mẽ cho lắm, thậm chí còn có phần yếu ớt. Bởi vì bị người ta gọi là độc dược phòng vé, sau này Lộ Niên Niên không quay phim điện ảnh nữa, dù là bạn chí cốt gọi cô qua làm khách mời, cô cũng phải cân nhắc rất lâu.

Nghe Hứa Lễ hỏi như vậy, Lộ Niên Niên liền biết anh đang mời mình quay phim điện ảnh của anh.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Lộ Niên Niên mím môi nói:

“Cậu không sợ biến thành người nghèo lần nữa à?”

Hứa Lễ mỉm cười, thấp giọng hỏi:

“Em nỡ không?”

Lộ Niên Niên kiêu ngạo nhìn đi chỗ khác, hừ nhẹ nói:

“Tôi không nỡ cái gì chứ?”

Hứa Lễ nhẹ giọng:

“Trở thành người nghèo, vậy chẳng phải sẽ không có tiền cưới em ư?”

Lộ Niên Niên sửng sốt bởi lời nói khoác không biết ngượng của anh, cô trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ không thể tin được.

“Có phải cậu quá tự tin về bản thân mình không?”

Lộ Niên Niên lẩm bẩm.

“Bây giờ cậu còn chưa phải là bạn trai của tôi nữa đó.”

Hứa Lễ “Ừm” một tiếng, bị cô chèn ép như thế cũng không tức giận:

“Chuyện sớm muộn thôi.”

Anh rất tự tin.

Lộ Niên Niên há miệng, muốn nói vậy cũng chưa chắc, nhưng lời tới bên miệng, cô cũng không nói ra được.

Cô lườm Hứa Lễ, lầm bầm:

“Không biết xấu hổ.”

Hứa Lễ rũ mắt, cười nhạt.

Trước kia, anh không tự tin đến vậy, nhưng bây giờ thì có rồi.

“Không suy xét thêm à?”

Hứa Lễ nhìn cô.

“Tôi đã xem qua những bộ phim điện ảnh trước đó của em.”

Lộ Niên Niên dừng lại.

Hứa Lễ nghiêm túc nói:

“Không phải vấn đề do em, là toàn bộ câu chuyện và phương pháp quay phim của đạo diễn có vấn đề.”

Kỹ thuật diễn của Lộ Niên Niên không những không vụng về, thậm chí còn rất đáng chú ý.

Nhưng phim điện ảnh cô quay luôn dễ bị nhét quan hệ vào, gộp các loại nguyên nhân khác lại khiến cả bộ phim không có được mạch truyện và logic cho lắm, thế cho nên cũng không thể nào hấp dẫn được rồi.

Còn một số nguyên nhân là rất nhiều người cảm thấy Lộ Niên Niên là mặt tròn nhỏ, không gánh nổi màn hình lớn, nhân vật đưa cho cô đều là kịch bản thiên về đáng yêu.

Loại kịch bản này giống phim truyền hình, nhưng ở rạp chiếu phim nhiều người không đủ kiên nhẫn để xem một bộ phim như thế suốt hai tiếng đồng hồ.

Trước đó Lộ Niên Niên đã nghe nhiều người an ủi mình, nói đây không phải lỗi do cô.

Nhưng cô luôn cảm thấy vẫn có một phần là lỗi của mình, cũng chính vì vậy cô vẫn luôn không đồng ý quay phim điện ảnh.

Tất nhiên, kịch bản điện ảnh tới tìm cô ít lại càng ít.

Hứa Lễ nhìn bộ dáng suy nghĩ của cô, nói khẽ:

“Không cần trả lời tôi liền, em suy nghĩ kỹ trước đi.”

Lộ Niên Niên “Ừm” một tiếng.

-

Lộ Niên Niên sau khi xuất viện thì y như con ngựa hoang, mỗi ngày đều rất vui.

Nằm nhà ăn uống gần nửa tháng, Uông Trân bắt đầu nhận việc cho cô.

Cân nhắc tới tình trạng sức khỏe của cô, Uông Trân cũng không nhận nhiều.

Lộ Niên Niên phát hiện, thật ra Hứa Lễ có chút nhàn rỗi.

Chỉ cần không xuất hiện tình huống đặc biết, mỗi ngày anh đều tới nhà họ Lộ điểm danh, sau đó học nấu ăn với dì Dương. Thế này vẫn chưa là gì hết, quan trọng nhất là Lộ Cảnh Sơn còn rất hoan nghênh anh.

Có vài lần, Lộ Cảnh Sơn muốn nói với Lộ Niên Niên lại thôi.

Lộ Niên Niên lấy ngón chân suy nghĩ, chắc là ông muốn làm mai.

Không chỉ là Lộ Cảnh Sơn, mấy người Dụ Hạ cũng rất hài lòng về Hứa Lễ. Mấy tháng này ở chung với nhau, thỉnh thoảng Dụ Hạ hỏi cô, rốt cuộc tới khi nào mới đồng ý yêu đương với Hứa Lễ.

Lộ Niên Niên rất cạn lời.

“Chị Dụ Hạ, chị mất bao lâu thì mới đồng ý với anh Minh Tân?”

Cô gập ngón tay đếm cho Dụ Hạ.

“Cỡ mười năm không?”

Dụ Hạ: “Nói chuyện của em đi, chúng ta khác nhau.”

Lộ Niên Niên hừ nhẹ.

“Vậy chúng ta cũng khác nhau.”

Dụ Hạ buồn cười nhìn cô.

“Tại sao lại khác nhau rồi?”

Cô ấy hỏi.

“Bởi vì lúc trước Hứa Lễ từ chối em nên vẫn còn không vui sao?”

“Cũng không phải.”

Lộ Niên Niên nhìn cô ấy.

“Em không nhỏ mọn tới vậy.”

Dụ Hạ nhướng mày.

“Vậy thì vì cái gì?”

Lộ Niên Niên ngại nói ra.

Thật ra xảy ra chuyện lần đó, cô nghĩ sau này khi tỉnh lại muốn yêu đương với Hứa Lễ.

Nhưng mà Hứa Lễ vẫn không nhắc tới, không hỏi cô muốn làm bạn gái anh không, Lộ Niên Niên cảm thấy mình đã chủ động một lần rồi, không muốn chủ động nữa.

Cô cũng không thể chạy tới trước mặt Hứa Lễ hỏi anh: 'Hứa Lễ, rốt cuộc cậu có muốn tôi làm bạn gái của cậu không?' được.

Lộ Niên Niên cũng có tôn nghiêm của mình đó.

Nghĩ tới đây, Lộ Niên Niên lắc đầu, không nói nguyên nhân cho Dụ Hạ.

Dụ Hạ nhìn cô không muốn nói, cười nói:

“Yêu đương sớm một chút, rất tốt mà.”

Lộ Niên Niên bĩu môi.

Dụ Hạ nhìn cô:

“Chị nghe nói Hứa Lễ tìm em quay phim điện ảnh?”

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, gật đầu:

“Đúng vậy.”

“Đồng ý chưa?”

Lộ Niên Niên lắc đầu, gần đây lịch trình công việc của cô rất đầy, cộng thêm việc phía Hứa Lễ vẫn chưa chuẩn bị xong, anh không hối thúc mình cho một câu trả lời chắc chắn, Lộ Niên Niên cũng luôn trì hoãn.

Dụ Hạ biết cô nghĩ gì.

Cô ấy vỗ vai Niên Niên, khẽ nói:

“Tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng Hứa Lễ, biết chưa?”

Lộ Niên Niên gật đầu, cười nói:

“Được. Cảm ơn chị Dụ Hạ.”

Dụ Hạ: “Khách sáo rồi.”

Cô ấy xoa đầu Lộ Niên Niên:

“Bọn chị đều tin tưởng em.”

“…”

Nói chuyện với Dụ Hạ một hồi, điện thoại Lộ Niên Niên rung lên, là Hứa Lễ gửi tin nhắn cho cô.

Dụ Hạ nhìn thoáng qua, biết điều đi qua một bên khác tìm người trò chuyện.

Lộ Niên Niên sờ chóp mũi, mở ra xem.

Hứa Lễ đi điều tra địa hình, không kịp tới đón giao thừa đêm nay với bọn họ.

Hứa Lễ: [Đang làm gì vậy?]

Lộ Niên Niên: [Nói chuyện phiếm với chị Dụ Hạ.]

Hứa Lễ: [Nói chuyện xong chưa?]

Lộ Niên Niên: [Rồi.]

Hứa Lễ: [Lát nữa phải lên sân khấu biểu diễn phải không?]

Lộ Niên Niên: [Ừ.]

Nói thật lòng, cô có phần tiếc nuối vì lúc cô lên sân khấu biểu diễn mà Hứa Lễ lại không ở hiện trường xem cô.

Nghĩ tới đây, Lộ Niên Niên nhịn không được hỏi:

[Cậu còn ở bên kia à?]

Hứa Lễ: [Không.]

Lộ Niên Niên: [?]

Hứa Lễ trực tiếp gửi định vị cho cô.

Lộ Niên Niên mở ra xem, vị trí của anh đang tới gần mình, càng ngày càng gần, nhanh chóng trùng nhau rồi.

Hứa Lễ: [Tôi tới cửa rồi, lát nữa lên sân khấu cố lên, tôi ở dưới sân khấu nhìn em.]

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, có loại cảm giác vui vẻ không nói nên lời.

Ánh mắt cô sáng rực, trả lời: [Được.]

Hứa Lễ: [Cố lên.]

Lúc lên sân khấu, Lộ Niên Niên vừa nhìn liền thấy được người ở dưới sân khấu.

Vào lúc đó, thoáng chốc cô như thấy được thiếu niên thời học cấp ba kia, cái thời mà cô luôn chạy đuổi theo thiếu niên ấy, chỉ có điều bây giờ đã thay đổi, thiếu niên cô đuổi theo đang theo đuổi lại cô. Cô đứng trên sân khấu, mà anh, từ dưới sân khấu nhìn lên mình, chăm chú nhìn cô.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 298: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 13 [Hoàn]



Hai người thỉnh thoảng đối mặt nhau, Lộ Niên Niên thấy bản thân mình trong đôi mắt của anh.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lộ Niên Niên đã đưa ra quyết định.

Cô quyết định, nếu đêm nay Hứa Lễ không chủ động, vậy thì cô chủ động là được.

-

Kết thúc biểu diễn, đám người bọn họ hẹn nhau đi ngoại ô đốt pháo hoa đón giao thừa.

Lộ Niên Niên đi cùng Hứa Lễ, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành đã đi trước rồi.

Lúc hai người đến nơi, họ rất sôi nổi.

Quẩy với mọi người một hồi, một đoàn người ra ngoài đốt pháo hoa.

Lúc Lộ Niên Niên đang chơi vui vẻ, đột nhiên Hứa Lễ hỏi cô:

“Có muốn đi xem pháo hoa lớn không?”

Lộ Niên Niên quay đầu nhìn anh:

“Ở đâu?”

“Bên kia.”

Hứa Lễ nói:

“Qua bên kia không?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

Qua bên đó, Lộ Niên Niên thấy Hứa Lễ lấy pháo hoa lớn ra.

Thật sự rất lớn.

Là loại có thể thắp sáng cả bầu trời đêm.

Đôi mắt cô cong cong, kinh ngạc nói:

“Cậu chuẩn bị khi nào vậy?”

Hứa Lễ: “Nhờ người khác chuẩn bị.”

Anh hơi dừng lại, thấp giọng nói.

“Bù cho em.”

Lộ Niên Niên sửng sốt một chút, một hồi lâu mới phản ứng lại anh nói bù là bù vụ lúc xuất viện.

Cô mỉm cười, trêu chọc:

“Đạo diễn Hứa, cái này có phải hơi trễ rồi không?”

Hứa Lễ: “Trễ sao?”

Lộ Niên Niên: “Trễ.”

Cô mím môi, rũ mắt nhìn, nói:

“Nhưng tôi rất thích.”

Hứa Lễ chợt cười:

“Vậy là được rồi.”

Pháo hoa nở rộ trước mặt hai người, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Trong khoảnh khắc ấy, Lộ Niên Niên nghe được Hứa Lễ nói một câu bên tai mình.

Cô không nghe rõ, vô thức quay đầu nhìn anh.

“Vừa rồi có phải cậu nói gì với tôi không?”

Hứa Lễ rũ mắt nhìn cô:

“Niên Niên.”

Mi mắt Lộ Niên Niên run lên, giống như đoán được anh muốn nói gì.

Cô mím môi:

“Hả?”

Hứa Lễ: “Muốn ước nguyện đầu năm không?”

Lộ Niên Niên: “… Ước.”

Hai người đần độn cầu nguyện với pháo hoa.

Chốc lát, Lộ Niên Niên chơi chán nên về biệt thự.

Đêm nay họ ở đây.

Trước khi trở về phòng, Hứa Lễ lấy ra một bao lì xì cho cô.

Lộ Niên Niên kinh ngạc:

“Quà năm mới?”

Hứa Lễ gật đầu.

Lộ Niên Niên: “Nhưng tôi không chuẩn bị cho cậu.”

Hứa Lễ: “Không sao.”

Lộ Niên Niên “A” một tiếng, không khách sáo nhận lì xì của anh.

Lúc Hứa Lễ xoay người muốn trở về phòng, Lộ Niên Niên gọi anh lại.

“Cậu không có lời nào muốn nói với tôi sao?”

Hứa Lễ im lặng không nói trong giây lát, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, nói:

“Hy vọng sau này mỗi một năm em đều bình an khỏe mạnh.”

Anh không muốn thấy cô bị thương lần nữa.

Cho dù là cảm vặt cũng không muốn.

Môi Lộ Niên Niên giật giật, thật sự cảm thấy Hứa Lễ hết thuốc chữa rồi.

Cô gật đầu:

“Cậu cũng vậy, ngủ ngon.”

Hứa Lễ: “Ngủ ngon.”

Về đến phòng, Lộ Niên Niên mở lì xì ra.

Bên trong trừ một tấm thẻ ra còn một tấm card khác.

Lộ Niên Niên khẽ giật mình, lấy ra nhìn, trên card viết một câu, hỏi cô: Năm mới, có thiếu một người bạn trai không, có người muốn tự đề cử bản thân.

Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm câu nói này một hồi, lấy điện thoại gọi cho Hứa Lễ.

“Alo.”

Giọng của Hứa Lễ nhanh chóng truyền tới.

Lộ Niên Niên mím môi:

“Nếu tôi nói không thiếu thì sao!”

Hứa Lễ trầm mặc.

Lộ Niên Niên nhìn tấm card, lại nhìn một tấm thẻ khác, kinh ngạc nói:

“Đây là cái gì? Gia tài của cậu hả?”

Hứa Lễ: “Ừm.”

Lộ Niên Niên: “… Làm gì có ai lấy thẻ ngân hàng tỏ tình chứ?”

Hứa Lễ hơi ngừng lại, thấp giọng nói:

“Có.”

Lộ Niên Niên nhướng mày.

Hứa Lễ: “Tôi.”

Anh cảm thấy tặng hoa quá tầm thường, cũng chẳng có gì thú vị. Anh chỉ có một trái tim, từ đầu tới cuối hoàn toàn thuộc về Lộ Niên Niên, mà bây giờ anh muốn giao toàn bộ vật ngoài thân của mình cho cô.

Chỉ có như vậy anh mới cảm thấy mình có thành ý.

Lộ Niên Niên thật sự phục suy nghĩ của Hứa Lễ.

Cô mím môi, thấp giọng nói:

“Mười giây.”

Hứa Lễ khựng lại:

“Cái gì?”

Lộ Niên Niên: “Nếu như trong mười giây cậu có thể xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đồng ý với cậu.”

“Nếu như trong mười giây cậu có thể xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đồng ý với cậu.”

Dứt lời, giọng của Hứa Lễ và tiếng gõ cửa truyền tới tai của cô:

“Mở cửa.”

“…”

Năm giây sau, Hứa Lễ đứng trước mặt cô.

Lộ Niên Niên nhìn anh:

“Cậu không…”

Lời còn chưa nói hết, Hứa Lễ xoay người tới gần, nhìn thẳng vào cô, nói:

“Niên Niên, nói lời giữ lời.”

Lộ Niên Niên: “…”

Cô hơi bối rối, trừng mắt tức giận nhìn Hứa Lễ:

“Tôi không giữ lời khi nào?”

Hứa Lễ gật đầu:

“Vậy bây giờ anh, là bạn trai của em đúng không?”

Lộ Niên Niên liếc xéo anh một cái.

“Sao, em không thừa nhận…”

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên Hứa Lễ chặn môi của cô, thuận thế còn đóng cửa lại.

Trong khoảnh khắc khi anh hôn cô, Lộ Niên Niên còn nghe được anh nói một tiếng cảm ơn với mình.

Cảm ơn em, cho chúng ta cơ hội bắt đầu lần nữa.

-

Mới bắt đầu yêu đương với Hứa Lễ, Lộ Niên Niên không nói với ai.

Cô muốn yêu đương lén lút một thời gian rồi mới nói cho nhóm Lộ Tuệ Tuệ.

Nhưng cô không biết, chuyện cô và Hứa Lễ yêu đương ngay ngày hôm sau nhóm Lộ Tuệ Tuệ biết rồi, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.

Sau năm mới, Lộ Niên Niên tiến vào quỹ đạo làm việc.

Suy nghĩ cặn kẽ một hồi, cô nhận lời của Hứa Lễ, làm nữ chính trong phim của anh.

Cô tin Hứa Lễ, cũng tin bản thân, cô không phải là độc dược phòng vé.

Sự thật chứng minh Lộ Niên Niên không phải.

Bộ phim này của Hứa Lễ đã một lần nữa làm Lộ Niên Niên tìm được tự tin của mình.

Phim công chiếu được mười ngày, phòng vé đột phá một tỷ.

Từ đó, danh hiệu độc dược phòng vé của Lộ Niên Niên đã bị cô và Hứa Lễ gỡ bỏ.

Sau cùng, doanh thu phòng vé của phim này dừng lại ở mức hai tỷ.

Năm sau, nhờ bộ phim này mà Lộ Niên Niên và Hứa Lễ được cùng tham gia lễ trao giải điện ảnh long trọng.

Cũng nhờ bộ phim này, cô thuận lợi lấy được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Lúc đứng trên sân khấu, Hứa Lễ ngồi dưới sân khấu nhìn cô, vỗ tay cho cô. Ánh mắt anh nhìn Lộ Niên Niên tràn đầy cổ vũ và tình yêu.

Lộ Niên Niên nghĩ ra rất nhiều lời cảm ơn nhưng vừa đến miệng, trong mắt cô chỉ có Hứa Lễ, cũng chỉ có thể nói cảm ơn Hứa Lễ.

Hơn một năm trước, anh nói cảm ơn em vì cho chúng ta cơ hội bắt đầu lần nữa. Nhưng em muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh cho em tìm lại tình yêu một lần nữa, cũng tự tin yêu phim điện ảnh.

Cảm ơn anh, đuổi đi cái bóng bao trùm nội tâm của em.

Cô nhìn Hứa Lễ, thổ lộ trước mặt mọi người, hô lên:

“Em yêu anh, đạo diễn riêng của em.”

Dứt lời, người toàn hội trường ồn ào.

Hứa Lễ nhìn cô, cười đáp lại, anh nhìn chằm chằm Lộ Niên Niên, cười nói:

“Anh cũng vậy, nữ chính xuất sắc nhất của anh.”

Không phải anh cũng vậy sao, vẫn luôn yêu cô.

Từ thời cô còn là thiếu nữ, yêu mà không dám để lộ, Hứa Lễ chưa từng từ bỏ tình yêu với cô.

Trước kia, cô luôn ở tận sâu trong đáy lòng anh, bây giờ vẫn ở vị trí sâu nhất nơi trái tim. Vị trí kia, anh vẫn luôn giữ lại cho cô.

-

Cảm ơn vận mệnh cho chúng ta gặp nhau lần nữa.

Hy vọng người trên thế giới này từng bỏ lỡ nhau, sẽ có cơ hội gặp nhau lần nữa.

Cảm ơn em, cảm ơn em cho phép anh yêu em, anh mãi mãi yêu em — Hứa Lễ.
 
Back
Top Bottom